Dấu Yêu
Chương 5
Biên tập – Đặng Trà My
“Việc này với Sở Sở…”
Một giây sau, bà còn chưa nói hết thì đã trông thấy Khương Dịch đè nhẹ ngón tay lên một chỗ, chỉ vào hai chữ vô cùng quen thuộc.
Khương Du Sở mới về nước chưa được bao lâu, đã vào tòa soạn được một năm, cả bút danh cũng là cô ta tiện miệng lấy bừa, bây giờ trông thấy đúng là châm chọc thật.
Khương Dịch cũng chẳng cần giải thích gì thêm, Thẩm Văn Hinh đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Bà hơi đau đầu đè huyệt thái dương, quay qua giải thích với Trì Yên: “Tiểu Yên này, con bé Sở Sở không hiểu chuyện, chắc là không có đề tài gì nữa mới viết về anh nó cho đủ chỉ tiêu, chắc chắn mẹ sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, con đừng để trong lòng nhé.”
Thấy Trì Yên ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Văn Hinh mới nâng chén lên nhấp một hớp trà, họng không khô nữa, bà mới bắt đầu đổi chủ đề sang Khương Dịch.
“Còn con nữa, con cũng tém tém lại đi, Tiểu Yên bận rộn như thế mà vẫn kiên trì, tuần nào cũng gọi con, con không có việc gì thì ở cạnh nó đi.”
Trì Yên bị bà ấy nói thế thì liền biến thành một cô vợ suy tư về tình yêu, chờ chồng trở về… Cô hơi quay mặt sang một bên, không thể mặt dày nhìn Thẩm Văn Hinh được nữa.
Còn bên tay trái, ánh mắt của người nào đó rơi hết lên người cô, cảm giác tồn tại mãnh liệt chẳng tài nào bỏ qua nổi.
Trì Yên bị anh nhìn đến nỗi da đầu cũng run lên, quay lại liền trông thấy Khương Dịch đang nhướn mày, anh hơi híp mắt, khẽ liếm môi, động tác cũng chẳng lớn lao gì nhưng lại trông như thể đang cố tình dụ dỗ người khác.
Ánh mắt của Khương Dịch dừng trên mặt cô vài giây rồi dời đi, nhưng anh cũng chẳng vạch trần cô, trong giọng nói có thêm mấy phần vui vẻ: “Vâng.”
Vừa lúc Thẩm Văn Hinh đang nghỉ phép, lại đã một thời gian chưa gặp hai người bọn họ nên định ở lại một đêm rồi về.
Cùng là phái đẹp nên bà và Trì Yên cũng có kha khá chủ đề để nói.
Mãi cho đến mười giờ hơn, bà mới hẹn chiều nay Trì Yên quay xong sẽ đi dạo phố một chút, lại nhìn thoáng qua Khương Dịch đang xử lí công việc trên ghế salon đối diện rồi mới salon cầm tạp chí lên tầng đọc giết thời gian.
Bớt đi một quân chủ lực trong phòng khách nên sự yên tĩnh nhanh chóng được khôi phục.
Trì Yên vừa lấy điện thoại di động ra đã thấy Bạch Lộ gửi mấy tin nhắn tới.
“Yên Nhi, cuối cùng chồng mày cũng xuống top của Danh Ưu rồi.”
Bạch Lộ sung sướng làm phát thanh viên như một con đần: “Thành tích của Lục Cận Thanh lấy sáu so năm nên hòa rồi!”
Trì Yên nhanh chóng gõ một dòng chữ.
“Không đến đài truyền hình làm phát thanh viên đúng là thiệt cho mày quá.”
Nói châm nói chích một hồi, Bạch Lộ lại hỏi: “Dạo này tổng giám đốc Khương sinh hoạt thế nào?”
“Ý gì hả?”
“Kết hôn cũng nửa năm rồi, mày còn giả vờ với tao cái qué gì!”
Trì Yên thật sự không giả vờ, cô hỏi thật mà.
Cô đã 24 rồi, đám học sinh tiểu học bây giờ cũng đã biết ngược lũ cẩu FA rồi, nói không chừng cô còn thuộc nhóm bị chúng nó khinh ấy chứ. Dù sao cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì, cần gì phải giả vờ chứ.
Trì Yên bỏ tay xuống, giương mắt nhìn cái người đang bận rộn với laptop: “Quả thật là chưa làm.”
Lúc đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất.
Phải thừa nhận rằng những lời này quả rất phù hợp với Khương Dịch.
Trì Yên khẽ nuốt nước miếng, vất vả lắm mới lôi mắt mình về được.
“Hai người chia giường ngủ đó à?”
“Không.”
Vậy thì Bạch Lộ không tài nào lí giải được luôn.
“Không cứng được hả?”
“… Tao nào biết.”
Đã chung giường gối hai đêm, lần nào cũng là cô ngủ trước, Trì Yên không biết thật.
Bạch Lộ thấy như đàn gảy tay trâu vậy, cô ấy nói chuyện cũng chẳng buồn che lấp gì, tỏ vẻ đồng tình nói với bạn tốt: “Thế thì sau này chỉ đành vất vả cho tay phải của mày rồi.”
Thật ra Trì Yên không có khát khao gì quá lớn về tình dục, cô nhấp môi dưới, sau đó vô cùng phối hợp trả lời Bạch Lộ: “Không vất vả, còn có tay trái mà.”
Vừa gửi tin nhắn xong, cô chợt nghe giọng Khương Dịch: “Trì Yên?”
Tay Trì Yên trượt một cái, suýt ném cả di động xuống đất.
Cô giương mắt nhìn qua, chẳng biết Khương Dịch đã bỏ laptop lên bàn trà từ lúc nào, hai chân anh vắt chéo, quần âu phẳng lì, sơ mi còn có mấy nút áo chưa cúc lại, trông vừa tùy tiện vừa biếng nhác.
“Qua đây, cho em xem cái này.”
Trì Yên hơi ngơ ngác đứng lên, lúc tới trước mặt anh, mắt chỉ mới liếc qua laptop, còn chưa trông thấy rõ nội dung trên đó thì tay bỗng bị người ta nắm chặt kéo về phía trước một cái.
Chỉ một tích tắc sau, Trì Yên đã ngã ngồi trên đùi Khương Dịch với một tư thế rất mập mờ.
Câu hỏi vừa nãy của Bạch Lộ vẫn còn sáng loang loáng trước mắt, Trì Yên nhìn mặt anh nửa giây, không khống chế được lại bắt đầu nhìn xuống dưới.
Mắt Khương Dịch cũng nhìn xuống, cười mà lại như không cười: “Có cần phải cởi cho em xem không?”
Mặt Trì Yên nóng bừng lên, quay đầu đi: “Em không nhìn đâu.”
Trì Yên ngồi rất không thoải mái, hai chân cô rời khỏi mặt đất, tuy người cô gầy nhưng vì tư thế của Khương Dịch nên cô không dám đặt toàn bộ sức nặng của cơ thể lên người anh.
Dép lê đã trượt xuống khỏi chân, ngón chân cô quắp lại, đường cong chỗ bắp chân hơi căng ra, lúc nói chuyện, nghe giọng cô còn hơi run run: “Khương Dịch, anh thả em xuống trước đã…”
Trì Yên còn chưa nói dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của anh đã rơi lên vành tai cô.
Dường như ai học y cũng đều biết rõ các đặc điểm của cơ thể, anh dễ dàng tìm thấy điểm mẫn cảm của cô, khẽ hôn dọc vành tai cô, lúc nói chuyện, hơi nóng phả hết lên tai cô.
“Gọi chồng đi rồi anh thả em xuống…”
Nửa thân trên của Trì Yên mềm nhũn, khẽ cắn môi dưới, không nói gì cả.
“Nào,” Khương Dịch sửa lời, “Vậy thì gọi anh đi.”
Cái đồ biến thái này.
Làm gì có anh nào làm việc này với em chứ.
Trì Yên: “Anh mà muốn nghe thì cứ bảo em gái ruột của anh gọi đi.”
Muốn nghe mấy lần thì nghe.
Trì Yên còn nghe được cả tiếng hầu kết của Khương Dịch lên xuống, rất khêu gợi. Tay anh luồn vào áo cô, giọng nói đượm vẻ mê hoặc, “Chẳng phải em muốn biết anh có cứng được không à?”
Trì Yên nheo mắt, nhìn xuống, quả nhiên thấy tay Khương Dịch đang trượt trên màn hình điện thoại của mình, màn hình sáng lòe lòe, trên đó vẫn còn đủ hết nội dung nói chuyện phiếm của cô và Bạch Lộ, chẳng sót câu nào.
Da đầu Trì Yên run lên, chỉ hận không thể đào nổi cái lỗ nào mà chui xuống.
Tính tình Khương Dịch lạnh lùng, ngay cả trên phương diện này cũng thế.
Lúc mới năm nhất, Lục Cận Thanh và đám bạn xem phim còn gọi anh qua, sau mấy lần, họ mới phát hiện ra đối với Khương Dịch, phụ nữ cũng chẳng quan trọng bằng đám chuột bạch kia, bèn tự động bỏ qua Khương Dịch, không để ý nữa.
Khương Dịch liền được yên tĩnh.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên mình có phản ứng với chuyện này là khi Trì Yên gọi điện cho anh.
Lúc đó Lục Cận Thanh cũng ở cạnh.
Trì Yên học mấy môn khoa học tự nhiên không giỏi lắm, hôm đó vướng vấn đề gì không giải được, giọng vừa sốt ruột vừa nức nở.
Cô nói: “Anh Khương Dịch, em không làm được.”
Giọng anh lập tức khàn đi: “Không sao, anh làm được.”
Lúc đó Lục Cận Thanh đang chơi game, nghe thấy mấy lời này liền ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt như vừa thấy ma vậy.
Lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tờ đề toán trước mặt Khương Dịch.
Mẹ nó chứ, cái đồ biến thái. Lục Cận Thanh nghĩ thầm.
Không cứng với con gái mà lại cứng với một đề toán à.
Khương Dịch vốn khá bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là trước kia thôi.
Giờ đây thì Khương Dịch chỉ thấy như mình đang mua tội vào người.
Mắt Trì Yên dịu dàng đến nỗi như có thể chảy nước, sạch sẽ vô tội, nhưng càng như thế lại càng khiến anh muốn làm chuyện xấu với cô.
Bụng dưới của anh căng cứng, ngay cả hít thở cũng nặng nề.
“Trì Yên —— “
Giọng anh hơi trầm, gợi cảm quyến rũ.
Tim Trì Yên mềm nhũn như bị ai đâm một dao, cùng lúc đó, một giọng nữ chợt vang lên: “Đúng rồi Tiểu Yên, bỗng nhiên mẹ nhớ ra…”
Giọng nữ kia bất chợt dừng lại, “Mẹ không nhớ nữa đâu, hai đứa tiếp tục đi…”
Trì Yên lập tức bừng tỉnh, vội đẩy Khương Dịch ra nhảy xuống đấy, cô vuốt sợi tóc bên tai, giấu đầu hở đuôi: “Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm…”
“Không sao không sao, mẹ tình nguyện hiểu nhầm.”
Thẩm Văn Hinh vừa dứt lời thì tiếng đóng cửa lập tức vang lên.
Trong hành lang trên tầng đã chẳng còn bóng người nào nữa.
Đôi mắt phượng của Trì Yên lại nhìn xuống chỗ nào đó của Khương Dịch lần hai, sau đó ôm điện thoại chạy sang một chiếc ghế khác ngồi.
Tim cô vẫn đập thình thịch chưa bình thường lại, ngay cả tay cũng run lên, cô nhắn một tin cho Bạch Lộ: “Liễu Hạ Huệ.”
“Sao thế?”
“Vừa rồi anh ấy ôm tao cả buổi mà vẫn không cứng.”
“… Yên Nhi đừng khóc, chúng ta còn có tay mà.”
Nhắn cho Trì Yên mấy tin xong, Bạch Lộ còn tri kỉ đặt cho cô một món đồ người lớn từ trên taobao.
Buổi chiều, Trì Yên còn phải quay dưới mưa.
Ba tháng trời, mưa nhân tạo không ngừng rơi lên người cô, mang theo một cảm giác lạnh thấu xương.
Sau khi diễn xong, Trì Yên cảm thấy mũi tiêm này của Khương Dịch phí hoài rồi.
Cô cầm khăn tay hắt xì mấy cái liền, vừa khéo Thẩm Văn Hinh gọi tới, cô nhấn nút nghe, cố hết sức nén cái hắt xì lại, nên lúc nói chuyện lại đứt quãng, không thuận.
Thẩm Văn Hinh lập tức hiểu nhầm: “Tiểu Yên, cảnh quay này của bọn con cởi mở thế à…”
Bà đang định gọi hỏi xem cô đã quay xong chưa, Trì Yên báo lại với mấy người khác, sấy cho tóc khô xong lại thay quần áo, rồi mới thu dọn đồ đạc đi tìm Thẩm Văn Hinh.
Tuy đều là người nhà họ Khương nhưng tin tức về Thẩm Văn Hinh không nổi như Khương Dịch, huống chi người nhà họ Khương đều không thích cuộc sống cá nhân bị quấy rầy, Thẩm Văn Hinh chẳng khác với mấy người trung tuổi là bao nên cũng không có paparazzi nào đi theo.
Trì Yên dạo phố với bà ấy rất an tâm, cho dù có ai đi theo cô thì cũng bị Thẩm Văn Hinh xử lí hết.
Vì sợ Thẩm Văn Hinh nhận ra điều gì không đúng nên buổi chiều lúc ra ngoài, Trì Yên còn lấy nhẫn cưới của cô và Khương Dịch cho vào túi, trước khi đi dạo phố thì đeo lên ngón áp út.
Chiếc nhẫn vừa vặn, đeo lên đã khiến Trì Yên lập tức cảm thấy thân phận của mình khác trước.
Phụ nữ đi dạo thì cũng chỉ có mua, mua và mua. Đi hết nửa ngày, mãi đến 7 giờ tối, hai người mới cùng về nhà.
Trì Yên có hẹn lúc 8h30 tối, 8h01, Bạch Lộ đã gửi tin nhắn nhắc cô.
“Yên Nhi, đừng quên hôm nay mày phải live stream đấy.”
Trì Yên nghỉ ngơi một chút rồi liền lên tắm nước nóng, hơi chóng mặt, lúc đi ra đã sắp đến giờ.
Trước kia cô cũng từng live stream rồi, tuy chỉ có mấy lần nhưng số người xem cũng nhiều, còn thu hút một đám fans, nhiều hơn cả lúc đóng vai phụ.
Trì Yên rót một ly nước ấm, cứ mấy phút lại hắt xì một lần, sau khi camera mở rồi, cô mới chợt nhận ra chưa tháo nhẫn khỏi ngón áp út.
Cô đè lên giữa trán, phản ứng chậm mất nửa nhịp, mấy phút sau mới tháo nhẫn ra, tiện tay đeo vào ngón trỏ.
Ngón áp út bé hơn ngón trỏ, để tránh lát nữa khó tháo, cô bèn đeo nhẫn nhích lên trên một chút.
Lần thứ tư phát trực tiếp, cô đã đổi từ chơi game thành vẽ tranh.
Cô thích vẽ tay hơn là dùng phần mềm trên máy tính, chỉ cần một chiếc bút và tờ giấy, nhanh gọn vẽ phác thảo.
Đám fans lao nhao tỏ vẻ không tin được, sau khi mắt chữ A mồm chữ O xong thì liền điên cuồng nịnh nọt.
[Nữ thần vẽ đẹp quá!]
[Có phải Yên Yên bị cảm không, cứ hắt xì mãi thôi?”
[Nữ thần phải chú ý nghỉ ngơi nhé, đau lòng quá.]
Comment nhiều vô cùng, nhưng Trì Yên cúi đầu không xem.
Vẽ được một nửa, Trì Yên chỉ hận không thể chặt tay mình cho xong.
Trên trang giấy đã xuất hiện một đôi mắt, đôi mắt phượng cong cong, lông mi vừa dài vừa rậm, ánh mắt như hoa đào.
Rất giống Khương Dịch nhưng lại chẳng bằng một phần mười mắt anh.
Cô chợt dừng lại, sau đó nhìn vào màn hình.
Lướt bình luận một lúc, cô liền trông thấy một cái như thế này:
[Chà chà chà, đôi mắt này, thật giống mắt anh tư của tôi…]
“Việc này với Sở Sở…”
Một giây sau, bà còn chưa nói hết thì đã trông thấy Khương Dịch đè nhẹ ngón tay lên một chỗ, chỉ vào hai chữ vô cùng quen thuộc.
Khương Du Sở mới về nước chưa được bao lâu, đã vào tòa soạn được một năm, cả bút danh cũng là cô ta tiện miệng lấy bừa, bây giờ trông thấy đúng là châm chọc thật.
Khương Dịch cũng chẳng cần giải thích gì thêm, Thẩm Văn Hinh đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Bà hơi đau đầu đè huyệt thái dương, quay qua giải thích với Trì Yên: “Tiểu Yên này, con bé Sở Sở không hiểu chuyện, chắc là không có đề tài gì nữa mới viết về anh nó cho đủ chỉ tiêu, chắc chắn mẹ sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, con đừng để trong lòng nhé.”
Thấy Trì Yên ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Văn Hinh mới nâng chén lên nhấp một hớp trà, họng không khô nữa, bà mới bắt đầu đổi chủ đề sang Khương Dịch.
“Còn con nữa, con cũng tém tém lại đi, Tiểu Yên bận rộn như thế mà vẫn kiên trì, tuần nào cũng gọi con, con không có việc gì thì ở cạnh nó đi.”
Trì Yên bị bà ấy nói thế thì liền biến thành một cô vợ suy tư về tình yêu, chờ chồng trở về… Cô hơi quay mặt sang một bên, không thể mặt dày nhìn Thẩm Văn Hinh được nữa.
Còn bên tay trái, ánh mắt của người nào đó rơi hết lên người cô, cảm giác tồn tại mãnh liệt chẳng tài nào bỏ qua nổi.
Trì Yên bị anh nhìn đến nỗi da đầu cũng run lên, quay lại liền trông thấy Khương Dịch đang nhướn mày, anh hơi híp mắt, khẽ liếm môi, động tác cũng chẳng lớn lao gì nhưng lại trông như thể đang cố tình dụ dỗ người khác.
Ánh mắt của Khương Dịch dừng trên mặt cô vài giây rồi dời đi, nhưng anh cũng chẳng vạch trần cô, trong giọng nói có thêm mấy phần vui vẻ: “Vâng.”
Vừa lúc Thẩm Văn Hinh đang nghỉ phép, lại đã một thời gian chưa gặp hai người bọn họ nên định ở lại một đêm rồi về.
Cùng là phái đẹp nên bà và Trì Yên cũng có kha khá chủ đề để nói.
Mãi cho đến mười giờ hơn, bà mới hẹn chiều nay Trì Yên quay xong sẽ đi dạo phố một chút, lại nhìn thoáng qua Khương Dịch đang xử lí công việc trên ghế salon đối diện rồi mới salon cầm tạp chí lên tầng đọc giết thời gian.
Bớt đi một quân chủ lực trong phòng khách nên sự yên tĩnh nhanh chóng được khôi phục.
Trì Yên vừa lấy điện thoại di động ra đã thấy Bạch Lộ gửi mấy tin nhắn tới.
“Yên Nhi, cuối cùng chồng mày cũng xuống top của Danh Ưu rồi.”
Bạch Lộ sung sướng làm phát thanh viên như một con đần: “Thành tích của Lục Cận Thanh lấy sáu so năm nên hòa rồi!”
Trì Yên nhanh chóng gõ một dòng chữ.
“Không đến đài truyền hình làm phát thanh viên đúng là thiệt cho mày quá.”
Nói châm nói chích một hồi, Bạch Lộ lại hỏi: “Dạo này tổng giám đốc Khương sinh hoạt thế nào?”
“Ý gì hả?”
“Kết hôn cũng nửa năm rồi, mày còn giả vờ với tao cái qué gì!”
Trì Yên thật sự không giả vờ, cô hỏi thật mà.
Cô đã 24 rồi, đám học sinh tiểu học bây giờ cũng đã biết ngược lũ cẩu FA rồi, nói không chừng cô còn thuộc nhóm bị chúng nó khinh ấy chứ. Dù sao cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì, cần gì phải giả vờ chứ.
Trì Yên bỏ tay xuống, giương mắt nhìn cái người đang bận rộn với laptop: “Quả thật là chưa làm.”
Lúc đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất.
Phải thừa nhận rằng những lời này quả rất phù hợp với Khương Dịch.
Trì Yên khẽ nuốt nước miếng, vất vả lắm mới lôi mắt mình về được.
“Hai người chia giường ngủ đó à?”
“Không.”
Vậy thì Bạch Lộ không tài nào lí giải được luôn.
“Không cứng được hả?”
“… Tao nào biết.”
Đã chung giường gối hai đêm, lần nào cũng là cô ngủ trước, Trì Yên không biết thật.
Bạch Lộ thấy như đàn gảy tay trâu vậy, cô ấy nói chuyện cũng chẳng buồn che lấp gì, tỏ vẻ đồng tình nói với bạn tốt: “Thế thì sau này chỉ đành vất vả cho tay phải của mày rồi.”
Thật ra Trì Yên không có khát khao gì quá lớn về tình dục, cô nhấp môi dưới, sau đó vô cùng phối hợp trả lời Bạch Lộ: “Không vất vả, còn có tay trái mà.”
Vừa gửi tin nhắn xong, cô chợt nghe giọng Khương Dịch: “Trì Yên?”
Tay Trì Yên trượt một cái, suýt ném cả di động xuống đất.
Cô giương mắt nhìn qua, chẳng biết Khương Dịch đã bỏ laptop lên bàn trà từ lúc nào, hai chân anh vắt chéo, quần âu phẳng lì, sơ mi còn có mấy nút áo chưa cúc lại, trông vừa tùy tiện vừa biếng nhác.
“Qua đây, cho em xem cái này.”
Trì Yên hơi ngơ ngác đứng lên, lúc tới trước mặt anh, mắt chỉ mới liếc qua laptop, còn chưa trông thấy rõ nội dung trên đó thì tay bỗng bị người ta nắm chặt kéo về phía trước một cái.
Chỉ một tích tắc sau, Trì Yên đã ngã ngồi trên đùi Khương Dịch với một tư thế rất mập mờ.
Câu hỏi vừa nãy của Bạch Lộ vẫn còn sáng loang loáng trước mắt, Trì Yên nhìn mặt anh nửa giây, không khống chế được lại bắt đầu nhìn xuống dưới.
Mắt Khương Dịch cũng nhìn xuống, cười mà lại như không cười: “Có cần phải cởi cho em xem không?”
Mặt Trì Yên nóng bừng lên, quay đầu đi: “Em không nhìn đâu.”
Trì Yên ngồi rất không thoải mái, hai chân cô rời khỏi mặt đất, tuy người cô gầy nhưng vì tư thế của Khương Dịch nên cô không dám đặt toàn bộ sức nặng của cơ thể lên người anh.
Dép lê đã trượt xuống khỏi chân, ngón chân cô quắp lại, đường cong chỗ bắp chân hơi căng ra, lúc nói chuyện, nghe giọng cô còn hơi run run: “Khương Dịch, anh thả em xuống trước đã…”
Trì Yên còn chưa nói dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của anh đã rơi lên vành tai cô.
Dường như ai học y cũng đều biết rõ các đặc điểm của cơ thể, anh dễ dàng tìm thấy điểm mẫn cảm của cô, khẽ hôn dọc vành tai cô, lúc nói chuyện, hơi nóng phả hết lên tai cô.
“Gọi chồng đi rồi anh thả em xuống…”
Nửa thân trên của Trì Yên mềm nhũn, khẽ cắn môi dưới, không nói gì cả.
“Nào,” Khương Dịch sửa lời, “Vậy thì gọi anh đi.”
Cái đồ biến thái này.
Làm gì có anh nào làm việc này với em chứ.
Trì Yên: “Anh mà muốn nghe thì cứ bảo em gái ruột của anh gọi đi.”
Muốn nghe mấy lần thì nghe.
Trì Yên còn nghe được cả tiếng hầu kết của Khương Dịch lên xuống, rất khêu gợi. Tay anh luồn vào áo cô, giọng nói đượm vẻ mê hoặc, “Chẳng phải em muốn biết anh có cứng được không à?”
Trì Yên nheo mắt, nhìn xuống, quả nhiên thấy tay Khương Dịch đang trượt trên màn hình điện thoại của mình, màn hình sáng lòe lòe, trên đó vẫn còn đủ hết nội dung nói chuyện phiếm của cô và Bạch Lộ, chẳng sót câu nào.
Da đầu Trì Yên run lên, chỉ hận không thể đào nổi cái lỗ nào mà chui xuống.
Tính tình Khương Dịch lạnh lùng, ngay cả trên phương diện này cũng thế.
Lúc mới năm nhất, Lục Cận Thanh và đám bạn xem phim còn gọi anh qua, sau mấy lần, họ mới phát hiện ra đối với Khương Dịch, phụ nữ cũng chẳng quan trọng bằng đám chuột bạch kia, bèn tự động bỏ qua Khương Dịch, không để ý nữa.
Khương Dịch liền được yên tĩnh.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên mình có phản ứng với chuyện này là khi Trì Yên gọi điện cho anh.
Lúc đó Lục Cận Thanh cũng ở cạnh.
Trì Yên học mấy môn khoa học tự nhiên không giỏi lắm, hôm đó vướng vấn đề gì không giải được, giọng vừa sốt ruột vừa nức nở.
Cô nói: “Anh Khương Dịch, em không làm được.”
Giọng anh lập tức khàn đi: “Không sao, anh làm được.”
Lúc đó Lục Cận Thanh đang chơi game, nghe thấy mấy lời này liền ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt như vừa thấy ma vậy.
Lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tờ đề toán trước mặt Khương Dịch.
Mẹ nó chứ, cái đồ biến thái. Lục Cận Thanh nghĩ thầm.
Không cứng với con gái mà lại cứng với một đề toán à.
Khương Dịch vốn khá bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là trước kia thôi.
Giờ đây thì Khương Dịch chỉ thấy như mình đang mua tội vào người.
Mắt Trì Yên dịu dàng đến nỗi như có thể chảy nước, sạch sẽ vô tội, nhưng càng như thế lại càng khiến anh muốn làm chuyện xấu với cô.
Bụng dưới của anh căng cứng, ngay cả hít thở cũng nặng nề.
“Trì Yên —— “
Giọng anh hơi trầm, gợi cảm quyến rũ.
Tim Trì Yên mềm nhũn như bị ai đâm một dao, cùng lúc đó, một giọng nữ chợt vang lên: “Đúng rồi Tiểu Yên, bỗng nhiên mẹ nhớ ra…”
Giọng nữ kia bất chợt dừng lại, “Mẹ không nhớ nữa đâu, hai đứa tiếp tục đi…”
Trì Yên lập tức bừng tỉnh, vội đẩy Khương Dịch ra nhảy xuống đấy, cô vuốt sợi tóc bên tai, giấu đầu hở đuôi: “Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm…”
“Không sao không sao, mẹ tình nguyện hiểu nhầm.”
Thẩm Văn Hinh vừa dứt lời thì tiếng đóng cửa lập tức vang lên.
Trong hành lang trên tầng đã chẳng còn bóng người nào nữa.
Đôi mắt phượng của Trì Yên lại nhìn xuống chỗ nào đó của Khương Dịch lần hai, sau đó ôm điện thoại chạy sang một chiếc ghế khác ngồi.
Tim cô vẫn đập thình thịch chưa bình thường lại, ngay cả tay cũng run lên, cô nhắn một tin cho Bạch Lộ: “Liễu Hạ Huệ.”
“Sao thế?”
“Vừa rồi anh ấy ôm tao cả buổi mà vẫn không cứng.”
“… Yên Nhi đừng khóc, chúng ta còn có tay mà.”
Nhắn cho Trì Yên mấy tin xong, Bạch Lộ còn tri kỉ đặt cho cô một món đồ người lớn từ trên taobao.
Buổi chiều, Trì Yên còn phải quay dưới mưa.
Ba tháng trời, mưa nhân tạo không ngừng rơi lên người cô, mang theo một cảm giác lạnh thấu xương.
Sau khi diễn xong, Trì Yên cảm thấy mũi tiêm này của Khương Dịch phí hoài rồi.
Cô cầm khăn tay hắt xì mấy cái liền, vừa khéo Thẩm Văn Hinh gọi tới, cô nhấn nút nghe, cố hết sức nén cái hắt xì lại, nên lúc nói chuyện lại đứt quãng, không thuận.
Thẩm Văn Hinh lập tức hiểu nhầm: “Tiểu Yên, cảnh quay này của bọn con cởi mở thế à…”
Bà đang định gọi hỏi xem cô đã quay xong chưa, Trì Yên báo lại với mấy người khác, sấy cho tóc khô xong lại thay quần áo, rồi mới thu dọn đồ đạc đi tìm Thẩm Văn Hinh.
Tuy đều là người nhà họ Khương nhưng tin tức về Thẩm Văn Hinh không nổi như Khương Dịch, huống chi người nhà họ Khương đều không thích cuộc sống cá nhân bị quấy rầy, Thẩm Văn Hinh chẳng khác với mấy người trung tuổi là bao nên cũng không có paparazzi nào đi theo.
Trì Yên dạo phố với bà ấy rất an tâm, cho dù có ai đi theo cô thì cũng bị Thẩm Văn Hinh xử lí hết.
Vì sợ Thẩm Văn Hinh nhận ra điều gì không đúng nên buổi chiều lúc ra ngoài, Trì Yên còn lấy nhẫn cưới của cô và Khương Dịch cho vào túi, trước khi đi dạo phố thì đeo lên ngón áp út.
Chiếc nhẫn vừa vặn, đeo lên đã khiến Trì Yên lập tức cảm thấy thân phận của mình khác trước.
Phụ nữ đi dạo thì cũng chỉ có mua, mua và mua. Đi hết nửa ngày, mãi đến 7 giờ tối, hai người mới cùng về nhà.
Trì Yên có hẹn lúc 8h30 tối, 8h01, Bạch Lộ đã gửi tin nhắn nhắc cô.
“Yên Nhi, đừng quên hôm nay mày phải live stream đấy.”
Trì Yên nghỉ ngơi một chút rồi liền lên tắm nước nóng, hơi chóng mặt, lúc đi ra đã sắp đến giờ.
Trước kia cô cũng từng live stream rồi, tuy chỉ có mấy lần nhưng số người xem cũng nhiều, còn thu hút một đám fans, nhiều hơn cả lúc đóng vai phụ.
Trì Yên rót một ly nước ấm, cứ mấy phút lại hắt xì một lần, sau khi camera mở rồi, cô mới chợt nhận ra chưa tháo nhẫn khỏi ngón áp út.
Cô đè lên giữa trán, phản ứng chậm mất nửa nhịp, mấy phút sau mới tháo nhẫn ra, tiện tay đeo vào ngón trỏ.
Ngón áp út bé hơn ngón trỏ, để tránh lát nữa khó tháo, cô bèn đeo nhẫn nhích lên trên một chút.
Lần thứ tư phát trực tiếp, cô đã đổi từ chơi game thành vẽ tranh.
Cô thích vẽ tay hơn là dùng phần mềm trên máy tính, chỉ cần một chiếc bút và tờ giấy, nhanh gọn vẽ phác thảo.
Đám fans lao nhao tỏ vẻ không tin được, sau khi mắt chữ A mồm chữ O xong thì liền điên cuồng nịnh nọt.
[Nữ thần vẽ đẹp quá!]
[Có phải Yên Yên bị cảm không, cứ hắt xì mãi thôi?”
[Nữ thần phải chú ý nghỉ ngơi nhé, đau lòng quá.]
Comment nhiều vô cùng, nhưng Trì Yên cúi đầu không xem.
Vẽ được một nửa, Trì Yên chỉ hận không thể chặt tay mình cho xong.
Trên trang giấy đã xuất hiện một đôi mắt, đôi mắt phượng cong cong, lông mi vừa dài vừa rậm, ánh mắt như hoa đào.
Rất giống Khương Dịch nhưng lại chẳng bằng một phần mười mắt anh.
Cô chợt dừng lại, sau đó nhìn vào màn hình.
Lướt bình luận một lúc, cô liền trông thấy một cái như thế này:
[Chà chà chà, đôi mắt này, thật giống mắt anh tư của tôi…]
Tác giả :
Thời Câm