Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc
Chương 20 Ôn Nhu Hương
Chỉ thấy Mạnh Y Nhiên bước vào một tửu điếm kim bích huy hoàng tên là Ôn Nhu Hương, một đại dương phòng cao bảy tầng, trước cửa có người hầu tùy thời chờ, ngay khi đi vào trong là một thế giới khác, sàn nhà xa hoa cùng cầu thang vòng cung cao cấp, đèn treo rực rỡ lóa mắt trong đại sảnh và khí hồn đạo được dùng để chơi âm nhạc cao nhã, Kỷ Vu sửng sốt một lúc lâu, nhỏ giọng nói thầm với Mạnh Y Nhiên: "Đây là......Câu Lan? Chúng ta thật sự phải đi sao?"
Nơi này thật không giống Câu Lan, nhìn như là một tửu điếm cao cấp, tràn ngập hơi thở vàng son, người tới nơi này tiêu xài không phải là giàu có thì cũng là có tiền.
Mạnh Y Nhiên móc ra một tấm kim tạp, giao cho lễ tân, "Một gian phòng." Sắc mặt Kỷ Vu bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại thẳng tắp mà nhìn kim tạp, đáy mắt hàm chứa cực kỳ hâm mộ, kim tạp a, thật nhiều tiền a!
Mạnh Y Nhiên lớn hơn Kỷ Vu một tuổi, nói một câu tỷ tỷ cũng không quá, Kỷ Vu tuy rằng bất mãn với xưng hô này, nhưng cũng lười so đo với nàng.
Sau khi nhận lấy thẻ mở cửa và chìa khóa được lễ tân tất cung tất kính đưa, Mạnh Y Nhiên câu lấy ngón tay Kỷ Vu, ngựa quen đường cũ mà từ bên người phục vụ dẫn lên lầu. Kỷ Vu đi theo phía sau nàng thầm than, cách bày trí và quản lý của tửu điếm này có vài phần giống với hiện đại, mấy vị Hồn Sư không khỏi có chút khí thế kiêu ngạo vênh váo tự đắc, nhưng đại sảnh người đến người đi lại không ầm ĩ một chút nào, lão bản sau lưng nơi này hẳn là một người có quyền thế.
Người phục vụ thấy hai người thuê một gian phòng còn tưởng rằng giữa các nàng có cái gì, chuyện này ở Ôn Nhu Hương cũng thường thấy, người phục thấy ái muội nhiều đã quen mà cười cười với hai người, khom người rời khỏi phòng, Kỷ Vu bị hắn xem đến nổi cả da gà da vịt, nhịn không được mà xoa xoa cánh tay, ghét bỏ mà nhìn qua Mạnh Y Nhiên.
Mạnh Y Nhiên vừa định sặc một câu ánh mắt kia của cô có ý tứ gì, nhưng rồi nàng nghĩ lại, đợi lát nữa nàng sẽ được dễ chịu, hừ, không nóng nảy, tất nhiên sẽ có người giúp ta trị ngươi!
Trong phòng trang trí xa hoa điệu thấp, trong không khí ẩn ẩn có một cổ hương vị kiều diễm của huân hương, hơn nữa không quá lưu thông, không qua nữa nén hương, mặt Kỷ Vu đã trở nên đỏ bừng. Mà chính lúc này, nữ nhân Mạnh Y Nhiên đã chọn để ám chọc chọc chơi xấu cô đã chờ ở ngoài cửa.
Tay Mạnh Y Nhiên cầm quả táo hơi dừng một chút, nói: "A, phục vụ ta kêu tới rồi, ngươi đi mở cửa cho nàng vào đi!"
Kỷ Vu không hề cảnh giác, còn tưởng rằng phục vụ nàng kêu là cái loại thẩm mỹ viện vi da, làm móng, mát xa, Kỷ Vu không hề phòng bị mà mở cửa, vừa mở cửa đã bị một nữ nhân ăn mặc táo bạo chào đón, trước mặt bị một đôi kịch liệt đong đưa sóng gió mãnh liệt tràn ngập, Kỷ Vu cuống quýt lui về phía sau, không ngờ nàng kia ôm thật chặt, căn bản tránh thoát không được.
Đột nhiên, Kỷ Vu bị ghế dựa bên chân làm cho vấp ngã, mà nàng kia lại vừa vặn theo lực đạo đè lên trên người cô, một đôi bột trắng mềm mại trước ngực vừa vặn đè lên trên mặt Kỷ Vu, làm cô thở không nổi.
"Đại nhân không muốn nhân gia bị thương sao?" Nữ tử không ngừng cố gắng đem ngạo nhân tư bản cọ trên người Kỷ Vu, đáy mắt tràn đầy chinh phục cùng tự tin, chưa từng có Hồn Sư nào có thể bảo trì thanh tỉnh dưới thế công như vậy, tuy rằng cô là một nữ Hồn Sư, nhưng chỉ cần nữ nhân có chút thích nữ nhân, vậy thì dáng người nàng là một công cụ câu vàng trên mọi phương diện.
"Ngôn linh · Thao túng!" Kỷ Vu không thể nhịn được nữa mà sử dụng đệ nhị Hồn Hoàn, sợi tơ kim sắc nhanh chóng đem nữ nhân tay trói gà không chặt trên người khống chế lên, tứ chi bị dây quấn dán vào vách tường không thể động đậy, nữ nhân nhu nhược ơi lệ, "Đại nhân làm gì vậy, ngài là không hài lòng với sự hầu hạ của nô gia sao?" Đáy lòng lại đang giật mình với Hồn Hoàn của Kỷ Vu.
Ánh mắt Kỷ Vu không dừng trên người nàng, đặt mông ngồi bên cạnh Mạnh Y Nhiên, "Đây là phục vụ ngươi gọi?" Mấy chữ cuối cùng do kích động mà có chút phá âm, tiếng nói trầm thấp ôn hòa lúc này lại có vẻ bén nhọn.
Mạnh Y Nhiên thấy cô sinh khí như vậy, cười ngượng ngùng nói: "Không phải ngươi muốn biết cảm tình giữa nữ nhân với nhau sao? Tìm một nữ nhân thử không phải được rồi sao."
Nói có vẻ......có chút đạo lý? Kỷ Vu tức khắc tiết khí, "Nhưng không cần phải đơn giản thô bạo như vậy, có biện pháp khác hay không, ta mặc kệ, ngươi để nàng đi đi!"
Mạnh Y Nhiên nhướng mày nói: "Khó mà làm được, ngươi biết nàng quý bao nhiêu không, chọn nàng một đêm ước chừng tốn nửa tháng tiền tiêu vặt của ta, năm mươi Kim Hồn tệ đó, không tẫn kỳ dụng thì sao có thể được!"
"Cái gì? Năm mươi Kim Hồn tệ? Sao không đi ăn cướp luôn đi?" Còn tốt là không phải mình trả tiền, Kỷ Vu yên lặng đau lòng năm mươi Kim Hồn tệ một giây, nói: "Phải dùng thì ngươi dùng đi, ta không cần, Mạnh Y Nhiên, thật không nghĩ tới ngươi là loại người sắc dục huân tâm a!" Kỷ Vu khinh bỉ lắc đầu, đem người thả xuống ném vào lòng Mạnh Y Nhiên.
Nữ nhân ngẩng đầu, một đôi phượng nhãn liếc mắt đưa tình thẳng tắp mà xuyên vào trong tim Mạnh Y Nhiên, dáng người quyến rũ, khuôn mặt vũ mị đa tình, ý vị nữ nhân thành thục truyền vào chóp mũi nàng, Mạnh Y Nhiên nhịn không được hít hít cái mũi, thầm nghĩ: "Người này thật đúng là yêu tinh, sách tranh cũng không bằng một phần mười nàng."
Mạnh Y Nhiên nuốt nuốt nước miếng, ý vị không rõ nói: "Hảo tỷ tỷ, đêm nay sẽ mệt nhọc cả một đêm, thân thể của ngươi cần phải chống đỡ a!"
Vòng eo mềm mại như xà của nữ nhân nháy mắt quấn lên thân thể nàng, ái muội nói bên tay nàng: "Hảo muội muội, kinh nghiệm của tỷ tỷ rất là phong phú, đảm bảo làm ngươi muốn ngừng mà không được ~"
Tiểu nha đầu đem chính mình nghĩ còn rất lợi hại, ta thật sự muốn xem ngươi lăn lộn ta một đêm như thế nào.
Lời nói của nữ nhân phảng phất như một cái móc nhỏ, nháo đến Mạnh Y Nhiên ngứa ngáy trong lòng, nhưng mà hôm nay đến đây cũng không phải để làm việc này.
Mạnh Y Nhiên cười duyên nói: "Tỷ tỷ, có lẽ là ngươi hiểu lầm rồi, tỷ muội này của ta muốn thỉnh giáo ngươi một ít vấn đề tình cảm, còn hy vọng tỷ tỷ biết gì nói hết." Mạnh Y Nhiên rất rõ ràng chính mình không biết một chuyện gì về cảm tình, loại sự tình dạy học này vẫn nên để người chuyên nghiệp tới.
Kỷ Vu lúc này mới minh bạch dụng ý của nàng, không ai hiểu cảm tình hơn nữ nhân từ ngành nghề này, các nàng có lẽ không tin cảm tình nhưng các nàng tuyệt đối hiểu biết về cảm tình hơn bất kỳ kẻ nào, hơn nữa còn biết như thế nào để hống người.
"Vừa rồi là ta mạo phạm, còn chưa hỏi tên của tỷ tỷ?" Kỷ Vu ôn tồn hỏi.
"Nô gia tên là Mộc Phàm." Nữ nhân câu môi cười, một mạt hồng kia phảng phất khắc vào lòng Mạnh Y Nhiên, thân thể thế nhưng bị tô đến mềm nhũn, nữ nhân dựa vào trên người nàng đương nhiên không bỏ sót biết hóa trên thân thể nàng, hơi nhướn mày, phong tình vạn chủng.
Mà Kỷ Vu ở một bên cũng không phát hiện hảo bằng hữu của mình lúc này không thích hợp, đi tới đi lui nửa ngày trong phòng cũng không tìm được giấy bút, vội vàng rời phòng đi tìm người phục vụ. Mà sau khi rời khỏi Kỷ Vu càng không biết trong phòng thiếu chút nữa phát sinh sự tình không thể miêu tả.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Mạnh Y Nhiên nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng đem tay thu hồi, giúp Mộc Phàm sửa sang lại quần áo.
Sau khi mở cửa, Kỷ Vu vui sướng bước vào với một quyển sổ nhỏ cùng một cây bút, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm giác không khí trong phòng không quá thích hợp nhưng không thể nói không đúng chỗ nào, dường như trong không khí có thêm một ít hương vị kỳ quái.
Mạnh Y Nhiên thấy cô không ngừng đánh giá phòng, sắc mặt xấu hổ, trộm liếc nhìn Mộc Phàm phong đạm vân khinh một cái, không khỏi sinh ra vài phần bội phục, nhưng cảm giác bị đánh gãy thật khó chịu, hôm nay thiếu chút nữa là được ăn thịt!
"Được rồi, đừng nhìn nữa, nhanh lên, thời gian của Mộc Phàm chỉ có sáu tiếng, đã qua hai tiếng rồi!"
Nghe được Mộc Phàm chỉ còn lại bốn giờ, Kỷ Vu lúc này mới từ bỏ, thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn nàng, tim Mạnh Y Nhiên tức khắc lại nâng lên, ánh mắt của Kỷ Vu quá sắc bén, vừa rồi quần áo có mặc tốt hay không, tóc tai có bù xù hay không? Có thể hay không sẽ bị cô nhìn ra manh mối?
Trong quá trình hai người nói chuyện với nhau, Mạnh Y Nhiên vẫn luôn nơm nớp lo sợ đứng ngồi không yên, dây thần kinh banh đến gắt gao, đáy mắt Mộc Phàm xẹt qua một tia ý cười, nha đầu này vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Kỷ Vu nghe Mộc Phàm chỉ đạo, trên tay không ngừng viết viết vẽ vẽ, ghi chú lại những điều cần chú ý đầy cả quyển sổ nhỏ, Mộc Phàm cảm khái nói: "Ta có thể thấy được ngươi nhất định thật yêu nàng!"
"Yêu? Ta thấy A Thanh yêu ta nhiều hơn, cho nên ta phải đối với nàng tốt một chút!" Trên mặt Kỷ Vu treo nụ cười ôn nhu, tưởng tượng đến thiếu nữ kia, độ cung khóe miệng càng không áp được.
Thiếu nữ kia sẽ gắt gao ôm cô khi trời lạnh, sẽ cùng cô đối mặt với nguy hiểm, sẽ để lại nụ cười đẹp nhất khi tách ra. Thiếu nữ kia từng đáp ứng qua, chờ nàng lớn lên sẽ làm con dâu nuôi từ bé của cô.
Mộc Phàm vốn tưởng rằng Mạnh Y Nhiên nói muốn lăn lộn nàng cả một đêm là đùa giỡn, nhưng không ngờ Kỷ Vu sẽ lôi kéo nàng hỏi rất nhiều, chỉ nghĩ ngơi một nén hương rồi nói tiếp, Mộc Phàm kêu khổ không ngừng, sớm biết rằng Mạnh Y Nhiên kêu tiểu thư là vì bằng hữu nàng, nàng sẽ không giả mạo tiểu thư tự đưa mình lại đây!
Trời tờ mờ sáng, thời gian của Mộc Phàm đã tới rồi, Kỷ Vu sửa sang lại sổ nhỏ đã thu hoạch tràn đầy, bỏ qua mệt mỏi, đứng lên thân sĩ nói với Mộc Phàm: "Hôm nay thực sự cảm ơn Mộc lão bản, sau này nếu có gì cần cứ nói với ta!"
Từ khi Kỷ Vu thấy Mộc Phàm vào cửa liền cảm thấy nữ nhân này có chỗ nào đó không đúng, nàng vũ mị gợi cảm lại tuyệt không phong trần, tuy rằng vừa vào cửa ăn mặc lớn mật, nhưng tới lui có chừng mực, ánh mắt vẫn thường thường dừng trên người Mạnh Y Nhiên, cho nên Kỷ Vu suy đoán, nàng nhất định là nhận thức Mạnh Y Nhiên.
Chỉ là điều khiến cô nghi hoặc là, Mạnh Y Nhiên hoàn toàn như đối đãi với ngươi xa lạ, tựa hồ không nhớ rõ nàng, Kỷ Vu còn tưởng rằng mình đoán sai rồi. Trong lúc ra ngoài, cô nghe thấy tiếng người phục vụ khe khẽ nói nhỏ, thế mới biết thân phận chân chính của Mộc Phàm, hóa ra nàng là đại lão bản phía sau Ôn Nhu Hương.
Mạnh Y Nhiên còn đang ngủ gật, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: "Mộc lão bản? Là ai?"
Kỷ Vu chỉ cười cười, nhìn Mộc Phàm không nói.
Chỉ thấy Mộc Phàm u oán nhìn Mạnh Y Nhiên một cái: "Tiểu nha đầu, ngươi thật sự quên ta rồi?" Mạnh Y Nhiên tỉnh lại ngay lập tức, tỉ mỉ mà nhìn mặt nàng, trong đầu có thân ảnh mơ mơ hồ hồ mà dần dần trùng với nàng, "Mộc tỷ tỷ?"
Hai người làm trò trước mặt Kỷ Vu, thấy hai người càng liêu càng ấu trĩ, rất có tư thể thiên hoang địa lão, nhưng Kỷ Vu chờ không nổi, đã hai ngày kể từ khi rời khỏi Học viện Sử Lai Khắc, theo như cước trình có lẽ bọn họ đã trở lại học viện, mình cũng phải trở về càng sớm càng tốt mới được, nếu không A Thanh sẽ rất nóng nảy nếu không thấy được mình.
Kỷ Vu sắp xếp sổ nhỏ đang chuẩn bị lên tiếng gọi Mạnh Y Nhiên cùng rời đi, quay đầu lại thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cái tay kia của Mạnh Y Nhiên hận không thể mọc trên người của nhân gia, Kỷ Vu xấu hổ mà ho khan một tiếng, nói: "Ta phải trở về học viện, Y Nhiên ngươi muốn rời đi cùng ta không?"
Nội tâm Mạnh Y Nhiên tràn đầy lửa nóng, thở hổn hển, giờ phút này cũng không có trêu ghẹo tâm tình của cô, ánh mắt cũng chưa ném cho cô một cái, nói: "Ta và Mộc tỷ tỷ lại nói chuyện một lát, một mình ngươi trở về đi!"
Hai người dính kính làm Kỷ Vu không dám nhìn thẳng, gật gật đầu, cô đã sớm dự kiến được câu trả lời của nàng, cầm lấy đồ của mình, rời khỏi phòng, cuối cùng còn tri kỷ vì các nàng mà đóng cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đoạn ở giữa có cảnh hs, hắc hắc hắc.