Đạo
Quyển 3 - Chương 85: Dạy
Ánh mắt Tiêu Thần lóe ra, bất quá quyết định trong khoảnh khắc, độn quang trên người chợt lóe ra, liền đã ra khỏi đại điện, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trước quản trường đại điện.
Đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra một vật ước chừng ba tấc, toàn thân màu xanh mang phong cách cổ xưa.
Thần thức thăm dò vào trong đó, ánh mắt nhìn thấy hai chữ Khống Lôi.
- Thế gian Lôi Đình, Thiên Đạo sở sinh, cho đó là hình phạt, uy lực vô cùng. Lão phu tự nghĩ ra thần thông này, tên Khống Lôi, cùng Thiên Đạo tranh đoạt Lôi Đình. Trở thành người nắm Lôi Đình trong tay, tâm niệm vừa động, vô tận Lôi Đình ắt sẽ cuối đầu nghe theo, không dám trái lại! Tu luyện đến cảnh giới cực hạn của công pháp này, thậm chí có thể thay mặt Thiên Đạo, nắm chắc được Lôi Đình trong tay, nghịch chuyển được quy tắc, có thể chi phối Thiên Đạo thi triển Lôi phạt…..
Đoạn đầu tiên, Lang Huyên thượng nhân đã miêu tả uy lực của công pháp này, trong lời tả đó có thể nói là kinh thiên động địa!
Người này lại dám cùng Thiên Đạo tranh đoạt Chưởng Lôi Chi Quyền, lại càng tin tưởng cho rằng một khi đạt tới cảnh giới tận cùng, lại có thể đảo ngược quy tắc, thsy mặt Thiên Đạo thi triển Lôi Phạt, tóm lại như lời đó nói thì uy lực của nó đã vượt qua hai chữ cực hạn!
Trong lòng Tiêu Thần chấn động không ngớt, Khống Lôi thần thông này lại bá đạo như thế! Trong lòng mừng như điên, hắn đã có bí pháp Thôn Lôi, cắn nuốt Lôi Đình hóa thành sức mạnh cho bản thân, nếu lại đem Khống Lôi tu luyện, không phải là không có khả năng đạt được tới cảnh giới như trong truyền thuyết kia!
Dù sao so với lang Huyên thượng nhân, Tiêu Thần có Thôn Lôi tu luyện lôi đạo thần thông, độ an toàn trong đó tự nhiên cao hơn vô số lần.
Một lát sau, hắn áp chế đi cảm ứng kích động trong lòng, đợi cho tâm tình hoàn toàn ổn định, tiến vào trạng thái tĩnh lặng như lúc trước, lúc này mới đem thần thức thăm dò sâu vào bên trong.
Đùng! Đùng!
Trước mắt tối sầm lại, đợi khi mắt khôi phục được lại, Tiêu Thần đã phát hiện ra lúc này nguyên thần đã thoát ly khỏi thân thể hắn, tiến vào thế giới Lôi Đình.
Bàu trời ở đây bị mây đen che kín, trong đó vô số tia sét lóe ra, thỉnh thoảng có tia Lôi Đình đánh xuống đất, mặt đất nơi bị đánh xuống sẽ tạo thánh một hố sâu hơn mười trượng.
Sau khi kinh ngạc, hắn liền bình tĩnh trở lại, hắn tin tưởng nếu sư tôn giao ngọc giản này cho hắn tu hành, đương nhiên sẽ không hại hắn. Hơn nữa hắn đã gặp tình huống tượng tự như vậy, lúc trước khi luyện chế Phiên Thiên Ấn ở bí pháp thượng cổ, nguyên thần hắn cũng không phản kháng bị kéo vào trong đó, hơn nữa cũng thu hoạch được chỗ tốt rất lớn.
Lúc này, sắc mặt Tiêu Thần cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt đảo qua xung quanh, chốc lát giãn mày ra, kính cẩn khom người nói:
- Đệ tử Tiêu Thần, bái kiến sư tôn.
Âm thanh vang lên, Lôi Đình cứ thế chậm rãi tản ra, nhưng tiếng động Lôi Đình vẫn vang lên ầm ầm không dứt, nên không thể nào dấu đi.
Âm thanh vừa dứt, vẫn không có âm thanh nào đáp trả, nhưng hắn vẫn kính cẩn xoay người như trước, trên mặt cũng không hiện vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Một lát sau, một thân ảnh mặc hắc bào ngưng tụ sâu bên trong lôi quang vô tận, hơi bất mãn miệng hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu tử sao ngươi biết vi sư sẽ ở chỗ này?
Người này đương nhiên là dung hợp của tàn hồn Lý Vũ Hiên và Lang Huyên thượng nhân.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ cười một tiếng, đưa tay chỉ bầu trời dày đặc Lôi Đình, cười nói:
- Từ khi đệ tử tiến vào thế giới che dấu trong ngọc giản này, tại đây tổng cộng đã rớt xuống một trăm ba mươi bảy đạo Lôi Đình, chi chít trong không gian này, uy áp kinh hoàng như diệt thế, nhưng không hiểu tại sao lại ở phạm vi mười trượng xung quanh đệ tử lại không có một đạo nào bắn phải. Cho nên đệ tử cẩn thận suy đoán một phen, ngoại trừ sư tôn cố ý bảo vệ đệ tử như lúc ở ngoài ra, thật sự không có lời giải hợp lý khác.
Nói đến đây, hắn chớp chớp mắt nhìn, khẽ cười nói:
- Mà chủ yếu là trong lòng đệ tử cũng không có nắm chắc nười phần, chẳng qua chỉ nói thử một lần mà thôi, không nghĩ là sư tôn lại dễ kích động như vậy, nếu mà đợi thêm lúc nữa, sợ là có thể tính sai rồi.
Lý Vũ Hiên nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, tức giận xoay người.
Tiêu Thần không có chút lo lắng nào, lặng lẽ cười, vô cùng đắc ý.
Vào đúng lúc này, Lý Vũ Hiên cũng xoay người, ánh mắt ôn hòa nhìn lên người Tiêu Thần, khẽ cười nói:
- Đồ nhi ngoan của ta, ngươi rốt cuộc đã tu luyện xong rồi, không phải lại muốn tu luyện Khống Lôi thần thông rồi sao?
Trong lòng Tiêu Thần ớn lạnh, nhìn bộ dáng ôn hòa dễ thương của sư tôn kia, lông gáy hắn chợt dựng lên, vẻ đắc ý trên mặt đều biến mất không còn.
- Việc này… việc này hẳn là vậy đi!
- Nga, chứng kiến đồ nhi siêng năng tăng tiến như vậy, trong lòng vi sư đã rất an ủi rồi. Một khi đã như vậy, vậy chúng ta hãy bắt đầu đi.
Lời nói của Lý Vũ Hiên ôn hòa hơn nữa, nhưng chẳng biết làm sao mà Tiêu Thần cảm thấy toàn thân căng thẳng, sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh.
- Ách… này… đệ tử đột nhiên nhớ tới bên ngoài còn một số chuyện chưa hoàn thành, hôm nay tạm thời gác lại việc tu luyện…vậy…vậy đệ tử xin được cáo lui trước.
Nói lắp bắp xong, Tiêu thần không dây dưa, lui về phía sau, rồi bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc đó, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một đạo hừ lạnh.
- Hiện giờ mà còn muốn chạy, không thấy đã muộn rồi sao?
Vẻ mặt Lý Vũ Hiên lạnh lẽo, liên tục cười lạnh:
- Nếu hôm nay đã tới, sư phụ đành tự mình chỉ điểm cho ngươi tu hành, để tốt cho ngươi sớm nhập môn một chút.
- Sư tôn, đệ tử thật sự có việc!
- Có chuyện gì để sau.
- Gấp lắm!
- Ta không vội.
- …..
Tiêu Thần ủ rũ, bộ dáng tràn đầy thảm hại.
Lý Vũ Hiên không hề cử động, hàn ý trên mặt cũng không có bớt đi
Khiến hắn hoàn toàn lui lại.
- Tinh hoa và bản chất của Khống Lôi nằm ở một chữ “Khống”.
- Lôi Đình trong thiên địa tự mình sinh ra, chịu Thiên Đạo nắm trong tay, uy lực vô tận. Nhưng Khống Lôi bí pháp cũng là nghịch thiên mà nói, là một lối đi khác, cùng với Thiên Đạo tranh giành nắm quyền chi phối Lôi Đình trong tay. Cho nên tu luyện Khống Lôi thần thông này, đầu tiên phải làm cho tâm không sợ hãi, cho rằng bản thân tồn tại ngang hàng với Thiên Đạo, hoặc là tồn tại một người có tu vi cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong lòng tuyệt đối không thể sợ hãi, dũng mãnh tiến về phía trước, đem chữ “đoạt” phát huy đến cảnh giới tinh tế. Chỉ có thể đem Lôi Đình đoạt tvào trong tay, mới có thể đem nó nắm trong tay!
Sắc mặt Lý Vũ Hiên chặt chẽ cẩn thận, giờ phút này đứng trên hư không, bầu trời rung động đầy lôi quang, lại không dám đến gần hắn trong vòng trăm trượng.
Mặc dù có Lôi Đình đánh xuống đó, cũng mạnh mẽ dịch chuyển ra ngoài cách hắn trăm trượng, bắn xuống đất.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trên đầu Lôi Đình, nhướng mày kính sợ, tự nhiên không dám có chút càn rỡ nào.
- Hai chữ tinh túy 'Khống', 'Đoạt' , về sau ngươi cần nghiền ngẫm rất nhiều, mới có thể đem thần thông này tu luyện đến thâm thúy của nó. Bất quá việc này sau này hẵng nói, cho đến khi nắm trong tay Lôi Đình, trở thành Lôi Đình quân vương, vạn lôi nghe lệnh. Đầu tiên cần phải hoàn toàn hiểu biết về lực lượng Lôi Đình, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể hiểu hết được tinh túy trong đó. Cho nên hôm nay vi sư không truyền thụ cho ngươi kinh nghiệm gì, nếu không chẳng những không có chỗ tốt gì, mà còn có thể tạo cho ngươi nhiều phức tạp hơn.
Sắc mặt Tiêu Thần kính cẩn, giờ phút này tuy rằng lời nói Lý Vũ Hiên cực kỳ đơn giản, nhưng đó là chỗ tinh túy nhất có Khống Lôi, chỉ cần đem nó nhớ kỹ, ngày sau tự thân tu luyện và lý giải nó, có thể giúp cho hắn rất nhiều, bớt đi vô số đường vòng.
- Đệ tử đã nhớ lời sư tôn dạy bảo, chính là không biết cần phải làm thế nào, mới có thể lý giải hoàn toàn được lực lượng của Lôi Đình, xin sư tôn hãy chỉ bảo cho biết.
Lý Vũ Hiên ghe vậy ánh mắt hơi lóe ra, khóe miệng nhếch lên vài phần thoải mái, khẽ cười nói:
- Lý giải Lôi Đình lực, phương pháp cực kỳ đơn giản. Hơn nữa vi sư còn có một cách độc nhất vô nhị, tuyệt đối có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn hiểu thấu nó.
Tiêu Thần mừng rỡ.
Lý Vũ Hiên cười đến mức đùa bỡn, cố ý trầm ngâm một lát, do dự nói:
- Phương pháp đó chính là chịu Lôi Đình oanh kích, sau khi qua ngàn vạn lần, không cần bất cứ ai chỉ điểm, ngươi cũng đã hoàn toàn lý giải. Đồ nhi ngoan của ta, vi sư đã chỉ cho ngươi một đường sáng, ngươi còn không mau tiên đến tu hành.
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt nhất thời biến đổi. Không đợi hắn kịp phản ứng, một cái chân khổng lồ đã nháy mắt đạp hắn bay ra xa, hướng tới vô số tia Lôi Đình đang giương nanh múa vuốt lập lòe chực bắn xuống.
Hắn bị ngập chìm trong lôi quang, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, bi phẫn;
- Sư tôn, người dụng việc công trả thù riêng! Cố ý hãm hại!
Lý Vũ Hiên nghe vậy càng cười thêm, nói thầm:
- Cho là vậy, Ngươi tính thế nào?
Nói xong trên mặt lại lộ ra vẻ chặt chẽ cẩn thận, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Phương pháp này quả thức có thể khiến đồ nhi nắm được Lôi Đình lực một cách nhanh nhất. Mặt khác vi sư còn có một việc cho ngươi biết, trong thê giới của ngọc giản này, ngươi không thể điều động pháp lực thần thông, thậm chí cả cấm đạo tu cũng không thể khai triển, chỉ có thể tự ý niệm bản thân mình ngộ ra lôi Đình.
Tiêu Thần:……
- Cái gì, có đau hay không ấy hả? Cái đó là đương nhiên, bị sét đánh mà không thể phản kháng, tự nhiên là đau vô cùng. Bất quá nếm trải trong khổ đau mới là thượng nhân. Đồ nhi ngoan ngươi hãy tạm thời nhẫn nại một chút đi. Này… Vi sư còn có một chút chuyện, sẽ không thể ở lại đây giúp đỡ ngươi, song ngươi yên tâm, ngoại trừ chỉ khiến ngươi đau đớn ở bên ngoài ra, thì cũng không khiến ngươi bị tổn thương, chờ ngươi qua được cũng chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi.
- Đồ nhi ngoan, vi sư đi nha.
Lý Vũ Hiên hài lòng xoay đầu sang chỗ khác, thân ảnh di chuyển giữa không trung cáng lúc càng hư ảo, bất quá qua mấy bước, đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Ở cách đó không xa, một thân ảnh đang bị vây trong vô số lôi quang chi chít, bởi vì không thể ngăn cản, cho nên có thể nói là rất thê thảm.
Lúc này nhìn bóng người kia rời đi, trong miệng hắn nhất thời thốt ra một tiếng đè nén bi thảm.
- Lão già này, ta sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay! ! !
Đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra một vật ước chừng ba tấc, toàn thân màu xanh mang phong cách cổ xưa.
Thần thức thăm dò vào trong đó, ánh mắt nhìn thấy hai chữ Khống Lôi.
- Thế gian Lôi Đình, Thiên Đạo sở sinh, cho đó là hình phạt, uy lực vô cùng. Lão phu tự nghĩ ra thần thông này, tên Khống Lôi, cùng Thiên Đạo tranh đoạt Lôi Đình. Trở thành người nắm Lôi Đình trong tay, tâm niệm vừa động, vô tận Lôi Đình ắt sẽ cuối đầu nghe theo, không dám trái lại! Tu luyện đến cảnh giới cực hạn của công pháp này, thậm chí có thể thay mặt Thiên Đạo, nắm chắc được Lôi Đình trong tay, nghịch chuyển được quy tắc, có thể chi phối Thiên Đạo thi triển Lôi phạt…..
Đoạn đầu tiên, Lang Huyên thượng nhân đã miêu tả uy lực của công pháp này, trong lời tả đó có thể nói là kinh thiên động địa!
Người này lại dám cùng Thiên Đạo tranh đoạt Chưởng Lôi Chi Quyền, lại càng tin tưởng cho rằng một khi đạt tới cảnh giới tận cùng, lại có thể đảo ngược quy tắc, thsy mặt Thiên Đạo thi triển Lôi Phạt, tóm lại như lời đó nói thì uy lực của nó đã vượt qua hai chữ cực hạn!
Trong lòng Tiêu Thần chấn động không ngớt, Khống Lôi thần thông này lại bá đạo như thế! Trong lòng mừng như điên, hắn đã có bí pháp Thôn Lôi, cắn nuốt Lôi Đình hóa thành sức mạnh cho bản thân, nếu lại đem Khống Lôi tu luyện, không phải là không có khả năng đạt được tới cảnh giới như trong truyền thuyết kia!
Dù sao so với lang Huyên thượng nhân, Tiêu Thần có Thôn Lôi tu luyện lôi đạo thần thông, độ an toàn trong đó tự nhiên cao hơn vô số lần.
Một lát sau, hắn áp chế đi cảm ứng kích động trong lòng, đợi cho tâm tình hoàn toàn ổn định, tiến vào trạng thái tĩnh lặng như lúc trước, lúc này mới đem thần thức thăm dò sâu vào bên trong.
Đùng! Đùng!
Trước mắt tối sầm lại, đợi khi mắt khôi phục được lại, Tiêu Thần đã phát hiện ra lúc này nguyên thần đã thoát ly khỏi thân thể hắn, tiến vào thế giới Lôi Đình.
Bàu trời ở đây bị mây đen che kín, trong đó vô số tia sét lóe ra, thỉnh thoảng có tia Lôi Đình đánh xuống đất, mặt đất nơi bị đánh xuống sẽ tạo thánh một hố sâu hơn mười trượng.
Sau khi kinh ngạc, hắn liền bình tĩnh trở lại, hắn tin tưởng nếu sư tôn giao ngọc giản này cho hắn tu hành, đương nhiên sẽ không hại hắn. Hơn nữa hắn đã gặp tình huống tượng tự như vậy, lúc trước khi luyện chế Phiên Thiên Ấn ở bí pháp thượng cổ, nguyên thần hắn cũng không phản kháng bị kéo vào trong đó, hơn nữa cũng thu hoạch được chỗ tốt rất lớn.
Lúc này, sắc mặt Tiêu Thần cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt đảo qua xung quanh, chốc lát giãn mày ra, kính cẩn khom người nói:
- Đệ tử Tiêu Thần, bái kiến sư tôn.
Âm thanh vang lên, Lôi Đình cứ thế chậm rãi tản ra, nhưng tiếng động Lôi Đình vẫn vang lên ầm ầm không dứt, nên không thể nào dấu đi.
Âm thanh vừa dứt, vẫn không có âm thanh nào đáp trả, nhưng hắn vẫn kính cẩn xoay người như trước, trên mặt cũng không hiện vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Một lát sau, một thân ảnh mặc hắc bào ngưng tụ sâu bên trong lôi quang vô tận, hơi bất mãn miệng hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu tử sao ngươi biết vi sư sẽ ở chỗ này?
Người này đương nhiên là dung hợp của tàn hồn Lý Vũ Hiên và Lang Huyên thượng nhân.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ cười một tiếng, đưa tay chỉ bầu trời dày đặc Lôi Đình, cười nói:
- Từ khi đệ tử tiến vào thế giới che dấu trong ngọc giản này, tại đây tổng cộng đã rớt xuống một trăm ba mươi bảy đạo Lôi Đình, chi chít trong không gian này, uy áp kinh hoàng như diệt thế, nhưng không hiểu tại sao lại ở phạm vi mười trượng xung quanh đệ tử lại không có một đạo nào bắn phải. Cho nên đệ tử cẩn thận suy đoán một phen, ngoại trừ sư tôn cố ý bảo vệ đệ tử như lúc ở ngoài ra, thật sự không có lời giải hợp lý khác.
Nói đến đây, hắn chớp chớp mắt nhìn, khẽ cười nói:
- Mà chủ yếu là trong lòng đệ tử cũng không có nắm chắc nười phần, chẳng qua chỉ nói thử một lần mà thôi, không nghĩ là sư tôn lại dễ kích động như vậy, nếu mà đợi thêm lúc nữa, sợ là có thể tính sai rồi.
Lý Vũ Hiên nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, tức giận xoay người.
Tiêu Thần không có chút lo lắng nào, lặng lẽ cười, vô cùng đắc ý.
Vào đúng lúc này, Lý Vũ Hiên cũng xoay người, ánh mắt ôn hòa nhìn lên người Tiêu Thần, khẽ cười nói:
- Đồ nhi ngoan của ta, ngươi rốt cuộc đã tu luyện xong rồi, không phải lại muốn tu luyện Khống Lôi thần thông rồi sao?
Trong lòng Tiêu Thần ớn lạnh, nhìn bộ dáng ôn hòa dễ thương của sư tôn kia, lông gáy hắn chợt dựng lên, vẻ đắc ý trên mặt đều biến mất không còn.
- Việc này… việc này hẳn là vậy đi!
- Nga, chứng kiến đồ nhi siêng năng tăng tiến như vậy, trong lòng vi sư đã rất an ủi rồi. Một khi đã như vậy, vậy chúng ta hãy bắt đầu đi.
Lời nói của Lý Vũ Hiên ôn hòa hơn nữa, nhưng chẳng biết làm sao mà Tiêu Thần cảm thấy toàn thân căng thẳng, sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh.
- Ách… này… đệ tử đột nhiên nhớ tới bên ngoài còn một số chuyện chưa hoàn thành, hôm nay tạm thời gác lại việc tu luyện…vậy…vậy đệ tử xin được cáo lui trước.
Nói lắp bắp xong, Tiêu thần không dây dưa, lui về phía sau, rồi bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc đó, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một đạo hừ lạnh.
- Hiện giờ mà còn muốn chạy, không thấy đã muộn rồi sao?
Vẻ mặt Lý Vũ Hiên lạnh lẽo, liên tục cười lạnh:
- Nếu hôm nay đã tới, sư phụ đành tự mình chỉ điểm cho ngươi tu hành, để tốt cho ngươi sớm nhập môn một chút.
- Sư tôn, đệ tử thật sự có việc!
- Có chuyện gì để sau.
- Gấp lắm!
- Ta không vội.
- …..
Tiêu Thần ủ rũ, bộ dáng tràn đầy thảm hại.
Lý Vũ Hiên không hề cử động, hàn ý trên mặt cũng không có bớt đi
Khiến hắn hoàn toàn lui lại.
- Tinh hoa và bản chất của Khống Lôi nằm ở một chữ “Khống”.
- Lôi Đình trong thiên địa tự mình sinh ra, chịu Thiên Đạo nắm trong tay, uy lực vô tận. Nhưng Khống Lôi bí pháp cũng là nghịch thiên mà nói, là một lối đi khác, cùng với Thiên Đạo tranh giành nắm quyền chi phối Lôi Đình trong tay. Cho nên tu luyện Khống Lôi thần thông này, đầu tiên phải làm cho tâm không sợ hãi, cho rằng bản thân tồn tại ngang hàng với Thiên Đạo, hoặc là tồn tại một người có tu vi cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong lòng tuyệt đối không thể sợ hãi, dũng mãnh tiến về phía trước, đem chữ “đoạt” phát huy đến cảnh giới tinh tế. Chỉ có thể đem Lôi Đình đoạt tvào trong tay, mới có thể đem nó nắm trong tay!
Sắc mặt Lý Vũ Hiên chặt chẽ cẩn thận, giờ phút này đứng trên hư không, bầu trời rung động đầy lôi quang, lại không dám đến gần hắn trong vòng trăm trượng.
Mặc dù có Lôi Đình đánh xuống đó, cũng mạnh mẽ dịch chuyển ra ngoài cách hắn trăm trượng, bắn xuống đất.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trên đầu Lôi Đình, nhướng mày kính sợ, tự nhiên không dám có chút càn rỡ nào.
- Hai chữ tinh túy 'Khống', 'Đoạt' , về sau ngươi cần nghiền ngẫm rất nhiều, mới có thể đem thần thông này tu luyện đến thâm thúy của nó. Bất quá việc này sau này hẵng nói, cho đến khi nắm trong tay Lôi Đình, trở thành Lôi Đình quân vương, vạn lôi nghe lệnh. Đầu tiên cần phải hoàn toàn hiểu biết về lực lượng Lôi Đình, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể hiểu hết được tinh túy trong đó. Cho nên hôm nay vi sư không truyền thụ cho ngươi kinh nghiệm gì, nếu không chẳng những không có chỗ tốt gì, mà còn có thể tạo cho ngươi nhiều phức tạp hơn.
Sắc mặt Tiêu Thần kính cẩn, giờ phút này tuy rằng lời nói Lý Vũ Hiên cực kỳ đơn giản, nhưng đó là chỗ tinh túy nhất có Khống Lôi, chỉ cần đem nó nhớ kỹ, ngày sau tự thân tu luyện và lý giải nó, có thể giúp cho hắn rất nhiều, bớt đi vô số đường vòng.
- Đệ tử đã nhớ lời sư tôn dạy bảo, chính là không biết cần phải làm thế nào, mới có thể lý giải hoàn toàn được lực lượng của Lôi Đình, xin sư tôn hãy chỉ bảo cho biết.
Lý Vũ Hiên ghe vậy ánh mắt hơi lóe ra, khóe miệng nhếch lên vài phần thoải mái, khẽ cười nói:
- Lý giải Lôi Đình lực, phương pháp cực kỳ đơn giản. Hơn nữa vi sư còn có một cách độc nhất vô nhị, tuyệt đối có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn hiểu thấu nó.
Tiêu Thần mừng rỡ.
Lý Vũ Hiên cười đến mức đùa bỡn, cố ý trầm ngâm một lát, do dự nói:
- Phương pháp đó chính là chịu Lôi Đình oanh kích, sau khi qua ngàn vạn lần, không cần bất cứ ai chỉ điểm, ngươi cũng đã hoàn toàn lý giải. Đồ nhi ngoan của ta, vi sư đã chỉ cho ngươi một đường sáng, ngươi còn không mau tiên đến tu hành.
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt nhất thời biến đổi. Không đợi hắn kịp phản ứng, một cái chân khổng lồ đã nháy mắt đạp hắn bay ra xa, hướng tới vô số tia Lôi Đình đang giương nanh múa vuốt lập lòe chực bắn xuống.
Hắn bị ngập chìm trong lôi quang, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, bi phẫn;
- Sư tôn, người dụng việc công trả thù riêng! Cố ý hãm hại!
Lý Vũ Hiên nghe vậy càng cười thêm, nói thầm:
- Cho là vậy, Ngươi tính thế nào?
Nói xong trên mặt lại lộ ra vẻ chặt chẽ cẩn thận, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Phương pháp này quả thức có thể khiến đồ nhi nắm được Lôi Đình lực một cách nhanh nhất. Mặt khác vi sư còn có một việc cho ngươi biết, trong thê giới của ngọc giản này, ngươi không thể điều động pháp lực thần thông, thậm chí cả cấm đạo tu cũng không thể khai triển, chỉ có thể tự ý niệm bản thân mình ngộ ra lôi Đình.
Tiêu Thần:……
- Cái gì, có đau hay không ấy hả? Cái đó là đương nhiên, bị sét đánh mà không thể phản kháng, tự nhiên là đau vô cùng. Bất quá nếm trải trong khổ đau mới là thượng nhân. Đồ nhi ngoan ngươi hãy tạm thời nhẫn nại một chút đi. Này… Vi sư còn có một chút chuyện, sẽ không thể ở lại đây giúp đỡ ngươi, song ngươi yên tâm, ngoại trừ chỉ khiến ngươi đau đớn ở bên ngoài ra, thì cũng không khiến ngươi bị tổn thương, chờ ngươi qua được cũng chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi.
- Đồ nhi ngoan, vi sư đi nha.
Lý Vũ Hiên hài lòng xoay đầu sang chỗ khác, thân ảnh di chuyển giữa không trung cáng lúc càng hư ảo, bất quá qua mấy bước, đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Ở cách đó không xa, một thân ảnh đang bị vây trong vô số lôi quang chi chít, bởi vì không thể ngăn cản, cho nên có thể nói là rất thê thảm.
Lúc này nhìn bóng người kia rời đi, trong miệng hắn nhất thời thốt ra một tiếng đè nén bi thảm.
- Lão già này, ta sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay! ! !
Tác giả :
Thực Đường Bao Tử