Dâu Tây Ấn
Chương 1: Tàu cao tốc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tàu cao tốc dừng ở trạm Hối Trạch Nam, mười phút đồng hồ.
Lục Tinh Diên tháo xuống tai nghe Apple, tiếng ngáy của người đàn ông ngồi ghế trước cùng với tiếng bánh xe từ va ly hành lý của hành khách lên tàu lập tức vang lên bốn phương tám hướng.
Cậu ngồi im bất động trên ghế khoảng ba giây, lại ngồi thẳng lên một chút, ném tai nghe lên bàn, vặn bình nước suối khoáng bên cạnh hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đến?”
“Đến Hối Trạch rồi, chắc còn khoảng một tiếng nữa.” Hứa Thừa Châu cầm điện thoại di động, chơi chò trơi chém giết trong máy.
Vừa đúng lúc Trần Trúc tới lấy đồ ăn vặt, lấy ra thịt heo khô từ trong túi xách của Hứa Thừa Châu, cô đưa tới hỏi, “Hai người có ăn không?”
Hứa Thừa Châu tránh sang bên cạnh, “Bà cô à, tớ còn đang trong hàng ngũ đây này, đừng có chọc tớ.”
Lục Tinh Diên không lên tiếng, chỉ đẩy đẩy túi đồ ăn, giả bộ ra vẻ nam thần cao ngạo lạnh lùng giống tới mười phần.
Trần Trúc im lặng, liếc mắt nhìn hai người, cắn thịt heo khô đi về hướng khoang xe của mình.
Do không trùng với ngày lễ, tàu cao tốc cũng coi như là vắng vẻ, hành khác mới lên tàu cất kỹ hành lý, tiếng bánh xe hành lý cũng biến mất, người đàn ông ngồi đằng trước hình như đã tỉnh lại, tiếng ngáy cũng theo đó mà biến mất.
Lục Tinh Diên uống nước xong, lại nằm dựa ra ghế chợp mắt một chút.
Tối hôm qua cậu ngủ không được ngon, rất buồn ngủ, nhưng vị thiếu gia này có bệnh không phân biệt thời gian địa điểm trường hợp, nếu không làm cậu phải chịu khổ như thế này, ngồi trên tàu cũng không ngủ được.
Lúc con mắt nghỉ ngơi, thính giác hình như trở nên nhạy cảm hơn.
Anh có thể nghe được Hứa Thừa Châu nhỏ giọng nói linh tinh, có thể nghe được tiếng cửa xe đóng lại, còn có thể nghe được nghe được tiếng bánh xe xoay tròn ma sát với mặt đất phát ra âm thanh rất nhẹ, từ xa lại gần.
–
Thẩm Tinh Nhược lần đầu ngồi tàu cao tốc đi xa nhà, phút chót mới biết được trạm Hối Trạch Nam không hỗ trợ kiểm tra chứng minh nhân dân để vào ga, phải mất thêm một khoảng thời gian quay lại xếp hàng lấy vé, cũng may là đuổi kịp chuyến tàu.
Toa xe số 2, ghế 7A, phía cửa sổ.
Thẩm Nhược Tinh nhìn vé lần nữa để xác nhận.
Không sai, là ghế của cô.
Thế nhưng ghế của cô đã có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Thẩm Tinh Nhược: “Chào chú.”
Người đàn ông không nhúc nhích, mắt cũng không thém mở ra, bung bia thẳng đơ, tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nhếch miệng, từ trong lỗ mũi thò ra một đoạn lông mũi, tóc trên đầu túm tụm một túm, bóng loáng tới mức phát sáng.
“Chú à, đây là chỗ ngồi của tôi, có phải chú đã ngồi sai rồi không?”
Giống như đang ngậm khối băng, giọng nói của Thẩm Tinh Nhược có chút lạnh lùng.
Lục Tinh Diên mở mắt, thế nhưng chỉ được một lát, lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là hướng đến cái chân phía trước đạp một phát.
Bụng bia không đề phòng, bị đạp một cái đến nghiêng đầu.
Người phụ nữ cổ cồn trắng* bên cạnh chịu đựng ông ta đã lâu, thấy đầu ông ta đảo qua bên này, lập tức nghiêng người né tránh, cuộn cuốn tạp chí lại đập đập lên người ông ta, “Tiên sinh, tỉnh rồi à.”
*thành phần lao động trí thức.
Động tĩnh lớn như vậy, còn giả bộ ngủ là không được.
Bụng bia vuốt vuốt mặt, làm rẻ vẻ vừa mới tỉnh ngủ, quay đầu về phía sau đưa mắt nhìn thấy Lục Tinh Diên dựa lưng vào ghế ngồi đang ngủ, cảm thấy bực bội.
Lại nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược đứng trên hành lang, bộ dáng học sinh ngoan ngoãn tử tế, ông ta lại không kiên nhẫn, “Bên kia không phải còn chỗ ngồi sao, không có ai thì ngươi ngồi xuống là được rồi, còn nhỏ mà sao không biết linh hoạt một chút.”
“Toa xe số 2 ghế 7A là chỗ ngồi của tôi, chú à, chúng ta có thể bị trùng vé.”
“Cô bé này có chuyện gì xảy ra …”
Bụng bia có chút ngoài ý muốn, chỉ muốn nói với cô một chút, không nghĩ rằng lại bị nhân viên phục vụ nghe được.
Thẩm Tinh Nhực giải thích vài câu đơn gian với nhân viên phục vụ, lại chủ động yêu cầu xét vé.
Kiểm tra vé của cô xong, nhân viên phục vụ nhìn về phía bụng bia, “Tiên sinh, phiền ngài đưa vé cùng với chứng minh nhân dân được không?”
Nhân viên phục vụ này nhìn qua mới chừng hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ không có chút gì gọi là kinh nghiệm xã hội, bụng bia cũng không để cô ta vào mắt, thuận miệng nói qua loa, “Mua bằng điện thoại.”
“Vậy ngài đưa hoá đơn đặt hàng trên di động cho tôi xem thử.”
“Điện thoại hết pin.”
“Vậy chứng minh thư đâu.”
“Không thấy.”
Hai người anh một câu tôi một câu, Hứa Thừa Châu nghe tới phát phiền, đánh một ván cuối cùng lại thua, cậu ném điện thoại ra chỗ khác, ngửa đầu dựa ra sau.
Không tới vài giây, cậu ta đột nhiên chọc chọc khuỷu tay Lục Tinh Diên.
“Chuyện gì?” Lục Tinh Diên nhíu mày, mắt nhắm mắt mở, giọng nói như mới tỉnh ngủ, có chút không kiên nhẫn.
Hứa Thừa Châu nhích lại gần hạ thấp giọng, ánh mắt vẫn chưa mảy may di chuyển, “Mày nhìn cô gái kia xem, có phải là rất đẹp, đặc biệt có khí chất không?”
Lục Tinh Diên giương mắt nhìn.
Đầu xuân tháng hai, hơi ấm nhưng vẫn còn lạnh, cô gái mặc áo len trễ vai màu vàng nhạt, tóc dài cột thấp phía sau đầu, lưng thon gầy, túi xách màu đen có vẻ nặng, đè xuống xuống vai cô, cả người lộ ra dáng vẻ mảnh khảnh hết mười phần.
Từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt lộ ra của cô gái, vẻ ngoài rất xinh đẹp.
Không đợi cậu nói được câu đánh giá, Hứa Thừa Châu lại kích động nói: “Haizz, chúng ta có nên giúp đỡ cô ấy hay không, quay video hay gì đó.”
Lục Tinh Diên thu hồi ánh mắt, không để ý lắm mỉm cười nói, “Lôi Phong* tái thế đấy à.”
*Lôi Phong (1940-1962): một chiến sĩ nhân dân Trung Quốc, lấy việc giúp đỡ quần chúng làm niềm vui.
Hứa Thừa Châu vứt cho cậu ánh mắt “Mày thừa biết mà,” còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên phía trước truyền đến “Phanh” một tiếng vang trầm thấp!
Thẩm Nhược Tinh thu cán va ly lại, nhấc hành lý của mình lên nửa tấc, hướng về phía trước đặt xuống.
Động tác gọn gàng.
Nhân viên phục vụ cùng với với bụng bia đang tranh chấp bỗng nhiên im bặt, tiếng xột xoạt thì thầm bên trong khoang xe cũng đột nhiên ngừng lại yên lặng.
Thẩm Nhược Tinh không lộ ra biểu cảm, cởi túi xách ném nằm ngang lên trên va ly, lại lấy điện thoại di động ra, nhắm camera ngay bụng bia, “ ‘Đàn ông trung niên chiếm chỗ trên tàu cao tốc, vì sao những người lớn tuổi không biết tôn trọng lối sống mới của người Trung Quốc lại không ngừng xuất hiện*?’ giật tít này nghe thế nào?”
*đây là câu thành ngữ ‘层出不穷’ chỉ việc một thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, không có hồi kết.
Bụng bia sửng sốt vài giây, lát sau mới phản ứng lại được, sắc mặt cũng thay đổi, chỉ tay về phía cô rống lên “Chụp cái gì mà chụp! Chụp cái gì mà chụp! Mày cái thứ ranh con này sao mà mất dạy. đưa điện thoại đây cho tao!”
“Ông có giáo dục sao, tôi đối xử với ông chính là đã được giáo dục đấy.”
Bụng bia không nghĩ tới cô gái nhỏ này nhìn điềm đạm nho nhã, thế mà lại là cọng rơm cứng, đột nhiên hùng hổ đứng lên ngáng đường, khí thế tức giận đẩy bàn ăn về phía trước, chồm người tới đoạt lấy điện thoại di động của cô.
Thấy ông ta có dấu hiệu động tay động chân, nhân viên phục vụ vội vàng chặn trước người Thẩm Tinh Nhược. Hứa Thừa Châu cùng với hai người đàn ông trẻ tuổi khác cũng vội vàng đứng dậy can ngăn.
Hứa Thừa Châu: “Ông chú làm gì đấy! Ăn hiếp cô gái nhỏ là loại chuyện gì!”
Người đàn ông trẻ tuổi cũng phụ hoạ, “Đúng đấy, chiếm chỗ như vậy còn lý lẽ sao!”
Trước sau công công kích kích, cổ cồn trắng bên cạnh kinh hoảng kêu khẽ. Bụng bia vừa đứng dậy liền ngã về chỗ ngồi, trong khoang hỗn loạn, còn không tránh khỏi phía sau đạp lên một cú thật nặng, ông ta không thể ngồi vững, cắm mặt lên phía trước.
Thấy bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Thẩm Tinh Nhược tràn đầy ý cười mỉa mai, camera vẫn luôn nhắm vào ông ta, không rời một giây.
Bụng bia tức giận đến mức mồm mép đều đang run rẩy, chống tay vịn ngồi trở lại ghế, vừa gật đầu vừa nói: “Được! Được! Mày chụp đi, tao ngồi bất động ở đây, tao nhìn xem ranh con mày có thể quay chụp được bao lâu!”
Người xung quanh đều có chung một ý nghĩ “Biết ngay cái dạng người này đến cả mặt mũi cũng không cần mà” phục sát đất.
Tâm tình của Thẩm Nhược Tinh cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng bụng bia —–
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bỗng nhiên, cô cất điện thoại di động đi, nhìn về phía bàn ăn trước người Lục Tinh Diên, “Xin hỏi có thể cho tôi mượn chai nước một chút được không?”
Bình nước khoáng đã cạn một phần ba rất nhanh được ném tới chỗ cô.
Cô vặn mở nắp bình.
“Ông có đi hay không? Không đi tất cả mọi người cũng khỏi mong ngồi yên.”
Miệng bình kia thoáng nghiêng, trực tiếp dừng ngay trên đỉnh đầu bụng bia.
?!
Mọi người chung quanh đều sợ ngây người.
Bung bia hình như cũng bị cái gì đó phá vỡ tam quan trọng yếu*, bị đả kích vô cùng, mặt mũi hiện lên vẻ không thể tin, “Mày cái thứ mất dạy này ….”
*nhận ra một điều gì đó
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, chai nước kia lập tức được đổ xuống không chút thương tiếc.
———————-
Sau một giờ, đoàn tàu đã đến trạm cuối ở phía nam thành phố, hành khách lục tục chuẩn bị xuống xe. Thẩm Tinh Nhược vừa đẩy rương hành lý, vừa nghe chỉ dẫn phương hướng lối ra.
“Bé con, tới rồi sao?”
Giọng nói của Bùi Nguyệt nghe tương đối vui vẻ, thái độ đối với Thẩm Tinh Nhược vô cùng tươi sáng, “Dì Bùi, cháu vừa mới xuống xe.”
“Vậy cháu đi về hướng lối ra B đi, dì ở đây chờ cháu.”
“Dì Bùi dì cũng tới sao?” Cô nghĩ chỉ có tài xế đến.
“Đương nhiên, lúc đầu chú Lục của cháu cũng muốn đến, nhưng ông ấy tới lúc đi lại phải họp gấp, không đến được.”
Thẩm Tinh Nhước rất nhanh tìm được lối ra B.
Nhóm Lục Tinh Diên và Hứa Thừa Châu củng đi ra cùng lối ra B, chỉ là bọn họ nhiều người, khó tránh khỏi lâu hơn một chút.
“…… Ông đó lấy lại tinh thần, mở miệng ra là nói lời không sạch sẽ, sau đó các cậu biết sao không? Tớ sốc, lúc đó tớ sợ ngây người, cô gái kia giống như một lời nghe không hợp là lập tức đổ nước! Thật sự đổ xuống!”
Hứa thừa Châu mô tả giống như đã có bài bản hẳn hoi đến mức sinh động như thật, nói đến chỗ kích động, còn giơ áo khoác của mình cho người khác nhìn, “Cậu nhìn áo tớ này, nhìn! Nước đổ xuống tung toé lên của áo của tớ, này đã không là gì đâu!”
Lúc mua vé chỗ ngồi gần nhau quá ít, trừ Lục Tinh Diên và Hứa Thừa Châu ra, những người khác đều ngồi khác khoang xe, không thấy được cảnh tượng lúc ấy.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó nhân viên bảo vệ tới chứ sao, ông kia chính là mua vé hạng hai tới chiếm chỗ hạng nhất, mà ông ta mua vé khoảng cách ngắn, cứ thế đứng đến hết sáu trạm, dù gì cuối cùng cũng bị người ta mang đi.” Hứa Thừa Châu nhớ tới cái gì đó, “Ồ đúng rồi, cô gái kia không phải mượn chai nước của Lục Tinh Diên sao, xong rồi người ta còn trả lại 5 tệ đấy.”
“Haizz Lục thiếu gia, câu lấy 5 tệ kia ra nhìn thử xem ….”
Lục Tinh Diên dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng liếc cậu ta một cái, mặt không đổi sắc tiếp tục nhai kẹo cao su, ánh mắt cũng liếc nhanh qua màn hình điện thoại di động.
Việc này chẳng qua là do một mình Hứa Thừa Châu nói đến giật gân, những người khác không thấy tận mắt, cũng không có cảm giác gì quá lớn, càng không có hứng thú mấy, ngươi một câu ta một câu ngắt lời, chủ đề rất nhanh đã được đổi, nói tới show ca nhạc tối hôm nay.
Đám người bọn họ một nửa là chơi chung từ hồi cấp hai, lên đến trường cấp ba của Minh Lễ của địa phương, vòng tròn mới được mở rộng ra một chút.
Kỳ nghỉ đông vừa qua, đám này chạy đến bờ biển chơi điên cuồng mười ngày, bởi vì mấy bạn học nữ muốn xem concert của idol Lâm Dự, nên mới phải về sớm.
Thấy mấy nữ sinh nói tới Lâm Dự là mặt mày nở hoa mắt sắp bốc lửa tới nơi, Hứa Thừa Châu liếc mắt, lời nói mới nói một nửa cũng lười tiếp tục đành phải nhịn xuống, thế mà lại tiến lên bóp chặt cổ Lục Tinh Diên, “Này, Lục thiếu gia, cho mày xem cái này.”
Chưa tới vài giây, điện thoại Lục Tinh Diên hiện lên âm báo Wechat.
Hứa Thừa Châu cất điện thoại mình đi, đắc ý đi tới nhìn, “Thế nào, chụp không tệ đấy chứ? Có phải là rất có ý tứ nghệ thuật giống như diễn viên trong phim không?”
Hình dáng trong bức ảnh có chút quen mắt –
Cô gái đứng trên lối đi, mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên bị kéo ra khỏi ghế ngồi, cô thẳng lưng, đứng đó, giống như một con khổng tước trắng xinh đẹp cao ngạo.
Hứa Thừa Châu khen không ngớt miệng, “Đừng nói nữa, cô gái này thật là xinh đẹp, quan trọng là khí chất này này, tao đoán chừng là học ba lê, hoàn toàn có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với gương mặt sáng như trăng này đấy chứ.”
“Khiếu thưởng thức của mày bị gì vậy.” Lục Tinh Diên mỉm cười, cầm lấy di động đập lên đầu cậu ta.
“Khiếu thưởng thức của tao làm sao, gương mặt này mà ở Minh Lễ có khi đạt hoa khôi cấp cao nhất đấy chứ, không tin mày hỏi những người khác xem….”
“Mày im đi.”
——————-
Một đám người cười đùa hơn nửa ngày mới đến được trạm đón taxi, bọn họ đông đông người, chia ra ba chiếc taxi, hai chiếc đằng trước đã đủ mỗi chiếc bốn người, cuối cùng còn lại Lục Tinh Diên cùng với Hứa Thừa Châu hai người một xe.
Đang tính lên xe, bỗng nhiên lại thấy Trần Trúc leo xuống khỏi chiếc xe đằng trước, hướng bọn họ vẫy vẫy.
Hứa Thừa Châu vừa nhìn là biết ngay có người lại thúc đẩu chuyện tốt, đang vốn định chui ra ghế sau thì dừng lại, nói với Lục Tinh Diên, “Tao với mày đổi chỗ đi, tao ngồi trước cho.”
Có thể Lục Tinh Diên đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, cũng không phối hợp mà mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Hứa Thừa Châu quả thực hết biết đường nói, bước theo lên xe, từ phía sau giật tai nghe của Lục Tinh Diên xuống, buồn bực nói: “Lần này trở về rồi, mày rốt cục là được hay không được? Nếu buổi ca nhạc tối nay lại còn không nắm chặt cơ hội, tao thấy mày độc thân đến năm ba mươi tuổi cũng rất xứng đáng đấy.”
Lúc đi ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều rất phối hợp tạo cơ hội cho Lục Tinh Diên và Trần Trúc, có thể do Lục Tinh Diên không chủ động, cũng có thể do Trần Trúc đầu óc chậm chạp, cho đến khi trở về Tinh thành*, hai người cũng không có chút tiến triển nào.
*thành phố tên Tinh (星城). Chữ Tinh này có nghĩa là “Vì Sao”.
Hứa Thừa Châu còn đang bức xúc lải nhải, Lục Tinh Diên nghe mà phát phiền, đứa mắt liếc cậu, “Mày có thể im miệng được không?”
Vừa đúng lúc Trần Trúc lên xe, Hứa Thừa Châu cũng biết đầu không nói thêm gì nữa, nhích qua ghế bên cạnh nhường chỗ, lại cười toe toét nói chuyện phiếm với Trần Trúc.
Lục Tinh Diên không biết đang suy nghĩ cái gì, Trần Trúc hỏi cậu hai câu, cậu đáp lại cũng rất qua loa, nhanh chóng đeo tai nghe lên, tiếp tục chơi trò chơi.
Trần Trúc hạ giọng hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Hứa Thừa Châu: “Ai mà biết, cậu ta có gặp quỷ thì quỷ cũng ngại tình tình cậu ta hôm nay ra đường không đúng ngày mới phải diện kiến.”
Trần Trúc: “Được đó, trước học kỳ thì là gặp chó chó ngại, qua tết lại được thăng cấp.”
Lục Tinh Diên chỉnh âm lương đến mức lớn nhất, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ khí nóng.
Cậu quẹt màn hình, có chút tẻ nhạt, không có chuyện gì làm thì đi kiếm chuyện gây sự với Bùi Nguyệt qua Wechat, thông báo tối nay sẽ về nhà.
Đợi cả nửa ngày không thấy hồi âm, cậu lại buồn bực ngán ngẩm bấm vào khung chat với Hứa Thừa Châu, mở ra tấm hình kia.
Tấm hình quả thực đúng như Hứa Thừa Châu nói, rất có ý tứ nghệ thuật.
Trong hình là gương mặt cô gái lộ ra ba phần tư, chìm vào ánh hoàng hôn hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, nửa sáng nửa tối.
Lục Tinh Diên nhìn một hồi, tiện tay lưu lại.
Đúng lúc này, Hứa Thừa Châu bỗng nhiên kêu lên một tiếng “Á đù,” lần nữa kéo tai nghe của cậu xuống, chỉ vào phía trước kích động nói: “Hình như là tao thấy xe nhà mày, Continental*, 088, tao không nhìn lầm đâu, là xe nhà mày phải không?”
*dòng xe Continental của hãng Bentley. Đây là loại xe cao cấp, vô cùng đắt đỏ, giá thấp nhất là $200,000. Hinh minh hoạ ở cuối chương.
Nghe thấy vậy, việc đầu tiên Lục Tinh Diên làm là mặt không đổi sắc cướp lại điện thoại di động, sau đó nẩng đầu nhìn đằng trước.
Chỉ là chiếc xe kia không cho cậu cơ hội xác nhận, lúc cậu ngẩng đầu lên, đuôi xe đã quẹo qua góc đường, chỉ để lại một nửa bóng xe.
Tác giả có lời muốn nói:
Dưa muối lặn xuống nước lại nổi lên lần nữa (///V///)
Càng sau tám giờ ~ càng không có chương mới trừ khi có thông báo ~
Hình xe Bentley Continental
- Hết Chương 1-
Bội Bội: Hai cô cậu này vui đấy:)). Quà mừng khu rừng nhà mình đạt 100 followers nhé! Cám ơn các bạn đã ủng hộ *hôn hôn*
Tàu cao tốc dừng ở trạm Hối Trạch Nam, mười phút đồng hồ.
Lục Tinh Diên tháo xuống tai nghe Apple, tiếng ngáy của người đàn ông ngồi ghế trước cùng với tiếng bánh xe từ va ly hành lý của hành khách lên tàu lập tức vang lên bốn phương tám hướng.
Cậu ngồi im bất động trên ghế khoảng ba giây, lại ngồi thẳng lên một chút, ném tai nghe lên bàn, vặn bình nước suối khoáng bên cạnh hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đến?”
“Đến Hối Trạch rồi, chắc còn khoảng một tiếng nữa.” Hứa Thừa Châu cầm điện thoại di động, chơi chò trơi chém giết trong máy.
Vừa đúng lúc Trần Trúc tới lấy đồ ăn vặt, lấy ra thịt heo khô từ trong túi xách của Hứa Thừa Châu, cô đưa tới hỏi, “Hai người có ăn không?”
Hứa Thừa Châu tránh sang bên cạnh, “Bà cô à, tớ còn đang trong hàng ngũ đây này, đừng có chọc tớ.”
Lục Tinh Diên không lên tiếng, chỉ đẩy đẩy túi đồ ăn, giả bộ ra vẻ nam thần cao ngạo lạnh lùng giống tới mười phần.
Trần Trúc im lặng, liếc mắt nhìn hai người, cắn thịt heo khô đi về hướng khoang xe của mình.
Do không trùng với ngày lễ, tàu cao tốc cũng coi như là vắng vẻ, hành khác mới lên tàu cất kỹ hành lý, tiếng bánh xe hành lý cũng biến mất, người đàn ông ngồi đằng trước hình như đã tỉnh lại, tiếng ngáy cũng theo đó mà biến mất.
Lục Tinh Diên uống nước xong, lại nằm dựa ra ghế chợp mắt một chút.
Tối hôm qua cậu ngủ không được ngon, rất buồn ngủ, nhưng vị thiếu gia này có bệnh không phân biệt thời gian địa điểm trường hợp, nếu không làm cậu phải chịu khổ như thế này, ngồi trên tàu cũng không ngủ được.
Lúc con mắt nghỉ ngơi, thính giác hình như trở nên nhạy cảm hơn.
Anh có thể nghe được Hứa Thừa Châu nhỏ giọng nói linh tinh, có thể nghe được tiếng cửa xe đóng lại, còn có thể nghe được nghe được tiếng bánh xe xoay tròn ma sát với mặt đất phát ra âm thanh rất nhẹ, từ xa lại gần.
–
Thẩm Tinh Nhược lần đầu ngồi tàu cao tốc đi xa nhà, phút chót mới biết được trạm Hối Trạch Nam không hỗ trợ kiểm tra chứng minh nhân dân để vào ga, phải mất thêm một khoảng thời gian quay lại xếp hàng lấy vé, cũng may là đuổi kịp chuyến tàu.
Toa xe số 2, ghế 7A, phía cửa sổ.
Thẩm Nhược Tinh nhìn vé lần nữa để xác nhận.
Không sai, là ghế của cô.
Thế nhưng ghế của cô đã có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Thẩm Tinh Nhược: “Chào chú.”
Người đàn ông không nhúc nhích, mắt cũng không thém mở ra, bung bia thẳng đơ, tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nhếch miệng, từ trong lỗ mũi thò ra một đoạn lông mũi, tóc trên đầu túm tụm một túm, bóng loáng tới mức phát sáng.
“Chú à, đây là chỗ ngồi của tôi, có phải chú đã ngồi sai rồi không?”
Giống như đang ngậm khối băng, giọng nói của Thẩm Tinh Nhược có chút lạnh lùng.
Lục Tinh Diên mở mắt, thế nhưng chỉ được một lát, lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là hướng đến cái chân phía trước đạp một phát.
Bụng bia không đề phòng, bị đạp một cái đến nghiêng đầu.
Người phụ nữ cổ cồn trắng* bên cạnh chịu đựng ông ta đã lâu, thấy đầu ông ta đảo qua bên này, lập tức nghiêng người né tránh, cuộn cuốn tạp chí lại đập đập lên người ông ta, “Tiên sinh, tỉnh rồi à.”
*thành phần lao động trí thức.
Động tĩnh lớn như vậy, còn giả bộ ngủ là không được.
Bụng bia vuốt vuốt mặt, làm rẻ vẻ vừa mới tỉnh ngủ, quay đầu về phía sau đưa mắt nhìn thấy Lục Tinh Diên dựa lưng vào ghế ngồi đang ngủ, cảm thấy bực bội.
Lại nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược đứng trên hành lang, bộ dáng học sinh ngoan ngoãn tử tế, ông ta lại không kiên nhẫn, “Bên kia không phải còn chỗ ngồi sao, không có ai thì ngươi ngồi xuống là được rồi, còn nhỏ mà sao không biết linh hoạt một chút.”
“Toa xe số 2 ghế 7A là chỗ ngồi của tôi, chú à, chúng ta có thể bị trùng vé.”
“Cô bé này có chuyện gì xảy ra …”
Bụng bia có chút ngoài ý muốn, chỉ muốn nói với cô một chút, không nghĩ rằng lại bị nhân viên phục vụ nghe được.
Thẩm Tinh Nhực giải thích vài câu đơn gian với nhân viên phục vụ, lại chủ động yêu cầu xét vé.
Kiểm tra vé của cô xong, nhân viên phục vụ nhìn về phía bụng bia, “Tiên sinh, phiền ngài đưa vé cùng với chứng minh nhân dân được không?”
Nhân viên phục vụ này nhìn qua mới chừng hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ không có chút gì gọi là kinh nghiệm xã hội, bụng bia cũng không để cô ta vào mắt, thuận miệng nói qua loa, “Mua bằng điện thoại.”
“Vậy ngài đưa hoá đơn đặt hàng trên di động cho tôi xem thử.”
“Điện thoại hết pin.”
“Vậy chứng minh thư đâu.”
“Không thấy.”
Hai người anh một câu tôi một câu, Hứa Thừa Châu nghe tới phát phiền, đánh một ván cuối cùng lại thua, cậu ném điện thoại ra chỗ khác, ngửa đầu dựa ra sau.
Không tới vài giây, cậu ta đột nhiên chọc chọc khuỷu tay Lục Tinh Diên.
“Chuyện gì?” Lục Tinh Diên nhíu mày, mắt nhắm mắt mở, giọng nói như mới tỉnh ngủ, có chút không kiên nhẫn.
Hứa Thừa Châu nhích lại gần hạ thấp giọng, ánh mắt vẫn chưa mảy may di chuyển, “Mày nhìn cô gái kia xem, có phải là rất đẹp, đặc biệt có khí chất không?”
Lục Tinh Diên giương mắt nhìn.
Đầu xuân tháng hai, hơi ấm nhưng vẫn còn lạnh, cô gái mặc áo len trễ vai màu vàng nhạt, tóc dài cột thấp phía sau đầu, lưng thon gầy, túi xách màu đen có vẻ nặng, đè xuống xuống vai cô, cả người lộ ra dáng vẻ mảnh khảnh hết mười phần.
Từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt lộ ra của cô gái, vẻ ngoài rất xinh đẹp.
Không đợi cậu nói được câu đánh giá, Hứa Thừa Châu lại kích động nói: “Haizz, chúng ta có nên giúp đỡ cô ấy hay không, quay video hay gì đó.”
Lục Tinh Diên thu hồi ánh mắt, không để ý lắm mỉm cười nói, “Lôi Phong* tái thế đấy à.”
*Lôi Phong (1940-1962): một chiến sĩ nhân dân Trung Quốc, lấy việc giúp đỡ quần chúng làm niềm vui.
Hứa Thừa Châu vứt cho cậu ánh mắt “Mày thừa biết mà,” còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên phía trước truyền đến “Phanh” một tiếng vang trầm thấp!
Thẩm Nhược Tinh thu cán va ly lại, nhấc hành lý của mình lên nửa tấc, hướng về phía trước đặt xuống.
Động tác gọn gàng.
Nhân viên phục vụ cùng với với bụng bia đang tranh chấp bỗng nhiên im bặt, tiếng xột xoạt thì thầm bên trong khoang xe cũng đột nhiên ngừng lại yên lặng.
Thẩm Nhược Tinh không lộ ra biểu cảm, cởi túi xách ném nằm ngang lên trên va ly, lại lấy điện thoại di động ra, nhắm camera ngay bụng bia, “ ‘Đàn ông trung niên chiếm chỗ trên tàu cao tốc, vì sao những người lớn tuổi không biết tôn trọng lối sống mới của người Trung Quốc lại không ngừng xuất hiện*?’ giật tít này nghe thế nào?”
*đây là câu thành ngữ ‘层出不穷’ chỉ việc một thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, không có hồi kết.
Bụng bia sửng sốt vài giây, lát sau mới phản ứng lại được, sắc mặt cũng thay đổi, chỉ tay về phía cô rống lên “Chụp cái gì mà chụp! Chụp cái gì mà chụp! Mày cái thứ ranh con này sao mà mất dạy. đưa điện thoại đây cho tao!”
“Ông có giáo dục sao, tôi đối xử với ông chính là đã được giáo dục đấy.”
Bụng bia không nghĩ tới cô gái nhỏ này nhìn điềm đạm nho nhã, thế mà lại là cọng rơm cứng, đột nhiên hùng hổ đứng lên ngáng đường, khí thế tức giận đẩy bàn ăn về phía trước, chồm người tới đoạt lấy điện thoại di động của cô.
Thấy ông ta có dấu hiệu động tay động chân, nhân viên phục vụ vội vàng chặn trước người Thẩm Tinh Nhược. Hứa Thừa Châu cùng với hai người đàn ông trẻ tuổi khác cũng vội vàng đứng dậy can ngăn.
Hứa Thừa Châu: “Ông chú làm gì đấy! Ăn hiếp cô gái nhỏ là loại chuyện gì!”
Người đàn ông trẻ tuổi cũng phụ hoạ, “Đúng đấy, chiếm chỗ như vậy còn lý lẽ sao!”
Trước sau công công kích kích, cổ cồn trắng bên cạnh kinh hoảng kêu khẽ. Bụng bia vừa đứng dậy liền ngã về chỗ ngồi, trong khoang hỗn loạn, còn không tránh khỏi phía sau đạp lên một cú thật nặng, ông ta không thể ngồi vững, cắm mặt lên phía trước.
Thấy bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Thẩm Tinh Nhược tràn đầy ý cười mỉa mai, camera vẫn luôn nhắm vào ông ta, không rời một giây.
Bụng bia tức giận đến mức mồm mép đều đang run rẩy, chống tay vịn ngồi trở lại ghế, vừa gật đầu vừa nói: “Được! Được! Mày chụp đi, tao ngồi bất động ở đây, tao nhìn xem ranh con mày có thể quay chụp được bao lâu!”
Người xung quanh đều có chung một ý nghĩ “Biết ngay cái dạng người này đến cả mặt mũi cũng không cần mà” phục sát đất.
Tâm tình của Thẩm Nhược Tinh cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng bụng bia —–
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bỗng nhiên, cô cất điện thoại di động đi, nhìn về phía bàn ăn trước người Lục Tinh Diên, “Xin hỏi có thể cho tôi mượn chai nước một chút được không?”
Bình nước khoáng đã cạn một phần ba rất nhanh được ném tới chỗ cô.
Cô vặn mở nắp bình.
“Ông có đi hay không? Không đi tất cả mọi người cũng khỏi mong ngồi yên.”
Miệng bình kia thoáng nghiêng, trực tiếp dừng ngay trên đỉnh đầu bụng bia.
?!
Mọi người chung quanh đều sợ ngây người.
Bung bia hình như cũng bị cái gì đó phá vỡ tam quan trọng yếu*, bị đả kích vô cùng, mặt mũi hiện lên vẻ không thể tin, “Mày cái thứ mất dạy này ….”
*nhận ra một điều gì đó
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, chai nước kia lập tức được đổ xuống không chút thương tiếc.
———————-
Sau một giờ, đoàn tàu đã đến trạm cuối ở phía nam thành phố, hành khách lục tục chuẩn bị xuống xe. Thẩm Tinh Nhược vừa đẩy rương hành lý, vừa nghe chỉ dẫn phương hướng lối ra.
“Bé con, tới rồi sao?”
Giọng nói của Bùi Nguyệt nghe tương đối vui vẻ, thái độ đối với Thẩm Tinh Nhược vô cùng tươi sáng, “Dì Bùi, cháu vừa mới xuống xe.”
“Vậy cháu đi về hướng lối ra B đi, dì ở đây chờ cháu.”
“Dì Bùi dì cũng tới sao?” Cô nghĩ chỉ có tài xế đến.
“Đương nhiên, lúc đầu chú Lục của cháu cũng muốn đến, nhưng ông ấy tới lúc đi lại phải họp gấp, không đến được.”
Thẩm Tinh Nhước rất nhanh tìm được lối ra B.
Nhóm Lục Tinh Diên và Hứa Thừa Châu củng đi ra cùng lối ra B, chỉ là bọn họ nhiều người, khó tránh khỏi lâu hơn một chút.
“…… Ông đó lấy lại tinh thần, mở miệng ra là nói lời không sạch sẽ, sau đó các cậu biết sao không? Tớ sốc, lúc đó tớ sợ ngây người, cô gái kia giống như một lời nghe không hợp là lập tức đổ nước! Thật sự đổ xuống!”
Hứa thừa Châu mô tả giống như đã có bài bản hẳn hoi đến mức sinh động như thật, nói đến chỗ kích động, còn giơ áo khoác của mình cho người khác nhìn, “Cậu nhìn áo tớ này, nhìn! Nước đổ xuống tung toé lên của áo của tớ, này đã không là gì đâu!”
Lúc mua vé chỗ ngồi gần nhau quá ít, trừ Lục Tinh Diên và Hứa Thừa Châu ra, những người khác đều ngồi khác khoang xe, không thấy được cảnh tượng lúc ấy.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó nhân viên bảo vệ tới chứ sao, ông kia chính là mua vé hạng hai tới chiếm chỗ hạng nhất, mà ông ta mua vé khoảng cách ngắn, cứ thế đứng đến hết sáu trạm, dù gì cuối cùng cũng bị người ta mang đi.” Hứa Thừa Châu nhớ tới cái gì đó, “Ồ đúng rồi, cô gái kia không phải mượn chai nước của Lục Tinh Diên sao, xong rồi người ta còn trả lại 5 tệ đấy.”
“Haizz Lục thiếu gia, câu lấy 5 tệ kia ra nhìn thử xem ….”
Lục Tinh Diên dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng liếc cậu ta một cái, mặt không đổi sắc tiếp tục nhai kẹo cao su, ánh mắt cũng liếc nhanh qua màn hình điện thoại di động.
Việc này chẳng qua là do một mình Hứa Thừa Châu nói đến giật gân, những người khác không thấy tận mắt, cũng không có cảm giác gì quá lớn, càng không có hứng thú mấy, ngươi một câu ta một câu ngắt lời, chủ đề rất nhanh đã được đổi, nói tới show ca nhạc tối hôm nay.
Đám người bọn họ một nửa là chơi chung từ hồi cấp hai, lên đến trường cấp ba của Minh Lễ của địa phương, vòng tròn mới được mở rộng ra một chút.
Kỳ nghỉ đông vừa qua, đám này chạy đến bờ biển chơi điên cuồng mười ngày, bởi vì mấy bạn học nữ muốn xem concert của idol Lâm Dự, nên mới phải về sớm.
Thấy mấy nữ sinh nói tới Lâm Dự là mặt mày nở hoa mắt sắp bốc lửa tới nơi, Hứa Thừa Châu liếc mắt, lời nói mới nói một nửa cũng lười tiếp tục đành phải nhịn xuống, thế mà lại tiến lên bóp chặt cổ Lục Tinh Diên, “Này, Lục thiếu gia, cho mày xem cái này.”
Chưa tới vài giây, điện thoại Lục Tinh Diên hiện lên âm báo Wechat.
Hứa Thừa Châu cất điện thoại mình đi, đắc ý đi tới nhìn, “Thế nào, chụp không tệ đấy chứ? Có phải là rất có ý tứ nghệ thuật giống như diễn viên trong phim không?”
Hình dáng trong bức ảnh có chút quen mắt –
Cô gái đứng trên lối đi, mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên bị kéo ra khỏi ghế ngồi, cô thẳng lưng, đứng đó, giống như một con khổng tước trắng xinh đẹp cao ngạo.
Hứa Thừa Châu khen không ngớt miệng, “Đừng nói nữa, cô gái này thật là xinh đẹp, quan trọng là khí chất này này, tao đoán chừng là học ba lê, hoàn toàn có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với gương mặt sáng như trăng này đấy chứ.”
“Khiếu thưởng thức của mày bị gì vậy.” Lục Tinh Diên mỉm cười, cầm lấy di động đập lên đầu cậu ta.
“Khiếu thưởng thức của tao làm sao, gương mặt này mà ở Minh Lễ có khi đạt hoa khôi cấp cao nhất đấy chứ, không tin mày hỏi những người khác xem….”
“Mày im đi.”
——————-
Một đám người cười đùa hơn nửa ngày mới đến được trạm đón taxi, bọn họ đông đông người, chia ra ba chiếc taxi, hai chiếc đằng trước đã đủ mỗi chiếc bốn người, cuối cùng còn lại Lục Tinh Diên cùng với Hứa Thừa Châu hai người một xe.
Đang tính lên xe, bỗng nhiên lại thấy Trần Trúc leo xuống khỏi chiếc xe đằng trước, hướng bọn họ vẫy vẫy.
Hứa Thừa Châu vừa nhìn là biết ngay có người lại thúc đẩu chuyện tốt, đang vốn định chui ra ghế sau thì dừng lại, nói với Lục Tinh Diên, “Tao với mày đổi chỗ đi, tao ngồi trước cho.”
Có thể Lục Tinh Diên đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, cũng không phối hợp mà mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Hứa Thừa Châu quả thực hết biết đường nói, bước theo lên xe, từ phía sau giật tai nghe của Lục Tinh Diên xuống, buồn bực nói: “Lần này trở về rồi, mày rốt cục là được hay không được? Nếu buổi ca nhạc tối nay lại còn không nắm chặt cơ hội, tao thấy mày độc thân đến năm ba mươi tuổi cũng rất xứng đáng đấy.”
Lúc đi ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều rất phối hợp tạo cơ hội cho Lục Tinh Diên và Trần Trúc, có thể do Lục Tinh Diên không chủ động, cũng có thể do Trần Trúc đầu óc chậm chạp, cho đến khi trở về Tinh thành*, hai người cũng không có chút tiến triển nào.
*thành phố tên Tinh (星城). Chữ Tinh này có nghĩa là “Vì Sao”.
Hứa Thừa Châu còn đang bức xúc lải nhải, Lục Tinh Diên nghe mà phát phiền, đứa mắt liếc cậu, “Mày có thể im miệng được không?”
Vừa đúng lúc Trần Trúc lên xe, Hứa Thừa Châu cũng biết đầu không nói thêm gì nữa, nhích qua ghế bên cạnh nhường chỗ, lại cười toe toét nói chuyện phiếm với Trần Trúc.
Lục Tinh Diên không biết đang suy nghĩ cái gì, Trần Trúc hỏi cậu hai câu, cậu đáp lại cũng rất qua loa, nhanh chóng đeo tai nghe lên, tiếp tục chơi trò chơi.
Trần Trúc hạ giọng hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Hứa Thừa Châu: “Ai mà biết, cậu ta có gặp quỷ thì quỷ cũng ngại tình tình cậu ta hôm nay ra đường không đúng ngày mới phải diện kiến.”
Trần Trúc: “Được đó, trước học kỳ thì là gặp chó chó ngại, qua tết lại được thăng cấp.”
Lục Tinh Diên chỉnh âm lương đến mức lớn nhất, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ khí nóng.
Cậu quẹt màn hình, có chút tẻ nhạt, không có chuyện gì làm thì đi kiếm chuyện gây sự với Bùi Nguyệt qua Wechat, thông báo tối nay sẽ về nhà.
Đợi cả nửa ngày không thấy hồi âm, cậu lại buồn bực ngán ngẩm bấm vào khung chat với Hứa Thừa Châu, mở ra tấm hình kia.
Tấm hình quả thực đúng như Hứa Thừa Châu nói, rất có ý tứ nghệ thuật.
Trong hình là gương mặt cô gái lộ ra ba phần tư, chìm vào ánh hoàng hôn hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, nửa sáng nửa tối.
Lục Tinh Diên nhìn một hồi, tiện tay lưu lại.
Đúng lúc này, Hứa Thừa Châu bỗng nhiên kêu lên một tiếng “Á đù,” lần nữa kéo tai nghe của cậu xuống, chỉ vào phía trước kích động nói: “Hình như là tao thấy xe nhà mày, Continental*, 088, tao không nhìn lầm đâu, là xe nhà mày phải không?”
*dòng xe Continental của hãng Bentley. Đây là loại xe cao cấp, vô cùng đắt đỏ, giá thấp nhất là $200,000. Hinh minh hoạ ở cuối chương.
Nghe thấy vậy, việc đầu tiên Lục Tinh Diên làm là mặt không đổi sắc cướp lại điện thoại di động, sau đó nẩng đầu nhìn đằng trước.
Chỉ là chiếc xe kia không cho cậu cơ hội xác nhận, lúc cậu ngẩng đầu lên, đuôi xe đã quẹo qua góc đường, chỉ để lại một nửa bóng xe.
Tác giả có lời muốn nói:
Dưa muối lặn xuống nước lại nổi lên lần nữa (///V///)
Càng sau tám giờ ~ càng không có chương mới trừ khi có thông báo ~
Hình xe Bentley Continental
- Hết Chương 1-
Bội Bội: Hai cô cậu này vui đấy:)). Quà mừng khu rừng nhà mình đạt 100 followers nhé! Cám ơn các bạn đã ủng hộ *hôn hôn*
Tác giả :
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái