Dạy Baba Phản Diện Làm Người
Chương 12: Ba, sao người lại không vui?
Trẻ con da mịn thịt mềm, sáng sớm hôm nay bị Hoắc Tùy Thành kéo lê đi bốn năm bước, đầu gối liền bị cọ đỏ ửng, sau khi dì Triệu bôi xong thuốc cho cô, đầu gối mới từ đỏ chuyển thành một mảng máu ứ đọng lớn, cái chân trắng mảnh non nớt kia nhìn qua cực kì dọa người.
Muộn như vậy trở về lấy cô làm bia đỡ đạn cũng thôi đi.
Muốn xây công viên trò chơi lấy cô làm cái cớ cô cũng nhịn.
Còn không phải bóp cho vết thương của cô đau thêm một chút sao?
Mình làm ra lỗi sai này mình không chút hối hận nào sao? Không xót sao!
Hoắc Tiểu Tiểu hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, ngươi không làm người thì ta cũng không làm.
Vén váy lên, đồng quy vu tận ai sợ ai.
Quả nhiên, Hoắc lão tiên sinh nhìn vết thương trên đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu, cực kỳ sợ hãi.
"Đây là có chuyện gì? Đầu gối làm sao bị thương thành thế này rồi?"
Cảm xúc của Hoắc Tiểu Tiểu nói đến là đến, nhưng cô không khóc, chịu đựng kìm nén, miệng nhỏ xẹp thành mỏ vịt, nháy mắt một cái giọt nước kích cỡ tương đương nước mắt liền đập xuống, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng, thở không ra hơi.
Bộ dánh ủy khuất ẩn nhẫn này, so với việc khóc lớn đại náo làm cho đau lòng người hơn nhiều.
Tấm lòng già của gia gia trực tiếp bị cái biểu cảm ẩn nhẫn không khóc kia làm cho đau lòng.
"Không khóc không khóc, " Hoắc lão tiên sinh một tay lau mắt Hoắc Tiểu Tiểu, một bên phân phó, "Nhanh đi lấy chút thuốc đến!"
Nói xong nhịn không được đau lòng lải nhải: "Đây là có chuyện gì a? Làm ra lớn một mảnh máu ứ đọng như vậy mà không có người phát hiện sao? Cái này đau cỡ nào a!"
Thuốc được Trần bá đưa tới, cẩn thận từng li từng tí xoa vào đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong phòng khách trừ tiếng khóc lóc của Hoắc Tiểu Tiểu, an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra không có người nào biết sao? Đứa bé nhỏ như vậy mà không ai quan tâm đến..." Nói đến đây, Hoắc lão tiên sinh tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt từ trên đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu chuyển dời đến Hoắc Tùy Thành, "Anh nói đi."
Hoắc Tùy Thành từ lúc Hoắc Tiểu Tiểu vén váy lên liền biết ngày hôm nay ít nhất phải bị mắng một trận, một mực trầm mặc đem cảm giác tồn tại của mình xuống đến thấp nhất, nhưng vẫn là chạy không khỏi. ( Chời ơi toi thấy hai người này như hai anh em áaa >< Ba Tùy Thành đáng yêu quá à )
Nhưng hắn không quan trọng.
"Buổi sáng không cẩn thận làm ngã."
"Không cẩn thận làm ngã? Anh trông thấy rồi? Anh trông thấy mà anh không chăm sóc cho con bé thật tốt sao? Nó mới bao nhiêu tuổi mà anh đã để nó ngã thành như vậy?" Hoắc lão tiên sinh hỏa khí lập tức mọc lên, "Nó là con gái của anh, anh cái này cha làm kiểu gì vậy? May mắn chỉ là sưng tím lên một chút, nó bé như vậy, chân vạn nhất té một cái nguy hiểm đến tính mạng, về sau làm sao bây giờ?"
Hoắc Tùy Thành mặt không đổi sắc nhận lỗi, "Lần sau con sẽ chú ý."
"Lần sau lần sau! Tôi nhìn anh chính là không có để trong lòng!"
Gia gia lấy cây gậy nắm trong tay giả bộ làm như muốn đánh vào tay Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, không nghĩ tới gia gia lại còn muốn động thủ, vô ý thức ôm lấy cánh tay muốn đánh người của Hoắc lão tiên sinh.
Nhưng đây chỉ là hành động theo bản năng.
Đợi cô kịp phản ứng, mình đã ôm lên.
"..." Cô bình tĩnh một giây, thuận thế đem nước mắt cọ xát lấy lòng.
"Không đánh."
Mặc dù cái nhân vật baba phản diện này của cô là thật sự chó chết, nhưng cô cũng chỉ là muốn để gia gia mắng hắn hai câu, ai bảo hắn luôn luôn lấy mình ra cõng nồi.
Có thể đánh vào tay sẽ không tốt.
Nhất mã quy nhất mã, ý muốn thật sự động thủ này nếu không thay đổi, sẽ xảy ra ngăn cách giữa cô và hắn.
Thật vất vả bồi dưỡng ra được tình cha con nhựa plastic không thể bị một cái gậy này đánh tan.
"Không đánh... Không đánh ba ba!"
Cây gậy của Hoắc lão tiên sinh ngừng giữa không trung, hung hăng trừng Hoắc Tùy Thành một chút, ánh mắt kia phảng phất như nói, anh còn không hiểu chuyện bằng con anh!
"Gia gia! Gia gia không đánh!"
"Được được được, không đánh." Cây gậy trong tay buông xuống.
"Không tức giận!"
"Được, gia gia không tức giận. Không khóc, xức thuốc sáng mai liền hết đau, gia gia hai ngày nữa xây cái sân chơi cho con, có được hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ nghĩ, baba tiện nghi đã có thể cầm cô làm bia đỡ đạn nói dối cũng muốn xây công viên trò chơi, khẳng định không chỉ đơn giản như ngoài mặt.
Cô nhớ kỹ tới trong giấc mộng kia, bởi vì chuyện của núi Lộc Minh sơn, quan hệ của Hoắc Tùy Thành cùng Hoắc lão tiên sinh vốn cũng không thân mật liền triệt để trở mặt.
Cái này không được, cô không thể tùy ý để cho mối quan hệ như thế phát triển tiếp.
Được rồi.
Cái nồi này nhận thì nhận đi.
Cũng không phải cái gì cũng không có, tốt xấu cũng lấy được cái công viên trò chơi.
"Tốt!"
"Thật ngoan."
"Còn đau không?"
"Không đau."
Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái.
Thời gian này đã rất muộn.
Sau khi gà bay chó chạy, Hoắc lão tiên sinh lên lầu nghỉ ngơi, dì Triệu cũng ôm Hoắc Tiểu Tiểu trở về phòng, Hoắc Tùy Thành một mình ngồi ở trên ghế sa lon mỏi mệt xoa mi tâm.
Một chén nước nóng đưa đến bên tay hắn.
Hoắc Tùy Thành giương mắt, thấy là Trần bá, thuận tay nhận lấy.
Trần bá thở dài, ông ở Hoắc gia nhiều năm như vậy, biết hai cha con không hợp nhau, không thiếu được muốn khuyên hai câu, "Tối nay ngài cùng Tiểu Tiểu lâu không trở lại, lão tiên sinh lo lắng đến uống hơn một lần thuốc, ban đêm mất vui ngài cũng đừng để trong lòng."
Hoắc Tùy Thành rủ lông mày cuống, "Cháu biết."
"Nói đến lão tiên sinh đối với Tiểu Tiểu thật là đau đến tận tâm can, chỗ núi Lộc Minh kia cũng chịu lấy ra cho Tiểu Tiểu xây cái công viên trò chơi."
Trong tay bưng ly nước nóng hơi nước mơ hồ bay lên hai mắt, Hoắc Tùy Thành giọng điệu bình thản, nghe không ra tình cảm gì, "Đúng vậy, ông ấy cho tới bây giờ chưa từng đối với ai tốt như vậy."
Trần bá cười nói: "Đây còn không phải là bởi vì Tiểu Tiểu là con của ngài sao? Đổi thành người khác, làm sao có thể yêu chiều như vậy."
Hoắc lão tiên sinh lúc tuổi còn trẻ ở cửa hàng cũng không phải cái đèn đã cạn dầu, đối với việc giáo dục Hoắc Tùy Thành từ trước đến nay chủ trương nghiêm khắc, ôn nhu từ ái cũng chỉ có qua ở trên Hoắc Tiểu Tiểu.
"Trần bá không cần nói, cháu đều hiểu." Hoắc Tùy Thành đứng dậy, không có uống ly nước kia, đặt sang một bên, "Thời gian không còn sớm, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được, vậy tôi đi nghỉ trước."
Sau khi Trần bá đi lên lầu, Hoắc Tùy Thành yên tĩnh ở phòng khách chờ đợi một chút, sau đó trở về phòng.
Trong phòng của hắn không có bật đèn, liền đứng ở trước cửa sổ nhìn chăm chú vườn hoa bên ngoài.
Hoắc Công quán cũng không ở vùng ngoại thành, náo bên trong bên ngoài cũng không nghe thấy, rất yên tĩnh.
Lúc vạn vật im tiếng, rất thích hợp để chính mình suy nghĩ.
Lão gia tử đã đáp ứng xây công viên trò chơi, có thể nói đem hơn phân nửa quyền khai phát núi Lộc Minh sơn thả ra.
Chúc mừng truyện được hơn 5k vote! Hôm nay cũng là sinh nhật 3 tháng tủi rồi mà chời ơi tui chưa thấy edit được bao nhiu lun á=))))
*******
Xem chương này tôi thực sự thấy hai cha con giống hai anh em ó, nó làm tôi nhớ đến hai anh em nhà tôi hồi nhỏ mà chời ơi còn có tuần nữa là ổng sang Phần Lan rồi>< Gia gia thì giống baba tôi, ở nhà ổng mà bắt nạt tôi là baba ra oánh ổng liền=))
*******
Xí nè, ở đây có ai bị thích trai Nhật giống tui hông? Hổng hỉu là do hồi bé xem siêu nhân nhiều hay là do học tiếng Nhật mà tôi thích trai Nhật cực ý=))))
Cmt của tui được một ông tui đu thích đóoo
Muộn như vậy trở về lấy cô làm bia đỡ đạn cũng thôi đi.
Muốn xây công viên trò chơi lấy cô làm cái cớ cô cũng nhịn.
Còn không phải bóp cho vết thương của cô đau thêm một chút sao?
Mình làm ra lỗi sai này mình không chút hối hận nào sao? Không xót sao!
Hoắc Tiểu Tiểu hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, ngươi không làm người thì ta cũng không làm.
Vén váy lên, đồng quy vu tận ai sợ ai.
Quả nhiên, Hoắc lão tiên sinh nhìn vết thương trên đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu, cực kỳ sợ hãi.
"Đây là có chuyện gì? Đầu gối làm sao bị thương thành thế này rồi?"
Cảm xúc của Hoắc Tiểu Tiểu nói đến là đến, nhưng cô không khóc, chịu đựng kìm nén, miệng nhỏ xẹp thành mỏ vịt, nháy mắt một cái giọt nước kích cỡ tương đương nước mắt liền đập xuống, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng, thở không ra hơi.
Bộ dánh ủy khuất ẩn nhẫn này, so với việc khóc lớn đại náo làm cho đau lòng người hơn nhiều.
Tấm lòng già của gia gia trực tiếp bị cái biểu cảm ẩn nhẫn không khóc kia làm cho đau lòng.
"Không khóc không khóc, " Hoắc lão tiên sinh một tay lau mắt Hoắc Tiểu Tiểu, một bên phân phó, "Nhanh đi lấy chút thuốc đến!"
Nói xong nhịn không được đau lòng lải nhải: "Đây là có chuyện gì a? Làm ra lớn một mảnh máu ứ đọng như vậy mà không có người phát hiện sao? Cái này đau cỡ nào a!"
Thuốc được Trần bá đưa tới, cẩn thận từng li từng tí xoa vào đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong phòng khách trừ tiếng khóc lóc của Hoắc Tiểu Tiểu, an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra không có người nào biết sao? Đứa bé nhỏ như vậy mà không ai quan tâm đến..." Nói đến đây, Hoắc lão tiên sinh tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt từ trên đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu chuyển dời đến Hoắc Tùy Thành, "Anh nói đi."
Hoắc Tùy Thành từ lúc Hoắc Tiểu Tiểu vén váy lên liền biết ngày hôm nay ít nhất phải bị mắng một trận, một mực trầm mặc đem cảm giác tồn tại của mình xuống đến thấp nhất, nhưng vẫn là chạy không khỏi. ( Chời ơi toi thấy hai người này như hai anh em áaa >< Ba Tùy Thành đáng yêu quá à )
Nhưng hắn không quan trọng.
"Buổi sáng không cẩn thận làm ngã."
"Không cẩn thận làm ngã? Anh trông thấy rồi? Anh trông thấy mà anh không chăm sóc cho con bé thật tốt sao? Nó mới bao nhiêu tuổi mà anh đã để nó ngã thành như vậy?" Hoắc lão tiên sinh hỏa khí lập tức mọc lên, "Nó là con gái của anh, anh cái này cha làm kiểu gì vậy? May mắn chỉ là sưng tím lên một chút, nó bé như vậy, chân vạn nhất té một cái nguy hiểm đến tính mạng, về sau làm sao bây giờ?"
Hoắc Tùy Thành mặt không đổi sắc nhận lỗi, "Lần sau con sẽ chú ý."
"Lần sau lần sau! Tôi nhìn anh chính là không có để trong lòng!"
Gia gia lấy cây gậy nắm trong tay giả bộ làm như muốn đánh vào tay Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, không nghĩ tới gia gia lại còn muốn động thủ, vô ý thức ôm lấy cánh tay muốn đánh người của Hoắc lão tiên sinh.
Nhưng đây chỉ là hành động theo bản năng.
Đợi cô kịp phản ứng, mình đã ôm lên.
"..." Cô bình tĩnh một giây, thuận thế đem nước mắt cọ xát lấy lòng.
"Không đánh."
Mặc dù cái nhân vật baba phản diện này của cô là thật sự chó chết, nhưng cô cũng chỉ là muốn để gia gia mắng hắn hai câu, ai bảo hắn luôn luôn lấy mình ra cõng nồi.
Có thể đánh vào tay sẽ không tốt.
Nhất mã quy nhất mã, ý muốn thật sự động thủ này nếu không thay đổi, sẽ xảy ra ngăn cách giữa cô và hắn.
Thật vất vả bồi dưỡng ra được tình cha con nhựa plastic không thể bị một cái gậy này đánh tan.
"Không đánh... Không đánh ba ba!"
Cây gậy của Hoắc lão tiên sinh ngừng giữa không trung, hung hăng trừng Hoắc Tùy Thành một chút, ánh mắt kia phảng phất như nói, anh còn không hiểu chuyện bằng con anh!
"Gia gia! Gia gia không đánh!"
"Được được được, không đánh." Cây gậy trong tay buông xuống.
"Không tức giận!"
"Được, gia gia không tức giận. Không khóc, xức thuốc sáng mai liền hết đau, gia gia hai ngày nữa xây cái sân chơi cho con, có được hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ nghĩ, baba tiện nghi đã có thể cầm cô làm bia đỡ đạn nói dối cũng muốn xây công viên trò chơi, khẳng định không chỉ đơn giản như ngoài mặt.
Cô nhớ kỹ tới trong giấc mộng kia, bởi vì chuyện của núi Lộc Minh sơn, quan hệ của Hoắc Tùy Thành cùng Hoắc lão tiên sinh vốn cũng không thân mật liền triệt để trở mặt.
Cái này không được, cô không thể tùy ý để cho mối quan hệ như thế phát triển tiếp.
Được rồi.
Cái nồi này nhận thì nhận đi.
Cũng không phải cái gì cũng không có, tốt xấu cũng lấy được cái công viên trò chơi.
"Tốt!"
"Thật ngoan."
"Còn đau không?"
"Không đau."
Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái.
Thời gian này đã rất muộn.
Sau khi gà bay chó chạy, Hoắc lão tiên sinh lên lầu nghỉ ngơi, dì Triệu cũng ôm Hoắc Tiểu Tiểu trở về phòng, Hoắc Tùy Thành một mình ngồi ở trên ghế sa lon mỏi mệt xoa mi tâm.
Một chén nước nóng đưa đến bên tay hắn.
Hoắc Tùy Thành giương mắt, thấy là Trần bá, thuận tay nhận lấy.
Trần bá thở dài, ông ở Hoắc gia nhiều năm như vậy, biết hai cha con không hợp nhau, không thiếu được muốn khuyên hai câu, "Tối nay ngài cùng Tiểu Tiểu lâu không trở lại, lão tiên sinh lo lắng đến uống hơn một lần thuốc, ban đêm mất vui ngài cũng đừng để trong lòng."
Hoắc Tùy Thành rủ lông mày cuống, "Cháu biết."
"Nói đến lão tiên sinh đối với Tiểu Tiểu thật là đau đến tận tâm can, chỗ núi Lộc Minh kia cũng chịu lấy ra cho Tiểu Tiểu xây cái công viên trò chơi."
Trong tay bưng ly nước nóng hơi nước mơ hồ bay lên hai mắt, Hoắc Tùy Thành giọng điệu bình thản, nghe không ra tình cảm gì, "Đúng vậy, ông ấy cho tới bây giờ chưa từng đối với ai tốt như vậy."
Trần bá cười nói: "Đây còn không phải là bởi vì Tiểu Tiểu là con của ngài sao? Đổi thành người khác, làm sao có thể yêu chiều như vậy."
Hoắc lão tiên sinh lúc tuổi còn trẻ ở cửa hàng cũng không phải cái đèn đã cạn dầu, đối với việc giáo dục Hoắc Tùy Thành từ trước đến nay chủ trương nghiêm khắc, ôn nhu từ ái cũng chỉ có qua ở trên Hoắc Tiểu Tiểu.
"Trần bá không cần nói, cháu đều hiểu." Hoắc Tùy Thành đứng dậy, không có uống ly nước kia, đặt sang một bên, "Thời gian không còn sớm, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được, vậy tôi đi nghỉ trước."
Sau khi Trần bá đi lên lầu, Hoắc Tùy Thành yên tĩnh ở phòng khách chờ đợi một chút, sau đó trở về phòng.
Trong phòng của hắn không có bật đèn, liền đứng ở trước cửa sổ nhìn chăm chú vườn hoa bên ngoài.
Hoắc Công quán cũng không ở vùng ngoại thành, náo bên trong bên ngoài cũng không nghe thấy, rất yên tĩnh.
Lúc vạn vật im tiếng, rất thích hợp để chính mình suy nghĩ.
Lão gia tử đã đáp ứng xây công viên trò chơi, có thể nói đem hơn phân nửa quyền khai phát núi Lộc Minh sơn thả ra.
Chúc mừng truyện được hơn 5k vote! Hôm nay cũng là sinh nhật 3 tháng tủi rồi mà chời ơi tui chưa thấy edit được bao nhiu lun á=))))
*******
Xem chương này tôi thực sự thấy hai cha con giống hai anh em ó, nó làm tôi nhớ đến hai anh em nhà tôi hồi nhỏ mà chời ơi còn có tuần nữa là ổng sang Phần Lan rồi>< Gia gia thì giống baba tôi, ở nhà ổng mà bắt nạt tôi là baba ra oánh ổng liền=))
*******
Xí nè, ở đây có ai bị thích trai Nhật giống tui hông? Hổng hỉu là do hồi bé xem siêu nhân nhiều hay là do học tiếng Nhật mà tôi thích trai Nhật cực ý=))))
Cmt của tui được một ông tui đu thích đóoo
Tác giả :
Công Tử Văn Tranh