Đạo Trưởng Thành Thân Đi
Chương 29: Đạo trưởng cứu vớt
Thanh Vận thấy ta xanh mặt, khóe miệng tươi cười cũng dần dần phai nhạt nhưng vẫn nhìn ta chằm chằm.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy đạo cô đẹp hay sao!!” Ta hầm hầm mắng Thanh Vận.
Nếu không chịu giúp ta, ta đây cũng ngại hòa nhã với ngươi! Đạo trưởng dối trá!
“Khụ... Khụ khụ khụ...”
Ai ngờ Thanh Vận vừa nghe xong đã ho kịch liệt, hơn nữa trong tiếng ho hỗn loạn rõ ràng có ý cười, không rõ ho nhiều hơn hay cười nhiều hơn.
“Hừ!” Ta khinh thường bĩu môi.
Ho đi ho đi! Ho chết luôn là tốt nhất!
Tuy ta không đủ tư cách tự thừa nhận dung mạo xinh đẹp nhưng vẫn thanh tú có thừa! Có cần chê cười vậy không!
Thanh Vận ho đến gập cả người, sau đó khuỵu xuống bàn tự rót một nước, vất vả lắm mới ngừng lại được.
“A, sư phụ đã ho xong rồi?” Ta cười lạnh hỏi.
“Xong rồi.” Thanh Vận thấy mặt ta không ổn, thức thời trả lời.
“Không ho tiếp nữa sao?” Ta châm chọc.
“Thất nhi, kỳ thật nếu sư phụ muốn giúp ngươi cũng không hẳn không được. Vi sư chẳng những có thể không nói rõ sự thật với Mặc nhi như mong muốn của ngươi mà còn có thể giúp ngươi bình an sống sót...” Thanh Vận chậm rãi nói, kế đó còn kèm theo mấy cơn ho ra ám hiệu.
“A?” Ta cẩn thận khác thường nhìn Thanh Vận.
Dưới tình cảnh quỷ dị lúc này đây, Thanh Vận vừa mới ra vẻ cao cao tại thượng, mọi chuyện đều không liên quan đến hắn bỗng đổi ý giúp ta nhiệt tình như vậy? Huống chi vừa rồi hắn còn cố chấp muốn nói hết chân tướng cho Đoạn Tang Mặc!
Chắc chắn đã đào sẵn một cái hố đợi ta nhảy xuống!!
“Nhưng ngươi phải hứa với sư phụ một việc...” Thanh Vận giương mắt nhìn ta chằm chằm.
Quả nhiên, thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí!
“Sư phụ muốn nói chuyện gì?”
Ta vẫn chưa nhận lời, lỡ may Thanh Vận muốn ta giao hết toàn bộ gia sản hoặc giết người phóng hỏa thì sao?
“Nếu có một ngày, ngươi phát hiện sư phụ... Lừa ngươi, hãy tha thứ sư phụ...” Cặp mắt gian xảo giờ đây vô cùng phức tạp, vừa hỗn độn vừa đục ngầu, sâu thăm thẳm, không cách nào nhìn thấu.
“Chỉ vậy thôi?” Ta quỷ dị nhìn Thanh Vận.
Hắn còn gạt ta chuyện gì nữa? Vụng trộm giấu thêm hai con cua khác hay trộm tiền riêng của ta?
“Chỉ vậy thôi, có thể không?...” Thanh Vận chậm rãi hỏi.
“Có thể!” Ta khẳng định.
Thanh Vận còn có thể gạt ta thêm chuyện gì nữa! Chuyện có lợi như vậy mà không mau đồng ý, nếu Thanh Vận hối hận thì sao!
“Tốt lắm, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay!” Thanh Vận thấy ta nhận lời xong bỗng nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng hơn lúc thấy thịt ba chỉ trong bữa cơm thì phải.
Không biết vì sao, ta thấy nụ cười này của Thanh Vận mà run rẩy tận tâm can, mãnh liệt nghi ngờ bản thân vừa có một quyết định sai lầm.
Sau đó Thanh Vận bảo ta ngồi xuống chính thức thảo luận chính sách giữ mạng.
“Điểm trí mạng trong lời nói dối của Đoạn phu nhân chính là nữ nhân nào nói chuyện với Mặc nhi mới mất mạng, một hai người thì Đoạn phu nhân có thể khiến các nàng chết oan uổng nhưng nếu lên đến mười, hai mươi người, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên, Thất nhi phải biến mình thành tiên cô chuyển thế trong thời gian ngắn nhất, sau đó hợp sức với vi sư hóa giải số mạng này của Mặc nhi trước mặt mọi người thì lời nói dối đó có thể tự sụp đổ!” Thanh Vận quả nhiên có thể đứng đắn nói ra những lời tức cười như vậy.
“Phốc! Tiên cô chuyển thế?! Ha ha ha...”
Ta nhất thời bật cười khó nhịn, quả thực như vừa nghe xong chuyện hoang đường.
“Sư phụ, rõ ràng người biết ta vì tài năng của người mới bị hoán đổi hồn phách đến đây! Sao ta có thể giả làm tiên cô!” Nếu Thanh Vận không mở đạo quán mà mở quán trà chắc chắn có thể trở thành người kể chuyện tài ba nhất, ta cam đoan tiền trà nước mỗi ngày rất khả quan!
Mấy lời này của ta khiến Thanh Vận thẹn quá hóa giận trở nên hung dữ: “Rốt cục ngươi có muốn giữ mạng không! Nếu không thì nghe lời ta về phòng ngủ đi! Vi sư cũng mệt rồi!”
“Muốn!” Ta ôm trán ra vẻ đáng thương.
Được lắm! Chuyện ngươi đánh ta hôm nay nhất định ta sẽ nhớ! Tiểu nữ tử báo thù, mười năm không muộn!!
“Trước khi hóa giải số mạng khắc nữ nhân của Mặc nhi, ngươi phải cẩn thận, nếu không trời có ngũ hành, Thất nhi ngươi tất sẽ gặp họa!” Thanh Vận căn dặn.
“Chuyện này là sao?” Gì mà thiên địa ngũ hành âm dương, khi không nói chuyện cao siêu như vậy, đạo trưởng gà mờ này tính phô diễn đạo pháp cao thâm sao?!?!
Thanh Vận nhìn ta ra vẻ thất bại, giận dữ nói: “Trời có ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ! Kim đương nhiên không thể, nếu ngươi có chết cũng là mưu sát, quan phủ tất nhiên truy cứu. Sau đó là mộc và hỏa, bốn phòng phía sau Thanh Vận Quan liên thông, phòng của ngươi ở giữa, nếu phóng hỏa thì sẽ lan sang phòng của Mặc nhi. Cho nên Đoạn phu nhân tuyệt đối không sai người đốt đạo quán. Về phần thủy, lần này ngươi có thể may mắn sống sót nên Đoạn phu nhân chắc chắn sẽ không tái diễn vở cũ. Tiếp theo là thổ, bọn họ lại không thể đào hầm chôn sống ngươi. Vậy còn lại chỉ có đá...”
“Đá?” Ta buồn bực hỏi.
“Đá hấp thu linh khí trời đất mà thành nên ngũ hành toàn vẹn. Trên đường từ chợ về Thanh Vận Quan không hề thiếu mấy đoạn đường giáp vách đá mà toàn là đá lởm chởm. Cho nên Đoạn phu nhân sẽ phái gia đinh xuống tay ở một trong số những đoạn đường này! Đến lúc đó nếu ngươi chết, cũng chỉ do sẩy chân đập đầu vào đá, chết ngoài ý muốn!”
“Sư, sư phụ...” Ta khờ ngốc nhìn Thanh Vận, khóe miệng run rẩy.
“Sao?” Thanh Vận hơi nhăn mày, khó hiểu hỏi ta.
“Sư phụ, người quả là thần thánh!” Ta nhất thời kinh ngạc vì Thanh Vận, rơi lệ đầy mặt.
Ta hay nghĩ Thanh Vận là thứ đạo trưởng gà mờ, ngờ đâu hắn có thể dựa vào ngũ hành suy đoán được cái chết trong tương lai của ta!
Sư phụ, đồ nhi chưa bao giờ sùng bái người như thế! Cho tới nay đồ nhi ta không có mắt nhìn người dám coi thường ngài, còn xem đại nhân như tiểu nhân, xin tha thứ cho đồ nhi!
Thanh Vận nghe xong cười xuất trần thoát tục phá lệ: “Thất nhi quá khen...”
Đang lúc ta tính khen Thanh Vận uyên bác, hắn lại ung dung bổ sung: “Kỳ thật những gì sư phụ biết, không chỉ có bấy nhiêu...”
“...”
“Sư phụ, đồ nhi có thể thu hồi câu nói vừa rồi được không?”
Tuyệt đối không thể khen loại người như Thanh Vận, vừa thấy chút ánh sáng đã ngỡ mình là một đóa hướng dương!
“Không thể.” Thanh Vận quả quyết trả lời.
“...”
Làm sao cứu vớt ngươi, sư phụ của ta!
Thanh Vận không thèm để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của ta, tự mình dứt điểm.
“Tuy dẫn theo Mặc nhi đi chợ mua đồ ăn có thể đảm bảo an nguy cho ngươi nhưng chung quy chỉ trị được phần ngọn không trị được tận gốc. Gia đinh Đoạn phủ biết việc này càng nhiều thì Thất nhi ngươi càng sớm an toàn, thế nên từ nay ngươi hãy đi chợ một mình đi.”
“Ai sẽ bảo vệ ta!!” Ta trừng mắt nhìn Thanh Vận, không cho Đoạn Tang Mặc đi theo không phải kêu ta chịu chết sao!
“Tự khắc sẽ có người đi theo ngươi!” Thanh Vận thản nhiên trả lời.
“Thanh Dạ sư huynh?!?!” Ta chờ mong nhìn Thanh Vận, nếu Thanh Dạ đi chợ với ta, thật sự quá hạnh phúc, quá hoàn hảo!
“Trong đầu ngươi ngoại trừ Dạ nhi với Mặc nhi sẽ không nghĩ đến ai khác sao!!” Thanh Vận nghiêm mặt hỏi.
“Chẳng lẽ... Sư phụ người... Đi theo đồ nhi?” Ta cực kỳ bi thương nhìn Thanh Vận.
Đừng... Đừng... Trăm ngàn lần xin đừng...
Thanh Vận nhìn ta từ chối cho ý kiến nhưng ánh mắt khủng bố đó rõ ràng khẳng định là “đúng!”
“Sư phụ... Có thể đổi không?” Ta ôm ấp chút hi vọng cuối cùng cầu xin.
Ai ngờ ta không nói ra thì thôi, vừa nói xong đã khiến Thanh Vận nổi giận, xách cổ ta ném ra ngoài, lửa giận ngút trời nói: “Nếu không muốn sư phụ theo ngươi, ngươi chờ chết đi!” Dứt lời nặng nề đóng sầm cửa lại để ta tần ngần đứng ngoài.
Sư phụ a sư phụ, không phải đồ nhi kỳ thị người mà là thân hình gầy yếu đó của người có thể đối phó được hai gia đinh cường tráng của Đoạn phủ sao? Đừng để đến lúc đó có tới hai người cùng chết oan uổng!
Đang lúc ta đang than thở vì tương lai không lấy gì làm tươi sáng sắp tới của mình, cửa phòng Thanh Vận bỗng mở ra, sau đó là một Thanh Đạo dày cộm ném vào lòng ta.
“Học thuộc hết mười trang vi sư đã giảng tối nay cho ta! Nếu không đừng ngủ!” Chưa dứt lời, cửa phòng đã nặng nề khép lại, ánh nến trong phòng cũng tắt, trong phòng lập tức tối thui.
Ta ôm vẻ mặt cầu xin đứng trước cửa phòng Thanh Vận nhìn bản Thanh Đạo trong tay, có thể học thuộc năm trang đã là cực hạn của ta vậy mà Thanh Vận bắt ta học hết cả mười trang vừa rồi. Đây không phải trời cũng phụ ta sao!
Ta cực kỳ bi thương cầm Thanh Đạo về phòng, mơ mơ màng màng hồi lâu rồi ngủ. Hôm sau đương nhiên là hứng chịu cơn điên của Thanh Vận, ta thực không rõ vì sao sư phụ luôn ra vẻ đạo mạo lại bắt đầu hứng thú thiên về khuynh hướng bạo lực!
Một ngày mới bắt đầu thật buồn thảm, từ nay ta không cần bưng trà rót nước ở tiền điện, mỗi ngày trừ chuyện ra ngoài đi chợ mua đồ ăn thì là nhốt mình trong phòng học Thanh Vận. Vì sự tình khẩn cấp nên những gì Thanh Vận dạy cũng áp dụng được chút đỉnh.
Tỷ như bói toán vẽ bùa thế nào, kế đó là xem tướng, mũi gãy là hạng giảo hoạt, mi rũ là dễ bị dụ hoặc, mũi sâu thì tính tình tương đối quật cường, mắt hồ ly là thứ ghen tị đa nghi. Ngày nào ta cũng nghe giảng giải đến hôn mê.
Nhưng kỳ lạ là đã hai ngày trôi qua, mỗi lúc ta đi chợ đều có Thanh Vận lén lút theo sau, thực tổn hại không nhỏ đến hình tượng đạo mạo thường ngày của hắn nhưng vẫn chưa gặp lại hai tên gia đinh Đoạn phủ kia. Ta không khỏi tò mò, Thanh Vận bảo ta cẩn trọng, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi bị Thanh Vận vạch trần chuyện ta vụng trộm cắt xén tiền chợ, ta liền chuyển sang ăn bớt quang minh chính đại. Dù sao Thanh Vận đã sớm biết mà vẫn mắt nhắm mắt mở, hiếm khi nào thấy Thanh Vận để ta tùy ý như vậy! Thật sự là không làm không được!
Vì Thanh Vận dung túng nên ta cũng có vẻ săn sóc hắn hơn. Thấy hắn ho nhiều, ta hệt như tri kỷ chưng một chén lê hầm đường phèn cho hắn. Kết quả thật ngoài ý muốn, đêm đó khi học Thanh Đạo, Thanh Vận dịu dàng với ta khác thường, chỉ bắt ta học ba trang rồi cho ta về phòng ngủ.
Ta không khỏi cảm thán, sau này nên nịnh bợ sư phụ nhiều một chút.
Hôm nay, sau khi mua đồ ăn xong ta cẩn thận đi về đạo quán, tuy nói có Thanh Vận vụng trộm theo sau nhưng tâm tình vẫn bất an.
Vừa đến đoạn có nhiều đá lởm chởm, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ta giả bộ trấn định không quay đầu lại nhưng bước chân bất giác nhanh hơn. Sau đó miệng ta bị bịt lại và một cái bao bố trùm xuống. Ta theo bản năng lập tức nín thở. Một tên vẫn bịt miệng ta, tên còn lại chụp lấy gáy ta, đẩy ta về phía có nhiều đá nhọn.
Ta hết hồn nhắm mắt lại. Trong lòng thầm khấn, nếu Thanh Vận không mau xuất hiện, ta sẽ ngay lập tức chết tại đây!
“...”
Chưa kịp đau đớn, cả người ta bỗng chạm vào một khối mềm mại, lạnh lẽo.
Sau đó là một tiếng rên quen thuộc, thân mình cũng bị ôm chặt.
Ta nằm trong vòng tay đó nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn, mới vừa rồi ta xém nữa đi đời nhà ma! Ý nghĩ đó khiến ta toát mồ hôi lạnh khắp người. May mà lần này Thanh Vận không nuốt lời, nếu không ta thành quỷ cũng dây dưa, không để hắn được yên thân!
“Nhị, nhị thiếu gia!!” Phía sau vang lên một tiếng tri hô hoảng hốt.
Nhị thiếu gia?
Ta khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đang ôm chặt mình.
Hai gò má góc cạnh như được điêu khắc giờ đây đang lạnh lẽo ngút trời, cặp mắt đen như mực sắc bén nhìn hai tên đứng phía sau. Còn có đôi môi đang tái nhợt, mím chặt.
“Sư đệ...” Ta mở to mắt nhìn Đoạn Tang Mặc đang tản ra đầy hơi thở nguy hiểm trước mắt.
Không phải hắn nên ngoan ngoãn ở đạo quán sao! Vì sao xuất hiện ở đây!
“Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy đạo cô đẹp hay sao!!” Ta hầm hầm mắng Thanh Vận.
Nếu không chịu giúp ta, ta đây cũng ngại hòa nhã với ngươi! Đạo trưởng dối trá!
“Khụ... Khụ khụ khụ...”
Ai ngờ Thanh Vận vừa nghe xong đã ho kịch liệt, hơn nữa trong tiếng ho hỗn loạn rõ ràng có ý cười, không rõ ho nhiều hơn hay cười nhiều hơn.
“Hừ!” Ta khinh thường bĩu môi.
Ho đi ho đi! Ho chết luôn là tốt nhất!
Tuy ta không đủ tư cách tự thừa nhận dung mạo xinh đẹp nhưng vẫn thanh tú có thừa! Có cần chê cười vậy không!
Thanh Vận ho đến gập cả người, sau đó khuỵu xuống bàn tự rót một nước, vất vả lắm mới ngừng lại được.
“A, sư phụ đã ho xong rồi?” Ta cười lạnh hỏi.
“Xong rồi.” Thanh Vận thấy mặt ta không ổn, thức thời trả lời.
“Không ho tiếp nữa sao?” Ta châm chọc.
“Thất nhi, kỳ thật nếu sư phụ muốn giúp ngươi cũng không hẳn không được. Vi sư chẳng những có thể không nói rõ sự thật với Mặc nhi như mong muốn của ngươi mà còn có thể giúp ngươi bình an sống sót...” Thanh Vận chậm rãi nói, kế đó còn kèm theo mấy cơn ho ra ám hiệu.
“A?” Ta cẩn thận khác thường nhìn Thanh Vận.
Dưới tình cảnh quỷ dị lúc này đây, Thanh Vận vừa mới ra vẻ cao cao tại thượng, mọi chuyện đều không liên quan đến hắn bỗng đổi ý giúp ta nhiệt tình như vậy? Huống chi vừa rồi hắn còn cố chấp muốn nói hết chân tướng cho Đoạn Tang Mặc!
Chắc chắn đã đào sẵn một cái hố đợi ta nhảy xuống!!
“Nhưng ngươi phải hứa với sư phụ một việc...” Thanh Vận giương mắt nhìn ta chằm chằm.
Quả nhiên, thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí!
“Sư phụ muốn nói chuyện gì?”
Ta vẫn chưa nhận lời, lỡ may Thanh Vận muốn ta giao hết toàn bộ gia sản hoặc giết người phóng hỏa thì sao?
“Nếu có một ngày, ngươi phát hiện sư phụ... Lừa ngươi, hãy tha thứ sư phụ...” Cặp mắt gian xảo giờ đây vô cùng phức tạp, vừa hỗn độn vừa đục ngầu, sâu thăm thẳm, không cách nào nhìn thấu.
“Chỉ vậy thôi?” Ta quỷ dị nhìn Thanh Vận.
Hắn còn gạt ta chuyện gì nữa? Vụng trộm giấu thêm hai con cua khác hay trộm tiền riêng của ta?
“Chỉ vậy thôi, có thể không?...” Thanh Vận chậm rãi hỏi.
“Có thể!” Ta khẳng định.
Thanh Vận còn có thể gạt ta thêm chuyện gì nữa! Chuyện có lợi như vậy mà không mau đồng ý, nếu Thanh Vận hối hận thì sao!
“Tốt lắm, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay!” Thanh Vận thấy ta nhận lời xong bỗng nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng hơn lúc thấy thịt ba chỉ trong bữa cơm thì phải.
Không biết vì sao, ta thấy nụ cười này của Thanh Vận mà run rẩy tận tâm can, mãnh liệt nghi ngờ bản thân vừa có một quyết định sai lầm.
Sau đó Thanh Vận bảo ta ngồi xuống chính thức thảo luận chính sách giữ mạng.
“Điểm trí mạng trong lời nói dối của Đoạn phu nhân chính là nữ nhân nào nói chuyện với Mặc nhi mới mất mạng, một hai người thì Đoạn phu nhân có thể khiến các nàng chết oan uổng nhưng nếu lên đến mười, hai mươi người, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên, Thất nhi phải biến mình thành tiên cô chuyển thế trong thời gian ngắn nhất, sau đó hợp sức với vi sư hóa giải số mạng này của Mặc nhi trước mặt mọi người thì lời nói dối đó có thể tự sụp đổ!” Thanh Vận quả nhiên có thể đứng đắn nói ra những lời tức cười như vậy.
“Phốc! Tiên cô chuyển thế?! Ha ha ha...”
Ta nhất thời bật cười khó nhịn, quả thực như vừa nghe xong chuyện hoang đường.
“Sư phụ, rõ ràng người biết ta vì tài năng của người mới bị hoán đổi hồn phách đến đây! Sao ta có thể giả làm tiên cô!” Nếu Thanh Vận không mở đạo quán mà mở quán trà chắc chắn có thể trở thành người kể chuyện tài ba nhất, ta cam đoan tiền trà nước mỗi ngày rất khả quan!
Mấy lời này của ta khiến Thanh Vận thẹn quá hóa giận trở nên hung dữ: “Rốt cục ngươi có muốn giữ mạng không! Nếu không thì nghe lời ta về phòng ngủ đi! Vi sư cũng mệt rồi!”
“Muốn!” Ta ôm trán ra vẻ đáng thương.
Được lắm! Chuyện ngươi đánh ta hôm nay nhất định ta sẽ nhớ! Tiểu nữ tử báo thù, mười năm không muộn!!
“Trước khi hóa giải số mạng khắc nữ nhân của Mặc nhi, ngươi phải cẩn thận, nếu không trời có ngũ hành, Thất nhi ngươi tất sẽ gặp họa!” Thanh Vận căn dặn.
“Chuyện này là sao?” Gì mà thiên địa ngũ hành âm dương, khi không nói chuyện cao siêu như vậy, đạo trưởng gà mờ này tính phô diễn đạo pháp cao thâm sao?!?!
Thanh Vận nhìn ta ra vẻ thất bại, giận dữ nói: “Trời có ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ! Kim đương nhiên không thể, nếu ngươi có chết cũng là mưu sát, quan phủ tất nhiên truy cứu. Sau đó là mộc và hỏa, bốn phòng phía sau Thanh Vận Quan liên thông, phòng của ngươi ở giữa, nếu phóng hỏa thì sẽ lan sang phòng của Mặc nhi. Cho nên Đoạn phu nhân tuyệt đối không sai người đốt đạo quán. Về phần thủy, lần này ngươi có thể may mắn sống sót nên Đoạn phu nhân chắc chắn sẽ không tái diễn vở cũ. Tiếp theo là thổ, bọn họ lại không thể đào hầm chôn sống ngươi. Vậy còn lại chỉ có đá...”
“Đá?” Ta buồn bực hỏi.
“Đá hấp thu linh khí trời đất mà thành nên ngũ hành toàn vẹn. Trên đường từ chợ về Thanh Vận Quan không hề thiếu mấy đoạn đường giáp vách đá mà toàn là đá lởm chởm. Cho nên Đoạn phu nhân sẽ phái gia đinh xuống tay ở một trong số những đoạn đường này! Đến lúc đó nếu ngươi chết, cũng chỉ do sẩy chân đập đầu vào đá, chết ngoài ý muốn!”
“Sư, sư phụ...” Ta khờ ngốc nhìn Thanh Vận, khóe miệng run rẩy.
“Sao?” Thanh Vận hơi nhăn mày, khó hiểu hỏi ta.
“Sư phụ, người quả là thần thánh!” Ta nhất thời kinh ngạc vì Thanh Vận, rơi lệ đầy mặt.
Ta hay nghĩ Thanh Vận là thứ đạo trưởng gà mờ, ngờ đâu hắn có thể dựa vào ngũ hành suy đoán được cái chết trong tương lai của ta!
Sư phụ, đồ nhi chưa bao giờ sùng bái người như thế! Cho tới nay đồ nhi ta không có mắt nhìn người dám coi thường ngài, còn xem đại nhân như tiểu nhân, xin tha thứ cho đồ nhi!
Thanh Vận nghe xong cười xuất trần thoát tục phá lệ: “Thất nhi quá khen...”
Đang lúc ta tính khen Thanh Vận uyên bác, hắn lại ung dung bổ sung: “Kỳ thật những gì sư phụ biết, không chỉ có bấy nhiêu...”
“...”
“Sư phụ, đồ nhi có thể thu hồi câu nói vừa rồi được không?”
Tuyệt đối không thể khen loại người như Thanh Vận, vừa thấy chút ánh sáng đã ngỡ mình là một đóa hướng dương!
“Không thể.” Thanh Vận quả quyết trả lời.
“...”
Làm sao cứu vớt ngươi, sư phụ của ta!
Thanh Vận không thèm để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của ta, tự mình dứt điểm.
“Tuy dẫn theo Mặc nhi đi chợ mua đồ ăn có thể đảm bảo an nguy cho ngươi nhưng chung quy chỉ trị được phần ngọn không trị được tận gốc. Gia đinh Đoạn phủ biết việc này càng nhiều thì Thất nhi ngươi càng sớm an toàn, thế nên từ nay ngươi hãy đi chợ một mình đi.”
“Ai sẽ bảo vệ ta!!” Ta trừng mắt nhìn Thanh Vận, không cho Đoạn Tang Mặc đi theo không phải kêu ta chịu chết sao!
“Tự khắc sẽ có người đi theo ngươi!” Thanh Vận thản nhiên trả lời.
“Thanh Dạ sư huynh?!?!” Ta chờ mong nhìn Thanh Vận, nếu Thanh Dạ đi chợ với ta, thật sự quá hạnh phúc, quá hoàn hảo!
“Trong đầu ngươi ngoại trừ Dạ nhi với Mặc nhi sẽ không nghĩ đến ai khác sao!!” Thanh Vận nghiêm mặt hỏi.
“Chẳng lẽ... Sư phụ người... Đi theo đồ nhi?” Ta cực kỳ bi thương nhìn Thanh Vận.
Đừng... Đừng... Trăm ngàn lần xin đừng...
Thanh Vận nhìn ta từ chối cho ý kiến nhưng ánh mắt khủng bố đó rõ ràng khẳng định là “đúng!”
“Sư phụ... Có thể đổi không?” Ta ôm ấp chút hi vọng cuối cùng cầu xin.
Ai ngờ ta không nói ra thì thôi, vừa nói xong đã khiến Thanh Vận nổi giận, xách cổ ta ném ra ngoài, lửa giận ngút trời nói: “Nếu không muốn sư phụ theo ngươi, ngươi chờ chết đi!” Dứt lời nặng nề đóng sầm cửa lại để ta tần ngần đứng ngoài.
Sư phụ a sư phụ, không phải đồ nhi kỳ thị người mà là thân hình gầy yếu đó của người có thể đối phó được hai gia đinh cường tráng của Đoạn phủ sao? Đừng để đến lúc đó có tới hai người cùng chết oan uổng!
Đang lúc ta đang than thở vì tương lai không lấy gì làm tươi sáng sắp tới của mình, cửa phòng Thanh Vận bỗng mở ra, sau đó là một Thanh Đạo dày cộm ném vào lòng ta.
“Học thuộc hết mười trang vi sư đã giảng tối nay cho ta! Nếu không đừng ngủ!” Chưa dứt lời, cửa phòng đã nặng nề khép lại, ánh nến trong phòng cũng tắt, trong phòng lập tức tối thui.
Ta ôm vẻ mặt cầu xin đứng trước cửa phòng Thanh Vận nhìn bản Thanh Đạo trong tay, có thể học thuộc năm trang đã là cực hạn của ta vậy mà Thanh Vận bắt ta học hết cả mười trang vừa rồi. Đây không phải trời cũng phụ ta sao!
Ta cực kỳ bi thương cầm Thanh Đạo về phòng, mơ mơ màng màng hồi lâu rồi ngủ. Hôm sau đương nhiên là hứng chịu cơn điên của Thanh Vận, ta thực không rõ vì sao sư phụ luôn ra vẻ đạo mạo lại bắt đầu hứng thú thiên về khuynh hướng bạo lực!
Một ngày mới bắt đầu thật buồn thảm, từ nay ta không cần bưng trà rót nước ở tiền điện, mỗi ngày trừ chuyện ra ngoài đi chợ mua đồ ăn thì là nhốt mình trong phòng học Thanh Vận. Vì sự tình khẩn cấp nên những gì Thanh Vận dạy cũng áp dụng được chút đỉnh.
Tỷ như bói toán vẽ bùa thế nào, kế đó là xem tướng, mũi gãy là hạng giảo hoạt, mi rũ là dễ bị dụ hoặc, mũi sâu thì tính tình tương đối quật cường, mắt hồ ly là thứ ghen tị đa nghi. Ngày nào ta cũng nghe giảng giải đến hôn mê.
Nhưng kỳ lạ là đã hai ngày trôi qua, mỗi lúc ta đi chợ đều có Thanh Vận lén lút theo sau, thực tổn hại không nhỏ đến hình tượng đạo mạo thường ngày của hắn nhưng vẫn chưa gặp lại hai tên gia đinh Đoạn phủ kia. Ta không khỏi tò mò, Thanh Vận bảo ta cẩn trọng, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi bị Thanh Vận vạch trần chuyện ta vụng trộm cắt xén tiền chợ, ta liền chuyển sang ăn bớt quang minh chính đại. Dù sao Thanh Vận đã sớm biết mà vẫn mắt nhắm mắt mở, hiếm khi nào thấy Thanh Vận để ta tùy ý như vậy! Thật sự là không làm không được!
Vì Thanh Vận dung túng nên ta cũng có vẻ săn sóc hắn hơn. Thấy hắn ho nhiều, ta hệt như tri kỷ chưng một chén lê hầm đường phèn cho hắn. Kết quả thật ngoài ý muốn, đêm đó khi học Thanh Đạo, Thanh Vận dịu dàng với ta khác thường, chỉ bắt ta học ba trang rồi cho ta về phòng ngủ.
Ta không khỏi cảm thán, sau này nên nịnh bợ sư phụ nhiều một chút.
Hôm nay, sau khi mua đồ ăn xong ta cẩn thận đi về đạo quán, tuy nói có Thanh Vận vụng trộm theo sau nhưng tâm tình vẫn bất an.
Vừa đến đoạn có nhiều đá lởm chởm, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ta giả bộ trấn định không quay đầu lại nhưng bước chân bất giác nhanh hơn. Sau đó miệng ta bị bịt lại và một cái bao bố trùm xuống. Ta theo bản năng lập tức nín thở. Một tên vẫn bịt miệng ta, tên còn lại chụp lấy gáy ta, đẩy ta về phía có nhiều đá nhọn.
Ta hết hồn nhắm mắt lại. Trong lòng thầm khấn, nếu Thanh Vận không mau xuất hiện, ta sẽ ngay lập tức chết tại đây!
“...”
Chưa kịp đau đớn, cả người ta bỗng chạm vào một khối mềm mại, lạnh lẽo.
Sau đó là một tiếng rên quen thuộc, thân mình cũng bị ôm chặt.
Ta nằm trong vòng tay đó nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn, mới vừa rồi ta xém nữa đi đời nhà ma! Ý nghĩ đó khiến ta toát mồ hôi lạnh khắp người. May mà lần này Thanh Vận không nuốt lời, nếu không ta thành quỷ cũng dây dưa, không để hắn được yên thân!
“Nhị, nhị thiếu gia!!” Phía sau vang lên một tiếng tri hô hoảng hốt.
Nhị thiếu gia?
Ta khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đang ôm chặt mình.
Hai gò má góc cạnh như được điêu khắc giờ đây đang lạnh lẽo ngút trời, cặp mắt đen như mực sắc bén nhìn hai tên đứng phía sau. Còn có đôi môi đang tái nhợt, mím chặt.
“Sư đệ...” Ta mở to mắt nhìn Đoạn Tang Mặc đang tản ra đầy hơi thở nguy hiểm trước mắt.
Không phải hắn nên ngoan ngoãn ở đạo quán sao! Vì sao xuất hiện ở đây!
Tác giả :
Luân Hãm