Đấu Phá Hậu Cung
Chương 60: Chân tướng 【 hai 】
Edit: Fuly
Trong đại điện, cung nữ thái giám còn có cả thái y quỳ khắp nền đất, có người toàn thân phát run, có người thấp giọng nức nở, có người dập đầu cầu xin tha thứ.
Minh Uyên chỉ cảm thấy rùng mình, phi tử cùng thần tử mà hắn tin tưởng đều đang lừa gạt hắn, hoàng thượng như hắn chẳng lẽ dễ bị qua mặt thế sao?
"Trẫm thấy đám các ngươi đều ngại mình sống quá lâu đúng không, có phải muốn trẫm tiễn toàn bộ các ngươi xuống quỷ môn quan không!"
Sắc mặt lạnh lùng âm trầm tới cực điểm nhìn đám người đang quỳ phía dưới, đang trong cơn tức giận, chợt phát hiện có người đang níu lấy áo hắn, lúc này hắn mới sực nhớ trong điện còn có một người đang ốm yếu.
Lục Khê kéo tay áo, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng bị hắn dịu dàng ấn nằm xuống: "Có chuyện gì cứ nói thẳng cho trẫm biết, nàng đang ốm, đừng ngồi dậy."
Lục Khê yên lặng nhìn hắn, âm thanh tuy nhỏ yếu nhưng lại đầy trấn định: "Hoàng thượng, Hoàng Lăng bị sét đánh, đây vốn là hiện tượng tự nhiên, nhưng khó tránh khỏi có người mang suy nghĩ xấu, nói là. . . . . ." Nàng dừng một chút, "Nói là điềm gở, vì vậy tần thiếp kính xin hoàng thượng tạm thời bỏ qua bọn họ, đừng làm lớn chuyện này gây ảnh hưởng không tốt. Cũng may tần thiếp cùng hài nhi đều bình yên đợi được đến ngày hoàng thượng hồ cung, tần thiếp. . . . . . tần thiếp đã cảm thấy đủ rồi."
Minh Uyên nhìn nàng, thật lâu vẫn không thốt nên lời nào.
Đôi con ngươi trấn định sáng ngời, vĩnh viễn đều mang theo một tầng quyến luyến, luôn đặt hắn ở vị trí thứ nhất, giống như toàn thế giới ở trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mình hắn vậy.
Rõ ràng bản thân đã phải chịu khổ rất nhiều, nhưng vẫn suy nghĩ cho hắn đầu tiên. . . . . .
Minh Uyên cầm tay nàng: "Ái phi cứ an tâm dưỡng thân thể cho tốt đi, trẫm tự có chừng mực, không cần lo lắng."
Hắn xoay người sang chỗ khác nhìn đám cung nữ thái giám đang quỳ gối trước mặt, trầm giọng: " Chủ tử gặp nạn, không kịp thời báo lên, là tội lớn; chủ tử ngã bệnh, phục vụ cẩn thận tỉ mỉ, là công lớn. Hôm nay công tội bù trừ, trẫm không tính toán với các ngươi nữa, hầu hạ Lục Phương nghi cho tốt, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!"
Trấn an Lục Khê xong, Minh Uyên đi ra chủ điện Nhạc Thanh điện, đầu tiên là chỉ định ba vị thái y từ nay về sau toàn quyền phụ trách tình trạng thân thể Lục Phương nghi, sau đó cho mọi người lui xuống hết, chỉ để lại viện phán cùng Lý Nghĩa Tài .
Hắn lạnh lùng quét mắt qua hai người kia một cái, hai người liền “phịch” một tiếng cùng nhau quỳ xuống.
Lý Nghĩa Tài không lên tiếng, viện phán run giọng nói: "Hạ quan tội đáng chết vạn lần, cầu xin hoàng thượng tha mạng!"
Minh Uyên nâng chung trà lên uống một hớp: "Đã là tội đáng chết vạn lần, thì làm gì có chuyện tha mạng?"
Viện phán phát hiện mình lỡ lời, liền nặng nề dập đầu: "Khởi bẩm hoàng thượng, hạ quan vốn không có ý định giúp Nguyệt Dương phu nhân lừa gạt hoàng thượng, thật sự là do tình thế nguy cấp, vì bảo vệ tánh mạng nên mới che giấu lời nói dối của nàng ta, mong hoàng thượng xem xét chuyện vi thần không tham dự mưu hãm hại hoàng tử mà tha cho hạ quan một con đường sống."
Minh Uyên dằn mạnh ly trà xuống bàn, giận dữ mắng: "Làm viện phán mấy chục năm, đã phạm phải tội khi quân còn dám cò kè mặc cả với trẫm! Còn không mau khai báo rõ đầu đuôi cho trẫm!"
Lý Nghĩa Tài nhìn viên phán đang xám mặt, hít sâu một hơi: "Hoàng thượng, xin để hạ quan thay thế viện phán đại nhân trần thuật chuyện này, viện phán đại nhân đúng là bị hạ quan làm liên lụy mà thôi."
Từ thời khắc Nguyệt Dương phu nhân đến tìm hắn, uy hiếp dụ dỗ nói sẽ giúp em vợ hắn thoát tội đến chuyện nàng ta thiết kế, hãm hại Lục pương nghi đều được kể lại tường tận.
Sắc mặt Minh Uyên càng lúc càng âm trầm, cuối cùng gần như là khàn giọng hỏi: "Sao đột nhiên ngươi lại đổi thuốc phá thai thành thuốc dưỡng thai?"
Lý Nghĩa Tài đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, nên chẳng còn gì sợ hãi nữa: "Mặc dù hạ quan là kẻ vàng đỏ nhọ lòng son, vì tư lợi trợ giúp Nguyệt Dương phu nhân lừa gạt hoàng thượng, nhưng hạ quan theo nghề thuốc nhiều năm, chưa bao giờ có suy nghĩ làm tổn thương đến sinh mạng vô tội. Hạ quan có thể làm trái với lương tâm giúp Nguyệt Dương phu nhân nói dối việc mang thai cùng sẩy thai, nhưng thật sự không thể độc ác cướp đoạt sinh mạng của một đứa bé. . . . . ."
Hắn cúi đầu thành khẩn. Nhưng thật ra vẫn còn che giấu một chuyện, chuyện này liên quan đến tính mạng vợ con nên hắn không thể nói ra.
Huyệt thái dương Minh Uyên giật nảy liên hồi, cuối cùng hắn nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
"Cao Lộc, giao bọn họ cho phủ Nội Vụ, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ."
Những lời này làm viện phán tái mặt, nhưng Lý Nghĩa Tài lại thở phào nhẹ nhõm —— chỉ cần không liên luỵ người nhà, hắn có chết cũng không tiếc.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Minh Uyên lẳng lặng nhắm mắt thật lâu, trong lòng biết rõ những người kia nhiều nhất cũng chỉ là đồng lõa, chủ mưu chân chính. . . . . . lại là kẻ hắn tin tưởng sủng ái nhiều năm.
"Bãi giá Trường Nhạc cung."
Trong vòng một ngày, hoàng thượng tới Trường Nhạc cung hai lần.
Nguyệt Dương phu nhân vui vẻ đón hắn, thần thái mỹ lệ luôn khiến người khác phải ghen tỵ.
Minh Uyên không nhanh không chậm theo nàng ta đi vào đại điện, lạnh nhạt ra lệnh cho đám cung nhân lui ra, tiếp đó xoay người lại lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nguyệt Dương phu nhân mơ hồ cảm thấy giờ phút này hoàng thượng thật kỳ lạ, mắt hắn lóe qua cảm xúc phức tạp, nàng ta ngẩn người, tự tay bưng bình trà trên bàn lên rót cho hắn: "Hoàng thượng, mời uống trà."
Minh Uyên không có đưa tay nhận, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta chăm chú.
Bàn tay của Nguyệt Dương phu nhân dừng tại giữa không trung, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Nàng ta duy trì tư thế này một lúc, dung nhan vẫn ôn hòa như cũ, âm thanh mềm mại mà trong suốt: "Hoàng thượng đến đây lần này, có phải có chuyện muốn hỏi nô tỳ không?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng chẳng ai có dự định tránh né.
Minh Uyên lại đột nhiên nói: "Lúc tới đây trẫm nghĩ, nàng đã sống trong cung này 6, 7 năm rồi, không biết trẫm có nhớ sai không?"
Nguyệt Dương phu nhân cười khẽ: "Hoàng thượng nhớ không lầm, 16 tuổi nô tì tiến cung, hôm nay đã 23 rồi."
Minh Uyên lại nói: " Từ khi nàng vào cung tới nay, luôn tuân thủ lễ nghĩa, không tranh đấu với người, trẫm cảm thấy nàng là nữ tử không tranh quyền thế, mới ban tặng Trường Nhạc cung này, ngụ ý sống những ngày dài vui vẻ, không bị phàm tục quấy nhiễu."
Nguyệt Dương phu nhân gật đầu: "Nô tì nhớ."
Âm thanh Minh Uyên vẫn vững vàng, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, cho đến khi trầm mặc một hồi lâu, mới rốt cuộc nói một câu không nhìn ra cảm xúc: "Nhưng trẫm thật không ngờ, thời gian bảy năm vẫn không đủ để nhìn thấu một người, những thứ mà trẫm tưởng mình thấy rõ, hóa ra chẳng phải là thật. Buồn cười thay trẫm lại tin tưởng vào phán đoán của mình, chẳng ngờ lại có một ngày phải nếm chịu nổi thất vọng lớn đến thế."
Trong lòng Nguyệt Dương phu nhân đã đoán được bảy, tám phần, ôn nhu ngước mắt nhìn hắn cười: "Hoàng thượng có lời gì thì cứ nói thẳng, không có gì nô tì không tiếp thu được."
Nụ cười của nàng ta hiển lộ rõ vẻ thông minh, như có thể nhìn thấu tất cả mọi việc.
Minh Uyên nhìn nàng ta thật lâu, mới hỏi một câu: "Vì sao phải hại Lục Phương nghi?"
Giả mang thai, thuốc phá thai, tất cả đều để đối phó Lục Khê. Hành động trước là vu khống hãm hại, hành động sau là trực tiếp đả kích, hai chuyện này đều cực kỳ thâm độc, không phải là người có lòng dạ cứng rắn thì sao có thể làm được?
Nguyệt Dương phu nhân nhìn Minh Uyên không chớp mắt, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn rất dịu dàng, chưa từng thay đổi: "Nếu hoàng thượng đã nhận định là nô tì hại Lục Phương nghi, vậy cần gì phải hỏi lý do chứ? Trong hậu cung này luôn luôn tranh đấu, chỉ vì muốn lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nô tì làm như vậy, lý do dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ."
Ánh mắt Minh Uyên chợt lạnh xuống, có đau lòng, có thất vọng: "Trẫm tin ngươi, cưng chiều ngươi, lại không ngờ ngươi là một người lòng dạ hiểm độc, có thể nghĩ ra mưu kế tàn nhẫn như thế để đi hại một sinh mạng vô tội. Nguyệt Dương, trẫm đã nhìn lầm ngươi. . . . . ."
Nguyệt Dương phu nhân chưa trả lời, cửa chính đột nhiên mở ra, Ánh Ngọc đang giữ cửa khóc lóc chạy vào, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: "Hoàng thượng, tất cả đều là do nô tỳ, nô tỳ sợ phu nhân thất sủng mình cũng sẽ chịu tội theo, cho nên mới cấu kết với Lý đại nhân diễn nên vở kịch giả mang thai! Cũng là do nô tỳ sợ Lục Phương nghi có hoàng tử sẽ thay thế địa vị của phu nhân ở trong lòng hoàng thượng, cho nên mới gạt Lý đại nhân là nương nương ra lệnh cho hắn mang thuốc phá thai đến Nhạc Thanh điện. Cầu xin hoàng thượng minh xét, đừng hiểu lầm phu nhân, tất cả đều là do nô tỳ gây ra, không hề có quan hệ gì với phu nhân hết!"
Minh Uyên vẫn yên lặng nhìn Nguyệt Dương phu nhân, chưa từng nghiêng đầu nhìn Ánh Ngọc lấy một cái, trong tiếng dập đầu liên tục của Ánh Ngọc rốt cuộc lạnh lùng nói một câu: "Nguyệt Dương phu nhân thân thể suy yếu, từ nay về sau không được bước ra Trường Nhạc cung nửa bước. Ở lại đây an tâm dưỡng bệnh, suy nghĩ kỹ càng. Cung nữ Ánh Ngọc, lòng dạ rắn rết, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết."
Hắn nhanh chóng bước ra ngoài, trước vẻ mặt trắng nhợt của Nguyệt Dương phu nhân truyền khẩu dụ cho Cao Lộc: " Lục Phương nghi có tin mừng, vì bảo vệ hài nhi đã phải chịu không ít khổ cực, ngay bây giờ tấn phong làm Chính Tứ Phẩm Dung Hoa. Trẫm thấy Nguyệt Dương phu nhân thân thể không tốt, vốn muốn đưa nhị hoàng tử đến Nhạc Thanh điện giao cho Lục Dung Hoa nuôi dưỡng, nhưng Lục Dung Hoa đang có mang, chuyện này hoãn lại đã, tạm thời đưa nhị hoàng tử tới chỗ Tiêu chiêu viện."
Phi tần trong cung từ Chính Tứ Phẩm trở lên mới có thể nuôi dưỡng con mình, hành động này của Minh Uyên đơn giản là vì để tương lai Lục Khê cũng có thể tự mình nuôi dưỡng con cái, mà không phải giao cho phi tần khác.
Nguyệt Dương phu nhân vừa nghe thế, thân thể liền mềm nhũn, sự trấn định trước đó nhanh chóng biến mất, quỳ sụp xuống đất, van xin người đã quyết tuyệt quay lưng kia: " Hoàng thượng, tất cả đều là sai lầm của nô tì, hoàng thượng cứ trừng phạt nô tì đi, nô tì không dám có nửa lời oán hận! Nhưng Hạo Diệc là vô tội, hoàng thượng sao có thể để cho con rời khỏi thân mẫu, đi theo người khác?"
Minh Uyên dừng bước, nhưng không quay đầu lại: "Có một mẫu thân ác độc như ngươi, trẫm chỉ sợ sẽ làm hư hắn."
"Hoàng thượng, hoàng thượng!" Âm thanh kia đã không còn sự dịu dàng, tỉnh táo của ngày thường, lần đầu hiển lộ ra sự hoang mang sợ hãi: "Hoàng thượng người không thể làm như vậy! Hạo Diệc là con của ta, là con của ta! Không thể đưa đến chỗ Tiêu chiêu viện. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."
Tiếng kêu thất thanh đó khiến tim Minh uyên đập mạnh, sau từng bước chân, cảm xúc tức giận cùng thất vọng toàn bộ đều biến mất, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn sự trống rỗng, một tia cảm xúc cũng không có.
"Cao Lộc, nếu ngươi là trẫm, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, nô tài không dám."
"Không sao, trẫm thứ cho ngươi vô tội, giả định thử một lần, nếu ngươi đứng ở vị trí của trẫm, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Là một Đế Vương, rất khó để tin một người, tin tưởng nhiều năm như thế lại là chuyện không dễ. Thế nhưng người hắn tín nhiệm, cuối cùng cũng phá vỡ sự tin tưởng của hắn.
Một khắc đó, hắn cảm thấy tức giận, cảm thấy thất vọng, cảm thấy khó chịu, nhưng giờ phút này tất cả cảm xúc đều cách xa hắn, hắn chỉ có mờ mịt cùng buồn ngủ.
Cao Lộc dĩ nhiên không dám trả lời loại vấn đề này, Minh Uyên nhìn ra xa xa, tự thuật: "Trẫm quả thật không biết nên làm như thế nào."
Bảy năm tin tưởng, bảy năm sủng ái, dù không phải động lòng cũng không phải là mê luyến, nhưng đối với nữ tử kia hắn có một loại cảm tình đặc biệt cùng tin cậy.
Cũng chính bởi vì tình cảm cùng sự tin cậy như vậy, mới có thể cảm thấy mờ mịt khi phần tốt đẹp đó vỡ tan.
Trong đại điện, cung nữ thái giám còn có cả thái y quỳ khắp nền đất, có người toàn thân phát run, có người thấp giọng nức nở, có người dập đầu cầu xin tha thứ.
Minh Uyên chỉ cảm thấy rùng mình, phi tử cùng thần tử mà hắn tin tưởng đều đang lừa gạt hắn, hoàng thượng như hắn chẳng lẽ dễ bị qua mặt thế sao?
"Trẫm thấy đám các ngươi đều ngại mình sống quá lâu đúng không, có phải muốn trẫm tiễn toàn bộ các ngươi xuống quỷ môn quan không!"
Sắc mặt lạnh lùng âm trầm tới cực điểm nhìn đám người đang quỳ phía dưới, đang trong cơn tức giận, chợt phát hiện có người đang níu lấy áo hắn, lúc này hắn mới sực nhớ trong điện còn có một người đang ốm yếu.
Lục Khê kéo tay áo, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng bị hắn dịu dàng ấn nằm xuống: "Có chuyện gì cứ nói thẳng cho trẫm biết, nàng đang ốm, đừng ngồi dậy."
Lục Khê yên lặng nhìn hắn, âm thanh tuy nhỏ yếu nhưng lại đầy trấn định: "Hoàng thượng, Hoàng Lăng bị sét đánh, đây vốn là hiện tượng tự nhiên, nhưng khó tránh khỏi có người mang suy nghĩ xấu, nói là. . . . . ." Nàng dừng một chút, "Nói là điềm gở, vì vậy tần thiếp kính xin hoàng thượng tạm thời bỏ qua bọn họ, đừng làm lớn chuyện này gây ảnh hưởng không tốt. Cũng may tần thiếp cùng hài nhi đều bình yên đợi được đến ngày hoàng thượng hồ cung, tần thiếp. . . . . . tần thiếp đã cảm thấy đủ rồi."
Minh Uyên nhìn nàng, thật lâu vẫn không thốt nên lời nào.
Đôi con ngươi trấn định sáng ngời, vĩnh viễn đều mang theo một tầng quyến luyến, luôn đặt hắn ở vị trí thứ nhất, giống như toàn thế giới ở trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mình hắn vậy.
Rõ ràng bản thân đã phải chịu khổ rất nhiều, nhưng vẫn suy nghĩ cho hắn đầu tiên. . . . . .
Minh Uyên cầm tay nàng: "Ái phi cứ an tâm dưỡng thân thể cho tốt đi, trẫm tự có chừng mực, không cần lo lắng."
Hắn xoay người sang chỗ khác nhìn đám cung nữ thái giám đang quỳ gối trước mặt, trầm giọng: " Chủ tử gặp nạn, không kịp thời báo lên, là tội lớn; chủ tử ngã bệnh, phục vụ cẩn thận tỉ mỉ, là công lớn. Hôm nay công tội bù trừ, trẫm không tính toán với các ngươi nữa, hầu hạ Lục Phương nghi cho tốt, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!"
Trấn an Lục Khê xong, Minh Uyên đi ra chủ điện Nhạc Thanh điện, đầu tiên là chỉ định ba vị thái y từ nay về sau toàn quyền phụ trách tình trạng thân thể Lục Phương nghi, sau đó cho mọi người lui xuống hết, chỉ để lại viện phán cùng Lý Nghĩa Tài .
Hắn lạnh lùng quét mắt qua hai người kia một cái, hai người liền “phịch” một tiếng cùng nhau quỳ xuống.
Lý Nghĩa Tài không lên tiếng, viện phán run giọng nói: "Hạ quan tội đáng chết vạn lần, cầu xin hoàng thượng tha mạng!"
Minh Uyên nâng chung trà lên uống một hớp: "Đã là tội đáng chết vạn lần, thì làm gì có chuyện tha mạng?"
Viện phán phát hiện mình lỡ lời, liền nặng nề dập đầu: "Khởi bẩm hoàng thượng, hạ quan vốn không có ý định giúp Nguyệt Dương phu nhân lừa gạt hoàng thượng, thật sự là do tình thế nguy cấp, vì bảo vệ tánh mạng nên mới che giấu lời nói dối của nàng ta, mong hoàng thượng xem xét chuyện vi thần không tham dự mưu hãm hại hoàng tử mà tha cho hạ quan một con đường sống."
Minh Uyên dằn mạnh ly trà xuống bàn, giận dữ mắng: "Làm viện phán mấy chục năm, đã phạm phải tội khi quân còn dám cò kè mặc cả với trẫm! Còn không mau khai báo rõ đầu đuôi cho trẫm!"
Lý Nghĩa Tài nhìn viên phán đang xám mặt, hít sâu một hơi: "Hoàng thượng, xin để hạ quan thay thế viện phán đại nhân trần thuật chuyện này, viện phán đại nhân đúng là bị hạ quan làm liên lụy mà thôi."
Từ thời khắc Nguyệt Dương phu nhân đến tìm hắn, uy hiếp dụ dỗ nói sẽ giúp em vợ hắn thoát tội đến chuyện nàng ta thiết kế, hãm hại Lục pương nghi đều được kể lại tường tận.
Sắc mặt Minh Uyên càng lúc càng âm trầm, cuối cùng gần như là khàn giọng hỏi: "Sao đột nhiên ngươi lại đổi thuốc phá thai thành thuốc dưỡng thai?"
Lý Nghĩa Tài đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, nên chẳng còn gì sợ hãi nữa: "Mặc dù hạ quan là kẻ vàng đỏ nhọ lòng son, vì tư lợi trợ giúp Nguyệt Dương phu nhân lừa gạt hoàng thượng, nhưng hạ quan theo nghề thuốc nhiều năm, chưa bao giờ có suy nghĩ làm tổn thương đến sinh mạng vô tội. Hạ quan có thể làm trái với lương tâm giúp Nguyệt Dương phu nhân nói dối việc mang thai cùng sẩy thai, nhưng thật sự không thể độc ác cướp đoạt sinh mạng của một đứa bé. . . . . ."
Hắn cúi đầu thành khẩn. Nhưng thật ra vẫn còn che giấu một chuyện, chuyện này liên quan đến tính mạng vợ con nên hắn không thể nói ra.
Huyệt thái dương Minh Uyên giật nảy liên hồi, cuối cùng hắn nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
"Cao Lộc, giao bọn họ cho phủ Nội Vụ, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ."
Những lời này làm viện phán tái mặt, nhưng Lý Nghĩa Tài lại thở phào nhẹ nhõm —— chỉ cần không liên luỵ người nhà, hắn có chết cũng không tiếc.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Minh Uyên lẳng lặng nhắm mắt thật lâu, trong lòng biết rõ những người kia nhiều nhất cũng chỉ là đồng lõa, chủ mưu chân chính. . . . . . lại là kẻ hắn tin tưởng sủng ái nhiều năm.
"Bãi giá Trường Nhạc cung."
Trong vòng một ngày, hoàng thượng tới Trường Nhạc cung hai lần.
Nguyệt Dương phu nhân vui vẻ đón hắn, thần thái mỹ lệ luôn khiến người khác phải ghen tỵ.
Minh Uyên không nhanh không chậm theo nàng ta đi vào đại điện, lạnh nhạt ra lệnh cho đám cung nhân lui ra, tiếp đó xoay người lại lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nguyệt Dương phu nhân mơ hồ cảm thấy giờ phút này hoàng thượng thật kỳ lạ, mắt hắn lóe qua cảm xúc phức tạp, nàng ta ngẩn người, tự tay bưng bình trà trên bàn lên rót cho hắn: "Hoàng thượng, mời uống trà."
Minh Uyên không có đưa tay nhận, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta chăm chú.
Bàn tay của Nguyệt Dương phu nhân dừng tại giữa không trung, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Nàng ta duy trì tư thế này một lúc, dung nhan vẫn ôn hòa như cũ, âm thanh mềm mại mà trong suốt: "Hoàng thượng đến đây lần này, có phải có chuyện muốn hỏi nô tỳ không?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng chẳng ai có dự định tránh né.
Minh Uyên lại đột nhiên nói: "Lúc tới đây trẫm nghĩ, nàng đã sống trong cung này 6, 7 năm rồi, không biết trẫm có nhớ sai không?"
Nguyệt Dương phu nhân cười khẽ: "Hoàng thượng nhớ không lầm, 16 tuổi nô tì tiến cung, hôm nay đã 23 rồi."
Minh Uyên lại nói: " Từ khi nàng vào cung tới nay, luôn tuân thủ lễ nghĩa, không tranh đấu với người, trẫm cảm thấy nàng là nữ tử không tranh quyền thế, mới ban tặng Trường Nhạc cung này, ngụ ý sống những ngày dài vui vẻ, không bị phàm tục quấy nhiễu."
Nguyệt Dương phu nhân gật đầu: "Nô tì nhớ."
Âm thanh Minh Uyên vẫn vững vàng, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, cho đến khi trầm mặc một hồi lâu, mới rốt cuộc nói một câu không nhìn ra cảm xúc: "Nhưng trẫm thật không ngờ, thời gian bảy năm vẫn không đủ để nhìn thấu một người, những thứ mà trẫm tưởng mình thấy rõ, hóa ra chẳng phải là thật. Buồn cười thay trẫm lại tin tưởng vào phán đoán của mình, chẳng ngờ lại có một ngày phải nếm chịu nổi thất vọng lớn đến thế."
Trong lòng Nguyệt Dương phu nhân đã đoán được bảy, tám phần, ôn nhu ngước mắt nhìn hắn cười: "Hoàng thượng có lời gì thì cứ nói thẳng, không có gì nô tì không tiếp thu được."
Nụ cười của nàng ta hiển lộ rõ vẻ thông minh, như có thể nhìn thấu tất cả mọi việc.
Minh Uyên nhìn nàng ta thật lâu, mới hỏi một câu: "Vì sao phải hại Lục Phương nghi?"
Giả mang thai, thuốc phá thai, tất cả đều để đối phó Lục Khê. Hành động trước là vu khống hãm hại, hành động sau là trực tiếp đả kích, hai chuyện này đều cực kỳ thâm độc, không phải là người có lòng dạ cứng rắn thì sao có thể làm được?
Nguyệt Dương phu nhân nhìn Minh Uyên không chớp mắt, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn rất dịu dàng, chưa từng thay đổi: "Nếu hoàng thượng đã nhận định là nô tì hại Lục Phương nghi, vậy cần gì phải hỏi lý do chứ? Trong hậu cung này luôn luôn tranh đấu, chỉ vì muốn lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nô tì làm như vậy, lý do dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ."
Ánh mắt Minh Uyên chợt lạnh xuống, có đau lòng, có thất vọng: "Trẫm tin ngươi, cưng chiều ngươi, lại không ngờ ngươi là một người lòng dạ hiểm độc, có thể nghĩ ra mưu kế tàn nhẫn như thế để đi hại một sinh mạng vô tội. Nguyệt Dương, trẫm đã nhìn lầm ngươi. . . . . ."
Nguyệt Dương phu nhân chưa trả lời, cửa chính đột nhiên mở ra, Ánh Ngọc đang giữ cửa khóc lóc chạy vào, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: "Hoàng thượng, tất cả đều là do nô tỳ, nô tỳ sợ phu nhân thất sủng mình cũng sẽ chịu tội theo, cho nên mới cấu kết với Lý đại nhân diễn nên vở kịch giả mang thai! Cũng là do nô tỳ sợ Lục Phương nghi có hoàng tử sẽ thay thế địa vị của phu nhân ở trong lòng hoàng thượng, cho nên mới gạt Lý đại nhân là nương nương ra lệnh cho hắn mang thuốc phá thai đến Nhạc Thanh điện. Cầu xin hoàng thượng minh xét, đừng hiểu lầm phu nhân, tất cả đều là do nô tỳ gây ra, không hề có quan hệ gì với phu nhân hết!"
Minh Uyên vẫn yên lặng nhìn Nguyệt Dương phu nhân, chưa từng nghiêng đầu nhìn Ánh Ngọc lấy một cái, trong tiếng dập đầu liên tục của Ánh Ngọc rốt cuộc lạnh lùng nói một câu: "Nguyệt Dương phu nhân thân thể suy yếu, từ nay về sau không được bước ra Trường Nhạc cung nửa bước. Ở lại đây an tâm dưỡng bệnh, suy nghĩ kỹ càng. Cung nữ Ánh Ngọc, lòng dạ rắn rết, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết."
Hắn nhanh chóng bước ra ngoài, trước vẻ mặt trắng nhợt của Nguyệt Dương phu nhân truyền khẩu dụ cho Cao Lộc: " Lục Phương nghi có tin mừng, vì bảo vệ hài nhi đã phải chịu không ít khổ cực, ngay bây giờ tấn phong làm Chính Tứ Phẩm Dung Hoa. Trẫm thấy Nguyệt Dương phu nhân thân thể không tốt, vốn muốn đưa nhị hoàng tử đến Nhạc Thanh điện giao cho Lục Dung Hoa nuôi dưỡng, nhưng Lục Dung Hoa đang có mang, chuyện này hoãn lại đã, tạm thời đưa nhị hoàng tử tới chỗ Tiêu chiêu viện."
Phi tần trong cung từ Chính Tứ Phẩm trở lên mới có thể nuôi dưỡng con mình, hành động này của Minh Uyên đơn giản là vì để tương lai Lục Khê cũng có thể tự mình nuôi dưỡng con cái, mà không phải giao cho phi tần khác.
Nguyệt Dương phu nhân vừa nghe thế, thân thể liền mềm nhũn, sự trấn định trước đó nhanh chóng biến mất, quỳ sụp xuống đất, van xin người đã quyết tuyệt quay lưng kia: " Hoàng thượng, tất cả đều là sai lầm của nô tì, hoàng thượng cứ trừng phạt nô tì đi, nô tì không dám có nửa lời oán hận! Nhưng Hạo Diệc là vô tội, hoàng thượng sao có thể để cho con rời khỏi thân mẫu, đi theo người khác?"
Minh Uyên dừng bước, nhưng không quay đầu lại: "Có một mẫu thân ác độc như ngươi, trẫm chỉ sợ sẽ làm hư hắn."
"Hoàng thượng, hoàng thượng!" Âm thanh kia đã không còn sự dịu dàng, tỉnh táo của ngày thường, lần đầu hiển lộ ra sự hoang mang sợ hãi: "Hoàng thượng người không thể làm như vậy! Hạo Diệc là con của ta, là con của ta! Không thể đưa đến chỗ Tiêu chiêu viện. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."
Tiếng kêu thất thanh đó khiến tim Minh uyên đập mạnh, sau từng bước chân, cảm xúc tức giận cùng thất vọng toàn bộ đều biến mất, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn sự trống rỗng, một tia cảm xúc cũng không có.
"Cao Lộc, nếu ngươi là trẫm, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, nô tài không dám."
"Không sao, trẫm thứ cho ngươi vô tội, giả định thử một lần, nếu ngươi đứng ở vị trí của trẫm, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Là một Đế Vương, rất khó để tin một người, tin tưởng nhiều năm như thế lại là chuyện không dễ. Thế nhưng người hắn tín nhiệm, cuối cùng cũng phá vỡ sự tin tưởng của hắn.
Một khắc đó, hắn cảm thấy tức giận, cảm thấy thất vọng, cảm thấy khó chịu, nhưng giờ phút này tất cả cảm xúc đều cách xa hắn, hắn chỉ có mờ mịt cùng buồn ngủ.
Cao Lộc dĩ nhiên không dám trả lời loại vấn đề này, Minh Uyên nhìn ra xa xa, tự thuật: "Trẫm quả thật không biết nên làm như thế nào."
Bảy năm tin tưởng, bảy năm sủng ái, dù không phải động lòng cũng không phải là mê luyến, nhưng đối với nữ tử kia hắn có một loại cảm tình đặc biệt cùng tin cậy.
Cũng chính bởi vì tình cảm cùng sự tin cậy như vậy, mới có thể cảm thấy mờ mịt khi phần tốt đẹp đó vỡ tan.
Tác giả :
Kỳ Thật Ta Là Tiểu Thanh Tân