Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 155: Đấu đan
- Đề nghị? Đề nghị cái gì?
Nghe lời nói của Tiêu Viêm, Hàn Nhàn chứng nhận sự thật lại một lúc, tựa hồ chuyện này rất là ngoài ý liệu của hắn, sau một lúc lâu hắn mới cảnh giác mở miệng nói.
- Nếu mọi người đều là Luyện Dược sư, nếu giống như người thường dùng đấu khí để so tài với nhau thì quả là có chút mất thân phận chúng ta… cho nên, nếu Hàn Nhàn học trưởng thực sự có bản lĩnh như lời nói của mình, chúng ta dùng phương pháp so đấu về luyện dược tranh cao thấp, nếu ta thua thì từ nay về sau Bàn Môn không chiếm nửa điểm tiêu thụ đan dược nữa, còn nếu ta thắng thì những trò phá hoại ngầm gì đó, xin mời nhanh chóng dẹp lại tất cả đi, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiêu Viêm duỗi tay áo, nhìn Hàn Nhàn cười vang nói.
- Ngươi muốn cùng ta tỷ thí luyện đan?
- Như thế nào? Hàn Nhàn học trưởng ngươi không dám nhận lời khiêu chiến của học đệ? Hắc hắc, lời này mà truyền ra ngoài thì thanh danh của Dược Bang sẽ giảm xuống nhanh chóng …
- Trước muốn cùng ta tỷ thí luyện đan thuật thì cũng được nhưng là tiền đặt cược quá nhỏ.
Một lúc sau Hàn Nhàn bỗng nhiên nói:
- Nếu ngươi tỷ thí thua thì sau này Bàn Môn sẽ thành thuộc hạ của Dược Bang, mỗi tháng sẽ phải nộp một lượng Hỏa Năng cho Dược Bang. Và mỗi nhiệm vụ của Dược Bang giao cho Bàn Môn phải tìm cách hoàn thành.
- Hàn học trưởng quả nhiên có công phu sư tử ngoạm.
Tiêu Viêm nghe điều kiện của Hàn Nhàn cười nhạo nói.
- Ta còn chưa nói xong ngươi vội cái gì. Nếu ta thua, phần thưởng của ngươi và cả Bàn Môn chính là địa diểm giao dịch Đệ Ngũ Môn kia, khi trước Dược Bang ta phải hao phí 800 thiên hỏa mới mua được địa điểm giao dịch từ bên trong nội viện, hơn xa so với mấy điểm giao dịch tùy ý của ngươi cho nên cũng không tính là người chịu thiệt.
- Hảo, Tiêu Viêm muốn lui cũng không thể lui được nữa nếu không thanh danh Bàn Môn và cả danh dự của ta cũng bị sụp đổ.
Tiêu Viêm vung tay lên bình thản nói:
- Chỉ là không biết Hàn Nhàn học trưởng muốn tỷ thí như thế nào?
- Dựa theo một phương thuốc đồng thời mở đỉnh luyện chế, dược phẩm đan dược của ai tốt hơn thì người đó thắng!
Hàn Nhàn trầm giọng nói.
- Cũng được, nhưng hiện tại dùng phương thuốc của ai?
Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại nói.
- Dùng đơn thuốc của một trong hai người đều dẫn đến hoài nghi của người kia.
Hàn Nhàn bình thản nói:
- Cho nên ta đề nghị sử dụng phương thuốc của Nội Viện, vừa lúc ta cùng với quản lý phương thuốc khố Hách trưởng lão từng gặp qua một lần, nhân tiện lần này mượn từ tay ông ta một phương thuốc sẵn mời ông ta làm trọng tài giám định luôn, ngươi nghĩ sao?
- Hách trưởng lão kia lại cùng ngươi quen biết nhau.
Tiêu Viêm khẽ nhíu mày nói.
- Ngươi không cần hoài nghi ta cùng Hách trưởng lão thông đồng cùng nhau, ta còn chưa có được điểm bổn sự này, vị Lâm Diễm bên cạnh ngươi cũng biết rất rõ chuyện này, toàn bộ bên trong nội viện chỉ sợ chỉ có vị trưởng lão này là công chánh nghiêm minh nhất.
Hàn Nhàn làm như rõ ràng suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, mở miệng cười lạnh nói.
- Đúng, hắn nói đúng đấy, Hách trưởng lão này tuyệt đối là lựa chọn chính xác, những việc thông đồn làm rối kỷ cương là những việc hắn ghét nhất.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm trông lại, Lâm Diễm gật đầu nói.
- Như vậy… được rồi.
Tiêu Viêm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu đối với Hàn Nhàn cười nói:
- Vậy chúng ta cùng đi tìm Hách trưởng lão cùng đàm luận sự tình ổn thỏa, ngày mai tại quảng trường phía bắc luyện đan tranh cao thấp.
Đám người Tiêu Viêm rời đi quảng trường liền cùng Hàn Nhàn đến gặp Hách trưởng lão đàm luận về chuyện tỉ thí ngày mai, không ngờ Hách trưởng lão lại tỏ ra khá hứng thú, bên trong nội viện này so tài về thực lực cùng đấu kĩ cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh nhưng so tài về luyện đan thuật thì lại rất hiếm thấy, cho nên khi nghe họ muốn mượn một phương thuốc từ chỗ mình thì Hách trưởng lão liền không chút do dự đáp ứng.
Bất quá vị Hách trưởng lão này lại đưa ra điều kiện muốn phương thuốc này phải do chính tay mình lựa chọn. Đối với điều này,
- Tiêu Viêm ca ca, tên Hàn Nhàn kia không tỏ ra chút nào lo lắng...
Trên đường trở về, Huân Nhi có chút lo lắng nói.
- Hắn tự nhiên nghĩ mình nắm chắc phần thắng tất nhiên không lo lắng, đường đường là tứ phẩm Luyện Dược Sư thì tùy tiện tới chỗ nào đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cùng loại với đãi ngộ của cấp bậc cường giả, hơn nữa lấy bản lãnh của hắn đưa vào khoa chế thuốc đều thuộc loại người nổi bật, đến Nội Viện đã ba năm, ngoại trừ hai năm đầu tiên hắn thường xuyên luyện đan, hiện tại một năm nay ít người nào có thể thỉnh hắn động tay luyện đan.
Lâm Diễm bĩu môi đáp.
- Ân, tuổi như thế mà đã đạt tới tứ phẩm Luyện Dược Sư, như vậy về mặt thiên phú luyện đan đích xác có thể xem như siêu việt hơn ngoài.
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu không phản bác nói.
- Vậy ngươi có nắm chắc phần thắng trong tay không?
Ngô Hạo nhíu mày nói, hưởng qua lợi nhuận ngon ngọt do bán đan dược, bọn họ tự nhiên không muốn buông tha loại lợi nhuận to lớn này.
Tại ánh mắt sói mói nhìn của mọi người, Tiêu Viêm chỉ mím môi hai tay để ra phía sau, chậm rãi nhấc bước chân đi tới, hồi lâu sau mới cười nhẹ một tiếng nhẹ giọng nói:
- Không phải chỉ là Tứ phẩm Luyện Dược Sư thôi sao, có gì mà phải sợ? Ngày mai chờ mà nhìn sắc mặt của hắn.
Nghe lời nói tự tin pha lẫn một chút cuồng vọng của Tiêu Viêm, bọn người Lâm Diễm nhất thời đều dừng lại, đối mặt nhìn nhau liếc mắt một cái cuối cùng chỉ có thể cười khổ chuyện đã tới bước này còn có biện pháp nào khác sao.
…..
Tổng bộ Dược Bang.
- Hàn Nhàn ngươi điên rồi sao? Sao việc lớn như vậy không thông qua bọn ta mà trực tiếp hạ chiến thư. Dược Bang này cũng không phải chỉ của một mình ngươi.
Một nhóm người thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt phẫn nộ nhìn về phía người thanh niên đang ngồi ở vị trí chung tâm của căn phòng. Không khí trong phòng ba động mạnh mẽ như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
- Các vị không cần nhiều lời như vậy, tuy Dược Bang không phải ta mở nhưng trong Dược Bang này có ai cống hiến nhiều hơn ta sao? Nếu không các ngươi cũng không đưa ta lên làm người đứng đầu.
Hàn Nhàn tựa lưng vào ghế nhìn qua đám người đang phẫn nộ không nhanh không chậm nói.
- Hơn nữa hiện nay gần nửa thị trường đan dược của Nội Viện bị Bàn Môn chiếm mất rồi, nếu không ra tay thì các ngươi tính húp cháo thay cơm sao?
- Dù vậy ngươi cũng không nên tự tiện quyết định việc trong đại như vậy. Điểm giao dịch đó Dược Bang tốn khá nhiều mối quan hệ và Hỏa Năng mới có được vị trí đó, hơn nữa vị trí đó chiếm tới hai thành thu nhập của Dược Bang…. Nếu ngươi thua thì chúng ta thực sự mất trắng.
Trước lời giải thích của Hàn Nhàn thì đám người cũng giảm bớt tức giận, nhưng vẫn bất mãn vì hành vi tự quyết của Hàn Nhàn.
Một người thanh niên dáng vẻ có chút hốc hác, mặc dược bào, trên dược bào treo tấm huy chương có ba đường vân uấn lượn, khí tức thấp thoáng không thấp. Hán khoanh tay trước ngực nói:
- Hàn Nhàn ngươi có thực sự nắm cơ hội đánh bại tên Tiêu Viêm đó không. Ngươi đã từng tìm hiểu khả năng của tên Tiêu Viêm đó chưa.
- Hắc, không nghĩ tới Dược Bang cũng có nhiều người biết sử dụng não, ta cứ nghĩ ở đây toàn lũ kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh đầu….. Không ngờ cũng có nhóm người biết tư duy đúng là ngạc nhiên.
Trong căn phòng bỗng vang lên một âm thanh lạ lẫm, đám người trong phòng đứng bật lên đấu khí trong người phóng thích…. Toàn bộ lực chú ý dồn về phía phát ra âm thanh, nâng cao phòng bị. Cuối cùng ánh mắt họ đảo vào góc khuất của căn phòng nơi âm thanh đó phát ra. Tuy ở đây là nơi tập chung của các luyện dược sư nhưng thực lực những người ở đây không thấp tẹo nào Đấu Linh trong đây cũng chiếm gần một nửa.
Từ góc tối của phòng, một người thanh niên chậm rãi bước ra. Chứng kiến hầu như toàn bộ người trong căn phòng đều phòng bị mình, đấu khí trên họ người lưu động mạnh mẽ như có nếu người thanh niên có dị trạng gì thì sẽ lập tức ra tay nhưng người thanh niên dáng vẻ không chút lo lắng. Cậu vẫn chậm rãi bước tới vị trí trung tâm của căn phòng.
Đám người thấy hành động của người thanh niên vẫn to gan như vậy liền hừ lạnh, tính cùng ra tay trấn áp người thanh niên này. Người thanh niên này họ không cảm nhận được ba động khí tức, có điều tiến vào Dược Bang thảnh thơi nếu cậu không lên tiếng thì không ai trong căn phòng có thể phát giác căn phòng có thêm người nên họ cùng ra tay khiến người thanh niên không kịp trở tay.
Đúng lúc này một thanh âm lên tiếng ngăn cản:
- Các vị không cần căng thẳng… là người của mình.
- Hàn Nhàn ngươi lại bày trò gì đây. Bây giờ Dược Bang là nơi mà kẻ khác cũng có thể tự do đi lại từ bao giờ thế? Ngươi quá tự do rồi đó.
Trong khi mọi người vừa dời sự tập chung vào Hàn Nhàn thì người thanh niên trên mình lấp lánh ánh ngân quang, tíc tắc lướt tới vị trí của Hàn Nhan đang gồi. Đám người trong phòng thấy cảnh người thanh nhiên đột ngột xuất hiện đó liền đánh một cái rùng mình. Không khí trong căn phòng một lần nữa căng thẳng.
Ngược lại với sự căng thẳng của mọi người, Hàn Nhàn khi thấy người thanh niên đột ngột xuất hiện ở cạnh mình thì dáng vẻ khá bình thản. Hắn đứng lên thi lễ với người thanh niên rồi nhường lại vị trí của mình cho cậu. Sau đó Hàn Nhàn nói với đám người trong phòng:
- Thực ra ta muốn thông báo với mọi người việc này….. từ giờ người đứng đầu Dược Bang sẽ do người này, Cơ Huyền lãnh đạo. Và cũng sẽ do Cơ Huyền thay Dược Bang ta thi đấu với Tiêu Viêm.
Trước tuyên bố bất ngờ của Hàn Nhàn làm những người trong phòng ngạc nhiên rồi đến phẫn nộ. Nét mặt họ biến hóa liên tục như tắc kè hoa. Một trong số đám luyện dược sư rống giận hét:
- Hàn Nhàn, con mẹ nhà ngươi… Ngươi còn tính tự tung tự tác đến bao giờ… Ngươi thực sự muốn Dược Bang trở nên náo loạn ngươi mới hài lòng đúng không…. Để một kẻ vô danh tiểu tốt lên làm người nắm quyền đầu nhà ngươi bị lừa đá rồi sao!
Lần này thì đám người trong phòng mặt mũi đều trở nên đen thu như than. Họ cảm thấy mình bị trêu đùa, cảm thấy quyền uy của mình bị Hàn Nhàn kiêu khích.
Hàn Nhàn đang tính nói tiếp thì bị Cơ Huyền ngăn cản, cậu nhìn đám luyện dược sư trong phòng nói:
- Ta biết các ngươi không phục, thậm khí kinh bỉ, coi thường ta. Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết điều này, nếu ngày mai người ứng chiến với Tiêu Viêm không phải là ta thì ta đảm bảo là các ngươi thua rất thảm, và luôn bị Bàn Môn đè đầu.
Một kẻ bị lời nói Cơ Huyền “ chọc cười ” nói:
- Haha. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Hàn Nhàn đem ngươi đẩy lên vị trí này ngươi liền ảo tưởng thực lực của bản thân sao. Đừng nằm mộng nữa.
- Các ngươi có thể không tin…. Nhưng các ngươi có thể lấy tự tin rằng mình thắng được người luyện chế ra Tam văn thanh linh đan không.
Đối với dáng vẻ cười lạnh của những kẻ kia Cơ Huyền nhún vai không chấp nhất.
- Tam văn thanh linh đan!!!!…. tứ phẩm đan dược, tam văn thanh linh đan ở đệ nhất giai có thể trợ giúp đấu sư cường giả đột phá cực hạn tiến vào đại đấu sư. Nếu là cường giả cấp bậc đại đấu sư dùng, lại có thể có một chút tỉ lệ đề thăng cho người sử dụng tiến thêm một tinh cấp bậc mà không bị cắn trả.
Nghe tới Tam văn thanh linh đan, thì đám luyện dược sư trong phòng hít ngụm khí lạnh. Đây là loại đan dược tứ phẩm đỉnh cấp sánh với ngũ phẩm. Loại đan dược này có rơi vào tay họ thì cũng không có khả năng luyện chế. Bọn chúng cao ngạo nhưng không ngu ngốc, nếu Tiêu Viêm có thể luyện chế ra đan dược này thì toàn bộ Dược Bang chỉ có Hàn Nhàn mới làm được, nhưng tỷ lệ thành công thì….
Có vài người dáng vẻ không tin hỏi lại:
- Ý ngươi là Tiêu Viêm có thể luyện chế ra Tam văn thanh linh đan? Ngươi có chứng cớ gì không?
- Chứng cớ…. Ngươi có thể nghe ngóng tin tức từ bên ngoài xem. Tam văn thanh linh đan lần đầu tiên xuất hiện là do một người tên Dược Nham luyện chế ở đại hội dược sư tại Gia Mã đế quốc. Mà tên Dược Nham này lại sở hữu loại hỏa diễm giống với Tiêu Viêm khi hắn đại náo Vân Lam tông sử dụng…… Mà loại hỏa diễm này lại là dị hỏa bài danh thứ mười chín trên dị hỏa bảng. Các ngươi nói xem.
Lười biếng ngồi trên ghế, Cơ Huyền đem ra một vài tin tức quan trọng tung ra. Nội Viện là một vùng đất biệt lập với ngoại giới, có điều nơi đây vẫn có vài khu vực buôn bán tin tức từ bên ngoài, Dược Bang đại tài khí thô chắc chắn có khả năng tìm được người buôn bán tin tức kiểm tra thực hư.
- Nếu lời ngươi nói là thật vậy thì ngươi có tư cách gì để thắng Tiêu Viêm.
Cơ Huyền giống như chờ câu nói này rất lâu rồi. Cậu đứng dậy từ trong giới chỉ Cơ Huyền lấy ra Cửu Dương Long đỉnh, tay phải xuất hiện ngọn lửa kì dị, hỏa diễm vừa xuất hiện trong căn phòng vang lên giống như giông tố lại giống như lôi âm. Dáng vẻ thập phần cuồng ngạo nói:
- Vậy thì ta sẽ chứng minh với các ngươi ta có tư cách này hay không….
Nghe lời nói của Tiêu Viêm, Hàn Nhàn chứng nhận sự thật lại một lúc, tựa hồ chuyện này rất là ngoài ý liệu của hắn, sau một lúc lâu hắn mới cảnh giác mở miệng nói.
- Nếu mọi người đều là Luyện Dược sư, nếu giống như người thường dùng đấu khí để so tài với nhau thì quả là có chút mất thân phận chúng ta… cho nên, nếu Hàn Nhàn học trưởng thực sự có bản lĩnh như lời nói của mình, chúng ta dùng phương pháp so đấu về luyện dược tranh cao thấp, nếu ta thua thì từ nay về sau Bàn Môn không chiếm nửa điểm tiêu thụ đan dược nữa, còn nếu ta thắng thì những trò phá hoại ngầm gì đó, xin mời nhanh chóng dẹp lại tất cả đi, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiêu Viêm duỗi tay áo, nhìn Hàn Nhàn cười vang nói.
- Ngươi muốn cùng ta tỷ thí luyện đan?
- Như thế nào? Hàn Nhàn học trưởng ngươi không dám nhận lời khiêu chiến của học đệ? Hắc hắc, lời này mà truyền ra ngoài thì thanh danh của Dược Bang sẽ giảm xuống nhanh chóng …
- Trước muốn cùng ta tỷ thí luyện đan thuật thì cũng được nhưng là tiền đặt cược quá nhỏ.
Một lúc sau Hàn Nhàn bỗng nhiên nói:
- Nếu ngươi tỷ thí thua thì sau này Bàn Môn sẽ thành thuộc hạ của Dược Bang, mỗi tháng sẽ phải nộp một lượng Hỏa Năng cho Dược Bang. Và mỗi nhiệm vụ của Dược Bang giao cho Bàn Môn phải tìm cách hoàn thành.
- Hàn học trưởng quả nhiên có công phu sư tử ngoạm.
Tiêu Viêm nghe điều kiện của Hàn Nhàn cười nhạo nói.
- Ta còn chưa nói xong ngươi vội cái gì. Nếu ta thua, phần thưởng của ngươi và cả Bàn Môn chính là địa diểm giao dịch Đệ Ngũ Môn kia, khi trước Dược Bang ta phải hao phí 800 thiên hỏa mới mua được địa điểm giao dịch từ bên trong nội viện, hơn xa so với mấy điểm giao dịch tùy ý của ngươi cho nên cũng không tính là người chịu thiệt.
- Hảo, Tiêu Viêm muốn lui cũng không thể lui được nữa nếu không thanh danh Bàn Môn và cả danh dự của ta cũng bị sụp đổ.
Tiêu Viêm vung tay lên bình thản nói:
- Chỉ là không biết Hàn Nhàn học trưởng muốn tỷ thí như thế nào?
- Dựa theo một phương thuốc đồng thời mở đỉnh luyện chế, dược phẩm đan dược của ai tốt hơn thì người đó thắng!
Hàn Nhàn trầm giọng nói.
- Cũng được, nhưng hiện tại dùng phương thuốc của ai?
Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại nói.
- Dùng đơn thuốc của một trong hai người đều dẫn đến hoài nghi của người kia.
Hàn Nhàn bình thản nói:
- Cho nên ta đề nghị sử dụng phương thuốc của Nội Viện, vừa lúc ta cùng với quản lý phương thuốc khố Hách trưởng lão từng gặp qua một lần, nhân tiện lần này mượn từ tay ông ta một phương thuốc sẵn mời ông ta làm trọng tài giám định luôn, ngươi nghĩ sao?
- Hách trưởng lão kia lại cùng ngươi quen biết nhau.
Tiêu Viêm khẽ nhíu mày nói.
- Ngươi không cần hoài nghi ta cùng Hách trưởng lão thông đồng cùng nhau, ta còn chưa có được điểm bổn sự này, vị Lâm Diễm bên cạnh ngươi cũng biết rất rõ chuyện này, toàn bộ bên trong nội viện chỉ sợ chỉ có vị trưởng lão này là công chánh nghiêm minh nhất.
Hàn Nhàn làm như rõ ràng suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, mở miệng cười lạnh nói.
- Đúng, hắn nói đúng đấy, Hách trưởng lão này tuyệt đối là lựa chọn chính xác, những việc thông đồn làm rối kỷ cương là những việc hắn ghét nhất.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm trông lại, Lâm Diễm gật đầu nói.
- Như vậy… được rồi.
Tiêu Viêm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu đối với Hàn Nhàn cười nói:
- Vậy chúng ta cùng đi tìm Hách trưởng lão cùng đàm luận sự tình ổn thỏa, ngày mai tại quảng trường phía bắc luyện đan tranh cao thấp.
Đám người Tiêu Viêm rời đi quảng trường liền cùng Hàn Nhàn đến gặp Hách trưởng lão đàm luận về chuyện tỉ thí ngày mai, không ngờ Hách trưởng lão lại tỏ ra khá hứng thú, bên trong nội viện này so tài về thực lực cùng đấu kĩ cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh nhưng so tài về luyện đan thuật thì lại rất hiếm thấy, cho nên khi nghe họ muốn mượn một phương thuốc từ chỗ mình thì Hách trưởng lão liền không chút do dự đáp ứng.
Bất quá vị Hách trưởng lão này lại đưa ra điều kiện muốn phương thuốc này phải do chính tay mình lựa chọn. Đối với điều này,
- Tiêu Viêm ca ca, tên Hàn Nhàn kia không tỏ ra chút nào lo lắng...
Trên đường trở về, Huân Nhi có chút lo lắng nói.
- Hắn tự nhiên nghĩ mình nắm chắc phần thắng tất nhiên không lo lắng, đường đường là tứ phẩm Luyện Dược Sư thì tùy tiện tới chỗ nào đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cùng loại với đãi ngộ của cấp bậc cường giả, hơn nữa lấy bản lãnh của hắn đưa vào khoa chế thuốc đều thuộc loại người nổi bật, đến Nội Viện đã ba năm, ngoại trừ hai năm đầu tiên hắn thường xuyên luyện đan, hiện tại một năm nay ít người nào có thể thỉnh hắn động tay luyện đan.
Lâm Diễm bĩu môi đáp.
- Ân, tuổi như thế mà đã đạt tới tứ phẩm Luyện Dược Sư, như vậy về mặt thiên phú luyện đan đích xác có thể xem như siêu việt hơn ngoài.
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu không phản bác nói.
- Vậy ngươi có nắm chắc phần thắng trong tay không?
Ngô Hạo nhíu mày nói, hưởng qua lợi nhuận ngon ngọt do bán đan dược, bọn họ tự nhiên không muốn buông tha loại lợi nhuận to lớn này.
Tại ánh mắt sói mói nhìn của mọi người, Tiêu Viêm chỉ mím môi hai tay để ra phía sau, chậm rãi nhấc bước chân đi tới, hồi lâu sau mới cười nhẹ một tiếng nhẹ giọng nói:
- Không phải chỉ là Tứ phẩm Luyện Dược Sư thôi sao, có gì mà phải sợ? Ngày mai chờ mà nhìn sắc mặt của hắn.
Nghe lời nói tự tin pha lẫn một chút cuồng vọng của Tiêu Viêm, bọn người Lâm Diễm nhất thời đều dừng lại, đối mặt nhìn nhau liếc mắt một cái cuối cùng chỉ có thể cười khổ chuyện đã tới bước này còn có biện pháp nào khác sao.
…..
Tổng bộ Dược Bang.
- Hàn Nhàn ngươi điên rồi sao? Sao việc lớn như vậy không thông qua bọn ta mà trực tiếp hạ chiến thư. Dược Bang này cũng không phải chỉ của một mình ngươi.
Một nhóm người thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt phẫn nộ nhìn về phía người thanh niên đang ngồi ở vị trí chung tâm của căn phòng. Không khí trong phòng ba động mạnh mẽ như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
- Các vị không cần nhiều lời như vậy, tuy Dược Bang không phải ta mở nhưng trong Dược Bang này có ai cống hiến nhiều hơn ta sao? Nếu không các ngươi cũng không đưa ta lên làm người đứng đầu.
Hàn Nhàn tựa lưng vào ghế nhìn qua đám người đang phẫn nộ không nhanh không chậm nói.
- Hơn nữa hiện nay gần nửa thị trường đan dược của Nội Viện bị Bàn Môn chiếm mất rồi, nếu không ra tay thì các ngươi tính húp cháo thay cơm sao?
- Dù vậy ngươi cũng không nên tự tiện quyết định việc trong đại như vậy. Điểm giao dịch đó Dược Bang tốn khá nhiều mối quan hệ và Hỏa Năng mới có được vị trí đó, hơn nữa vị trí đó chiếm tới hai thành thu nhập của Dược Bang…. Nếu ngươi thua thì chúng ta thực sự mất trắng.
Trước lời giải thích của Hàn Nhàn thì đám người cũng giảm bớt tức giận, nhưng vẫn bất mãn vì hành vi tự quyết của Hàn Nhàn.
Một người thanh niên dáng vẻ có chút hốc hác, mặc dược bào, trên dược bào treo tấm huy chương có ba đường vân uấn lượn, khí tức thấp thoáng không thấp. Hán khoanh tay trước ngực nói:
- Hàn Nhàn ngươi có thực sự nắm cơ hội đánh bại tên Tiêu Viêm đó không. Ngươi đã từng tìm hiểu khả năng của tên Tiêu Viêm đó chưa.
- Hắc, không nghĩ tới Dược Bang cũng có nhiều người biết sử dụng não, ta cứ nghĩ ở đây toàn lũ kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh đầu….. Không ngờ cũng có nhóm người biết tư duy đúng là ngạc nhiên.
Trong căn phòng bỗng vang lên một âm thanh lạ lẫm, đám người trong phòng đứng bật lên đấu khí trong người phóng thích…. Toàn bộ lực chú ý dồn về phía phát ra âm thanh, nâng cao phòng bị. Cuối cùng ánh mắt họ đảo vào góc khuất của căn phòng nơi âm thanh đó phát ra. Tuy ở đây là nơi tập chung của các luyện dược sư nhưng thực lực những người ở đây không thấp tẹo nào Đấu Linh trong đây cũng chiếm gần một nửa.
Từ góc tối của phòng, một người thanh niên chậm rãi bước ra. Chứng kiến hầu như toàn bộ người trong căn phòng đều phòng bị mình, đấu khí trên họ người lưu động mạnh mẽ như có nếu người thanh niên có dị trạng gì thì sẽ lập tức ra tay nhưng người thanh niên dáng vẻ không chút lo lắng. Cậu vẫn chậm rãi bước tới vị trí trung tâm của căn phòng.
Đám người thấy hành động của người thanh niên vẫn to gan như vậy liền hừ lạnh, tính cùng ra tay trấn áp người thanh niên này. Người thanh niên này họ không cảm nhận được ba động khí tức, có điều tiến vào Dược Bang thảnh thơi nếu cậu không lên tiếng thì không ai trong căn phòng có thể phát giác căn phòng có thêm người nên họ cùng ra tay khiến người thanh niên không kịp trở tay.
Đúng lúc này một thanh âm lên tiếng ngăn cản:
- Các vị không cần căng thẳng… là người của mình.
- Hàn Nhàn ngươi lại bày trò gì đây. Bây giờ Dược Bang là nơi mà kẻ khác cũng có thể tự do đi lại từ bao giờ thế? Ngươi quá tự do rồi đó.
Trong khi mọi người vừa dời sự tập chung vào Hàn Nhàn thì người thanh niên trên mình lấp lánh ánh ngân quang, tíc tắc lướt tới vị trí của Hàn Nhan đang gồi. Đám người trong phòng thấy cảnh người thanh nhiên đột ngột xuất hiện đó liền đánh một cái rùng mình. Không khí trong căn phòng một lần nữa căng thẳng.
Ngược lại với sự căng thẳng của mọi người, Hàn Nhàn khi thấy người thanh niên đột ngột xuất hiện ở cạnh mình thì dáng vẻ khá bình thản. Hắn đứng lên thi lễ với người thanh niên rồi nhường lại vị trí của mình cho cậu. Sau đó Hàn Nhàn nói với đám người trong phòng:
- Thực ra ta muốn thông báo với mọi người việc này….. từ giờ người đứng đầu Dược Bang sẽ do người này, Cơ Huyền lãnh đạo. Và cũng sẽ do Cơ Huyền thay Dược Bang ta thi đấu với Tiêu Viêm.
Trước tuyên bố bất ngờ của Hàn Nhàn làm những người trong phòng ngạc nhiên rồi đến phẫn nộ. Nét mặt họ biến hóa liên tục như tắc kè hoa. Một trong số đám luyện dược sư rống giận hét:
- Hàn Nhàn, con mẹ nhà ngươi… Ngươi còn tính tự tung tự tác đến bao giờ… Ngươi thực sự muốn Dược Bang trở nên náo loạn ngươi mới hài lòng đúng không…. Để một kẻ vô danh tiểu tốt lên làm người nắm quyền đầu nhà ngươi bị lừa đá rồi sao!
Lần này thì đám người trong phòng mặt mũi đều trở nên đen thu như than. Họ cảm thấy mình bị trêu đùa, cảm thấy quyền uy của mình bị Hàn Nhàn kiêu khích.
Hàn Nhàn đang tính nói tiếp thì bị Cơ Huyền ngăn cản, cậu nhìn đám luyện dược sư trong phòng nói:
- Ta biết các ngươi không phục, thậm khí kinh bỉ, coi thường ta. Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết điều này, nếu ngày mai người ứng chiến với Tiêu Viêm không phải là ta thì ta đảm bảo là các ngươi thua rất thảm, và luôn bị Bàn Môn đè đầu.
Một kẻ bị lời nói Cơ Huyền “ chọc cười ” nói:
- Haha. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Hàn Nhàn đem ngươi đẩy lên vị trí này ngươi liền ảo tưởng thực lực của bản thân sao. Đừng nằm mộng nữa.
- Các ngươi có thể không tin…. Nhưng các ngươi có thể lấy tự tin rằng mình thắng được người luyện chế ra Tam văn thanh linh đan không.
Đối với dáng vẻ cười lạnh của những kẻ kia Cơ Huyền nhún vai không chấp nhất.
- Tam văn thanh linh đan!!!!…. tứ phẩm đan dược, tam văn thanh linh đan ở đệ nhất giai có thể trợ giúp đấu sư cường giả đột phá cực hạn tiến vào đại đấu sư. Nếu là cường giả cấp bậc đại đấu sư dùng, lại có thể có một chút tỉ lệ đề thăng cho người sử dụng tiến thêm một tinh cấp bậc mà không bị cắn trả.
Nghe tới Tam văn thanh linh đan, thì đám luyện dược sư trong phòng hít ngụm khí lạnh. Đây là loại đan dược tứ phẩm đỉnh cấp sánh với ngũ phẩm. Loại đan dược này có rơi vào tay họ thì cũng không có khả năng luyện chế. Bọn chúng cao ngạo nhưng không ngu ngốc, nếu Tiêu Viêm có thể luyện chế ra đan dược này thì toàn bộ Dược Bang chỉ có Hàn Nhàn mới làm được, nhưng tỷ lệ thành công thì….
Có vài người dáng vẻ không tin hỏi lại:
- Ý ngươi là Tiêu Viêm có thể luyện chế ra Tam văn thanh linh đan? Ngươi có chứng cớ gì không?
- Chứng cớ…. Ngươi có thể nghe ngóng tin tức từ bên ngoài xem. Tam văn thanh linh đan lần đầu tiên xuất hiện là do một người tên Dược Nham luyện chế ở đại hội dược sư tại Gia Mã đế quốc. Mà tên Dược Nham này lại sở hữu loại hỏa diễm giống với Tiêu Viêm khi hắn đại náo Vân Lam tông sử dụng…… Mà loại hỏa diễm này lại là dị hỏa bài danh thứ mười chín trên dị hỏa bảng. Các ngươi nói xem.
Lười biếng ngồi trên ghế, Cơ Huyền đem ra một vài tin tức quan trọng tung ra. Nội Viện là một vùng đất biệt lập với ngoại giới, có điều nơi đây vẫn có vài khu vực buôn bán tin tức từ bên ngoài, Dược Bang đại tài khí thô chắc chắn có khả năng tìm được người buôn bán tin tức kiểm tra thực hư.
- Nếu lời ngươi nói là thật vậy thì ngươi có tư cách gì để thắng Tiêu Viêm.
Cơ Huyền giống như chờ câu nói này rất lâu rồi. Cậu đứng dậy từ trong giới chỉ Cơ Huyền lấy ra Cửu Dương Long đỉnh, tay phải xuất hiện ngọn lửa kì dị, hỏa diễm vừa xuất hiện trong căn phòng vang lên giống như giông tố lại giống như lôi âm. Dáng vẻ thập phần cuồng ngạo nói:
- Vậy thì ta sẽ chứng minh với các ngươi ta có tư cách này hay không….
Tác giả :
ChuaTeDiGioi