Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 52: Trận Đấu Cuối Cùng! (1)
Quá trình điều chế Hùng Hoàng Tửu cũng không phức tạp cho lắm, thậm chí chỗ dược liệu kia đủ làm ra 3-4 phần rượu. Đường Tam sợ độc khí của Độc Cô Nhàn quá mạnh, lại bỏ thêm một vài thứ linh tinh vào.
- Sư huynh, ngần này rượu có lẽ cũng đủ rồi, bằng không cứ bỏ vào đai lưng của huynh thì cũng không vướng đâu!
- Ừ, trận tối nay sẽ khá vất vả, cho nên ta muốn chu toàn một chút!
Mặc dù Đại Sư đã đồng ý cho Đường Tam dùng Bát Chu Mâu, nhưng hắn vẫn không yên tâm được. Đối phương toàn cấp bậc là hồn tôn, bên mình lại có 3 người chưa đủ cấp bậc, lại thêm hồn sư đối phương có hồn hoàn mạnh nhất.
Nếu như hắn có thể sử dụng Hạo Thiên Chùy thì tốt rồi.
- Đừng lo lắng!
Diệp Phi Linh vỗ vai hắn. Đường Tam gật đầu, thu bình rượu vào đai lưng. Xong xuôi 2 sư huynh muội mới đi ăn cơm.
- ------
Sàn đấu hôm nay phá lệ náo nhiệt, ngoại trừ chỗ của mấy vị quản lý, chỗ nào chỗ nấy chật ních người.
Ngay ở vị trí bắt mắt trên khán đài, 5-6 tên quý tộc nhàn hạ ngồi xem sàn đấu. Diệp Phi Linh nhanh tay thăm dò được mấy kẻ này đã nướng hơn 500 triệu kim hồn tệ cho Hoàng Đấu Chiến Đội.
Diệp Phi Linh không khỏi mỉm cười. Hôm nay nàng đã mượn hết tiền của mấy vị sư phụ, quyết định làm một cú lớn.
Ha ha, tiền ai ngại nhiều không?
Tỉ lệ đặt cược cũng khá chênh lệch, Hoàng Đấu Chiến Đội là 1:50, thế nhưng Sử Lai Khắc Thất Quái lại chỉ được có 1:4. Thậm chí không có ai thèm đặt cược Sử Lai Khắc thắng.
Mà thôi, điều này không can hệ, nàng kiếm tiền là đủ rồi.
Đại Sư đối với chuyện nàng đánh cược cũng không có phê bình, chỉ xem xét quyển sổ nhỏ của nàng, đây cũng là khảo nghiệm cược của sư phụ.
2 bên vừa bước vào sàn đấu đã mang khí thế giương cung bạt kiếm. Hồn Ấn Ngoại Phóng vừa hiện, trọng tài liền hô bắt đầu.
2 bên lao vào đánh nhau túi bụi.
Phía trên cao, nơi chỗ ngồi xa hoa bắt mắt mấy tên quý tộc đang rung đùi vuốt râu, xem chừng thắng chắc rồi.
- Này đồ đệ, ngươi không đem tiền của chúng ta đi nướng bay đó chứ?
Phất Lan Đức nhìn tràng diện song phương chiến đấu ác liệt, có chút e ngại.
- Sư phụ, người phải có lòng tin vào đệ tử mình dạy dỗ chứ?
Diệp Phi Linh nhét miếng khoai chiên vào mồm lão. Vị sư phụ này trời đánh còn tránh miếng... khoai tây, tập trung xem trận đấu không được hả???
Đại Sư cùng Triệu Vô Cực khục khục cười. Phất Lan Đức xấu hổ quá, gào lên:
- Mấy người các ngươi cười cái gì chứ hả? Nếu như chúng thắng lão tử liền sủa 3 tiếng, thế nào?!!!
Diệp Phi Linh nhai khoai tây, ốp một câu.
- Thầy nói đó nha!
Lại làm mấy vị sư phụ không nhịn nổi mà hihi haha cười. Phất Lan Đức trộm trừng mắt nhìn nàng, nhưng nàng cũng không quay đầu lại mà nhìn sàn đấu chuyên chú hơn.
Nữ hài tóc xanh tầm tuổi Đái Mộc Bạch, trên thân mặc một kiện sườn xám màu tím xinh đẹp, dưới thân bởi vì võ hồn phụ thể mà ẩn hiện đuôi rắn xanh lục trông 7 bảy phần quyến rũ, 3 phần độc ác.
Diệp Phi Linh đối với cái kiện sườn xám kia khá là vừa lòng. Kiểu dáng tuy chỉ là một loại thường, nhưng hoa văn thêu trên thân tà áo là nàng dùng thủ pháp thêu 7 chỉ khiến cho kiện sườn xám tầm thường này trở thành độc nhất vô nhị.
Chắc hẳn nàng ta cũng bỏ ra không ít tiền nhỉ, nhưng mà càng là mỹ nữ thì càng thích đồ xinh đẹp?
Vì kiện đồ này mà nàng mất 44 đêm ở Nặc Đinh học viện không ngủ. Đây cũng là thứ đắt giá nhất mà nàng làm được lúc đó, tốn mất 3 kim hồn tệ, thu về 400 kim hồn tệ.
Sử Lai Khắc vì có tính toán kỹ, rất nhanh liền chiếm được thế thượng phong.
Hồn Sư Lam Điện Bá Vương Long của đối phương bởi vì khinh thường địch nhân, cho nên trúng chiêu của Tiểu Vũ, ăn một nhát nhu kỹ đo ván.
Suýt chút nữa thôi cường công chủ lực của đối phương rơi đài rồi.
Diệp Phi Linh tấm tắc, không hổ là Đường Tam. Sư huynh lợi hại thật.
Đại Sư đối với trận đấu này vô cùng để bụng, hắn đương nhiên đã nhắc nhở qua Đường Tam, và chiến thuật này cũng được hắn chỉ điểm qua một chút, chiến đấu quả nhiên đúng mục tiêu liền có điểm thoải mái.
Vòng bảo hộ sàn đấu bắt đầu sáng lên.
Độc Cô Nhàn nổi sát tâm.
Diệp Phi Linh ngồi trên đài trầm ngâm, nhưng trong mắt cũng giấu một tia sát ý. Các ngươi chủ lực tấn công bị ăn đòn là bởi vì các ngươi không phòng thủ, thế nhưng lại đổ lỗi và muốn giết người khác là có ý gì?
- Bình tĩnh, chờ xem!
Đại Sư xoa đầu nàng.
Diệp Phi Linh cúi đầu, nhìn màn sương mù màu tím cùng đệ tam hồn hoàn của Độc Cô Nhàn sáng lên.
Lúc này là sư huynh cùng Áo Tư Tạp áp trận. Huyền Ngọc Thủ phát động, Huyền Thiên Công vận hành, Tiểu Vũ theo mệnh lệnh đá tỏi ngọt của Áo Tư Tạp vào giữa, đồng thời Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn cũng kích phát công kích nướng tỏi lên.
Độc khí bị đốt cháy rồi!!!
Độc Cô Nhàn ngửi mùi vị trong không khí, 2 mắt híp lại, vô cùng tức giận.
Bởi vì Ngọc Thiên Hằng bị thương là một phần, độc khí bị đốt cũng một phần. Bên Sử Lai Khắc phát động tấn công khiến cho Hoàng Đấu chiến đội có chút chật vật.
Thế nhưng thân là khống chế hệ, Độc Cô Nhàn nhanh chóng nắm bắt tình huống và phản kháng lại. Quỷ Báo U Sư Ka nhanh chóng quấy nhiễu Chu Trúc Thanh, trong khi đó 2 anh em Huyền Vũ Quy quay ngược lại tấn công thay vì phòng thủ.
Dưới sự gia trì độc khí của Độc Cô Nhàn, đồng đội được phụ trợ tăng lực công kích cùng phòng thủ, hơn nữa còn có thêm phụ trợ hệ hồn sư Cửu Tâm Hải Đường giải khai phản ứng xấu của độc khí, Hoàng Đấu chiến đội đang phòng thủ thành công.
- A!
Diệp Phi Linh tức giận mất bình tĩnh. Tiểu Vũ thế mà bị Huyền Vũ Quy của đối phương phản công bị thương nặng.
Biến cố này khiến tất cả thành viên của Sử Lai Khắc lên cơn cuồng bạo. Đường Tam mặc dù bên ngoài bảo trì hành động bình tĩnh, thế nhưng Lam Ngân Thảo điên cuồng phóng tới bảo bọc Tiểu Vũ cũng nói lên nội tâm của hắn không bình tĩnh nổi.
Mấy vị sư phụ nhìn tình huống cũng hoảng hốt lo lắng. Triệu Vô Cực còn lẩm bẩm con thỏ thường ngày chạy nhanh lắm mà!
Giữa lúc quân địch bối rối, Độc Cô Nhàn hạ lệnh quay về phòng thủ trước đợt tấn công điên cuồng của đám người còn lại.
Bụp bụp bụp...
Mùi hương thơm ngát gia trì tản mát.
Thiếu nữ toàn thân mặc một bộ váy kiểu gothic đen, mái tóc màu xanh lam sẫm tung bay trong gió, nàng ta lẩm bẩm cái gì đó không rõ, thế nhưng mùi hương thơm càng ngày càng nồng đậm.
Độc Cô Nhàn nhíu mày nhìn sàn đấu, sau đó lại nhếch môi cười đắc ý.
Chỉ cần bảo đảm kéo dài thời gian cho trị liệu hoàn thành, Hoàng Đấu chiến đội thắng chắc!!!
Diệp Phi Linh thầm hận bản thân không thể lên sàn đấu, bằng không Tiểu Vũ không bị thương như vậy.
- Cục diện ngày càng bất lợi, e rằng chúng ta sẽ thua!
Phất Lan Đức rầu rĩ nói.
- Bây giờ ngươi còn tâm tình nghĩ xem chúng ta thua hay thắng à? Dám làm bị thương đệ tử của ông đây, dù có thắng lão tử cũng không để cho chúng nó yên được!
Triệu Vô Cực gầm lên bạo nộ.
- Từ từ đã!
Đại Sư ngước mặt, cười nhạt. Còn 2 con át chủ bài chưa xuất ra, tràng chiến đấu chưa thể nói lên được điều gì. Khuôn mặt cứng ngắc của hắn bây giờ vẫn vô cùng bình tĩnh, tuy rằng có chút lo lắng, thế nhưng hắn hi vọng càng nhiều hơn.
Chu Trúc Thanh xòe tay về phía Đái Mộc Bạch.
Đồng đội bị thương rồi, nếu như không thể ngăn cản quân địch tấn công, vậy liền... toàn lực phản công đi!
Đái Mộc Bạch có chút sững sờ.
Thân là hoàng thất Tinh La, võ hồn Tà Mâu Bạch Hổ cùng U Minh Linh Miêu là một đôi. Truyền kỳ từ đời này sang đời khác, phàm là vương tử Tinh La, tất cả đều phải kết hôn cùng một nữ tử có võ hồn U Minh Linh Miêu.
Đái Mộc Bạch chưa bao giờ chắc chắn.
- Sư huynh, ngần này rượu có lẽ cũng đủ rồi, bằng không cứ bỏ vào đai lưng của huynh thì cũng không vướng đâu!
- Ừ, trận tối nay sẽ khá vất vả, cho nên ta muốn chu toàn một chút!
Mặc dù Đại Sư đã đồng ý cho Đường Tam dùng Bát Chu Mâu, nhưng hắn vẫn không yên tâm được. Đối phương toàn cấp bậc là hồn tôn, bên mình lại có 3 người chưa đủ cấp bậc, lại thêm hồn sư đối phương có hồn hoàn mạnh nhất.
Nếu như hắn có thể sử dụng Hạo Thiên Chùy thì tốt rồi.
- Đừng lo lắng!
Diệp Phi Linh vỗ vai hắn. Đường Tam gật đầu, thu bình rượu vào đai lưng. Xong xuôi 2 sư huynh muội mới đi ăn cơm.
- ------
Sàn đấu hôm nay phá lệ náo nhiệt, ngoại trừ chỗ của mấy vị quản lý, chỗ nào chỗ nấy chật ních người.
Ngay ở vị trí bắt mắt trên khán đài, 5-6 tên quý tộc nhàn hạ ngồi xem sàn đấu. Diệp Phi Linh nhanh tay thăm dò được mấy kẻ này đã nướng hơn 500 triệu kim hồn tệ cho Hoàng Đấu Chiến Đội.
Diệp Phi Linh không khỏi mỉm cười. Hôm nay nàng đã mượn hết tiền của mấy vị sư phụ, quyết định làm một cú lớn.
Ha ha, tiền ai ngại nhiều không?
Tỉ lệ đặt cược cũng khá chênh lệch, Hoàng Đấu Chiến Đội là 1:50, thế nhưng Sử Lai Khắc Thất Quái lại chỉ được có 1:4. Thậm chí không có ai thèm đặt cược Sử Lai Khắc thắng.
Mà thôi, điều này không can hệ, nàng kiếm tiền là đủ rồi.
Đại Sư đối với chuyện nàng đánh cược cũng không có phê bình, chỉ xem xét quyển sổ nhỏ của nàng, đây cũng là khảo nghiệm cược của sư phụ.
2 bên vừa bước vào sàn đấu đã mang khí thế giương cung bạt kiếm. Hồn Ấn Ngoại Phóng vừa hiện, trọng tài liền hô bắt đầu.
2 bên lao vào đánh nhau túi bụi.
Phía trên cao, nơi chỗ ngồi xa hoa bắt mắt mấy tên quý tộc đang rung đùi vuốt râu, xem chừng thắng chắc rồi.
- Này đồ đệ, ngươi không đem tiền của chúng ta đi nướng bay đó chứ?
Phất Lan Đức nhìn tràng diện song phương chiến đấu ác liệt, có chút e ngại.
- Sư phụ, người phải có lòng tin vào đệ tử mình dạy dỗ chứ?
Diệp Phi Linh nhét miếng khoai chiên vào mồm lão. Vị sư phụ này trời đánh còn tránh miếng... khoai tây, tập trung xem trận đấu không được hả???
Đại Sư cùng Triệu Vô Cực khục khục cười. Phất Lan Đức xấu hổ quá, gào lên:
- Mấy người các ngươi cười cái gì chứ hả? Nếu như chúng thắng lão tử liền sủa 3 tiếng, thế nào?!!!
Diệp Phi Linh nhai khoai tây, ốp một câu.
- Thầy nói đó nha!
Lại làm mấy vị sư phụ không nhịn nổi mà hihi haha cười. Phất Lan Đức trộm trừng mắt nhìn nàng, nhưng nàng cũng không quay đầu lại mà nhìn sàn đấu chuyên chú hơn.
Nữ hài tóc xanh tầm tuổi Đái Mộc Bạch, trên thân mặc một kiện sườn xám màu tím xinh đẹp, dưới thân bởi vì võ hồn phụ thể mà ẩn hiện đuôi rắn xanh lục trông 7 bảy phần quyến rũ, 3 phần độc ác.
Diệp Phi Linh đối với cái kiện sườn xám kia khá là vừa lòng. Kiểu dáng tuy chỉ là một loại thường, nhưng hoa văn thêu trên thân tà áo là nàng dùng thủ pháp thêu 7 chỉ khiến cho kiện sườn xám tầm thường này trở thành độc nhất vô nhị.
Chắc hẳn nàng ta cũng bỏ ra không ít tiền nhỉ, nhưng mà càng là mỹ nữ thì càng thích đồ xinh đẹp?
Vì kiện đồ này mà nàng mất 44 đêm ở Nặc Đinh học viện không ngủ. Đây cũng là thứ đắt giá nhất mà nàng làm được lúc đó, tốn mất 3 kim hồn tệ, thu về 400 kim hồn tệ.
Sử Lai Khắc vì có tính toán kỹ, rất nhanh liền chiếm được thế thượng phong.
Hồn Sư Lam Điện Bá Vương Long của đối phương bởi vì khinh thường địch nhân, cho nên trúng chiêu của Tiểu Vũ, ăn một nhát nhu kỹ đo ván.
Suýt chút nữa thôi cường công chủ lực của đối phương rơi đài rồi.
Diệp Phi Linh tấm tắc, không hổ là Đường Tam. Sư huynh lợi hại thật.
Đại Sư đối với trận đấu này vô cùng để bụng, hắn đương nhiên đã nhắc nhở qua Đường Tam, và chiến thuật này cũng được hắn chỉ điểm qua một chút, chiến đấu quả nhiên đúng mục tiêu liền có điểm thoải mái.
Vòng bảo hộ sàn đấu bắt đầu sáng lên.
Độc Cô Nhàn nổi sát tâm.
Diệp Phi Linh ngồi trên đài trầm ngâm, nhưng trong mắt cũng giấu một tia sát ý. Các ngươi chủ lực tấn công bị ăn đòn là bởi vì các ngươi không phòng thủ, thế nhưng lại đổ lỗi và muốn giết người khác là có ý gì?
- Bình tĩnh, chờ xem!
Đại Sư xoa đầu nàng.
Diệp Phi Linh cúi đầu, nhìn màn sương mù màu tím cùng đệ tam hồn hoàn của Độc Cô Nhàn sáng lên.
Lúc này là sư huynh cùng Áo Tư Tạp áp trận. Huyền Ngọc Thủ phát động, Huyền Thiên Công vận hành, Tiểu Vũ theo mệnh lệnh đá tỏi ngọt của Áo Tư Tạp vào giữa, đồng thời Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn cũng kích phát công kích nướng tỏi lên.
Độc khí bị đốt cháy rồi!!!
Độc Cô Nhàn ngửi mùi vị trong không khí, 2 mắt híp lại, vô cùng tức giận.
Bởi vì Ngọc Thiên Hằng bị thương là một phần, độc khí bị đốt cũng một phần. Bên Sử Lai Khắc phát động tấn công khiến cho Hoàng Đấu chiến đội có chút chật vật.
Thế nhưng thân là khống chế hệ, Độc Cô Nhàn nhanh chóng nắm bắt tình huống và phản kháng lại. Quỷ Báo U Sư Ka nhanh chóng quấy nhiễu Chu Trúc Thanh, trong khi đó 2 anh em Huyền Vũ Quy quay ngược lại tấn công thay vì phòng thủ.
Dưới sự gia trì độc khí của Độc Cô Nhàn, đồng đội được phụ trợ tăng lực công kích cùng phòng thủ, hơn nữa còn có thêm phụ trợ hệ hồn sư Cửu Tâm Hải Đường giải khai phản ứng xấu của độc khí, Hoàng Đấu chiến đội đang phòng thủ thành công.
- A!
Diệp Phi Linh tức giận mất bình tĩnh. Tiểu Vũ thế mà bị Huyền Vũ Quy của đối phương phản công bị thương nặng.
Biến cố này khiến tất cả thành viên của Sử Lai Khắc lên cơn cuồng bạo. Đường Tam mặc dù bên ngoài bảo trì hành động bình tĩnh, thế nhưng Lam Ngân Thảo điên cuồng phóng tới bảo bọc Tiểu Vũ cũng nói lên nội tâm của hắn không bình tĩnh nổi.
Mấy vị sư phụ nhìn tình huống cũng hoảng hốt lo lắng. Triệu Vô Cực còn lẩm bẩm con thỏ thường ngày chạy nhanh lắm mà!
Giữa lúc quân địch bối rối, Độc Cô Nhàn hạ lệnh quay về phòng thủ trước đợt tấn công điên cuồng của đám người còn lại.
Bụp bụp bụp...
Mùi hương thơm ngát gia trì tản mát.
Thiếu nữ toàn thân mặc một bộ váy kiểu gothic đen, mái tóc màu xanh lam sẫm tung bay trong gió, nàng ta lẩm bẩm cái gì đó không rõ, thế nhưng mùi hương thơm càng ngày càng nồng đậm.
Độc Cô Nhàn nhíu mày nhìn sàn đấu, sau đó lại nhếch môi cười đắc ý.
Chỉ cần bảo đảm kéo dài thời gian cho trị liệu hoàn thành, Hoàng Đấu chiến đội thắng chắc!!!
Diệp Phi Linh thầm hận bản thân không thể lên sàn đấu, bằng không Tiểu Vũ không bị thương như vậy.
- Cục diện ngày càng bất lợi, e rằng chúng ta sẽ thua!
Phất Lan Đức rầu rĩ nói.
- Bây giờ ngươi còn tâm tình nghĩ xem chúng ta thua hay thắng à? Dám làm bị thương đệ tử của ông đây, dù có thắng lão tử cũng không để cho chúng nó yên được!
Triệu Vô Cực gầm lên bạo nộ.
- Từ từ đã!
Đại Sư ngước mặt, cười nhạt. Còn 2 con át chủ bài chưa xuất ra, tràng chiến đấu chưa thể nói lên được điều gì. Khuôn mặt cứng ngắc của hắn bây giờ vẫn vô cùng bình tĩnh, tuy rằng có chút lo lắng, thế nhưng hắn hi vọng càng nhiều hơn.
Chu Trúc Thanh xòe tay về phía Đái Mộc Bạch.
Đồng đội bị thương rồi, nếu như không thể ngăn cản quân địch tấn công, vậy liền... toàn lực phản công đi!
Đái Mộc Bạch có chút sững sờ.
Thân là hoàng thất Tinh La, võ hồn Tà Mâu Bạch Hổ cùng U Minh Linh Miêu là một đôi. Truyền kỳ từ đời này sang đời khác, phàm là vương tử Tinh La, tất cả đều phải kết hôn cùng một nữ tử có võ hồn U Minh Linh Miêu.
Đái Mộc Bạch chưa bao giờ chắc chắn.
Tác giả :
Hawill