Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 172
Edit: Qiezi
=.= Bất luận là ai thì Từ Tử Nham cũng không thể tiếp nhận hậu quả, vì vậy phương án B cũng bị gác lại.
Ngay khi Từ Tử Nham đang rầu rĩ là mình hay Tử Dung ra tay cũng không tốt thì trên thuyền lại đột nhiên xảy ra tình huống không ngờ được.
Vào một ngày nào đó, Bạch Hoa chủ động lấy lòng Vệ Kình!
Đương nhiên, cái biểu hiện lấy lòng cực kỳ mịt mờ, hơn nữa còn là ở nơi vắng vẻ, đương sự không chịu nổi chủ động tiết lộ chuyện này với Từ Tử Nham!
Vệ Kình không biết tên nam nhân Bạch Hoa này sao lại đột nhiên lấy lòng với hắn, mặc dù đối phương biểu hiện như tình cờ, nhưng ở trong thâm cung, còn chuyện gì hắn chưa nhìn thấy? Chút mánh khóe Bạch Hoa sử dụng, ở trong mắt hắn chẳng khác gì trò hề.
Chỉ là mặc kệ cảm nhận về Bạch Hoa thế nào, tốt xấu gì đối phương cũng là người quen của Từ Tử Nham, ngoại trừ cố ý giả ngu tránh né ám chỉ của đối phương ra, chuyện đầu tiên Vệ Kình làm là nói chuyện này với Từ Tử Nham.
Làm con cháu Vệ gia, yêu cầu về bạn đời của Vệ Kình rất cao, chí ít loại hàng như Bạch Hoa hắn sẽ không nhìn vào mắt.
Vệ Kình hiểu rất rõ, với thân phận và địa vị của mình, có người chủ động nhảy vào lòng là chuyện bình thường, nhưng hắn cũng chú ý đến nam nhân tên Mạc Tử Nguyên cũng khá quan tâm đến Bạch Hoa. Thân phận Mạc Tử Nguyên là gì? Cho dù so với hắn cũng không kém là bao, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Bạch Hoa muốn bỏ Mạc Tử Nguyên mà đến tìm mình.
Chính là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Vệ Kình cũng không cho rằng Bạch Hoa ‘Nhất kiến chung tình’ với mình và gì đó, bằng không đối phương cũng sẽ không cố ý tách khỏi Mạc Tử Nguyên mới đến quyến rũ mình.
Vừa muốn thân thiết với mình, lại không định từ bỏ Mạc Tử Nguyên sao?
Vệ Kình âm thầm cười nhạt, Bạch Hoa này đánh giá mình quá thấp…
“Thì ra là vậy.” Vệ Kình vừa nói ra, Từ Tử Nham lập tức hiểu.
Vệ Kình có thể không biết tại sao Bạch Hoa lại đột nhiên có hứng thú với hắn, nhưng Từ Tử Nham lại hiểu rất rõ.
Ngoại trừ bản thân Vệ Kình cũng rất ưu tú ra, quan trọng hơn vẫn là ngọc bội hình rồng trên người Bạch Hoa có cảm ứng huyết mạch Chân Long của Vệ kình.
Khối ngọc bội hình rồng kia là gốc rễ cuộc sống của Bạch Hoa, nếu có cơ hội làm khối ngọc bội kia trở nên lợi hại, Bạch Hoa tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
Nhưng Từ Tử Nham cũng rất buồn bực, không phải Bạch Hoa quá nóng nảy rồi sao?
Trên thuyền này có bao nhiêu lớn? Cho dù hắn muốn quyến rũ Vệ Kình, cũng không cần chọn lúc này để ra tay… Dù sao Mạc Tử Nguyên vẫn còn bên cạnh hắn, muốn chơi trò mập mờ với hai nam nhân ưu tú mà không bị phát hiện, Bạch Hoa này có bao nhiêu tự tin với dung mạo của mình vậy…
Nhưng đây cũng là chuyện tốt.
Từ Tử Nham nhún vai, vốn anh còn không biết nên làm thế nào để tách Mạc Tử Nguyên khỏi người Bạch Hoa, không ngờ hôm nay Bạch Hoa lại chủ động đánh tới.
Trong tiểu thuyết, mỗi lần Bạch Hoa quyến rũ người mới đều thừa dịp không có người cũ, chưa từng đồng thời giao du với hai người nam nhân. Từ Tử Nham không biết vì sao Bạch Hoa lại mạo hiểm, nhưng cái đó cũng không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần nghĩ cách để Mạc Tử Nguyên chú ý tới chuyện này là được.
Anh tin tưởng, với tính cách của Mạc Tử Nguyên, nếu như biết Bạch Hoa lén quyến rũ nam nhân khác sau lưng hắn, nhất định sẽ căng thẳng với đối phương —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn còn chưa đạt đến trình độ không thể rời khỏi Bạch Hoa.
Từ Tử Nham đảo đảo mắt, lập tức để Vệ Kình tùy cơ hành động. Kỳ thực anh cũng không nói gì, chỉ bảo Vệ Kình không cần lập tức từ chối Bạch Hoa.
Với cá tính của Bạch Hoa, chỉ cần Vệ Kình không cự tuyệt hắn, hắn sẽ cho rằng còn hy vọng, bởi vậy ở trên thuyền này, anh không tin Mạc Tử Nguyên không phát hiện được.
Sự thực cũng đúng như Từ Tử Nham suy đoán, không biết có phải chiến tích trước kia làm hắn quá tự tin về mị lực của mình, động tác hắn quyến rũ Vệ Kình càng lúc càng to gan, thậm chí còn rất phóng đãng gãi gãi lòng bàn tay Vệ Kình.
Động tác này của hắn được làm rất bí mật, trừ hắn và Vệ kình, chỉ cần đứng xa hơn một chút cũng sẽ không thể phát hiện mờ ám này của hắn.
Chỉ tiếc ——
Tuy hắn tính toán tốt nhưng Từ Tử Nham cũng sẽ không cho hắn cơ hội này. Vì vậy Từ Tử Nham cố ý ‘Dẫn dắt’, Mạc Tử Nguyên thấy cực kỳ rõ ràng Bạch Hoa đang cười ôn nhu với Vệ Kình.
Lúc đó Mạc Tử Nguyên đang ngồi trên boong thuyền uống trà với Từ Tử Nham, vốn từ góc độ của hắn không nhìn thấy Bạch Hoa, nhưng cố tình Vệ Kình lựa chọn vị trí cực kỳ tốt, Mạc Tử Nguyên đúng lúc có thể nhìn xuyên qua cửa sổ trong khoang thuyền, thấy cảnh tượng trên boong kia.
Khi thấy một màn kia, chén trà trên tay hắn ‘Rắc’ một tiếng bị bóp nát, đồ sứ trắng tinh hóa thành một lớp bột phấn trong lòng bàn tay Mạc Tử Nguyên.
“Mạc đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Từ Tử Nham giả vờ kinh ngạc hỏi.
“Không sao, lúc nãy không kiểm soát được lực tay.” Mạc Tử Nguyên lập tức tỉnh táo, mỉm cười rồi nhẹ giọng nói.
Từ Tử Nham biết rõ lúc này nam nhân đang tức điên lên, vì vậy anh rất quả quyết cáo từ Mạc Tử Nguyên.
Sau khi Từ Tử Nham rời khỏi, Mạc Tử Nguyên nhanh chóng âm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sau boong. Ở nơi đó, Bạch Hoa đang cười ngượng ngùng, ngón tay khẽ kéo Vệ Kình.
Tuy rằng trên mặt Vệ Kình không có biểu cảm gì, nhưng cũng không từ chối Bạch Hoa chủ động đến gần.
Ánh mắt Mạc Tử Nguyên càng sâu, vốn vì phẫn nộ mà trở nên xanh mét lại từ từ dịu xuống.
Mạc Tử Nguyên không phải người bị ái tình làm mụ mị đầu óc, quả thực hắn bị Bạch Hoa ngượng ngùng nội liễm kia hấp dẫn, thế nhưng vẫn còn chưa đến trình độ có thể chịu được vụng trộm sau lưng hắn.
Biểu hiện ngày hôm nay của Bạch Hoa thật sự ngoài dự liệu của hắn, bởi vì hắn nhìn rất rõ, là Bạch Hoa chủ động kéo Vệ Kình.
Vệ Kình có thân phận gì? Mạc Tử Nguyên hiểu rất rõ, nhưng làm hắn khó hiểu là với thực lực và bối cảnh của mình, Bạch Hoa không nên dễ dàng phản bội mình như vậy.
Dị thường tức là yêu, chắc hẳn là trên người Vệ Kình có thứ gì làm hắn thà rằng phản bội mình cũng phải lấy được, đúng không?
Mạc Tử Nguyên hơi nheo mắt lại, sau đó đột nhiên trợn trừng.
Bởi vì từ trên người Vệ Kình, hắn thấy được bóng dáng của mình.
Nếu như Bạch Hoa chủ động tiếp cận Vệ Kình là vì thứ gì đó, như vậy hắn tiếp cận mình không phải cũng có lý do giống thế sao?
Thân là thiếu đông gia Mặc Ngọc Lung Các, đồ vật Mạc Tử Nguyên nắm giữ tuyệt đối phong phú hơn tưởng tượng của người bình thường nhiều.
Phong phú này không chỉ chỉ các loại pháp bảo linh thạch, thậm chí còn bao gồm rất nhiều tin tức bí ẩn, ví dụ như thời gian bí cảnh mở ra, địa điểm; tin tức liên quan đến một vài bảo tàng trong truyền thuyết…
Nghĩ như vậy, Mạc Tử Nguyên lập tức túa mồ hôi lạnh, bởi vì hắn ý thức được trong khoảng thời gian theo đuổi Bạch Hoa, vì lấy lòng đối phương, hắn đã nói rất nhiều bí văn về các loại bảo tàng bí cảnh.
Trong mắt một vài người, những bí văn này chỉ là một ít tin đồn, hoàn toàn không tin cậy. Nhưng Mạc Tử Nguyên rất, mấy thứ này đều là tin tức quý giá mà Mặc Ngọc Lung Các thu thập được từ các đường.
Đã vậy hắn còn quá dễ dãi mà nói ra!
Mạc Tử Nguyên cảm thấy rất khiếp sợ, từ sau khi phụ thân quyết định cho hắn làm lão bản Mặc Ngọc Lung Các, bất luận là thái độ làm người hay làm việc đều cẩn thận vạn phần, rất sợ mang đến phiền toái cho gia tộc, nhưng sao lại đối xử thoải mái với Bạch Hoa như thế?
Trong lòng hắn âm thần ảo não, nhưng đồ vật nói ra không thể lấy lại, hơn nữa cũng không phải người ta ép hắn nói, hoàn toàn là vì lấy lòng người ta nên hắn mới nói ra những tin tức kia.
Mặc Tử Nguyên nhíu mày, nhìn người khéo léo mỉm cười với Bệ Kình, trong lòng đột nhiên không còn gì nữa, đã từng yêu sâu đậm, giờ này lại vỡ tung như bọt biển…
Thậm chí những chuyện trước kia hắn từng hoài nghi cũng bị lật ra, nếu là lúc trước, hắn rất tín nhiệm Bạch Hoa, đối với những thứ mình suy luận ra chưa chắc sẽ tin tưởng toàn bộ, nhưng hôm nay hắn chính mắt thấy Bạch Hoa phản bội mình, tự nhiên nghĩ tới trực giác từng xuất hiện trong lòng.
Mạc Tử Nguyên cảm thấy không thoải mái, hắn có cảm giác mình bị lợi dụng.
Ban đầu hắn đối xử với Bạch Hoa có thể nói là muốn gì được đó, cũng không ngờ chỉ một Vệ Kình đã làm Bạch Hoa bộc lộ bản chất tham lam.
Ngẫm lại trước đây mỗi lần muốn đưa Bạch Hoa vật gì đó, chỉ cần hơi quý một chút, Bạch Hoa sẽ từ chối, lúc đó mình còn nghĩ phẩm chất Bạch Hoa cao thượng. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là vì mình còn chưa mắc câu, cho nên Bạch Hoa dự định thả dây dài câu cá lớn đi…
Mạc Tử Nguyên cười tự giễu, đáy mắt hiện ra một tia lạnh lẽo. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai sỉ nhục mình như vậy, Bạch Hoa nhất định phải trả giá lớn!
Mạc Tử Nguyên vung tay lên, trên cửa sổ chợt bao phủ một tầng nước, chặn tầm mắt của hắn…
Ở lối vào bên khoang thuyền, một bóng dáng cao lớn nhìn bầu không khí mập mờ của hai người, yên lặng xoay người rời đi…
***
Bên này, Bạch Hoa còn không biết biểu hiện một chân đạp hai thuyền đã bị Mạc Tử Nguyên phát hiện, hắn đang vui vẻ vì Vệ Kình không từ chối mình đến gần.
Nói thật thì tính cách Vệ kình cũng không phải loại hình hắn thích, hắn thích cái loại nam nhân có thể che chở hắn, yêu thương hắn như Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên, nhưng Vệ Kình cao ngạo như thế còn phải để hắn đến dỗ dành, kỳ thực trong lòng có chút không quen.
Chẳng qua vì ngọc bội hình rồng phản ứng kịch liệt, hắn cũng chỉ có thể cố sức bắt lấy Vệ Kình, thậm chí trong lòng hắn đã có quyết định, nếu bên Vệ Kình tiến triển thuận lợi, ném Mạc Tử Nguyên cũng không hề gì.
Đương nhiên hắn biết làm như vậy sẽ đắc tội Mạc Tử Nguyên, nhưng hắn cũng không còn cách nào, bởi từ sau khi hắn tỉnh lại, ngọc bội hình rồng trước ngực hắn vẫn luôn truyền đến cảm giác đói khát.
Hắn thử tiếp cận với mọi người trên thuyền, chỉ khi kề cận Vệ Kình, khối ngọc bội kia mới có thể yên tĩnh một chút, hắn không biết trên người Vệ Kình có thứ gì làm ngọc bội hình rồng khát vọng như vậy, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần Vệ Kình yêu hắn, tương lai tất cả đồ của Vệ Kình đều sẽ rơi vào tay hắn!
“Vệ đại ca, ta…” Bạch Hoa e thẹn, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Vệ Kình cười nhạt, trên mặt lại vẫn duy trì mặt than, thoáng qua điểm mất kiên nhẫn.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з” ∠)_, mọi người đã đoán đúng… Quả thật là… Vệ Kình hành động… Nhưng không phải hắn chủ động, mà là Bạch Hoa chủ động…
=.= Bất luận là ai thì Từ Tử Nham cũng không thể tiếp nhận hậu quả, vì vậy phương án B cũng bị gác lại.
Ngay khi Từ Tử Nham đang rầu rĩ là mình hay Tử Dung ra tay cũng không tốt thì trên thuyền lại đột nhiên xảy ra tình huống không ngờ được.
Vào một ngày nào đó, Bạch Hoa chủ động lấy lòng Vệ Kình!
Đương nhiên, cái biểu hiện lấy lòng cực kỳ mịt mờ, hơn nữa còn là ở nơi vắng vẻ, đương sự không chịu nổi chủ động tiết lộ chuyện này với Từ Tử Nham!
Vệ Kình không biết tên nam nhân Bạch Hoa này sao lại đột nhiên lấy lòng với hắn, mặc dù đối phương biểu hiện như tình cờ, nhưng ở trong thâm cung, còn chuyện gì hắn chưa nhìn thấy? Chút mánh khóe Bạch Hoa sử dụng, ở trong mắt hắn chẳng khác gì trò hề.
Chỉ là mặc kệ cảm nhận về Bạch Hoa thế nào, tốt xấu gì đối phương cũng là người quen của Từ Tử Nham, ngoại trừ cố ý giả ngu tránh né ám chỉ của đối phương ra, chuyện đầu tiên Vệ Kình làm là nói chuyện này với Từ Tử Nham.
Làm con cháu Vệ gia, yêu cầu về bạn đời của Vệ Kình rất cao, chí ít loại hàng như Bạch Hoa hắn sẽ không nhìn vào mắt.
Vệ Kình hiểu rất rõ, với thân phận và địa vị của mình, có người chủ động nhảy vào lòng là chuyện bình thường, nhưng hắn cũng chú ý đến nam nhân tên Mạc Tử Nguyên cũng khá quan tâm đến Bạch Hoa. Thân phận Mạc Tử Nguyên là gì? Cho dù so với hắn cũng không kém là bao, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Bạch Hoa muốn bỏ Mạc Tử Nguyên mà đến tìm mình.
Chính là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Vệ Kình cũng không cho rằng Bạch Hoa ‘Nhất kiến chung tình’ với mình và gì đó, bằng không đối phương cũng sẽ không cố ý tách khỏi Mạc Tử Nguyên mới đến quyến rũ mình.
Vừa muốn thân thiết với mình, lại không định từ bỏ Mạc Tử Nguyên sao?
Vệ Kình âm thầm cười nhạt, Bạch Hoa này đánh giá mình quá thấp…
“Thì ra là vậy.” Vệ Kình vừa nói ra, Từ Tử Nham lập tức hiểu.
Vệ Kình có thể không biết tại sao Bạch Hoa lại đột nhiên có hứng thú với hắn, nhưng Từ Tử Nham lại hiểu rất rõ.
Ngoại trừ bản thân Vệ Kình cũng rất ưu tú ra, quan trọng hơn vẫn là ngọc bội hình rồng trên người Bạch Hoa có cảm ứng huyết mạch Chân Long của Vệ kình.
Khối ngọc bội hình rồng kia là gốc rễ cuộc sống của Bạch Hoa, nếu có cơ hội làm khối ngọc bội kia trở nên lợi hại, Bạch Hoa tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
Nhưng Từ Tử Nham cũng rất buồn bực, không phải Bạch Hoa quá nóng nảy rồi sao?
Trên thuyền này có bao nhiêu lớn? Cho dù hắn muốn quyến rũ Vệ Kình, cũng không cần chọn lúc này để ra tay… Dù sao Mạc Tử Nguyên vẫn còn bên cạnh hắn, muốn chơi trò mập mờ với hai nam nhân ưu tú mà không bị phát hiện, Bạch Hoa này có bao nhiêu tự tin với dung mạo của mình vậy…
Nhưng đây cũng là chuyện tốt.
Từ Tử Nham nhún vai, vốn anh còn không biết nên làm thế nào để tách Mạc Tử Nguyên khỏi người Bạch Hoa, không ngờ hôm nay Bạch Hoa lại chủ động đánh tới.
Trong tiểu thuyết, mỗi lần Bạch Hoa quyến rũ người mới đều thừa dịp không có người cũ, chưa từng đồng thời giao du với hai người nam nhân. Từ Tử Nham không biết vì sao Bạch Hoa lại mạo hiểm, nhưng cái đó cũng không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần nghĩ cách để Mạc Tử Nguyên chú ý tới chuyện này là được.
Anh tin tưởng, với tính cách của Mạc Tử Nguyên, nếu như biết Bạch Hoa lén quyến rũ nam nhân khác sau lưng hắn, nhất định sẽ căng thẳng với đối phương —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn còn chưa đạt đến trình độ không thể rời khỏi Bạch Hoa.
Từ Tử Nham đảo đảo mắt, lập tức để Vệ Kình tùy cơ hành động. Kỳ thực anh cũng không nói gì, chỉ bảo Vệ Kình không cần lập tức từ chối Bạch Hoa.
Với cá tính của Bạch Hoa, chỉ cần Vệ Kình không cự tuyệt hắn, hắn sẽ cho rằng còn hy vọng, bởi vậy ở trên thuyền này, anh không tin Mạc Tử Nguyên không phát hiện được.
Sự thực cũng đúng như Từ Tử Nham suy đoán, không biết có phải chiến tích trước kia làm hắn quá tự tin về mị lực của mình, động tác hắn quyến rũ Vệ Kình càng lúc càng to gan, thậm chí còn rất phóng đãng gãi gãi lòng bàn tay Vệ Kình.
Động tác này của hắn được làm rất bí mật, trừ hắn và Vệ kình, chỉ cần đứng xa hơn một chút cũng sẽ không thể phát hiện mờ ám này của hắn.
Chỉ tiếc ——
Tuy hắn tính toán tốt nhưng Từ Tử Nham cũng sẽ không cho hắn cơ hội này. Vì vậy Từ Tử Nham cố ý ‘Dẫn dắt’, Mạc Tử Nguyên thấy cực kỳ rõ ràng Bạch Hoa đang cười ôn nhu với Vệ Kình.
Lúc đó Mạc Tử Nguyên đang ngồi trên boong thuyền uống trà với Từ Tử Nham, vốn từ góc độ của hắn không nhìn thấy Bạch Hoa, nhưng cố tình Vệ Kình lựa chọn vị trí cực kỳ tốt, Mạc Tử Nguyên đúng lúc có thể nhìn xuyên qua cửa sổ trong khoang thuyền, thấy cảnh tượng trên boong kia.
Khi thấy một màn kia, chén trà trên tay hắn ‘Rắc’ một tiếng bị bóp nát, đồ sứ trắng tinh hóa thành một lớp bột phấn trong lòng bàn tay Mạc Tử Nguyên.
“Mạc đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Từ Tử Nham giả vờ kinh ngạc hỏi.
“Không sao, lúc nãy không kiểm soát được lực tay.” Mạc Tử Nguyên lập tức tỉnh táo, mỉm cười rồi nhẹ giọng nói.
Từ Tử Nham biết rõ lúc này nam nhân đang tức điên lên, vì vậy anh rất quả quyết cáo từ Mạc Tử Nguyên.
Sau khi Từ Tử Nham rời khỏi, Mạc Tử Nguyên nhanh chóng âm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sau boong. Ở nơi đó, Bạch Hoa đang cười ngượng ngùng, ngón tay khẽ kéo Vệ Kình.
Tuy rằng trên mặt Vệ Kình không có biểu cảm gì, nhưng cũng không từ chối Bạch Hoa chủ động đến gần.
Ánh mắt Mạc Tử Nguyên càng sâu, vốn vì phẫn nộ mà trở nên xanh mét lại từ từ dịu xuống.
Mạc Tử Nguyên không phải người bị ái tình làm mụ mị đầu óc, quả thực hắn bị Bạch Hoa ngượng ngùng nội liễm kia hấp dẫn, thế nhưng vẫn còn chưa đến trình độ có thể chịu được vụng trộm sau lưng hắn.
Biểu hiện ngày hôm nay của Bạch Hoa thật sự ngoài dự liệu của hắn, bởi vì hắn nhìn rất rõ, là Bạch Hoa chủ động kéo Vệ Kình.
Vệ Kình có thân phận gì? Mạc Tử Nguyên hiểu rất rõ, nhưng làm hắn khó hiểu là với thực lực và bối cảnh của mình, Bạch Hoa không nên dễ dàng phản bội mình như vậy.
Dị thường tức là yêu, chắc hẳn là trên người Vệ Kình có thứ gì làm hắn thà rằng phản bội mình cũng phải lấy được, đúng không?
Mạc Tử Nguyên hơi nheo mắt lại, sau đó đột nhiên trợn trừng.
Bởi vì từ trên người Vệ Kình, hắn thấy được bóng dáng của mình.
Nếu như Bạch Hoa chủ động tiếp cận Vệ Kình là vì thứ gì đó, như vậy hắn tiếp cận mình không phải cũng có lý do giống thế sao?
Thân là thiếu đông gia Mặc Ngọc Lung Các, đồ vật Mạc Tử Nguyên nắm giữ tuyệt đối phong phú hơn tưởng tượng của người bình thường nhiều.
Phong phú này không chỉ chỉ các loại pháp bảo linh thạch, thậm chí còn bao gồm rất nhiều tin tức bí ẩn, ví dụ như thời gian bí cảnh mở ra, địa điểm; tin tức liên quan đến một vài bảo tàng trong truyền thuyết…
Nghĩ như vậy, Mạc Tử Nguyên lập tức túa mồ hôi lạnh, bởi vì hắn ý thức được trong khoảng thời gian theo đuổi Bạch Hoa, vì lấy lòng đối phương, hắn đã nói rất nhiều bí văn về các loại bảo tàng bí cảnh.
Trong mắt một vài người, những bí văn này chỉ là một ít tin đồn, hoàn toàn không tin cậy. Nhưng Mạc Tử Nguyên rất, mấy thứ này đều là tin tức quý giá mà Mặc Ngọc Lung Các thu thập được từ các đường.
Đã vậy hắn còn quá dễ dãi mà nói ra!
Mạc Tử Nguyên cảm thấy rất khiếp sợ, từ sau khi phụ thân quyết định cho hắn làm lão bản Mặc Ngọc Lung Các, bất luận là thái độ làm người hay làm việc đều cẩn thận vạn phần, rất sợ mang đến phiền toái cho gia tộc, nhưng sao lại đối xử thoải mái với Bạch Hoa như thế?
Trong lòng hắn âm thần ảo não, nhưng đồ vật nói ra không thể lấy lại, hơn nữa cũng không phải người ta ép hắn nói, hoàn toàn là vì lấy lòng người ta nên hắn mới nói ra những tin tức kia.
Mặc Tử Nguyên nhíu mày, nhìn người khéo léo mỉm cười với Bệ Kình, trong lòng đột nhiên không còn gì nữa, đã từng yêu sâu đậm, giờ này lại vỡ tung như bọt biển…
Thậm chí những chuyện trước kia hắn từng hoài nghi cũng bị lật ra, nếu là lúc trước, hắn rất tín nhiệm Bạch Hoa, đối với những thứ mình suy luận ra chưa chắc sẽ tin tưởng toàn bộ, nhưng hôm nay hắn chính mắt thấy Bạch Hoa phản bội mình, tự nhiên nghĩ tới trực giác từng xuất hiện trong lòng.
Mạc Tử Nguyên cảm thấy không thoải mái, hắn có cảm giác mình bị lợi dụng.
Ban đầu hắn đối xử với Bạch Hoa có thể nói là muốn gì được đó, cũng không ngờ chỉ một Vệ Kình đã làm Bạch Hoa bộc lộ bản chất tham lam.
Ngẫm lại trước đây mỗi lần muốn đưa Bạch Hoa vật gì đó, chỉ cần hơi quý một chút, Bạch Hoa sẽ từ chối, lúc đó mình còn nghĩ phẩm chất Bạch Hoa cao thượng. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là vì mình còn chưa mắc câu, cho nên Bạch Hoa dự định thả dây dài câu cá lớn đi…
Mạc Tử Nguyên cười tự giễu, đáy mắt hiện ra một tia lạnh lẽo. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai sỉ nhục mình như vậy, Bạch Hoa nhất định phải trả giá lớn!
Mạc Tử Nguyên vung tay lên, trên cửa sổ chợt bao phủ một tầng nước, chặn tầm mắt của hắn…
Ở lối vào bên khoang thuyền, một bóng dáng cao lớn nhìn bầu không khí mập mờ của hai người, yên lặng xoay người rời đi…
***
Bên này, Bạch Hoa còn không biết biểu hiện một chân đạp hai thuyền đã bị Mạc Tử Nguyên phát hiện, hắn đang vui vẻ vì Vệ Kình không từ chối mình đến gần.
Nói thật thì tính cách Vệ kình cũng không phải loại hình hắn thích, hắn thích cái loại nam nhân có thể che chở hắn, yêu thương hắn như Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên, nhưng Vệ Kình cao ngạo như thế còn phải để hắn đến dỗ dành, kỳ thực trong lòng có chút không quen.
Chẳng qua vì ngọc bội hình rồng phản ứng kịch liệt, hắn cũng chỉ có thể cố sức bắt lấy Vệ Kình, thậm chí trong lòng hắn đã có quyết định, nếu bên Vệ Kình tiến triển thuận lợi, ném Mạc Tử Nguyên cũng không hề gì.
Đương nhiên hắn biết làm như vậy sẽ đắc tội Mạc Tử Nguyên, nhưng hắn cũng không còn cách nào, bởi từ sau khi hắn tỉnh lại, ngọc bội hình rồng trước ngực hắn vẫn luôn truyền đến cảm giác đói khát.
Hắn thử tiếp cận với mọi người trên thuyền, chỉ khi kề cận Vệ Kình, khối ngọc bội kia mới có thể yên tĩnh một chút, hắn không biết trên người Vệ Kình có thứ gì làm ngọc bội hình rồng khát vọng như vậy, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần Vệ Kình yêu hắn, tương lai tất cả đồ của Vệ Kình đều sẽ rơi vào tay hắn!
“Vệ đại ca, ta…” Bạch Hoa e thẹn, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Vệ Kình cười nhạt, trên mặt lại vẫn duy trì mặt than, thoáng qua điểm mất kiên nhẫn.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з” ∠)_, mọi người đã đoán đúng… Quả thật là… Vệ Kình hành động… Nhưng không phải hắn chủ động, mà là Bạch Hoa chủ động…
Tác giả :
Yên Diệp