Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 174
Edit: Qiezi
Lặc Hổ bị sự bùng nổ đột ngột của Vệ Kình dọa cho giật mình, sau đó hiểu ra, vội vàng giải thích: “Không có không có… Khụ khụ, không phải! Ai nha, chỉ là lúc nãy đi ngang gặp Bạch Hoa, hắn dùng cái loại… Cái loại này… Ngươi hiểu đó, chính là ánh mắt nữ nhân nhìn nam nhân để nhìn ta…” Khi nói đến đây, Lặc Hổ hiếm khi ngượng ngùng một chút. Làm một hán tử man tộc, hắn không quen lắm với những đề tài thảo luận này. Tuy nói muội tử man tộc rất chủ động, nhưng đèu là thổ lộ quang minh chính đại, nhưng dùng ánh mắt câu người như Bạch Hoa, thật sự không thấy nhiều.
Ánh mắt Vệ Kình thoáng chốc lạnh lẽo: “Hắn chỉ dùng ánh mắt mê hoặc ngươi? Thật sự không chạm ngươi, chiếm tiện nghi của ngươi?”
Lặc Hổ bị Vệ Kình hỏi thẹn quá hóa giận, thoáng vứt tay Vệ Kình ra: “Muốn tin hay không thì tùy! Không đúng, ta nói với ngươi những thứ này làm gì? Dù sao ta chỉ đến nói ngươi biết, Bạch Hoa không phải thứ tốt, tốt nhất ngươi cách xa hắn một chút.”
Nói xong, Lặc Hổ giận đùng đùng bỏ đi, luôn cảm thấy chuyện lần này làm rất thất bại, rõ ràng hắn đến để nhắc nhở Vệ Kình, sao đến cuối cùng lại biến thành Vệ Kình chất vấn mình?
Ặc…
Sau khi quay về phòng mình bình tĩnh một lúc, Lặc Hổ đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. Giọng điệu lúc nãy của Vệ Kình rất giống trượng phu bắt gian… A bậy! Trượng phu cái rắm! Hắn cũng không phải lão bà của Vệ Kình… Nhưng giọng điệu thật sự rất giống…
Lặc Hổ ảo não gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu từ cái ngày ù ù cạc cạc đó, quan hệ giữa hắn và Vệ Kình càng ngày càng kỳ lạ, sau đó hắn nhất thời nhiệt huyết hôn lại, kết quả thái độ Vệ Kình càng quỷ dị.
Lặc Hổ phiền não trùm chăn kín đầu, trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng lo nghĩ trong lòng lại không giảm nửa phần.
“Phiền muốn chết! Phiền muốn chết!” Lặc Hổ hất chăn ngồi dậy, không chỉ Vệ Kình quái lạ, hắn cảm thấy hình như bản thân cũng bị trúng tà, lúc không có việc gì cũng nghĩ về tiểu bạch kiểm Vệ Kình kia.
“Đều tại tiểu bạch kiểm!” Lặc Hổ buồn bực gục đầu xuống, nếu không tại hắn nói nam nhân có thể ở bên nam nhân gì đó, mình cũng không cần để ý nhiều như vậy.
Phải biết rằng trên thuyền có tổng cộng bốn người, Từ Tử Dung dường như luôn dán trên người Từ Tử Nham, mỗi lần Lặc Hổ nhìn qua, đều có thể thu hoạch ánh mắt lạnh lẽo công thêm uy hiếp của đối phương.
Mặc dù Lặc Hổ không sợ Từ Tử Dung, nhưng hắn cũng sẽ không tự làm mình mất mặt, vì vậy đối tượng quan sát của hắn cũng chỉ có một mình Vệ Kình.
Kết quả nhìn tới nhìn lui… Bất tri bất giác, đối phương đã bị hắn đặt trong mắt…
“Nhất định là ta có cái gì không đúng! Ta đi tìm Tử Nham nói chuyện xem sao!”
Lặc Hổ phiền não không tìm được cách giải quyết trạng thái hiện giờ của bản thân, quyết định đi xin giúp đỡ của hảo hữu của mình, nào biết đi ra cửa khoang thuyền một vài bước, đột nhiên quỷ thần xui khiến dừng trước cửa Vệ Kình.
Đợi một lúc, phát hiện bên trong tựa hồ không ai, lúc này mới thở dài một hơi, lập tức cứng ngắc cả người… Bởi vì hắn phát hiện, mình thật sự càng ngày càng để ý Vệ Kình.
Vội vội vàng vàng đi qua khoang thuyền, vừa muốn đẩy cửa lên boong, lại đột nhiên có người ở phía sau kéo một cái, cả người hắn ngã vào lòng một người khác.
“Ngươi làm…”
“Suỵt…”
Suýt chút nữa Lặc Hổ đã ra tay bẻ gãy cổ người phía sau, không ngờ đột nhiên cảm nhận một hơi thở rất quen thuộc.
“Đừng nói chuyện.” Một hơi thở ấm nóng phả bên tai hắn, Lặc Hổ giật mình, lúc này mới ý thức được mình đang bị Vệ Kình ôm vào trong ngực. Hắn vội vàng muốn đẩy ra, không ngờ Vệ Kình lại áp chế hắn, sau đó nhẹ nhàng chỉ ngoài cửa sổ.
Hử?
Lặc Hổ nhìn theo tay Vệ Kình chỉ, lập tức hoảng sợ há hốc mồm. May là Vệ Kình phản ứng nhanh, sớm đoán được phản ứng của Lặc Hổ, một tay bịt miệng hắn, kéo ra sau mấy bước, trốn vào trong góc khoang thuyền.
“Họ… Họ… Bọn họ…” Lặc Hổ lắp ba lắp bắp, nói không ra lời.
Vệ Kình liếc mắt nhìn dây mây nhỏ hơi chập chờn trước cửa sổ, nội tâm cười khổ một tiếng, Từ Tử Dung ơi Từ Tử Dung, ngươi vì công khai quan hệ với ca ca, thật đúng là hết tình hết sức…
“Suỵt!” Lần thứ hai Lặc Hổ ở bên tai thở dài một tiếng, nhắc nhở hắn đừng nói chuyện. Vệ Kình không chút do dự kéo hắn về phòng mình.
Khi Vệ Kình và Lặc Hổ đi rồi, dây mây nhỏ chập chờn dần rút về, cùng lúc đó, trên giường gỗ trên thuyền, còn mấy dây mây phân bố ở những nơi khác nhau cũng dần rút về khe gỗ.
Từ Tử Dung vừa làm thành công nhếch môi mỉm cười, ánh mắt hướng về cái góc bọn Vệ Kình đang trốn…
Từ Tử Dung vô cùng thận trọng đối với chuyện phơi bày quan hệ của y với ca ca, y chỉ cho người cực kỳ thân thiết với ca ca biết, về phần những người khác? Y sẽ không cho bọn họ cơ hội sỉ nhục ca ca!
Khi kéo Lặc Hổ về phòng mình, trên đường trùng hợp gặp Mạc Tử Nguyên vì phiền muộn mà ra ngoài tản bộ.
Khi Mạc Tử Nguyên thấy Vệ Kình nửa tha nửa ôm Lặc Hổ, sắc mặt trở nên cực kỳ vi diệu, trong đó tựa hồ có chút khoái trá và… Hả hê?
Vệ Kình chỉ gật đầu với hắn rồi kéo Lặc Hổ đi, lúc này Lặc Hổ vô cùng khiếp sợ nên không chú ý tư thế của hắn và Vệ Kình có bao nhiêu mập mờ, chỉ mơ mơ màng màng đi theo hắn.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt Mạc Tử Nguyên hơi đổi, hắn nhíu mày, nghĩ lại thái độ của Vệ Kình và cử động của Bạch Hoa, trong lúc mơ hồ như hiểu được cái gì.
“Được rồi, bây giờ ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Vệ kình ném Lặc Hổ lên giường mình, lau thái dương ứa mồ hôi. Người này, thật nặng! Cho dù có hắn phối hợp, mình kéo về cũng đủ mệt.
“Họ… Bọn họ…” Lặc Hổ lắp bắp không nói nổi một câu.
“Ừ, không sai, đúng như ngươi nghĩ.” Vệ Kình thản nhiên.
“Thật sự là vậy…” Sau khi Lặc Hổ nghe được Vệ Kình xác nhận sự thật, không còn kích động như ban đầu, sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại.
Vệ Kình nhìn hắn một cái, âm thầm gật đầu. Hắn thừa nhận, ánh mắt chọn bằng hữu của Từ Tử Nham rất tuyệt, chớ nhìn tính cách của hắn và Lặc Hổ khác một trời một vực, nhưng về mặt bảo vệ bằng hữu của bọn họ tuyệt đối thống nhất.
Hai người bọn họ không phải cái loại áp đặt quan điểm cho bằng hữu, sau đó can thiệp cuộc sống người ta. Đối với bọn họ mà nói, tuy tin tức Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ở chung làm hắn chấn động, nhưng hắn biết giữ im lặng, tuyệt đối không mở miệng hỏi nhiều một câu.
Trừ phi dính đến ranh giới đạo đức, bằng không bằng hữu làm chuyện gì đều có thể được bọn họ ủng hộ.
“Tại sao có thể như vậy…” Lặc Hổ ảo não thấp giọng nói.
Vệ Kình không nói gì, hắn biết lúc này trong đầu Lặc Hổ đã loạn thành một đoàn, cảm thấy lúc hắn biết tin tức này, gặp phải cảnh tượng còn nóng bỏng hơn…
Nghĩ vậy, hắn không kiềm chế được đỏ mặt, lúc đó bởi vì khiếp sợ mà chưa lấy lại bình tĩnh, sau này nhớ lại, kỳ thực hắn cũng hơi xấu hổ, hơn nữa không ngờ Từ Tử Dung lớn lên xinh đẹp như vậy mà lại là người phía trên, làm hắn hết sức kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến tính cách hai người bọn họ, kết quả như vậy dường như cũng không quá ngoài ý muốn.
“Quá kinh ngạc…” Lặc Hổ gãi đầu một cái, tâm tình khiếp sợ tới nhanh, đi cũng nhanh, giống như Vệ Kình, đối với quan hệ của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, Lặc Hổ cũng chỉ khiếp sợ mà không phải ghét bỏ.
“Kỳ thực cũng không quá ngoài ý muốn, đúng không?” Vệ Kình khẽ hỏi.
Lặc Hổ suy nghĩ từ trước đến giờ, khi Từ Tử Dung nhìn hắn và Vệ Kình đều là biểu cảm thúi hoắc. Lặc Hổ bất giác mỉm cười, được rồi, kỳ thực cũng không quá ngoài ý muốn. Với độc chiếm dục biến thái của Từ Tử Dung, cả ngày đều hận không thể dính vào người ca ca, tạo cơ hội cho Tử Nham tìm bầu bạn song tu mới là có quỷ…
“Nhưng mà… Hai người này cũng quá bất cẩn, chúng ta thấy còn đỡ, nhỡ quan hệ của bọn họ bị người khác phát hiện…” Lặc Hổ nhíu mày.
Đối với việc Lặc Hổ dùng ‘Chúng ta’, Vệ Kình cảm thấy rất vui vẻ, hắn khẽ mỉm cười: “Vừa nãy ngươi không thấy một sợi dây mây rất nhỏ ngoài cửa sổ sao?”
Lặc Hổ ngẩn ra, nhớ lại lúc nãy nhìn thấy nụ hôn môi nóng bỏng kia đã lập tức đỏ mặt, nào còn tâm tư đi chú ý dây mây gì đó.
Vệ Kình thấy hai gò má Lặc Hổ đỏ ửng, không khỏi ngẩn ngơ. Hắn chưa từng nghĩ đến Lặc Hổ hán tử phóng khoáng, lúc đỏ mặt lại đáng yêu như vậy.
Lúng túng ho khan hai tiếng che giấu sự thất thố của mình, Vệ Kình dời tầm mắt khỏi người Lặc Hổ, khẽ hỏi: “Ngươi nghĩ với tính cách của Từ Tử Nham, sẽ sơ suất như vậy sao?”
Lặc Hổ đảo mắt, kinh ngạc hỏi: “Ý của ngươi là, ta thấy… Khụ khụ, là Tử Nham cố ý?”
Vệ Kình lắc đầu: “Hẳn là Từ Tử Dung cố ý, Tử Nham… Hắn chỉ đoán được, nhưng không ngăn cản đi.”
Lặc Hổ im lặng một lúc, thở dài: “Quả thực là Tử Nham quá cưng chiều đệ đệ của hắn.”
Vệ Kình cũng im lặng theo, vốn bọn họ đã cảm thấy Từ Tử Nham cưng chiều quá mức đệ đệ bảo bối của hắn, hiện tại xem ra, sợ rằng thuộc tính đệ khống của Tử Nham lại tiến thêm một bước.
Kỳ thực, chuyện làm hắn buồn bực nhất không phải là hảo hữu của mình và đệ đệ trộn chung với nhau, mà là với cá tính nhỏ mọn của Từ Tử Dung, nếu công khai với bọn họ, nhất định là đặt nền tảng để tương lai tú ân tú ái trước mặt bọn họ.
Nghĩ đến hai người kia tú ân ái trước mặt mình và Lặc Hổ, Vệ Kình đột nhiên cảm thấy bực mình.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới chuyện có đạo lữ song tu là chuyện đáng khoe khoang, nhưng gần đây hắn đột nhiên cảm thấy có hơi cô đơn là sao?
Ngẩng đầu nhìn Lặc Hổ đang ở bên cạnh ngẩn người, Vệ Kình âm thầm sờ ngực mình, im lặng thở dài.
Được rồi, hắn thừa nhận từ ngày được Lặc Hổ cứu, hắn đã không thể dùng thái độ khinh bỉ như trước kia để đối xử với Lặc Hổ, hơn nữa sau đó còn nóng đầu hôn Lặc Hổ một cái, hắn cũng mơ hồ phát hiện chính mình cũng không ghét Lặc Hổ như mình nghĩ.
Nhẹ xoa xoa thái dương, Vệ Kình có hơi phiền não. Trải qua gần một tháng, nếu nói hắn không nhìn rõ tình cảm thực trong lòng mình, đó là gạt người. Chỉ là tính cách của hắn làm hắn không thể nào thẳng thắn thừa nhận, trong vô thức đã bị một người mà mình nhận định là ‘Thô lỗ’ hấp dẫn.
Ngẩng đầu nhìn Lặc Hổ ngực phẳng lộ lưng, ngực màu đồng thoạt nhìn cực dày rộng, một vài vết sẹo nhỏ càng tôn lên khí chất nam nhân hung hãn.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з” ∠)_, quả nhiên phân chia công thụ phải xem ai giác ngộ trước…
Lặc Hổ bị sự bùng nổ đột ngột của Vệ Kình dọa cho giật mình, sau đó hiểu ra, vội vàng giải thích: “Không có không có… Khụ khụ, không phải! Ai nha, chỉ là lúc nãy đi ngang gặp Bạch Hoa, hắn dùng cái loại… Cái loại này… Ngươi hiểu đó, chính là ánh mắt nữ nhân nhìn nam nhân để nhìn ta…” Khi nói đến đây, Lặc Hổ hiếm khi ngượng ngùng một chút. Làm một hán tử man tộc, hắn không quen lắm với những đề tài thảo luận này. Tuy nói muội tử man tộc rất chủ động, nhưng đèu là thổ lộ quang minh chính đại, nhưng dùng ánh mắt câu người như Bạch Hoa, thật sự không thấy nhiều.
Ánh mắt Vệ Kình thoáng chốc lạnh lẽo: “Hắn chỉ dùng ánh mắt mê hoặc ngươi? Thật sự không chạm ngươi, chiếm tiện nghi của ngươi?”
Lặc Hổ bị Vệ Kình hỏi thẹn quá hóa giận, thoáng vứt tay Vệ Kình ra: “Muốn tin hay không thì tùy! Không đúng, ta nói với ngươi những thứ này làm gì? Dù sao ta chỉ đến nói ngươi biết, Bạch Hoa không phải thứ tốt, tốt nhất ngươi cách xa hắn một chút.”
Nói xong, Lặc Hổ giận đùng đùng bỏ đi, luôn cảm thấy chuyện lần này làm rất thất bại, rõ ràng hắn đến để nhắc nhở Vệ Kình, sao đến cuối cùng lại biến thành Vệ Kình chất vấn mình?
Ặc…
Sau khi quay về phòng mình bình tĩnh một lúc, Lặc Hổ đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. Giọng điệu lúc nãy của Vệ Kình rất giống trượng phu bắt gian… A bậy! Trượng phu cái rắm! Hắn cũng không phải lão bà của Vệ Kình… Nhưng giọng điệu thật sự rất giống…
Lặc Hổ ảo não gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu từ cái ngày ù ù cạc cạc đó, quan hệ giữa hắn và Vệ Kình càng ngày càng kỳ lạ, sau đó hắn nhất thời nhiệt huyết hôn lại, kết quả thái độ Vệ Kình càng quỷ dị.
Lặc Hổ phiền não trùm chăn kín đầu, trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng lo nghĩ trong lòng lại không giảm nửa phần.
“Phiền muốn chết! Phiền muốn chết!” Lặc Hổ hất chăn ngồi dậy, không chỉ Vệ Kình quái lạ, hắn cảm thấy hình như bản thân cũng bị trúng tà, lúc không có việc gì cũng nghĩ về tiểu bạch kiểm Vệ Kình kia.
“Đều tại tiểu bạch kiểm!” Lặc Hổ buồn bực gục đầu xuống, nếu không tại hắn nói nam nhân có thể ở bên nam nhân gì đó, mình cũng không cần để ý nhiều như vậy.
Phải biết rằng trên thuyền có tổng cộng bốn người, Từ Tử Dung dường như luôn dán trên người Từ Tử Nham, mỗi lần Lặc Hổ nhìn qua, đều có thể thu hoạch ánh mắt lạnh lẽo công thêm uy hiếp của đối phương.
Mặc dù Lặc Hổ không sợ Từ Tử Dung, nhưng hắn cũng sẽ không tự làm mình mất mặt, vì vậy đối tượng quan sát của hắn cũng chỉ có một mình Vệ Kình.
Kết quả nhìn tới nhìn lui… Bất tri bất giác, đối phương đã bị hắn đặt trong mắt…
“Nhất định là ta có cái gì không đúng! Ta đi tìm Tử Nham nói chuyện xem sao!”
Lặc Hổ phiền não không tìm được cách giải quyết trạng thái hiện giờ của bản thân, quyết định đi xin giúp đỡ của hảo hữu của mình, nào biết đi ra cửa khoang thuyền một vài bước, đột nhiên quỷ thần xui khiến dừng trước cửa Vệ Kình.
Đợi một lúc, phát hiện bên trong tựa hồ không ai, lúc này mới thở dài một hơi, lập tức cứng ngắc cả người… Bởi vì hắn phát hiện, mình thật sự càng ngày càng để ý Vệ Kình.
Vội vội vàng vàng đi qua khoang thuyền, vừa muốn đẩy cửa lên boong, lại đột nhiên có người ở phía sau kéo một cái, cả người hắn ngã vào lòng một người khác.
“Ngươi làm…”
“Suỵt…”
Suýt chút nữa Lặc Hổ đã ra tay bẻ gãy cổ người phía sau, không ngờ đột nhiên cảm nhận một hơi thở rất quen thuộc.
“Đừng nói chuyện.” Một hơi thở ấm nóng phả bên tai hắn, Lặc Hổ giật mình, lúc này mới ý thức được mình đang bị Vệ Kình ôm vào trong ngực. Hắn vội vàng muốn đẩy ra, không ngờ Vệ Kình lại áp chế hắn, sau đó nhẹ nhàng chỉ ngoài cửa sổ.
Hử?
Lặc Hổ nhìn theo tay Vệ Kình chỉ, lập tức hoảng sợ há hốc mồm. May là Vệ Kình phản ứng nhanh, sớm đoán được phản ứng của Lặc Hổ, một tay bịt miệng hắn, kéo ra sau mấy bước, trốn vào trong góc khoang thuyền.
“Họ… Họ… Bọn họ…” Lặc Hổ lắp ba lắp bắp, nói không ra lời.
Vệ Kình liếc mắt nhìn dây mây nhỏ hơi chập chờn trước cửa sổ, nội tâm cười khổ một tiếng, Từ Tử Dung ơi Từ Tử Dung, ngươi vì công khai quan hệ với ca ca, thật đúng là hết tình hết sức…
“Suỵt!” Lần thứ hai Lặc Hổ ở bên tai thở dài một tiếng, nhắc nhở hắn đừng nói chuyện. Vệ Kình không chút do dự kéo hắn về phòng mình.
Khi Vệ Kình và Lặc Hổ đi rồi, dây mây nhỏ chập chờn dần rút về, cùng lúc đó, trên giường gỗ trên thuyền, còn mấy dây mây phân bố ở những nơi khác nhau cũng dần rút về khe gỗ.
Từ Tử Dung vừa làm thành công nhếch môi mỉm cười, ánh mắt hướng về cái góc bọn Vệ Kình đang trốn…
Từ Tử Dung vô cùng thận trọng đối với chuyện phơi bày quan hệ của y với ca ca, y chỉ cho người cực kỳ thân thiết với ca ca biết, về phần những người khác? Y sẽ không cho bọn họ cơ hội sỉ nhục ca ca!
Khi kéo Lặc Hổ về phòng mình, trên đường trùng hợp gặp Mạc Tử Nguyên vì phiền muộn mà ra ngoài tản bộ.
Khi Mạc Tử Nguyên thấy Vệ Kình nửa tha nửa ôm Lặc Hổ, sắc mặt trở nên cực kỳ vi diệu, trong đó tựa hồ có chút khoái trá và… Hả hê?
Vệ Kình chỉ gật đầu với hắn rồi kéo Lặc Hổ đi, lúc này Lặc Hổ vô cùng khiếp sợ nên không chú ý tư thế của hắn và Vệ Kình có bao nhiêu mập mờ, chỉ mơ mơ màng màng đi theo hắn.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt Mạc Tử Nguyên hơi đổi, hắn nhíu mày, nghĩ lại thái độ của Vệ Kình và cử động của Bạch Hoa, trong lúc mơ hồ như hiểu được cái gì.
“Được rồi, bây giờ ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Vệ kình ném Lặc Hổ lên giường mình, lau thái dương ứa mồ hôi. Người này, thật nặng! Cho dù có hắn phối hợp, mình kéo về cũng đủ mệt.
“Họ… Bọn họ…” Lặc Hổ lắp bắp không nói nổi một câu.
“Ừ, không sai, đúng như ngươi nghĩ.” Vệ Kình thản nhiên.
“Thật sự là vậy…” Sau khi Lặc Hổ nghe được Vệ Kình xác nhận sự thật, không còn kích động như ban đầu, sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại.
Vệ Kình nhìn hắn một cái, âm thầm gật đầu. Hắn thừa nhận, ánh mắt chọn bằng hữu của Từ Tử Nham rất tuyệt, chớ nhìn tính cách của hắn và Lặc Hổ khác một trời một vực, nhưng về mặt bảo vệ bằng hữu của bọn họ tuyệt đối thống nhất.
Hai người bọn họ không phải cái loại áp đặt quan điểm cho bằng hữu, sau đó can thiệp cuộc sống người ta. Đối với bọn họ mà nói, tuy tin tức Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ở chung làm hắn chấn động, nhưng hắn biết giữ im lặng, tuyệt đối không mở miệng hỏi nhiều một câu.
Trừ phi dính đến ranh giới đạo đức, bằng không bằng hữu làm chuyện gì đều có thể được bọn họ ủng hộ.
“Tại sao có thể như vậy…” Lặc Hổ ảo não thấp giọng nói.
Vệ Kình không nói gì, hắn biết lúc này trong đầu Lặc Hổ đã loạn thành một đoàn, cảm thấy lúc hắn biết tin tức này, gặp phải cảnh tượng còn nóng bỏng hơn…
Nghĩ vậy, hắn không kiềm chế được đỏ mặt, lúc đó bởi vì khiếp sợ mà chưa lấy lại bình tĩnh, sau này nhớ lại, kỳ thực hắn cũng hơi xấu hổ, hơn nữa không ngờ Từ Tử Dung lớn lên xinh đẹp như vậy mà lại là người phía trên, làm hắn hết sức kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến tính cách hai người bọn họ, kết quả như vậy dường như cũng không quá ngoài ý muốn.
“Quá kinh ngạc…” Lặc Hổ gãi đầu một cái, tâm tình khiếp sợ tới nhanh, đi cũng nhanh, giống như Vệ Kình, đối với quan hệ của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, Lặc Hổ cũng chỉ khiếp sợ mà không phải ghét bỏ.
“Kỳ thực cũng không quá ngoài ý muốn, đúng không?” Vệ Kình khẽ hỏi.
Lặc Hổ suy nghĩ từ trước đến giờ, khi Từ Tử Dung nhìn hắn và Vệ Kình đều là biểu cảm thúi hoắc. Lặc Hổ bất giác mỉm cười, được rồi, kỳ thực cũng không quá ngoài ý muốn. Với độc chiếm dục biến thái của Từ Tử Dung, cả ngày đều hận không thể dính vào người ca ca, tạo cơ hội cho Tử Nham tìm bầu bạn song tu mới là có quỷ…
“Nhưng mà… Hai người này cũng quá bất cẩn, chúng ta thấy còn đỡ, nhỡ quan hệ của bọn họ bị người khác phát hiện…” Lặc Hổ nhíu mày.
Đối với việc Lặc Hổ dùng ‘Chúng ta’, Vệ Kình cảm thấy rất vui vẻ, hắn khẽ mỉm cười: “Vừa nãy ngươi không thấy một sợi dây mây rất nhỏ ngoài cửa sổ sao?”
Lặc Hổ ngẩn ra, nhớ lại lúc nãy nhìn thấy nụ hôn môi nóng bỏng kia đã lập tức đỏ mặt, nào còn tâm tư đi chú ý dây mây gì đó.
Vệ Kình thấy hai gò má Lặc Hổ đỏ ửng, không khỏi ngẩn ngơ. Hắn chưa từng nghĩ đến Lặc Hổ hán tử phóng khoáng, lúc đỏ mặt lại đáng yêu như vậy.
Lúng túng ho khan hai tiếng che giấu sự thất thố của mình, Vệ Kình dời tầm mắt khỏi người Lặc Hổ, khẽ hỏi: “Ngươi nghĩ với tính cách của Từ Tử Nham, sẽ sơ suất như vậy sao?”
Lặc Hổ đảo mắt, kinh ngạc hỏi: “Ý của ngươi là, ta thấy… Khụ khụ, là Tử Nham cố ý?”
Vệ Kình lắc đầu: “Hẳn là Từ Tử Dung cố ý, Tử Nham… Hắn chỉ đoán được, nhưng không ngăn cản đi.”
Lặc Hổ im lặng một lúc, thở dài: “Quả thực là Tử Nham quá cưng chiều đệ đệ của hắn.”
Vệ Kình cũng im lặng theo, vốn bọn họ đã cảm thấy Từ Tử Nham cưng chiều quá mức đệ đệ bảo bối của hắn, hiện tại xem ra, sợ rằng thuộc tính đệ khống của Tử Nham lại tiến thêm một bước.
Kỳ thực, chuyện làm hắn buồn bực nhất không phải là hảo hữu của mình và đệ đệ trộn chung với nhau, mà là với cá tính nhỏ mọn của Từ Tử Dung, nếu công khai với bọn họ, nhất định là đặt nền tảng để tương lai tú ân tú ái trước mặt bọn họ.
Nghĩ đến hai người kia tú ân ái trước mặt mình và Lặc Hổ, Vệ Kình đột nhiên cảm thấy bực mình.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới chuyện có đạo lữ song tu là chuyện đáng khoe khoang, nhưng gần đây hắn đột nhiên cảm thấy có hơi cô đơn là sao?
Ngẩng đầu nhìn Lặc Hổ đang ở bên cạnh ngẩn người, Vệ Kình âm thầm sờ ngực mình, im lặng thở dài.
Được rồi, hắn thừa nhận từ ngày được Lặc Hổ cứu, hắn đã không thể dùng thái độ khinh bỉ như trước kia để đối xử với Lặc Hổ, hơn nữa sau đó còn nóng đầu hôn Lặc Hổ một cái, hắn cũng mơ hồ phát hiện chính mình cũng không ghét Lặc Hổ như mình nghĩ.
Nhẹ xoa xoa thái dương, Vệ Kình có hơi phiền não. Trải qua gần một tháng, nếu nói hắn không nhìn rõ tình cảm thực trong lòng mình, đó là gạt người. Chỉ là tính cách của hắn làm hắn không thể nào thẳng thắn thừa nhận, trong vô thức đã bị một người mà mình nhận định là ‘Thô lỗ’ hấp dẫn.
Ngẩng đầu nhìn Lặc Hổ ngực phẳng lộ lưng, ngực màu đồng thoạt nhìn cực dày rộng, một vài vết sẹo nhỏ càng tôn lên khí chất nam nhân hung hãn.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з” ∠)_, quả nhiên phân chia công thụ phải xem ai giác ngộ trước…
Tác giả :
Yên Diệp