Dấu Chấm Câu
Chương 36 Chương 36
Đúng giờ tan tầm, điện thoại Đường Duy đổ chuông:【Bác sĩ Đường, em đợi anh ở gara dưới hầm.】
Dù sao cũng xuống ngay nên Đường Duy không trả lời tin nhắn.
Anh cầm chìa khoá, bước ra văn phòng.
Gặp ai chào hỏi trên dọc đường, Đường Duy đều mỉm cười gật đầu.
Thang máy vừa mở ra, anh đã nghe thấy hai tiếng "tích tích".
Đường Duy ngẩng đầu, trông thấy Kỷ Viêm nháy đèn pha.
"Anh không trả lời, em còn tưởng anh đang bận." Kỷ Viêm rít hơi thuốc, cười nói.
Đường Duy vừa thắt dây an toàn, vừa bảo: "Không có.
Anh chuẩn bị xuống lầu nên không trả lời em."
Kỷ Viêm lái xe ra khỏi gara, hướng đến ngoại ô thành phố.
Hắn đánh tay lái, giải thích với Đường Duy: "Mấy đứa bạn rủ nhau đi chơi.
Tụi nó đòi gặp Bác sĩ Đường hoài."
Đường Duy gật đầu: "Ừm."
"Tụi nó nói nhiều lắm." Kỷ Viêm rào trước.
"Hay chửi thề nữa.
Anh đừng để bụng."
G lớn chạy bon bon trên đường cái.
Kỷ Viêm đánh vòng xuyến, rẽ vào một con phố.
Phải nói rằng Đường Duy chưa bao giờ đến đây.
Nơi này là khu đô thị mới phát triển cách đây vài năm ở Bắc Thành.
Do quy hoạch tốt và phong cách thiết kế đi đầu xu hướng nên giá nhà ở đây tăng dần theo thời gian.
Đặc biệt là con phố mà Kỷ Viêm vừa rẽ vào, Hạ An từng nhắc nó vài lần với anh.
Bên trong ngoại trừ quán bar và trung tâm mua sắm, anh thú thật không biết ở đây còn có nhà hàng quán ăn.
Đường Duy khẽ nhướng mày, hỏi: "Đến quán bar hả em?"
Kỷ Viêm đeo kính râm, khiến người ngoài không thể trông thấy đôi mắt đào hoa cuốn hút.
Hắn bật cười: "Em biết Bác sĩ Đường không thích mấy nơi đó, hẹn nhau ăn bữa cơm thôi."
"Bạn em mở nhà hàng bên trong con hẻm, đồ ăn cũng được lắm."
Mỗi khi tụ họp, nhóm bạn của Kỷ Viêm thường chọn địa bàn nhà mình.
Không phải vì gì khác, chủ yếu là an toàn và bảo mật hơn.
Muốn chửi gì thì chửi, muốn làm gì thì làm, chẳng phiền hà đến ai cả.
Những người có mặt hôm nay đều chơi thân với Kỷ Viêm từ nhỏ.
Một là, lâu rồi không gặp; hai là, hễ gặp thì đòi xem mặt cho bằng được.
Kỷ Viêm đưa chìa khoá cho tài xế, rồi đi vào trong với Đường Duy.
Hội sở có diện tích khá lớn, thiết kế theo phong cách lâm viên truyền thống Trung Hoa —— Khoảnh sân rộng với hòn non bộ và những con suối nhỏ chảy róc rách; không có tầng lầu, mỗi gian cách nhau một khoảng ngắn.
Bầu không khí yên tĩnh, hàng cây rợp bóng mát, đủ thấy ông chủ đã đặt nhiều tâm huyết vào đây.
Kỷ Viêm chỉ về phía trước: "Ở trong cùng có cái hồ nhân tạo.
Mỗi lần mấy đứa kia rảnh là tới đây trộm cá người ta."
Đường Duy nhìn theo hướng ngón tay của Kỷ Viêm.
Anh thấy một con đường uốn cong theo toà nhà ở giữa, không rõ nó dẫn tới đâu.
"Nếu Bác sĩ Đường thích, bữa nào em dẫn anh tới chơi.
Trong hồ có nhiều cá lắm."
Đường Duy cười.
Kỷ Viêm ngộ thật, ban nãy thì chê người ta trộm cá, bây giờ thì trắng trợn rủ anh câu cá.
Hắn như thể xem hành vi câu cá đường hoàng lắm vậy.
"Anh Viêm!"
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Đường Duy nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc trang phục giản dị, tóc mái loà xoà trước trán.
So với tây trang của anh, nghiễm nhiên hai người trông như cách biệt cả thế hệ.
Người nọ chạy nhanh tới, khoác tay lên vai Kỷ Viêm.
Cậu nở nụ cười xấu xa vô cùng tận: "Anh Viêm, giới thiệu cái nè."
"Dẹp kiểu cười tởm lợm đó đi." Kỷ Viêm phủi tay cậu xuống.
Hắn nghiêng người về phía Đường Duy.
"Bác sĩ Đường."
Kỷ Viêm định giới thiệu với Đường Duy, chưa chi người nọ đã vươn tay: "Bác sĩ Đường, trăm nghe không bằng một thấy."
"Tôi là bạn nối khố* của Kỷ Viêm, Thi Hạo."
[1] Bạn nối khố: Bản gốc là "发小" (phát tiểu, phương ngữ Bắc Kinh) dùng để chỉ những người có cha mẹ quen biết nhau, chơi chung từ nhỏ.
"Tôi có nghe Kỷ Viêm nhắc cậu mấy lần." Đường Duy bắt tay với Thi Hạo.
"Gọi tôi Đường Duy là được."
Ba người vừa đi vừa nói.
Tất nhiên Thi Hạo là người nói nhiều nhất, thỉnh thoảng Kỷ Viêm mới bốp chát lại.
Cửa phòng riêng vừa mở, một người đàn ông với thân hình cường tráng và mái tóc bóng dầu đã vọt ra.
"Anh Viêm, Hạo Hạo ~"
"Đĩ mẹ mày, Hạo Hạo corn cake gì?" Thi Hạo chửi không thương tiếc.
Người nọ gọi chơi vậy thôi, chứ ánh mắt đang mải quét Đường Duy từ trên xuống dưới.
Cậu ta nói: "Bạn thân của anh Viêm, Ôn Vũ."
Đường Duy vươn tay ra, cười nói: "Đường Duy."
"Nghe Thi Hạo nói rồi." Ôn Vũ nhướng mày, nhìn thoáng qua Kỷ Viêm.
"Anh Viêm giấu kỹ quá.
Bây giờ mới cho các anh em thấy mặt ha."
Đường Duy lắc đầu: "Kỷ Viêm có nhắc, nhưng dạo này tôi kín lịch phẫu thuật thôi."
"Anh khách sáo với mấy đứa đó chi?" Kỷ Viêm nheo mắt, kéo anh vào trong.
"Tự dưng cả đám đứng ở cửa, như mấy ông thần giữ nhà không bằng."
Kỷ Viêm kéo anh vào tận trong cùng.
Hắn ngồi xuống ghế chủ xị, Đường Duy hiển nhiên ngồi ở bên cạnh hắn.
Ôn Vũ chốc thì tặc lưỡi, chốc thì chép miệng.
Kỷ Viêm nhướng mi: "Sao? Không cần lưỡi nữa hả?"
Ôn Vũ lật đật kéo ghế ngồi xuống.
Cậu ta không phải gầy bình thường, phải nói là gầy như da bọc xương.
Thi Hạo cà khịa: "Tao tưởng mày đéo đến chớ!"
Người nọ treo áo vest lên mắc áo, cười đáp: "Sao không đến được.
Anh Viêm nhà tao vạn tuế nở hoa, tao phải nể mặt chứ."
Kỷ Viêm chưa bao giờ thiếu người làm ấm giường, nhưng ai cũng biết có thể góp mặt trong bữa cơm này thì phải có vị trí thế nào trong lòng hắn.
Thế nên tính ra, Kỷ Viêm quả thật là vạn tuế nở hoa.
Người nọ kéo ghế mà không ngồi xuống.
Thay vào đó, cậu tự giới thiệu: "Cảnh Địch."
Đường Duy đứng dậy, nói: "Đường Duy."
"Nếu anh Đường đến Club Thiên Địa thì gọi trước cho tôi một tiếng, tôi miễn phí một phòng." Cảnh Địch cười.
"Cảnh Địch, mày dám rủ Bác sĩ Đường tới Thiên Địa trước mặt anh Viêm?" Ôn Vũ nói.
"Coi chừng tối nay cái đầu không còn."
Cảnh Địch xua tay: "Anh Viêm của tao nào keo kiệt vậy chứ."
Kỷ Viêm cắn điếu thuốc trong miệng, mỉm cười nhẹ tênh: "Phắn ra kia lấy thực đơn tới đây."
"**!" Cảnh Địch vừa ngồi xuống đã đứng dậy, hai người còn lại ôm bụng cười ha hả.
Ngày càng có nhiều người xuất hiện trong phòng riêng, bầu không khí cũng ngày càng sôi động hơn.
Đàn ông con trai rượu vào lời ra, miệng mồm không biết giữ, nói tục chửi thề cái gì cũng có.
Đường Duy thật tình chưa bao giờ tiếp xúc đến kiểu tiệc tùng thế này.
Mọi người đến đông đủ, Kỷ Viêm gõ ly rượu xuống bàn vài cái.
Hắn đứng dậy, nhìn lướt qua khuôn mặt từng người.
Đôi mắt đào hoa khẽ nheo, hắn cười: "Hồi nãy giới thiệu rồi.
Nhưng bây giờ đông đủ, tao nhắc lại lần nữa."
Kỷ Viêm nhìn anh: "Đường Duy, Bác sĩ Đường."
Tiếng huýt sáo, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay và những âm thanh điên khùng khác bao trùm cả căn phòng.
Dầu gì cũng là bạn nối khố của nhau, vật vã lắm mới có cơ hội chọc Kỷ Viêm một lần, sao chỉ thế là thôi?
"Bác sĩ Đường cái gì cơ?"
"Bác sĩ Đường là ai ta, liên quan gì đến mày ta?"
"Nói rõ ràng vào.
Chứ mắc công tụi này không hiểu được nha."
...
Kỷ Viêm cười, mặc cho mấy đứa muốn nói gì thì nói.
Đến khi cả bọn hết lời, Kỷ Viêm mới lên tiếng: "Nói xong chưa?"
"Nói xong rồi thì đến tao.
Tụi bây đòi gặp anh, hôm nay tao dẫn anh tới cho vừa lòng tụi bây.
Nói chuyện đàng hoàng, đừng có mất dạy."
"Đứa nào mất dạy, tới đây chào hỏi anh Viêm mày."
Kỷ Viêm uống cạn ly rượu.
Đây là hắn đánh đòn phủ đầu trước, tất cả phải có giới hạn.
Đừng có mà mượn rượu làm càn ở đây.
Nhưng lâu lắm rồi Kỷ Viêm không bày tiệc, những người này sao dễ dàng buông tha cho hắn?
"Mắc mớ gì bảo vệ nghiêm ngặt dữ vậy?" Ôn Vũ bĩu môi.
"Anh Viêm.
Bác sĩ Đường không ý kiến với tụi này thì thôi, mắc gì mày ý kiến hả?"
"Ờ, đúng." Thi Hạo hùa theo.
Cậu nhìn Đường Duy.
"Bác sĩ Đường nè, có chuyện gì không được hỏi hả? Hay là hồi nãy tụi này nói chuyện tục quá?"
Tuy rằng Đường Duy chưa từng tiếp xúc với tầng lớp của họ, nhưng đàn ông rủ nhau uống bia tán dóc âu cũng là chuyện bình thường.
Anh mỉm cười: "Không có đâu.
Mọi người cứ hỏi đi."
Đợi mỗi câu này của Bác sĩ Đường thôi! Nhưng từ từ đã, rượu chưa ngấm hẳn.
Kỷ Viêm mỉm cười trong bất lực.
Hắn biết, băng nhóm này nhất định không tha cho Bác sĩ Đường.
Trên bàn rượu "mày một ly tao một chai", mấy người đàn ông bắt đầu hùa nhau chuốc say người khác.
Đường Duy nghĩ, nếu không phải biết trước mọi người là bạn bè thì có khi đã tưởng rằng họ là kỳ phùng địch thủ của nhau.
Chiêu trò mời rượu phải nói là siêu việt, kiểu gì cũng gài được.
Đàn ông ngồi nhậu, rượu ngấm mới dám nói chuyện.
Từ quốc kế dân sinh đến tình hình thế giới; từ bạn bè đến đối tác làm ăn, tất cả đều lôi ra nói hết một lần.
Thời điểm chín muồi, có người đẩy chủ đề trở lại Kỷ Viêm.
"Nói đến đẹp trai nhiều tiền, ai bằng anh Viêm nhà tao."
"Thằng mặt loòn này nói đúng! Con nhỏ mà tao thích cũng thích anh Viêm nữa."
Kỷ Viêm không để bụng.
Hôm nay hắn dẫn Đường Duy tới đây cốt cho anh hiểu bản thân hắn một cách toàn diện hơn.
Nhóm người này thích nói, vậy để tụi nó nói cho đã đi.
"Bác sĩ Đường, anh mệt chưa?" Kỷ Viêm nghiêng người về phía Đường Duy, hỏi nhỏ bên tai anh.
Kỷ Viêm không biết tửu lượng của Bác sĩ Đường.
Hai người hiếm khi uống rượu với nhau, nhưng mỗi lần uống là lăn giường.
Đường Duy nói: "Anh không sao."
Mặc dù tửu lượng của anh chắc chắn không thể so với mấy người ngồi đây, nhưng Kỷ Viêm đã chắn giúp anh rất nhiều lần.
Hơn nữa mọi người đều biết anh là bác sĩ, thành thử không hề gây khó dễ.
"Vậy được rồi.
Anh đừng khách sáo với mấy đứa đó." Kỷ Viêm nghiêng hẳn về phía Đường Duy.
"Mấy đứa này uống say thì không nhớ mình tên gì đâu."
Đường Duy mỉm cười, anh biết Kỷ Viêm sợ mình ngại từ chối rồi phải uống nhiều.
"Em đừng lo."
"Ê! Làm cái quần gì đó?" Hai người đồng thời quay đầu, trông thấy Thi Hạo đang kêu họ.
Kỷ Viêm nhướng mi: "Uống có chút rượu mà đui con mắt rồi à?"
"Đang uống rượu, hai người làm gì vậy? Tính trốn hả?"
Kỷ Viêm chẳng thèm bố thí lấy một ánh mắt: "Đang nói chuyện."
Thi Hạo thấy Kỷ Viêm tỉnh như sáo, cậu bèn cười khì khì nhìn Đường Duy: "Bác sĩ Đường, anh muốn nghe lịch sử tình trường của anh Viêm không? Tôi kể cho anh nghe nè?"
"Nghe chứ." Đường Duy cười đáp.
Thi Hạo nói trước, mấy người khác dần dà góp vui.
Nhóm người càng nói càng hăng, tranh nhau cơ hội kể xấu Kỷ Viêm.
Đột nhiên, có ai lên tiếng: "Anh Viêm chặn hết đường tình duyên của tao.
Ảnh thích con trai từ hồi nào vậy cà?"
"Mày quên rồi hả? Là, là, là..." Người nào đó tiếp lời, nhưng chẳng hiểu sao cứ lặp lại chữ "là" hệt như có tật cà lăm.
Chỉ có điều, không một ai cất tiếng cười.
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, kéo dài khoảng hơn nửa phút.
Cảnh Địch sầm nét mặt, cười khẩy: "Mới uống có tí rượu mà ngu ngục hết rồi hả?".