Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 7: Sự kiện đầu tiên bắt đầu (Kết)
Ngồi trên ghế dưỡng thương, Cơ Huyền quan sát sự kiện kết thúc. Cậu thầm nghĩ: Sao không cho tôi đi liệu thương đi còn phải ngồi đây quan sát tới bao giờ. Còn cái hệ thống chết tiệt không tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ đi.
Mọi việc tiếp theo không còn liên quan tới Cơ Huyền nữa.
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhíu mày, trong lòng cũng có chút xin lỗi, cắn nhẹ môi, trầm ngâm một chút, đôi mắt linh động chuyển động một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Việc ngày hôm nay, thực sự là do Yên Nhiên có chút lỗ mãng, hôm nay, ta có thể tạm thời thu hồi yêu cầu giải trừ hôn ước, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một ước định!
- Ước định gì?
Tiêu Viêm nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Yên Nhiên nhàn nhạt nói:
- Yêu cầu hôm nay, ta có thể hoãn lại ba năm, ba năm sau, ngươi đến Vân Lam tông khiêu chiến ta, nếu thua, ta sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người. Lúc đó, ngươi cũng đã tiếng hành gia tộc trưởng thành nghi thức. Nên dù có thua, cũng sẽ không làm Tiêu thúc thúc quá mức mất mặt, ngươi có dám tiếp nhận?"
Trong lòng bi phẫn cười, khuôn mặt Tiêu Viêm, tràn ngập châm chọc
- A a, đến lúc đó thua, đích xác sẽ không làm phụ thân mất đi thanh danh, nhưng đối với mình, có lẽ cả đời sẽ phải mang theo sự sỉ nhục của thất bại, nữ nhân này… thật sự là độc ác!
- Nạp Lan tiểu thư, ngươi không phải không rõ ràng tình trạng của Viêm nhi, ngươi bảo nó lấy gì để khiêu chiến ngươi? Vũ nhục nó như vậy, có ý tứ gì?
Tiêu Chiến tay đập tại trên bàn, cực kỳ tức giận.
Vài lần bị ngăn cản, Nạp Lan Yên Nhiên cũng có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm quát lạnh:
- Ngươi đã không muốn là Tiêu thúc thúc mất mặt,vậy thì tiếp lấy ước định! Ba năm sau cùng bây giờ, ngươi chọn cách trước hay cách sau?
- Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi không cần làm ra cường thế tư thái như vậy, ngươi muốn thối hôn, không phải cho rằng Tiêu Viêm ta là một phế vật, không xứng với thiên chi kiêu nữ như ngươi. Nói thật, ngươi ngoại trừ xinh đẹp, các thứ khác căn bản không lọt nổi vào mắt ta! Vân Lam tông đích xác rất mạnh, nhưng ta vẫn còn trẻ, thứ ta có chính là thời gian ngươi cho rằng ta không thể sáng tạo?
Thiếu nữ nóng nảy khí thế, Tiêu Viêm đang trầm mặc rốt cục bùng nổ, khuôn mặt lạnh lùng, một câu nói làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai có thể nghĩ, thiếu niên ngày thường trầm mặc ít nói lại có thể nói ra những câu lợi hại như vậy.
Nạp Lan Yên Nhiên mấp máy môi, tuy bị đánh giá của Tiêu Viêm làm tức giận đến khuôn mặt cứng đờ, bất quá cũng không thể chối, lời Tiêu Viêm nói đều là sự thật, cho dù hắn bây giờ là phế vật, trước kia mười hai tuổi trở thành một đấu giả cũng chính là sự thật, mà Nạp Lan Yên Nhiên lúc đó cũng chỉ có tám đoạn đấu khí mà thôi…
- Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây đừng khinh thiếu niên nghèo
Tiêu Viêm lạnh lùng lời nói, làm Nạp Lan Yên Nhiên thân thể run lên.
- Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả nhiên bất phàm!
Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, hai tay đập mạnh lên mặt bàn.
Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Nạp Lan Yên Nhiên hàng năm đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập tức tức giận đến đầu phát ngất, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn:
- Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù thiên phú của ta không bằng ngươi trước kia, nhưng bây giờ, ngươi chính là một cái phế vật! Tốt, Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn lại, bất quá ba năm sau, ta ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của ngươi đã đến thế nào! Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời!
- Đương nhiên, nếu ba năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn giao ra khế ước giải trừ hôn ước!
Nhìn thiếu nữ sắc mặt hắng giọng, Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng:
- Không cần đợi ba năm sau, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!
Nói xong, cũng không thèm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng hàn, xoay người, bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết.
Giấy hết, bút dừng!
Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu…
Bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt!
Nhẹ nhàng đọc lại phần khế ước này, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, lúc di đến trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên, bàn tay đập mạnh tờ giấy trên mặt bàn
- Đừng nghĩ Tiêu Viêm ta để ý đến thiên tài lão bà như ngươi, tờ khế ước này, không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu gia ta không có quan hệ!
- Ngươi… ngươi dám hưu ta?
Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo, thiên phú cùng bối cảnh của nàng, lại bị phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống này làm nàng cảm giác quá không chân thật.
Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên kinh ngạc bộ dáng, Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường không nói một lời…
Mặc dù trong gia tộc, trên danh nghĩa là đem Nạp Lan Yên Nhiên trục xuất gia tộc, nhưng việc này truyền ra người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy. Người không biết sẽ cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên lấy bối cảnh mạnh mẽ làm Tiêu gia thối hôn, dù sao, lấy thiên phú, xinh đẹp, bối cảnh của Nạp Lan Yên Nhiên, phối với một phế vật thiếu gia là tuyệt đối xước xước có thừa, không ai cho rằng Tiêu Viêm sẽ có phách lực đến Vân Lam tông là chưởng đà nhân… Mà như vậy, Tiêu Chiến sẽ phải chịu vô số châm chọc…
Nhìn Tiêu Viêm quỳ dưới đất, hiểu được hắn vô cùng xin lỗi, Tiêu Chiến lạnh nhạt cười nói:
- Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời đồn nhảm, sau này sự thật trước mặt không công mà phá.
Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch mỗi nhục hôm nay!
- Khóe mắt có chút ướt át, Tiêu Viêm lạy thật mạnh một cái, sau đó lập tức đứng dậy, không do dự đi khỏi đại sảnh.
Tại lúc đi qua Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm cước bộ lại dừng lại, thanh đạm non nớt lời nói, lạnh như băng xuất ra.
- Ba năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi!
Bóng của thiếu niên tại mặt trời chiếu xuống, bị kéo ra thật dài, cô độc mà buồn bã.
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhếch miệng, khuôn mặt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng gần biến mất kia, khế ước trong tay bỗng trở nên nặng như ngàn cân…
- Ba vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi.
Nhìn thiếu niên rời đi, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc, nắm tay giấu tại trong tay áo cũng đã nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
- Tiêu thúc thúc, việc hôm nay, Yên Nhiên hướng ngài xin lỗi, sau này có thời gian, mời ngài đến Nạp Lan gia làm khách!
Khom người hành lễ với sắc mặt hờ hững Tiêu Chiến, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không muốn ở lâu, đi ra khỏi đại sảnh, Cát Diệp đỡ vị anh tuấn thiếu niên kia cũng vội vàng đuổi kịp.
- Tụ khí tán cũng mang đi!
Tay vung lên, chiếc hộp ngọc trên bàn cũng bị Tiêu Chiến lạnh lùng ném bay ra ngoài.
Cát Diệp đưa tay về phía sau, vững vàng bắt được chiếc hộp, cười khổ một tiếng đưa vào giới chỉ, nhưng nhìn thấy Cơ Huyền trọng thương liền mượn hoa kính phật hóa giải thù hằn, liền đánh chiếc giới chỉ về phía Cơ Huyền nói.
- Tiểu hữu, hôm nay là người của bọn ta không đúng, cái này là lễ vật bồi thường, mong tiểu hữu nhận cho.
Tiêu lão bắt lấy giới chỉ định ném trả lại thì Cơ Huyền lên tiếng.
- Món này ta sẽ nhận, nhưng cái này là chỉ trừ gốc thôi còn lợi tức thì ta sẽ đòi sau. Hi vọng ngày đó Vân Lam tông chịu được. Hắc Hắc.
Nghe vậy Cát Diệp biết hôm nay oán này đã kết rồi. Không nói gì nữa Cát Diệp đứa thanh niên và Nạp Lan Yên nhiên dời đi.
- Tiểu thư của Nạp Lan gia, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì Đại tiểu thư hành động hôm nay mà hối hận, còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam tông là chỗ dựa mà hoành hành vô kị, đấu khí đại lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Vận cũng có không ít…
Lúc ba người Nạp Lan Yên Nhiên sắp đi ra khỏi cửa, thiếu nữ nhẹ nhàng thanh âm, mang theo nhàn nhạt lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Cước bộ của ba người đều đình chỉ, ánh mắt khẽ biến, nhìn vào nhìn tử y thiếu nữ trong góc đang nhẹ nhàng lật một trang sách
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn đem thiếu nữ bao trùm, từ xa nhìn lại giống như một đóa hoa sen màu tím đang nở rộ, thanh tịnh đẹp đẽ, không dính một chút bụi trần…
Dường như cảm thấy ánh mắt của ba người, thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt như giống như thu thủy, bỗng nhiên cháy lên một kim sắc hỏa diễm rất nhỏ…
Nhìn ngọn lửa màu vàng trong mắt thiếu nữ, thân thể Cát Diệp mạnh mẽ run lên, thần sắc hoảng sợ bao trùm già nua khuôn mặt, bàn tay khô héo khẩn trương nắm lấy tay của Nạp Lan Như Nguyệt và vị thanh niên kia, giống như chạy trối chết ra thoát ra khỏi đại sảnh…
Hành động của Cát Diệp, ngoài vài người trong đại sảnh, những người khác đều không khỏi thần sắc kinh ngạc…
Mọi việc tiếp theo không còn liên quan tới Cơ Huyền nữa.
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhíu mày, trong lòng cũng có chút xin lỗi, cắn nhẹ môi, trầm ngâm một chút, đôi mắt linh động chuyển động một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Việc ngày hôm nay, thực sự là do Yên Nhiên có chút lỗ mãng, hôm nay, ta có thể tạm thời thu hồi yêu cầu giải trừ hôn ước, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một ước định!
- Ước định gì?
Tiêu Viêm nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Yên Nhiên nhàn nhạt nói:
- Yêu cầu hôm nay, ta có thể hoãn lại ba năm, ba năm sau, ngươi đến Vân Lam tông khiêu chiến ta, nếu thua, ta sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người. Lúc đó, ngươi cũng đã tiếng hành gia tộc trưởng thành nghi thức. Nên dù có thua, cũng sẽ không làm Tiêu thúc thúc quá mức mất mặt, ngươi có dám tiếp nhận?"
Trong lòng bi phẫn cười, khuôn mặt Tiêu Viêm, tràn ngập châm chọc
- A a, đến lúc đó thua, đích xác sẽ không làm phụ thân mất đi thanh danh, nhưng đối với mình, có lẽ cả đời sẽ phải mang theo sự sỉ nhục của thất bại, nữ nhân này… thật sự là độc ác!
- Nạp Lan tiểu thư, ngươi không phải không rõ ràng tình trạng của Viêm nhi, ngươi bảo nó lấy gì để khiêu chiến ngươi? Vũ nhục nó như vậy, có ý tứ gì?
Tiêu Chiến tay đập tại trên bàn, cực kỳ tức giận.
Vài lần bị ngăn cản, Nạp Lan Yên Nhiên cũng có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm quát lạnh:
- Ngươi đã không muốn là Tiêu thúc thúc mất mặt,vậy thì tiếp lấy ước định! Ba năm sau cùng bây giờ, ngươi chọn cách trước hay cách sau?
- Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi không cần làm ra cường thế tư thái như vậy, ngươi muốn thối hôn, không phải cho rằng Tiêu Viêm ta là một phế vật, không xứng với thiên chi kiêu nữ như ngươi. Nói thật, ngươi ngoại trừ xinh đẹp, các thứ khác căn bản không lọt nổi vào mắt ta! Vân Lam tông đích xác rất mạnh, nhưng ta vẫn còn trẻ, thứ ta có chính là thời gian ngươi cho rằng ta không thể sáng tạo?
Thiếu nữ nóng nảy khí thế, Tiêu Viêm đang trầm mặc rốt cục bùng nổ, khuôn mặt lạnh lùng, một câu nói làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai có thể nghĩ, thiếu niên ngày thường trầm mặc ít nói lại có thể nói ra những câu lợi hại như vậy.
Nạp Lan Yên Nhiên mấp máy môi, tuy bị đánh giá của Tiêu Viêm làm tức giận đến khuôn mặt cứng đờ, bất quá cũng không thể chối, lời Tiêu Viêm nói đều là sự thật, cho dù hắn bây giờ là phế vật, trước kia mười hai tuổi trở thành một đấu giả cũng chính là sự thật, mà Nạp Lan Yên Nhiên lúc đó cũng chỉ có tám đoạn đấu khí mà thôi…
- Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây đừng khinh thiếu niên nghèo
Tiêu Viêm lạnh lùng lời nói, làm Nạp Lan Yên Nhiên thân thể run lên.
- Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả nhiên bất phàm!
Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, hai tay đập mạnh lên mặt bàn.
Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Nạp Lan Yên Nhiên hàng năm đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập tức tức giận đến đầu phát ngất, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn:
- Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù thiên phú của ta không bằng ngươi trước kia, nhưng bây giờ, ngươi chính là một cái phế vật! Tốt, Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn lại, bất quá ba năm sau, ta ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của ngươi đã đến thế nào! Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời!
- Đương nhiên, nếu ba năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn giao ra khế ước giải trừ hôn ước!
Nhìn thiếu nữ sắc mặt hắng giọng, Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng:
- Không cần đợi ba năm sau, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!
Nói xong, cũng không thèm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng hàn, xoay người, bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết.
Giấy hết, bút dừng!
Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu…
Bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt!
Nhẹ nhàng đọc lại phần khế ước này, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, lúc di đến trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên, bàn tay đập mạnh tờ giấy trên mặt bàn
- Đừng nghĩ Tiêu Viêm ta để ý đến thiên tài lão bà như ngươi, tờ khế ước này, không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu gia ta không có quan hệ!
- Ngươi… ngươi dám hưu ta?
Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo, thiên phú cùng bối cảnh của nàng, lại bị phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống này làm nàng cảm giác quá không chân thật.
Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên kinh ngạc bộ dáng, Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường không nói một lời…
Mặc dù trong gia tộc, trên danh nghĩa là đem Nạp Lan Yên Nhiên trục xuất gia tộc, nhưng việc này truyền ra người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy. Người không biết sẽ cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên lấy bối cảnh mạnh mẽ làm Tiêu gia thối hôn, dù sao, lấy thiên phú, xinh đẹp, bối cảnh của Nạp Lan Yên Nhiên, phối với một phế vật thiếu gia là tuyệt đối xước xước có thừa, không ai cho rằng Tiêu Viêm sẽ có phách lực đến Vân Lam tông là chưởng đà nhân… Mà như vậy, Tiêu Chiến sẽ phải chịu vô số châm chọc…
Nhìn Tiêu Viêm quỳ dưới đất, hiểu được hắn vô cùng xin lỗi, Tiêu Chiến lạnh nhạt cười nói:
- Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời đồn nhảm, sau này sự thật trước mặt không công mà phá.
Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch mỗi nhục hôm nay!
- Khóe mắt có chút ướt át, Tiêu Viêm lạy thật mạnh một cái, sau đó lập tức đứng dậy, không do dự đi khỏi đại sảnh.
Tại lúc đi qua Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm cước bộ lại dừng lại, thanh đạm non nớt lời nói, lạnh như băng xuất ra.
- Ba năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi!
Bóng của thiếu niên tại mặt trời chiếu xuống, bị kéo ra thật dài, cô độc mà buồn bã.
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhếch miệng, khuôn mặt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng gần biến mất kia, khế ước trong tay bỗng trở nên nặng như ngàn cân…
- Ba vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi.
Nhìn thiếu niên rời đi, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc, nắm tay giấu tại trong tay áo cũng đã nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
- Tiêu thúc thúc, việc hôm nay, Yên Nhiên hướng ngài xin lỗi, sau này có thời gian, mời ngài đến Nạp Lan gia làm khách!
Khom người hành lễ với sắc mặt hờ hững Tiêu Chiến, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không muốn ở lâu, đi ra khỏi đại sảnh, Cát Diệp đỡ vị anh tuấn thiếu niên kia cũng vội vàng đuổi kịp.
- Tụ khí tán cũng mang đi!
Tay vung lên, chiếc hộp ngọc trên bàn cũng bị Tiêu Chiến lạnh lùng ném bay ra ngoài.
Cát Diệp đưa tay về phía sau, vững vàng bắt được chiếc hộp, cười khổ một tiếng đưa vào giới chỉ, nhưng nhìn thấy Cơ Huyền trọng thương liền mượn hoa kính phật hóa giải thù hằn, liền đánh chiếc giới chỉ về phía Cơ Huyền nói.
- Tiểu hữu, hôm nay là người của bọn ta không đúng, cái này là lễ vật bồi thường, mong tiểu hữu nhận cho.
Tiêu lão bắt lấy giới chỉ định ném trả lại thì Cơ Huyền lên tiếng.
- Món này ta sẽ nhận, nhưng cái này là chỉ trừ gốc thôi còn lợi tức thì ta sẽ đòi sau. Hi vọng ngày đó Vân Lam tông chịu được. Hắc Hắc.
Nghe vậy Cát Diệp biết hôm nay oán này đã kết rồi. Không nói gì nữa Cát Diệp đứa thanh niên và Nạp Lan Yên nhiên dời đi.
- Tiểu thư của Nạp Lan gia, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì Đại tiểu thư hành động hôm nay mà hối hận, còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam tông là chỗ dựa mà hoành hành vô kị, đấu khí đại lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Vận cũng có không ít…
Lúc ba người Nạp Lan Yên Nhiên sắp đi ra khỏi cửa, thiếu nữ nhẹ nhàng thanh âm, mang theo nhàn nhạt lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Cước bộ của ba người đều đình chỉ, ánh mắt khẽ biến, nhìn vào nhìn tử y thiếu nữ trong góc đang nhẹ nhàng lật một trang sách
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn đem thiếu nữ bao trùm, từ xa nhìn lại giống như một đóa hoa sen màu tím đang nở rộ, thanh tịnh đẹp đẽ, không dính một chút bụi trần…
Dường như cảm thấy ánh mắt của ba người, thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt như giống như thu thủy, bỗng nhiên cháy lên một kim sắc hỏa diễm rất nhỏ…
Nhìn ngọn lửa màu vàng trong mắt thiếu nữ, thân thể Cát Diệp mạnh mẽ run lên, thần sắc hoảng sợ bao trùm già nua khuôn mặt, bàn tay khô héo khẩn trương nắm lấy tay của Nạp Lan Như Nguyệt và vị thanh niên kia, giống như chạy trối chết ra thoát ra khỏi đại sảnh…
Hành động của Cát Diệp, ngoài vài người trong đại sảnh, những người khác đều không khỏi thần sắc kinh ngạc…
Tác giả :
ChuaTeDiGioi