Dây Dưa Không Dứt
Chương 12: Buông!
Nếu….toàn thế giới đều cho là như vậy, Ngô Đồng nghĩ, vì sao chính mình không thể cho là như vậy?
Nghĩ như vậy, cho như vậy, cô phải chăng sẽ có lối thoát?
Thật tốt……
Cửa toilet yên tĩnh. Ánh mắt Hướng Tá cùng người phụ nữ quật cường này giống như đang giằng co- Không ai chịu nhường ai. Hồi lâu, Hướng Tá bỗng nhiên cười: ” Nếu quả thật đúng như vậy, vì sao còn muốn khóc?”
Ngô Đồng sửng sốt, ánh mắt khẽ chớp một cái, một giọt lệ trong suốt chảy xuống hốc mắt. Cô lúc này mới ý thức được nguyên lai khóe mắt đã thấm ướt từ lúc nào, kích động nghiêng đầu lau đi.
Hướng Tá thở dài, chậm rãi đến gần. “Một luật sư đủ tư cách, tối thiểu phải biết về tâm lý học. Cô đúng là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi, tôi thiếu chút nữa cũng bị cô gạt”
Hướng Tá hình như có chút thất vọng, lại hình như có chút đau lòng: “Nhưng mà cô muốn nói dối sao lại không quản nước mắt của mình cho tốt, nói rơi là rơi liền…”
Câu nói vừa dứt, Hướng Tá đã đứng chắn ở trước mắt Ngô Đồng. “Có thể thấy được Ngô tiểu thư-cô không có đủ tư cách trở thành kẻ lừa đảo”
Cùng với thanh âm trầm thấp từ tính, ngón tay Hướng Tá theo tiết tấu nhịp nhàng miết ở trên mặt Ngô Đồng: “Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của cô, tôi nghĩ có hay chăng nên để Lệ Trọng Mưu xem?Tôi không tin hắn sẽ không mềm lòng”.
Hắn giống như trêu đùa, ánh mắt cố tình lóe lên, không khỏi khiến người ta thấy kinh hãi. Ngô Đồng muốn tránh ra lại bị hắn chế trụ, giọng điệu miễn cưỡng như trước hỏi cô:
“Xem tình cảnh hiện tại của cô rất cần một bờ vai, tôi cũng không ngại cho cô mượn”
Trên người đàn ông này giống như tỏa ra một thứ ma lực thần kì xua đi mọi cảm xúc u buồn vừa nãy của cô. Ngô Đồng tâm tình tốt lên rất nhiều, dùng cánh tay lau nước mắt, lách qua người Hướng Tá, học giọng điệu vô vị của anh ta:
“Có phải miệng lưỡi của tất cả luật sư đều ngọt giống như anh vậy? Chỉ vài câu nói lại có thể khiến cho đầu óc của bất kỳ người phụ nữ cũng trở nên mộng mị?”
Hướng Tá quan sát kỹ ánh mắt của cô, dừng một chút có vẻ thả lỏng không ít:”Có thể làm cho Ngô tiểu thư của chúng ta cười, đáng giá”
Ngô Đồng đá hắn một cái, cũng không xem xét nặng nhẹ thế nào quay đầu một mạch đi thẳng, nghe thấy Hướng Tá giống như không sao cả ở đằng sau nói:
“Muốn hay không thử xem miệng của tôi rốt cuộc có bao nhiêu ngọt?”
********
Hai người trở lại khu nghỉ ngơi, gọi hai tách cà phê, Hướng Tá hướng góc ngồi của Lệ Trọng Mưu liếc mắt một cái, không thấy bóng người. Mấy ngày nay, Hướng Tá sửa lại toàn bộ tư liệu về phiên tòa hiện tại cấp Ngô Đồng xem qua. Mọi người trong ngoài đều biết Lệ Trọng Mưu theo chủ nghĩa độc thân. Mà Trương Mẫn Thái vô số lần bị phóng viên hỏi đến chuyện kết hôn, cả nghìn lần cô ta vẫn cùng một cách trả lời: Tạm thời chưa suy nghĩ đến việc kết hôn, còn chưa chuẩn bị tâm lý sinh con, cảm thấy chính mình còn trẻ không chiếu cố được đứa nhỏ, Eric sự nghiệp quá bận….
“Cô có biết hay không phiên tòa lần này, có biết bao nhiêu người chờ đợi để chế giễu? Đại gia có con riêng bên ngoài, chuyện này không lạ, nhưng là Lệ Trọng Mưu lại cố tình thông báo chuyện có con ra bên ngoài. Chẳng qua hắn là Lệ Trọng Mưu, không ai dám đắc tội hắn, không ai dám nghị luận hắn. Nhưng cô không giống với hắn, cô không có quyền thế, bị nói khó nghe bị dị nghị đều có thể, đương nhiên, chúng ta cũng có thể dựa vào đều này để xoay đổi thế cục, sử dụng chiêu đồng tình, bất luận là ai đều có thể dùng được”
Hắn vừa nói, Ngô Đồng một bên lật xem tư liệu:”Điều này cũng có thể sao….”
Hướng Tá chịu không nổi bộ dáng hoài nghi của cô, âm điệu hơi cao: “Ngô tiểu tư, thỉnh tin tưởng năng lực chuyên môn của tôi”
Ngô Đồng vẫn hơi hồ nghi. Hướng Tá tiếp tục hỏi cô ở tòa án cũng có thể khóc giống như vừa rồi hay không. “Cô có biết không, cô vừa rồi khóc như vậy, chậc chậc chậc, ngay cả tôi cũng bị đả động…..”
Ngô Đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, Hướng Tá mới đứng đắn hơn: “Cô đừng quên quan tòa là phụ nữ, phụ nữ nổi tiếng dễ cảm động mà”
“Này, không phải là diễn trò?”.
Ngô Đồng đối với cách làm này cảm thấy rất hèn mọn. Người phụ nữ này đúng là cố chấp, Hướng Tá không nghĩ lại tốn nước bọt giải thích, nói thẳng: “Cô có muốn nhận quyền nuôi con không?”
Cô tự nhiên là gật đầu.
“Đây là cách hiệu quả nhất”
********************
Mặc dù không đồng ý Hướng Tá dùng thủ đoạn như vậy, nhưng là buổi tối, Ngô Đồng thật sự theo lời anh ta chỉ dạy, đứng ở trước gương luỵên tập. Đáng tiếc nửa giọt lệ cũng không có. Ngô Đồng cũng không biết chính mình buổi chiều như thế nào lại có thể ở trước mặt anh ta ‘hoa lê mang vũ’, mà hiện tại đối mặt mình ở trong gương, khóe mắt lại khô khốc.
Cô hôm nay đúng giờ về nhà, Đồng Đồng dị thường vui vẻ. Ở trong phòng khách chạy loạn, hoa hô reo hò ầm ỹ, rốt cục không cẩn thận nói lỡ miệng: “Đầu bếp khách sạn so với mẹ làm còn không ngon bằng….”
Ý thức được mình nói sai, Đồng Đồng chạy nhanh im miệng làm bé ngoan, nhìn lén mẹ, chỉ thấy Ngô Đồng tựa hồ trầm tư suy nghĩ, không nghe thấy lời nói của nó.
Đứa nhỏ âm thầm cảm thấy có chút may mắn, cũng có chút bất mãn. Cảm giác bị bỏ qua, thật không tốt!
Ngô Đồng đêm nay thật sự không có tâm tư nấu cơm, dẫn Đồng Đồng đến quán ăn Hương Viên, cũng một nhà ba người Trương gia ở cách vách gọi một bàn. Có Trương Hàn Khả ở đó, cùng là trẻ con nên hợp nhau, Đồng Đồng vui đến nỗi món mướp đắng ghét nhất cũng ăn được mấy miếng. Ngô Đồng ngồi bên cạnh nhìn con vui vẻ, tự an ủi chính mình, không có đàn ông, cuộc sống của cô từ trước đến giờ vẫn tốt, Đồng Đồng cũng như trước khỏe mạnh lớn lên.
Cho nên, có vài thứ là có thể buông, có vài thứ, là phải quên đi!
Đồng Đồng chơi đùa mệt mỏi, buổi tối đi ngủ sớm, Ngô Đồng vẫn còn luyện tập rơi lệ, lúc này điện thoại vang lên. Hướng đại luật sư chủ động liên hệ cho cô bảo cô cùng hắn đi dự tiệc. Ngô Đồng cảm thấy người này đầu óc có bệnh, hắn đi dự tiệc là việc của hắn liên quan gì đến mình, cô cùng hắn lại không quen biết, làm gì cần phải đi chung? Thế nhưng hắn chỉ một chiêu đã đối phó được cô: “Cùng phiên tòa có liên quan”
Ngô Đồng im lặng. Hướng Tá có thể tưởng tượng biểu tình trên mặt cô lúc này có bao nhiêu bất mãn, hắn cũng không khách khí, tiếp tục nói:
“Tôi đây là giúp cô tìm chứng cớ, thuận tiện giúp cô bớt đi khoản tiền mời thám tử tư”
Cô còn có thể nói cái gì? Cô đáp ứng xong, anh ta còn không quên dặn cô ăn mặc xinh đẹp một chút, nếu không sợ rằng không vào được bên trong.
Ăn mặc đẹp? Cô thật ra có một cái-chính là chiếc váy hôm trước Hướng Tá đưa cho cô, vốn bị cô một mạch ném vào góc khuất nhất trong tủ. Cô lúc này lục tung lên tìm, không những tìm được chiếc váy mà còn tìm được chiếc hòm kia. Cô đã muốn nhanh chóng quên đi nó, cố tình lúc này lại xuất hiện, sao không nhân cơ hội này hoàn toàn buông? Có một thanh âm ở trong đầu Ngô Đồng không ngừng nhắc nhở.
Cô thay quần áo, ôm chiếc hòm kia ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng Đồng Đồng nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn bình yên chìm vào giấc ngủ, chiếc hòm trên tay cô giống như có sức nặng ngàn cân. Cô cắn răng một cái, lấy hết dũng khí đem chiếc hòm thả vào thùng rác.
Đem theo túi xách ra khỏi cửa, thoải mái hơn rất nhiều, xe của cô cũng đã sửa xong, đêm nay hãy cho qua đi, hết thảy mọi thứ một lần nữa bắt đầu lại.
Bữa tiệc tư nhân theo phong cách kiểu mới, bên trong hội trường tất cả ánh đèn đều mang tông màu tối khiến cho không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, Ngô Đồng thật vất vả mới tìm được Hướng Tá. Tay anh ta đang liên tiếp bấm nút chụp ảnh, nhìn thấy Ngô Đồng đến, ngoắc tay ý bảo cô đi qua.
*************************
Ngô Đồng theo hướng chụp ảnh của Hướng Tá nhìn đến là âm hồn không tiêu tan – Trương Mẫn Thái.
Hướng Tá rất nhanh đã chụp xong ảnh, lôi kéo Ngô Đồng rời đi, ra đến chỗ sáng, hắn đem thành quả đêm nay cấp Ngô Đồng xem. Mấy bức ảnh chụp, vài đoạn video đều xoay quanh một trung tâm. Quả nhiên là di động cao cấp có khác mọi góc cạnh cũng như biểu hiện đều rõ ràng chính xác tới từng cen-ti-mét không thể nào khiến người ta hoài nghi được.
Trong đoạn video, thanh âm Trương Mẫn Thái ôn tồn có oán có hận cũng có không cam lòng. Có lẽ là do hơi cồn bốc lên, cô ta ở trước mặt bạn tốt trút hết oán giận đối với đứa nhỏ, đối với Lệ Trọng Mưu thật khác xa so với hình ảnh minh tinh xinh đẹp lại dịu dàng trước ống kính.”Hắn cũng chỉ muốn một người thừa kế không phải sao? Lấy thế lực của hắn cần gì…cần gì phải làm ầm ỹ cho tất cả mọi người đều biết, cần gìcùng một người phụ nữ tranh giành đứa nhỏ? ”
Những lời này chạm đến tâm khảm Ngô Đồng, cô bỗng nhiên cảm thấy Trương Mẫn Thái kỳ thực cũng là một cô gái tốt, chỉ có điều, Lệ Trọng Mưu kia lại không thể trở thành một người chồng tốt của cô gái này.
Đương nhiên, Lệ Trọng Mưu cũng sẽ không trở thành chồng của Ngô Đồng cô.
Nhận thức này làm cho Ngô Đồng có chútđứng về phía Trương Mẫn Thái:
“Anh cùng với cô ấy không phải là bằng hữu sao? ” Nếu đoạn video này được tung ra cô có thể tưởng tượng được hình tượng của Trương Mẫn Thái sẽ bị huỷ hoại nghiêm trọng trong mắt công chúng.
“Tôi làm như vậy không phải vì muốn giúp hai người phụ nữ đáng thương thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, rời khỏi thế giới của người đàn ông vô tình kia sao”Hướng Tá nói một cách đương nhiên.
Nghe những lời nói nghiêm túc lại có chút bông đùa này của anh ta, Ngô Đồng liền bật cười- Xem ra Hướng Tá này đối với Lệ Trọng Mưu có chút bất mãn.
“Anh cùng hắn ta không phải là có cừu hận chứ?”
Anh ta cười tủm tỉm trả lời cô:”Đúng là, có chút chuyện xưa….”
Không biết vì sao, khuôn mặt tươi cười lúc này của Hướng Tá lại làm cho lông tơ trên người cô dựng hết cả lên, mơ hồ có thể cảm thấy những lời này của anh ta không phải nói giỡn.
Biểu tình của anh ta giờ phút này-sâu không lường được, giống như một mảnh bầu trời đêm, thâm thúy làm cho người ta không cách nào nhìn thấu.
***************
Cùng một bầu trời, cùng một màn đêm, tầng lầu cao nhất của trụ sở tập đoàn Lệ Thị ánh đèn vẫn sáng trưng như một chấm sáng điểm xuyết trên màn trời đen.
Lúc này ở bên trong, Lệ Trọng Mưu đang phát hỏa. Phó tổng cùng vài quản lý đều bị hắn triệu hồi về công ty, họp từ chiều đến giờ. Buổi chiều ở sân gôn, Lý Trạch Huy trong lúc vô tình hướng Lệ trọng mưu lộ ra tin tức hạng mục mà Lệ Thị tham dự bị người chen chân đến trước.
Hắn nhớ rõ tất cả sự vụ gần đây mình giải quyết không có chút tin tức nào về vụ việc này. Vừa đến công ty triệu tập quản lý của các phòng ban có liên quan họp khẩn cấp. Các quản lý ở đây đều nhìn ra được tâm tình của tổng tài không tốt.
Thật sự là không tốt! Tất cả sóng to gió lớn đã trải qua cũng không thể đánh gục được Lệ Trọng Mưu. Từ trước đến nay, tổng tài của họ luôn công tư phân minh, trong lúc làm việc chưa bao giờ thể hiện cảm xúc cá nhân cho nên tất cả quản lý hai mặt nhìn nhau, không biết phải ứng phó như thế nào.
Đúng lúc này tín hiệu điện thoại truyền đến thành công giải cứu bọn họ ra khỏi hiểm cảnh.
Lệ Trọng Mưu đứng dậy bắt điện thoại. Tất cả những người còn lại trong phòng rất tự giác im lặng, quan sát sắc mặt nghiêm túc của Lệ Trọng Mưu đi đến trong góc tiếp điện thoại.
Đợi một lúc lâu mà đối phương vẫn chậm chạp không nói lời nào. Lệ Trọng Mưu khẽ xoa mi tâm, liếc ra ngoài cửa sổ thu cảnh đêm khu nhà CBD vào trong mắt, thanh âm nhu hòa không ít: “Đồng Đồng?”
Bị phát hiện, tiểu bằng hữu Đồng Đồng cười khanh khách: “Ba, làm sao ba biết là c0n?”
Loại trò chơi “đoán người” đứa nhỏ này chơi cũng không phải lần đầu, ký ức của Lệ Trọng Mưu hãy còn mới mẻ: “Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ sao?”
“Con vụng trộm thức dậy, tranh thủ mẹ đi ra ngoài con mới có thể gọi điện thoại cho ba nha!” Thanh âm đứa nhỏ vui vẻ, không có một chút buồn ngủ, tràn đầy sức sống còn không quên bất mãn thêm một câu: “Ba hôm nay không có đến trường con”.
Đầu dây bên kia vừa dứt lời bên này Lệ Trọng Mưu khẽ mím môi, âm điệu cũng cao hơn mấy phần: “….. Ngô Đồng lại để con ở nhà một mình?”
Đứa nhỏ không có nghe ra ngữ khí tức giận của hắn đắc ý nói tiếp: “Buổi chiều con nhìn thấy một chú đưa mẹ về nhà, buổi tối họ còn nói chuyện điện thoại rất lâu cũng không biết chú ấy nói cái gì mà làm cho mẹ cười suốt cho nên còn liền giả bộ ngủ chờ mẹ đi ra ngoài”.
Trong lời nói lộ ra chút kiêu ngạo giống như chỉ đợi Lệ Trọng Mưu khen ngợi. Lệ Trọng Mưu liếc nhìn đồng hồ, lại quay đầu nhìn đến mấy người quản lý đang âm thầm run sợ trong lòng, suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Bây giờ ba qua chỗ con”
“Nếu mẹ về mà nhìn thấy ba …sẽ mất hứng” Đồng Đồng có chút khó khăn mở miệng.
“Con còn nhớ chiếc máy PSP kia không, ba sai người mang qua thế nào?”
Đứa nhỏ do dự thật lâu mới ấp úng đáp ứng. Lệ Trọng Mưu trong lòng cảm thấy bi ai, đứa con này thủy chung vẫn hướng về Ngô Đồng. Cho dù là hắn đem tất cả vật chất tốt nhất cho nó cũng chỉ có thể làm cho nó do dự mà không thể làm cho nó dao động. Nhưng là……
Ngô Đồng làm sao có thể chiếu cố tốt nó? Trễ như vậy còn đi ra ngoài gặp mặt? Đây là dạng phụ nữ gì? Xứng làm mẹ sao?
*****************
Tuyên bố tan họp, Lệ Trong Mưu từ những ánh nhìn cảm động đến rớt nước mắt của mấy người quản lý bước ra khỏi phòng họp, tự mình lái xe đến nhà Ngô Đồng. Đồng Đồng công tác phòng bị làm tương đối tốt còn biết tự kê ghế đến chắn trước cửa nhìn qua mắt mèo xem rõ ai đến mới mở cửa.
Chơi được một lúc, Đồng Đồng có chút buồn ngủ Lệ Trọng Mưu ôm con vào phòng nhìn đến trên bàn học còn mấy cuốn bài tập đã giở sẵn trên đó chỉ ghi đề bài chưa làm.
Đứa nhỏ từ trong chăn hé ra gương mặt ai oán, bất mãn kêu đề bài quá khó không làm được. Lệ Trọng Mưu nghe vậy cũng không trách móc ngồi xuống giúp con giải đề. Hắn ở trên giấy nháp vừa ghi lời giải vừa tỉ mỉ giải thích, không quên nhắc con tự làm lại. Giảng được vài bài, quay đầu mới phát hiện đứa nhỏ đã muốn ngủ liền đem thân thể mềm mại đặt xuống giường cẩn thận đắp chăn lên.
Sau khi đã dịch chuển thật tốt vị trí các góc chăn, Lệ Trọng Mưu cất nhẹ cước bộ ra khỏi phòng. Thời điểm chuẩn bị cầm áo khoác lên, ánh mắt nhất thời dừng tại chiếc thùng rác.
Hắn nhớ rõ chiếc hòm kia, cũng từng cho rằng chiếc hòm kia đối với người phụ nữ đó rất quan trọng. Nguyên lai đối với người ta mà nói nó cũng chỉ là rác !
Không biết vì sao nhìn chiếc hòm kia lẳng lặng nằm đó, Lệ Trọng Mưu có cảm giác kiêu ngạo bị người ta giẫm đạp , đau đớn.
Tâm động sao? Không đến mức.
Đau lòng sao? Càng không có khả năng.
Chỉ là… mơ hồ cảm thấy đau đớn mà thôi.
Lệ Trọng Mưu cũng không biết thứ đồ bị người ta coi như rác vứt bỏ hắnvì sao còn muốn nhặt lên, nhưng quả thật hắn đã làm vậy. Lên xe, khởi động, ném chiếc hòm ra đằng sau, nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Đi được một đoạn, Lệ Trọng Mưu liền nhìn đến một chiếc xe đang từ xa lại gần. Hắn nhận ra đó là xe Hướng Tá, mà tiểu tử Hướng Tá kia rõ ràng cũng nhận ra hắn.
Hướng Tá lách xe đến chỗ cột đèn gần đó xem như chào hỏi. Ánh đèn chiếu vào chiếc xe sáng ngời, Lệ Trọng Mưu thấy rõ người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế phụ bên cạnh Hướng Tá.
Mà Ngô Đồng lúc này tựa đầu vào cửa kính xe, không hề hay biết ánh mắt của hai người đàn ông trong lúc đó kịch liệt giao tranh.
Hai chiếc xe, sát qua nhau mà đi.
Không hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên sinh ra buồn bực, Lệ Trọng Mưu đạp mạnh chân ga, đổi chắn, tăng tốc muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương khiến người ta phiền chán này.
Nghĩ như vậy, cho như vậy, cô phải chăng sẽ có lối thoát?
Thật tốt……
Cửa toilet yên tĩnh. Ánh mắt Hướng Tá cùng người phụ nữ quật cường này giống như đang giằng co- Không ai chịu nhường ai. Hồi lâu, Hướng Tá bỗng nhiên cười: ” Nếu quả thật đúng như vậy, vì sao còn muốn khóc?”
Ngô Đồng sửng sốt, ánh mắt khẽ chớp một cái, một giọt lệ trong suốt chảy xuống hốc mắt. Cô lúc này mới ý thức được nguyên lai khóe mắt đã thấm ướt từ lúc nào, kích động nghiêng đầu lau đi.
Hướng Tá thở dài, chậm rãi đến gần. “Một luật sư đủ tư cách, tối thiểu phải biết về tâm lý học. Cô đúng là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi, tôi thiếu chút nữa cũng bị cô gạt”
Hướng Tá hình như có chút thất vọng, lại hình như có chút đau lòng: “Nhưng mà cô muốn nói dối sao lại không quản nước mắt của mình cho tốt, nói rơi là rơi liền…”
Câu nói vừa dứt, Hướng Tá đã đứng chắn ở trước mắt Ngô Đồng. “Có thể thấy được Ngô tiểu thư-cô không có đủ tư cách trở thành kẻ lừa đảo”
Cùng với thanh âm trầm thấp từ tính, ngón tay Hướng Tá theo tiết tấu nhịp nhàng miết ở trên mặt Ngô Đồng: “Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của cô, tôi nghĩ có hay chăng nên để Lệ Trọng Mưu xem?Tôi không tin hắn sẽ không mềm lòng”.
Hắn giống như trêu đùa, ánh mắt cố tình lóe lên, không khỏi khiến người ta thấy kinh hãi. Ngô Đồng muốn tránh ra lại bị hắn chế trụ, giọng điệu miễn cưỡng như trước hỏi cô:
“Xem tình cảnh hiện tại của cô rất cần một bờ vai, tôi cũng không ngại cho cô mượn”
Trên người đàn ông này giống như tỏa ra một thứ ma lực thần kì xua đi mọi cảm xúc u buồn vừa nãy của cô. Ngô Đồng tâm tình tốt lên rất nhiều, dùng cánh tay lau nước mắt, lách qua người Hướng Tá, học giọng điệu vô vị của anh ta:
“Có phải miệng lưỡi của tất cả luật sư đều ngọt giống như anh vậy? Chỉ vài câu nói lại có thể khiến cho đầu óc của bất kỳ người phụ nữ cũng trở nên mộng mị?”
Hướng Tá quan sát kỹ ánh mắt của cô, dừng một chút có vẻ thả lỏng không ít:”Có thể làm cho Ngô tiểu thư của chúng ta cười, đáng giá”
Ngô Đồng đá hắn một cái, cũng không xem xét nặng nhẹ thế nào quay đầu một mạch đi thẳng, nghe thấy Hướng Tá giống như không sao cả ở đằng sau nói:
“Muốn hay không thử xem miệng của tôi rốt cuộc có bao nhiêu ngọt?”
********
Hai người trở lại khu nghỉ ngơi, gọi hai tách cà phê, Hướng Tá hướng góc ngồi của Lệ Trọng Mưu liếc mắt một cái, không thấy bóng người. Mấy ngày nay, Hướng Tá sửa lại toàn bộ tư liệu về phiên tòa hiện tại cấp Ngô Đồng xem qua. Mọi người trong ngoài đều biết Lệ Trọng Mưu theo chủ nghĩa độc thân. Mà Trương Mẫn Thái vô số lần bị phóng viên hỏi đến chuyện kết hôn, cả nghìn lần cô ta vẫn cùng một cách trả lời: Tạm thời chưa suy nghĩ đến việc kết hôn, còn chưa chuẩn bị tâm lý sinh con, cảm thấy chính mình còn trẻ không chiếu cố được đứa nhỏ, Eric sự nghiệp quá bận….
“Cô có biết hay không phiên tòa lần này, có biết bao nhiêu người chờ đợi để chế giễu? Đại gia có con riêng bên ngoài, chuyện này không lạ, nhưng là Lệ Trọng Mưu lại cố tình thông báo chuyện có con ra bên ngoài. Chẳng qua hắn là Lệ Trọng Mưu, không ai dám đắc tội hắn, không ai dám nghị luận hắn. Nhưng cô không giống với hắn, cô không có quyền thế, bị nói khó nghe bị dị nghị đều có thể, đương nhiên, chúng ta cũng có thể dựa vào đều này để xoay đổi thế cục, sử dụng chiêu đồng tình, bất luận là ai đều có thể dùng được”
Hắn vừa nói, Ngô Đồng một bên lật xem tư liệu:”Điều này cũng có thể sao….”
Hướng Tá chịu không nổi bộ dáng hoài nghi của cô, âm điệu hơi cao: “Ngô tiểu tư, thỉnh tin tưởng năng lực chuyên môn của tôi”
Ngô Đồng vẫn hơi hồ nghi. Hướng Tá tiếp tục hỏi cô ở tòa án cũng có thể khóc giống như vừa rồi hay không. “Cô có biết không, cô vừa rồi khóc như vậy, chậc chậc chậc, ngay cả tôi cũng bị đả động…..”
Ngô Đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, Hướng Tá mới đứng đắn hơn: “Cô đừng quên quan tòa là phụ nữ, phụ nữ nổi tiếng dễ cảm động mà”
“Này, không phải là diễn trò?”.
Ngô Đồng đối với cách làm này cảm thấy rất hèn mọn. Người phụ nữ này đúng là cố chấp, Hướng Tá không nghĩ lại tốn nước bọt giải thích, nói thẳng: “Cô có muốn nhận quyền nuôi con không?”
Cô tự nhiên là gật đầu.
“Đây là cách hiệu quả nhất”
********************
Mặc dù không đồng ý Hướng Tá dùng thủ đoạn như vậy, nhưng là buổi tối, Ngô Đồng thật sự theo lời anh ta chỉ dạy, đứng ở trước gương luỵên tập. Đáng tiếc nửa giọt lệ cũng không có. Ngô Đồng cũng không biết chính mình buổi chiều như thế nào lại có thể ở trước mặt anh ta ‘hoa lê mang vũ’, mà hiện tại đối mặt mình ở trong gương, khóe mắt lại khô khốc.
Cô hôm nay đúng giờ về nhà, Đồng Đồng dị thường vui vẻ. Ở trong phòng khách chạy loạn, hoa hô reo hò ầm ỹ, rốt cục không cẩn thận nói lỡ miệng: “Đầu bếp khách sạn so với mẹ làm còn không ngon bằng….”
Ý thức được mình nói sai, Đồng Đồng chạy nhanh im miệng làm bé ngoan, nhìn lén mẹ, chỉ thấy Ngô Đồng tựa hồ trầm tư suy nghĩ, không nghe thấy lời nói của nó.
Đứa nhỏ âm thầm cảm thấy có chút may mắn, cũng có chút bất mãn. Cảm giác bị bỏ qua, thật không tốt!
Ngô Đồng đêm nay thật sự không có tâm tư nấu cơm, dẫn Đồng Đồng đến quán ăn Hương Viên, cũng một nhà ba người Trương gia ở cách vách gọi một bàn. Có Trương Hàn Khả ở đó, cùng là trẻ con nên hợp nhau, Đồng Đồng vui đến nỗi món mướp đắng ghét nhất cũng ăn được mấy miếng. Ngô Đồng ngồi bên cạnh nhìn con vui vẻ, tự an ủi chính mình, không có đàn ông, cuộc sống của cô từ trước đến giờ vẫn tốt, Đồng Đồng cũng như trước khỏe mạnh lớn lên.
Cho nên, có vài thứ là có thể buông, có vài thứ, là phải quên đi!
Đồng Đồng chơi đùa mệt mỏi, buổi tối đi ngủ sớm, Ngô Đồng vẫn còn luyện tập rơi lệ, lúc này điện thoại vang lên. Hướng đại luật sư chủ động liên hệ cho cô bảo cô cùng hắn đi dự tiệc. Ngô Đồng cảm thấy người này đầu óc có bệnh, hắn đi dự tiệc là việc của hắn liên quan gì đến mình, cô cùng hắn lại không quen biết, làm gì cần phải đi chung? Thế nhưng hắn chỉ một chiêu đã đối phó được cô: “Cùng phiên tòa có liên quan”
Ngô Đồng im lặng. Hướng Tá có thể tưởng tượng biểu tình trên mặt cô lúc này có bao nhiêu bất mãn, hắn cũng không khách khí, tiếp tục nói:
“Tôi đây là giúp cô tìm chứng cớ, thuận tiện giúp cô bớt đi khoản tiền mời thám tử tư”
Cô còn có thể nói cái gì? Cô đáp ứng xong, anh ta còn không quên dặn cô ăn mặc xinh đẹp một chút, nếu không sợ rằng không vào được bên trong.
Ăn mặc đẹp? Cô thật ra có một cái-chính là chiếc váy hôm trước Hướng Tá đưa cho cô, vốn bị cô một mạch ném vào góc khuất nhất trong tủ. Cô lúc này lục tung lên tìm, không những tìm được chiếc váy mà còn tìm được chiếc hòm kia. Cô đã muốn nhanh chóng quên đi nó, cố tình lúc này lại xuất hiện, sao không nhân cơ hội này hoàn toàn buông? Có một thanh âm ở trong đầu Ngô Đồng không ngừng nhắc nhở.
Cô thay quần áo, ôm chiếc hòm kia ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng Đồng Đồng nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn bình yên chìm vào giấc ngủ, chiếc hòm trên tay cô giống như có sức nặng ngàn cân. Cô cắn răng một cái, lấy hết dũng khí đem chiếc hòm thả vào thùng rác.
Đem theo túi xách ra khỏi cửa, thoải mái hơn rất nhiều, xe của cô cũng đã sửa xong, đêm nay hãy cho qua đi, hết thảy mọi thứ một lần nữa bắt đầu lại.
Bữa tiệc tư nhân theo phong cách kiểu mới, bên trong hội trường tất cả ánh đèn đều mang tông màu tối khiến cho không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, Ngô Đồng thật vất vả mới tìm được Hướng Tá. Tay anh ta đang liên tiếp bấm nút chụp ảnh, nhìn thấy Ngô Đồng đến, ngoắc tay ý bảo cô đi qua.
*************************
Ngô Đồng theo hướng chụp ảnh của Hướng Tá nhìn đến là âm hồn không tiêu tan – Trương Mẫn Thái.
Hướng Tá rất nhanh đã chụp xong ảnh, lôi kéo Ngô Đồng rời đi, ra đến chỗ sáng, hắn đem thành quả đêm nay cấp Ngô Đồng xem. Mấy bức ảnh chụp, vài đoạn video đều xoay quanh một trung tâm. Quả nhiên là di động cao cấp có khác mọi góc cạnh cũng như biểu hiện đều rõ ràng chính xác tới từng cen-ti-mét không thể nào khiến người ta hoài nghi được.
Trong đoạn video, thanh âm Trương Mẫn Thái ôn tồn có oán có hận cũng có không cam lòng. Có lẽ là do hơi cồn bốc lên, cô ta ở trước mặt bạn tốt trút hết oán giận đối với đứa nhỏ, đối với Lệ Trọng Mưu thật khác xa so với hình ảnh minh tinh xinh đẹp lại dịu dàng trước ống kính.”Hắn cũng chỉ muốn một người thừa kế không phải sao? Lấy thế lực của hắn cần gì…cần gì phải làm ầm ỹ cho tất cả mọi người đều biết, cần gìcùng một người phụ nữ tranh giành đứa nhỏ? ”
Những lời này chạm đến tâm khảm Ngô Đồng, cô bỗng nhiên cảm thấy Trương Mẫn Thái kỳ thực cũng là một cô gái tốt, chỉ có điều, Lệ Trọng Mưu kia lại không thể trở thành một người chồng tốt của cô gái này.
Đương nhiên, Lệ Trọng Mưu cũng sẽ không trở thành chồng của Ngô Đồng cô.
Nhận thức này làm cho Ngô Đồng có chútđứng về phía Trương Mẫn Thái:
“Anh cùng với cô ấy không phải là bằng hữu sao? ” Nếu đoạn video này được tung ra cô có thể tưởng tượng được hình tượng của Trương Mẫn Thái sẽ bị huỷ hoại nghiêm trọng trong mắt công chúng.
“Tôi làm như vậy không phải vì muốn giúp hai người phụ nữ đáng thương thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, rời khỏi thế giới của người đàn ông vô tình kia sao”Hướng Tá nói một cách đương nhiên.
Nghe những lời nói nghiêm túc lại có chút bông đùa này của anh ta, Ngô Đồng liền bật cười- Xem ra Hướng Tá này đối với Lệ Trọng Mưu có chút bất mãn.
“Anh cùng hắn ta không phải là có cừu hận chứ?”
Anh ta cười tủm tỉm trả lời cô:”Đúng là, có chút chuyện xưa….”
Không biết vì sao, khuôn mặt tươi cười lúc này của Hướng Tá lại làm cho lông tơ trên người cô dựng hết cả lên, mơ hồ có thể cảm thấy những lời này của anh ta không phải nói giỡn.
Biểu tình của anh ta giờ phút này-sâu không lường được, giống như một mảnh bầu trời đêm, thâm thúy làm cho người ta không cách nào nhìn thấu.
***************
Cùng một bầu trời, cùng một màn đêm, tầng lầu cao nhất của trụ sở tập đoàn Lệ Thị ánh đèn vẫn sáng trưng như một chấm sáng điểm xuyết trên màn trời đen.
Lúc này ở bên trong, Lệ Trọng Mưu đang phát hỏa. Phó tổng cùng vài quản lý đều bị hắn triệu hồi về công ty, họp từ chiều đến giờ. Buổi chiều ở sân gôn, Lý Trạch Huy trong lúc vô tình hướng Lệ trọng mưu lộ ra tin tức hạng mục mà Lệ Thị tham dự bị người chen chân đến trước.
Hắn nhớ rõ tất cả sự vụ gần đây mình giải quyết không có chút tin tức nào về vụ việc này. Vừa đến công ty triệu tập quản lý của các phòng ban có liên quan họp khẩn cấp. Các quản lý ở đây đều nhìn ra được tâm tình của tổng tài không tốt.
Thật sự là không tốt! Tất cả sóng to gió lớn đã trải qua cũng không thể đánh gục được Lệ Trọng Mưu. Từ trước đến nay, tổng tài của họ luôn công tư phân minh, trong lúc làm việc chưa bao giờ thể hiện cảm xúc cá nhân cho nên tất cả quản lý hai mặt nhìn nhau, không biết phải ứng phó như thế nào.
Đúng lúc này tín hiệu điện thoại truyền đến thành công giải cứu bọn họ ra khỏi hiểm cảnh.
Lệ Trọng Mưu đứng dậy bắt điện thoại. Tất cả những người còn lại trong phòng rất tự giác im lặng, quan sát sắc mặt nghiêm túc của Lệ Trọng Mưu đi đến trong góc tiếp điện thoại.
Đợi một lúc lâu mà đối phương vẫn chậm chạp không nói lời nào. Lệ Trọng Mưu khẽ xoa mi tâm, liếc ra ngoài cửa sổ thu cảnh đêm khu nhà CBD vào trong mắt, thanh âm nhu hòa không ít: “Đồng Đồng?”
Bị phát hiện, tiểu bằng hữu Đồng Đồng cười khanh khách: “Ba, làm sao ba biết là c0n?”
Loại trò chơi “đoán người” đứa nhỏ này chơi cũng không phải lần đầu, ký ức của Lệ Trọng Mưu hãy còn mới mẻ: “Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ sao?”
“Con vụng trộm thức dậy, tranh thủ mẹ đi ra ngoài con mới có thể gọi điện thoại cho ba nha!” Thanh âm đứa nhỏ vui vẻ, không có một chút buồn ngủ, tràn đầy sức sống còn không quên bất mãn thêm một câu: “Ba hôm nay không có đến trường con”.
Đầu dây bên kia vừa dứt lời bên này Lệ Trọng Mưu khẽ mím môi, âm điệu cũng cao hơn mấy phần: “….. Ngô Đồng lại để con ở nhà một mình?”
Đứa nhỏ không có nghe ra ngữ khí tức giận của hắn đắc ý nói tiếp: “Buổi chiều con nhìn thấy một chú đưa mẹ về nhà, buổi tối họ còn nói chuyện điện thoại rất lâu cũng không biết chú ấy nói cái gì mà làm cho mẹ cười suốt cho nên còn liền giả bộ ngủ chờ mẹ đi ra ngoài”.
Trong lời nói lộ ra chút kiêu ngạo giống như chỉ đợi Lệ Trọng Mưu khen ngợi. Lệ Trọng Mưu liếc nhìn đồng hồ, lại quay đầu nhìn đến mấy người quản lý đang âm thầm run sợ trong lòng, suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Bây giờ ba qua chỗ con”
“Nếu mẹ về mà nhìn thấy ba …sẽ mất hứng” Đồng Đồng có chút khó khăn mở miệng.
“Con còn nhớ chiếc máy PSP kia không, ba sai người mang qua thế nào?”
Đứa nhỏ do dự thật lâu mới ấp úng đáp ứng. Lệ Trọng Mưu trong lòng cảm thấy bi ai, đứa con này thủy chung vẫn hướng về Ngô Đồng. Cho dù là hắn đem tất cả vật chất tốt nhất cho nó cũng chỉ có thể làm cho nó do dự mà không thể làm cho nó dao động. Nhưng là……
Ngô Đồng làm sao có thể chiếu cố tốt nó? Trễ như vậy còn đi ra ngoài gặp mặt? Đây là dạng phụ nữ gì? Xứng làm mẹ sao?
*****************
Tuyên bố tan họp, Lệ Trong Mưu từ những ánh nhìn cảm động đến rớt nước mắt của mấy người quản lý bước ra khỏi phòng họp, tự mình lái xe đến nhà Ngô Đồng. Đồng Đồng công tác phòng bị làm tương đối tốt còn biết tự kê ghế đến chắn trước cửa nhìn qua mắt mèo xem rõ ai đến mới mở cửa.
Chơi được một lúc, Đồng Đồng có chút buồn ngủ Lệ Trọng Mưu ôm con vào phòng nhìn đến trên bàn học còn mấy cuốn bài tập đã giở sẵn trên đó chỉ ghi đề bài chưa làm.
Đứa nhỏ từ trong chăn hé ra gương mặt ai oán, bất mãn kêu đề bài quá khó không làm được. Lệ Trọng Mưu nghe vậy cũng không trách móc ngồi xuống giúp con giải đề. Hắn ở trên giấy nháp vừa ghi lời giải vừa tỉ mỉ giải thích, không quên nhắc con tự làm lại. Giảng được vài bài, quay đầu mới phát hiện đứa nhỏ đã muốn ngủ liền đem thân thể mềm mại đặt xuống giường cẩn thận đắp chăn lên.
Sau khi đã dịch chuển thật tốt vị trí các góc chăn, Lệ Trọng Mưu cất nhẹ cước bộ ra khỏi phòng. Thời điểm chuẩn bị cầm áo khoác lên, ánh mắt nhất thời dừng tại chiếc thùng rác.
Hắn nhớ rõ chiếc hòm kia, cũng từng cho rằng chiếc hòm kia đối với người phụ nữ đó rất quan trọng. Nguyên lai đối với người ta mà nói nó cũng chỉ là rác !
Không biết vì sao nhìn chiếc hòm kia lẳng lặng nằm đó, Lệ Trọng Mưu có cảm giác kiêu ngạo bị người ta giẫm đạp , đau đớn.
Tâm động sao? Không đến mức.
Đau lòng sao? Càng không có khả năng.
Chỉ là… mơ hồ cảm thấy đau đớn mà thôi.
Lệ Trọng Mưu cũng không biết thứ đồ bị người ta coi như rác vứt bỏ hắnvì sao còn muốn nhặt lên, nhưng quả thật hắn đã làm vậy. Lên xe, khởi động, ném chiếc hòm ra đằng sau, nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Đi được một đoạn, Lệ Trọng Mưu liền nhìn đến một chiếc xe đang từ xa lại gần. Hắn nhận ra đó là xe Hướng Tá, mà tiểu tử Hướng Tá kia rõ ràng cũng nhận ra hắn.
Hướng Tá lách xe đến chỗ cột đèn gần đó xem như chào hỏi. Ánh đèn chiếu vào chiếc xe sáng ngời, Lệ Trọng Mưu thấy rõ người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế phụ bên cạnh Hướng Tá.
Mà Ngô Đồng lúc này tựa đầu vào cửa kính xe, không hề hay biết ánh mắt của hai người đàn ông trong lúc đó kịch liệt giao tranh.
Hai chiếc xe, sát qua nhau mà đi.
Không hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên sinh ra buồn bực, Lệ Trọng Mưu đạp mạnh chân ga, đổi chắn, tăng tốc muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương khiến người ta phiền chán này.
Tác giả :
Lam Bạch Sắc