Đào Thoát
Chương 77
Trong một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Nạp Lan Địch và Hàn Phong cùng cầm súng giằng co, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Nạp Lan Luật khoanh tay trước ngực, trong đôi mắt hẹp dài là ánh sáng tà mị, “Tôi đếm tới ba, hai người cùng giương súng bắn vào đối phương. Ai còn sống thì người đó thắng, có thể mang cô ấy đi.” Nói rồi cậu liếc Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi vọt tới bên người Hàn Phong, nắm cánh tay anh, “Học trưởng, anh đừng nhận lời bọn họ.” Đây là hành động điên cuồng, chỉ có Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật mới có thể nghĩ ra được.
Mắt Nạp Lan Địch nheo lại đầy nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ càng lạnh lẽo. Hàn Phong cầm súng trong tay, nhìn Nạp Lan Địch chằm chằm, lạnh lùng nói với Lam Tĩnh Nghi, “Tránh ra.”
Lam Tĩnh Nghi trố mắt nhìn. Lần đầu tiên Hàn Phong nói như thế với cô. Cô cũng chưa từng thấy biểu tình lạnh lùng cường ngạnh này của Hàn Phong. Dường như anh thực sự muốn đặt cược tính mạng của mình một lần.
Thấy biểu tình chân thành của Hàn Phong, Lam Tĩnh Nghi từ từ lui ra. Cô đi về phía Nạp Lan Luật một cách không tình nguyện. Đôi tay mảnh khảnh của cô nắm lấy cổ tay cậu, “Luật, đừng náo loạn như vậy được không? Sao các cậu lại đùa giỡn với mạng của mình như thế?”
Nạp Lan Luật vung tay tránh ra khỏi tay cô, áp sát mặt vào cô, nói rành rọt, “Bảo bối, cô cho đây là trò đùa à?” Dứt lời, cậu đứng thẳng người lên, không hề để ý tới Lam Tĩnh Nghi nữa. Khuôn mặt tuấn tú bất cần đời trở nên nghiêm túc lạnh lùng, giọng nói lành lạnh phát ra từ miệng cậu, “Bây giờ tôi bắt đầu đếm, một, hai…”
Khi cậu sắp đếm tới ba thì hai người đàn ông đã nhanh chóng giơ súng chuẩn bị. Vào lúc chỉ mành treo chuông, Lam Tĩnh Nghi vọt tới, ôm chặt Nạp Lan Địch.
Tay Hàn Phong run lên, khẩu súng rơi “cạch” xuống mặt đất. Sắc mặt anh tái nhợt, thân thể run lên, thiếu chút nữa thì anh đã bắn vào Lam Tĩnh Nghi.
Sắc mặt Nạp Lan Địch càng đanh lại, cánh tay ôm chặt Lam Tĩnh Nghi, quát, “Cô gái ngốc này, cô có biết mình đang làm gì không?” sắc mặt Nạp Lan Luật cũng khó coi, đi tới, đứng sau lưng cô, lạnh giọng nói, “May mà tôi phản ứng nhanh. Nếu đếm tới ba thì bây giờ cô còn sống không?” Một câu cuối cùng như là rống lên, hoàn toàn tiết lộ sự căng thẳng của cậu.
Lam Tĩnh Nghi không để ý tới cảm xúc kịch liệt của họ mà nhẹ nhàng ngửa mặt nhìn Nạp Lan Địch, “Đừng quyết đấu. Tôi và các cậu quay về đi.”
“Không được.” Hai thiếu niên cùng phản đối. Nạp Lan Địch nhìn cô, “Chúng tôi không muốn ép buộc. Đã đánh cược thì phải chuẩn bị tinh thần chịu thua. Đây là cách tốt nhất.”
Không muốn ép buộc? Lam Tĩnh Nghi cười khổ. Chuyện họ ép cô làm trước đây còn ít sao? Cách tốt nhất? Rốt cuộc thì cách nào là không tốt nhất trong mắt bọn họ?
Vừa rồi quá khiếp sợ và lo lắng khiến cho thân thể của cô thoạt nhìn hơi suy yếu. Cô lắc đầu, “Các cậu không ép buộc tôi. Là tôi tự nguyện quay về với các cậu.”
Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch liếc nhìn nhau, biểu tình trên mặt rất khó nhìn ra cảm xúc, “Thật sự là tự nguyện? Sau này cam tâm tình nguyện theo chúng tôi, không bỏ trốn nữa? Cho đến khi chúng tôi chán ghét cô mới thôi?” Nạp Lan Luật hỏi.
“Ừ.” Lam Tĩnh Nghi mệt mỏi gật đầu.
Nạp Lan Luật gật đầu, lấy khẩu súng khỏi tay Nạp Lan Địch, chuyển súng về phía đầu mình. Lam Tĩnh Nghi kinh hãi, “Cậu làm gì vậy?” Tay cô nhanh chóng vươn tới, nắm chặt lấy tay Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Luật bật cười, khuôn mặt đẹp trai càng đẹp hơn, trong mắt là tà mị, “Bảo bối, cô nghĩ tôi muốn làm gì? Tự sát? Cô cảm thấy tôi giống người thích đùa giỡn với tính mạng mình lắm sao?” Cậu nhếch môi, nở nụ cười trào phúng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô.
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, nới lỏng ngón tay.
“Tất nhiên…” Nạp Lan Luật tự hỏi tự đáp, “Bảo bối hoàn toàn có thể thử một lần. Nếu sau này cô diễn màn kịch này tôi sẽ dùng khẩu súng kia bắn vào mình.” Cậu còn tà ác làm động tác bắn, làm cho Lam Tĩnh Nghi sợ run lên.
“Đừng đùa như thế.” Trong giọng nói của Lam Tĩnh Nghi có mang theo cầu khẩn.
Nạp Lan Luật thu súng, nhìn cô chằm chằm, “Nếu coi đó là nói giỡn thì cô cứ thử xem.” Lúc này, trong mắt cậu là nụ cười vô lại. Lam Tĩnh Nghi nhìn đôi mắt đó thì rùng mình.
“Tôi và Luật không có dị nghị gì với lời đề nghị của cô. Nhưng bây giờ cô phải thuyết phục học trưởng thân yêu của mình đây?” Nạp Lan Địch nói một cách lạnh lẽo. Trong từ “thân yêu” Lam Tĩnh Nghi nghe ra được cậu đang nghiến răng nghiến lợi.
Nghe vậy, Lam Tĩnh Nghi xoay nhìn Hàn Phong. Hàn Phong vẫn không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt nhìn tất cả phản ứng của Lam Tĩnh Nghi. Trên mặt anh tràn đầy cay đắng.
Lam Tĩnh Nghi không biết nhưng anh đứng nhìn nên thấy rất rõ. Vào lúc quan trọng nhất liên quan tới tính mạng thì Lam Tĩnh Nghi không chạy về phía mình mà là dùng thân thể bảo vệ Nạp Lan Địch. Đó là hành động vô ý thức xuất phát từ trong tâm khiến anh vô cùng ghen tỵ và bất đắc dĩ.
“Học trưởng…” Lam Tĩnh Nghi đi về phía anh, trên mặt là biểu tình áy náy.
“Không cần phải nói gì cả, Tĩnh Nghi, em đi với bọn họ đi.” Hàn Phong ảm đạm nói. Anh nhìn vào mắt Lam Tĩnh Nghi, “Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc. Dù ở đâu anh cũng sẽ cầu nguyện cho em.”
“Học trưởng.” nước mắt Lam Tĩnh Nghi lưng tròng. Hàn Phong nhặt súng lên ném cho Nạp Lan Địch. Khẩu súng màu đen lướt một đường cong đẹp mắt trên không trung, rơi vào trong tay Nạp Lan Địch. Hàn Phong xoay người, đi ra khỏi con hẻm một cách kiên quyết.
“Thật là cảnh ly biệt thắm thiết.” Nạp Lan Luật không tiếng động đi tới, trong lời nói có vị chua. Lam Tĩnh Nghi lau khóe mắt, giọng khàn khàn, “Chúng ta đi thôi.”
Nạp Lan Luật lái xe, tốc độ nhanh đến mức dọa người. Ở ghế sau, Nạp Lan Địch lười biếng dựa vào ghế, tay ôm chặt Lam Tĩnh Nghi nhỏ nhắn xinh xắn. Lam Tĩnh Nghi như đang mệt mỏi, chôn nửa gương mặt vào lòng Nạp Lan Địch. Cô nhắm mắt, quầng thâm dưới mắt rất đậm.
Một tay Nạp Lan Địch giữ đầu cô, ngón tay vuốt ve mái tóc đen của cô. Khung cảnh trong xe có vẻ ấm áp an bình.
Xe lao như một viên đạn màu đỏ, dừng trước cửa bệnh viện. Nạp Lan Địch ôm Lam Tĩnh Nghi xuống xe. Lam Tĩnh Nghi từ từ mở mắt, khi nhìn thấy là bệnh viện thì mặt cô lộ vẻ kinh hoảng và cảnh giác.
“Để tôi xuống. Các cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Nạp Lan Địch không nói, Nạp Lan Luật cười. Tiếng cười của cậu lọt vào tai cô như gió lạnh thấu xương, “Phụ nữ nào cũng biết chuyện này mà cô còn giả vờ?”
Trong lòng Lam Tĩnh Nghi xẹt qua nỗi sợ hãi. Cô ôm Nạp Lan Địch vừa đánh vừa đấm, “Buông tôi ra. Tôi không tới bệnh viện. Buông tôi ra, xin các cậu…Đừng…”
Giọng Nạp Lan Địch lạnh lùng truyền tới từ trên đầu cô, “Cô nghĩ chúng tôi sẽ để mặc cho người phụ nữ của mình sinh con cho người khác sao?”
Tay Lam Tĩnh Nghi rũ xuống, trên mặt hiện ra tuyệt vọng.
Vũ khí lạnh lẽo đang động đậy trong cơ thể cô. Cô cảm thấy lạnh quá, thân thể như đang ở trong hầm băng đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Kiểm tra lâu khiến cô nặng nề chìm vào giấc ngủ. Có thể giấc ngủ là cách trốn tránh tốt nhất lúc này của cô.
“Sao?” Nạp Lan Địch lạnh lùng hỏi.
Giọng phụ nữ trung niên đầy cung kính, “Tôi đã kiểm tra cẩn thận cho Lam tiểu thư thì thấy thân thể cô ấy không thích hợp làm phẫu thuật phá thai. Nếu tiên sinh kiên trì thì tôi phải nói rõ, cuộc phẫu thuật này có mức độ rủi ro rất lớn. Trong quá trình giải phẫu có thể mất nhiều máu hoặc là sau khi phẫu thuật Lam tiểu thư sẽ không bao giờ mang thai được nữa.”
Nạp Lan Địch im lặng. Nạp Lan Luật ra dấu cho bác sĩ rời đi.
“Có lẽ bây giờ chỉ có thể đi tìm cậu ta.” Nạp Lan Luật nhàn nhạt nói.
Lam Tĩnh Nghi vọt tới bên người Hàn Phong, nắm cánh tay anh, “Học trưởng, anh đừng nhận lời bọn họ.” Đây là hành động điên cuồng, chỉ có Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật mới có thể nghĩ ra được.
Mắt Nạp Lan Địch nheo lại đầy nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ càng lạnh lẽo. Hàn Phong cầm súng trong tay, nhìn Nạp Lan Địch chằm chằm, lạnh lùng nói với Lam Tĩnh Nghi, “Tránh ra.”
Lam Tĩnh Nghi trố mắt nhìn. Lần đầu tiên Hàn Phong nói như thế với cô. Cô cũng chưa từng thấy biểu tình lạnh lùng cường ngạnh này của Hàn Phong. Dường như anh thực sự muốn đặt cược tính mạng của mình một lần.
Thấy biểu tình chân thành của Hàn Phong, Lam Tĩnh Nghi từ từ lui ra. Cô đi về phía Nạp Lan Luật một cách không tình nguyện. Đôi tay mảnh khảnh của cô nắm lấy cổ tay cậu, “Luật, đừng náo loạn như vậy được không? Sao các cậu lại đùa giỡn với mạng của mình như thế?”
Nạp Lan Luật vung tay tránh ra khỏi tay cô, áp sát mặt vào cô, nói rành rọt, “Bảo bối, cô cho đây là trò đùa à?” Dứt lời, cậu đứng thẳng người lên, không hề để ý tới Lam Tĩnh Nghi nữa. Khuôn mặt tuấn tú bất cần đời trở nên nghiêm túc lạnh lùng, giọng nói lành lạnh phát ra từ miệng cậu, “Bây giờ tôi bắt đầu đếm, một, hai…”
Khi cậu sắp đếm tới ba thì hai người đàn ông đã nhanh chóng giơ súng chuẩn bị. Vào lúc chỉ mành treo chuông, Lam Tĩnh Nghi vọt tới, ôm chặt Nạp Lan Địch.
Tay Hàn Phong run lên, khẩu súng rơi “cạch” xuống mặt đất. Sắc mặt anh tái nhợt, thân thể run lên, thiếu chút nữa thì anh đã bắn vào Lam Tĩnh Nghi.
Sắc mặt Nạp Lan Địch càng đanh lại, cánh tay ôm chặt Lam Tĩnh Nghi, quát, “Cô gái ngốc này, cô có biết mình đang làm gì không?” sắc mặt Nạp Lan Luật cũng khó coi, đi tới, đứng sau lưng cô, lạnh giọng nói, “May mà tôi phản ứng nhanh. Nếu đếm tới ba thì bây giờ cô còn sống không?” Một câu cuối cùng như là rống lên, hoàn toàn tiết lộ sự căng thẳng của cậu.
Lam Tĩnh Nghi không để ý tới cảm xúc kịch liệt của họ mà nhẹ nhàng ngửa mặt nhìn Nạp Lan Địch, “Đừng quyết đấu. Tôi và các cậu quay về đi.”
“Không được.” Hai thiếu niên cùng phản đối. Nạp Lan Địch nhìn cô, “Chúng tôi không muốn ép buộc. Đã đánh cược thì phải chuẩn bị tinh thần chịu thua. Đây là cách tốt nhất.”
Không muốn ép buộc? Lam Tĩnh Nghi cười khổ. Chuyện họ ép cô làm trước đây còn ít sao? Cách tốt nhất? Rốt cuộc thì cách nào là không tốt nhất trong mắt bọn họ?
Vừa rồi quá khiếp sợ và lo lắng khiến cho thân thể của cô thoạt nhìn hơi suy yếu. Cô lắc đầu, “Các cậu không ép buộc tôi. Là tôi tự nguyện quay về với các cậu.”
Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch liếc nhìn nhau, biểu tình trên mặt rất khó nhìn ra cảm xúc, “Thật sự là tự nguyện? Sau này cam tâm tình nguyện theo chúng tôi, không bỏ trốn nữa? Cho đến khi chúng tôi chán ghét cô mới thôi?” Nạp Lan Luật hỏi.
“Ừ.” Lam Tĩnh Nghi mệt mỏi gật đầu.
Nạp Lan Luật gật đầu, lấy khẩu súng khỏi tay Nạp Lan Địch, chuyển súng về phía đầu mình. Lam Tĩnh Nghi kinh hãi, “Cậu làm gì vậy?” Tay cô nhanh chóng vươn tới, nắm chặt lấy tay Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Luật bật cười, khuôn mặt đẹp trai càng đẹp hơn, trong mắt là tà mị, “Bảo bối, cô nghĩ tôi muốn làm gì? Tự sát? Cô cảm thấy tôi giống người thích đùa giỡn với tính mạng mình lắm sao?” Cậu nhếch môi, nở nụ cười trào phúng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô.
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, nới lỏng ngón tay.
“Tất nhiên…” Nạp Lan Luật tự hỏi tự đáp, “Bảo bối hoàn toàn có thể thử một lần. Nếu sau này cô diễn màn kịch này tôi sẽ dùng khẩu súng kia bắn vào mình.” Cậu còn tà ác làm động tác bắn, làm cho Lam Tĩnh Nghi sợ run lên.
“Đừng đùa như thế.” Trong giọng nói của Lam Tĩnh Nghi có mang theo cầu khẩn.
Nạp Lan Luật thu súng, nhìn cô chằm chằm, “Nếu coi đó là nói giỡn thì cô cứ thử xem.” Lúc này, trong mắt cậu là nụ cười vô lại. Lam Tĩnh Nghi nhìn đôi mắt đó thì rùng mình.
“Tôi và Luật không có dị nghị gì với lời đề nghị của cô. Nhưng bây giờ cô phải thuyết phục học trưởng thân yêu của mình đây?” Nạp Lan Địch nói một cách lạnh lẽo. Trong từ “thân yêu” Lam Tĩnh Nghi nghe ra được cậu đang nghiến răng nghiến lợi.
Nghe vậy, Lam Tĩnh Nghi xoay nhìn Hàn Phong. Hàn Phong vẫn không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt nhìn tất cả phản ứng của Lam Tĩnh Nghi. Trên mặt anh tràn đầy cay đắng.
Lam Tĩnh Nghi không biết nhưng anh đứng nhìn nên thấy rất rõ. Vào lúc quan trọng nhất liên quan tới tính mạng thì Lam Tĩnh Nghi không chạy về phía mình mà là dùng thân thể bảo vệ Nạp Lan Địch. Đó là hành động vô ý thức xuất phát từ trong tâm khiến anh vô cùng ghen tỵ và bất đắc dĩ.
“Học trưởng…” Lam Tĩnh Nghi đi về phía anh, trên mặt là biểu tình áy náy.
“Không cần phải nói gì cả, Tĩnh Nghi, em đi với bọn họ đi.” Hàn Phong ảm đạm nói. Anh nhìn vào mắt Lam Tĩnh Nghi, “Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc. Dù ở đâu anh cũng sẽ cầu nguyện cho em.”
“Học trưởng.” nước mắt Lam Tĩnh Nghi lưng tròng. Hàn Phong nhặt súng lên ném cho Nạp Lan Địch. Khẩu súng màu đen lướt một đường cong đẹp mắt trên không trung, rơi vào trong tay Nạp Lan Địch. Hàn Phong xoay người, đi ra khỏi con hẻm một cách kiên quyết.
“Thật là cảnh ly biệt thắm thiết.” Nạp Lan Luật không tiếng động đi tới, trong lời nói có vị chua. Lam Tĩnh Nghi lau khóe mắt, giọng khàn khàn, “Chúng ta đi thôi.”
Nạp Lan Luật lái xe, tốc độ nhanh đến mức dọa người. Ở ghế sau, Nạp Lan Địch lười biếng dựa vào ghế, tay ôm chặt Lam Tĩnh Nghi nhỏ nhắn xinh xắn. Lam Tĩnh Nghi như đang mệt mỏi, chôn nửa gương mặt vào lòng Nạp Lan Địch. Cô nhắm mắt, quầng thâm dưới mắt rất đậm.
Một tay Nạp Lan Địch giữ đầu cô, ngón tay vuốt ve mái tóc đen của cô. Khung cảnh trong xe có vẻ ấm áp an bình.
Xe lao như một viên đạn màu đỏ, dừng trước cửa bệnh viện. Nạp Lan Địch ôm Lam Tĩnh Nghi xuống xe. Lam Tĩnh Nghi từ từ mở mắt, khi nhìn thấy là bệnh viện thì mặt cô lộ vẻ kinh hoảng và cảnh giác.
“Để tôi xuống. Các cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Nạp Lan Địch không nói, Nạp Lan Luật cười. Tiếng cười của cậu lọt vào tai cô như gió lạnh thấu xương, “Phụ nữ nào cũng biết chuyện này mà cô còn giả vờ?”
Trong lòng Lam Tĩnh Nghi xẹt qua nỗi sợ hãi. Cô ôm Nạp Lan Địch vừa đánh vừa đấm, “Buông tôi ra. Tôi không tới bệnh viện. Buông tôi ra, xin các cậu…Đừng…”
Giọng Nạp Lan Địch lạnh lùng truyền tới từ trên đầu cô, “Cô nghĩ chúng tôi sẽ để mặc cho người phụ nữ của mình sinh con cho người khác sao?”
Tay Lam Tĩnh Nghi rũ xuống, trên mặt hiện ra tuyệt vọng.
Vũ khí lạnh lẽo đang động đậy trong cơ thể cô. Cô cảm thấy lạnh quá, thân thể như đang ở trong hầm băng đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Kiểm tra lâu khiến cô nặng nề chìm vào giấc ngủ. Có thể giấc ngủ là cách trốn tránh tốt nhất lúc này của cô.
“Sao?” Nạp Lan Địch lạnh lùng hỏi.
Giọng phụ nữ trung niên đầy cung kính, “Tôi đã kiểm tra cẩn thận cho Lam tiểu thư thì thấy thân thể cô ấy không thích hợp làm phẫu thuật phá thai. Nếu tiên sinh kiên trì thì tôi phải nói rõ, cuộc phẫu thuật này có mức độ rủi ro rất lớn. Trong quá trình giải phẫu có thể mất nhiều máu hoặc là sau khi phẫu thuật Lam tiểu thư sẽ không bao giờ mang thai được nữa.”
Nạp Lan Địch im lặng. Nạp Lan Luật ra dấu cho bác sĩ rời đi.
“Có lẽ bây giờ chỉ có thể đi tìm cậu ta.” Nạp Lan Luật nhàn nhạt nói.
Tác giả :
Dạ Sắc Vô Biên