Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 123: Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt
Nghe cô gái mặt váy trắng nói xong cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Có hạn chế mức nợ không? Quy định cụ thể như thế nào?
Cô gái mặc váy trắng mỉm cười đáp:
- Hai vị hẳn là lần đầu tham gia Thưởng Bảo Hội phải không? Là thế này, Tụ Bảo Các sẽ căn cứ vào thực lực của các vị để quyết định xem các vị có thể ký nợ bao nhiêu, số nợ này luôn khác nhau với những khách hàng khác nhau. Mà phương thức đánh giá chủ yếu dựa vào tuổi tác hiện giờ của các vị, thêm cả tu vi và hệ mà các vị tu luyện, sau đó mới tổng hợp lại. Hai vị có thể yên tâm, Tụ Bảo Các cam đoan tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, đồng thời cũng sẽ không hỏi hoàn cảnh gia đình hay lai lịch của các vị nữa. Chúng ta sẽ có cách riêng để giữ bí mật một cách an toàn nhất. Nếu hôm nay là lần đầu tiên hai vị đến đây chi bằng giờ chúng ta đi đánh giá trước, để khi các vị cần mua gì cũng thoải mái hơn. Nếu được thì giờ ta dẫn hai vị đi luôn.
Hoắc Vũ Hạo đưa mắt hỏi Vương Đông, Vương Đông gật đầu nói:
- Được, phiền cô dẫn bọn ta đi.
Cô gái mặc váy trắng lập tức dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đi về phía tây, cả hai đi sau lưng không khỏi bị các tủ kính bên ngoài hấp dẫn.
Đột nhiên Vương Đông kéo Hoắc Vũ Hạo nhìn sang một hướng rồi chỉ chỉ vào cái tủ kính gần đấy, bên trong đó không ngờ lại trưng bày một cái Hồn Cốt. Cái Hồn Cốt đó ánh lên màu hồng ánh kim, nó không có nằm im mà đang lơ lửng bên trong tủ kính, trông bề ngoài có lẽ nó là một khúc xương cánh tay, năm ngón tay đang chỉ thẳng về trước, ở đầu mỗi ngón tay đều lóe ra ánh sáng màu hồng ánh kim rực rỡ. Lúc này không chỉ có bọn họ chú ý đến khối Hồn Cốt đó mà xung quanh tủ kính này đang có gấp đôi số khách đứng xem so với những tủ kính khác. Lớp kính bằng thủy tinh càng khiến ánh sáng từ khối Hồn Cốt phát ra càng thêm rực rỡ.
Phía dưới khối Hồn Cốt đó có một cái thẻ nhỏ bằng đồng, phía trên viết không ít chữ nhưng vì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ đi lướt qua nên không kịp xem rõ trong ấy viết những gì.
Hoắc Vũ Hạo nhìn sang Vương Đông, thấy đôi mắt của tên kia ngày càng sáng rực, mà Vương Đông cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
- Ta cảm thấy dường như nó rất hợp với ta.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Có điều, giá của nó...
Đôi mắt Vương Đông đã trở nên kiên quyết, hắn nói:
- Cái đó tính sau.
Trong đây thứ tốt không chỉ mỗi cái Hồn Cốt mà Vương Đông chấm ban nãy, Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn thấy rất nhiều thứ hắn ưng ý.
Cái hấp dẫn sự chú ý của Vương Đông chính là những thứ có ích trong việc tu luyện của Hồn Sư, còn những thứ hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo lại là một số kim loại có ích cho Hồn Đạo Sư. Ví dụ như ban nãy hắn trông thấy một phần bản thiết kế mà một Hồn Đạo Sư cấp bảy vừa nghiên cứu ra được. Tuy không biết trong đó viết về Hồn Đạo Khí gì nhưng chỉ hai chứ cấp Bảy đã đủ khẳng định giá trị rồi.
Vì bình thường trừ đệ tử đích truyền của mình ra, những Hồn Đạo Sư cấp cao ít khi nào để bản thiết kế Hồn Đạo Khí của mình lạc ra bên ngoài lắm.
Có điều, Hoắc Vũ Hạo không cần hỏi cũng biết giá cả của bản thiết kế kia chắc cũng không thua kém khối Hồn Cốt mà Vương Đông thích là bao. Bởi vì bản thiết kế đó không bình thường, nó là một bản viết đầy đủ chi tiết cách chế tạo lẫn quá trình nghiên cứu làm ra món Hồn Đạo Khí cấp bảy của chính vị Hồn Đạo Sư cùng cấp.
Cũng không phải cứ Hồn Đạo Sư cấp bảy là có thể thiết kế được Hồn Đạo Khí cấp bảy đâu. Bởi vì khi đạt đến cấp bảy, Hồn Đạo Sư sẽ bị rất nhiều quy ước hạn chế, rất nhiều Hồn Đạo Sư cấp bảy cũng vì thế mà cả đời không làm ra được món Hồn Đạo Khí cấp bảy nào.
Hồn Đạo Khí cấp càng cao thì càng có khả năng vượt qua Hồn Đạo Sư đã chế tạo ra nó, cho nên rất khó thiết kế và chế tạo được. Ví dụ đơn giản thế này. Những nghiên cứu của các Hồn Đạo Sư cấp chín đều có ý nghĩa cực kỳ to lớn với bất cứ quốc gia nào, thậm chí có thể gọi là một dạng vũ khí chiến lược nữa, nhưng chưa chắc khi Hồn Đạo Sư ấy chế tạo ra Hồn Đạo Khí như mong muốn của mình mà bản thân mình vẫn có thể sử dụng được. Sở dĩ địa vị của Hồn Đạo Sư trên đại lục lúc nào cũng kém Hồn Sư là bởi vì số lượng Hồn Đạo Sư cấp cao quá ít, mà Hồn Đạo Sư cấp bảy cũng chỉ được xem là mới nhập môn vào Hồn Đạo Sư cấp cao mà thôi.
Trước khi đến đây, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã đánh giá khá cao Thưởng Bảo Hội này rồi, nhưng giờ những gì bày ra bên trong Tụ Bảo Các lại thực sự khiến cả hai mở rộng tầm mắt, thực lực của Tụ Bảo Các đúng là không thể xem thường được.
Tuy nhiên bọn họ không biết một chuyện, Tụ Bảo Các muốn gom hết mọi thứ đến đây cũng không phải dễ dàng, tuy bề ngoài các bảo vật ở đây có vẻ hơn cả những Thưởng Bảo Hội bình thường dành cho đệ tử nội viện nhưng thật ra cũng không khác biệt quá đâu, bởi vì hai món đồ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chấm ban nãy cũng đã từng xuất hiện trong một kỳ Thưởng Bảo Hội dành cho nội viện rồi, có điều do giá cao quá nên mới còn đến giờ thôi.
Cả hai đi gần trăm thước mới đến được cuối dãy phía tây. Trước mặt là một tủ trưng bày lóe ra ánh sáng vô cùng trong suốt, ánh sáng kia có chút rực rỡ nhưng không hề chói mắt một chút nào.
Cô gái váy trắng kia dẫn hai người đi về phía bên trái của quầy hàng, lập tức có một cô gái khác bước ra cung kính nói:
- Xin chào hai vị Hồn Sư. Phiền hai vị điền vào bảng mẫu này một chút. Sau đó chúng ta sẽ lập tức tính ra số tiền các vị có thể ghi nợ được.
Hai mảnh giấy lập tức xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, nội dung cần điền cũng không quá nhiều.
Tên, tuổi, cấp bậc Hồn Lực, Vũ Hồn, có từng đạt giải gì không...
Trong đây chỉ có sáu mục, ngay cả Hồn Hoàn bao nhiêu năm cũng không cần.
Cũng tốt, thế này thì cả hai điền vào thoải mái hơn, ở mục Vũ Hồn, Hoắc Vũ Hạo chỉ viết là Linh Mâu thôi chứ không đem cả Băng Bích Hạt vào. Cho dù ở học viện Sử Lai Khắc cũng rất ít người biết vũ hồn kia của hắn là Băng Bích Hạt.
Sau khi điền xong, rất nhanh đã có kết quả đánh giá.
Người phụ trách nhìn bảng đánh giá mà có chút ngẩn người, cô gái mặc váy trắng đang đứng cùng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thấy thế liền lên tiếng giục:
- Tiểu Hồng, nhanh lên.
Cô gái đứng bên trong quầy đang cầm tờ giấy kia có vẻ hơi nhỏ người, nhưng hết sức đáng yêu, trông bộ dạng cùng lắm chỉ là mười bảy mười tám tuổi. Nàng nghe tiếng bạn mình giục liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, sau đó ánh mắt lại lập tức thay đổi, có thể nói là thêm chút mãnh liệt.
Ánh mắt dạng này Hoắc Vũ Hạo đã thấy rất nhiều rồi, các bạn học trong lớp thường xuyên nhìn Vương Đông với ánh mắt ấy, ai bảo Vương Đông người ta còn muốn đẹp hơn những bạn nữ cùng tuổi nữa chứ? Có điều, ánh mắt của cô gái tên là Tiểu Hồng kia không phải nhìn về phía Vương Đông mà là Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này nàng mới lên tiếng, giọng nói vô cùng cung kính và dịu dàng:
- Hoắc tiên sinh đáng kính, hoan nghênh ngài đến Tụ Bảo Các, chuyện là thế này, sau khi chúng ta kiểm tra thì xác định ngài không thể ghi nợ.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt.
- Tại sao?
Hắn đã không có tiền rồi, giờ đến cả phương thức ghi nợ cũng không được dùng, vậy thì làm sao hắn mua đồ đây?
Tiểu Hồng nhìn phản ứng của Hoắc Vũ Hạo liền biết hắn đã hiểu lầm rồi, vội vàng ngắt lời.
- Hoắc tiên sinh đừng gấp. Vì hiện giờ ngài đã là khách quý cao cấp nhất của Tụ Bảo Các chúng ta, nên ngài không cần ghi nợ. Dựa theo ưu đãi của khách quý thì hàng năm ngài có thể đến Thưởng Bảo Hội tuyển chọn một món đồ mà không cần tốn bất cứ gì.
- Ặc...
Hoắc Vũ Hạo nhất thời ngây người nhìn sang Vương Đông, cả hai hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Ngay cả cô gái mặc váy trắng trắng dẫn bọn họ đến cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, có điều Tiểu Hồng cũng không để ý đến nàng mà quay sang nói nhỏ với một cô gái khác vài câu, cô gái đó lập tức đứng dậy từ sau chạy đến.
Lúc này Tiểu Hồng đã đặt hai cái thẻ lên trên bàn, một cái màu đỏ còn một cái màu tím.
Nàng lấy cái màu tím đưa cho Vương Đông rồi nói:
- Vương tiên sinh, tối đa mỗi năm ngài có thể ghi nợ mười vạn kim hồn tệ, hết một năm thì lại trở về đây đánh giá lại. Ở độ tuổi này của ngài thì thẻ màu tím đã là cấp bậc cao nhất. Khi mua vật phẩm gì cũng có thể hưởng chiết khấu 10%. Giá cả ở đây đã rất thấp so với bên ngoài rồi.
Vương Đông nhận lấy tấm thẻ màu tím rồi gật đầu, nhưng cả hắn hay Hoắc Vũ Hạo lúc này vẫn còn vô cùng khiếp sợ. Đúng ra, cho dù với biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo hiện giờ cũng không thể nào vượt qua được hắn mới đúng a. Nhưng xem biểu hiện của cô gái kia, bọn họ lại đánh giá Hoắc Vũ Hạo hơn hắn???
Trên tấm thẻ màu đỏ có một dãy hoa văn ánh kim, Hoắc Vũ Hạo vừa nhận lấy tấm thẻ liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ trên tay truyền xuống, vô cùng thoải mái.
Đây là...
Xích Linh Ôn Ngọc? Xa xỉ quá!!!
Hoắc Vũ Hạo vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ bài trong tay mình, bởi vì chỉ cần một mảnh nhỏ Xích Linh Ôn Ngọc thôi đã đủ giúp người ta chống đỡ lạnh giá rồi. Đương nhiên là với những luồng giá rét bình thường chứ không phải cái loại biến thái như ở cực bắc. Quan trọng nhất nếu dùng nó làm hạt nhân để khắc pháp trận thì nó có thể chịu đựng mức đến cấp sáu lận. Nó là một nguyên liệu chuyên dùng để làm hạt nhân, chỉ một mảnh nhỏ thôi cũng đã trên trăm kim hồn tệ và hiện nay số lượng Xích Linh Ôn Ngọc còn lại không còn nhiều đâu a!
Phía trên mỗi tấm thẻ đều chỉ viết ba chữ cổ "Tụ Bảo Các", ngoài ra không còn ký hiệu đặc biệt nào nữa. Nguồn:
Tiêu Hồng nhìn tấm thẻ trong tay Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt vô cùng hâm mộ, nhỏ tiếng nói:
- Hoắc tiêng sinh, với tấm thẻ khách quý này thì ngài có thể hưởng chiết khấu 40%, đây cũng là chiết khấu cao nhất rồi, đồng thời hàng năm còn có thể chọn một vật phẩm tùy thích trong Thưởng Bảo Hội nữa.
Vương Đông tò mò hỏi:
- Ở Tụ Bảo Các có bao nhiêu loại thẻ khách quý này vậy?
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi, ta cũng không rõ lắm vì mỗi khách hàng đến đây đều là những khách hàng tôn quý nhất. Hơn nữa, mỗi loại khác nhau thì sẽ được hưởng ưu đãi khác nhau. Còn như Hoắc tiên sinh mỗi năm được chọn một món cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên trong tai Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông:
- Các ngươi không cần cảm thấy kinh ngạc, đi chọn thứ các ngươi muốn đi. Tụ Bảo Các cũng là một sản nghiệp của học viện ta, cho nên mới biết rõ các ngươi. Hoắc Vũ Hạo có được tấm thẻ cao cấp nhất kia cũng là quyết định của học viện. Tuy nhiên các ngươi phải giữ bí mật chuyện này nếu không sẽ không còn cơ hội vào Tụ Bảo Các nữa.
Giọng nói này là lần đầu tiên Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo nghe được, tuy chỉ là một câu nói nhưng đã khiến cả hai hít thở không thông, nên vừa nghe xong liền lập tức xoay người rời khỏi quầy hàng.
Bọn họ vừa đi không lâu thì từ trong quầy hàng xuất hiện một bóng người, tất cả các nhân viên vừa thấy người này liền cung kính cúi người.
Người kia là một bà lão tóc bạc trắng, cách đây không lâu bà cũng có mặt trong Hải Thần Các dự hội nghị kia. Bà chính là người ngồi ở vị trí đầu tiên bên dãy của Tiên Lâm Nhi, Lâm lão, cũng chính là chủ nhân của Tụ Bảo Các.
Những lời bà nói hoàn toàn không sai, Tụ Bảo Các chính là sản nghiệp của học viện Sử Lai Khắc, nhưng có một chuyện bà không nhắc đến chính là nó chỉ bị hạn chế khi liên quan đến hội nghị ở Hải Thần Các, còn lại thì bình thường chỉ có bà mới có quyền xử lý mọi chuyện trong Tụ Bảo Các.
Một người có thể khiến các nhân vật chủ chốt trong học viện mở ra hội nghị Hải Thần Các thì bây giờ nhận được ưu đãi lớn nhất trong Tụ Bảo Các cũng không có gì lạ. Đây cũng là quyết định trong buổi họp hôm trước, bề ngoài học viện không có chút phản ứng gì nhưng dĩ nhiên bọn họ ai cũng mong Hoắc Vũ Hạo có thể phát triển nhanh hơn một chút. Đối với nhân tài bậc này học viện sẽ không tiếc gì mà đầu tư vào. Đó cũng là lý do tại sao học viên luôn có nhiều những đệ tử xuất sắc, mà những cường giả như những trưởng lão trong Cung Phụng Đường hiện nay cũng từ đó mà ra. Chẳng qua lúc đó ưu đãi của bọn họ không cao như vậy mà thôi.
Thông qua Hải Thần Các giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên sẽ không làm mọi người chú ý quá nhiều, dù sao cũng chỉ có các thành viên cấp cao trong học viện mới biết Tụ Bảo Các có quan hệ với học viện Sử Lai Khắc mà thôi. Cho nên, học viện từ bên này giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo sẽ không bị các đệ tử nội viện bất mãn, thoải mái như thế tại sao lại không làm chứ?
Và cũng tất nhiên học viện sẽ không chu cấp đầy đủ hết cho hắn, vì bản thân hắn có thiên phú mà không có động lực phấn đấu thì cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi. Cho nên, hàng năm Hoắc Vũ Hạo chỉ được chọn một món bảo vật. Bản thân cùng tu luyện hai hệ nên hắn sẽ chấm nhiều món lắm, nhưng nếu muốn có hết thì phải dựa vào cố gắng của mình thôi.
- Chúng ta đi xem khối Hồn Cốt kia đi.
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự kéo Vương Đông đi về phía khối Hồn Cốt ban nãy.
Vương Đông vội vàng kéo tay hắn lại.
- Vũ Hạo, không cần, để ta tự mua.
Hắn đương nhiên biết Hoắc Vũ Hạo đang định dùng quyền ưu đãi của mình để lấy khối Hồn Cốt đó.
Hoắc Vũ Hạo xoay người lại nhìn chằm chằm Vương Đông.
Vương Đông bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu nói:
- Nhìn ta làm gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương Đông, ngươi còn nhớ khối Hồn Cốt lần trước Chu lão sư đưa cho ta không. Ta đã sử dụng nó rồi, tuy không trực tiếp dung nhập vào cơ thể nhưng nhờ nó môi giới mà ta đã thành công dung hợp một khối Hồn Cốt cực kỳ cao cấp. Ta không thể nói với ngươi khối Hồn Cốt cao cấp kia ở đâu ta có, nhưng nếu không có khối Hồn Cốt đó, ta chắc chắn không thể nào dung hợp thành công được. Hiện giờ ta và Tiêu Tiêu đều đã có Hồn Cốt rồi, mà ngươi, một Chiến Hồn Sư hệ Cường Công lại không có. Xét theo quyền lợi trong nhóm thì lần này phải đến lượt của ngươi.
Nói đến đây hắn dừng lại một chút.
- Huống chi giờ ta và ngươi làm gì còn phân biệt lợi ích hay tiền bạc nữa. Chúng ta là đồng đội, có thể cùng nhau dung hợp hồn lực. Nói cách khác, hai người chúng ta tuy hai mà một. Thực lực của ngươi tăng lên thì ta cũng sẽ được nhờ. Nếu đã là huynh đệ thì đừng nói gì nữa. Đi.
Nói xong hắn nắm chặt lấy tay Vương Đông rồi kéo đi về phía trưng bày khối Hồn Cốt.
Khối Hồn Cốt màu hồng ánh kim kia đang thu hút sự chú ý của không ít người, những người có thể tham dự Thưởng Bảo Hội hôm nay đều là đệ tử hạch tâm của ngoại viện. Đa số những người ở đây Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đều không biết.
- Đại sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt một cái đã thấy vị sư huynh Bối Bối vô cùng tao nhã của mình, bất quá bên cạnh hắn không có Đường Nhã, hiển nhiên vì Đường Nhã không phải đệ tử hạch tâm của ngoại viên. Nhưng lúc này, người đang đứng bên cạnh Bối Bối lại là một người cả hai bọn họ đều quen biết, còn không phải Từ Tam Thạch có vũ hồn Huyền Vũ Quy thì là ai? Người này đang khoát tay lên vai Bối Bối nói cái gì đó.
Nghe tiếng Hoắc Vũ Hạo gọi, cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên, cái bọn họ đang chú ý không phải là khối Hồn Cốt kia mà là một món đồ khác trong dãy gần đấy.
- Hai sư đệ tới rồi sao.
Bối Bối mỉm cười nói.
Từ Tam Thạch vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo liền làm ra bộ dạng oán phụ nói:
- Vũ Hạo, lâu rồi ta không được ăn cá nướng của ngươi. Nghe nói gần đây ngươi nổi tiếng lắm nha, ngay cả Ngôn viện trưởng cũng phải ra tay cướp người. Nhưng làm sao ngươi lại chạy sang hệ Hồn Đạo thế?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Từ đại ca, chuyện của đệ dài dòng lắm, đệ cũng không biết nói thế nào nữa, dù sao hiện giờ đệ không có gì thay đổi, vẫn tiếp tục kiêm tu hai hệ.
Từ Tam Thạch nói:
- Sẵn đến thì hai ngươi sang đây cố vấn giúp ta một chút đi. Ta và Bối Bối vừa nói chỉ cần các ngươi lôi kéo được Giang Nam Nam vào Đường Môn thì ta cũng sẽ gia nhập theo, thế nào?
Nghe hắn nói thế cả Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, Từ Tam Thạch cũng giống như Bối Bối đều là đệ tử hạch tâm, hơn nữa giờ Từ Tam Thạch đã muốn từ năm năm lên năm sáu rồi, về mặt tu vi cả hai ngang ngửa nhưng tuổi tác còn muốn nhỏ hơn Bối Bối nữa, vì hắn vào học viện khá sớm thôi.
Vũ Hồn Huyền Vũ Quy là vũ hồn cao cấp nhất trong hệ Phòng Ngự, mặc dù không phải mạnh như Vũ Hồn Cực Hạn nhưng cũng có thể gọi là có lực phòng ngự cực hạn. Hơn nữa, Từ Tam Thạch có thể kế thừa vũ hồn khủng bố như thế này dĩ nhiên gia cảnh cũng không tầm thường, nếu hắn chịu gia nhập Đường Môn thì tương lai Đường Môn sẽ được rất nhiều lợi ích.
Bối Bối liếc mắt nói:
- Ngươi coi Đường Môn là cái gì? Là công cụ giúp ngươi tán gái sao? Cút sang bên kia.
Từ Tam Thạch cũng không tức giận, cười hắc hắc nói:
- Ai bảo Nam Nam thân thiết với Tiểu Nhã của ngươi đây? Ngươi bình thường nói giúp ta với Tiểu Nhã, bảo Tiểu Nhã kéo Nam Nam vào, với tính cách của nàng, nàng đã gia nhập Đường Môn thì không dễ rời khỏi đâu. Đến lúc đó ta cũng chui vào, không phải cơ hội càng lớn sao?
Bối Bối than nhẹ một tiếng:
- Tuy ngươi là một thằng chả ra gì nhưng không thể không thừa nhận cũng được cái si tình, ngươi vì Giang Nam Nam mà từ chối lên năm sáu ở lại năm năm, nếu không phải ngươi là đệ tử hạch tâm chỉ sợ đã bị học viện khai trừ từ lâu rồi.
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Không còn cách nào a! Ai bảo nàng là mối tình đầu của ta chứ? Vì nàng cái gì ta cũng dám làm.
Từ Tam Thạch vì Giang Nam Nam mà ở lại lớp sao??? Đúng là ở học viện Sử Lai Khắc không có chuyện gì không thể xảy ra.
Hoắc Vũ Hạo nhịn không được nói:
- Vậy cũng được sao?
Từ Tam Thạch cười to nói:
- Sao không? Đấy là Bối Bối dạy ta đấy chứ, nếu không với tuổi hắn làm sao còn học thua cả ta một lớp được? Đây còn không phải do Tiểu Nhã mà ra sao. Các ngươi cho là hắn khen ta sao? Rõ ràng là đang tự khen chính mình. Đúng vậy, lẽ ra ta, Bối Bối, Tiểu Nhã và Nam Nam đều ở cùng ban. Bất quá Bối Bối à, Tiểu Nhã nhà ngươi sợ rằng khó mà tốt nghiệp ngoại viện được nói chi chuyện vào nội viện.
Bối Bối thở dài một tiếng nói:
- Hai năm qua nàng đã cố gắng rất nhiều rồi. Nhưng ngươi cũng biết vũ hồn Lam Ngân Thảo khó tu luyện đến mức nào rồi mà. Dù sao, vũ hồn của nàng không giống vũ hồn Lam Ngân Hoàng của vị tổ tiên ngày xưa. Cho nên giờ chỉ biết cố hết sức thôi. Ta đã tính rồi, nếu Tiểu Nhã không thể vào nội viện thì ta cũng không vào, ta thà cùng nàng đi du lịch khắp đại lục.
Từ Tam Thạch vừa thấy thế liền lộ vẻ kính nể:
- Giỏi, quả nhiên không hổ danh người đàn ông hợp ý với Từ Tam Thạch ta. Có tình có nghĩa.
Bối Bối tức giận nói:
- Ngươi đi chết đi, tránh xa ta ra.
Hắn vừa nói vừa giơ chân ra đá một cái.
Rõ ràng Bối Bối không đá mạnh lắm nhưng Từ Tam Thạch vẫn kêu gào thảm thiết, cả người bay vèo ra ngoài. Đột nhiên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông trông thấy Giang Nam Nam đang đi đến từ cái hướng Từ Tam Thạch đang bay đi.
Giang Nam Nam mặc bộ đồng phục năm năm màu đen vẫn lộ ra vẻ dịu dàng động lòng ngươi. Nàng thấy Từ Tam Thạch đột nhiên bay về phía mình nhưng không hề có chút hoang mang. Nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chân phải giơ lên đá thẳng vào Từ Tam Thạch.
- A.
Lần này Từ Tam Thạch mới thật sự bị đá văng đi, cả ngươi bay vèo một cái rớt xuống cách đó chừng năm thước, hai tay tiếp đất lộn một vòng mới có thể đứng vững được.
- Nam Nam nàng thật vô tình a! Nàng không thấy Bối Bối đá ta sao? Nàng không giúp ta thì thôi lại còn bồi thêm một cái nữa.
Từ Tam Thạch than trách với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Giang Nam Nam cũng không thèm liếc nhìn hắn mà đi thẳng về phía ba người Hoắc Vũ Hạo mỉm cười chào rồi đi luôn, hoàn toàn xem Từ Tam Thạch không tồn tại.
Từ Tam Thạch vội vàng đứng bật định chạy theo nàng thì Giang Nam Nam đột nhiên xoay người lại, đôi mắt lóe ra sát khí nói:
- Ngươi còn tiếp tục đi theo ta thì ta thôi học ở học viện Sử Lai Khắc này.
- Ách.
Từ Tam Thạch nghe nàng nói thế liền lập tức dừng lại, vẻ mặt vô cùng lúng túng và xấu hổ, dĩ nhiên là không còn cách nào với Giang Nam Nam nữa rồi.
Bối Bối thấy Giang Nam Nam đi xa rồi mới nhỏ giọng nói:
- Huynh đệ, đường xa gánh nặng a!
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Bối Bối, nếu là anh em thì giúp ta một chút đi. Thật sự cách gì ta cũng dùng đến rồi, nhưng một chút cơ hội nàng cũng không cho ta nữa.
Bối Bối có chút tò mò hỏi:
- Ta cũng có chút không hiểu, xét tướng mạo, thực lực hay thiên phú ngươi cũng có thể miễn cưỡng coi được. Giang Nam Nam muốn tìm một người ở tuổi này mạnh hơn ngươi cũng không phải dễ dàng a! Đương nhiên trừ hoa đã có chủ như ta, nhương tại sao nàng không chút hứng thú gì với ngươi nhỉ? Ta thấy hình như hai ngươi quen nhau từ trước khi nhập học rồi phải không? Có phải trước đó ngươi làm gì không phải với người ta rồi không hả?
- Ách.
Từ Tam Thạch đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
- Không có, à không, không thể nói. Ta đi trước đây.
Nói xong liền xoay người chạy biến đi.
Bối Bối thấy thế chỉ còn biết lắc đầu, thật lòng hắn luôn tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
- Tiểu sư đệ, các đệ có muốn mua gì không? Thưởng Bảo Hội có nhiều thứ tốt lắm, các đệ từ từ xem đi. Ta cũng đi đây.
Nói xong hắn cũng xoay người đi.
Vương Đông có chút hâm mộ nói.
- Ta thấy Từ đại ca tốt thật, không ngờ lại si tình đến thế. Giang học tỷ không biết sao còn không chấp nhận hắn nữa. Ngươi lo mà học tập hắn đi.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt nói:
- Học gì? Nãy giờ ta không hiểu bọn họ nói gì nữa.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Ngoài tu luyện ngươi không biết gì nữa à? Cái đồ đầu gỗ không có cảm xúc.
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Chúng ta đang đi học, không lo học cho tốt còn nghĩ nhiều làm gì? Mau mau đi xem coi khối Hồn Cốt kia có hợp với ngươi không.
Vừa nói hắn vừa xoay người sang nhìn chằm chằm tủ kính đang trưng bày khối Hồn Cốt ban nãy.
Vương Đông đứng sau lưng giơ chân nhá đá hắn một cái rồi mới bực bội đi đến cạnh hắn.
Khúc xương cánh tay trái đó tỏa ra một luồng khí màu hồng ánh kim rực rỡ nhưng lại tạo cho người xem một cảm giác vô cùng mộc mạc. Phía dưới nó có một cái bảng nhỏ viết vài dòng giới thiệu:
Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt
Đây là Hồn Cốt rơi ra từ hồn thú vạn năm Hoàng Kim Địa Long Vương. Thuộc tính Quang Minh, có thể liên quan đến năng lượng thuộc tính hỏa quang minh. Thích hợp với Hồn Sư hệ Quang Minh. Dự đoán rằng Hồn Cốt này sẽ mang đến một kỹ năng công kích.
Hoàng Kim Địa Long Vương là hồn thú có một chút huyết mạch Quang Minh thuần khiết từ Long Tộc, mà trong khối Hồn Cốt này chính là tinh hoa từ con hồn thú vạn năm đó. Xin chú ý một chút ở hai chữ thuần khiết, cho dù con hồn thú này chỉ có một chút huyết mạch từ Long Tộc nhưng còn hơn nhiều những loài có huyết mạch Long Tộc bị pha tạp. Chỉ có một điểm đáng tiếc chính là khi con hồn thú Hoàng Kim Địa Long Vương bị giết, tu vi chỉ hơn một vạn năm, nếu tu vi đạt đến mười vạn năm thì đã đạt đến cấp bậc Thú Vương rồi.
Giá: 950 vạn kim hồn tệ (M2: omg )
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vừa thấy cái giá trên trời này suýt tý nữa ngã lăn ra đất.
Xã hội càng phát triển, giá cả các mặt hàng càng lúc càng cao. Tuy nhiên một nhà ba miệng ăn cùng lắm mỗi năm chỉ tiêu mấy chục kim hồn tệ là cùng. 950 vạn kim hồn tệ có thể làm gì? Bấy nhiêu đỏ đủ để trang bị từ a -> z cho một đội kỵ binh hơn vạn người. Bao gồm luôn cả ngựa a.
Hồn Cốt quả nhiên không hổ danh một trong những vật phẩm quý nhất đại lục. Cái này còn chưa phải là Hồn Cốt mười vạn năm nữa. Một khối Hồn Cốt mười vạn năm căn bản không thể định giá nữa, bởi vì nó là thứ vô giá a. Bất quả, chưa bao giờ trên thị trường buôn bán hay đấu giá xuất hiện khối Hồn Cốt mười vạn năm. Bởi vì đó là vật mà cả hồn sư bậc Phong Hào Đấu La cũng vô kỳ ham muốn. Những cửa hàng dám đem Hồn Cốt vạn năm ra bày bán như Tụ Bảo Các là vô cùng vô cùng hiếm thấy. Đây cũng là điểm chứng tỏ bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào sự bảo vệ của mình.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Vương Đông cười gượng nói:
- Ngươi còn dám nói mình mua nổi nó không?
Vương Đông há hốc mồm nhìn.
- Sao mà mắc vậy trời. Ta nhớ Hồn Cốt mặc dù cao giá nhưng đó giờ khoảng 300 vạn kim hồn tệ đổ lại thôi a.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chắc vì hai chữ "thuần khiết" kia quá. Hồn Cốt có huyết mạch Long Tộc thuần khiết làm sao mà bình thường được? Đây đúng là đồ tốt nhưng giá cũng khủng khiếp quá. Không biết ta muốn dùng ưu đãi lấy nó người ta có cho không nữa. Hình như đây là món quý giá nhất ở lần Thưởng Bảo Hội này rồi. Khó trách nó còn ở đây, giá thế này ai mà mua nổi.
Vương Đông quay đầu lại nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Quý giá quá... Vũ Hạo. Ta nghĩ ta đã hiểu được một chút ý đồ của học viện rồi. Đây là đặc quyền học viện cho ngươi, nhưng đấy cũng vì Vũ Hồn Cực Hạn của ngươi thôi. Nếu ngươi chọn món gì quý giá ở đây thì tình nghĩa ngươi nợ người ta càng nhiều, đấy là cái giá tương lai ngươi phải trả. Ít nhất sẽ ràng buộc ngươi vào học viện càng chặt hơn. Vũ Hạo, nếu ngươi muốn tự do thì đừng lấy thứ gì ở đây hết.
Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu.
- Khi ta vừa nghe câu nói của người kia thì đã hiểu rồi. Có điều ngươi chẳng lẽ không biết, ta không có quyền lựa chọn. Chu lão sư từng nói, con đường tương lai, cho dù là Hồn Sư hay Hồn Đạo Sư, muốn ngày càng mạnh mẽ nhất định phải có người giúp đỡ một chút. Nếu không, Hồn Cốt ở đâu ra cho ngươi dùng? Nguyên liệu ở đâu ra cho ngươi làm Hồn Đạo Khí? Một Hồn Sư bình thường muốn tự bản thân cố gắng trở nên mạnh mẽ thì cái giá phải trả càng lớn hơn, thường sẽ bị rất nhiều những thứ liên quan đến tiền bạc chi tiêu ảnh hưởng. Nếu trong lòng ta không có mối hận kia, có lẽ ta sẽ chọn con đường ấy. Nhưng giờ, ta chỉ có thể chọn theo cùng học viện mà thôi, ít nhất tương lai có ở lại học viện cũng dễ thở hơn vào một đế quốc nào đó. Ta thích học viện, ở đây mang đến cho ta cảm giác ấm áp vô cùng, cảm giác này lần đầu tiên trở lại sau khi mẫu thân của ta qua đời, lần đầu tiên ta biết thế nào là gia đình. Hôm nay, ta chấp nhận đi theo học viện thì tương lai ta sẽ vì học viện mà trả giá.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo một lúc thật lâu, hắn hiểu được bình thường người bạn của mình có vẻ ngu ngốc nhưng thật ra rất triết lý sâu xa. Ngoài mặt luôn luôn bình tĩnh tươi cười nhưng nội tâm lại vô cùng cháy bỏng.
- Được, ta muốn khối Hồn Cốt này, ngươi đi lấy cho ta đi, ta muốn xem nó một chút nữa.
Rốt cuộc Vương Đông cũng đưa ra câu trả lời của mình.
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế liền tươi cười vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người đi về phía quầy hàng phía tây ban nãy.
Mọi thứ so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều, lát sau Hoắc Vũ Hạo đã trở lại, hắn nói nhỏ vào tai Vương Đông:
- Đi thôi. Tụ Bảo Các sẽ giúp mình giữ bí mật, bọn họ sẽ mang đến học viện cho chúng ta. Thứ đắt tiền như thế mang trên người cũng không tốt.
Vương Đông nói:
- Ngươi có muốn mua gì không? Nếu trong mức độ ghi nợ của ta thì để ta mua cho.
Hoắc Vũ Hạo vừa định lắc đầu thì giọng nói vô cùng trong trẻo của Băng Đế vang lên trong đầu hắn:
- Tủ thứ ba bên tay trái, không thể bỏ qua thứ đó.
Hoắc Vũ Hạo thoáng giật mình rồi quay sang nói với Vương Đông:
- Chúng ta đi xem một chút đã.
Vừa nói hắn vừa đi về phía mà Băng Đế vừa nói ban nãy.
Món vật này từ nãy giờ hoàn toàn không hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn, bởi vì nó không bắt mắt lắm, nó chỉ là một khối pha lê đen nhánh, hoàn toàn không tỏa ra chút ánh sáng rực rỡ nào, có thể nói khác biệt một trời một vực với khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, nếu so về vẻ ngoài thì đúng là cái trên trời cái dưới đất.
Phía dưới cũng có một cái bảng giới thiệu:
Kình Giao ngàn năm.
Kình Giao là một thứ đặc biệt chỉ có trong não của Kình Ngư. Có tác dụng tẩm bổ giúp hồn sư tăng cường thân thể, khung xơng và tăng khả năng chịu đựng. Khối Kình Giao này có thể gọi là Kình Giao ngàn năm, nhưng Kình Giao bình thường có màu vàng ánh kim, giá cao ngất ngưởng, một khối to thế này đủ để hồn sư thay da đổi thịt. Đáng tiếc khối Kình Giao này có màu đen, theo người thẩm định có lẽ nó đã bị phong hóa một thời gian thồi, có thể đã bị biến chất, tuy vậy vẫn còn dùng được, có điều phẩm chất giảm xuống một chút thôi.
Giá của khối Kình Giao ngàn năm này không đắt lắm, chỉ 6000 kim hồn tệ thôi.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo nói với vẻ nghi ngờ.
- Vũ Hạo, không lẽ ngươi chấm thứ này? Kình Giao ngàn năm ta thấy rồi, nó có màu vàng óng ánh, vô cùng trong suốt, y hệt thủy tinh màu vàng ấy, đấy mới gọi là Kình Giao tuyệt phẩm, khối Kình Giao ngàn năm thật tự to chừng này phải đến 5 vạn kim hồn tệ. Khối này có 6000, nghe là biết không tốt đẹp gì rồi.
- Ý, ngươi cũng biết Kình Giao à?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông gật đầu nói:
- Kình Giao là một nguyên liệu nấu ăn vô cung quý giá, nhưng cần ngọn lửa cực nóng mới có thể làm nó mềm được. Món ăn chế biến từ nó có thể giúp hồn sư cải thiện thể chất. Ví dụ như giờ ngươi có thể chịu đựng được Hồn Hoàn từ hồn thú hai ngàn năm, nhưng nếu ngươi dùng khối Kình Giao ngàn năm to chừng này thì khả năng chịu đựng lập tức tăng lên năm trăm năm. Bất quá đấy chỉ là lý thuyết thôi. Kình Giao đúng là tốt với cơ thể hồn sư nhưng nó cũng có một khuyết điểm, chúng ta không thể nào phán đoán được chính xác tu vi của hồn thú, hay nói đúng hơn là không biết bản thân mình cần hấp thu bao nhiêu. Hơn nữa, gặp được hồn thú thích hợp thì cũng không kịp thời gian để tính toán. Cho nên, mặc dù Kình Giao là thứ tốt nhưng giá trị không cao lắm. Mà ngươi dùng ba cái thứ Kình Giao phẩm chất kém này không chừng bị tào tháo rượt mệt nghỉ...
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngươi, nhưng sau đó vội vàng nói:
- Vương Đông, ngươi mua dùm ta khối Kình Giao này đi, mau lên.
- Có hạn chế mức nợ không? Quy định cụ thể như thế nào?
Cô gái mặc váy trắng mỉm cười đáp:
- Hai vị hẳn là lần đầu tham gia Thưởng Bảo Hội phải không? Là thế này, Tụ Bảo Các sẽ căn cứ vào thực lực của các vị để quyết định xem các vị có thể ký nợ bao nhiêu, số nợ này luôn khác nhau với những khách hàng khác nhau. Mà phương thức đánh giá chủ yếu dựa vào tuổi tác hiện giờ của các vị, thêm cả tu vi và hệ mà các vị tu luyện, sau đó mới tổng hợp lại. Hai vị có thể yên tâm, Tụ Bảo Các cam đoan tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, đồng thời cũng sẽ không hỏi hoàn cảnh gia đình hay lai lịch của các vị nữa. Chúng ta sẽ có cách riêng để giữ bí mật một cách an toàn nhất. Nếu hôm nay là lần đầu tiên hai vị đến đây chi bằng giờ chúng ta đi đánh giá trước, để khi các vị cần mua gì cũng thoải mái hơn. Nếu được thì giờ ta dẫn hai vị đi luôn.
Hoắc Vũ Hạo đưa mắt hỏi Vương Đông, Vương Đông gật đầu nói:
- Được, phiền cô dẫn bọn ta đi.
Cô gái mặc váy trắng lập tức dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đi về phía tây, cả hai đi sau lưng không khỏi bị các tủ kính bên ngoài hấp dẫn.
Đột nhiên Vương Đông kéo Hoắc Vũ Hạo nhìn sang một hướng rồi chỉ chỉ vào cái tủ kính gần đấy, bên trong đó không ngờ lại trưng bày một cái Hồn Cốt. Cái Hồn Cốt đó ánh lên màu hồng ánh kim, nó không có nằm im mà đang lơ lửng bên trong tủ kính, trông bề ngoài có lẽ nó là một khúc xương cánh tay, năm ngón tay đang chỉ thẳng về trước, ở đầu mỗi ngón tay đều lóe ra ánh sáng màu hồng ánh kim rực rỡ. Lúc này không chỉ có bọn họ chú ý đến khối Hồn Cốt đó mà xung quanh tủ kính này đang có gấp đôi số khách đứng xem so với những tủ kính khác. Lớp kính bằng thủy tinh càng khiến ánh sáng từ khối Hồn Cốt phát ra càng thêm rực rỡ.
Phía dưới khối Hồn Cốt đó có một cái thẻ nhỏ bằng đồng, phía trên viết không ít chữ nhưng vì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ đi lướt qua nên không kịp xem rõ trong ấy viết những gì.
Hoắc Vũ Hạo nhìn sang Vương Đông, thấy đôi mắt của tên kia ngày càng sáng rực, mà Vương Đông cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
- Ta cảm thấy dường như nó rất hợp với ta.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Có điều, giá của nó...
Đôi mắt Vương Đông đã trở nên kiên quyết, hắn nói:
- Cái đó tính sau.
Trong đây thứ tốt không chỉ mỗi cái Hồn Cốt mà Vương Đông chấm ban nãy, Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn thấy rất nhiều thứ hắn ưng ý.
Cái hấp dẫn sự chú ý của Vương Đông chính là những thứ có ích trong việc tu luyện của Hồn Sư, còn những thứ hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo lại là một số kim loại có ích cho Hồn Đạo Sư. Ví dụ như ban nãy hắn trông thấy một phần bản thiết kế mà một Hồn Đạo Sư cấp bảy vừa nghiên cứu ra được. Tuy không biết trong đó viết về Hồn Đạo Khí gì nhưng chỉ hai chứ cấp Bảy đã đủ khẳng định giá trị rồi.
Vì bình thường trừ đệ tử đích truyền của mình ra, những Hồn Đạo Sư cấp cao ít khi nào để bản thiết kế Hồn Đạo Khí của mình lạc ra bên ngoài lắm.
Có điều, Hoắc Vũ Hạo không cần hỏi cũng biết giá cả của bản thiết kế kia chắc cũng không thua kém khối Hồn Cốt mà Vương Đông thích là bao. Bởi vì bản thiết kế đó không bình thường, nó là một bản viết đầy đủ chi tiết cách chế tạo lẫn quá trình nghiên cứu làm ra món Hồn Đạo Khí cấp bảy của chính vị Hồn Đạo Sư cùng cấp.
Cũng không phải cứ Hồn Đạo Sư cấp bảy là có thể thiết kế được Hồn Đạo Khí cấp bảy đâu. Bởi vì khi đạt đến cấp bảy, Hồn Đạo Sư sẽ bị rất nhiều quy ước hạn chế, rất nhiều Hồn Đạo Sư cấp bảy cũng vì thế mà cả đời không làm ra được món Hồn Đạo Khí cấp bảy nào.
Hồn Đạo Khí cấp càng cao thì càng có khả năng vượt qua Hồn Đạo Sư đã chế tạo ra nó, cho nên rất khó thiết kế và chế tạo được. Ví dụ đơn giản thế này. Những nghiên cứu của các Hồn Đạo Sư cấp chín đều có ý nghĩa cực kỳ to lớn với bất cứ quốc gia nào, thậm chí có thể gọi là một dạng vũ khí chiến lược nữa, nhưng chưa chắc khi Hồn Đạo Sư ấy chế tạo ra Hồn Đạo Khí như mong muốn của mình mà bản thân mình vẫn có thể sử dụng được. Sở dĩ địa vị của Hồn Đạo Sư trên đại lục lúc nào cũng kém Hồn Sư là bởi vì số lượng Hồn Đạo Sư cấp cao quá ít, mà Hồn Đạo Sư cấp bảy cũng chỉ được xem là mới nhập môn vào Hồn Đạo Sư cấp cao mà thôi.
Trước khi đến đây, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã đánh giá khá cao Thưởng Bảo Hội này rồi, nhưng giờ những gì bày ra bên trong Tụ Bảo Các lại thực sự khiến cả hai mở rộng tầm mắt, thực lực của Tụ Bảo Các đúng là không thể xem thường được.
Tuy nhiên bọn họ không biết một chuyện, Tụ Bảo Các muốn gom hết mọi thứ đến đây cũng không phải dễ dàng, tuy bề ngoài các bảo vật ở đây có vẻ hơn cả những Thưởng Bảo Hội bình thường dành cho đệ tử nội viện nhưng thật ra cũng không khác biệt quá đâu, bởi vì hai món đồ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chấm ban nãy cũng đã từng xuất hiện trong một kỳ Thưởng Bảo Hội dành cho nội viện rồi, có điều do giá cao quá nên mới còn đến giờ thôi.
Cả hai đi gần trăm thước mới đến được cuối dãy phía tây. Trước mặt là một tủ trưng bày lóe ra ánh sáng vô cùng trong suốt, ánh sáng kia có chút rực rỡ nhưng không hề chói mắt một chút nào.
Cô gái váy trắng kia dẫn hai người đi về phía bên trái của quầy hàng, lập tức có một cô gái khác bước ra cung kính nói:
- Xin chào hai vị Hồn Sư. Phiền hai vị điền vào bảng mẫu này một chút. Sau đó chúng ta sẽ lập tức tính ra số tiền các vị có thể ghi nợ được.
Hai mảnh giấy lập tức xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, nội dung cần điền cũng không quá nhiều.
Tên, tuổi, cấp bậc Hồn Lực, Vũ Hồn, có từng đạt giải gì không...
Trong đây chỉ có sáu mục, ngay cả Hồn Hoàn bao nhiêu năm cũng không cần.
Cũng tốt, thế này thì cả hai điền vào thoải mái hơn, ở mục Vũ Hồn, Hoắc Vũ Hạo chỉ viết là Linh Mâu thôi chứ không đem cả Băng Bích Hạt vào. Cho dù ở học viện Sử Lai Khắc cũng rất ít người biết vũ hồn kia của hắn là Băng Bích Hạt.
Sau khi điền xong, rất nhanh đã có kết quả đánh giá.
Người phụ trách nhìn bảng đánh giá mà có chút ngẩn người, cô gái mặc váy trắng đang đứng cùng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thấy thế liền lên tiếng giục:
- Tiểu Hồng, nhanh lên.
Cô gái đứng bên trong quầy đang cầm tờ giấy kia có vẻ hơi nhỏ người, nhưng hết sức đáng yêu, trông bộ dạng cùng lắm chỉ là mười bảy mười tám tuổi. Nàng nghe tiếng bạn mình giục liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, sau đó ánh mắt lại lập tức thay đổi, có thể nói là thêm chút mãnh liệt.
Ánh mắt dạng này Hoắc Vũ Hạo đã thấy rất nhiều rồi, các bạn học trong lớp thường xuyên nhìn Vương Đông với ánh mắt ấy, ai bảo Vương Đông người ta còn muốn đẹp hơn những bạn nữ cùng tuổi nữa chứ? Có điều, ánh mắt của cô gái tên là Tiểu Hồng kia không phải nhìn về phía Vương Đông mà là Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này nàng mới lên tiếng, giọng nói vô cùng cung kính và dịu dàng:
- Hoắc tiên sinh đáng kính, hoan nghênh ngài đến Tụ Bảo Các, chuyện là thế này, sau khi chúng ta kiểm tra thì xác định ngài không thể ghi nợ.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt.
- Tại sao?
Hắn đã không có tiền rồi, giờ đến cả phương thức ghi nợ cũng không được dùng, vậy thì làm sao hắn mua đồ đây?
Tiểu Hồng nhìn phản ứng của Hoắc Vũ Hạo liền biết hắn đã hiểu lầm rồi, vội vàng ngắt lời.
- Hoắc tiên sinh đừng gấp. Vì hiện giờ ngài đã là khách quý cao cấp nhất của Tụ Bảo Các chúng ta, nên ngài không cần ghi nợ. Dựa theo ưu đãi của khách quý thì hàng năm ngài có thể đến Thưởng Bảo Hội tuyển chọn một món đồ mà không cần tốn bất cứ gì.
- Ặc...
Hoắc Vũ Hạo nhất thời ngây người nhìn sang Vương Đông, cả hai hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Ngay cả cô gái mặc váy trắng trắng dẫn bọn họ đến cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, có điều Tiểu Hồng cũng không để ý đến nàng mà quay sang nói nhỏ với một cô gái khác vài câu, cô gái đó lập tức đứng dậy từ sau chạy đến.
Lúc này Tiểu Hồng đã đặt hai cái thẻ lên trên bàn, một cái màu đỏ còn một cái màu tím.
Nàng lấy cái màu tím đưa cho Vương Đông rồi nói:
- Vương tiên sinh, tối đa mỗi năm ngài có thể ghi nợ mười vạn kim hồn tệ, hết một năm thì lại trở về đây đánh giá lại. Ở độ tuổi này của ngài thì thẻ màu tím đã là cấp bậc cao nhất. Khi mua vật phẩm gì cũng có thể hưởng chiết khấu 10%. Giá cả ở đây đã rất thấp so với bên ngoài rồi.
Vương Đông nhận lấy tấm thẻ màu tím rồi gật đầu, nhưng cả hắn hay Hoắc Vũ Hạo lúc này vẫn còn vô cùng khiếp sợ. Đúng ra, cho dù với biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo hiện giờ cũng không thể nào vượt qua được hắn mới đúng a. Nhưng xem biểu hiện của cô gái kia, bọn họ lại đánh giá Hoắc Vũ Hạo hơn hắn???
Trên tấm thẻ màu đỏ có một dãy hoa văn ánh kim, Hoắc Vũ Hạo vừa nhận lấy tấm thẻ liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ trên tay truyền xuống, vô cùng thoải mái.
Đây là...
Xích Linh Ôn Ngọc? Xa xỉ quá!!!
Hoắc Vũ Hạo vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ bài trong tay mình, bởi vì chỉ cần một mảnh nhỏ Xích Linh Ôn Ngọc thôi đã đủ giúp người ta chống đỡ lạnh giá rồi. Đương nhiên là với những luồng giá rét bình thường chứ không phải cái loại biến thái như ở cực bắc. Quan trọng nhất nếu dùng nó làm hạt nhân để khắc pháp trận thì nó có thể chịu đựng mức đến cấp sáu lận. Nó là một nguyên liệu chuyên dùng để làm hạt nhân, chỉ một mảnh nhỏ thôi cũng đã trên trăm kim hồn tệ và hiện nay số lượng Xích Linh Ôn Ngọc còn lại không còn nhiều đâu a!
Phía trên mỗi tấm thẻ đều chỉ viết ba chữ cổ "Tụ Bảo Các", ngoài ra không còn ký hiệu đặc biệt nào nữa. Nguồn:
Tiêu Hồng nhìn tấm thẻ trong tay Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt vô cùng hâm mộ, nhỏ tiếng nói:
- Hoắc tiêng sinh, với tấm thẻ khách quý này thì ngài có thể hưởng chiết khấu 40%, đây cũng là chiết khấu cao nhất rồi, đồng thời hàng năm còn có thể chọn một vật phẩm tùy thích trong Thưởng Bảo Hội nữa.
Vương Đông tò mò hỏi:
- Ở Tụ Bảo Các có bao nhiêu loại thẻ khách quý này vậy?
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi, ta cũng không rõ lắm vì mỗi khách hàng đến đây đều là những khách hàng tôn quý nhất. Hơn nữa, mỗi loại khác nhau thì sẽ được hưởng ưu đãi khác nhau. Còn như Hoắc tiên sinh mỗi năm được chọn một món cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên trong tai Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông:
- Các ngươi không cần cảm thấy kinh ngạc, đi chọn thứ các ngươi muốn đi. Tụ Bảo Các cũng là một sản nghiệp của học viện ta, cho nên mới biết rõ các ngươi. Hoắc Vũ Hạo có được tấm thẻ cao cấp nhất kia cũng là quyết định của học viện. Tuy nhiên các ngươi phải giữ bí mật chuyện này nếu không sẽ không còn cơ hội vào Tụ Bảo Các nữa.
Giọng nói này là lần đầu tiên Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo nghe được, tuy chỉ là một câu nói nhưng đã khiến cả hai hít thở không thông, nên vừa nghe xong liền lập tức xoay người rời khỏi quầy hàng.
Bọn họ vừa đi không lâu thì từ trong quầy hàng xuất hiện một bóng người, tất cả các nhân viên vừa thấy người này liền cung kính cúi người.
Người kia là một bà lão tóc bạc trắng, cách đây không lâu bà cũng có mặt trong Hải Thần Các dự hội nghị kia. Bà chính là người ngồi ở vị trí đầu tiên bên dãy của Tiên Lâm Nhi, Lâm lão, cũng chính là chủ nhân của Tụ Bảo Các.
Những lời bà nói hoàn toàn không sai, Tụ Bảo Các chính là sản nghiệp của học viện Sử Lai Khắc, nhưng có một chuyện bà không nhắc đến chính là nó chỉ bị hạn chế khi liên quan đến hội nghị ở Hải Thần Các, còn lại thì bình thường chỉ có bà mới có quyền xử lý mọi chuyện trong Tụ Bảo Các.
Một người có thể khiến các nhân vật chủ chốt trong học viện mở ra hội nghị Hải Thần Các thì bây giờ nhận được ưu đãi lớn nhất trong Tụ Bảo Các cũng không có gì lạ. Đây cũng là quyết định trong buổi họp hôm trước, bề ngoài học viện không có chút phản ứng gì nhưng dĩ nhiên bọn họ ai cũng mong Hoắc Vũ Hạo có thể phát triển nhanh hơn một chút. Đối với nhân tài bậc này học viện sẽ không tiếc gì mà đầu tư vào. Đó cũng là lý do tại sao học viên luôn có nhiều những đệ tử xuất sắc, mà những cường giả như những trưởng lão trong Cung Phụng Đường hiện nay cũng từ đó mà ra. Chẳng qua lúc đó ưu đãi của bọn họ không cao như vậy mà thôi.
Thông qua Hải Thần Các giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên sẽ không làm mọi người chú ý quá nhiều, dù sao cũng chỉ có các thành viên cấp cao trong học viện mới biết Tụ Bảo Các có quan hệ với học viện Sử Lai Khắc mà thôi. Cho nên, học viện từ bên này giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo sẽ không bị các đệ tử nội viện bất mãn, thoải mái như thế tại sao lại không làm chứ?
Và cũng tất nhiên học viện sẽ không chu cấp đầy đủ hết cho hắn, vì bản thân hắn có thiên phú mà không có động lực phấn đấu thì cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi. Cho nên, hàng năm Hoắc Vũ Hạo chỉ được chọn một món bảo vật. Bản thân cùng tu luyện hai hệ nên hắn sẽ chấm nhiều món lắm, nhưng nếu muốn có hết thì phải dựa vào cố gắng của mình thôi.
- Chúng ta đi xem khối Hồn Cốt kia đi.
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự kéo Vương Đông đi về phía khối Hồn Cốt ban nãy.
Vương Đông vội vàng kéo tay hắn lại.
- Vũ Hạo, không cần, để ta tự mua.
Hắn đương nhiên biết Hoắc Vũ Hạo đang định dùng quyền ưu đãi của mình để lấy khối Hồn Cốt đó.
Hoắc Vũ Hạo xoay người lại nhìn chằm chằm Vương Đông.
Vương Đông bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu nói:
- Nhìn ta làm gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương Đông, ngươi còn nhớ khối Hồn Cốt lần trước Chu lão sư đưa cho ta không. Ta đã sử dụng nó rồi, tuy không trực tiếp dung nhập vào cơ thể nhưng nhờ nó môi giới mà ta đã thành công dung hợp một khối Hồn Cốt cực kỳ cao cấp. Ta không thể nói với ngươi khối Hồn Cốt cao cấp kia ở đâu ta có, nhưng nếu không có khối Hồn Cốt đó, ta chắc chắn không thể nào dung hợp thành công được. Hiện giờ ta và Tiêu Tiêu đều đã có Hồn Cốt rồi, mà ngươi, một Chiến Hồn Sư hệ Cường Công lại không có. Xét theo quyền lợi trong nhóm thì lần này phải đến lượt của ngươi.
Nói đến đây hắn dừng lại một chút.
- Huống chi giờ ta và ngươi làm gì còn phân biệt lợi ích hay tiền bạc nữa. Chúng ta là đồng đội, có thể cùng nhau dung hợp hồn lực. Nói cách khác, hai người chúng ta tuy hai mà một. Thực lực của ngươi tăng lên thì ta cũng sẽ được nhờ. Nếu đã là huynh đệ thì đừng nói gì nữa. Đi.
Nói xong hắn nắm chặt lấy tay Vương Đông rồi kéo đi về phía trưng bày khối Hồn Cốt.
Khối Hồn Cốt màu hồng ánh kim kia đang thu hút sự chú ý của không ít người, những người có thể tham dự Thưởng Bảo Hội hôm nay đều là đệ tử hạch tâm của ngoại viện. Đa số những người ở đây Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đều không biết.
- Đại sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt một cái đã thấy vị sư huynh Bối Bối vô cùng tao nhã của mình, bất quá bên cạnh hắn không có Đường Nhã, hiển nhiên vì Đường Nhã không phải đệ tử hạch tâm của ngoại viên. Nhưng lúc này, người đang đứng bên cạnh Bối Bối lại là một người cả hai bọn họ đều quen biết, còn không phải Từ Tam Thạch có vũ hồn Huyền Vũ Quy thì là ai? Người này đang khoát tay lên vai Bối Bối nói cái gì đó.
Nghe tiếng Hoắc Vũ Hạo gọi, cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên, cái bọn họ đang chú ý không phải là khối Hồn Cốt kia mà là một món đồ khác trong dãy gần đấy.
- Hai sư đệ tới rồi sao.
Bối Bối mỉm cười nói.
Từ Tam Thạch vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo liền làm ra bộ dạng oán phụ nói:
- Vũ Hạo, lâu rồi ta không được ăn cá nướng của ngươi. Nghe nói gần đây ngươi nổi tiếng lắm nha, ngay cả Ngôn viện trưởng cũng phải ra tay cướp người. Nhưng làm sao ngươi lại chạy sang hệ Hồn Đạo thế?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Từ đại ca, chuyện của đệ dài dòng lắm, đệ cũng không biết nói thế nào nữa, dù sao hiện giờ đệ không có gì thay đổi, vẫn tiếp tục kiêm tu hai hệ.
Từ Tam Thạch nói:
- Sẵn đến thì hai ngươi sang đây cố vấn giúp ta một chút đi. Ta và Bối Bối vừa nói chỉ cần các ngươi lôi kéo được Giang Nam Nam vào Đường Môn thì ta cũng sẽ gia nhập theo, thế nào?
Nghe hắn nói thế cả Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, Từ Tam Thạch cũng giống như Bối Bối đều là đệ tử hạch tâm, hơn nữa giờ Từ Tam Thạch đã muốn từ năm năm lên năm sáu rồi, về mặt tu vi cả hai ngang ngửa nhưng tuổi tác còn muốn nhỏ hơn Bối Bối nữa, vì hắn vào học viện khá sớm thôi.
Vũ Hồn Huyền Vũ Quy là vũ hồn cao cấp nhất trong hệ Phòng Ngự, mặc dù không phải mạnh như Vũ Hồn Cực Hạn nhưng cũng có thể gọi là có lực phòng ngự cực hạn. Hơn nữa, Từ Tam Thạch có thể kế thừa vũ hồn khủng bố như thế này dĩ nhiên gia cảnh cũng không tầm thường, nếu hắn chịu gia nhập Đường Môn thì tương lai Đường Môn sẽ được rất nhiều lợi ích.
Bối Bối liếc mắt nói:
- Ngươi coi Đường Môn là cái gì? Là công cụ giúp ngươi tán gái sao? Cút sang bên kia.
Từ Tam Thạch cũng không tức giận, cười hắc hắc nói:
- Ai bảo Nam Nam thân thiết với Tiểu Nhã của ngươi đây? Ngươi bình thường nói giúp ta với Tiểu Nhã, bảo Tiểu Nhã kéo Nam Nam vào, với tính cách của nàng, nàng đã gia nhập Đường Môn thì không dễ rời khỏi đâu. Đến lúc đó ta cũng chui vào, không phải cơ hội càng lớn sao?
Bối Bối than nhẹ một tiếng:
- Tuy ngươi là một thằng chả ra gì nhưng không thể không thừa nhận cũng được cái si tình, ngươi vì Giang Nam Nam mà từ chối lên năm sáu ở lại năm năm, nếu không phải ngươi là đệ tử hạch tâm chỉ sợ đã bị học viện khai trừ từ lâu rồi.
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Không còn cách nào a! Ai bảo nàng là mối tình đầu của ta chứ? Vì nàng cái gì ta cũng dám làm.
Từ Tam Thạch vì Giang Nam Nam mà ở lại lớp sao??? Đúng là ở học viện Sử Lai Khắc không có chuyện gì không thể xảy ra.
Hoắc Vũ Hạo nhịn không được nói:
- Vậy cũng được sao?
Từ Tam Thạch cười to nói:
- Sao không? Đấy là Bối Bối dạy ta đấy chứ, nếu không với tuổi hắn làm sao còn học thua cả ta một lớp được? Đây còn không phải do Tiểu Nhã mà ra sao. Các ngươi cho là hắn khen ta sao? Rõ ràng là đang tự khen chính mình. Đúng vậy, lẽ ra ta, Bối Bối, Tiểu Nhã và Nam Nam đều ở cùng ban. Bất quá Bối Bối à, Tiểu Nhã nhà ngươi sợ rằng khó mà tốt nghiệp ngoại viện được nói chi chuyện vào nội viện.
Bối Bối thở dài một tiếng nói:
- Hai năm qua nàng đã cố gắng rất nhiều rồi. Nhưng ngươi cũng biết vũ hồn Lam Ngân Thảo khó tu luyện đến mức nào rồi mà. Dù sao, vũ hồn của nàng không giống vũ hồn Lam Ngân Hoàng của vị tổ tiên ngày xưa. Cho nên giờ chỉ biết cố hết sức thôi. Ta đã tính rồi, nếu Tiểu Nhã không thể vào nội viện thì ta cũng không vào, ta thà cùng nàng đi du lịch khắp đại lục.
Từ Tam Thạch vừa thấy thế liền lộ vẻ kính nể:
- Giỏi, quả nhiên không hổ danh người đàn ông hợp ý với Từ Tam Thạch ta. Có tình có nghĩa.
Bối Bối tức giận nói:
- Ngươi đi chết đi, tránh xa ta ra.
Hắn vừa nói vừa giơ chân ra đá một cái.
Rõ ràng Bối Bối không đá mạnh lắm nhưng Từ Tam Thạch vẫn kêu gào thảm thiết, cả người bay vèo ra ngoài. Đột nhiên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông trông thấy Giang Nam Nam đang đi đến từ cái hướng Từ Tam Thạch đang bay đi.
Giang Nam Nam mặc bộ đồng phục năm năm màu đen vẫn lộ ra vẻ dịu dàng động lòng ngươi. Nàng thấy Từ Tam Thạch đột nhiên bay về phía mình nhưng không hề có chút hoang mang. Nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chân phải giơ lên đá thẳng vào Từ Tam Thạch.
- A.
Lần này Từ Tam Thạch mới thật sự bị đá văng đi, cả ngươi bay vèo một cái rớt xuống cách đó chừng năm thước, hai tay tiếp đất lộn một vòng mới có thể đứng vững được.
- Nam Nam nàng thật vô tình a! Nàng không thấy Bối Bối đá ta sao? Nàng không giúp ta thì thôi lại còn bồi thêm một cái nữa.
Từ Tam Thạch than trách với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Giang Nam Nam cũng không thèm liếc nhìn hắn mà đi thẳng về phía ba người Hoắc Vũ Hạo mỉm cười chào rồi đi luôn, hoàn toàn xem Từ Tam Thạch không tồn tại.
Từ Tam Thạch vội vàng đứng bật định chạy theo nàng thì Giang Nam Nam đột nhiên xoay người lại, đôi mắt lóe ra sát khí nói:
- Ngươi còn tiếp tục đi theo ta thì ta thôi học ở học viện Sử Lai Khắc này.
- Ách.
Từ Tam Thạch nghe nàng nói thế liền lập tức dừng lại, vẻ mặt vô cùng lúng túng và xấu hổ, dĩ nhiên là không còn cách nào với Giang Nam Nam nữa rồi.
Bối Bối thấy Giang Nam Nam đi xa rồi mới nhỏ giọng nói:
- Huynh đệ, đường xa gánh nặng a!
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Bối Bối, nếu là anh em thì giúp ta một chút đi. Thật sự cách gì ta cũng dùng đến rồi, nhưng một chút cơ hội nàng cũng không cho ta nữa.
Bối Bối có chút tò mò hỏi:
- Ta cũng có chút không hiểu, xét tướng mạo, thực lực hay thiên phú ngươi cũng có thể miễn cưỡng coi được. Giang Nam Nam muốn tìm một người ở tuổi này mạnh hơn ngươi cũng không phải dễ dàng a! Đương nhiên trừ hoa đã có chủ như ta, nhương tại sao nàng không chút hứng thú gì với ngươi nhỉ? Ta thấy hình như hai ngươi quen nhau từ trước khi nhập học rồi phải không? Có phải trước đó ngươi làm gì không phải với người ta rồi không hả?
- Ách.
Từ Tam Thạch đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
- Không có, à không, không thể nói. Ta đi trước đây.
Nói xong liền xoay người chạy biến đi.
Bối Bối thấy thế chỉ còn biết lắc đầu, thật lòng hắn luôn tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
- Tiểu sư đệ, các đệ có muốn mua gì không? Thưởng Bảo Hội có nhiều thứ tốt lắm, các đệ từ từ xem đi. Ta cũng đi đây.
Nói xong hắn cũng xoay người đi.
Vương Đông có chút hâm mộ nói.
- Ta thấy Từ đại ca tốt thật, không ngờ lại si tình đến thế. Giang học tỷ không biết sao còn không chấp nhận hắn nữa. Ngươi lo mà học tập hắn đi.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt nói:
- Học gì? Nãy giờ ta không hiểu bọn họ nói gì nữa.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Ngoài tu luyện ngươi không biết gì nữa à? Cái đồ đầu gỗ không có cảm xúc.
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Chúng ta đang đi học, không lo học cho tốt còn nghĩ nhiều làm gì? Mau mau đi xem coi khối Hồn Cốt kia có hợp với ngươi không.
Vừa nói hắn vừa xoay người sang nhìn chằm chằm tủ kính đang trưng bày khối Hồn Cốt ban nãy.
Vương Đông đứng sau lưng giơ chân nhá đá hắn một cái rồi mới bực bội đi đến cạnh hắn.
Khúc xương cánh tay trái đó tỏa ra một luồng khí màu hồng ánh kim rực rỡ nhưng lại tạo cho người xem một cảm giác vô cùng mộc mạc. Phía dưới nó có một cái bảng nhỏ viết vài dòng giới thiệu:
Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt
Đây là Hồn Cốt rơi ra từ hồn thú vạn năm Hoàng Kim Địa Long Vương. Thuộc tính Quang Minh, có thể liên quan đến năng lượng thuộc tính hỏa quang minh. Thích hợp với Hồn Sư hệ Quang Minh. Dự đoán rằng Hồn Cốt này sẽ mang đến một kỹ năng công kích.
Hoàng Kim Địa Long Vương là hồn thú có một chút huyết mạch Quang Minh thuần khiết từ Long Tộc, mà trong khối Hồn Cốt này chính là tinh hoa từ con hồn thú vạn năm đó. Xin chú ý một chút ở hai chữ thuần khiết, cho dù con hồn thú này chỉ có một chút huyết mạch từ Long Tộc nhưng còn hơn nhiều những loài có huyết mạch Long Tộc bị pha tạp. Chỉ có một điểm đáng tiếc chính là khi con hồn thú Hoàng Kim Địa Long Vương bị giết, tu vi chỉ hơn một vạn năm, nếu tu vi đạt đến mười vạn năm thì đã đạt đến cấp bậc Thú Vương rồi.
Giá: 950 vạn kim hồn tệ (M2: omg )
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vừa thấy cái giá trên trời này suýt tý nữa ngã lăn ra đất.
Xã hội càng phát triển, giá cả các mặt hàng càng lúc càng cao. Tuy nhiên một nhà ba miệng ăn cùng lắm mỗi năm chỉ tiêu mấy chục kim hồn tệ là cùng. 950 vạn kim hồn tệ có thể làm gì? Bấy nhiêu đỏ đủ để trang bị từ a -> z cho một đội kỵ binh hơn vạn người. Bao gồm luôn cả ngựa a.
Hồn Cốt quả nhiên không hổ danh một trong những vật phẩm quý nhất đại lục. Cái này còn chưa phải là Hồn Cốt mười vạn năm nữa. Một khối Hồn Cốt mười vạn năm căn bản không thể định giá nữa, bởi vì nó là thứ vô giá a. Bất quả, chưa bao giờ trên thị trường buôn bán hay đấu giá xuất hiện khối Hồn Cốt mười vạn năm. Bởi vì đó là vật mà cả hồn sư bậc Phong Hào Đấu La cũng vô kỳ ham muốn. Những cửa hàng dám đem Hồn Cốt vạn năm ra bày bán như Tụ Bảo Các là vô cùng vô cùng hiếm thấy. Đây cũng là điểm chứng tỏ bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào sự bảo vệ của mình.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Vương Đông cười gượng nói:
- Ngươi còn dám nói mình mua nổi nó không?
Vương Đông há hốc mồm nhìn.
- Sao mà mắc vậy trời. Ta nhớ Hồn Cốt mặc dù cao giá nhưng đó giờ khoảng 300 vạn kim hồn tệ đổ lại thôi a.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chắc vì hai chữ "thuần khiết" kia quá. Hồn Cốt có huyết mạch Long Tộc thuần khiết làm sao mà bình thường được? Đây đúng là đồ tốt nhưng giá cũng khủng khiếp quá. Không biết ta muốn dùng ưu đãi lấy nó người ta có cho không nữa. Hình như đây là món quý giá nhất ở lần Thưởng Bảo Hội này rồi. Khó trách nó còn ở đây, giá thế này ai mà mua nổi.
Vương Đông quay đầu lại nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Quý giá quá... Vũ Hạo. Ta nghĩ ta đã hiểu được một chút ý đồ của học viện rồi. Đây là đặc quyền học viện cho ngươi, nhưng đấy cũng vì Vũ Hồn Cực Hạn của ngươi thôi. Nếu ngươi chọn món gì quý giá ở đây thì tình nghĩa ngươi nợ người ta càng nhiều, đấy là cái giá tương lai ngươi phải trả. Ít nhất sẽ ràng buộc ngươi vào học viện càng chặt hơn. Vũ Hạo, nếu ngươi muốn tự do thì đừng lấy thứ gì ở đây hết.
Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu.
- Khi ta vừa nghe câu nói của người kia thì đã hiểu rồi. Có điều ngươi chẳng lẽ không biết, ta không có quyền lựa chọn. Chu lão sư từng nói, con đường tương lai, cho dù là Hồn Sư hay Hồn Đạo Sư, muốn ngày càng mạnh mẽ nhất định phải có người giúp đỡ một chút. Nếu không, Hồn Cốt ở đâu ra cho ngươi dùng? Nguyên liệu ở đâu ra cho ngươi làm Hồn Đạo Khí? Một Hồn Sư bình thường muốn tự bản thân cố gắng trở nên mạnh mẽ thì cái giá phải trả càng lớn hơn, thường sẽ bị rất nhiều những thứ liên quan đến tiền bạc chi tiêu ảnh hưởng. Nếu trong lòng ta không có mối hận kia, có lẽ ta sẽ chọn con đường ấy. Nhưng giờ, ta chỉ có thể chọn theo cùng học viện mà thôi, ít nhất tương lai có ở lại học viện cũng dễ thở hơn vào một đế quốc nào đó. Ta thích học viện, ở đây mang đến cho ta cảm giác ấm áp vô cùng, cảm giác này lần đầu tiên trở lại sau khi mẫu thân của ta qua đời, lần đầu tiên ta biết thế nào là gia đình. Hôm nay, ta chấp nhận đi theo học viện thì tương lai ta sẽ vì học viện mà trả giá.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo một lúc thật lâu, hắn hiểu được bình thường người bạn của mình có vẻ ngu ngốc nhưng thật ra rất triết lý sâu xa. Ngoài mặt luôn luôn bình tĩnh tươi cười nhưng nội tâm lại vô cùng cháy bỏng.
- Được, ta muốn khối Hồn Cốt này, ngươi đi lấy cho ta đi, ta muốn xem nó một chút nữa.
Rốt cuộc Vương Đông cũng đưa ra câu trả lời của mình.
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế liền tươi cười vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người đi về phía quầy hàng phía tây ban nãy.
Mọi thứ so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều, lát sau Hoắc Vũ Hạo đã trở lại, hắn nói nhỏ vào tai Vương Đông:
- Đi thôi. Tụ Bảo Các sẽ giúp mình giữ bí mật, bọn họ sẽ mang đến học viện cho chúng ta. Thứ đắt tiền như thế mang trên người cũng không tốt.
Vương Đông nói:
- Ngươi có muốn mua gì không? Nếu trong mức độ ghi nợ của ta thì để ta mua cho.
Hoắc Vũ Hạo vừa định lắc đầu thì giọng nói vô cùng trong trẻo của Băng Đế vang lên trong đầu hắn:
- Tủ thứ ba bên tay trái, không thể bỏ qua thứ đó.
Hoắc Vũ Hạo thoáng giật mình rồi quay sang nói với Vương Đông:
- Chúng ta đi xem một chút đã.
Vừa nói hắn vừa đi về phía mà Băng Đế vừa nói ban nãy.
Món vật này từ nãy giờ hoàn toàn không hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn, bởi vì nó không bắt mắt lắm, nó chỉ là một khối pha lê đen nhánh, hoàn toàn không tỏa ra chút ánh sáng rực rỡ nào, có thể nói khác biệt một trời một vực với khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, nếu so về vẻ ngoài thì đúng là cái trên trời cái dưới đất.
Phía dưới cũng có một cái bảng giới thiệu:
Kình Giao ngàn năm.
Kình Giao là một thứ đặc biệt chỉ có trong não của Kình Ngư. Có tác dụng tẩm bổ giúp hồn sư tăng cường thân thể, khung xơng và tăng khả năng chịu đựng. Khối Kình Giao này có thể gọi là Kình Giao ngàn năm, nhưng Kình Giao bình thường có màu vàng ánh kim, giá cao ngất ngưởng, một khối to thế này đủ để hồn sư thay da đổi thịt. Đáng tiếc khối Kình Giao này có màu đen, theo người thẩm định có lẽ nó đã bị phong hóa một thời gian thồi, có thể đã bị biến chất, tuy vậy vẫn còn dùng được, có điều phẩm chất giảm xuống một chút thôi.
Giá của khối Kình Giao ngàn năm này không đắt lắm, chỉ 6000 kim hồn tệ thôi.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo nói với vẻ nghi ngờ.
- Vũ Hạo, không lẽ ngươi chấm thứ này? Kình Giao ngàn năm ta thấy rồi, nó có màu vàng óng ánh, vô cùng trong suốt, y hệt thủy tinh màu vàng ấy, đấy mới gọi là Kình Giao tuyệt phẩm, khối Kình Giao ngàn năm thật tự to chừng này phải đến 5 vạn kim hồn tệ. Khối này có 6000, nghe là biết không tốt đẹp gì rồi.
- Ý, ngươi cũng biết Kình Giao à?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông gật đầu nói:
- Kình Giao là một nguyên liệu nấu ăn vô cung quý giá, nhưng cần ngọn lửa cực nóng mới có thể làm nó mềm được. Món ăn chế biến từ nó có thể giúp hồn sư cải thiện thể chất. Ví dụ như giờ ngươi có thể chịu đựng được Hồn Hoàn từ hồn thú hai ngàn năm, nhưng nếu ngươi dùng khối Kình Giao ngàn năm to chừng này thì khả năng chịu đựng lập tức tăng lên năm trăm năm. Bất quá đấy chỉ là lý thuyết thôi. Kình Giao đúng là tốt với cơ thể hồn sư nhưng nó cũng có một khuyết điểm, chúng ta không thể nào phán đoán được chính xác tu vi của hồn thú, hay nói đúng hơn là không biết bản thân mình cần hấp thu bao nhiêu. Hơn nữa, gặp được hồn thú thích hợp thì cũng không kịp thời gian để tính toán. Cho nên, mặc dù Kình Giao là thứ tốt nhưng giá trị không cao lắm. Mà ngươi dùng ba cái thứ Kình Giao phẩm chất kém này không chừng bị tào tháo rượt mệt nghỉ...
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngươi, nhưng sau đó vội vàng nói:
- Vương Đông, ngươi mua dùm ta khối Kình Giao này đi, mau lên.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu