Đào Thoát
Chương 82
Nạp Lan Địch rút ra khỏi miệng Lam Tĩnh Nghi. Bên trên người thiếu niên mặc Âu phục màu đen, quần đã cởi xuống, dục vọng ngẩng cao mà cường tráng đứng thẳng dưới vạt áo. Thiếu niên tuấn mỹ cao to, mặc như vậy càng thêm cuồng dã lại gợi cảm.
“Bảo bối, ghé vào bàn làm việc.” Nạp Lan Địch ra lệnh cho Lam Tĩnh Nghi. Lúc này Lam Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, bạch dịch chảy xuống từ khóe môi. Ngực cô phập phồng, thở dốc.
Ngước mắt nhìn thấy vật nam tính càng thô to hơn của thiếu niên thì cô quay đầu nhìn tường bằng thủy tinh của phòng làm việc, “Đừng ở đây được không?”
“Không ai thấy đâu. Loại thủy tinh này có thể nhìn rõ bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được bên trong. Huống hồ dù có ai bước vào cũng sẽ thức thời cút ra ngoài. Đúng không bảo bối? Vậy nên ngoan ngoãn nằm úp lên đi.” Nạp Lan Địch nhẹ giọng nói.
Lam Tĩnh Nghi cắn môi dưới, từ từ đứng lên, liếc nhìn Nạp Lan Luật và Lam Tứ. Hai thiếu niên nhìn cô bằng ánh mắt tỏa sáng. Dưới ánh mắt kia, quần áo của cô như bị cởi hết. Cô chống tay nằm lên bàn làm việc, mông hơi nhếch lên. Bởi vì căng thẳng và sợ hãi mà thân thể cô run run.
Nạp Lan Địch đi tới, đứng phía sau cô. Cậu cúi người xuống, vươn ngón tay thon dài, từ từ kéo quần của cô qua mông. Lam Tĩnh Nghi mặc quần thể thao màu trắng. Cậu không cởi hết mà chỉ để nó xuống qua mông. Lam Tĩnh Nghi bây giờ, người thành vòng cung, nằm trên bàn làm việc, mông nhếch lên, có thể thấy rõ đường cong đôi mông duyên dáng. Áo cô không dịch chuyển, quần lại bị cởi ra một nửa, chỉ để lộ cái mông trắng nõn. Cảnh tượng như vậy càng kích thích thần kinh đàn ông hơn là lộ ra hoàn toàn.
Ba đôi mắt của ba thiếu niên đều mở lớn, dính lên trên cái mông nhỏ trắng nõn đàn hồi. Nạp Lan Địch vỗ nhẹ một cái lên mông cô. Lam Tĩnh Nghi vô thức mở chân ra. Nơi tư mật và cúc hoa lộ ra rõ ràng. Nơi tư mật đã ướt đẫm như một đóa tường vi đẫm sương sớm.
Nạp Lan Địch mở mông cánh hoa của cô ra, Nạp Lan Luật và Lam Tứ bước qua. Ba ánh mắt đều mở lớn nhìn vào nơi tư mật của người con gái. Nơi đó bởi vì thiếu niên mở rộng ra mà cánh hoa đã tách ra, vách tường hồng nhạt ướt đẫm bắt đầu co rút, chảy ra mật dịch dưới cái nhìn chằm chằm của ba thiếu niên.
Như cảm nhận được ánh mắt như sói của ba thiếu niên, Lam Tĩnh Nghi ưm một tiếng. Ngón cái của Nạp Lan Luật dò vào lối vào. Ngón tay biến mất trong vách tường rất nhanh, bị ngậm chặt. Hai chân Lam Tĩnh Nghi kẹp chặt, sợ hãi xẹt qua thân thể.
Nạp Lan Luật và Lam Tứ đè chặt đùi cô lại. Lam Tĩnh Nghi co rút rất mạnh. Nạp Lan Địch rút ngón cái ra, đưa ngón giữa thô dài vào.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi rên rỉ, muốn khép hai chân lại thì lại bị hai thiếu niên giữ chặt. Vách tường của cô kịch liệt co rút, ngậm chặt lấy ngón tay của Nạp Lan Địch.
Nạp Lan Địch thoáng động ngón tay, thân thể Lam Tĩnh Nghi không ngừng run lên. Cái mông nhỏ của cô không tự chủ được mà lắc lư khiến người đàn ông nhìn mà huyết mạch sôi sục.
“Thật mẫn cảm.” Nạp Lan Luật nói.
“Em thích.” Lam Tứ nhìn chằm chằm lối vào của cô, tiếp lời. Ngón tay Nạp Lan Địch cũng không quá phận, dừng lại trong cơ thể cô rồi rút nhanh ra. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể của mình như trống rỗng, cô cảm thấy bất lực và khổ sở. Mấy ngày qua cô đã hoàn toàn luân hãm vào niềm vui thích các thiếu niên mang lại cho cô. Thân thể của cô thành thực hơn lòng cô nhiều. Bây giờ cô rất cần vật nam tính của thiếu niên hung hăng nhập vào.
Nạp Lan Địch đặt dục vọng dâng trào của mình nơi lối vào, tiến vào thật mạnh.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi kẹp chặt hai chân. Vách tường ấm nóng căng chặt ôm chặt lấy cậu. Cậu như tiến vào nơi sâu nhất của cô. Khoái cảm mãnh liệt khiến thiếu niên ra vào mạnh mẽ trong cô.
Lam Tĩnh Nghi ngâm nga, khóc lên. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn non mềm nhận lấy vật nam tính của thiếu niên, đánh vào kịch liệt. Thân thể cô không ngừng lắc lư. Mỗi một lần thiếu niên đều vào hoàn toàn khiến cô bị căng đến cực hạn.
Dù Nạp Lan Luật và Lam Tứ không xen vào nhưng hô hấp đều đã trở nên dồn dập. Bọn họ nhìn thấy cái mông nhỏ của Lam Tĩnh Nghi bị va chạm biến thành màu hồng phấn. Mỗi lần Nạp Lan Địch mạnh mẽ ra vào thì mông cánh hoa cũng rung động. Cái miệng nhỏ mỗi lần nhận lấy vật nam tính thô to khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Tốc độ ra vào của Nạp Lan Địch càng lúc càng nhanh, vật thô to tiến vào cơ thể cô không gián đoạn. Giọng Lam Tĩnh Nghi trở thành khóc nhỏ đứt quãng. Cuối cùng Nạp Lan Địch hung hăng đánh vào nơi sâu nhất của cô, để lại bạch dịch trong cơ thể cô.
Khi cậu rút ra thì mật nước và bạch dịch không ngừng chảy ra theo lối vào đang co rút của Lam Tĩnh Nghi. Cô xụi lơ trên mặt đất. Nạp Lan Luật mở rộng đùi cô đến mức lớn nhất. Ba thiếu niên thưởng thức cảnh tượng lối vào khép mở và thứ còn lại khi kết hợp đang chảy ra đầy dâm mỹ.
“Đừng…” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng, muốn khép hai chân lại nhưng cô không còn sức nữa. Huống hồ hai tay của Nạp Lan Luật đang đè chặt hai đùi cô lại.
“Thoải mái không, cô giáo?” Lam Tứ nhẹ giọng hỏi cô.
“Địch rất mạnh phải không, bảo bối?” Nạp Lan Luật cũng hỏi đầy xấu xa. Lam Tĩnh Nghi không đáp, xoay mặt qua một bên, lông mi dài run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến lòng người rung động.
“Sắp không chịu nổi rồi. Anh, sao lại muốn cô ấy ở đây chứ?” Nạp Lan Luật bất mãn phản đối.
“Về nhà đi. Về tới nhà chúng ta có thể yêu thương cô ấy thật tốt.” Lam Tứ nói rồi mặc quần lại cho Lam Tĩnh Nghi, ôm cô lên.
Nạp Lan Địch theo sau, ném cho Nạp Lan Luật một câu, “Luật, em lái xe.”
Nạp Lan Luật rên rỉ, “Sao lại toàn là em?” nhưng cậu vẫn bước theo, mở cửa xe ra.
Xe lao như tên rời khỏi cung trên đường cao tốc. Nạp Lan Luật cầm lái vững vàng. Chỗ ngồi phía sau, hai thiếu niên tuấn mỹ kẹp một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ôm chặt eo nhỏ của cô.
Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể mình khô nóng. Hai thiếu niên cao to mà lại dán sát vào cô. Cô cảm thấy hạ thân dính dấp rất khó chịu, lại hơi đau. Vừa rồi thiếu niên giữ lấy cô quá mức kịch liệt khiến cô có cảm giác dường như cậu còn đang ở trong mình.
Trải qua kích tình vừa rồi, ngực cô căng lên rất khó chịu. Nhũ phong của cô căng lên dị thường như chứa đầy hơi, muốn nổ tung.
Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, hai thiếu niên nhìn mặt cô, “Sao vậy?”
Cô cắn môi hít khí. Thực là khổ sở. Cô không thể không nói đầy tối nghĩa, “Tôi…Chỗ này của tôi căng quá…” Hai thiếu niên lập tức hiểu ý. Bọn họ cùng cởi áo cô ra, lưu loát gỡ áo ngực ra.
Nửa người trên của Lam Tĩnh Nghi hoàn toàn xích lõa. Vì vừa mới sinh xong nên nhũ phong của cô đầy đặn hơn rất nhiều. Đóa hồng mai kiêu ngạo đứng thẳng. Hồng mai trên nền trắng càng trở nên mê người.
Lam Tứ lấy ra một cái ly, đặt dưới đóa hồng mai. Nạp Lan Địch dùng tay xoa nắn nhũ phong của cô. Sữa trắng chảy từ đỉnh đóa hồng mai vào ly.
Sữa tiết ra khiến cảm giác căng cứng không còn nữa nhưng mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ ửng đầy ngượng ngùng. Cô từng cho là mình đã sinh con nhưng kỳ lạ là chẳng nhớ gì cả. Sau, cô nghe bác sĩ nói cô mắc một căn bệnh kỳ lạ. Bệnh này khiến nhũ phong căng cứng như người phụ nữ vừa mới sinh, cần nặn sữa thừa mỗi ngày.
Vì quyền uy của bác sĩ và vì cô rất tin tưởng vào ký ức của mình nên cô hoàn toàn tin lời bác sĩ nói. Sữa rất nhanh chảy đầy nửa ly.
Tiếng sữa chảy kích thích tai của thiếu niên. Con rồng lớn dưới thân ba thiếu niên sớm đã ngẩng cao đầu.
“Luật.” Nạp Lan Địch đưa ly sữa cho Nạp Lan Luật đang lái xe. Nạp Lan Luật nhận lấy, hung hăng trừng ngực Lam Tĩnh Nghi, “Coi như các anh còn có lương tâm.” Mắt cậu nhìn chằm chằm vào nhũ phong tròn trịa của cô, miệng kề vào ly sữa. Cậu uống xong thì vươn lưỡi khẽ liếm môi một cách mị hoặc, như một con quỷ hút máu đầy tuấn mỹ. “Ừ, sữa của bảo bối ngọt như cam lộ. Nhưng tôi tình nguyện uống trực tiếp.” Nói rồi cậu nháy mắt với Lam Tĩnh Nghi.
Mặt Lam Tĩnh Nghi càng đỏ nhưng ngay sau đó liền rên rỉ bởi vì hai thiếu niên đã ghé đầu vào trước ngực cô, môi ngậm đóa hồng mai căng cứng, mút mạnh.
Dòng sữa ngọt ngào trượt xuống cổ họng thiếu niên. Tay bọn họ cũng bất giác xoa lên nhũ phong của cô. Bọn họ mút nhũ phong cô khiến thân thể cô nổi lên cảm giác thoải mái sung sướng, cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong lòng. Cô có thể cảm nhận được dòng chất lỏng đó đang từ từ chảy vào miệng thiếu niên. Dường như vào giờ phút này họ trở thành con của cô. Cảm giác sung sướng của người làm mẹ tràn ngập trong cô. Nếu không phải bàn tay đang vuốt ve nhũ phong của cô to lớn thì dường như cô chìm đắm trong ảo giác làm mẹ. Tay thiếu niên mang theo nhiệt độ và tê dại không ngừng chà đạp nhũ phong của cô. Dục vọng ở sâu trong cô bị khơi lên. Sự tê dại này khiến cô như rơi vào giấc mộng. Cảm giác này rất kỳ lạ. Cô lúc này vừa như một người mẹ, vừa như một người phụ nữ bị người đàn ông trêu trọc mà nổi lên dục vọng.
“Ân ~~” cô cong người lên khiến thiếu niên dễ mút sữa hơn. Tay cô không tự chủ được mà đè bàn tay to của bọn họ đang đặt trên nhũ phong của cô, vừa muốn đẩy ra lại vừa như giúp họ một tay.
Đóa hồng mai đã biến thành màu đỏ tươi căng đầy, không ngừng trượt ra khỏi miệng thiếu niên, rơi vào trong mắt Nạp Lan Luật. Hạ thân Nạp Lan Luật truyền tới một trận đau đớn. Cậu làu bàu, “Thì ra cho em ngọt ngào để chặn miệng em.”
Hai thiếu niên bắt đầu xé quần của Lam Tĩnh Nghi. Chỉ chốc lát sau cô đã hoàn toàn xích lõa. Thiếu niên vừa mút đóa hồng mai của cô vừa đưa tay dò vào giữa hai chân đang khép lại của cô. Ngón tay cậu tìm được lối vào rất nhanh. Hai ngón tay thô dài cùng tiến vào.
Ra vào cùng tần suất.
“A ~~ a ~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi cong lên, hai chân không tự chủ mở ra vì người đàn ông. Hai ngón tay của thiếu niên nhanh chóng ra vào trong hoa huyệt, mật dịch tràn ra, ướt cả tay bọn họ.
Nạp Lan Luật nhìn hạ thể không ngừng tràn ra mật dịch của người phụ nữ, nhìn hoa huyệt không ngừng bị hai ngón tay thô dài của hai thiếu niên cuồng dã ra vào, nghe tiếng rên rỉ dâm mỹ và tiếng ngón tay ra vào, cậu bỗng nhấn mạnh chân ga. Xe phóng nhanh bằng tốc dộ cao nhất.
“Bảo bối, ghé vào bàn làm việc.” Nạp Lan Địch ra lệnh cho Lam Tĩnh Nghi. Lúc này Lam Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, bạch dịch chảy xuống từ khóe môi. Ngực cô phập phồng, thở dốc.
Ngước mắt nhìn thấy vật nam tính càng thô to hơn của thiếu niên thì cô quay đầu nhìn tường bằng thủy tinh của phòng làm việc, “Đừng ở đây được không?”
“Không ai thấy đâu. Loại thủy tinh này có thể nhìn rõ bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được bên trong. Huống hồ dù có ai bước vào cũng sẽ thức thời cút ra ngoài. Đúng không bảo bối? Vậy nên ngoan ngoãn nằm úp lên đi.” Nạp Lan Địch nhẹ giọng nói.
Lam Tĩnh Nghi cắn môi dưới, từ từ đứng lên, liếc nhìn Nạp Lan Luật và Lam Tứ. Hai thiếu niên nhìn cô bằng ánh mắt tỏa sáng. Dưới ánh mắt kia, quần áo của cô như bị cởi hết. Cô chống tay nằm lên bàn làm việc, mông hơi nhếch lên. Bởi vì căng thẳng và sợ hãi mà thân thể cô run run.
Nạp Lan Địch đi tới, đứng phía sau cô. Cậu cúi người xuống, vươn ngón tay thon dài, từ từ kéo quần của cô qua mông. Lam Tĩnh Nghi mặc quần thể thao màu trắng. Cậu không cởi hết mà chỉ để nó xuống qua mông. Lam Tĩnh Nghi bây giờ, người thành vòng cung, nằm trên bàn làm việc, mông nhếch lên, có thể thấy rõ đường cong đôi mông duyên dáng. Áo cô không dịch chuyển, quần lại bị cởi ra một nửa, chỉ để lộ cái mông trắng nõn. Cảnh tượng như vậy càng kích thích thần kinh đàn ông hơn là lộ ra hoàn toàn.
Ba đôi mắt của ba thiếu niên đều mở lớn, dính lên trên cái mông nhỏ trắng nõn đàn hồi. Nạp Lan Địch vỗ nhẹ một cái lên mông cô. Lam Tĩnh Nghi vô thức mở chân ra. Nơi tư mật và cúc hoa lộ ra rõ ràng. Nơi tư mật đã ướt đẫm như một đóa tường vi đẫm sương sớm.
Nạp Lan Địch mở mông cánh hoa của cô ra, Nạp Lan Luật và Lam Tứ bước qua. Ba ánh mắt đều mở lớn nhìn vào nơi tư mật của người con gái. Nơi đó bởi vì thiếu niên mở rộng ra mà cánh hoa đã tách ra, vách tường hồng nhạt ướt đẫm bắt đầu co rút, chảy ra mật dịch dưới cái nhìn chằm chằm của ba thiếu niên.
Như cảm nhận được ánh mắt như sói của ba thiếu niên, Lam Tĩnh Nghi ưm một tiếng. Ngón cái của Nạp Lan Luật dò vào lối vào. Ngón tay biến mất trong vách tường rất nhanh, bị ngậm chặt. Hai chân Lam Tĩnh Nghi kẹp chặt, sợ hãi xẹt qua thân thể.
Nạp Lan Luật và Lam Tứ đè chặt đùi cô lại. Lam Tĩnh Nghi co rút rất mạnh. Nạp Lan Địch rút ngón cái ra, đưa ngón giữa thô dài vào.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi rên rỉ, muốn khép hai chân lại thì lại bị hai thiếu niên giữ chặt. Vách tường của cô kịch liệt co rút, ngậm chặt lấy ngón tay của Nạp Lan Địch.
Nạp Lan Địch thoáng động ngón tay, thân thể Lam Tĩnh Nghi không ngừng run lên. Cái mông nhỏ của cô không tự chủ được mà lắc lư khiến người đàn ông nhìn mà huyết mạch sôi sục.
“Thật mẫn cảm.” Nạp Lan Luật nói.
“Em thích.” Lam Tứ nhìn chằm chằm lối vào của cô, tiếp lời. Ngón tay Nạp Lan Địch cũng không quá phận, dừng lại trong cơ thể cô rồi rút nhanh ra. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể của mình như trống rỗng, cô cảm thấy bất lực và khổ sở. Mấy ngày qua cô đã hoàn toàn luân hãm vào niềm vui thích các thiếu niên mang lại cho cô. Thân thể của cô thành thực hơn lòng cô nhiều. Bây giờ cô rất cần vật nam tính của thiếu niên hung hăng nhập vào.
Nạp Lan Địch đặt dục vọng dâng trào của mình nơi lối vào, tiến vào thật mạnh.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi kẹp chặt hai chân. Vách tường ấm nóng căng chặt ôm chặt lấy cậu. Cậu như tiến vào nơi sâu nhất của cô. Khoái cảm mãnh liệt khiến thiếu niên ra vào mạnh mẽ trong cô.
Lam Tĩnh Nghi ngâm nga, khóc lên. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn non mềm nhận lấy vật nam tính của thiếu niên, đánh vào kịch liệt. Thân thể cô không ngừng lắc lư. Mỗi một lần thiếu niên đều vào hoàn toàn khiến cô bị căng đến cực hạn.
Dù Nạp Lan Luật và Lam Tứ không xen vào nhưng hô hấp đều đã trở nên dồn dập. Bọn họ nhìn thấy cái mông nhỏ của Lam Tĩnh Nghi bị va chạm biến thành màu hồng phấn. Mỗi lần Nạp Lan Địch mạnh mẽ ra vào thì mông cánh hoa cũng rung động. Cái miệng nhỏ mỗi lần nhận lấy vật nam tính thô to khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Tốc độ ra vào của Nạp Lan Địch càng lúc càng nhanh, vật thô to tiến vào cơ thể cô không gián đoạn. Giọng Lam Tĩnh Nghi trở thành khóc nhỏ đứt quãng. Cuối cùng Nạp Lan Địch hung hăng đánh vào nơi sâu nhất của cô, để lại bạch dịch trong cơ thể cô.
Khi cậu rút ra thì mật nước và bạch dịch không ngừng chảy ra theo lối vào đang co rút của Lam Tĩnh Nghi. Cô xụi lơ trên mặt đất. Nạp Lan Luật mở rộng đùi cô đến mức lớn nhất. Ba thiếu niên thưởng thức cảnh tượng lối vào khép mở và thứ còn lại khi kết hợp đang chảy ra đầy dâm mỹ.
“Đừng…” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng, muốn khép hai chân lại nhưng cô không còn sức nữa. Huống hồ hai tay của Nạp Lan Luật đang đè chặt hai đùi cô lại.
“Thoải mái không, cô giáo?” Lam Tứ nhẹ giọng hỏi cô.
“Địch rất mạnh phải không, bảo bối?” Nạp Lan Luật cũng hỏi đầy xấu xa. Lam Tĩnh Nghi không đáp, xoay mặt qua một bên, lông mi dài run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến lòng người rung động.
“Sắp không chịu nổi rồi. Anh, sao lại muốn cô ấy ở đây chứ?” Nạp Lan Luật bất mãn phản đối.
“Về nhà đi. Về tới nhà chúng ta có thể yêu thương cô ấy thật tốt.” Lam Tứ nói rồi mặc quần lại cho Lam Tĩnh Nghi, ôm cô lên.
Nạp Lan Địch theo sau, ném cho Nạp Lan Luật một câu, “Luật, em lái xe.”
Nạp Lan Luật rên rỉ, “Sao lại toàn là em?” nhưng cậu vẫn bước theo, mở cửa xe ra.
Xe lao như tên rời khỏi cung trên đường cao tốc. Nạp Lan Luật cầm lái vững vàng. Chỗ ngồi phía sau, hai thiếu niên tuấn mỹ kẹp một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ôm chặt eo nhỏ của cô.
Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể mình khô nóng. Hai thiếu niên cao to mà lại dán sát vào cô. Cô cảm thấy hạ thân dính dấp rất khó chịu, lại hơi đau. Vừa rồi thiếu niên giữ lấy cô quá mức kịch liệt khiến cô có cảm giác dường như cậu còn đang ở trong mình.
Trải qua kích tình vừa rồi, ngực cô căng lên rất khó chịu. Nhũ phong của cô căng lên dị thường như chứa đầy hơi, muốn nổ tung.
Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, hai thiếu niên nhìn mặt cô, “Sao vậy?”
Cô cắn môi hít khí. Thực là khổ sở. Cô không thể không nói đầy tối nghĩa, “Tôi…Chỗ này của tôi căng quá…” Hai thiếu niên lập tức hiểu ý. Bọn họ cùng cởi áo cô ra, lưu loát gỡ áo ngực ra.
Nửa người trên của Lam Tĩnh Nghi hoàn toàn xích lõa. Vì vừa mới sinh xong nên nhũ phong của cô đầy đặn hơn rất nhiều. Đóa hồng mai kiêu ngạo đứng thẳng. Hồng mai trên nền trắng càng trở nên mê người.
Lam Tứ lấy ra một cái ly, đặt dưới đóa hồng mai. Nạp Lan Địch dùng tay xoa nắn nhũ phong của cô. Sữa trắng chảy từ đỉnh đóa hồng mai vào ly.
Sữa tiết ra khiến cảm giác căng cứng không còn nữa nhưng mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ ửng đầy ngượng ngùng. Cô từng cho là mình đã sinh con nhưng kỳ lạ là chẳng nhớ gì cả. Sau, cô nghe bác sĩ nói cô mắc một căn bệnh kỳ lạ. Bệnh này khiến nhũ phong căng cứng như người phụ nữ vừa mới sinh, cần nặn sữa thừa mỗi ngày.
Vì quyền uy của bác sĩ và vì cô rất tin tưởng vào ký ức của mình nên cô hoàn toàn tin lời bác sĩ nói. Sữa rất nhanh chảy đầy nửa ly.
Tiếng sữa chảy kích thích tai của thiếu niên. Con rồng lớn dưới thân ba thiếu niên sớm đã ngẩng cao đầu.
“Luật.” Nạp Lan Địch đưa ly sữa cho Nạp Lan Luật đang lái xe. Nạp Lan Luật nhận lấy, hung hăng trừng ngực Lam Tĩnh Nghi, “Coi như các anh còn có lương tâm.” Mắt cậu nhìn chằm chằm vào nhũ phong tròn trịa của cô, miệng kề vào ly sữa. Cậu uống xong thì vươn lưỡi khẽ liếm môi một cách mị hoặc, như một con quỷ hút máu đầy tuấn mỹ. “Ừ, sữa của bảo bối ngọt như cam lộ. Nhưng tôi tình nguyện uống trực tiếp.” Nói rồi cậu nháy mắt với Lam Tĩnh Nghi.
Mặt Lam Tĩnh Nghi càng đỏ nhưng ngay sau đó liền rên rỉ bởi vì hai thiếu niên đã ghé đầu vào trước ngực cô, môi ngậm đóa hồng mai căng cứng, mút mạnh.
Dòng sữa ngọt ngào trượt xuống cổ họng thiếu niên. Tay bọn họ cũng bất giác xoa lên nhũ phong của cô. Bọn họ mút nhũ phong cô khiến thân thể cô nổi lên cảm giác thoải mái sung sướng, cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong lòng. Cô có thể cảm nhận được dòng chất lỏng đó đang từ từ chảy vào miệng thiếu niên. Dường như vào giờ phút này họ trở thành con của cô. Cảm giác sung sướng của người làm mẹ tràn ngập trong cô. Nếu không phải bàn tay đang vuốt ve nhũ phong của cô to lớn thì dường như cô chìm đắm trong ảo giác làm mẹ. Tay thiếu niên mang theo nhiệt độ và tê dại không ngừng chà đạp nhũ phong của cô. Dục vọng ở sâu trong cô bị khơi lên. Sự tê dại này khiến cô như rơi vào giấc mộng. Cảm giác này rất kỳ lạ. Cô lúc này vừa như một người mẹ, vừa như một người phụ nữ bị người đàn ông trêu trọc mà nổi lên dục vọng.
“Ân ~~” cô cong người lên khiến thiếu niên dễ mút sữa hơn. Tay cô không tự chủ được mà đè bàn tay to của bọn họ đang đặt trên nhũ phong của cô, vừa muốn đẩy ra lại vừa như giúp họ một tay.
Đóa hồng mai đã biến thành màu đỏ tươi căng đầy, không ngừng trượt ra khỏi miệng thiếu niên, rơi vào trong mắt Nạp Lan Luật. Hạ thân Nạp Lan Luật truyền tới một trận đau đớn. Cậu làu bàu, “Thì ra cho em ngọt ngào để chặn miệng em.”
Hai thiếu niên bắt đầu xé quần của Lam Tĩnh Nghi. Chỉ chốc lát sau cô đã hoàn toàn xích lõa. Thiếu niên vừa mút đóa hồng mai của cô vừa đưa tay dò vào giữa hai chân đang khép lại của cô. Ngón tay cậu tìm được lối vào rất nhanh. Hai ngón tay thô dài cùng tiến vào.
Ra vào cùng tần suất.
“A ~~ a ~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi cong lên, hai chân không tự chủ mở ra vì người đàn ông. Hai ngón tay của thiếu niên nhanh chóng ra vào trong hoa huyệt, mật dịch tràn ra, ướt cả tay bọn họ.
Nạp Lan Luật nhìn hạ thể không ngừng tràn ra mật dịch của người phụ nữ, nhìn hoa huyệt không ngừng bị hai ngón tay thô dài của hai thiếu niên cuồng dã ra vào, nghe tiếng rên rỉ dâm mỹ và tiếng ngón tay ra vào, cậu bỗng nhấn mạnh chân ga. Xe phóng nhanh bằng tốc dộ cao nhất.
Tác giả :
Dạ Sắc Vô Biên