Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
Chương 205: Long tộc – long ngữ
Sau khi thân hình Vô Song từ từ biến mất, không gian bên cạnh con băng long khổng lồ xuất hiện một tia biến động kì dị. Rất nhanh sau đó khoảng 4-5 bóng người xuất hiện, bọn họ toàn thân để trần khoe nửa thân trên với những đường cơ bắp lực lượng, hai cánh tay nắm chặt một cây trượng màu vàng kim, đầu đội mũ giáp màu đen che đi nửa khuôn mặc kết hợp với đôi cánh màu trắng mở rộng.
Con băng long thấy bọn họ xuất hiện lập tức xì mũi coi thường, chính vì nó cảm nhận được những kẻ này tiến đến thì mới đẩy Vô Song ra khỏi đây, đối với một kẻ hàng nghìn năm không có ai tâm sự thì việc để Vô Song rời đi sớm như vậy hoàn toàn là bất đắc dĩ, ít nhất trong lòng băng long lúc này tràn ngập sự quan tâm đến long tộc.
Nhóm người mới xuất hiện trong không gian lúc này bắt đầu ổn định thân hình sau đó trên mũ của họ một tia sáng vàng quét qua cứ như tia laze vậy, tia sáng quét qua toàn bộ khu vực xung quanh.
“Chết tiệt rõ ràng ta cảm thấy có ba động xung quanh nhưng bây giờ lại hoàn toàn không nhận ra nổi nữa, thế là thế nào ?”.
Một kẻ đi đâu ra dáng đội trưởng lên tiếng, những kẻ phía sau hắn cũng hoàn toàn nghi hoặc, bọn họ thực sự cảm nhận được một dấu hiệu sinh mệnh xuất hiện ở trong khu vực này cho dù dấu hiệu cực kỳ mở ảo.
Kẻ đi đầu trong đám người lúc này hai cánh trắng nhẹ vỗ, thân hình hắn rất nhanh bay đến bên cạnh băng long, cây trượng hoàng kim không ngần ngại gì nện thẳng xuống đầu con rồng khổng lồ đang bị xiềng xích cả.
“Nghiệt xúc mau nói lúc nãy có kẽ nào xuất hiện, kẻ nào tiến đến đây, không muốn ăn đòn thì thành thật một chút”.
Ánh mắt băng long khẽ mở ra nhìn kẻ vừa tấn công mình sau đó trực tiếp xì mũi coi thường rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Cảm giác của băng long lúc này hoàn toàn thích hợp với câu thành ngữ “ Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”.
Nơi này thực sự là một tù giam khổng lồ, một nhà giam được bảo vệ 24/24h, toàn bộ mục đích nhà giam này tồn tại cũng chỉ là để cầm chân băng long để giữ nó vĩnh viễn không thể thoát ra,
Băng long khổng lồ màu tím này nói thẳng ra hắn là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại trong chúng thần đại chiến, bị giam ở đây chính là kết quả của hắn, là kết quả của kẻ chiến bại.
Tên đứng đầu trong đám cai ngục rõ ràng cực kỳ bất mãn về thái độ của băng long đương nhiên hắn cũng thừa hiểu bằng cây quyền trượng hoàng kim của mình hoàn toàn không có cơ hội làm băng long bị thương thậm chí ' chủ nhân' của bọn hắn còn chính miệng nói ra không tài nào giết nổi băng long mà chỉ có thể phong ấn hắn tại mảnh thiên địa này là đủ hiểu.
Tất nhiên bọn họ là cai ngục, cai ngục không làm gì được tù nhân thì quả thực là quá mất mặt, tên cai ngục trưởng khóe miệng cong lên sau đó hắn đưa tay ra phía sau như muốn lấy một cái gì đó.
Những kẻ phía sau cũng bật cười hiểu ý đầy cung kính đưa vào tay hắn một cây roi khổng lồ, cây roi này chính là đỉnh đỉnh đại danh Long Tiên. Cây roi này được làm từ chính gân của băng long, thứ chuyên dùng để đánh tên tù nhân này, trong thiên hạ này thứ vũ khí có thể xuyên qua được phòng ngự nghịch thiên của băng long không nhiều, Long Tiên là một trong những thứ đó.
Trong không gian yên tĩnh từng tiếng quất thật mạnh vang lên, tên cai ngục trưởng ra tay mạnh đến mức toàn bộ cơ thể băng long xuất hiện vô số vết máu thậm chí còn lộ ra cả xương nhìn kinh khủng vô cùng, thân hình khổng lồ của băng long run lên nhè nhẹ có điều nó vẫn lạnh lùng nằm im đó, nó không nói câu nào.
Sau một hồi tra tấn chỉ đổi lại lấy sự im lặng của tù nhân mà không có bất kỳ thông tin gì cuối cùng những tên cai ngục cũng thở dài, thân hình rất nhanh rời khỏi phiến không gian này. Dù sao mỗi ngày bọn chúng chính là đến đây hành hạ băng long một lần, cảm giác được hành hạ những kẻ trước đây cao cao tại thương luôn cực kỳ phấn khích .
Ánh mắt băng long lúc khẽ mở ra, ánh mắt của nó bắt đầu xuất hiện tiêu cự, hai tròng mắt khẽ đảo qua như đang suy nghĩ gì đó, băng long tuy không thể biết ngoài kia xảy ra chuyện gì nhưng thực sự thế giới này đang biến đổi, nó cảm nhận được ở ngoài kia có đại sự phát sinh.
Khi bóng lưng của tên cai ngục cuối cùng hoàn toàn rời khỏi cũng là lúc khóe miệng băng long nhếch lên :”Khặc khặc cũng đau đấy, đừng để bản thần thoát ra được khỏi chỗ này lúc đó các ngươi đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn”.
…...........
Bỏ lại con băng long khổng lồ cũng như bỏ lại vô số những điều mà Vô Song không thể nào biết được lúc này cơ thể Vô Song một lần nữa xuất hiện trong Thạch Mộ quen thuộc, ánh mắt hắn khó khăn mở ra ở đó Hắc Nguyệt đã đợi sẵn.
Vô Song tính đứng lên lập tức khuôn mặt biến sắc, hắn rõ ràng không thể nào cử động nổi. Hắc Nguyệt cũng phát hiện ra Vô Song tỉnh, một tay nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu hắn ngăn hắn cử động, Hắc Nguyệt bình thản nói :” Cơ thể ngươi dù sao mới trải qua quá trình luyện cốt, cơ thể bị tra tấn ba ngày ba đêm thì sao có thể hoạt động bình thường được, tiểu tử ngươi nghỉ một chút đi khoảng 2-3 ngày sau cơ thể ngươi mới thực sự trở lại bình thường, lúc đó chúng ta chính là bắt đầu khóa học thứ hai”.
Thời gian ba ngày tiếp theo đương nhiên là thời gian để Vô Song nghỉ ngơi bất quá trong lúc này hắn được học thêm một thứ mới mẻ – long ngữ.
Trên một chiếc giường được đặt ngay trong Thạch Mộ mà đến cả Vô Song cũng không biết Hắc Nguyệt đào đâu ra, Vô Song nằm trên đó lưng dựa vào tường tay đang cầm một quyển sách cổ, Hắc Nguyệt cũng đang khoanh chân ngồi gần hắn.
“Long ngữ là cấm truyền của long tộc, Long ngữ không thể truyền cho người ngoài bất quá ngươi có thể vượt qua quá trình luyện cốt hoàn mỹ đồng thời nhận được long tủy quả thực cũng có thể coi là có dính lứu đến long tộc chúng ta, lão phu chấp nhận dạy ngươi long ngữ vậy”.
“Long ngữ trên cơ bản là chữ viết là tiếng nói của long tộc, long tộc của chúng ta ngoại trừ ngôn ngữ thông thường trên đại lục ra thì còn có tiếng nói của bản thân mình, đây là điều cực kỳ bình thường đối với các đại tộc trong thiên hạ, long ngữ đương nhiên không chỉ có tác dụng giao tiếp, long ngữ có thể sử dụng để làm rất rất nhiều việc trong đó có lẽ thích hợp nhất với ngươi lúc này là niệm chú”.
Vô Song khuôn mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, hắn không ngờ long tộc lại còn biết niệm chú, trong tâm trí của Vô Song bắt đầu liên tưởng đến những pháp sư hắn gặp lần trước, bắt đầu liên tưởng đến phân thân của vị thần đầu tiên hắn gặp trong thế giới này, bọn họ cũng sử dụng niệm chú cũng sử dụng ma pháp thuật. Có lẽ cũng chính vì vụ thảm sát lần đó mà Vô Song không mấy đánh giá cao thứ gọi là ma thuật tại thế giới này có điều Vô Song hắn lầm to rồi, ma pháp yếu không phải tại bản thân của nó mà là vị thần Vô Song quyết đấu là một dị loại, hắn miễn nhiễm mọi loại ma thuật.
Hắc Nguyệt đương nhiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vô Song lúc này, ông ta vẫn cứ thản nhiên giải thích tiếp:”Long tộc chúng ta từ thời chúng thần chi chiến đã bắt đầu tách ra làm hai chi phái, một chi sống ở Nam địa còn một thì sống tại Tây địa, long tộc lúc này đứng đầu là hai vị long thần một người là Địa Ngục Ma Long còn một là Hoàng Kim Thánh Long, đương nhiên những sự việc này ngươi cũng không cần biết quá rõ”.
“ Thứ ngươi cần biết là thần chú của long tộc ta, có lẽ ngươi cũng từng thấy lũ Dã Man Nhân sau mỗi lần bị thương lại mạnh lên chứ, thậm chí bọn họ còn có thể mượn thần lực tăng cường khả năng của chính mình ?”.
Vô Song lúc này bắt đầu nhớ lại Hách Mông, nếu không phải hắn có nguyền rủa chi thuật có thể làm đối trọng của thần lực thì chỉ sợ cũng không thắng nổi. Vô Song khẽ gật đầu với Hắc Nguyệt, dù hắn không biết Thần Lực là gì nhưng Thần Lực chắc chán rất mạnh.
Hắc Nguyệt mỉm cười :” Dã Man Nhân lão phu có thể nói thẳng chỉ cần lão phu muốn có thể thoải mái diệt cái tộc này chứ không đến mức để bọn chúng sống chung cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta tuy nhiên Dã Man Nhân chỉ có thể coi là chó canh cổng cho một đại tộc khác mà thôi, một trong viễn cổ đại tôc – Chiến Tộc”.
“Chiến Tộc là đệ nhất đại tộc nằm tại Bắc Địa, bọn họ trong thời đại thượng cổ hoàn toàn có thể không sợ hãi bất cứ tộc nào, cho dù là Long tộc thời đỉnh cao cũng chỉ thủ hòa được bọn họ mà thôi, Chiến Tộc cũng có tộc ngữ của riêng bọn họ đồng thời thứ làm bọn họ trở nên hùng mạnh cũng là nhờ tộc ngữ, bọn họ có thể sử dụng tộc ngữ để mượn thần lực từ Thần Giới, bọn họ có thể sử dụng Thần Lực bất cứ lúc nào chỉ cần muốn là được”.
“Long ngữ của long tộc cũng như vậy tuy nhiên bọn ta mượn thần lực cũng không dễ dàng như lũ Chiến Tộc đó, nếu như Chiến Tộc một đứa bé mới chập chững biết đi cũng có thể mượn Thần Lực thì Long tộc chúng ta còn phải dựa trên độ hiểu biết về long ngữ mới có thể mượn thần lực, kẻ nào càng tinh thâm long ngữ bao nhiêu thì khả năng liên kết với Thần Vực để mượn thần lực càng mạnh bấy nhiêu, ta hy vọng ngươi ít nhất có thể nắm được 3 thành long ngữ trong tay”.
Vô Song bình tĩnh gật đầu, những thứ có thể làm mình mạnh lên thì hắn đương nhiên không bao giờ từ chối có điều càng nghe về Thần Lực thì Vô Song lại càng thấy nghi hoặc :”Thần Lực rốt cuộc là thứ gì, sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào ?”.
Hắc Nguyệt mỉm cười:”Thần Lực đó là năng lực cao nhất trong thế giới này tuy nhiên không phải kẻ nào cũng có tư cách nắm giữ Thần Lực trong tay ít nhất lão phu không có Thần Lực. Chỉ có những Cực Đạo Chân Thần mới có thể nắm giữ Thần Lực và cũng chỉ có những đại tộc có Cực Đạo Chân Thần tồn tại mới có tư cách vay mượn Thần Lực. Thần Lực là thứ dễ dàng nhất giúp kẻ khác vượt giai chiến đấu thậm chí chỉ cần ngươi mượn được đủ nhiền Thần Lực thì có thể không đạt đến cảnh giới của Thần vẫn giết thần như giết chó mèo”.
“Lão phu đương nhiên không có Thần Lực trong người nên lão phu muốn giải thích cho ngươi cũng khó ngươi chủ cần biết một vị Cực Đạo Chân Thần nắm giữ Thần Lực thì bao nhiêu Vĩnh Sinh Chân Thần lão đến cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi, chỉ cần Cực Đạo Chân Thần vẫn còn Thần Lực thì bọn họ gần như là vô địch, Cực Đạo Chân Thần đánh nhau thì mục tiêu đầu tiên chính là bào mòn Thần Lực của đối phương”.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hắc Nguyệt bắt đầu giảng dạy cho Vô Song về long ngữ, đương nhiên bản thân Vô Song cũng cực kỳ quyết tâm học thứ ngôn ngữ này, hắn cũng muốn thử xem cảm giác nắm giữ Thần Lực là thế nào.
Vừa mới mở quyển sách cổ ra thứ đầu tiên mà Vô Song nghĩ đến là 'bùng học'. Chữ viết trong đó căn bản là chữ tượng hình thậm chí có phần na ná văn tự cổ đại của Âi Cập, nhìn còn thấy đau đầu huống gì là học. Vô Song dù không muốn thừa nhận nhưng hắn kiếp trước hay kiếp này thì khả năng học ngoại ngữ đều tệ vô cùng chỉ có điều càng học Vô Song lại càng kinh hãi.
Không chỉ có Vô Song kinh hãi mà Hắc Nguyệt cũng kinh hãi, Vô Song xin thề thoạt nhìn cái ngôn ngữ này vốn đau đầu vô cùng nhưng khi nhìn kỹ hắn lại phát hiện những ngôn ngữ những ký tự này như chuyển động sau đó như bay thẳng vào trong não hải của hắn, khắc sâu vào trong tâm trí hắn, cứ như ngôn ngữ này hắn đã sớm biết chỉ đơn giản là hắn không nhớ ra mà thôi.
Hắc Nguyệt thậm chí còn kinh hãi hơn Vô Song, ông ta đương nhiên không biết những biến dị mà Vô Song gặp phải có điều ông ta không thể nào ngờ được tốc độ học long ngữ của Vô Song nhanh đến thế, căn bản là nhanh không thể tưởng tượng nổi,ba thành long ngữ mà Hắc Nguyệt đặt ra với Vô Song căn bản là mục tiêu quá đối dễ dàng, căn bản là ông ta quá coi thường Vô Song rồi.
Vô Song không biết chính trong giây phút hắn gặp mặt Băng Long hắn đã bị tính kế rồi, thần linh chẳng có kẻ nào là đèn đã cạn dầu, chỉ cần bọn họ không chết thì chắc chắn luôn có cơ hội trở mình, con Băng Long bị nhốt kia cũng thế.
Nó là Thần của Long tộc đương nhiên nó có thể dễ dàng phát hiện ra Vô Song không phải là người của long tộc, Vô Song chính là một tồn tại tương đối kì dị mà lần đầu tiên nó nhìn thấy, linh hồn của nhân tộc, thân thể của Chiến Tộc, huyết mạch của Phượng tộc lại thêm xương cốt của Long tộc, nó tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm lần đầu tiên được nhìn thấy sự kết hợp kì dị đến mức này.
Thiên hạ bát đại cổ tộc thì trên người Vô Song chiếm đến bốn, đối với nó đây chính là biến số, khi bị đẩy đến tuyệt cảnh thì thứ mà nó muốn nhìn thấy nhất chính là biến số. Băng long không có bói toán chi thuật, hắn cũng không đủ cường đại như Medusa để cảm nhận được sự thay đổi trong thiên địa tuy nhiên nó đủ mạnh để nhận biết Nguyên Tố Thế Giới đang bắt đầu thay đổi, biến số đang dần dần xuất hiện ngày càng nhiều, cơ hội cho nó cũng ngày càng nhiều.
Băng long việc đầu tiên làm khi thấy Vô Song chính là tặng 'lễ vật' cho hắn, hơi thở mà Băng Long đưa vào cơ thể Vô Song đương nhiên không chỉ là Long Uy bình thường mà là Long Uy của một vị Cực Đạo Chân Thần của Long Tộc, thứ này thực sự trợ giúp Vô Song rất rất nhiều trong việc học tập long ngữ. Long Uy của Băng Long chính là một tổ hợp Long ngữ phức tạp nhất, một loại tổ hợp cao cấp nhất trong Long tộc.
Đương nhiên việc mà Băng Long làm cũng không ảnh hưởng gì đến Vô Song ít nhất là lúc này, Băng Long chính là ký thác cơ hội vượt ngục trong người tiểu tử 'biến số' này, hắn chính là tặng 'nhân' cho Vô Song để rồi chờ ngày nhận lại 'quả'.
Sau khi thân hình Vô Song từ từ biến mất, không gian bên cạnh con băng long khổng lồ xuất hiện một tia biến động kì dị. Rất nhanh sau đó khoảng 4-5 bóng người xuất hiện, bọn họ toàn thân để trần khoe nửa thân trên với những đường cơ bắp lực lượng, hai cánh tay nắm chặt một cây trượng màu vàng kim, đầu đội mũ giáp màu đen che đi nửa khuôn mặc kết hợp với đôi cánh màu trắng mở rộng.
Con băng long thấy bọn họ xuất hiện lập tức xì mũi coi thường, chính vì nó cảm nhận được những kẻ này tiến đến thì mới đẩy Vô Song ra khỏi đây, đối với một kẻ hàng nghìn năm không có ai tâm sự thì việc để Vô Song rời đi sớm như vậy hoàn toàn là bất đắc dĩ, ít nhất trong lòng băng long lúc này tràn ngập sự quan tâm đến long tộc.
Nhóm người mới xuất hiện trong không gian lúc này bắt đầu ổn định thân hình sau đó trên mũ của họ một tia sáng vàng quét qua cứ như tia laze vậy, tia sáng quét qua toàn bộ khu vực xung quanh.
“Chết tiệt rõ ràng ta cảm thấy có ba động xung quanh nhưng bây giờ lại hoàn toàn không nhận ra nổi nữa, thế là thế nào ?”.
Một kẻ đi đâu ra dáng đội trưởng lên tiếng, những kẻ phía sau hắn cũng hoàn toàn nghi hoặc, bọn họ thực sự cảm nhận được một dấu hiệu sinh mệnh xuất hiện ở trong khu vực này cho dù dấu hiệu cực kỳ mở ảo.
Kẻ đi đầu trong đám người lúc này hai cánh trắng nhẹ vỗ, thân hình hắn rất nhanh bay đến bên cạnh băng long, cây trượng hoàng kim không ngần ngại gì nện thẳng xuống đầu con rồng khổng lồ đang bị xiềng xích cả.
“Nghiệt xúc mau nói lúc nãy có kẽ nào xuất hiện, kẻ nào tiến đến đây, không muốn ăn đòn thì thành thật một chút”.
Ánh mắt băng long khẽ mở ra nhìn kẻ vừa tấn công mình sau đó trực tiếp xì mũi coi thường rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Cảm giác của băng long lúc này hoàn toàn thích hợp với câu thành ngữ “ Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”.
Nơi này thực sự là một tù giam khổng lồ, một nhà giam được bảo vệ 24/24h, toàn bộ mục đích nhà giam này tồn tại cũng chỉ là để cầm chân băng long để giữ nó vĩnh viễn không thể thoát ra,
Băng long khổng lồ màu tím này nói thẳng ra hắn là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại trong chúng thần đại chiến, bị giam ở đây chính là kết quả của hắn, là kết quả của kẻ chiến bại.
Tên đứng đầu trong đám cai ngục rõ ràng cực kỳ bất mãn về thái độ của băng long đương nhiên hắn cũng thừa hiểu bằng cây quyền trượng hoàng kim của mình hoàn toàn không có cơ hội làm băng long bị thương thậm chí ' chủ nhân' của bọn hắn còn chính miệng nói ra không tài nào giết nổi băng long mà chỉ có thể phong ấn hắn tại mảnh thiên địa này là đủ hiểu.
Tất nhiên bọn họ là cai ngục, cai ngục không làm gì được tù nhân thì quả thực là quá mất mặt, tên cai ngục trưởng khóe miệng cong lên sau đó hắn đưa tay ra phía sau như muốn lấy một cái gì đó.
Những kẻ phía sau cũng bật cười hiểu ý đầy cung kính đưa vào tay hắn một cây roi khổng lồ, cây roi này chính là đỉnh đỉnh đại danh Long Tiên. Cây roi này được làm từ chính gân của băng long, thứ chuyên dùng để đánh tên tù nhân này, trong thiên hạ này thứ vũ khí có thể xuyên qua được phòng ngự nghịch thiên của băng long không nhiều, Long Tiên là một trong những thứ đó.
Trong không gian yên tĩnh từng tiếng quất thật mạnh vang lên, tên cai ngục trưởng ra tay mạnh đến mức toàn bộ cơ thể băng long xuất hiện vô số vết máu thậm chí còn lộ ra cả xương nhìn kinh khủng vô cùng, thân hình khổng lồ của băng long run lên nhè nhẹ có điều nó vẫn lạnh lùng nằm im đó, nó không nói câu nào.
Sau một hồi tra tấn chỉ đổi lại lấy sự im lặng của tù nhân mà không có bất kỳ thông tin gì cuối cùng những tên cai ngục cũng thở dài, thân hình rất nhanh rời khỏi phiến không gian này. Dù sao mỗi ngày bọn chúng chính là đến đây hành hạ băng long một lần, cảm giác được hành hạ những kẻ trước đây cao cao tại thương luôn cực kỳ phấn khích .
Ánh mắt băng long lúc khẽ mở ra, ánh mắt của nó bắt đầu xuất hiện tiêu cự, hai tròng mắt khẽ đảo qua như đang suy nghĩ gì đó, băng long tuy không thể biết ngoài kia xảy ra chuyện gì nhưng thực sự thế giới này đang biến đổi, nó cảm nhận được ở ngoài kia có đại sự phát sinh.
Khi bóng lưng của tên cai ngục cuối cùng hoàn toàn rời khỏi cũng là lúc khóe miệng băng long nhếch lên :”Khặc khặc cũng đau đấy, đừng để bản thần thoát ra được khỏi chỗ này lúc đó các ngươi đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn”.
…...........
Bỏ lại con băng long khổng lồ cũng như bỏ lại vô số những điều mà Vô Song không thể nào biết được lúc này cơ thể Vô Song một lần nữa xuất hiện trong Thạch Mộ quen thuộc, ánh mắt hắn khó khăn mở ra ở đó Hắc Nguyệt đã đợi sẵn.
Vô Song tính đứng lên lập tức khuôn mặt biến sắc, hắn rõ ràng không thể nào cử động nổi. Hắc Nguyệt cũng phát hiện ra Vô Song tỉnh, một tay nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu hắn ngăn hắn cử động, Hắc Nguyệt bình thản nói :” Cơ thể ngươi dù sao mới trải qua quá trình luyện cốt, cơ thể bị tra tấn ba ngày ba đêm thì sao có thể hoạt động bình thường được, tiểu tử ngươi nghỉ một chút đi khoảng 2-3 ngày sau cơ thể ngươi mới thực sự trở lại bình thường, lúc đó chúng ta chính là bắt đầu khóa học thứ hai”.
Thời gian ba ngày tiếp theo đương nhiên là thời gian để Vô Song nghỉ ngơi bất quá trong lúc này hắn được học thêm một thứ mới mẻ – long ngữ.
Trên một chiếc giường được đặt ngay trong Thạch Mộ mà đến cả Vô Song cũng không biết Hắc Nguyệt đào đâu ra, Vô Song nằm trên đó lưng dựa vào tường tay đang cầm một quyển sách cổ, Hắc Nguyệt cũng đang khoanh chân ngồi gần hắn.
“Long ngữ là cấm truyền của long tộc, Long ngữ không thể truyền cho người ngoài bất quá ngươi có thể vượt qua quá trình luyện cốt hoàn mỹ đồng thời nhận được long tủy quả thực cũng có thể coi là có dính lứu đến long tộc chúng ta, lão phu chấp nhận dạy ngươi long ngữ vậy”.
“Long ngữ trên cơ bản là chữ viết là tiếng nói của long tộc, long tộc của chúng ta ngoại trừ ngôn ngữ thông thường trên đại lục ra thì còn có tiếng nói của bản thân mình, đây là điều cực kỳ bình thường đối với các đại tộc trong thiên hạ, long ngữ đương nhiên không chỉ có tác dụng giao tiếp, long ngữ có thể sử dụng để làm rất rất nhiều việc trong đó có lẽ thích hợp nhất với ngươi lúc này là niệm chú”.
Vô Song khuôn mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, hắn không ngờ long tộc lại còn biết niệm chú, trong tâm trí của Vô Song bắt đầu liên tưởng đến những pháp sư hắn gặp lần trước, bắt đầu liên tưởng đến phân thân của vị thần đầu tiên hắn gặp trong thế giới này, bọn họ cũng sử dụng niệm chú cũng sử dụng ma pháp thuật. Có lẽ cũng chính vì vụ thảm sát lần đó mà Vô Song không mấy đánh giá cao thứ gọi là ma thuật tại thế giới này có điều Vô Song hắn lầm to rồi, ma pháp yếu không phải tại bản thân của nó mà là vị thần Vô Song quyết đấu là một dị loại, hắn miễn nhiễm mọi loại ma thuật.
Hắc Nguyệt đương nhiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vô Song lúc này, ông ta vẫn cứ thản nhiên giải thích tiếp:”Long tộc chúng ta từ thời chúng thần chi chiến đã bắt đầu tách ra làm hai chi phái, một chi sống ở Nam địa còn một thì sống tại Tây địa, long tộc lúc này đứng đầu là hai vị long thần một người là Địa Ngục Ma Long còn một là Hoàng Kim Thánh Long, đương nhiên những sự việc này ngươi cũng không cần biết quá rõ”.
“ Thứ ngươi cần biết là thần chú của long tộc ta, có lẽ ngươi cũng từng thấy lũ Dã Man Nhân sau mỗi lần bị thương lại mạnh lên chứ, thậm chí bọn họ còn có thể mượn thần lực tăng cường khả năng của chính mình ?”.
Vô Song lúc này bắt đầu nhớ lại Hách Mông, nếu không phải hắn có nguyền rủa chi thuật có thể làm đối trọng của thần lực thì chỉ sợ cũng không thắng nổi. Vô Song khẽ gật đầu với Hắc Nguyệt, dù hắn không biết Thần Lực là gì nhưng Thần Lực chắc chán rất mạnh.
Hắc Nguyệt mỉm cười :” Dã Man Nhân lão phu có thể nói thẳng chỉ cần lão phu muốn có thể thoải mái diệt cái tộc này chứ không đến mức để bọn chúng sống chung cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta tuy nhiên Dã Man Nhân chỉ có thể coi là chó canh cổng cho một đại tộc khác mà thôi, một trong viễn cổ đại tôc – Chiến Tộc”.
“Chiến Tộc là đệ nhất đại tộc nằm tại Bắc Địa, bọn họ trong thời đại thượng cổ hoàn toàn có thể không sợ hãi bất cứ tộc nào, cho dù là Long tộc thời đỉnh cao cũng chỉ thủ hòa được bọn họ mà thôi, Chiến Tộc cũng có tộc ngữ của riêng bọn họ đồng thời thứ làm bọn họ trở nên hùng mạnh cũng là nhờ tộc ngữ, bọn họ có thể sử dụng tộc ngữ để mượn thần lực từ Thần Giới, bọn họ có thể sử dụng Thần Lực bất cứ lúc nào chỉ cần muốn là được”.
“Long ngữ của long tộc cũng như vậy tuy nhiên bọn ta mượn thần lực cũng không dễ dàng như lũ Chiến Tộc đó, nếu như Chiến Tộc một đứa bé mới chập chững biết đi cũng có thể mượn Thần Lực thì Long tộc chúng ta còn phải dựa trên độ hiểu biết về long ngữ mới có thể mượn thần lực, kẻ nào càng tinh thâm long ngữ bao nhiêu thì khả năng liên kết với Thần Vực để mượn thần lực càng mạnh bấy nhiêu, ta hy vọng ngươi ít nhất có thể nắm được 3 thành long ngữ trong tay”.
Vô Song bình tĩnh gật đầu, những thứ có thể làm mình mạnh lên thì hắn đương nhiên không bao giờ từ chối có điều càng nghe về Thần Lực thì Vô Song lại càng thấy nghi hoặc :”Thần Lực rốt cuộc là thứ gì, sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào ?”.
Hắc Nguyệt mỉm cười:”Thần Lực đó là năng lực cao nhất trong thế giới này tuy nhiên không phải kẻ nào cũng có tư cách nắm giữ Thần Lực trong tay ít nhất lão phu không có Thần Lực. Chỉ có những Cực Đạo Chân Thần mới có thể nắm giữ Thần Lực và cũng chỉ có những đại tộc có Cực Đạo Chân Thần tồn tại mới có tư cách vay mượn Thần Lực. Thần Lực là thứ dễ dàng nhất giúp kẻ khác vượt giai chiến đấu thậm chí chỉ cần ngươi mượn được đủ nhiền Thần Lực thì có thể không đạt đến cảnh giới của Thần vẫn giết thần như giết chó mèo”.
“Lão phu đương nhiên không có Thần Lực trong người nên lão phu muốn giải thích cho ngươi cũng khó ngươi chủ cần biết một vị Cực Đạo Chân Thần nắm giữ Thần Lực thì bao nhiêu Vĩnh Sinh Chân Thần lão đến cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi, chỉ cần Cực Đạo Chân Thần vẫn còn Thần Lực thì bọn họ gần như là vô địch, Cực Đạo Chân Thần đánh nhau thì mục tiêu đầu tiên chính là bào mòn Thần Lực của đối phương”.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hắc Nguyệt bắt đầu giảng dạy cho Vô Song về long ngữ, đương nhiên bản thân Vô Song cũng cực kỳ quyết tâm học thứ ngôn ngữ này, hắn cũng muốn thử xem cảm giác nắm giữ Thần Lực là thế nào.
Vừa mới mở quyển sách cổ ra thứ đầu tiên mà Vô Song nghĩ đến là 'bùng học'. Chữ viết trong đó căn bản là chữ tượng hình thậm chí có phần na ná văn tự cổ đại của Âi Cập, nhìn còn thấy đau đầu huống gì là học. Vô Song dù không muốn thừa nhận nhưng hắn kiếp trước hay kiếp này thì khả năng học ngoại ngữ đều tệ vô cùng chỉ có điều càng học Vô Song lại càng kinh hãi.
Không chỉ có Vô Song kinh hãi mà Hắc Nguyệt cũng kinh hãi, Vô Song xin thề thoạt nhìn cái ngôn ngữ này vốn đau đầu vô cùng nhưng khi nhìn kỹ hắn lại phát hiện những ngôn ngữ những ký tự này như chuyển động sau đó như bay thẳng vào trong não hải của hắn, khắc sâu vào trong tâm trí hắn, cứ như ngôn ngữ này hắn đã sớm biết chỉ đơn giản là hắn không nhớ ra mà thôi.
Hắc Nguyệt thậm chí còn kinh hãi hơn Vô Song, ông ta đương nhiên không biết những biến dị mà Vô Song gặp phải có điều ông ta không thể nào ngờ được tốc độ học long ngữ của Vô Song nhanh đến thế, căn bản là nhanh không thể tưởng tượng nổi,ba thành long ngữ mà Hắc Nguyệt đặt ra với Vô Song căn bản là mục tiêu quá đối dễ dàng, căn bản là ông ta quá coi thường Vô Song rồi.
Vô Song không biết chính trong giây phút hắn gặp mặt Băng Long hắn đã bị tính kế rồi, thần linh chẳng có kẻ nào là đèn đã cạn dầu, chỉ cần bọn họ không chết thì chắc chắn luôn có cơ hội trở mình, con Băng Long bị nhốt kia cũng thế.
Nó là Thần của Long tộc đương nhiên nó có thể dễ dàng phát hiện ra Vô Song không phải là người của long tộc, Vô Song chính là một tồn tại tương đối kì dị mà lần đầu tiên nó nhìn thấy, linh hồn của nhân tộc, thân thể của Chiến Tộc, huyết mạch của Phượng tộc lại thêm xương cốt của Long tộc, nó tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm lần đầu tiên được nhìn thấy sự kết hợp kì dị đến mức này.
Thiên hạ bát đại cổ tộc thì trên người Vô Song chiếm đến bốn, đối với nó đây chính là biến số, khi bị đẩy đến tuyệt cảnh thì thứ mà nó muốn nhìn thấy nhất chính là biến số. Băng long không có bói toán chi thuật, hắn cũng không đủ cường đại như Medusa để cảm nhận được sự thay đổi trong thiên địa tuy nhiên nó đủ mạnh để nhận biết Nguyên Tố Thế Giới đang bắt đầu thay đổi, biến số đang dần dần xuất hiện ngày càng nhiều, cơ hội cho nó cũng ngày càng nhiều.
Băng long việc đầu tiên làm khi thấy Vô Song chính là tặng 'lễ vật' cho hắn, hơi thở mà Băng Long đưa vào cơ thể Vô Song đương nhiên không chỉ là Long Uy bình thường mà là Long Uy của một vị Cực Đạo Chân Thần của Long Tộc, thứ này thực sự trợ giúp Vô Song rất rất nhiều trong việc học tập long ngữ. Long Uy của Băng Long chính là một tổ hợp Long ngữ phức tạp nhất, một loại tổ hợp cao cấp nhất trong Long tộc.
Đương nhiên việc mà Băng Long làm cũng không ảnh hưởng gì đến Vô Song ít nhất là lúc này, Băng Long chính là ký thác cơ hội vượt ngục trong người tiểu tử 'biến số' này, hắn chính là tặng 'nhân' cho Vô Song để rồi chờ ngày nhận lại 'quả'.
Con băng long thấy bọn họ xuất hiện lập tức xì mũi coi thường, chính vì nó cảm nhận được những kẻ này tiến đến thì mới đẩy Vô Song ra khỏi đây, đối với một kẻ hàng nghìn năm không có ai tâm sự thì việc để Vô Song rời đi sớm như vậy hoàn toàn là bất đắc dĩ, ít nhất trong lòng băng long lúc này tràn ngập sự quan tâm đến long tộc.
Nhóm người mới xuất hiện trong không gian lúc này bắt đầu ổn định thân hình sau đó trên mũ của họ một tia sáng vàng quét qua cứ như tia laze vậy, tia sáng quét qua toàn bộ khu vực xung quanh.
“Chết tiệt rõ ràng ta cảm thấy có ba động xung quanh nhưng bây giờ lại hoàn toàn không nhận ra nổi nữa, thế là thế nào ?”.
Một kẻ đi đâu ra dáng đội trưởng lên tiếng, những kẻ phía sau hắn cũng hoàn toàn nghi hoặc, bọn họ thực sự cảm nhận được một dấu hiệu sinh mệnh xuất hiện ở trong khu vực này cho dù dấu hiệu cực kỳ mở ảo.
Kẻ đi đầu trong đám người lúc này hai cánh trắng nhẹ vỗ, thân hình hắn rất nhanh bay đến bên cạnh băng long, cây trượng hoàng kim không ngần ngại gì nện thẳng xuống đầu con rồng khổng lồ đang bị xiềng xích cả.
“Nghiệt xúc mau nói lúc nãy có kẽ nào xuất hiện, kẻ nào tiến đến đây, không muốn ăn đòn thì thành thật một chút”.
Ánh mắt băng long khẽ mở ra nhìn kẻ vừa tấn công mình sau đó trực tiếp xì mũi coi thường rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Cảm giác của băng long lúc này hoàn toàn thích hợp với câu thành ngữ “ Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”.
Nơi này thực sự là một tù giam khổng lồ, một nhà giam được bảo vệ 24/24h, toàn bộ mục đích nhà giam này tồn tại cũng chỉ là để cầm chân băng long để giữ nó vĩnh viễn không thể thoát ra,
Băng long khổng lồ màu tím này nói thẳng ra hắn là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại trong chúng thần đại chiến, bị giam ở đây chính là kết quả của hắn, là kết quả của kẻ chiến bại.
Tên đứng đầu trong đám cai ngục rõ ràng cực kỳ bất mãn về thái độ của băng long đương nhiên hắn cũng thừa hiểu bằng cây quyền trượng hoàng kim của mình hoàn toàn không có cơ hội làm băng long bị thương thậm chí ' chủ nhân' của bọn hắn còn chính miệng nói ra không tài nào giết nổi băng long mà chỉ có thể phong ấn hắn tại mảnh thiên địa này là đủ hiểu.
Tất nhiên bọn họ là cai ngục, cai ngục không làm gì được tù nhân thì quả thực là quá mất mặt, tên cai ngục trưởng khóe miệng cong lên sau đó hắn đưa tay ra phía sau như muốn lấy một cái gì đó.
Những kẻ phía sau cũng bật cười hiểu ý đầy cung kính đưa vào tay hắn một cây roi khổng lồ, cây roi này chính là đỉnh đỉnh đại danh Long Tiên. Cây roi này được làm từ chính gân của băng long, thứ chuyên dùng để đánh tên tù nhân này, trong thiên hạ này thứ vũ khí có thể xuyên qua được phòng ngự nghịch thiên của băng long không nhiều, Long Tiên là một trong những thứ đó.
Trong không gian yên tĩnh từng tiếng quất thật mạnh vang lên, tên cai ngục trưởng ra tay mạnh đến mức toàn bộ cơ thể băng long xuất hiện vô số vết máu thậm chí còn lộ ra cả xương nhìn kinh khủng vô cùng, thân hình khổng lồ của băng long run lên nhè nhẹ có điều nó vẫn lạnh lùng nằm im đó, nó không nói câu nào.
Sau một hồi tra tấn chỉ đổi lại lấy sự im lặng của tù nhân mà không có bất kỳ thông tin gì cuối cùng những tên cai ngục cũng thở dài, thân hình rất nhanh rời khỏi phiến không gian này. Dù sao mỗi ngày bọn chúng chính là đến đây hành hạ băng long một lần, cảm giác được hành hạ những kẻ trước đây cao cao tại thương luôn cực kỳ phấn khích .
Ánh mắt băng long lúc khẽ mở ra, ánh mắt của nó bắt đầu xuất hiện tiêu cự, hai tròng mắt khẽ đảo qua như đang suy nghĩ gì đó, băng long tuy không thể biết ngoài kia xảy ra chuyện gì nhưng thực sự thế giới này đang biến đổi, nó cảm nhận được ở ngoài kia có đại sự phát sinh.
Khi bóng lưng của tên cai ngục cuối cùng hoàn toàn rời khỏi cũng là lúc khóe miệng băng long nhếch lên :”Khặc khặc cũng đau đấy, đừng để bản thần thoát ra được khỏi chỗ này lúc đó các ngươi đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn”.
…...........
Bỏ lại con băng long khổng lồ cũng như bỏ lại vô số những điều mà Vô Song không thể nào biết được lúc này cơ thể Vô Song một lần nữa xuất hiện trong Thạch Mộ quen thuộc, ánh mắt hắn khó khăn mở ra ở đó Hắc Nguyệt đã đợi sẵn.
Vô Song tính đứng lên lập tức khuôn mặt biến sắc, hắn rõ ràng không thể nào cử động nổi. Hắc Nguyệt cũng phát hiện ra Vô Song tỉnh, một tay nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu hắn ngăn hắn cử động, Hắc Nguyệt bình thản nói :” Cơ thể ngươi dù sao mới trải qua quá trình luyện cốt, cơ thể bị tra tấn ba ngày ba đêm thì sao có thể hoạt động bình thường được, tiểu tử ngươi nghỉ một chút đi khoảng 2-3 ngày sau cơ thể ngươi mới thực sự trở lại bình thường, lúc đó chúng ta chính là bắt đầu khóa học thứ hai”.
Thời gian ba ngày tiếp theo đương nhiên là thời gian để Vô Song nghỉ ngơi bất quá trong lúc này hắn được học thêm một thứ mới mẻ – long ngữ.
Trên một chiếc giường được đặt ngay trong Thạch Mộ mà đến cả Vô Song cũng không biết Hắc Nguyệt đào đâu ra, Vô Song nằm trên đó lưng dựa vào tường tay đang cầm một quyển sách cổ, Hắc Nguyệt cũng đang khoanh chân ngồi gần hắn.
“Long ngữ là cấm truyền của long tộc, Long ngữ không thể truyền cho người ngoài bất quá ngươi có thể vượt qua quá trình luyện cốt hoàn mỹ đồng thời nhận được long tủy quả thực cũng có thể coi là có dính lứu đến long tộc chúng ta, lão phu chấp nhận dạy ngươi long ngữ vậy”.
“Long ngữ trên cơ bản là chữ viết là tiếng nói của long tộc, long tộc của chúng ta ngoại trừ ngôn ngữ thông thường trên đại lục ra thì còn có tiếng nói của bản thân mình, đây là điều cực kỳ bình thường đối với các đại tộc trong thiên hạ, long ngữ đương nhiên không chỉ có tác dụng giao tiếp, long ngữ có thể sử dụng để làm rất rất nhiều việc trong đó có lẽ thích hợp nhất với ngươi lúc này là niệm chú”.
Vô Song khuôn mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, hắn không ngờ long tộc lại còn biết niệm chú, trong tâm trí của Vô Song bắt đầu liên tưởng đến những pháp sư hắn gặp lần trước, bắt đầu liên tưởng đến phân thân của vị thần đầu tiên hắn gặp trong thế giới này, bọn họ cũng sử dụng niệm chú cũng sử dụng ma pháp thuật. Có lẽ cũng chính vì vụ thảm sát lần đó mà Vô Song không mấy đánh giá cao thứ gọi là ma thuật tại thế giới này có điều Vô Song hắn lầm to rồi, ma pháp yếu không phải tại bản thân của nó mà là vị thần Vô Song quyết đấu là một dị loại, hắn miễn nhiễm mọi loại ma thuật.
Hắc Nguyệt đương nhiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vô Song lúc này, ông ta vẫn cứ thản nhiên giải thích tiếp:”Long tộc chúng ta từ thời chúng thần chi chiến đã bắt đầu tách ra làm hai chi phái, một chi sống ở Nam địa còn một thì sống tại Tây địa, long tộc lúc này đứng đầu là hai vị long thần một người là Địa Ngục Ma Long còn một là Hoàng Kim Thánh Long, đương nhiên những sự việc này ngươi cũng không cần biết quá rõ”.
“ Thứ ngươi cần biết là thần chú của long tộc ta, có lẽ ngươi cũng từng thấy lũ Dã Man Nhân sau mỗi lần bị thương lại mạnh lên chứ, thậm chí bọn họ còn có thể mượn thần lực tăng cường khả năng của chính mình ?”.
Vô Song lúc này bắt đầu nhớ lại Hách Mông, nếu không phải hắn có nguyền rủa chi thuật có thể làm đối trọng của thần lực thì chỉ sợ cũng không thắng nổi. Vô Song khẽ gật đầu với Hắc Nguyệt, dù hắn không biết Thần Lực là gì nhưng Thần Lực chắc chán rất mạnh.
Hắc Nguyệt mỉm cười :” Dã Man Nhân lão phu có thể nói thẳng chỉ cần lão phu muốn có thể thoải mái diệt cái tộc này chứ không đến mức để bọn chúng sống chung cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta tuy nhiên Dã Man Nhân chỉ có thể coi là chó canh cổng cho một đại tộc khác mà thôi, một trong viễn cổ đại tôc – Chiến Tộc”.
“Chiến Tộc là đệ nhất đại tộc nằm tại Bắc Địa, bọn họ trong thời đại thượng cổ hoàn toàn có thể không sợ hãi bất cứ tộc nào, cho dù là Long tộc thời đỉnh cao cũng chỉ thủ hòa được bọn họ mà thôi, Chiến Tộc cũng có tộc ngữ của riêng bọn họ đồng thời thứ làm bọn họ trở nên hùng mạnh cũng là nhờ tộc ngữ, bọn họ có thể sử dụng tộc ngữ để mượn thần lực từ Thần Giới, bọn họ có thể sử dụng Thần Lực bất cứ lúc nào chỉ cần muốn là được”.
“Long ngữ của long tộc cũng như vậy tuy nhiên bọn ta mượn thần lực cũng không dễ dàng như lũ Chiến Tộc đó, nếu như Chiến Tộc một đứa bé mới chập chững biết đi cũng có thể mượn Thần Lực thì Long tộc chúng ta còn phải dựa trên độ hiểu biết về long ngữ mới có thể mượn thần lực, kẻ nào càng tinh thâm long ngữ bao nhiêu thì khả năng liên kết với Thần Vực để mượn thần lực càng mạnh bấy nhiêu, ta hy vọng ngươi ít nhất có thể nắm được 3 thành long ngữ trong tay”.
Vô Song bình tĩnh gật đầu, những thứ có thể làm mình mạnh lên thì hắn đương nhiên không bao giờ từ chối có điều càng nghe về Thần Lực thì Vô Song lại càng thấy nghi hoặc :”Thần Lực rốt cuộc là thứ gì, sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào ?”.
Hắc Nguyệt mỉm cười:”Thần Lực đó là năng lực cao nhất trong thế giới này tuy nhiên không phải kẻ nào cũng có tư cách nắm giữ Thần Lực trong tay ít nhất lão phu không có Thần Lực. Chỉ có những Cực Đạo Chân Thần mới có thể nắm giữ Thần Lực và cũng chỉ có những đại tộc có Cực Đạo Chân Thần tồn tại mới có tư cách vay mượn Thần Lực. Thần Lực là thứ dễ dàng nhất giúp kẻ khác vượt giai chiến đấu thậm chí chỉ cần ngươi mượn được đủ nhiền Thần Lực thì có thể không đạt đến cảnh giới của Thần vẫn giết thần như giết chó mèo”.
“Lão phu đương nhiên không có Thần Lực trong người nên lão phu muốn giải thích cho ngươi cũng khó ngươi chủ cần biết một vị Cực Đạo Chân Thần nắm giữ Thần Lực thì bao nhiêu Vĩnh Sinh Chân Thần lão đến cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi, chỉ cần Cực Đạo Chân Thần vẫn còn Thần Lực thì bọn họ gần như là vô địch, Cực Đạo Chân Thần đánh nhau thì mục tiêu đầu tiên chính là bào mòn Thần Lực của đối phương”.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hắc Nguyệt bắt đầu giảng dạy cho Vô Song về long ngữ, đương nhiên bản thân Vô Song cũng cực kỳ quyết tâm học thứ ngôn ngữ này, hắn cũng muốn thử xem cảm giác nắm giữ Thần Lực là thế nào.
Vừa mới mở quyển sách cổ ra thứ đầu tiên mà Vô Song nghĩ đến là 'bùng học'. Chữ viết trong đó căn bản là chữ tượng hình thậm chí có phần na ná văn tự cổ đại của Âi Cập, nhìn còn thấy đau đầu huống gì là học. Vô Song dù không muốn thừa nhận nhưng hắn kiếp trước hay kiếp này thì khả năng học ngoại ngữ đều tệ vô cùng chỉ có điều càng học Vô Song lại càng kinh hãi.
Không chỉ có Vô Song kinh hãi mà Hắc Nguyệt cũng kinh hãi, Vô Song xin thề thoạt nhìn cái ngôn ngữ này vốn đau đầu vô cùng nhưng khi nhìn kỹ hắn lại phát hiện những ngôn ngữ những ký tự này như chuyển động sau đó như bay thẳng vào trong não hải của hắn, khắc sâu vào trong tâm trí hắn, cứ như ngôn ngữ này hắn đã sớm biết chỉ đơn giản là hắn không nhớ ra mà thôi.
Hắc Nguyệt thậm chí còn kinh hãi hơn Vô Song, ông ta đương nhiên không biết những biến dị mà Vô Song gặp phải có điều ông ta không thể nào ngờ được tốc độ học long ngữ của Vô Song nhanh đến thế, căn bản là nhanh không thể tưởng tượng nổi,ba thành long ngữ mà Hắc Nguyệt đặt ra với Vô Song căn bản là mục tiêu quá đối dễ dàng, căn bản là ông ta quá coi thường Vô Song rồi.
Vô Song không biết chính trong giây phút hắn gặp mặt Băng Long hắn đã bị tính kế rồi, thần linh chẳng có kẻ nào là đèn đã cạn dầu, chỉ cần bọn họ không chết thì chắc chắn luôn có cơ hội trở mình, con Băng Long bị nhốt kia cũng thế.
Nó là Thần của Long tộc đương nhiên nó có thể dễ dàng phát hiện ra Vô Song không phải là người của long tộc, Vô Song chính là một tồn tại tương đối kì dị mà lần đầu tiên nó nhìn thấy, linh hồn của nhân tộc, thân thể của Chiến Tộc, huyết mạch của Phượng tộc lại thêm xương cốt của Long tộc, nó tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm lần đầu tiên được nhìn thấy sự kết hợp kì dị đến mức này.
Thiên hạ bát đại cổ tộc thì trên người Vô Song chiếm đến bốn, đối với nó đây chính là biến số, khi bị đẩy đến tuyệt cảnh thì thứ mà nó muốn nhìn thấy nhất chính là biến số. Băng long không có bói toán chi thuật, hắn cũng không đủ cường đại như Medusa để cảm nhận được sự thay đổi trong thiên địa tuy nhiên nó đủ mạnh để nhận biết Nguyên Tố Thế Giới đang bắt đầu thay đổi, biến số đang dần dần xuất hiện ngày càng nhiều, cơ hội cho nó cũng ngày càng nhiều.
Băng long việc đầu tiên làm khi thấy Vô Song chính là tặng 'lễ vật' cho hắn, hơi thở mà Băng Long đưa vào cơ thể Vô Song đương nhiên không chỉ là Long Uy bình thường mà là Long Uy của một vị Cực Đạo Chân Thần của Long Tộc, thứ này thực sự trợ giúp Vô Song rất rất nhiều trong việc học tập long ngữ. Long Uy của Băng Long chính là một tổ hợp Long ngữ phức tạp nhất, một loại tổ hợp cao cấp nhất trong Long tộc.
Đương nhiên việc mà Băng Long làm cũng không ảnh hưởng gì đến Vô Song ít nhất là lúc này, Băng Long chính là ký thác cơ hội vượt ngục trong người tiểu tử 'biến số' này, hắn chính là tặng 'nhân' cho Vô Song để rồi chờ ngày nhận lại 'quả'.
Sau khi thân hình Vô Song từ từ biến mất, không gian bên cạnh con băng long khổng lồ xuất hiện một tia biến động kì dị. Rất nhanh sau đó khoảng 4-5 bóng người xuất hiện, bọn họ toàn thân để trần khoe nửa thân trên với những đường cơ bắp lực lượng, hai cánh tay nắm chặt một cây trượng màu vàng kim, đầu đội mũ giáp màu đen che đi nửa khuôn mặc kết hợp với đôi cánh màu trắng mở rộng.
Con băng long thấy bọn họ xuất hiện lập tức xì mũi coi thường, chính vì nó cảm nhận được những kẻ này tiến đến thì mới đẩy Vô Song ra khỏi đây, đối với một kẻ hàng nghìn năm không có ai tâm sự thì việc để Vô Song rời đi sớm như vậy hoàn toàn là bất đắc dĩ, ít nhất trong lòng băng long lúc này tràn ngập sự quan tâm đến long tộc.
Nhóm người mới xuất hiện trong không gian lúc này bắt đầu ổn định thân hình sau đó trên mũ của họ một tia sáng vàng quét qua cứ như tia laze vậy, tia sáng quét qua toàn bộ khu vực xung quanh.
“Chết tiệt rõ ràng ta cảm thấy có ba động xung quanh nhưng bây giờ lại hoàn toàn không nhận ra nổi nữa, thế là thế nào ?”.
Một kẻ đi đâu ra dáng đội trưởng lên tiếng, những kẻ phía sau hắn cũng hoàn toàn nghi hoặc, bọn họ thực sự cảm nhận được một dấu hiệu sinh mệnh xuất hiện ở trong khu vực này cho dù dấu hiệu cực kỳ mở ảo.
Kẻ đi đầu trong đám người lúc này hai cánh trắng nhẹ vỗ, thân hình hắn rất nhanh bay đến bên cạnh băng long, cây trượng hoàng kim không ngần ngại gì nện thẳng xuống đầu con rồng khổng lồ đang bị xiềng xích cả.
“Nghiệt xúc mau nói lúc nãy có kẽ nào xuất hiện, kẻ nào tiến đến đây, không muốn ăn đòn thì thành thật một chút”.
Ánh mắt băng long khẽ mở ra nhìn kẻ vừa tấn công mình sau đó trực tiếp xì mũi coi thường rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Cảm giác của băng long lúc này hoàn toàn thích hợp với câu thành ngữ “ Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”.
Nơi này thực sự là một tù giam khổng lồ, một nhà giam được bảo vệ 24/24h, toàn bộ mục đích nhà giam này tồn tại cũng chỉ là để cầm chân băng long để giữ nó vĩnh viễn không thể thoát ra,
Băng long khổng lồ màu tím này nói thẳng ra hắn là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại trong chúng thần đại chiến, bị giam ở đây chính là kết quả của hắn, là kết quả của kẻ chiến bại.
Tên đứng đầu trong đám cai ngục rõ ràng cực kỳ bất mãn về thái độ của băng long đương nhiên hắn cũng thừa hiểu bằng cây quyền trượng hoàng kim của mình hoàn toàn không có cơ hội làm băng long bị thương thậm chí ' chủ nhân' của bọn hắn còn chính miệng nói ra không tài nào giết nổi băng long mà chỉ có thể phong ấn hắn tại mảnh thiên địa này là đủ hiểu.
Tất nhiên bọn họ là cai ngục, cai ngục không làm gì được tù nhân thì quả thực là quá mất mặt, tên cai ngục trưởng khóe miệng cong lên sau đó hắn đưa tay ra phía sau như muốn lấy một cái gì đó.
Những kẻ phía sau cũng bật cười hiểu ý đầy cung kính đưa vào tay hắn một cây roi khổng lồ, cây roi này chính là đỉnh đỉnh đại danh Long Tiên. Cây roi này được làm từ chính gân của băng long, thứ chuyên dùng để đánh tên tù nhân này, trong thiên hạ này thứ vũ khí có thể xuyên qua được phòng ngự nghịch thiên của băng long không nhiều, Long Tiên là một trong những thứ đó.
Trong không gian yên tĩnh từng tiếng quất thật mạnh vang lên, tên cai ngục trưởng ra tay mạnh đến mức toàn bộ cơ thể băng long xuất hiện vô số vết máu thậm chí còn lộ ra cả xương nhìn kinh khủng vô cùng, thân hình khổng lồ của băng long run lên nhè nhẹ có điều nó vẫn lạnh lùng nằm im đó, nó không nói câu nào.
Sau một hồi tra tấn chỉ đổi lại lấy sự im lặng của tù nhân mà không có bất kỳ thông tin gì cuối cùng những tên cai ngục cũng thở dài, thân hình rất nhanh rời khỏi phiến không gian này. Dù sao mỗi ngày bọn chúng chính là đến đây hành hạ băng long một lần, cảm giác được hành hạ những kẻ trước đây cao cao tại thương luôn cực kỳ phấn khích .
Ánh mắt băng long lúc khẽ mở ra, ánh mắt của nó bắt đầu xuất hiện tiêu cự, hai tròng mắt khẽ đảo qua như đang suy nghĩ gì đó, băng long tuy không thể biết ngoài kia xảy ra chuyện gì nhưng thực sự thế giới này đang biến đổi, nó cảm nhận được ở ngoài kia có đại sự phát sinh.
Khi bóng lưng của tên cai ngục cuối cùng hoàn toàn rời khỏi cũng là lúc khóe miệng băng long nhếch lên :”Khặc khặc cũng đau đấy, đừng để bản thần thoát ra được khỏi chỗ này lúc đó các ngươi đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn”.
…...........
Bỏ lại con băng long khổng lồ cũng như bỏ lại vô số những điều mà Vô Song không thể nào biết được lúc này cơ thể Vô Song một lần nữa xuất hiện trong Thạch Mộ quen thuộc, ánh mắt hắn khó khăn mở ra ở đó Hắc Nguyệt đã đợi sẵn.
Vô Song tính đứng lên lập tức khuôn mặt biến sắc, hắn rõ ràng không thể nào cử động nổi. Hắc Nguyệt cũng phát hiện ra Vô Song tỉnh, một tay nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu hắn ngăn hắn cử động, Hắc Nguyệt bình thản nói :” Cơ thể ngươi dù sao mới trải qua quá trình luyện cốt, cơ thể bị tra tấn ba ngày ba đêm thì sao có thể hoạt động bình thường được, tiểu tử ngươi nghỉ một chút đi khoảng 2-3 ngày sau cơ thể ngươi mới thực sự trở lại bình thường, lúc đó chúng ta chính là bắt đầu khóa học thứ hai”.
Thời gian ba ngày tiếp theo đương nhiên là thời gian để Vô Song nghỉ ngơi bất quá trong lúc này hắn được học thêm một thứ mới mẻ – long ngữ.
Trên một chiếc giường được đặt ngay trong Thạch Mộ mà đến cả Vô Song cũng không biết Hắc Nguyệt đào đâu ra, Vô Song nằm trên đó lưng dựa vào tường tay đang cầm một quyển sách cổ, Hắc Nguyệt cũng đang khoanh chân ngồi gần hắn.
“Long ngữ là cấm truyền của long tộc, Long ngữ không thể truyền cho người ngoài bất quá ngươi có thể vượt qua quá trình luyện cốt hoàn mỹ đồng thời nhận được long tủy quả thực cũng có thể coi là có dính lứu đến long tộc chúng ta, lão phu chấp nhận dạy ngươi long ngữ vậy”.
“Long ngữ trên cơ bản là chữ viết là tiếng nói của long tộc, long tộc của chúng ta ngoại trừ ngôn ngữ thông thường trên đại lục ra thì còn có tiếng nói của bản thân mình, đây là điều cực kỳ bình thường đối với các đại tộc trong thiên hạ, long ngữ đương nhiên không chỉ có tác dụng giao tiếp, long ngữ có thể sử dụng để làm rất rất nhiều việc trong đó có lẽ thích hợp nhất với ngươi lúc này là niệm chú”.
Vô Song khuôn mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, hắn không ngờ long tộc lại còn biết niệm chú, trong tâm trí của Vô Song bắt đầu liên tưởng đến những pháp sư hắn gặp lần trước, bắt đầu liên tưởng đến phân thân của vị thần đầu tiên hắn gặp trong thế giới này, bọn họ cũng sử dụng niệm chú cũng sử dụng ma pháp thuật. Có lẽ cũng chính vì vụ thảm sát lần đó mà Vô Song không mấy đánh giá cao thứ gọi là ma thuật tại thế giới này có điều Vô Song hắn lầm to rồi, ma pháp yếu không phải tại bản thân của nó mà là vị thần Vô Song quyết đấu là một dị loại, hắn miễn nhiễm mọi loại ma thuật.
Hắc Nguyệt đương nhiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vô Song lúc này, ông ta vẫn cứ thản nhiên giải thích tiếp:”Long tộc chúng ta từ thời chúng thần chi chiến đã bắt đầu tách ra làm hai chi phái, một chi sống ở Nam địa còn một thì sống tại Tây địa, long tộc lúc này đứng đầu là hai vị long thần một người là Địa Ngục Ma Long còn một là Hoàng Kim Thánh Long, đương nhiên những sự việc này ngươi cũng không cần biết quá rõ”.
“ Thứ ngươi cần biết là thần chú của long tộc ta, có lẽ ngươi cũng từng thấy lũ Dã Man Nhân sau mỗi lần bị thương lại mạnh lên chứ, thậm chí bọn họ còn có thể mượn thần lực tăng cường khả năng của chính mình ?”.
Vô Song lúc này bắt đầu nhớ lại Hách Mông, nếu không phải hắn có nguyền rủa chi thuật có thể làm đối trọng của thần lực thì chỉ sợ cũng không thắng nổi. Vô Song khẽ gật đầu với Hắc Nguyệt, dù hắn không biết Thần Lực là gì nhưng Thần Lực chắc chán rất mạnh.
Hắc Nguyệt mỉm cười :” Dã Man Nhân lão phu có thể nói thẳng chỉ cần lão phu muốn có thể thoải mái diệt cái tộc này chứ không đến mức để bọn chúng sống chung cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta tuy nhiên Dã Man Nhân chỉ có thể coi là chó canh cổng cho một đại tộc khác mà thôi, một trong viễn cổ đại tôc – Chiến Tộc”.
“Chiến Tộc là đệ nhất đại tộc nằm tại Bắc Địa, bọn họ trong thời đại thượng cổ hoàn toàn có thể không sợ hãi bất cứ tộc nào, cho dù là Long tộc thời đỉnh cao cũng chỉ thủ hòa được bọn họ mà thôi, Chiến Tộc cũng có tộc ngữ của riêng bọn họ đồng thời thứ làm bọn họ trở nên hùng mạnh cũng là nhờ tộc ngữ, bọn họ có thể sử dụng tộc ngữ để mượn thần lực từ Thần Giới, bọn họ có thể sử dụng Thần Lực bất cứ lúc nào chỉ cần muốn là được”.
“Long ngữ của long tộc cũng như vậy tuy nhiên bọn ta mượn thần lực cũng không dễ dàng như lũ Chiến Tộc đó, nếu như Chiến Tộc một đứa bé mới chập chững biết đi cũng có thể mượn Thần Lực thì Long tộc chúng ta còn phải dựa trên độ hiểu biết về long ngữ mới có thể mượn thần lực, kẻ nào càng tinh thâm long ngữ bao nhiêu thì khả năng liên kết với Thần Vực để mượn thần lực càng mạnh bấy nhiêu, ta hy vọng ngươi ít nhất có thể nắm được 3 thành long ngữ trong tay”.
Vô Song bình tĩnh gật đầu, những thứ có thể làm mình mạnh lên thì hắn đương nhiên không bao giờ từ chối có điều càng nghe về Thần Lực thì Vô Song lại càng thấy nghi hoặc :”Thần Lực rốt cuộc là thứ gì, sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào ?”.
Hắc Nguyệt mỉm cười:”Thần Lực đó là năng lực cao nhất trong thế giới này tuy nhiên không phải kẻ nào cũng có tư cách nắm giữ Thần Lực trong tay ít nhất lão phu không có Thần Lực. Chỉ có những Cực Đạo Chân Thần mới có thể nắm giữ Thần Lực và cũng chỉ có những đại tộc có Cực Đạo Chân Thần tồn tại mới có tư cách vay mượn Thần Lực. Thần Lực là thứ dễ dàng nhất giúp kẻ khác vượt giai chiến đấu thậm chí chỉ cần ngươi mượn được đủ nhiền Thần Lực thì có thể không đạt đến cảnh giới của Thần vẫn giết thần như giết chó mèo”.
“Lão phu đương nhiên không có Thần Lực trong người nên lão phu muốn giải thích cho ngươi cũng khó ngươi chủ cần biết một vị Cực Đạo Chân Thần nắm giữ Thần Lực thì bao nhiêu Vĩnh Sinh Chân Thần lão đến cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi, chỉ cần Cực Đạo Chân Thần vẫn còn Thần Lực thì bọn họ gần như là vô địch, Cực Đạo Chân Thần đánh nhau thì mục tiêu đầu tiên chính là bào mòn Thần Lực của đối phương”.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hắc Nguyệt bắt đầu giảng dạy cho Vô Song về long ngữ, đương nhiên bản thân Vô Song cũng cực kỳ quyết tâm học thứ ngôn ngữ này, hắn cũng muốn thử xem cảm giác nắm giữ Thần Lực là thế nào.
Vừa mới mở quyển sách cổ ra thứ đầu tiên mà Vô Song nghĩ đến là 'bùng học'. Chữ viết trong đó căn bản là chữ tượng hình thậm chí có phần na ná văn tự cổ đại của Âi Cập, nhìn còn thấy đau đầu huống gì là học. Vô Song dù không muốn thừa nhận nhưng hắn kiếp trước hay kiếp này thì khả năng học ngoại ngữ đều tệ vô cùng chỉ có điều càng học Vô Song lại càng kinh hãi.
Không chỉ có Vô Song kinh hãi mà Hắc Nguyệt cũng kinh hãi, Vô Song xin thề thoạt nhìn cái ngôn ngữ này vốn đau đầu vô cùng nhưng khi nhìn kỹ hắn lại phát hiện những ngôn ngữ những ký tự này như chuyển động sau đó như bay thẳng vào trong não hải của hắn, khắc sâu vào trong tâm trí hắn, cứ như ngôn ngữ này hắn đã sớm biết chỉ đơn giản là hắn không nhớ ra mà thôi.
Hắc Nguyệt thậm chí còn kinh hãi hơn Vô Song, ông ta đương nhiên không biết những biến dị mà Vô Song gặp phải có điều ông ta không thể nào ngờ được tốc độ học long ngữ của Vô Song nhanh đến thế, căn bản là nhanh không thể tưởng tượng nổi,ba thành long ngữ mà Hắc Nguyệt đặt ra với Vô Song căn bản là mục tiêu quá đối dễ dàng, căn bản là ông ta quá coi thường Vô Song rồi.
Vô Song không biết chính trong giây phút hắn gặp mặt Băng Long hắn đã bị tính kế rồi, thần linh chẳng có kẻ nào là đèn đã cạn dầu, chỉ cần bọn họ không chết thì chắc chắn luôn có cơ hội trở mình, con Băng Long bị nhốt kia cũng thế.
Nó là Thần của Long tộc đương nhiên nó có thể dễ dàng phát hiện ra Vô Song không phải là người của long tộc, Vô Song chính là một tồn tại tương đối kì dị mà lần đầu tiên nó nhìn thấy, linh hồn của nhân tộc, thân thể của Chiến Tộc, huyết mạch của Phượng tộc lại thêm xương cốt của Long tộc, nó tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm lần đầu tiên được nhìn thấy sự kết hợp kì dị đến mức này.
Thiên hạ bát đại cổ tộc thì trên người Vô Song chiếm đến bốn, đối với nó đây chính là biến số, khi bị đẩy đến tuyệt cảnh thì thứ mà nó muốn nhìn thấy nhất chính là biến số. Băng long không có bói toán chi thuật, hắn cũng không đủ cường đại như Medusa để cảm nhận được sự thay đổi trong thiên địa tuy nhiên nó đủ mạnh để nhận biết Nguyên Tố Thế Giới đang bắt đầu thay đổi, biến số đang dần dần xuất hiện ngày càng nhiều, cơ hội cho nó cũng ngày càng nhiều.
Băng long việc đầu tiên làm khi thấy Vô Song chính là tặng 'lễ vật' cho hắn, hơi thở mà Băng Long đưa vào cơ thể Vô Song đương nhiên không chỉ là Long Uy bình thường mà là Long Uy của một vị Cực Đạo Chân Thần của Long Tộc, thứ này thực sự trợ giúp Vô Song rất rất nhiều trong việc học tập long ngữ. Long Uy của Băng Long chính là một tổ hợp Long ngữ phức tạp nhất, một loại tổ hợp cao cấp nhất trong Long tộc.
Đương nhiên việc mà Băng Long làm cũng không ảnh hưởng gì đến Vô Song ít nhất là lúc này, Băng Long chính là ký thác cơ hội vượt ngục trong người tiểu tử 'biến số' này, hắn chính là tặng 'nhân' cho Vô Song để rồi chờ ngày nhận lại 'quả'.
Tác giả :
Team Đang Bí Ý Tưởng