Dạy Baba Phản Diện Làm Người
Chương 10 Thằng nhóc đó không xứng
Giọng trẻ con non nớt nói một câu làm cho cả phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Ba người đàn ông trong phòng bao, không bao gồm Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu đã biết được đại khái họ là ai.
Người hỏi cô ‘thích bố hay là ông nội’ tên là Lục Bạc Dương, là con riêng của nhà họ Lục, mười năm trước được nhà họ Lục đón về, cả ngày chơi bời lêu lổng, quần áo lụa là, kết quả ba năm trước sau khi Lục tiên sinh chết, hai người con trai lớn cướp đoạt tài sản, kết quả người chết người liệt, Lục Bạc Dương ngồi xem hai hổ đấu nhau, ngư ông đắc lợi, nhà họ Lục cứ như vậy mà rơi vào trong tay anh ta.
Mà con người Lục Bạc Dương cũng không đơn giản như mặt ngoài, tính cách mặc dù cà lơ phất phơ không đứng đắn nhưng tập đoàn Lục thị trên thị trường lại không chịu một chút thua thiệt nào.
Người ngoài có ai không chắc chắn trong đó có rất nhiều chuyện không muốn để người ta biết, nhưng mà lại không có chứng cứ.
Người hỏi cô ‘mấy tuổi’ tên là Tưởng Trí, lão đại của nhà họ Tưởng, năm hai mươi lăm tuổi gặp tai nạn giao thông, bị liệt toàn thân, lão tam nhà họ Tưởng tiếp nhận công ty của anh ta, kết quả khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù, không chỉ có công ty phá sản mà suýt chút nữa còn lấy cả nhà họ Tưởng ra bồi thường.
May mắn chính là sau hai năm, thân thể Tưởng Trí khỏi hẳn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai để thay đổi thế thua, bổ sung vào chỗ sơ hở, từ đây tiếp nhận nhà họ Tưởng, còn đưa lão tam nhà họ Tưởng ra nước ngoài tự sinh tự diệt.
Còn có một người không nói lời nào tên là Dịch Dương, sự tàn nhẫn trong thủ đoạn trên thương trường có thể so sánh với Hoắc Tùy Thành, là nhân vật hung ác ăn người không nhả xương.
Có điều thần may mắn vẫn rất ưu ái anh ta.
Vợ anh ta là Ảnh hậu Hứa Tân Di nổi tiếng trong showbiz, có một đứa con trai hiện hai tuổi, tên là Dịch Khiêm, gia đình mỹ mãn.
Bốn người này nói dễ nghe là kết nghĩa kim lan cùng chung chí hướng, nói không dễ nghe thì là cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc.
Dù sao thì ở trong mộng của cô, mấy người này đều không phải là người tốt lành gì.
“Hoắc Nhị, con gái của anh thật tinh quái, đầu óc xoay chuyển nhanh như vậy, thật sự mới một tuổi?”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày, không thể phủ nhận.
“Anh nói anh, tới thì tới, còn mang trẻ con tới, cũng không thông báo trước một tiếng.” Lục Bạc Dương theo bản năng muốn châm thuốc, ánh mắt Hoắc Tùy Thành quét tới, anh ta ‘Chậc’ một tiếng thả thuốc xuống, lại gần véo cô nhóc mũm mĩm Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu đúng không? Nào, gọi một tiếng anh nghe xem, gọi êm tai, anh mua kẹo cho em ăn.”
Có đồ tốt gì mà cô chưa từng thấy? Còn muốn dùng kẹo mua chuộc cô?
Hoắc Tiểu Tiểu lạnh lùng cười một tiếng, chẳng thèm ngó tới.
“Nhóc con, vừa rồi cái miệng nhỏ rất biết nói chuyện mà? Sao bảo em gọi một tiếng anh thì không gọi?” Lục Bạc Dương ngắn ngủi cười một cái: “Được.”
Anh ta từ trong túi lấy hộp quà ra, mở ra đặt trước mắt Hoắc Tiểu Tiểu: “Nhìn kẹo của anh này, gọi anh một tiếng, kẹo này liền cho em.”
Không đợi Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt ra nhìn kỹ, trong khoảnh khắc cái hộp mở ra, cô chỉ cảm thấy một tia sáng chói mắt đâm vào mắt cô.
Tập trung nhìn vào.
Là kim cương!
Là vòng tay kim cương phát ra ánh sáng!
“Anh!”
Kêu một tiếng sảng khoái ngọt ngào!
“Hóa ra là đồ tham tiền, tiếng anh này làm cho trong lòng anh đây cao hứng.” Lục Bạc Dương đưa vòng tay kim cương trong hộp cho cô: “Tặng em đó, tự mình chơi đi.”
Mấy người đều hút thuốc, có trẻ con ở đây nên không tiện, Tưởng Trí nhịn cơn nghiện thuốc mà xoa bật lửa, cười nói với Hoắc Tùy Thành: “Chúc mừng, có được đứa con trai.”
Lục Bạc Dương cũng không tức giận: “Hoắc Nhị, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó, Tiểu Tiểu gọi em là anh, anh gọi em là em, không liên quan gì đến nhau.”
Hoắc Tùy Thành lười để ý đến chuyện này: “Cậu thích gọi thế nào thì gọi.”
Trên tay có vòng tay kim cương giá trị không nhỏ, sự chú ý của Hoắc Tiểu Tiểu tập trung lại, không hề để tâm những người trong phòng này làm gì làm gì.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, cô nhận được không ít quà, dây chuyền, nhẫn, hoa tai quần áo túi xách, những cái đó đều ở trong phòng cô, chờ cô trưởng thành thì đều là của cô rồi!
Mặc dù cô đã thấy không ít đồ tốt, nhưng người có tiền sẽ để ý việc mình càng có tiền hơn không phải sao?
Tiền, đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa lòng thỏa ý mà nhận lấy.
Nhân viên làm việc của hội sở đưa tới một vài đồ chơi trẻ con, còn đặc biệt phái hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi đến chơi với Tiểu Tiểu.
Nhưng Tiểu Tiểu không cho, chỉ khiến cho người ta để lại đồ chơi và máy tính bảng, một mình yên lặng ngồi trong góc ghế sô pha mà chơi.
Mấy người đàn ông thì cách một bức bình phong, ngồi vào bàn đánh bài trong phòng chơi bài.
Lục Bạc Dương sờ sờ bài xấu trong tay, thở dài: “Vận may thật là kém. Vốn còn có thể gọi mấy em gái giúp em sờ bài.”
Vận may của Hoắc Tùy Thành không tệ, bài tốt, mấy ván vừa ra tay là thắng.
Trên bàn không có ai xào bài, lộn xộn mà đẩy trên bàn.
Dịch Dương lấy ‘thẻ đánh bài’ của mình ra ném cho anh: “Cậu ra nước ngoài lâu như vậy, chuyện trong nước đoán chừng tự lo không xong, Phó tổng kia của công ty cậu có chút thủ đoạn, đa số cổ đông công ty đều bị hắn ta xúi giục đứng về phía hắn ta, nghe nói đại hội cổ đông lần sau sẽ liên hợp lại, muốn bãi miễn cậu, những tài liệu này cậu xem kỹ một chút.”
Hoắc Tùy Thành nhận lấy, chưa xem, trước tiên để ở một bên rồi nhìn về phía Tưởng Trí.
Tưởng Trí đưa ‘thẻ đánh bài’ của mình cho anh: “Đây là người thân của Phó tổng kia. Hắn quả thật có chút đầu óc, vợ con đều đưa ra nước ngoài hết, nhưng vợ con hắn ta đều đang ở chỗ tôi ăn uống lo say, cậu yên tâm, sẽ không xảy ra việc lớn gì.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Lục Bạc Dương.
Lục Bạc Dương cười: “Không phải… nhìn em làm gì, quà gặp mặt đã cho Tiểu Tiểu rồi, em là người làm ăn sạch sẽ, đâu còn có bản lĩnh khác.”
Hoắc Tùy Thành thu hồi ánh mắt, ra tay xào bài.
Sau tấm bình phong, Hoắc Tiểu Tiểu vùi trên ghế sô pha xem TV giật mình, ớn lạnh một cái.
Uống nhiều nước nên muốn đi vệ sinh.
“...” Mông trẻ con thật sự là phiền phức!
Trường hợp như thế này, cô làm sao không biết ngại mà mở miệng?
Nhịn một chút.
Năm phút sau, cảm giác kia càng ngày càng khó chịu, mơ hồ có chút không nhịn nổi nữa.
Không được, không nhịn nổi nữa.
Nhịn nữa thì cô liền thành trò cười rồi.
Đã có vết xe đổ, Hoắc Tiểu Tiểu đặt máy tính bảng sang bên cạnh, cẩn thận bò xuống khỏi ghế sô pha, đi vòng qua bàn đánh bài đến bên người Hoắc Tùy Thành, cô giật giật ống quần anh.
Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục kéo ống quần anh.
Thấy thế, Hoắc Tùy Thành đanh phải ôm cô ngồi lên chân mình: “Nói, có chuyện gì.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba người còn lại trên bàn đánh bài, rất ngại nói mấy chữ ‘Muốn đi vệ sinh’ ra khỏi miệng.
Cô ôm cổ Hoắc Tùy Thành, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh, ngại ngùng nói: “Bố ơi, con muốn, muốn đi vệ sinh.”
“Muốn đi….”
“Bố ơi, bố ơi!” Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu đỏ bừng, hai cánh tay nhỏ bịt miệng Hoắc Tùy Thành, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, không cho phép anh tiếp tục nói nữa.
Nhiều đàn ông ở đây như vậy, cứ thế mà nói ra, cô không cần mặt mũi nữa sao!
Hoắc Tiểu Tiểu dùng sự quật cường cuối cùng để duy trì tự tôn nát bét của mình.
Hoắc Tùy Thành hơi ngớ ra, sau đó là sững sờ, cảm thấy buồn cười.
Một đứa trẻ người nhỏ mà ma mãnh, sao lại thẹn thùng như thế.
Anh bất đắc dĩ thả bài trong tay xuống, ôm cô đứng dậy, nói với mấy bạn bài: “Chờ tôi một lúc.”
Nói xong anh đi ra bên ngoài cửa, giao cô cho một nữ phục vụ: “Đưa con gái tôi đi vệ sinh.”
Nhân viên phục vụ cười dắt tay Hoắc Tiểu Tiểu đi vệ sinh.
“Tiểu Tiểu làm sao vậy?”
Hoắc Tùy Thành lắc đầu bật cười: “Nó thẹn thùng, đừng hỏi nữa.”
“Thẹn thùng? Nó mới bao nhiêu tuổi mà biết thẹn thùng?”
“Đúng rồi, còn có một chuyện, vừa rồi Tiểu Tiểu ở đây em khó mà nói, chuyện mẹ của Tiểu Tiểu, anh nghe nói chưa?”
“Nghe rồi.”
“Anh nghĩ thế nào?”
Hoắc Tùy Thành đánh ra một lá bài: “Không liên quan gì đến tôi.”
Trong nhà vệ sinh, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên bồn cầu quơ quơ hai cái chân nhỏ ngắn, thoải mái đến mức đầu ngón chân đều cong lên, thể xác tinh thần thoải mái.
Rửa tay xong, cô đi theo nhân viên phục vụ trở lại phòng bao, mắt nhìn thẳng, mặt không cảm xúc trở lại góc trên sô pha của mình, tiếp tục xem TV.
Ùng ục -----
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời dịch chuyển khỏi trên TV, cô ôm bụng, đói rồi.
Hoắc Tùy Thành đi ra ngoài gấp nên cũng không mang theo sữa bột cho cô.
Nhưng mà chính cô đã uy hiếp bố đưa cô ra ngoài, trên xe đã quy ước ba điều không được ầm ĩ không được ồn ào, nếu như nói mình đói bụng muốn uống sữa thì anh có cảm thấy cô là đứa trẻ đáng ghét không?
Vừa đi vệ sinh xong lại muốn ăn…
Ngẫm lại cũng cảm thấy mình phiền phức.
Có lần này rồi, lần sau đoán chừng Hoắc Tùy Thành cũng không mang theo cô ra ngoài chơi nữa.
Không ăn một bữa cũng không chết đói.
Nhịn một chút là được rồi.
Ùng ục ùng ục ----
“...”
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài.
Không được.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến choáng váng.
Huống chi hiện tại cô đang phát triển thân thể, sao có thể không ăn chứ.
Chuyện này không thể nhịn được.
Cô muốn uống sữa.
Hoắc Tiểu Tiểu theo đường cũ đi đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành, kéo kéo ống quần anh, trông mong mà nhìn anh.
Hoắc Tùy Thành một tay ôm cô vào ngực, để cô ngồi trên chân mình, ánh mắt lướt qua cô, ném lá bài ra ngoài, giọng điệu nhàn nhạt: “Lại làm sao nữa?”
Lại!
Lại!
Bố cô vậy mà nói ‘lại’!
Làm bố chăm sóc con gái không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Không phải chỉ mới làm phiền một lần sao? Có cần phải nói ‘lại’ ghét bỏ như vậy không!
Cứ làm như cô tới quấy rối không bằng.
Hoắc Tiểu Tiểu rất giận.
Cô có khí phách, mọi việc không cầu người, hôm nay cô thật sự không uống sữa nữa!
Đang chuẩn bị từ trên người Hoắc Tùy Thành leo xuống.
Ùng ục ùng ục ----
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nằm sấp bên bờ vai Hoắc Tùy Thành, ghé vào bên tai anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bố ơi, đói, muốn uống sữa.”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu nhìn cô.
Vì để chứng minh cô thật sự không phải đi gây sự, Hoắc Tiểu Tiểu vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình: “Ùng ục ùng ục…”
Cái bụng nhỏ đúng lúc ùng ục hai tiếng.
Hoắc Tiểu Tiểu tự cho là mình thầm thì, thật ra đã sớm bị người trên bàn nghe thấy rõ ràng rồi.
Lục Bạc Dương ngồi bên cạnh cười đến thở không ra hơi, bài trên tay cũng cầm không nổi nữa: “Tiểu bảo bối, em thật sự quá đáng yêu rồi, đến chỗ anh này, anh cho em uống sữa.”
Hoắc Tùy Thành nhìn anh ta một cái, đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới: “Làm phiền giúp tôi pha một bình sữa bột đưa tới đây.”
Nhân viên phục vụ cười đáp lời, trong lòng lại đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Cô phục vụ rất nhiều khách hàng, người mang trẻ con tới như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được, muốn sữa bột cũng là lần đầu.
Cũng may là hội sở bọn họ có đủ mọi thứ, không bao lâu liền đưa tới sữa cứu mạng cho Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu chụt một tiếng hôn trên mặt Hoắc Tùy Thành, rồi từ trên đùi anh leo xuống, ngoan ngoãn lại nghe lời mà ôm bình sữa leo lên ghế sô pha, vừa ôm bình sữa m út vừa mở máy tính bảng ra xem TV, không biết là sung sướng đến mức nào.
Lục Bạc Dương nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nằm trong góc ghế sô pha m út sữa: “Dịch Dương, em nhớ con trai Dịch Khiêm của anh vừa hai tuổi đúng không? Không chênh lệch với Tiểu Tiểu nhiều lắm, em thấy, nhận thông gia từ bé được rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tùy Thành quét tới.
Dịch Dương nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn vùi trong góc trên ghế sô pha ôm bình uống sữa, bình tĩnh ném một lá bài: “Thằng nhóc đó không xứng.”
Ba người đàn ông trong phòng bao, không bao gồm Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu đã biết được đại khái họ là ai.
Người hỏi cô ‘thích bố hay là ông nội’ tên là Lục Bạc Dương, là con riêng của nhà họ Lục, mười năm trước được nhà họ Lục đón về, cả ngày chơi bời lêu lổng, quần áo lụa là, kết quả ba năm trước sau khi Lục tiên sinh chết, hai người con trai lớn cướp đoạt tài sản, kết quả người chết người liệt, Lục Bạc Dương ngồi xem hai hổ đấu nhau, ngư ông đắc lợi, nhà họ Lục cứ như vậy mà rơi vào trong tay anh ta.
Mà con người Lục Bạc Dương cũng không đơn giản như mặt ngoài, tính cách mặc dù cà lơ phất phơ không đứng đắn nhưng tập đoàn Lục thị trên thị trường lại không chịu một chút thua thiệt nào.
Người ngoài có ai không chắc chắn trong đó có rất nhiều chuyện không muốn để người ta biết, nhưng mà lại không có chứng cứ.
Người hỏi cô ‘mấy tuổi’ tên là Tưởng Trí, lão đại của nhà họ Tưởng, năm hai mươi lăm tuổi gặp tai nạn giao thông, bị liệt toàn thân, lão tam nhà họ Tưởng tiếp nhận công ty của anh ta, kết quả khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù, không chỉ có công ty phá sản mà suýt chút nữa còn lấy cả nhà họ Tưởng ra bồi thường.
May mắn chính là sau hai năm, thân thể Tưởng Trí khỏi hẳn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai để thay đổi thế thua, bổ sung vào chỗ sơ hở, từ đây tiếp nhận nhà họ Tưởng, còn đưa lão tam nhà họ Tưởng ra nước ngoài tự sinh tự diệt.
Còn có một người không nói lời nào tên là Dịch Dương, sự tàn nhẫn trong thủ đoạn trên thương trường có thể so sánh với Hoắc Tùy Thành, là nhân vật hung ác ăn người không nhả xương.
Có điều thần may mắn vẫn rất ưu ái anh ta.
Vợ anh ta là Ảnh hậu Hứa Tân Di nổi tiếng trong showbiz, có một đứa con trai hiện hai tuổi, tên là Dịch Khiêm, gia đình mỹ mãn.
Bốn người này nói dễ nghe là kết nghĩa kim lan cùng chung chí hướng, nói không dễ nghe thì là cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc.
Dù sao thì ở trong mộng của cô, mấy người này đều không phải là người tốt lành gì.
“Hoắc Nhị, con gái của anh thật tinh quái, đầu óc xoay chuyển nhanh như vậy, thật sự mới một tuổi?”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày, không thể phủ nhận.
“Anh nói anh, tới thì tới, còn mang trẻ con tới, cũng không thông báo trước một tiếng.” Lục Bạc Dương theo bản năng muốn châm thuốc, ánh mắt Hoắc Tùy Thành quét tới, anh ta ‘Chậc’ một tiếng thả thuốc xuống, lại gần véo cô nhóc mũm mĩm Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu đúng không? Nào, gọi một tiếng anh nghe xem, gọi êm tai, anh mua kẹo cho em ăn.”
Có đồ tốt gì mà cô chưa từng thấy? Còn muốn dùng kẹo mua chuộc cô?
Hoắc Tiểu Tiểu lạnh lùng cười một tiếng, chẳng thèm ngó tới.
“Nhóc con, vừa rồi cái miệng nhỏ rất biết nói chuyện mà? Sao bảo em gọi một tiếng anh thì không gọi?” Lục Bạc Dương ngắn ngủi cười một cái: “Được.”
Anh ta từ trong túi lấy hộp quà ra, mở ra đặt trước mắt Hoắc Tiểu Tiểu: “Nhìn kẹo của anh này, gọi anh một tiếng, kẹo này liền cho em.”
Không đợi Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt ra nhìn kỹ, trong khoảnh khắc cái hộp mở ra, cô chỉ cảm thấy một tia sáng chói mắt đâm vào mắt cô.
Tập trung nhìn vào.
Là kim cương!
Là vòng tay kim cương phát ra ánh sáng!
“Anh!”
Kêu một tiếng sảng khoái ngọt ngào!
“Hóa ra là đồ tham tiền, tiếng anh này làm cho trong lòng anh đây cao hứng.” Lục Bạc Dương đưa vòng tay kim cương trong hộp cho cô: “Tặng em đó, tự mình chơi đi.”
Mấy người đều hút thuốc, có trẻ con ở đây nên không tiện, Tưởng Trí nhịn cơn nghiện thuốc mà xoa bật lửa, cười nói với Hoắc Tùy Thành: “Chúc mừng, có được đứa con trai.”
Lục Bạc Dương cũng không tức giận: “Hoắc Nhị, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó, Tiểu Tiểu gọi em là anh, anh gọi em là em, không liên quan gì đến nhau.”
Hoắc Tùy Thành lười để ý đến chuyện này: “Cậu thích gọi thế nào thì gọi.”
Trên tay có vòng tay kim cương giá trị không nhỏ, sự chú ý của Hoắc Tiểu Tiểu tập trung lại, không hề để tâm những người trong phòng này làm gì làm gì.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, cô nhận được không ít quà, dây chuyền, nhẫn, hoa tai quần áo túi xách, những cái đó đều ở trong phòng cô, chờ cô trưởng thành thì đều là của cô rồi!
Mặc dù cô đã thấy không ít đồ tốt, nhưng người có tiền sẽ để ý việc mình càng có tiền hơn không phải sao?
Tiền, đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa lòng thỏa ý mà nhận lấy.
Nhân viên làm việc của hội sở đưa tới một vài đồ chơi trẻ con, còn đặc biệt phái hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi đến chơi với Tiểu Tiểu.
Nhưng Tiểu Tiểu không cho, chỉ khiến cho người ta để lại đồ chơi và máy tính bảng, một mình yên lặng ngồi trong góc ghế sô pha mà chơi.
Mấy người đàn ông thì cách một bức bình phong, ngồi vào bàn đánh bài trong phòng chơi bài.
Lục Bạc Dương sờ sờ bài xấu trong tay, thở dài: “Vận may thật là kém. Vốn còn có thể gọi mấy em gái giúp em sờ bài.”
Vận may của Hoắc Tùy Thành không tệ, bài tốt, mấy ván vừa ra tay là thắng.
Trên bàn không có ai xào bài, lộn xộn mà đẩy trên bàn.
Dịch Dương lấy ‘thẻ đánh bài’ của mình ra ném cho anh: “Cậu ra nước ngoài lâu như vậy, chuyện trong nước đoán chừng tự lo không xong, Phó tổng kia của công ty cậu có chút thủ đoạn, đa số cổ đông công ty đều bị hắn ta xúi giục đứng về phía hắn ta, nghe nói đại hội cổ đông lần sau sẽ liên hợp lại, muốn bãi miễn cậu, những tài liệu này cậu xem kỹ một chút.”
Hoắc Tùy Thành nhận lấy, chưa xem, trước tiên để ở một bên rồi nhìn về phía Tưởng Trí.
Tưởng Trí đưa ‘thẻ đánh bài’ của mình cho anh: “Đây là người thân của Phó tổng kia. Hắn quả thật có chút đầu óc, vợ con đều đưa ra nước ngoài hết, nhưng vợ con hắn ta đều đang ở chỗ tôi ăn uống lo say, cậu yên tâm, sẽ không xảy ra việc lớn gì.”
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Lục Bạc Dương.
Lục Bạc Dương cười: “Không phải… nhìn em làm gì, quà gặp mặt đã cho Tiểu Tiểu rồi, em là người làm ăn sạch sẽ, đâu còn có bản lĩnh khác.”
Hoắc Tùy Thành thu hồi ánh mắt, ra tay xào bài.
Sau tấm bình phong, Hoắc Tiểu Tiểu vùi trên ghế sô pha xem TV giật mình, ớn lạnh một cái.
Uống nhiều nước nên muốn đi vệ sinh.
“...” Mông trẻ con thật sự là phiền phức!
Trường hợp như thế này, cô làm sao không biết ngại mà mở miệng?
Nhịn một chút.
Năm phút sau, cảm giác kia càng ngày càng khó chịu, mơ hồ có chút không nhịn nổi nữa.
Không được, không nhịn nổi nữa.
Nhịn nữa thì cô liền thành trò cười rồi.
Đã có vết xe đổ, Hoắc Tiểu Tiểu đặt máy tính bảng sang bên cạnh, cẩn thận bò xuống khỏi ghế sô pha, đi vòng qua bàn đánh bài đến bên người Hoắc Tùy Thành, cô giật giật ống quần anh.
Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục kéo ống quần anh.
Thấy thế, Hoắc Tùy Thành đanh phải ôm cô ngồi lên chân mình: “Nói, có chuyện gì.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba người còn lại trên bàn đánh bài, rất ngại nói mấy chữ ‘Muốn đi vệ sinh’ ra khỏi miệng.
Cô ôm cổ Hoắc Tùy Thành, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh, ngại ngùng nói: “Bố ơi, con muốn, muốn đi vệ sinh.”
“Muốn đi….”
“Bố ơi, bố ơi!” Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu đỏ bừng, hai cánh tay nhỏ bịt miệng Hoắc Tùy Thành, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, không cho phép anh tiếp tục nói nữa.
Nhiều đàn ông ở đây như vậy, cứ thế mà nói ra, cô không cần mặt mũi nữa sao!
Hoắc Tiểu Tiểu dùng sự quật cường cuối cùng để duy trì tự tôn nát bét của mình.
Hoắc Tùy Thành hơi ngớ ra, sau đó là sững sờ, cảm thấy buồn cười.
Một đứa trẻ người nhỏ mà ma mãnh, sao lại thẹn thùng như thế.
Anh bất đắc dĩ thả bài trong tay xuống, ôm cô đứng dậy, nói với mấy bạn bài: “Chờ tôi một lúc.”
Nói xong anh đi ra bên ngoài cửa, giao cô cho một nữ phục vụ: “Đưa con gái tôi đi vệ sinh.”
Nhân viên phục vụ cười dắt tay Hoắc Tiểu Tiểu đi vệ sinh.
“Tiểu Tiểu làm sao vậy?”
Hoắc Tùy Thành lắc đầu bật cười: “Nó thẹn thùng, đừng hỏi nữa.”
“Thẹn thùng? Nó mới bao nhiêu tuổi mà biết thẹn thùng?”
“Đúng rồi, còn có một chuyện, vừa rồi Tiểu Tiểu ở đây em khó mà nói, chuyện mẹ của Tiểu Tiểu, anh nghe nói chưa?”
“Nghe rồi.”
“Anh nghĩ thế nào?”
Hoắc Tùy Thành đánh ra một lá bài: “Không liên quan gì đến tôi.”
Trong nhà vệ sinh, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên bồn cầu quơ quơ hai cái chân nhỏ ngắn, thoải mái đến mức đầu ngón chân đều cong lên, thể xác tinh thần thoải mái.
Rửa tay xong, cô đi theo nhân viên phục vụ trở lại phòng bao, mắt nhìn thẳng, mặt không cảm xúc trở lại góc trên sô pha của mình, tiếp tục xem TV.
Ùng ục -----
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời dịch chuyển khỏi trên TV, cô ôm bụng, đói rồi.
Hoắc Tùy Thành đi ra ngoài gấp nên cũng không mang theo sữa bột cho cô.
Nhưng mà chính cô đã uy hiếp bố đưa cô ra ngoài, trên xe đã quy ước ba điều không được ầm ĩ không được ồn ào, nếu như nói mình đói bụng muốn uống sữa thì anh có cảm thấy cô là đứa trẻ đáng ghét không?
Vừa đi vệ sinh xong lại muốn ăn…
Ngẫm lại cũng cảm thấy mình phiền phức.
Có lần này rồi, lần sau đoán chừng Hoắc Tùy Thành cũng không mang theo cô ra ngoài chơi nữa.
Không ăn một bữa cũng không chết đói.
Nhịn một chút là được rồi.
Ùng ục ùng ục ----
“...”
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài.
Không được.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến choáng váng.
Huống chi hiện tại cô đang phát triển thân thể, sao có thể không ăn chứ.
Chuyện này không thể nhịn được.
Cô muốn uống sữa.
Hoắc Tiểu Tiểu theo đường cũ đi đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành, kéo kéo ống quần anh, trông mong mà nhìn anh.
Hoắc Tùy Thành một tay ôm cô vào ngực, để cô ngồi trên chân mình, ánh mắt lướt qua cô, ném lá bài ra ngoài, giọng điệu nhàn nhạt: “Lại làm sao nữa?”
Lại!
Lại!
Bố cô vậy mà nói ‘lại’!
Làm bố chăm sóc con gái không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Không phải chỉ mới làm phiền một lần sao? Có cần phải nói ‘lại’ ghét bỏ như vậy không!
Cứ làm như cô tới quấy rối không bằng.
Hoắc Tiểu Tiểu rất giận.
Cô có khí phách, mọi việc không cầu người, hôm nay cô thật sự không uống sữa nữa!
Đang chuẩn bị từ trên người Hoắc Tùy Thành leo xuống.
Ùng ục ùng ục ----
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nằm sấp bên bờ vai Hoắc Tùy Thành, ghé vào bên tai anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bố ơi, đói, muốn uống sữa.”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu nhìn cô.
Vì để chứng minh cô thật sự không phải đi gây sự, Hoắc Tiểu Tiểu vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình: “Ùng ục ùng ục…”
Cái bụng nhỏ đúng lúc ùng ục hai tiếng.
Hoắc Tiểu Tiểu tự cho là mình thầm thì, thật ra đã sớm bị người trên bàn nghe thấy rõ ràng rồi.
Lục Bạc Dương ngồi bên cạnh cười đến thở không ra hơi, bài trên tay cũng cầm không nổi nữa: “Tiểu bảo bối, em thật sự quá đáng yêu rồi, đến chỗ anh này, anh cho em uống sữa.”
Hoắc Tùy Thành nhìn anh ta một cái, đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới: “Làm phiền giúp tôi pha một bình sữa bột đưa tới đây.”
Nhân viên phục vụ cười đáp lời, trong lòng lại đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Cô phục vụ rất nhiều khách hàng, người mang trẻ con tới như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được, muốn sữa bột cũng là lần đầu.
Cũng may là hội sở bọn họ có đủ mọi thứ, không bao lâu liền đưa tới sữa cứu mạng cho Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu chụt một tiếng hôn trên mặt Hoắc Tùy Thành, rồi từ trên đùi anh leo xuống, ngoan ngoãn lại nghe lời mà ôm bình sữa leo lên ghế sô pha, vừa ôm bình sữa m út vừa mở máy tính bảng ra xem TV, không biết là sung sướng đến mức nào.
Lục Bạc Dương nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nằm trong góc ghế sô pha m út sữa: “Dịch Dương, em nhớ con trai Dịch Khiêm của anh vừa hai tuổi đúng không? Không chênh lệch với Tiểu Tiểu nhiều lắm, em thấy, nhận thông gia từ bé được rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tùy Thành quét tới.
Dịch Dương nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn vùi trong góc trên ghế sô pha ôm bình uống sữa, bình tĩnh ném một lá bài: “Thằng nhóc đó không xứng.”
Tác giả :
Công Tử Văn Tranh