Đâu Chỉ Mình Anh
Chương 29
"Ôi, cậu phải tự vượt qua đi chứ. Thứ nhất, anh ấy bị tớ đá đít rồi, thứ hai, tớ đang rất vui vẻ với Colin, cảm ơn cậu rất nhiều, vì vậy tớ không phiền lòng gì đâu. Cậu biết không, tớ muốn cậu vui vẻ, nhất là sau cái cách mà tay Joe khốn khiếp đối xử với cậu, và tớ biết Harry sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu. Hai người có thể cùng làm vườn với nhau cho đến khi mặt trời lặn."
"Tớ sẽ bảo cậu cút xéo ngay đi nếu tớ không yêu cậu nhiều đến vậy."
"Nếu tớ không yêu cậu nhiều đến vậy, tớ sẽ không đời nào chỉ đường cho cậu cặp kè với bạn trai cũ của tớ đâu. Nhưng tớ nói nghiêm túc đấy, tớ không thể nghĩ ra cặp đôi nào hoàn hảo hơn thế đâu. Cậu hãy đến gặp anh ấy đi. Đi mà. Vì tớ vậy."
"Không tin được là tớ đang nghe thấy những lời này từ cậu đấy."
"Tớ cũng không tin là tớ đang nói những điều này với cậu đấy."
"Cậu nói nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc hơn bất kỳ việc gì khác tớ định làm trong đời."
"Emily à, tớ yêu cậu. "
" Tớ biết chứ. Và tớ cũng yêu cậu nữa, đó là Lý do tớ chúc cho cậu. Cậu xúng đáng có được anh ấy. Anh ấy không phải là người thích hợp với tớ, nhưng anh ấy rất tốt. Chỉ cần cậu đảm bảo tớ sẽ là phù dâu của cậu trong lễ cưới là được. "
Alice khịt mũi. " Ôi, cậu im ngay đi."
"Và cậu phải nói năng thế nào cho phải với bạn thân nhất của cậu nhỉ?"
Alice dành thời gian còn lại của buổi chiều tối để ngẫm nghĩ về điều Emily nói. Xét trên vài khía cạnh nào đó, cô có thể thấy Emily đúng. Harry và cô có rất nhiều điểm chung, và đúng thế, rõ ràng là cô thấy anh rất cuốn hút, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới, dù là với Harry, hay với bất cứ ai khác.
Cô cần thời gian để hàn gắn vết thương. Cô cần thời gian để thích nghi với tình cảnh độc thân. Cô cần phải quen với việc cô không còn là gái có chồng mà là người đã ly dị. (Mỗi khi nghĩ đến điều này cô lại rùng mình).
Alice lên lầu và mang cuốn The Winding Road vào giường, cuối cùng cô cũng đọc xong cuốn sách khi ngày mới bắt đầu. Cô nằm một hồi lâu nhìn chằm chằm lên trần nhà tối thui và nghĩ về Rachel Danbury, về cảm giác của bà, về việc kỳ lạ làm sao mà cuộc đời của Alice lại rất giống với cuộc đời của nhà văn đó, người từng sở hữu ngôi nhà cô đang sống bây giờ.
Cô càng ngạc nhiên hơn khi biết Rachel vẫn tiếp tục sống trong ngôi nhà này, ngay cả khi bà không hạnh phúc, bởi vì ngôi nhà đã chứa đựng một câu thần chú cho Alice, đã bao bọc cô trong sự ấm áp yêu thương của nó, và nếu Alice không biết rõ hơn thì chắc chắn cô đã nói rằng những kỷ niệm duy nhất mà ngôi nhà còn lưu giữ lại chỉ là những kỷ nuêm đẹp.
Có lẽ số phận của Alice là đến sống ở đây. Có lẽ Alice được chọn làm người sửa chữa những sai lầm mà Rachel Danbury không thể, và khi nằm trên giường, Alice cám ơn các vì sao, vì cô không trở thành Rachel Danbury, không phải nằm thao thức mỗi đêm và biết rằng Joe vẫn đang ngồi dưới nhà gửi thư điện tử để lên kế hoạch hẹn hò với những nhân tình mà chỉ có Chúa mới biết là bao nhiêu cô. Ơn Chúa là cô đã phát hiện ra sự việc và có đủ sức mạnh để kết thúc cuộc hôn nhân đó.
Alice với tay tắt đèn và chìm vào giấc ngủ say sưa.
Snoop đánh thức Alice dậy bằng một tiếng sủa. Sủa nhặng xị lên, cậu chàng nhảy xuống khỏi giường và chạy vù xuống cầu thang, nhảy lên nhảy xuống ở ngay cửa phụ.
Alice kêu cậu chàng im lặng và khoác tấm áo choàng ra bên ngoài áo phông rồi xuống xem Snoop nhặng xị vì cái gì. Khi cô bước gần hơn phía cửa, cô nhìn thấy Harry đang nhìn qua cửa kính.
"Chào buổi sáng," anh mỉm cười, như thể anh chỉ mới gặp Alice hôm qua thôi, anh đi qua cô, khệ nệ một túi giấy màu nâu và một khay các tông đựng hai ly cà phê nóng hổi, đặt chúng lên bàn. "Anh mới mua đồ ăn sáng."
"Em thấy rồi." Alice, mới vài phút trước cô còn ngủ ly bì nhưng giờ đã tỉnh như sáo. "Và em rất vui khi gặp anh, Harry." Harry đã ngồi vào bàn, anh đang lấy bánh mì nóng và bánh xốp nướng ra khỏi túi đựng. "Anh cứ ngồi đi." Alice nói với một chút mỉa mai khi Harry cau mày lại.
"Được rồi." Anh đứng lên và cúi đầu xin lỗi. "Anh không muốn sự việc trở nên căng thẳng, vì vậy anh đang cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng rõ ràng là anh đã thái quá và tỏ ra quen thuộc quá mức."
"Chỉ là tiểu tiết thôi," Alice mỉm cười, nhưng cô đi về phía bàn vì bị thu hút bởi mùi thơm của bánh mì nóng, và cô kéo ghế ngồi đối diện với Harry. "Nhưng không sao," cô nói, ra hiệu cho anh ngồi xuống, và anh làm theo. "Quả là sự ngạc nhiên thú vị. Giá như em có thể nói với anh rằng em không biết là anh đến đây, nhưng James đã nói với em điều đó hôm cuối tuần rồi. Tại sao anh không đến gặp em?"
Trông Harry rất lúng túng. "Anh thấy rất ngốc nghếch. James nói với anh là anh ấy nói với em rồi, và rồi hôm qua anh thấy em đỗ xe ngoài vườn ươm, anh nhận thấy thật lố bịch khi anh đến đây mà không gặp em. Thành thật mà nói, anh rất bối rối sau sự việc đó." Anh ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của Alice, cô là người ngoảnh mặt đi trước.
"Anh không cần phải bối rối đâu," cuối cùng cô cũng lên tiếng.
"À...dù sao thì, anh cũng không muốn lợi dụng gì cả. Rồi anh nghe tin về chuyện của em với Joe, và anh không biết phải nói gì, hay liệu em có đến gặp anh hay không, vì vậy, anh nghĩ tốt hơn hết là anh cứ ở lại vườn ươm."
"Cho đến sáng nay sao?"
"À, sau khi anh nhìn thấy em hôm qua, và anh thấy mình mới ngu ngốc làm sao."
"Vì thế nên anh đến đây. Em ăn được không?" Alice cầm miếng bánh xốp đậu phộng chuối và cắn một miếng to.
"Tất nhiên rồi. Vì thế nên anh đến đây."
"Ừm. Bánh này ngon quá." Alice nhồm nhoàm nhai hết miếng bánh rồi uống một ngụm cà phê. "Nhưng em vẫn phải hỏi anh là anh làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Ý em là anh làm gì ở Mỹ, chứ không phải là ở đây vào sáng nay, anh hiểu không?"
Harry nhún vai. "Lời đề nghị của James có vẻ như quá hấp dẫn để có thể từ chối."
"Nhưng em không nghĩ là anh ấy nói nghiêm túc khi anh ấy đề nghị anh. Thề có Chúa, hầu hết chúng ta đều làm bộ làm tịch trong bữa tiệc đó thôi."
Harry cười. "Đó là em thôi."
"Em sẽ phải nói là cả anh nữa nếu anh không phiền."
"Anh không phiền đâu."
"Tốt. Vậy anh có thích việc đó không? Anh có thích ở đây không? Chết tiệt! Em vẫn không tin là anh ở đây mấy tuần rồi mà không liên lạc gì với em."
"Anh biết chứ. Anh xin lỗi. Và câu trả lời cho câu hỏi của em là anh rất thích. Anh yêu mến nơi này. Anh đang rất vui."
Alice lắc đầu. "Nhưng em không tin là em lại không biết, không tin được là không ai nói với em chuyện này cả."
"James nói với em rồi mà."
"Thì đúng vậy. Em vẫn nghĩ việc này thật khác thường." Cô lén nhìn anh. "Thật ra là em nghĩ anh hơi khác thường khi tỏ ra bí hiểm như vậy."
Harry nhún vai. "Trong đời anh còn được gọi bằng những ngôn từ tồi tệ hơn nhiều cơ."
"Em dám cá là vậy. Em nghĩ vài từ trong đó là do Emily gọi."
Nét mặt Harry hơi ửng đỏ. "Cô ấy tha thứ cho em rồi à? Hai người vẫn là bạn bè chứ?"
"Vâng và vâng. Nhưng mất một thời gian dài bọn em mới trở lại như cũ. Giờ thì bọn em lại như xưa rồi."
"Tốt lắm. Hai người thân thiết quá đến mức không thể để...để...em biết đấy...để buổi tối đó xen vào giữa hai người được."
"Bọn em cũng nghĩ thế đấy."
"Em nói với cô ấy là anh ở đây rồi à?"
"Vâng."
Đôi mắt Harry mở to vì ngạc nhiên. "Thật sao?"
"Thật."
"Cô ấy nói sao?"
"À." Alice cân nhắc em có nên nói thật với Harry không. Cô nhìn anh qua miệng tách cà phê và tự hỏi làm thế nào mà chỉ trong mười lăm phút, trông Harry như thể vẫn luôn thuộc về nơi này, làm thế nào anh có thể khiến phòng bếp và ngôi nhà mang đậm cá tính của mình đến thế. Áo khoác của anh sau lưng ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, bắt chéo tại hai mắt cá chân, ngay bên dưới bàn, và anh đang vui vẻ nhai bánh mì hạt vừng.
Liệu Emily có đúng không? Alice thầm nghĩ. Liệu có phải Harry và mình được số mệnh đưa đến với nhau không? Không, như thế thì nực cười quá. Lâu lắm rồi Alice cũng từng mơ có một người bạn tâm giao, nhưng giờ thì không, và dù sao thì cô cũng chưa ly dị. Cô chưa nghĩ đến việc qua lại với ai khác. Ngay cả với một người quen thuộc và dễ chịu như Harry.
Đặc biệt là với một người quen thuộc và dễ chịu như Harry.
"Anh nghĩ là cô ấy không vui vẻ gì?" Harry gợi ý cho Alice.
"Không đâu, thật ra cô ấy rất vui. Cô ấy rất vui vì anh đã tìm được chỗ làm việc thích hợp."
"Em có nghĩ là cô ấy không muốn gặp em không?"
"Không đâu. Cô ấy nói bọn em nên ở bên nhau. Cô ấy nói bọn em...vẫn là bạn. Bọn em nên là bạn của nhau."
"Cô ấy nói thế nào?"
"Khá nhiều."
Harry nhướng mày: "Anh đang bị ấn tượng đấy. Cô ấy có người khác chưa?"
"Em nghi là rồi."
"Em nghĩ vậy sao?"
Alice nhăn nhó. "Em không ngờ là em lại nói nhiều đến thế."
"À, anh vui lắm. Cô ấy xứng đáng có được một người đặc biêt."
"Đặc biệt hơn anh sao?"
Harry nhún vai. "Chỉ là anh và cô ấy không phải là người thích hợp dành cho nhau, vậy thôi." Anh rướn người ra trước để lấy miếng bánh xốp việt quất thứ hai.
"Chúa ơi, anh định ăn hết đồ ăn trong túi đấy à?" Alice cười khi cô nhìn kỹ đống đồ ăn tràn ra trên bàn bếp bằng gỗ thông tẩy.
"Anh nói em nghe nhé, công việc làm vườn giúp em ăn ngon miệng đấy. Anh ăn quá nhiều à?"
"Không đâu. Thật vui khi thấy một người đàn ông thích thú với đồ ăn của mình. Anh có muốn uống nước cam không?"
"Có chứ."
Alice nhẹ lướt đôi chân trần đến bên tủ lạnh, cô kéo lại áo choàng và thắt dây áo chặt hơn khi đứng quay lưng về phía Harry. Cô biết rõ diện mạo vừa-dậy-khỏi-giường của mình và đưa một tay lên vuốt vuốt mái tóc quăn, thò tay còn lại vào tủ lấy nước cam, mong là trông cô không tệ như cô lo lắng.
Cô rót nước cam cho Harry rồi ngồi xuống. "Mấy giờ anh bắt đầu làm việc?"
"Thường là chín giờ, nhưng hôm nay là ngày nghỉ của anh. Anh nghĩ là anh và em có thể làm việc gì đó, nếu em chưa có kế hoạch gì."
"À. Chà..." Alice cố gắng nghĩ xem cô đã lên kế hoạch làm gì. Cô biết cô phải làm vài việc vặt và cô đã hẹn đi uống cà phê với Sandy, nhưng không có việc gì là không thể hoãn lại hay bố trí lại thời gian cả. "Em không định làm gì quan trọng hết," cô nói. "Anh có kế hoạch gì vậy?"
"Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc đưa Snoop đi dờ ao dao nặng dạo." Harry đánh vần từ cuối cùng trong khi Alice phì cười, đôi tai Snoop vểnh lên khi nghe thấy âm tiết đầu tiên, vì lúc này cu cậu đã nằm dưới chân Harry. "Anh không thể tin được." Harry nói. "Snoop biết đánh vần à?"
"Chỉ vài từ thôi," Alice cười. "Cu cậu có vẻ là một thiên tài, nhưng không thiên tài đến thế đâu."
"Thế bờ iên biên hỏi biển thì sao?"
Snoop cuộn tròn mình lại và rên ư ử đầy phấn khích.
"Anh có nên cho rằng đây là một từ khác của cu cậu không nhỉ?"
"Vậy thì anh đúng rồi đấy."
Harry cười. "Em thấy sao? Em muốn đến đó không?"
"Có chứ. Chúng ta có thể lái xe đến bãi biển ở Westport. Đợi em đi thay đồ đã nhé."
Alice chạy vào phòng tắm và ngạc nhiên thấy mình đang mỉm cười. Cô cởi đồ và tắm táp, sau khi lau khô người, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo mỏng màu hồng và quần jeans bạc màu.
Cô nhìn lại khuôn mặt trong gương, rồi cô lục lọi trong ngăn kéo cho đến khi tìm thấy thỏi son bóng và tô hồng đôi môi. Màu son này rất đẹp. Nhưng lộ liễu quá. Cô túm lấy chiếc khăn giấy và lau son đi. Tại sao sau chừng ấy tháng không trang điểm, giờ đây cô lại đột nhiên tô son bóng?
Tại sao chứ nhỉ?
Nhiều phút sau đó, một Alice không-trang-điểm đi trở xuống cầu thang, và ba người bọn họ – Alice, Harry và Snoop – cùng trèo lên ô tô tiến về hướng Merritt Parkway để đến bãi biển ở Westport.
Bãi biển đông đúc các bà mẹ cùng con cái họ, ghế và khăn chiếm gần hết từng centimet còn trống, mọi người ai cũng cố gắng tận hưởng cái không khí của mùa hè sắp qua.
Alice cầm dây xích cổ Snoop khi họ đi trên con đường chạy dọc bãi biển, hay quay lưng lại để nhìn ánh nắng lấp lánh trên những con sóng đang vỗ bờ, cô vừa mỉm cười vừa quan sát thật kỹ khung cảnh đó.
"Thật là rực rỡ, phải không em?" Harry nói khi anh thong thả rảo bước trên cạnh cô, ngắm nhìn cô khi cô mỉm cười.
"Anh biết không, thật buồn cười khi em lại yêu mến nơi này đến thế." Alice quay sang anh. "Em có cảm giác như thể em phải quanh quẩn trong nhà và cảm thấy thương cho chính mình, nhất là bây giờ, khi mà em chỉ có một mình, nhưng mỗi sáng thức giấc, em cảm thấy ngôi nhà đó và nơi này đã ếm một câu thần chú lên em, em không được phép đau khổ. Em không thể nào nín cười được."
À. Chủ đề bị cấm đây. Đôi tai Harry vểnh lên khi Alice đề cập đến việc cô đang ở một mình. Anh mới chỉ nghe được những lời xì xào từ người khác, và anh nghĩ Alice vẫn chưa sẵn sàng hay có thiện chí nói về mọi chuyện, và rồi, anh cũng không trông mong Alice lại vui vẻ đến vậy.
Anh những tưởng cô sẽ vô cùng đau khổ. Anh còn mộng tưởng nực cười là sẽ chăm sóc cô, sẽ là người đưa cô trở lại cuộc sống bình thường, là hoàng tử trong mơ của cô. Anh đã quá quen thuộc với giấc mộng được giải thoát cô, vì vậy anh có phần nào hơi lạc lõng trước thực tế quá khác biệt so với ảo tưởng của anh.
Nhưng, ôi, thật là tuyệt khi được gặp lại cô. Sau chừng ấy tháng ngày anh nghĩ về cô. Trong vài tháng qua, không người phụ nữ nào mang đến cho anh cảm xúc say đắm như Alice đã và đang mang đến cho anh.
Anh có đi chơi với vài người trong số họ. Ngủ với vài người và tiếp tục gặp gỡ với rất ít trong số đó, nhưng họ không có được sự kỳ diệu mà Alice có.
Và thề có Chúa, anh đã cố gắng không nghĩ về cô. Anh biết giấc mộng của anh vừa phi thực tế, vừa không bao giờ có thể đơm hoa kết trái được, nhưng khi James gửi thư điện tử nói với anh rằng một nghệ nhân làm vườn mới rời khỏi vườn ươm Sunup và họ đang có một vị trí để trống, liệu anh có muốn nhận lời không, thì làm sao anh có thể từ chối đây?
Nhất là khi hợp đồng thuê nhà của anh đã hết hạn, và ở Luân Đôn chẳng còn mấy thứ có thể níu giữ anh lại, trừ một vài người bạn đã lập gia đình và đã có con cái, anh cũng hiếm khi gặp gỡ họ.
Anh những mong được gặp Alice từ nhiều tuần trước. Ảo tưởng của anh thay đổi từ dục vọng sang tình cảm thuần khiết – anh từng hy vọng họ sẽ trở thành bạn bè, rằng sẽ có lúc Joe biến mất khỏi cuộc đời Alice, và anh sẽ bước vào, chà, chà, với tư cách là bất cứ điều gì mà Alice muốn hoặc cần.
Nhưng anh gần như không nghĩ rằng ảo tưởng của mình sẽ trở thành hiện thực. Anh cũng không nghi rằng mình sẽ bất hạnh. Hoặc có lẽ bất hạnh là ngôn từ quá mạnh. Anh dành biết bao nhiêu ngày tháng để hình dung về viễn cảnh Alice và Joe chia tay, và anh sẽ rất vui sướng nếu điều đó xảy ra.
Và hôm đó, khi James đến nói rằng Alice đã bắt quả tang Joe cặp kè với người phụ nữ khác và đuổi anh ta ra khỏi nhà, Harry quan tâm đến Alice nhiều đến mức anh phải cố gắng lắm mới không vứt bỏ mọi thứ và chạy đến nhà cô.
Harry biết anh không thể làm vậy. Anh biết anh phải đợi, để xem đã xảy ra chuyện gì, anh hy vọng cô sẽ đến vườn ươm, và mọi thứ có thể bắt đầu từ đó.
Hôm qua, khi anh nhìn thấy cô trong ô tô, tim anh gần như ngừng đập trước khuôn mặt quen thuộc của cô, và anh biết anh phải gặp cô, anh không thể trì hoãn thêm nữa. James nói rằng anh ta có kể với cô về chuyện của anh rồi, anh ta còn nháy mắt nói rằng anh ta nghĩ Alice sẽ rất vui khi được gặp anh.
Và giờ đây thì anh ở đây, được đi bên cạnh người phụ nữ mà anh luôn mơ tới, khi ở bên cô anh cảm thấy thoải mái hơn và thư thái hơn so với tất cả những người phụ nữ mà anh từng gặp, cô không còn sống với chồng nữa, và lần đâu tiên trong đời, Harry chợt nghĩ có lẽ trên đời này Chúa thực sự tồn tại.
Tôi có thể nói gì với bạn về Alice và Harry đây? Tôi không thể nói rằng họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, vì như chúng ta vẫn biết, cuộc sống thực không đẹp như trong mơ, và dù sao thì chuyện đó cũng sẽ được viết trong một cuốn sách khác.
Nhưng tôi có thể nói rằng họ không chỉ là bạn bè của nhau. Rằng Alice nhớ chính xác lý do khiến cô quý mến Harry nhiều đến vậy, rằng càng dành nhiều thời gian bên anh, cô càng mến anh hơn, và rằng, vào đêm Giao thừa, khi Harry và Alice lại tìm thấy nhau trong vườn tại bữa tiệc thường niên được tổ chức tại nhà Sally, nụ hôn của họ chậm rãi ngọt ngào hơn năm trước đó, và say đắm hơn, vì lúc này, không ai trong hai người có lỗi.
Emily xúc động khi thấy Harry và Alice trở thành bạn bè, và cô biết rằng mối quan hệ đó sẽ tiến xa hơn, nhưng cô không hô hào khích lệ Alice nữa sau khi Alice tuyên bố Emily càng nói về chuyện đó thì cô càng ít hứng thú hơn. Không đúng, nhưng biết đâu lại thành thật, và Emily thôi không trêu chọc Alice nữa, cô đợi cuộc điện thoại kế tiếp khi Alice thông báo tin vui.
Chuyện tình giữa Emily và Colin không đi tới đâu cả. Sự việc trở thành sai lầm khủng khiếp khi Emily mang bầu và nạo thai, vì cô vẫn chưa sẵn sàng có con, cô thấy mình chưa đủ trưởng thành, hoặc chưa đủ có tài chính, hoặc chưa đủ bất cứ cái gì khác, để mang thai. Thể chất và tinh thần cô như kiệt quệ, và mặc dù Colin ở bên cô vài ngày nhưng sau đó những cuộc điện thoại của anh cứ thưa dần, và cô luôn viện lý do này nọ cho việc anh không thể gặp cô.
Emily tan nát cõi lòng suốt một thời gian. Đến lượt Alice gọi điện cho cô mỗi ngày, để xem cô vượt qua nỗi đau ấy như thế nào, nhưng Emily sẽ chẳng là gì nếu cô không mau hồi phục, cô nhanh chóng trở lại cuộc sống độc thân với niềm đam mê lớn lao và cô vẫn cập nhật cho Alice những vụ hẹn hò mới nhất của mình.
Còn Joe thì sao? Joe vẫn không thể để Josie ra đi. Cô rất yêu anh, cô rất giỏi chăm sóc anh, và mặc dù ở văn phòng, cô vẫn nổi tiếng là người đàn bà thép nhưng ở nhà, cô lại không được mạnh mẽ hoặc nhiều quyền lực đến vậy.
Thực ra là Josie đã thay thế vị trí của Alice. Trông cô rất xinh đẹp, cô hào hứng được làm Joe vui, và cô sợ mất anh đến nỗi cô không dám chất vấn xem anh ở đâu, hay anh đang làm gì.
Thỉnh thoảng Joe cũng cảm thấy có lỗi với người phụ nữ mà anh ăn nằm cùng, nhưng thế không đủ để anh phải dừng lại, và dù sao thì các ả nhân tình cũng không gây sức ép gì cho mối quan hệ giữa anh với Josie. Chỉ cần cô không biết thì việc đó không thể làm cho cô đau lòng, vì Joe không bao giờ muốn gây tổn thương cho Josie, cũng như anh từng không muốn tổn thương Alice.
Anh thật may mắn khi ở bên Alice. May mắn vì cô không cho phép những lời nói dối của anh làm tổn thương cô cho đến khi cô không còn gì trong tay.
Alice thật may mắn vì cô tự phát hiện ra việc dan díu của chồng trước khi quá muộn. Cô tìm lại được giấc mơ của mình và có thể sống vì nó.
Nhưng có vẻ như Josie không được may mắn như thế. Josie vẫn cố gắng trở thành người phụ nữ mà Joe mong muốn. Thật ngạc nhiên khi Josie lại dễ bảo như Alice của ngày xưa, thậm chí cô còn tỏ ra hồ hởi hơn trong việc làm vừa lòng anh.
Hãy nhìn cô bây giờ xem. Josie tội nghiệp. Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm vào đồng hồ, rồi nhìn từng giờ trôi đi, mỗi lúc muộn hơn, từng múi cơ thăng lên khi cô nằm đợi Joe về, thường là muộn hơn hai giờ đồng hồ so với anh đã hứa.
Cô phải đấu tranh để không gọi điện cho anh. Cô thèm khát được nhấc điện thoại lên gọi vào số di động của anh, nhưng cô vẫn còn một chút lòng tự trọng, và cô biết anh sẽ giận điên lên nếu cô gọi cho anh, anh sẽ nói là anh cần được nghỉ ngơi trong vài ngày, và cô không thể chịu đựng được điều đó thêm một lần nào nữa.
Khi nằm đó, nỗi lo lắng trong lòng cô cứ mỗi lúc một lớn hơn, lòng tự trọng của cô mỗi lúc một vơi đi, nhưng phải mất thêm nhiều năm nữa Josie mới thấu hiểu sự tàn phá mà Joe gây ra cho cô, và mất nhiều năm hơn nữa Josie mới đưa ra được quyết định để Joe tự do đến với nàng Josie kế tiếp.
Cuối cùng Josie cũng về chung sống với Al, một cái kết thúc có hậu dành cho cô. Al mang niềm vui đến cho cô, nhưng cô luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó trong mối quan hệ này. Cô sẽ không bao giờ hết lòng hết dạ yêu anh, nhưng mãi cho đến khi gần bước sang tuổi ngũ tuần, cô mới nhận ra rằng những gì cô có với Al là đủ, rằng tình bạn, sự tin tưởng và sự thanh thản mà cô có được khi ở bên cạnh Al có thể khiến cô hạnh phúc hơn nhiều so với lưỡi dao sắc nhọn mà cô phải chấp nhận kề bên trong những năm chung sống với Joe.
Tuy nhiên, một phần trong Josie sẽ luôn nhớ đến mối hiểm nguy, niềm phấn khích và những cuộc làm tình điên cuồng giữa cô và Joe.
Thật may mắn, điều tương tự không xảy ra với Alice. Dạo này hiếm khi Alice nghĩ đến Joe. Anh tặng cô ngôi nhà ở Highfield như một phần của thỏa thuận ly hôn, và chỉ có vậy. Cô không muốn dính líu gì đến căn hộ ở New York hoặc ngôi nhà ở Luân Đôn.
Và Joe rất vui mừng khi anh có thể từ bỏ dễ dàng đến vậy. Anh đã nghe rất nhiều chuyện từ đồng nghiệp – những người buộc phải chia đôi gia sản của họ khi ly hôn. Ngay cả luật sư của anh cũng bất ngờ, và luật sư của Alice cũng vậy – người này nài nỉ cô lấy ngôi nhà ở Luân Đôn, liên tục nhắc đi nhắc lại rằng cô xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, nhưng Alice không chịu nghe lời khuyên của họ.
Alice từng mơ về một ngôi nhà ở nông thôn, một ngôi nhà có đậu tía mọc trước sân, và những cây hồng leo mọc đầy phía sau nhà. Cô từng mơ về rất nhiều mẫu đất với những đứa con chạy nhảy nô đùa với các con vật.
Đám đậu tía sinh trưởng chậm, những vững vàng. Những câu hồng leo nở rộ; và Snoop và Dharma có thêm bạn mới là loài chó tha mồi có tên là Floozy, một con mèo tên Calvin, và năm con gà lần lượt tên là Maisie, Corny, Mealy, Grainy và Rice.
Về những đứa trẻ, chúng ta phải hỏi Harry thôi, nhưng Alice đang ở thời kỳ tươi đẹp nhất như chính khu vườn của cô trong những ngày này, nét rạng rỡ trong đôi mắt cô tươi sáng hơn bao giờ hết, mái tóc cô gợi cảm và dày trở lại như ngày xưa, và chẳng phải người ta vẫn nói rằng đó là các dấu hiệu của một người phụ nữ đang mang bầu sao?
Hãy nhìn bụng cô kỹ hơn. Do chúng ta tưởng tượng, hay thực sự bụng cô hơi cong hơn so với cái bụng mà chúng ta vẫn thường nhìn thấy nhỉ? Có thể niềm hạnh phúc giúp cô ăn nhiều hơn, nhưng, hình như cô vuốt ve bụng mình thường xuyên hơn trước.
Nhưng, như tôi đã nói, đó là chuyện của tương lai.
"Tớ sẽ bảo cậu cút xéo ngay đi nếu tớ không yêu cậu nhiều đến vậy."
"Nếu tớ không yêu cậu nhiều đến vậy, tớ sẽ không đời nào chỉ đường cho cậu cặp kè với bạn trai cũ của tớ đâu. Nhưng tớ nói nghiêm túc đấy, tớ không thể nghĩ ra cặp đôi nào hoàn hảo hơn thế đâu. Cậu hãy đến gặp anh ấy đi. Đi mà. Vì tớ vậy."
"Không tin được là tớ đang nghe thấy những lời này từ cậu đấy."
"Tớ cũng không tin là tớ đang nói những điều này với cậu đấy."
"Cậu nói nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc hơn bất kỳ việc gì khác tớ định làm trong đời."
"Emily à, tớ yêu cậu. "
" Tớ biết chứ. Và tớ cũng yêu cậu nữa, đó là Lý do tớ chúc cho cậu. Cậu xúng đáng có được anh ấy. Anh ấy không phải là người thích hợp với tớ, nhưng anh ấy rất tốt. Chỉ cần cậu đảm bảo tớ sẽ là phù dâu của cậu trong lễ cưới là được. "
Alice khịt mũi. " Ôi, cậu im ngay đi."
"Và cậu phải nói năng thế nào cho phải với bạn thân nhất của cậu nhỉ?"
Alice dành thời gian còn lại của buổi chiều tối để ngẫm nghĩ về điều Emily nói. Xét trên vài khía cạnh nào đó, cô có thể thấy Emily đúng. Harry và cô có rất nhiều điểm chung, và đúng thế, rõ ràng là cô thấy anh rất cuốn hút, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới, dù là với Harry, hay với bất cứ ai khác.
Cô cần thời gian để hàn gắn vết thương. Cô cần thời gian để thích nghi với tình cảnh độc thân. Cô cần phải quen với việc cô không còn là gái có chồng mà là người đã ly dị. (Mỗi khi nghĩ đến điều này cô lại rùng mình).
Alice lên lầu và mang cuốn The Winding Road vào giường, cuối cùng cô cũng đọc xong cuốn sách khi ngày mới bắt đầu. Cô nằm một hồi lâu nhìn chằm chằm lên trần nhà tối thui và nghĩ về Rachel Danbury, về cảm giác của bà, về việc kỳ lạ làm sao mà cuộc đời của Alice lại rất giống với cuộc đời của nhà văn đó, người từng sở hữu ngôi nhà cô đang sống bây giờ.
Cô càng ngạc nhiên hơn khi biết Rachel vẫn tiếp tục sống trong ngôi nhà này, ngay cả khi bà không hạnh phúc, bởi vì ngôi nhà đã chứa đựng một câu thần chú cho Alice, đã bao bọc cô trong sự ấm áp yêu thương của nó, và nếu Alice không biết rõ hơn thì chắc chắn cô đã nói rằng những kỷ niệm duy nhất mà ngôi nhà còn lưu giữ lại chỉ là những kỷ nuêm đẹp.
Có lẽ số phận của Alice là đến sống ở đây. Có lẽ Alice được chọn làm người sửa chữa những sai lầm mà Rachel Danbury không thể, và khi nằm trên giường, Alice cám ơn các vì sao, vì cô không trở thành Rachel Danbury, không phải nằm thao thức mỗi đêm và biết rằng Joe vẫn đang ngồi dưới nhà gửi thư điện tử để lên kế hoạch hẹn hò với những nhân tình mà chỉ có Chúa mới biết là bao nhiêu cô. Ơn Chúa là cô đã phát hiện ra sự việc và có đủ sức mạnh để kết thúc cuộc hôn nhân đó.
Alice với tay tắt đèn và chìm vào giấc ngủ say sưa.
Snoop đánh thức Alice dậy bằng một tiếng sủa. Sủa nhặng xị lên, cậu chàng nhảy xuống khỏi giường và chạy vù xuống cầu thang, nhảy lên nhảy xuống ở ngay cửa phụ.
Alice kêu cậu chàng im lặng và khoác tấm áo choàng ra bên ngoài áo phông rồi xuống xem Snoop nhặng xị vì cái gì. Khi cô bước gần hơn phía cửa, cô nhìn thấy Harry đang nhìn qua cửa kính.
"Chào buổi sáng," anh mỉm cười, như thể anh chỉ mới gặp Alice hôm qua thôi, anh đi qua cô, khệ nệ một túi giấy màu nâu và một khay các tông đựng hai ly cà phê nóng hổi, đặt chúng lên bàn. "Anh mới mua đồ ăn sáng."
"Em thấy rồi." Alice, mới vài phút trước cô còn ngủ ly bì nhưng giờ đã tỉnh như sáo. "Và em rất vui khi gặp anh, Harry." Harry đã ngồi vào bàn, anh đang lấy bánh mì nóng và bánh xốp nướng ra khỏi túi đựng. "Anh cứ ngồi đi." Alice nói với một chút mỉa mai khi Harry cau mày lại.
"Được rồi." Anh đứng lên và cúi đầu xin lỗi. "Anh không muốn sự việc trở nên căng thẳng, vì vậy anh đang cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng rõ ràng là anh đã thái quá và tỏ ra quen thuộc quá mức."
"Chỉ là tiểu tiết thôi," Alice mỉm cười, nhưng cô đi về phía bàn vì bị thu hút bởi mùi thơm của bánh mì nóng, và cô kéo ghế ngồi đối diện với Harry. "Nhưng không sao," cô nói, ra hiệu cho anh ngồi xuống, và anh làm theo. "Quả là sự ngạc nhiên thú vị. Giá như em có thể nói với anh rằng em không biết là anh đến đây, nhưng James đã nói với em điều đó hôm cuối tuần rồi. Tại sao anh không đến gặp em?"
Trông Harry rất lúng túng. "Anh thấy rất ngốc nghếch. James nói với anh là anh ấy nói với em rồi, và rồi hôm qua anh thấy em đỗ xe ngoài vườn ươm, anh nhận thấy thật lố bịch khi anh đến đây mà không gặp em. Thành thật mà nói, anh rất bối rối sau sự việc đó." Anh ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của Alice, cô là người ngoảnh mặt đi trước.
"Anh không cần phải bối rối đâu," cuối cùng cô cũng lên tiếng.
"À...dù sao thì, anh cũng không muốn lợi dụng gì cả. Rồi anh nghe tin về chuyện của em với Joe, và anh không biết phải nói gì, hay liệu em có đến gặp anh hay không, vì vậy, anh nghĩ tốt hơn hết là anh cứ ở lại vườn ươm."
"Cho đến sáng nay sao?"
"À, sau khi anh nhìn thấy em hôm qua, và anh thấy mình mới ngu ngốc làm sao."
"Vì thế nên anh đến đây. Em ăn được không?" Alice cầm miếng bánh xốp đậu phộng chuối và cắn một miếng to.
"Tất nhiên rồi. Vì thế nên anh đến đây."
"Ừm. Bánh này ngon quá." Alice nhồm nhoàm nhai hết miếng bánh rồi uống một ngụm cà phê. "Nhưng em vẫn phải hỏi anh là anh làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Ý em là anh làm gì ở Mỹ, chứ không phải là ở đây vào sáng nay, anh hiểu không?"
Harry nhún vai. "Lời đề nghị của James có vẻ như quá hấp dẫn để có thể từ chối."
"Nhưng em không nghĩ là anh ấy nói nghiêm túc khi anh ấy đề nghị anh. Thề có Chúa, hầu hết chúng ta đều làm bộ làm tịch trong bữa tiệc đó thôi."
Harry cười. "Đó là em thôi."
"Em sẽ phải nói là cả anh nữa nếu anh không phiền."
"Anh không phiền đâu."
"Tốt. Vậy anh có thích việc đó không? Anh có thích ở đây không? Chết tiệt! Em vẫn không tin là anh ở đây mấy tuần rồi mà không liên lạc gì với em."
"Anh biết chứ. Anh xin lỗi. Và câu trả lời cho câu hỏi của em là anh rất thích. Anh yêu mến nơi này. Anh đang rất vui."
Alice lắc đầu. "Nhưng em không tin là em lại không biết, không tin được là không ai nói với em chuyện này cả."
"James nói với em rồi mà."
"Thì đúng vậy. Em vẫn nghĩ việc này thật khác thường." Cô lén nhìn anh. "Thật ra là em nghĩ anh hơi khác thường khi tỏ ra bí hiểm như vậy."
Harry nhún vai. "Trong đời anh còn được gọi bằng những ngôn từ tồi tệ hơn nhiều cơ."
"Em dám cá là vậy. Em nghĩ vài từ trong đó là do Emily gọi."
Nét mặt Harry hơi ửng đỏ. "Cô ấy tha thứ cho em rồi à? Hai người vẫn là bạn bè chứ?"
"Vâng và vâng. Nhưng mất một thời gian dài bọn em mới trở lại như cũ. Giờ thì bọn em lại như xưa rồi."
"Tốt lắm. Hai người thân thiết quá đến mức không thể để...để...em biết đấy...để buổi tối đó xen vào giữa hai người được."
"Bọn em cũng nghĩ thế đấy."
"Em nói với cô ấy là anh ở đây rồi à?"
"Vâng."
Đôi mắt Harry mở to vì ngạc nhiên. "Thật sao?"
"Thật."
"Cô ấy nói sao?"
"À." Alice cân nhắc em có nên nói thật với Harry không. Cô nhìn anh qua miệng tách cà phê và tự hỏi làm thế nào mà chỉ trong mười lăm phút, trông Harry như thể vẫn luôn thuộc về nơi này, làm thế nào anh có thể khiến phòng bếp và ngôi nhà mang đậm cá tính của mình đến thế. Áo khoác của anh sau lưng ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, bắt chéo tại hai mắt cá chân, ngay bên dưới bàn, và anh đang vui vẻ nhai bánh mì hạt vừng.
Liệu Emily có đúng không? Alice thầm nghĩ. Liệu có phải Harry và mình được số mệnh đưa đến với nhau không? Không, như thế thì nực cười quá. Lâu lắm rồi Alice cũng từng mơ có một người bạn tâm giao, nhưng giờ thì không, và dù sao thì cô cũng chưa ly dị. Cô chưa nghĩ đến việc qua lại với ai khác. Ngay cả với một người quen thuộc và dễ chịu như Harry.
Đặc biệt là với một người quen thuộc và dễ chịu như Harry.
"Anh nghĩ là cô ấy không vui vẻ gì?" Harry gợi ý cho Alice.
"Không đâu, thật ra cô ấy rất vui. Cô ấy rất vui vì anh đã tìm được chỗ làm việc thích hợp."
"Em có nghĩ là cô ấy không muốn gặp em không?"
"Không đâu. Cô ấy nói bọn em nên ở bên nhau. Cô ấy nói bọn em...vẫn là bạn. Bọn em nên là bạn của nhau."
"Cô ấy nói thế nào?"
"Khá nhiều."
Harry nhướng mày: "Anh đang bị ấn tượng đấy. Cô ấy có người khác chưa?"
"Em nghi là rồi."
"Em nghĩ vậy sao?"
Alice nhăn nhó. "Em không ngờ là em lại nói nhiều đến thế."
"À, anh vui lắm. Cô ấy xứng đáng có được một người đặc biêt."
"Đặc biệt hơn anh sao?"
Harry nhún vai. "Chỉ là anh và cô ấy không phải là người thích hợp dành cho nhau, vậy thôi." Anh rướn người ra trước để lấy miếng bánh xốp việt quất thứ hai.
"Chúa ơi, anh định ăn hết đồ ăn trong túi đấy à?" Alice cười khi cô nhìn kỹ đống đồ ăn tràn ra trên bàn bếp bằng gỗ thông tẩy.
"Anh nói em nghe nhé, công việc làm vườn giúp em ăn ngon miệng đấy. Anh ăn quá nhiều à?"
"Không đâu. Thật vui khi thấy một người đàn ông thích thú với đồ ăn của mình. Anh có muốn uống nước cam không?"
"Có chứ."
Alice nhẹ lướt đôi chân trần đến bên tủ lạnh, cô kéo lại áo choàng và thắt dây áo chặt hơn khi đứng quay lưng về phía Harry. Cô biết rõ diện mạo vừa-dậy-khỏi-giường của mình và đưa một tay lên vuốt vuốt mái tóc quăn, thò tay còn lại vào tủ lấy nước cam, mong là trông cô không tệ như cô lo lắng.
Cô rót nước cam cho Harry rồi ngồi xuống. "Mấy giờ anh bắt đầu làm việc?"
"Thường là chín giờ, nhưng hôm nay là ngày nghỉ của anh. Anh nghĩ là anh và em có thể làm việc gì đó, nếu em chưa có kế hoạch gì."
"À. Chà..." Alice cố gắng nghĩ xem cô đã lên kế hoạch làm gì. Cô biết cô phải làm vài việc vặt và cô đã hẹn đi uống cà phê với Sandy, nhưng không có việc gì là không thể hoãn lại hay bố trí lại thời gian cả. "Em không định làm gì quan trọng hết," cô nói. "Anh có kế hoạch gì vậy?"
"Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc đưa Snoop đi dờ ao dao nặng dạo." Harry đánh vần từ cuối cùng trong khi Alice phì cười, đôi tai Snoop vểnh lên khi nghe thấy âm tiết đầu tiên, vì lúc này cu cậu đã nằm dưới chân Harry. "Anh không thể tin được." Harry nói. "Snoop biết đánh vần à?"
"Chỉ vài từ thôi," Alice cười. "Cu cậu có vẻ là một thiên tài, nhưng không thiên tài đến thế đâu."
"Thế bờ iên biên hỏi biển thì sao?"
Snoop cuộn tròn mình lại và rên ư ử đầy phấn khích.
"Anh có nên cho rằng đây là một từ khác của cu cậu không nhỉ?"
"Vậy thì anh đúng rồi đấy."
Harry cười. "Em thấy sao? Em muốn đến đó không?"
"Có chứ. Chúng ta có thể lái xe đến bãi biển ở Westport. Đợi em đi thay đồ đã nhé."
Alice chạy vào phòng tắm và ngạc nhiên thấy mình đang mỉm cười. Cô cởi đồ và tắm táp, sau khi lau khô người, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo mỏng màu hồng và quần jeans bạc màu.
Cô nhìn lại khuôn mặt trong gương, rồi cô lục lọi trong ngăn kéo cho đến khi tìm thấy thỏi son bóng và tô hồng đôi môi. Màu son này rất đẹp. Nhưng lộ liễu quá. Cô túm lấy chiếc khăn giấy và lau son đi. Tại sao sau chừng ấy tháng không trang điểm, giờ đây cô lại đột nhiên tô son bóng?
Tại sao chứ nhỉ?
Nhiều phút sau đó, một Alice không-trang-điểm đi trở xuống cầu thang, và ba người bọn họ – Alice, Harry và Snoop – cùng trèo lên ô tô tiến về hướng Merritt Parkway để đến bãi biển ở Westport.
Bãi biển đông đúc các bà mẹ cùng con cái họ, ghế và khăn chiếm gần hết từng centimet còn trống, mọi người ai cũng cố gắng tận hưởng cái không khí của mùa hè sắp qua.
Alice cầm dây xích cổ Snoop khi họ đi trên con đường chạy dọc bãi biển, hay quay lưng lại để nhìn ánh nắng lấp lánh trên những con sóng đang vỗ bờ, cô vừa mỉm cười vừa quan sát thật kỹ khung cảnh đó.
"Thật là rực rỡ, phải không em?" Harry nói khi anh thong thả rảo bước trên cạnh cô, ngắm nhìn cô khi cô mỉm cười.
"Anh biết không, thật buồn cười khi em lại yêu mến nơi này đến thế." Alice quay sang anh. "Em có cảm giác như thể em phải quanh quẩn trong nhà và cảm thấy thương cho chính mình, nhất là bây giờ, khi mà em chỉ có một mình, nhưng mỗi sáng thức giấc, em cảm thấy ngôi nhà đó và nơi này đã ếm một câu thần chú lên em, em không được phép đau khổ. Em không thể nào nín cười được."
À. Chủ đề bị cấm đây. Đôi tai Harry vểnh lên khi Alice đề cập đến việc cô đang ở một mình. Anh mới chỉ nghe được những lời xì xào từ người khác, và anh nghĩ Alice vẫn chưa sẵn sàng hay có thiện chí nói về mọi chuyện, và rồi, anh cũng không trông mong Alice lại vui vẻ đến vậy.
Anh những tưởng cô sẽ vô cùng đau khổ. Anh còn mộng tưởng nực cười là sẽ chăm sóc cô, sẽ là người đưa cô trở lại cuộc sống bình thường, là hoàng tử trong mơ của cô. Anh đã quá quen thuộc với giấc mộng được giải thoát cô, vì vậy anh có phần nào hơi lạc lõng trước thực tế quá khác biệt so với ảo tưởng của anh.
Nhưng, ôi, thật là tuyệt khi được gặp lại cô. Sau chừng ấy tháng ngày anh nghĩ về cô. Trong vài tháng qua, không người phụ nữ nào mang đến cho anh cảm xúc say đắm như Alice đã và đang mang đến cho anh.
Anh có đi chơi với vài người trong số họ. Ngủ với vài người và tiếp tục gặp gỡ với rất ít trong số đó, nhưng họ không có được sự kỳ diệu mà Alice có.
Và thề có Chúa, anh đã cố gắng không nghĩ về cô. Anh biết giấc mộng của anh vừa phi thực tế, vừa không bao giờ có thể đơm hoa kết trái được, nhưng khi James gửi thư điện tử nói với anh rằng một nghệ nhân làm vườn mới rời khỏi vườn ươm Sunup và họ đang có một vị trí để trống, liệu anh có muốn nhận lời không, thì làm sao anh có thể từ chối đây?
Nhất là khi hợp đồng thuê nhà của anh đã hết hạn, và ở Luân Đôn chẳng còn mấy thứ có thể níu giữ anh lại, trừ một vài người bạn đã lập gia đình và đã có con cái, anh cũng hiếm khi gặp gỡ họ.
Anh những mong được gặp Alice từ nhiều tuần trước. Ảo tưởng của anh thay đổi từ dục vọng sang tình cảm thuần khiết – anh từng hy vọng họ sẽ trở thành bạn bè, rằng sẽ có lúc Joe biến mất khỏi cuộc đời Alice, và anh sẽ bước vào, chà, chà, với tư cách là bất cứ điều gì mà Alice muốn hoặc cần.
Nhưng anh gần như không nghĩ rằng ảo tưởng của mình sẽ trở thành hiện thực. Anh cũng không nghi rằng mình sẽ bất hạnh. Hoặc có lẽ bất hạnh là ngôn từ quá mạnh. Anh dành biết bao nhiêu ngày tháng để hình dung về viễn cảnh Alice và Joe chia tay, và anh sẽ rất vui sướng nếu điều đó xảy ra.
Và hôm đó, khi James đến nói rằng Alice đã bắt quả tang Joe cặp kè với người phụ nữ khác và đuổi anh ta ra khỏi nhà, Harry quan tâm đến Alice nhiều đến mức anh phải cố gắng lắm mới không vứt bỏ mọi thứ và chạy đến nhà cô.
Harry biết anh không thể làm vậy. Anh biết anh phải đợi, để xem đã xảy ra chuyện gì, anh hy vọng cô sẽ đến vườn ươm, và mọi thứ có thể bắt đầu từ đó.
Hôm qua, khi anh nhìn thấy cô trong ô tô, tim anh gần như ngừng đập trước khuôn mặt quen thuộc của cô, và anh biết anh phải gặp cô, anh không thể trì hoãn thêm nữa. James nói rằng anh ta có kể với cô về chuyện của anh rồi, anh ta còn nháy mắt nói rằng anh ta nghĩ Alice sẽ rất vui khi được gặp anh.
Và giờ đây thì anh ở đây, được đi bên cạnh người phụ nữ mà anh luôn mơ tới, khi ở bên cô anh cảm thấy thoải mái hơn và thư thái hơn so với tất cả những người phụ nữ mà anh từng gặp, cô không còn sống với chồng nữa, và lần đâu tiên trong đời, Harry chợt nghĩ có lẽ trên đời này Chúa thực sự tồn tại.
Tôi có thể nói gì với bạn về Alice và Harry đây? Tôi không thể nói rằng họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, vì như chúng ta vẫn biết, cuộc sống thực không đẹp như trong mơ, và dù sao thì chuyện đó cũng sẽ được viết trong một cuốn sách khác.
Nhưng tôi có thể nói rằng họ không chỉ là bạn bè của nhau. Rằng Alice nhớ chính xác lý do khiến cô quý mến Harry nhiều đến vậy, rằng càng dành nhiều thời gian bên anh, cô càng mến anh hơn, và rằng, vào đêm Giao thừa, khi Harry và Alice lại tìm thấy nhau trong vườn tại bữa tiệc thường niên được tổ chức tại nhà Sally, nụ hôn của họ chậm rãi ngọt ngào hơn năm trước đó, và say đắm hơn, vì lúc này, không ai trong hai người có lỗi.
Emily xúc động khi thấy Harry và Alice trở thành bạn bè, và cô biết rằng mối quan hệ đó sẽ tiến xa hơn, nhưng cô không hô hào khích lệ Alice nữa sau khi Alice tuyên bố Emily càng nói về chuyện đó thì cô càng ít hứng thú hơn. Không đúng, nhưng biết đâu lại thành thật, và Emily thôi không trêu chọc Alice nữa, cô đợi cuộc điện thoại kế tiếp khi Alice thông báo tin vui.
Chuyện tình giữa Emily và Colin không đi tới đâu cả. Sự việc trở thành sai lầm khủng khiếp khi Emily mang bầu và nạo thai, vì cô vẫn chưa sẵn sàng có con, cô thấy mình chưa đủ trưởng thành, hoặc chưa đủ có tài chính, hoặc chưa đủ bất cứ cái gì khác, để mang thai. Thể chất và tinh thần cô như kiệt quệ, và mặc dù Colin ở bên cô vài ngày nhưng sau đó những cuộc điện thoại của anh cứ thưa dần, và cô luôn viện lý do này nọ cho việc anh không thể gặp cô.
Emily tan nát cõi lòng suốt một thời gian. Đến lượt Alice gọi điện cho cô mỗi ngày, để xem cô vượt qua nỗi đau ấy như thế nào, nhưng Emily sẽ chẳng là gì nếu cô không mau hồi phục, cô nhanh chóng trở lại cuộc sống độc thân với niềm đam mê lớn lao và cô vẫn cập nhật cho Alice những vụ hẹn hò mới nhất của mình.
Còn Joe thì sao? Joe vẫn không thể để Josie ra đi. Cô rất yêu anh, cô rất giỏi chăm sóc anh, và mặc dù ở văn phòng, cô vẫn nổi tiếng là người đàn bà thép nhưng ở nhà, cô lại không được mạnh mẽ hoặc nhiều quyền lực đến vậy.
Thực ra là Josie đã thay thế vị trí của Alice. Trông cô rất xinh đẹp, cô hào hứng được làm Joe vui, và cô sợ mất anh đến nỗi cô không dám chất vấn xem anh ở đâu, hay anh đang làm gì.
Thỉnh thoảng Joe cũng cảm thấy có lỗi với người phụ nữ mà anh ăn nằm cùng, nhưng thế không đủ để anh phải dừng lại, và dù sao thì các ả nhân tình cũng không gây sức ép gì cho mối quan hệ giữa anh với Josie. Chỉ cần cô không biết thì việc đó không thể làm cho cô đau lòng, vì Joe không bao giờ muốn gây tổn thương cho Josie, cũng như anh từng không muốn tổn thương Alice.
Anh thật may mắn khi ở bên Alice. May mắn vì cô không cho phép những lời nói dối của anh làm tổn thương cô cho đến khi cô không còn gì trong tay.
Alice thật may mắn vì cô tự phát hiện ra việc dan díu của chồng trước khi quá muộn. Cô tìm lại được giấc mơ của mình và có thể sống vì nó.
Nhưng có vẻ như Josie không được may mắn như thế. Josie vẫn cố gắng trở thành người phụ nữ mà Joe mong muốn. Thật ngạc nhiên khi Josie lại dễ bảo như Alice của ngày xưa, thậm chí cô còn tỏ ra hồ hởi hơn trong việc làm vừa lòng anh.
Hãy nhìn cô bây giờ xem. Josie tội nghiệp. Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm vào đồng hồ, rồi nhìn từng giờ trôi đi, mỗi lúc muộn hơn, từng múi cơ thăng lên khi cô nằm đợi Joe về, thường là muộn hơn hai giờ đồng hồ so với anh đã hứa.
Cô phải đấu tranh để không gọi điện cho anh. Cô thèm khát được nhấc điện thoại lên gọi vào số di động của anh, nhưng cô vẫn còn một chút lòng tự trọng, và cô biết anh sẽ giận điên lên nếu cô gọi cho anh, anh sẽ nói là anh cần được nghỉ ngơi trong vài ngày, và cô không thể chịu đựng được điều đó thêm một lần nào nữa.
Khi nằm đó, nỗi lo lắng trong lòng cô cứ mỗi lúc một lớn hơn, lòng tự trọng của cô mỗi lúc một vơi đi, nhưng phải mất thêm nhiều năm nữa Josie mới thấu hiểu sự tàn phá mà Joe gây ra cho cô, và mất nhiều năm hơn nữa Josie mới đưa ra được quyết định để Joe tự do đến với nàng Josie kế tiếp.
Cuối cùng Josie cũng về chung sống với Al, một cái kết thúc có hậu dành cho cô. Al mang niềm vui đến cho cô, nhưng cô luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó trong mối quan hệ này. Cô sẽ không bao giờ hết lòng hết dạ yêu anh, nhưng mãi cho đến khi gần bước sang tuổi ngũ tuần, cô mới nhận ra rằng những gì cô có với Al là đủ, rằng tình bạn, sự tin tưởng và sự thanh thản mà cô có được khi ở bên cạnh Al có thể khiến cô hạnh phúc hơn nhiều so với lưỡi dao sắc nhọn mà cô phải chấp nhận kề bên trong những năm chung sống với Joe.
Tuy nhiên, một phần trong Josie sẽ luôn nhớ đến mối hiểm nguy, niềm phấn khích và những cuộc làm tình điên cuồng giữa cô và Joe.
Thật may mắn, điều tương tự không xảy ra với Alice. Dạo này hiếm khi Alice nghĩ đến Joe. Anh tặng cô ngôi nhà ở Highfield như một phần của thỏa thuận ly hôn, và chỉ có vậy. Cô không muốn dính líu gì đến căn hộ ở New York hoặc ngôi nhà ở Luân Đôn.
Và Joe rất vui mừng khi anh có thể từ bỏ dễ dàng đến vậy. Anh đã nghe rất nhiều chuyện từ đồng nghiệp – những người buộc phải chia đôi gia sản của họ khi ly hôn. Ngay cả luật sư của anh cũng bất ngờ, và luật sư của Alice cũng vậy – người này nài nỉ cô lấy ngôi nhà ở Luân Đôn, liên tục nhắc đi nhắc lại rằng cô xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, nhưng Alice không chịu nghe lời khuyên của họ.
Alice từng mơ về một ngôi nhà ở nông thôn, một ngôi nhà có đậu tía mọc trước sân, và những cây hồng leo mọc đầy phía sau nhà. Cô từng mơ về rất nhiều mẫu đất với những đứa con chạy nhảy nô đùa với các con vật.
Đám đậu tía sinh trưởng chậm, những vững vàng. Những câu hồng leo nở rộ; và Snoop và Dharma có thêm bạn mới là loài chó tha mồi có tên là Floozy, một con mèo tên Calvin, và năm con gà lần lượt tên là Maisie, Corny, Mealy, Grainy và Rice.
Về những đứa trẻ, chúng ta phải hỏi Harry thôi, nhưng Alice đang ở thời kỳ tươi đẹp nhất như chính khu vườn của cô trong những ngày này, nét rạng rỡ trong đôi mắt cô tươi sáng hơn bao giờ hết, mái tóc cô gợi cảm và dày trở lại như ngày xưa, và chẳng phải người ta vẫn nói rằng đó là các dấu hiệu của một người phụ nữ đang mang bầu sao?
Hãy nhìn bụng cô kỹ hơn. Do chúng ta tưởng tượng, hay thực sự bụng cô hơi cong hơn so với cái bụng mà chúng ta vẫn thường nhìn thấy nhỉ? Có thể niềm hạnh phúc giúp cô ăn nhiều hơn, nhưng, hình như cô vuốt ve bụng mình thường xuyên hơn trước.
Nhưng, như tôi đã nói, đó là chuyện của tương lai.
Tác giả :
Jane Green