Truyện Đạo Văn Hại Chết Người
Chương 3
Fandom Lạc Tông.
Ý cũng như tên, là hội fans cp của diễn viên nổi tiếng – Từ Khâu Lạc và người bạn thân nhiều năm cũng trong giới kiêm diễn viên nổi tiếng – Hứa Tông.
Về cặp đôi này thì là do hồi mới ra mắt, hai chàng diễn viên đã cùng đóng một bộ phim cổ trang. Bộ phim cũng đã qua vài năm rồi, hồi ấy là thời kỳ Internet không phát triển lắm, nhưng khi phát sóng cũng khá là hot. Kết quả là hai năm trở lại đây khi weibo dấy lên phong trào nhớ về những chuyện xưa nên lại được cư dân mạng lật lại để thưởng thức tỉ mỉ.
Bởi vậy mà fandom Lạc Tông nổi như cồn một thời gian.
Bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng không thể muôn hình vạn trạng hơn việc fans theo đuổi ngôi sao cả, khi đã có fandom Lạc Tông thì ắt sẽ có vô số fandom Lạc X khác, mà fandom đáng sợ nhất, cũng là fandom duy nhất trong số đó khiến fandom Lạc Tông lờ mờ thấy nguy cơ là fandom Lạc Doanh.
Cùng một lý do nhưng không đẩy chung một thuyền, fandom Lạc Doanh là tên gọi cho các fans cp của diễn viên nổi tiếng – Từ Khâu Lạc và ngôi sao cũng đang nổi – Phương Doanh.
Giờ hãy hồi tưởng lại chuyện trước đây chút nhé.
Thật ra số lần Từ Khâu Lạc và Phương Doanh xuất hiện cạnh nhau không được xem là nhiều, nhưng cặp này có thể hot đến vậy thì nguyên nhân thứ nhất là vì trí tưởng tượng bay cao bay xa của biên tập viên đại thần, quả thật là một tay cân cả đám. Trước tiên chưa cần kể đến cặp này đã xuất hiện tung hoành ngang dọc như thế nào thì tục ngữ đã nói rất đúng, rằng một núi không thể chứa hai hổ.
Vì thế mà Phương Doanh đắc tội với cả một đám fangirls dù chẳng hiểu mô tê là tại sao, trong số đó có một người có sức ảnh hưởng rất lớn, chính là tác giả đại thần fandom Lạc Tông với hơn mười lăm vạn fans weibo, Đại Hoàng Qua thái thái.
Sau khi tương tác với Đại Hoàng Qua, Phương Doanh lòi đuôi không ngừng nghỉ, lần cuối cùng lòi đuôi là vì bug của Sina, Đại Hoàng Qua khuyên cậu hãy tự thú, rồi thì clone của Phương Doanh không hề online suốt nửa tháng trời.
Không phải cậu cố ý gì cả, mà là vốn dĩ ban đầu Phương Doanh không nghĩ ra đối sách nào nên cậu thật sự không dám đăng nhập để đi đối mặt với lời gào thét của thái thái.
Sau đó thì cậu lại có lòng mà không đủ thời gian, không online được.
Bộ phim hai nam chính mà Phương Doanh và Từ Khâu Lạc đóng tên là “Tam Sát”, là một bộ phim hình sự trinh thám, phải diễn nhiều động tác. Từ khi quay phim, cổ tay Phương Doanh đã từng bị tổn thương rất nghiêm trọng. Lúc đó vì không để kéo dài tiến độ nên cậu cố gắng chịu đựng quay phim cả ngày trời, kết quả là đến ngày hôm sau, tay đã sưng phù lên hết. Có lẽ là vì lần ấy bị thương mà không chăm sóc thỏa đáng nên sau này cổ tay của cậu đã “quý giá” không chịu nổi, gập tay quá mạnh sẽ dễ bị trật khớp.
Khi “Tam Sát” phát sóng thì rất hot, ông chủ và các nhà đầu tư lớn ai nấy đều là nhân tài, đều là những cái đầu linh hoạt về mặt tiền bạc và có địa vị cao, cho nên Phương Doanh và Từ Khâu Lạc lại nhanh chóng vui vẻ hội ngộ.
Từ Khâu Lạc vui lắm.
Phương Doanh thì nửa vui nửa buồn. Vui là vì lại có thể cạnh tranh hợp tác với thần tượng, buồn là vì lần này chỉ có hai người bọn cậu hợp tác với nhau, không có Hứa Tông nên Phương Doanh mất luôn tư cách tham gia “Hiện trường thuyền tui chèo phát kẹo” với cự ly gần.
Thế là Phương Doanh hơi u buồn.
Vì u buồn nên cậu hơi nhạy cảm, mà khi cậu nhạy cảm cái thì lại phát hiện ra dạo này thần tượng hơi là lạ.
Phương Doanh phát hiện ra rằng, hình như càng ngày Từ Khâu Lạc càng thích trả lời cậu. Nếu là đối thoại đời thường thì cũng tạm, nhưng Từ Khâu Lạc lại thuộc kiểu không có gì để nói thì kiếm chuyện mà nói. Ví dụ như lúc ăn một bữa cơm cùng nhau, Từ Khâu Lạc cũng phải nói với cậu: “Cảm thấy em là một người nhỏ xíu vậy mà không ngờ lại ăn được hai hộp cơm đó, ha ha.”
Phương Doanh thật sự méo hiểu chuyện này thì có gì tốt mà “Ha ha”!!!!
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, rồi suy tất cả về hướng Từ Khâu Lạc thiếu sự tương tác với Hứa Tông khiến cậu hơi hoảng.
Vậy nên vào lúc rảnh rỗi khi quay phim, Phương Doanh cấp tốc gửi wechat cho Hứa Tông: Anh Tông ới ời QAQ Mau đến thăm ban đi ạ.
Hứa Tông trả lời rất nhanh: Sao vậy?
Phương Doanh còn chưa kịp lựa lời thì Hứa Tông đã nói tiếp: Được.
Phương Doanh: Σ(|||▽|||)
Theo đuổi thần tượng ngọt ngào ghê!
Ngày ấy Hứa Tông không đến thăm ban được, mà trái lại là phải để anh ta thăm bệnh.
Thật ra thì cũng khá là sa mạc lời, vụ này thì Phương Doanh không biết có được xem là tai nạn lao động hay không nữa. Hôm đó Hứa Tông nghe người trong tổ kể lể, bảo là đã kết thúc công việc cả rồi, nhân viên đang thu dọn đạo cụ ở chỗ kia, còn Từ Khâu Lạc thì tóm lấy Phương Doanh hình như là muốn nói gì đó. Thế là nhân viên đi ngay sau lưng Phương Doanh định đi vòng lại thì bị vấp dây thừng, cái thùng gỗ to dờ lờ trong tay cậu ta bay đến chỗ Phương Doanh.
Người đầu tiên trông thấy là Từ Khâu Lạc, và người kịp phản ứng đầu tiên cũng là anh. Ngay lúc mọi người hãy còn im như thóc thì cũng chỉ có Từ Khâu Lạc sải bước, xông lên nắm lấy bờ vai cậu rồi bẻ sang hướng khác, còn chính Từ Khâu Lạc thì tự lấy tấm lưng của mình để đón nhận “Tai nạn bất ngờ” này.
Song, Phương Doanh cũng tự nhận mình không phải một kẻ nhu nhược, không chỉ có đầu óc tốt mà bản lĩnh của cậu cũng có thể được gọi là một tiểu vương tử nhanh nhẹn. Cậu vươn một bàn tay ra theo bản năng, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp”.
Phương Doanh: A a a a a a a a a a a a Má ơi cái quần què gì đây!!!!!!!!! Nếu biết sớm thì đã không cản lại rồi!!!! Ông đau quá đi a a a a a a a a!!!!!!!!! 120!!! Mau gọi 120!!! Anh Lạc ơi cứu em!!!!!!
(*120 là số điện thoại cấp cứu =)))
Thương gân động cốt một trăm ngày, Phương Doanh lấy lý do trật khớp một cách hoàn mỹ như vậy để được phê chuẩn mười ngày nghỉ dài hạn, đạo diễn quyết định quay phần diễn của Từ Khâu Lạc trước.
Phương Doanh cứ thấy mình làm liên lụy đến cả thần tượng nên rất xấu hổ, đương lưỡng lự không biết phải giải thích làm sao mới ổn mà không hề biết vì chưa kịp cứu mạng một con cún như cậu mà nội tâm anh Lạc của cậu càng buồn rầu hơn nữa.
Ngày hôm đó Từ Khâu Lạc ra quyết định luôn: “Mấy ngày Tiểu Doanh nghỉ ngơi thì để tôi qua ở cùng em ấy!”
Phương Doanh:?
Người đại diện của cả hai:?
Từ Khâu Lạc còn bồi thêm một câu: “Dù gì thì cũng vì cứu tôi mà Tiểu Doanh mới bị thương ở tay, nếu sau này cậu ấy không thể đóng phim được nữa thì phải làm sao!”
Người đại diện của Từ Khâu Lạc:?
Phương Doanh ngăn cản: “Anh Lạc, anh lo xa quá rồi, chưa nói đến việc sau này em không thể đóng phim được thì em cũng không cần nằm viện gì đâu. Với cả trong nhà cũng có dì chăm sóc cho em…”
Từ Khâu Lạc nhíu mày cắt lời cậu: “Im miệng! Anh là vì giám sát em chữa thương cho tốt!”
Phương Doanh: Ծ‸Ծ
Thấy thần tượng mình quả quyết và nghiêm túc như vậy, một Phương Doanh nho nhỏ như cậu thì nào có năng lực để phản kháng éo gì!
Duy chỉ có thể cầu nguyện mấy ngày tới đây, đám phóng viên hóng hớt kia bớt đồn bóng đồn gió này nọ, nghìn lần vạn lần đừng cắm một lưỡi dao vào Đại Hoàng Qua thái thái của cậu nhá! Cậu vẫn còn muốn đọc truyện thái thái cập nhật cơ a a a a a a a a a a a a!!!
Từ Khâu Lạc nói được thì làm được. Quả nhiên trong những ngày đó, cứ hễ xong việc là anh đến thẳng nhà Phương Doanh. Anh không biết cắm cơm, cũng không biết nấu ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Doanh mọi lúc mọi nơi, đến cả khi đi về cũng dặn dò cậu, kiểu như “Ngủ nhiều chút, đừng chơi điện thoại nữa”.
Tất nhiên Phương Doanh rất chi là nghe lời trước mặt thần tượng, ngẩng đầu mỉm cười với vẻ ngây ngô rồi ngoan ngoãn đáp ba lần: “Vâng, vâng, em biết rồi ạ.”
Từ Khâu Lạc hài lòng không chịu nổi, vò tóc cậu một lát rồi mới đi về. Anh không hề biết một thần tượng như mình, chân trước vừa bước ra khỏi cửa, Phương Doanh ở phía sau lưng đã lấy điện thoại ra đăng nhập vào tieba, tải bộ mới của Đại Hoàng Qua xuống.
Dạo này Đại Hoàng Qua mới mở một cái hố Lạc Tông mới, thuộc loại cổ trang, cẩu huyết và ngược. Từ Khâu Lạc là một đại hiệp chính đạo, Hứa Tông là một kẻ tiểu nhân xu nịnh. Hai người với hai thân phận trái ngược nhau, vậy mà lại yêu nhau đến mức chết đi sống lại, đau đớn đến nỗi không thể nào chịu nổi. Hai ngày nay hình như tâm trạng của Đại Hoàng Qua không tốt, viết ngược vê lờ.
“Hứa Tông cầm kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Từ Khâu Lạc, hỏi hắn, “Hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có yêu ta hay không?”
Từ Khâu Lạc đứng bên bờ vách núi chỉ đành cười khổ, Hứa Tông không hề để ý đến chuyện hắn luôn lùi chân về phía sau, mãi đến khi Từ Khâu Lạc mở miệng, Hứa Tông lại không nghe thấy tiếng gì nữa cả, bởi Từ Khâu Lạc đã tự đẩy mình vào bước đường cùng mất rồi.”
Hứa Tông không nghe được, song Phương Doanh vẫn biết Từ Khâu Lạc đã nói gì.
Hắn nói: “Tạm biệt, A Tông.”
Phương Doanh đọc mà nước mắt nước mũi tuôn trào, cầm điện thoại gào khóc, khóc mãi khóc hoài đến độ khóc nấc lên cả. Một bên tay của cậu treo lên vì bị thương, chỉ còn một bên tay lành lặn để cầm điện thoại, vì vậy mà nước mắt rơi hết xuống chăn. Mà nước mắt còn chấp nhận được, chứ nước mũi thì không nhá. Ngay khi cậu đang đíp, nước mũi cũng dính hết lên cả chăn thì Từ Khâu Lạc đẩy cửa vào.
Từ Khâu Lạc: ⊙ω⊙
Phương Doanh: “d(ŐдŐ๑)
Từ Khâu Lạc: “Sao lại khóc đến thế này?”
Phương Doanh: “A a a a a a a a a a Sao anh lại về… Hức!”
(*Mình không biết dùng từ gì để thể hiện tiếng nấc nên để là “Hức” =)) Ai có cách gì khác hãy bảo mình nhớ.)
Cả hai đều là diễn viên, thời gian tan tầm chưa từng cố định bao giờ nên đây là một câu hỏi ngu ngốc, Từ Khâu Lạc lựa chọn là không đáp lại. Anh nhấc chân định bước đến thì nghe Phương Doanh hét lên: “Không được! Mong Từ đại hiệp dưới chân lưu tình! Hức!”
Từ Khâu Lạc:?
Phương Doanh hoảng hốt tắt màn hình, dắt điện thoại vào túi quần, lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên, hít mũi, gào to: “Hay quá! Hức! Anh Lạc mau tới đây đi! Hức! Mau lau nước mũi hộ em với! Chảy ra hết cả rồi, em khó chịu lắm! Hức!”
Từ Khâu Lạc vội vàng kéo giấy ăn ra, đặt lên mũi giúp cậu. Phương Doanh với đôi mắt sưng như quả đào vừa tha hồ hết “Sụt sịt” vừa thỏa thê nấc cụt, Từ Khâu Lạc nhìn không nổi nữa, bèn rút tờ giấy khác khẽ đặt lên mắt cậu, động tác anh nhẹ nhàng khôn cùng. Song, Phương Doanh lại không hề có cái cảm giác tuyệt diệu khi ngay giây phút này đây, thần tượng đang ngồi trên giường mình và dịu dàng lau nước mắt cho mình đâu nhá.
Đầu óc cậu ngập tràn cảnh cuối trong sách khi Từ Khâu Lạc nhảy xuống vực. Cậu nhớ mang máng đến bộ phim “Tam Sát” mà bọn cậu cùng đóng hãy còn đang phát sóng rất hot, hôm nay vừa khéo chiếu đến cảnh Hứa Tông và Từ Khâu Lạc đứng bên vách đá, cũng là đoạn Hứa Tông kết thúc vai diễn.
Cậu bèn nói: “Anh Lạc, hức… Tối nay anh rảnh không? Ngồi xem ti vi với em nhé? Hức…”
Từ Khâu Lạc nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là vội gật đầu, “Được, vậy em phải nói với anh tại sao lại đột ngột khóc đến mức như thế?”
Phương Doanh hãy còn trẻ, thật ra nghiêm khắc mà nói thì cậu được xem là một trong các diễn viên xuất sắc so với những người đồng trang lứa. Nhưng người xem luôn đối xử với những diễn viên trẻ rất khắc nghiệt, Phương Doanh lại là một diễn viên đổi nghề từ ca sĩ, từ trước đến nay luôn chịu tai tiếng không ngừng, số người anti cậu có thể ôm trọn cả Hoành Điếm những mười lăm vòng. Từ Khâu Lạc cũng là một diễn viên. Anh biết ảnh hưởng của dư luận đến diễn viên là nhiều hơn cả, hôm nay lại thấy Phương Doanh như thế này là biết chắc hẳn cậu đã bị ai đó đặt điều, nỗi đau đớn thể xác cộng thêm sự đả kích về mặt tinh thần này khiến Phương Doanh kìm lòng không đặng mà bật khóc.
Từ Khâu Lạc hãy còn âm thầm suy nghĩ xem nên an ủi Phương Doanh như thế nào thì thấy Phương Doanh nhìn anh với vẻ ấp a ấp úng, không hiểu sao cậu lại đỏ mặt, “Ừm” mãi mới lí nhí đáp nhanh như cắt: “Đọc tiểu thuyết ạ!”
Từ Khâu Lạc: Hở???????
Cái quần què gì vậy???????
Anh lập tức nhớ đến chuyện mấy tháng trước, anh đã đọc được bộ H văn trên điện thoại của Phương Doanh.
Là cái bộ “Từ Khâu Lạc luồn tay vào trong quần của Phương Doanh, sau đó bắt đầu vuốt lên vuốt xuống. Đôi mắt Phương Doanh ngấn lệ, khẽ ngâm nga theo cái tay đang lên xuống của Từ Khâu Lạc”.
Từ Khâu Lạc nổi giận ngay tắp lự, đá cửa đi luôn: “Mỗi ngày em bớt đọc mấy loại linh tinh này đi được không!! Em muốn làm gì với anh thì cứ nói thẳng ra!!!!!”
Ủa gì dị????????
Nói gì cơ????????????????
Em có đọc H văn đâu… Không cho người ta đọc cả cp thanh thủy văn nữa cơ á…
Phương Doanh ấm ức muốn chết: Ծ‸Ծ
Từ Khâu Lạc đi mất rồi, Phương Doanh tiếp tục đọc hết cả bộ, ấy vậy mà Đại Hoàng Qua vẫn chưa viết xong, đây lại là một cái hố. Thái thái sao vậy!! Lúc này Phương Doanh mới chợt nhớ ra đã nửa tháng nay cậu không onl nick clone, ngay sau đó cậu lại nhớ đến cái tin nhắn riêng mà mình quăng một cú “seen” cho Đại Hoàng Qua là khi cô khuyên cậu đi tự thú.
Tự thú…
Tự thú!!!!!!!!!!!
A a a a a a a a!!!! Tự thú cái quần!!!
Uổng cho một người tự xưng là tiểu vương tử trí nhớ tốt như Phương Doanh đây, thế mà lại quên béng chuyện này cmnl!!!!
Vào cái ngày tay Phương Doanh bị thương leo lên hot search thì chuyện nghỉ ngơi mười ngày cũng không giấu nổi đám phóng viên hóng hớt. Trước đấy Phương Doanh đã từng lòi đuôi rất nhiều lần ngay trước mặt Đại Hoàng Qua, sự kiện ảnh chụp lần cuối đó thì không được xem là lòi đuôi nữa mà là kết án công khai cmnr, Phương Doanh cũng không muốn nhớ lại làm quái gì nữa!!!
Bằng chừng đó dấu hiệu khả nghi, lại thêm lần này tay cậu bị thương, nick chính hay clone cũng đều ngừng cập nhật…
Phương Doanh đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Tèo cmnr!
Chỉ cần Đại Hoàng Qua không phải một tên óc heo thì không chừng đã đoán ra cậu là Phương Doanh!
Là cái tên Phương Bạch Liên không biết xấu hổ kia!
Phương Doanh càng nghĩ càng rén, vội vàng đăng nhập vào clone rồi nhấn vào hộp tin nhắn riêng, quả nhiên có tới mười lăm tin nhắn chưa đọc từ Đại Hoàng Qua. Phương Doanh nhìn con số 15 kia, tim cậu đập “Thình thịch” phát hoảng!
Cậu nghĩ, nếu thái thái biết được người xưng chị gọi em cả ngày lẫn đêm với mình lại là Phương Doanh khiến cô mắc ói kia thì chắc từ nay về sau, Phương Doanh sẽ chẳng thể nào chung lối nữa rồi!
Rồi cậu sẽ lập tức táng thân ở giới giải trí mất!
Mí mắt phải của Phương Doanh giật kinh hồn, dường như cậu đã thấy một bài viết trên zhihu(*) “Đánh giá việc ngôi sao hót hòn họt Phương Doanh ngụy trang thành đồng râm fan cp của Từ Khâu Lạc và Hứa Tông như thế nào?”
(*Zhihu là một trang mạng hỏi đáp của Trung Quốc, đại loại như trang hỏi đáp của Yahoo ấy.)
Phía trên cùng có một bình luận leo top được 6,3 vạn lượt likes.
“Cảm ơn đã mời, bốn chữ thôi, đồ thối tha éo biết xấu hổ.”
Và cả bài đăng trên hội hóng drama(*) nữa: “Vãi lúa!! Drama cực cực cực cực cực lớn của Phương Bạch Liên, các chụy em biết chưa dị?!!!”
(*Đại khái tại douban có một group chuyên hóng drama/thị phi các thứ.)
Bên dưới là những bình luận: “Đồ thối tha éo biết xấu hổ Phương Doanh đó dám cả gan lừa gạt đại thần số một của fandom Lạc Tông!”
“Bình thường Phương Doanh mặt dày ôm đùi Từ Khâu Lạc đã đành, lại còn chơi cả ngụy trang thành fan cp lẻn vào quân địch với ý đồ mượn sức mạnh của đại thần quân địch để quấy rối quân tâm, rã rời doanh địch!”
“Có phải lần đầu Phương Bạch Liên làm chuyện này đâu, tên đó còn la liếm cả Hứa Tông luôn kìa!”
“Phương Bạch Liên rút khỏi giới giải trí đi!!!!!!”
Phương Doanh phát hoảng: A a a a a a a a a a Tôi không muốn thế đâu!!!! Rời khỏi giới giải trí là chuyện nhỏ, chứ sau này không bao giờ được hợp tác với hai thần tượng, không được đút kẹo có một không hai ở khoảng cách gần như vậy mới là chuyện lớn á á á á á á á á á á á á á á!
Phương Doanh rưng rưng gửi wechat cho Từ Khâu Lạc: Anh Lạc, nếu em rời khỏi giới giải trí thì anh sẽ quên em mất ư?
Từ Khâu Lạc trả lời sau một giây: ?
Sau đó lại gửi tin nhắn thoại ngay tức khắc: “Em nói gì vậy, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ anh đang ở siêu thị với dì, sẽ quay lại ngay thôi, đợi anh.”
Tiếp đó nữa vẫn là một tin nhắn thoại, chỉ có bốn chữ: “Sẽ không quên em.”
Giọng nói của Từ Khâu Lạc hơi mất ổn định, song vẫn hay đến thế. Phương Doanh áp vào tai nghe tận hai lần mới bình tĩnh lại được.
Vừa lúc ấy weibo cũng nhận được thông báo, Đại Hoàng Qua thái thái lại gửi một tin nhắn riêng đến. Phương Doanh nhìn thanh thông báo, nhưng tin nhắn này quá dài nên những gì có thể trông thấy được chỉ có “A a a a a a” nên Phương Doanh không mở ra, nhất quyết không đọc cả tin nhắn.
Người ta bảo mèo có chín mạng, song cũng có loại nhoáng cái đã chết ngay.
Đó là loại hay tò mò nhất.
Và Phương Doanh cảm thấy mình là loại mèo ấy.
Ở phía dưới chuỗi “A a a a a a” của Đại Hoàng Qua là: Lạc Tông ới, đã là ngày thứ năm rồi, sao cô vẫn chưa onl?
Đôi khi sự đời khó đoán như vậy đấy, Đại Hoàng Qua đúng là một tên óc heo.
Trong đầu cô chẳng hề có cái khái niệm “Lạc Ấy Ấy Tông Rồi = Phương Doanh” tí nào cả.
Có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Giờ phút này đây, Phương Doanh đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu đang gõ bốn chữ “Tôi onl rồi đây” thì Đại Hoàng Qua đã gửi mấy câu hỏi thăm.
Đại Hoàng Qua: Chời má!! Cô vào nhà thật đấy à???? Sao cô lại ngu ngốc vậy chứ, Phương Doanh có báo cảnh sát không hu hu hu!
Phương Doanh lại xóa dòng “Tôi onl rồi đây”, rồi trả lời theo cảm xúc thực tế: …
Đại Hoàng Qua: !!! Cô không sao chứ??
Phương Doanh: Không sao Σ(|||▽|||)
Đại Hoàng Qua: Sao cô lại không sao được???????? Cô đã vào hẳn nhà của tên Phương Doanh kia rồi cơ mà hu hu hu, cô làm tôi sợ chết đi được hu hu hu
Phương Doanh hít sâu một hơi, trấn an cô: Thật ra chuyện tôi vào nhà anh ta sẽ chẳng bao giờ bị làm sao cả, bởi vì… Tôi là bảo an của Phương Doanh.
Đại Hoàng Qua: ?
Đại Hoàng Qua: Hở?????????
Đại Hoàng Qua: Vậy tên thật của cậu là gì?
Phương Doanh trả lời rất nhanh: Phương Hoài.
Đại Hoàng Qua ngạc nhiên: Úi địu má cậu cũng họ Phương?
Phương Doanh đã phi lao thì phải đâm theo lao, giờ phút này đây đã nói dối thành tinh mất rồi, không thể không đáp: Đúng thế.
Cậu bảo với Đại Hoàng Qua: Nói thế nào nhỉ, tôi làm một bảo an, còn có cả mối quan hệ họ hàng gần.
Phương Doanh đáp rất trơn tru, sáng tác ngay một câu chuyện cẩu huyết mà tui cũng không viết ra được, tầm một nghìn tám trăm chữ, tóm gọn lại là để biểu đạt một chuyện: Ba của cậu là chú ruột của Phương Doanh.
Đại Hoàng Qua khá là cẩn thận hỏi cậu: Có quan hệ thân thích như vậy mà cậu còn ghét Phương Doanh à?
Lúc này tính ưu việt của một người làm diễn viên như Phương Doanh được bộc lộ ra, trừ việc động não còn nhanh hơn cả lời kịch bản phim huyền nghi(*), giờ đây cậu đã phát huy bao tố dưỡng của một diễn viên đến điểm cực hạn.
(*Phim huyền nghi – 悬疑剧: Theo mình tra được qua baidu thì là một thể loại phim hút người xem trẻ, bởi tiết tấu, diễn biến của nó thay đổi xoành xoạch, mới mẻ, làm người xem nhập tâm, có những plot twist và cũng có tính logic lẫn trinh thám.)
Cậu đáp: Phương Doanh lớn hơn tôi nên từ nhỏ đã hay bắt nạt tôi, hồi còn bé từng đoạt rất nhiều đồ của tôi, nên tôi đã không ưa anh ta từ nhỏ rồi. Tôi là em họ mà anh ta không cho tôi làm trợ lý, chỉ cho tôi làm một bảo an nho nhỏ!
Đại Hoàng Qua nổi cáu: Ác vl! Đúng là một bông sen lòng dạ hiểm độc!
Phương Doanh: Ừm (//∇//)
Người ta bảo tung ra một câu nói dối thì sẽ dùng vô số lời dối lừa khác để bao che. Phương Doanh cũng biết rằng vì để được đọc truyện thái thái viết mà cậu đã làm chuyện có thể nói là đi ngược với lương tâm rồi. Cậu thật sự thẹn trong lòng, vì thế lại muốn cho Đại Hoàng Qua chút phúc lợi.
Cơ mà cậu thì có phúc lợi gì để tặng cho thái thái đây? Sự tồn tại của Phương Doanh chính chủ đã là nỗi đáng ghét lớn nhất đối với thái thái mất rồi.
Ảnh có chữ ký của cậu, cốc của cậu, quần áo của cậu, đồ riêng tư của cậu, cái gì cần có cũng có hết cả, nhưng thái thái người ta lại không hề thấy hiếm lạ gì!
Phương Doanh buồn rầu quá trời quá đất. Vào đúng lúc này đây, Từ Khâu Lạc đã đi siêu thị về, Phương Doanh nghe thấy anh đang nói truyện với dì ở bên ngoài.
Đột nhiên Phương Doanh nảy ra một ý. Cậu nói với Đại Hoàng Qua: Cô biết gì chưa? Sáng nay tôi nhìn thấy trong thùng rác của Phương Doanh có một tấm ảnh Lạc Tông chụp chung đấy. Vậy mà anh ta lại vứt nó đi.
Quả nhiên Đại Hoàng Qua kích động hẳn: Phương Doanh chen chân không nổi, thế mà còn ghen tị đến mức này à, có thể nói là max độc ác!
Phương Doanh âm thầm “Có cái đ*o ấy” trong lòng, nhưng cũng chỉ đành ứng phó cho có lệ: Ừ!
Đại Hoàng Qua còn nói tiếp: Loại hành vi tiểu nhân này khiến người ta mắc ói thật đấy, chụy em đồng râm chúng ta nhất định phải ngăn cản Phương Doanh làm chuyện đó! Tiểu Hoài, cậu đã vứt tấm ảnh đó đi chưa???
Phương Doanh chưa từng gặp một Đại Hoàng Qua với ngôn từ chính nghĩa và nghiêm túc đến vậy.
Cậu lơ ngơ trả lời: Chưa.
Đại Hoàng Qua: Rất tốt, tôi sẽ đưa cho cậu một địa chỉ ngay lập tức, cậu gửi bưu điện đến nhà tôi, tôi sẽ giữ chứng cứ này.
Đôi lời của editor:
Ban đầu khi Phương Doanh chưa bịa ra câu chuyện em họ thì mình nghĩ là Đại Hoàng Qua cũng chỉ tưởng đó là một cô gái, nên khi dùng từ ở chương trước có “em gái”. Nhưng sau khi biết là bảo an thì lại chuyển sang “cậu” vì lúc này là biết con trai rồi. Thực ra tác giả không miêu tả quá kĩ quá trình cả hai tương tác nên mình cũng không rõ Đại Hoàng Qua đã biết cái clone đó là con gái hay con trai hay chưa, chỉ có thể đoán từ cách dùng từ thôi á.
Ý cũng như tên, là hội fans cp của diễn viên nổi tiếng – Từ Khâu Lạc và người bạn thân nhiều năm cũng trong giới kiêm diễn viên nổi tiếng – Hứa Tông.
Về cặp đôi này thì là do hồi mới ra mắt, hai chàng diễn viên đã cùng đóng một bộ phim cổ trang. Bộ phim cũng đã qua vài năm rồi, hồi ấy là thời kỳ Internet không phát triển lắm, nhưng khi phát sóng cũng khá là hot. Kết quả là hai năm trở lại đây khi weibo dấy lên phong trào nhớ về những chuyện xưa nên lại được cư dân mạng lật lại để thưởng thức tỉ mỉ.
Bởi vậy mà fandom Lạc Tông nổi như cồn một thời gian.
Bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng không thể muôn hình vạn trạng hơn việc fans theo đuổi ngôi sao cả, khi đã có fandom Lạc Tông thì ắt sẽ có vô số fandom Lạc X khác, mà fandom đáng sợ nhất, cũng là fandom duy nhất trong số đó khiến fandom Lạc Tông lờ mờ thấy nguy cơ là fandom Lạc Doanh.
Cùng một lý do nhưng không đẩy chung một thuyền, fandom Lạc Doanh là tên gọi cho các fans cp của diễn viên nổi tiếng – Từ Khâu Lạc và ngôi sao cũng đang nổi – Phương Doanh.
Giờ hãy hồi tưởng lại chuyện trước đây chút nhé.
Thật ra số lần Từ Khâu Lạc và Phương Doanh xuất hiện cạnh nhau không được xem là nhiều, nhưng cặp này có thể hot đến vậy thì nguyên nhân thứ nhất là vì trí tưởng tượng bay cao bay xa của biên tập viên đại thần, quả thật là một tay cân cả đám. Trước tiên chưa cần kể đến cặp này đã xuất hiện tung hoành ngang dọc như thế nào thì tục ngữ đã nói rất đúng, rằng một núi không thể chứa hai hổ.
Vì thế mà Phương Doanh đắc tội với cả một đám fangirls dù chẳng hiểu mô tê là tại sao, trong số đó có một người có sức ảnh hưởng rất lớn, chính là tác giả đại thần fandom Lạc Tông với hơn mười lăm vạn fans weibo, Đại Hoàng Qua thái thái.
Sau khi tương tác với Đại Hoàng Qua, Phương Doanh lòi đuôi không ngừng nghỉ, lần cuối cùng lòi đuôi là vì bug của Sina, Đại Hoàng Qua khuyên cậu hãy tự thú, rồi thì clone của Phương Doanh không hề online suốt nửa tháng trời.
Không phải cậu cố ý gì cả, mà là vốn dĩ ban đầu Phương Doanh không nghĩ ra đối sách nào nên cậu thật sự không dám đăng nhập để đi đối mặt với lời gào thét của thái thái.
Sau đó thì cậu lại có lòng mà không đủ thời gian, không online được.
Bộ phim hai nam chính mà Phương Doanh và Từ Khâu Lạc đóng tên là “Tam Sát”, là một bộ phim hình sự trinh thám, phải diễn nhiều động tác. Từ khi quay phim, cổ tay Phương Doanh đã từng bị tổn thương rất nghiêm trọng. Lúc đó vì không để kéo dài tiến độ nên cậu cố gắng chịu đựng quay phim cả ngày trời, kết quả là đến ngày hôm sau, tay đã sưng phù lên hết. Có lẽ là vì lần ấy bị thương mà không chăm sóc thỏa đáng nên sau này cổ tay của cậu đã “quý giá” không chịu nổi, gập tay quá mạnh sẽ dễ bị trật khớp.
Khi “Tam Sát” phát sóng thì rất hot, ông chủ và các nhà đầu tư lớn ai nấy đều là nhân tài, đều là những cái đầu linh hoạt về mặt tiền bạc và có địa vị cao, cho nên Phương Doanh và Từ Khâu Lạc lại nhanh chóng vui vẻ hội ngộ.
Từ Khâu Lạc vui lắm.
Phương Doanh thì nửa vui nửa buồn. Vui là vì lại có thể cạnh tranh hợp tác với thần tượng, buồn là vì lần này chỉ có hai người bọn cậu hợp tác với nhau, không có Hứa Tông nên Phương Doanh mất luôn tư cách tham gia “Hiện trường thuyền tui chèo phát kẹo” với cự ly gần.
Thế là Phương Doanh hơi u buồn.
Vì u buồn nên cậu hơi nhạy cảm, mà khi cậu nhạy cảm cái thì lại phát hiện ra dạo này thần tượng hơi là lạ.
Phương Doanh phát hiện ra rằng, hình như càng ngày Từ Khâu Lạc càng thích trả lời cậu. Nếu là đối thoại đời thường thì cũng tạm, nhưng Từ Khâu Lạc lại thuộc kiểu không có gì để nói thì kiếm chuyện mà nói. Ví dụ như lúc ăn một bữa cơm cùng nhau, Từ Khâu Lạc cũng phải nói với cậu: “Cảm thấy em là một người nhỏ xíu vậy mà không ngờ lại ăn được hai hộp cơm đó, ha ha.”
Phương Doanh thật sự méo hiểu chuyện này thì có gì tốt mà “Ha ha”!!!!
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, rồi suy tất cả về hướng Từ Khâu Lạc thiếu sự tương tác với Hứa Tông khiến cậu hơi hoảng.
Vậy nên vào lúc rảnh rỗi khi quay phim, Phương Doanh cấp tốc gửi wechat cho Hứa Tông: Anh Tông ới ời QAQ Mau đến thăm ban đi ạ.
Hứa Tông trả lời rất nhanh: Sao vậy?
Phương Doanh còn chưa kịp lựa lời thì Hứa Tông đã nói tiếp: Được.
Phương Doanh: Σ(|||▽|||)
Theo đuổi thần tượng ngọt ngào ghê!
Ngày ấy Hứa Tông không đến thăm ban được, mà trái lại là phải để anh ta thăm bệnh.
Thật ra thì cũng khá là sa mạc lời, vụ này thì Phương Doanh không biết có được xem là tai nạn lao động hay không nữa. Hôm đó Hứa Tông nghe người trong tổ kể lể, bảo là đã kết thúc công việc cả rồi, nhân viên đang thu dọn đạo cụ ở chỗ kia, còn Từ Khâu Lạc thì tóm lấy Phương Doanh hình như là muốn nói gì đó. Thế là nhân viên đi ngay sau lưng Phương Doanh định đi vòng lại thì bị vấp dây thừng, cái thùng gỗ to dờ lờ trong tay cậu ta bay đến chỗ Phương Doanh.
Người đầu tiên trông thấy là Từ Khâu Lạc, và người kịp phản ứng đầu tiên cũng là anh. Ngay lúc mọi người hãy còn im như thóc thì cũng chỉ có Từ Khâu Lạc sải bước, xông lên nắm lấy bờ vai cậu rồi bẻ sang hướng khác, còn chính Từ Khâu Lạc thì tự lấy tấm lưng của mình để đón nhận “Tai nạn bất ngờ” này.
Song, Phương Doanh cũng tự nhận mình không phải một kẻ nhu nhược, không chỉ có đầu óc tốt mà bản lĩnh của cậu cũng có thể được gọi là một tiểu vương tử nhanh nhẹn. Cậu vươn một bàn tay ra theo bản năng, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp”.
Phương Doanh: A a a a a a a a a a a a Má ơi cái quần què gì đây!!!!!!!!! Nếu biết sớm thì đã không cản lại rồi!!!! Ông đau quá đi a a a a a a a a!!!!!!!!! 120!!! Mau gọi 120!!! Anh Lạc ơi cứu em!!!!!!
(*120 là số điện thoại cấp cứu =)))
Thương gân động cốt một trăm ngày, Phương Doanh lấy lý do trật khớp một cách hoàn mỹ như vậy để được phê chuẩn mười ngày nghỉ dài hạn, đạo diễn quyết định quay phần diễn của Từ Khâu Lạc trước.
Phương Doanh cứ thấy mình làm liên lụy đến cả thần tượng nên rất xấu hổ, đương lưỡng lự không biết phải giải thích làm sao mới ổn mà không hề biết vì chưa kịp cứu mạng một con cún như cậu mà nội tâm anh Lạc của cậu càng buồn rầu hơn nữa.
Ngày hôm đó Từ Khâu Lạc ra quyết định luôn: “Mấy ngày Tiểu Doanh nghỉ ngơi thì để tôi qua ở cùng em ấy!”
Phương Doanh:?
Người đại diện của cả hai:?
Từ Khâu Lạc còn bồi thêm một câu: “Dù gì thì cũng vì cứu tôi mà Tiểu Doanh mới bị thương ở tay, nếu sau này cậu ấy không thể đóng phim được nữa thì phải làm sao!”
Người đại diện của Từ Khâu Lạc:?
Phương Doanh ngăn cản: “Anh Lạc, anh lo xa quá rồi, chưa nói đến việc sau này em không thể đóng phim được thì em cũng không cần nằm viện gì đâu. Với cả trong nhà cũng có dì chăm sóc cho em…”
Từ Khâu Lạc nhíu mày cắt lời cậu: “Im miệng! Anh là vì giám sát em chữa thương cho tốt!”
Phương Doanh: Ծ‸Ծ
Thấy thần tượng mình quả quyết và nghiêm túc như vậy, một Phương Doanh nho nhỏ như cậu thì nào có năng lực để phản kháng éo gì!
Duy chỉ có thể cầu nguyện mấy ngày tới đây, đám phóng viên hóng hớt kia bớt đồn bóng đồn gió này nọ, nghìn lần vạn lần đừng cắm một lưỡi dao vào Đại Hoàng Qua thái thái của cậu nhá! Cậu vẫn còn muốn đọc truyện thái thái cập nhật cơ a a a a a a a a a a a a!!!
Từ Khâu Lạc nói được thì làm được. Quả nhiên trong những ngày đó, cứ hễ xong việc là anh đến thẳng nhà Phương Doanh. Anh không biết cắm cơm, cũng không biết nấu ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Doanh mọi lúc mọi nơi, đến cả khi đi về cũng dặn dò cậu, kiểu như “Ngủ nhiều chút, đừng chơi điện thoại nữa”.
Tất nhiên Phương Doanh rất chi là nghe lời trước mặt thần tượng, ngẩng đầu mỉm cười với vẻ ngây ngô rồi ngoan ngoãn đáp ba lần: “Vâng, vâng, em biết rồi ạ.”
Từ Khâu Lạc hài lòng không chịu nổi, vò tóc cậu một lát rồi mới đi về. Anh không hề biết một thần tượng như mình, chân trước vừa bước ra khỏi cửa, Phương Doanh ở phía sau lưng đã lấy điện thoại ra đăng nhập vào tieba, tải bộ mới của Đại Hoàng Qua xuống.
Dạo này Đại Hoàng Qua mới mở một cái hố Lạc Tông mới, thuộc loại cổ trang, cẩu huyết và ngược. Từ Khâu Lạc là một đại hiệp chính đạo, Hứa Tông là một kẻ tiểu nhân xu nịnh. Hai người với hai thân phận trái ngược nhau, vậy mà lại yêu nhau đến mức chết đi sống lại, đau đớn đến nỗi không thể nào chịu nổi. Hai ngày nay hình như tâm trạng của Đại Hoàng Qua không tốt, viết ngược vê lờ.
“Hứa Tông cầm kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Từ Khâu Lạc, hỏi hắn, “Hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có yêu ta hay không?”
Từ Khâu Lạc đứng bên bờ vách núi chỉ đành cười khổ, Hứa Tông không hề để ý đến chuyện hắn luôn lùi chân về phía sau, mãi đến khi Từ Khâu Lạc mở miệng, Hứa Tông lại không nghe thấy tiếng gì nữa cả, bởi Từ Khâu Lạc đã tự đẩy mình vào bước đường cùng mất rồi.”
Hứa Tông không nghe được, song Phương Doanh vẫn biết Từ Khâu Lạc đã nói gì.
Hắn nói: “Tạm biệt, A Tông.”
Phương Doanh đọc mà nước mắt nước mũi tuôn trào, cầm điện thoại gào khóc, khóc mãi khóc hoài đến độ khóc nấc lên cả. Một bên tay của cậu treo lên vì bị thương, chỉ còn một bên tay lành lặn để cầm điện thoại, vì vậy mà nước mắt rơi hết xuống chăn. Mà nước mắt còn chấp nhận được, chứ nước mũi thì không nhá. Ngay khi cậu đang đíp, nước mũi cũng dính hết lên cả chăn thì Từ Khâu Lạc đẩy cửa vào.
Từ Khâu Lạc: ⊙ω⊙
Phương Doanh: “d(ŐдŐ๑)
Từ Khâu Lạc: “Sao lại khóc đến thế này?”
Phương Doanh: “A a a a a a a a a a Sao anh lại về… Hức!”
(*Mình không biết dùng từ gì để thể hiện tiếng nấc nên để là “Hức” =)) Ai có cách gì khác hãy bảo mình nhớ.)
Cả hai đều là diễn viên, thời gian tan tầm chưa từng cố định bao giờ nên đây là một câu hỏi ngu ngốc, Từ Khâu Lạc lựa chọn là không đáp lại. Anh nhấc chân định bước đến thì nghe Phương Doanh hét lên: “Không được! Mong Từ đại hiệp dưới chân lưu tình! Hức!”
Từ Khâu Lạc:?
Phương Doanh hoảng hốt tắt màn hình, dắt điện thoại vào túi quần, lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên, hít mũi, gào to: “Hay quá! Hức! Anh Lạc mau tới đây đi! Hức! Mau lau nước mũi hộ em với! Chảy ra hết cả rồi, em khó chịu lắm! Hức!”
Từ Khâu Lạc vội vàng kéo giấy ăn ra, đặt lên mũi giúp cậu. Phương Doanh với đôi mắt sưng như quả đào vừa tha hồ hết “Sụt sịt” vừa thỏa thê nấc cụt, Từ Khâu Lạc nhìn không nổi nữa, bèn rút tờ giấy khác khẽ đặt lên mắt cậu, động tác anh nhẹ nhàng khôn cùng. Song, Phương Doanh lại không hề có cái cảm giác tuyệt diệu khi ngay giây phút này đây, thần tượng đang ngồi trên giường mình và dịu dàng lau nước mắt cho mình đâu nhá.
Đầu óc cậu ngập tràn cảnh cuối trong sách khi Từ Khâu Lạc nhảy xuống vực. Cậu nhớ mang máng đến bộ phim “Tam Sát” mà bọn cậu cùng đóng hãy còn đang phát sóng rất hot, hôm nay vừa khéo chiếu đến cảnh Hứa Tông và Từ Khâu Lạc đứng bên vách đá, cũng là đoạn Hứa Tông kết thúc vai diễn.
Cậu bèn nói: “Anh Lạc, hức… Tối nay anh rảnh không? Ngồi xem ti vi với em nhé? Hức…”
Từ Khâu Lạc nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là vội gật đầu, “Được, vậy em phải nói với anh tại sao lại đột ngột khóc đến mức như thế?”
Phương Doanh hãy còn trẻ, thật ra nghiêm khắc mà nói thì cậu được xem là một trong các diễn viên xuất sắc so với những người đồng trang lứa. Nhưng người xem luôn đối xử với những diễn viên trẻ rất khắc nghiệt, Phương Doanh lại là một diễn viên đổi nghề từ ca sĩ, từ trước đến nay luôn chịu tai tiếng không ngừng, số người anti cậu có thể ôm trọn cả Hoành Điếm những mười lăm vòng. Từ Khâu Lạc cũng là một diễn viên. Anh biết ảnh hưởng của dư luận đến diễn viên là nhiều hơn cả, hôm nay lại thấy Phương Doanh như thế này là biết chắc hẳn cậu đã bị ai đó đặt điều, nỗi đau đớn thể xác cộng thêm sự đả kích về mặt tinh thần này khiến Phương Doanh kìm lòng không đặng mà bật khóc.
Từ Khâu Lạc hãy còn âm thầm suy nghĩ xem nên an ủi Phương Doanh như thế nào thì thấy Phương Doanh nhìn anh với vẻ ấp a ấp úng, không hiểu sao cậu lại đỏ mặt, “Ừm” mãi mới lí nhí đáp nhanh như cắt: “Đọc tiểu thuyết ạ!”
Từ Khâu Lạc: Hở???????
Cái quần què gì vậy???????
Anh lập tức nhớ đến chuyện mấy tháng trước, anh đã đọc được bộ H văn trên điện thoại của Phương Doanh.
Là cái bộ “Từ Khâu Lạc luồn tay vào trong quần của Phương Doanh, sau đó bắt đầu vuốt lên vuốt xuống. Đôi mắt Phương Doanh ngấn lệ, khẽ ngâm nga theo cái tay đang lên xuống của Từ Khâu Lạc”.
Từ Khâu Lạc nổi giận ngay tắp lự, đá cửa đi luôn: “Mỗi ngày em bớt đọc mấy loại linh tinh này đi được không!! Em muốn làm gì với anh thì cứ nói thẳng ra!!!!!”
Ủa gì dị????????
Nói gì cơ????????????????
Em có đọc H văn đâu… Không cho người ta đọc cả cp thanh thủy văn nữa cơ á…
Phương Doanh ấm ức muốn chết: Ծ‸Ծ
Từ Khâu Lạc đi mất rồi, Phương Doanh tiếp tục đọc hết cả bộ, ấy vậy mà Đại Hoàng Qua vẫn chưa viết xong, đây lại là một cái hố. Thái thái sao vậy!! Lúc này Phương Doanh mới chợt nhớ ra đã nửa tháng nay cậu không onl nick clone, ngay sau đó cậu lại nhớ đến cái tin nhắn riêng mà mình quăng một cú “seen” cho Đại Hoàng Qua là khi cô khuyên cậu đi tự thú.
Tự thú…
Tự thú!!!!!!!!!!!
A a a a a a a a!!!! Tự thú cái quần!!!
Uổng cho một người tự xưng là tiểu vương tử trí nhớ tốt như Phương Doanh đây, thế mà lại quên béng chuyện này cmnl!!!!
Vào cái ngày tay Phương Doanh bị thương leo lên hot search thì chuyện nghỉ ngơi mười ngày cũng không giấu nổi đám phóng viên hóng hớt. Trước đấy Phương Doanh đã từng lòi đuôi rất nhiều lần ngay trước mặt Đại Hoàng Qua, sự kiện ảnh chụp lần cuối đó thì không được xem là lòi đuôi nữa mà là kết án công khai cmnr, Phương Doanh cũng không muốn nhớ lại làm quái gì nữa!!!
Bằng chừng đó dấu hiệu khả nghi, lại thêm lần này tay cậu bị thương, nick chính hay clone cũng đều ngừng cập nhật…
Phương Doanh đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Tèo cmnr!
Chỉ cần Đại Hoàng Qua không phải một tên óc heo thì không chừng đã đoán ra cậu là Phương Doanh!
Là cái tên Phương Bạch Liên không biết xấu hổ kia!
Phương Doanh càng nghĩ càng rén, vội vàng đăng nhập vào clone rồi nhấn vào hộp tin nhắn riêng, quả nhiên có tới mười lăm tin nhắn chưa đọc từ Đại Hoàng Qua. Phương Doanh nhìn con số 15 kia, tim cậu đập “Thình thịch” phát hoảng!
Cậu nghĩ, nếu thái thái biết được người xưng chị gọi em cả ngày lẫn đêm với mình lại là Phương Doanh khiến cô mắc ói kia thì chắc từ nay về sau, Phương Doanh sẽ chẳng thể nào chung lối nữa rồi!
Rồi cậu sẽ lập tức táng thân ở giới giải trí mất!
Mí mắt phải của Phương Doanh giật kinh hồn, dường như cậu đã thấy một bài viết trên zhihu(*) “Đánh giá việc ngôi sao hót hòn họt Phương Doanh ngụy trang thành đồng râm fan cp của Từ Khâu Lạc và Hứa Tông như thế nào?”
(*Zhihu là một trang mạng hỏi đáp của Trung Quốc, đại loại như trang hỏi đáp của Yahoo ấy.)
Phía trên cùng có một bình luận leo top được 6,3 vạn lượt likes.
“Cảm ơn đã mời, bốn chữ thôi, đồ thối tha éo biết xấu hổ.”
Và cả bài đăng trên hội hóng drama(*) nữa: “Vãi lúa!! Drama cực cực cực cực cực lớn của Phương Bạch Liên, các chụy em biết chưa dị?!!!”
(*Đại khái tại douban có một group chuyên hóng drama/thị phi các thứ.)
Bên dưới là những bình luận: “Đồ thối tha éo biết xấu hổ Phương Doanh đó dám cả gan lừa gạt đại thần số một của fandom Lạc Tông!”
“Bình thường Phương Doanh mặt dày ôm đùi Từ Khâu Lạc đã đành, lại còn chơi cả ngụy trang thành fan cp lẻn vào quân địch với ý đồ mượn sức mạnh của đại thần quân địch để quấy rối quân tâm, rã rời doanh địch!”
“Có phải lần đầu Phương Bạch Liên làm chuyện này đâu, tên đó còn la liếm cả Hứa Tông luôn kìa!”
“Phương Bạch Liên rút khỏi giới giải trí đi!!!!!!”
Phương Doanh phát hoảng: A a a a a a a a a a Tôi không muốn thế đâu!!!! Rời khỏi giới giải trí là chuyện nhỏ, chứ sau này không bao giờ được hợp tác với hai thần tượng, không được đút kẹo có một không hai ở khoảng cách gần như vậy mới là chuyện lớn á á á á á á á á á á á á á á!
Phương Doanh rưng rưng gửi wechat cho Từ Khâu Lạc: Anh Lạc, nếu em rời khỏi giới giải trí thì anh sẽ quên em mất ư?
Từ Khâu Lạc trả lời sau một giây: ?
Sau đó lại gửi tin nhắn thoại ngay tức khắc: “Em nói gì vậy, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ anh đang ở siêu thị với dì, sẽ quay lại ngay thôi, đợi anh.”
Tiếp đó nữa vẫn là một tin nhắn thoại, chỉ có bốn chữ: “Sẽ không quên em.”
Giọng nói của Từ Khâu Lạc hơi mất ổn định, song vẫn hay đến thế. Phương Doanh áp vào tai nghe tận hai lần mới bình tĩnh lại được.
Vừa lúc ấy weibo cũng nhận được thông báo, Đại Hoàng Qua thái thái lại gửi một tin nhắn riêng đến. Phương Doanh nhìn thanh thông báo, nhưng tin nhắn này quá dài nên những gì có thể trông thấy được chỉ có “A a a a a a” nên Phương Doanh không mở ra, nhất quyết không đọc cả tin nhắn.
Người ta bảo mèo có chín mạng, song cũng có loại nhoáng cái đã chết ngay.
Đó là loại hay tò mò nhất.
Và Phương Doanh cảm thấy mình là loại mèo ấy.
Ở phía dưới chuỗi “A a a a a a” của Đại Hoàng Qua là: Lạc Tông ới, đã là ngày thứ năm rồi, sao cô vẫn chưa onl?
Đôi khi sự đời khó đoán như vậy đấy, Đại Hoàng Qua đúng là một tên óc heo.
Trong đầu cô chẳng hề có cái khái niệm “Lạc Ấy Ấy Tông Rồi = Phương Doanh” tí nào cả.
Có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Giờ phút này đây, Phương Doanh đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu đang gõ bốn chữ “Tôi onl rồi đây” thì Đại Hoàng Qua đã gửi mấy câu hỏi thăm.
Đại Hoàng Qua: Chời má!! Cô vào nhà thật đấy à???? Sao cô lại ngu ngốc vậy chứ, Phương Doanh có báo cảnh sát không hu hu hu!
Phương Doanh lại xóa dòng “Tôi onl rồi đây”, rồi trả lời theo cảm xúc thực tế: …
Đại Hoàng Qua: !!! Cô không sao chứ??
Phương Doanh: Không sao Σ(|||▽|||)
Đại Hoàng Qua: Sao cô lại không sao được???????? Cô đã vào hẳn nhà của tên Phương Doanh kia rồi cơ mà hu hu hu, cô làm tôi sợ chết đi được hu hu hu
Phương Doanh hít sâu một hơi, trấn an cô: Thật ra chuyện tôi vào nhà anh ta sẽ chẳng bao giờ bị làm sao cả, bởi vì… Tôi là bảo an của Phương Doanh.
Đại Hoàng Qua: ?
Đại Hoàng Qua: Hở?????????
Đại Hoàng Qua: Vậy tên thật của cậu là gì?
Phương Doanh trả lời rất nhanh: Phương Hoài.
Đại Hoàng Qua ngạc nhiên: Úi địu má cậu cũng họ Phương?
Phương Doanh đã phi lao thì phải đâm theo lao, giờ phút này đây đã nói dối thành tinh mất rồi, không thể không đáp: Đúng thế.
Cậu bảo với Đại Hoàng Qua: Nói thế nào nhỉ, tôi làm một bảo an, còn có cả mối quan hệ họ hàng gần.
Phương Doanh đáp rất trơn tru, sáng tác ngay một câu chuyện cẩu huyết mà tui cũng không viết ra được, tầm một nghìn tám trăm chữ, tóm gọn lại là để biểu đạt một chuyện: Ba của cậu là chú ruột của Phương Doanh.
Đại Hoàng Qua khá là cẩn thận hỏi cậu: Có quan hệ thân thích như vậy mà cậu còn ghét Phương Doanh à?
Lúc này tính ưu việt của một người làm diễn viên như Phương Doanh được bộc lộ ra, trừ việc động não còn nhanh hơn cả lời kịch bản phim huyền nghi(*), giờ đây cậu đã phát huy bao tố dưỡng của một diễn viên đến điểm cực hạn.
(*Phim huyền nghi – 悬疑剧: Theo mình tra được qua baidu thì là một thể loại phim hút người xem trẻ, bởi tiết tấu, diễn biến của nó thay đổi xoành xoạch, mới mẻ, làm người xem nhập tâm, có những plot twist và cũng có tính logic lẫn trinh thám.)
Cậu đáp: Phương Doanh lớn hơn tôi nên từ nhỏ đã hay bắt nạt tôi, hồi còn bé từng đoạt rất nhiều đồ của tôi, nên tôi đã không ưa anh ta từ nhỏ rồi. Tôi là em họ mà anh ta không cho tôi làm trợ lý, chỉ cho tôi làm một bảo an nho nhỏ!
Đại Hoàng Qua nổi cáu: Ác vl! Đúng là một bông sen lòng dạ hiểm độc!
Phương Doanh: Ừm (//∇//)
Người ta bảo tung ra một câu nói dối thì sẽ dùng vô số lời dối lừa khác để bao che. Phương Doanh cũng biết rằng vì để được đọc truyện thái thái viết mà cậu đã làm chuyện có thể nói là đi ngược với lương tâm rồi. Cậu thật sự thẹn trong lòng, vì thế lại muốn cho Đại Hoàng Qua chút phúc lợi.
Cơ mà cậu thì có phúc lợi gì để tặng cho thái thái đây? Sự tồn tại của Phương Doanh chính chủ đã là nỗi đáng ghét lớn nhất đối với thái thái mất rồi.
Ảnh có chữ ký của cậu, cốc của cậu, quần áo của cậu, đồ riêng tư của cậu, cái gì cần có cũng có hết cả, nhưng thái thái người ta lại không hề thấy hiếm lạ gì!
Phương Doanh buồn rầu quá trời quá đất. Vào đúng lúc này đây, Từ Khâu Lạc đã đi siêu thị về, Phương Doanh nghe thấy anh đang nói truyện với dì ở bên ngoài.
Đột nhiên Phương Doanh nảy ra một ý. Cậu nói với Đại Hoàng Qua: Cô biết gì chưa? Sáng nay tôi nhìn thấy trong thùng rác của Phương Doanh có một tấm ảnh Lạc Tông chụp chung đấy. Vậy mà anh ta lại vứt nó đi.
Quả nhiên Đại Hoàng Qua kích động hẳn: Phương Doanh chen chân không nổi, thế mà còn ghen tị đến mức này à, có thể nói là max độc ác!
Phương Doanh âm thầm “Có cái đ*o ấy” trong lòng, nhưng cũng chỉ đành ứng phó cho có lệ: Ừ!
Đại Hoàng Qua còn nói tiếp: Loại hành vi tiểu nhân này khiến người ta mắc ói thật đấy, chụy em đồng râm chúng ta nhất định phải ngăn cản Phương Doanh làm chuyện đó! Tiểu Hoài, cậu đã vứt tấm ảnh đó đi chưa???
Phương Doanh chưa từng gặp một Đại Hoàng Qua với ngôn từ chính nghĩa và nghiêm túc đến vậy.
Cậu lơ ngơ trả lời: Chưa.
Đại Hoàng Qua: Rất tốt, tôi sẽ đưa cho cậu một địa chỉ ngay lập tức, cậu gửi bưu điện đến nhà tôi, tôi sẽ giữ chứng cứ này.
Đôi lời của editor:
Ban đầu khi Phương Doanh chưa bịa ra câu chuyện em họ thì mình nghĩ là Đại Hoàng Qua cũng chỉ tưởng đó là một cô gái, nên khi dùng từ ở chương trước có “em gái”. Nhưng sau khi biết là bảo an thì lại chuyển sang “cậu” vì lúc này là biết con trai rồi. Thực ra tác giả không miêu tả quá kĩ quá trình cả hai tương tác nên mình cũng không rõ Đại Hoàng Qua đã biết cái clone đó là con gái hay con trai hay chưa, chỉ có thể đoán từ cách dùng từ thôi á.
Tác giả :
Tiểu Tả A