Đạo
Quyển 3 - Chương 62: Cấm đạo
Tiêu Thần chậm rãi đi trước, giờ phút này khí tức trên người hắn không một chút biến đổi, hình như cũng giống như lúc trước, nhưng nếu cảm ứng kỹ, lại có chút bất đồng, nhưng bất đồng ở đâu thì không rõ, chung quy là có chút huyền ảo khó hiểu. Tại đây dưới nền đất phía trước, người trước sắc mặt thản nhiên bình tĩnh, vốn tản ra thần thức giờ phút này cũng đã thu hồi trong cơ thể, nhưng cứ như vậy đi tiếp, thế nhưng hắn rất tự tin, cũng không lo lắng sẽ xâm nhập vào trong cấm chế.
- Ân? Rốt cục cũng gặp được cấm chế thứ hai.
Lúc này, trong đôi mắt Tiêu Thần đang bình thản đột nhiên lóe sắc, trên người độn quang chớp lên phía trước chừng hơn mười trượng, ánh mắt dừng ở phía trên cấm chế trước mắt, bất quá qua mấy nhịp thở, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười, thấp giọng nói:
- Quả nhiên giống như mình nghĩ, nếu lúc trước mình mạnh mẽ phá hủy cấm chế này, chỉ sợ mình cũng không cách nào nhận ra được sát khí ẩn giấu sau cấm chế này. Bất quá hiện tại muốn phá cấm chế này, cũng cực kỳ đơn giản.
Âm thanh hạ xuống, chỉ thấy hắn đánh một chưởng sâu xuống, trực tiếp đánh vào phía trên cấm chế.
Một ký hiệu ánh trăng chậm rãi hiện lên giữa không trung, giờ phút này thuận theo dung nhập vào cấm chế trong bàn tay, bất quá chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tiêu Thần bình tĩnh thu bàn tay về, từng bước trực tiếp đi xuyên vào trong cấm chế, mà cấm chế cũng không có chút phản ứng nào, cũng không bị phá vỡ, giống như đã bị hắn nắm trong tay.
Phá hủy cấm chế này xong, Tiêu Thần tạm ngừng lại, thoáng suy tư về những thứ mình thu được, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, liên tiếp có tám cấm chế, uy lực mỗi một cấm chế so với cái trước đều mạnh gấp đôi, nhưng Tiêu Thần giờ phút này chỉ cần đem phù văn dung hợp lại, cấm chế liền bị phá hủy, sau đó phần lớn gặp các cấm chế khác, chạm vào phù văn này đều bị phá hủy. Mà trong quá trình phá cấm chế không ngừng, hắn tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm về cầm chế, hơn nữa dần dần còn hiểu đạo lý về nó, chỉ sợ giờ phút này hắn làm cấm đạo tu, dĩ nhiên không kém cấm chế đại sư thông thường!
Hơn nữa bởi vì trên người có phù văn ánh trăng, học tập cấm chế mà nói, tiến triển cực kỳ kinh người!
Đang bước đi không ngừng trên đường bỗng dừng lại, có khi ngộ ra một điều gì đó, Tiêu Thần trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, thỉnh thoảng khoa tay múa chân đánh ra một sổ đạo pháp quyết, cho đến khi có thể lý giải được nghi hoặc trong lòng mới tiếp tục đi tiếp. Thời gian tại đây qua rất nhanh, chớp mắt đã trai qua ba tháng rồi.
Nhưng đối với Tiêu Thần mà nói, hắn không lo lắng về điều đó, giờ phút này tâm trí hắn chỉ chìm đắm vào nhiên cứu cấm chế, cứu mở được thêm một đại tinh môn, là hắn điên cuồng học tập tiếp thu nó, cấm đạo tu tăng với tốc độ điên cuồng làm cũng khiến người khác phải trố mắt ra!
Đi thẳng đến cấm chế cuối cùng, nhìn thấy nó lộng lẫy giống như hoa viên tiên cảnh giữa nhân gian, Tiêu Thần trong lòng chấn động, cuối cùng cũng giật mình tonhr lại từ trong trạng thái điên cuồng học tập.
- Không tốt! Mình chìm đắm vào cấm chế đạo không biết bao lâu rồi, nhưng tính ta chắc chắn không dưới mấy tháng rồi, nếu thân thể của ta đang ở Bất Trụy Động phủ, giờ phút này có lẽ đã được đưa ra ngoài rồi! Mà hiện tại mình vẫn như cũ, chẳng lẽ tách ly hoàn toàn với bên ngoài động phủ sao?
Tiêu Thần nhăn mày lại, trên mặt lộ ra vài phần âm trầm, lúc này này ánh mắt dừng ở hai bên trên vách đá, ngưng không nói, lập tức đồng tử co rút lại, lộ ra vài phần kinh hãi.
- Cấm chế!
Sau một lúc lâu, thần sắc Tiêu Thần mới khôi phục bình thường, đè thấp tiếng quát xuống, nhưng tâm tình vẫn rung động như cũ khó nén lại được.
Nham thạch này, con đường này, thậm chí còn cả không gian nơi đây, đều do ảo ảnh của cấm chế tạo ra! Chẳng qua cấm chế này thực sự quá cao siêu, hóa hư thành thật, đủ để giấu diếm được nguyên thần của tu sĩ Nguyên Anh kỳ dò xét, nếu Tiêu Thần không có cơ duyên đạt được thành tựu nhờ phù văn ánh trăng, phá được nhiều cấm chê trên đường đi, làm cấm đạo tu điên cuồng tăng trưởng, chỉ sợ tuyệt đối không thể nhìn ra dị thường ở nơi này!
Phát hiện ra bản thân đang bị vây trong một cấm chế khổng lồ, Tiêu Thần sắc mặt tự nhiên sẽ không quá tốt, lúc này vô số phù cầm chế điên cuồng hiện lên trong mắt hắn, không ngừng lặp lại việc dung hợp với nhau phân chia biến mất, hắn cũng đang thử phá giải nguồn gốc của cấm chế này!
Sau nửa canh giờ, sắc mặt Tiêu Thần đã sớm tái nhợt, hắc bào đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nhưng hiện tại hắn lại phấn khởi đến tột độ, đôi mắt đen trầm tĩnh tỏa ra thần quang, ánh mắt hiện ra vô số phù văn cấm chế với tốc độ kinh người!
Hô!
Vào thời khắc này, người trước đột nhiên thở ra một ngụm khí độc, hai mắt nhắm lại, thân thể lay động một trận, đó là trực tiếp ngã xuống ngồi khoanh chân.
Bây giờ sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, hình như đang đấu với người kia kịch liệt, bộ dáng đã bị tiêu hao trầm trọng.
Hồi lâu sau, người trước chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt dĩ nhiên đã đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn tái nhợt như trước, nhưng khí tức trong cơ thể cũng đã bình phục. Mặc kệ bị thương rất nặng, nhưng trong mắt Tiêu Thần vẫn lóe lên vẻ hưng phấn, trong miệng liên tục tán thưởng.
- Cấm chế này tuyệt đối xuất thân từ bút tích của cấm đạo tông sư, hơn nữa tu vi đương nhiên siêu việt hơn ta tưởng tượng, khả năng đây là tu sĩ đã đạt cảnh giới Bất trụy!
Lấy cấm đạo tu trước mắt của ta làm tuy rằng không tuy không thể nhìn thấu căn nguyên của cấm chế này, nhưng vẫn phát hiện ra rất nhiều bí ẩn trong đó, cấm chế này có thể thay đổi tốc độ dòng chảy của thời gian!
Sau khi Tiêu Thần nhận thấy được điểm đó, bởi vì tâm thần cự chiến, thiếu chút nữa đã bị cấm chế cắn lại, lúc này mới vội vàng ngồi chữa trị nguyên thần bị tổn thương. Tuy rằng lý giải hoàn toàn cấm chế này, nhưng bằng vào trí nhớ mạnh mẻ Tiêu Thần hoàn toàn phục chế lại bên trong nguyên thần, đợi cho tương lai tu vi đủ sức, nhất định phải phá giải cấm chế này hoàn toàn!
Cấm đạo thần thông, lại là có thể thay đổi được thời gian, như thế thật là ngịch thiên, đủ khiến cho tu sĩ lâm vào điên khùng! Dù sao tu sĩ nghịch thiên mà tu, chướng ngại lớn nhất là giới hạn thọ nguyên, một khi tu vi không thể đột phá, mặc ngươi tài giỏi thế nào, cũng không thể thoát được quy luật của thế gian!
Một khi tương lai Tiêu Thần hoan toàn hiểu được đạo lý của cấm đạo thần thông, không những giải quyết được vấn đề về giới hạn tuổi thọ, thực cũng bơi vậy mà điên cuồng tăng vọt!
Thật lâu lúc sau, thần sắc Tiêu Thần dần dần bình ổn trở lại, nếu không ý niệm phải hắn cứng cỏi vô cùng, đổi lại tu sĩ khác chỉ sợ lúc này đã sớm liều mạng nghiên cứu cấm chế khổng lồ này, nhưng người trước có thể tự hiêu được mình, lấy tu vi thần thông hiện giờ của hắn có lẽ sẽ tồn tại ở đỉnh của nhân gian giới, tuy nhiên nói muốn nắm giữ được cầm chế này, cũng không khác gì kẻ ngốc nói mê! Mặc dù vậy, thông qua không ngừng tham dò tìm tòi cấm chế này, đối với cấm đạo thần thông của hắn cũng sẽ có được lợi ích không nhỏ, do đó không ngừng tăng lên.
- Lấy ta giờ phút này tu vi, tuyệt đối không thể tránh đi trước mặt này thứ chín cấm, muốn tiếp tục đi tới, liền chỉ có thể nghĩ cách đem bài trừ.
Tiêu Thần cau mày lại, những bức tường này tuy rất bình thường, nhưng là do kia cấm chế biến ảo mà ra, nếu mạnh mẽ công kích, chỉ khiến cho cấm chế phản ngược, có thể nháy mắt giết chết hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm than may mắn, may mắn lúc trước đi trên con đường này, không sinh ra ý niệm khác, nếu không bây giờ đã phải nhận một kết cục cực kỳ bi thảm.
Lắc đầu ném những ý nghĩ này đi, Tiêu Thần ánh mắt dừng trên hoa viên lộng lẫy này, miệng cười khổ. Muốn phá giải cấm chế này, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.
Hoa này viên không lớn, bất quá chỉ hơn hai mươi bước là có thể đi qua, nhưng trong hoa viên mỗi một gốc cây thảo, mỗi một đóa hoa, mỗi một tấc đất đều là cấm chế biến ảo mà ra, muốn đi qua, cần phải động thủ đem từng cái phá đi!
Bước này có thể nói là cực kỳ rườm rà.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Thần ngước mắt lên, tại đây trong cấm chế, tốc độ chảy của thời gian cực kỳ chậm, chỉ sợ một ngày ở đây bằng hơn mười ngày thậm chí là hơn một tháng ở thế giới bên ngoài, nếu thời gian đầy đủ, hắn có thể phá vỡ cấm chế này, từ đó cấm đạo tu của hắn cũng có thể tăng theo!
Cấm chế này tuy rằng phức tạp tinh vi, nhưng nó cũng không thể ngăn được ta đi tiếp!
Đôi mắt Tiêu Thần tràn đầy tự tin, từng bước tường bước tiến vào trong hoa viên.
Bước đầu tiên!
Giữa không trung hiện lên hư hảo, thân ảnh Tiêu Thần tại đó dần dần biến mất.
. . . . .
Sắc mặt Thiên Hỏa tử trắng bệch, mười ngón bấm không nhanh lắm, nhưng tốc độ cực kỳ ổn định không ngừng hướng đánh vào trong thạch bích và nói đạo pháp quyết, một phù văn dung nhập vào trong đó, trên thạch bích xuất hiện nhiều dải sóng, hơn nữa phát ra kịch liệt.
Nơi này là dũng đạo cuối cùng , sau khi nhìn lên thạch bích, hắn trầm mặc một lát, một lúc lâu mới phất hiện ra nó là do cầm chế biến ảo mà thành, hơn nữa cực kỳ cao siêu, ngay cả hắn cũng không nắm chắc được mười phần phá giải thành công.
Đôi mi thanh tú của Tử Yên tiên tử nhẹ nhàng nhăn lại, tới gần này thạch bích, mtròng lòng chợt cảm thấy bất an, hình như sau thạch bích đang ẩn chứa một mối nguy nào đó.
Ánh mắt dừng lại trên người Thiên Hỏa tử, nàng mím môi lại, muốn nói gì đó, cuối cùng lại khe khẽ thở dài, đã xông vào được đến đấy, cho dù phía trước có nguy hiểm gì, cũng không thể lùi lại được.
- Tuy rằng không biết tại sao, nhưng tu vi của ta đã đạt đến cảnh giới, có thể xem trước được điềm báo, biết được phía trước rất nguy hiểm, cần cẩn thận một chút, chớ mắc sai lầm.
Trong lòng âm thầm bừng tỉnh, nàng này đưa tay mở chiếc hộp lớn ra, lấy ra một dải lụa màu hồng nhạt tại phía trên vai. Vật ấy tuy rằng nhìn thì rất binh thường, nhưng lại là một pháp bảo thượng hạng, thậm chí còn sản sinh ra thần trí riêng của mình, nó là một trong những pháp bảo mạnh nhất trong tay Tử Yên tiên tử .
Đem vật ấy cầm trong tay, nàng này trong lòng thở nhẹ.
Mà cùng lúc đó, cấm chế rơi không ngớt trên tay Thiên Hỏa tử, màu có thạch bích trước mặt ngày càng nhạt dần đi, dao đô càng phát ra kịch liệt.
- Tiên tử lui về phía sau một chút, muốn phá cấm chế này phải tốn rất nhiều thời gian, tại hạ dùng một ít thủ pháp cực đoan, có lẽ sẽ có phản ứng với cấm chế.
Thiên Hỏa tử sắc mặt cẩn thận, thấp giọng nói.
- Đạo hữu cẩn thận.
Tử Yên tiên tử khẽ gật đầu, khong chút chần chờ, bước liên tục khẽ rời đi, nhẹ nhàng lui về hơn mười trượng.
Thiên Hỏa tử Dư Quang đảo qua, pháp quyết trên tay đánh ra tốc độ nhất thời tăng gấp đôi, giống như gió táp mưa rào, phong cách khác lạ, rất có khí thế. Theo pháp quyết này dung nhập, khí tức của thạch bích đang bình thường nhất thường trở nên cuồng bạo, một cỗ khí tức hồn loạn nháy mắt phát ra.
Tay đánh ra đầy đủ pháp quyết, Thiên Hỏa tử thân ảnh nháy mắt bay ngược lại, đồng thời trong miệng phát một tiếng quát khẽ.
- Bạo!
- Ân? Rốt cục cũng gặp được cấm chế thứ hai.
Lúc này, trong đôi mắt Tiêu Thần đang bình thản đột nhiên lóe sắc, trên người độn quang chớp lên phía trước chừng hơn mười trượng, ánh mắt dừng ở phía trên cấm chế trước mắt, bất quá qua mấy nhịp thở, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười, thấp giọng nói:
- Quả nhiên giống như mình nghĩ, nếu lúc trước mình mạnh mẽ phá hủy cấm chế này, chỉ sợ mình cũng không cách nào nhận ra được sát khí ẩn giấu sau cấm chế này. Bất quá hiện tại muốn phá cấm chế này, cũng cực kỳ đơn giản.
Âm thanh hạ xuống, chỉ thấy hắn đánh một chưởng sâu xuống, trực tiếp đánh vào phía trên cấm chế.
Một ký hiệu ánh trăng chậm rãi hiện lên giữa không trung, giờ phút này thuận theo dung nhập vào cấm chế trong bàn tay, bất quá chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tiêu Thần bình tĩnh thu bàn tay về, từng bước trực tiếp đi xuyên vào trong cấm chế, mà cấm chế cũng không có chút phản ứng nào, cũng không bị phá vỡ, giống như đã bị hắn nắm trong tay.
Phá hủy cấm chế này xong, Tiêu Thần tạm ngừng lại, thoáng suy tư về những thứ mình thu được, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, liên tiếp có tám cấm chế, uy lực mỗi một cấm chế so với cái trước đều mạnh gấp đôi, nhưng Tiêu Thần giờ phút này chỉ cần đem phù văn dung hợp lại, cấm chế liền bị phá hủy, sau đó phần lớn gặp các cấm chế khác, chạm vào phù văn này đều bị phá hủy. Mà trong quá trình phá cấm chế không ngừng, hắn tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm về cầm chế, hơn nữa dần dần còn hiểu đạo lý về nó, chỉ sợ giờ phút này hắn làm cấm đạo tu, dĩ nhiên không kém cấm chế đại sư thông thường!
Hơn nữa bởi vì trên người có phù văn ánh trăng, học tập cấm chế mà nói, tiến triển cực kỳ kinh người!
Đang bước đi không ngừng trên đường bỗng dừng lại, có khi ngộ ra một điều gì đó, Tiêu Thần trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, thỉnh thoảng khoa tay múa chân đánh ra một sổ đạo pháp quyết, cho đến khi có thể lý giải được nghi hoặc trong lòng mới tiếp tục đi tiếp. Thời gian tại đây qua rất nhanh, chớp mắt đã trai qua ba tháng rồi.
Nhưng đối với Tiêu Thần mà nói, hắn không lo lắng về điều đó, giờ phút này tâm trí hắn chỉ chìm đắm vào nhiên cứu cấm chế, cứu mở được thêm một đại tinh môn, là hắn điên cuồng học tập tiếp thu nó, cấm đạo tu tăng với tốc độ điên cuồng làm cũng khiến người khác phải trố mắt ra!
Đi thẳng đến cấm chế cuối cùng, nhìn thấy nó lộng lẫy giống như hoa viên tiên cảnh giữa nhân gian, Tiêu Thần trong lòng chấn động, cuối cùng cũng giật mình tonhr lại từ trong trạng thái điên cuồng học tập.
- Không tốt! Mình chìm đắm vào cấm chế đạo không biết bao lâu rồi, nhưng tính ta chắc chắn không dưới mấy tháng rồi, nếu thân thể của ta đang ở Bất Trụy Động phủ, giờ phút này có lẽ đã được đưa ra ngoài rồi! Mà hiện tại mình vẫn như cũ, chẳng lẽ tách ly hoàn toàn với bên ngoài động phủ sao?
Tiêu Thần nhăn mày lại, trên mặt lộ ra vài phần âm trầm, lúc này này ánh mắt dừng ở hai bên trên vách đá, ngưng không nói, lập tức đồng tử co rút lại, lộ ra vài phần kinh hãi.
- Cấm chế!
Sau một lúc lâu, thần sắc Tiêu Thần mới khôi phục bình thường, đè thấp tiếng quát xuống, nhưng tâm tình vẫn rung động như cũ khó nén lại được.
Nham thạch này, con đường này, thậm chí còn cả không gian nơi đây, đều do ảo ảnh của cấm chế tạo ra! Chẳng qua cấm chế này thực sự quá cao siêu, hóa hư thành thật, đủ để giấu diếm được nguyên thần của tu sĩ Nguyên Anh kỳ dò xét, nếu Tiêu Thần không có cơ duyên đạt được thành tựu nhờ phù văn ánh trăng, phá được nhiều cấm chê trên đường đi, làm cấm đạo tu điên cuồng tăng trưởng, chỉ sợ tuyệt đối không thể nhìn ra dị thường ở nơi này!
Phát hiện ra bản thân đang bị vây trong một cấm chế khổng lồ, Tiêu Thần sắc mặt tự nhiên sẽ không quá tốt, lúc này vô số phù cầm chế điên cuồng hiện lên trong mắt hắn, không ngừng lặp lại việc dung hợp với nhau phân chia biến mất, hắn cũng đang thử phá giải nguồn gốc của cấm chế này!
Sau nửa canh giờ, sắc mặt Tiêu Thần đã sớm tái nhợt, hắc bào đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nhưng hiện tại hắn lại phấn khởi đến tột độ, đôi mắt đen trầm tĩnh tỏa ra thần quang, ánh mắt hiện ra vô số phù văn cấm chế với tốc độ kinh người!
Hô!
Vào thời khắc này, người trước đột nhiên thở ra một ngụm khí độc, hai mắt nhắm lại, thân thể lay động một trận, đó là trực tiếp ngã xuống ngồi khoanh chân.
Bây giờ sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, hình như đang đấu với người kia kịch liệt, bộ dáng đã bị tiêu hao trầm trọng.
Hồi lâu sau, người trước chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt dĩ nhiên đã đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn tái nhợt như trước, nhưng khí tức trong cơ thể cũng đã bình phục. Mặc kệ bị thương rất nặng, nhưng trong mắt Tiêu Thần vẫn lóe lên vẻ hưng phấn, trong miệng liên tục tán thưởng.
- Cấm chế này tuyệt đối xuất thân từ bút tích của cấm đạo tông sư, hơn nữa tu vi đương nhiên siêu việt hơn ta tưởng tượng, khả năng đây là tu sĩ đã đạt cảnh giới Bất trụy!
Lấy cấm đạo tu trước mắt của ta làm tuy rằng không tuy không thể nhìn thấu căn nguyên của cấm chế này, nhưng vẫn phát hiện ra rất nhiều bí ẩn trong đó, cấm chế này có thể thay đổi tốc độ dòng chảy của thời gian!
Sau khi Tiêu Thần nhận thấy được điểm đó, bởi vì tâm thần cự chiến, thiếu chút nữa đã bị cấm chế cắn lại, lúc này mới vội vàng ngồi chữa trị nguyên thần bị tổn thương. Tuy rằng lý giải hoàn toàn cấm chế này, nhưng bằng vào trí nhớ mạnh mẻ Tiêu Thần hoàn toàn phục chế lại bên trong nguyên thần, đợi cho tương lai tu vi đủ sức, nhất định phải phá giải cấm chế này hoàn toàn!
Cấm đạo thần thông, lại là có thể thay đổi được thời gian, như thế thật là ngịch thiên, đủ khiến cho tu sĩ lâm vào điên khùng! Dù sao tu sĩ nghịch thiên mà tu, chướng ngại lớn nhất là giới hạn thọ nguyên, một khi tu vi không thể đột phá, mặc ngươi tài giỏi thế nào, cũng không thể thoát được quy luật của thế gian!
Một khi tương lai Tiêu Thần hoan toàn hiểu được đạo lý của cấm đạo thần thông, không những giải quyết được vấn đề về giới hạn tuổi thọ, thực cũng bơi vậy mà điên cuồng tăng vọt!
Thật lâu lúc sau, thần sắc Tiêu Thần dần dần bình ổn trở lại, nếu không ý niệm phải hắn cứng cỏi vô cùng, đổi lại tu sĩ khác chỉ sợ lúc này đã sớm liều mạng nghiên cứu cấm chế khổng lồ này, nhưng người trước có thể tự hiêu được mình, lấy tu vi thần thông hiện giờ của hắn có lẽ sẽ tồn tại ở đỉnh của nhân gian giới, tuy nhiên nói muốn nắm giữ được cầm chế này, cũng không khác gì kẻ ngốc nói mê! Mặc dù vậy, thông qua không ngừng tham dò tìm tòi cấm chế này, đối với cấm đạo thần thông của hắn cũng sẽ có được lợi ích không nhỏ, do đó không ngừng tăng lên.
- Lấy ta giờ phút này tu vi, tuyệt đối không thể tránh đi trước mặt này thứ chín cấm, muốn tiếp tục đi tới, liền chỉ có thể nghĩ cách đem bài trừ.
Tiêu Thần cau mày lại, những bức tường này tuy rất bình thường, nhưng là do kia cấm chế biến ảo mà ra, nếu mạnh mẽ công kích, chỉ khiến cho cấm chế phản ngược, có thể nháy mắt giết chết hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm than may mắn, may mắn lúc trước đi trên con đường này, không sinh ra ý niệm khác, nếu không bây giờ đã phải nhận một kết cục cực kỳ bi thảm.
Lắc đầu ném những ý nghĩ này đi, Tiêu Thần ánh mắt dừng trên hoa viên lộng lẫy này, miệng cười khổ. Muốn phá giải cấm chế này, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.
Hoa này viên không lớn, bất quá chỉ hơn hai mươi bước là có thể đi qua, nhưng trong hoa viên mỗi một gốc cây thảo, mỗi một đóa hoa, mỗi một tấc đất đều là cấm chế biến ảo mà ra, muốn đi qua, cần phải động thủ đem từng cái phá đi!
Bước này có thể nói là cực kỳ rườm rà.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Thần ngước mắt lên, tại đây trong cấm chế, tốc độ chảy của thời gian cực kỳ chậm, chỉ sợ một ngày ở đây bằng hơn mười ngày thậm chí là hơn một tháng ở thế giới bên ngoài, nếu thời gian đầy đủ, hắn có thể phá vỡ cấm chế này, từ đó cấm đạo tu của hắn cũng có thể tăng theo!
Cấm chế này tuy rằng phức tạp tinh vi, nhưng nó cũng không thể ngăn được ta đi tiếp!
Đôi mắt Tiêu Thần tràn đầy tự tin, từng bước tường bước tiến vào trong hoa viên.
Bước đầu tiên!
Giữa không trung hiện lên hư hảo, thân ảnh Tiêu Thần tại đó dần dần biến mất.
. . . . .
Sắc mặt Thiên Hỏa tử trắng bệch, mười ngón bấm không nhanh lắm, nhưng tốc độ cực kỳ ổn định không ngừng hướng đánh vào trong thạch bích và nói đạo pháp quyết, một phù văn dung nhập vào trong đó, trên thạch bích xuất hiện nhiều dải sóng, hơn nữa phát ra kịch liệt.
Nơi này là dũng đạo cuối cùng , sau khi nhìn lên thạch bích, hắn trầm mặc một lát, một lúc lâu mới phất hiện ra nó là do cầm chế biến ảo mà thành, hơn nữa cực kỳ cao siêu, ngay cả hắn cũng không nắm chắc được mười phần phá giải thành công.
Đôi mi thanh tú của Tử Yên tiên tử nhẹ nhàng nhăn lại, tới gần này thạch bích, mtròng lòng chợt cảm thấy bất an, hình như sau thạch bích đang ẩn chứa một mối nguy nào đó.
Ánh mắt dừng lại trên người Thiên Hỏa tử, nàng mím môi lại, muốn nói gì đó, cuối cùng lại khe khẽ thở dài, đã xông vào được đến đấy, cho dù phía trước có nguy hiểm gì, cũng không thể lùi lại được.
- Tuy rằng không biết tại sao, nhưng tu vi của ta đã đạt đến cảnh giới, có thể xem trước được điềm báo, biết được phía trước rất nguy hiểm, cần cẩn thận một chút, chớ mắc sai lầm.
Trong lòng âm thầm bừng tỉnh, nàng này đưa tay mở chiếc hộp lớn ra, lấy ra một dải lụa màu hồng nhạt tại phía trên vai. Vật ấy tuy rằng nhìn thì rất binh thường, nhưng lại là một pháp bảo thượng hạng, thậm chí còn sản sinh ra thần trí riêng của mình, nó là một trong những pháp bảo mạnh nhất trong tay Tử Yên tiên tử .
Đem vật ấy cầm trong tay, nàng này trong lòng thở nhẹ.
Mà cùng lúc đó, cấm chế rơi không ngớt trên tay Thiên Hỏa tử, màu có thạch bích trước mặt ngày càng nhạt dần đi, dao đô càng phát ra kịch liệt.
- Tiên tử lui về phía sau một chút, muốn phá cấm chế này phải tốn rất nhiều thời gian, tại hạ dùng một ít thủ pháp cực đoan, có lẽ sẽ có phản ứng với cấm chế.
Thiên Hỏa tử sắc mặt cẩn thận, thấp giọng nói.
- Đạo hữu cẩn thận.
Tử Yên tiên tử khẽ gật đầu, khong chút chần chờ, bước liên tục khẽ rời đi, nhẹ nhàng lui về hơn mười trượng.
Thiên Hỏa tử Dư Quang đảo qua, pháp quyết trên tay đánh ra tốc độ nhất thời tăng gấp đôi, giống như gió táp mưa rào, phong cách khác lạ, rất có khí thế. Theo pháp quyết này dung nhập, khí tức của thạch bích đang bình thường nhất thường trở nên cuồng bạo, một cỗ khí tức hồn loạn nháy mắt phát ra.
Tay đánh ra đầy đủ pháp quyết, Thiên Hỏa tử thân ảnh nháy mắt bay ngược lại, đồng thời trong miệng phát một tiếng quát khẽ.
- Bạo!
Tác giả :
Thực Đường Bao Tử