Dạy Baba Phản Diện Làm Người
Chương 38 C38 Cuộc chạm trán bất ngờ
Thủy cung mà đoàn người Hoắc Tiểu Tiểu tới là thủy cung lớn nhất thành phố S, chiếm diện tích hơn ba mươi hecta, với hơn bốn mươi công trình trò chơi, cứ đến cuối tuần là cả công viên vô cùng đông đúc, người người chen chúc nhau.
Trong công viên có mở mấy nhà hàng theo chủ đề, có chút đặc sắc, mặc dù đắt nhưng là nơi lựa chọn duy nhất của phụ huynh vì con cái, vừa đến thời gian cơm trưa là có tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng còn xuất hiện việc xếp hàng lấy số, cung không đủ cầu.
Bên ngoài một nhà hàng nổi tiếng này đã có một hàng người dài, không ít người lớn dẫn theo đứa nhỏ nhà mình xếp hàng ngoài tiệm.
“Anh đã nói rồi, đi tiệm ăn nhanh tùy tiện mua chút gì đó ăn là được rồi, em cứ phải tới đây, xếp hàng còn không biết phải đợi bao lâu nữa.”
“Tiệm ăn nhanh thì có bao nhiêu dinh dưỡng? Thiến Thiến đang tuổi lớn, sao có thể ăn những thứ đó, chờ chút nữa, sẽ không lâu nữa đâu.”
“Bố ơi, Thiến Thiến đói bụng.”
“Thiến Thiến ngoan, đợi thêm chút nữa, sắp tới chúng ta rồi, chỗ mẹ có sữa này, uống lót dạ trước đã.”
Người phụ nữ lấy ra một bình sữa từ trong xe đẩy trẻ em rồi đưa đến tay cô bé con.
“A… đây là con gái của cô sao? Thật là đáng yêu.” Có chị gái cũng xếp hàng chờ đợi bên ngoài tiệm thấy cô bé đáng yêu xinh xắn như vậy thì không nhịn được mà mở miệng tán thưởng.
“... Phải, con gái tôi, nó tên là Thiến Thiến. Thiến Thiến, dì đang khen con xinh xắn đó, phải nói thế nào?”
Cô bé tên Thiến Thiến rúc vào trong lòng người đàn ông, ôm bình sữa nhìn người ta không nói lời nào.
“Xin lỗi, đứa trẻ này… có chút thẹn thùng.”
“Không sao, đứa trẻ nhỏ như vậy thì thẹn thùng là bình thường, con trai tôi bằng tuổi này, ở bên ngoài cũng không dám nói câu nào, mấy tuổi rồi?”
“Hai tuổi.”
“Vậy là rất nhỏ. Nhà hàng này là nơi nổi tiếng nhất trong công viên, tới chậm một chút cũng phải xếp hàng, không chuẩn bị chút sữa hay đồ ăn vặt cho trẻ con là chúng không chịu được, nhưng mà đừng vội, sẽ không chờ quá lâu đâu, tuần trước tôi mới tới.”
Trong lúc nói chuyện, hai nhân viên công tác của nhà hàng đi vào tiệm, chị gái kia xem xét rồi cười nói: “Cô xem, đoán chừng là gọi số, của cô là số bao nhiêu?”
“Của tôi là số 103.”
“Vậy tôi trễ hơn các cô một chút, tôi là 115.”
Nhưng đợi một hồi cũng không thấy nhân viên công tác gọi tên, có du khách chờ không nổi nên tiến lên hỏi thăm.
“Xin hỏi một chút, bây giờ có chỗ có thể đi vào chưa?”
Nhân viên công tác mỉm cười một cách khách sáo nói: “Ngại quá, bây giờ vẫn chưa có chỗ, chị vui lòng đợi thêm một chút nữa.”
“Cũng đã chờ lâu thế này rồi, con trai tôi cũng đói rồi, sao còn phải chờ một lúc nữa?”
“Thật sự rất xin lỗi, hiện tại là giờ cao điểm dùng bữa, mong chị thông cảm.”
Tiếng oán than dậy cả đất trời.
Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười đối mặt như cũ.
Mãi đến khi ở cửa nhà hàng có mấy người đi vào, lúc này nhân viên phục vụ mới mỉm cười tiến lên: “Xin hỏi anh là Hoắc tiên sinh sao?”
Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu, gật đầu.
“Mời vào bên trong.”
Du khách xếp hàng ngoài tiệm vừa thấy đoàn người Hoắc Tùy Thành đi vào thì nhao nhao, không ngồi yên được nữa.
“Cửa tiệm các anh bị gì vậy? Vì sao người khác vừa đến là có thể vào, chúng tôi đợi bao lâu rồi?”
“Ngại quá các vị, vị đó là hội viên câu lạc bộ của công viên chúng tôi, cho nên…”
“Hội viên? Tôi cũng là VIP.”
“... Vị tiên sinh này, vị đó là hội viên câu lạc bộ của công viên chúng tôi, ngại quá, xin anh chờ thêm một lát nữa.”
Không đợi du khách lên tiếng, nhân viên phục vụ liền đi mất.
“Thái độ gì vậy? Không phải đều là VIP sao?”
“Này, đừng nói nữa, nhân viên phục vụ kia nói hội viên không giống như VIP của anh.”
“Không giống cái gì?”
“Anh đây là VIP được thông hành nhanh chóng, hội viên kia phải nộp phí vào hội, năm mươi vạn, còn có phí hội viên mười mấy vạn một năm.”
Người kia giải thích xong, một loạt tiếng hít vào vang lên.
“Phí vào hội năm mươi vạn, hàng năm còn phải đóng mười mấy vạn, giàu quá.” Chị gái kia líu lưỡi: “Người này một năm tốn nhiều tiền như vậy nhưng tới mấy lần chứ?”
“Bố ơi, vì sao chúng ta không thể vào?”
“Bởi vì… người khác đã đặt chỗ trước rồi, bố quên đặt, cho nên không thể vào được.”
“Vậy lần sau bố nhớ phải đặt chỗ.”
“Ừ, bố nhất định sẽ nhớ, uống xong sữa chưa?”
“Con uống xong rồi.” Thiến Thiến đưa bình sữa đã uống xong cho người phụ nữ: “Mẹ, con uống xong rồi, mẹ, mẹ sao vậy?”
Lúc này người đàn ông bên cạnh mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ, anh ta cầm tay cô ấy, thân thiết hỏi: “Văn Tâm, sao vậy? Có phải là đói bụng rồi không?”
Quý Văn Tâm lắc đầu: “Em… em không sao, có thể là hôm nay đi quá lâu nên mệt, hay là chúng ta đến nhà hàng khác?”
Sự hoảng loạn, né tránh trong mắt cô ấy rất nhanh bị giấu đi.
Người đàn ông trấn an cô ấy: “Không nghĩ tới chỗ này nhiều người như vậy, em chờ một chút, anh gọi điện thoại đặt một phòng bao.”
Quý Văn Tâm miễn cưỡng lộ ra nụ cười mỉm: “... Được.”
Chơi ở công viên cho tới trưa, giờ phút này Hoắc Tiểu Tiểu cũng đói đến mức bụng kêu vang.
Cô có sự ưa thích không nhỏ đối với đồ ăn nhanh, nhưng bố cô thì không cho, cứ phải đi một vòng lớn quanh công viên để tới đây ăn cơm.
Không giống với đại sảnh ồn ào ầm ĩ, trong phòng yên tĩnh rộng rãi, cửa sổ sát đất đủ để quan sát phần lớn cảnh quan của công viên.
Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi nằm nhoài trên bàn ăn, nhìn bố cô chọn món.
Đáng ghét!
Đến công viên mà lại không được ăn mấy thực phẩm rác như gà rán, hamburger, vậy mà lại ăn loại đồ ăn màu xanh khỏe mạnh có dinh dưỡng này!
Quá không vui rồi!
“Thịt cua hấp trứng, cá chiên, cá thái lát hấp nấm, bào ngư hấp sake, bốn phần bò bít tết, ba phần làm chín, một phần chín một nửa, măng tây đắng mùa hè, salad rau quả, ba ly nước chanh một ly nước. Hoắc tiên sinh, ngoại trừ những thứ này thì anh còn cần gì nữa không?”
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Thêm một phần gà rán.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Bố!”
“Con và Dịch Khiêm mỗi đứa chỉ có thể ăn một miếng.”
“... Ồ.”
Mặc dù trong nhà hàng nhiều người nhưng tốc độ lên món rất nhanh, gọi món không bao lâu thì đồ ăn đã được lục tục bưng lên bàn.
Điện thoại của Hoắc Tùy Thành kêu lên, anh lấy ra xem rồi đứng dậy: “Tôi đi nghe điện thoại, dì Triệu, nơi này làm phiền dì.”
“Cậu yên tâm.”
Chờ sau khi Hoắc Tùy Thành đi rồi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn gà rán mà nhân viên phục vụ bưng lên, cô gắp một miếng bỏ vào chén của Dịch Khiêm rồi gắp một miếng bỏ vào chén dì Triệu, lại gắp cho mình một miếng.
Cô ăn xong một miếng thì lại duỗi đũa ra.
“Tiểu Tiểu, tiên sinh nói rồi, chỉ cho phép con ăn một miếng.”
“Dì ơi, con vẫn muốn ăn một miếng nữa, chỉ một tiếng, dù sao thì bố con cũng không biết.”
“Vậy không được, ăn nhiều nóng trong người.”
“Sẽ không nóng đâu!” Nói xong, cô nhân lúc dì Triệu không chú ý lại gắp một miếng vào chén mình.
“Tiểu Tiểu.”
“Chỉ ăn miếng này thôi!”
Mặc dù là nói như vậy nhưng ăn xong, cô lại đưa đũa vào trong chén, gắp đi một miếng gà rán cuối cùng.
Ánh mắt dì Triệu nhắc nhở cô, không cho phép ăn nhiều: “Tiểu Tiểu!”
“Con ăn thêm miếng nữa, bố sẽ không biết!”
“Không được ăn nữa.”
Hoắc Tiểu Tiểu thèm thuồng đã hai năm không thể buông tha cơ hội gặm gà rán: “Dì ơi, ăn thêm chút nữa, xưa nay con chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”
“Đợi chút nữa thì sẽ ăn không nổi nữa.”
“Ăn nổi ăn nổi!” Hoắc Tiểu Tiểu tăng nhanh tốc độ nói chuyện, đũa trên tay lại gắp, dì Triệu không quản được cô nên đành phải uy hiếp: “Một phần gà rán bị con ăn hết rồi, đợi chút nữa tiên sinh quay lại phát hiện ra thì sẽ nói con, con cũng đừng có khóc.”
“Chỉ cần dì không nói thì bố sẽ không phát hiện ra! Còn có Dịch Khiêm, anh cũng không được nói!”
“Ăn xong rồi ăn xong rồi, miếng cuối cùng hết rồi!” Đã có vết xe đổ, Hoắc Tiểu Tiểu lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ rồi nói với nhân viên phục vụ đang lên món: “Chị ơi, nhanh lấy cái đ ĩa không này đi, sau đó lại thêm một phần gà rán nữa.”
“Được.”
Dịch Khiêm gắp miếng gà rán trong chén mình vào trong chén của Hoắc Tiểu Tiểu: “Anh chưa động vào gà rán, cho em.”
“Dịch Khiêm, anh thật là tốt!”
Ngay vào lúc Hoắc Tiểu Tiểu đang hưởng thụ gà rán, ăn như gió cuốn thì Hoắc Tùy Thành ở bên ngoài ban công phòng bao cúp điện thoại.
“Hoắc tiên sinh…” Một giọng nói dịu dàng ở sau lưng anh vang lên một cách không xác định.
Hoắc Tùy Thành theo tiếng kêu nhìn lại, Quý Văn Tâm đứng phía sau, cách đó không xa, ánh mắt mơ hồ, không xác định.
“Anh còn nhớ tôi không?”
Hai mắt Hoắc Tùy Thành nặng nề nhìn qua cô ấy, hồi lâu mới nói: “Quý Văn Tâm?”
“Là tôi, tôi… tôi vừa về không lâu, không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở đây.”
“Có việc?”
Ánh mắt Quý Văn Tâm mang theo sự vội vã: “Tôi muốn hỏi anh, cô bé vừa rồi…”
Vẻ mặt Hoắc Tùy Thành lạnh lùng, tựa như người trước mặt chỉ là người râu ria qua đường: “Con gái tôi.”
Hai mắt Quý Văn Tâm tỏa sáng, vẻ mặt mừng rỡ lại dần trở nên ảm đạm dưới sắc mặt lạnh nhạt của Hoắc Tùy Thành: “Mấy năm nay con bé có tốt không?”
“Rất tốt.”
Quý Văn Tâm cắn môi: “Chuyện của em trai tôi đã gây thêm phiền phức cho anh, tôi đã nói với nó rồi, nó sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Cô bớt lo hơn em trai cô.”
“Tôi… lúc đầu tôi cũng là bất đắc dĩ, Hoắc tiên sinh, tôi có thể…”
“Quý tiểu thư, tôi nghĩ lúc này, với thân phận bây giờ của cô, tốt nhất là đừng đưa ra bất cứ lời yêu cầu gì với tôi.”
“Tôi biết, nhưng mà trước sau gì tôi cũng là…”
“Tiểu Tiểu chưa từng hỏi tôi chuyện liên quan đến mẹ, nếu như ngày nào đó nó hỏi thì tôi sẽ nói cho nó biết, nhưng trước đó, tôi không hy vọng nó biết được chuyện liên quan tới cô từ miệng của bất cứ kẻ nào.”
Hoắc Tùy Thành không chút do dự mà cắt ngang lời cô ấy, đối với người phụ nữ trước mặt này, anh cũng không để ý quá nhiều. Anh cũng hiếm khi đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ, thấu hiểu sự khổ tâm của họ. Nếu như không phải một đêm trời xui đất khiến tại khách sạn vào ba năm trước thì bọn họ có lẽ mãi mãi cũng sẽ không gặp nhau.
Quý Văn Tâm khó xử cúi đầu: “Tôi hiểu, ngại quá Hoắc tiên sinh, làm phiền anh rồi.”
Hoắc Tùy Thành không có cảm xúc gì mà đi ngang qua người cô ấy.
Ba năm qua đi, Quý Văn Tâm cũng không nghĩ tới còn có thể có một ngày có thể nhìn thấy anh.
Nhớ tới một đêm trời xui đất khiến của ba năm trước, cùng với sự rời đi tàn nhẫn hai năm trước, cho đến hôm nay, cô ấy cũng không biết rốt cuộc mình có làm sai hay không.
Hoắc Tùy Thành trở lại phòng bao, mới vừa vào cửa liền nghe thấy dì Triệu nói chuyện.
“Tiểu Tiểu, nếu như tiên sinh biết được thì sẽ không tha cho con.”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Chuyện gì mà bố không biết?”
“Không có không có! Là con muốn ăn kem, dì không cho con ăn.”
“Là như vậy sao?” Hoắc Tùy Thành ngồi xuống trước bàn rồi nhìn dì Triệu.
Hai tay Hoắc Tiểu Tiểu ở dưới bàn chắp lại, ánh mắt cầu xin nhìn về phía dì Triệu.
Dì Triệu bất đắc dĩ thở dài: “Phải, Tiểu Tiểu thế nào cũng phải ăn kem, tôi nói là chắc chắn tiên sinh sẽ không cho nó ăn.”
“Hồi sáng mới ăn một cái, không sợ tiêu chảy?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng: “Không ăn thì không ăn…”
Hoắc Tùy Thành nhìn đồ ăn trên bàn, gần như không bị động vào, giống như là đang chờ anh.
“Sao không ăn?”
“Chờ bố.”
Hoắc Tùy Thành lại nhìn về phía phần gà rán nguyên vẹn kia, khó mà tin được đứa trẻ này sẽ ngoan như vậy: “Gà rán cũng không ăn?”
Hoắc Tiểu Tiểu mặt không đỏ tim không đập, cố gắng diễn: “Muốn chờ bố.”
Hoắc Tùy Thành nhìn dì Triệu một cái, dì Triệu chột dạ cười cười.
Anh lại nhìn Dịch Khiêm, Dịch Khiêm nhanh chóng cúi đầu.
Hoắc Tùy Thành ung dung thản nhiên gắp cho cô một miếng gà rán: “Ăn đi.”
“Cảm ơn bố!”
Hoắc Tiểu Tiểu trốn qua một kiếp thở dài một hơi, cô cầm đ ĩa, run rẩy gắp cho dì Triệu một miếng cá tươi ngon: “Dì ơi, ăn cơm!”
“Dì biết gắp, con tự ăn đi.”
Gặm xong gà rán, Hoắc Tiểu Tiểu lại đặt ánh mắt lên người Hoắc Tùy Thành: “Bố ơi, con có thể ăn một miếng nữa không? Chỉ một miếng thôi.”
“Một miếng cuối cùng.”
“Cảm ơn bố!”
Hoắc Tiểu Tiểu gắp một miếng đùi gà chiên lên, giống như hamster, ăn như gió cuốn mà hưởng thụ.
Gặm đùi gà xong, cô rất biết điều mà không tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu, nhưng đã ăn nguyên một đ ĩa gà rán rồi, cô ăn thêm hai miếng bò bít tết là không ăn nổi nữa.
“Bố ơi, con no rồi.”
“Không phải nói đói bụng sao? Ăn ít vậy?”
“Ăn no rồi, bố ăn từ từ.”
Dạ dày của Hoắc Tiểu Tiểu có chút khó chịu.
Đây thật sự là tham ăn thì thoải mái nhất thời, nhưng mà quả táo nhãn lồ ng thì ngay trước mắt.
Cô đã đánh giá thấp sự dầu mỡ của gà rán và sự khó tiêu của cơ thể nhỏ bé này.
Mấy người cũng ăn cơm không quá lâu, ăn cơm xong, nhân viên phục vụ đưa hóa đơn chi phí lần này tới.
“Hoắc tiên sinh, lần này của anh tổng cộng là 23.528, đây là hóa đơn của anh.”
Hoắc Tùy Thành từ trước tới nay không có thói quen nhìn hóa đơn, anh đưa cho nhân viên phục vụ một tấm thẻ ngân hàng.
“Được, xin anh chờ một chút.”
Hoắc Tùy Thành đứng dậy, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn hóa đơn bên tay.
Khi đọc chữ, anh có thói quen đọc nhanh như gió lại rất ít bỏ sót, tùy tiện liếc mắt liền nhìn thấy số lượng gà rán trên hóa đơn, x2.
Hai phần?
Hoắc Tùy Thành nhìn kỹ hóa đơn.
“Vì sao lại có hai phần gà rán?” Anh cầm tờ hóa đơn rồi nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu.
“... Con không biết.”
“Hoắc Tiểu Tiểu, có cần bố gọi nhân viên phục vụ tới hỏi cho rõ không?”
“...”
Nhân viên phục vụ từ bên ngoài đi vào, nhân lúc mở cửa, Hoắc Tiểu Tiểu kéo Dịch Khiêm chạy mất.
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Tiểu Tiểu, đừng chạy lung tung!”
Hoắc Tùy Thành nhận lấy thẻ ngân hàng mà nhân viên phục vụ đưa tới rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Trên bàn ăn trong nhà hàng đầy ắp người, Hoắc Tiểu Tiểu kéo Dịch Khiêm chạy về phía cửa của nhà hàng.
“Tiểu Tiểu, em… em đừng chạy, đợi chút nữa chú Hoắc hỏi thì anh nói là anh ăn.”
“Không được, anh cho rằng bố em ngốc như vậy à? Chắc chắn bố biết là em ăn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chết không đối chứng!”
Chỗ ngã rẽ có một cô bé đột nhiên xuất hiện, Hoắc Tiểu Tiểu không để ý, không thể dừng lại kịp thời, ba người trong nháy mắt đụng vào nhau.
Sau khi cô bé kia bị đâm thì ngồi trên mặt đất, Hoắc Tiểu Tiểu bị đâm đ ến mức lảo đảo lùi ra sau mấy bước, Dịch Khiêm trượt chân, hai người té thành một cục.
Cô bé khóc tại chỗ.
“Hu hu hu… đau!”
“Thiến Thiến, sao vậy?” Người phụ nữ chạy tới ôm cô bé vào lòng.
Thiến Thiến chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm, vừa khóc vừa nói: “Bọn họ… đụng vào con!”
“Đụng vào con? Có bị thương không?”
“Đau!”
Người phụ nữ cau mày, cô ấy nhìn về phía hai người Hoắc Tiểu Tiểu: “Hai đứa là con cái nhà nào, sao lại chạy nhảy lung tung ở đây? Bố mẹ hai đứa đâu?”
Dịch Khiêm nhanh chóng đỡ Hoắc Tiểu Tiểu, hai người nhìn nhau một cái.
“Con xin lỗi.”
“Dì ơi con xin lỗi, chúng con không cố ý.”
“Bố mẹ các con đâu? Sao lại để hai đứa các con chạy trong đại sảnh, nhiều người như vậy nguy hiểm cỡ nào?”
Hai đứa trẻ đứng tại chỗ không nói gì.
“Thiến Thiên ngoan, không khóc nữa.”
Thiến Thiến chỉ vào chân: “Chân đau!”
“Mẹ nhìn xem… chân Thiến Thiến không sao, không khóc nữa.”
Dì Triệu ở sau lưng đuổi theo.
“Tiểu Tiểu, chạy nhanh vậy làm gì? Coi chừng té!”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, u sầu nói: “Đã té rồi.”
“Té chỗ nào, để dì Triệu nhìn xem?”
“Con đập đầu, nhưng không đau, Dịch Khiêm cũng té, Dịch Khiêm anh đau không?”
Dịch Khiêm lắc đầu.
“Còn có tụi con không cẩn thận đụng phải con gái của dì này.”
Dì Triệu nhìn về phía người phụ nữ ôm cô bé trước mặt: “Ngại quá, con gái cô không sao chứ?”
“Chị là…”
“Tôi là dì chăm sóc cho hai đứa nó.”
Vẻ mặt người phụ nữ không vui, cô ấy nói: “Hai chúng nó nghịch ngợm quá, chỗ này nhiều người như vậy, chạy lung tung ở đây nguy hiểm biết bao!”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp vang lên, Hoắc Tùy Thành đi đến, lúc nhìn thấy Quý Văn Tâm ôm đứa trẻ thì ánh mắt lạnh xuống.
Dì Triệu giải thích: “Tiểu Tiểu không cẩn thận đụng phải cô bé này.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Xin lỗi chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Xin lỗi rồi.”
“Vậy đi thôi.” Hoắc Tùy Thành khom người ôm lấy cô, anh không nhìn Quý Văn Tâm, đi ngang qua bên cạnh cô ấy, vừa đi vừa nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Có bị đụng vào không?”
Hoắc Tiểu Tiểu che trán, nhíu khuôn mặt nhỏ lại: “Đụng đầu.”
“Sau này không được chạy lung tung ở nơi nhiều người nữa.”
“Vâng.”
Cô bé bị đụng vào ở phía sau vẫn kêu khóc không thôi.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé trên bờ vai Hoắc Tùy Thành mà nhìn, không biết vì sao, nhìn người phụ nữ ôm cô bé, trong lòng cô luôn có loại cảm giác không nói rõ được, cũng không tả rõ được, loại cảm giác này rất quen thuộc, dường như đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Mãi đến khi mấy người Hoắc Tùy Thành rời khỏi nhà hàng, Quý Văn Tâm vẫn mang theo sắc mặt tái nhợt mà đứng tại chỗ.
Khoảng cách đến cửa nhà hàng quá xa, cô ấy cũng không nhìn thấy rõ đứa trẻ trong ngực Hoắc Tùy Thành có dáng dấp ra sao, mãi đến vừa rồi nhìn thấy Hoắc Tùy Thành ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu, cô ấy mới bừng tỉnh.
“Văn Tâm, có chuyện gì vậy? Sao Thiến Thiến lại khóc thành thế này?”
“Bố!”
Người đàn ông liền nhanh chóng đón lấy đứa trẻ: “Sao vậy Thiến Thiến?”
“Vừa rồi… vừa rồi có người đụng vào con, đau.”
“Ai đụng?”
Nước mắt của cô bé rơi xuống từng hạt lớn: “Không biết, bọn họ đi rồi.”
“Đi rồi?” Người đàn ông nhìn về phía Quý Văn Tâm: “Văn Tâm, có chuyện gì vậy?”
Quý Văn Tâm hít một hơi thật sâu, nụ cười cứng ngắc, tay chân có chút luống cuống: “Không sao, chỉ… chỉ là mấy đứa nhỏ chạy lung tung trong đại sảnh, không cẩn thận đụng phải, Thiến Thiến không có việc gì.”
Thấy thế, người đàn ông cũng không tiện nói gì: “Đi rồi thì thôi, phòng anh đặt có chỗ rồi, chúng ta đi vào đi.”
Quý Văn Tâm mất tập trung mà gật đầu: “Được.”
Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời khỏi nhà hàng vẫn luôn không nói lời nào.
Hoắc Tiểu Tiểu được anh ôm cũng mệt mỏi nằm nhoài trên vai anh.
Cảm nhận được sự không thích hợp trong cảm xúc của Hoắc Tiểu Tiểu, dự định quay về tính sổ của Hoắc Tùy Thành đã ngừng lại, anh xoa sau lưng cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Vừa rồi bị đụng đau?”
Hoắc Tiểu Tiểu lần nữa lắc đầu.
Hoắc Tùy Thành im lặng.
Anh biết rõ tầm quan trọng của người mẹ đối với một đứa trẻ, không biết vừa rồi lúc Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thấy mẹ ôm con gái thút thít vào lòng an ủi, Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ thế nào.
Có hâm mộ hay không.
Có nghi ngờ vì sao người khác có mẹ mà mình không có hay không.
Có khi nào hỏi anh là mẹ bé ở đâu hay không.
Dì Triệu hỏi: “Có phải là buồn ngủ rồi không?”
Hoắc Tùy Thành ấm giọng hỏi cô: “Buồn ngủ rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
“Đến khách sạn nghỉ ngơi một lúc trước đã.”
Công viên nước có xây dựng khách sạn riêng, trong đó đặc sắc nhất là phòng dưới nước.
Phía sau rèm cửa là ‘biển lớn màu xanh’ được ngăn cách bằng thủy tinh, phía sau bức tường thủy tinh, có thể thưởng thức bầy cá bơi qua bơi lại ở khoảng cách gần.
Hoắc Tiểu Tiểu không rảnh để thưởng thức sự đặc sắc của căn phòng đó, lúc này cô uể oải nằm trên giường, ôm bụng, không muốn nói một câu nào.
Căng quá.
Hiện tại cực kỳ hối hận, vô cùng hối hận về việc một mình ăn nguyên một đ ĩa gà rán.
Nhưng cô không thể nói.
Nếu không chắc chắn bố cô sẽ tính sổ với cô vì đã ăn hơn một phần gà rán.