Đầu Lưỡi
Chương 47
Edit: Peiria
Thởi điểm Tần Khai Hân đi lên bục, vẫn còn có bảy tám nữ sinh vây quanh anh hỏi han, anh đều thành thật trả lời, mắt không hề nhìn nơi khác.
"Khụ khụ!" Tần Khai Hân ho khan hai tiếng.
Bùi Thần nhìn thấy cô, ngẩng đầu ý bảo cô đợi một lát, rồi lại lập tức cúi đầu, ‘thân thiết’ nói chuyện với mấy cô gái kia.
Nhất thời trong lòng cô sinh ra ghen tỵ.
Cô khẽ cắn môi, đi qua, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Học trưởng..." Giọng nói mềm mại tức thì bị chôn vùi trong tiếng líu ríu thảo luận của nhóm nữ sinh.
Trong nhóm người có một cô gái xinh đẹp nhất, mặc váy chiffon màu trắng, tựa rất gần Bùi Thần, đôi mắt đẹp thâm tình nhìn anh, giọng vô cùng ngọt ngào, tiếng "Thầy Bùi" kéo dài âm cuối lại mang theo ý làm nũng, khiến xương cốt người nghe sắp bủn rủn ra rồi...
Cả người Tần Khai Hân nổi đầy da gà.
Nếu một người bắt đầu ăn dấm chua, thật là ngăn cũng không ngăn được, Tần Khai Hân vận khí đan điền, hô lớn: "Học trưởng!"
Lần này, tất cả mọi người đều nghe thấy, mấy nữ sinh dừng lại, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, tươi cười bước đến, bám lấy cánh tay Bùi Thần: "A, ngại quá... Các vị, chúng tôi có hẹn cùng đi ăn cơm, phiền các vị hôm nào hỏi lại có được không?" Nói xong, mắt nhìn Bùi Thần.
Nhìn qua giống như đắm đuối đưa tình, kỳ thực nội tâm đang gao thét: Đừng thất thần nữa, anh mau nói đi mau nói đi!
Ánh mắt này, thật sự quá đáng yêu, Bùi Thần không nhịn được bật cười, còn chưa kịp nói chuyện, nữ sinh áo trắng đã mở miệng rồi.
"Thầy Bùi, vị này chính là..." Rõ ràng Tần Khai Hân đứng ngay trước mắt mà vẫn hỏi Bùi Thần, một đôi mắt to ngập nước, vô tội nhìn anh, giọng vẫn ngọt chết người.
Tần Khai Hân nhìn một màn này, bắt đầu khó chịu.
Ngược lại cô gái bên cạnh, hình như là người đã gặp qua họ ở bữa cơm lần trước, có lòng tốt nhắc nhở nữ sinh áo trắng một câu: "Đây là vị hôn thê của thầy Bùi."
Không sai, chị đây chính là vị hôn thê đấy, biết chưa!
Tần Khai Hân ưỡn ngực, dịu dàng nói: "Xin chào."
Nữ sinh áo trắng không biến sắc, tươi cười nhìn về phía Tần Khai Hân, ngọt ngào nói: "Chào chị, em là Diêu Điềm Điềm, là fan trung thành của thầy Bùi, mỗi buổi toạ đàm của thầy em đều tới xem, chị đúng là tinh mắt, tìm được một người bạn trai ưu tú như vậy."
"..." Tần Khai Hân vốn đang hừng hực ý chí chiến đấu, nghe Diêu Điềm Điềm nói xong, bỗng cảm thấy mờ mịt, không biết nên đáp lại thế nào, đành phải cứng ngắc nói: "Cảm ơn."
"Hai người đã có hẹn, em đây không quấy rầy thầy nữa." Diêu Điềm Điềm lại nhìn Bùi Thần, "Thầy Bùi, cảm ơn thầy đã trả lời nhiều vấn đề của em như vậy, tọa đàm lần sau em sẽ lại đến, hi vọng thầy có thể cho em một một cơ hội, gia nhập nhóm của thầy. Cuối cùng, chúc hai người hẹn hò vui vẻ!"
"Chúng em cũng muốn gia nhập!" Mấy cô gái khác nhao nhao phụ họa.
Bùi Thần bên này không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ cảm ơn bọn họ đã ủng hộ.
Sau đó, người giải tán hết.
Đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người Tần Khai Hân và Bùi Thần, trong lòng cô chợt luống cuống.
Rõ ràng là cô đến để tuyên bố chủ quyền nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, vừa nhóm nữ sinh vẫn sùng bái Bùi Thần như cũ.
Chẳng lẽ đúng là cô không có cảm giác nguy hiểm ư?
Tần Khai Hân đang buồn bực, Bùi Thần đột nhiên hỏi: "Em muốn đi đâu ăn cơm?"
Suy nghĩ bị cắt ngang, tâm tình cô càng thêm phiền muộn: "Tùy anh, chỗ nào cũng được."
"Vậy đi thôi." Anh nói xong, mang theo cô ra khỏi đại sảnh.
Hai người vừa ra ngoài đã gặp Tiểu Phùng, Tiểu Thiệu nghênh diện đi tới.
Tiểu Phùng vừa nhìn thấy Bùi Thần, lập tức cười tít mắt, vẻ mặt khoa trương miêu tả: "Anh Thần, anh không biết đâu, vừa rồi có nhóm nữ sinh quấn em, hỏi em Wechat của anh, đời này em còn chưa bị nhiều nữ sinh vây quanh như vậy, suýt nữa đã ngã xuống dưới viên đạn bọc đường của địch!"
Tiểu Thiệu xấu hổ nhìn Tần Khai Hân, huých nhẹ cậu ta một cái.
Tiểu Phùng bừng tỉnh, vội vàng giải thích: "Chị dâu, chị cứ yên tâm, mặc dù anh Thần rất được hoan nghênh, nhưng mà phương thức liên lạc của anh, cho dù người ta trưởng thành xinh đẹp như Phạm Băng Băng, em tuyệt đối cũng không tiết lộ!"
"Vậy nếu giống tôi thì sao?" Lạc Tang không biết đi đến từ khi nào, cười xấu xa khoác vai Tiểu Phùng.
Bị Lạc Tang đùa giỡn, cậu ta lập tức đỏ mặt, nói không ra lời.
Lạc Tang chế nhạo: "Cậu xem, nhanh như vậy đã thất thủ, lại còn luôn miệng bảo người ta yên tâm." Dứt lời, nhìn về phía Tần khai mừng rỡ, "Tiểu Hân, cô cũng đừng gửi gắm hi vọng vào đồng đội như heo, nếu như Bùi Thần dám ăn ở hai lòng, cứ tìm tôi, tôi có đai đen Taekwondo, nhất định sẽ giúp cô dạy dỗ anh ta."
Tiểu Thiệu không nhịn được nói: "Chị Tang, chị cũng quá bạo lực rồi."
"Không có biện pháp, thế giới này nhiều cám dỗ lắm, đối phó với đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vẫn phải ít dịu dàng, nhiều bạo lực một chút thì tốt hơn."
Nói xong, Tiểu Thiệu phì cười, Tiểu Phùng ở bên cạnh phát run.
Tần Khai Hân cười không nổi, vụng trộm liếc Bùi Thần.
Thản nhiên, quá thản nhiên!
Lời này rõ ràng là nói anh mà?
Rất muốn học theo Lạc Tang, ít dịu dàng, nhiều bạo lực một chút!
Chỉ có điều, Tần Khai Hân sờ cánh tay rắn chắc của Bùi Thần qua lớp áo sơ mi... Ặc, bạo lực không giải quyết được vấn đề, phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt.
Buổi tối, Tần Khai Hân nằm trên giường gửi Wechat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Gọi Mạn Mạn khẩn cấp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Chuyện gì?
Bánh kem dâu tây: Núi băng có nhiều fan nữ như vậy, áp lực của cậu lớn không?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này? Có fan nữ quấn học trưởng nhà cậu?
Bánh kem dâu tây: (tot) ~~
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Thái độ anh ta thế nào?
Bánh kem dâu tây: Không nhìn ra thái độ gì cả.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Anh ta không có thái độ gì, vậy thì phải xem thái độ của cậu rồi.
Bánh kem dâu tây: Là sao?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu phải trông chừng, theo sát anh ta.
Bánh kem dâu tây: Mình phải trông chừng anh ấy?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Dùng hành động nói cho người khác biết, anh ta là của ngươi.
Bánh kem dâu tây: (⊙o⊙)???
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Không nói nữa, chúng mình ra ngoài ăn khuya đây, còn nhiều thời gian, cậu cứ từ từ tìm hiểu đi!
Tần Khai Hân đen mặt cất di động, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phòng tắm.
Mấy ngày nay cô không ở đây, Bùi Thần đã đổi sang phòng lớn hơn, sáng hơn, tuy nhiên lại có một khuyết điểm vô cùng nghiêm trọng - - cả bốn phía phòng tắm đều là kính mờ.
Mặc dù không nhìn rõ người bên trong, chỉ có thể thấy bóng đen mờ mờ ảo ảo, nhưng như thế càng...
Tần Khai Hân chui đầu vào chăn, mặt nóng bừng.
Một lúc lâu sau, Bùi Thần tắm rửa xong ra ngoài, yên lặng ngồi bên giường, bật đèn ngủ đầu giường phía anh.
Tần Khai Hân len lén thò nửa đầu khỏi chăn, thấy anh đưa lưng về phía cô, trên người mặc áo tắm sẫm màu, bóng dáng cao lớn che hơn nửa ánh đèn, đang cúi đầu, đọc sách.
Cô hồi tưởng lại một màn vừa rồi trong phòng tắm, bỗng nhiên có chút hít thở không thông, cẩn thận vén lên chăn lên.
Bùi Thần bị quấy rầy, xoay người lại, nhìn cô chằm chằm.
Cô cứng đờ, lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, đành phải tìm một đề tài biết rõ còn cố hỏi: "Anh... tắm xong rồi?"
"Ừm, em đi tắm đi."
Cô nhớ tới phòng tắm bằng kính mờ kia, sợ hãi: "Lát nữa em tắm sau."
"Được." Anh khẽ gật đầu, xoay người, tiếp tục đọc sách.
Căn phòng trở nên im lặng, Tần Khai Hân chăm chú nhìn bóng lưng Bùi Thần, cảm thấy làm sao cũng không thích hợp.
Trước đây, chỉ cần hai người bọn họ đơn độc ở một phòng, Bùi Thần đều chủ động đến nỗi không thể kiềm chế, cũng bởi vì như vậy, cô mới bỏ chạy tới chỗ Tiết Mạn tị nạn.
Bây giờ thì sao, cô mới đi mấy ngày mà anh đã thay đổi, ngồi bên giường lẳng lặng đọc sách, ngay cả nói cũng không nói một câu.
Chẳng lẽ anh đã chán ghét cô rồi?
"Học trưởng..." Cô không nhịn được, đưa tay ra ngoài, dùng ngón tay chọc chọc eo Bùi Thần.
"Hửm?" Anh đặt sách xuống, quay đầu lại.
"Anh đang đọc sách gì đó?" Cô không quanh co.
Anh chìa sách ra, là một cuốn sách về Phật học.
Cô hoảng sợ, Bùi Thần đây là muốn xuất gia sao?
Anh vỗ nhẹ đầu cô: "Anh xem một lát nữa, em mệt mỏi thì ngủ trước đi." Dứt lời, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Không mệt, hoàn toàn không mệt!
Tần Khai Hân chui ra khỏi chăn, trong lúc xúc động, ôm đăng sau lưng Bùi Thần: "Học trưởng..." Giọng điệu này, chính cô nghe cũng phải nổi cả da gà.
"Em làm sao vậy?" Bùi Thần bỏ sách ra, tay đổi sang xoa đầu cô giống như sờ thú cưng.
Cô gối đầu lên đùi anh, thủ thỉ làm nũng: "Chúng ta không gặp nhau mấy ngày rồi?"
Bùi Thần nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Ba ngày?"
Rõ ràng là bốn ngày! Cô nén giận, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay anh làm gì vậy?"
Anh sắp không nhịn được mà cười ra tiếng nhưng vẫn cố kìm nén: "Cũng không có gì, chủ yếu là lo chuyện triển lãm cá nhân và toạ đàm, rảnh rỗi thì đọc sách."
Thật đúng là tự tại! Tần Khai Hân truy hỏi: "Hôm nay em đến, có rất nhiều nhân đang nghe anh diễn thuyết, mỗi buổi đều có người nhiều như vậy?"
"Ừm." Anh gật đầu.
"Diêu Điềm Điềm... buổi nào cũng tới?"
"Cô ấy sao?" Bùi Thần nghĩ nghĩ, "Chắc là thế."
Anh lại còn giả vờ, rõ ràng mỗi lần đều chú ý người ta!
"Học trưởng!" Cô giận dỗi, lập tức đứng dậy.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Dịu dàng, phải dịu dàng! Trong lòng cô tự nhủ, nói: "Em có thể đi nghe mỗi buổi tọa đàm hay không?"
"Không cần thiết." Anh nhàn nhạt nói.
Thế mà anh còn để người ta đi nghe!
"Tại sao?" Cô nổi giận thật sự, mắt hạnh trừng anh, không giả vờ nổi nữa.
Còn anh, cũng không nín nhịn được, bật cười: "Bởi vì Tiểu Hân nhà chúng ta sẽ ghen."
"..." Cô bỗng nhiên không biết nói gì, quay mặt đi, "Em... Em mới không thèm ăn dấm chua..."
"Thật?" Anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, khóe miệng mang theo ý cười.
"Thật!" Cảm giác bị nhìn thấu thật không tốt chút nào, cô vừa thẹn vừa cáu, đẩy tay anh ra, quật cường nói, "Em không rảnh rỗi mà ghen với anh đâu, em rất bận được chưa? Phải lên lớp, phải học tập, lại phải..."
"Lại phải cái gì?" Anh ép sát cô, lấy tay nâng cằm cô lên lần nữa.
Ánh mắt kia, tràn đầy tin tưởng, nhất định phải có.
Tần Khai Hân lập tức rối rắm: "Em còn phải tới phòng tập thể hình, Mạn Mạn giới thiệu cho em một huấn luyện viên rất đẹp trai, cơ ngực nở... Ưm..."
Không nói được, bị hôn.
Đây là một nụ hôn đầy tính xâm lược, anh ngậm chặt miệng nhỏ đang lải nhải của cô, thừa dịp cô không chú ý hé miệng ra, nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, đi vào cướp đoạt hơi thở của cô không chút kiêng nể khiến lòng cô rối loạn.
Tần Khai Hân chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, tê dại từ đầu lưỡi đến bàn chân, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, anh đã kết thúc nụ hôn, cầm lấy tay cô, đưa vào trong áo tắm, áp vào ngực mình, hỏi: "Giống như vậy sao?"
"..." Cảm xúc dưới tay vô cùng rắn chắc, mặt cô đỏ bừng, không nói nên lời.
"Hay là như thế này?" Anh cầm lấy tay cô, xê dịch xuống dưới.
"!!!"
Cô giống như bị điện giật, vội rút tay về, ngồi dậy: "Em đi tắm!"
Nhưng mà, cái tay kia lại nắm chặt cổ tay cô không rời, anh nói: "Cùng tắm."
Cô trừng mắt: "Không phải anh mới tắm xong sao?"
Anh nghiêm túc: "Bị em chạm bẩn rồi."
Chạm bẩn rồi... Chạm bẩn rồi... Chạm bẩn rồi...
Tần Khai Hân mờ mịt: Nói cũng có lý, cô vậy mà không có cách nào phản bác.
Thởi điểm Tần Khai Hân đi lên bục, vẫn còn có bảy tám nữ sinh vây quanh anh hỏi han, anh đều thành thật trả lời, mắt không hề nhìn nơi khác.
"Khụ khụ!" Tần Khai Hân ho khan hai tiếng.
Bùi Thần nhìn thấy cô, ngẩng đầu ý bảo cô đợi một lát, rồi lại lập tức cúi đầu, ‘thân thiết’ nói chuyện với mấy cô gái kia.
Nhất thời trong lòng cô sinh ra ghen tỵ.
Cô khẽ cắn môi, đi qua, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Học trưởng..." Giọng nói mềm mại tức thì bị chôn vùi trong tiếng líu ríu thảo luận của nhóm nữ sinh.
Trong nhóm người có một cô gái xinh đẹp nhất, mặc váy chiffon màu trắng, tựa rất gần Bùi Thần, đôi mắt đẹp thâm tình nhìn anh, giọng vô cùng ngọt ngào, tiếng "Thầy Bùi" kéo dài âm cuối lại mang theo ý làm nũng, khiến xương cốt người nghe sắp bủn rủn ra rồi...
Cả người Tần Khai Hân nổi đầy da gà.
Nếu một người bắt đầu ăn dấm chua, thật là ngăn cũng không ngăn được, Tần Khai Hân vận khí đan điền, hô lớn: "Học trưởng!"
Lần này, tất cả mọi người đều nghe thấy, mấy nữ sinh dừng lại, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, tươi cười bước đến, bám lấy cánh tay Bùi Thần: "A, ngại quá... Các vị, chúng tôi có hẹn cùng đi ăn cơm, phiền các vị hôm nào hỏi lại có được không?" Nói xong, mắt nhìn Bùi Thần.
Nhìn qua giống như đắm đuối đưa tình, kỳ thực nội tâm đang gao thét: Đừng thất thần nữa, anh mau nói đi mau nói đi!
Ánh mắt này, thật sự quá đáng yêu, Bùi Thần không nhịn được bật cười, còn chưa kịp nói chuyện, nữ sinh áo trắng đã mở miệng rồi.
"Thầy Bùi, vị này chính là..." Rõ ràng Tần Khai Hân đứng ngay trước mắt mà vẫn hỏi Bùi Thần, một đôi mắt to ngập nước, vô tội nhìn anh, giọng vẫn ngọt chết người.
Tần Khai Hân nhìn một màn này, bắt đầu khó chịu.
Ngược lại cô gái bên cạnh, hình như là người đã gặp qua họ ở bữa cơm lần trước, có lòng tốt nhắc nhở nữ sinh áo trắng một câu: "Đây là vị hôn thê của thầy Bùi."
Không sai, chị đây chính là vị hôn thê đấy, biết chưa!
Tần Khai Hân ưỡn ngực, dịu dàng nói: "Xin chào."
Nữ sinh áo trắng không biến sắc, tươi cười nhìn về phía Tần Khai Hân, ngọt ngào nói: "Chào chị, em là Diêu Điềm Điềm, là fan trung thành của thầy Bùi, mỗi buổi toạ đàm của thầy em đều tới xem, chị đúng là tinh mắt, tìm được một người bạn trai ưu tú như vậy."
"..." Tần Khai Hân vốn đang hừng hực ý chí chiến đấu, nghe Diêu Điềm Điềm nói xong, bỗng cảm thấy mờ mịt, không biết nên đáp lại thế nào, đành phải cứng ngắc nói: "Cảm ơn."
"Hai người đã có hẹn, em đây không quấy rầy thầy nữa." Diêu Điềm Điềm lại nhìn Bùi Thần, "Thầy Bùi, cảm ơn thầy đã trả lời nhiều vấn đề của em như vậy, tọa đàm lần sau em sẽ lại đến, hi vọng thầy có thể cho em một một cơ hội, gia nhập nhóm của thầy. Cuối cùng, chúc hai người hẹn hò vui vẻ!"
"Chúng em cũng muốn gia nhập!" Mấy cô gái khác nhao nhao phụ họa.
Bùi Thần bên này không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ cảm ơn bọn họ đã ủng hộ.
Sau đó, người giải tán hết.
Đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người Tần Khai Hân và Bùi Thần, trong lòng cô chợt luống cuống.
Rõ ràng là cô đến để tuyên bố chủ quyền nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, vừa nhóm nữ sinh vẫn sùng bái Bùi Thần như cũ.
Chẳng lẽ đúng là cô không có cảm giác nguy hiểm ư?
Tần Khai Hân đang buồn bực, Bùi Thần đột nhiên hỏi: "Em muốn đi đâu ăn cơm?"
Suy nghĩ bị cắt ngang, tâm tình cô càng thêm phiền muộn: "Tùy anh, chỗ nào cũng được."
"Vậy đi thôi." Anh nói xong, mang theo cô ra khỏi đại sảnh.
Hai người vừa ra ngoài đã gặp Tiểu Phùng, Tiểu Thiệu nghênh diện đi tới.
Tiểu Phùng vừa nhìn thấy Bùi Thần, lập tức cười tít mắt, vẻ mặt khoa trương miêu tả: "Anh Thần, anh không biết đâu, vừa rồi có nhóm nữ sinh quấn em, hỏi em Wechat của anh, đời này em còn chưa bị nhiều nữ sinh vây quanh như vậy, suýt nữa đã ngã xuống dưới viên đạn bọc đường của địch!"
Tiểu Thiệu xấu hổ nhìn Tần Khai Hân, huých nhẹ cậu ta một cái.
Tiểu Phùng bừng tỉnh, vội vàng giải thích: "Chị dâu, chị cứ yên tâm, mặc dù anh Thần rất được hoan nghênh, nhưng mà phương thức liên lạc của anh, cho dù người ta trưởng thành xinh đẹp như Phạm Băng Băng, em tuyệt đối cũng không tiết lộ!"
"Vậy nếu giống tôi thì sao?" Lạc Tang không biết đi đến từ khi nào, cười xấu xa khoác vai Tiểu Phùng.
Bị Lạc Tang đùa giỡn, cậu ta lập tức đỏ mặt, nói không ra lời.
Lạc Tang chế nhạo: "Cậu xem, nhanh như vậy đã thất thủ, lại còn luôn miệng bảo người ta yên tâm." Dứt lời, nhìn về phía Tần khai mừng rỡ, "Tiểu Hân, cô cũng đừng gửi gắm hi vọng vào đồng đội như heo, nếu như Bùi Thần dám ăn ở hai lòng, cứ tìm tôi, tôi có đai đen Taekwondo, nhất định sẽ giúp cô dạy dỗ anh ta."
Tiểu Thiệu không nhịn được nói: "Chị Tang, chị cũng quá bạo lực rồi."
"Không có biện pháp, thế giới này nhiều cám dỗ lắm, đối phó với đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vẫn phải ít dịu dàng, nhiều bạo lực một chút thì tốt hơn."
Nói xong, Tiểu Thiệu phì cười, Tiểu Phùng ở bên cạnh phát run.
Tần Khai Hân cười không nổi, vụng trộm liếc Bùi Thần.
Thản nhiên, quá thản nhiên!
Lời này rõ ràng là nói anh mà?
Rất muốn học theo Lạc Tang, ít dịu dàng, nhiều bạo lực một chút!
Chỉ có điều, Tần Khai Hân sờ cánh tay rắn chắc của Bùi Thần qua lớp áo sơ mi... Ặc, bạo lực không giải quyết được vấn đề, phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút mới tốt.
Buổi tối, Tần Khai Hân nằm trên giường gửi Wechat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Gọi Mạn Mạn khẩn cấp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Chuyện gì?
Bánh kem dâu tây: Núi băng có nhiều fan nữ như vậy, áp lực của cậu lớn không?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này? Có fan nữ quấn học trưởng nhà cậu?
Bánh kem dâu tây: (tot) ~~
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Thái độ anh ta thế nào?
Bánh kem dâu tây: Không nhìn ra thái độ gì cả.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Anh ta không có thái độ gì, vậy thì phải xem thái độ của cậu rồi.
Bánh kem dâu tây: Là sao?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu phải trông chừng, theo sát anh ta.
Bánh kem dâu tây: Mình phải trông chừng anh ấy?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Dùng hành động nói cho người khác biết, anh ta là của ngươi.
Bánh kem dâu tây: (⊙o⊙)???
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Không nói nữa, chúng mình ra ngoài ăn khuya đây, còn nhiều thời gian, cậu cứ từ từ tìm hiểu đi!
Tần Khai Hân đen mặt cất di động, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phòng tắm.
Mấy ngày nay cô không ở đây, Bùi Thần đã đổi sang phòng lớn hơn, sáng hơn, tuy nhiên lại có một khuyết điểm vô cùng nghiêm trọng - - cả bốn phía phòng tắm đều là kính mờ.
Mặc dù không nhìn rõ người bên trong, chỉ có thể thấy bóng đen mờ mờ ảo ảo, nhưng như thế càng...
Tần Khai Hân chui đầu vào chăn, mặt nóng bừng.
Một lúc lâu sau, Bùi Thần tắm rửa xong ra ngoài, yên lặng ngồi bên giường, bật đèn ngủ đầu giường phía anh.
Tần Khai Hân len lén thò nửa đầu khỏi chăn, thấy anh đưa lưng về phía cô, trên người mặc áo tắm sẫm màu, bóng dáng cao lớn che hơn nửa ánh đèn, đang cúi đầu, đọc sách.
Cô hồi tưởng lại một màn vừa rồi trong phòng tắm, bỗng nhiên có chút hít thở không thông, cẩn thận vén lên chăn lên.
Bùi Thần bị quấy rầy, xoay người lại, nhìn cô chằm chằm.
Cô cứng đờ, lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, đành phải tìm một đề tài biết rõ còn cố hỏi: "Anh... tắm xong rồi?"
"Ừm, em đi tắm đi."
Cô nhớ tới phòng tắm bằng kính mờ kia, sợ hãi: "Lát nữa em tắm sau."
"Được." Anh khẽ gật đầu, xoay người, tiếp tục đọc sách.
Căn phòng trở nên im lặng, Tần Khai Hân chăm chú nhìn bóng lưng Bùi Thần, cảm thấy làm sao cũng không thích hợp.
Trước đây, chỉ cần hai người bọn họ đơn độc ở một phòng, Bùi Thần đều chủ động đến nỗi không thể kiềm chế, cũng bởi vì như vậy, cô mới bỏ chạy tới chỗ Tiết Mạn tị nạn.
Bây giờ thì sao, cô mới đi mấy ngày mà anh đã thay đổi, ngồi bên giường lẳng lặng đọc sách, ngay cả nói cũng không nói một câu.
Chẳng lẽ anh đã chán ghét cô rồi?
"Học trưởng..." Cô không nhịn được, đưa tay ra ngoài, dùng ngón tay chọc chọc eo Bùi Thần.
"Hửm?" Anh đặt sách xuống, quay đầu lại.
"Anh đang đọc sách gì đó?" Cô không quanh co.
Anh chìa sách ra, là một cuốn sách về Phật học.
Cô hoảng sợ, Bùi Thần đây là muốn xuất gia sao?
Anh vỗ nhẹ đầu cô: "Anh xem một lát nữa, em mệt mỏi thì ngủ trước đi." Dứt lời, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Không mệt, hoàn toàn không mệt!
Tần Khai Hân chui ra khỏi chăn, trong lúc xúc động, ôm đăng sau lưng Bùi Thần: "Học trưởng..." Giọng điệu này, chính cô nghe cũng phải nổi cả da gà.
"Em làm sao vậy?" Bùi Thần bỏ sách ra, tay đổi sang xoa đầu cô giống như sờ thú cưng.
Cô gối đầu lên đùi anh, thủ thỉ làm nũng: "Chúng ta không gặp nhau mấy ngày rồi?"
Bùi Thần nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Ba ngày?"
Rõ ràng là bốn ngày! Cô nén giận, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay anh làm gì vậy?"
Anh sắp không nhịn được mà cười ra tiếng nhưng vẫn cố kìm nén: "Cũng không có gì, chủ yếu là lo chuyện triển lãm cá nhân và toạ đàm, rảnh rỗi thì đọc sách."
Thật đúng là tự tại! Tần Khai Hân truy hỏi: "Hôm nay em đến, có rất nhiều nhân đang nghe anh diễn thuyết, mỗi buổi đều có người nhiều như vậy?"
"Ừm." Anh gật đầu.
"Diêu Điềm Điềm... buổi nào cũng tới?"
"Cô ấy sao?" Bùi Thần nghĩ nghĩ, "Chắc là thế."
Anh lại còn giả vờ, rõ ràng mỗi lần đều chú ý người ta!
"Học trưởng!" Cô giận dỗi, lập tức đứng dậy.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Dịu dàng, phải dịu dàng! Trong lòng cô tự nhủ, nói: "Em có thể đi nghe mỗi buổi tọa đàm hay không?"
"Không cần thiết." Anh nhàn nhạt nói.
Thế mà anh còn để người ta đi nghe!
"Tại sao?" Cô nổi giận thật sự, mắt hạnh trừng anh, không giả vờ nổi nữa.
Còn anh, cũng không nín nhịn được, bật cười: "Bởi vì Tiểu Hân nhà chúng ta sẽ ghen."
"..." Cô bỗng nhiên không biết nói gì, quay mặt đi, "Em... Em mới không thèm ăn dấm chua..."
"Thật?" Anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, khóe miệng mang theo ý cười.
"Thật!" Cảm giác bị nhìn thấu thật không tốt chút nào, cô vừa thẹn vừa cáu, đẩy tay anh ra, quật cường nói, "Em không rảnh rỗi mà ghen với anh đâu, em rất bận được chưa? Phải lên lớp, phải học tập, lại phải..."
"Lại phải cái gì?" Anh ép sát cô, lấy tay nâng cằm cô lên lần nữa.
Ánh mắt kia, tràn đầy tin tưởng, nhất định phải có.
Tần Khai Hân lập tức rối rắm: "Em còn phải tới phòng tập thể hình, Mạn Mạn giới thiệu cho em một huấn luyện viên rất đẹp trai, cơ ngực nở... Ưm..."
Không nói được, bị hôn.
Đây là một nụ hôn đầy tính xâm lược, anh ngậm chặt miệng nhỏ đang lải nhải của cô, thừa dịp cô không chú ý hé miệng ra, nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, đi vào cướp đoạt hơi thở của cô không chút kiêng nể khiến lòng cô rối loạn.
Tần Khai Hân chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, tê dại từ đầu lưỡi đến bàn chân, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, anh đã kết thúc nụ hôn, cầm lấy tay cô, đưa vào trong áo tắm, áp vào ngực mình, hỏi: "Giống như vậy sao?"
"..." Cảm xúc dưới tay vô cùng rắn chắc, mặt cô đỏ bừng, không nói nên lời.
"Hay là như thế này?" Anh cầm lấy tay cô, xê dịch xuống dưới.
"!!!"
Cô giống như bị điện giật, vội rút tay về, ngồi dậy: "Em đi tắm!"
Nhưng mà, cái tay kia lại nắm chặt cổ tay cô không rời, anh nói: "Cùng tắm."
Cô trừng mắt: "Không phải anh mới tắm xong sao?"
Anh nghiêm túc: "Bị em chạm bẩn rồi."
Chạm bẩn rồi... Chạm bẩn rồi... Chạm bẩn rồi...
Tần Khai Hân mờ mịt: Nói cũng có lý, cô vậy mà không có cách nào phản bác.
Tác giả :
Ức Cẩm