Darling Ngoài Hành Tinh
Chương 8
Phương Dĩ Nặc cuối cùng tìm được công việc, cô làm nhân viên tài vụ tại một công ty nhỏ, sau khi bắt đầu đi làm cuộc sống trải qua càng thêm phong phú bởi vì Cách Lâm thay thế vị trí của cô khiến cô có khi cuộc sống so với trước hoàn toàn bất đồng.
Cách Lâm không hổ là một người xứng đáng với chức danh tình nhân, mỗi ngày đưa cô đi làm, hơn nữa một mình ôm lấy mọi việc nhà, đến thời gian cô tan tầm thì Cách Lâm đã chờ cô ở ngoài cửa cao ốc hơn nữa còn đưa Diệu Diệu đến.
” Mẹ!” Diệu Diệu phấn khởi hướng mẹ vẫy tay.
Vừa nghe tiếng gọi của nữ nhi, Phương Dĩ Nặc rất kinh ngạc nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy nữ nhi mặc đồng phục trường học đang vui vẻ chạy tới bên cô, lao vào trong ngực của cô.
” Nữ nhi ngoan, sao con lại tới đây?”
” Chú Cách Lâm đưa con đến.” Diệu Diệu chỉ vào Cách Lâm phía sau đi tới.
Cô nhìn khuôn mặt của Diệu Diệu bởi vì phấn khởi mà hồng hồng lên, nhăn đôi mi thanh tú lại chất vấn: “Hai người là bay tới đây phải không?”
Có thể thời gian ngắn như vậy đón Diệu Diệu lại lập tức qua đây đón cô, nghĩ cũng biết Cách Lâm sử dụng ẩn hình phi hành nếu không Diệu Diệu sẽ không phấn khởi như thế.
“Không phải nói anh dùng một phần nhỏ phi hành khí thôi sao?”
” “Một tuần dùng một lần, dùng một phần nhỏ thôi.” Cách Lâm hồi đáp, đây là hắn đối với “Dùng một phần nhỏ” định nghĩa, mà ý tứ của Dĩ Nặc kỳ thực là nếu không phải bất đắc dĩ, cố gắng hết mức không nên dùng.
” Ta không phải có ý này, ta là sợ vạn nhất bị người khác phát hiện thì biết làm sao bây giờ?”
” Sẽ không đâu mẹ, chú Cách Lâm rất đáng tin nha.” Tiểu Diệu Diệu vừa nói, vừa dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm bàn tay của Cách Lâm.
Cách Lâm đem tiểu Diệu Diệu ôm lấy đối với cô nói: “Ngươi vui vẻ không?”
” Vui vẻ!”
Hắn gật đầu. “Tốt.”
Tiểu Diệu Diệu len lén ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Lần sau lại mang con len lén bay nha.”
” Ta nghe được nha.” Dĩ Nặc cố tình bày ra thái độ bà mẹ nghiêm khắc.
Tiểu Diệu Diệu cười ngã trên vai Cách Lâm, hai tay nhỏ bé bám trụ cái cổ Cách Lâm, bọn họ xem ra rất giống tình cảm cha và con gái, Dĩ Nặc nhìn mà ấm áp trong lòng.
Diệu Diệu dù sao cũng chỉ là một hài tử cũng cần tình yêu thương của cha mà Cách Lâm vừa vặn bổ sung sự khuyết thiếu tình thương của cha ấy cho Diệu Diệu; cô cũng biết Cách Lâm tuy rằng không phải chồng của cô nhưng những gì anh làm được so với 1 người chồng thì càng nhiều, khiến cô được hưởng thụ cảm giác được chồng sủng ái.
Khi cô cần Cách Lâm nhất định sẽ luôn ở bên, tuy rằng hắn là một người ngoài hành tinh nhưng hắn rất nỗ lực học tập làm một người địa cầu, Cách Lâm đối với Diệu Diệu tốt, đối với ba mẹ cũng rất tốt, và đối với cô thì người bạn đời này rất rất rất tốt.
Như hắn nói, hắn sẽ không làm ra chuyện khiến cô không vui, cho dù hắn luôn không rõ vì sao cô xem phim nhiều tập, và vì nội dung phim mà tâm tình xúc động?
Không rõ vì sao cô nghe được một bài hát cảm động sẽ cảm động đến rơi nước mắt?
Không rõ cô vì sao xấu hổ?
Không rõ cô nội tâm phức tạp….
Có lẽ Cách Lâm cả đời cũng không sẽ minh bạch, nhưng mà hắn lại nguyện ý lắng nghe, chuyên tâm lắng nghe, đồng thời nhớ kỹ lời cô nói, cô thích cái gì, không thích cái gì hắn cũng sẽ không quên.
Nhìn Cách Lâm bóng lưng cao to rắn rỏi cùng với tiểu Diệu Diệu dáng vẻ vui vẻ hoạt bát mà cô mê muội!
Đây là hạnh phúc của cô, một hạnh phúc đơn giản mà bình thường, Cách Lâm bổ sung khuyết điểm nhiều năm qua của cô một cách bình thường như vậy.
” Cẩn thận……”
Tiếng thét chói tai bất thình lình khiến Dĩ Nặc khó hiểu quay đầu lại, một chiếc xe mất kiểm soát đang hướng cô xông tới, giờ khắc này cô ngây dại, ý nghĩ trống rỗng, hai chân rõ ràng không thể động đậy, khoanh tay đứng nhìn chiếc xe kia không khống chế được sẽ tông vào cô —
A?
Tư thế của cô duy trì không thay đổi, cảnh vật cũng không thay đổi, bất quá có một số việc thay đổi! Chiếc xe không có đâm đến, người của cô không biết lúc nào đã trong khuỷu tay của Cách Lâm, chiếc xe gây tai nạn kia cư nhiên đứng ở ven đường?!
Cô ngơ ngác nhìn Cách Lâm, có chút không rõ ràng lắm. Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Giống như một giấc mộng nha.
” Đi thôi.” Cách Lâm vẫn như cũ duy trì sắc mặt không chút thay đổi, ôm vai của cô cùng nhau ly khai hiện trường.
Cô ngây ngốc đi theo Cách Lâm, suy nghĩ trống rỗng đang nỗ lực tìm về ký ức ban nãy, nhưng làm sao cũng nhớ không nổi mình là như thế nào được Cách Lâm ôm, nhưng cô có thể xác định chiếc xe kia rõ ràng muốn tông cô.
” Là anh đúng không? Anh đã làm gì vậy? Tại sao em không bị xe đụng?”
Cô biết Cách Lâm có năng lực thần kỳ, ngoại trừ bay, vũ khí bên hông sẽ biến thành dây thừng dẻo dai, hoặc là một thanh kiếm cứng rắn, nhưng lại không biết còn có thể khiến cô không bị xe đụng, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không hiểu hắn là làm như thế nào? Thực sự khiến người ta kinh ngạc.
” Tiêu trừ trọng lực, khiến xe ngừng lại, hủy đi tốc độ, không bị ảnh hưởng, không gian chỉnh hợp.”
Cô ngẩn ngơ. “Hả? Anh nói cái gì?”
” Tiêu trừ trọng lực, khiến xe ngừng lại, hủy đi tốc độ, không bị ảnh hưởng, không gian chỉnh hợp.”
Có nghe cũng không hiểu, cô vẫn không rõ Cách Lâm đang nói cái gì, tuy rằng tiếng Hoa của Cách Lâm càng nói càng lưu loát thế nhưng nếu như muốn giải thích một chút khoa học kỹ thuật khó hiểu có lẽ không cao. Cô đoán rằng, đây đại khái cùng lý lẽ khoa học kỹ thuật…v..v.. có liên quan! Còn muốn hỏi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô chính là thôi đi.
Cô không cần phải hiểu những cái đó, chỉ cần hiểu Cách Lâm bảo hộ cô là được.
Cách Lâm một tay ôm Diệu Diệu, tay ôm vai của cô, đi dạo trên lề đường, có hắn bên người ngay cả cái chuyện kinh tâm động phách này ban nãy hình như cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
An toàn và thỏa mãn thế này đúng là cái cô hi vọng nha!
Tựa ở trong lòng Cách Lâm, Phương Dĩ Nặc nội tâm tràn đầy cảm động, xuất hiện một cổ xúc động muốn hồi báo Cách Lâm, ngẩng khuôn mặt thanh tú thâm tình nhìn Cách Lâm.
” Cách Lâm! Em muốn gả cho anh.” Cô nhẹ nhàng đối Cách Lâm ưng thuận nhận lời.
Con ngươi đen tuyền kia giống có một chấm nhỏ sáng lên quả nhiên hiện lên tử quang thần bí, nhìn thẳng cô.
“Em nguyện ý gả cho anh?”
” Đúng vậy.”
” Nguyện ý cùng anh sinh tiểu hài tử?”
Cô xấu hổ gật đầu. “Đúng vậy.”
Tử quang trong con ngươi đen chợt hiện lên càng lúc càng sáng, tuy rằng trên mặt Cách Lâm không có biểu cảm, nhưng Dĩ Nặc cảm thấy được Cách Lâm phi thường vui vẻ, hơn nữa cánh tay ôm vai cô cũng trở nên có hữu lực.
” Me muốn cùng chú Cách Lâm kết hôn ạ?” Diệu Diệu hưng phấn hỏi.
” Đúng nha, con có nguyện ý để mẹ và chú Cách Lâm kết hôn hay không?”
” Đương nhiên nguyện ý, con thích chú Cách Lâm nhất.”
” Mẹ và chú Cách Lâm kết hôn, chú Cách Lâm chính là ba ba mới của con.”
“Con thích chú Cách Lâm làm ba ba.” Tiểu Diệu Diệu so với mẹ còn vui vẻ hơn, hai tay nhỏ bé vòng trụ cái cổ của Cách Lâm, nhõng nhẽo rúc trên vai Cách Lâm.
Cách Lâm hết sức phát huy hình thức suy nghĩ lý tính của hắn, nói không chút nào quanh co lòng vòng—
” Đêm nay có thể cùng em làm tình không?”
Phương Dĩ Nặc lập tức xấu hổ đỏ mặt, không khoan dung dùng quyền đấm đánh hắn.
” Cấp bách như thế làm cái gì? Người ta mới đáp ứng gả cho anh, anh đêm nay sẽ….”
Cách Lâm rất lô-gích trả lời câu hỏi của cô. “Căn cứ tính toán, đêm nay là thời kỳ rụng trứng của em.”
” Hả?Anh làm sao biết?”
“Anh có nghiên cứu, chu kỳ kinh nguyệt của lam tinh nữ nhân là hai mươi tám ngày, thời gian mão kỳ là mười bốn ngày sau khi kinh nguyệt, thời gian rụng trứng nếu như không có thụ tinh khoảng chừng sống sót hai ngày. Tính toán thời gian chu kỳ của em, vừa vặn hôm nay rụng trứng, nói cách khác, anh theo hôm nay đến ngày mai bốn mươi tám tiếng đồng hồ, đều phải với em làm tình —”
Cánh tay nhỏ nhắn vội vàng đảo trụ cái miệng của hắn.
“Không cần phải nói lớn tiếng như vậy.” Cô tức giận mắng.
Cách Lâm bắt tay cô, dùng tiếng rất nhỏ đối với cô nói: ” Anh phải cùng em làm tình hai ngày, cơ hội thụ tinh tăng cao.”
“Em lại không đáp ứng đêm nay với anh làm.”
“Bây giờ nói không làm? Vậy phải lúc nào làm?”
“Diệu Diệu ở đây, không nên nói việc này nữa.” Thật là, hại cô không hiểu được nên làm sao nói với hắn.
Ai, cô dù sao cũng là nữ nhân, có đôi khi ở sâu trong nội tâm cô chính là sẽ mong đợi nho nhỏ Cách Lâm có thể lãng mạn một chút, nhưng yêu cầu ấy đối với Cách Lâm mà nói hình như quá khó khăn.
Cô có thể hay không yêu cầu nhiều lắm nha?
Con ngươi đen tuyền đem khuôn mặt e thẹn phiếm hồng kia thu vào trong mắt, lóe len tử quang huyền bí, đột nhiên Cách Lâm cúi đầu hôn cô, khiến cô trong khoảng thời gian ngắn trở tay không kịp.
Cách Lâm chưa bao giờ đột nhiên hôn cô như vậy, chỉ có cô yêu cầu mới có thể nghe theo, chí ít mỗi ngày tiến hành được ôm cùng được hôn.
Giống như vậy trên đường cái hôn cô không hề báo động trước, chính là lần đầu.
Cô vô pháp cự tuyệt, Cách Lâm hôn đối với cô tồn tại một ma lực khó có thể chống cự, mặc dù không rõ hắn tại sao lại đột nhiên hôn cô, nhưng đáy lòng cô là vui vẻ.
Tiểu Diệu Diệu đối với chuyện Cách Lâm hôn mẹ đã sớm quen, nhưng vẫn không trách ở một bên vui vẻ cười trộm.
Sau khi cho cô một hôn sâu mất hồn, hắn mới buông môi của cô ra, mà cô bởi vì cái hôn kỹ xảo cao siêu của Cách Lâm toàn thân choáng váng, ánh mắt mơ mơ màng màng giống uống rượu say, lại giống như đang bay trên mây, khiến chân cô như không còn sức lực, cả cơ thể dựa vào tay Cách Lâm để đứng vững.
Cô không chú ý tới phương pháp của Cách Lâm là gì, cô chỉ biết là Cách Lâm bất ngờ hôn rất lãng mạn nha…
Từ trước đến nay, Cách Lâm đều ngủ trong phòng của mình, thứ nhất tại ba mẹ, thứ hai cô tương đối bảo thủ, sẽ không cùng Cách Lâm tự nhiên đồng sàng cộng miên* , vả lại Diệu Diệu rất thích dựa vào Cách Lâm, cô bé hầu như mỗi ngày chạy đi cùng Cách Lâm chen chúc trên một cái giường, tựa như trong lòng dựa vào ba ba, ngủ đến bình minh.
(* đồng sàng cộng miên: ngủ chung giường)
Đêm nay, Phương Dĩ Nặc giống thường ngày, sau khi ăn xong cơm tối, bồi người nhà nói chuyện phiếm xem TV, đến khi ba mẹ và Diệu Diệu đều nghỉ ngơi trên giường, cô mới vào phòng tắm đi tắm rửa, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô thay áo ngủ thoải mái bằng bông, chải hết mái tóc dài, ngáp một cái, duỗi lưng mệt mỏi, tiến vào trong chăn, Diệu Diệu cùng Cách Lâm chen chúc một giường, cho nên giường lớn như vậy tất cả đều là của cô.
Tắt đèn ở đầu giường đi, cô nhắm mắt lại, không bao lâu thì tiến vào giấc ngủ nhẹ, giữa mơ mơ màng màng cô cảm giác được một sự hiện diện, dường như là có người nhìn chăm chú vào cô trong không khí tồn tại một hơi thở quen thuộc lướt qua lỗ chân lông mẫn cảm tinh tế của cô.
Cô lười biếng mở mắt, trong bóng đêm nhìn thấy một đôi tử mâu sáng lên, khiến cô lại càng hoảng sợ.
“Cách Lâm?” Cô cả người đều tỉnh ngủ, rất bất ngờ Cách Lâm cư nhiên đi vào trong phòng cô, hơn nữa hai tay hắn đang đặt ở hai bên trái phải, vừa vặn đem cô đặt vào trong phạm vi hơi thở của hắn, đôi mắt lấp lánh hữu thần khóa trụ cô, đôi mắt hắn hồi phục tử sắc.
Cô nhìn Cách Lâm, tim đập nhanh hơn, cảm giác được lúc này Cách Lâm không giống nhau, phảng phất ý đồ làm cái gì đó với cô.
Đêm khuya yên tĩnh, hơi thở của hắn cách cô càng ngày càng gần, ý đồ rất rõ ràng hắn muốn hôn cô.
Khi hắn hôn, cô không kịp cự tuyệt, cũng không có lý do gì cự tuyệt, chỉ là trong lòng rất kinh ngạc vì sao Cách Lâm lại đột nhiên chạy vào phòng hôn cô? Đây là chuyện trước kia chưa từng phát sinh qua nha!
(Chị sắp bị ăn mà không biết!!! khà khà… sắp có H để ngiên cứu ùi!!!!! Gió : sắp tiêu tỷ rồi, ôi H, ôiii máu của ta)
Hắn đột nhiên hôn lại nhiệt tình, giống biển cả cuốn lấy cô khiến cô chìm ngập trong ngọn lửa khiêu khích dây dưa của hắn, mà tay hắn cũng không nhàn rỗi dán trên da thịt mềm mại trơn bóng của cô, kéo áo ngủ của cô, dọc theo bắp đùi hướng lên trên thăm dò, rất nhanh tìm được bộ ngực no đủ của cô, dùng kỹ thuật mát-xa chuyên nghiệp nhất tiến hành nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn vuốt ve kích thích, khiến toàn thân cô nhanh chóng nóng lên, cô bỗng chốc hiểu được ý đồ của Cách Lâm, đêm nay hắn dự định không cho cô ngủ.
” Không phải đã nói đêm nay không được sao?” Cô hờn dỗi kháng nghị.
” Em nguyện ý.”
” Em nào có?”
“Em miệng nói không được nhưng trong lòng muốn.”
Cô chợt là ngây người, nhưng lập tức bừng tỉnh ngộ.
” A, anh ăn cắp tư liệu của em!” Nguyên lai hôm nay Cách Lâm chạng vạng đột nhiên trên đường hôn cô, là kiểm tra tư liệu của cô, Cách Lâm khẳng định là khi đó biết cô kỳ thực là muốn cùng hắn tiến thêm một bước trong quan hệ.
Cách Lâm tuy rằng không hiểu tâm tình thay đổi và tình cảm phức tạp của Lam Tinh nhân, nhưng hắn rất giỏi phân tích và quan sát lô-gích, căn cứ tư liệu sưu tầm thì Dĩ Nặc mong muốn đêm nay cùng hắn kết hợp, hơn nữa phi thường mong đợi.
Thật không rõ cô rõ ràng nguyện ý, tại sao miệng nói không được?
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn đã có đáp án, Dĩ Nặc đêm nay nguyện ý cùng hắn kết hợp. Tốt lắm, đây là tin tức hữu dụng nhất hắn học ở lam tinh, chính là lam tinh nữ nhân luôn cố tình nói ngược lại với ý của mình, nếu muốn biết chính xác trong lòng họ nói, hôn họ là được rồi.
Sau khi biết hôn môi đối với lam tinh nữ nhân có lực ảnh hưởng đặc biệt, hắn liền bắt đầu tiến hành làm nghiên cứu đi sâu vào, toàn diện quan sát Dĩ Nặc, phát hiện phương thức hôn môi khác nhau có thể nhận được phản ứng khác nhau của Dĩ Nặc—
Nếu như hắn hôn miệng của Dĩ Nặc, đồng thời cùng lưỡi của cô quay tròn, hô hấp của cô sẽ dồn dập, vui vẻ tăng theo cấp số nhân, lực chống cự yếu dần đi, sự phục tùng tăng thêm, bây giờ là một ví dụ rõ ràng.
Nếu như hắn hôn cổ của Dĩ Nặc, da thịt của cô lại xuất hiện biến hóa, lam tinh gọi là nổi da gà chứng tỏ cô thoải mái cực độ, lực chống cự tiếp tục giảm, sự phục tùng tiếp tục tăng thêm.
Nếu như hắn hôn bộ ngực của cô, cô sẽ phát ra tiếng ngâm yếu ớt, căn cứ tư liệu chứng tỏ đây là phản ứng sung sướng cực độ của lam tinh nữ nhân, lực chống cự cực thấp, sự phục tùng càng cao.
Thực sự là thần kỳ, hắn đây là chưa từng trải qua, khi Minh Tinh nam nữ kết hợp sử dụng chính là kỹ thuật công nghệ cao, chưa bao giờ dành quá nhiều thời gian, bởi vì vậy không đáp ứng hiệu suất.
Đối với Cách Lâm mà nói đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới.
Minh Tinh nhân đã bỏ phương pháp kết hợp nguyên thủy từ lâu, vì phối hợp với Dĩ Nặc, hôm nay hắn nhất định phải sử dụng phương pháp cổ xưa của Minh Tinh nhân, hơn nữa hắn theo phim ảnh học được trình tự, hoàn toàn thực nghiệm trên người Dĩ Nặc.
Nhìn chằm chằm phản ứng của Dĩ Nặc, hắn cũng cảm giác được thân thể của chính mình nổi lên biến hóa.
Biểu tình, âm thanh còn có hô hấp của Dĩ Nặc đối với hắn tồn tại lực hấp dẫn vô cùng, khiến nửa người dưới của hắn bắt đầu nóng lên, đây là chuyện trước kia chưa từng có.
Phương Dĩ Nặc quả thực điên rồi, Cách Lâm mút và khiêu khích khiến cô vô pháp tự kềm chế, cô căn bản không có biện pháp “Im lặng” cùng hắn ân ái, vừa nghĩ đến ba mẹ và Diệu Diệu ngủ ở sát vách có thể lại nghe được chuyện tốt hai người làm, cô không có cách nào toàn tâm tiếp nhận Cách Lâm, dùng một tia lý trí duy nhất đem Cách Lâm đag hôn đẩy ra.
” Không được đâu Cách Lâm, tạm dừng, tạm dừng!”
Hai tay vội vàng ngăn chặn cái miệng của hắn, thật vất vả mới khiến Cách Lâm ngừng chiếm lấy cô, tuy rằng cô cũng rất không tình nguyện dừng lại nhưng cô không thể không làm như vậy.
” Tại sao?”
” Ba mẹ sẽ nghe được.”
” Kia đơn giản, em không cần kêu.”
” Làm sao có thể, anh nghĩ em là âm thanh sao, nói tắt thì tắt được chắc.” Cô tức giận xấu hổ đấm hắn.
Cách Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Trang bị Âm đạo tách rời.”
Cái gì âm đạo tách rời? Trong lúc cô nghi ngờ thấy Cách Lâm lấy ra một cái dụng cụ màu đen, ấn vài cái, đột nhiên một ánh sáng xoay quanh bọn họ hình thành chu vi không gian ba chiều, đưa bọn họ bao giữa vầng sáng.
” Đây là cái gì?” Cô kinh ngạc hỏi.
” Trang bị Âm đạo tách rời.”
“Em nghe không hiểu.”
” Chỉ cần trong không gian âm đạo tách rời, âm thanh sẽ không truyền ra ngoài.”
” Ý của anh là ba mẹ và Diệu Diệu nghe không được âm thanh của chúng ta?”
” Đúng vậy.”
Cô cảm thấy mới mẻ và bất khả tư nghị. “Oa—- hảo thần kỳ nha —”
” Bây giờ em có thể thỏa thích kêu, muốn rống cũng không sao.”
Cô tức giận mà mắng: “Ai muốn rống hả, anh — a —” Còn chưa nói hết, Phương Dĩ Nặc thốt ra tiếng thét chói tai, mặt cô ửng hồng, thân thể nhịn không được run rẩy, bởi vì Cách Lâm đang hôn vị trí rất mẫn cảm yếu ớt nhất giữa hai chân cô, hắn rất khẩn cấp không giống người thường, bừa bãi ôn nhu tiến công.
Cách Lâm phát hiện bản thân nóng lên, phảng phất có vật gì trong cơ thể thức tỉnh, không khỏi hoài nghi đây phải không là dục vọng nguyên thủy trong truyền thuyết? Ma lực sẽ làm Minh Tinh nhân tạm thời mất đi lý tính?
Tại sao Minh Tinh tổ tiên trước đây bỏ qua phương pháp kết hợp tiếp xúc trực tiếp nguyên thủy này?
Để lý giải đầy đủ bí ẩn trong đó, hắn quyết định tối nay hảo hảo triệt để nghiên cứu một phen.
” Cách — Cách Lâm — em, em…. không được —” Luỹ thừa chống cự số không, luỹ thừa phục tùng một trăm, bây giờ chính là thời cơ thật tốt kết hợp.
” Cách Lâm — a — a — a —”
Kết quả, cô tuy rằng không phải rống nhưng là không sai biệt lắm.
Toàn bộ buổi sáng, Phương Dĩ Nặc hầu như lúc nào cũng ngẩn người. Dư vị kịch liệt đêm trước vẫn còn phảng phất, Cách Lâm hầu như cả đêm chưa lúc nào để cô ngủ.
( Tác giả thật quá đáng… đầu truyện tới giờ mong nhất màn này, thế mà…. Các độc giả hãy cùng nhau tưởng tượng…. editor đã mất máu, bất tỉnh nhân sự vì tưởng tượng quá nhiều!!!! Đang cấp cứu tại bệnh viện Nguyễn Tri Phương, đến thăm mang theo truyện ngôn tình là quà!!! Gia đình kính báo!!!
Gió : ơ, thế là xg ah, ơ… chưa mất giọt nào, chưa kịp tưởng tượng… để tỷ mang vài quyển của Tiểu Ngôn nha*nháy mắt*)
Phương Dĩ Nặc thở dài một hơi thật sâu, thật nghĩ không ra nha, tới tuổi này rồi mới lần đầu tiên nếm cái loại tư vị vong ngã mất hồn này, lại có thể do một người ngoài hành tinh cho, thế cho nên cô bây giờ còn ở giữa một đống hỗn độn, suy nghĩ không cách nào tập trung, trong suy nghĩ vẫn hiện lên cảnh đêm qua cùng Cách Lâm…. Trong lúc đó tâm trạng rung động này phảng phất khiến cho tứ chi xương cốt như được một lần nữa đổi lại.
Nhớ tới Cách Lâm đối với cô làm những chuyện như vậy, khuôn mặt và thân thể của cô đến bây giờ cũng hơi hơi nóng lên, ánh mắt mơ mơ màng màng lơ lửng, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên đang bay bay trên đám mây, ngay cả dáng tươi cười đọng ở trên khóe miệng cũng không biết, cả buổi sáng cô tựa như đứa ngốc bật cười.
Tự dưng có một bàn tay vỗ vỗ bả vai cô, Phương Dĩ Nặc tò mò quay đầu, là đồng nghiệp ngồi ở sát vách cô Trần tiểu thư, cô ấy đối với cánh cửa nghi ngờ nhìn.
” Phương tiểu thư, quản lí đang nhìn ngươi.”
Nghe đồng nghiệp Trần tiểu thư nhắc nhở, cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên phát hiện quản lí khâu kế toán của bọn họ đang nhìn chăm chăm cô, cô vội vàng thu hồi tâm trạng chột dạ cúi đầu.
Quản lí bộ phần kế toán một nữ nhân năm mươi tuổi nghiêm khắc, mang mắt kính gọng vàng, khi đi làm nghiêm túc liếc mắt, nói năng thận trọng, khi có thể nhìn chằm chằm thuộc hạ, tất cả mọi người rất kính nể cô, Phương Dĩ Nặc cũng không ngoại lệ.
Ồ không, cô nhắc nhở bản thân nhất định phải chuyên tâm làm việc mới được, thật vất vả tìm được một công việc mới, nếu như không cẩn thận tính sai một nét bút hoặc là viết sai một vài chữ, cấp trên chắc chắn sẽ là mời cô rời đi, nói thì dễ dàng nhưng tìm một việc làm mới rất khó khăn nha.
Suy nghĩ của cô thủy chung vô pháp xóa đi bóng dáng của Cách Lâm, lòng rung động phảng phất trở lại thời kì mối tình đầu của thiếu nữ, nghĩ tới mọi thứ đêm qua, nhịn không được lại xấu hổ.
Bất quá chỉ mới xa nhau nửa ngày, cô đã bắt đầu nhớ Cách Lâm, không biết Cách Lâm bây giờ đang làm cái gì? Học tập đồ vật mới? Hay là hắn khởi động phi hành khí đi dạo đường phố?
Vừa nghĩ đến Cách Lâm, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì không cẩn thận nghĩ đến quá xuất thần, khiến cô một người không chú ý, khuỷu tay đụng vào tách trà đặt lên bàn, mắt thấy tách trà kia sẽ theo trên bàn rớt xuống vỡ nát, khiến cô kinh hãi không thôi, há hốc miệng.
Ngay trong nháy mắt này, cái tách kia hẳn là rớt xuống lại đột nhiên giống như có cánh, bản thân trở về chỗ trên bàn.
“….” Cô há hốc miệng, trừng mắt nhìn cái tách, lặng yên.
Không ai phát hiện khác thường này chỉ ngoại trừ chính cô.
Tách trà đương nhiên không có khả năng tự bay trở về chỗ, mà là có người đem nó trả lại, không cần đoán có thể làm đến loại sự tình này chỉ có một người.
Phương Dĩ Nặc lặng lẽ không lên tiếng đứng lên, giả vờ đi toilet, trong toilet bốn bề vắng lặng, lúc này cô mới dám lớn mật đối với không khí chất vấn. “Cách Lâm, anh đã đến rồi đúng hay không? Em biết là anh, ra đây nào.”
Hảo người này, cư nhiên lén lút đi theo cô tới văn phòng? Chắc hẳn phải vậy, hắn nhất định là ẩn hình.
Cô mới nói hết, lập tức cảm thấy chính mình bị ôm lấy bay lên không.
” Nha —” Cô thấp giọng hô một tiếng, không kịp kháng nghị, người đã bị mang vào một gian toilet, khóa trái then cửa, mà cô khẽ nhếch môi định nói đã bị một cổ nhiệt năng xâm nhập.
Cô ngâm một tiếng, gần như rất tự nhiên ôm lấy người nhìn không thấy, mò lấy bả vai quen thuộc. Cô nhận ra tiếp xúc rộng rãi rắn chắc này, là Cách Lâm, hắn đang cầm giữ hôn cô.
Cô vừa mừng vừa sợ, có phần chân tay luống cuống bởi vì cô chưa từng nhìn thấy Cách Lâm như vậy nhiệt tình có chút không khống chế được thích thú, hắn luôn luôn rất có kỷ luật, rất lý tính, nhưng mà sau khi trải qua một đêm triền miên, hắn hình như có phần thay đổi.
” Cách Lâm… Anh… Sao anh lại tới đây?” Cô bị hôn đến phải thở hồng hộc, nói cũng không tự chủ được cách quãng.
” Ta muốn thấy ngươi.”
Từ trong không gian từ từ lộ ra hình dáng, Cách Lâm hồi phục nguyên dạng, con mắt hắn để nguyên tử sắc, cái lỗ tai nhọn, đầu tóc dài bù xù trên vai, đem cô ôm vào trong ngực không tha, đôi tử mâu rực rỡ nhìn chằm chằm cô.
Cô nghe xong sửng sốt, cảm thấy bất khả tư nghị. ” Ngươi muốn gặp ta?”
” Đúng, sau khi ngươi ly khai, ta bắt đầu thấy khó chịu, muốn gặp ngươi, không muốn xa ngươi.” Hắn rất thành thật trả lời, mà vẻ mặt hắn hiện rõ ra hắn đang bối rối. “Ta chưa từng có loại cảm giác này, khi ở Minh Tinh cũng chưa từng có qua, đây làm ta… Rất khó chịu, nhưng sau khi khi ta nhìn thấy ngươi, cảm giác kia biến mất, ta cũng dễ chịu.”
Phương Dĩ Nặc nghe xong vừa yêu thương vừa cảm động, còn có một loại cảm giác muốn cười, bởi vì dáng vẻ Cách Lâm cau mày thực sự buồn cười lại rất đáng yêu lại rất vô tội, phảng phất giống một tiểu hài tử đơn thuần hoang mang lần đầu tiên trông thấy máy bay bay ở trên trời.
Cô yêu thương đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn lãng này, nhẹ giọng nói: “Ở chỗ này, chúng ta gọi loại cảm giác này là tưởng niệm.”
” Tưởng niệm?”
” Đúng vậy, tưởng niệm sẽ làm một người trong đầu luôn luôn nghĩ đến hình dáng người kia, không thấy được đối phương sẽ khổ sở, nghiêm trọng một chút chúng ta gọi nó là bệnh tương tư.”
Cách Lâm càng mê muội. “Tại sao ta lại như vậy?”
” Ta nghĩ… Đó là bởi vì ngươi yêu thượng ta.” Khi cô nói lời này. Ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý. Thanh âm luôn miệng đều là ngọt ngào.
” Yêu?” Cách Lâm suy tư về chữ việc này, gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta thích ngươi.”
” Sai.” Dĩ Nặc nhẹ nhàng lắc đầu. “Thích cùng yêu là có khác nhau, tình cảm càng sâu, anh nói anh luôn luôn kỳ lạ tại sao người địa cầu chúng em có nhiều tình cảm và cảm giác như vậy, yêu chính là nhân tố ảnh hưởng nội tâm tâm tình và cảm giác của chúng em. Chúng em thích yêu và được yêu, luôn đi tìm tình yêu; thiếu đi tình yêu sẽ làm chúng em cảm thấy đời người còn có điều tiếc nuối, sẽ không vui, nếu cuộc sống tràn đầy tình yêu, cuộc sống của chúng em sẽ rất viên mãn, bởi vì chúng em thích có bạn có thể cùng chúng em chia sẻ yêu thương, anh yêu thượng em cho nên anh mới có thể tới tìm em đáy lòng anh khó chịu khi không thấy em, bởi vì liên quan đến yêu, nên sau khi thấy em trở nên dễ chịu.”
Tử mâu của Cách Lâm lấp lánh. “Có đúng không?”
Cô mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy, mà em cũng nhớ anh, thấy anh, khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì em cũng yêu thương anh.”
Cách Lâm suy tư về lời của cô, cảm nhận cảm giác yêu. Nguyên lai là tình yêu quấy nhiễu hắn, yêu khiến hắn muốn lập tức nhìn thấy Dĩ Nặc, muốn ôm cô, muốn hôn môi cô, còn muốn cùng cô làm tình, mà hắn cũng không chút do dự thay đổi hành động —
” Ngô….” Lần thứ hai cô bị Cách Lâm hôn bao phủ xuống, cũng minh bạch Cách Lâm muốn làm gì.
Ở chỗ này?
” Chờ một chút, Cách Lâm, không được đâu, sẽ bị phát hiện —”
” Khởi động trang bị âm đạo tách rời, ngươi có thể tận lực kêu, ta thích nghe.”
” Đừng nói giỡn! Em đang đi làm nha — a—”
Hắn dùng kỹ xảo chuyên nghiệp cao siêu của hắn khiêu khích cô, khiến cô binh bại như núi, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, mặc hắn muốn lấy gì cứ lấy.
(Hãy tưởng tượng típ nha các bạn!!!!! Ta cũng phải thế chớ không sao chịu nổi!!!! *cười cười*)
Cách Lâm đáng ghét, da mặt càng ngày càng dày, nếu như hại cô bị đuổi việc, hắn sẽ đẹp mặt nha.
Cách Lâm không hổ là một người xứng đáng với chức danh tình nhân, mỗi ngày đưa cô đi làm, hơn nữa một mình ôm lấy mọi việc nhà, đến thời gian cô tan tầm thì Cách Lâm đã chờ cô ở ngoài cửa cao ốc hơn nữa còn đưa Diệu Diệu đến.
” Mẹ!” Diệu Diệu phấn khởi hướng mẹ vẫy tay.
Vừa nghe tiếng gọi của nữ nhi, Phương Dĩ Nặc rất kinh ngạc nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy nữ nhi mặc đồng phục trường học đang vui vẻ chạy tới bên cô, lao vào trong ngực của cô.
” Nữ nhi ngoan, sao con lại tới đây?”
” Chú Cách Lâm đưa con đến.” Diệu Diệu chỉ vào Cách Lâm phía sau đi tới.
Cô nhìn khuôn mặt của Diệu Diệu bởi vì phấn khởi mà hồng hồng lên, nhăn đôi mi thanh tú lại chất vấn: “Hai người là bay tới đây phải không?”
Có thể thời gian ngắn như vậy đón Diệu Diệu lại lập tức qua đây đón cô, nghĩ cũng biết Cách Lâm sử dụng ẩn hình phi hành nếu không Diệu Diệu sẽ không phấn khởi như thế.
“Không phải nói anh dùng một phần nhỏ phi hành khí thôi sao?”
” “Một tuần dùng một lần, dùng một phần nhỏ thôi.” Cách Lâm hồi đáp, đây là hắn đối với “Dùng một phần nhỏ” định nghĩa, mà ý tứ của Dĩ Nặc kỳ thực là nếu không phải bất đắc dĩ, cố gắng hết mức không nên dùng.
” Ta không phải có ý này, ta là sợ vạn nhất bị người khác phát hiện thì biết làm sao bây giờ?”
” Sẽ không đâu mẹ, chú Cách Lâm rất đáng tin nha.” Tiểu Diệu Diệu vừa nói, vừa dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm bàn tay của Cách Lâm.
Cách Lâm đem tiểu Diệu Diệu ôm lấy đối với cô nói: “Ngươi vui vẻ không?”
” Vui vẻ!”
Hắn gật đầu. “Tốt.”
Tiểu Diệu Diệu len lén ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Lần sau lại mang con len lén bay nha.”
” Ta nghe được nha.” Dĩ Nặc cố tình bày ra thái độ bà mẹ nghiêm khắc.
Tiểu Diệu Diệu cười ngã trên vai Cách Lâm, hai tay nhỏ bé bám trụ cái cổ Cách Lâm, bọn họ xem ra rất giống tình cảm cha và con gái, Dĩ Nặc nhìn mà ấm áp trong lòng.
Diệu Diệu dù sao cũng chỉ là một hài tử cũng cần tình yêu thương của cha mà Cách Lâm vừa vặn bổ sung sự khuyết thiếu tình thương của cha ấy cho Diệu Diệu; cô cũng biết Cách Lâm tuy rằng không phải chồng của cô nhưng những gì anh làm được so với 1 người chồng thì càng nhiều, khiến cô được hưởng thụ cảm giác được chồng sủng ái.
Khi cô cần Cách Lâm nhất định sẽ luôn ở bên, tuy rằng hắn là một người ngoài hành tinh nhưng hắn rất nỗ lực học tập làm một người địa cầu, Cách Lâm đối với Diệu Diệu tốt, đối với ba mẹ cũng rất tốt, và đối với cô thì người bạn đời này rất rất rất tốt.
Như hắn nói, hắn sẽ không làm ra chuyện khiến cô không vui, cho dù hắn luôn không rõ vì sao cô xem phim nhiều tập, và vì nội dung phim mà tâm tình xúc động?
Không rõ vì sao cô nghe được một bài hát cảm động sẽ cảm động đến rơi nước mắt?
Không rõ cô vì sao xấu hổ?
Không rõ cô nội tâm phức tạp….
Có lẽ Cách Lâm cả đời cũng không sẽ minh bạch, nhưng mà hắn lại nguyện ý lắng nghe, chuyên tâm lắng nghe, đồng thời nhớ kỹ lời cô nói, cô thích cái gì, không thích cái gì hắn cũng sẽ không quên.
Nhìn Cách Lâm bóng lưng cao to rắn rỏi cùng với tiểu Diệu Diệu dáng vẻ vui vẻ hoạt bát mà cô mê muội!
Đây là hạnh phúc của cô, một hạnh phúc đơn giản mà bình thường, Cách Lâm bổ sung khuyết điểm nhiều năm qua của cô một cách bình thường như vậy.
” Cẩn thận……”
Tiếng thét chói tai bất thình lình khiến Dĩ Nặc khó hiểu quay đầu lại, một chiếc xe mất kiểm soát đang hướng cô xông tới, giờ khắc này cô ngây dại, ý nghĩ trống rỗng, hai chân rõ ràng không thể động đậy, khoanh tay đứng nhìn chiếc xe kia không khống chế được sẽ tông vào cô —
A?
Tư thế của cô duy trì không thay đổi, cảnh vật cũng không thay đổi, bất quá có một số việc thay đổi! Chiếc xe không có đâm đến, người của cô không biết lúc nào đã trong khuỷu tay của Cách Lâm, chiếc xe gây tai nạn kia cư nhiên đứng ở ven đường?!
Cô ngơ ngác nhìn Cách Lâm, có chút không rõ ràng lắm. Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Giống như một giấc mộng nha.
” Đi thôi.” Cách Lâm vẫn như cũ duy trì sắc mặt không chút thay đổi, ôm vai của cô cùng nhau ly khai hiện trường.
Cô ngây ngốc đi theo Cách Lâm, suy nghĩ trống rỗng đang nỗ lực tìm về ký ức ban nãy, nhưng làm sao cũng nhớ không nổi mình là như thế nào được Cách Lâm ôm, nhưng cô có thể xác định chiếc xe kia rõ ràng muốn tông cô.
” Là anh đúng không? Anh đã làm gì vậy? Tại sao em không bị xe đụng?”
Cô biết Cách Lâm có năng lực thần kỳ, ngoại trừ bay, vũ khí bên hông sẽ biến thành dây thừng dẻo dai, hoặc là một thanh kiếm cứng rắn, nhưng lại không biết còn có thể khiến cô không bị xe đụng, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không hiểu hắn là làm như thế nào? Thực sự khiến người ta kinh ngạc.
” Tiêu trừ trọng lực, khiến xe ngừng lại, hủy đi tốc độ, không bị ảnh hưởng, không gian chỉnh hợp.”
Cô ngẩn ngơ. “Hả? Anh nói cái gì?”
” Tiêu trừ trọng lực, khiến xe ngừng lại, hủy đi tốc độ, không bị ảnh hưởng, không gian chỉnh hợp.”
Có nghe cũng không hiểu, cô vẫn không rõ Cách Lâm đang nói cái gì, tuy rằng tiếng Hoa của Cách Lâm càng nói càng lưu loát thế nhưng nếu như muốn giải thích một chút khoa học kỹ thuật khó hiểu có lẽ không cao. Cô đoán rằng, đây đại khái cùng lý lẽ khoa học kỹ thuật…v..v.. có liên quan! Còn muốn hỏi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô chính là thôi đi.
Cô không cần phải hiểu những cái đó, chỉ cần hiểu Cách Lâm bảo hộ cô là được.
Cách Lâm một tay ôm Diệu Diệu, tay ôm vai của cô, đi dạo trên lề đường, có hắn bên người ngay cả cái chuyện kinh tâm động phách này ban nãy hình như cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
An toàn và thỏa mãn thế này đúng là cái cô hi vọng nha!
Tựa ở trong lòng Cách Lâm, Phương Dĩ Nặc nội tâm tràn đầy cảm động, xuất hiện một cổ xúc động muốn hồi báo Cách Lâm, ngẩng khuôn mặt thanh tú thâm tình nhìn Cách Lâm.
” Cách Lâm! Em muốn gả cho anh.” Cô nhẹ nhàng đối Cách Lâm ưng thuận nhận lời.
Con ngươi đen tuyền kia giống có một chấm nhỏ sáng lên quả nhiên hiện lên tử quang thần bí, nhìn thẳng cô.
“Em nguyện ý gả cho anh?”
” Đúng vậy.”
” Nguyện ý cùng anh sinh tiểu hài tử?”
Cô xấu hổ gật đầu. “Đúng vậy.”
Tử quang trong con ngươi đen chợt hiện lên càng lúc càng sáng, tuy rằng trên mặt Cách Lâm không có biểu cảm, nhưng Dĩ Nặc cảm thấy được Cách Lâm phi thường vui vẻ, hơn nữa cánh tay ôm vai cô cũng trở nên có hữu lực.
” Me muốn cùng chú Cách Lâm kết hôn ạ?” Diệu Diệu hưng phấn hỏi.
” Đúng nha, con có nguyện ý để mẹ và chú Cách Lâm kết hôn hay không?”
” Đương nhiên nguyện ý, con thích chú Cách Lâm nhất.”
” Mẹ và chú Cách Lâm kết hôn, chú Cách Lâm chính là ba ba mới của con.”
“Con thích chú Cách Lâm làm ba ba.” Tiểu Diệu Diệu so với mẹ còn vui vẻ hơn, hai tay nhỏ bé vòng trụ cái cổ của Cách Lâm, nhõng nhẽo rúc trên vai Cách Lâm.
Cách Lâm hết sức phát huy hình thức suy nghĩ lý tính của hắn, nói không chút nào quanh co lòng vòng—
” Đêm nay có thể cùng em làm tình không?”
Phương Dĩ Nặc lập tức xấu hổ đỏ mặt, không khoan dung dùng quyền đấm đánh hắn.
” Cấp bách như thế làm cái gì? Người ta mới đáp ứng gả cho anh, anh đêm nay sẽ….”
Cách Lâm rất lô-gích trả lời câu hỏi của cô. “Căn cứ tính toán, đêm nay là thời kỳ rụng trứng của em.”
” Hả?Anh làm sao biết?”
“Anh có nghiên cứu, chu kỳ kinh nguyệt của lam tinh nữ nhân là hai mươi tám ngày, thời gian mão kỳ là mười bốn ngày sau khi kinh nguyệt, thời gian rụng trứng nếu như không có thụ tinh khoảng chừng sống sót hai ngày. Tính toán thời gian chu kỳ của em, vừa vặn hôm nay rụng trứng, nói cách khác, anh theo hôm nay đến ngày mai bốn mươi tám tiếng đồng hồ, đều phải với em làm tình —”
Cánh tay nhỏ nhắn vội vàng đảo trụ cái miệng của hắn.
“Không cần phải nói lớn tiếng như vậy.” Cô tức giận mắng.
Cách Lâm bắt tay cô, dùng tiếng rất nhỏ đối với cô nói: ” Anh phải cùng em làm tình hai ngày, cơ hội thụ tinh tăng cao.”
“Em lại không đáp ứng đêm nay với anh làm.”
“Bây giờ nói không làm? Vậy phải lúc nào làm?”
“Diệu Diệu ở đây, không nên nói việc này nữa.” Thật là, hại cô không hiểu được nên làm sao nói với hắn.
Ai, cô dù sao cũng là nữ nhân, có đôi khi ở sâu trong nội tâm cô chính là sẽ mong đợi nho nhỏ Cách Lâm có thể lãng mạn một chút, nhưng yêu cầu ấy đối với Cách Lâm mà nói hình như quá khó khăn.
Cô có thể hay không yêu cầu nhiều lắm nha?
Con ngươi đen tuyền đem khuôn mặt e thẹn phiếm hồng kia thu vào trong mắt, lóe len tử quang huyền bí, đột nhiên Cách Lâm cúi đầu hôn cô, khiến cô trong khoảng thời gian ngắn trở tay không kịp.
Cách Lâm chưa bao giờ đột nhiên hôn cô như vậy, chỉ có cô yêu cầu mới có thể nghe theo, chí ít mỗi ngày tiến hành được ôm cùng được hôn.
Giống như vậy trên đường cái hôn cô không hề báo động trước, chính là lần đầu.
Cô vô pháp cự tuyệt, Cách Lâm hôn đối với cô tồn tại một ma lực khó có thể chống cự, mặc dù không rõ hắn tại sao lại đột nhiên hôn cô, nhưng đáy lòng cô là vui vẻ.
Tiểu Diệu Diệu đối với chuyện Cách Lâm hôn mẹ đã sớm quen, nhưng vẫn không trách ở một bên vui vẻ cười trộm.
Sau khi cho cô một hôn sâu mất hồn, hắn mới buông môi của cô ra, mà cô bởi vì cái hôn kỹ xảo cao siêu của Cách Lâm toàn thân choáng váng, ánh mắt mơ mơ màng màng giống uống rượu say, lại giống như đang bay trên mây, khiến chân cô như không còn sức lực, cả cơ thể dựa vào tay Cách Lâm để đứng vững.
Cô không chú ý tới phương pháp của Cách Lâm là gì, cô chỉ biết là Cách Lâm bất ngờ hôn rất lãng mạn nha…
Từ trước đến nay, Cách Lâm đều ngủ trong phòng của mình, thứ nhất tại ba mẹ, thứ hai cô tương đối bảo thủ, sẽ không cùng Cách Lâm tự nhiên đồng sàng cộng miên* , vả lại Diệu Diệu rất thích dựa vào Cách Lâm, cô bé hầu như mỗi ngày chạy đi cùng Cách Lâm chen chúc trên một cái giường, tựa như trong lòng dựa vào ba ba, ngủ đến bình minh.
(* đồng sàng cộng miên: ngủ chung giường)
Đêm nay, Phương Dĩ Nặc giống thường ngày, sau khi ăn xong cơm tối, bồi người nhà nói chuyện phiếm xem TV, đến khi ba mẹ và Diệu Diệu đều nghỉ ngơi trên giường, cô mới vào phòng tắm đi tắm rửa, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô thay áo ngủ thoải mái bằng bông, chải hết mái tóc dài, ngáp một cái, duỗi lưng mệt mỏi, tiến vào trong chăn, Diệu Diệu cùng Cách Lâm chen chúc một giường, cho nên giường lớn như vậy tất cả đều là của cô.
Tắt đèn ở đầu giường đi, cô nhắm mắt lại, không bao lâu thì tiến vào giấc ngủ nhẹ, giữa mơ mơ màng màng cô cảm giác được một sự hiện diện, dường như là có người nhìn chăm chú vào cô trong không khí tồn tại một hơi thở quen thuộc lướt qua lỗ chân lông mẫn cảm tinh tế của cô.
Cô lười biếng mở mắt, trong bóng đêm nhìn thấy một đôi tử mâu sáng lên, khiến cô lại càng hoảng sợ.
“Cách Lâm?” Cô cả người đều tỉnh ngủ, rất bất ngờ Cách Lâm cư nhiên đi vào trong phòng cô, hơn nữa hai tay hắn đang đặt ở hai bên trái phải, vừa vặn đem cô đặt vào trong phạm vi hơi thở của hắn, đôi mắt lấp lánh hữu thần khóa trụ cô, đôi mắt hắn hồi phục tử sắc.
Cô nhìn Cách Lâm, tim đập nhanh hơn, cảm giác được lúc này Cách Lâm không giống nhau, phảng phất ý đồ làm cái gì đó với cô.
Đêm khuya yên tĩnh, hơi thở của hắn cách cô càng ngày càng gần, ý đồ rất rõ ràng hắn muốn hôn cô.
Khi hắn hôn, cô không kịp cự tuyệt, cũng không có lý do gì cự tuyệt, chỉ là trong lòng rất kinh ngạc vì sao Cách Lâm lại đột nhiên chạy vào phòng hôn cô? Đây là chuyện trước kia chưa từng phát sinh qua nha!
(Chị sắp bị ăn mà không biết!!! khà khà… sắp có H để ngiên cứu ùi!!!!! Gió : sắp tiêu tỷ rồi, ôi H, ôiii máu của ta)
Hắn đột nhiên hôn lại nhiệt tình, giống biển cả cuốn lấy cô khiến cô chìm ngập trong ngọn lửa khiêu khích dây dưa của hắn, mà tay hắn cũng không nhàn rỗi dán trên da thịt mềm mại trơn bóng của cô, kéo áo ngủ của cô, dọc theo bắp đùi hướng lên trên thăm dò, rất nhanh tìm được bộ ngực no đủ của cô, dùng kỹ thuật mát-xa chuyên nghiệp nhất tiến hành nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn vuốt ve kích thích, khiến toàn thân cô nhanh chóng nóng lên, cô bỗng chốc hiểu được ý đồ của Cách Lâm, đêm nay hắn dự định không cho cô ngủ.
” Không phải đã nói đêm nay không được sao?” Cô hờn dỗi kháng nghị.
” Em nguyện ý.”
” Em nào có?”
“Em miệng nói không được nhưng trong lòng muốn.”
Cô chợt là ngây người, nhưng lập tức bừng tỉnh ngộ.
” A, anh ăn cắp tư liệu của em!” Nguyên lai hôm nay Cách Lâm chạng vạng đột nhiên trên đường hôn cô, là kiểm tra tư liệu của cô, Cách Lâm khẳng định là khi đó biết cô kỳ thực là muốn cùng hắn tiến thêm một bước trong quan hệ.
Cách Lâm tuy rằng không hiểu tâm tình thay đổi và tình cảm phức tạp của Lam Tinh nhân, nhưng hắn rất giỏi phân tích và quan sát lô-gích, căn cứ tư liệu sưu tầm thì Dĩ Nặc mong muốn đêm nay cùng hắn kết hợp, hơn nữa phi thường mong đợi.
Thật không rõ cô rõ ràng nguyện ý, tại sao miệng nói không được?
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn đã có đáp án, Dĩ Nặc đêm nay nguyện ý cùng hắn kết hợp. Tốt lắm, đây là tin tức hữu dụng nhất hắn học ở lam tinh, chính là lam tinh nữ nhân luôn cố tình nói ngược lại với ý của mình, nếu muốn biết chính xác trong lòng họ nói, hôn họ là được rồi.
Sau khi biết hôn môi đối với lam tinh nữ nhân có lực ảnh hưởng đặc biệt, hắn liền bắt đầu tiến hành làm nghiên cứu đi sâu vào, toàn diện quan sát Dĩ Nặc, phát hiện phương thức hôn môi khác nhau có thể nhận được phản ứng khác nhau của Dĩ Nặc—
Nếu như hắn hôn miệng của Dĩ Nặc, đồng thời cùng lưỡi của cô quay tròn, hô hấp của cô sẽ dồn dập, vui vẻ tăng theo cấp số nhân, lực chống cự yếu dần đi, sự phục tùng tăng thêm, bây giờ là một ví dụ rõ ràng.
Nếu như hắn hôn cổ của Dĩ Nặc, da thịt của cô lại xuất hiện biến hóa, lam tinh gọi là nổi da gà chứng tỏ cô thoải mái cực độ, lực chống cự tiếp tục giảm, sự phục tùng tiếp tục tăng thêm.
Nếu như hắn hôn bộ ngực của cô, cô sẽ phát ra tiếng ngâm yếu ớt, căn cứ tư liệu chứng tỏ đây là phản ứng sung sướng cực độ của lam tinh nữ nhân, lực chống cự cực thấp, sự phục tùng càng cao.
Thực sự là thần kỳ, hắn đây là chưa từng trải qua, khi Minh Tinh nam nữ kết hợp sử dụng chính là kỹ thuật công nghệ cao, chưa bao giờ dành quá nhiều thời gian, bởi vì vậy không đáp ứng hiệu suất.
Đối với Cách Lâm mà nói đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới.
Minh Tinh nhân đã bỏ phương pháp kết hợp nguyên thủy từ lâu, vì phối hợp với Dĩ Nặc, hôm nay hắn nhất định phải sử dụng phương pháp cổ xưa của Minh Tinh nhân, hơn nữa hắn theo phim ảnh học được trình tự, hoàn toàn thực nghiệm trên người Dĩ Nặc.
Nhìn chằm chằm phản ứng của Dĩ Nặc, hắn cũng cảm giác được thân thể của chính mình nổi lên biến hóa.
Biểu tình, âm thanh còn có hô hấp của Dĩ Nặc đối với hắn tồn tại lực hấp dẫn vô cùng, khiến nửa người dưới của hắn bắt đầu nóng lên, đây là chuyện trước kia chưa từng có.
Phương Dĩ Nặc quả thực điên rồi, Cách Lâm mút và khiêu khích khiến cô vô pháp tự kềm chế, cô căn bản không có biện pháp “Im lặng” cùng hắn ân ái, vừa nghĩ đến ba mẹ và Diệu Diệu ngủ ở sát vách có thể lại nghe được chuyện tốt hai người làm, cô không có cách nào toàn tâm tiếp nhận Cách Lâm, dùng một tia lý trí duy nhất đem Cách Lâm đag hôn đẩy ra.
” Không được đâu Cách Lâm, tạm dừng, tạm dừng!”
Hai tay vội vàng ngăn chặn cái miệng của hắn, thật vất vả mới khiến Cách Lâm ngừng chiếm lấy cô, tuy rằng cô cũng rất không tình nguyện dừng lại nhưng cô không thể không làm như vậy.
” Tại sao?”
” Ba mẹ sẽ nghe được.”
” Kia đơn giản, em không cần kêu.”
” Làm sao có thể, anh nghĩ em là âm thanh sao, nói tắt thì tắt được chắc.” Cô tức giận xấu hổ đấm hắn.
Cách Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Trang bị Âm đạo tách rời.”
Cái gì âm đạo tách rời? Trong lúc cô nghi ngờ thấy Cách Lâm lấy ra một cái dụng cụ màu đen, ấn vài cái, đột nhiên một ánh sáng xoay quanh bọn họ hình thành chu vi không gian ba chiều, đưa bọn họ bao giữa vầng sáng.
” Đây là cái gì?” Cô kinh ngạc hỏi.
” Trang bị Âm đạo tách rời.”
“Em nghe không hiểu.”
” Chỉ cần trong không gian âm đạo tách rời, âm thanh sẽ không truyền ra ngoài.”
” Ý của anh là ba mẹ và Diệu Diệu nghe không được âm thanh của chúng ta?”
” Đúng vậy.”
Cô cảm thấy mới mẻ và bất khả tư nghị. “Oa—- hảo thần kỳ nha —”
” Bây giờ em có thể thỏa thích kêu, muốn rống cũng không sao.”
Cô tức giận mà mắng: “Ai muốn rống hả, anh — a —” Còn chưa nói hết, Phương Dĩ Nặc thốt ra tiếng thét chói tai, mặt cô ửng hồng, thân thể nhịn không được run rẩy, bởi vì Cách Lâm đang hôn vị trí rất mẫn cảm yếu ớt nhất giữa hai chân cô, hắn rất khẩn cấp không giống người thường, bừa bãi ôn nhu tiến công.
Cách Lâm phát hiện bản thân nóng lên, phảng phất có vật gì trong cơ thể thức tỉnh, không khỏi hoài nghi đây phải không là dục vọng nguyên thủy trong truyền thuyết? Ma lực sẽ làm Minh Tinh nhân tạm thời mất đi lý tính?
Tại sao Minh Tinh tổ tiên trước đây bỏ qua phương pháp kết hợp tiếp xúc trực tiếp nguyên thủy này?
Để lý giải đầy đủ bí ẩn trong đó, hắn quyết định tối nay hảo hảo triệt để nghiên cứu một phen.
” Cách — Cách Lâm — em, em…. không được —” Luỹ thừa chống cự số không, luỹ thừa phục tùng một trăm, bây giờ chính là thời cơ thật tốt kết hợp.
” Cách Lâm — a — a — a —”
Kết quả, cô tuy rằng không phải rống nhưng là không sai biệt lắm.
Toàn bộ buổi sáng, Phương Dĩ Nặc hầu như lúc nào cũng ngẩn người. Dư vị kịch liệt đêm trước vẫn còn phảng phất, Cách Lâm hầu như cả đêm chưa lúc nào để cô ngủ.
( Tác giả thật quá đáng… đầu truyện tới giờ mong nhất màn này, thế mà…. Các độc giả hãy cùng nhau tưởng tượng…. editor đã mất máu, bất tỉnh nhân sự vì tưởng tượng quá nhiều!!!! Đang cấp cứu tại bệnh viện Nguyễn Tri Phương, đến thăm mang theo truyện ngôn tình là quà!!! Gia đình kính báo!!!
Gió : ơ, thế là xg ah, ơ… chưa mất giọt nào, chưa kịp tưởng tượng… để tỷ mang vài quyển của Tiểu Ngôn nha*nháy mắt*)
Phương Dĩ Nặc thở dài một hơi thật sâu, thật nghĩ không ra nha, tới tuổi này rồi mới lần đầu tiên nếm cái loại tư vị vong ngã mất hồn này, lại có thể do một người ngoài hành tinh cho, thế cho nên cô bây giờ còn ở giữa một đống hỗn độn, suy nghĩ không cách nào tập trung, trong suy nghĩ vẫn hiện lên cảnh đêm qua cùng Cách Lâm…. Trong lúc đó tâm trạng rung động này phảng phất khiến cho tứ chi xương cốt như được một lần nữa đổi lại.
Nhớ tới Cách Lâm đối với cô làm những chuyện như vậy, khuôn mặt và thân thể của cô đến bây giờ cũng hơi hơi nóng lên, ánh mắt mơ mơ màng màng lơ lửng, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên đang bay bay trên đám mây, ngay cả dáng tươi cười đọng ở trên khóe miệng cũng không biết, cả buổi sáng cô tựa như đứa ngốc bật cười.
Tự dưng có một bàn tay vỗ vỗ bả vai cô, Phương Dĩ Nặc tò mò quay đầu, là đồng nghiệp ngồi ở sát vách cô Trần tiểu thư, cô ấy đối với cánh cửa nghi ngờ nhìn.
” Phương tiểu thư, quản lí đang nhìn ngươi.”
Nghe đồng nghiệp Trần tiểu thư nhắc nhở, cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên phát hiện quản lí khâu kế toán của bọn họ đang nhìn chăm chăm cô, cô vội vàng thu hồi tâm trạng chột dạ cúi đầu.
Quản lí bộ phần kế toán một nữ nhân năm mươi tuổi nghiêm khắc, mang mắt kính gọng vàng, khi đi làm nghiêm túc liếc mắt, nói năng thận trọng, khi có thể nhìn chằm chằm thuộc hạ, tất cả mọi người rất kính nể cô, Phương Dĩ Nặc cũng không ngoại lệ.
Ồ không, cô nhắc nhở bản thân nhất định phải chuyên tâm làm việc mới được, thật vất vả tìm được một công việc mới, nếu như không cẩn thận tính sai một nét bút hoặc là viết sai một vài chữ, cấp trên chắc chắn sẽ là mời cô rời đi, nói thì dễ dàng nhưng tìm một việc làm mới rất khó khăn nha.
Suy nghĩ của cô thủy chung vô pháp xóa đi bóng dáng của Cách Lâm, lòng rung động phảng phất trở lại thời kì mối tình đầu của thiếu nữ, nghĩ tới mọi thứ đêm qua, nhịn không được lại xấu hổ.
Bất quá chỉ mới xa nhau nửa ngày, cô đã bắt đầu nhớ Cách Lâm, không biết Cách Lâm bây giờ đang làm cái gì? Học tập đồ vật mới? Hay là hắn khởi động phi hành khí đi dạo đường phố?
Vừa nghĩ đến Cách Lâm, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì không cẩn thận nghĩ đến quá xuất thần, khiến cô một người không chú ý, khuỷu tay đụng vào tách trà đặt lên bàn, mắt thấy tách trà kia sẽ theo trên bàn rớt xuống vỡ nát, khiến cô kinh hãi không thôi, há hốc miệng.
Ngay trong nháy mắt này, cái tách kia hẳn là rớt xuống lại đột nhiên giống như có cánh, bản thân trở về chỗ trên bàn.
“….” Cô há hốc miệng, trừng mắt nhìn cái tách, lặng yên.
Không ai phát hiện khác thường này chỉ ngoại trừ chính cô.
Tách trà đương nhiên không có khả năng tự bay trở về chỗ, mà là có người đem nó trả lại, không cần đoán có thể làm đến loại sự tình này chỉ có một người.
Phương Dĩ Nặc lặng lẽ không lên tiếng đứng lên, giả vờ đi toilet, trong toilet bốn bề vắng lặng, lúc này cô mới dám lớn mật đối với không khí chất vấn. “Cách Lâm, anh đã đến rồi đúng hay không? Em biết là anh, ra đây nào.”
Hảo người này, cư nhiên lén lút đi theo cô tới văn phòng? Chắc hẳn phải vậy, hắn nhất định là ẩn hình.
Cô mới nói hết, lập tức cảm thấy chính mình bị ôm lấy bay lên không.
” Nha —” Cô thấp giọng hô một tiếng, không kịp kháng nghị, người đã bị mang vào một gian toilet, khóa trái then cửa, mà cô khẽ nhếch môi định nói đã bị một cổ nhiệt năng xâm nhập.
Cô ngâm một tiếng, gần như rất tự nhiên ôm lấy người nhìn không thấy, mò lấy bả vai quen thuộc. Cô nhận ra tiếp xúc rộng rãi rắn chắc này, là Cách Lâm, hắn đang cầm giữ hôn cô.
Cô vừa mừng vừa sợ, có phần chân tay luống cuống bởi vì cô chưa từng nhìn thấy Cách Lâm như vậy nhiệt tình có chút không khống chế được thích thú, hắn luôn luôn rất có kỷ luật, rất lý tính, nhưng mà sau khi trải qua một đêm triền miên, hắn hình như có phần thay đổi.
” Cách Lâm… Anh… Sao anh lại tới đây?” Cô bị hôn đến phải thở hồng hộc, nói cũng không tự chủ được cách quãng.
” Ta muốn thấy ngươi.”
Từ trong không gian từ từ lộ ra hình dáng, Cách Lâm hồi phục nguyên dạng, con mắt hắn để nguyên tử sắc, cái lỗ tai nhọn, đầu tóc dài bù xù trên vai, đem cô ôm vào trong ngực không tha, đôi tử mâu rực rỡ nhìn chằm chằm cô.
Cô nghe xong sửng sốt, cảm thấy bất khả tư nghị. ” Ngươi muốn gặp ta?”
” Đúng, sau khi ngươi ly khai, ta bắt đầu thấy khó chịu, muốn gặp ngươi, không muốn xa ngươi.” Hắn rất thành thật trả lời, mà vẻ mặt hắn hiện rõ ra hắn đang bối rối. “Ta chưa từng có loại cảm giác này, khi ở Minh Tinh cũng chưa từng có qua, đây làm ta… Rất khó chịu, nhưng sau khi khi ta nhìn thấy ngươi, cảm giác kia biến mất, ta cũng dễ chịu.”
Phương Dĩ Nặc nghe xong vừa yêu thương vừa cảm động, còn có một loại cảm giác muốn cười, bởi vì dáng vẻ Cách Lâm cau mày thực sự buồn cười lại rất đáng yêu lại rất vô tội, phảng phất giống một tiểu hài tử đơn thuần hoang mang lần đầu tiên trông thấy máy bay bay ở trên trời.
Cô yêu thương đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn lãng này, nhẹ giọng nói: “Ở chỗ này, chúng ta gọi loại cảm giác này là tưởng niệm.”
” Tưởng niệm?”
” Đúng vậy, tưởng niệm sẽ làm một người trong đầu luôn luôn nghĩ đến hình dáng người kia, không thấy được đối phương sẽ khổ sở, nghiêm trọng một chút chúng ta gọi nó là bệnh tương tư.”
Cách Lâm càng mê muội. “Tại sao ta lại như vậy?”
” Ta nghĩ… Đó là bởi vì ngươi yêu thượng ta.” Khi cô nói lời này. Ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý. Thanh âm luôn miệng đều là ngọt ngào.
” Yêu?” Cách Lâm suy tư về chữ việc này, gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta thích ngươi.”
” Sai.” Dĩ Nặc nhẹ nhàng lắc đầu. “Thích cùng yêu là có khác nhau, tình cảm càng sâu, anh nói anh luôn luôn kỳ lạ tại sao người địa cầu chúng em có nhiều tình cảm và cảm giác như vậy, yêu chính là nhân tố ảnh hưởng nội tâm tâm tình và cảm giác của chúng em. Chúng em thích yêu và được yêu, luôn đi tìm tình yêu; thiếu đi tình yêu sẽ làm chúng em cảm thấy đời người còn có điều tiếc nuối, sẽ không vui, nếu cuộc sống tràn đầy tình yêu, cuộc sống của chúng em sẽ rất viên mãn, bởi vì chúng em thích có bạn có thể cùng chúng em chia sẻ yêu thương, anh yêu thượng em cho nên anh mới có thể tới tìm em đáy lòng anh khó chịu khi không thấy em, bởi vì liên quan đến yêu, nên sau khi thấy em trở nên dễ chịu.”
Tử mâu của Cách Lâm lấp lánh. “Có đúng không?”
Cô mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy, mà em cũng nhớ anh, thấy anh, khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì em cũng yêu thương anh.”
Cách Lâm suy tư về lời của cô, cảm nhận cảm giác yêu. Nguyên lai là tình yêu quấy nhiễu hắn, yêu khiến hắn muốn lập tức nhìn thấy Dĩ Nặc, muốn ôm cô, muốn hôn môi cô, còn muốn cùng cô làm tình, mà hắn cũng không chút do dự thay đổi hành động —
” Ngô….” Lần thứ hai cô bị Cách Lâm hôn bao phủ xuống, cũng minh bạch Cách Lâm muốn làm gì.
Ở chỗ này?
” Chờ một chút, Cách Lâm, không được đâu, sẽ bị phát hiện —”
” Khởi động trang bị âm đạo tách rời, ngươi có thể tận lực kêu, ta thích nghe.”
” Đừng nói giỡn! Em đang đi làm nha — a—”
Hắn dùng kỹ xảo chuyên nghiệp cao siêu của hắn khiêu khích cô, khiến cô binh bại như núi, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, mặc hắn muốn lấy gì cứ lấy.
(Hãy tưởng tượng típ nha các bạn!!!!! Ta cũng phải thế chớ không sao chịu nổi!!!! *cười cười*)
Cách Lâm đáng ghét, da mặt càng ngày càng dày, nếu như hại cô bị đuổi việc, hắn sẽ đẹp mặt nha.
Tác giả :
Mạc Nhan