Dạy Hôn
Chương 24
????Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)????
????????????
Chương 24: Trong nhà thầy bị
"Người đàn ông cường tráng xa lạ" gian dâm (tiết mục ngụy cưỡng gian)
Tống Thiển Thiển treo điện thoại, không để ý hình tượng cười đến lăn lộn ra đất, cơ hội làm càn như vậy thật sự không nhiều, anh ở xa ngàn dặm, dù làm càn thế nào cũng không có biện pháp trừng phạt mình. Cùng lắm thì, lúc thầy trở về ngoan ngoãn nhận sai, còn "Trừng phạt"...
Tống Thiển Thiển đỏ mặt lên.
"Trừng phạt" của thầy luôn làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Chính mình hoàn toàn không có cách nào chống cự, đến lúc đó tùy thầy ép buộc thế nào, mình không phản kháng là được... Dù sao... Thầy cũng sẽ không thực sự hại mình, đại khái vẫn là lấy một ít thủ đoạn giày vò khi dễ mình... cùng lắm thì... nằm yên nhận chà đạp! Ừ! là dũng khí này! Cô rất tốt! Giữ vững!
Nghĩ đến đây cô ra vẻ đứng đắn vung nắm tay trong không khí, trong lòng ngược lại dâng lên một cỗ chờ mong cùng ngượng ngùng nho nhỏ.
Bình thường thầy giáo nghiêm túc sắc bén, đến giường tựa như thay đổi tính dạng, nói năng lưu manh, thủ đoạn chọc ghẹo cũng cả bó lớn. Cả người trở nên gợi cảm mà cưỡng chế, bộ dáng muốn nắm trong tay hoàn toàn.
May là thứ hai anh mới có thể trở về, cùng lắm thì... Thứ hai mình bỏ chạy về nhà! Dù sao bắt không được cũng không có biện pháp.
Tống Thiển Thiển yên tâm hưởng thụ thời gian cuối tuần một mình, dự tính buổi tối cuối tuần sẽ lặng lẽ trốn về, nghe khẩu khí của thầy, dù sao hai ngày này anh cũng không có cách nào trở về.
Thời gian một ngày bay nhanh qua rồi, Tống Thiển Thiển cơ hồ lưu luyến một mình ở lại trong nhà Triệu Thuần. Bên kia anh không động tĩnh gì, giống như cũng không thèm để ý tiểu nhóc con là mình. Thậm chí giữa trưa còn phát tin nhắn, dặn dò anh còn đang bận, bảo mình cẩn thận ăn cơm, cẩn thận đọc sách. Cứ như vậy, cảm xúc lo lắng của Tống Thiển Thiển cuối cùng chậm rãi bay đi.
Triệu Thuần ở nhà, anh ngồi trên ghế dựa, anh xem sách, anh đi lại, đối với Tống Thiển Thiển có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Tống Thiển Thiển cứ như vậy ngây ngốc ghé vào trên bàn cơm, nhìn chằm chằm hoa đồ mi tươi hồng, lúc mình đến lần đầu tiên, hoa vẫn là nụ, xấu hổ đợi nở, hiện tại không biết có phải là đóa hoa lúc đó không, nếu là cùng một đóa, có phải cũng chứng kiến khoảnh khắc mình được ôm hay không?
Trên mặt Tống Thiển Thiển trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.
Trước khi đi anh nói cho cô trừ thư phòng, chỗ khác đều có thể đi vào, thư phòng đương nhiên cũng bị khóa. Cô cũng không có để ý yêu cầu cổ quái này. Đương nhiên rồi, "Nữ chủ nhân" thông minh nên hiểu được nhất định phải cho người đàn ông một gian riêng. Tống Thiển Thiển thậm chí cổ quái nghĩ, anh chắc không có khả năng dấu một cô gái nũng nịu ở trong thư phòng. Cho nên Tống Thiển Thiển đối với những phòng khác cũng không có gì hứng thú, cô càng thích nằm trên ghế dưới lầu trước cửa sổ của Triệu Thuần, lúc thời tiết tốt, gió thổi tới, dương quang ấm áp rơi trên người, tựa như âu yếm mềm dịu.
Còn phòng khác trên lầu và ban công, Tống Thiển Thiển cũng không đi. Cô giống một con mèo thích mùi quen thuộc, thích ngốc ở nơi mình có cảm giác an toàn, thà rằng không đi chỗ xa lạ khác. Triệu Thuần cho cô yêu thương và cũng dung túng cô cái tật xấu yếu ớt này.
Bất tri bất giác màn đêm đã sắp buông xuống. Tống Thiển Thiển một mình ở nhà thầy giáo, trong tủ lạnh đầy nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn, tự mình làm một chén mì thịt thơm ngào ngạt, ngồi trước bàn ăn không khỏi có chút hoảng hốt. Như vậy... thật sự có vẻ giống vợ thầy... Im lặng ở trong nhà, lúc anh ở nhà thì nấu cơm cho anh, lúc anh không ở nhà, giúp anh trông nhà, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, sau đó tự mình sinh hoạt, chờ đợi chồng từ nơi xa trở về.
Ánh mắt Tống Thiển Thiển mê ly.
Giống như vậy cũng không sai, ừ.
Nhưng mà, cô lập tức ý thức được mình ngu xuẩn cùng thất sách, bất tri bất giác, cô quên tương lai gần, mình đối mặt với nguy cơ tiềm tàng "A a a ăn nhanh chút rồi về nhà —— vạn nhất bị bắt lúc còn ở nhà —— nhất định sẽ bị thầy giết chết!"
Tống Thiển Thiển vội ăn xong mì, rửa sạch bát, chạy tới phòng ngủ, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc rút lui.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối, trong thành phố đèn điện huy hoàng thắp sáng từng tòa nhà cao lớn. Tống Thiển Thiển bật sáng đèn trong phòng, ngồi bên giường thu thập quần áo, cô thu thập rất nhanh, hết sức chuyên chú muốn chạy trốn. Không thể không nói phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu phi thường chuẩn, phiền toái đang tới gần từng chút.
Tống Thiển Thiển đang cúi đầu xếp quần áo, cô thích sạch sẽ, không thể chấp nhận quần áo loạn thất bát nhét cùng một chỗ để mang đi. Ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng động cực nhỏ.
Tống Thiển Thiển yên lặng lắng nghe, cảm giác không có gì, lắc đầu hoài nghi mình nghe lầm.
Thanh âm đó cực khẽ, giống như không phát sinh chuyện gì.
Ngoài cửa sổ gió đêm trong giây lát thổi càng mãnh liệt, hung hăng quét lá cây ngoài cửa sổ, cuốn toàn bộ lá cây xào xạc rung động, thậm chí có nhành cây cứng rắn, cứ như vậy hung hăng đập vào cửa sổ, phát ra tiếng "lạch cạch" trầm đục.
Đêm tối, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp, bình thường chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ ánh đèn vàng lại có vẻ trầm đáng sợ. Tống Thiển Thiển không khỏi hơi sợ hãi, không thể là có quỷ đâu... Đột nhiên cuồng phong gào thét, căn phòng to như vậy chỉ có một mình, hơn nữa... gian phòng xa lạ này mình còn không đi vào, có thể có cái gì đáng sợ bên trong hay...
Miên man suy nghĩ đến sắc trời hôn ám, làm cho Tống Thiển Thiển từ đáy trong bốc lên một loại sợ hãi không hiểu.
Ngoài cửa tiếng động như càng gần, vẫn là tiềng động sột soạt rất nhỏ, giống con chuột cũng không giống con chuột, càng giống vải dệt hoặc là tiếng cọ sát kỳ quái gì.
Bên ngoài gió mạnh mẽ thổi tung rèm cửa, Tống Thiển Thiển bị hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, luống cuống tay chân muốn khép cửa sổ lại. Gió mạnh thổi đến, vô cùng mãnh liệt, thổi cho Tống Thiển Thiển không mở mắt ra được. Ngay trong nháy mắt này!
Một thân ảnh tối đen lặng lẽ đứng ở cửa.
Trong phòng đèn lập tức bị tắt! Nhất thời tối đen mảnh, nhìn không thấy năm ngón tay!
"A a ——" Tống Thiển Thiển sợ hãi, lập tức nhịn không được lớn tiếng thét chói tai, túm chặt cửa sổ. Phía trước vô cùng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, rồi sau đó cũng không thể lui.
Một bàn tay to mạnh mẽ hữu lực nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, lập tức kéo cô từ mép cửa sổ cuồng phong gào thét đẩy lên giường!
Tống Thiển Thiển phát ra tiếng thét ngắn ngủi, "A a —— cứu mạng!" Cô độc ác cúi đầu lập tức hung hăng cắn bàn tay xa lạ, người đàn ông xa lạ bị cô cắn một miếng cực đau, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, thanh âm khàn khàn, lập tức lại ngậm miệng. Tiếp theo, hắn hung hăng đẩy cô ngã trên giường lớn.
Tống Thiển Thiển tóc rối tung, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng ẩn hiện, giọng nói xa lạ không nhận ra, mang theo tia hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi: "Thầy... đừng... đùa em..."
Miệng lại bị một mảnh vải dài mềm mại gắt gao bịt lại, lập tức không nói được, hi vọng cuối cùng cũng bị phá hủy!
Thầy sẽ không đối đãi mình như vậy, như vậy... không thể là thầy!
Không phải thầy... một người đàn ông trưởng thành xa lạ đột nhiên xâm nhập vào nhà, còn phát hiện ra mình, lập tức làm cho mình không thể há mồm nói chuyện, còn đẩy ngã lên giường... Kết quả đã rất dễ tưởng tượng.
Tống Thiển Thiển tuyệt vọng trừng mắt, muốn nhìn chút người trước mặt rốt cuộc là ai, nhưng thân thể cường tráng xa lạ không cho cô cơ hội, từ miệng bị ngăn chặn, một cái gì che hai mắt cô. Hai tay bị trói cùng chỗ, bị hắn đẩy qua đầu giữ chặt.
Tống Thiển Thiển lấy một tư thế cực kì khuất nhục bị người xa lạ mạnh mẽ đặt trên giường, hắn chen vào giữa hai chân cô, hai chân bất đắc dĩ tách ra. Mắt không nhìn thấy, miệng không thể nói, chỉ nghe được tiếng hắn trầm trọng thở dốc hổn hển bên tai.
Tống Thiển Thiển có thể tinh tường ngửi được hương vị xa lạ trên người kẻ kia, không phải mùi phong lan quen thuộc trên người thầy, mà là mùi bụi trộn với mùi thuốc cực mạnh. Nói thật, thời khắc khẩn cấp này, đầu óc Tống Thiển Thiển cũng hỗn loạn, càng không ngừng nức nở, định nói ra, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu —— chẳng lẽ hôm nay ở nhà thầy, mình thật sự bị một người xa lạ cưỡng gian sao?
Tống Thiển Thiển nước mắt lập tức ướt đẫm mảnh vải che mắt, thân thể run rẩy không ngừng, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm.
Hắn đè lên cô, thong thả chậm rãi yên tĩnh lại, tiếng thở dốc theo trầm trọng trở nên vững vàng. Tống Thiển Thiển cho dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được —— hắn đang thị gian mình.
Ánh mắt mang theo nhiệt độ từ trước ngực cao ngất lướt nơi tư mật trên người cô. Loại ánh mắt không kiêng kị này như mang theo ma lực, Tống Thiển Thiển xấu hổ cảm giác thân thể mình lại dần dần nóng lên. Tiếp theo, kẻ xa lạ này trầm mặc một lúc, rồi hung hăng vạch áo cô, lực xé rất mạnh, thậm chí cúc áp cũng bung ra từng cái, cái vú lớn bị áo ngực bao vây lập tức bị hắn thu vào mắt.
Tống Thiển Thiển khẩn trương vặn vẹo thân thể, ý đồ thoát khỏi khống chế, lại không biết mình bị bịt mắt, quần áo không chỉnh tề, còn lộ ra bộ ngực lớn, có thể càng làm dục vọng trong lòng hắn bốc lên dữ dội.
Hắn tiếp tục không lưu tình chút nào mở váy cô, thậm chí trực tiếp cởi quần lót. Lại cố tình lưu lại áo bên ngoài thiếu chút nữa bị xé rách còn chưa cởi ra.
Tống Thiển Thiển hoàn toàn không biết mình hiện tại là bộ dáng gì nữa ——thiếu nữ kiều nhỏ trên giường lớn màu trắng bị trói hai tay, hoàn toàn không thể tránh né, vú lớn vì tư thế vặn vẹo lúc lắc trên dưới, vẽ ra sóng nhũ, có áo mỏng như che lại không che được núm vú đỏ bừng. Phía dưới lại hoàn toàn trần trụi, nơi tư mật nhất cứ như vậy bị một người đàn ông xa lạ nhìn không sót cái gì.
Cô lạnh run, hắn lại không chút do dự cúi đầu ngậm núm vú mềm mại, dùng răng nanh bạo ngược hung hăng mài cắn, hung hăng hút núm vú, không chút cố kỵ cô khóc kêu vặn vẹo, sau đó ngoan độc lôi kéo rồi buông ra, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Cô cảm thấy trên núm vú truyền đến cảm giác vừa đau vừa nhuyễn, lập tức tình triều mãnh liệt châm lên ở đáy lòng. Thầy... thầy thực sự thích chơi đùa núm vú mình... Cũng không chơi thô lỗ như vậy, người này thô lỗ, nhưng thô lỗ bạo ngược này chính mình cũng... thực thích...
Thật là kỳ quái... Chẳng lẽ mình là một nữ hài dâm đãng như thế này sao?
Trong lòng Tống Thiển Thiển không phải không tuyệt vọng, vừa chống đỡ khoái cảm sinh lý thuần túy, vừa vô cùng áy náy xấu hổ với thầy còn chưa trở về. Thầy còn chưa về, mình lại ở nhà anh bị một người xa lạ hung hăng dâm ô... Hơn nữa mình... còn rất thoải mái... Có phải rất đáng xấu hổ hay... ô...
Nhưng lúc này cô đã hoàn toàn không rảnh nghĩ nhiều như vậy, kẻ này vừa vào nhà cho đến bây giờ cũng không nói, một câu cũng không, tay đùa bỡn lại thuần thục... Vừa rồi hắn mới thật vất vả buông núm vú đã sưng đỏ không chịu nổi ra, tay lại trực tiếp xoa lên hoa huy*t mềm mại, tiểu âm đế bị khe khẽ cầm lấy, xoa xoa qua lại, hoa huy*t đã bắt đầu chậm rãi chảy d*m thủy, Tống Thiển Thiển chưa bao giờ thống hận thân thể mẫn cảm của mình như thế.
Hắn vừa xoa vừa liếm hôn, trùng điệp mút mát rồi mềm dịu liếm hôn, chung quanh cổ nhất định bị ấn đầy dấu hôn xấu hổ... Làm sao có thể... cô là của thầy... Làm sao có thể bị người khác vũ nhục như vậy... cô có thể thật sự bị... người này... hung hăng cưỡng gian... không.
Sợ hãi cực độ cùng với khoái cảm kịch liệt, lập tức đưa cô vào một cao trào nhỏ. Trong hoa huy*t lập tức phun ra một cỗ d*m thủy.
Lúc này người đó ngoài dự đoán rút ngón tay dính đầy d*m thủy về, lập tức cởi mảnh vải bịt miệng cô. Lập tức cầm cái cằm khéo léo, đầu lưỡi thô lỗ với vào miệng cô, tùy ý liếm đầu lưỡi mịn màng, còn bắt chước động tác tính giao rút cắm, nước bọt không kịp nuốt vào chảy dọc theo cổ. Đến lúc cả hai sắp không thở nổi, hắn mới rút đầu lưỡi ra, buông tha cô.
Tống Thiển Thiển lúc này đã hoàn toàn không có khí lực, cả người xụi lơ, sợ hãi thở dốc nói: "Không cần... Thầy tôi sắp về... không cần để anh ấy nhìn thấy tôi như vậy... A..."
Hắn ngắn ngủi trầm mặc một lúc, bắt đầu cởi khóa quần, thanh âm rất nhỏ, lúc này so với cái gì cũng khủng bố hơn, cô lập tức cảm giác được một thứ cứng rắn, tràn ngập nhiệt độ cọ vào miệng tiểu huyệt của mình.
Cô vẫn cầu xin: "Không cần... Tôi không thể... không cần gian dâm tôi... A..."
Lời còn chưa dứt, gậy th*t thô to không chút do dự chọc vào, non huyệt ấm áp ẩm ướt, gắt gao vây lấy gậy th*t, cơ khát ngậm vào, hoàn toàn vi phạm ý nguyện chân thật của chủ nhân.
Nước mắt cô chảy ra, lập tức hoàn toàn sụp đổ, xong rồi, mình ở nhà thầy bị kẻ xa lạ hung hăng gian dâm đùa bỡn, nếu thầy biết, khẳng định sẽ không cần mình... Tình dục lập tức phai nhạt vài phần, cả người tuyệt vọng run rẩy.
Đang lúc coi khóc không thể kìm nổi, người xa lạ vẫn không nói một lời, chỉ hung hăng làm cô, đột nhiên tiến đến bên tai, phát ra một tiếng thở dài ôn nhu quen thuộc, giọng nhớ thương khe khẽ nói: "Đừng sợ, là anh, Thiển Thiển..."
Tống Thiển Thiển lập tức mở to hai mắt, tuy người đó vẫn không cởi bỏ che mắt cho cô, nhưng cô đã có thể từ giọng nói nhận ra, đây là giọng thầy!
Anh giống như cảm nhận được sợ hãi và phẫn nộ của cô, lập tức ôm chặt cô, tiếp tục nói: "Thiển Thiển ngoan, tạm thời đừng nói gì, thật sự là anh... nhớ em muốn chết." Câu cuối cùng trầm thấp như thở dài. Dưới thân không ngừng lại, tiếp tục hung hăng rút cắm bốn phía trong tiểu huyệt.
Tống Thiển Thiển lập tức rên rỉ, "Thầy... Làm em sợ muốn chết... Ô... Vì sao..."
Không nghĩ tới anh đúng lý hợp tình nói: "Tình thú. Em chơi tình thú, cũng không cho anh chơi sao?"
Tống Thiển Thiển lập tức bị chọc tức bật cười, xuất phát từ báo thù, dùng tiểu huyệt hung hăng xiết gậy th*t một chút, như ý nguyện nghe được anh đè nén hút không khí, cô nói: "Sắp làm em sợ muốn chết... Em còn tưởng rằng... tưởng rằng..."
Triệu Thuần hạ thân ngưng một chút, thở dốc nói: "Tưởng thật sự bị người xa lạ cưỡng gian?"
"Ừ..."
"Đừng sợ Thiển Thiển... sẽ không... Hơn nữa... Vừa rồi em có vẻ thực sự thích trò thô bạo này, ừ, anh đã nhớ kỹ."
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra thanh âm trêu tức.
Tống Thiển Thiển bị làm đến cơ hồ không thể tự hỏi, giống như có khí lực vô tận, thâm trầm làm mình. Đã là anh, đương nhiên buông xuống đề phòng. Chỉ có thể nhỏ giọng thét: "Thầy… chậm một chút... Rất thô..."
Anh lại hoàn toàn không buông tha.
"Hử? Nhưng giống như Thiển Thiển rất thích cảm giác bị đàn ông cường tráng hung hăng gian dâm vậy?"
"Không..."
"Nhưng anh vừa rồi càng thô bạo, em lại càng hưng phấn..."
"Không phải..."
“Có phải đang chờ mong bị hung hăng cường bạo hay không? Hoàn toàn không để ý đến em, cứ như vậy tiết dục, hử?"
"Không phải! Em... A... thầy... em chịu không nổi… ô..."
Tiểu thư Tống Thiển Thiển đụng tới quý ngài cường tráng, lại bị chinh phục, KO!
????????????