Đấu Y
Chương 155: Lấy được thiên châu
Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn chạy theo Phùng Thiên Đạo, không biết vì sao nàng không muốn vị sư huynh của Nam Cung Nha Nguyệt này đuổi kịp Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi, có thể là nàng ước ao loại tình nghĩa thắm thiết mà không cần nhiều lời của họ vừa rồi, ai cũng có thể hy sinh mạng sống của mình vì đối phương.
Là hâm mộ sao? Nam Cung Phỉ Phỉ cũng không rõ lắm, nói chung từ lúc thiếu niên đặt viên thuốc giải độc lên tay nàng, nàng đã có một loại cảm giác muốn thưởng thức vị thanh niên đơn thân độc mã mạo hiểm xông vào Nam Cung phủ nhà cao cửa rộng này, làm trực hệ tộc nhân của Nam Cung gia, kỳ thực cảm tình đối với tông tộc của Nam Cung Phỉ Phỉ không quá sâu nặng gì cho lắm, khi gia gia của nàng qua đời, nàng không được làm những gì nàng thích, mặc dù không muốn nhưng kém chút nữa là phải lập gia đình, may mắn chính là trước khi xuất giá ba ngày, nàng đã đột phá được sư giai, trở thành Nam Cung gia đệ nhất cao thủ, tấn chức trưởng lão, tránh được một kiếp, cho đến khi tiền nhiệm tộc trưởng qua đời, tính tình của Nam Cung Phỉ Phỉ càng tự do không ai quản được.
Bởi vì những ích lợi của việc thực lực bản thân đề cao nên Nam Cung Phỉ Phỉ càng chuyên tâm tu luyện, trở thành đệ nhất cao thủ từ trước đến nay của Nam Cung gia, đáng tiếc Nam Cug Phỉ Phỉ nhất tâm tu luỵên tâm pháp, tại phương diện pháp thuật và kỹ sảo chiến đấu không có nhiều để ý và kinh nghiệm.
Nam Cung Phỉ Phỉ đã có tu vi sư gia hậu kỳ, thế nhưng cùng người khác giao chiến lại không có nhiều nắm chắc, nếu như chính diện xung đột với Phùng Thiên Đạo, chỉ sợ hơn phân nửa là phải chịu thua, cũng may tại phương diện bộ pháp của nàng coi như không sai, đi theo sau không hề bị phát hiện, một mực tìm kiếm cơ hội đánh lén.
Ngay cả như vậy, Nam Cung Phỉ Phỉ cũng phải tốn nhiều tâm tư chuẩn bị đạo phù cả hai tay, vậy mà chỉ cần một kích đã đánh ngất Phùng Thiên Đạo. Cái hiệu suất cao nhất này không phải là do bản thân nàng rất lợi hại, nguyên nhân chính là do thanh niên kia diễn trò quá tốt.
Mấy tấm đạo phù cầm trong tay Nam Cung Phỉ Phỉ không cần phải dùng đến, nhìn Phùng Thiên Đạo té ngã trên mặt đất, xì, nhất thời cười ra thành tiếng, rất vất vả mới ngưng cười lại được, lại nhìn Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:
- Trong đầu ngươi suốt ngày đều có những ý tưởng như thế này hay sao?y hay sao?"iei day t
Lâm Khiếu Đường vô tội nói:
- Tất cả chỉ vì hắn quá võ đoán mà thôi, ta có lòng tốt nhắc nhở hắn, không hề có một chút ý tứ lừa dối hắn, ai bảo hắn lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy đây?
Nam Cung Phỉ Phỉ che miệng tươi cười, tố nhan xinh đẹp hơi hơi chớp động:
- Sao ngươi biết ta muốn công kích hắn mà không phải công kích ngươi?
- Nhãn thần của ngươi nói cho ta biết ngươi rất thưởng thức tác phong của ta!
Lâm Khiếu Đường da dày pha chút phúc hậu.
Lâm Uyển Nhi hồ nghi hỏi:
- Các ngươi biết nhau?
Nam Cung Phỉ Phỉ hơi hơi gật đầu nói:
- Còn không đến một ngày một đêm.
Lâm Khiếu Đường giờ mới biết, trong bốn năm Lâm Uyển Nhi bị giam lỏng trong Nam Cung Phủ lại thân thiết với vị Nam Cung Phỉ Phỉ này nhất. Ở trước mặt người khác vẫn gọi một tiếng tiểu thư nhưng trong phòng vẫn gọi Phỉ Phỉ tỷ, thậm chí còn gọi cực kỳ thân thiết.
Lâm Khiếu Đường dùng một loại nhãn thần quái lạ nhìn Uyển Nhi, bất động thanh sắc kéo nàng qua một bên, nhẹ gióng nói:
- Cái đó, Uyển Nhi, ngươi và tiểu thư đây, có cái gì hay không?
Uyển nhi nháy nháy mắt mấy cái, không rõ nói:
- Cái gì cái kia là cái gì?
- Hư!
Lâm Khiếu Đường khẩn trương nhìn thoáng quá Nam Cung Phỉ Phỉ, hạ giọng nói:
- Vị tiểu thư này có ép ngươi cùng nàng làm cái gì đó?
Lâm Uyển Nhi vẫn không rõ hỏi:
- Phỉ Phỉ tỷ luôn luôn đối với ta rất tốt, chưa bao giờ ép buộc ta làm cái gì a!
Lâm Khiếu Đường không hề bớt lo lắng hỏi tiếp:
- Không ép buộc, vậy là ngươi tự nguyện?
Trong đầu Lâm Khiếu Đường nhất thời hiện lên một số cảnh tượng…
- Khiếu Đường ca ca, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Trên mặt Uyển Nhi hiện lên một đám mây đỏ, đã hiểu sai ý tứ.
Nam Cung Phỉ Phỉ đột nhiên tiến lên nói:
- Uyển Nhi, chúng ta đi!
Lâm Khiếu Đường lại càng hoảng sợ, vội ho một tiếng rồi đuổi theo, thần sắc bất định nhìn đôi nữ tử đang bước phía trước, Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo cánh tay Nam Cung Phỉ Phỉ, động tác muốn bao nhiêu đen tối có bấy nhiêu đen tối.
Nam Cung từ đường được đặt trong một gian nội viện, trong sự u tĩnh lại hiện lên nét trang nghiêm. Người có công trong mọi thời đại của Nam Cung gia đều được đặt bài vị tại nơi này, hàng năm đều giành ra một ngày, tộc trưởng dẫn các tộc nhân đến tế bái.
- Ta không tiện đi vào, các ngươi đi vào thôi, cầm Thiên Châu, những thứ khác không nên lộn xộn.
Vẻ mặt của Nam Cung Phỉ Phỉ nghiêm trang nói.
Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi cũng không khách khí, trực tiếp tiến vào. Phía trong từ đường rất lớn, dựa theo bản đồ hướng dẫn xoay một khối bài vị một vòng, quả nhiên có một cái cửa ngầm mở ra, thực sự có thông đạo ngầm dưới đất.
Tầng hầm rất rộng, được đặt rất nhiều cấm chế, bất quá trên đường tới đây Nam Cung Phỉ Phỉ đã đóng tất cả cấm chế, bởi vậy Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi không hề gặp nhiều trở ngại
Thiên Châu được đặt trong một địa phương dễ thấy, bảo bối cực kỳ vô dụng loại này so với các bảo vật tổ truyền khác của Nam Cung gia thực tế cũng không tính là gì, bất quá hiện tại rất trùng hợp lại có tác dụng khá lớn.
Thiên Châu chính là một viên ngọc màu xám lớn cỡ nắm tay, thường thường loé ra một chút quang mang, khi Uyển Nhi tiếp nhận Thiên Châu thì thân thể chợt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phảng phất như cấm chú trên cơ thể bị Thiên Châu phá giải.
Khi hai người đi ra ngoài thì Nam Cung Phỉ Phỉ đang đứng tựa cạnh một thân cây trong đình viện suy ghĩ xuất thần, đến tận khi hai người bước lại gần mới hồi phục lại tinh thần
- Lấy được rồi?
Uyển Nhi gật đầu nói:
- Phỉ Phỉ tỷ, không phải ngươi rất muốn ra thế giới bên ngoài nhìn hay sao? Không bằng chúng ta cùng nhau đi, dù sao ngươi ở lại nơi này cũng không vui vẻ gì.
Nam Cung Phỉ Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trên khuôn mặt trắng hồng miễn cưỡng cười
- Gia đình của Tương Ngọc ở tại Đại Châu Thành, ta nghĩ nàng cũng không muốn đi quá xa nơi ấy, cứ chờ một đoạn thời gian nữa rồi tính!
Câu nói cuối cùng này thực sự có chút nặng nề. Nam Cung Phỉ Phỉ dù sao cũng đã tiến nhập sư giai, ngoài thọ nguyên vượt quá hai trăm tuổi, mà Tương Ngọc bất quá chỉ là người thường, nhiều nhất chỉ sống đến tám mươi tuổi, hơn nữa khi năm, mười năm nữa trôi qua, sẽ từ từ gặp hiện tượng già lão, người chỉ có một nguyên môi, muốn tu luyện đến sư giai thực sự là vô vọng.
Ầm ầm…
Một đình viện cách đó không xa truyền đến những tiếng nổ cực lớn!
Kình khí cường đại thậm chí lan rộng đến tận từ đường, Nam Cung Phỉ Phỉ đẩy hai nguời đi rồi nói:
- Các ngươi nhanh chóng đi đi, nếu như bọn gia tướng đến được nơi này sợ là phải có một trận ác đấu. Ngày hôm nay Nam cung gia đã chết rất nhiều người, ta không muốn nhìn thấy thương vong nhiều hơn.
- Phỉ Phỉ tỷ, ân tình ngày hôm nay, Uyển nhi khắc ghi trong tâm khảm, sự chiếu cố trong bốn năm qua không thể hồi báo, Uyển Nhi đáp ứng ngươi, tuyệt đối không để phụ thân thù hận Nam cung gia các ngươi, kiếp này Uyển Nhi cũng sẽ không thương tổn đến người của Nam Cung gia, không động đến một gốc cây ngọn cỏ trong Nam Cung gia, tuyệt không hối hận.
Lâm Uyển Nhi không biết vì sao có cảm xúc bột phát, mỗi khi nghĩ đến sau lần gặp mặt này chỉ sợ khó có thể gặp lại nhau, trong lòng có chút thương cảm, tựa hồ trong mắt nàng có khắc một loại bi thương khó nói thành lời, gông xiềng không thể cởi bỏ. Truyện Sắc Hiệp -
Nam Cung Phỉ Phỉ hâm mộ nhìn đôi thiếu niên nam nữ này, tựa hồ như đã tìm được một mục tiêu nào đó, nhưng lại không thể thực sự thực hiện.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi nói Phỉ Phỉ tỷ, nàng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nhìn nhãn thần của ngươi có chút là lạ.
Lâm Uyển Nhi vừa bước đi vừa hỏi.
Lâm Khiếu Đường nhún vai nói:
- Hay là nàng nhìn thấy ta lớn lên rất đẹp trai!
Lâm Uyển Nhi chu miệng nói:
- Không đúng, cho dù ngươi lớn lên đẹp trai, Phỉ Phỉ tỷ cũng không vì thế mà thích ngươi, bởi vì nàng…
Nói đến đây Uyển Nhi đột nhiên dừng lại không nói nữa.
- Bởi vì nàng cái gì?
Lâm Khiếu Đường truy vấn.
Mặt Lâm Uyển Nhi đỏ lên lắc đầu nói:
- Không có gì. Nói chung Phỉ Phỉ tỷ là một người đáng thương, Uyển nhi nghĩ nàng muốn bay lượn tự do như đôi uyên ương, thế nhưng nàng không tìm được người cùng bay với nàng, khát vọng muốn có một ai đó có thể tâm sự, thế nhưng lại không có ai làm được.
Tiểu nha đầu đúng là thông minh hơn nhiều, vấn đề sâu như vậy mà nàng có thể nhìn ra, Lâm Khiếu Đường nháy mắt mấy cái rồi nói:
- Ngươi biết được vấn đề của nàng hay sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuỵêt mỹ thoát trần của Uyển Nhi lại đỏ lên, bất quá vẫn khẽ gật đầu.
- Ngươi biết nàng thích nữ nhân?
Lâm Khiếu Đường đột nhiên đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên
- Khiếu Đường ca ca, ngươi đã biết hết?
Lâm Khiếu Đường ha ha cười
- Uyển nhi lẽ nào đã quên, Khiếu Đường ca ca của ngươi biết hết một nửa chuyện trên trời, còn trên mặt đất không gì không biết, cái này thì có gì kỳ quái đâu chứ, đừng có dùng nhãn thần kỳ quái như vậy nhìn ta.
Uyển Nhi chu môi nói:
- Bốn năm đã trôi qua, Khiếu Đường ca ca ngươi vẫn như vậy.
- Ha ha ha, đây mới là bản sắc nam nhi, nếu như thay đổi mà nói, Uyển Nhi chẳng phải là không thích ta nữa!
Lâm Khiếu Đường dõng dạc nói.
- Hừ, Khiếu Đương ca ca cũng quá coi thường Uyển Nhi rồi.
Uyển Nhi e thẹn nói.
Vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi ra khỏi Nam Cung phủ, Uyển Nhi phóng ra một đạo ánh sáng tử diễm, bay thẳng lên trời, hai người hướng phía ngoài thành chạy đi.
Lại nói Lâm Liệt và Địch Long trong nam Cung phủ khai chiến, cũng hại khổ người của Nam cung gia không ít, chỉ riêng khí tức của hai người đã đủ để giết người, huống chi là sóng xung kích theo mỗi đòn chiến đấu kịch liệt.
Cũng may Lâm Liệt cũng không thực sự muốn cùng Địch Long đấu sống chết, vẫn đứng một chỗ khống chế hoả diễm du đấu, đều là chiêu đến thì tiếp, rất ít khi xuất thủ tấn công.
Địch Long tự nhiên biết tâm tư của Lâm Liệt, thế nhưng hoàng kim khí diễm lại là tuỵêt thế công pháp khắc chế chính mình, cho dù một thân bản lĩnh thông thiên cũng không thể phát huy hết, bất quá Lâm Liệt muốn đánh bại bản thân thì nan càng thêm nan, nếu như không đấu đủ mấy ngày mấy đêm, không hao hết sức lực thì hai người tuỵêt nhiên không phân ra thắng bại.
Tử quang chợt loé lên xa xa, Lâm Liệt bỗng nhiên thu tay lại, ba đầu kim long hoả diễm huyễn hoá phóng ra đều thu hồi lại, ôm lấy Lam Phượng Hoàng đã hôn mê phía dưới, cười lớn một tiếng nói:
- Địch huynh, Lâm mỗ còn rất nhiều chuyện muốn làm, hôm nay không muốn tiếp tục chơi với ngươi, ngày khác sẽ đấu tiếp, ha ha ha…
Địch Long còn muốn thi triển tuyệt kỹ giữ lại đối phương thì Lâm Liệt đã hoá thành một đạo kim quang bay lên trời, chỉ trong thời gian chớp mắt đã biến mất không thấy.
Địch Long ngay từ đầu đã chịu rất nhiều nghẹn khuất, bị dắt mũi đi, giết người không được còn bị đùa giỡn, cừu không báo được, lại rước lấy một bụng nộ khí, trước khi đi trút khí một trận, hơn mười gian phòng ốc của Nam Cung quý phủ hoá thành một đống phế tích.
Cho dù là một trong tam đại thế gia Nam Cung gia tộc, trong mắt những cao nhân tu luyện giới bất quá chỉ là một con kiến hôi muốn giết chết lúc nào cũng được. Người ta đi rồi, ta lại đang mất hứng vậy thì mượn ngươi trút khí.
Khi Nam Cung Bác từ trong đả toạ điều tức mở mắt ra thấy đống phế tích trong gia phủ thì vô lực thở dài một hơi. Từ những ngày đầu giam lỏng Lâm Uyển Nhi, hắn đã dự liệu được sẽ có một ngày như vậy, cái gì chó má tam đại thế gia, kết quả cũng chỉ là công cụ của các đại tông phái mà thôi.
Nhưng mà ngay khi Nam Cung Bác chỉ huy dọn dẹp đống phế tích thì một vận rủi lớn hơn nữa đang lặng lẽ trút xuống đầu Nam Cung gia tộc.
- Tộc trưởng, không tốt rồi, Phùng tiền bối tại đình viện phía sau bị người khác giết chết.
Một gã gia tướng vội vã chạy đến bối rối nói.
Phùng Thiên Đạo đã chết, là bị tử long khí diễm thiêu đốt mà chết, từ những vết thương bên ngoài thì là như vậy. Nam Cung Nha Nguyệt như thế nào cũng không thể tin tưởng được đây là sự thực, với năng lực của Lâm Uyển Nhi khi bị không chế, căn bản không có khả năng giết chết sư huynh, thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt lại không thể không tin…
Vùng ngoại thành, phía Tây Đại Châu thành ba mươi dặm, trong một khu rừng rậm rạm, Lâm Khiếu Đường buồn chán ngồi trên một tảng dá ngủ gà ngủ gật, nhưng kỳ thực lỗ tai vẫn dựng thẳng, lắng nghe đoạn đối thoại kịch liệt của đôi phụ tử.
- Vì sao để ta đi Kinh Châu thành? Ta không muốn đi!
Lâm Uyển Nhi không giải thích được nhìn Lâm Liệt nói.
Dáng vẻ kim quang khí diễm trên người Lâm Liệt đã biến mất không thấy, khôi phục trạng thái bình thường, vốn định nổi giận quát nạt một trận, nhưng trong lòng chung quy cảm thấy có lỗi với nữ nhi
- Đó là địa phương mà mẫu thân ngươi sinh ra và lớn lên, chẳng lẽ ngươi không muốn đi xem hay sao?
Là hâm mộ sao? Nam Cung Phỉ Phỉ cũng không rõ lắm, nói chung từ lúc thiếu niên đặt viên thuốc giải độc lên tay nàng, nàng đã có một loại cảm giác muốn thưởng thức vị thanh niên đơn thân độc mã mạo hiểm xông vào Nam Cung phủ nhà cao cửa rộng này, làm trực hệ tộc nhân của Nam Cung gia, kỳ thực cảm tình đối với tông tộc của Nam Cung Phỉ Phỉ không quá sâu nặng gì cho lắm, khi gia gia của nàng qua đời, nàng không được làm những gì nàng thích, mặc dù không muốn nhưng kém chút nữa là phải lập gia đình, may mắn chính là trước khi xuất giá ba ngày, nàng đã đột phá được sư giai, trở thành Nam Cung gia đệ nhất cao thủ, tấn chức trưởng lão, tránh được một kiếp, cho đến khi tiền nhiệm tộc trưởng qua đời, tính tình của Nam Cung Phỉ Phỉ càng tự do không ai quản được.
Bởi vì những ích lợi của việc thực lực bản thân đề cao nên Nam Cung Phỉ Phỉ càng chuyên tâm tu luyện, trở thành đệ nhất cao thủ từ trước đến nay của Nam Cung gia, đáng tiếc Nam Cug Phỉ Phỉ nhất tâm tu luỵên tâm pháp, tại phương diện pháp thuật và kỹ sảo chiến đấu không có nhiều để ý và kinh nghiệm.
Nam Cung Phỉ Phỉ đã có tu vi sư gia hậu kỳ, thế nhưng cùng người khác giao chiến lại không có nhiều nắm chắc, nếu như chính diện xung đột với Phùng Thiên Đạo, chỉ sợ hơn phân nửa là phải chịu thua, cũng may tại phương diện bộ pháp của nàng coi như không sai, đi theo sau không hề bị phát hiện, một mực tìm kiếm cơ hội đánh lén.
Ngay cả như vậy, Nam Cung Phỉ Phỉ cũng phải tốn nhiều tâm tư chuẩn bị đạo phù cả hai tay, vậy mà chỉ cần một kích đã đánh ngất Phùng Thiên Đạo. Cái hiệu suất cao nhất này không phải là do bản thân nàng rất lợi hại, nguyên nhân chính là do thanh niên kia diễn trò quá tốt.
Mấy tấm đạo phù cầm trong tay Nam Cung Phỉ Phỉ không cần phải dùng đến, nhìn Phùng Thiên Đạo té ngã trên mặt đất, xì, nhất thời cười ra thành tiếng, rất vất vả mới ngưng cười lại được, lại nhìn Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:
- Trong đầu ngươi suốt ngày đều có những ý tưởng như thế này hay sao?y hay sao?"iei day t
Lâm Khiếu Đường vô tội nói:
- Tất cả chỉ vì hắn quá võ đoán mà thôi, ta có lòng tốt nhắc nhở hắn, không hề có một chút ý tứ lừa dối hắn, ai bảo hắn lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy đây?
Nam Cung Phỉ Phỉ che miệng tươi cười, tố nhan xinh đẹp hơi hơi chớp động:
- Sao ngươi biết ta muốn công kích hắn mà không phải công kích ngươi?
- Nhãn thần của ngươi nói cho ta biết ngươi rất thưởng thức tác phong của ta!
Lâm Khiếu Đường da dày pha chút phúc hậu.
Lâm Uyển Nhi hồ nghi hỏi:
- Các ngươi biết nhau?
Nam Cung Phỉ Phỉ hơi hơi gật đầu nói:
- Còn không đến một ngày một đêm.
Lâm Khiếu Đường giờ mới biết, trong bốn năm Lâm Uyển Nhi bị giam lỏng trong Nam Cung Phủ lại thân thiết với vị Nam Cung Phỉ Phỉ này nhất. Ở trước mặt người khác vẫn gọi một tiếng tiểu thư nhưng trong phòng vẫn gọi Phỉ Phỉ tỷ, thậm chí còn gọi cực kỳ thân thiết.
Lâm Khiếu Đường dùng một loại nhãn thần quái lạ nhìn Uyển Nhi, bất động thanh sắc kéo nàng qua một bên, nhẹ gióng nói:
- Cái đó, Uyển Nhi, ngươi và tiểu thư đây, có cái gì hay không?
Uyển nhi nháy nháy mắt mấy cái, không rõ nói:
- Cái gì cái kia là cái gì?
- Hư!
Lâm Khiếu Đường khẩn trương nhìn thoáng quá Nam Cung Phỉ Phỉ, hạ giọng nói:
- Vị tiểu thư này có ép ngươi cùng nàng làm cái gì đó?
Lâm Uyển Nhi vẫn không rõ hỏi:
- Phỉ Phỉ tỷ luôn luôn đối với ta rất tốt, chưa bao giờ ép buộc ta làm cái gì a!
Lâm Khiếu Đường không hề bớt lo lắng hỏi tiếp:
- Không ép buộc, vậy là ngươi tự nguyện?
Trong đầu Lâm Khiếu Đường nhất thời hiện lên một số cảnh tượng…
- Khiếu Đường ca ca, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Trên mặt Uyển Nhi hiện lên một đám mây đỏ, đã hiểu sai ý tứ.
Nam Cung Phỉ Phỉ đột nhiên tiến lên nói:
- Uyển Nhi, chúng ta đi!
Lâm Khiếu Đường lại càng hoảng sợ, vội ho một tiếng rồi đuổi theo, thần sắc bất định nhìn đôi nữ tử đang bước phía trước, Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo cánh tay Nam Cung Phỉ Phỉ, động tác muốn bao nhiêu đen tối có bấy nhiêu đen tối.
Nam Cung từ đường được đặt trong một gian nội viện, trong sự u tĩnh lại hiện lên nét trang nghiêm. Người có công trong mọi thời đại của Nam Cung gia đều được đặt bài vị tại nơi này, hàng năm đều giành ra một ngày, tộc trưởng dẫn các tộc nhân đến tế bái.
- Ta không tiện đi vào, các ngươi đi vào thôi, cầm Thiên Châu, những thứ khác không nên lộn xộn.
Vẻ mặt của Nam Cung Phỉ Phỉ nghiêm trang nói.
Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi cũng không khách khí, trực tiếp tiến vào. Phía trong từ đường rất lớn, dựa theo bản đồ hướng dẫn xoay một khối bài vị một vòng, quả nhiên có một cái cửa ngầm mở ra, thực sự có thông đạo ngầm dưới đất.
Tầng hầm rất rộng, được đặt rất nhiều cấm chế, bất quá trên đường tới đây Nam Cung Phỉ Phỉ đã đóng tất cả cấm chế, bởi vậy Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi không hề gặp nhiều trở ngại
Thiên Châu được đặt trong một địa phương dễ thấy, bảo bối cực kỳ vô dụng loại này so với các bảo vật tổ truyền khác của Nam Cung gia thực tế cũng không tính là gì, bất quá hiện tại rất trùng hợp lại có tác dụng khá lớn.
Thiên Châu chính là một viên ngọc màu xám lớn cỡ nắm tay, thường thường loé ra một chút quang mang, khi Uyển Nhi tiếp nhận Thiên Châu thì thân thể chợt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phảng phất như cấm chú trên cơ thể bị Thiên Châu phá giải.
Khi hai người đi ra ngoài thì Nam Cung Phỉ Phỉ đang đứng tựa cạnh một thân cây trong đình viện suy ghĩ xuất thần, đến tận khi hai người bước lại gần mới hồi phục lại tinh thần
- Lấy được rồi?
Uyển Nhi gật đầu nói:
- Phỉ Phỉ tỷ, không phải ngươi rất muốn ra thế giới bên ngoài nhìn hay sao? Không bằng chúng ta cùng nhau đi, dù sao ngươi ở lại nơi này cũng không vui vẻ gì.
Nam Cung Phỉ Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trên khuôn mặt trắng hồng miễn cưỡng cười
- Gia đình của Tương Ngọc ở tại Đại Châu Thành, ta nghĩ nàng cũng không muốn đi quá xa nơi ấy, cứ chờ một đoạn thời gian nữa rồi tính!
Câu nói cuối cùng này thực sự có chút nặng nề. Nam Cung Phỉ Phỉ dù sao cũng đã tiến nhập sư giai, ngoài thọ nguyên vượt quá hai trăm tuổi, mà Tương Ngọc bất quá chỉ là người thường, nhiều nhất chỉ sống đến tám mươi tuổi, hơn nữa khi năm, mười năm nữa trôi qua, sẽ từ từ gặp hiện tượng già lão, người chỉ có một nguyên môi, muốn tu luyện đến sư giai thực sự là vô vọng.
Ầm ầm…
Một đình viện cách đó không xa truyền đến những tiếng nổ cực lớn!
Kình khí cường đại thậm chí lan rộng đến tận từ đường, Nam Cung Phỉ Phỉ đẩy hai nguời đi rồi nói:
- Các ngươi nhanh chóng đi đi, nếu như bọn gia tướng đến được nơi này sợ là phải có một trận ác đấu. Ngày hôm nay Nam cung gia đã chết rất nhiều người, ta không muốn nhìn thấy thương vong nhiều hơn.
- Phỉ Phỉ tỷ, ân tình ngày hôm nay, Uyển nhi khắc ghi trong tâm khảm, sự chiếu cố trong bốn năm qua không thể hồi báo, Uyển Nhi đáp ứng ngươi, tuyệt đối không để phụ thân thù hận Nam cung gia các ngươi, kiếp này Uyển Nhi cũng sẽ không thương tổn đến người của Nam Cung gia, không động đến một gốc cây ngọn cỏ trong Nam Cung gia, tuyệt không hối hận.
Lâm Uyển Nhi không biết vì sao có cảm xúc bột phát, mỗi khi nghĩ đến sau lần gặp mặt này chỉ sợ khó có thể gặp lại nhau, trong lòng có chút thương cảm, tựa hồ trong mắt nàng có khắc một loại bi thương khó nói thành lời, gông xiềng không thể cởi bỏ. Truyện Sắc Hiệp -
Nam Cung Phỉ Phỉ hâm mộ nhìn đôi thiếu niên nam nữ này, tựa hồ như đã tìm được một mục tiêu nào đó, nhưng lại không thể thực sự thực hiện.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi nói Phỉ Phỉ tỷ, nàng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nhìn nhãn thần của ngươi có chút là lạ.
Lâm Uyển Nhi vừa bước đi vừa hỏi.
Lâm Khiếu Đường nhún vai nói:
- Hay là nàng nhìn thấy ta lớn lên rất đẹp trai!
Lâm Uyển Nhi chu miệng nói:
- Không đúng, cho dù ngươi lớn lên đẹp trai, Phỉ Phỉ tỷ cũng không vì thế mà thích ngươi, bởi vì nàng…
Nói đến đây Uyển Nhi đột nhiên dừng lại không nói nữa.
- Bởi vì nàng cái gì?
Lâm Khiếu Đường truy vấn.
Mặt Lâm Uyển Nhi đỏ lên lắc đầu nói:
- Không có gì. Nói chung Phỉ Phỉ tỷ là một người đáng thương, Uyển nhi nghĩ nàng muốn bay lượn tự do như đôi uyên ương, thế nhưng nàng không tìm được người cùng bay với nàng, khát vọng muốn có một ai đó có thể tâm sự, thế nhưng lại không có ai làm được.
Tiểu nha đầu đúng là thông minh hơn nhiều, vấn đề sâu như vậy mà nàng có thể nhìn ra, Lâm Khiếu Đường nháy mắt mấy cái rồi nói:
- Ngươi biết được vấn đề của nàng hay sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuỵêt mỹ thoát trần của Uyển Nhi lại đỏ lên, bất quá vẫn khẽ gật đầu.
- Ngươi biết nàng thích nữ nhân?
Lâm Khiếu Đường đột nhiên đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên
- Khiếu Đường ca ca, ngươi đã biết hết?
Lâm Khiếu Đường ha ha cười
- Uyển nhi lẽ nào đã quên, Khiếu Đường ca ca của ngươi biết hết một nửa chuyện trên trời, còn trên mặt đất không gì không biết, cái này thì có gì kỳ quái đâu chứ, đừng có dùng nhãn thần kỳ quái như vậy nhìn ta.
Uyển Nhi chu môi nói:
- Bốn năm đã trôi qua, Khiếu Đường ca ca ngươi vẫn như vậy.
- Ha ha ha, đây mới là bản sắc nam nhi, nếu như thay đổi mà nói, Uyển Nhi chẳng phải là không thích ta nữa!
Lâm Khiếu Đường dõng dạc nói.
- Hừ, Khiếu Đương ca ca cũng quá coi thường Uyển Nhi rồi.
Uyển Nhi e thẹn nói.
Vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi ra khỏi Nam Cung phủ, Uyển Nhi phóng ra một đạo ánh sáng tử diễm, bay thẳng lên trời, hai người hướng phía ngoài thành chạy đi.
Lại nói Lâm Liệt và Địch Long trong nam Cung phủ khai chiến, cũng hại khổ người của Nam cung gia không ít, chỉ riêng khí tức của hai người đã đủ để giết người, huống chi là sóng xung kích theo mỗi đòn chiến đấu kịch liệt.
Cũng may Lâm Liệt cũng không thực sự muốn cùng Địch Long đấu sống chết, vẫn đứng một chỗ khống chế hoả diễm du đấu, đều là chiêu đến thì tiếp, rất ít khi xuất thủ tấn công.
Địch Long tự nhiên biết tâm tư của Lâm Liệt, thế nhưng hoàng kim khí diễm lại là tuỵêt thế công pháp khắc chế chính mình, cho dù một thân bản lĩnh thông thiên cũng không thể phát huy hết, bất quá Lâm Liệt muốn đánh bại bản thân thì nan càng thêm nan, nếu như không đấu đủ mấy ngày mấy đêm, không hao hết sức lực thì hai người tuỵêt nhiên không phân ra thắng bại.
Tử quang chợt loé lên xa xa, Lâm Liệt bỗng nhiên thu tay lại, ba đầu kim long hoả diễm huyễn hoá phóng ra đều thu hồi lại, ôm lấy Lam Phượng Hoàng đã hôn mê phía dưới, cười lớn một tiếng nói:
- Địch huynh, Lâm mỗ còn rất nhiều chuyện muốn làm, hôm nay không muốn tiếp tục chơi với ngươi, ngày khác sẽ đấu tiếp, ha ha ha…
Địch Long còn muốn thi triển tuyệt kỹ giữ lại đối phương thì Lâm Liệt đã hoá thành một đạo kim quang bay lên trời, chỉ trong thời gian chớp mắt đã biến mất không thấy.
Địch Long ngay từ đầu đã chịu rất nhiều nghẹn khuất, bị dắt mũi đi, giết người không được còn bị đùa giỡn, cừu không báo được, lại rước lấy một bụng nộ khí, trước khi đi trút khí một trận, hơn mười gian phòng ốc của Nam Cung quý phủ hoá thành một đống phế tích.
Cho dù là một trong tam đại thế gia Nam Cung gia tộc, trong mắt những cao nhân tu luyện giới bất quá chỉ là một con kiến hôi muốn giết chết lúc nào cũng được. Người ta đi rồi, ta lại đang mất hứng vậy thì mượn ngươi trút khí.
Khi Nam Cung Bác từ trong đả toạ điều tức mở mắt ra thấy đống phế tích trong gia phủ thì vô lực thở dài một hơi. Từ những ngày đầu giam lỏng Lâm Uyển Nhi, hắn đã dự liệu được sẽ có một ngày như vậy, cái gì chó má tam đại thế gia, kết quả cũng chỉ là công cụ của các đại tông phái mà thôi.
Nhưng mà ngay khi Nam Cung Bác chỉ huy dọn dẹp đống phế tích thì một vận rủi lớn hơn nữa đang lặng lẽ trút xuống đầu Nam Cung gia tộc.
- Tộc trưởng, không tốt rồi, Phùng tiền bối tại đình viện phía sau bị người khác giết chết.
Một gã gia tướng vội vã chạy đến bối rối nói.
Phùng Thiên Đạo đã chết, là bị tử long khí diễm thiêu đốt mà chết, từ những vết thương bên ngoài thì là như vậy. Nam Cung Nha Nguyệt như thế nào cũng không thể tin tưởng được đây là sự thực, với năng lực của Lâm Uyển Nhi khi bị không chế, căn bản không có khả năng giết chết sư huynh, thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt lại không thể không tin…
Vùng ngoại thành, phía Tây Đại Châu thành ba mươi dặm, trong một khu rừng rậm rạm, Lâm Khiếu Đường buồn chán ngồi trên một tảng dá ngủ gà ngủ gật, nhưng kỳ thực lỗ tai vẫn dựng thẳng, lắng nghe đoạn đối thoại kịch liệt của đôi phụ tử.
- Vì sao để ta đi Kinh Châu thành? Ta không muốn đi!
Lâm Uyển Nhi không giải thích được nhìn Lâm Liệt nói.
Dáng vẻ kim quang khí diễm trên người Lâm Liệt đã biến mất không thấy, khôi phục trạng thái bình thường, vốn định nổi giận quát nạt một trận, nhưng trong lòng chung quy cảm thấy có lỗi với nữ nhi
- Đó là địa phương mà mẫu thân ngươi sinh ra và lớn lên, chẳng lẽ ngươi không muốn đi xem hay sao?
Tác giả :
Mộc Thang