Đấu Phá Thương Khung
Chương 52: Đột Phá
Sau khi lựa chọn xong đấu khí công pháp, cả gia tộc bỗng nhiên trầm lặng, những tộc nhân có đấu khí dưới thất đoạn bắt đầu lục tục rời khỏi gia tộc, phân về các sản nghiệp của gia tộc, còn những tộc nhân đạt từ thất đoạn đấu khí trở nên, sau khi tìm kiếm được đấu khí công pháp cũng bắt đầu khổ tu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tu luyện đấu khí công pháp
Tiếp đến là những ngày tĩnh lặng, hai tháng thời gian, cơ hồ giống như nước chảy bình thường, theo khe hở lặng lẽ trôi qua, làm cho người ta khó có thể phát hiện
Mặt trời chiếu rọi trên cao, ánh nắng nóng cháy tỏa ra từ mặt trời, nhiệt khí nhè nhẹ tỏa ra như hỏa lò, làm cho tầm mắt của con người thoáng có chút vặn vẹo, méo mó, uốn cong
Ở phái sau đỉnh núi của Tiêu Gia, tại một khu rừng nhỏ bên trong
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây trong rừng rậm, tạo nên những tia sáng li ti trên mặt đất, giống như những vì sao trên bầu trời đêm
Trong khu rùng nhỏ, có hai đạo bóng người mãnh liệt thay đổi nhau di động, song chưởng giao kích, làm cho những lá khô ở phụ cận xung quanh bay tung lên
Song chưởng tại trước người mãnh liệt giao kích, một âm thanh trầm buồn vang lên, tiểu thủ trắng nõn của Huân Nhi nhẹ nhàng huy động, tuy công kích dường như ôn nhu, nhưng mà khi va chạm vào, cỗ nhu hòa kình lực kia bỗng nhiên tràn ngập tính công kích
Khóe miệng khẽ mím lại, hữu chưởng tiếp xúc với cỗ cường đại kình lực, làm cho Tiêu Viêm phải lùi lại phía sau hai bước, bàn tay tiếp xúc với đôi tay nhỏ bé của Huân Nhi thoáng có chút tím bầm
Nhìn Tiêu Viêm lui lại phía sau, Huân Nhi mỉm cười, ngọc thủ trắng nõn trước người chậm rãi du động, ở đầu ngón tay thon dài thoáng hiện ra đấu khí màu vàng nhàn nhạt lưu quang
"Sách sách, thật mạnh …"Ổn định thân mình, Tiêu Viêm trong lòng sợ hãi than lắc lắc đầu, giương mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang cười của Huân Nhi, liếm liếm miệng, chiến ý đại tăng.
Cước chưởng đạp lên mặt đất một bước, thân hình cấp tốc di động, nhất thời khiến cho bùn đất bay lên
Nhìn công kích của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, quang mang màu vàng trên bàn tay càng thêm nồng đậm
Cước chưởng hung hăng đạp lên mặt đất, Tiêu Viêm vọt mạnh thân hình tới, cách Huân Nhi khoảng cách một bước chân thì dừng lại, cực động cùng cực tĩnh trong lúc đó hoàn mỹ chuyển hóa, khiến cho người ta cảm thấy đột ngột
Nhìn thấy Tiêu Viêm khống chế tốc độ xảo diệu như vậy, đôi mỹ mâu của Huân Nhi, nhịn không được toát ra vẻ tán thưởng
"Bát cực băng!"
Thân mình chợt dừng lại, Tiêu Viêm chân phải điểm địa, thân mình mãnh liệt luân chuyển tăng lực bật lên, tả thối giữa không trung vung lên một cái, tả thối tràn ngập lực lượng, phá phong lao tới hung hăng công kích Huân Nhi
Giương mắt nhìn thế công mãnh liệt của Tiêu Viêm, Huân Nhi ngọc thủ khẽ vẽ nên một nửa vòng tròn, kim quang chợt đại phóng, ngọc thủ quỷ dị vẽ nên nữa vòng tròn này, không một chút do dự cản trở công kích từ tả thối của Tiêu Viêm
"…"
Một cước một quyền giao tiếp, nhất thanh muộn hưởng vang lên, những chiếc lá khô còn lại trên mặt đất đều bị thổi bay lên trời
Một cước một quyền, sau một khắc giằng co nhau trên không trung, hai người thân mình đều mau chóng lui lại
Thân thể nhất thời bị kình phí trực tiếp oanh động văng lên trên cao bốn năm thước, Tiêu Viêm sợ hãi than lắc lắc đầu, thân thể tưởng như không duy trì được, hữu chưởng mãnh liệt áp vào cây đại thụ bên cạnh, một cỗ hấp lực, đưa hắn cấp tốc hạ xuống hóa giải hết kình khí, thân hình vững vàng hạ xuống mặt đất
Ngảng đầu nhìn, thấy Huân Nhi cũng đồng dạng lùi về sau, Tiêu Viêm chép miệng cười: "Vừa rồi nha đầu ngươi sử dụng đấu kỹ gì vậy? "
"Huyền giai cao cấp đấu kỹ: Yến phản kích …Luyện đến cao tầng có thể đem công kích của đối phương quay phản kích trở lại, muội đến bây giờ mới chỉ bước vào cảnh giới đầu, chỉ có thể phản kích lại một phần lực lượng " Huân Nhi cười ngâm ngâm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sao?, Tiêu Viêm trong lòng bỗng nhiên toát ra mấy từ: "Tá lực đả lực …"
"Tiêu Viêm ca ca vừa rồi đấu kỹ kia thật mạnh nga, nếu Huân Nhi không phải là nhất tinh đấu giả, thực lực thật sự cao hơn huynh, chỉ sợ thật không tiếp được cỡ cương mãnh kình khí kia "Huân Nhi mỹ mâu phiêu lượng xinh đẹp như một vầng trăng khẽ cười nói
Tiêu Viêm không nói gì khẽ nhún vai, miễn cưỡng cử động, cao độ chiến đấu, làm cho thân thể hắn rời rạc, tinh thần theo đó cũng có chút mỏi mệt
Thân mình ướt đẫm mồ hôi, tiêu viêm thầm mắng một tiếng quỷ thời tiết, khẽ cởi y phục ra
Y phục thoát hạ, lộ ra một thân thể tráng kiện, tuy không tính là tráng thạc, thế nhưng thân hình nho nhỏ đó nhìn kỹ ẩn dấu một cỗ lực lượng
Nhìn thân hình Tiêu Viêm phía trước lõa thể, Huân Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười thoáng có chút ửng đỏ
Cầm lấy y sam, Tiêu Viêm mỏi mệt dựa người vào một tảng đá, hướng về phía Huân Nhi cười khổ: "Ai, hai tháng, mà vẫn dừng ở bát đoạn đấu khí …"
Nhìn vẻ mặt bất đắc gĩ của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ mân cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ, cũng dựa vào tảng đá ngồi xuống, lấy xiêm y từ trong tay Tiêu Viêm, sau đó ôn nhu lau mồ hôi trên người hắn, ôn nhu an ủi nói:"Bát đoạn đấu khí lên cửu đoạn đấu khí là sơ giai đấu khí đích bình cảnh giai đoạn, Tiêu Viêm ca ca không cần nóng vội, cứ từ từ là sẽ tựu thành …"Nói tới đây, Huân Nhi bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt đối phương có chút nóng cháy, ngẩng mặt nhìn lên thấy Tiêu Viêm đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, gắt giọng: "Tiêu Viêm ca ca…"
Âm thanh thiếu nữ ôn nhu, nhất thời làm cho khu rừng nóng bức không khí trở nên mát mẻ vài phần
Bởi vì thời tiết nóng bức cho nên Huân Nhi hôm nay chỉ mặc một chiếc áo màu xanh ngắn bó lấy thân thể thon dài, lộ ra một mảng tuyết trắng mê người, tiểu hung bộ của thiếu nữ đã thoáng phát dục,thanh xuân hấp dẫn như thế, khó trách Tiêu Viêm có chút thất thần
Bị Huân Nhi làm cho bừng tỉnh, Tiêu Viêm khuôn mặt có chút đỏ lên, xấu hổ cười cười, dựa vào tảng đá lạnh lẽo, chậm rãi nhắm mắt lại tùy ý để đôi tay nhỏ bé của Huân Nhi trà trên thân thể
Khẽ chu cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, Huân Nhi giúp Tiêu Viêm lau thân thể, khóe mắt trộm đảo qua,ngạc nhiên phát hiện, Tiêu Viêm chẳng biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ
Bất đắc gĩ lắc đầu, Huân Nhi cũng biết ngày hôm nay cao độ chiến đấu thật sự đã làm cho Tiêu Viêm quá mỏi mệt, khẽ sờ mũi, bàn tay nhỏ bé buông y sam xuống, đầu ngón tay thon dài chậm rãi hiện lên kim quang màu vàng
Lặng lẽ nhìn Tiêu Viêm không có phản ứng gì, đầu ngón tay Huân Nhi điểm nhẹ vào làn da Tiêu Viêm, qung mang màu vàng theo ngón tay Huân Nhi điểm động, chậm rãi tiến vào thân thể Tiêu Viêm …
Theo quang mang màu vàng đưa vào, trên trán thanh khiết của Huân Nhi hiện lên lấm tấm mồ hôi.
Dựa vào tảng đá, Tiêu Viêm đang ngủ say, trong thân thể bỗng nhiên đột ngột phát ra một cỗ hấp lực, hấp thu thiên địa chung quanh, một tia đấu khí, bắt đầu nhanh chóng dũng mãnh tiến vào …
"Ách, muốn đột phá?"
Cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, nhìn Tiêu Viêm không hề ý thức hấp thu đấu khí, cái loại kinh nghiệm này khiến cho Huân Nhi nhất thời kinh ngạc nhẹ giọng nói
Tiếp đến là những ngày tĩnh lặng, hai tháng thời gian, cơ hồ giống như nước chảy bình thường, theo khe hở lặng lẽ trôi qua, làm cho người ta khó có thể phát hiện
Mặt trời chiếu rọi trên cao, ánh nắng nóng cháy tỏa ra từ mặt trời, nhiệt khí nhè nhẹ tỏa ra như hỏa lò, làm cho tầm mắt của con người thoáng có chút vặn vẹo, méo mó, uốn cong
Ở phái sau đỉnh núi của Tiêu Gia, tại một khu rừng nhỏ bên trong
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây trong rừng rậm, tạo nên những tia sáng li ti trên mặt đất, giống như những vì sao trên bầu trời đêm
Trong khu rùng nhỏ, có hai đạo bóng người mãnh liệt thay đổi nhau di động, song chưởng giao kích, làm cho những lá khô ở phụ cận xung quanh bay tung lên
Song chưởng tại trước người mãnh liệt giao kích, một âm thanh trầm buồn vang lên, tiểu thủ trắng nõn của Huân Nhi nhẹ nhàng huy động, tuy công kích dường như ôn nhu, nhưng mà khi va chạm vào, cỗ nhu hòa kình lực kia bỗng nhiên tràn ngập tính công kích
Khóe miệng khẽ mím lại, hữu chưởng tiếp xúc với cỗ cường đại kình lực, làm cho Tiêu Viêm phải lùi lại phía sau hai bước, bàn tay tiếp xúc với đôi tay nhỏ bé của Huân Nhi thoáng có chút tím bầm
Nhìn Tiêu Viêm lui lại phía sau, Huân Nhi mỉm cười, ngọc thủ trắng nõn trước người chậm rãi du động, ở đầu ngón tay thon dài thoáng hiện ra đấu khí màu vàng nhàn nhạt lưu quang
"Sách sách, thật mạnh …"Ổn định thân mình, Tiêu Viêm trong lòng sợ hãi than lắc lắc đầu, giương mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang cười của Huân Nhi, liếm liếm miệng, chiến ý đại tăng.
Cước chưởng đạp lên mặt đất một bước, thân hình cấp tốc di động, nhất thời khiến cho bùn đất bay lên
Nhìn công kích của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, quang mang màu vàng trên bàn tay càng thêm nồng đậm
Cước chưởng hung hăng đạp lên mặt đất, Tiêu Viêm vọt mạnh thân hình tới, cách Huân Nhi khoảng cách một bước chân thì dừng lại, cực động cùng cực tĩnh trong lúc đó hoàn mỹ chuyển hóa, khiến cho người ta cảm thấy đột ngột
Nhìn thấy Tiêu Viêm khống chế tốc độ xảo diệu như vậy, đôi mỹ mâu của Huân Nhi, nhịn không được toát ra vẻ tán thưởng
"Bát cực băng!"
Thân mình chợt dừng lại, Tiêu Viêm chân phải điểm địa, thân mình mãnh liệt luân chuyển tăng lực bật lên, tả thối giữa không trung vung lên một cái, tả thối tràn ngập lực lượng, phá phong lao tới hung hăng công kích Huân Nhi
Giương mắt nhìn thế công mãnh liệt của Tiêu Viêm, Huân Nhi ngọc thủ khẽ vẽ nên một nửa vòng tròn, kim quang chợt đại phóng, ngọc thủ quỷ dị vẽ nên nữa vòng tròn này, không một chút do dự cản trở công kích từ tả thối của Tiêu Viêm
"…"
Một cước một quyền giao tiếp, nhất thanh muộn hưởng vang lên, những chiếc lá khô còn lại trên mặt đất đều bị thổi bay lên trời
Một cước một quyền, sau một khắc giằng co nhau trên không trung, hai người thân mình đều mau chóng lui lại
Thân thể nhất thời bị kình phí trực tiếp oanh động văng lên trên cao bốn năm thước, Tiêu Viêm sợ hãi than lắc lắc đầu, thân thể tưởng như không duy trì được, hữu chưởng mãnh liệt áp vào cây đại thụ bên cạnh, một cỗ hấp lực, đưa hắn cấp tốc hạ xuống hóa giải hết kình khí, thân hình vững vàng hạ xuống mặt đất
Ngảng đầu nhìn, thấy Huân Nhi cũng đồng dạng lùi về sau, Tiêu Viêm chép miệng cười: "Vừa rồi nha đầu ngươi sử dụng đấu kỹ gì vậy? "
"Huyền giai cao cấp đấu kỹ: Yến phản kích …Luyện đến cao tầng có thể đem công kích của đối phương quay phản kích trở lại, muội đến bây giờ mới chỉ bước vào cảnh giới đầu, chỉ có thể phản kích lại một phần lực lượng " Huân Nhi cười ngâm ngâm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sao?, Tiêu Viêm trong lòng bỗng nhiên toát ra mấy từ: "Tá lực đả lực …"
"Tiêu Viêm ca ca vừa rồi đấu kỹ kia thật mạnh nga, nếu Huân Nhi không phải là nhất tinh đấu giả, thực lực thật sự cao hơn huynh, chỉ sợ thật không tiếp được cỡ cương mãnh kình khí kia "Huân Nhi mỹ mâu phiêu lượng xinh đẹp như một vầng trăng khẽ cười nói
Tiêu Viêm không nói gì khẽ nhún vai, miễn cưỡng cử động, cao độ chiến đấu, làm cho thân thể hắn rời rạc, tinh thần theo đó cũng có chút mỏi mệt
Thân mình ướt đẫm mồ hôi, tiêu viêm thầm mắng một tiếng quỷ thời tiết, khẽ cởi y phục ra
Y phục thoát hạ, lộ ra một thân thể tráng kiện, tuy không tính là tráng thạc, thế nhưng thân hình nho nhỏ đó nhìn kỹ ẩn dấu một cỗ lực lượng
Nhìn thân hình Tiêu Viêm phía trước lõa thể, Huân Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười thoáng có chút ửng đỏ
Cầm lấy y sam, Tiêu Viêm mỏi mệt dựa người vào một tảng đá, hướng về phía Huân Nhi cười khổ: "Ai, hai tháng, mà vẫn dừng ở bát đoạn đấu khí …"
Nhìn vẻ mặt bất đắc gĩ của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ mân cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ, cũng dựa vào tảng đá ngồi xuống, lấy xiêm y từ trong tay Tiêu Viêm, sau đó ôn nhu lau mồ hôi trên người hắn, ôn nhu an ủi nói:"Bát đoạn đấu khí lên cửu đoạn đấu khí là sơ giai đấu khí đích bình cảnh giai đoạn, Tiêu Viêm ca ca không cần nóng vội, cứ từ từ là sẽ tựu thành …"Nói tới đây, Huân Nhi bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt đối phương có chút nóng cháy, ngẩng mặt nhìn lên thấy Tiêu Viêm đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, gắt giọng: "Tiêu Viêm ca ca…"
Âm thanh thiếu nữ ôn nhu, nhất thời làm cho khu rừng nóng bức không khí trở nên mát mẻ vài phần
Bởi vì thời tiết nóng bức cho nên Huân Nhi hôm nay chỉ mặc một chiếc áo màu xanh ngắn bó lấy thân thể thon dài, lộ ra một mảng tuyết trắng mê người, tiểu hung bộ của thiếu nữ đã thoáng phát dục,thanh xuân hấp dẫn như thế, khó trách Tiêu Viêm có chút thất thần
Bị Huân Nhi làm cho bừng tỉnh, Tiêu Viêm khuôn mặt có chút đỏ lên, xấu hổ cười cười, dựa vào tảng đá lạnh lẽo, chậm rãi nhắm mắt lại tùy ý để đôi tay nhỏ bé của Huân Nhi trà trên thân thể
Khẽ chu cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, Huân Nhi giúp Tiêu Viêm lau thân thể, khóe mắt trộm đảo qua,ngạc nhiên phát hiện, Tiêu Viêm chẳng biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ
Bất đắc gĩ lắc đầu, Huân Nhi cũng biết ngày hôm nay cao độ chiến đấu thật sự đã làm cho Tiêu Viêm quá mỏi mệt, khẽ sờ mũi, bàn tay nhỏ bé buông y sam xuống, đầu ngón tay thon dài chậm rãi hiện lên kim quang màu vàng
Lặng lẽ nhìn Tiêu Viêm không có phản ứng gì, đầu ngón tay Huân Nhi điểm nhẹ vào làn da Tiêu Viêm, qung mang màu vàng theo ngón tay Huân Nhi điểm động, chậm rãi tiến vào thân thể Tiêu Viêm …
Theo quang mang màu vàng đưa vào, trên trán thanh khiết của Huân Nhi hiện lên lấm tấm mồ hôi.
Dựa vào tảng đá, Tiêu Viêm đang ngủ say, trong thân thể bỗng nhiên đột ngột phát ra một cỗ hấp lực, hấp thu thiên địa chung quanh, một tia đấu khí, bắt đầu nhanh chóng dũng mãnh tiến vào …
"Ách, muốn đột phá?"
Cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, nhìn Tiêu Viêm không hề ý thức hấp thu đấu khí, cái loại kinh nghiệm này khiến cho Huân Nhi nhất thời kinh ngạc nhẹ giọng nói
Tác giả :
Thiên Tằm Thổ Đậu