Đấu Y
Chương 289: Linh thạch kết trận
Trường Thanh Tử nhìn ba lạp đan dược trong tay, thân hình không tự chủ được bắt đầu run lên, ba lạp đan dược này rõ ràng có một là "đại sư đan", hai lạp đan dược khác hắn cũng không biết là gì, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được đây là đan dược vô cùng tốt, ít nhất cũng cùng cấp với "nhập sư đan".
Có ba lạp đan dược này, Trường Thanh Tử nhất định có thể trong thời gia ngắn đột phá sư giai sơ kỳ, thậm chí có thể một mạch trùng kích đại sư giai cũng không phải là điều không thể.
Trường Thanh Tử mạnh mẽ quỳ xuống, hướng về phía thanh niên vừa mời bay đi dập đầu ba cái, sau đó liền bay vào sâu bên trong tiểu đảo, không còn tung tích.
Lâm Khiếu Đường mang theo hai nàng phi hành mấy ngày liền, rốt cuộc cũng nhìn thấy đất liền, Nam Xuyên Giới trước đây là một khu vực tu luyện cực kỳ rời rạc, tụ tập rất nhiều môn phái liên minh cả to lẫn nhỏ, chính phái cũng như ma phái hỗn loạn xen lẫn.
Đất đai của Nam Xuyên Giới rất rộng lớn, so với diện tích của Hiên Viên quốc trước đây còn muốn rộng lớn hơn rất nhiều, thậm chí còn kéo dài ra mấy nghìn dặm trong biển cả.
Vừa vào đại lục, Lâm Khiếu Đường lập tức cảm nhận được khí nguyên lực dâng trào, chu vi hơn một trăm dặm xung quanh đã có hơn mười khí tức nguyên lực vô cùng cường liệt, toàn bộ Nam Xuyên Giới vô cùng náo nhiệt, làm cho đôi mắt Lâm Khiếu Đường sáng ngời.
Lâm Khiếu Đường theo biển rộng tiến vào đất liền theo hướng nam, chỗ hắn tiến vào chính là địa phận thuộc Vạn Sơn Đạo Minh thống trị, nơi này từng dãy núi kéo dài, ngẫu nhiên có vài thung lũng nhưng cực kỳ chật hẹp.
Vạn Đạo Sơn Minh lấy tạo tông tu luyện giả làm chủ đạo, toàn bộ hàng vạn ngọn núi kéo dài mênh mông, tài nguyên tu luyện rất dồi dào, tùy tiện tìm một địa phương nào đó đều làm cho người ta cảm thấy một loại tiên phong đạo cốt nào đó.
Hiên Viên quốc đã không còn, Lâm Khiếu Đường cảm giác như mất hết manh mối, theo như lý thuyết thì có thể đến Hiên Viên Tông trong Thập Quốc Minh, nơi này hẳn là có thể nghe ngóng được một số tin tức mà mình muốn.
Lâm Khiếu Đường đang có rất nhiều điều cần giải đáp, mà con đường trong Vạn Sơn Đạo Minh này lại không hề dễ đi, có lẽ nguyên nhân do chiến loạn vừa mới kết thúc, các môn phái kiểm tra trấn thủ cực kỳ nghiêm ngặt, tu luyện giả xa lạ hầu như phải chịu tra hỏi hồi lâu mới cho đi.
Lấy dung mạo và khí tức nguyên lực quái dị của Tân Tây Á và Duy Lạp, một khi bị phát hiện ra thì tuyệt đối không dễ dàng cho đi, xác thực rất khó khăn.
Lâm Khiếu Đường tìm một ngọn núi bí mật có nguyên nhãn tương đối lớn bắt đầu ổn định đả tọa điều tức, dưới sự hỗ trợ của Tân Tây Á, ba tháng sau trạng thái của hắn đã lên tới đỉnh cao.
Sau đó Lâm Khiếu Đường nhiều lần thử nghiệm xông qua vài con đường trọng yếu thông qua Vạn Đạo Sơn Minh tiến sâu vào trong đại lục, thế nhưng đều thất bại. Mấy thông đạo này đều bị chính ma tứ đại môn phái phong bế canh gác nghiêm ngặt, trừ phi là đệ tử của tứ đại môn phái, bằng không không thể đi qua một cách dễ dàng.
Đã trở lại nhưng bị chặn tại cửa, nhìn dãy núi kéo dài vô tận trước mặt, Lâm Khiếu Đường không khỏi cười khẽ.
Hiên Viên quốc không còn tồn tại nữa vậy thì Lâm gia có bị hủy diệt hay không đây? Nếu như may mắn thì Lâm lão tổ có thể thống lĩnh Lâm gia gia nhập Hiên Viên tông tránh được một kiếp! Thực tế thì sinh tử của Lâm gia đối với Lâm Khiếu Đường không quan trọng cho lắm, chỉ là hắn vô cùng lo lắng cho mấy người Tiểu Lan, A Mãnh... Không biết hiện tại bọn họ như thế nào!
Kỳ thực, cẩn thận tính ra thì số người mà Lâm Khiếu Đường quan tâm không hề ít. Lâm Uyển Nhi thanh mai trúc mã hiển nhiên không cần phải nói, bởi vì đó là cuộc sống của hắn. Trừ nàng ra thì còn có vài vị hồng nhan huynh đệ hoặc nhiều hoặc ít đã phát sinh một vài chuyện cũ với hắn. Mặt khác còn có Hoa Tiên Tử, một nữ nhân cường thế hẳn là đã quay trở lại phiến lãnh thổ Kỳ Đông đại lục rộng lớn không bờ bến này, nhưng Lâm Khiếu Đường không lo lắng cho nàng quá nhiều.
Trước đó không quay về được thì Lâm Khiếu Đường ngày nhớ đêm mong, hiện tại đã quay về thành công lại không hề có manh mối, hiện tại nếu như muốn xâm nhập sâu vào trong Kỳ Đông đại lục tương đối khó khăn.
Nếu như so sánh kỹ thì Minh Tây đại lục rõ ràng an toàn hơn Kỳ Đông đại lục rất nhiều, tuy rằng chủng loại chức nghiệp của Minh Tây đại lục nhiều đến không đếm xuể, thế nhưng phân chia thế lực lại tương đối đơn giản, chủ yếu là sự tương tranh giữa hai đại giáo hội và một số vị tu luyện giả cấp cao. Hệ thống chức nghiệp của Kỳ Đông đại lục thì không giống như vậy, phân chia trung hơn nhiều, thế nhưng lực lượng tông phái lại vô cùng phức tạp, địa phương thần bí nguy hiểm một nơi lại tiếp một nơi.
Chỉ cần không phải là nơi của thân lưu lại thì cái gì gọi là cấm địa ẩn sĩ tuyệt đối nhanh chóng bị một tông phái không biết từ nơi nào tới tranh dành.
Tu luyện giới của Kỳ Đông đại lục phức tạp kinh người, không hề giống như tu luyện giới Minh Tây đại lục được chống đỡ bởi tín ngưỡng, đại đa số tu luyện giả Kỳ Đông đại lục đều có những tính toán của riêng bản thân.
Tuy nói mục tiêu chung là vì muốn đề cao tu vi tăng thêm thọ nguyên, thế nhưng phương pháp của mỗi người lại thiên kỳ bách quái, nhiều tu luyện giả còn lấy phương thức giết người đoạt bảo làm nhiệm vụ của mình, cướp đoạt tài nguyên của tu luyện giả khác để bù đắp những gì mà bản thân thiếu, sau đó mới đến bế quan tu luyện.
Bởi vậy nói Kỳ Đông đại lục là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ba lần Lâm Khiếu Đường thử vượt qua thông đạo tiến sâu vào đại lục thì có tới hai lần ngẫu nhiên gặp phải cướp bóc, nếu như không phải hắn có tu vi tương đối cao thì sớm đã bị giết chết từ lâu.
Nhiều ngày quanh quẩn, ba người rốt cuộc tìm được một lỗ hổng tại phía đông dãy núi Vạn Sơn, thông đạo này hiển nhiên rất trọng yếu, thế nhưng chỉ có hai ba gã đệ tử cấp thấp không biết là của môn phái nào canh gác.
Nhiều lần thăm dò xác định không nguy hiểm, Lâm Khiếu Đường quyết định xuyên qua, hai nàng hiển nhiên đi theo.
"Công tử, tu luyện giới Kỳ Đông đại lục sao lại phải phá hủy hầu hết thông đạo giữa các vùng đây chứ?"
Tân Tây Á có chút không hiểu rõ.
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
"Kỳ Đông đại lục tuy rằng tài nguyên phong phú, đất đai cũng rộng lởn vô cùng, thế nhưng điều này tạo điều kiện cho chiều sâu của tu luyện giới phát triển thật tốt, nhân số đông đảo, môn phái lại càng nhiều, cường giả san sát, mỗi một người đều muốn thu thật nhiều tài nguyên, một khi chiếm được hiển nhiên phải dốc hết sức trông coi cẩn thận, không muốn cùng người khác chia sẻ, điều này làm cho các thế lực chiếm đất xưng vương liên tục thay đổi rất phức tạp, đường đi lối lại cũng vô cùng nhiều, lại cộng thêm chiến tranh vừa mới dừng lại, mỗi một môn phái đều cẩn thận từng ly từng tí, thủ vệ mọi nơi hiển nhiên nghiêm cẩn. Nếu như lần này chúng ta không lọt qua, tiến vào sâu vào địa phận Vạn Sơn mà nói, chúng ta phải quay trở lại bàn bạc kỹ hơn, chỉ sợ trong thời gian ngắn muốn vượt qua được từng thông đạo thực sự không có khả năng."
Duy Lạp cũng kỳ quái nói:
"Vậy thì chúng ta làm cách nào để thâm nhập sâu vào trong đại lục đây?"
Lâm Khiếu Đường nhìn xa xa:
"Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần cải trang gia nhập vào một môn phái nào đó, phân tán ra, sau đó có thể quang minh chính đại tự do ra vào."
Hai nàng nhất thời thoải mái, đây là một biện pháp không tồi, chỉ là thời gian hẳn là bị kéo dài rất nhiều, bất quá hai nàng cũng không quá nóng nảy, nếu như đã tới Kỳ Đông thì không thể đến không như vậy, tốt nhất là có thể tìm được một số thứ thần kỳ nào đó trong đại lục mới mẻ này để đề cao tu vi của bản thân.
Lâm Khiếu Đường mang theo hai nàng vô cùng cẩn thận xuyên qua đầu đường cạnh vách núi, hai bên là dãy núi kéo dài vô biên như không có giới hạn. Khí lưu trong hành lang vách núi bắt đầu khởi động, cát bay đá chạy, khí xoáy tụ lại thành chùm, một người tiếp một người, độ khó phi hành tăng lên rất nhiều, bất quá lại cực kỳ bí mật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Ngay khi Lâm Khiếu Đường thuận lợi tránh thoát được dò xét của vài tên tu luyện giả canh gác, đang định tăng tốc phi hành thì đội nhiên có một cỗ nguyên lực khổng lồ áp tới, cát đá lơ lửng bốn phía lập tức dừng lại, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi.
Lâm Khiếu Đường phóng nguyên thức dò xét, muốn tìm kiếm người đột kích ẩn náu nơi nào, thế nhưng tim kiếm hồi lâu vẫn không hề tìm được khí tức của người nào, cát đá xung quanh huyền phù lơ lửng cố định một chỗ không hề nhúc nhích mảy may.
Lẽ nào người đột kích có tu vi địa vương giai hay sao? Lâm Khiếu Đường âm thầm kinh hãi, nếu như đó là linh hồn giai thì có thể đại chiến một phen, nhưng là địa vương giai thì không dễ dàng rồi, cho dù Tân Tây Á và bản thân hợp sức cũng khó có thể chiến thắng đối phương.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường còn đang chăm chú dò xét xung quanh thì cát đá xung quanh đột nhiên chuyển động vô cùng kịch liệt, gió xoáy biến mất trước đó trong nháy mắt xuất hiện toàn bộ, hơn nữa so với trước đó còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.
Nguy rồi! Lâm Khiếu Đường kinh hãi, bản thân đã quá sơ ý, cư nhiên không phát hiện ra toàn bộ nơi này bị một loại kết trận nào đó bao phủ bên trong.
Ma pháp trận mà hắn từng gặp tại Minh Tây đại lục không thể so sánh được với kết trận này tại Kỳ Đông đại lục, thực sự giống như tiểu vu gặp đại vu rồi, sự bí ẩn của kết trận vượt xa ma pháp trận, chỉ hơi lơ là không chú ý lập tức để cho bản thân rơi vào trong hoàn cảnh cực độ nguy hiểm, đại đa số kết trận không hề có trận bích.
Nếu như nói ma pháp trận là kịch độc có màu sắc có mùi vị thì kết trận lại là kịch độc không màu không vị.
Kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường vận chuyển đến cực hạn, khởi động đấu luyện mới phát hiện ra, nguyên lực vừa rồi cảm ứng được không phải là do một tu luyện giả nào đó phát ra mà chính là kết trận vô danh đội nhiên vận chuyển kịch liệt mà sinh ra.
Phạm vi bao phủ của kết trận cư nhiên to lớn đến như vậy, sợ là một loại kết trận cao cấp lợi hại nào đó, thảo nào nơi này chỉ phái vài đệ tử cấp thấp đến canh gác, nguyên lai là có huyền cơ. Thần sắc của Lâm Khiếu Đường biến ảo bất định, trước kia khi còn ở Lâm gia, linh mộc kết trận đã làm cho hắn khắc sâu ấn tượng.
Linh mộc kết trận trước kia tỏa ra nguyên lực cường đại như thế nào, cho tới tận bây giờ Lâm Khiếu Đường vẫn nhớ rõ ràng, mà nguyên lực mà kết trận này tỏa ra không hề thua kém hơn linh mộc kết trận, thậm chí còn có phần hơn.
Theo thói quen hoạt động tại Minh Tây đại lục thời gian dài, đột nhiên quay lại quê cũ, Lâm Khiếu Đường hơi có chút không quá thích ứng, vì vậy đã phạm vào một sai lầm trí mạng.
Cát đá bay tứ tán, đột nhiên những hòn đá lớn hai bên vách núi nhất thời thả lỏng, lập tức tổ hợp cùng một chỗ tạo thành hơn mười khôi lỗi nham thạch, khôi lỗi nham thạch bắt đầu lao tới tấn công.
"Linh thạch kết trận!"
Lâm Khiếu Đường thất kinh nói, đây là một loại kết trận siêu cường cùng tề danh với linh mộc kết trận, coi như là cao thủ linh hồn giai cũng không thể đơn giản phá giải được kết trận này.
Hai mắt Lâm Khiếu Đường ngưng tụ, nguyên lực toàn thân bành trướng, không dám có một chút bảo lưu, mang theo hai nàng điên cuồng chạy trốn, thế nhưng ngoại trừ khôi lỗi nham thạch tấn công bốn phía ra thì còn rất nhiều loại công kích thổ hệ liên tục phóng tới.
Hơn một trăm khôi lỗi nham thạch rất lớn điên cuồng bao vây Lâm Khiếu Đường bên trong, ba mươi sáu kim thủ phối hợp với tử kim trường thương không từng mở một đường máu phía trước, thế nhưng khôi lỗi nham thạch thực sự rất nhiều, căn bản không thể tiêu diệt hết toàn bộ, phá tan được vài khôi lỗi thì lại có từng ấy khôi lỗi trong nháy mắt hình thành.
Lâm Khiếu Đường liều mạng dốc hết toàn lực hướng về phía trước lao đi vùn vụt, chỉ hy vọng có thể qua được kết trận này nhanh hơn một chút, thế nhưng vách núi bên trên đột nhiên nhô ra tạo thành một cái lồng đem toàn bộ thông đạo phong kín, ánh sáng bị ngăn bên ngoài, không gian bên trong tối sầm lại.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường định phóng ra "tham thị thú", đột nhiêu có mấy trăm vạn hòn đá tạo thành nhiều hình dạng khác nhau không hề báo hiệu từ hai bên vách núi bắn thẳng ra ngoài, loại công kích gần như có tính hủy diệt như thế này làm cho tâm của ba người Lâm Khiếu Đường ảm đạm như tro tàn.
Tân Tây Á và Duy Lạp vừa mới bước vào biên giới của Kỳ Đông đại lục thì đã có cơ hội lĩnh giáo kết trận vô cùng đáng sợ. Kết trận này hầu như có thể so sánh với ma pháp trận mười bốn cấp, làm cho người khác có cảm giác như hủy thiên diệt địa, thân bị nhốt bên trong ngoại trừ tuyệt vọng ra không còn điều gì khác.
"Công tử, đưa cho ta cây tử kim trường thương!" Tân Tây Á vội vã nói.
Lâm Khiếu Đường lập tức minh bạch ý tứ của nàng, chỉ chớp mắt một cái thì cây tử kim trường thương đã xuất hiện trong tay Tân Tây Á. Toàn thân Tân Tây Á tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, cây tử kim trường thương trong tay vũ lộng rất nhanh.
Tử kim trường thương tạo thành một màn chắn kín đáo không kẽ hở bao bọc Lâm Khiếu Đườna và Duy Lạp vào trong đó, những mũi tên đá phóng tới, toàn bộ bị màn chắn trường thương cản lại bên ngoài, Tân Tây Á giống như một nữ chiến thần sừng sững đứng trên kim thủ thật lớn.
Lâm Khiếu Đường không dám dừng lại, toàn lực thôi động kim thủ hướng về phía trước bay đi, tốc độ đã vận chuyển với mức cực hạn.
Một kim thủ thật lớn trong một thông đạo bị phong bế bởi vách núi bốn phía phóng đi giống như mũi tên lớn màu vàng.
Trên kim thủ là hai nữ một nam, một nữ tử vóc người thon dài mạn diệu, khuôn mặt lạnh lẽo như băng với đôi mắt màu tím dùng tử kim trường thương xoay tròn, bởi vì tốc độ cực nhanh, lấy nữ tử làm trung tâm hình thành nên một vòng tròn bảo hộ vững chắc, vô luận là cái gì va chạm vào vòng bảo hộ lập tức bị đánh văng ra ngoài.
Khôi lỗi nham thạch không ngừng xông tới chạm vào vòng bảo hộ bằng tử kim trường thương lập tức bị đánh nát, cát đá cũng bị ngăn cản bên ngoài, nham thạch bay vòng thì bị phá tan...
Con đường phảng phất như không có đầu cùng, một canh giờ phi hành với tốc độ cực nhanh, vẫn như cũ không hề nhìn thay đầu cuối cùng.
Công kích của kết trận vẫn đang tiếp tục không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ, dung nhan băng lãng của Tân Tây Á lúc này tái nhợt như tờ giấy, nàng sắp không thể chống đỡ được nữa rồi.
Một tia sáng bỗng nhiên hiện lên, con mắt của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở to, thôi động kim thủ hướng về phía tia sáng toàn lực bay đi...
Tác giả :
Mộc Thang