Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 424: Vạn tái hàn băng ngọc tủy sàng
- Được.
Hoắc Vũ Hạo quyết định trong lòng, bắt đầu toàn lực vận chuyển Huyền Thiên Công, đem hàn khí tinh thuần hút vào cơ thể.
Hàn khí như lũ được hồn lực Huyền Thiên Công hùng hậu dẫn động nhanh chóng dung hợp, võ hồn Băng Đế lại tự động phóng thích, hồn hoàn 40v năm đỏ thẫm xen lẫn bốn đường kim quang lóe sáng, khiến cả phòng tràn ngập màu đỏ ánh kim.
Trong căn phòng đầy hào quang kim hồng này, mơ hồ dưới thân Hoắc Vũ Hạo có sương mù xanh lam bốc lên, hàn băng ngọc tủy sàng cũng dần dần trở nên trong suốt. Ánh băng lam óng ánh bóng loáng như ngọc, lại như có chất lỏng kết dính lưu động, nhìn như kẹo. Nếu Vương Đông mà nhìn thấy màn này, chắc sẽ không cầm lòng được mà lao lên cắn một phát vào giường ngọc kia.
Hàn khí được hồn lực của Hoắc Vũ Hạo thúc giục, thân thể hắn đột nhiên run rẩy rất nhỏ, đột nhiên cảm thấy gì đó bất ngờ đứng dậy, một màn thoát y vũ đặt hết quần áo và hồn đạo khí qua một bên, lại ngồi xuống hàn băng ngọc tủy sàng.
Hoắc Vũ Hạo phát hiện, hàn băng ngọc tủy sàng tỏa ra hàn khí dồi dào là thiên địa lực, mà trong cơ thể, khí tức Băng Đế được hàn băng ngọc tủy sàng kích thích càng lúc trở nên càng cường thịnh. Tiếp tục như vậy, quần áo, hồn đạo khí thậm chí những thứ kim loại quý hiếm kia cũng khó có thể bền vững được, lỡ như hỏng hết, quần áo còn đỡ, những món hồn đạo khí kia mà đi tong thì hắn khóc bằng tiếng miên cũng không được. Do đó hắn quyết định lột hết tất cả. Khi tháo ra hết, hắn phát hiện một chuyện, ngày trước bị kiểm tra phải đưa ra Hồng Trần Tí Hựu, hắn đã quên đeo lại trên người, nếu mấy hôm trước chiến đấu với Triệu Dương lại có kiện hồn đạo phòng ngự cấp 9 này thì tội gì lại phải chịu thương thế? Mỗi ngày khổ tu, nghiên cứu, xem ra cũng khiến đầu óc có chỗ ngu ngốc. Vương Đông nói đúng, thỉnh thoảng nên thả lỏng một chút.
Toàn thân tản ra khí thế mạnh mẽ tràn ngập tính bùng nổ. Nhìn hắn cũng không phải như khúc củi khô, mà cũng khá đẹp, có cong có lồi, lưng dài vai rộng, da sáng bóng như ngọc mài. Toàn lực vận công, sinh mệnh lực khổng lồ trong cơ thể cũng tự động tản mát không thể che giấu.
Lúc này, hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt chậm rãi hiện ra, cốt cách cũng tản mát màu xanh bích lục, lan đến Băng Bích Hạt tả tí cốt. Bích quang lóng lánh, hòa với hồn hoàn kim hồng sắc khiến cả phòng rực rỡ hẳn lên.
Hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt sống động như thật, cái đuôi ngọc bích hiện ra, đôi mắt phát kim quang sáng chói, thân cốt của Hoắc Vũ Hạo cũng tràn ngập bích quang lúc ẩn lúc hiện. Mỗi lần lập lòe, bích quang càng thêm đậm.
Thực tế, tu vi tăng lên theo tu luyện, bản thân đã dung hợp sinh linh kim từ lâu, Hoắc Vũ Hạo đã sớm có thể bắt đầu hấp thu một bộ phận phong ấn năng lượng của Băng Đế để tăng cường tu vi.
Vốn hắn không làm vậy, vì sau khi thương lượng cùng Băng Đế, cả hai đều cho rằng ổn định vững chắc căn cơ là quan trọng hơn, lại có thể che giấu thực lực bản thân. Quan trọng chính là che giấu!
Là trao đổi sinh, hắn đến học viện Nhật Nguyệt, đặc biệt là khi mới đến, tất cả đệ tử học viện Sử Lai Khắc đều phải qua kiểm tra phân tích kỹ càng. Hoắc Vũ Hạo có được võ hồn song sinh, đệ tử hạt giống lại từng tỏa sáng ở Đại Tái, dĩ nhiên sẽ được học viện Nhật Nguyệt chú ý đặc biệt.
Nếu tu vi Hoắc Vũ Hạo quá tốt, e rằng hắn sẽ càng được "chăm sóc" kỹ càng hơn, không chừng họ còn không tiếc hết thảy trừ đi mối họa tiềm ẩn, dù sao cũng đang ở địa bàn của người khác a!
Khi đó, Hoắc Vũ Hạo áp chế tu vi ở tam hoàn, dù hồn lực chuẩn Hồn Tông, nhưng vẫn chỉ để ba hồn hoàn. Sau khi kiểm tra hắn, học viện Nhật Nguyệt quả nhiên lơi lỏng một chút. Ngay cả khi hắn thu hoạch tứ hoàn ở Cảnh Dương sơn mạch, trở thành Hồn Tông, cũng không khiến người ta chú ý nhiều.
Hoắc Vũ Hạo sở dĩ dám can đảm bộc phát trong giải đấu luận bàn, ngoại trừ âm mưu chọc điên học viện Nhật Nguyệt để được về sớm, phần lớn là vì nguyên nhân hồn lực bản thân. Kính Hồng Trần dù tán thưởng chiến lực của hắn, cũng không hẳn sẽ cảnh giác nhiều.
Võ hồn Cực hạn cũng không phải dễ tu luyện. Trong lịch sử của đại lục, võ hồn cực hạn tuy hiếm thấy nhưng không phải không có. Dù vậy, chân chính trở thành cường giả phong hào đấu la thì lại càng vô cùng hiếm, vì sao? Vì bản thân Võ hồn Cực tăng trưởng tu vi rất khó khăn.
Hoắc Vũ Hạo ở tuổi này chính là tuổi vàng, là thời gian hoàng kim để tu luyện năng lực hồn sư. Khi quá tuổi 20, thân thể trưởng thành sẽ cản trở tốc độ tu luyện, mọi hồn sư đều luôn gắng hết sức tăng cường tu vi trong đoạn thời gian này.
Hoắc Vũ Hạo vào học viện Nhật Nguyệt hơn hai năm, hồn lực chỉ bất quá tăng lên 4 cấp. Với cái tốc độ này, đánh giá thông thường mà nói, đến 20 tuổi bất quá cấp 50 là cùng.
Võ hồn Cực hạn phải đột phá Hồn Thánh mới có thể chân chính khủng bố, mới có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng tốc độ tu luyện của thuộc tính cực hạn. Nhưng từ cấp 50 đến 60 chắc chắn gian nan hơn hẳn giai đoạn Hồn Tông. Kính Hồng Trần cũng đã tính toán rất kỹ, Hoắc Vũ Hạo ít nhất phải cần 8 năm mới có thể đạt đến cấp 60, còn đến được cấp 70 hay không phải xem số mệnh. Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên là thiên tài, nhưng trong mắt Kính Hồng Trần, thiên tài như hắn vẫn chưa đủ để lão phải liều lĩnh.
Hoắc Vũ Hạo cũng từng khiến Kính Hồng Trần lo lắng, đó là thời gian hắn minh tưởng sâu sau giải luận bàn, lại còn dài đến nửa năm. Nhưng khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại, hồn lực không ngờ không có gì tiến bộ. Từ lúc đó, Kính Hồng Trần bắt đầu không chú ý nữa.
Nếu Kính Hồng Trần mà biết trong người Hoắc Vũ Hạo còn rất nhiều phong ấn năng lượng cường đại, có lẽ lão sẽ nghĩ khác.
Đến hiện tại, bất kể Kính Hồng Trần hay học viện Nhật Nguyệt, đối với trao đổi sinh học viện Sử Lai Khắc đều giảm cảnh giác rất nhiều. Với họ, đáng chú ý chỉ có Hòa Thái Đầu tu vi đột phá Hồn Đế. Chỉ có điều Hòa Thái Đầu trong lĩnh vực chế tạo nghiên cứu luôn biểu hiện rất hiền lành, căn bản là giấu kỹ trình độ bản thân. Năm tháng trôi qua, học viện Nhật Nguyệt cũng không thèm để ý nữa.
Theo kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo, giải phong ấn của Băng Đế phải chờ khi nào trở về học viện Sử Lai Khắc. Đến thời điểm đó, chính là rồng ra biển lớn, ưng liệng trời cao. Khi hắn cùng bạn bè tham gia Đấu Hồn Đại Tái, sẽ tặng cho học viện Nhật Nguyệt một bất ngờ cực lớn.
Nhưng thiên ý lại không theo nhân ý, cơ hội này quả thật quá hiếm có. Băng Đế không thể bỏ qua, muốn giải phong ấn, giải phóng năng lượng dung hợp cho Hoắc Vũ Hạo, sự chờ đợi của nó đã đến giới hạn.
Phong ấn của Băng Đế cũng không phải dễ dàng, một thời gian phải gia cố một lần, mà việc đó lại rất hao tổn căn nguyên lực của nó. Nó khác với Thiên Mộng Băng Tằm, không có tinh thần lực cường đại vô biên. Khi nó dung hợp vào võ hồn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo, thực ra năng lượng phong ấn đều phải dùng từ Hoắc Vũ Hạo, nó chỉ có thể gia cố phong ấn mà thôi. Nếu có thể giải phóng càng nhiều phong ấn, tự nhiên áp lực với nó sẽ càng giảm.
Có vạn tái hàn băng ngọc tủy sàng, hiệu quả phá phong dung hợp sẽ an toàn hơn, lại tăng phúc rất nhiều, cơ hội này sao có thể bỏ qua?
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên hiểu được ý muốn Băng Đế, nên đã tiếp nhận đề nghị đó. Thẳng thắn mà nói, tu vi Vương Đông đạt tới cấp 60 cũng khiến hắn có áp lực. Cả hai cùng tu luyện, Hạo Đông lực kết hợp thì hết 70% là của Vương Đông, khiến hắn nhận được lợi ích nhiều hơn. Vậy mà tốc độ tăng trưởng của hắn lại vẫn kém xa Vương Đông. Đợi tên kia có hồn hoàn thứ sáu, e rằng bản thân không phải đối thủ, dù sao Vương Đông cũng có võ hồn song sinh, hơn nữa lại là hai cực phẩm võ hồn tuyệt đỉnh a!
Là đồng đội, huynh đệ tốt nhất, hắn không muốn cả hai lại có chênh lệch quá lớn. Đặc biệt là hôm nay sau khi vào Hạo Thiên Bảo, hắn lại càng áp lực hơn nữa. Thái bá phụ dù không nói rõ, nhưng hàm chứa ẩn ý mình không xứng là bằng hữu của Vương Đông. Từ nhỏ đã được tôi luyện nội tâm kiên cường, hắn cũng rất cố chấp a.
Hồn lực dao động dày đặc, khí thế Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chuyển biến. Lạnh như băng, cường hãn, khí tức hồng hoang mãnh thú Băng Bích Đế Hoàng Hạt, tất cả đều hội tụ trong căn phòng nhỏ.
Một vòng tròn xanh biếc từ hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt không ngừng bốc cao, bích quang hòa vào dòng khí lam từ hàn băng ngọc tủy sàng dâng lên, lại cùng dung hợp vào hồn lực thổ nạp chui vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo.
Cảm giác Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt bắt đầu phình to đau đớn, cùng với khí tức Băng Đế phóng thích, càng lúc càng mãnh liệt.
Ngày xưa đã từng kiên cường chấp nhận đau đớn thống khổ dung hợp võ hồn Băng Đế, đau đớn lúc này vẫn không hề làm hắn nhíu mày.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng nhận thấy lý do Băng Đế cầm lòng không đặng với khối hàn băng ngọc tủy sàng này. Sau khi nguyên khí băng tính vào cơ thể, năng lượng hàn băng ngọc tủy lặng lẽ dung hòa mang đến cảm giác mát rượi, khiến đau đớn giảm đi nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo, tập trung rất tốt.
Hồn lực dao động càng lúc càng mạnh mẽ, một chùm hồn lực khổng lồ phát ra từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt trung phát ra, gia nhập vào hồn lực Hoắc Vũ Hạo.
Thân cốt phình to ra khiến cơ thể đau nhức, chính là do phong ấn năng lượng ở trong đó. Hiện tại nó đang thoát ra ngoài, dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng.
Thống khổ vẫn nằm trong phạm vi chịu đừng, hồn lực như chất lỏng được tinh thần lực cường đại dẫn đường, luôn đi theo một tiết tấu nhất định. Hết một vòng, hắn cảm thấy rõ tu vi tăng lên một đoạn, ít nhất nhiều hơn bình thường đến mười lần.
Hàn băng ngọc tủy sàng tản mát ra khí tức tựa hồ cũng đã bị khí tức Băng Đế ảnh hưởng, càng trào ra mãnh liệt. Lúc hòa với nguyên lực Băng Đế, càng khến cho năng lượng Băng Đế thêm tinh khiết, ẩn chứa biến hóa rất nhỏ ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không cảm thấy rõ ràng.
Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt bắt đầu xuất hiện vết nứt rất nhỏ bên ngoài, cảm giác như khối hồn cốt xanh biếc đang lột xác. Sự lột xác này chính là giải phóng phong ấn nguyên lực Băng Đế.
Nhiệt độ phòng giảm đi nhanh chóng, trên tường phủ một lớp băng tinh trong suốt, dần dần dày lên, ngay cả cửa sổ cũng phủ đầy băng, không còn nhìn thấy được biển mây ngoài kia.
Hạo Thiên Bảo, tầng 3.
Đại tía lẳng lặng ngồi trên ghế, chân mày nhíu chặt, Nhị tía ngồi cạnh không xa, vẻ mặt suy nghĩ.
- Tiểu tử này lá gan qua thật không nhỏ a! Cũng biết nhận ra hàng xịn, hàn băng ngọc tủy sàng ngay cả chúng ta cũng không dám dùng, lại sung sướng cho nó.
Nhị tía tâm tình có vẻ khá nhẹ nhàng.
Đại tía liếc ngang, nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh hưởng thụ thì còn giữ đến bây giờ sao?
Nhị tía cười hô hố:
- Cũng không hẳn vậy, thứ đó với chúng ta vẫn có vài tác dụng.
Đại tía lạnh nhạt nói:
- Nhìn hành vi của tiểu tử kia, ngươi thấy sao?
Nhị tía nói:
- Cái gì? Lòng tham không đáy, thấy hàng ngon là tươm tướp, còn là cái gì được đây. Đồ cái thứ không tốt lành gì.
- Không, ngươi sai rồi.
Đại tía nói.
- Hử?
Nhị tía khó hiểu đưa mắt nhìn đại ca của mình.
Đại tía thản nhiên nói:
- Ta bây giờ đã có thể khẳng định, võ hồn thứ hai của tên thanh niên này là một mãnh thú tu vi 40v năm hiến tế mà có. Không biết nó dùng phương pháp gì lại có thể phong ấn nguyên lực vào trong cơ thể hắn. Không lẽ ngươi không thấy sự đầy đủ trong hồn hoàn 40v năm kia sao? Đó cũng là võ hồn cực hạn băng của hắn.
Nhị tía nói:
- Liên quan gì đến thói tham lam của nó?
Đại tía nói:
- Không phải tham lam, là lòng tin. Nếu đổi lại là ngươi, đi vào một nơi tràn ngập uy hiếp, đột nhiên phát hiện thứ gì đó có thể giúp tăng cường tu vi, quá trình sử dụng sẽ tản mát khí tức khiến người khác nhòm ngó, ngươi sẽ làm sao?
Nhị tía không suy nghĩ đáp:
- Dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp đem thứ kia đi, tìm chỗ an toàn mới dùng.
Đại tía nói:
- Xem như ngươi cũng không quá ngốc, không phí nhiều năm sống như vậy.
Nhị tía xấu hổ ảo não:
- Đại ca, ngươi không xỏ xiên ta ăn cơm không ngon à?
Đại tía mỉm cười:
- Ngươi hãy nghe ta nói hết. Hoắc Vũ Hạo chắc chắn không thể không biết khi sử dụng hàn băng ngọc tủy sàng tu luyện sẽ phát tán khí tức bản thân. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, vì có lòng tin vào Đông nhi. Ngay cả khi thân đang ở trong Hạo Thiên Bảo, hắn cũng tin tưởng Đông nhi sẽ đảm bảo an toàn cho hắn, nên mới trực tiếp tiến hành tu luyện. Dĩ nhiên còn một nguyên nhân nữa, phong ấn trong cơ thể bị hàn băng ngọc tủy sàng kích động, mới cho hắn kỳ ngộ này.
Nhị tía lơ đãng nói:
- Tin đến thế à? Tiểu Đông của chúng ta vốn là người đáng tin mà.
Đại tía trừng mắt:
- Câm đi, suy nghĩ nhiều một chút, trong đầu chỉ có rượu thôi sao? Mấy năm nay sống qua ngày thoải mái quá rồi.
Nhị tía có vẻ rất sợ hãi đại ca của hắn, dù không phục nhưng dưới uy thế của đại tía không dám hé môi nửa lời.
Đại tía nói:
- Tin tưởng người khác, là một đức tính rất tốt. Đặc biệt là đem an toàn bản thân giao phó cho một người hoàn toàn trong tình huống bị uy hiếp. Ít ra điều đó chứng minh vị trí người kia trong lòng hắn rất cao. Phụ thân Đông nhi đã dặn, đừng quá can thiệp vào chuyện riêng của Đông nhi, để nó tự lựa chọn, chúng ta chỉ cần hướng dẫn là được. Do đó đối với Hoắc Vũ Hạo này, chúng ta phải chú ý hai điều. Một là tâm tính, năng lực của hắn. Hai là thái độ của hắn với tiểu Đông. Với việc hắn tu luyện như thế này, thái độ của hắn dành cho tiểu Đông khiến ta rất hài lòng. Dĩ nhiên còn cần quan sát thêm chút nữa. Ngươi thông báo cho mọi người, bất kể tầng hai có chuyện gì xảy ra bất kỳ ai cũng không được quấy rầy hắn. Người ta tin tưởng chúng ta, thì phải thể hiện sự rộng rãi của Hạo Thiên Tông. Ta cũng muốn xem thử hàn băng ngọc tủy sàng này sẽ đem đến cho hắn bao nhiêu lợi ích.
Nếu nói ngày thường Hoắc Vũ Hạo tu luyện như suối sâu trên núi róc rách, thì giờ phút này cuồn cuộn như sông lớn ra biển. Hồn lực hùng hậu không ngừng đổ vào đan điền, theo kinh mạch Huyền Thiên Công vận chuyển, tốc độ cực nhanh đã hơn 10 lần trước kia.
Kinh mạch kiên cường dẻo dai cũng đã bắt đầu phình to hơi đau, nhưng hắn càng lúc càng tán thành Băng Đế giải khai phong ấn quả là chủ ý vô cùng tốt.
Cảnh giới tinh thần lực cao khiến hắn có thể khống chế, khai thông hoàn mỹ hồn lực mênh mông cuồn cuộn mà không khiến nó tán loạn. Vạn tái hàn băng ngọc tủy sàng cung cấp năng lượng tinh thuần lại bảo vệ kinh mạch rất tốt, dù lạnh vô cùng nhưng lại dịu nhẹ. So với khí tức Băng Đế cuồng bạo, cường hãn khốc liệt, thì càng giống một cô gái dịu dàng xoa dịu kinh mạch cốt cách. Chẳng những giảm mạnh thống khổ, còn giảm đi tác dụng phụ, làm cho phong ấn năng lượng Băng Đế có thể mở ra lớn thêm một chút. Cứ như thế, Hoắc Vũ Hạo đã nhận thấy hồn lực đột phá vượt qua cấp 46, bắt đầu đi vào cấp 47. Theo tốc độ này, không lâu nữa hắn sẽ đạt cấp 50.
Hàn băng ngọc tủy sàng ẩn chứa thiên địa nguyên lực thật sự rất khổng lồ, nhưng nó tỏa ra có vẻ chỉ nhất định, không tăng lên liên tục, nằm trong phạm vi nhận được của võ hồn cực hạn băng. Có nó trung dung, phong ấn giải khai rất ổn định.
Bình thường nếu Hoắc Vũ Hạo lần này có thể giải phong ấn thành công, tu vi sẽ tăng rất mạnh, năng lượng cực hạn băng có thể khiến hắn dễ dàng đến tu vi cấp 50.
Nhưng khi đang sung sướng hưởng thụ cảm giác hồn lực tăng phi mã, đột nhiên trống ngực đập liên hồi.
Một lực lượng kỳ dị trong cở thể đột nhiên bừng tỉnh, một luồng hàn khí so với khi trước còn mạnh hơn từ cơ thể trào ra. Ngay ở đan điền, một hạt châu hoàng kim cấp tốc xoáy tròn, điên cuồng nuốt lấy hồn lực cuồn cuộn đang chảy xuôi theo cơ thể, ngay cả hàn khí bốc lên từ hàn băng ngọc tủy sàng cũng mãnh liệt tăng lên, so với lúc nãy cũng hơn gấp đôi.
"Sao lại thế này?"
Hoắc Vũ Hạo cả kinh, tinh thần hải đang toàn lực khống chế phong ấn Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng chấn động, thậm chí trong đó còn có một tiếng thét kinh hãi.
Kim châu đang xoáy mạnh phát ra lực hút dữ dội, như bão tố tham lam thôn tính cả hồn lực trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, năng lượng phong ấn Băng Bích Đế Hoàng Hạt lẫn hàn khí thiên địa của hàn băng ngọc tủy sàng.
Một giọng nữ run rẩy vang lên trong tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo:
- Không ổn, phong ấn căn nguyên của ta bị dẫn động, tại sao lại như thế.
- Không tốt rồi.
Thanh âm già nua của Y Lai Khắc Tư cũng cất lên, nhất thời tứ đại cường giả xưa nay ngủ say trong Tinh Thần Hải toàn bộ tỉnh dậy, tất cả đều kinh hoảng.
- Mọi người đừng hoảng hốt, mau nghĩ biện pháp.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu, biểu hiện rất bình tĩnh, dù chưa biết rõ tình huống ra sao, nhưng trước tiên hắn dùng tinh thần lực mạnh mẽ không chế xung động hồn lực trong cơ thể, dù vô pháp chống lại cỗ hấp lực kia, nhưng ít ra cũng giảm được tốc độ điên cuồng cướp đoạt của nó.
Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở, Băng Đế cũng lập tức có phản ứng, đóng hết toàn bộ phong ấn nguyên lực bản thân trong cơ thể hắn.
Nhưng luồng hấp lực kia quá mạnh, quá cường đại đến mực Băng Đế khống chế cũng không chống lại được, dù tốc độ hấp nạp đã chậm lại, nhưng nàng cũng không thể đóng kén phong ấn.
Thiên địa nguyên khí khổng lồ từ hàn băng ngọc tủy sàng cũng đang bị nó điên cuồng hút lấy, càng lúc càng nhanh. Kim châu xoáy tròn cực nhanh đã khiến Hoắc Vũ Hạo bắt đầu thấy khó chịu, đan điền ngang nhiên phình ro ra, năng lượng hút vào khá nhiều khiến kim châu kia cũng bành trướng thể tích.
Y Lai Khắc Tư thoáng suy tư, trầm giọng nói:
- Có vẻ ta hiểu được, Tuyết Nữ ta giúp ngươi áp chế, phong ấn căn nguyên có vẻ bị thiên địa nguyên lực trong hàn băng ngọc tủy sàng châm ngòi, chúng ta gặp phiền toái lớn.
- Châm ngòi cái gì?
Tuyết Nữ khó hiểu hỏi, dù nàng là chủ nhân của tuyết đan kim châu kia, bản thân cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
- Ngươi và Băng Đế đều là những hồn thú có thuộc tính băng hàn cường đại nhất thế giới này, nhưng cái lạnh của các ngươi vẫn chưa là cực hạn băng hàn, có câu khổ tận cam lai, khi băng hàn đến cực hạn sẽ sinh ra biến hóa, cực hạn băng sẽ chuyển hóa thanh cực hạn hỏa, lạnh lẽo nhất sẽ hóa thành nóng cháy nhất.
- Hả, việc này sao có thể xảy ra? Ta chưa từng có cảm nhận về loại tình huống này.
Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo sôi trào cuồn cuộn, Tuyết Nữ vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Y Lai Khắc Tư.
Băng Đế đang tập trung khống chế phong ấn, không nói được tiếng nào, nhưng ánh mắt nhìn Y Lai Khắc Tư cũng tỏ vẻ không tin được.
Y Lai Khắc Tư nói:
- Các ngươi không cảm nhận được thì không có nghĩa là không có. Chỉ là tu vi các ngươi còn chưa đủ mà thôi. Chuyển hóa thuộc tính cực hạn chỉ có thần thức mới đủ khả năng khống chế, ta cũng từng nắm giữ một phần lực lượng đó, có điều khi xưa ta chuyển hóa cực hạn quang minh sang cực hạn hắc ám, khiến ta nổi danh với ngoại hiệu Tử Vong Thánh Pháp Thần.
Tuyết Đế vội vàng nói:
- Vậy hiện tại phải làm sao? Linh thức của ta và căn nguyên lực đều phong ấn trong tuyết đan, ta cũng không cách nào khống chế cuồng bạo trong đó. Tiếp tục như vậym năng lượng cực lớn đến mức độ kia sẽ phát nổ, đừng nói chúng ta, e rằng cả ngọn núi này cũng bị lực nổ khủng bố san thành bình địa.
Y Lai Khắc Tư cười khổ:
- Dù ta biết nguyên nhân, nhưng cũng không có biện pháp. Vốn năng lực của ngươi ở thế giới này đã đủ cường đại rồi, mà lúc ngươi chuyển hóa luồng lực lượng này, lại bị ngươi áp súc dữ dội nhất, mật độ quá cao sẽ sinh ra chuyển hóa, đó là căn bản của âm cực dương sinh. Sau này vì ngươi không thể trùng tu thành công, bản thể tổn hại, không thể khống chế lực lượng mà ngươi đã áp súc, ta dùng ma pháp chú ngữ cộng hưởng, miễn cưỡng nhờ tinh thần lực của Vũ Hạo phong ấn năng lượng áp súc của ngươi từng bước hấp thu, tuy rằng sẽ thất thoát rất nhiều nhưng ít ra không bùng nổ.
- Tình huống hôm nay ta cũng không thể đoán được, không ngờ trên thế giới này lại có năng lượng đồng nguyên với ngươi. Hàn băng ngọc tủy ẩn chứa thiên địa nguyên lực rất giống của ngươi. Nguyên lực bị áp súc vì đã thoát khỏi linh thức khống chế của ngươi vốn không ổn định, lại bị thiên địa nguyên lực bên ngoài kích thích, nó xuất phát từ bản năng, mong muốn hấp thu năng lượng khổng lồ để tự tiến hóa. Tình huống như vậy, nó mà bắt đầu phản ứng kịch liệt, âm cực dương sinh cũng sẽ xuất hiện theo, như bom bị châm ngòi. Bắt đầu điên cuồng bành trướng, hấp thu, bản thân cực hạn băng hàn sẽ bắt đầu chuyển hóa về cực hạn, do đó lực lượng càng thêm bành trướng, một khi bùng nổ, có lẽ sẽ đạt đến uy lực cấp thần, bất kể là ta hay các ngươi, e rằng cũng....
Thiên Mộng Băng Tằm cũng nóng lên, nó hao hết tâm tư dung hợp cùng Hoắc Vũ Hạo, đang mong chờ thấy ánh bình minh, tai nạn bất ngờ này khiến con trùng mập lười biếng cũng trở nên hồ đồ
- Y lão, đừng có nói bậy, ngài mau nghĩ biện pháp giải quyết! nhất định có biện pháp phải không?
Y Lai Khắc Tư cười khổ lắc đầu
- Nếu có biện pháp ta còn nói nhảm với các ngươi làm gì? Chúng ta đều là châu chấu trên dây leo, một phần thần thức của ta được tinh thần lực của Vũ Hạo xoa dịu, khôi phục được một chút trí nhớ. Nếu ta có thể sống, cũng không muốn chết. Nhưng âm cực dương sinh là cực hạn bom, ta không có khả năng khống chế, các ngươi cũng không có cách nào thay đổi. Hiện tại đã không còn cách gì, chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Y Lai Khắc Tư vừa hết lời, Tuyết Nữ và Thiên Mộng Băng Tằm chợt biến đổi khí tức, ngay cả Băng Đế đang khống chế phong ấn cũng run rẩy kịch liệt, suýt nữa mất khống chế.
- Tuyết Đế, ta thực xin lỗi ngươi.
Băng Đế nghẹn ngào hét lên, ánh sáng mờ ảo trên người nó phát ra mạnh mẽ, một vòng tròn như ngọn lửa xanh biếc bập bềnh trên cơ thể nó, năng lượng bị cuốn đi trong phong ấn tạm thời bị ngăn lại, tuyết đan trong đan điền Hoắc Vũ Hạo cũng chậm lại vài phần.
Tuyết Đế chỉ còn lại một chút linh thức, hiện tại căn bản cái gì nàng cũng không làm được, buồn bã nói:
- Băng nhi, ngươi có lỗi gì đâu? Cho dù ngươi thiêu đốt căn nguyên lực cũng không ngăn được. Không ngờ thiên ý trên ngươi, chúng ta đều phải chết ở đây.
Tai nạn bất chợt không ai đoán trước được, Tinh Thần Hải bỗng dưng trở nên u ám buồn bã, tuyết đan nơi đan điền lại lấy tốc độ kinh người bành trướng, tùy lúc đều có thể bùng nổ.
Hoắc Vũ Hạo hai mắt mở to, trong Tinh Thần Hải gầm lên
- Mạng của ta thuộc về ta, chúng ta không thể từ bỏ. Y lão, Tuyết Đế, Băng Đế, Thiên Mộng ca! Ta tin thế giới này không có gì bất khả, dù chỉ có một tia cơ hội, chúng ta cũng không thể từ bỏ. Ta còn nhiều việc cần làm, mà các vị đã chọn ở cùng ta, vốn chỉ có một mục đích, đó là tiếp tục sống. Ta mong các vị giờ phút gian nan này không thể trơ mắt nhìn tai nạn ập xuống đầu, dù phí công vô ích cũng phải toàn lực một phen. Đến đây đi, đem năng lượng của các vị phóng ra hết, cho dù chết cũng phải chết oanh liệt, ta không tin hợp lực mọi người lại không thể áp chế cái viên tuyết đan kia.
Hoắc Vũ Hạo lớn giọng khiến mọi người đều giật mình tỉnh lại, Thiên Mộng Băng Tằm là kẻ đầu tiên hưởng ứng
- Đúng, chúng ta không thể bó tay chờ chết, mạng ta là của tam liều mạng. Y lão, trong chúng ta ngài có cảnh giới cao nhất, ta giải phóng toàn bộ tinh thần căn nguyên, để ngài điều khiển. Nếu có thể mà nói, để có được lực lượng lớn nhất, ngài có thể tùy ý xóa đi linh thức của ta, nhưng hi vọng ngài có thể giúp Băng Đế sống sót.
Nói tới đó, một thân nhung nhúc thịt của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên chớp lên, thân thể bành trướng cuộn lại như bánh xe khổng lồ lơ lửng trên Tinh Thần Hải. Kim hoàn còn lại trên cơ thể phóng ra hào quang chói mắt, khuếch tán bung ra, tinh thần dao động khổng lồ áp chế Tinh Thần Hải mênh mông đang sôi trào cũng phải yên ả đi phần nào.
Đang thiêu đốt căn nguyên lực, hai mắt sáng rực của Băng Đế nhìn về phía Thiên Mộng Băng Tằm
- Thiên Mộng, ngươi...
Nơi đôi mắt Thiên Mộng Băng Tằm ngưng tụ thành một hình thể như mặt người, dịu dàng nói:
- Băng Đế, không cần nói nữa, thật ra ta sống hơn 100 vạn năm, đối với thế giới này còn có gì lưu luyến, thì chính là ngươi. Năm đó bị những tên kia tra tấn ở Tinh Đấu, nhiều lần muốn cùng chết với chúng nó. Với tinh thần căn nguyên khổng lồ của ta, dù không thể giết hết thì cũng khiến chúng nó hao tổn tu vi, nhưng ta không thể chết như thế, vì trong lòng ta vẫn luôn thương nhớ ngươi.
- Hai ta dù không cùng một tộc, thậm chí có thể xem là thiên địch, nhưng không hiểu sao lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã bị cơ thể xinh đẹp kia của ngươi bắt mất hồn. Có lẽ vì linh trí của ta cao hơn băng tằm khác, nên từ đó về sau không hề quên được ngươi. Cuối cùng cũng có thể ở cùng với ngươi, dù ngươi không chấp nhận ta, nhưng mỗi ngày có thể cảm nhận khí tức của ngươi đã là hạnh phúc lớn nhất của ta. Từ khi đi cùng Vũ Hạo đến cực bắc đón ngươi, trở về ta lúc nào cũng vui vẻ, so với 100 vạn năm trước kia thì khoái hoạt hơn nhiều, vì cạnh ta đã có ngươi.
- Ta thấy rõ ngươi thích Tuyết Đế. Dù các ngươi cùng giới tính, nhưng tình cảm của ngươi luôn dành cho nàng. Ta cũng không cần, mỗi ngày chỉ cần cảm thấy ngươi, ta đã rất hạnh phúc, ở trong cơ thể Vũ Hạo dù ngươi có chán ghét ta đến mức nào cũng không thể tách ra.
- Có lẽ, đây là lần cuối cùng ta có thể nói chuyện với ngươi, chưa chắc chúng ta có thể thành công, nhưng lúc này ta càng thêm hạnh phúc, vì người ta yêu mà hi sinh sức lực và linh thức cuối cùng. Băng Đế, nếu có thể mà nói, câu cuối cùng ta muốn nói với ngươi, không mắng ta nữa được chứ?
- Ta yêu nàng!