Đấu Y
Chương 120: Mới đến
Thanh Phong trấn mấy ngày nay so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều, những chỗ sân rộng và các con đường chủ yếu đều trở thành chỗ bán hàng rong tuyệt vời của các tu luyện giả.
Trong Tân La thành cũng có chợ, nhưng đó đều là nơi dùng cho hoạt động mua bán của người thường, tiền giao dịch đều là tiền kim loại, tu luyện giả không cần đến tiền, thứ họ muốn chỉ có nguyên thạch, làm vật trao đổi, tiền đối với tu luyện giả không có tác dụng gì đáng kể.
Hình ảnh nhiều tu luyện giả mở chỗ trao đổi buôn bán như vậy là lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường nhìn thấy, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Tuy nói trong khu giao dịch của Hoa U cũng có khu vực dành riêng cho các tu luyện giả tự do trao đổi buôn bán, nhưng dù sao cũng có hút hạn chế và kiêng kị. Hoa U dù sao chính là nơi có nhiều tình báo nhất, đại đa số người không muốn dưới tình huống bị giám sát mà lấy ra của cải, nếu như muốn thứ tốt thì có thể trực tiếp đến phòng đấu giá là được, thế nhưng nếu như không qua được phòng giám định thì không thể tiến hành đấu giá, rất nhiều vật hữu dụng bị giữ lại ở khâu giám định thành những thứ không quan trọng.
Trên thực tế, đại đa số những người mới tu luyện và với đại đa số những tu luyện giả tầng trung không thích giao dịch thông qua Hoa U, chỉ có các đại gia tộc, những cao thủ không có nhiều cố kỵ, cao tầng đại môn phái và những người giàu có không thuộc về tu luyện giới mới thích loại trình tự giao dịch ở Hoa U.
Đương nhiên bản thân Hoa U cũng không dựa vào việc làm trung gian, công việc chủ chốt của họ chính là bán tình báo và các giao dịch làm thuê, những thứ khác chỉ là sản nghiệp phụ trợ.
Bởi vậy đối với những tu luyện giả mới mà nói, mỗi năm tổ chức võ đạo đại hội chính là cơ hội tuỵêt hảo để tìm các bảo bối, cho dù không có mong muốn gì trúng cử vào các đại môn phái, nhưng... ít nhất... có thể có được cơ hội rất lớn để thu được thứ gì đó mà mình muốn.
Điều này hầu như là lí do lớn nhất của đại đa số người tham gia, nếu như không có những chuyện này nhất định nhân số tham gia sẽ giảm một mức lớn.
Một đường đi tới, Lâm Khiếu Đường không hề phát hiện được vật phẩm gì đó mà mình cần.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường chuẩn bị tìm một nhà nghỉ nào đó trước dừng chân trước thì bỗng nhiên có một thân ảnh gầy nhỏ vọt lên ngăn cản phía trước, vẻ mặt cẩn thận nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, nơi này ta có vũ khí rất đặc thù và đan dược, có thể ngươi sẽ sử dụng đươc, có muốn nhìn một chút hay không?
Người này cư nhiên có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận bản thân, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường hơi bị ngẩn ra, không khỏi cảnh giác, quan sát trên dưới một chút, người này thấp bé không vượt qua một thước sáu, sắc mặt vàng như nến, nhìn qua dinh dưỡng rối loạn nghiêm trọng. Bất quá đôi con mắt cực kỳ có tinh thần kia đã bán đứng tình hình thực tế của hắn.
Tu vi của người này cũng không thấp, thuộc võ tông nhất phái, tiến vào sĩ giai là điều khẳng định, về phần cụ thể đã đến tinh cấp nào, Lâm Khiếu Đường không nhìn ra được chính xác. Ở nơi này không như trong Tân La thành, tuỳ tiện tìm vài người đều đã có sĩ giai.
Lâm Khiếu Đường bất động thanh sắc nói:
- Tiểu đệ tu vi nông cạn, tới nơi này chỉ là vì muốn thêm chút kiến thức, hơn nữa bản thân cũng không có tiền, vì vậy không định thực hiện giao dịch nào đó, xin lỗi!
Nam tử thấp bé nhìn thấy Lâm Khiếu Đường định đi, đưa tay ngăn cản.
- Tiểu huynh đệ không cần hoảng hốt, những vật trong tay tại hạ đối với người phi thường hữu dụng, ta xem trong khí tức của huynh đệ có độc lực toả ra, nghĩ tất là người dùng độc, vừa lúc tại hạ có một viên Chiểu Sương hoàn, chính là hạ giai ngũ phẩm độc đan, người tu luyện độc lực có thể hoàn toàn tiêu hoá đan dược này, tu vi rất có thể tăng thêm một mức lớn. Bởi vì người cần những loại đan dược này rất hiếm, mà tại hạ thực sự lại thiếu nguyên thạch, vì vậy phải vội vã bán ra, chỉ cần ba khối nguyên thạch là có thể mua được, ngươi thấy thế nào?
Chiểu Sương hoàn không phải là loại vật phẩm gì đó hiếm lạ, nhưng đối với người tu luỵên độc lực lại là một loại đan dược rất không tồi, xác thực thuộc về hạ giai ngũ phẩm. Thế nhưng ba khối nguyên thực cũng quá tiện nghi rồi. Lâm Khiếu Đường cũng không biết rõ giá cả trên thị trường, nhưng viên chiểu sương hoàn này tuyệt đối có thể bán được trên ba mươi khối nguyên thạch.
Người này không ngờ chịu bán ra với ba khối nguyên thạch. Hai mắt của Lâm Khiếu Đường ánh lên tia sáng mị mị khó phát hiện, trong lòng có chút hiểu ra, trên mặt lại xấu hổ nói:
- Không dối gạt ngươi, kỳ thực ngay cả ba khối nguyên thạch ta cũng không thể đưa ra được.
Nam tử thấp bé cũng không rút lui, dường như thấy Lâm Khiếu Đường rất bình thường, không cần suy nghĩ nói:
- Tử tinh tệ cũng có thể giao dịch.
Người này cang không ngừng hạ giá Lâm Khiếu Đường lại càng thấy khả nghi, bất quá trong lòng lại hiện lên một chút hiếu kỳ, muốn biết những người này thực sự sẽ làm gì.
Thấy thiếu niên trước mắt tuyệt không có bộ dáng động tâm, trên mặt của nam tử thấp bé hiện lên một tia cầu xin, thoạt nhìn rất thương cảm, thực giống như hình tượng một người con hiếu thảo bán rẻ gia sản chỉ vì lão mẫu ở nhà cần chữa bệnh.
- Trương huynh, nguyên lai người ở đây, ta tìm ngươi thực sự là khổ a! Những thứ của ngươi thực sự là vật tốt giá rẻ a, đan dược lần trước ngươi bán cho ta quả là tốt, phục dụng vào không đến bẩy ngày, nguyên lực của lão tử tăng liền ba mươi độ, thứ tốt a, mà bán có hai khối nguyên thạch, ta hỏi ngươi có còn hàng hay không?
Một gã đại hán bỗng nhiên từ bên cạnh chạy tới, khuôn mặt không làm khán giả thất vọng tràn đầy nét tươi cười vui vẻ vì chiếm tiện nghi.
"Thông đồng!" Lâm Khiếu Đường thoáng cái đã hiểu rõ, nếu như tên đại hán này không xuất hiện thì hắn thực không đoán ra được ý đồ của vị Trương huynh này.
Đại hán rõ ràng là một tên môi giới, hoá ra hai vị này là một đôi lừa đảo, coi chính mình là một tiểu thiếu niên thuần khiết không biết gì lần đầu tiên ra khỏi nhà.
Nam tử thấp bé co rụt đầu lại dường như rất sợ người khác nghe được, nhỏ giọng nói:
- Vị đại huynh đệ này, nói nhỏ một chút được không, những thứ đó của tại hạ không quá chính đáng, nếu như tin tức bị tiết lộ ra sợ là sẽ xảy ra chuyện!
Đại hán vội vã che miệng lại một cách khoa trương, lé mắt nhìn bốn phía một chút, hạ giọng nói:
- Trương huynh còn có hàng hay không?
Nam tử thấp bé cẩn thận nói:
- Ở đây không tiện, chúng ta đến một địa phương nào đó ít người nói chuyện kỹ hơn, tiểu huynh đệ, ngươi có muốn đến xem hay không, nhìn xem thì không cần tiền của ngươi, thực sự thấy không thích ngươi có thể không mua.
Lâm Khiếu Đường cũng không muốn tiếp tục chơi trò với những người này, chỉ là ánh mắt quét qua, chợt thấy một chiếc ngọc bội đeo trên thắt lưng đại hán, tạo hình so với ngọc bội Lâm Ngật Nhiên đưa cho hắn giống như đúc, lẽ nào người này chính là môn nhân của Cự Kiếm Sơn Trang.
Dưới sự hiếu kỳ, Lâm Khiếu Đường đi theo, dưới sự dẫn đường của nam tử thấp lùn, vòng vo qua hai con phố, tiến vào một ngõ nhỏ, ở đây rõ ràng ít người hơn rất nhiều. Lúc này nam tử thấp lùn dừng lại, đột nhiên quay lại hỏi:
- Tiểu huynh đệ, quý danh của ngươi là gì?
Lâm Khiếu Đường đang muốn trả lời, nam tử thấp lùn bỗng nhiên vung tay lên, một luồng sương trắng phóng thẳng vào mặt, có một mùi thơm nồng đậm tiến vào trong mũi.
Mê huyễn dược? Trong đầu hiện lên ba chữ, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy mũi ngứa ngứa.
Hắt xì!
Mạnh mẽ hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi nói:
- Ta họ Lâm.
- A!
Nam tử thấp lùn gật đầu, quan tâm hỏi:
- Lâm tiểu huynh, hiện tại ngươi có cảm giác gì không? Có thấy váng đầu hoa mắt hay không?
Lâm Khiếu Đường mơ hồ lắc đầu nói:
- Có một chút, luồng sương trắng vừa rồi là gì vậy?
Nam tử thấp lùn mỉm cười.
- Đương nhiên là thứ tốt rồi, chỉ cần ngửi thấy một chút, liền cảm thấy vui vẻ như thần tiên, Lâm tiểu huynh có thấy bắt đầu xuất hiện cảm giác lâng lâng hay không?
Lâm Khiếu Đường cười hắc hắc.
- Có chút điểm, dường như thân thể nhẹ hơn. Bay ... bay ...
Đại hán bên cạnh chà xát hai tay nói:
- Ha ha, thế là được rồi, một lúc sau sẽ thực sự bay lên cao, sảng khoái đi.
Biểu tình của Lâm Khiếu Đường có chút mê man mà vui vẻ cười khúc khích, nhìn qua có vẻ như đang mơ hồ.
Hai mắt của đại hán toả sáng, tay chà sát cả nửa ngày, bỗng nhiên xoay mặt nhìn nam tử thấp lùn nói:
- Tiểu tử này sao vẫn không ngã xuống?
Nam tử thấp lùn đã bắt đầu kiểm tra người Lâm Khiếu Đường, vừa lục lọi trên dưới vừa nói:
- Tiểu tử này dường như là luyện độc, có thể kháng tính so với người thường cao hơn một chút, lượng thuốc ta vừa dùng nhiều hơn bình thường mười lần, coi như là một đầu trâu cũng phải ngã xuống.
- Đại ... đại ca, ngươi... thắt lưng bội... Thực... Thật xinh đẹp, na... Trong đến... Có... có thể để tiểu đệ... Đưa bầu trời đi... Đùa giỡn đùa giỡn. !
Lâm Khiếu Đường trong mông lung cười khúc khích đưa tay muốn lấy ngọc bội đeo bên thắt lưng.
Đại hán chặn ngang nắm lấy cổ tay, đắc ý cười.
- Đây chính là thứ gia gia lấy được từ trên người một cô nàng, nếu không phải còn thiếu một ít nguyên thạch, cần phải mua bí cương trên tay gã man ngưu rèn một thanh cự kiếm, gia gia hẳn là giống như ngươi hiện giờ cưỡi trên người cô nàng đó cùng bay lên trời, ha ha.
- A! Nói như vậy thứ đó vốn không phải là của ngươi!
- Gia gia không dùng thứ này!
Đại hán ra vẻ nói.
- Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục!
- Đâu đâu, chút tài mọn!
- Xin hỏi vị cô nương kia hiện tại đang ở nơi nào?
- Trong một ngôi nhà dân bỏ đi đầu ngõ, ách... Trương huynh đệ, sao tiểu tử này càng dần càng thanh tỉnh vậy?
Vẻ mặt đại hán nghi vấn cúi nhìn nam tử thấp lùn, một tay chỉ về phái Lâm Khiếu Đường nói.
Nam tử thấp lùn bảo trì tư thế ngồi chồm hỗm vẫn không nhúc nhích, một tay với lên người Lâm Khiếu Đường, tay kia đang muốn tháp trữ vật giới chỉ trên ngón tay Lâm Khiếu Đường, có thể cử động chỉ còn có mắt và miệng.
- Ngu ngốc, hắn căn bản không hề trúng Mê Huyễn độc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đại hán lúc này mới phản ứng lại, dưới sự kinh hãi mạnh mẽ rút thanh cự kiếm vẫn đeo sau người ra, lực lượng cực lớn bổ về phía Lâm Khiếu Đường.
Đương...
Một tiếng vang lên, đại kiếm và bàn tay thịt của Lâm Khiếu Đường đối chọi với nhau.
Đại hán hầu như không thể tin được hai mắt của mình, một chém của hẳn đủ để bổ nham thạch ra làm hai nửa, nhưng lúc này ngay cả da của đối phương cũng không làm gì được, hổ khẩu bản thân còn cảm thấy tê dại.
Đại hán không hề phát hiện ra được rằng bên ngoài bàn tay của Lâm Khiếu Đường có một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, đó chính là tầng nguyên sa cực mỏng, tầng nguyên sa này và da thịt không hoàn toàn tiếp xúc cùng một chỗ, giữa chúng có một không gian rất nhỏ, cự ly cực nhỏ này có tầng tầng lớp lớp nguyên lực lưu động.
Năm ngón tay hợp lại, Lâm Khiếu Đường vững chắc nắm thấy thân kiếm, đại hán đỏ bừng mặt nhưng vẫn không thể rút kiếm ra được.
Đại hán nóng nảy, nhìn nam tử thấp lùn vẫn không nhúc nhích quát:
- Gặp phải người lợi hại thì chân ngươi liền nhũn ra hay sao? Lên đi!
- Không thể động đậy lên như thế nào?
Nam tử thấp lùn uể oải nói.
Trước đó Lâm Khiếu Đường còn cho rằng hai tên lừa đảo này còn có chút bản lĩnh, thế nhưng hai người này ngay cả ngọc bội của Cự Kiếm sơn trang cũng không nhận ra, nghĩ đến cũng không có gì tài giỏi.
Từ lúc nam tử thấp lùn có hành động thì Lâm Khiếu Đường đã phong bế huyệt đạo của hắn, chiêu thức độc môn bí tịch này thực sự có thể doạ người nhảy dựng.
Nam tử thấp lùn thất kinh, trong lòng biết đã nhìn lầm người, vốn cho rằng đối phương chỉ là một mao đầu tiểu tử vừa mới ra khỏi nhà, không hề nghĩ đến hắn chính là một cao nhân hiện sơn bất lộ thuỷ, cuống quít nói:
- Tiểu nhân có mắt như mù, hy vọng các hạ có thể bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân nguyên dâng đại lượng nguyên thạch cho các hạ.
Nam tử thấp lùn chính là một kẻ thuộc võ tông tặc phái, thuật nhìn ngươi khá lợi hại, chỉ là phương pháp liễm tức của Lâm Khiếu Đường càng thêm tinh diệu, dẫn đến việc hắn cho rằng Lâm Khiếu Đường bất quá chỉ vừa mới qua trúc cơ, một mao đầu tiểu tử nào đó của tiểu gia tộc phái ra ngoài trải nghiệm cuộc đời.
Đại hán bất quá chỉ có thực lực vệ giai, khi Lâm Khiếu Đường không hề ẩn dấu phát ra khí tức chân thực thì đại hán nhất thời đình chỉ giãy dụa, trực tiếp buông đại kiếm ra, nhãn thần hoảng loạn đứng một bên. Nam tử thấp lùn còn hoàn hảo, dù sao cũng cùng một giai vị với Lâm Khiếu Đường chỉ là cấp số kém hơn, đại hán thì kém hơn tròn một giai vị, chênh lệch cực lớn làm cho đại hán không dám nhìn thẳng vào Lâm Khiếu Đường đang phóng khí tức nguyên lực.
Lâm Khiếu Đường quăng đại kiếm đi, không hề sợ hãi hai người có hành động gì đó, lập tức giải huyệt đạo của nam tử thấp lùn, chỉ là thuận tiện lấy trữ vậy giới chỉ của đối phương ra, sau khi thu hồi mới nói:
- Tên ngươi là gì?
- Tiểu nhân là Trương Thông!
Nam tử thấp lùn cung kính nói.
- Tiểu nhân Ngưu Tam!
Đại hán có chút tự tác đa tình giới thiệu.
Lâm Khiếu Đường gật đầu lại hỏi:
- Các ngươi tới tham gia võ đạo đại hội đúng không?
Trương Thông méo miệng, nói lời thật lòng:
- Nói ra thật xấu hổ, hai ta tu vi hèn mọn, Ngưu Tam bất quá chỉ có tu vi 6 tinh võ vệ, mà ta thì đạt được 2 tinh võ sĩ mà thôi, muốn tranh đấu tại đại hội, điều này tuyệt đối không có khả năng, chúng ta chỉ định đục nước béo cò, kiếm chút thu nhập thêm mà thôi.
- Các ngươi đã tới bao lâu rồi?
Lâm Khiếu Đường cảm thấy bản thân cần một cơ sở ngầm liền hỏi.
- Chúng ta là những tán nhân gần đây.
Bị điểm huyệt, Trương Thông đã sợ hãi trong lòng, không có bất cứ cái gì giấu diếm, hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt thăng cấp từ một mao đầu tiểu tử trong tiểu gia tốc nào đó đi ra thành một cao nhân trung tầng gia tộc, ánh mắt Lâm Khiếu Đường chợt loé, lấy ra hai viên dược hoàn màu vàng, đưa lên phía trước nói:
- Hai ngươi mỗi người ăn một viên.
Trương Thông cầm lấy dược hoàn do dự, hai chân của Ngưu Tam thì run lên, kém chút xíu thì quỳ xuống lạy lục cầu xin tha thứ:
- Anh hùng tha mạng a, chúng ta chỉ là hết ăn lại uống, cũng chưa làm hại ai!
Trên mặt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng:
- Muốn ta phải ép các ngươi nuốt hay sao?
Trong mắt Trương Thông hiện lên một tia phản kháng, hơi lướt qua nhưng chung quy vẫn buông tha, chỉ tự trách mình nhìn người không chính xác, trong lòng quyết tâm, cầm dược hoàn nuốt xuống, Ngưu Tam bất đắc dĩ cầp lấy rồi buông ra, hơn ba lần cuối cùng cũng phải nuốt vào.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường buông lỏng, ôn hoà nói:
- Dược hoàn các ngươi vừa mới nuốt vào, chính là một loại độc dược chậm phát tác, mỗi bảy ngày phát tác một lần, nếu như phát tác thì thống khổ không gì sánh được nhưng cũng không trí mạng, bất quá nếu đã phát tác liên tục ba lần, thần kinh sẽ bị hỏng biến thành tàn phế, nghiêm trọng mà nói có thể trực tiếp dẫn đến cái chết.
Ngưu Tam sợ đến sắc mặt tái mét, Trương Thông cũng cực kỳ khó coi, nhưng không thể làm gì được.
Lâm Khiếu Đường lại móc ra mấy viên dược hoàn màu trắng nói:
- Bất quá các ngươi yên tâm, chỉ cần trước khi phát tác ăn một viên dược hoàn này nào sẽ ngăn chặn được, lần thứ hai sẽ kéo dài bảy ngày sau, ta đối với Thanh Phong trấn cũng không quen thuộc, đối với võ đạo đại hội cũng có rất nhiều hiếu kỳ, cần dân bản xứ làm người hướng dẫn và cơ sở ngầm, chỉ cần trước khi võ đạo đại hội chấm dứt, làm việc cho ta thật tốt, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.
Trương Thông, Ngưu Tam đối mặt nhìn nhau, liền song song ôm quyền nói:
- Nguyện dốc sức vì lão đại cống hiến.
Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói:
- Ta họ Lâm, tốt nhất là gọi Lâm công tử!
Xưng hô lão đại này trên đời chỉ có một người có thể gọi hắn, điều này hiển nhiên Lâm Khiếu Đường không nói ra.
- Dạ, Lâm công tử!
Hai người cùng lên tiếng.
Lâm Khiếu Đường co tay lại, cách không hút lấy ngọc bội đeo trên thắt lưng Ngưu Tam, đây là một loại kỹ năng cơ bản nhất của Trảo Long thủ. Nhưng Trương Thông, Ngưu Tam lại bị chiêu thức này làm hoảng sợ, ý niệm phản kháng trong lòng triệt để biến mất.
Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát kỹ ngọc bội, xác định so với ngọc bội của hắn hoàn toàn giống nhau, không hề làm giả mới nói:
- Dẫn ta đi gặp chủ nhân của miếng ngọc bội này.
Trong Tân La thành cũng có chợ, nhưng đó đều là nơi dùng cho hoạt động mua bán của người thường, tiền giao dịch đều là tiền kim loại, tu luyện giả không cần đến tiền, thứ họ muốn chỉ có nguyên thạch, làm vật trao đổi, tiền đối với tu luyện giả không có tác dụng gì đáng kể.
Hình ảnh nhiều tu luyện giả mở chỗ trao đổi buôn bán như vậy là lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường nhìn thấy, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Tuy nói trong khu giao dịch của Hoa U cũng có khu vực dành riêng cho các tu luyện giả tự do trao đổi buôn bán, nhưng dù sao cũng có hút hạn chế và kiêng kị. Hoa U dù sao chính là nơi có nhiều tình báo nhất, đại đa số người không muốn dưới tình huống bị giám sát mà lấy ra của cải, nếu như muốn thứ tốt thì có thể trực tiếp đến phòng đấu giá là được, thế nhưng nếu như không qua được phòng giám định thì không thể tiến hành đấu giá, rất nhiều vật hữu dụng bị giữ lại ở khâu giám định thành những thứ không quan trọng.
Trên thực tế, đại đa số những người mới tu luyện và với đại đa số những tu luyện giả tầng trung không thích giao dịch thông qua Hoa U, chỉ có các đại gia tộc, những cao thủ không có nhiều cố kỵ, cao tầng đại môn phái và những người giàu có không thuộc về tu luyện giới mới thích loại trình tự giao dịch ở Hoa U.
Đương nhiên bản thân Hoa U cũng không dựa vào việc làm trung gian, công việc chủ chốt của họ chính là bán tình báo và các giao dịch làm thuê, những thứ khác chỉ là sản nghiệp phụ trợ.
Bởi vậy đối với những tu luyện giả mới mà nói, mỗi năm tổ chức võ đạo đại hội chính là cơ hội tuỵêt hảo để tìm các bảo bối, cho dù không có mong muốn gì trúng cử vào các đại môn phái, nhưng... ít nhất... có thể có được cơ hội rất lớn để thu được thứ gì đó mà mình muốn.
Điều này hầu như là lí do lớn nhất của đại đa số người tham gia, nếu như không có những chuyện này nhất định nhân số tham gia sẽ giảm một mức lớn.
Một đường đi tới, Lâm Khiếu Đường không hề phát hiện được vật phẩm gì đó mà mình cần.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường chuẩn bị tìm một nhà nghỉ nào đó trước dừng chân trước thì bỗng nhiên có một thân ảnh gầy nhỏ vọt lên ngăn cản phía trước, vẻ mặt cẩn thận nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, nơi này ta có vũ khí rất đặc thù và đan dược, có thể ngươi sẽ sử dụng đươc, có muốn nhìn một chút hay không?
Người này cư nhiên có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận bản thân, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường hơi bị ngẩn ra, không khỏi cảnh giác, quan sát trên dưới một chút, người này thấp bé không vượt qua một thước sáu, sắc mặt vàng như nến, nhìn qua dinh dưỡng rối loạn nghiêm trọng. Bất quá đôi con mắt cực kỳ có tinh thần kia đã bán đứng tình hình thực tế của hắn.
Tu vi của người này cũng không thấp, thuộc võ tông nhất phái, tiến vào sĩ giai là điều khẳng định, về phần cụ thể đã đến tinh cấp nào, Lâm Khiếu Đường không nhìn ra được chính xác. Ở nơi này không như trong Tân La thành, tuỳ tiện tìm vài người đều đã có sĩ giai.
Lâm Khiếu Đường bất động thanh sắc nói:
- Tiểu đệ tu vi nông cạn, tới nơi này chỉ là vì muốn thêm chút kiến thức, hơn nữa bản thân cũng không có tiền, vì vậy không định thực hiện giao dịch nào đó, xin lỗi!
Nam tử thấp bé nhìn thấy Lâm Khiếu Đường định đi, đưa tay ngăn cản.
- Tiểu huynh đệ không cần hoảng hốt, những vật trong tay tại hạ đối với người phi thường hữu dụng, ta xem trong khí tức của huynh đệ có độc lực toả ra, nghĩ tất là người dùng độc, vừa lúc tại hạ có một viên Chiểu Sương hoàn, chính là hạ giai ngũ phẩm độc đan, người tu luyện độc lực có thể hoàn toàn tiêu hoá đan dược này, tu vi rất có thể tăng thêm một mức lớn. Bởi vì người cần những loại đan dược này rất hiếm, mà tại hạ thực sự lại thiếu nguyên thạch, vì vậy phải vội vã bán ra, chỉ cần ba khối nguyên thạch là có thể mua được, ngươi thấy thế nào?
Chiểu Sương hoàn không phải là loại vật phẩm gì đó hiếm lạ, nhưng đối với người tu luỵên độc lực lại là một loại đan dược rất không tồi, xác thực thuộc về hạ giai ngũ phẩm. Thế nhưng ba khối nguyên thực cũng quá tiện nghi rồi. Lâm Khiếu Đường cũng không biết rõ giá cả trên thị trường, nhưng viên chiểu sương hoàn này tuyệt đối có thể bán được trên ba mươi khối nguyên thạch.
Người này không ngờ chịu bán ra với ba khối nguyên thạch. Hai mắt của Lâm Khiếu Đường ánh lên tia sáng mị mị khó phát hiện, trong lòng có chút hiểu ra, trên mặt lại xấu hổ nói:
- Không dối gạt ngươi, kỳ thực ngay cả ba khối nguyên thạch ta cũng không thể đưa ra được.
Nam tử thấp bé cũng không rút lui, dường như thấy Lâm Khiếu Đường rất bình thường, không cần suy nghĩ nói:
- Tử tinh tệ cũng có thể giao dịch.
Người này cang không ngừng hạ giá Lâm Khiếu Đường lại càng thấy khả nghi, bất quá trong lòng lại hiện lên một chút hiếu kỳ, muốn biết những người này thực sự sẽ làm gì.
Thấy thiếu niên trước mắt tuyệt không có bộ dáng động tâm, trên mặt của nam tử thấp bé hiện lên một tia cầu xin, thoạt nhìn rất thương cảm, thực giống như hình tượng một người con hiếu thảo bán rẻ gia sản chỉ vì lão mẫu ở nhà cần chữa bệnh.
- Trương huynh, nguyên lai người ở đây, ta tìm ngươi thực sự là khổ a! Những thứ của ngươi thực sự là vật tốt giá rẻ a, đan dược lần trước ngươi bán cho ta quả là tốt, phục dụng vào không đến bẩy ngày, nguyên lực của lão tử tăng liền ba mươi độ, thứ tốt a, mà bán có hai khối nguyên thạch, ta hỏi ngươi có còn hàng hay không?
Một gã đại hán bỗng nhiên từ bên cạnh chạy tới, khuôn mặt không làm khán giả thất vọng tràn đầy nét tươi cười vui vẻ vì chiếm tiện nghi.
"Thông đồng!" Lâm Khiếu Đường thoáng cái đã hiểu rõ, nếu như tên đại hán này không xuất hiện thì hắn thực không đoán ra được ý đồ của vị Trương huynh này.
Đại hán rõ ràng là một tên môi giới, hoá ra hai vị này là một đôi lừa đảo, coi chính mình là một tiểu thiếu niên thuần khiết không biết gì lần đầu tiên ra khỏi nhà.
Nam tử thấp bé co rụt đầu lại dường như rất sợ người khác nghe được, nhỏ giọng nói:
- Vị đại huynh đệ này, nói nhỏ một chút được không, những thứ đó của tại hạ không quá chính đáng, nếu như tin tức bị tiết lộ ra sợ là sẽ xảy ra chuyện!
Đại hán vội vã che miệng lại một cách khoa trương, lé mắt nhìn bốn phía một chút, hạ giọng nói:
- Trương huynh còn có hàng hay không?
Nam tử thấp bé cẩn thận nói:
- Ở đây không tiện, chúng ta đến một địa phương nào đó ít người nói chuyện kỹ hơn, tiểu huynh đệ, ngươi có muốn đến xem hay không, nhìn xem thì không cần tiền của ngươi, thực sự thấy không thích ngươi có thể không mua.
Lâm Khiếu Đường cũng không muốn tiếp tục chơi trò với những người này, chỉ là ánh mắt quét qua, chợt thấy một chiếc ngọc bội đeo trên thắt lưng đại hán, tạo hình so với ngọc bội Lâm Ngật Nhiên đưa cho hắn giống như đúc, lẽ nào người này chính là môn nhân của Cự Kiếm Sơn Trang.
Dưới sự hiếu kỳ, Lâm Khiếu Đường đi theo, dưới sự dẫn đường của nam tử thấp lùn, vòng vo qua hai con phố, tiến vào một ngõ nhỏ, ở đây rõ ràng ít người hơn rất nhiều. Lúc này nam tử thấp lùn dừng lại, đột nhiên quay lại hỏi:
- Tiểu huynh đệ, quý danh của ngươi là gì?
Lâm Khiếu Đường đang muốn trả lời, nam tử thấp lùn bỗng nhiên vung tay lên, một luồng sương trắng phóng thẳng vào mặt, có một mùi thơm nồng đậm tiến vào trong mũi.
Mê huyễn dược? Trong đầu hiện lên ba chữ, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy mũi ngứa ngứa.
Hắt xì!
Mạnh mẽ hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi nói:
- Ta họ Lâm.
- A!
Nam tử thấp lùn gật đầu, quan tâm hỏi:
- Lâm tiểu huynh, hiện tại ngươi có cảm giác gì không? Có thấy váng đầu hoa mắt hay không?
Lâm Khiếu Đường mơ hồ lắc đầu nói:
- Có một chút, luồng sương trắng vừa rồi là gì vậy?
Nam tử thấp lùn mỉm cười.
- Đương nhiên là thứ tốt rồi, chỉ cần ngửi thấy một chút, liền cảm thấy vui vẻ như thần tiên, Lâm tiểu huynh có thấy bắt đầu xuất hiện cảm giác lâng lâng hay không?
Lâm Khiếu Đường cười hắc hắc.
- Có chút điểm, dường như thân thể nhẹ hơn. Bay ... bay ...
Đại hán bên cạnh chà xát hai tay nói:
- Ha ha, thế là được rồi, một lúc sau sẽ thực sự bay lên cao, sảng khoái đi.
Biểu tình của Lâm Khiếu Đường có chút mê man mà vui vẻ cười khúc khích, nhìn qua có vẻ như đang mơ hồ.
Hai mắt của đại hán toả sáng, tay chà sát cả nửa ngày, bỗng nhiên xoay mặt nhìn nam tử thấp lùn nói:
- Tiểu tử này sao vẫn không ngã xuống?
Nam tử thấp lùn đã bắt đầu kiểm tra người Lâm Khiếu Đường, vừa lục lọi trên dưới vừa nói:
- Tiểu tử này dường như là luyện độc, có thể kháng tính so với người thường cao hơn một chút, lượng thuốc ta vừa dùng nhiều hơn bình thường mười lần, coi như là một đầu trâu cũng phải ngã xuống.
- Đại ... đại ca, ngươi... thắt lưng bội... Thực... Thật xinh đẹp, na... Trong đến... Có... có thể để tiểu đệ... Đưa bầu trời đi... Đùa giỡn đùa giỡn. !
Lâm Khiếu Đường trong mông lung cười khúc khích đưa tay muốn lấy ngọc bội đeo bên thắt lưng.
Đại hán chặn ngang nắm lấy cổ tay, đắc ý cười.
- Đây chính là thứ gia gia lấy được từ trên người một cô nàng, nếu không phải còn thiếu một ít nguyên thạch, cần phải mua bí cương trên tay gã man ngưu rèn một thanh cự kiếm, gia gia hẳn là giống như ngươi hiện giờ cưỡi trên người cô nàng đó cùng bay lên trời, ha ha.
- A! Nói như vậy thứ đó vốn không phải là của ngươi!
- Gia gia không dùng thứ này!
Đại hán ra vẻ nói.
- Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục!
- Đâu đâu, chút tài mọn!
- Xin hỏi vị cô nương kia hiện tại đang ở nơi nào?
- Trong một ngôi nhà dân bỏ đi đầu ngõ, ách... Trương huynh đệ, sao tiểu tử này càng dần càng thanh tỉnh vậy?
Vẻ mặt đại hán nghi vấn cúi nhìn nam tử thấp lùn, một tay chỉ về phái Lâm Khiếu Đường nói.
Nam tử thấp lùn bảo trì tư thế ngồi chồm hỗm vẫn không nhúc nhích, một tay với lên người Lâm Khiếu Đường, tay kia đang muốn tháp trữ vật giới chỉ trên ngón tay Lâm Khiếu Đường, có thể cử động chỉ còn có mắt và miệng.
- Ngu ngốc, hắn căn bản không hề trúng Mê Huyễn độc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đại hán lúc này mới phản ứng lại, dưới sự kinh hãi mạnh mẽ rút thanh cự kiếm vẫn đeo sau người ra, lực lượng cực lớn bổ về phía Lâm Khiếu Đường.
Đương...
Một tiếng vang lên, đại kiếm và bàn tay thịt của Lâm Khiếu Đường đối chọi với nhau.
Đại hán hầu như không thể tin được hai mắt của mình, một chém của hẳn đủ để bổ nham thạch ra làm hai nửa, nhưng lúc này ngay cả da của đối phương cũng không làm gì được, hổ khẩu bản thân còn cảm thấy tê dại.
Đại hán không hề phát hiện ra được rằng bên ngoài bàn tay của Lâm Khiếu Đường có một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, đó chính là tầng nguyên sa cực mỏng, tầng nguyên sa này và da thịt không hoàn toàn tiếp xúc cùng một chỗ, giữa chúng có một không gian rất nhỏ, cự ly cực nhỏ này có tầng tầng lớp lớp nguyên lực lưu động.
Năm ngón tay hợp lại, Lâm Khiếu Đường vững chắc nắm thấy thân kiếm, đại hán đỏ bừng mặt nhưng vẫn không thể rút kiếm ra được.
Đại hán nóng nảy, nhìn nam tử thấp lùn vẫn không nhúc nhích quát:
- Gặp phải người lợi hại thì chân ngươi liền nhũn ra hay sao? Lên đi!
- Không thể động đậy lên như thế nào?
Nam tử thấp lùn uể oải nói.
Trước đó Lâm Khiếu Đường còn cho rằng hai tên lừa đảo này còn có chút bản lĩnh, thế nhưng hai người này ngay cả ngọc bội của Cự Kiếm sơn trang cũng không nhận ra, nghĩ đến cũng không có gì tài giỏi.
Từ lúc nam tử thấp lùn có hành động thì Lâm Khiếu Đường đã phong bế huyệt đạo của hắn, chiêu thức độc môn bí tịch này thực sự có thể doạ người nhảy dựng.
Nam tử thấp lùn thất kinh, trong lòng biết đã nhìn lầm người, vốn cho rằng đối phương chỉ là một mao đầu tiểu tử vừa mới ra khỏi nhà, không hề nghĩ đến hắn chính là một cao nhân hiện sơn bất lộ thuỷ, cuống quít nói:
- Tiểu nhân có mắt như mù, hy vọng các hạ có thể bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân nguyên dâng đại lượng nguyên thạch cho các hạ.
Nam tử thấp lùn chính là một kẻ thuộc võ tông tặc phái, thuật nhìn ngươi khá lợi hại, chỉ là phương pháp liễm tức của Lâm Khiếu Đường càng thêm tinh diệu, dẫn đến việc hắn cho rằng Lâm Khiếu Đường bất quá chỉ vừa mới qua trúc cơ, một mao đầu tiểu tử nào đó của tiểu gia tộc phái ra ngoài trải nghiệm cuộc đời.
Đại hán bất quá chỉ có thực lực vệ giai, khi Lâm Khiếu Đường không hề ẩn dấu phát ra khí tức chân thực thì đại hán nhất thời đình chỉ giãy dụa, trực tiếp buông đại kiếm ra, nhãn thần hoảng loạn đứng một bên. Nam tử thấp lùn còn hoàn hảo, dù sao cũng cùng một giai vị với Lâm Khiếu Đường chỉ là cấp số kém hơn, đại hán thì kém hơn tròn một giai vị, chênh lệch cực lớn làm cho đại hán không dám nhìn thẳng vào Lâm Khiếu Đường đang phóng khí tức nguyên lực.
Lâm Khiếu Đường quăng đại kiếm đi, không hề sợ hãi hai người có hành động gì đó, lập tức giải huyệt đạo của nam tử thấp lùn, chỉ là thuận tiện lấy trữ vậy giới chỉ của đối phương ra, sau khi thu hồi mới nói:
- Tên ngươi là gì?
- Tiểu nhân là Trương Thông!
Nam tử thấp lùn cung kính nói.
- Tiểu nhân Ngưu Tam!
Đại hán có chút tự tác đa tình giới thiệu.
Lâm Khiếu Đường gật đầu lại hỏi:
- Các ngươi tới tham gia võ đạo đại hội đúng không?
Trương Thông méo miệng, nói lời thật lòng:
- Nói ra thật xấu hổ, hai ta tu vi hèn mọn, Ngưu Tam bất quá chỉ có tu vi 6 tinh võ vệ, mà ta thì đạt được 2 tinh võ sĩ mà thôi, muốn tranh đấu tại đại hội, điều này tuyệt đối không có khả năng, chúng ta chỉ định đục nước béo cò, kiếm chút thu nhập thêm mà thôi.
- Các ngươi đã tới bao lâu rồi?
Lâm Khiếu Đường cảm thấy bản thân cần một cơ sở ngầm liền hỏi.
- Chúng ta là những tán nhân gần đây.
Bị điểm huyệt, Trương Thông đã sợ hãi trong lòng, không có bất cứ cái gì giấu diếm, hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt thăng cấp từ một mao đầu tiểu tử trong tiểu gia tốc nào đó đi ra thành một cao nhân trung tầng gia tộc, ánh mắt Lâm Khiếu Đường chợt loé, lấy ra hai viên dược hoàn màu vàng, đưa lên phía trước nói:
- Hai ngươi mỗi người ăn một viên.
Trương Thông cầm lấy dược hoàn do dự, hai chân của Ngưu Tam thì run lên, kém chút xíu thì quỳ xuống lạy lục cầu xin tha thứ:
- Anh hùng tha mạng a, chúng ta chỉ là hết ăn lại uống, cũng chưa làm hại ai!
Trên mặt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng:
- Muốn ta phải ép các ngươi nuốt hay sao?
Trong mắt Trương Thông hiện lên một tia phản kháng, hơi lướt qua nhưng chung quy vẫn buông tha, chỉ tự trách mình nhìn người không chính xác, trong lòng quyết tâm, cầm dược hoàn nuốt xuống, Ngưu Tam bất đắc dĩ cầp lấy rồi buông ra, hơn ba lần cuối cùng cũng phải nuốt vào.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường buông lỏng, ôn hoà nói:
- Dược hoàn các ngươi vừa mới nuốt vào, chính là một loại độc dược chậm phát tác, mỗi bảy ngày phát tác một lần, nếu như phát tác thì thống khổ không gì sánh được nhưng cũng không trí mạng, bất quá nếu đã phát tác liên tục ba lần, thần kinh sẽ bị hỏng biến thành tàn phế, nghiêm trọng mà nói có thể trực tiếp dẫn đến cái chết.
Ngưu Tam sợ đến sắc mặt tái mét, Trương Thông cũng cực kỳ khó coi, nhưng không thể làm gì được.
Lâm Khiếu Đường lại móc ra mấy viên dược hoàn màu trắng nói:
- Bất quá các ngươi yên tâm, chỉ cần trước khi phát tác ăn một viên dược hoàn này nào sẽ ngăn chặn được, lần thứ hai sẽ kéo dài bảy ngày sau, ta đối với Thanh Phong trấn cũng không quen thuộc, đối với võ đạo đại hội cũng có rất nhiều hiếu kỳ, cần dân bản xứ làm người hướng dẫn và cơ sở ngầm, chỉ cần trước khi võ đạo đại hội chấm dứt, làm việc cho ta thật tốt, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.
Trương Thông, Ngưu Tam đối mặt nhìn nhau, liền song song ôm quyền nói:
- Nguyện dốc sức vì lão đại cống hiến.
Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói:
- Ta họ Lâm, tốt nhất là gọi Lâm công tử!
Xưng hô lão đại này trên đời chỉ có một người có thể gọi hắn, điều này hiển nhiên Lâm Khiếu Đường không nói ra.
- Dạ, Lâm công tử!
Hai người cùng lên tiếng.
Lâm Khiếu Đường co tay lại, cách không hút lấy ngọc bội đeo trên thắt lưng Ngưu Tam, đây là một loại kỹ năng cơ bản nhất của Trảo Long thủ. Nhưng Trương Thông, Ngưu Tam lại bị chiêu thức này làm hoảng sợ, ý niệm phản kháng trong lòng triệt để biến mất.
Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát kỹ ngọc bội, xác định so với ngọc bội của hắn hoàn toàn giống nhau, không hề làm giả mới nói:
- Dẫn ta đi gặp chủ nhân của miếng ngọc bội này.
Tác giả :
Mộc Thang