Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 132: Dự Tuyển Đại Tái - Đối Chiến Tượng Giáp Tông ! (5)
- Trúc Thanh, nàng tin tưởng ta không?
Đái Mộc Bạch nắm chặt tay Chu Trúc Thanh, bây giờ tuy rằng không phải là thời khắc tỏ tình, nhưng hắn vẫn muốn bày tỏ tình cảm của chính mình.
- Sẽ!
Chu Trúc Thanh nắm bàn tay còn lại của hắn, mười ngón tay đan vào nhau, chắc chắn thực hiện một đòn đánh cuối cùng.
Đường Tam ở bên ngoài truyền âm phân phó, bọn họ đều đã nghe được, hắn cùng Mã Hồng Tuấn sẽ tranh thủ cơ hội, tìm ra điểm yếu cuối cùng. Cả hai chỉ có 7 giây để cùng nhau thực hiện đòn đánh này.
- Trở về... nhất định làm mỳ cho nàng ăn!
Đái Mộc Bạch kinh ngạc trước luồng hồn lực mang theo hơi lạnh dần dần chìm vào cơ thể hắn, nhất thời không biết làm gì, luống cuống nhỡ mồm.
- Nhất định phải là mỳ cá! Còn... cái này... là lời xin lỗi vì... hôm trước đánh ngươi!
Chu Trúc Thanh nhắm chặt hai mắt, nhẹ hôn lên má Đái Mộc Bạch.
Diệp Phi Linh ở bên ngoài làm một cái thủ thế ngón cái. Nhưng lần này không dành cho Đường Tam, mà là dành cho Chu Trúc Thanh.
Thất tỷ được đó, xem nào xem nào, Đái lão Đại sung lên như bò tót rồi kìa!
Đường Tam vận dụng Tử Cực Ma Đồng, lại phát động thêm một cái hồn kỹ ký sinh, truy tìm điểm yếu toàn thân của tên quái nhân khổng lồ. Mã Hồng Tuấn đã bắt đầu buông lời xàm tấu, cố gắng dùng hết sức mà mắng tên quỷ cốt đột này, làm phân tán sự chú ý của hắn.
Rất nhanh liền biết, nơi mà Lam Ngân Thảo phát triển nhanh và khỏe nhất, chính là ở mu bàn chân trái của người khổng lồ.
- Nhanh, mu bàn chân trái của hắn!
Âm thanh Đường Tam truyền tới giống như mệnh lệnh, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh tức thì mở mắt, U Minh Bạch Hổ rống lên một tiếng chấn động toàn bộ sàn đấu, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh bọn họ có được húc vào người tên khổng lồ, dẫm mạnh xuống mu bàn chân trái.
Crắc... crack... âm thanh vỡ vụn vang lên, người khổng lồ sụp xuống, võ hồn kết hợp bị giải khai, mấy tên đội viên văng ra mấy phía khác nhau.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đồng dạng cũng vậy, nhưng hai người may mắn hơn, Đường Tam phát động Lam Ngân Thảo mọc dày lên, đón lấy hai người bọn họ hoàn hảo rời khỏi sàn thi đấu.
- Có ai đếm số cùng Tuấn ca không????
Mã Hồng Tuấn bay vù vù trên không trung mấy vòng, bắt đầu thể hiện sự đẹp trai của mình. Mười ngón tay bắt đầu xòe ra, tuần tự nắm lại từng ngón.
- 10! 9! 8!...
Âm thanh đếm số trên sàn đấu bắt đầu vang dội, mọi người gào thét cái tên Sử Lai Khắc học viện đến khản cả giọng.
- Quá đặc sắc! Không ngờ đứng trước một học viện có thực lực như Tượng Giáp học viện, một học viện chỉ mới đổi tên gần đây là Sử Lai Khắc học viện đã giành được chiến thắng hai lần liên tiếp!!!! - Người phát thanh cũng không kìm nổi sự rung động, một chiến đội nhỏ bé trông có vẻ gì đặc sắc lại khiến kết quả Dự Tuyển đại tái biến đổi một cách đầy bất ngờ.
Phất Lan Đức đứng ở trên tầng 2 nhìn tới, hai mắt nhất thời tỏa sáng, vẫn là bộ dáng mèo méo meo mà cười đến hả lòng hả dạ. Sử Lai Khắc vừa chiến thắng, ngay lập tức đã có vài vị quý tộc cùng thương gia tiến đến chào hỏi hắn.
Sử Lai Khắc vừa chiến thắng, ngay lập tức đã có vài vị quý tộc cùng thương gia tiến đến chào hỏi hắn
Thiên Tượng Hồ Diên Chấn cơ hồ đã không thể tin vào mắt mình.
Tượng Giáp học viện thế nhưng lại thua?
Nhưng trên cả sự sững sờ khi học viện thua, Hồ Diên Chấn biết chắc chắn tông môn sẽ bị phạt. Đây mới là điểm đáng sợ nhất, bởi vì Tượng Giáp Tông đã không còn đường lui. Ngày hôm nay, A Lực đã bại lộ hồn cốt, sắp tới rất có thể sẽ nhiều vị khách không mời mà đến, chỉ có dựa vào Võ Hồn Điện, bọn họ mới có sức mạnh sinh tồn.
Cùng tâm trạng không mấy vui vẻ, Thời Niên trầm mặt lườm xuống đám người Sử Lai Khắc, trong lòng đã hạ quyết định tiền trảm hậu tấu. Thế nhưng ánh mắt của hắn có kín kẽ tới đâu cũng không thể thay đổi được thực lực của cả nhóm đang được vạn người tung hô.
Tuyết Dạ Đại Đế đứng ở trên đài cao, vô cùng hân hoan mà xuống tận nơi chúc mừng Sử Lai Khắc học viện. Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư mặc dù bảo trì biểu tình bình thản, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận, đây là một chiến đội rất đặc biệt.
Chỉ tiếc hận cho chính mình, vì sao bọn chúng lại là đệ tử dưới tay cái người Đại Sư kia. Chuyện năm xưa hắn cũng có biết một hai, kẻ này là người mà Thiếu Điện Chủ khi còn sống ghét nhất, mặc dù ngài trăm phương ngàn kế ám toán, nhưng cái kẻ này lại vô cùng nhanh nhạy mà tránh thoát được.
Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Đường Tam, Tát Lạp Tư tức giận cắn răng, quyết định sẽ thử chào mời riêng lẻ từng đội viên. Hắn rõ ràng ân oán của mỗi người, nhưng trong số này, chỉ cần lung lạc được một, thì hắn sẽ có lòng tin lung lạc được người tiếp theo.
Đáng thương cho vị Giáo Chủ đứng trên ngàn người, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới Sử Lai Khắc học viện vĩnh viễn sẽ không đứng về phía Võ Hồn Điện.
Bởi vì...
Hoàng cung hoa lệ. Tuyết Dạ Đại Đế ngồi trên ngai vàng, xung quanh khu vực lúc này không có ai.
- Ngài nói cái gì?
Tuyết Tinh thân vương kinh hãi nghe Tuyết Dạ Đại Đế phân phó, đi tìm hiểu tung tích của Giáng Châu.
Vốn dĩ Tuyết Dạ Đại Đế chỉ cảm thấy thiếu nữ này thật sự quen mắt, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, có một số ký ức thật sâu bị đào ra khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Duyên phận trớ trêu, thật là duyên phận trớ trêu. Mặc dù không còn nhớ rõ mặt nữ nhân trong trí nhớ, nhưng chỉ một mái tóc dài, một bóng lưng, hơn nữa tuổi nàng lại còn trẻ như vậy, nhất là mái tóc màu đỏ đặc trưng của tiền nhiệm hoàng hậu, hắn tuyệt đối sẽ không nhầm.
- Ta nói, rất có thể nữ hài Trị Liệu Hệ Hồn Sư ở trong nhóm Sử Lai Khắc học viện là con gái ta! Thế nào, ngươi ngay cả tiếng người cũng không hiểu ư? Đệ đệ thân ái?
Tuyết Dạ Đại Đế lúc này ánh mắt hoàn toàn sắc lạnh, uy nghiêm bễ nghễ nhìn xuống.
- Bệ hạ, ngài vẫn còn giận thần ư? Là tại thần ngu muội, thật sự rất ngu muội, không nên vì chiều Tứ Hoàng Tử mà làm ảnh hưởng tới thực lực Đế Quốc!
Tuyết Tinh Thân Vương hoàn toàn quỳ sụp xuống, liên tục đánh vào mặt mình. Hắn biết hắn có tội, nhưng điều này cũng không thể ngăn hắn tin vào những lời Tuyết Dạ Đại Đế nói.
Có trời mới biết vì sao ông anh của hắn lúc này lại đẻ ra thêm một đứa con gái. Được rồi, một danh hào công chúa cũng không ảnh hưởng gì đến trận tuyến của mình, Tuyết Tinh Thân Vương sau một hồi ăn chửi nhục hết cả mặt, lồm cồm bò dậy, y lời Tuyết Dạ Đại Đế mà tiến hành.
*****
- Tiểu thư, người trở về rồi! - Ái Mạc Tâm đứng ở cổng chào đợi người, thấy đoàn người thi đấu trở về vui vẻ hô lên.
Ái Mạc Tâm sau gần 3 tháng ổn định đã hòa nhập chung cuộc sống ở Sử Lai Khắc học viện. Liễu Nhị Long an bài nàng rất tốt, ngoại trừ quét dọn một chút, giúp đỡ phòng bếp một chút, cơ hồ đều không phải làm gì, cũng không cần nghĩ tới những tháng ngày kinh tởm xưa kia, thậm chí hồn lực còn tiến vào 29 cấp, cũng coi như có chút năng lực. Thời gian còn lại nàng đều chuyên tâm học may thêu, cố gắng giúp đỡ Diệp Phi Linh một phần sức lực.
Diệp Phi Linh cũng không phản đối, vẫy tay chào, lại cởi ngay bộ trường bào xanh biếc quái dị kia đưa cho Ái Mạc Tâm. Đồng dạng bên cạnh cũng có một người như vậy, Thái Long vốn quen tay tóm lấy trường bào của Đường Tam, nhất thời tóm vào tay Ái Mạc Tâm.
- Á, dê xồm!
Ái Mạc Tâm la lên, năm ngón tay mọc lên vuốt mèo, đâm tới bàn tay quái dị kia. Thế nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là vuốt mèo sắc bén của nàng chỉ có thể gãi ngứa cho hắn.
- Ái Mạc Tâm, bình tĩnh, vị này là Thái Long học trưởng, hắn chỉ đang cầm trường bào giúp chúng ta thôi!
Diệp Phi Linh nhìn một màn phát sinh, biết được màn ác mộng của Ái Mạc Tâm dày vò cho nàng phản xạ như vậy, không chỉ có Ái Mạc Tâm mà chính nàng cũng vậy, cho nên nàng rất thông cảm cho miêu nữ này.
Thái Long bởi vì vừa chiến thắng mà tinh thần hưng phấn cực kỳ, nhất thời bị đánh làm hắn hung hăng kêu lên.
- Ối giời ơi, người ta có ý tốt mà cũng bị đánh này! Thiếu chủ, "" kiú "" em với!
Đường Tam đi ở đằng trước ngoành mặt nhìn lại, mặc dù không thích bị Thái Long gọi như vậy, nhưng ở chung thời gian dài cũng đã mặc kệ hắn, chỉ lười biếng đáp.
- Bằng sức ngươi mà còn phải cứu nữa thì cả cái học viện này sụp mất!
- Thiếu chủ / tiểu thư, chúng ta đi ăn cơm thôi!
Không hẹn mà cả hai cái người này đều đồng thanh nói một câu.
- Hí... hí... hí...
Những người còn lại không cần nói mà đem ánh mắt ái muội nhìn về Thái Long cùng miêu nữ kia. Giống nhau, quá sức giống nhau. Kẻ mồm hô thiếu chủ, kẻ miệng gọi tiểu thư...
Trải qua một trận chiến này, bốn đội viên dự bị rốt cuộc đã cảm giác mình chính thức dung nhập với Sử Lai Khắc chiến đội, đồng thời bọn họ cũng nhận thức được sự cường đại của Sử Lai Khắc thất quái. Hơn nữa bọn họ đã biết tuổi tác của Sử Lai Khắc thất quái, đối với bảy người học đệ học muội này thì bội phục hoàn toàn được phát ra từ nội tâm.
Tức cười nhất là Thái Long, hắn không ngừng hối hận, tại sao lúc đầu chính mình lại đi khiêu chiến Đường Tam, như vậy không phải là tự chuốc khổ sao?
Từ hai trận đấu này, hắn đã hoàn toàn nhìn ra, Đường Tam đối với chính mình lúc đó đã hạ thủ lưu tình.
Lúc đầu, khi Thái Thản cho Thái Long đi theo bảo vệ cho Đường Tam, trong lòng Thái Long vẫn cực kỳ sự không muốn. Khi đó hắn vẫn đối đãi với Đường Tam như tình địch, nhưng hiện tại hắn đối với an bài của gia gia lại cực kì hài lòng.
Cho dù là thằng khờ cũng nhìn ra được sự xuất sắc của Đường Tam cao đến thế nào, đi theo một vị thiếu chủ như vậy, tương lai của chính mình căn bản không cần lo lắng.
Đái Mộc Bạch thấp giọng nói với Diệp Phi Linh cái gì đó, sau đó Diệp Phi Linh cười gian nhìn về Chu Trúc Thanh, nhất thời Áo Tư Tạp hít hà một hơi.
- Vinh Vinh à, ta ngửi thấy mùi gian tình! Muội có muốn tạo chút bí mật cho không khí nóng hổi tí không?
Trữ Vinh Vinh gõ đầu Áo Tư Tạp, cười đến sán lạn:
- Hừm, ta cảm thấy cần bật mí chính là ngươi đó, hôm nay đậu hủ kia hồi phục hồn lực cho Thái Long và Kinh Linh vô cùng hữu hiệu, ngay cả Giáng Châu tỷ cũng hồi phục tám phần rồi! Nói mau, có phải ngươi lại lên một cấp nữa không hả?
Áo Tư Tạp toét miệng cười, chính xác là như vậy. Đúng lúc mọi người lên thi đấu, hắn đã thành công đột phá vào cánh cửa 42 cấp, sắp chuẩn bị đuổi kịp cấp bậc hồn lực Đái Mộc Bạch.
Mọi người kinh ngạc hoan hô vỗ tay, 12 người nhìn nhau, cùng hô to một tiếng: " Sử Lai Khắc tất thắng! "
Đại Sư, Liễu Nhị Long cùng Phất Lan Đức đi sau vừa vặn thấy một màn này, nhất thời không biết nói gì hơn ngoài ôm nhau vui mừng nhảy múa.
Đái Mộc Bạch nắm chặt tay Chu Trúc Thanh, bây giờ tuy rằng không phải là thời khắc tỏ tình, nhưng hắn vẫn muốn bày tỏ tình cảm của chính mình.
- Sẽ!
Chu Trúc Thanh nắm bàn tay còn lại của hắn, mười ngón tay đan vào nhau, chắc chắn thực hiện một đòn đánh cuối cùng.
Đường Tam ở bên ngoài truyền âm phân phó, bọn họ đều đã nghe được, hắn cùng Mã Hồng Tuấn sẽ tranh thủ cơ hội, tìm ra điểm yếu cuối cùng. Cả hai chỉ có 7 giây để cùng nhau thực hiện đòn đánh này.
- Trở về... nhất định làm mỳ cho nàng ăn!
Đái Mộc Bạch kinh ngạc trước luồng hồn lực mang theo hơi lạnh dần dần chìm vào cơ thể hắn, nhất thời không biết làm gì, luống cuống nhỡ mồm.
- Nhất định phải là mỳ cá! Còn... cái này... là lời xin lỗi vì... hôm trước đánh ngươi!
Chu Trúc Thanh nhắm chặt hai mắt, nhẹ hôn lên má Đái Mộc Bạch.
Diệp Phi Linh ở bên ngoài làm một cái thủ thế ngón cái. Nhưng lần này không dành cho Đường Tam, mà là dành cho Chu Trúc Thanh.
Thất tỷ được đó, xem nào xem nào, Đái lão Đại sung lên như bò tót rồi kìa!
Đường Tam vận dụng Tử Cực Ma Đồng, lại phát động thêm một cái hồn kỹ ký sinh, truy tìm điểm yếu toàn thân của tên quái nhân khổng lồ. Mã Hồng Tuấn đã bắt đầu buông lời xàm tấu, cố gắng dùng hết sức mà mắng tên quỷ cốt đột này, làm phân tán sự chú ý của hắn.
Rất nhanh liền biết, nơi mà Lam Ngân Thảo phát triển nhanh và khỏe nhất, chính là ở mu bàn chân trái của người khổng lồ.
- Nhanh, mu bàn chân trái của hắn!
Âm thanh Đường Tam truyền tới giống như mệnh lệnh, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh tức thì mở mắt, U Minh Bạch Hổ rống lên một tiếng chấn động toàn bộ sàn đấu, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh bọn họ có được húc vào người tên khổng lồ, dẫm mạnh xuống mu bàn chân trái.
Crắc... crack... âm thanh vỡ vụn vang lên, người khổng lồ sụp xuống, võ hồn kết hợp bị giải khai, mấy tên đội viên văng ra mấy phía khác nhau.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đồng dạng cũng vậy, nhưng hai người may mắn hơn, Đường Tam phát động Lam Ngân Thảo mọc dày lên, đón lấy hai người bọn họ hoàn hảo rời khỏi sàn thi đấu.
- Có ai đếm số cùng Tuấn ca không????
Mã Hồng Tuấn bay vù vù trên không trung mấy vòng, bắt đầu thể hiện sự đẹp trai của mình. Mười ngón tay bắt đầu xòe ra, tuần tự nắm lại từng ngón.
- 10! 9! 8!...
Âm thanh đếm số trên sàn đấu bắt đầu vang dội, mọi người gào thét cái tên Sử Lai Khắc học viện đến khản cả giọng.
- Quá đặc sắc! Không ngờ đứng trước một học viện có thực lực như Tượng Giáp học viện, một học viện chỉ mới đổi tên gần đây là Sử Lai Khắc học viện đã giành được chiến thắng hai lần liên tiếp!!!! - Người phát thanh cũng không kìm nổi sự rung động, một chiến đội nhỏ bé trông có vẻ gì đặc sắc lại khiến kết quả Dự Tuyển đại tái biến đổi một cách đầy bất ngờ.
Phất Lan Đức đứng ở trên tầng 2 nhìn tới, hai mắt nhất thời tỏa sáng, vẫn là bộ dáng mèo méo meo mà cười đến hả lòng hả dạ. Sử Lai Khắc vừa chiến thắng, ngay lập tức đã có vài vị quý tộc cùng thương gia tiến đến chào hỏi hắn.
Sử Lai Khắc vừa chiến thắng, ngay lập tức đã có vài vị quý tộc cùng thương gia tiến đến chào hỏi hắn
Thiên Tượng Hồ Diên Chấn cơ hồ đã không thể tin vào mắt mình.
Tượng Giáp học viện thế nhưng lại thua?
Nhưng trên cả sự sững sờ khi học viện thua, Hồ Diên Chấn biết chắc chắn tông môn sẽ bị phạt. Đây mới là điểm đáng sợ nhất, bởi vì Tượng Giáp Tông đã không còn đường lui. Ngày hôm nay, A Lực đã bại lộ hồn cốt, sắp tới rất có thể sẽ nhiều vị khách không mời mà đến, chỉ có dựa vào Võ Hồn Điện, bọn họ mới có sức mạnh sinh tồn.
Cùng tâm trạng không mấy vui vẻ, Thời Niên trầm mặt lườm xuống đám người Sử Lai Khắc, trong lòng đã hạ quyết định tiền trảm hậu tấu. Thế nhưng ánh mắt của hắn có kín kẽ tới đâu cũng không thể thay đổi được thực lực của cả nhóm đang được vạn người tung hô.
Tuyết Dạ Đại Đế đứng ở trên đài cao, vô cùng hân hoan mà xuống tận nơi chúc mừng Sử Lai Khắc học viện. Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư mặc dù bảo trì biểu tình bình thản, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận, đây là một chiến đội rất đặc biệt.
Chỉ tiếc hận cho chính mình, vì sao bọn chúng lại là đệ tử dưới tay cái người Đại Sư kia. Chuyện năm xưa hắn cũng có biết một hai, kẻ này là người mà Thiếu Điện Chủ khi còn sống ghét nhất, mặc dù ngài trăm phương ngàn kế ám toán, nhưng cái kẻ này lại vô cùng nhanh nhạy mà tránh thoát được.
Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Đường Tam, Tát Lạp Tư tức giận cắn răng, quyết định sẽ thử chào mời riêng lẻ từng đội viên. Hắn rõ ràng ân oán của mỗi người, nhưng trong số này, chỉ cần lung lạc được một, thì hắn sẽ có lòng tin lung lạc được người tiếp theo.
Đáng thương cho vị Giáo Chủ đứng trên ngàn người, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới Sử Lai Khắc học viện vĩnh viễn sẽ không đứng về phía Võ Hồn Điện.
Bởi vì...
Hoàng cung hoa lệ. Tuyết Dạ Đại Đế ngồi trên ngai vàng, xung quanh khu vực lúc này không có ai.
- Ngài nói cái gì?
Tuyết Tinh thân vương kinh hãi nghe Tuyết Dạ Đại Đế phân phó, đi tìm hiểu tung tích của Giáng Châu.
Vốn dĩ Tuyết Dạ Đại Đế chỉ cảm thấy thiếu nữ này thật sự quen mắt, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, có một số ký ức thật sâu bị đào ra khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Duyên phận trớ trêu, thật là duyên phận trớ trêu. Mặc dù không còn nhớ rõ mặt nữ nhân trong trí nhớ, nhưng chỉ một mái tóc dài, một bóng lưng, hơn nữa tuổi nàng lại còn trẻ như vậy, nhất là mái tóc màu đỏ đặc trưng của tiền nhiệm hoàng hậu, hắn tuyệt đối sẽ không nhầm.
- Ta nói, rất có thể nữ hài Trị Liệu Hệ Hồn Sư ở trong nhóm Sử Lai Khắc học viện là con gái ta! Thế nào, ngươi ngay cả tiếng người cũng không hiểu ư? Đệ đệ thân ái?
Tuyết Dạ Đại Đế lúc này ánh mắt hoàn toàn sắc lạnh, uy nghiêm bễ nghễ nhìn xuống.
- Bệ hạ, ngài vẫn còn giận thần ư? Là tại thần ngu muội, thật sự rất ngu muội, không nên vì chiều Tứ Hoàng Tử mà làm ảnh hưởng tới thực lực Đế Quốc!
Tuyết Tinh Thân Vương hoàn toàn quỳ sụp xuống, liên tục đánh vào mặt mình. Hắn biết hắn có tội, nhưng điều này cũng không thể ngăn hắn tin vào những lời Tuyết Dạ Đại Đế nói.
Có trời mới biết vì sao ông anh của hắn lúc này lại đẻ ra thêm một đứa con gái. Được rồi, một danh hào công chúa cũng không ảnh hưởng gì đến trận tuyến của mình, Tuyết Tinh Thân Vương sau một hồi ăn chửi nhục hết cả mặt, lồm cồm bò dậy, y lời Tuyết Dạ Đại Đế mà tiến hành.
*****
- Tiểu thư, người trở về rồi! - Ái Mạc Tâm đứng ở cổng chào đợi người, thấy đoàn người thi đấu trở về vui vẻ hô lên.
Ái Mạc Tâm sau gần 3 tháng ổn định đã hòa nhập chung cuộc sống ở Sử Lai Khắc học viện. Liễu Nhị Long an bài nàng rất tốt, ngoại trừ quét dọn một chút, giúp đỡ phòng bếp một chút, cơ hồ đều không phải làm gì, cũng không cần nghĩ tới những tháng ngày kinh tởm xưa kia, thậm chí hồn lực còn tiến vào 29 cấp, cũng coi như có chút năng lực. Thời gian còn lại nàng đều chuyên tâm học may thêu, cố gắng giúp đỡ Diệp Phi Linh một phần sức lực.
Diệp Phi Linh cũng không phản đối, vẫy tay chào, lại cởi ngay bộ trường bào xanh biếc quái dị kia đưa cho Ái Mạc Tâm. Đồng dạng bên cạnh cũng có một người như vậy, Thái Long vốn quen tay tóm lấy trường bào của Đường Tam, nhất thời tóm vào tay Ái Mạc Tâm.
- Á, dê xồm!
Ái Mạc Tâm la lên, năm ngón tay mọc lên vuốt mèo, đâm tới bàn tay quái dị kia. Thế nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là vuốt mèo sắc bén của nàng chỉ có thể gãi ngứa cho hắn.
- Ái Mạc Tâm, bình tĩnh, vị này là Thái Long học trưởng, hắn chỉ đang cầm trường bào giúp chúng ta thôi!
Diệp Phi Linh nhìn một màn phát sinh, biết được màn ác mộng của Ái Mạc Tâm dày vò cho nàng phản xạ như vậy, không chỉ có Ái Mạc Tâm mà chính nàng cũng vậy, cho nên nàng rất thông cảm cho miêu nữ này.
Thái Long bởi vì vừa chiến thắng mà tinh thần hưng phấn cực kỳ, nhất thời bị đánh làm hắn hung hăng kêu lên.
- Ối giời ơi, người ta có ý tốt mà cũng bị đánh này! Thiếu chủ, "" kiú "" em với!
Đường Tam đi ở đằng trước ngoành mặt nhìn lại, mặc dù không thích bị Thái Long gọi như vậy, nhưng ở chung thời gian dài cũng đã mặc kệ hắn, chỉ lười biếng đáp.
- Bằng sức ngươi mà còn phải cứu nữa thì cả cái học viện này sụp mất!
- Thiếu chủ / tiểu thư, chúng ta đi ăn cơm thôi!
Không hẹn mà cả hai cái người này đều đồng thanh nói một câu.
- Hí... hí... hí...
Những người còn lại không cần nói mà đem ánh mắt ái muội nhìn về Thái Long cùng miêu nữ kia. Giống nhau, quá sức giống nhau. Kẻ mồm hô thiếu chủ, kẻ miệng gọi tiểu thư...
Trải qua một trận chiến này, bốn đội viên dự bị rốt cuộc đã cảm giác mình chính thức dung nhập với Sử Lai Khắc chiến đội, đồng thời bọn họ cũng nhận thức được sự cường đại của Sử Lai Khắc thất quái. Hơn nữa bọn họ đã biết tuổi tác của Sử Lai Khắc thất quái, đối với bảy người học đệ học muội này thì bội phục hoàn toàn được phát ra từ nội tâm.
Tức cười nhất là Thái Long, hắn không ngừng hối hận, tại sao lúc đầu chính mình lại đi khiêu chiến Đường Tam, như vậy không phải là tự chuốc khổ sao?
Từ hai trận đấu này, hắn đã hoàn toàn nhìn ra, Đường Tam đối với chính mình lúc đó đã hạ thủ lưu tình.
Lúc đầu, khi Thái Thản cho Thái Long đi theo bảo vệ cho Đường Tam, trong lòng Thái Long vẫn cực kỳ sự không muốn. Khi đó hắn vẫn đối đãi với Đường Tam như tình địch, nhưng hiện tại hắn đối với an bài của gia gia lại cực kì hài lòng.
Cho dù là thằng khờ cũng nhìn ra được sự xuất sắc của Đường Tam cao đến thế nào, đi theo một vị thiếu chủ như vậy, tương lai của chính mình căn bản không cần lo lắng.
Đái Mộc Bạch thấp giọng nói với Diệp Phi Linh cái gì đó, sau đó Diệp Phi Linh cười gian nhìn về Chu Trúc Thanh, nhất thời Áo Tư Tạp hít hà một hơi.
- Vinh Vinh à, ta ngửi thấy mùi gian tình! Muội có muốn tạo chút bí mật cho không khí nóng hổi tí không?
Trữ Vinh Vinh gõ đầu Áo Tư Tạp, cười đến sán lạn:
- Hừm, ta cảm thấy cần bật mí chính là ngươi đó, hôm nay đậu hủ kia hồi phục hồn lực cho Thái Long và Kinh Linh vô cùng hữu hiệu, ngay cả Giáng Châu tỷ cũng hồi phục tám phần rồi! Nói mau, có phải ngươi lại lên một cấp nữa không hả?
Áo Tư Tạp toét miệng cười, chính xác là như vậy. Đúng lúc mọi người lên thi đấu, hắn đã thành công đột phá vào cánh cửa 42 cấp, sắp chuẩn bị đuổi kịp cấp bậc hồn lực Đái Mộc Bạch.
Mọi người kinh ngạc hoan hô vỗ tay, 12 người nhìn nhau, cùng hô to một tiếng: " Sử Lai Khắc tất thắng! "
Đại Sư, Liễu Nhị Long cùng Phất Lan Đức đi sau vừa vặn thấy một màn này, nhất thời không biết nói gì hơn ngoài ôm nhau vui mừng nhảy múa.
Tác giả :
Hawill