Dấu Mộng
Chương 41: Người một nhà
Giản Tư nhìn ánh sáng trắng xanh mờ ảo chui qua rèm cửa mỏng manh, cô tự cười châm biếm. Thật sự cô rất thiếu “lửa”, thiếu sự kiên nhẫn lạnh lùng nên có trong hoàn cảnh này. Hề Thành Hạo đã đi suốt đêm vẫn chưa thấy về có những lúc cô không chịu nổi suýt nữa gọi điện cho anh. Thật ra không cần hỏi cô cũng biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào: nhà họ Hề lại cãi nhau ỏm tỏi, đầu tiên ngài Chủ tịch và Hề phu nhân sẽ phân tích lý lẽ, rồi níu kéo giằng co, sau đó cậy mình già yếu để cuối cùng giả bộ phát bệnh phải đưa vào viện.
Cô nằm co mình trong chăn, nỗi hoảng hốt mỗi lúc một dâng lên. Mặc dù mấy trận giao tranh ngầm trước đây cô đều chiến thắng, nhưng những khi phải ở nhà một mình, cô vẫn lo sợ Hề Thành Hạo sẽ bị dao động bởi những lời nói thống thiết của bố mẹ, sau đó anh sẽ cảm thấy cuộc hôn nhân này là một gánh nặng. Tuy cho đến lúc này anh chưa từng một lần thừa nhận điều đó, nhưng cô sợ suy nghĩ này đã bắt đầu bén rễ trong tim anh.
Khi cuộc chiến bước vào thời điểm quyết định, Giản Tư thấu hiểu được một điều, thứ duy nhất cô có thể nương tựa… chỉ là tình yêu của Hề Thành Hạo mà thôi.
Giản Tư lặng lẽ nhìn mình trong gương. Lẽ ra hôm nay phải là một buổi sáng đầy phấn chấn với tin chiến thắng nhưng Giản Tư chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng lợt tiều tụy. Khuôn mặt này chắc sẽ làm Hề Thành Hạo xót xa. Nghĩ đến điều này, Giản Tư thấy dễ chịu hơn. Nó phần nào khỏa lấp thứ cảm xúc bất an đột ngột dấy lên khiến suốt đêm qua cô sầu não và chìm trong cảm giác nguy hiểm.
Âm thanh từ dưới lầu vọng lên, Giản Tư bất giác nhìn đồng hồ. Sắp bảy giờ sáng, anh không ở lại Hề gia ăn sáng xong mới về ư? Nghi vấn này làm tim cô đột nhiên ngừng đập. Bây giờ Giản Tư mới thấm thía một điều, trong cuộc chơi này cô là người khổ sở nhất. Giống như Hề phu nhân đã nói, bởi cô là người duy nhất không được phép thua! Thật nực cười, cô vẫn luôn là người khổ sở, yếu đuối và dễ bị tổn thương nhất.
Giản Tư nằm trong phòng đợi vài phút, không thấy Hề Thành Hạo lên gác tìm mình. Chợt dưới lầu vang lên giọng nói của đàn bà, cô không lường trước được tình huống này. Tò mò, Giản Tư bước ra khỏi phòng ngủ, từ cầu thang nhìn xuống thấy khuôn mặt trắng nhợt của Triệu Trạch. Bà ta ngồi trên sofa, một cô gái trẻ ngồi cạnh đỡ bà, chốc chốc lại vỗ về cánh tay bà, ra điều quan tâm an ủi. Vẻ mặt Triệu Trạch có vẻ hoảng loạn, đôi mắt sưng đỏ như thể bất kì lúc nào cũng có thể chảy ra dòng lệ hối hận. Giản Tư cười nhạt, đây là người đàn bà cao quý đã giơ nanh múa vuốt trước mặt mẹ con cô ngày nào sao?
Hề Thành Hạo lặng thinh ngồi trên sofa đối diện họ, tay chống cằm mặt không cảm xúc, không biết anh đang nghĩ gì. Xem ra… tim Giản Tư nhói lên, cô bám vào thành lan can. Sau đêm qua, Hề Thành Hạo và bố mẹ đã đi tới việc hòa giải sao?
Giản Tư thấy thất vọng, nỗi thất vọng đã được dự đoán trước. Xét cho cùng anh vẫn chỉ là đứa con ngoan thảo của Hề gia chứ không phải một người chồng yêu thương cô đến độ bất chấp đúng sai. Thế mà, mặc dù xuất phát từ động cơ trả thù, cô đã luôn đối xử tốt với anh. Cô tưởng mình có thể mê hoặc anh, ít nhất là trong quãng thời gian trẻ trung của một đời con gái… Nhưng xem ra Hề Thành Hạo không phải là người đàn ông sẵn sàng vì một người con gái mà có thể quay lưng lại với đấng sinh thành của mình. Khi người mẹ tuyệt vời của anh ta rơi lệ, anh ta lập tức mềm lòng. Anh ta biết rõ đối với cô, mẹ anh đã xử sự tồi tệ như thế nào, nhưng vẫn đồng ý để cho bà ta đàng hoàng bước vào ngôi nhà của hai người!
Hề Thành Hạo nhìn Giản Tư mặt mũi lạnh tanh đang từ từ bước xuống cầu thang, anh lập tức cau mày lo lắng. Thành Hạo đứng dậy chạy tới cầm tay cô: “Sao không ngủ thêm một chút? Anh chỉ sợ làm em thức giấc.”
Anh không lên gác tìm cô ngay chỉ để cô được ngủ thêm một chút ư? Thật khó tin! Giản Tư không nói gì, cô nhớ lại lúc quyết định về Gia Thiên làm việc, Hề Thành Hạo đã nói với cô, rằng anh làm tất cả những việc này chỉ là để hai người được yên ổn ở bên nhau mãi mãi. Cô thấy anh đúng là chuyên gia tìm cớ, lúc nào cũng đưa ra được lý do hợp tình hợp lý làm người nghe động lòng.
Bàn tay Giản Tư ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thành Hạo nhận ra ngay, sau khi kéo cô ngồi xuống sofa, anh bèn dùng lòng bàn tay mình khẽ lau mồ hôi cho cô. Cử động này vô cùng dịu dàng, nhưng vẫn không xóa tan được giá băng trong lòng Giản Tư. Lần này cô đã tưởng mình thắng chắc, nhưng Hề phu nhân lại dùng cách riêng của bà ta để cho cô biết rằng tiểu tốt như cô vẫn là kẻ thua cuộc. Người chồng mà cô tưởng sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ mình thực chất không đáng tin cậy đến mức ấy. Bởi anh ta còn người mẹ mà anh ta hết mực yêu kính.
Nước mắt của Triệu Trạch nắm bắt thời cơ, lập tức xối xả tuôn trào. Cô gái ngồi cạnh bà mặt hơi biến sắc, vừa đau lòng vừa xót xa vừa căm phẫn. Cô không buồn nhìn Hề Thành Hạo và Giản Tư, vẻ mặt của cô ta bộc lộ rõ sự căm ghét cực điểm đối với người con trai và cô con dâu tàn nhẫn ép người mẹ già đến nông nỗi này.
Hình như thái độ của cô ta cũng ảnh hưởng đến Hề Thành Hạo, Giản Tư nhận ra điều đó. Mặc dù anh làm bộ lãnh đạm, nhưng sâu trong đáy mắt đen thâm của anh chất chứa sự áy náy hối lỗi. Đối với cô, đó chính là dấu hiệu của sự dao động và phản bội.
“Tư Tư…” Hề phu nhân lần đầu tiên gọi con dâu như thế, nên rất ngượng miệng và dè dặt. Bàn tay bà run rẩy, mái tóc điểm bạc, nét mặt đau khổ làm hằn lên những vết nhăn. Giản Tư không khỏi khâm phục bà ta đã diễn cực kì thành công bộ dạng già nua đáng thương: “Ta biết con hận ta, ta đã luôn làm tổn thương con, ngày trước…” hình như bà cũng cảm thấy khó mở lời khi nhắc tới những hành vi trong quá khứ của mình nên dừng lại, không nhắc đến nữa: “Bây giờ ta lại mua chuộc Lữ Thanh – người bạn tâm tình bên cạnh con, chụp lén ảnh con và Kỷ Hằng, ta…” Bà dùng một bàn tay đỡ trán, dáng điệu vô cùng hối hận và yếu đuối: “Cách hành xử của ta quả thật không giống một bậc tiền bối, một người mẹ.”
Giản Tư bình tĩnh nhìn bà, không nói gì cả, trong câu nói dài dòng trên, Giản Tư cảm thấy trọng điểm là ở câu “con và Kỷ Hằng.”
Thái độ lạnh lùng của Giản Tư làm cô gái xinh đẹp bên cạnh Triệu Trạch phải ném cho cô cái nhìn phẫn nộ. Cô ta cảm thấy người mẹ già đã khẩn khoản thê lương như thế, dù là người có trái tim sắt đá cỡ nào cũng không thể ngồi im như phỗng thế được. Hơn nữa dù có sai lầm đến đâu, người đàn bà già nua tội nghiệp này cũng là mẹ chồng của Giản Tư cơ mà!
Hề Thành Hạo nhìn vợ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt. Giản Tư không nhìn anh, nhưng cử động nhỏ này của anh không qua được tầm mắt cô. Nó giống như một chiếc rìu sắc nhọn chớp mắt bổ đôi cõi mộng ẩn giấu nơi đáy tim mà chính cô cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của nó. Tình yêu của anh… vẫn mỏng manh hư ảo như năm năm về trước! Lúc nào anh cũng bảo cô phải tin anh, nhưng cô phải tin anh như thế nào đây?!
“Tư Tư, ngày trước ta đã dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản không cho con và Thành Hạo ở bên nhau, đã làm nhiều chuyện tổn hại đến con, ta thừa nhận, ta là một người mẹ ích kỷ. Hôm qua Thành Hạo cũng nói rõ ràng với ta rồi…” Triệu Trạch thần sắc ảm đạm: “Ta biết nó thật lòng yêu con. Tư Tư, có lẽ con không dễ dàng chấp nhận lời ta nói, không dễ dàng tha thứ cho ta, nhưng ván đã đóng thuyền, sau này ta cũng xem con như con cái trong nhà, sẽ đối xử thật tốt với con, để bù đắp tội lỗi mà ta đã gây ra trong quá khứ…” Nói đến đây bà ta thút thít không thành tiếng, cô gái xinh đẹp cau mày vội dùng tay vỗ lưng cho bà.
“Thôi…” Hề Thành Hạo cuối cùng trầm giọng nói: “Chỉ cần sau này mẹ đừng làm chuyện gì tổn hại đến Tư Tư là được, con cũng không có yêu cầu gì khác.” Lời nói của anh làm vai Triệu Trạch rung lên bần bật. Bà đã hạ mình ăn năn hối lỗi như thế, nhưng đổi lại chỉ là sự lãnh đạm của con trai và ánh mắt lạnh tanh của con dâu. Cô gái xinh đẹp không nhịn nổi nói: “Cho dù dì có sai lầm đến đâu, nhưng dù sao dì cũng là mẹ của các người, đã khẩn cầu các người như thế này, các người cũng không nên hẹp hòi so đo nữa!”
Ánh mắt Hề Thành Hạo tối lại, không nói gì nữa.
“Cô là ai?” Giản Tư nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Tuổi tác của cô ta có lẽ ngang với Giản Tư.
“Tôi?” Cô gái xinh đẹp nhướng mày, hình như cô ta rất coi thường Giản Tư: “Tôi là ai cũng chẳng liên quan gì đến cô!”
“Chao ôi!” Triệu Trạch vừa lau nước mắt vừa vỗ nhẹ cô gái, dường như trách móc cô ta đã vô lễ với Giản Tư, nhưng ánh mắt nhân từ trìu mến lại bộc lộ tình yêu thương bà dành cho cô gái. Triệu Trạch áy náy nhìn con dâu: “Đây là cô bé ta thuê về để đọc sách báo, bầu bạn qua ngày. Cô bé đang học đại học, tên là Chương Duệ.”
Đọc sách báo, bầu bạn qua ngày? Giản Tư quan sát kĩ lưỡng Chương Duệ. Hề phu nhân nghĩ con trai bà thích kiểu con gái như Giản Tư, nên mới lao tâm khổ tứ tìm về một vật thay thế xuất sắc hơn. Chương Duệ xinh đẹp sôi nổi, bộ dạng ngây thơ chưa rành sự đời, thậm chí còn có nét đáng yêu hơn cô bé Giản Tư chưa bị cuộc đời dày vò năm nào. Hết đóng vai người bị bức đến đường cùng, tỏ ra khao khát tình cảm, rồi lại thuê một cô gái về làm bầu bạn… quả nhiên dạo gần đây Hề phu nhân cũng không hề nhàn rỗi. Giản Tư cười nhạt, lại lần nữa cô đánh giá thấp đối thủ, so với Hề phu nhân, cô còn quá non nớt.
“Tư Tư, nể mặt chúng ta là người một nhà, con hãy cho ta một cơ hội bù đắp. Ta… một bà già như ta còn sống được mấy năm nữa chứ? Ta cũng không muốn con và Thành Hạo vì hai ông bà già chúng ta mà có dằm trong tim.” Dằm trong tim? Nói hay lắm, câu nói tựa như một cách ám thị tâm lý, đã lập tức lưu vào tiềm thức của Hề Thành Hạo.
Giản Tư cụp mắt, cố gắng hoàn thành xuất sắc vai diễn để làm cho toàn thân run rẩy một cách tự nhiên. Thật buồn cười, bây giờ cô lại phải diễn kịch xem ai tỏ ra đáng thương giỏi hơn với một bà già. Cô căm hận khuôn mặt giả tạo tột độ của Triệu Trạch, căm hận sự độc ác đang từng bước áp sát của bà ta.
Giản Tư chợt dấy lên suy nghĩ, Triệu Trạch làm những chuyện này không chỉ đơn thuần là vì tình yêu với con trai, mà nhất mực muốn dồn cô vào đường chết. Đột nhiên cô cảm thấy mình không sợ gì cả. Thì ra từ trước đến nay, điều mà cô lo sợ chỉ là… đánh mất Hề Thành Hạo. Về điểm này anh ta rất giống mẹ mình, bề ngoài lúc nào cũng khoác một lớp áo thấu tình đạt lý, che phủ lên tất cả những xấu xa lạnh lùng trong lòng. Cô còn sợ đánh mất anh sao?! Năm năm trước lúc anh ta quay đầu đi thẳng, cô đã thật sự mất anh! Trong cuộc hôn nhân ngọt ngào này, cô tưởng mình đã mê hoặc được anh, đã khiến anh gục ngã trong vòng tay ngọt ngào đắm đuối của mình. Nhưng ba chữ “Người một nhà” Triệu Trạch vừa nói và sự im lặng đồng tình của Hề Thành Hạo đã khiến Giản Tư lĩnh hội sâu sắc một điều – thì ra chính cô mới là người bị mê hoặc!
Bọn bọ là người một nhà, nhưng cô thì không! Vĩnh viễn không!
Cô nằm co mình trong chăn, nỗi hoảng hốt mỗi lúc một dâng lên. Mặc dù mấy trận giao tranh ngầm trước đây cô đều chiến thắng, nhưng những khi phải ở nhà một mình, cô vẫn lo sợ Hề Thành Hạo sẽ bị dao động bởi những lời nói thống thiết của bố mẹ, sau đó anh sẽ cảm thấy cuộc hôn nhân này là một gánh nặng. Tuy cho đến lúc này anh chưa từng một lần thừa nhận điều đó, nhưng cô sợ suy nghĩ này đã bắt đầu bén rễ trong tim anh.
Khi cuộc chiến bước vào thời điểm quyết định, Giản Tư thấu hiểu được một điều, thứ duy nhất cô có thể nương tựa… chỉ là tình yêu của Hề Thành Hạo mà thôi.
Giản Tư lặng lẽ nhìn mình trong gương. Lẽ ra hôm nay phải là một buổi sáng đầy phấn chấn với tin chiến thắng nhưng Giản Tư chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng lợt tiều tụy. Khuôn mặt này chắc sẽ làm Hề Thành Hạo xót xa. Nghĩ đến điều này, Giản Tư thấy dễ chịu hơn. Nó phần nào khỏa lấp thứ cảm xúc bất an đột ngột dấy lên khiến suốt đêm qua cô sầu não và chìm trong cảm giác nguy hiểm.
Âm thanh từ dưới lầu vọng lên, Giản Tư bất giác nhìn đồng hồ. Sắp bảy giờ sáng, anh không ở lại Hề gia ăn sáng xong mới về ư? Nghi vấn này làm tim cô đột nhiên ngừng đập. Bây giờ Giản Tư mới thấm thía một điều, trong cuộc chơi này cô là người khổ sở nhất. Giống như Hề phu nhân đã nói, bởi cô là người duy nhất không được phép thua! Thật nực cười, cô vẫn luôn là người khổ sở, yếu đuối và dễ bị tổn thương nhất.
Giản Tư nằm trong phòng đợi vài phút, không thấy Hề Thành Hạo lên gác tìm mình. Chợt dưới lầu vang lên giọng nói của đàn bà, cô không lường trước được tình huống này. Tò mò, Giản Tư bước ra khỏi phòng ngủ, từ cầu thang nhìn xuống thấy khuôn mặt trắng nhợt của Triệu Trạch. Bà ta ngồi trên sofa, một cô gái trẻ ngồi cạnh đỡ bà, chốc chốc lại vỗ về cánh tay bà, ra điều quan tâm an ủi. Vẻ mặt Triệu Trạch có vẻ hoảng loạn, đôi mắt sưng đỏ như thể bất kì lúc nào cũng có thể chảy ra dòng lệ hối hận. Giản Tư cười nhạt, đây là người đàn bà cao quý đã giơ nanh múa vuốt trước mặt mẹ con cô ngày nào sao?
Hề Thành Hạo lặng thinh ngồi trên sofa đối diện họ, tay chống cằm mặt không cảm xúc, không biết anh đang nghĩ gì. Xem ra… tim Giản Tư nhói lên, cô bám vào thành lan can. Sau đêm qua, Hề Thành Hạo và bố mẹ đã đi tới việc hòa giải sao?
Giản Tư thấy thất vọng, nỗi thất vọng đã được dự đoán trước. Xét cho cùng anh vẫn chỉ là đứa con ngoan thảo của Hề gia chứ không phải một người chồng yêu thương cô đến độ bất chấp đúng sai. Thế mà, mặc dù xuất phát từ động cơ trả thù, cô đã luôn đối xử tốt với anh. Cô tưởng mình có thể mê hoặc anh, ít nhất là trong quãng thời gian trẻ trung của một đời con gái… Nhưng xem ra Hề Thành Hạo không phải là người đàn ông sẵn sàng vì một người con gái mà có thể quay lưng lại với đấng sinh thành của mình. Khi người mẹ tuyệt vời của anh ta rơi lệ, anh ta lập tức mềm lòng. Anh ta biết rõ đối với cô, mẹ anh đã xử sự tồi tệ như thế nào, nhưng vẫn đồng ý để cho bà ta đàng hoàng bước vào ngôi nhà của hai người!
Hề Thành Hạo nhìn Giản Tư mặt mũi lạnh tanh đang từ từ bước xuống cầu thang, anh lập tức cau mày lo lắng. Thành Hạo đứng dậy chạy tới cầm tay cô: “Sao không ngủ thêm một chút? Anh chỉ sợ làm em thức giấc.”
Anh không lên gác tìm cô ngay chỉ để cô được ngủ thêm một chút ư? Thật khó tin! Giản Tư không nói gì, cô nhớ lại lúc quyết định về Gia Thiên làm việc, Hề Thành Hạo đã nói với cô, rằng anh làm tất cả những việc này chỉ là để hai người được yên ổn ở bên nhau mãi mãi. Cô thấy anh đúng là chuyên gia tìm cớ, lúc nào cũng đưa ra được lý do hợp tình hợp lý làm người nghe động lòng.
Bàn tay Giản Tư ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thành Hạo nhận ra ngay, sau khi kéo cô ngồi xuống sofa, anh bèn dùng lòng bàn tay mình khẽ lau mồ hôi cho cô. Cử động này vô cùng dịu dàng, nhưng vẫn không xóa tan được giá băng trong lòng Giản Tư. Lần này cô đã tưởng mình thắng chắc, nhưng Hề phu nhân lại dùng cách riêng của bà ta để cho cô biết rằng tiểu tốt như cô vẫn là kẻ thua cuộc. Người chồng mà cô tưởng sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ mình thực chất không đáng tin cậy đến mức ấy. Bởi anh ta còn người mẹ mà anh ta hết mực yêu kính.
Nước mắt của Triệu Trạch nắm bắt thời cơ, lập tức xối xả tuôn trào. Cô gái ngồi cạnh bà mặt hơi biến sắc, vừa đau lòng vừa xót xa vừa căm phẫn. Cô không buồn nhìn Hề Thành Hạo và Giản Tư, vẻ mặt của cô ta bộc lộ rõ sự căm ghét cực điểm đối với người con trai và cô con dâu tàn nhẫn ép người mẹ già đến nông nỗi này.
Hình như thái độ của cô ta cũng ảnh hưởng đến Hề Thành Hạo, Giản Tư nhận ra điều đó. Mặc dù anh làm bộ lãnh đạm, nhưng sâu trong đáy mắt đen thâm của anh chất chứa sự áy náy hối lỗi. Đối với cô, đó chính là dấu hiệu của sự dao động và phản bội.
“Tư Tư…” Hề phu nhân lần đầu tiên gọi con dâu như thế, nên rất ngượng miệng và dè dặt. Bàn tay bà run rẩy, mái tóc điểm bạc, nét mặt đau khổ làm hằn lên những vết nhăn. Giản Tư không khỏi khâm phục bà ta đã diễn cực kì thành công bộ dạng già nua đáng thương: “Ta biết con hận ta, ta đã luôn làm tổn thương con, ngày trước…” hình như bà cũng cảm thấy khó mở lời khi nhắc tới những hành vi trong quá khứ của mình nên dừng lại, không nhắc đến nữa: “Bây giờ ta lại mua chuộc Lữ Thanh – người bạn tâm tình bên cạnh con, chụp lén ảnh con và Kỷ Hằng, ta…” Bà dùng một bàn tay đỡ trán, dáng điệu vô cùng hối hận và yếu đuối: “Cách hành xử của ta quả thật không giống một bậc tiền bối, một người mẹ.”
Giản Tư bình tĩnh nhìn bà, không nói gì cả, trong câu nói dài dòng trên, Giản Tư cảm thấy trọng điểm là ở câu “con và Kỷ Hằng.”
Thái độ lạnh lùng của Giản Tư làm cô gái xinh đẹp bên cạnh Triệu Trạch phải ném cho cô cái nhìn phẫn nộ. Cô ta cảm thấy người mẹ già đã khẩn khoản thê lương như thế, dù là người có trái tim sắt đá cỡ nào cũng không thể ngồi im như phỗng thế được. Hơn nữa dù có sai lầm đến đâu, người đàn bà già nua tội nghiệp này cũng là mẹ chồng của Giản Tư cơ mà!
Hề Thành Hạo nhìn vợ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt. Giản Tư không nhìn anh, nhưng cử động nhỏ này của anh không qua được tầm mắt cô. Nó giống như một chiếc rìu sắc nhọn chớp mắt bổ đôi cõi mộng ẩn giấu nơi đáy tim mà chính cô cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của nó. Tình yêu của anh… vẫn mỏng manh hư ảo như năm năm về trước! Lúc nào anh cũng bảo cô phải tin anh, nhưng cô phải tin anh như thế nào đây?!
“Tư Tư, ngày trước ta đã dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản không cho con và Thành Hạo ở bên nhau, đã làm nhiều chuyện tổn hại đến con, ta thừa nhận, ta là một người mẹ ích kỷ. Hôm qua Thành Hạo cũng nói rõ ràng với ta rồi…” Triệu Trạch thần sắc ảm đạm: “Ta biết nó thật lòng yêu con. Tư Tư, có lẽ con không dễ dàng chấp nhận lời ta nói, không dễ dàng tha thứ cho ta, nhưng ván đã đóng thuyền, sau này ta cũng xem con như con cái trong nhà, sẽ đối xử thật tốt với con, để bù đắp tội lỗi mà ta đã gây ra trong quá khứ…” Nói đến đây bà ta thút thít không thành tiếng, cô gái xinh đẹp cau mày vội dùng tay vỗ lưng cho bà.
“Thôi…” Hề Thành Hạo cuối cùng trầm giọng nói: “Chỉ cần sau này mẹ đừng làm chuyện gì tổn hại đến Tư Tư là được, con cũng không có yêu cầu gì khác.” Lời nói của anh làm vai Triệu Trạch rung lên bần bật. Bà đã hạ mình ăn năn hối lỗi như thế, nhưng đổi lại chỉ là sự lãnh đạm của con trai và ánh mắt lạnh tanh của con dâu. Cô gái xinh đẹp không nhịn nổi nói: “Cho dù dì có sai lầm đến đâu, nhưng dù sao dì cũng là mẹ của các người, đã khẩn cầu các người như thế này, các người cũng không nên hẹp hòi so đo nữa!”
Ánh mắt Hề Thành Hạo tối lại, không nói gì nữa.
“Cô là ai?” Giản Tư nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Tuổi tác của cô ta có lẽ ngang với Giản Tư.
“Tôi?” Cô gái xinh đẹp nhướng mày, hình như cô ta rất coi thường Giản Tư: “Tôi là ai cũng chẳng liên quan gì đến cô!”
“Chao ôi!” Triệu Trạch vừa lau nước mắt vừa vỗ nhẹ cô gái, dường như trách móc cô ta đã vô lễ với Giản Tư, nhưng ánh mắt nhân từ trìu mến lại bộc lộ tình yêu thương bà dành cho cô gái. Triệu Trạch áy náy nhìn con dâu: “Đây là cô bé ta thuê về để đọc sách báo, bầu bạn qua ngày. Cô bé đang học đại học, tên là Chương Duệ.”
Đọc sách báo, bầu bạn qua ngày? Giản Tư quan sát kĩ lưỡng Chương Duệ. Hề phu nhân nghĩ con trai bà thích kiểu con gái như Giản Tư, nên mới lao tâm khổ tứ tìm về một vật thay thế xuất sắc hơn. Chương Duệ xinh đẹp sôi nổi, bộ dạng ngây thơ chưa rành sự đời, thậm chí còn có nét đáng yêu hơn cô bé Giản Tư chưa bị cuộc đời dày vò năm nào. Hết đóng vai người bị bức đến đường cùng, tỏ ra khao khát tình cảm, rồi lại thuê một cô gái về làm bầu bạn… quả nhiên dạo gần đây Hề phu nhân cũng không hề nhàn rỗi. Giản Tư cười nhạt, lại lần nữa cô đánh giá thấp đối thủ, so với Hề phu nhân, cô còn quá non nớt.
“Tư Tư, nể mặt chúng ta là người một nhà, con hãy cho ta một cơ hội bù đắp. Ta… một bà già như ta còn sống được mấy năm nữa chứ? Ta cũng không muốn con và Thành Hạo vì hai ông bà già chúng ta mà có dằm trong tim.” Dằm trong tim? Nói hay lắm, câu nói tựa như một cách ám thị tâm lý, đã lập tức lưu vào tiềm thức của Hề Thành Hạo.
Giản Tư cụp mắt, cố gắng hoàn thành xuất sắc vai diễn để làm cho toàn thân run rẩy một cách tự nhiên. Thật buồn cười, bây giờ cô lại phải diễn kịch xem ai tỏ ra đáng thương giỏi hơn với một bà già. Cô căm hận khuôn mặt giả tạo tột độ của Triệu Trạch, căm hận sự độc ác đang từng bước áp sát của bà ta.
Giản Tư chợt dấy lên suy nghĩ, Triệu Trạch làm những chuyện này không chỉ đơn thuần là vì tình yêu với con trai, mà nhất mực muốn dồn cô vào đường chết. Đột nhiên cô cảm thấy mình không sợ gì cả. Thì ra từ trước đến nay, điều mà cô lo sợ chỉ là… đánh mất Hề Thành Hạo. Về điểm này anh ta rất giống mẹ mình, bề ngoài lúc nào cũng khoác một lớp áo thấu tình đạt lý, che phủ lên tất cả những xấu xa lạnh lùng trong lòng. Cô còn sợ đánh mất anh sao?! Năm năm trước lúc anh ta quay đầu đi thẳng, cô đã thật sự mất anh! Trong cuộc hôn nhân ngọt ngào này, cô tưởng mình đã mê hoặc được anh, đã khiến anh gục ngã trong vòng tay ngọt ngào đắm đuối của mình. Nhưng ba chữ “Người một nhà” Triệu Trạch vừa nói và sự im lặng đồng tình của Hề Thành Hạo đã khiến Giản Tư lĩnh hội sâu sắc một điều – thì ra chính cô mới là người bị mê hoặc!
Bọn bọ là người một nhà, nhưng cô thì không! Vĩnh viễn không!
Tác giả :
Tuyết Linh Chi