Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
Chương 270: Kẻ điên
Giọng nói thản nhiên của Tiêu Thu Phong vang lên bất chấp Cơ Tuyết Nhạn đang đứng chắn trước mặt Vô Song, trong mắt Tiêu Thu Phong thì Cơ Tuyết Nhạn hoàn toàn là không khí.
Về bản thân Vô Song thì lại cảm thấy kẻ này thật thú vị, ít nhất hắn thích cách đối phương đường đường chính chính đến tìm mình chứ không cần dấu dấu diếm diếm trong bóng tối làm gì.
Trước thực lực tuyệt đối thì mọi toan tính, mọi suy nghĩ thực ra là điều thừa thãi, giả heo ăn thịt hổ hay đơn nhẫn nhục chịu đựng đơn giản vì thực lực chưa đủ mà thôi, thực lực đủ rồi liệu có còn phải sợ ai, hiên ngang mà đứng mạnh mẽ mà đi.
Vô Song không rõ vị Bất Tử Chân Thần mới xuất hiện này mạnh đến mức nào nhưng nếu ở trong Tiềm Long Thành này thì hắn cùng Vô Song có thể coi là cùng bối phận, đây tuyệt đối là một đại kình địch trong cuộc chiến lần này.
Bất chi bất giác Vô Song bừng lên một luồng chiến ý, nếu trước đây hắn cảm thấy Tiềm Long đại hội lần này rất nhàm chán thì hiện nay thái độ của hắn quay ngoắt 180 độ, ở đây còn nhiều điều thú vị hơn hắn tưởng.
Vô Song vậy mà mỉm cười đầy tự nhiên với Tiêu Thu Phong :”không biết Tiêu huynh đến đây có mục đích gì ?”.
Tiêu Thu Phong thản nhiên phe phẩy trước quạt trên tay hắn, ánh mắt như cười cười lướt qua Cơ Tuyết Nhạn đang cực kỳ đề phòng :”À, ta lần đầu tiên đến Tiềm Long Thành thực sự rất lạ nước lạ cái, không biết có thể cùng các vị đồng hành, dù sao thêm một cái Tiêu Dao Môn đảm bảo sẽ bớt đi được chút phiền phức đúng không ?”.
Tiêu Dao Môn đúng là một thế lực cực lớn của Nam Địa, môn phái này thâm căn cổ đế thậm chí nó còn xuất hiện trước cả Hỏa Quốc cùng Bắc Băng Cung có điều Tiêu Dao Môn không biết vì lý do gì lại luôn ẩn mình đi, trở thành một ẩn tông đúng nghĩa, nếu đại lục không có đại sự gì thì người của Tiêu Dao Môn tuyệt đối không đi ra hoặc ít nhất không tiết lộ của thân phận của mình.
Bên cạnh Vô Song không hiểu sao Cơ Tuyết Nhạn mỉm cười, nàng đầy châm trọc nhìn đối thủ thần bí này :”Không phải chứ, đi cùng ngươi mà có thể giảm thiểu phiền phức ?, nếu câu này do Tiêu Dao Môn – Tiêu Thu Phong nói ra thì ta còn có vài phần tin tưởng tuy nhiên ngươi thực sự là Tiêu Thu Phong sao ?”.
Tiêu Thu Phong cũng mỉm cười :”Cô nương cũng đâu phải là Cơ Tuyết Nhạn, như nhau như nhau thôi”.
Cơ Tuyết Nhạn cũng không chịu thua, không khí hai bên nồng nặc mùi thuốc súng :”Đừng có đánh đồng chúng ta chứ, ít nhất phía sau Cơ Tuyết Nhạn không có ai, còn ở phía sau Tiêu Thu Phong là ai ta nghĩ ngươi biết ?”.
Tiêu Thu Phong bàn tay vẫn phe phẩy trước quạt giấy của mình “ Ta thực sự không biết đằng sau Tiêu Thu Phong có ai, Cơ cô nương có thể nói ra cho tại hạ nghe được không ?”.
Cơ Tuyết Nhạn dĩ nhiên không thể nói ra cái tên này, nhân vật đằng sau Tiêu Dao Môn không phải là kẻ đơn giản, chỉ cần ở Nam Địa này kẻ nào dám nói ra tên hắn thì sẽ bị hắn cảm nhận được, khi đó tuyệt đối không dễ sống.
Cơ Tuyết Nhạn lúc này đang mượn thân xác, nàng có thể dễ dàng che dấu nhiều người, che dấu những thiếu niên trẻ tuổi của Tiềm Long Bảng tuy nhiên nếu nhân vật đó đến đây thì hoàn toàn có thể nhận ra Cơ Tuyết Nhạn, nàng thực sự không muốn dây vào lão bất tử này.
Tiêu Dao Môn chủ, bản tính thích tiêu dao tự tại, không thích gò bó, cả đời làm bạn với rượu, không bao giờ nhìn thấy nhân vật này tỉnh táo, lúc nào cũng khùng khùng điên điên nửa tỉnh nửa say tuy nhiên đây là người không thể đụng vào , không thể trêu chọc.
Nếu Nghịch Thương Thiên là đệ nhất nhân của Tây Địa thì Tiêu Dao Môn chủ là đệ nhất nhân của Nam Địa, đây là lý do làm cho Tiêu Dao Môn dù không tranh với đời vẫn mãi mãi trường tồn, cho dù hậu nhân của Tiêu Dao Môn chưa bao giờ đứng đầu trọng thế hệ trẻ thì Tiêu Dao Môn vẫn được trọng vọng.
Hành động tiếp theo của Cơ Tuyết Nhạn chính là xuất thủ, nàng đưa bàn tay trắng ngần ra, sau đó trên cổ tay nàng xuất hiện từng vì sao lấp lánh, những vì sao này quấn quanh bàn tay nàng, Cơ Tuyết Nhạn bước lên một bước sau đó bàn tay đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía ngực Tiêu Thu Phong.
Đáng tiếc là chỉ thấy tay của Tiêu Thu Phong hoa lên, hắn dễ dàng gạt cánh tay Cơ Tuyết Nhạn ra đồng thời đẩy lùi nàng một bước, về đúng vị trí cũ của nàng, chỉ một lần giao thủ thôi mà Cơ Tuyết Nhạn phải hít một hơi lãnh khí :”Đạo ?, ngươi dĩ nhiên biết Tiêu Dao Môn – Thiên Thủ Đạo ?”.
Tiêu Thu Phong mỉm cười, hắn thản nhiên vỗ vai Cơ Tuyết Nhạn cứ như người quen lâu năm vậy, thân thiết vô cùng :”Không phải sao, ta là Tiêu Dao Môn thiếu thủ thì phải dùng những thứ thuộc về Tiêu Dao Môn chứ, Cơ Tuyết Nhạn cô nương có lẽ không biết một việc rồi, nói về đoạt xá thì thiên hạ này ta chính là vô địch”.
Vô Song thực sự có chút đau đầu với cặp đôi này, đương nhiên nếu hai người xảy ra chiến đấu thì hắn sẽ chọn bên Cơ Tuyết Nhạn, hắn là một thành viên của Sát Điện, về phần Tiêu Thu Phong hay Bất Tử Chân Thần hắn không hề quen biết.
Một điều chắc chắn mà Vô Song tin tưởng là thực lực của hắn, bằng một điểm này hắn có thể tự tin không sợ bất cứ âm mưu quỷ kế gì, hơn nữa Vô Song vẫn chưa tìm được bất cứ dấu hiệu gì chứng minh Bất Tử Chân Thần là địch cả.
Mọi người đều bị sự thần bí của hắn, mọi người đều bị sự quỷ dị của kẻ này mê hoặc, bất cứ ai cũng nghĩ hắn là địch tuy nhiên tổng cộng tất cả các hành động của hắn từ khi xuất hiện đến nay,hắn chưa làm gì ảnh hưởng đến Vô Song hay đại cục mà liên minh Nghịch Thương Thiên tạo ra cả,phải biết khi Đấu Thần cùng Bất Tử Chân Thần quyết đấu thì liên minh còn chưa hình thành.
Một tay nắm lấy tay Cơ Tuyết Nhạn kéo lại,sau đó Vô Song bước lên một bước :”Tưởng Tiêu huynh muốn gì, muốn đi chung đường thì có gì khó, cứ tự nhiên là được”.
Cơ Tuyết Nhạn tất nhiên là không đồng ỳ tuy nhiên lần này nàng lựa chọn tôn trọng Vô Song, hơn ai hết nàng hiểu Vô Song mạnh thế nào, cũng như Tiêu Thu Phong thì Vô Song cũng là người mà Cơ Tuyết Nhạn không dám nắm chắc chiến thắng.
….....
Nhóm 5 người tiếp tục đồng hành tiến về quảng trường nơi Long Môn nhị quan diễn ra, đội hình lúc này tương đối đặc thù, Mị Hồ cùng Lạc Nhạn chỉ nhìn Vô Song, Cơ Tuyết Nhạn thì luôn chăm chú vào nhất cử nhất động của Tiêu Thu Phong còn cả Tiêu Thu Phong và Vô Song đều đang nhìn bầu trời.
Quả nhiên với sự xuất hiện của Tiêu Thu Phong, với thân phận Tiêu Dao Môn thiếu chủ của hắn khiến rất nhiều siêu cấp thế lực kiêng kị thậm chí cả Trầm Công cũng không muốn gây khó dễ cho Vô Song, không phải bọn họ sợ Tiêu Thu Phong mà là sợ vị lão tổ của hắn ta, bất cứ một siêu cấp thế lực nào đều phải biết – tuyệt đối hạn chế xung đột cùng Tiêu Dao Môn.
Đáng tiếc Tiêu Dao Môn với nhiều siêu cấp thế lực là tồn tại đáng sợ nhưng lại có những kẻ thuộc dạng điếc không sợ súng, nghé con không sợ hổ, thực sự không ngờ cũng có kẻ xuất hiện chặn đường Vô Song.
Cửu U Cô Phong cùng tộc nhân Cửu U tộc xuất hiện, lúc này Cửu U Cô Phong đã sớm chữa lành hết vết thương thậm chí sau trận thua trước thực lực của hắn còn hơi có tiến bộ, trong hơn 2000 thí sinh tiến vào Tiềm Long Bảng lần này nếu như Vô Song đứng cuối cùng thì Cửu U Cô Phong xếp hạng 92, một con số cực kỳ ấn tượng.
Lạc Nhạn cho dù cố gắng hết sức cũng chỉ xếp thứ 99 mà thôi, thiên phú của Cửu U Cô Phong quả nhiên vẫn cao hơn Lạc Nhạn không ít.
Lúc này đám người Cửu U tộc đứng trước mặt đám người Vô Song, Cô Phong lạnh lùng liếc xéo Vô Song trong ánh mắt đầy khinh bỉ sau đó nhếch miệng quay lại cười cười nói nói với Lạc Nhạn :”Hà hà Lạc Nhạn tỷ tỷ à, người chẳng nhẽ phản bội Cửu U gia tộc, tại sao không về đây tham dự cùng đoàn đội Cửu U gia mà lại đi cùng tên phế vật này ? “.
“ Ta tưởng ngươi nổi tiếng thông minh có tâm kế lại còn được trưởng bối khen tặng là có mắt nhìn người vậy mà cuối cùng lại đầu tư sai ha, đáng tiếc đáng tiếc “.
Mị Hồ lúc này lạnh lùng nhìn Cửu U Cô Phong ánh mắt toát ra một tia sát khí, đối với thân phận của nàng mà nói thì Cửu U Cô Phong chẳng khác gì một con kiến hôi, nàng đương nhiên sẽ không chấp với hắn tuy nhiên nếu Cửu U Cô Phong cứ nhảy nhót trước mặt Mị Hồ thì nàng không chắc có thể bình tĩnh nổi không, một chưởng đập chết Cửu U Cô Phong cũng được.
Về phần Cửu U Cô Phong đương nhiên không hề sợ hãi, ở trong Tiềm Long Thành lúc này hắn đã có tư cách thí sinh, đám người Vô Song nếu không muốn mất tư cách tham dự thì không thể nào ra tay với hắn.
Tất nhiên Cửu U Cô Phong chỉ tính châm chọc một chút mà thôi, dù sao hắn phải ngủ màn trời chiếu đất, bị đánh cho một trận nhừ tử trong khi Lạc Nhạn lại sung sướng vô lo vỗ nghĩ bên nam nhân khác, Cửu U Cô Phong đương nhiên là ghen tức, nếu Vô Song mạnh như đám người Trầm Côn thì hắn tuyệt đối không đụng vào có điều Vô Song lại là siêu cấp phế vật, Cửu U Cô Phong liền không nhịn nổi muốn bỏ đá xuống giếng.
Trong sân lúc này cũng có vài ánh mắt khẽ quan sát đám người Vô Song, Vô Niệm,Trầm Côn , Hách Mông -3 nhân vật này chưa bao giờ rời mắt khỏi Vô Song cả, bọn họ không rõ tại sao Vô Song lại xếp hạng cuối cùng trong Long Môn đệ nhất quan có điều cả ba chưa một lần coi thường Vô Song.
Tiếp theo bỗng nhiên Vô Song lên tiếng, một âm thanh làm rất nhiều người biến sắc :”Mị Hồ, ngươi hủy quyền đi”.
Mị Hồ nghe vậy không ngờ lại cung kính mỉm cười không hề có một chút bất mãn nào, một cường giả trong thế hệ trẻ xếp hang 20 của đệ nhất quan vậy mà chỉ một lệnh của Vô Song sẵn sàng hủy quyền.
Mị Hồ thân hình lướt đi một cái như một bóng ma quỷ dị, từ trong ống tay nàng xuất hơn 10 tấm lụa bảy màu.
Vô Song cũng không thèm nhìn lại, hắn chỉ để lại một câu nói :”Để lại thằng hề kia, đám người khác chỉ cần không chết là được”.
Bỏ lại sau lưng một Cửu U Cô Phong sợ hãi sắc mặt trắng bệch,bỏ lại sua lưng đám thiên tài đi theo Cửu U Cô Phong đang kêu hét thảm thiết như heo bị mổ tiết vậy, bỏ lại sau lưng một Mị Hồ mạnh mẽ tuyệt luân, đám người Vô Song thản nhiên tiến vào Long Môn đệ nhị quan.
Lúc này trong đầu của tất cả mọi người chỉ có cùng một ý nghĩ :”Kẻ điên”.
Mị Hồ là nhân vật mạnh nhất của Hắc Ám Mị Linh Tộc lần này, Mị Hồ bỏ quyền cũng là Hắc Ám Mị Linh Tộc bỏ quyền theo đuổi khia thác ở Nam Hải, một lệnh của Vô Song có thể khiến một đại thế lực ở Nam Địa bỏ quyền, kể cả hắn có là siêu cấp phế vật đi nữa, kể cả thành tích của hắn có kém thế nào đi nữa chỉ sợ sau này không kẻ nào dám luận bàn, Vô Song hắn tuyệt đối là kẻ điên.
Hãy ấn cảm ơn sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất lớn cho bọn mình.
Về bản thân Vô Song thì lại cảm thấy kẻ này thật thú vị, ít nhất hắn thích cách đối phương đường đường chính chính đến tìm mình chứ không cần dấu dấu diếm diếm trong bóng tối làm gì.
Trước thực lực tuyệt đối thì mọi toan tính, mọi suy nghĩ thực ra là điều thừa thãi, giả heo ăn thịt hổ hay đơn nhẫn nhục chịu đựng đơn giản vì thực lực chưa đủ mà thôi, thực lực đủ rồi liệu có còn phải sợ ai, hiên ngang mà đứng mạnh mẽ mà đi.
Vô Song không rõ vị Bất Tử Chân Thần mới xuất hiện này mạnh đến mức nào nhưng nếu ở trong Tiềm Long Thành này thì hắn cùng Vô Song có thể coi là cùng bối phận, đây tuyệt đối là một đại kình địch trong cuộc chiến lần này.
Bất chi bất giác Vô Song bừng lên một luồng chiến ý, nếu trước đây hắn cảm thấy Tiềm Long đại hội lần này rất nhàm chán thì hiện nay thái độ của hắn quay ngoắt 180 độ, ở đây còn nhiều điều thú vị hơn hắn tưởng.
Vô Song vậy mà mỉm cười đầy tự nhiên với Tiêu Thu Phong :”không biết Tiêu huynh đến đây có mục đích gì ?”.
Tiêu Thu Phong thản nhiên phe phẩy trước quạt trên tay hắn, ánh mắt như cười cười lướt qua Cơ Tuyết Nhạn đang cực kỳ đề phòng :”À, ta lần đầu tiên đến Tiềm Long Thành thực sự rất lạ nước lạ cái, không biết có thể cùng các vị đồng hành, dù sao thêm một cái Tiêu Dao Môn đảm bảo sẽ bớt đi được chút phiền phức đúng không ?”.
Tiêu Dao Môn đúng là một thế lực cực lớn của Nam Địa, môn phái này thâm căn cổ đế thậm chí nó còn xuất hiện trước cả Hỏa Quốc cùng Bắc Băng Cung có điều Tiêu Dao Môn không biết vì lý do gì lại luôn ẩn mình đi, trở thành một ẩn tông đúng nghĩa, nếu đại lục không có đại sự gì thì người của Tiêu Dao Môn tuyệt đối không đi ra hoặc ít nhất không tiết lộ của thân phận của mình.
Bên cạnh Vô Song không hiểu sao Cơ Tuyết Nhạn mỉm cười, nàng đầy châm trọc nhìn đối thủ thần bí này :”Không phải chứ, đi cùng ngươi mà có thể giảm thiểu phiền phức ?, nếu câu này do Tiêu Dao Môn – Tiêu Thu Phong nói ra thì ta còn có vài phần tin tưởng tuy nhiên ngươi thực sự là Tiêu Thu Phong sao ?”.
Tiêu Thu Phong cũng mỉm cười :”Cô nương cũng đâu phải là Cơ Tuyết Nhạn, như nhau như nhau thôi”.
Cơ Tuyết Nhạn cũng không chịu thua, không khí hai bên nồng nặc mùi thuốc súng :”Đừng có đánh đồng chúng ta chứ, ít nhất phía sau Cơ Tuyết Nhạn không có ai, còn ở phía sau Tiêu Thu Phong là ai ta nghĩ ngươi biết ?”.
Tiêu Thu Phong bàn tay vẫn phe phẩy trước quạt giấy của mình “ Ta thực sự không biết đằng sau Tiêu Thu Phong có ai, Cơ cô nương có thể nói ra cho tại hạ nghe được không ?”.
Cơ Tuyết Nhạn dĩ nhiên không thể nói ra cái tên này, nhân vật đằng sau Tiêu Dao Môn không phải là kẻ đơn giản, chỉ cần ở Nam Địa này kẻ nào dám nói ra tên hắn thì sẽ bị hắn cảm nhận được, khi đó tuyệt đối không dễ sống.
Cơ Tuyết Nhạn lúc này đang mượn thân xác, nàng có thể dễ dàng che dấu nhiều người, che dấu những thiếu niên trẻ tuổi của Tiềm Long Bảng tuy nhiên nếu nhân vật đó đến đây thì hoàn toàn có thể nhận ra Cơ Tuyết Nhạn, nàng thực sự không muốn dây vào lão bất tử này.
Tiêu Dao Môn chủ, bản tính thích tiêu dao tự tại, không thích gò bó, cả đời làm bạn với rượu, không bao giờ nhìn thấy nhân vật này tỉnh táo, lúc nào cũng khùng khùng điên điên nửa tỉnh nửa say tuy nhiên đây là người không thể đụng vào , không thể trêu chọc.
Nếu Nghịch Thương Thiên là đệ nhất nhân của Tây Địa thì Tiêu Dao Môn chủ là đệ nhất nhân của Nam Địa, đây là lý do làm cho Tiêu Dao Môn dù không tranh với đời vẫn mãi mãi trường tồn, cho dù hậu nhân của Tiêu Dao Môn chưa bao giờ đứng đầu trọng thế hệ trẻ thì Tiêu Dao Môn vẫn được trọng vọng.
Hành động tiếp theo của Cơ Tuyết Nhạn chính là xuất thủ, nàng đưa bàn tay trắng ngần ra, sau đó trên cổ tay nàng xuất hiện từng vì sao lấp lánh, những vì sao này quấn quanh bàn tay nàng, Cơ Tuyết Nhạn bước lên một bước sau đó bàn tay đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía ngực Tiêu Thu Phong.
Đáng tiếc là chỉ thấy tay của Tiêu Thu Phong hoa lên, hắn dễ dàng gạt cánh tay Cơ Tuyết Nhạn ra đồng thời đẩy lùi nàng một bước, về đúng vị trí cũ của nàng, chỉ một lần giao thủ thôi mà Cơ Tuyết Nhạn phải hít một hơi lãnh khí :”Đạo ?, ngươi dĩ nhiên biết Tiêu Dao Môn – Thiên Thủ Đạo ?”.
Tiêu Thu Phong mỉm cười, hắn thản nhiên vỗ vai Cơ Tuyết Nhạn cứ như người quen lâu năm vậy, thân thiết vô cùng :”Không phải sao, ta là Tiêu Dao Môn thiếu thủ thì phải dùng những thứ thuộc về Tiêu Dao Môn chứ, Cơ Tuyết Nhạn cô nương có lẽ không biết một việc rồi, nói về đoạt xá thì thiên hạ này ta chính là vô địch”.
Vô Song thực sự có chút đau đầu với cặp đôi này, đương nhiên nếu hai người xảy ra chiến đấu thì hắn sẽ chọn bên Cơ Tuyết Nhạn, hắn là một thành viên của Sát Điện, về phần Tiêu Thu Phong hay Bất Tử Chân Thần hắn không hề quen biết.
Một điều chắc chắn mà Vô Song tin tưởng là thực lực của hắn, bằng một điểm này hắn có thể tự tin không sợ bất cứ âm mưu quỷ kế gì, hơn nữa Vô Song vẫn chưa tìm được bất cứ dấu hiệu gì chứng minh Bất Tử Chân Thần là địch cả.
Mọi người đều bị sự thần bí của hắn, mọi người đều bị sự quỷ dị của kẻ này mê hoặc, bất cứ ai cũng nghĩ hắn là địch tuy nhiên tổng cộng tất cả các hành động của hắn từ khi xuất hiện đến nay,hắn chưa làm gì ảnh hưởng đến Vô Song hay đại cục mà liên minh Nghịch Thương Thiên tạo ra cả,phải biết khi Đấu Thần cùng Bất Tử Chân Thần quyết đấu thì liên minh còn chưa hình thành.
Một tay nắm lấy tay Cơ Tuyết Nhạn kéo lại,sau đó Vô Song bước lên một bước :”Tưởng Tiêu huynh muốn gì, muốn đi chung đường thì có gì khó, cứ tự nhiên là được”.
Cơ Tuyết Nhạn tất nhiên là không đồng ỳ tuy nhiên lần này nàng lựa chọn tôn trọng Vô Song, hơn ai hết nàng hiểu Vô Song mạnh thế nào, cũng như Tiêu Thu Phong thì Vô Song cũng là người mà Cơ Tuyết Nhạn không dám nắm chắc chiến thắng.
….....
Nhóm 5 người tiếp tục đồng hành tiến về quảng trường nơi Long Môn nhị quan diễn ra, đội hình lúc này tương đối đặc thù, Mị Hồ cùng Lạc Nhạn chỉ nhìn Vô Song, Cơ Tuyết Nhạn thì luôn chăm chú vào nhất cử nhất động của Tiêu Thu Phong còn cả Tiêu Thu Phong và Vô Song đều đang nhìn bầu trời.
Quả nhiên với sự xuất hiện của Tiêu Thu Phong, với thân phận Tiêu Dao Môn thiếu chủ của hắn khiến rất nhiều siêu cấp thế lực kiêng kị thậm chí cả Trầm Công cũng không muốn gây khó dễ cho Vô Song, không phải bọn họ sợ Tiêu Thu Phong mà là sợ vị lão tổ của hắn ta, bất cứ một siêu cấp thế lực nào đều phải biết – tuyệt đối hạn chế xung đột cùng Tiêu Dao Môn.
Đáng tiếc Tiêu Dao Môn với nhiều siêu cấp thế lực là tồn tại đáng sợ nhưng lại có những kẻ thuộc dạng điếc không sợ súng, nghé con không sợ hổ, thực sự không ngờ cũng có kẻ xuất hiện chặn đường Vô Song.
Cửu U Cô Phong cùng tộc nhân Cửu U tộc xuất hiện, lúc này Cửu U Cô Phong đã sớm chữa lành hết vết thương thậm chí sau trận thua trước thực lực của hắn còn hơi có tiến bộ, trong hơn 2000 thí sinh tiến vào Tiềm Long Bảng lần này nếu như Vô Song đứng cuối cùng thì Cửu U Cô Phong xếp hạng 92, một con số cực kỳ ấn tượng.
Lạc Nhạn cho dù cố gắng hết sức cũng chỉ xếp thứ 99 mà thôi, thiên phú của Cửu U Cô Phong quả nhiên vẫn cao hơn Lạc Nhạn không ít.
Lúc này đám người Cửu U tộc đứng trước mặt đám người Vô Song, Cô Phong lạnh lùng liếc xéo Vô Song trong ánh mắt đầy khinh bỉ sau đó nhếch miệng quay lại cười cười nói nói với Lạc Nhạn :”Hà hà Lạc Nhạn tỷ tỷ à, người chẳng nhẽ phản bội Cửu U gia tộc, tại sao không về đây tham dự cùng đoàn đội Cửu U gia mà lại đi cùng tên phế vật này ? “.
“ Ta tưởng ngươi nổi tiếng thông minh có tâm kế lại còn được trưởng bối khen tặng là có mắt nhìn người vậy mà cuối cùng lại đầu tư sai ha, đáng tiếc đáng tiếc “.
Mị Hồ lúc này lạnh lùng nhìn Cửu U Cô Phong ánh mắt toát ra một tia sát khí, đối với thân phận của nàng mà nói thì Cửu U Cô Phong chẳng khác gì một con kiến hôi, nàng đương nhiên sẽ không chấp với hắn tuy nhiên nếu Cửu U Cô Phong cứ nhảy nhót trước mặt Mị Hồ thì nàng không chắc có thể bình tĩnh nổi không, một chưởng đập chết Cửu U Cô Phong cũng được.
Về phần Cửu U Cô Phong đương nhiên không hề sợ hãi, ở trong Tiềm Long Thành lúc này hắn đã có tư cách thí sinh, đám người Vô Song nếu không muốn mất tư cách tham dự thì không thể nào ra tay với hắn.
Tất nhiên Cửu U Cô Phong chỉ tính châm chọc một chút mà thôi, dù sao hắn phải ngủ màn trời chiếu đất, bị đánh cho một trận nhừ tử trong khi Lạc Nhạn lại sung sướng vô lo vỗ nghĩ bên nam nhân khác, Cửu U Cô Phong đương nhiên là ghen tức, nếu Vô Song mạnh như đám người Trầm Côn thì hắn tuyệt đối không đụng vào có điều Vô Song lại là siêu cấp phế vật, Cửu U Cô Phong liền không nhịn nổi muốn bỏ đá xuống giếng.
Trong sân lúc này cũng có vài ánh mắt khẽ quan sát đám người Vô Song, Vô Niệm,Trầm Côn , Hách Mông -3 nhân vật này chưa bao giờ rời mắt khỏi Vô Song cả, bọn họ không rõ tại sao Vô Song lại xếp hạng cuối cùng trong Long Môn đệ nhất quan có điều cả ba chưa một lần coi thường Vô Song.
Tiếp theo bỗng nhiên Vô Song lên tiếng, một âm thanh làm rất nhiều người biến sắc :”Mị Hồ, ngươi hủy quyền đi”.
Mị Hồ nghe vậy không ngờ lại cung kính mỉm cười không hề có một chút bất mãn nào, một cường giả trong thế hệ trẻ xếp hang 20 của đệ nhất quan vậy mà chỉ một lệnh của Vô Song sẵn sàng hủy quyền.
Mị Hồ thân hình lướt đi một cái như một bóng ma quỷ dị, từ trong ống tay nàng xuất hơn 10 tấm lụa bảy màu.
Vô Song cũng không thèm nhìn lại, hắn chỉ để lại một câu nói :”Để lại thằng hề kia, đám người khác chỉ cần không chết là được”.
Bỏ lại sau lưng một Cửu U Cô Phong sợ hãi sắc mặt trắng bệch,bỏ lại sua lưng đám thiên tài đi theo Cửu U Cô Phong đang kêu hét thảm thiết như heo bị mổ tiết vậy, bỏ lại sau lưng một Mị Hồ mạnh mẽ tuyệt luân, đám người Vô Song thản nhiên tiến vào Long Môn đệ nhị quan.
Lúc này trong đầu của tất cả mọi người chỉ có cùng một ý nghĩ :”Kẻ điên”.
Mị Hồ là nhân vật mạnh nhất của Hắc Ám Mị Linh Tộc lần này, Mị Hồ bỏ quyền cũng là Hắc Ám Mị Linh Tộc bỏ quyền theo đuổi khia thác ở Nam Hải, một lệnh của Vô Song có thể khiến một đại thế lực ở Nam Địa bỏ quyền, kể cả hắn có là siêu cấp phế vật đi nữa, kể cả thành tích của hắn có kém thế nào đi nữa chỉ sợ sau này không kẻ nào dám luận bàn, Vô Song hắn tuyệt đối là kẻ điên.
Hãy ấn cảm ơn sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất lớn cho bọn mình.
Tác giả :
Team Đang Bí Ý Tưởng