Đấu Thần
Chương 71: Âm Thiên Kiệt
- Người nào dương oai ở Thiên Hương Lầu!
Một tiếng quát khẽ từ bên cạnh vang lên, sau đó có bảy, tám thân vệ của Long gia từ cửa bên xông vào.
Khí tức trên người mấy thân vệ đều tăng vọt, mặt người nào cũng đầy nộ khí. Dù gì với thân phận của Long gia, trong Vạn Triều Thành này vốn không có mấy thế lực có thể dây dưa vào.
Huống hồ hôm nay còn có Lý Gia và người của Diệp Gia ở Đế Đô, vì vậy tính khí của mấy thân vệ cũng có mấy phần nắm chắc.
Long Ngạo Thiên nhìn thấy thân vệ của Gia tộc mình, lại cười lạnh, nói:
- Không cần nhiều lời với hắn! Giết … có chuyện gì bản Thiếu gia ta chịu trách nhiệm.
Tráng hán đó cười lạnh một tiếng, lại không đáp lời, hắn chỉ khẽ lui về sau một bước, nhường sang một bên.
Lúc này, bên ngoài lại có người bước vào. Người này khá cao, trên người mặc một trường bào Huyết sắc, mái tóc đen rối bù, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng bình thản. Khuôn mặt hắn vuông vứt, nhưng vết sẹo trên mặt lại rất nhiều. Chỉ là những vết sẹo ấy không khiến hắn xấu đi ngược lại còn tạo ra khí chất nam nhân vô cùng đặc biệt. Người này chỉ lạnh lùng đứng đó, trên người toát ra một luồng sát khí vô tận, gây ra áp lực với những người trong gian phòng. Lý Dật cực kỳ quen thuộc với loại khí chất này, chỉ có những cuồng nhân chém giết từ trong núi đao rừng kiếm, mới có thể cho người khác một áp lực như vậy.
Ánh mắt bình thản của người này quét một lượt trong phòng, sắc mặt lộ ra một nụ cười khinh thường, nhàn nhạt nói:
- Giết chúng ta? chỉ dựa vào hai thằng nhải con Long Gia và Lý Gia sao?
Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt, hắn nhìn người vừa đến vài cái, giọng nói như rít lên:
- Am Thiên Kiệt! là ngươi…
- Ha ha ha…
Nam nhân được gọi là Âm Thiên Kiệt ngửa mặt cười lớn, nhãn thần âm lạnh của hắn nhìn Long Ngạo Thiên, điềm nhiên nói:
- Hôm nay vốn dĩ ta định đến tìm Nhược Vân để vui chơi một chút, không ngờ lại gặp Long đại thiếu gia ngươi a! Rất tốt! Hôm nay nếu không lấy được đầu của ngươi, cái tên Âm Thiên Kiệt ta sẽ đọc ngược lại!
Âm Thiên Kiệt?
Lý Dật lòng khẽ rúng động, đã biết người này là ai. Người này chính là Đoàn trưởng của Dong binh đoàn Huyết Lang, cha của Âm Húc đã chết trong tay hắn ngày đó. Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn lúc này, cơ hồ ngày đó mình vu oan giá họa vô cùng thành công a.
Chỉ là không biết, Long Ngạo Thiên đó đã đoán ra mình là hắc y nhân hôm đó, nhưng có đoán ra mình giá họa cho Long Gioa họ không? Với sự thông minh của hắn, muốn đoán ra điểm này cũng không khó chứ?
Nếu như vậy hôm nay Âm Thiên Kiệt xuất hiện ở đây, e rằng không phải là chuyện ngẩu nhiên rồi!
Lý Dật trong lòng cười lạnh, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, tình trạng kẻ lừa ta dối này mới đúng là thú vị nhất a.
Lý Dật bên này lòng thầm cười lạnh, sắc mặt của Long Ngạo Thiên bên kia lại vô cùng khó chịu. Cơ hồ hắn vô cùng để tâm đến hình tượng của mình trước mặt Diệp Thanh Mã, ngay lập tức quát lớn một tiếng, đã vổ xuống bàn, lạnh lẻo nói:
- Còn ngây ra đó làm gì! Lên cho ta, toàn bộ giết hết!
Mấy người thân vệ nghe thấy đại danh Âm Thiên Kiệt đã vô cùng chần chừ, lúc này nghe thấy lời của Long Ngạo Thiên, cũng không dám đợi tiếp, từng người rút trường kiếm bên hông rồi lao lên.
Thế nhưng đúng lúc này, đôt nhiên nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng hiền dịu vang lên:
- Ai da ôi! Mấy vị đại gia … Thiên Hương Lầu chúng tôi là nơi nhỏ bé, các ngài động thủ ở đây, Thiên Hương Lầu chúng tôi đừng nói không chừng sẽ bị hủy mất. Huống hồ, quy củ của Thiên Hương Lầu chúng tôi trước nay không cho phép động thủ, mấy vị Đại gia lẽ nào lại gây khó dể cho một nữ tử yếu đuối như ta sao?
Lan Hữu Dung nghiêng người vào cánh cửa thấp giọng nói.
Nàng vừa xuất hiện, không khí vốn đang đông cứng lại, ngay lập tức đã dịu hơn một chút. Long Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, ra dấu tay, ngăn các thân vệ Long Gia lại.
Chỉ có Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, nhìn Lan Hữu Dung nói:
- Lan ma ma, giao tình của chúng ta cũng được coi như không tồi, có điều nàng muốn ngăn ta lại, thì phải suy nghĩ một chút đi. Nàng nên biết rằng Âm Thiên Kiệt ta và Long Gia có mối thù bất cộng đái thiên!
Lan Hữu Dung nhàn nhạt nói:
- Ngài có thù hay không ta không biết, nhưng nếu như ngài động thủ ở nơi này, ngài định để Thiên Hương Lầu chúng ta sau này làm ăn như thế nào đây?
Âm Thiên Kiệt hừ một tiếng, nói:
- Không làm ăn được thì chuyển đến Huyết Lang Trấn của ta đi, còn về tổn thất hôm nay, bao nhiêu ta sẽ bồi thường là được…. Vừa rồi nàng nói với ta Nhược Vân không rảnh, món nợ này lát nữa ta sẽ từ từ tính với nàng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Ngạo Thiên cũng không còn chần chừ, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Âm Thiên Kiệt, đợi sau khi ngươi chết, huênh hoang tiếp cũng không muộn, động thủ!
Lần này, thân vệ của Long gia đã không còn chần chừ, đấu khí trên trường kiếm của từng người trào ra, hú lên xông tới.
Những thân vệ của Long gia vừa xuất thủ, người nào cũng có thực lực cấp Đấu giả. Nhưng cảnh tượng này lại khiến Lý Dật cười lạnh, đám thân vệ này ngay cả mình cũng không sợ, huống hồ một nhân vật Đấu Sư đỉnh phong như Âm Thiên Kiệt, lúc nào cũng có thể bước lên cấp bậc Đấu Vương.
Quả nhiên, mấy thân vệ vừa xông đến trước mặt Âm Thiên Kiệt, đã nhìn thấy tráng hán vừa rồi bước lên trước nữa bước. Bàn tay phải to bè của hắn khẽ vung một cái, đấu khí trong tay trào ra, đã có mấy quyền đánh vào ba thân vệ đầu tiên. Ba thân vệ này một kiếm còn chưa bổ ra, đã bị một quyền đấm thẳng vào ngực. Họ dù gì cũng là cấp Đấu giả, còn chưa thể ngưng kết ra sa y đấu khí. Hai người trong số đó, mổi người bị đấm một quyền phải lui về sau vài bước, thổ ra một bún máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất. Người còn lại, lợi hại hơn một chút, bị một quyền đấm trúng ngực, hắn còn muốn kháng cự lại, nhưng tráng hán lại một làn nữa quăng tay ra, ngay lập tức cả người hắn bị đánh văng vào vách tường, một lúc sau cũng từ từ quỵ xuống.
Mấy người còn lại thoáng ngây người, đứng đó vô cùng gượng gạo. Thực lực của thân vệ Long Gia đều sàng sàng như nhau, nếu tiếp tục lên, cơ bản là tìm cái chết, nhưng nếu không lên …
Tráng hán cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến sắc mặt của mấy thân vệ này. Hắn tiện tay lại từng quyền đấm ra, mấy người còn lại đã bị đánh đến thổ huyết, nằm gục trên đất. Người cuối cùng cũng bị hắn kẹp chặt cổ, rồi khẽ quăng một cái, đã bị dập xuống nền đất trước mặt ba người Lý Dật.
Cổ của thân vệ này bị nghẹo một cách quái dị, thất khiếu máu ồ ạt chảy ra. Tuy nhất thời chưa thể chết, nhưng cũng chắc chắn không thể cứu sống.
Công phu này là của tráng hán rỏ ràng là muốn thị uy.
Mấy người nữ nhân đã bị dọa đến kêu thét chói tay, cảnh tượng máu tanh trước mắt khiến họ thiếu chút nữa ngất lịm người. Còn Lan Hữu Dung dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt. Tuy nàng là người từng trải, nhưng lại thể ngờ, song phương nói động thủ là động thủ, vốn không có chút ý muốn hòa giải nào.
Nàng cũng là người thông minh, biết mình còn xem tiếp, có lẽ cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Ngay lập tức nàng khẽ biến sắc mặt, cũng không lo đến đám “nữ nhi” của mình, nhanh cóng lui xuống.
Nhược Vân không biết từ lúc nào một tay đã khẽ nắm vào vạt áo của Lý Dật. Tuy nàng là một tuyệt Đại giai nhân, tính cách cũng rất kiên cường, nhưng làm thế nào nàng cũng là một nữ nhân, cảnh tượng trước mắt, nàng cũng chỉ biết nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thêm.
Ngược lại chỉ có Diệp Thanh Mã vẫn thản nhiên uống rượu, nhản thần của hắn nhìn mấy người đang nằm trên sàn nhà, đột nhiên khẽ cười, nói:
- Ngạo Thiên, xem ra thân vệ của nhà các ngươi quả thực không ra gì. Thế nào? Có cần ta cho mượn vài tên thân vệ để ngươi dùng không?
Sắc mặt của Long Ngạo Thiên đã vô cùng khó chịu. Hắn chậm rải đứng dậy, bước tới bên mấy thân vệ, một chân đạp lên ngực hắn, tuyệt nốt đường sống cuối cùng của hắn, rồi quay đầu nhìn tráng hán, nói:
- Các hạ có sát tính lớn thật a! lẽ nào thật sự cho rằng Long Gia chúng ta không có ai sao?
Tráng hán nhếch miệng cười, nói:
- Mấy ngày nay, hàng của Long Gia các ngươi. Lão tử không cướp mười cũng cướp đến tám rồi đúng không? Có lần nào không giết sạch gọn đâu? “Thực lực” thân vệ của Long Gia các người cao tuyệt như vậy, lẽ nào lại không có ai chứ? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Lúc trước ta còn có lòng tốt tha cho một người chuyển lời cho Long Gia các ngươi, không biết Long Gia các ngươi đã nhận được chưa?
Long Ngạo Thiên hừ gằn một tiếng, trầm giọng nói:
- Ngươi đừng kiêu ngạo, thực sự cho rằng Long Ngạo Thiên ta không dám giết ngươi sao?
Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó nhìn. Tay phải từ từ đưa ra, nắm vào chuôi kiếm bên hông, lúc đó hiển nhiên trong lòng còn đang lưỡng lự có nên rút kiếm hay không.
- Thế nào, Long Đại Thiếu Gia muốn động thủ sao? Nếu Long Phi đích thân tới đây, có lẽ còn có thể đánh với ta, nhưng Long Thiếu gia thì…. Có lẽ còn không xứng xách giày cho ta nửa a!
Âm Thiên Kiệt khẽ cười, nhãn thần khẽ lóe lên, hiển nhiên đã nhìn thấu sự khiếp đảm của Long Ngạo Thiên.
- Có điều nói ra cũng thật kỳ lạ, dạng phế vật như Long Thiếu gia, cho dù có thêm một Phạm Nam, ngày đó sao có thể giết được Húc nhi chứ?
Âm Thiên Kiệt khẽ nhíu mày:
- Với thực lực Nhất Tinh đấu giả của ngươi, có thể giữ chân Húc nhi thì miễn cưỡng còn được. Nhưng ta đã kiểm tra thi thể của Húc nhi, mấy vết thương đều sắc bén gọn sạch, hiển nhiên người bình thường không có thể làm được. Còn về Long thiếu gia ngươi thì không thể nào làm được. Xem ra chuyện hôm đó, đúng thật có chút nội tình a…
Nói rồi, Âm Thiên Kiệt cười lạnh mấy tiếng, nhản thần nhìn về phía Diệp Thanh Mã, điềm nhiên nói:
- Nếu là tiểu tử ngươi, lại có thực lực dó… xem ra chuyên hôm đó, ngươi cũng có phần a!
Diệp Thanh Mã lại không biết chuyên hôm đó là gì, nhưng hắn cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ trong lời đối thoại đã đoán ra bảy tám phần. Ngay lập tức hắn chỉ khẽ cười, nói:
- Không biết Húc nhi của nhà ngươi là chó hay là mèo. Kiếp này chó mèo mà bản thiếu gia ta giết cũng đủ nhiều rồi. Húc nhi gì đó nếu thật sự bị ta giết, cũng nói không chừng… thế nào … vị Trưởng đoàn gì gì đó? Ngươi chuẩn bị báo thù sao?
- Lớn mật!
Nhãn thần của Âm Thiên Kiệt nhìn về phía Diệp Thanh Mã, sắc mặt sáng tối bất định.
Dù gì hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, dỉ nhiên có thể nhìn ra, lai lịch của Diệp Thanh Mã này e rằng bất phàm. Những người sinh sống trên lưỡi dao như hắn dĩ nhiên biết rỏ, những người nào có thể dây vào, những người nào không thể. Huống hồ cảm giác mà Diệp Thanh Mã tạo ra cho hắn, chính là cơ bản không thèm giải thích. Thái độ của hắn như vậy, hiển nhiên đã xóa bỏ nghi ngờ trong lòng của Âm Thiên Kiệt.
Nhãn thần của hắn lại di chuyển, nhìn về phía Lý Dật, nhìn thấy Lý Dật chỉ mĩm cười nhìn, hắn cũng khẽ nhíu mày.
Âm Thiên Kiệt tuy huênh hoang, nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn tới mức cùng lúc gây gổ với cả Long gia và Lý gia. Huống hồ vị Lý Dật thiếu gia này gần đây danh tiếng lẫy lừng trong Vạn Triều Thành. Tuy không biết cái gọi là bách bộ hoành hành có phải là đồn thổi không, nhưng nhân vật như vậy, vẫn nên ít dính vào thì tốt hơn.
Long Ngạo Thiên nhìn ánh mắt của Âm Thiên Kiệt hướng về Lý Dật, hắn đột nhiên nghiến răng, trầm giọng nói:
- Âm Thiên Kiệt! Có phải ta nói hôm đó rốt cuộc là ai hạ thủ với Âm Húc, thì từ nay ngươi sẽ không gây khó cho Long Gia chúng ta nữa phải không?
Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, nói:
- Được! Ta hứa với ngươi! Nếu ngươi có thể lấy chứng cứ ra, ta sẽ đồng ý với ngươi. Không những không gây khó dễ cho Long gia, những thứ mà mấy ngày nay cướp được, cũng trả lại hết cho Long Gia các ngươi.
Long Ngạo Thiên gật đầu, nói:
- Được! Âm Đoàn trưởng, ta cũng là một người giữ chữ tín… vậy thì ta sẽ không dấu ngươi. Ngày hôm đó quả thực ta truy sát Âm Húc, muốn đoạt lấy Đấu Kỹ Quyển Trục của hắn. Nhưng lúc then chốt nhất, lại có một hắc y nhân xuất hiện, không những đã giết Âm Húc, còn cướp đi Đấu kỹ. Những ngày nay ta luôn điều tra người đó là ai, nhưng mãi đến mấy hôm trước, ta mới có một chút manh mối…. Người đó chính là ….
Nói đến đây, Long Ngạo Thiên nhanh chóng đưa mắt đến trên người Lý Dật, câu nói cuối cùng cũng không cần nói ra.
Âm Thiên Kiệt nhìn theo động tác của Long Ngạo Thiên hướng về Lý Dật, hắn chợt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thật vậy sao?
Một tiếng quát khẽ từ bên cạnh vang lên, sau đó có bảy, tám thân vệ của Long gia từ cửa bên xông vào.
Khí tức trên người mấy thân vệ đều tăng vọt, mặt người nào cũng đầy nộ khí. Dù gì với thân phận của Long gia, trong Vạn Triều Thành này vốn không có mấy thế lực có thể dây dưa vào.
Huống hồ hôm nay còn có Lý Gia và người của Diệp Gia ở Đế Đô, vì vậy tính khí của mấy thân vệ cũng có mấy phần nắm chắc.
Long Ngạo Thiên nhìn thấy thân vệ của Gia tộc mình, lại cười lạnh, nói:
- Không cần nhiều lời với hắn! Giết … có chuyện gì bản Thiếu gia ta chịu trách nhiệm.
Tráng hán đó cười lạnh một tiếng, lại không đáp lời, hắn chỉ khẽ lui về sau một bước, nhường sang một bên.
Lúc này, bên ngoài lại có người bước vào. Người này khá cao, trên người mặc một trường bào Huyết sắc, mái tóc đen rối bù, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng bình thản. Khuôn mặt hắn vuông vứt, nhưng vết sẹo trên mặt lại rất nhiều. Chỉ là những vết sẹo ấy không khiến hắn xấu đi ngược lại còn tạo ra khí chất nam nhân vô cùng đặc biệt. Người này chỉ lạnh lùng đứng đó, trên người toát ra một luồng sát khí vô tận, gây ra áp lực với những người trong gian phòng. Lý Dật cực kỳ quen thuộc với loại khí chất này, chỉ có những cuồng nhân chém giết từ trong núi đao rừng kiếm, mới có thể cho người khác một áp lực như vậy.
Ánh mắt bình thản của người này quét một lượt trong phòng, sắc mặt lộ ra một nụ cười khinh thường, nhàn nhạt nói:
- Giết chúng ta? chỉ dựa vào hai thằng nhải con Long Gia và Lý Gia sao?
Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt, hắn nhìn người vừa đến vài cái, giọng nói như rít lên:
- Am Thiên Kiệt! là ngươi…
- Ha ha ha…
Nam nhân được gọi là Âm Thiên Kiệt ngửa mặt cười lớn, nhãn thần âm lạnh của hắn nhìn Long Ngạo Thiên, điềm nhiên nói:
- Hôm nay vốn dĩ ta định đến tìm Nhược Vân để vui chơi một chút, không ngờ lại gặp Long đại thiếu gia ngươi a! Rất tốt! Hôm nay nếu không lấy được đầu của ngươi, cái tên Âm Thiên Kiệt ta sẽ đọc ngược lại!
Âm Thiên Kiệt?
Lý Dật lòng khẽ rúng động, đã biết người này là ai. Người này chính là Đoàn trưởng của Dong binh đoàn Huyết Lang, cha của Âm Húc đã chết trong tay hắn ngày đó. Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn lúc này, cơ hồ ngày đó mình vu oan giá họa vô cùng thành công a.
Chỉ là không biết, Long Ngạo Thiên đó đã đoán ra mình là hắc y nhân hôm đó, nhưng có đoán ra mình giá họa cho Long Gioa họ không? Với sự thông minh của hắn, muốn đoán ra điểm này cũng không khó chứ?
Nếu như vậy hôm nay Âm Thiên Kiệt xuất hiện ở đây, e rằng không phải là chuyện ngẩu nhiên rồi!
Lý Dật trong lòng cười lạnh, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, tình trạng kẻ lừa ta dối này mới đúng là thú vị nhất a.
Lý Dật bên này lòng thầm cười lạnh, sắc mặt của Long Ngạo Thiên bên kia lại vô cùng khó chịu. Cơ hồ hắn vô cùng để tâm đến hình tượng của mình trước mặt Diệp Thanh Mã, ngay lập tức quát lớn một tiếng, đã vổ xuống bàn, lạnh lẻo nói:
- Còn ngây ra đó làm gì! Lên cho ta, toàn bộ giết hết!
Mấy người thân vệ nghe thấy đại danh Âm Thiên Kiệt đã vô cùng chần chừ, lúc này nghe thấy lời của Long Ngạo Thiên, cũng không dám đợi tiếp, từng người rút trường kiếm bên hông rồi lao lên.
Thế nhưng đúng lúc này, đôt nhiên nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng hiền dịu vang lên:
- Ai da ôi! Mấy vị đại gia … Thiên Hương Lầu chúng tôi là nơi nhỏ bé, các ngài động thủ ở đây, Thiên Hương Lầu chúng tôi đừng nói không chừng sẽ bị hủy mất. Huống hồ, quy củ của Thiên Hương Lầu chúng tôi trước nay không cho phép động thủ, mấy vị Đại gia lẽ nào lại gây khó dể cho một nữ tử yếu đuối như ta sao?
Lan Hữu Dung nghiêng người vào cánh cửa thấp giọng nói.
Nàng vừa xuất hiện, không khí vốn đang đông cứng lại, ngay lập tức đã dịu hơn một chút. Long Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, ra dấu tay, ngăn các thân vệ Long Gia lại.
Chỉ có Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, nhìn Lan Hữu Dung nói:
- Lan ma ma, giao tình của chúng ta cũng được coi như không tồi, có điều nàng muốn ngăn ta lại, thì phải suy nghĩ một chút đi. Nàng nên biết rằng Âm Thiên Kiệt ta và Long Gia có mối thù bất cộng đái thiên!
Lan Hữu Dung nhàn nhạt nói:
- Ngài có thù hay không ta không biết, nhưng nếu như ngài động thủ ở nơi này, ngài định để Thiên Hương Lầu chúng ta sau này làm ăn như thế nào đây?
Âm Thiên Kiệt hừ một tiếng, nói:
- Không làm ăn được thì chuyển đến Huyết Lang Trấn của ta đi, còn về tổn thất hôm nay, bao nhiêu ta sẽ bồi thường là được…. Vừa rồi nàng nói với ta Nhược Vân không rảnh, món nợ này lát nữa ta sẽ từ từ tính với nàng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Ngạo Thiên cũng không còn chần chừ, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Âm Thiên Kiệt, đợi sau khi ngươi chết, huênh hoang tiếp cũng không muộn, động thủ!
Lần này, thân vệ của Long gia đã không còn chần chừ, đấu khí trên trường kiếm của từng người trào ra, hú lên xông tới.
Những thân vệ của Long gia vừa xuất thủ, người nào cũng có thực lực cấp Đấu giả. Nhưng cảnh tượng này lại khiến Lý Dật cười lạnh, đám thân vệ này ngay cả mình cũng không sợ, huống hồ một nhân vật Đấu Sư đỉnh phong như Âm Thiên Kiệt, lúc nào cũng có thể bước lên cấp bậc Đấu Vương.
Quả nhiên, mấy thân vệ vừa xông đến trước mặt Âm Thiên Kiệt, đã nhìn thấy tráng hán vừa rồi bước lên trước nữa bước. Bàn tay phải to bè của hắn khẽ vung một cái, đấu khí trong tay trào ra, đã có mấy quyền đánh vào ba thân vệ đầu tiên. Ba thân vệ này một kiếm còn chưa bổ ra, đã bị một quyền đấm thẳng vào ngực. Họ dù gì cũng là cấp Đấu giả, còn chưa thể ngưng kết ra sa y đấu khí. Hai người trong số đó, mổi người bị đấm một quyền phải lui về sau vài bước, thổ ra một bún máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất. Người còn lại, lợi hại hơn một chút, bị một quyền đấm trúng ngực, hắn còn muốn kháng cự lại, nhưng tráng hán lại một làn nữa quăng tay ra, ngay lập tức cả người hắn bị đánh văng vào vách tường, một lúc sau cũng từ từ quỵ xuống.
Mấy người còn lại thoáng ngây người, đứng đó vô cùng gượng gạo. Thực lực của thân vệ Long Gia đều sàng sàng như nhau, nếu tiếp tục lên, cơ bản là tìm cái chết, nhưng nếu không lên …
Tráng hán cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến sắc mặt của mấy thân vệ này. Hắn tiện tay lại từng quyền đấm ra, mấy người còn lại đã bị đánh đến thổ huyết, nằm gục trên đất. Người cuối cùng cũng bị hắn kẹp chặt cổ, rồi khẽ quăng một cái, đã bị dập xuống nền đất trước mặt ba người Lý Dật.
Cổ của thân vệ này bị nghẹo một cách quái dị, thất khiếu máu ồ ạt chảy ra. Tuy nhất thời chưa thể chết, nhưng cũng chắc chắn không thể cứu sống.
Công phu này là của tráng hán rỏ ràng là muốn thị uy.
Mấy người nữ nhân đã bị dọa đến kêu thét chói tay, cảnh tượng máu tanh trước mắt khiến họ thiếu chút nữa ngất lịm người. Còn Lan Hữu Dung dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt. Tuy nàng là người từng trải, nhưng lại thể ngờ, song phương nói động thủ là động thủ, vốn không có chút ý muốn hòa giải nào.
Nàng cũng là người thông minh, biết mình còn xem tiếp, có lẽ cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Ngay lập tức nàng khẽ biến sắc mặt, cũng không lo đến đám “nữ nhi” của mình, nhanh cóng lui xuống.
Nhược Vân không biết từ lúc nào một tay đã khẽ nắm vào vạt áo của Lý Dật. Tuy nàng là một tuyệt Đại giai nhân, tính cách cũng rất kiên cường, nhưng làm thế nào nàng cũng là một nữ nhân, cảnh tượng trước mắt, nàng cũng chỉ biết nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thêm.
Ngược lại chỉ có Diệp Thanh Mã vẫn thản nhiên uống rượu, nhản thần của hắn nhìn mấy người đang nằm trên sàn nhà, đột nhiên khẽ cười, nói:
- Ngạo Thiên, xem ra thân vệ của nhà các ngươi quả thực không ra gì. Thế nào? Có cần ta cho mượn vài tên thân vệ để ngươi dùng không?
Sắc mặt của Long Ngạo Thiên đã vô cùng khó chịu. Hắn chậm rải đứng dậy, bước tới bên mấy thân vệ, một chân đạp lên ngực hắn, tuyệt nốt đường sống cuối cùng của hắn, rồi quay đầu nhìn tráng hán, nói:
- Các hạ có sát tính lớn thật a! lẽ nào thật sự cho rằng Long Gia chúng ta không có ai sao?
Tráng hán nhếch miệng cười, nói:
- Mấy ngày nay, hàng của Long Gia các ngươi. Lão tử không cướp mười cũng cướp đến tám rồi đúng không? Có lần nào không giết sạch gọn đâu? “Thực lực” thân vệ của Long Gia các người cao tuyệt như vậy, lẽ nào lại không có ai chứ? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Lúc trước ta còn có lòng tốt tha cho một người chuyển lời cho Long Gia các ngươi, không biết Long Gia các ngươi đã nhận được chưa?
Long Ngạo Thiên hừ gằn một tiếng, trầm giọng nói:
- Ngươi đừng kiêu ngạo, thực sự cho rằng Long Ngạo Thiên ta không dám giết ngươi sao?
Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó nhìn. Tay phải từ từ đưa ra, nắm vào chuôi kiếm bên hông, lúc đó hiển nhiên trong lòng còn đang lưỡng lự có nên rút kiếm hay không.
- Thế nào, Long Đại Thiếu Gia muốn động thủ sao? Nếu Long Phi đích thân tới đây, có lẽ còn có thể đánh với ta, nhưng Long Thiếu gia thì…. Có lẽ còn không xứng xách giày cho ta nửa a!
Âm Thiên Kiệt khẽ cười, nhãn thần khẽ lóe lên, hiển nhiên đã nhìn thấu sự khiếp đảm của Long Ngạo Thiên.
- Có điều nói ra cũng thật kỳ lạ, dạng phế vật như Long Thiếu gia, cho dù có thêm một Phạm Nam, ngày đó sao có thể giết được Húc nhi chứ?
Âm Thiên Kiệt khẽ nhíu mày:
- Với thực lực Nhất Tinh đấu giả của ngươi, có thể giữ chân Húc nhi thì miễn cưỡng còn được. Nhưng ta đã kiểm tra thi thể của Húc nhi, mấy vết thương đều sắc bén gọn sạch, hiển nhiên người bình thường không có thể làm được. Còn về Long thiếu gia ngươi thì không thể nào làm được. Xem ra chuyện hôm đó, đúng thật có chút nội tình a…
Nói rồi, Âm Thiên Kiệt cười lạnh mấy tiếng, nhản thần nhìn về phía Diệp Thanh Mã, điềm nhiên nói:
- Nếu là tiểu tử ngươi, lại có thực lực dó… xem ra chuyên hôm đó, ngươi cũng có phần a!
Diệp Thanh Mã lại không biết chuyên hôm đó là gì, nhưng hắn cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ trong lời đối thoại đã đoán ra bảy tám phần. Ngay lập tức hắn chỉ khẽ cười, nói:
- Không biết Húc nhi của nhà ngươi là chó hay là mèo. Kiếp này chó mèo mà bản thiếu gia ta giết cũng đủ nhiều rồi. Húc nhi gì đó nếu thật sự bị ta giết, cũng nói không chừng… thế nào … vị Trưởng đoàn gì gì đó? Ngươi chuẩn bị báo thù sao?
- Lớn mật!
Nhãn thần của Âm Thiên Kiệt nhìn về phía Diệp Thanh Mã, sắc mặt sáng tối bất định.
Dù gì hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, dỉ nhiên có thể nhìn ra, lai lịch của Diệp Thanh Mã này e rằng bất phàm. Những người sinh sống trên lưỡi dao như hắn dĩ nhiên biết rỏ, những người nào có thể dây vào, những người nào không thể. Huống hồ cảm giác mà Diệp Thanh Mã tạo ra cho hắn, chính là cơ bản không thèm giải thích. Thái độ của hắn như vậy, hiển nhiên đã xóa bỏ nghi ngờ trong lòng của Âm Thiên Kiệt.
Nhãn thần của hắn lại di chuyển, nhìn về phía Lý Dật, nhìn thấy Lý Dật chỉ mĩm cười nhìn, hắn cũng khẽ nhíu mày.
Âm Thiên Kiệt tuy huênh hoang, nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn tới mức cùng lúc gây gổ với cả Long gia và Lý gia. Huống hồ vị Lý Dật thiếu gia này gần đây danh tiếng lẫy lừng trong Vạn Triều Thành. Tuy không biết cái gọi là bách bộ hoành hành có phải là đồn thổi không, nhưng nhân vật như vậy, vẫn nên ít dính vào thì tốt hơn.
Long Ngạo Thiên nhìn ánh mắt của Âm Thiên Kiệt hướng về Lý Dật, hắn đột nhiên nghiến răng, trầm giọng nói:
- Âm Thiên Kiệt! Có phải ta nói hôm đó rốt cuộc là ai hạ thủ với Âm Húc, thì từ nay ngươi sẽ không gây khó cho Long Gia chúng ta nữa phải không?
Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, nói:
- Được! Ta hứa với ngươi! Nếu ngươi có thể lấy chứng cứ ra, ta sẽ đồng ý với ngươi. Không những không gây khó dễ cho Long gia, những thứ mà mấy ngày nay cướp được, cũng trả lại hết cho Long Gia các ngươi.
Long Ngạo Thiên gật đầu, nói:
- Được! Âm Đoàn trưởng, ta cũng là một người giữ chữ tín… vậy thì ta sẽ không dấu ngươi. Ngày hôm đó quả thực ta truy sát Âm Húc, muốn đoạt lấy Đấu Kỹ Quyển Trục của hắn. Nhưng lúc then chốt nhất, lại có một hắc y nhân xuất hiện, không những đã giết Âm Húc, còn cướp đi Đấu kỹ. Những ngày nay ta luôn điều tra người đó là ai, nhưng mãi đến mấy hôm trước, ta mới có một chút manh mối…. Người đó chính là ….
Nói đến đây, Long Ngạo Thiên nhanh chóng đưa mắt đến trên người Lý Dật, câu nói cuối cùng cũng không cần nói ra.
Âm Thiên Kiệt nhìn theo động tác của Long Ngạo Thiên hướng về Lý Dật, hắn chợt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thật vậy sao?
Tác giả :
Yêu Yêu