Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 114
Edit: Qiezi
Tưởng Thiên Hành giấu Tưởng Ưng đi, kỳ thực có ý bảo vệ rất lớn, bất luận chính đạo hay ma đạo, đối với sự tồn tại của dẫn ma đạo thể, đều có uy hiếp rất lớn.
Từ Tử Nham tin tưởng, với sự cơ trí của Tưởng Thiên Hành không khó nhìn ra, để Tưởng Ưng theo bọn họ mới là cách thức ổn thỏa nhất, dù sao Tưởng gia vẫn quá nhỏ, một khi Tưởng Ưng bại lộ, với thế lực Tưởng gia căn bản không thể bảo vệ hắn.
Sự thực cũng chính là như vậy, cách âm nhanh chóng được gỡ bỏ. Thần sắc Tưởng Thiên Hành bình thản, tuyên bố vì có biểu hiện xuất sắc trong chiến đấu, cho nên ‘Tưởng Bình’ đi theo Từ Tử Dung, trở thành người hầu tu sĩ năm năm.
Là người hầu tu sĩ, trên thực tế chính là hộ vệ tu sĩ, loại người hầu phải kết khế ước với chủ nhân, trước khi người hầu chết, tuyệt không ai có thể uy hiếp sự an toàn của chủ nhân. Đây là một loại khế ước tương đương khế ước bán thân, thoạt nhìn dường như cực kỳ không công bằng với Tưởng Bình.
Nhưng trên thực tế, không biết có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi ở Tưởng gia cực kỳ ao ước cơ hội của Tưởng Bình, dù sao người hầu tu sĩ vì phải đi theo chủ nhân, cho nên hắn tu luyện cần tất cả đan dược, tài nguyên đều do chủ nhân cung cấp.
Nếu là tu sĩ bình thường, trở thành người hầu tu sĩ của bọn họ đương nhiên không có nhiều chỗ tốt, nhưng Từ Tử Dung là đệ tử thân truyền của tu sĩ nguyên anh, với thân phận của Từ Tử Dung, đủ để thu được tài nguyên dồi dào. Hơn nữa thiên phú huynh đệ Từ gia bày ra trước mắt, theo chủ nhân như vậy, chỉ cần trả đại giới năm năm ngắn ngủi, quả thực là có lời!
Những người khác ở Tưởng gia chỉ hâm mộ Tưởng Bình thật tốt số, nhưng Tưởng Thiên Hành lại khiếp sợ tại sao Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung có thể phát hiện Tưởng Ưng, hoặc là nói… Tưởng Ưng làm sao dính dáng đến Từ Tử Nham.
Đối với nhi tử Tưởng Ưng này, nội tâm Tưởng Thiên Hành tràn đầy mâu thuẫn, nếu lấy thân phận gia chủ Tưởng gia của hắn, Tưởng Ưng có dẫn ma đạo thể đủ để làm thành lý do để hắn có thể giết chết Tưởng Ưng, nhưng lấy tư cách một phụ thân, hắn làm sao có thể ra tay với nhi tử thân sinh của mình.
Không thể từ bỏ Tưởng Ưng, lại không thể quang minh chính đại bồi dưỡng, nội tâm Tưởng Thiên Hành cũng cực kỳ thống khổ. May là mặc dù Tưởng Ưng là nhất thể song hồn, thậm chí quanh năm bị nhốt trong bóng tối, nhưng vẫn chưa từng sinh lòng oán hận, đương nhiên, Tưởng Ưng cũng không có cảm tình gì với Tưởng gia. Hiện tại để Tưởng Ưng theo bọn Từ Tử Nham rời đi, vẫn có thể coi như là phương pháp tốt nhất đối với nhi tử của mình.
Tuyển Tưởng Ưng theo hầu chỉ là nhạc đệm trong trận đại chiến này, rất nhanh, yêu thú liền phát động đột kích lần ba.
Công kích lúc này, dẫn đầu chính là một con tê giác khổng lồ màu đen, trên da của nó dường như tản ra ánh sáng kim loại, trên mũi sừng tê giác xuất hiện luồng sáng màu đen như ẩn như hiện.
“Tập trung công kích!” Tưởng Thiên Hành liếc mắt liền phát hiện con yêu thú hình thể khổng lồ này, pháp thuật công kích đủ mọi màu sắc đánh vào da tê giác, nhưng ngay cả một miệng vết thương nhỏ cũng chưa từng lưu lại.
Con ngươi Tưởng Thiên Hành rụt mạnh, cánh tay giơ lên thật cao, lập tức có một nhóm tu sĩ ngưng mạch sơ kỳ đứng phía trước tường thành, trút pháp thuật xuống phía dưới.
Đối mặt với pháp thuật của tu sĩ ngưng mạch kỳ, con Thiết Tê kia cũng không dám làm vậy, trên người nó lóe lên ánh sáng đen, ánh sáng trên mặt da kim loại càng mạnh hơn, hai cánh của tiểu thanh điểu vẫn đậu trên đầu sừng tê giác rung lên, rồi đột nhiên cất cao, trong miệng phát ra một tiếng hí bén nhọn.
Ong ——
Các tu sĩ cấp thấp trong phạm vi công kích của nó bị sóng âm này công kích chấn động đến mất đi liên hệ với linh lực trong cơ thể, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng không khống chế được pháp thuật lập tức tạo thành phản phệ, ít nhất phân nửa tu sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra tia máu.
Tu sĩ ngưng mạch kỳ trong trung tâm công kích của thanh điểu, trong 10 tu sĩ thì có sáu bảy người bị thương.
Loại thương tổn phản phệ này không nghiêm trọng lắm, nhưng hậu quả của nó cực kỳ kinh người.
Ngay khi thanh điểu cất tiếng hí cao vút thì, con Thiết Tê kia nhanh chóng nắm lấy cơ hội, lần thứ hai tăng tốc, thân thể nặng nề của nó va vào cửa thành, toàn bộ cổng thành đều rung động, ánh sáng pháp trận phòng ngự lúc sáng lúc tắt, một số chỗ gần như sụp đổ.
“Cẩn thận!” Tưởng Thiên Hành trăm triệu lần không nghĩ tới con Thiết Tê này va chạm lại có uy lực như vậy, suýt chút nữa phá hủy cửa thành, ngay khi hắn lo lắng pháp trận phòng ngự không thể tiếp nhận cú va chạm thứ hai, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cửa thành, một đạo hồng mang từ trong tay ông ta bay ra, bổ về phía cửa thành.
“Hừ!” Một lão phu nhân áo xám cầm quải trượng đầu rồng trong tay hừ lạnh một tiếng, quải trượng trong tay hung hăng đập lên mặt đất một cái.
Một dao động gợn sóng bằng mắt thường có thể thấy từ mặt đất tản ra, nhanh chóng kéo dài đến phía dưới cửa thành.
“Ha ha, không còn kịp rồi!” Bóng người kia cười cuồng vọng, lắc mình muốn chạy, từ tiếng cười kia nghe tới, rõ ràng là Tề trưởng lão của Tưởng gia.
Lão phu nhân kia cười lạnh lùng, quải trượng trong tay giơ lên, một bóng đen thật nhỏ từ quải trượng của bà bắn ra, vèo một tiếng bắn vào trong cơ thể Tề trưởng lão.
Tề trưởng lão kinh hãi trong lòng, lần này ông ta đập nồi dìm thuyền, phối hợp với Thiết Tê công kích cửa thành, trước khi công kích, ông ta đã làm xong chuẩn bị bị mọi người vây công, cho nên bố trí ít nhất ba tuyến pháp thuật phòng ngự trở lên, chỉ cần có thể kiên trì vài giây, ông ta có thể khởi động truyền tống phù nghìn dặm, thuận lợi bỏ trốn, không ngờ ngay cả một chiêu của lão thái bà kia cũng không cản được, tuy rằng bóng đen này vào cơ thể còn chưa xảy ra hiệu quả gì, nhưng dù ai cũng nhìn ra được, lão thái bà kia vừa ra tay, chắc chắn sẽ có tổn hại.
Thời điểm lão phu nhân truy kích Tề trưởng lão, Từ Tử Nham lại càng thêm quan tâm cửa thành có bị tổn hại hay không. Một khi cửa thành bị phá, muốn đuổi yêu thú ra ngoài, tử thương của tu sĩ ít nhất sẽ tăng gấp ba hiện tại. Tuy rằng bên trong thành đã sớm bố trí rất nhiều pháp trận, nhưng không ngăn cản được yêu thú tàn sát dân thường.
“Grào!”
Lão phu nhân áo xám gõ quải trượng sinh ra gợn sóng với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn tới cửa thành sớm hơn đạo hồng mang kia. Gợn sóng trên đất lóe lên, một con linh hổ lớn từ dưới đất chui lên, há miệng rống to một tiếng, một đạo thanh quang từ miệng nó phun ra, vừa khéo cản lại đạo hồng mang kia.
Đạo hồng mang kia mang uy lực cực đại, thanh quang trong miệng linh hổ rất nhanh liền yếu thế, nhưng linh hổ cũng không phải chiến đấu một mình, chỉ hơi trì hoãn trong chớp mắt, Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham và huyết đằng của Từ Tử Dung cũng đã hạ xuống, va chạm với đạo hồng mang kia.
Con linh hổ kia được lão phu nhân áo xám dạy dỗ cực kỳ thông minh, vừa nhìn hồng mang bị Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham làm mất uy lực, lại bị huyết đằng của Từ Tử Dung quấn lấy, quyết đoán thu hồi thanh quang vào miệng, loại thanh quang này là thiên phú bản năng của nó, tuy rằng cường đại, thế nhưng tổn hao bản thân cũng vô cùng nghiêm trọng, có thể tiết kiệm đương nhiên phải tiết kiệm một chút. _(:3″ ∠)_
Dưới sự công kích không ngừng của Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham, đạo hồng mang kia nhanh chóng hỗn loạn, mà một chỗ khác chiến trường, thân thể Tề trưởng lão ngã trên mặt đất, đầu của ông ta bị thủng một cái lỗ lớn, bên trong chảy ra một đống đỏ đỏ trắng trắng, một con rắn nhỏ cỡ ngón cái nằm trên đầu Tề trưởng lão, phun lưỡi tê tê.
Thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến con rắn nhỏ kia, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đừng nhìn con rắn nhỏ không lớn, chỉ khi nào động thủ, tính uy hiếp của nó thậm chí còn vượt qua yêu thú ngưng mạch hậu kỳ này.
Lão phu nhân áo xám thần sắc lạnh nhạt vẫy vẫy tay, con rắn nhỏ kia vèo một tiếng hóa thành một bóng đen, sáp nhập vào cơ thể lão phu nhân.
Đám người đứng xung quanh lão phu nhân xầm xì một chút liền tự động tản ra, thi thể thê thảm của Tề trưởng lão còn nằm trên mặt đất, bọn họ sợ hãi từ trong nội tâm với cái con rắn nhỏ kia.
Lão phu nhân biểu tình bất động, chậm rãi đến cạnh cửa thành ngồi xuống, con linh hổ kia cũng ngoan ngoãn ngồi xổm canh giữ bên cạnh bà. Một màn vừa rồi, tất cả mọi người hiểu, dù ai muốn phá hư cửa thành, đều phải giải quyết trước lão phu nhân kia.
Lần công kích này của Thiết Tê mang đến nguy cơ cực lớn cho cửa thành Tây, nếu Tưởng Thiên Hành không sớm để lão phu nhân ngồi canh giữ ở chỗ này, sợ rằng đám yêu thú đã xông vào cửa thành.
Nghĩ như vậy, Tưởng Thiên Hành cũng không nhịn được hơi sợ hãi, Tề trưởng lão là khách khanh Tưởng gia, nếu ông ta là nội gián, một khi cửa thành Tây bị phá, vậy thì đồng nghĩa đẩy Tưởng gia vào nguy hiểm. Nếu bọn họ tìm ra Tưởng Ưng bị giấu kín, người Tưởng gia nhất định sẽ bị định ô danh cấu kết Yêu tu, trọn đời không thể rửa sạch.
Càng nghĩ càng thấy may mắn, Tưởng Thiên Hành lập tức liền xem Từ Tử Nham trở thành phúc tinh của mình. Nếu không phải Từ Tử Nham sớm phát hiện Tề trưởng lão có điểm đáng ngờ đồng thời nhắc nhở mình, sợ rằng hôm nay bách tính Ô Đề thành phải chết ít nhất hơn nửa.
Sắc mặt Tưởng Thiên Hành tái nhợt, nhìn thi thể Tề trưởng lão hận không thể cho ông ta thiên đao vạn quả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Dã.
Lần đánh lén này của Tề trưởng lão làm đa phần mọi người Tưởng gia cực kỳ khiếp sợ, trong đó bao gồm cả Tưởng Thiên Dã. Hắn trợn mắt há mồm nhìn thi thể Tề trưởng lão, dường như không thể tin được trưởng lão khách khanh vẫn luôn ủng hộ mình lại cấu kết với Yêu tu.
Tưởng Thiên Hành lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Dã, Tưởng Thiên Dã từ trong khiếp sợ hoàn hồn liền thấy đại ca dùng một ánh mắt hoài nghi nhìn mình.
Tưởng Thiên Dã chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng suýt chút nữa nổ tung, tuy rằng hắn vẫn luôn không thích ca ca cùng cha khác mẹ này, thậm chí mấy lần ngầm giở trò muốn kéo Tưởng Thiên Hành xuống khỏi vị trí tộc trưởng, nhưng bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không cấu kết với Yêu tu.
Năm đó phụ thân của bọn họ chính là chết ở trên tay Yêu tu ở cực Tây, dù Thiên Dã có dã tâm, muốn chiếm quyền lợi, cũng không có khả năng cấu kết với kẻ thù giết cha!!
Mắt thấy mặt Tưởng Thiên Dã phồng đến đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt đỏ như máu, dường như Tưởng Thiên Hành hoài nghi hắn chính là thọc một đao vào ngực hắn.
Tưởng Thiên Hành hơi híp mắt, biểu hiện của Tưởng Thiên Dã trong mắt Tưởng Thiên Hành làm hắn yên tâm. Rốt cuộc cũng là đệ đệ của mình, dù không cùng một mẹ, nhưng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút cảm tình. Tưởng Thiên Hành không phải không biết dã tâm của Tưởng Thiên Dã, nhưng hắn có tự tin có thể hoàn toàn ngăn chặn đệ đệ, cho nên cho đến bây giờ cũng không để ý những chuyện mờ ám của Tưởng Thiên Dã.
Lúc này nội bộ Tưởng gia có người cấu kết Yêu tu, bởi vì Tề trưởng lão trung thành với Tưởng Thiên Dã, Tưởng Thiên Hành còn lo lắng đệ đệ mình có tham dự chuyện này hay không, hiện tại xem ra, Tưởng Thiên Dã còn chưa sa ngã như vậy.
Liếc nhìn Tưởng Thiên Dã đầy sâu xa, Tưởng Thiên Hành liền thu hồi tầm mắt. Tưởng Thiên Dã tức đến thiếu chút nữa phun máu ra ngoài, nhưng lại không phát tác được. Hắn không phải đứa ngốc, Tề trưởng lão là thuộc hạ của hắn, hiện tại làm ra loại chuyện này, hắn bị hoài nghi cũng là rất bình thường.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Oa ha ha ha ha… Tưởng Thiên Dã là xúi quẩy gánh tội cho người khác!
Tưởng Thiên Hành giấu Tưởng Ưng đi, kỳ thực có ý bảo vệ rất lớn, bất luận chính đạo hay ma đạo, đối với sự tồn tại của dẫn ma đạo thể, đều có uy hiếp rất lớn.
Từ Tử Nham tin tưởng, với sự cơ trí của Tưởng Thiên Hành không khó nhìn ra, để Tưởng Ưng theo bọn họ mới là cách thức ổn thỏa nhất, dù sao Tưởng gia vẫn quá nhỏ, một khi Tưởng Ưng bại lộ, với thế lực Tưởng gia căn bản không thể bảo vệ hắn.
Sự thực cũng chính là như vậy, cách âm nhanh chóng được gỡ bỏ. Thần sắc Tưởng Thiên Hành bình thản, tuyên bố vì có biểu hiện xuất sắc trong chiến đấu, cho nên ‘Tưởng Bình’ đi theo Từ Tử Dung, trở thành người hầu tu sĩ năm năm.
Là người hầu tu sĩ, trên thực tế chính là hộ vệ tu sĩ, loại người hầu phải kết khế ước với chủ nhân, trước khi người hầu chết, tuyệt không ai có thể uy hiếp sự an toàn của chủ nhân. Đây là một loại khế ước tương đương khế ước bán thân, thoạt nhìn dường như cực kỳ không công bằng với Tưởng Bình.
Nhưng trên thực tế, không biết có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi ở Tưởng gia cực kỳ ao ước cơ hội của Tưởng Bình, dù sao người hầu tu sĩ vì phải đi theo chủ nhân, cho nên hắn tu luyện cần tất cả đan dược, tài nguyên đều do chủ nhân cung cấp.
Nếu là tu sĩ bình thường, trở thành người hầu tu sĩ của bọn họ đương nhiên không có nhiều chỗ tốt, nhưng Từ Tử Dung là đệ tử thân truyền của tu sĩ nguyên anh, với thân phận của Từ Tử Dung, đủ để thu được tài nguyên dồi dào. Hơn nữa thiên phú huynh đệ Từ gia bày ra trước mắt, theo chủ nhân như vậy, chỉ cần trả đại giới năm năm ngắn ngủi, quả thực là có lời!
Những người khác ở Tưởng gia chỉ hâm mộ Tưởng Bình thật tốt số, nhưng Tưởng Thiên Hành lại khiếp sợ tại sao Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung có thể phát hiện Tưởng Ưng, hoặc là nói… Tưởng Ưng làm sao dính dáng đến Từ Tử Nham.
Đối với nhi tử Tưởng Ưng này, nội tâm Tưởng Thiên Hành tràn đầy mâu thuẫn, nếu lấy thân phận gia chủ Tưởng gia của hắn, Tưởng Ưng có dẫn ma đạo thể đủ để làm thành lý do để hắn có thể giết chết Tưởng Ưng, nhưng lấy tư cách một phụ thân, hắn làm sao có thể ra tay với nhi tử thân sinh của mình.
Không thể từ bỏ Tưởng Ưng, lại không thể quang minh chính đại bồi dưỡng, nội tâm Tưởng Thiên Hành cũng cực kỳ thống khổ. May là mặc dù Tưởng Ưng là nhất thể song hồn, thậm chí quanh năm bị nhốt trong bóng tối, nhưng vẫn chưa từng sinh lòng oán hận, đương nhiên, Tưởng Ưng cũng không có cảm tình gì với Tưởng gia. Hiện tại để Tưởng Ưng theo bọn Từ Tử Nham rời đi, vẫn có thể coi như là phương pháp tốt nhất đối với nhi tử của mình.
Tuyển Tưởng Ưng theo hầu chỉ là nhạc đệm trong trận đại chiến này, rất nhanh, yêu thú liền phát động đột kích lần ba.
Công kích lúc này, dẫn đầu chính là một con tê giác khổng lồ màu đen, trên da của nó dường như tản ra ánh sáng kim loại, trên mũi sừng tê giác xuất hiện luồng sáng màu đen như ẩn như hiện.
“Tập trung công kích!” Tưởng Thiên Hành liếc mắt liền phát hiện con yêu thú hình thể khổng lồ này, pháp thuật công kích đủ mọi màu sắc đánh vào da tê giác, nhưng ngay cả một miệng vết thương nhỏ cũng chưa từng lưu lại.
Con ngươi Tưởng Thiên Hành rụt mạnh, cánh tay giơ lên thật cao, lập tức có một nhóm tu sĩ ngưng mạch sơ kỳ đứng phía trước tường thành, trút pháp thuật xuống phía dưới.
Đối mặt với pháp thuật của tu sĩ ngưng mạch kỳ, con Thiết Tê kia cũng không dám làm vậy, trên người nó lóe lên ánh sáng đen, ánh sáng trên mặt da kim loại càng mạnh hơn, hai cánh của tiểu thanh điểu vẫn đậu trên đầu sừng tê giác rung lên, rồi đột nhiên cất cao, trong miệng phát ra một tiếng hí bén nhọn.
Ong ——
Các tu sĩ cấp thấp trong phạm vi công kích của nó bị sóng âm này công kích chấn động đến mất đi liên hệ với linh lực trong cơ thể, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng không khống chế được pháp thuật lập tức tạo thành phản phệ, ít nhất phân nửa tu sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra tia máu.
Tu sĩ ngưng mạch kỳ trong trung tâm công kích của thanh điểu, trong 10 tu sĩ thì có sáu bảy người bị thương.
Loại thương tổn phản phệ này không nghiêm trọng lắm, nhưng hậu quả của nó cực kỳ kinh người.
Ngay khi thanh điểu cất tiếng hí cao vút thì, con Thiết Tê kia nhanh chóng nắm lấy cơ hội, lần thứ hai tăng tốc, thân thể nặng nề của nó va vào cửa thành, toàn bộ cổng thành đều rung động, ánh sáng pháp trận phòng ngự lúc sáng lúc tắt, một số chỗ gần như sụp đổ.
“Cẩn thận!” Tưởng Thiên Hành trăm triệu lần không nghĩ tới con Thiết Tê này va chạm lại có uy lực như vậy, suýt chút nữa phá hủy cửa thành, ngay khi hắn lo lắng pháp trận phòng ngự không thể tiếp nhận cú va chạm thứ hai, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cửa thành, một đạo hồng mang từ trong tay ông ta bay ra, bổ về phía cửa thành.
“Hừ!” Một lão phu nhân áo xám cầm quải trượng đầu rồng trong tay hừ lạnh một tiếng, quải trượng trong tay hung hăng đập lên mặt đất một cái.
Một dao động gợn sóng bằng mắt thường có thể thấy từ mặt đất tản ra, nhanh chóng kéo dài đến phía dưới cửa thành.
“Ha ha, không còn kịp rồi!” Bóng người kia cười cuồng vọng, lắc mình muốn chạy, từ tiếng cười kia nghe tới, rõ ràng là Tề trưởng lão của Tưởng gia.
Lão phu nhân kia cười lạnh lùng, quải trượng trong tay giơ lên, một bóng đen thật nhỏ từ quải trượng của bà bắn ra, vèo một tiếng bắn vào trong cơ thể Tề trưởng lão.
Tề trưởng lão kinh hãi trong lòng, lần này ông ta đập nồi dìm thuyền, phối hợp với Thiết Tê công kích cửa thành, trước khi công kích, ông ta đã làm xong chuẩn bị bị mọi người vây công, cho nên bố trí ít nhất ba tuyến pháp thuật phòng ngự trở lên, chỉ cần có thể kiên trì vài giây, ông ta có thể khởi động truyền tống phù nghìn dặm, thuận lợi bỏ trốn, không ngờ ngay cả một chiêu của lão thái bà kia cũng không cản được, tuy rằng bóng đen này vào cơ thể còn chưa xảy ra hiệu quả gì, nhưng dù ai cũng nhìn ra được, lão thái bà kia vừa ra tay, chắc chắn sẽ có tổn hại.
Thời điểm lão phu nhân truy kích Tề trưởng lão, Từ Tử Nham lại càng thêm quan tâm cửa thành có bị tổn hại hay không. Một khi cửa thành bị phá, muốn đuổi yêu thú ra ngoài, tử thương của tu sĩ ít nhất sẽ tăng gấp ba hiện tại. Tuy rằng bên trong thành đã sớm bố trí rất nhiều pháp trận, nhưng không ngăn cản được yêu thú tàn sát dân thường.
“Grào!”
Lão phu nhân áo xám gõ quải trượng sinh ra gợn sóng với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn tới cửa thành sớm hơn đạo hồng mang kia. Gợn sóng trên đất lóe lên, một con linh hổ lớn từ dưới đất chui lên, há miệng rống to một tiếng, một đạo thanh quang từ miệng nó phun ra, vừa khéo cản lại đạo hồng mang kia.
Đạo hồng mang kia mang uy lực cực đại, thanh quang trong miệng linh hổ rất nhanh liền yếu thế, nhưng linh hổ cũng không phải chiến đấu một mình, chỉ hơi trì hoãn trong chớp mắt, Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham và huyết đằng của Từ Tử Dung cũng đã hạ xuống, va chạm với đạo hồng mang kia.
Con linh hổ kia được lão phu nhân áo xám dạy dỗ cực kỳ thông minh, vừa nhìn hồng mang bị Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham làm mất uy lực, lại bị huyết đằng của Từ Tử Dung quấn lấy, quyết đoán thu hồi thanh quang vào miệng, loại thanh quang này là thiên phú bản năng của nó, tuy rằng cường đại, thế nhưng tổn hao bản thân cũng vô cùng nghiêm trọng, có thể tiết kiệm đương nhiên phải tiết kiệm một chút. _(:3″ ∠)_
Dưới sự công kích không ngừng của Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham, đạo hồng mang kia nhanh chóng hỗn loạn, mà một chỗ khác chiến trường, thân thể Tề trưởng lão ngã trên mặt đất, đầu của ông ta bị thủng một cái lỗ lớn, bên trong chảy ra một đống đỏ đỏ trắng trắng, một con rắn nhỏ cỡ ngón cái nằm trên đầu Tề trưởng lão, phun lưỡi tê tê.
Thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến con rắn nhỏ kia, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đừng nhìn con rắn nhỏ không lớn, chỉ khi nào động thủ, tính uy hiếp của nó thậm chí còn vượt qua yêu thú ngưng mạch hậu kỳ này.
Lão phu nhân áo xám thần sắc lạnh nhạt vẫy vẫy tay, con rắn nhỏ kia vèo một tiếng hóa thành một bóng đen, sáp nhập vào cơ thể lão phu nhân.
Đám người đứng xung quanh lão phu nhân xầm xì một chút liền tự động tản ra, thi thể thê thảm của Tề trưởng lão còn nằm trên mặt đất, bọn họ sợ hãi từ trong nội tâm với cái con rắn nhỏ kia.
Lão phu nhân biểu tình bất động, chậm rãi đến cạnh cửa thành ngồi xuống, con linh hổ kia cũng ngoan ngoãn ngồi xổm canh giữ bên cạnh bà. Một màn vừa rồi, tất cả mọi người hiểu, dù ai muốn phá hư cửa thành, đều phải giải quyết trước lão phu nhân kia.
Lần công kích này của Thiết Tê mang đến nguy cơ cực lớn cho cửa thành Tây, nếu Tưởng Thiên Hành không sớm để lão phu nhân ngồi canh giữ ở chỗ này, sợ rằng đám yêu thú đã xông vào cửa thành.
Nghĩ như vậy, Tưởng Thiên Hành cũng không nhịn được hơi sợ hãi, Tề trưởng lão là khách khanh Tưởng gia, nếu ông ta là nội gián, một khi cửa thành Tây bị phá, vậy thì đồng nghĩa đẩy Tưởng gia vào nguy hiểm. Nếu bọn họ tìm ra Tưởng Ưng bị giấu kín, người Tưởng gia nhất định sẽ bị định ô danh cấu kết Yêu tu, trọn đời không thể rửa sạch.
Càng nghĩ càng thấy may mắn, Tưởng Thiên Hành lập tức liền xem Từ Tử Nham trở thành phúc tinh của mình. Nếu không phải Từ Tử Nham sớm phát hiện Tề trưởng lão có điểm đáng ngờ đồng thời nhắc nhở mình, sợ rằng hôm nay bách tính Ô Đề thành phải chết ít nhất hơn nửa.
Sắc mặt Tưởng Thiên Hành tái nhợt, nhìn thi thể Tề trưởng lão hận không thể cho ông ta thiên đao vạn quả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Dã.
Lần đánh lén này của Tề trưởng lão làm đa phần mọi người Tưởng gia cực kỳ khiếp sợ, trong đó bao gồm cả Tưởng Thiên Dã. Hắn trợn mắt há mồm nhìn thi thể Tề trưởng lão, dường như không thể tin được trưởng lão khách khanh vẫn luôn ủng hộ mình lại cấu kết với Yêu tu.
Tưởng Thiên Hành lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Dã, Tưởng Thiên Dã từ trong khiếp sợ hoàn hồn liền thấy đại ca dùng một ánh mắt hoài nghi nhìn mình.
Tưởng Thiên Dã chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng suýt chút nữa nổ tung, tuy rằng hắn vẫn luôn không thích ca ca cùng cha khác mẹ này, thậm chí mấy lần ngầm giở trò muốn kéo Tưởng Thiên Hành xuống khỏi vị trí tộc trưởng, nhưng bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không cấu kết với Yêu tu.
Năm đó phụ thân của bọn họ chính là chết ở trên tay Yêu tu ở cực Tây, dù Thiên Dã có dã tâm, muốn chiếm quyền lợi, cũng không có khả năng cấu kết với kẻ thù giết cha!!
Mắt thấy mặt Tưởng Thiên Dã phồng đến đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt đỏ như máu, dường như Tưởng Thiên Hành hoài nghi hắn chính là thọc một đao vào ngực hắn.
Tưởng Thiên Hành hơi híp mắt, biểu hiện của Tưởng Thiên Dã trong mắt Tưởng Thiên Hành làm hắn yên tâm. Rốt cuộc cũng là đệ đệ của mình, dù không cùng một mẹ, nhưng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút cảm tình. Tưởng Thiên Hành không phải không biết dã tâm của Tưởng Thiên Dã, nhưng hắn có tự tin có thể hoàn toàn ngăn chặn đệ đệ, cho nên cho đến bây giờ cũng không để ý những chuyện mờ ám của Tưởng Thiên Dã.
Lúc này nội bộ Tưởng gia có người cấu kết Yêu tu, bởi vì Tề trưởng lão trung thành với Tưởng Thiên Dã, Tưởng Thiên Hành còn lo lắng đệ đệ mình có tham dự chuyện này hay không, hiện tại xem ra, Tưởng Thiên Dã còn chưa sa ngã như vậy.
Liếc nhìn Tưởng Thiên Dã đầy sâu xa, Tưởng Thiên Hành liền thu hồi tầm mắt. Tưởng Thiên Dã tức đến thiếu chút nữa phun máu ra ngoài, nhưng lại không phát tác được. Hắn không phải đứa ngốc, Tề trưởng lão là thuộc hạ của hắn, hiện tại làm ra loại chuyện này, hắn bị hoài nghi cũng là rất bình thường.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Oa ha ha ha ha… Tưởng Thiên Dã là xúi quẩy gánh tội cho người khác!
Tác giả :
Yên Diệp