Dạy Baba Phản Diện Làm Người
Chương 15
Hoắc Tiểu Tiểu lâm vào trong hai lựa chọn gian khổ.
Mở mắt ra, cô phải đối mặt với chuyện mình cùng gia gia giả bệnh gạt người.
Nhắm mắt lại, cô phải đối mặt với số tiền mình cực cực khổ khổ tích cóp bị mang đi giống như lông dê vậy.
Đây là cái gì mà chút khó khăn của nhân gian.
Đây là trả thù!
Đây tuyệt đối là trả thù!
Lấy hiểu biết của Hoắc Tiểu Tiểu về Hoắc Tùy Thành mà nói, Hoắc Tùy Thành khẳng định là đang trả thù cô cùng gia gia giả bệnh lừa gạt hắn!
Không hổ là vai ác, ngay cả đồ của trẻ con cũng phải cướp!
Thật quá đáng!
“Không nói lời nào thì ba ba coi như con đã đáp ứng rồi.”
Quá độc ác!
Thật sự quá độc ác!
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ mà trợn mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy ý cười kia của Hoắc Tùy Thành.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Tùy Thành cầm theo cặp sách nhỏ của cô, thậm chí còn làm trò trước mặt cô nghiêm trang lật xem đồ vật bên trong, “Chìa khóa biệt thự, chìa khóa xe, vòng cổ, thẻ ngân hàng…… Con bây giờ còn nhỏ, mấy cái này con cũng không cần, trước đặt ở chỗ này của ba ba, chờ khi con trưởng thành thì trả lại cho con.”
“…… Không! Gia gia…… Gia gia, con!”
Ý tứ Hoắc Tiểu Tiểu muốn biểu đạt là mấy món này đều là gia gia đưa cho cô.
Nhưng cô há mồm như thế này, muốn nói lại nói không rõ, chỉ có thể giơ tay, bắt lấy cặp sách nhỏ trên tay Hoắc Tùy Thành.
Nhưng cô đứng ở trên giường em bé, vòng bảo hộ của nó còn cao hơn bả vai cô một đoạn, dù cô có lấy đủ mọi đồ kê lên như thế nào, hai cánh tay ngắn nhỏ kia làm sao cũng không với tới cặp sách nhỏ đựng đầy kim khố của cô.
Gấp đến độ cô đứng ở trên giường em bé nhảy lộn xộn, kêu to: “Con! Con! Con…… Tuyết hãn tiền*!”
* Tiền tiết kiện đúng hông nhờ???
Hoắc Tùy Thành cố ý học theo lời nói của cô, “Tiền tiết kiệm của con?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: “Con!”
“Vừa rồi không phải ngủ rồi sao? Tại sao kêu cũng không tỉnh lại được, vừa mới cầm vào tiền tiết kiệm của con một cái đã tỉnh nhanh như vậy rồi?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Hoắc Tiểu Tiểu như hổ rình mồi nhìn vào cặp sách trong tay hắn.
“Được, nếu con tỉnh rồi, thế thì mau cho ta một cái công đạo rõ ràng, con cùng gia gia thông đồng lừa gạt ta như thế nào.” Trong tay cầm cặp sách nhỏ quơ quơ ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, ý tứ uy hiếp rõ ràng.
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình quá thảm.
Một cái viết hoa thảm.
Thảm không gì sánh bằng.
Bởi vì là một đứa nhỏ, cho nên đã phải chịu bị uy hiếp cướp đi toàn bộ gia sản.
Bởi vì là một đứa nhỏ, cho nên đã phải bị cha già bắt nạt kẻ yếu chất vấn bản thân mình.
Rõ ràng gia gia cũng có tội giả bệnh, thế nào mà cứ phải tới tra tấn đứa nhỏ còn uống sữa như cô chứ!
Đáng giận!
“Gia gia, gia gia nói, ba ba hư! Ba ba……” Hoắc Tiểu Tiểu tự hỏi một chút ‘ hỗn trướng ’ phát âm như thế nào, há mồm a a hai tiếng, tức giận tận trời rít gào với hắn, “Ba ba hỗn trướng! Hỗn trướng!”
“…… Sau đó thì sao?”
“Ba ba vừa hư! Vừa hỗn trướng! Gia gia liền……” Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhắm mắt thè lưỡi, dùng hàng động để biểu đạt.
Hoắc Tùy Thành thiếu chút nữa không thể trụ nổi, thanh thanh giọng ho khan hai tiếng, tiếp tục hỏi: “Sau đó nữa thì sao?”
“Con nói, ba ba, yêu gia gia, gia gia……” Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, tiếp tục nói: “Gia gia liền…… Liền……”
Từ ngôn ngữ cơ thể của Hoắc Tiểu Tiểu cùng giọng nói lắp bắp, Hoắc Tùy Thành đại khái đã hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Tiểu Tiểu quơ chân múa tay diễn một lần, cũng không biết Hoắc Tùy Thành có hiểu hay không, chờ đến khi cô dừng lại ho một cái, mới phát hiện sắc mặt của Hoắc Tùy Thành đã thay đổi.
Trầm mặc.
Trên mặt không có vẻ tươi cười, đáy mắt không có một tia ý cười.
“Ba ba?”
Hoắc Tùy Thành duỗi tay sờ sờ cái ót lộn xộn của cô, “Ừ, ta đã biết rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì nhìn hắn.
Thế thì kho vàng nhỏ này có thể trả lại cho cô được rồi chứ?
Tuy rằng là thông đồng lừa gạt, nhưng cái này cũng không phải cũng là vì quan hệ cha con của các người sao.
Mắt cô trông mong mà nhìn cặp sách nhỏ trên tay cha già, chờ đợi cha già đưa cho cô, nào biết rằng cha già rõ ràng đã có chút động lòng giây tiếp theo thái độ đã chuyển biến 360 độ.
“Ta nói, con còn nhỏ, mấy thứ này để ở chỗ con không an toàn, để ba ba cầm, ba ba thay con bảo quản, chờ con trưởng thành, ba ba trả lại cho cob.”
“Yên tâm, ba ba sẽ không lấy của con, sẽ thay con bảo quản thật kĩ.”
“Chính là…… Chính là ba…… Ba nói…… Con nói, ba cho con!”
“Ta có nói sau khi con nói ra sẽ trả cho con sao?”
“???”
Nhân gian hiểm ác, cô thế nhưng lại bị lừa.
Nhịn không nổi.
Đây là thật sự nhịn không nổi.
Đây là cái gì mà đại vai ác làm xằng làm bậy muốn làm gì thì làm giết người phóng hỏa dùng bất cứ thủ đoạn nào a!
Thủ đoạn âm hiểm như thế!
“Con!!!” Hoắc Tiểu Tiểu này bạo nộ trực tiếp nhảy dựng lên đánh hắn.
Nhưng cô quá lùn, cách rào chắn của giường em bé không thể chạm đến góc áo của cha già.
“Nghe lời, chờ con 18 tuổi, ta lại đưa cái này cho con, con bây giờ cầm thì có ích gì?”
“Nhìn! Ôm ngủ! Cao hứng!”
“Tiểu tham lam, đây là trừng phạt con vì đã lừa gạt baba, lần sau không được gạt người nữa, nhớ kỹ chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu thật nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao tôi phải lừa gạt ông còn không biết sao!
Còn không phải là vì tốt cho ông à!
Bây giờ đã biết rõ liền bắt đầu qua cầu rút ván?
Nếu không có tôi, về sau ông chết như thế nào cũng không biết!
Hoắc Tiểu Tiểu một bụng lời muốn nói toàn bộ hóa thành một câu: “Ba ba hư!”
Gia gia còn không dám khinh ta, ba ba này thật sự hỗn trướng thật sự hư!
Hoắc Tùy Thành cười khẽ, giống như là bất hòa so đo với trẻ con, nhéo nhéo cái má trẻ con của cô, “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu còn ngủ ở giường em bé chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Tùy Thành mang theo cặp sách của cô rời đi.
Tim đang bị rút máu.
Hoắc Tiểu Tiểu mấy lần khóc không ra nước mắt, tâm như tro tàn nằm ở trên giường, cảm giác thân thể bị đào rỗng.
Thật quá đáng!
Thật sự rất quá đáng!
Đó đều là số tiền cô từng chút từng chút tích cóp được!
Tốt xấu cũng phải chừa cho cô một chút.
Không thì một cái vòng cổ cũng được a.
Không được! Không thể ngồi chờ chết như vậy được!
Chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy!
Ngày mai cô muốn đem chuyện này nói cho gia gia!
Nói cho gia gia con của ngài đoạt đi tiền mồ hôi nước mắt của cháu gái ngài rồi!
Gia gia khẳng định sẽ đứng về phía cô, để con của ngài đem tiền mồ hôi nước mắt của cháu gái ngài không chút sứt mẻ trở về!
Còn có!
Hoắc Tùy Thành hôm nay đối xử với cô như vậy, chờ cô lớn lên, cô muốn kế thừa gia sản của Hoắc Tùy Thành! Soàn soạt tiền của hắn*!
* Ý là Hoắc Tiểu Tiểu tiêu hết tiền baba á
Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng ác độc mà nghĩ.
Tiếng bước chân tại hành lang càng lúc càng xa.
Hoắc Tùy Thành trở về phòng, nhìn thoáng qua cặp sách căng phồng trong tay, lắc đầu bật cười, đem cặp sách bỏ vào phòng giữ quần áo.
Đồ của trẻ con hắn làm sao có thể thật sự muốn chứ.
Đã nói sẽ thay cô bảo quản tốt thì thật sự sẽ thay cô bảo quan.
Không nói bảo quản bao lâu, ít nhất là hơn hai ngày lại trả lại cho cô.
Đi đi về về ở bệnh viện với ở nhà, Hoắc Tùy Thành có chút mệt mỏi.
Vào phòng tắm tắm rửa một cái, nằm xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
Hắn nhớ tới lời vừa rồi Tiểu Tiểu nói với hắn.
“Con nói, ba ba, yêu gia gia, gia gia…… Gia gia liền……”
Bởi vì cùng lão gia tử tranh chấp chuyện ở Lộc Minh sơn, lão gia tử mắng hắn hỗn trướng.
Vì chứng minh mình đối với lão gia tử cũng không có hỗn trướng như vậy, cho nên hợp nhau tới giả bệnh lừa hắn, xem phản ứng của hắn.
Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ.
Thật đúng là một đứa trẻ.
Lộc Minh sơn……
Hoắc Tùy Thành trầm mặc hồi lâu, cho đến khi ánh trăng bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất lướt qua hàng lang sân phơi, mới xốc chăn đứng dậy, đi đến án thư, lấy ra một bức thư ố vàng trong ngăn kéo.
Phong thư này đã rất cũ, nhưng góc thư chỉnh tề, bảo tồn rất khá.
Trong phòng không có bật đèn, Hoắc Tùy Thành nương theo ánh trăng phía sau thật cẩn thận mở phong thư ra.
“Tùy Thành, là mẹ……”
Đây là câu đầu tiên trong thư.
Hoắc Tùy Thành nhớ tới mình khi còn nhỏ, so với Tiểu Tiểu còn lớn hơn một chút, khi đó hắn đã ký sự.
Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp bố vì công ty hàng năm không về nhà, người mẹ của hắn trong ngày qua ngày chờ đợi, rốt cuộc cuối cùng cũng tan biến tình yêu dành cho Hoắc lão tiên sinh.
Vào một buổi trưa mặt trời chói chang, mẹ làm cho hắn một chén tạp tương sau đó xách vali rời khỏi nhà.
Kỳ thật ngày đó hắn đã nhận ra rồi, nhắm mắt theo đuôi đưa mẹ tới cửa, hắn hỏi bà khi nào trở về, hắn muốn cô trở về sớm một chút.
Hắn có thể cảm nhận được sự rối rắm và luyến tiếc của mẹ, nhưng cuối cùng vẫn bỏ hắn đi rồi.
Không ai biết bà đi đến đâu, cho dù sau này Hoắc thị càng làm càng lớn, tiêu phí lượng lớn nhân lực tài lực tìm người, nhưng vẫn như cũ không tìm được.
Mãi cho đến hôm nay, lão gia tử cũng vẫn luôn chờ đợi vợ mình ngày nào đó có thể về nhà nghe hắn xin lỗi, hy vọng có thể trở lại gia đình hạnh phúc giống như trước.
5 năm trước, Hoắc Tùy Thành nhận được phong thư này.
Ngoại trừ hắn, chưa từng có ai đọc được nó.
Hắn cất giữ phong thư này, là muốn vào một ngày nào đó phát tiết ra nỗi phẫn uất trong lòng, nói cho lão gia tử, người vợ mà ông vẫn luôn chờ bà trở về vào 5 năm trước, đã chết ở trong lòng ngực người đàn ông khác.
Lạch cạch ――
Một ánh lửa lóe sáng ở trên tay hắn.
Hắn đem phong thư ném vào trong đám lửa, nhìn ngọn lửa lan tràn, từng chút từng chút một thiêu đốt bức thư thành tro.
Những chuyện cũ thời thơ ấu chưa bao giờ được giải quyết thích đáng đó theo hôm nay chuyện hai ông cháu thông đồng nhau giả bệnh mà tan thành mây khói.
Nếu lòng mang chờ mong, vậy cái chờ mong này, cứ như vậy cả đời đi.
Không cần biết bà đã kết hôn sinh con, thành vợ của người khác.
Rốt cuộc không phải bất cứ chân tướng nào đều có giá trị phá vỡ*.
* Ý là nếu chuyện này bị phát hiện thì cũng chẳng có ý nghĩa gì???
Một mạt yên lặng hướng lên trên, tiện đà tiêu tán trong ánh trăng thanh lãnh.
――――
Bóng đêm rũ xuống, toàn bộ mọi âm thanh trong bệnh viện đều an tĩnh, phần lớn phòng bệnh đã tắt đèn lâm vào một mảnh hắc ám.
Hành lang lớn đen nhánh chỉ còn duy nhất một gian phòng bệnh còn đèn đuốc sáng trưng.
Trên giường bệnh Hoắc lão tiên sinh không hề buồn ngủ, hắn ngơ ngẩn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài.
Trần bá thấy ông còn chưa ngủ, lải nhải hai câu, “Lão tiên sinh, bác sĩ nói thân thể ngài không tốt, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tâm tình của Hoắc lão tiên sinh hạ xuống, ngữ khí cũng hơi có chút sa sút, “Lão Trần, ông nói tôi có phải quá cố chấp hay không.”
Trần bá cười nói: “Ngài sao đột nhiên lại nói như vậy.”
“Cũng đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn còn luôn giữ chặt lấy Lộc Minh sơn không bỏ, vì thế còn cùng Tùy Thành tranh cãi một trận lớn.”
“Ngài không chịu cho thiếu gia khai phá Lộc Minh sơn, khẳng định có lý do của ngài.”
Hoắc lão tiên sinh thở dài, “ Lúc trước khi mua Lộc Minh sơn là tôi đã tính toán tương lai cùng Anh Anh dưỡng lão ở đó.”
“Phu nhân?”
Hoắc lão tiên sinh gật đầu, “Đáng tiếc sau này cô ấy lại thất vọng với tôi, để lại một tờ giấy thỏa thuận ly hôn liền rời đi. Tôi vẫn luôn nói với Tùy Thành, mẹ nó một ngày nào đó sẽ trở về, sẽ trở về cùng chúng ta cùng nhau đến Lộc Minh sơn sống, chỗ đó phong cảnh đẹp, cô ấy khẳng định sẽ thích.”
Chuyện đó Trần bá chỉ được nghe tóm tắt, nhưng không biết chân tướng, chỉ có thể trấn an hai câu, “Phu nhân một ngày nào đó sẽ trở về.”
Hoắc lão tiên sinh lắc đầu, “Cô ấy sẽ không trở lại nữa. 5 năm trước cô ấy viết cho tôi một phong thư, đã qua đời.”
“Cái này……”
“Tùy Thành từ nhỏ vẫn luôn hy vọng Anh Anh có thể trở về, nó đợi nhiều năm như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm nói cho nó, người mẹ nó vẫn luôn hy vọng sớm ngày về nhà đã không cần nó, ở thành phố khác cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con, thành mẹ của người khác.”
“Lão tiên sinh……”
“Ông không cần an ủi tôi,” Hoắc lão tiên sinh cười nói: “Mấy năm nay tôi cũng đã nhìn ra, Lộc Minh sơn nơi đó, nó muốn khai phá thì khai phá đi, tôi không ngăn nó nữa.”
“Vậy chuyện của phu nhân……”
“Không cần nói cho nó, tôi không muốn nó thay đổi cảm nhận về Anh Anh trong quá khứ tốt đẹp, nếu nó vẫn luôn kỳ vọng Anh Anh có thể về nhà thăm nó, vậy để trong lòng nó vĩnh viễn mang chờ mong này đi, tiếp tục chờ mong đi.”
“Hiện tại có Tiểu Tiểu, gánh vác trách nhiệm cho cha, thiếu gia nhất định có thể tiêu tan.”
Nhắc tới Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh trước mắt từ ái, cười nói: “Ông nói đúng, có Tiểu Tiểu.”
Cả hai người đều muốn trong lòng người kia vĩnh viễn chờ mong Hoắc lão phu nhân quay lại, mà đâu biết cả hai đã buông bỏ hi vọng rồi...:(((
Tháng này có quá nhiều sự mất mát xảy ra, cả hai đều là người mà em rất yêu thích, rùi hôm nay còn làm một chương buồn như vậy nữa, haizzzz=((((
- -----
Mà, mọi người có ai đam mê vẽ vời không ạ???
Mở mắt ra, cô phải đối mặt với chuyện mình cùng gia gia giả bệnh gạt người.
Nhắm mắt lại, cô phải đối mặt với số tiền mình cực cực khổ khổ tích cóp bị mang đi giống như lông dê vậy.
Đây là cái gì mà chút khó khăn của nhân gian.
Đây là trả thù!
Đây tuyệt đối là trả thù!
Lấy hiểu biết của Hoắc Tiểu Tiểu về Hoắc Tùy Thành mà nói, Hoắc Tùy Thành khẳng định là đang trả thù cô cùng gia gia giả bệnh lừa gạt hắn!
Không hổ là vai ác, ngay cả đồ của trẻ con cũng phải cướp!
Thật quá đáng!
“Không nói lời nào thì ba ba coi như con đã đáp ứng rồi.”
Quá độc ác!
Thật sự quá độc ác!
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ mà trợn mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy ý cười kia của Hoắc Tùy Thành.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Tùy Thành cầm theo cặp sách nhỏ của cô, thậm chí còn làm trò trước mặt cô nghiêm trang lật xem đồ vật bên trong, “Chìa khóa biệt thự, chìa khóa xe, vòng cổ, thẻ ngân hàng…… Con bây giờ còn nhỏ, mấy cái này con cũng không cần, trước đặt ở chỗ này của ba ba, chờ khi con trưởng thành thì trả lại cho con.”
“…… Không! Gia gia…… Gia gia, con!”
Ý tứ Hoắc Tiểu Tiểu muốn biểu đạt là mấy món này đều là gia gia đưa cho cô.
Nhưng cô há mồm như thế này, muốn nói lại nói không rõ, chỉ có thể giơ tay, bắt lấy cặp sách nhỏ trên tay Hoắc Tùy Thành.
Nhưng cô đứng ở trên giường em bé, vòng bảo hộ của nó còn cao hơn bả vai cô một đoạn, dù cô có lấy đủ mọi đồ kê lên như thế nào, hai cánh tay ngắn nhỏ kia làm sao cũng không với tới cặp sách nhỏ đựng đầy kim khố của cô.
Gấp đến độ cô đứng ở trên giường em bé nhảy lộn xộn, kêu to: “Con! Con! Con…… Tuyết hãn tiền*!”
* Tiền tiết kiện đúng hông nhờ???
Hoắc Tùy Thành cố ý học theo lời nói của cô, “Tiền tiết kiệm của con?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: “Con!”
“Vừa rồi không phải ngủ rồi sao? Tại sao kêu cũng không tỉnh lại được, vừa mới cầm vào tiền tiết kiệm của con một cái đã tỉnh nhanh như vậy rồi?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Hoắc Tiểu Tiểu như hổ rình mồi nhìn vào cặp sách trong tay hắn.
“Được, nếu con tỉnh rồi, thế thì mau cho ta một cái công đạo rõ ràng, con cùng gia gia thông đồng lừa gạt ta như thế nào.” Trong tay cầm cặp sách nhỏ quơ quơ ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, ý tứ uy hiếp rõ ràng.
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình quá thảm.
Một cái viết hoa thảm.
Thảm không gì sánh bằng.
Bởi vì là một đứa nhỏ, cho nên đã phải chịu bị uy hiếp cướp đi toàn bộ gia sản.
Bởi vì là một đứa nhỏ, cho nên đã phải bị cha già bắt nạt kẻ yếu chất vấn bản thân mình.
Rõ ràng gia gia cũng có tội giả bệnh, thế nào mà cứ phải tới tra tấn đứa nhỏ còn uống sữa như cô chứ!
Đáng giận!
“Gia gia, gia gia nói, ba ba hư! Ba ba……” Hoắc Tiểu Tiểu tự hỏi một chút ‘ hỗn trướng ’ phát âm như thế nào, há mồm a a hai tiếng, tức giận tận trời rít gào với hắn, “Ba ba hỗn trướng! Hỗn trướng!”
“…… Sau đó thì sao?”
“Ba ba vừa hư! Vừa hỗn trướng! Gia gia liền……” Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhắm mắt thè lưỡi, dùng hàng động để biểu đạt.
Hoắc Tùy Thành thiếu chút nữa không thể trụ nổi, thanh thanh giọng ho khan hai tiếng, tiếp tục hỏi: “Sau đó nữa thì sao?”
“Con nói, ba ba, yêu gia gia, gia gia……” Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, tiếp tục nói: “Gia gia liền…… Liền……”
Từ ngôn ngữ cơ thể của Hoắc Tiểu Tiểu cùng giọng nói lắp bắp, Hoắc Tùy Thành đại khái đã hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Tiểu Tiểu quơ chân múa tay diễn một lần, cũng không biết Hoắc Tùy Thành có hiểu hay không, chờ đến khi cô dừng lại ho một cái, mới phát hiện sắc mặt của Hoắc Tùy Thành đã thay đổi.
Trầm mặc.
Trên mặt không có vẻ tươi cười, đáy mắt không có một tia ý cười.
“Ba ba?”
Hoắc Tùy Thành duỗi tay sờ sờ cái ót lộn xộn của cô, “Ừ, ta đã biết rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì nhìn hắn.
Thế thì kho vàng nhỏ này có thể trả lại cho cô được rồi chứ?
Tuy rằng là thông đồng lừa gạt, nhưng cái này cũng không phải cũng là vì quan hệ cha con của các người sao.
Mắt cô trông mong mà nhìn cặp sách nhỏ trên tay cha già, chờ đợi cha già đưa cho cô, nào biết rằng cha già rõ ràng đã có chút động lòng giây tiếp theo thái độ đã chuyển biến 360 độ.
“Ta nói, con còn nhỏ, mấy thứ này để ở chỗ con không an toàn, để ba ba cầm, ba ba thay con bảo quản, chờ con trưởng thành, ba ba trả lại cho cob.”
“Yên tâm, ba ba sẽ không lấy của con, sẽ thay con bảo quản thật kĩ.”
“Chính là…… Chính là ba…… Ba nói…… Con nói, ba cho con!”
“Ta có nói sau khi con nói ra sẽ trả cho con sao?”
“???”
Nhân gian hiểm ác, cô thế nhưng lại bị lừa.
Nhịn không nổi.
Đây là thật sự nhịn không nổi.
Đây là cái gì mà đại vai ác làm xằng làm bậy muốn làm gì thì làm giết người phóng hỏa dùng bất cứ thủ đoạn nào a!
Thủ đoạn âm hiểm như thế!
“Con!!!” Hoắc Tiểu Tiểu này bạo nộ trực tiếp nhảy dựng lên đánh hắn.
Nhưng cô quá lùn, cách rào chắn của giường em bé không thể chạm đến góc áo của cha già.
“Nghe lời, chờ con 18 tuổi, ta lại đưa cái này cho con, con bây giờ cầm thì có ích gì?”
“Nhìn! Ôm ngủ! Cao hứng!”
“Tiểu tham lam, đây là trừng phạt con vì đã lừa gạt baba, lần sau không được gạt người nữa, nhớ kỹ chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu thật nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao tôi phải lừa gạt ông còn không biết sao!
Còn không phải là vì tốt cho ông à!
Bây giờ đã biết rõ liền bắt đầu qua cầu rút ván?
Nếu không có tôi, về sau ông chết như thế nào cũng không biết!
Hoắc Tiểu Tiểu một bụng lời muốn nói toàn bộ hóa thành một câu: “Ba ba hư!”
Gia gia còn không dám khinh ta, ba ba này thật sự hỗn trướng thật sự hư!
Hoắc Tùy Thành cười khẽ, giống như là bất hòa so đo với trẻ con, nhéo nhéo cái má trẻ con của cô, “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu còn ngủ ở giường em bé chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Tùy Thành mang theo cặp sách của cô rời đi.
Tim đang bị rút máu.
Hoắc Tiểu Tiểu mấy lần khóc không ra nước mắt, tâm như tro tàn nằm ở trên giường, cảm giác thân thể bị đào rỗng.
Thật quá đáng!
Thật sự rất quá đáng!
Đó đều là số tiền cô từng chút từng chút tích cóp được!
Tốt xấu cũng phải chừa cho cô một chút.
Không thì một cái vòng cổ cũng được a.
Không được! Không thể ngồi chờ chết như vậy được!
Chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy!
Ngày mai cô muốn đem chuyện này nói cho gia gia!
Nói cho gia gia con của ngài đoạt đi tiền mồ hôi nước mắt của cháu gái ngài rồi!
Gia gia khẳng định sẽ đứng về phía cô, để con của ngài đem tiền mồ hôi nước mắt của cháu gái ngài không chút sứt mẻ trở về!
Còn có!
Hoắc Tùy Thành hôm nay đối xử với cô như vậy, chờ cô lớn lên, cô muốn kế thừa gia sản của Hoắc Tùy Thành! Soàn soạt tiền của hắn*!
* Ý là Hoắc Tiểu Tiểu tiêu hết tiền baba á
Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng ác độc mà nghĩ.
Tiếng bước chân tại hành lang càng lúc càng xa.
Hoắc Tùy Thành trở về phòng, nhìn thoáng qua cặp sách căng phồng trong tay, lắc đầu bật cười, đem cặp sách bỏ vào phòng giữ quần áo.
Đồ của trẻ con hắn làm sao có thể thật sự muốn chứ.
Đã nói sẽ thay cô bảo quản tốt thì thật sự sẽ thay cô bảo quan.
Không nói bảo quản bao lâu, ít nhất là hơn hai ngày lại trả lại cho cô.
Đi đi về về ở bệnh viện với ở nhà, Hoắc Tùy Thành có chút mệt mỏi.
Vào phòng tắm tắm rửa một cái, nằm xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
Hắn nhớ tới lời vừa rồi Tiểu Tiểu nói với hắn.
“Con nói, ba ba, yêu gia gia, gia gia…… Gia gia liền……”
Bởi vì cùng lão gia tử tranh chấp chuyện ở Lộc Minh sơn, lão gia tử mắng hắn hỗn trướng.
Vì chứng minh mình đối với lão gia tử cũng không có hỗn trướng như vậy, cho nên hợp nhau tới giả bệnh lừa hắn, xem phản ứng của hắn.
Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ.
Thật đúng là một đứa trẻ.
Lộc Minh sơn……
Hoắc Tùy Thành trầm mặc hồi lâu, cho đến khi ánh trăng bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất lướt qua hàng lang sân phơi, mới xốc chăn đứng dậy, đi đến án thư, lấy ra một bức thư ố vàng trong ngăn kéo.
Phong thư này đã rất cũ, nhưng góc thư chỉnh tề, bảo tồn rất khá.
Trong phòng không có bật đèn, Hoắc Tùy Thành nương theo ánh trăng phía sau thật cẩn thận mở phong thư ra.
“Tùy Thành, là mẹ……”
Đây là câu đầu tiên trong thư.
Hoắc Tùy Thành nhớ tới mình khi còn nhỏ, so với Tiểu Tiểu còn lớn hơn một chút, khi đó hắn đã ký sự.
Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp bố vì công ty hàng năm không về nhà, người mẹ của hắn trong ngày qua ngày chờ đợi, rốt cuộc cuối cùng cũng tan biến tình yêu dành cho Hoắc lão tiên sinh.
Vào một buổi trưa mặt trời chói chang, mẹ làm cho hắn một chén tạp tương sau đó xách vali rời khỏi nhà.
Kỳ thật ngày đó hắn đã nhận ra rồi, nhắm mắt theo đuôi đưa mẹ tới cửa, hắn hỏi bà khi nào trở về, hắn muốn cô trở về sớm một chút.
Hắn có thể cảm nhận được sự rối rắm và luyến tiếc của mẹ, nhưng cuối cùng vẫn bỏ hắn đi rồi.
Không ai biết bà đi đến đâu, cho dù sau này Hoắc thị càng làm càng lớn, tiêu phí lượng lớn nhân lực tài lực tìm người, nhưng vẫn như cũ không tìm được.
Mãi cho đến hôm nay, lão gia tử cũng vẫn luôn chờ đợi vợ mình ngày nào đó có thể về nhà nghe hắn xin lỗi, hy vọng có thể trở lại gia đình hạnh phúc giống như trước.
5 năm trước, Hoắc Tùy Thành nhận được phong thư này.
Ngoại trừ hắn, chưa từng có ai đọc được nó.
Hắn cất giữ phong thư này, là muốn vào một ngày nào đó phát tiết ra nỗi phẫn uất trong lòng, nói cho lão gia tử, người vợ mà ông vẫn luôn chờ bà trở về vào 5 năm trước, đã chết ở trong lòng ngực người đàn ông khác.
Lạch cạch ――
Một ánh lửa lóe sáng ở trên tay hắn.
Hắn đem phong thư ném vào trong đám lửa, nhìn ngọn lửa lan tràn, từng chút từng chút một thiêu đốt bức thư thành tro.
Những chuyện cũ thời thơ ấu chưa bao giờ được giải quyết thích đáng đó theo hôm nay chuyện hai ông cháu thông đồng nhau giả bệnh mà tan thành mây khói.
Nếu lòng mang chờ mong, vậy cái chờ mong này, cứ như vậy cả đời đi.
Không cần biết bà đã kết hôn sinh con, thành vợ của người khác.
Rốt cuộc không phải bất cứ chân tướng nào đều có giá trị phá vỡ*.
* Ý là nếu chuyện này bị phát hiện thì cũng chẳng có ý nghĩa gì???
Một mạt yên lặng hướng lên trên, tiện đà tiêu tán trong ánh trăng thanh lãnh.
――――
Bóng đêm rũ xuống, toàn bộ mọi âm thanh trong bệnh viện đều an tĩnh, phần lớn phòng bệnh đã tắt đèn lâm vào một mảnh hắc ám.
Hành lang lớn đen nhánh chỉ còn duy nhất một gian phòng bệnh còn đèn đuốc sáng trưng.
Trên giường bệnh Hoắc lão tiên sinh không hề buồn ngủ, hắn ngơ ngẩn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài.
Trần bá thấy ông còn chưa ngủ, lải nhải hai câu, “Lão tiên sinh, bác sĩ nói thân thể ngài không tốt, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tâm tình của Hoắc lão tiên sinh hạ xuống, ngữ khí cũng hơi có chút sa sút, “Lão Trần, ông nói tôi có phải quá cố chấp hay không.”
Trần bá cười nói: “Ngài sao đột nhiên lại nói như vậy.”
“Cũng đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn còn luôn giữ chặt lấy Lộc Minh sơn không bỏ, vì thế còn cùng Tùy Thành tranh cãi một trận lớn.”
“Ngài không chịu cho thiếu gia khai phá Lộc Minh sơn, khẳng định có lý do của ngài.”
Hoắc lão tiên sinh thở dài, “ Lúc trước khi mua Lộc Minh sơn là tôi đã tính toán tương lai cùng Anh Anh dưỡng lão ở đó.”
“Phu nhân?”
Hoắc lão tiên sinh gật đầu, “Đáng tiếc sau này cô ấy lại thất vọng với tôi, để lại một tờ giấy thỏa thuận ly hôn liền rời đi. Tôi vẫn luôn nói với Tùy Thành, mẹ nó một ngày nào đó sẽ trở về, sẽ trở về cùng chúng ta cùng nhau đến Lộc Minh sơn sống, chỗ đó phong cảnh đẹp, cô ấy khẳng định sẽ thích.”
Chuyện đó Trần bá chỉ được nghe tóm tắt, nhưng không biết chân tướng, chỉ có thể trấn an hai câu, “Phu nhân một ngày nào đó sẽ trở về.”
Hoắc lão tiên sinh lắc đầu, “Cô ấy sẽ không trở lại nữa. 5 năm trước cô ấy viết cho tôi một phong thư, đã qua đời.”
“Cái này……”
“Tùy Thành từ nhỏ vẫn luôn hy vọng Anh Anh có thể trở về, nó đợi nhiều năm như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm nói cho nó, người mẹ nó vẫn luôn hy vọng sớm ngày về nhà đã không cần nó, ở thành phố khác cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con, thành mẹ của người khác.”
“Lão tiên sinh……”
“Ông không cần an ủi tôi,” Hoắc lão tiên sinh cười nói: “Mấy năm nay tôi cũng đã nhìn ra, Lộc Minh sơn nơi đó, nó muốn khai phá thì khai phá đi, tôi không ngăn nó nữa.”
“Vậy chuyện của phu nhân……”
“Không cần nói cho nó, tôi không muốn nó thay đổi cảm nhận về Anh Anh trong quá khứ tốt đẹp, nếu nó vẫn luôn kỳ vọng Anh Anh có thể về nhà thăm nó, vậy để trong lòng nó vĩnh viễn mang chờ mong này đi, tiếp tục chờ mong đi.”
“Hiện tại có Tiểu Tiểu, gánh vác trách nhiệm cho cha, thiếu gia nhất định có thể tiêu tan.”
Nhắc tới Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh trước mắt từ ái, cười nói: “Ông nói đúng, có Tiểu Tiểu.”
Cả hai người đều muốn trong lòng người kia vĩnh viễn chờ mong Hoắc lão phu nhân quay lại, mà đâu biết cả hai đã buông bỏ hi vọng rồi...:(((
Tháng này có quá nhiều sự mất mát xảy ra, cả hai đều là người mà em rất yêu thích, rùi hôm nay còn làm một chương buồn như vậy nữa, haizzzz=((((
- -----
Mà, mọi người có ai đam mê vẽ vời không ạ???
Tác giả :
Công Tử Văn Tranh