Dạy 'Hư' Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 101
Edit: Qiezi
Nhưng hiện tại, có vị Tề trưởng lão khả nghi này, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, chẳng những có thể bắt được nội ứng Tưởng gia, nói không chừng còn có thể từ khía cạnh này chứng thực được chuyện yêu thú sắp công thành.
“Vị Tề trưởng lão này là nội ứng.” Từ Tử Nham đối với phát hiện ngoài ý muốn này cũng rất vui vẻ, đây chính là ‘Chứng cứ’ sẵn có, chỉ cần bắt được vị trưởng lão này, không lo Tưởng Thiên Hành không tin anh.
Lúc hai người quay về Tưởng gia, Từ Tử Nham đi tìm Tưởng Thiên Hành thăm dò, mà cùng lúc đó, Từ Tử Dung lại lặng lẽ lần thứ hai vào mật thất ‘Nhốt’ Tưởng Ưng.
“Ngươi tới làm gì?” Thời điểm Tưởng Ưng thấy Từ Tử Dung xuất hiện, sắc mặt trở nên khó coi, đặc biệt thời điểm phát hiện Từ Tử Nham cũng không xuất hiện cùng y, càng cảnh giác Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung quan sát trên dưới Tưởng Ưng, sắc mặt có chút vi diệu: “Nguyên dương của ngươi không còn.”
Sắc mặt Tưởng Ưng liền đỏ bừng, lắp bắp dường như ngay cả lời cũng không nói xong: “Ngươi… Ngươi… Ngươi thế nào…”
Từ Tử Dung nheo nheo hai tròng mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, y tuyệt không thừa nhận bản thân đố kỵ.
“Này, ngươi muốn làm gì?” Bản năng Tưởng Ưng đã nhận ra nguy hiểm, theo phản xã tính lui về sau.
“Dường như tâm tình ngươi rất tốt.” Từ Tử Dung chậm rãi đi tới bên bàn ngồi xuống, không để mắt chủ nhân như Tưởng Ưng đang ở đây.
Sắc mặt Tưởng Ưng thay đổi mấy lần, thời điểm mắt thấy sẽ phát hỏa, lại đột nhiên vặn vẹo một trận, lần thứ hai trở nên bình tĩnh: “Ngươi có chuyện gì?”
Từ Tử Dung nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày, sau đó lộ ra thần sắc chợt hiểu, lẩm bẩm: “Nhất thể song hồn? Dẫn ma đạo thể lại thêm nhất thể song hồn, thật là tổ hợp thú vị.”
Tưởng Ưng ưu nhã vốn bình tĩnh nghe đến bốn chữ dẫn ma đạo thể liền biến mất trong nháy mắt, dường như hắn dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn Từ Tử Dung: “Ngươi… Làm sao ngươi biết.” So ra mà nói, nhất thể song hồn bị bại lộ, với hắn mà nói nhiều lắm chỉ là có hơi phiền phức, nhưng nếu dẫn ma đạo thể bị người biết, lúc nào hắn cũng có thể trở thành đối tượng đoạt xá của ma tu cao giai.
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn.” Thần sắc Từ Tử Dung lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ mặt bàn mấy cái.
Biểu cảm Tưởng Ưng không thay đổi, ngón tay bị giấu dưới áo bào nhẹ nhàng ngoắc một cái.
“A!” Tưởng Ưng kinh hô một tiếng, đầu ngón tay hắn truyền đến một trận đau đớn, sau đó cảm giác tê dại từ đầu ngón tay bắt đầu lan tràn toàn thân.
Tưởng Ưng quá sợ hãi, hắn không thể ngờ, mình lại bị tính kế âm thầm. Phải biết rằng hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác với Từ Tử Dung, hơn nưa hắn dẫn ma đạo thể tu luyện ma công, thực lực còn vượt lên trên tu sĩ trúc cơ trung kỳ bình thường, tuy đối phương là trúc cơ hậu kỳ, nhưng chênh lệch một cảnh giới tuyệt sẽ không làm đối phương thoải mái nghiền ép mình, trừ phi… Từ Tử Dung tu luyện ma công cao cấp hơn Thất hồn dẫn của mình.
Từ Tử Dung thấy thế liền nhếch môi hiển lộ nụ cười lạnh lùng: “Ta đã nói rồi, đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
Ánh mắt Tưởng Ưng ưu nhã âm trầm, thần sắc kinh ngạc nhìn y.
Từ Tử Dung cũng không sốt ruột, ung dung vuốt phẳng nếp nhăn vạt áo, vuốt thẳng xong, không biết nghĩ tới điều gì, lại dùng lực vò góc áo, làm nơi đó thật nhiều nếp nhăn, Tưởng Ưng vừa nhìn đã hắc tuyến.
Đây là cái bệnh gì? Chỉnh sửa y phục xong lại vò nát? Ăn no rửng mỡ đi!
Mặc kệ Từ Tử Dung có rỗi hơi quá hay không, hiện tại toàn thân tê dại không thể động đậy, Tưởng Ưng nhanh chóng tự hỏi mục đích Từ Tử Dung tới đây.
Lần trước y xuất hiện cùng ca ca, mục đích chính là thông qua mình tình ra người khả nghi ở Tưởng gia, nhưng lúc này y đơn độc xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay chính là thủ đoạn nhanh gọn, trực tiếp nghiền ép hắn, như vậy rốt cuộc Từ Tử Dung có mục đích gì?
“Không nghĩ ra?” Từ Tử Dung cong cong khóe miệng.
Tưởng Ưng không quá vui vẻ: “Nói thẳng đi, ta biết ta đánh không lại ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết ta, đã sớm giết, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì?”
Từ Tử Dung gật đầu: “Ta thích người thông minh. Ngươi tu luyện ma công là Thất hồn dẫn, phải không?” Sau khi nói xong một câu, Từ Tử Dung sử dụng là câu trần thuật.
Tưởng Ưng cười lạnh lùng: “Không phải ngươi đã sớm biết sao?”
“Cũng không tính quá sớm.” Từ Tử Dung rất lạnh nhạt: “Ngươi tu luyện Thất hồn dẫn không hoàn chỉnh, ngươi biết không?”
“Biết, nhưng cái này đã là ma công cao giai đầy đủ nhất mà ta tìm được.” Tưởng Ưng cũng rất thức thời. Bị hoàn cảnh giới hạn, hắn có thể tìm đến loại công pháp cao cấp như Thất hồn dẫn đã đốt nhang thơm cúng bái lão Thiên, làm sao có thể để ý Thất hồn dẫn này không hoàn chỉnh.
Người mang dẫn ma đạo thể thì không có cách nào tu luyện công pháp chính đạo, nhưng nếu tu luyện công pháp cấp thấp, thực lực yếu, Tưởng Ưng sẽ không có cách nào rời khỏi Tưởng gia.
Dẫn ma đạo thể đối với thân thể Ma tu cao giai bị thương nặng mà nói hoàn toàn là mê hoặc không thể kháng cự. Phải biết rằng đa số công pháp Ma tu đều có hại với thân thể, nhưng dẫn ma đạo thể của mình có thể hoàn toàn miễn dịch tất cả thương tổn.
Hai chữ đoạt xá này treo trên đỉnh đầu Tưởng Ưng là một lợi kiếm, tùy tiện Ma tu cao giia nào nếu phát hiện hắn có dẫn ma đạo thể, vậy hắn sẽ lâm vào cục diện thập tử nhất sinh.
Trong lịch sử người có dẫn ma đạo thể vẫn có thể làm Ma tu hô mưa gọi gió, hoặc là sớm bị người đoạt xá, chính là dưới cơ duyên tình cờ thu được công pháp cao cấp, sau đó liền tìm một địa phương bí ẩn bế quan, cho đến khi bản thân có năng lực bảo vệ nhất định, mới chính thức hiện thân.
Tưởng Ưng dự định làm loại thứ hai, cho nên mới thiên tân vạn khổ lấy được một quyển Thất hồn dẫn.
Dựa theo giới thiệu trên bí tịch, Thất hồn dẫn này là một loại công kích ảo thuật, đối tượng là linh hồn kẻ địch, tu luyện đến cấp bậc cao hơn, thậm chí có thể đạt được trình độ chỉ cần một ánh mắt liền lấy tính mạng người khác. Nhưng Tưởng Ưng lấy được bí tịch cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể tu luyện tới kim đan kỳ. Nhưng đối với hắn mà nói, nếu có thể đạt đến kim đan kỳ, thực lực này cũng liền đảm bảo, tối thiểu, hắn có thể ra ngoài Tưởng gia, tiếp tục tìm kiếm nửa bộ sau bí tịch Thất hồn dẫn.
“Muốn nửa bộ sau bí tịch Thất hồn dẫn sao?” Từ Tử Dung thờ ơ ném ra một câu, lại làm đầu Tưởng Ưng choáng váng.
Đột nhiên hắn muốn đứng lên, nhưng cơ thể không nghe sai sử: “Ngươi có nửa bộ sau Thất hồn dẫn?”
“Ừ, ta chẳng những có nửa bộ sau Thất hồn dẫn, còn biết một bí mật.”
Thần sắc Tưởng Ưng khẽ động, suy tư hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Từ Tử Dung mỉm cười: “Ta muốn ngươi!”
“Muốn ta?” Tưởng Ưng giật mình, sau đó sắc mặt liền trở nên trắng bệch: “Ngươi… Ngươi…”
Từ Tử Dung nhíu mày, vẻ mặt khinh thường cười nhạt: “Ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi nghĩ rằng ta có hứng thú với cơ thể ngươi? Cũng không tự soi gương xem, ngươi so được với một ngón tay của ca ca ta sao?”
Tưởng Ưng sửng sốt, ý thức được chính mình hiểu lầm, trên mặt liền trướng đến đỏ bừng, sau đó nghe được ngữ khí hơi giễu cợt của Từ Tử Dung lại có chút tức giận, cho đến khi nghe được ý tứ làm người sợ hãi ẩn giấu trong lời nói được đối phương tiết lộ ra ngoài.
Thần sắc Tưởng Ưng thay đổi mấy lần, cuối cùng biến thành một loại ý cười cuồng dã: “A ha ha ha… Tuy rằng ngươi rất phách lối, nhưng ngươi có tư cách phách lối. Hơn nữa… Ngươi lại thích ca ca ngươi a! Đây thật là quá thú vị.”
Sắc mặt Tưởng Ưng vặn vẹo vài cái, lần thứ hai biến thành Tưởng Ưng ưu nhã, hắn cũng không dễ dãi như Tưởng Ưng tà mị, trái lại lại cười khổ: “Ngươi đem loại chuyện này đều nói cho ta biết, có phải nếu ta không đáp ứng ngươi nhất định phải chết không?”
Từ Tử Dung cong cong khóe miệng, đột nhiên nghịch ngợm một chút: “Ngươi đoán.”
Tưởng Ưng ưu nhã nhịn không được thầm mắng trong lòng: Đoán em gái ngươi! Uy hiếp rõ ràng như vậy, căn bản là ngươi ép ta lên thuyền giặc của ngươi a!
Vừa uy hiếp, vừa dụ lợi, Từ Tử Dung này thật sự quá thủ đoạn!
Tưởng Ưng ưu nhã mặt lạnh lùng, tựa hồ đang cân nhắc được mất. Từ Tử Dung cũng khôn giục, chỉ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cốc!
Cốc!
Âm thanh có quy luật vang lên từng nhịp, đốt ngón tay đánh lên mặt bàn nhịp nhàng thanh thúy, nhưng Tưởng Ưng ưu nhã lại chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tim đập nhanh không tự chủ, thậm chí tự dưng sinh ra dục vọng muốn công kích Từ Tử Dung.
Cốc!
Đồng thời khi hắn sắp xuất thủ, Từ Tử Dung đột nhiên đổi ngón tay gõ, thoáng cái đánh vào mặt bàn.
Tưởng Ưng chỉ cảm thấy trái tim co rút, linh lực đột nhiên không chịu khống chế bùng nổ, một ngụm máu tươi phun ra.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian nhỏ.
Tưởng Ưng trầm mặc một hồi, cho đến khi bình ổn hơi thở, lúc này mới ngẩng đầu, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung là một loại phức tạp không thể diễn tả bằng lời. Sau khi phun ra một búng máu tươi, cảm giác tê dại toàn thân liền biến mất, lúc này trong ngực đã loạn thành một đoàn.
“Ta có thể cho ngươi nhiều thời gian suy nghĩ, trước khi muội muội ngươi thành thân trả lời ta là được rồi.” Từ Tử Dung đứng lên, vỗ vỗ bụi không tồn tại trên người: “Bí mật đã nói cho ngươi biết một nửa, có thể biết nửa kia hay không, phải xem quyết định của ngươi.” Nói xong, y quay sang Tưởng Ưng, cong cong khóe môi, nhưng trong mắt không có chút ý cười: “Nhớ kỹ, đây là ước định giữa ta với ngươi, nếu ngươi không cẩn thận để lộ ra ngoài…”
Y cũng không nói hậu quả là cái gì, nhưng hai người đều hiểu, Từ Tử Dung tuyệt đối có thực lực trả thù hắn.
Nhìn cái bóng dáng thon dài biến mất trong thông đạo, Tưởng Ưng cũng không nhịn nổi nữa, nhanh chóng phun ra một ngụm máu. Máu tươi phun ra lúc nào còn nhiều hơn lúc trước, tuy nhiên mang theo một ít ảm đạm.
“Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Ưng tà mị lo lắng hỏi. Hai người dùng chung một thân thể, một người bị thương, tên còn lại hoàn toàn cảm ứng được: “Là Từ Tử Dung ra tay?”
“Không phải.” Sắc mặt Tưởng Ưng có hơi tái nhợt: “Ta đoán, quyển Thất hồn dẫn chúng ta lấy được kia có vấn đề.”
“Có vấn đề? Vấn đề gì? Đây chính là chúng ta hao tốn khí lực thật lớn mới thu vào tay.” Tưởng Ưng tà mị lớn tiếng nói.
Tưởng Ưng ưu nhã gật đầu: “Nhưng ngươi không cảm thấy, quá trình lúc đó chúng ta thu được Thất hồn dẫn quá thuận lợi sao?”
“Quá thuận lợi?” Ánh mắt Tưởng Ưng tà mị lo lắng, hai người đồng thời nhớ lại tình huống lúc đó.
Năm đó Tưởng Ưng chỉ có mười một tuổi, bởi vì thân mang dẫn ma đạo thể, cho nên bọn họ không thể tu luyện bất kỳ công pháp nào của Tưởng gia. Sau này bọn họ vô tình chiếm dược một bản đồ bảo tàng, mà chỗ giấu bảo tàng lại vừa khéo ở ngay xung quanh Ô Đề thành.
Căn cứ chỉ dẫn trên bản đồ bảo tàng, tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa không hề có linh lực, Tương Ưng phải khó khăn lắm mới thu được bí tịch tên Ma tu kia, cũng chính là Thất hồn dẫn mà bọn họ tu luyện hiện tại.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Tiểu đệ chính thức số một…
Ừm Tưởng Ưng hoàn toàn không phải đối thủ Huyết ma đại nhân…
Nhưng hiện tại, có vị Tề trưởng lão khả nghi này, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, chẳng những có thể bắt được nội ứng Tưởng gia, nói không chừng còn có thể từ khía cạnh này chứng thực được chuyện yêu thú sắp công thành.
“Vị Tề trưởng lão này là nội ứng.” Từ Tử Nham đối với phát hiện ngoài ý muốn này cũng rất vui vẻ, đây chính là ‘Chứng cứ’ sẵn có, chỉ cần bắt được vị trưởng lão này, không lo Tưởng Thiên Hành không tin anh.
Lúc hai người quay về Tưởng gia, Từ Tử Nham đi tìm Tưởng Thiên Hành thăm dò, mà cùng lúc đó, Từ Tử Dung lại lặng lẽ lần thứ hai vào mật thất ‘Nhốt’ Tưởng Ưng.
“Ngươi tới làm gì?” Thời điểm Tưởng Ưng thấy Từ Tử Dung xuất hiện, sắc mặt trở nên khó coi, đặc biệt thời điểm phát hiện Từ Tử Nham cũng không xuất hiện cùng y, càng cảnh giác Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung quan sát trên dưới Tưởng Ưng, sắc mặt có chút vi diệu: “Nguyên dương của ngươi không còn.”
Sắc mặt Tưởng Ưng liền đỏ bừng, lắp bắp dường như ngay cả lời cũng không nói xong: “Ngươi… Ngươi… Ngươi thế nào…”
Từ Tử Dung nheo nheo hai tròng mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, y tuyệt không thừa nhận bản thân đố kỵ.
“Này, ngươi muốn làm gì?” Bản năng Tưởng Ưng đã nhận ra nguy hiểm, theo phản xã tính lui về sau.
“Dường như tâm tình ngươi rất tốt.” Từ Tử Dung chậm rãi đi tới bên bàn ngồi xuống, không để mắt chủ nhân như Tưởng Ưng đang ở đây.
Sắc mặt Tưởng Ưng thay đổi mấy lần, thời điểm mắt thấy sẽ phát hỏa, lại đột nhiên vặn vẹo một trận, lần thứ hai trở nên bình tĩnh: “Ngươi có chuyện gì?”
Từ Tử Dung nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày, sau đó lộ ra thần sắc chợt hiểu, lẩm bẩm: “Nhất thể song hồn? Dẫn ma đạo thể lại thêm nhất thể song hồn, thật là tổ hợp thú vị.”
Tưởng Ưng ưu nhã vốn bình tĩnh nghe đến bốn chữ dẫn ma đạo thể liền biến mất trong nháy mắt, dường như hắn dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn Từ Tử Dung: “Ngươi… Làm sao ngươi biết.” So ra mà nói, nhất thể song hồn bị bại lộ, với hắn mà nói nhiều lắm chỉ là có hơi phiền phức, nhưng nếu dẫn ma đạo thể bị người biết, lúc nào hắn cũng có thể trở thành đối tượng đoạt xá của ma tu cao giai.
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn.” Thần sắc Từ Tử Dung lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ mặt bàn mấy cái.
Biểu cảm Tưởng Ưng không thay đổi, ngón tay bị giấu dưới áo bào nhẹ nhàng ngoắc một cái.
“A!” Tưởng Ưng kinh hô một tiếng, đầu ngón tay hắn truyền đến một trận đau đớn, sau đó cảm giác tê dại từ đầu ngón tay bắt đầu lan tràn toàn thân.
Tưởng Ưng quá sợ hãi, hắn không thể ngờ, mình lại bị tính kế âm thầm. Phải biết rằng hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác với Từ Tử Dung, hơn nưa hắn dẫn ma đạo thể tu luyện ma công, thực lực còn vượt lên trên tu sĩ trúc cơ trung kỳ bình thường, tuy đối phương là trúc cơ hậu kỳ, nhưng chênh lệch một cảnh giới tuyệt sẽ không làm đối phương thoải mái nghiền ép mình, trừ phi… Từ Tử Dung tu luyện ma công cao cấp hơn Thất hồn dẫn của mình.
Từ Tử Dung thấy thế liền nhếch môi hiển lộ nụ cười lạnh lùng: “Ta đã nói rồi, đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
Ánh mắt Tưởng Ưng ưu nhã âm trầm, thần sắc kinh ngạc nhìn y.
Từ Tử Dung cũng không sốt ruột, ung dung vuốt phẳng nếp nhăn vạt áo, vuốt thẳng xong, không biết nghĩ tới điều gì, lại dùng lực vò góc áo, làm nơi đó thật nhiều nếp nhăn, Tưởng Ưng vừa nhìn đã hắc tuyến.
Đây là cái bệnh gì? Chỉnh sửa y phục xong lại vò nát? Ăn no rửng mỡ đi!
Mặc kệ Từ Tử Dung có rỗi hơi quá hay không, hiện tại toàn thân tê dại không thể động đậy, Tưởng Ưng nhanh chóng tự hỏi mục đích Từ Tử Dung tới đây.
Lần trước y xuất hiện cùng ca ca, mục đích chính là thông qua mình tình ra người khả nghi ở Tưởng gia, nhưng lúc này y đơn độc xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay chính là thủ đoạn nhanh gọn, trực tiếp nghiền ép hắn, như vậy rốt cuộc Từ Tử Dung có mục đích gì?
“Không nghĩ ra?” Từ Tử Dung cong cong khóe miệng.
Tưởng Ưng không quá vui vẻ: “Nói thẳng đi, ta biết ta đánh không lại ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết ta, đã sớm giết, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì?”
Từ Tử Dung gật đầu: “Ta thích người thông minh. Ngươi tu luyện ma công là Thất hồn dẫn, phải không?” Sau khi nói xong một câu, Từ Tử Dung sử dụng là câu trần thuật.
Tưởng Ưng cười lạnh lùng: “Không phải ngươi đã sớm biết sao?”
“Cũng không tính quá sớm.” Từ Tử Dung rất lạnh nhạt: “Ngươi tu luyện Thất hồn dẫn không hoàn chỉnh, ngươi biết không?”
“Biết, nhưng cái này đã là ma công cao giai đầy đủ nhất mà ta tìm được.” Tưởng Ưng cũng rất thức thời. Bị hoàn cảnh giới hạn, hắn có thể tìm đến loại công pháp cao cấp như Thất hồn dẫn đã đốt nhang thơm cúng bái lão Thiên, làm sao có thể để ý Thất hồn dẫn này không hoàn chỉnh.
Người mang dẫn ma đạo thể thì không có cách nào tu luyện công pháp chính đạo, nhưng nếu tu luyện công pháp cấp thấp, thực lực yếu, Tưởng Ưng sẽ không có cách nào rời khỏi Tưởng gia.
Dẫn ma đạo thể đối với thân thể Ma tu cao giai bị thương nặng mà nói hoàn toàn là mê hoặc không thể kháng cự. Phải biết rằng đa số công pháp Ma tu đều có hại với thân thể, nhưng dẫn ma đạo thể của mình có thể hoàn toàn miễn dịch tất cả thương tổn.
Hai chữ đoạt xá này treo trên đỉnh đầu Tưởng Ưng là một lợi kiếm, tùy tiện Ma tu cao giia nào nếu phát hiện hắn có dẫn ma đạo thể, vậy hắn sẽ lâm vào cục diện thập tử nhất sinh.
Trong lịch sử người có dẫn ma đạo thể vẫn có thể làm Ma tu hô mưa gọi gió, hoặc là sớm bị người đoạt xá, chính là dưới cơ duyên tình cờ thu được công pháp cao cấp, sau đó liền tìm một địa phương bí ẩn bế quan, cho đến khi bản thân có năng lực bảo vệ nhất định, mới chính thức hiện thân.
Tưởng Ưng dự định làm loại thứ hai, cho nên mới thiên tân vạn khổ lấy được một quyển Thất hồn dẫn.
Dựa theo giới thiệu trên bí tịch, Thất hồn dẫn này là một loại công kích ảo thuật, đối tượng là linh hồn kẻ địch, tu luyện đến cấp bậc cao hơn, thậm chí có thể đạt được trình độ chỉ cần một ánh mắt liền lấy tính mạng người khác. Nhưng Tưởng Ưng lấy được bí tịch cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể tu luyện tới kim đan kỳ. Nhưng đối với hắn mà nói, nếu có thể đạt đến kim đan kỳ, thực lực này cũng liền đảm bảo, tối thiểu, hắn có thể ra ngoài Tưởng gia, tiếp tục tìm kiếm nửa bộ sau bí tịch Thất hồn dẫn.
“Muốn nửa bộ sau bí tịch Thất hồn dẫn sao?” Từ Tử Dung thờ ơ ném ra một câu, lại làm đầu Tưởng Ưng choáng váng.
Đột nhiên hắn muốn đứng lên, nhưng cơ thể không nghe sai sử: “Ngươi có nửa bộ sau Thất hồn dẫn?”
“Ừ, ta chẳng những có nửa bộ sau Thất hồn dẫn, còn biết một bí mật.”
Thần sắc Tưởng Ưng khẽ động, suy tư hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Từ Tử Dung mỉm cười: “Ta muốn ngươi!”
“Muốn ta?” Tưởng Ưng giật mình, sau đó sắc mặt liền trở nên trắng bệch: “Ngươi… Ngươi…”
Từ Tử Dung nhíu mày, vẻ mặt khinh thường cười nhạt: “Ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi nghĩ rằng ta có hứng thú với cơ thể ngươi? Cũng không tự soi gương xem, ngươi so được với một ngón tay của ca ca ta sao?”
Tưởng Ưng sửng sốt, ý thức được chính mình hiểu lầm, trên mặt liền trướng đến đỏ bừng, sau đó nghe được ngữ khí hơi giễu cợt của Từ Tử Dung lại có chút tức giận, cho đến khi nghe được ý tứ làm người sợ hãi ẩn giấu trong lời nói được đối phương tiết lộ ra ngoài.
Thần sắc Tưởng Ưng thay đổi mấy lần, cuối cùng biến thành một loại ý cười cuồng dã: “A ha ha ha… Tuy rằng ngươi rất phách lối, nhưng ngươi có tư cách phách lối. Hơn nữa… Ngươi lại thích ca ca ngươi a! Đây thật là quá thú vị.”
Sắc mặt Tưởng Ưng vặn vẹo vài cái, lần thứ hai biến thành Tưởng Ưng ưu nhã, hắn cũng không dễ dãi như Tưởng Ưng tà mị, trái lại lại cười khổ: “Ngươi đem loại chuyện này đều nói cho ta biết, có phải nếu ta không đáp ứng ngươi nhất định phải chết không?”
Từ Tử Dung cong cong khóe miệng, đột nhiên nghịch ngợm một chút: “Ngươi đoán.”
Tưởng Ưng ưu nhã nhịn không được thầm mắng trong lòng: Đoán em gái ngươi! Uy hiếp rõ ràng như vậy, căn bản là ngươi ép ta lên thuyền giặc của ngươi a!
Vừa uy hiếp, vừa dụ lợi, Từ Tử Dung này thật sự quá thủ đoạn!
Tưởng Ưng ưu nhã mặt lạnh lùng, tựa hồ đang cân nhắc được mất. Từ Tử Dung cũng khôn giục, chỉ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cốc!
Cốc!
Âm thanh có quy luật vang lên từng nhịp, đốt ngón tay đánh lên mặt bàn nhịp nhàng thanh thúy, nhưng Tưởng Ưng ưu nhã lại chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tim đập nhanh không tự chủ, thậm chí tự dưng sinh ra dục vọng muốn công kích Từ Tử Dung.
Cốc!
Đồng thời khi hắn sắp xuất thủ, Từ Tử Dung đột nhiên đổi ngón tay gõ, thoáng cái đánh vào mặt bàn.
Tưởng Ưng chỉ cảm thấy trái tim co rút, linh lực đột nhiên không chịu khống chế bùng nổ, một ngụm máu tươi phun ra.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian nhỏ.
Tưởng Ưng trầm mặc một hồi, cho đến khi bình ổn hơi thở, lúc này mới ngẩng đầu, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung là một loại phức tạp không thể diễn tả bằng lời. Sau khi phun ra một búng máu tươi, cảm giác tê dại toàn thân liền biến mất, lúc này trong ngực đã loạn thành một đoàn.
“Ta có thể cho ngươi nhiều thời gian suy nghĩ, trước khi muội muội ngươi thành thân trả lời ta là được rồi.” Từ Tử Dung đứng lên, vỗ vỗ bụi không tồn tại trên người: “Bí mật đã nói cho ngươi biết một nửa, có thể biết nửa kia hay không, phải xem quyết định của ngươi.” Nói xong, y quay sang Tưởng Ưng, cong cong khóe môi, nhưng trong mắt không có chút ý cười: “Nhớ kỹ, đây là ước định giữa ta với ngươi, nếu ngươi không cẩn thận để lộ ra ngoài…”
Y cũng không nói hậu quả là cái gì, nhưng hai người đều hiểu, Từ Tử Dung tuyệt đối có thực lực trả thù hắn.
Nhìn cái bóng dáng thon dài biến mất trong thông đạo, Tưởng Ưng cũng không nhịn nổi nữa, nhanh chóng phun ra một ngụm máu. Máu tươi phun ra lúc nào còn nhiều hơn lúc trước, tuy nhiên mang theo một ít ảm đạm.
“Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Ưng tà mị lo lắng hỏi. Hai người dùng chung một thân thể, một người bị thương, tên còn lại hoàn toàn cảm ứng được: “Là Từ Tử Dung ra tay?”
“Không phải.” Sắc mặt Tưởng Ưng có hơi tái nhợt: “Ta đoán, quyển Thất hồn dẫn chúng ta lấy được kia có vấn đề.”
“Có vấn đề? Vấn đề gì? Đây chính là chúng ta hao tốn khí lực thật lớn mới thu vào tay.” Tưởng Ưng tà mị lớn tiếng nói.
Tưởng Ưng ưu nhã gật đầu: “Nhưng ngươi không cảm thấy, quá trình lúc đó chúng ta thu được Thất hồn dẫn quá thuận lợi sao?”
“Quá thuận lợi?” Ánh mắt Tưởng Ưng tà mị lo lắng, hai người đồng thời nhớ lại tình huống lúc đó.
Năm đó Tưởng Ưng chỉ có mười một tuổi, bởi vì thân mang dẫn ma đạo thể, cho nên bọn họ không thể tu luyện bất kỳ công pháp nào của Tưởng gia. Sau này bọn họ vô tình chiếm dược một bản đồ bảo tàng, mà chỗ giấu bảo tàng lại vừa khéo ở ngay xung quanh Ô Đề thành.
Căn cứ chỉ dẫn trên bản đồ bảo tàng, tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa không hề có linh lực, Tương Ưng phải khó khăn lắm mới thu được bí tịch tên Ma tu kia, cũng chính là Thất hồn dẫn mà bọn họ tu luyện hiện tại.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Tiểu đệ chính thức số một…
Ừm Tưởng Ưng hoàn toàn không phải đối thủ Huyết ma đại nhân…
Tác giả :
Yên Diệp