Đạo Trưởng Thành Thân Đi
Chương 1: Đạo trưởng gà mờ
Ánh nắng chói mắt từ khe hở xuyên qua rèm cửa sổ tiến vào, trên bàn bày đủ loại hoa quả, rượu gạo, nhang đèn chờ cúng tế. Ta cố gắng nhớ lại từng hình ảnh, tập trung tinh thần, thành tâm thành ý, xua đuổi tạp niệm.
Giấy trải cạnh nghiên mực, bút cầm trong tay dính chu sa đỏ đậm, trên lá bùa màu vàng ghi câu chú: “Nhất bút thiên hạ động; nhị bút tổ sư kiếm; tam bút gọi hồn ngoài ngàn dặm.” Trấn bùa tại tim, trấn bùa tại chân, mỗi một bước đều thận trọng, hết thảy hoàn thành trong một câu chú.
“Vạn pháp định Càn Khôn! Thiên địa ngũ hành âm dương! Cấp sắc phù! Cấp thi hành! Cấp nhận mệnh!” Vừa đọc bùa chú vừa bấm tay niệm chú, không dám bỏ sót bước nào.
Sau khi làm xong, ta bị đập thật mạnh vào cạnh bàn, máu nóng từ giữa trán chảy xuống đỏ mắt. Ta vẫn cố tỉnh táo, niệm rõ một câu chú cuối cùng: “Dương dương hiển hách, mặt trời đằng đông, âm dương chi bình! Ngũ hành biến cứu! Hồn hề trở lại! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Ta muốn quay lại thời đại kia, không phải đi, mà là trở về...
***
“Sư phụ, sư muội tỉnh rồi!” Một giọng nam mềm mại, dễ nghe vang bên tai, ẩn chứa chút vui mừng khó che giấu.
“Tỉnh thì tốt...” Một giọng khác rõ ràng, trầm thấp, điềm đạm trả lời.
Ta cố sức mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hai nam tử mặc đạo bào màu tím trước mặt.
“Đây là đâu? Các ngươi... Là ai?” Ta hơi chần chờ nhưng vẫn muốn làm rõ nghi vấn trong lòng.
Nam tử mở miệng trước ước chừng chưa quá hai mươi tuổi, ngồi ở bên giường, mắt xanh như nước, liếc mắt nhìn sơ cũng thấy toát lên vẻ ôn nhu hiếm thấy, khiến người ta lập tức có thiện cảm. Tóc cuộn tròn theo phong cách cổ xưa cài trâm gỗ trên đỉnh, khóe miệng khẽ mỉm cười khiến dáng vẻ vốn cứng nhắc lại hết sức nhu hòa.
Nam tử ôn nhu nam nghe ta hỏi xong lại nở nụ cười: “Sư muội, muội lại đùa với ta và sư phụ.” Trong giọng nói mang theo ba phần oán trách, bảy phần sủng nịch.
Ta thấy tên trước mắt không tin lời ta, tính ngồi dậy giải thích rõ ràng, ai ngờ vừa mới đứng dậy đầu đã vô cùng choáng váng, còn hơi đau.
“Sư muội, muội nằm xuống trước, vết thương trên trán phải cần chút thời gian mới có thể lành lại.” Nam tử kia lập tức thân thiết đỡ ta nằm xuống.
Vết thương trên trán?!?!
Ta nghi hoặc đưa tay lên đầu sờ soạng, trên trán tuy bị vải băng kín nhưng vừa sờ một cái đã rất đau đớn.
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Đây là đâu? Vì sao trán ta bị thương?” Ta nhất thời thấy mình như lọt vào sương mù, căn bản muốn làm rõ tình huống hiện tại. Trán ta bị thương lúc nào, vì sao ngay cả ta cũng không biết? Hơn nữa, bốn phía trong phòng này dán đầy bùa chú màu vàng, trên đó còn vẽ mấy chữ khó hiểu như gà bới, không khí cũng quá quỷ dị!
“Sư muội, muội thật không nhớ rõ?” Nam tử ôn nhu kia nháy mắt trở nên gượng gạo nhưng vẫn mỉm cười rất dịu dàng.
“Ta không phải không nhớ rõ, mà căn bản không biết các ngươi!”
Nếu ta thật sự từng quen biết hai tên đẹp mặt trước mắt này, tuyệt đối không thể nào quên! Hơn nữa ta nhớ rõ mới đây ta còn đang ngồi vắt chân trên sô pha, vừa cạp dưa hấu vừa theo dõi bộ phim tình tiết cẩu huyết lúc tám giờ, sao lại lập tức bỏ chạy đến đây?
“Sư phụ?” Tên kia rốt cục nhịn không được, quay đầu về sau nhìn tên lớn tuổi hơn.
Tên kia mặc đồ giống hệt, mặt mày thon dài như vẽ, cặp mắt xếch gian tà, thân hình cao gầy, giờ phút này tay trái đang cầm một quyển sách rách nát có tuổi thọ hơn chín trăm năm, tay phải cầm bút, rất ra vẻ tiên phong đạo cốt.
“Dạ nhi, bình tĩnh lại một chút, đợi vi sư xem lại...” Nam tử được gọi là sư phụ nam thong dong buông bút trong tay xuống, cặp mắt xếch gian xảo chuyên chú nhìn vào cuốn sách ố vàng kia, ngón tay thanh mảnh lật một trang sách qua.
“Thì ra là thế...” Một câu rất cảm thán.
“Sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao?” Nam tử vội vàng hỏi.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, Dạ nhi sau khi nghe vi sư nói xong, chớ lo âu...” Nam tử được gọi là sư phụ cười nhẹ với nam tử kia.
“Sư phụ rốt cuộc là chuyện gì?” Nam tử dường như phát hiện sự tình không đơn giản, hơi nhíu mày có vẻ sốt ruột.
“Vi sư nóng lòng cứu người, khó tránh một chút sơ sót, đã quên xem chú thích ở trang thứ hai. Trong này có viết muốn dùng phép này, phải đợi đêm trăng tròn, là lúc âm khí mạnh nhất, nếu không sẽ hoán chuyển hồn phách nhầm chỗ.”
Lại là một câu nhẹ như mây trôi nước chảy nhưng lọt vào tai người khác như sấm sét ầm trời...
“Hồn phách nhầm chỗ!!” Ta khó tin nhìn đạo sĩ trước mắt, quả thực rất muốn cào cấu khuôn mặt anh tuấn đó. Đang yên đang lành cạp dưa hấu thì có tội gì, sao lại vừa vặn được chọn làm nơi nhập hồn.
“Giờ ta làm sao về?”
Vị đạo sĩ kia lại tinh tế lật vài trang sách trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, nói không trúng không trật gì cả: “Kỳ thật ngươi với nàng vốn là một, hôm nay thầy trò chúng ta có thể gặp nhau ở đây là nhân duyên hội ngộ rất lớn.”
“Ta hỏi khi nào ta có thể trở về!” Ta mất kiên nhẫn lớn tiếng.
“Về chuyện đổi hồn phách lại thế nào, đợi vi sư nghiên cứu một chút, tạm thời ngươi cứ yên tâm ở đây. Thanh Dạ, chăm sóc sư muội cho tốt, vi sư ra ngoài xem tiền công đức thế nào rồi.” Sau đó không để ta có cơ hội phản bác, lạnh nhạt đẩy cửa đi ra ngoài.
Ta trợn mắt há mồm nhìn tên đạo sĩ kia đi ra, mờ mịt nhìn vị sư huynh gọi là Thanh Dạ trước mắt này hỏi: “Giờ ta nên làm gì?” Đầu thật sự càng lúc càng đau.
Thanh Dạ hình như cũng hơi thất thần nhưng vẫn dịu dàng cười trấn an ta: “Bất luận muội là ai, cũng là sư muội của ta, muội nên nghe lời sư phụ, tạm thời ở lại đây, ta nhất định nghĩ cách cho muội.”
Vì một câu trấn an này mà cuối cùng ta đã bình tĩnh lại, ta biết hiện tại có ầm ĩ thế nào cũng không xong, chuyện gì đến sẽ đến, quan trọng nhất là phải tìm ra cách trở về. Còn bây giờ phải tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện từ miệng sư huynh đây mới được.
Nơi này gọi là Bình Ngư tiểu trấn, phía đông có một am ni cô và một đạo quán, vừa hay nằm đối diện nhau. Cho nên hễ có khách viếng bên này thì bên kia hụt ăn, khiến hai nhà cạnh tranh rất kịch liệt. Mà vị được gọi là sư phụ vừa rồi chính là đạo trưởng Thanh Vận của đạo quán, nam tử ôn nhu này là đại đồ đệ Thanh Dạ, chủ nhân cơ thể ta tạm chiếm giữ này là nhị đồ đệ Đường Thất.
Vì thế ta rất buồn bực, nếu đối diện có am ni cô, sao chủ nhân cơ thể này không xuất gia làm ni cô mà lại chạy sang đạo quán của hai nam nhân này?
Sau đó Thanh Dạ nói cho ta biết, sư muội vĩ đại đã trả lời như vầy: “Đường Thất ta không có gì tài giỏi, chỉ có nhìn người là chuẩn nhất! Hiện tại hay nhất chỉ có đi theo đạo trưởng tiên phong đạo cốt mới có thể không cần lo lắng đến cơm áo gạo tiền nửa đời sau này!”
Cũng không biết có phải vì Đường Thất nịnh hót giỏi hay không mà Thanh Vận đạo trưởng dám bất chấp nam nữ khác biệt, thu nhận nữ đồ đệ này.
Nguyên nhân ta xuyên qua người Đường Thất là do là mấy ngày trước, Thanh Vận bỗng phát hiện khách đến Thủy Vân Am đối diện đột ngột đông hơn nên hoài nghi đám này được các nàng thuê về để đả kích Thanh Vận mà thôi. Vì ngăn ngừa hậu hoạn, vẫn nên có một người đi thăm dò tình hình đối thủ, hai nam nhân như sư phụ và sư huynh không tiện vào am ni cô, vì thế trọng trách rình mò vì tiền cơm gạo củi lửa này hoa lệ rơi vào tay nữ đệ tử duy nhất của Thanh Vận – chủ nhân của cơ thể này.
Thanh Dạ nhớ lại lúc ấy Thanh Vận nói với Đường Thất tiền nhiệm thế này: “Đồ nhi, vi sư muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ...”
Giấy trải cạnh nghiên mực, bút cầm trong tay dính chu sa đỏ đậm, trên lá bùa màu vàng ghi câu chú: “Nhất bút thiên hạ động; nhị bút tổ sư kiếm; tam bút gọi hồn ngoài ngàn dặm.” Trấn bùa tại tim, trấn bùa tại chân, mỗi một bước đều thận trọng, hết thảy hoàn thành trong một câu chú.
“Vạn pháp định Càn Khôn! Thiên địa ngũ hành âm dương! Cấp sắc phù! Cấp thi hành! Cấp nhận mệnh!” Vừa đọc bùa chú vừa bấm tay niệm chú, không dám bỏ sót bước nào.
Sau khi làm xong, ta bị đập thật mạnh vào cạnh bàn, máu nóng từ giữa trán chảy xuống đỏ mắt. Ta vẫn cố tỉnh táo, niệm rõ một câu chú cuối cùng: “Dương dương hiển hách, mặt trời đằng đông, âm dương chi bình! Ngũ hành biến cứu! Hồn hề trở lại! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Ta muốn quay lại thời đại kia, không phải đi, mà là trở về...
***
“Sư phụ, sư muội tỉnh rồi!” Một giọng nam mềm mại, dễ nghe vang bên tai, ẩn chứa chút vui mừng khó che giấu.
“Tỉnh thì tốt...” Một giọng khác rõ ràng, trầm thấp, điềm đạm trả lời.
Ta cố sức mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hai nam tử mặc đạo bào màu tím trước mặt.
“Đây là đâu? Các ngươi... Là ai?” Ta hơi chần chờ nhưng vẫn muốn làm rõ nghi vấn trong lòng.
Nam tử mở miệng trước ước chừng chưa quá hai mươi tuổi, ngồi ở bên giường, mắt xanh như nước, liếc mắt nhìn sơ cũng thấy toát lên vẻ ôn nhu hiếm thấy, khiến người ta lập tức có thiện cảm. Tóc cuộn tròn theo phong cách cổ xưa cài trâm gỗ trên đỉnh, khóe miệng khẽ mỉm cười khiến dáng vẻ vốn cứng nhắc lại hết sức nhu hòa.
Nam tử ôn nhu nam nghe ta hỏi xong lại nở nụ cười: “Sư muội, muội lại đùa với ta và sư phụ.” Trong giọng nói mang theo ba phần oán trách, bảy phần sủng nịch.
Ta thấy tên trước mắt không tin lời ta, tính ngồi dậy giải thích rõ ràng, ai ngờ vừa mới đứng dậy đầu đã vô cùng choáng váng, còn hơi đau.
“Sư muội, muội nằm xuống trước, vết thương trên trán phải cần chút thời gian mới có thể lành lại.” Nam tử kia lập tức thân thiết đỡ ta nằm xuống.
Vết thương trên trán?!?!
Ta nghi hoặc đưa tay lên đầu sờ soạng, trên trán tuy bị vải băng kín nhưng vừa sờ một cái đã rất đau đớn.
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Đây là đâu? Vì sao trán ta bị thương?” Ta nhất thời thấy mình như lọt vào sương mù, căn bản muốn làm rõ tình huống hiện tại. Trán ta bị thương lúc nào, vì sao ngay cả ta cũng không biết? Hơn nữa, bốn phía trong phòng này dán đầy bùa chú màu vàng, trên đó còn vẽ mấy chữ khó hiểu như gà bới, không khí cũng quá quỷ dị!
“Sư muội, muội thật không nhớ rõ?” Nam tử ôn nhu kia nháy mắt trở nên gượng gạo nhưng vẫn mỉm cười rất dịu dàng.
“Ta không phải không nhớ rõ, mà căn bản không biết các ngươi!”
Nếu ta thật sự từng quen biết hai tên đẹp mặt trước mắt này, tuyệt đối không thể nào quên! Hơn nữa ta nhớ rõ mới đây ta còn đang ngồi vắt chân trên sô pha, vừa cạp dưa hấu vừa theo dõi bộ phim tình tiết cẩu huyết lúc tám giờ, sao lại lập tức bỏ chạy đến đây?
“Sư phụ?” Tên kia rốt cục nhịn không được, quay đầu về sau nhìn tên lớn tuổi hơn.
Tên kia mặc đồ giống hệt, mặt mày thon dài như vẽ, cặp mắt xếch gian tà, thân hình cao gầy, giờ phút này tay trái đang cầm một quyển sách rách nát có tuổi thọ hơn chín trăm năm, tay phải cầm bút, rất ra vẻ tiên phong đạo cốt.
“Dạ nhi, bình tĩnh lại một chút, đợi vi sư xem lại...” Nam tử được gọi là sư phụ nam thong dong buông bút trong tay xuống, cặp mắt xếch gian xảo chuyên chú nhìn vào cuốn sách ố vàng kia, ngón tay thanh mảnh lật một trang sách qua.
“Thì ra là thế...” Một câu rất cảm thán.
“Sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao?” Nam tử vội vàng hỏi.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, Dạ nhi sau khi nghe vi sư nói xong, chớ lo âu...” Nam tử được gọi là sư phụ cười nhẹ với nam tử kia.
“Sư phụ rốt cuộc là chuyện gì?” Nam tử dường như phát hiện sự tình không đơn giản, hơi nhíu mày có vẻ sốt ruột.
“Vi sư nóng lòng cứu người, khó tránh một chút sơ sót, đã quên xem chú thích ở trang thứ hai. Trong này có viết muốn dùng phép này, phải đợi đêm trăng tròn, là lúc âm khí mạnh nhất, nếu không sẽ hoán chuyển hồn phách nhầm chỗ.”
Lại là một câu nhẹ như mây trôi nước chảy nhưng lọt vào tai người khác như sấm sét ầm trời...
“Hồn phách nhầm chỗ!!” Ta khó tin nhìn đạo sĩ trước mắt, quả thực rất muốn cào cấu khuôn mặt anh tuấn đó. Đang yên đang lành cạp dưa hấu thì có tội gì, sao lại vừa vặn được chọn làm nơi nhập hồn.
“Giờ ta làm sao về?”
Vị đạo sĩ kia lại tinh tế lật vài trang sách trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, nói không trúng không trật gì cả: “Kỳ thật ngươi với nàng vốn là một, hôm nay thầy trò chúng ta có thể gặp nhau ở đây là nhân duyên hội ngộ rất lớn.”
“Ta hỏi khi nào ta có thể trở về!” Ta mất kiên nhẫn lớn tiếng.
“Về chuyện đổi hồn phách lại thế nào, đợi vi sư nghiên cứu một chút, tạm thời ngươi cứ yên tâm ở đây. Thanh Dạ, chăm sóc sư muội cho tốt, vi sư ra ngoài xem tiền công đức thế nào rồi.” Sau đó không để ta có cơ hội phản bác, lạnh nhạt đẩy cửa đi ra ngoài.
Ta trợn mắt há mồm nhìn tên đạo sĩ kia đi ra, mờ mịt nhìn vị sư huynh gọi là Thanh Dạ trước mắt này hỏi: “Giờ ta nên làm gì?” Đầu thật sự càng lúc càng đau.
Thanh Dạ hình như cũng hơi thất thần nhưng vẫn dịu dàng cười trấn an ta: “Bất luận muội là ai, cũng là sư muội của ta, muội nên nghe lời sư phụ, tạm thời ở lại đây, ta nhất định nghĩ cách cho muội.”
Vì một câu trấn an này mà cuối cùng ta đã bình tĩnh lại, ta biết hiện tại có ầm ĩ thế nào cũng không xong, chuyện gì đến sẽ đến, quan trọng nhất là phải tìm ra cách trở về. Còn bây giờ phải tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện từ miệng sư huynh đây mới được.
Nơi này gọi là Bình Ngư tiểu trấn, phía đông có một am ni cô và một đạo quán, vừa hay nằm đối diện nhau. Cho nên hễ có khách viếng bên này thì bên kia hụt ăn, khiến hai nhà cạnh tranh rất kịch liệt. Mà vị được gọi là sư phụ vừa rồi chính là đạo trưởng Thanh Vận của đạo quán, nam tử ôn nhu này là đại đồ đệ Thanh Dạ, chủ nhân cơ thể ta tạm chiếm giữ này là nhị đồ đệ Đường Thất.
Vì thế ta rất buồn bực, nếu đối diện có am ni cô, sao chủ nhân cơ thể này không xuất gia làm ni cô mà lại chạy sang đạo quán của hai nam nhân này?
Sau đó Thanh Dạ nói cho ta biết, sư muội vĩ đại đã trả lời như vầy: “Đường Thất ta không có gì tài giỏi, chỉ có nhìn người là chuẩn nhất! Hiện tại hay nhất chỉ có đi theo đạo trưởng tiên phong đạo cốt mới có thể không cần lo lắng đến cơm áo gạo tiền nửa đời sau này!”
Cũng không biết có phải vì Đường Thất nịnh hót giỏi hay không mà Thanh Vận đạo trưởng dám bất chấp nam nữ khác biệt, thu nhận nữ đồ đệ này.
Nguyên nhân ta xuyên qua người Đường Thất là do là mấy ngày trước, Thanh Vận bỗng phát hiện khách đến Thủy Vân Am đối diện đột ngột đông hơn nên hoài nghi đám này được các nàng thuê về để đả kích Thanh Vận mà thôi. Vì ngăn ngừa hậu hoạn, vẫn nên có một người đi thăm dò tình hình đối thủ, hai nam nhân như sư phụ và sư huynh không tiện vào am ni cô, vì thế trọng trách rình mò vì tiền cơm gạo củi lửa này hoa lệ rơi vào tay nữ đệ tử duy nhất của Thanh Vận – chủ nhân của cơ thể này.
Thanh Dạ nhớ lại lúc ấy Thanh Vận nói với Đường Thất tiền nhiệm thế này: “Đồ nhi, vi sư muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ...”
Tác giả :
Luân Hãm