Đầu Lâu Hoa Hồng
Chương 29
Vậy luôn?
Mẹ nó, chuyện này cũng phải xảy ra bằng được?
Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm bóng dáng Từ Bỉnh Nhiên cách đó không xa, con sâu hoài nghi bắt đầu lục đục thò đầu lên, thế quái nào gần đây lại thường xuyên chạm mặt nhau nhỉ? Trùng hợp kiểu gì mà vừa gặp một lần, mấy hôm sau đều xuất hiện ở một địa điểm vào cùng một khoảng thời gian? Hay là do lần này cô mới bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của anh, nói không chừng trước đây hai người cũng từng đi chung chuyến, chỉ là cô không để ý mà thôi.
Hạ Thính Nam càng nghĩ càng lú, cô không nhìn được bèn ngước mắt nhìn người đàn ông.
Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên lại cúi đầu nghỉ ngơi, cần cổ phía sau phô ra đường cong rắn chắc, anh không hề để ý đến cô.
Xe buýt vừa đi được một đoạn đã dừng lại đón trả khách như cũ, sau khi lên xe, Hạ Thính Nam vịn lấy tay cầm, lúi cúi đi xuống cuối. Hôm nay sau khi tan làm, cô còn ra ngoài bay nhảy một lúc mới về nhà, không ngờ thế mà vẫn gặp phải Từ Bỉnh Nhiên. Bây giờ trong đầu cô vô cùng xoắn xuýt, không biết có nên đi tới chào hỏi hay không.
Tài xế đột nhiên phanh gấp.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, cả người Hạ Thính Nam mất kiểm soát, chân trái vấp chân phải, hai chân xoay thành một vòng xoắn ốc duyên dáng.
“Rầm ….!”
Mọi người trên xe đều ngoái đầu nhìn, ngay cả bác tài xế tay lái lụa cũng nhìn cô đầy khiếp sợ, tựa như trước giờ chưa một ai chứng kiến hình ảnh độc đáo thế này.
Hai mắt Hạ Thính Nam đờ đẫn nhìn sàn xe bus màu xám nhạt, cả người cứng đơ như người máy mắc lỗi lập trình. Giờ phút này, cô cực kì nghi ngờ sáng nay ra đã bước nhầm chân khi ra khỏi cửa.
Xe phanh gấp làm Từ Bỉnh Nhiên đổ người về phía trước, hai mắt giật mình mở to, sau đó trơ mắt chiếm ngưỡng vòng quay của Hạ Thính Nam. Anh vội vàng đứng lên theo thói quen, hai tay dang rộng định đỡ người trước mắt, không ngờ lại trông thấy đối phương cúi đầu, cánh tay nhỏ bé xua nhẹ hai cái, ra hiệu anh đừng tới gần, động tác vô cùng bối rối.
Anh híp mắt, chậm rãi thu tay lại.
Tài xế tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, lớn tiếng hỏi: “Cô gái phía sau, cô không sao chứ?”
Không sao? Làm sao cô lại không sao cho được? Có sao đấy! Không những sao mà còn trăng nữa!
Hạ Thính Nam tức đến phát điên, không bàn đến việc bác tài xế chưa đợi mọi người ổn định vị trí mà đã nổ máy, tại sao phanh lúc nào không phanh, lại đợi đến lúc cô đi tới chỗ Từ Bỉnh Nhiên mới phanh.
Cô không nhớ rõ lần cuối cùng mình vồ ếch là khi nào, hôm nay may mắn được ôn lại kỉ niệm cũ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạ Thính Nam hi vọng có được găng tay Vô cực của Thanos, chỉ cần búng tay một phát là có thể biến mất khỏi thế giới này.
Thấy Hạ Thính Nam mãi không trả, tài xế luống cuống, sợ cô khiếu nại lên ban quản lí, vội vàng hỏi: “Người đẹp, cô không sao chứ? Vừa rồi tôi không cố ý, có một xe khác lấn làn nên tôi không phản ứng kịp.”
Hạ Thính Nam chậm chạp đứng dậy, đầu vẫn cúi gằm, đi xuống hàng ghế cuối, sau đó lớn tiếng đáp: “Không sao!”
Mái tóc dài xõa tung che khuất khuôn mặt, nhìn qua khó có thể nhận ra. Từ Bỉnh Nhiên im lặng không lên tiếng, quay người về ghế ngồi, hai tay ôm ngực nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Sau khi yên vị ở hàng ghế cuối, Hạ Thính Nam thầm mắng hôm nay thật sự quá nát.
Cô tự nhủ: Xem ra ngày cô và Từ Bỉnh Nhiên tay bắt mặt mừng xem phải lùi vài ngày rồi.
Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không phải hôm nay!
Mười lăm phút sau, cô lại sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “Không như mong muốn.”
Hôm nay, Từ Bỉnh Nhiên dở chứng không xem điện thoại, xe vừa đến trạm dừng anh đã nhanh chóng xuống xe, vóc người to lớn đến mức Hạ Thính Nam lo lắng anh sẽ bị kẹt ở cửa.
Hiển nhiên là cô lo bò trắng răng.
Hạ Thính Nam thở phào một hơi, chậm rãi xuống xe, chân vừa chạm đất, hai mắt lập tức liếc tứ tung nhưng không thấy Từ Bỉnh Nhiên. Rõ ràng vừa nãy vẫn ở trước cô, bây giờ lại không thấy tăm hơi.
Trạm xe tương đối đông khách, người đứng kẻ ngồi, song người nào người nấy đều lấm tấm mồ hôi. Mấy chị gái trang điểm xinh đẹp liên tục hất tóc, sống chết muốn bảo vệ hình tượng, còn những người bình thường thì dùng tay vuốt nhẹ mồ hôi.
Hạ Thính Nam nhìn lướt qua đám đông, tự dưng trong người hơi bồn chồn, mất tự nhiên đưa tay vuốt đuôi tóc. Đột nhiên sau lưng lạnh toát, cô có một dự cảm bất thường.
“Đang tìm anh?”
Âm thanh quen thuộc, tựa như khoảng thời gian dài đằng đẵng xa cách không có tin tức chưa từng xảy ra. Cả người Hạ Thính Nam cứng đờ, cô lập tức quay người, là Từ Bỉnh Nhiên, hai mắt người đàn ông lạnh nhạt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Hạ Thính Nam có cảm giác bản thân như người nghi phạm, chỉ một giây nữa thôi, anh sẽ dùng biện pháp cưỡng chế kéo cô về đồn.
Cô sững người, Từ Bỉnh Nhiên chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng thế này mà nhìn cô, Hạ Thính Nam có chút không biết phải làm sao, khô khan nói: “Thật trùng hợp.”
Từ Bỉnh Nhiên dửng dưng trả lời: “Ừ, thật trùng hợp. Hôm nay sao không mang cuốn hỏi đáp?”
Hạ Thính Nam:?
“Anh nhận ra em rồi?” Cô mở tròn hai mắt, cả khuôn mặt nhỏ bày ra dáng vẻ khiếp sợ.
Từ Bỉnh Nhiên: “Ừm.”
Hạ Thính Nam lại mất tự nhiên vuốt vuốt tóc.
Tình hình nhận người thân này có hơi ngoài mong đợi, Hạ Thính Nam cực kì hối hận bản thân đêm qua lại lười gội đầu, đỉnh đầu cô bây giờ tỏa sáng lấp lánh, so với Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, cô đúng là không ra dáng con gái tẹo nào. Ánh mắt người đối diện còn lạnh lùng thế này, cô vừa xấu hổ vừa có chút buồn bực trong lòng.
Từ Bỉnh Nhiên đương nhiên không biết trong cái đầu nhỏ của cô đang chạy phương trình gì, tầm mắt anh tự nhiên mà đi theo chuyển động của Hạ Thính Nam. Sau đó lại chầm chậm cố định trên mặt cô, Hạ Thính Nam hôm nay chỉ trang điểm nhẹ, lớp phấn mỏng trên mũi bị mồ hôi rửa trôi đi mất, màu son môi cũng nhòe đi hơn nửa, chiếc lưỡi màu hồng phấn vô thức liếm láp miếng da chết ở môi dưới.
Hạ Thính Nam hắng giọng: “Nhận ra em từ lúc nào?”
“Hôm trước.”
“Hôm trước đã nhận ra rồi? Vậy sao anh không gọi em …” Hạ Thính Nam lẩm bẩm.
Từ Bỉnh Nhiên: “Anh tưởng em không muốn nhìn thấy anh.” Chỉ dựa trên mấy hành động gần đây của cô, anh cũng có thể nhìn ra.
Hạ Thính Nam nhớ lại mấy hành động kì quái của mình, càng nghĩ càng thấy khó xử: “Nào có, em là sợ xấu hổ thôi.”
“Tại sao?”
Hạ Thính Nam giải thích: “Em cũng nghĩ anh không muốn nhìn thấy em.”
Hai người mấy năm không liên lạc, cô tự nhiên mà cho rằng tí tình cảm mới chớm kia của Từ Bỉnh Nhiên với mình đã qua lâu rồi, thậm chí có khi anh ghét cô cũng nên, dù gì năm đó cũng là do cô chủ động muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Từ Bỉnh Nhiên từ chối cho ý kiến, vẻ mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Một giây sau, có người đạp xe từ phía sau Hạ Thính Nam vượt lên trước, Từ Bỉnh Nhiên lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo về lối đi bộ bên trong.
Từ Bỉnh Nhiên: “Cẩn thận một chút.”
Hạ Thính Nam cụp mắt nhìn cổ tay bị xiết chặt, cái đầu nhỏ khẽ gật tỏ ý đã biết.
Từ Bỉnh Nhiên chú ý tới biểu cảm kì lạ của cô, bàn tay nhanh chóng buông ra, giấu sau lưng.
“Còn đau không?” Anh đi thẳng về phía nhà mình, không có ý chờ Hạ Thính Nam.
Nhưng hai người lớn lên cùng nhau kia mà, Hạ Thính Nam rất nhanh đã hiểu ý anh, gộp hai bước thành một, đưa tay cho anh nhìn, “Không đau, em khỏe như nào anh còn không biết à.”
Khả năng linh hoạt của cô có khi còn hơn cả khỉ, năm xưa còn trèo cửa sổ nhà anh đến mức quen tay quen chân cơ mà. Mỗi lần Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô đu đeo cũng kinh hồn táng đảm, nhưng cô lại cực kì tự tin với kỹ thuật leo trèo đỉnh cao của mình, nếu to gan hơn, có khi đồng chí Hạ Thính Nam còn tham gia nhảy Parkour không chừng.
Anh cũng nhớ lại chuyện ngày trước, trầm mặc một chút, hỏi: “Về nhà ăn cơm?”
Tính tình cô vẫn luôn hoạt bát, bao năm cũng không thay đổi, Hạ Thính Nam không trả lời ngay, chỉ nhìn anh một cái, kỳ quái nói: “Em không về nhà thì xuống xe chỗ này làm gì, không phải hai ngày trước đã nhận ra em rồi à, vậy còn không biết em ăn bám gia đình, mỗi ngày ăn của nhà, xài của nhà?”
Từ Bỉnh Nhiên bị cô lốp bốp một tràng dài, mặt vẫn liệt như cũ chỉ là không muốn để ý tới cô.
??
Hai người cứ song song mà đi về phía trước, hai cánh tay cũng vì thế mà vô tình chạm vào nhau, Từ Bỉnh Nhiên nhích sang bên cạnh một bước tránh.
Hạ Thính Nam không để ý tới hành động của anh, trong đầu như bộ phim tua lại cảnh Từ Bỉnh Nhiên kéo cô khỏi bị xe đạp quẹt trúng, cô cảm thấy bản thân có vẻ hiểu lầm Từ Bỉnh Nhiên, anh vẫn như cũ, ngột ngạt, kiệm lời nhưng lại dịu dàng, tỉ mỉ.
“Lâu rồi không gặp, Từ Bỉnh Nhiên.” Hạ Thính Nam chủ động nói, “Anh đừng không trả lời câu nào chứ, kiểu này làm em có chút xấu hổ đấy. Ừm, còn nữa, anh sao lại đẹp trai thế này, ban đầu em còn không nhận ra anh nữa cơ.”
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh trả lời: “Em cũng đẹp.”
Hạ Thính Nam có nghĩ nát óc cũng không biết đây là lời thật lòng hay cũng chỉ là đáp lời cho có, nhưng cô vẫn có chút vui vẻ, khóe miệng không kiềm chế được mà khẽ kéo lên, cô cố ý làm ra vẻ ngại ngùng, giơ tay đập nhẹ vào vai Từ Bỉnh Nhiên, “Đúng không? Xem ra mắt anh vẫn còn sáng lắm.”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, đưa tay bóp nhẹ phần gáy trơn mịn, lòng bàn tay chạm phải một nhúm tóc tơ, Hạ Thính Nam cực kỳ sợ ngứa, cô phản xạ có điều kiện mà co rụt người lại, nhìn hệt như người không cổ. Lúc này, Từ Bỉnh Nhiên mới thỏa mãn mà buông tay ra, lại vỗ nhẹ lưng cô.
Từ Bỉnh Nhiên: “Đi thôi, về nhà.”
Hạ Thính Nam sửng sốt, sau đó lại vụng trộm mỉm cười: “Ba mẹ em hôm nay đều ở nhà.”
“Ừm.”
“Em có muốn …”
…
??
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, chậm rãi tản bộ trên con đường cả hai đã cùng đi qua không biết bao nhiêu năm. Hàng cây bên đường rợp bóng mát, màu lá xanh biếc dưới ánh mặt trời càng thêm tươi tắn, trong làn gió mát không ngừng xào xạc, các bạn nhỏ mặc trên người đồng phục học sinh tụm năm tụm bảy cùng nhau cười đùa.
Hạ Thính Nam đưa mắt nhìn về phía trước, con đường dường như kéo dài đến vô tận, nơi đó có trường Cấp hai của cô và Cấp ba của Từ Bỉnh Nhiên.
Một nam sinh mặc đồng phục trắng xanh đạp xe vượt qua hai người, trong chốc lát ấy, Hạ Thính Nam như thấy được Từ Bỉnh Nhiên thời niên thiếu, vừa non nớt lại sạch sẽ, ưa nhìn.
Mẹ nó, chuyện này cũng phải xảy ra bằng được?
Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm bóng dáng Từ Bỉnh Nhiên cách đó không xa, con sâu hoài nghi bắt đầu lục đục thò đầu lên, thế quái nào gần đây lại thường xuyên chạm mặt nhau nhỉ? Trùng hợp kiểu gì mà vừa gặp một lần, mấy hôm sau đều xuất hiện ở một địa điểm vào cùng một khoảng thời gian? Hay là do lần này cô mới bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của anh, nói không chừng trước đây hai người cũng từng đi chung chuyến, chỉ là cô không để ý mà thôi.
Hạ Thính Nam càng nghĩ càng lú, cô không nhìn được bèn ngước mắt nhìn người đàn ông.
Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên lại cúi đầu nghỉ ngơi, cần cổ phía sau phô ra đường cong rắn chắc, anh không hề để ý đến cô.
Xe buýt vừa đi được một đoạn đã dừng lại đón trả khách như cũ, sau khi lên xe, Hạ Thính Nam vịn lấy tay cầm, lúi cúi đi xuống cuối. Hôm nay sau khi tan làm, cô còn ra ngoài bay nhảy một lúc mới về nhà, không ngờ thế mà vẫn gặp phải Từ Bỉnh Nhiên. Bây giờ trong đầu cô vô cùng xoắn xuýt, không biết có nên đi tới chào hỏi hay không.
Tài xế đột nhiên phanh gấp.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, cả người Hạ Thính Nam mất kiểm soát, chân trái vấp chân phải, hai chân xoay thành một vòng xoắn ốc duyên dáng.
“Rầm ….!”
Mọi người trên xe đều ngoái đầu nhìn, ngay cả bác tài xế tay lái lụa cũng nhìn cô đầy khiếp sợ, tựa như trước giờ chưa một ai chứng kiến hình ảnh độc đáo thế này.
Hai mắt Hạ Thính Nam đờ đẫn nhìn sàn xe bus màu xám nhạt, cả người cứng đơ như người máy mắc lỗi lập trình. Giờ phút này, cô cực kì nghi ngờ sáng nay ra đã bước nhầm chân khi ra khỏi cửa.
Xe phanh gấp làm Từ Bỉnh Nhiên đổ người về phía trước, hai mắt giật mình mở to, sau đó trơ mắt chiếm ngưỡng vòng quay của Hạ Thính Nam. Anh vội vàng đứng lên theo thói quen, hai tay dang rộng định đỡ người trước mắt, không ngờ lại trông thấy đối phương cúi đầu, cánh tay nhỏ bé xua nhẹ hai cái, ra hiệu anh đừng tới gần, động tác vô cùng bối rối.
Anh híp mắt, chậm rãi thu tay lại.
Tài xế tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, lớn tiếng hỏi: “Cô gái phía sau, cô không sao chứ?”
Không sao? Làm sao cô lại không sao cho được? Có sao đấy! Không những sao mà còn trăng nữa!
Hạ Thính Nam tức đến phát điên, không bàn đến việc bác tài xế chưa đợi mọi người ổn định vị trí mà đã nổ máy, tại sao phanh lúc nào không phanh, lại đợi đến lúc cô đi tới chỗ Từ Bỉnh Nhiên mới phanh.
Cô không nhớ rõ lần cuối cùng mình vồ ếch là khi nào, hôm nay may mắn được ôn lại kỉ niệm cũ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạ Thính Nam hi vọng có được găng tay Vô cực của Thanos, chỉ cần búng tay một phát là có thể biến mất khỏi thế giới này.
Thấy Hạ Thính Nam mãi không trả, tài xế luống cuống, sợ cô khiếu nại lên ban quản lí, vội vàng hỏi: “Người đẹp, cô không sao chứ? Vừa rồi tôi không cố ý, có một xe khác lấn làn nên tôi không phản ứng kịp.”
Hạ Thính Nam chậm chạp đứng dậy, đầu vẫn cúi gằm, đi xuống hàng ghế cuối, sau đó lớn tiếng đáp: “Không sao!”
Mái tóc dài xõa tung che khuất khuôn mặt, nhìn qua khó có thể nhận ra. Từ Bỉnh Nhiên im lặng không lên tiếng, quay người về ghế ngồi, hai tay ôm ngực nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Sau khi yên vị ở hàng ghế cuối, Hạ Thính Nam thầm mắng hôm nay thật sự quá nát.
Cô tự nhủ: Xem ra ngày cô và Từ Bỉnh Nhiên tay bắt mặt mừng xem phải lùi vài ngày rồi.
Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không phải hôm nay!
Mười lăm phút sau, cô lại sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “Không như mong muốn.”
Hôm nay, Từ Bỉnh Nhiên dở chứng không xem điện thoại, xe vừa đến trạm dừng anh đã nhanh chóng xuống xe, vóc người to lớn đến mức Hạ Thính Nam lo lắng anh sẽ bị kẹt ở cửa.
Hiển nhiên là cô lo bò trắng răng.
Hạ Thính Nam thở phào một hơi, chậm rãi xuống xe, chân vừa chạm đất, hai mắt lập tức liếc tứ tung nhưng không thấy Từ Bỉnh Nhiên. Rõ ràng vừa nãy vẫn ở trước cô, bây giờ lại không thấy tăm hơi.
Trạm xe tương đối đông khách, người đứng kẻ ngồi, song người nào người nấy đều lấm tấm mồ hôi. Mấy chị gái trang điểm xinh đẹp liên tục hất tóc, sống chết muốn bảo vệ hình tượng, còn những người bình thường thì dùng tay vuốt nhẹ mồ hôi.
Hạ Thính Nam nhìn lướt qua đám đông, tự dưng trong người hơi bồn chồn, mất tự nhiên đưa tay vuốt đuôi tóc. Đột nhiên sau lưng lạnh toát, cô có một dự cảm bất thường.
“Đang tìm anh?”
Âm thanh quen thuộc, tựa như khoảng thời gian dài đằng đẵng xa cách không có tin tức chưa từng xảy ra. Cả người Hạ Thính Nam cứng đờ, cô lập tức quay người, là Từ Bỉnh Nhiên, hai mắt người đàn ông lạnh nhạt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Hạ Thính Nam có cảm giác bản thân như người nghi phạm, chỉ một giây nữa thôi, anh sẽ dùng biện pháp cưỡng chế kéo cô về đồn.
Cô sững người, Từ Bỉnh Nhiên chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng thế này mà nhìn cô, Hạ Thính Nam có chút không biết phải làm sao, khô khan nói: “Thật trùng hợp.”
Từ Bỉnh Nhiên dửng dưng trả lời: “Ừ, thật trùng hợp. Hôm nay sao không mang cuốn hỏi đáp?”
Hạ Thính Nam:?
“Anh nhận ra em rồi?” Cô mở tròn hai mắt, cả khuôn mặt nhỏ bày ra dáng vẻ khiếp sợ.
Từ Bỉnh Nhiên: “Ừm.”
Hạ Thính Nam lại mất tự nhiên vuốt vuốt tóc.
Tình hình nhận người thân này có hơi ngoài mong đợi, Hạ Thính Nam cực kì hối hận bản thân đêm qua lại lười gội đầu, đỉnh đầu cô bây giờ tỏa sáng lấp lánh, so với Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, cô đúng là không ra dáng con gái tẹo nào. Ánh mắt người đối diện còn lạnh lùng thế này, cô vừa xấu hổ vừa có chút buồn bực trong lòng.
Từ Bỉnh Nhiên đương nhiên không biết trong cái đầu nhỏ của cô đang chạy phương trình gì, tầm mắt anh tự nhiên mà đi theo chuyển động của Hạ Thính Nam. Sau đó lại chầm chậm cố định trên mặt cô, Hạ Thính Nam hôm nay chỉ trang điểm nhẹ, lớp phấn mỏng trên mũi bị mồ hôi rửa trôi đi mất, màu son môi cũng nhòe đi hơn nửa, chiếc lưỡi màu hồng phấn vô thức liếm láp miếng da chết ở môi dưới.
Hạ Thính Nam hắng giọng: “Nhận ra em từ lúc nào?”
“Hôm trước.”
“Hôm trước đã nhận ra rồi? Vậy sao anh không gọi em …” Hạ Thính Nam lẩm bẩm.
Từ Bỉnh Nhiên: “Anh tưởng em không muốn nhìn thấy anh.” Chỉ dựa trên mấy hành động gần đây của cô, anh cũng có thể nhìn ra.
Hạ Thính Nam nhớ lại mấy hành động kì quái của mình, càng nghĩ càng thấy khó xử: “Nào có, em là sợ xấu hổ thôi.”
“Tại sao?”
Hạ Thính Nam giải thích: “Em cũng nghĩ anh không muốn nhìn thấy em.”
Hai người mấy năm không liên lạc, cô tự nhiên mà cho rằng tí tình cảm mới chớm kia của Từ Bỉnh Nhiên với mình đã qua lâu rồi, thậm chí có khi anh ghét cô cũng nên, dù gì năm đó cũng là do cô chủ động muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Từ Bỉnh Nhiên từ chối cho ý kiến, vẻ mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Một giây sau, có người đạp xe từ phía sau Hạ Thính Nam vượt lên trước, Từ Bỉnh Nhiên lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo về lối đi bộ bên trong.
Từ Bỉnh Nhiên: “Cẩn thận một chút.”
Hạ Thính Nam cụp mắt nhìn cổ tay bị xiết chặt, cái đầu nhỏ khẽ gật tỏ ý đã biết.
Từ Bỉnh Nhiên chú ý tới biểu cảm kì lạ của cô, bàn tay nhanh chóng buông ra, giấu sau lưng.
“Còn đau không?” Anh đi thẳng về phía nhà mình, không có ý chờ Hạ Thính Nam.
Nhưng hai người lớn lên cùng nhau kia mà, Hạ Thính Nam rất nhanh đã hiểu ý anh, gộp hai bước thành một, đưa tay cho anh nhìn, “Không đau, em khỏe như nào anh còn không biết à.”
Khả năng linh hoạt của cô có khi còn hơn cả khỉ, năm xưa còn trèo cửa sổ nhà anh đến mức quen tay quen chân cơ mà. Mỗi lần Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô đu đeo cũng kinh hồn táng đảm, nhưng cô lại cực kì tự tin với kỹ thuật leo trèo đỉnh cao của mình, nếu to gan hơn, có khi đồng chí Hạ Thính Nam còn tham gia nhảy Parkour không chừng.
Anh cũng nhớ lại chuyện ngày trước, trầm mặc một chút, hỏi: “Về nhà ăn cơm?”
Tính tình cô vẫn luôn hoạt bát, bao năm cũng không thay đổi, Hạ Thính Nam không trả lời ngay, chỉ nhìn anh một cái, kỳ quái nói: “Em không về nhà thì xuống xe chỗ này làm gì, không phải hai ngày trước đã nhận ra em rồi à, vậy còn không biết em ăn bám gia đình, mỗi ngày ăn của nhà, xài của nhà?”
Từ Bỉnh Nhiên bị cô lốp bốp một tràng dài, mặt vẫn liệt như cũ chỉ là không muốn để ý tới cô.
??
Hai người cứ song song mà đi về phía trước, hai cánh tay cũng vì thế mà vô tình chạm vào nhau, Từ Bỉnh Nhiên nhích sang bên cạnh một bước tránh.
Hạ Thính Nam không để ý tới hành động của anh, trong đầu như bộ phim tua lại cảnh Từ Bỉnh Nhiên kéo cô khỏi bị xe đạp quẹt trúng, cô cảm thấy bản thân có vẻ hiểu lầm Từ Bỉnh Nhiên, anh vẫn như cũ, ngột ngạt, kiệm lời nhưng lại dịu dàng, tỉ mỉ.
“Lâu rồi không gặp, Từ Bỉnh Nhiên.” Hạ Thính Nam chủ động nói, “Anh đừng không trả lời câu nào chứ, kiểu này làm em có chút xấu hổ đấy. Ừm, còn nữa, anh sao lại đẹp trai thế này, ban đầu em còn không nhận ra anh nữa cơ.”
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh trả lời: “Em cũng đẹp.”
Hạ Thính Nam có nghĩ nát óc cũng không biết đây là lời thật lòng hay cũng chỉ là đáp lời cho có, nhưng cô vẫn có chút vui vẻ, khóe miệng không kiềm chế được mà khẽ kéo lên, cô cố ý làm ra vẻ ngại ngùng, giơ tay đập nhẹ vào vai Từ Bỉnh Nhiên, “Đúng không? Xem ra mắt anh vẫn còn sáng lắm.”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, đưa tay bóp nhẹ phần gáy trơn mịn, lòng bàn tay chạm phải một nhúm tóc tơ, Hạ Thính Nam cực kỳ sợ ngứa, cô phản xạ có điều kiện mà co rụt người lại, nhìn hệt như người không cổ. Lúc này, Từ Bỉnh Nhiên mới thỏa mãn mà buông tay ra, lại vỗ nhẹ lưng cô.
Từ Bỉnh Nhiên: “Đi thôi, về nhà.”
Hạ Thính Nam sửng sốt, sau đó lại vụng trộm mỉm cười: “Ba mẹ em hôm nay đều ở nhà.”
“Ừm.”
“Em có muốn …”
…
??
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, chậm rãi tản bộ trên con đường cả hai đã cùng đi qua không biết bao nhiêu năm. Hàng cây bên đường rợp bóng mát, màu lá xanh biếc dưới ánh mặt trời càng thêm tươi tắn, trong làn gió mát không ngừng xào xạc, các bạn nhỏ mặc trên người đồng phục học sinh tụm năm tụm bảy cùng nhau cười đùa.
Hạ Thính Nam đưa mắt nhìn về phía trước, con đường dường như kéo dài đến vô tận, nơi đó có trường Cấp hai của cô và Cấp ba của Từ Bỉnh Nhiên.
Một nam sinh mặc đồng phục trắng xanh đạp xe vượt qua hai người, trong chốc lát ấy, Hạ Thính Nam như thấy được Từ Bỉnh Nhiên thời niên thiếu, vừa non nớt lại sạch sẽ, ưa nhìn.
Tác giả :
Quyết Biệt Từ