Đấu Y
Chương 211: Trị liệu (hạ)
Bì Da La bị đẩy sang một bên kinh ngạc nhìn dấu hiệu sinh mạng của quốc vương đang càng dần càng suy yếu nói:
- Tại sao lại có thể như vậy?
Na La hầu như đã tuyệt vọng, mục sư linh hồn giai cũng đã thúc thủ vô sách. Trên đời chẳng lẽ còn có người có thuật trị liệu cao thâm hơn so với mục sư linh hồn giai hay sao chứ?
Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi, hoàn hảo đã xuất thủ đúng lúc, nếu không cứ tiếp tục để lão mục sư này chữa trị kiểu đó, vậy thì vị kiếm thánh cao nhân đương đại này sợ là phải xuống gặp diêm vương rồi.
Thông qua nguyên thức dò xét Lâm Khiếu Đường đã cơ bản lý giải được bệnh tình của quốc vương, chứng ung thư đã có thể xác định rõ ràng rồi, chỉ là chưa biết cụ thể bộ vị ban đầu phát bệnh là ở đâu. Hồi xuân thuật vừa rồi xác thực về mặt khung máy móc có tác dụng khôi phục cực kỳ cường đại, thế nhưng đó chỉ là ngoại thương mà thôi, chỉ cần không chết phỏng chừng cũng có thể cứu trở lại được.
Thế nhưng, những tế bào ung thư và bệnh khuẩn trong người của vị quốc vương này cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn, gia tăng sức sống, càng điên cuồng thôn phệ những tế bào khỏe mạnh. Dưới sự gia trì của hồi xuân thuật càng làm cho chúng tiến hóa nhanh hơn. Chỉ một hồi biểu diễn vừa rồi làm cho lực phá hoại của chúng hiện tại so với trước đó điên cuồng hơn rất nhiều.
Na La miễn cưỡng hướng về phía Lâm Khiếu Đường gật gật đầu. Lâm Khiếu Đường vừa mới định tiến lên một bước kiểm tra bệnh tình của quốc vương thì phía sau đột nhiên có một gã tinh linh nam tử xinh đẹp đến cực điểm với mái tóc dài màu xanh mềm mại. Hai chữ anh tuấn thông thường đã không thể diễn tả hết được dung mạo hoàn mỹ của hắn.
Tinh linh nam tử đến trước Lâm Khiếu Đường, nâng quốc vương dậy bắt đầu công tác kiểm tra cơ thể.
Bề ngoài của vị tinh linh nam tử này chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, thế nhưng tuổi tác của tinh linh lại không thể thông qua hình dạng mà có thể phán đoán được. Cho dù là một tinh linh bình thường nhất thì thọ mệnh cũng vượt qua năm trăm tuổi. Thời kỳ ấu thơ của bọn họ tới một trăm năm, là một chủng tộc hoàn mỹ nhất, không thể không nói sáng thế thần thực sự đã quá bất công.
Trên người tinh linh nam tử có một cỗ nguyên lực cực kỳ nhu hòa, làm cho người khác trong vô thức sinh ra cảm giác muốn thân cận.
Tinh linh bộ tộc là chủng tộc tôn trọng tự nhiên và cũng rất thuần khiết, tư tưởng của bọ họ cũng như thân thể, đều thuộc về chủ nghĩa hoàn mỹ. Tinh linh bộ tộc thường sinh hoạt trong những khu rừng rậm hoàn toàn không có sự ô nhiễm, quá khứ cũng như hiện tại đều duy trì cuộc sống không tranh đoạt với ai. Đáng tiếc lực lượng bên ngoài quá mạnh làm cho chủng tộc này không thể tiếp tục kéo dài như vậy mà dần dần trở nên phức tạp, thậm chí còn có một phậm bị éo dung nhập vào trong chủng tộc khác.
Mục sư có thể nói là chức nghiệp trị liệu cực mạnh, bất quá khi so sánh với tinh linh tế tự lại kém hơn một chút, đây hoàn toàn là sự chênh lệch trời sinh.
Sự chú ý của Na La ngay từ đầu đã bị ba cao thủ thú nhân tộc đến quấy rối hấp dẫn, lúc này mới chú ý đến ở đây có một vị tinh linh tế tự, kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là đệ nhất tinh linh tế tự tinh linh tộc đại tế tự A Tạp Địch?
A Tạp Địch khẽ cười, cũng không đáp lại, vùi đầu vào kiếm tra thân thể của quốc vương vô cùng chăm chú.
Giờ khắc này Na La đã sớm đem Lâm Khiếu Đường quên lãng một bên. Đối với người có nguyên khí lực yếu ớt đến như vậy, Na La cũng không ôm quá nhiều hy vọng, thậm chí là không thèm tiếp thu việc hắn đến trị liệu cho quốc vương, thấy hắn đứng bên cạnh Tân Ba còn tưởng hắn là phụ tá mới chiêu nạp của thập cửu vương tử. Còn đối với hành động vừa rồi của gã kiếm sĩ tuổi còn rất trẻ này, Na La chỉ cho là trùng hợp mà thôi.
Lúc này nhị vương tử, người dẫn kiến A Tạp Địch vào hiện lên nét cười khẽ, tựa hồ như muốn thị uy với đại vương tử bên cạnh, nếu như chữa khỏi được cho quốc vương thì công lao hoàn toàn thuộc về hắn.
A Tạp Địch đang chẩn đoán bệnh lại cau mày, không ngừng dùng nguyên lực nhu hòa thăm dò tình huống trong thân thể của quốc vương. Qua thời gian khá lâu, hắn mới dùng giọng nói trung tính của mình nhẹ giọng:
-Loại tà ác lực lượng trong cơ thể quốc vương đã hoàn toàn xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng của quốc vương, nếu như không phải người có tu vi cao thâm, thì hẳn là đã sớm chết rồi.
Na La khẩn trương hỏi:
- Có thể cứu chữa hay không?
A Tạp Địch suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Không rõ ràng lắm, chỉ có thể thử một lần xem sao, nhìn xem có thể khu trừ lực lượng tà ác này trong cơ thể ra hay không.
Nói xong, cánh tay nhỏ bé trăng nõn, tinh tế, thon dài, mềm mại đưa ra đặt lên trán của quốc vương, trong miệng bắt đầu lầm rầm đọc chú ngữ!
Tinh linh ma pháp, chỉ có thông qua tinh linh chú ngữ mới có thể thi triển được. Trên người A Tạp Địch hiện lên một mãn quang mực màu xanh, cánh tay vẫn đặt trên trán của quốc vương hơi hơi giơ lên. Bàn tay trên không hầu như dán sát thân thể phát ra tia sáng màu xanh chiếu thẳng lên người quốc vương.
Lâm Khiếu Đường lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát, đánh giá, chuẩn bị nếu như có gì đó sai lầm hắn lập tức xuất thủ ngăn cản. Hắn chỉ sợ là khi chưa đến lượt hắn ra tay thì có thể bọn người này đã đem kiếm thánh giết chết mất rồi.
- Ám hệ sinh mệnh ánh sáng!
Một thanh âm khàn khàn từ phía sau Lâm Khiếu Đường truyền đến, lão ma pháp sư khô gầy mặc ma pháp bào không biết từ khi nào đã bước ra khỏi bóng râm.
- Loại trị liệu thuật này chỉ có tinh linh nhất tộc mới có, chỉ là tinh linh từ lúc nào có ám hệ ánh sáng, cái này không phải là sở trường của ám dạ tinh linh hay sao chứ?
Vong linh pháp sư cảm thấy kỳ quái âm thầm nói.
Rất nhanh, sự lo lắng của Lâm Khiếu Đường dần dần tiêu tán, trong lòng thì lại thầm nghĩ: "Đây không phải là tia phóng xạ hay sao? Gã tinh linh nam tử cư nhiên có thể phóng xuất ra thứ này."
Cái gọi là ám hệ sinh mệnh ánh sáng trong mắt của Lâm Khiếu Đường chỉ là một loại chùm tia phóng xạ mà thôi. Điều này làm cho Lâm Khiếu Đường có cảm giác mới mẻ không gì sánh được, ở đây cũng có loại thuật phóng xạ, có điểm quỷ dị nha.
Thuật phóng xạ của A Tạp Địch đã có hiệu quả nhất định, trong chốc lát khuôn mặt vốn thâm đen dần dần chuyển sang hồng hào hơn một chút, chỉ là vẫn như cũ bị vây trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Tại thời gian A Tạp Địch thi triển sinh mệnh ánh sáng, nguyên lực trong cơ thể tiêu hao cực kỳ nhanh chóng, chỉ một lúc thì mặt đã toát đầy mồ hôi, có thể dùng hai từ nhễ nhại để hình dung hắn lúc này thì chính xác hơn. Thực sự là khó có thể đem vị tinh linh nam tử này với hai chữ nam nhân chân chính liên hệ cùng một chỗ. Nhìn hắn thực sự quá đẹp!
- Chỉ có thể loại trừ được một chút. Lục lượng tà ác trong cơ thể quốc vương quá cường đại.
A Tạp Địch thu tay lại, hô hấp không đều đặn nói.
Na La vừa mới thấy được chút hy vọng, lúc này thần sắc lại trở lên ảm đạm xuống, cơ hồ cầu xin nói:
- Tôn kính A Tạp Địch đại tế tự, cho tới tận bây giờ, người chính là trị liệu sư duy nhất có thể làm cho quốc vương tốt hơn chút ít. Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vì ngài mà tìm cho được bổ nguyên đan tốt nhất, vô luận là tiêu hao đến như thế nào thì quyết làm cho ngài khôi phục lại nhanh chóng.
A Tạp Địch lắc đầu đáng tiếc nói:
- Ta chỉ có thể tạm thời ngăn chặn được cỗ lực lượng tà ác đó mà thôi, vĩnh viễn không thể thanh trừ tận gốc, vừa rồi chỉ là tạm thời thanh trừ lực lượng tà ác ít ỏi phi thường, không được bao lâu lực lượng tà ác này sẽ lại bắt đầu sinh trưởng, hơn nữa so với trước kia lại càng mạnh hơn. Xin lỗi, ta bất lực, hãy để người khác đến thử xem sao.
Tinh linh không phải là chủng tộc thích kiếm lợi khi không làm được việc, bọn họ tương đối trực tiếp, không được chính là không được. A Tạp Địch đã nhìn ra bản chất bệnh tật của quốc vương, bởi vậy hắn không lừa dối Na La, tự động buông tha.
Sắc mặt của nhị vương tử trầm xuống, đại vương tử thì lại vui vẻ hẳn lên. Vài bên trị liệu sư lộ rõ vẻ ngoài khả năng. Đối với bọn họ tranh công đoạt lợi mới là chủ yếu, chỉ có Tân Ba là quan tâm sốt ruột nhìn chằm chằm vào phụ thân đang nằm trên bảo tọa.
- Ta đến thử một lần!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Vị nam tử trung niên không thể nhận ra là chủng tộc nào vẫn đứng một bên rốt cuộc cũng bước ra ngoài. Mà thanh âm của hắn lại làm cho mọi người không tự chủ được hơi hơi chấn động, phảng phất như có một luồng uy áp từ trên trời đột nhiên giáng xuống, đó là loại khí chất cực kỳ uy nghiêm.
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường thiểm điện chợt lóe, cảm giác từ trên người trung niên nhân này tựa hồ như đã gặp qua nơi nào đó, hơn nữa bản thân lại không phải gặp qua chỉ một lần, cảm giác rất quen thuộc.
Khi nam tử truing niên đi qua người Lâm Khiếu Đường, trong ý thức hải của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ nhẩy lên, hai mắt sáng ngời, rốt cuộc nhớ ra trung niên nhân này có điểm giống như Áo La Lạp và Vưu Lị Nhã.
- Long tộc cũng chạy tới giúp vui hay sao? Thế nhưng bọn họ muốn cái gì?
Một đoạn âm thanh khàn khàn cực thấp từ bên cạnh Lâm Khiếu Đường truyền qua, thanh âm càng lúc càng nhỏ, không bao lâu Lâm Khiếu Đường dù đã tập trung hết cỡ cũng không thể nghe rõ được.
- Long…Long tế sư… Tạp… Tạp Thụy Tư đại nhân!
Na La hầu như không thốt ra lời.
Trung niên nhân hơi hơi sủng sốt, không nghĩ tới có người nhận ra hắn.
- Ngươi gặp qua ta?
Na La ngơ ngác gật đầu
- Năm mươi năm trước, tại thời gian tiểu nhân và quốc vương cùng nhau chinh chiến thiên hạ, đã từng cư trú lại Cự Long sơn mạch tại biên cảnh phía bắc La Sát quốc. Lúc đó để đại quân có thể thuận lợi đi qua Cự Long sơn mạch nên quốc vương đã đặc biệt đến Long Sơn bái phỏng hắc ám long hoàng, chính tại thời điểm đó tiểu nhân đã từng nhìn thấy đại nhân.
- A!
Tạp Thụy Tư gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, đi đến bên người quốc vương đang hôn mê bắt đầu công tác chẩn đoán bệnh tình.
Lâm Khiếu Đường đối với vị quốc vương đang nằm trên bảo tọa này càng dần càng kính phục, nghĩ đến thời gian trước kia hắn tại Minh Tây đại lục oai phong một cõi, ngay cả Long Hoàng cũng có bộ dáng nể tình.
Thủ thuật của long tế sư so với hai vị cao nhân lúc trước còn phức tạp hơn rất nhiều. Chỉ mới là quá trình chẩn bệnh đã tiêu hao thời gian lên tới nửa canh giờ, khuôn mặt nghiêm túc hình chữ điền kia khi thì nghi hoặc khi thì cau mày lại.
Tiếp đó, Long tế sư bắt đầu vẽ ra một số đồ án trong không trung, thi triển long ngữ ma pháp, tựa hồ như đã nếm thử rất nhiều phương pháp, có điểm giác như đang chữa trị ngựa chết thành ngựa sống.
Toàn bộ quá trình mất tròn thời gian hai thời thần, có thể là do mọi người chưa từng nhìn qua long tế sư trị liệu nên tất cả mọi người đều chăm chú quan sát giống như là đang xem một màn biểu diễn cực kỳ đặc sắc.
Chỉ có Lâm Khiếu Đường từ đầu đến cuối vẫn căng thẳng như dây cung. Rất sợ vị long tế sư trâu bò này tung ra một quái chiêu nào đó điều trị cho quốc vương hiện rõ có kết quả, thế nhưng trải qua hai canh giờ vẫn không thấy tình trạng của quốc vương biến hóa gì.
Một trận lăn qua lăn lại, vẫn như cũ không hề có chút hiệu quả nào, long tế sư Tạp Thụy Tư lắc đầu nói:
- Ta có thể cần thời gian vài ngày mới có thể xác định được cách cứu trị quốc vương của các ngươi, trong lúc ta nghiên cứu rất mong các ngươi không nên động chạm gì đến hắn, bằng không sẽ quấy rầy kế hoạch của ta.
Na La liên tục gật đầu:
- Không sao cả, Tạp Thụy Tư cần bao nhiêu thời gian đề có thể.
Lời nói này vừa phát ra, lão giả khô gầy bên cạnh lại không vừa lòng, lạnh nhạt nói:
- Nói như vậy không cần ta ở đây nữa, ta đi được rồi.
- Đừng!
Na La lên tiếng ngăn lại. Trên trán toát mồ hôi, một bên là long tế sư, môt bên là vong linh ma pháp sư linh hồn giai, hiện tại vẫn còn có đến hai người chưa xuất thủ, những người khác đều đã tuyên bố thất bại. Tuy rằng Na La đối với long tế sư phi thường tự tin, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Vạn nhất không thể chữa trị tốt được, vậy thì hy vọng cuối cùng chỉ có thể kỳ thác lên phương pháp hiếm lạ cổ quái của vị vong linh ma pháp sư này mà thôi.
Thế nhưng đắc tội với bên nào cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, đành mang theo nụ cười trên mặt nói:
- Nếu như là ngài đã đến La Sát quốc vậy thì hãy để chúng ta khoản đãi mấy ngày, vừa lúc A Tạp Địch đại nhân và Bì Da La đại nhân cũng đã đến đây, Na La trước đây vẫn rất hâm mộ các vị, nhất định phải tận tình của một người làm chủ. La Sát quốc cái gì cũng không có, chỉ có quáng mạch thì từng đống lớn, còn có một số nguyên nhãn khá hi hữu, các vị đại nhân coi như là đang du sơn ngoạn thủy có được không?
Lời nói này đã hoàn toàn minh bạch rồi, sẽ không để cho đám trâu bò các ngươi đến đây mà không được gì, cho dù là không chữa được cho quốc vương, thế nhưng chỗ tốt nhất định là có một chút.
Lão giả khô gầy híp mắt lại nói:
- Được rồi. Ta sẽ chờ thêm vài ngày, cũng muốn nhìn con tiểu long này tiêu hao nhiều thời gian như vậy có tác dụng gì hay không.
Mọi người nhất thời toát mồ hôi. Tiểu long? Kỳ ấu thơ của cự long có tới hơn một trăm năm thời gian, qua hơn một trăm năm đó thì đã đến kỳ thành niên, mà có thể hóa thành hình người và hoàn toàn cố định hình thái long tộc thì nhất định đã có hơn bốn trăm tuổi. Long tế sư chỉ tiếp nhận danh hiệu long tế sư khi đã hơn bốn trăm tuổi, nó chính là một chức nghiệp cực kỳ đặc thù, không giống như mục sư của nhân tộc, mỗi một thời đại nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện một hai đầu mà thôi. Tu luyện khó khăn đến dị thường mà điều điện để có thể tu luyện cũng hà khắc không gì sánh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà vị Tạp Thụy Tư này kế thừa danh hiệu long tế sư đã hơn hai trăm năm, nói cách khác số tuổi của hắn chí ít đã vượt quá sáu trăm tuổi, thậm chí còn muốn cao hơn rất nhiều.
Bất quá lão giả khô gầy lại phát ra lời nói như vừa rồi thế mà Tạp Thụy Tư lại không hề tức giận, đối với long tộc mà nói thì đây là hiện tượng rất kỳ quái. Long tộc cao ngạo vốn là chủng tộc có lòng tự trọng cực cao, có đôi khi gần như là điên cuồng, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào dẫm đạp, cho dù là vui đùa một chút cũng tuyệt đối không được.
Tạp Thụy Tư không hề có chút tức giận nào, trầm giọng nói:
- Vậy thì thỉnh tiền bối chờ đợi trong vài ngày, Tạp Thụy Tư chỉ cần thời gian năm ngày, sau năm ngày này nếu được vậy thì thỉnh tiền bối đến đây đại triển thân thủ.
Mọi ngươi lại tiếp tục cả kinh, làm một vị vong linh ma pháp sư cực mạnh thời đại này thì mọi người cũng có thể thừa nhận được, thế nhưng rõ ràng niên kỷ của hắn lại thiếu rất nhiều. Có người nói rằng nói đã thành danh hơn hai trăm năm trước, vô luận là tính toán như thế nào, niên kỷ cũng chỉ trong khoảng hơn ba trăm tuổi mà thôi. Làm sao có thể đánh đồng được với một vị long tế sư đã hơn sáu trăm tuổi như Tạp Thụy Tư.
Trong tất cả mọi người chỉ có tinh linh tế tự A Tạp Địch hiện lên nét tiếu ý hoài niệm, bởi vì năm trăm năm trước tại một hồi tranh đoạt thần khí giữa Lai Đặc giáo và Đạt Khắc giáo vẫn còn khắc sâu trong đầu của hắn. Khi đó A Tạp Địch mới chỉ vừa vượt qua thời kỳ chưa thành niên không lâu, vừa mới trở thành một gã tinh linh tế sĩ. Thời điểm đó vị vong linh ma pháp sư này đã là một cao thủ cấp bậc linh hồn giai, nhưng lúc đó hắn lại không gọi là Lý Nhĩ, mà cùng một vị nữ ma pháp sư vong linh cực kỳ thiên phú đồng thời tự xưng là Ngục Song Pháp.
Theo như A Tạp Địch được biết thì Lý Nhĩ và vị nữ vong linh ma pháp sư kia là phu thê, bất quá trong trận chiến quyết liệt ấy nàng đã vì cứu hắn là chết ngay tại chỗ, từ lúc đó Lý Nhĩ đã biến mất không hề có tung tích, cho đến tận hai trăm năm sau mới có người nhìn thấy hắn xuất hiện và đổi tên thành Lý Nhĩ. Bất quá vì sao lại đổi tên thành Lý Nhĩ thì lại không ai được biết, tất cả chỉ biết rằng hắn được ca ngợi là một vị vong linh ma pháp sư thiên tài vừa xuất hiện.
Để cho Tạp Thụy Tư có thể yên tĩnh thuận lợi nghiên cứu cách chữa trị và cũng để phong tỏa tin tức, Na La đã hoàn toàn phong bế toàn bộ trung ương đại điện. Để đối ngoại chỉ đem tin tức long tế sư vì quốc vương tiến hành trị liệu thời gian dài, càng đem tin tức quốc vương bị hôn mê và tất cả mọi người giam lỏng trong đại điện.
Lâm Khiếu Đường rất tự nhiên cũng trở thành một đối tượng giam lỏng trong đó, nhưng hiển nhiên hắn không thể có được những đãi ngộ như A Tạp Địch, Bì Da La hay mấy cao thủ cấp bạc linh hồn giai. Na La đã sớm bắt hắn nhét vào một bên, cũng may dù sao thì Tân Ba là thập cửu vương tử, thế nên Lâm Khiếu Đường cũng không đến nỗi bị giam lỏng quá mức cứng nhắc, chỉ là mấy ngày tiếp theo tuyệt đối không được ra khỏi hoàng cung.
Đối với ánh mắt coi thường vô ý thức của Na La, Lâm Khiếu Đường không tức giận. Thời đại này giá trị con người được đánh giá bằng thực lực, bản thân dù thế nào cũng không giống một vị cường giả.. Điều duy nhất làm cho Lâm Khiếu Đường lo lắng chính là vị Tạp Thụy Tư kia đột nhiên có suy nghĩ quái lạ nào đó, đi học cái gọi là hồi xuân thuật của mục sư, vậy thì có thể xong đời rồi, vị kiếm thánh kia sợ là chịu không nổi. Bất quá đã có vết xe đổ trước đó của Bì Da La, vị long tế sư này có lẽ không dẫm nên vết xe đổ ấy.
Rất nhanh, thời gian năm ngày nhẹ nhàng trôi qua. Tất cả mọi người ở đây năm ngày trước đã tập trung đầy đủ tại trước cánh cửa lớn trung ương đại điện. Dưới sự chờ đợi của mọi người, long tế sư Tạp Thụy Tư rốt cuộc cũng xuất hiện, đi ra khỏi đại điện. Cơ thể so với năm ngày trước coi bộ gày gò hơn không ít, thậm chí dáng đi vô cùng uể oải.
Na La thấy Tạp Thụy Tư không dám phát uy, cấp thiết hỏi:
- Long tế sư đại nhân, quốc vương hắn thế nào rồi?
Tạp Thụy Tư không trả lời, quốc vương chậm rãi từ phía sau hắn đi ra, dĩ nhiên đã tỉnh lại, mọi người nhất thời ngẩn ngơ.
Na La nhìn quốc vương kích động không gì sánh được, chỉ là không đợi hắn phát ra âm thanh nào thì Tạp Thụy Tư đã mở miệng nói trước:
- Tôn kính kiếm thánh, điều Tạp Thụy Tư có thể làm đều đã làm hết rồi, chỉ có thể bảo đảm cho ngài thanh tỉnh trong ba tháng thời gian, sau đó rốt cuộc là phát sinh những chuyện gì, thực sự Tạp Thụy Tư không thể dự đoán nổi.
Ba tháng? Ba tháng là có ý tứ gì? Thân thể của Na La nhất thời cứng ngắc.
Quốc vương cười cười nói:
- Làm đến được trình độ này, trên đời chỉ sợ là chỉ có một mình long tế sư Tạp Thụy Tư mà thôi, ta lúc đó đã biết mình có thể bất tỉnh hôn mê, dám đem kiếm linh phong ấn, chỉ là khi thấy ngươi có ở đây, ta mới dám mạo hiểm phát lực trừng trị ba tên dám tiến thêm một bước kia, ta đã biết ngươi nhất định có thể cứu tỉnh ta lại. Có thời gian ba tháng như vật là đủ rồi.
- Bất quá vẫn thật đáng tiếc, ngay cả long chi hắc ám tẩy lễ cũng không thể loại trừ được lực lượng tà ác trong cơ thể. Tạp Thụy Tư vẫn cho rằng nó nhất định có hiệu quả.
Tạp Thụy Tư hiển nhiên rất tôn kính vị kiếm thánh đại nhân này, đối với việc không thể chữa trị được cho kiếm thánh, thần sắc vô cùng xấu hổ.
Quốc vương không chút phật lòng:
- Đây đã là kết quả lớn nhất rồi, dựa theo ước định, bốn kiện phách phẩm cuối cùng kia ngươi có thể lấy đi.
Tạp Thụy Tư rốt cuộc cũng lộ ra một tia cao ngạo:
- Tôn kính kiếm thánh, Tạp Thụy Tư không thể chữa khỏi được bệnh của ngài, vì vậy không thể lấy đi bất kỳ vật phẩm nào, huống hồ còn có một vị tiền bối còn chưa xuất thủ, ngài cũng không nên buông tha.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lý Nhĩ, lúc này vị vong linh ma pháp sư lại có chút phiền muộn. Tuy rằng bộ dáng hoàn toàn là tuổi già, thế nhưng lại có hành động rất trẻ con quay đầu đi chỗ khác
- Long tế sư đều đã bất lực, vậy thì ta không cần xuất thủ nữa.
Đông, Na La nặng nề quỳ gối hướng về phía Lý Nhĩ dập đầu ba cái, khẩn cầu nói:
- Na La nguyện ý dâng ra linh hồn hèn mọn của mình, chỉ thỉnh cầu ngài xuất thủ một lần.
Tất cả mọi người đều bị hành động trung tâm của Na La cảm nhiễm. Đối với một vong linh ma pháp sư mà nói, linh hồn chính là pháp khí tốt nhất, bởi vì linh hồn tinh thuần không giới hạn bởi thời gian, cực kỳ thích hợp cho vong linh thực nghiệm, mà Na La đã có thực lực đại sư giai, vì vậy linh hồn của hắn đối với vong linh ma pháp sư lại càng trở lên đáng giá. Coi như là vong linh ma pháp sư vương giai cũng không thể mạnh mẽ cướp được linh hồn của người tu vi đại sư giai, trừ phi có người nguyện ý dâng ra.
- Đứng lên đi. Nếu như ta đã nói là không ra tay vậy thì chắc chắn sẽ không ra tay. Lần này tới đây chỉ là muốn nghiên cứu một chút về cách chế tác linh hồn hạng liên của thú nhân tộc các ngươi. Ngươi đối với ta có lòng tin như thế nào đi nữa, ta cũng không xuất thủ. Quay trở lại việc chính, ta cũng không phải quá muốn linh hồn hạng liên.
Lý Nhĩ rất kiên quyết nói. Một lần nữa bị coi nhẹ, cho dù là một vị vong linh ma pháp sư cũng không thể chịu được.
Quốc vương vẫn cho rằng trong thời gian mình hôn mê thì mọi người đều đã xuất thủ. Vị long tê sư Tạp Thụy Tư này nhất định chính là người cuối cùng, không nghĩ tới còn có một lão già dở hơi vẫn chưa ra tay. Bản thân làm trò vừa rồi trước mặt nhiều người như thế quả thực là có điểm không nể tình. Thế nhưng lời đã nói ra, muốn thu hồi hiển nhiên không quá hợp, không khí nhất thời lộ vẻ xấu hổ.
- Đã như vậy. Vậy thì để cho ta đến thử một lần đi!
Ngay trong lúc không khí giữa các vị cao nhân đương đại lộ vẻ nặng nề quỷ dị, đột nhiên phía ngoài truyền đến thanh âm vang dội. Tất cả xoay người lại, chỉ thấy một gã thanh niên lưng đeo thanh cự kiếm cự lớn, vẻ mặt cực kỳ thong dong, đang nghiêng người tựa vào một cây cột trụ bằng đá lớn. Còn bên cạnh hắn có thập cửu vương tử Tân Ba hoàn toàn ngây ngốc đứng đó…
Tác giả :
Mộc Thang