Đào Thoát
Chương 72
Lam Tĩnh Nghi nhận ra được sự thay đổi trong cơ thể mình. Vừa thấy thức ăn là muốn nôn, nguyệt sự cũng lâu chưa thấy. Cô biết mình mang thai, mà đứa bé là…Cô chán nản nhớ lại Lam Tứ đã tới Mỹ.
Mặc dù lần nào Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cũng phóng thích trong cơ thể cô, nhưng bọn họ sẽ không để cô mang thai. Bởi vì sau mỗi lần họ đều cho cô uống một viên thuốc màu đen. Mặc dù bọn họ chưa từng nói nhưng cô biết đó là thuốc tránh thai. Cô cũng không muốn có con. Mối quan hệ hiện nay của bọn họ chỉ khiến cô khó xử và thấy nhục nhã. Tuổi tác và thân phận của bọn họ chênh lệch lớn như thế, cô chưa từng nghĩ tới tương lai của mình với bọn họ. Bọn họ chỉ ham muốn thân thể cô trong một thời gian thôi. Chờ tới lúc họ chán rồi thì sẽ thả cô đi.
Thế nhưng bây giờ cô lại có con. Cô có cảm giác rất khác. Cô có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé đang lặng lẽ lớn lên từng ngày. Nó có mối quan hệ huyết thống với cô khiến cô bỗng có cảm giác của người làm mẹ. Cô muốn sinh nó ra, muốn làm một người mẹ, một người phụ nữ chân chính.
Có lẽ là do tuổi càng ngày càng lớn nên cô muốn có con. Nhưng hai anh em Nạp Lan hẳn đã sớm biết chuyện cô có thai. Bọn họ càng muốn cô mạnh mẽ hơn, hung mãnh hơn trước đây. Hơn nữa lại luôn cùng tới một lúc. Tinh lực của bọn họ tràn đầy, không phân biệt ngày đêm mà muốn cô, luôn luôn đùa giỡn thân thể cô bất cứ lúc nào.
Mấy ngày nay họ giam cô ở biệt thự trên đảo Trục Lãng, cả ngày lẫn đêm quấn quýt lấy cô. Cô cảm giác người mình càng ngày càng yếu, trên thân thể ngày nào cũng có dấu ấn bọn họ chơi đùa cô để lại. Có đôi khi cô bi thương mà nghĩ cô không xứng làm mẹ, không thể bảo vệ được con của mình. Cô cảm giác một ngày nào đó đứa bé sẽ rời bỏ cô, mà đây cũng là mục đích của bọn họ.
Như một kỳ tích, từ khi có thai tới giờ, Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cuồng bạo mà giữ lấy thân thể cô, tưởng rằng đã sớm mất đứa bé nhưng nó như bám rễ vào thân thể cô. Sinh mệnh của nó thật dẻo dai, trong sự lo lắng và sợ hãi của cô, nó vẫn từ từ lớn dần trong bụng cô.
Ngưu Đại Tề đứng ngoài cửa biệt thự, khuôn mặt căng thẳng nhìn về một phía, duy trì tư thế đứng nghiêm cứng ngắc. Biệt thự có cửa nhưng không ngăn được tiếng thân thể chạm vào nhau đầy dâm mỹ.
Tiếng phụ nữ rên rỉ truyền từng đợt vào tai cậu. Gân xanh trên trán cậu như muốn nổ tung, dường như đang cực lực nhẫn nại sự đau khổ đến tận cùng. Bây giờ đã gần trưa. Từ đêm qua tới giờ cậu vẫn đứng đây nhưng tiếng thân thể chạm vào nhau trong phòng chưa hề gián đoạn.
Thời gian người phụ nữ ngừng rên rỉ từ nửa đêm đến sáng, nhưng tiếng thân thể chạm vào nhau thì vẫn không dứt. Cho tới khi bình minh thì tiếng phụ nữ rên rỉ mới vang lên lần nữa.
“Cô giáo…” Ngưu Đại Tề càng nắm tay chặt hơn, hai chữ phát ra từ đôi môi nứt nẻ của cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Tĩnh Nghi được tắm rửa sạch sẽ, Nạp Lan Luật ôm cô về giường. Toàn thân Lam Tĩnh Nghi mềm nhũn. Cô không biết bọn họ muốn mình bao lâu. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch mặc cho cô bộ quần áo ngủ rồi đứng ở đầu giường nhìn cô.
Không biết là ai nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, “Bảo bối, chúng tôi ra ngoài một chút, tối sẽ quay lại. Cô ngoan ngoãn ngủ đi.” Đây là những lời cuối cùng cô nghe thấy trước khi rơi vào giấc ngủ say.
Không biết là khi nào, cô mệt mỏi rã rời mở mắt thì cảm thấy khuôn mặt mình được một thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve. Cô vươn tay bắt được vật đó.
Cô thấy mặt Ngưu Đại Tề đang đỏ bừng. Tay cậu đặt trên gò má cô, trên tay còn cầm khăn mặt ấm.
“Ngưu Đại Tề…”
“Cô giáo, cô tỉnh rồi. Hình như cô bị sốt, em…”
Lam Tĩnh Nghi cong khóe môi, “Cám ơn em.”
“Cô giáo, em lấy cháo cho cô.” Ngưu Đại Tề buông khăn, hoang mang đứng lên, Lam Tĩnh Nghi kéo cậu lại.
“Chờ một chút đã Ngưu Đại Tề. Em có thể giúp cô được không?”
Ngưu Đại Tề trố mắt nhìn cô.
“Cô muốn rời khỏi đảo Trục Lãng. Em có thể giúp cô không?” Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu bằng ánh mắt chờ mong.
“Cô giáo…”
Mắt Lam Tĩnh Nghi tối lại, lông mi hạ xuống, “Cô khiến em khó xử rồi. Rất khó đúng không?”
Ngưu Đại Tề thấy ánh mắt thất vọng của cô thì trong lòng căng thẳng, “Cô giáo, cô có đói bụng không? Em lấy cháo cho cô. Những chuyện khác lát nữa nói tiếp được không?” nói rồi cậu đi vào phòng bếp.
Ngưu Đại Tề bưng cháo tới, muốn đút cho Lam Tĩnh Nghi. Cô cầm lấy cái thìa, “Để cô.”
Ngưu Đại Tề không dám nói gì, lấy một cái bàn nhỏ đặt trước mặt để cô ăn.
Cháo rất thơm. Không ngờ Ngưu Đại Tề cũng biết nấu ăn. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thật đói, cô vừa ăn cháo vừa khen.
“Ngon quá. Thật không ngờ Ngưu Đại Tề em biết nấu cháo, mà lại còn ngon như thế.”
Ngưu Đại Tề cười ha ha, có chút ngượng ngùng.
Ăn được một nửa cháo thì Lam Tĩnh Nghi lại trầm mặc, “Ngưu Đại Tề, thực sự cô không thể ở đây được nữa. Cô muốn giữ đứa bé trong bụng. Nếu cứ để bọn họ làm thế với cô thì sớm muộn gì cũng mất đứa bé. Em có thể giúp cô không?”
Ngưu Đại Tề nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, một lát sau mới gật đầu.
“Cô giáo nói đi, em giúp cô bằng cách nào? Chỉ cần tốt cho cô thì em tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.”
Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu, “Sao em lại tốt với cô thế?”
Ngưu Đại Tề không đáp mà chỉ bình tĩnh nhìn Lam Tĩnh Nghi.
“Sao lại nhận lời họ làm vệ sĩ cho cô?” Lam Tĩnh Nghi lại hỏi.
“Bởi vì có thể ở bên cạnh cô giáo. Em tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ cô cả đời.”
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng bau mày, “Không phải người trong lòng em là Tiêu Anh à, sao lại…”
Ngưu Đại Tề nói, “Từ khi cô giáo bôi thuốc cho em thì em phát hiện ra mình bắt đầu thích cô. Ngón tay của cô giáo rất dịu dàng. Chưa bao giờ có người con gái nào dịu dàng với em như thế. Ngay cả mẹ em cũng không.”
“Sao học sinh có thể thích cô giáo của mình được? Ở bên cạnh cô nhất định em sẽ phải chịu đau khổ. Nếu giúp cô thì khẳng định Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật sẽ không bỏ qua cho em. Thế mà em vẫn tình nguyện sao?”
“Em tình nguyện, chỉ cần là giúp cô giáo, em tình nguyện làm.”
“Thật là ngốc.” Ngón tay Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng xoa hai má Ngưu Đại Tề, “Nếu bọn họ biết em giúp cô trốn đi nhất định sẽ trút giận lên người em.”
“Em không sợ.” Ngưu Đại Tề lắc đầu, để ngón tay Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình như một cơn gió nhẹ, giống như lúc bôi thuốc cho cậu.
“Có muốn cô không?” Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngưu Đại Tề, nhẹ giọng hỏi.
“Gì ạ?” Ngưu Đại Tề sửng sốt.
“Không thích cô à? Có muốn cô không?” Lam Tĩnh Nghi nhìn mắt cậu hỏi. Cô không biết sao mình lại là thế. Thân xác này của cô thật hèn hạ. Cô chỉ là đồ chơi của bọn họ. Mà Ngưu Đại Tề thì vì giúp nàng mà thậm chí cả mạng cũng không cần. Chẳng lẽ cô không thể cho cậu. Dù sao thân xác này đã bị chà đạp, không được cho người nên cho. Hơn nữa, đây là sự trừng phạt lớn nhất với bọn họ.
Cách trừng phạt bọn họ chính là phản bội.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng cởi áo ngủ của mình ra. Dưới áo ngủ là một thân thể hoàn mỹ. Nhũ phong đầy đặn, đường cong dịu dàng, trên da thịt trắng như sữa còn lưu lại dấu vết khiến cho máu người khác sôi trào.
“Đừng, cô giáo.” Ngưu Đại Tề đã xoay người đi, người run lên. Tay Lam Tĩnh Nghi như rắn, ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
Bàn tay cô luồn vào áo sơ mi của cậu, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc. Cô cảm nhận được thân thể cậu đang nóng lên, run lên dưới tay mình.
“Cô giáo…” Ngưu Đại Tề cắn chặt răng, thở dốc. Lam Tĩnh Nghi quỳ trước mặt cậu, áp môi lên bụng cậu rồi từ từ hôn xuống dưới, tay cô đã luồn xuống quần cậu.
Tay cô tiếp xúc với một vật bằng kim loại lạnh lẽo. Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngưu Đại Tề đầy kinh ngạc. Cậu thống khổ thở dốc, mặt đỏ bừng.
Lam Tĩnh Nghi mở khóa quần của cậu. Cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây dại.
Dục vọng của thiếu niên đã ngẩng cao đầu nhưng nó bị chốt bằng ba cái chốt kim loại như một cái xích thắt chặt lấy vật nam tính của thiếu niên. Dục vọng căng chặt bị kim loại ép lại.
Bọn họ dám…Chẳng trách bọn họ có thể yên tâm để cậu bên cạnh cô, thậm chí còn tàn nhẫn để cậu canh ngoài cửa khi bọn họ muốn cô. Tiếng động này khiến thiếu niên đang khí huyết dâng trào khó chịu đựng đến mức nào, huống chi cậu còn bị bắt đeo lên cái xích bằng kim loại.
Thật khó có thể tưởng tượng được làm sao Ngưu Đại Tề chịu đựng dằn vặt này như thế nào.
“Cô giáo, em…” Mặt Ngưu Đại Tề vặn vẹo, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trên mặt. Tay Lam Tĩnh Nghi rời khỏi cơ thể cậu thật nhanh. Cô lấy ra giường bọc chặt mình lại để tránh kích thích Ngưu Đại Tề.
“Xin lỗi…Bọn họ…”
Ngưu Đại Tề cũng không chịu nổi nữa, rống lên một tiếng rồi lao vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, người Ngưu Đại Tề ướt đẫm bước ra khỏi phòng tắm. Lam Tĩnh Nghi đã mặc chỉnh tề. Cô cầm khăn mặt, muốn lau cho Ngưu Đại Tề.
“Ngưu Đại Tề, em không sao chứ?”
Ngưu Đại Tề quay đầu, tránh khỏi tay của cô. Cậu cầm lấy cái khăn trong tay cô rồi lau người, “Cô giáo, đừng đụng vào em nữa.” Cậu nói một cách rầu rĩ.
Lòng Lam Tĩnh Nghi mang theo một món nợ. Cô thở dài.
“Cô giáo muốn em giúp thế nào?” Ngưu Đại Tề đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu hỏi Lam Tĩnh Nghi.
“Cô muốn em đáp ứng một điều kiện trước đã.”
“Điều kiện gì ạ?”
“Em không được ở lại đảo Trục Lãng. Trước khi cô trốn thì em phải đi.”
“Được. Em đồng ý.”
Mặc dù lần nào Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cũng phóng thích trong cơ thể cô, nhưng bọn họ sẽ không để cô mang thai. Bởi vì sau mỗi lần họ đều cho cô uống một viên thuốc màu đen. Mặc dù bọn họ chưa từng nói nhưng cô biết đó là thuốc tránh thai. Cô cũng không muốn có con. Mối quan hệ hiện nay của bọn họ chỉ khiến cô khó xử và thấy nhục nhã. Tuổi tác và thân phận của bọn họ chênh lệch lớn như thế, cô chưa từng nghĩ tới tương lai của mình với bọn họ. Bọn họ chỉ ham muốn thân thể cô trong một thời gian thôi. Chờ tới lúc họ chán rồi thì sẽ thả cô đi.
Thế nhưng bây giờ cô lại có con. Cô có cảm giác rất khác. Cô có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé đang lặng lẽ lớn lên từng ngày. Nó có mối quan hệ huyết thống với cô khiến cô bỗng có cảm giác của người làm mẹ. Cô muốn sinh nó ra, muốn làm một người mẹ, một người phụ nữ chân chính.
Có lẽ là do tuổi càng ngày càng lớn nên cô muốn có con. Nhưng hai anh em Nạp Lan hẳn đã sớm biết chuyện cô có thai. Bọn họ càng muốn cô mạnh mẽ hơn, hung mãnh hơn trước đây. Hơn nữa lại luôn cùng tới một lúc. Tinh lực của bọn họ tràn đầy, không phân biệt ngày đêm mà muốn cô, luôn luôn đùa giỡn thân thể cô bất cứ lúc nào.
Mấy ngày nay họ giam cô ở biệt thự trên đảo Trục Lãng, cả ngày lẫn đêm quấn quýt lấy cô. Cô cảm giác người mình càng ngày càng yếu, trên thân thể ngày nào cũng có dấu ấn bọn họ chơi đùa cô để lại. Có đôi khi cô bi thương mà nghĩ cô không xứng làm mẹ, không thể bảo vệ được con của mình. Cô cảm giác một ngày nào đó đứa bé sẽ rời bỏ cô, mà đây cũng là mục đích của bọn họ.
Như một kỳ tích, từ khi có thai tới giờ, Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cuồng bạo mà giữ lấy thân thể cô, tưởng rằng đã sớm mất đứa bé nhưng nó như bám rễ vào thân thể cô. Sinh mệnh của nó thật dẻo dai, trong sự lo lắng và sợ hãi của cô, nó vẫn từ từ lớn dần trong bụng cô.
Ngưu Đại Tề đứng ngoài cửa biệt thự, khuôn mặt căng thẳng nhìn về một phía, duy trì tư thế đứng nghiêm cứng ngắc. Biệt thự có cửa nhưng không ngăn được tiếng thân thể chạm vào nhau đầy dâm mỹ.
Tiếng phụ nữ rên rỉ truyền từng đợt vào tai cậu. Gân xanh trên trán cậu như muốn nổ tung, dường như đang cực lực nhẫn nại sự đau khổ đến tận cùng. Bây giờ đã gần trưa. Từ đêm qua tới giờ cậu vẫn đứng đây nhưng tiếng thân thể chạm vào nhau trong phòng chưa hề gián đoạn.
Thời gian người phụ nữ ngừng rên rỉ từ nửa đêm đến sáng, nhưng tiếng thân thể chạm vào nhau thì vẫn không dứt. Cho tới khi bình minh thì tiếng phụ nữ rên rỉ mới vang lên lần nữa.
“Cô giáo…” Ngưu Đại Tề càng nắm tay chặt hơn, hai chữ phát ra từ đôi môi nứt nẻ của cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Tĩnh Nghi được tắm rửa sạch sẽ, Nạp Lan Luật ôm cô về giường. Toàn thân Lam Tĩnh Nghi mềm nhũn. Cô không biết bọn họ muốn mình bao lâu. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch mặc cho cô bộ quần áo ngủ rồi đứng ở đầu giường nhìn cô.
Không biết là ai nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, “Bảo bối, chúng tôi ra ngoài một chút, tối sẽ quay lại. Cô ngoan ngoãn ngủ đi.” Đây là những lời cuối cùng cô nghe thấy trước khi rơi vào giấc ngủ say.
Không biết là khi nào, cô mệt mỏi rã rời mở mắt thì cảm thấy khuôn mặt mình được một thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve. Cô vươn tay bắt được vật đó.
Cô thấy mặt Ngưu Đại Tề đang đỏ bừng. Tay cậu đặt trên gò má cô, trên tay còn cầm khăn mặt ấm.
“Ngưu Đại Tề…”
“Cô giáo, cô tỉnh rồi. Hình như cô bị sốt, em…”
Lam Tĩnh Nghi cong khóe môi, “Cám ơn em.”
“Cô giáo, em lấy cháo cho cô.” Ngưu Đại Tề buông khăn, hoang mang đứng lên, Lam Tĩnh Nghi kéo cậu lại.
“Chờ một chút đã Ngưu Đại Tề. Em có thể giúp cô được không?”
Ngưu Đại Tề trố mắt nhìn cô.
“Cô muốn rời khỏi đảo Trục Lãng. Em có thể giúp cô không?” Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu bằng ánh mắt chờ mong.
“Cô giáo…”
Mắt Lam Tĩnh Nghi tối lại, lông mi hạ xuống, “Cô khiến em khó xử rồi. Rất khó đúng không?”
Ngưu Đại Tề thấy ánh mắt thất vọng của cô thì trong lòng căng thẳng, “Cô giáo, cô có đói bụng không? Em lấy cháo cho cô. Những chuyện khác lát nữa nói tiếp được không?” nói rồi cậu đi vào phòng bếp.
Ngưu Đại Tề bưng cháo tới, muốn đút cho Lam Tĩnh Nghi. Cô cầm lấy cái thìa, “Để cô.”
Ngưu Đại Tề không dám nói gì, lấy một cái bàn nhỏ đặt trước mặt để cô ăn.
Cháo rất thơm. Không ngờ Ngưu Đại Tề cũng biết nấu ăn. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thật đói, cô vừa ăn cháo vừa khen.
“Ngon quá. Thật không ngờ Ngưu Đại Tề em biết nấu cháo, mà lại còn ngon như thế.”
Ngưu Đại Tề cười ha ha, có chút ngượng ngùng.
Ăn được một nửa cháo thì Lam Tĩnh Nghi lại trầm mặc, “Ngưu Đại Tề, thực sự cô không thể ở đây được nữa. Cô muốn giữ đứa bé trong bụng. Nếu cứ để bọn họ làm thế với cô thì sớm muộn gì cũng mất đứa bé. Em có thể giúp cô không?”
Ngưu Đại Tề nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, một lát sau mới gật đầu.
“Cô giáo nói đi, em giúp cô bằng cách nào? Chỉ cần tốt cho cô thì em tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.”
Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu, “Sao em lại tốt với cô thế?”
Ngưu Đại Tề không đáp mà chỉ bình tĩnh nhìn Lam Tĩnh Nghi.
“Sao lại nhận lời họ làm vệ sĩ cho cô?” Lam Tĩnh Nghi lại hỏi.
“Bởi vì có thể ở bên cạnh cô giáo. Em tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ cô cả đời.”
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng bau mày, “Không phải người trong lòng em là Tiêu Anh à, sao lại…”
Ngưu Đại Tề nói, “Từ khi cô giáo bôi thuốc cho em thì em phát hiện ra mình bắt đầu thích cô. Ngón tay của cô giáo rất dịu dàng. Chưa bao giờ có người con gái nào dịu dàng với em như thế. Ngay cả mẹ em cũng không.”
“Sao học sinh có thể thích cô giáo của mình được? Ở bên cạnh cô nhất định em sẽ phải chịu đau khổ. Nếu giúp cô thì khẳng định Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật sẽ không bỏ qua cho em. Thế mà em vẫn tình nguyện sao?”
“Em tình nguyện, chỉ cần là giúp cô giáo, em tình nguyện làm.”
“Thật là ngốc.” Ngón tay Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng xoa hai má Ngưu Đại Tề, “Nếu bọn họ biết em giúp cô trốn đi nhất định sẽ trút giận lên người em.”
“Em không sợ.” Ngưu Đại Tề lắc đầu, để ngón tay Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình như một cơn gió nhẹ, giống như lúc bôi thuốc cho cậu.
“Có muốn cô không?” Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngưu Đại Tề, nhẹ giọng hỏi.
“Gì ạ?” Ngưu Đại Tề sửng sốt.
“Không thích cô à? Có muốn cô không?” Lam Tĩnh Nghi nhìn mắt cậu hỏi. Cô không biết sao mình lại là thế. Thân xác này của cô thật hèn hạ. Cô chỉ là đồ chơi của bọn họ. Mà Ngưu Đại Tề thì vì giúp nàng mà thậm chí cả mạng cũng không cần. Chẳng lẽ cô không thể cho cậu. Dù sao thân xác này đã bị chà đạp, không được cho người nên cho. Hơn nữa, đây là sự trừng phạt lớn nhất với bọn họ.
Cách trừng phạt bọn họ chính là phản bội.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng cởi áo ngủ của mình ra. Dưới áo ngủ là một thân thể hoàn mỹ. Nhũ phong đầy đặn, đường cong dịu dàng, trên da thịt trắng như sữa còn lưu lại dấu vết khiến cho máu người khác sôi trào.
“Đừng, cô giáo.” Ngưu Đại Tề đã xoay người đi, người run lên. Tay Lam Tĩnh Nghi như rắn, ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
Bàn tay cô luồn vào áo sơ mi của cậu, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc. Cô cảm nhận được thân thể cậu đang nóng lên, run lên dưới tay mình.
“Cô giáo…” Ngưu Đại Tề cắn chặt răng, thở dốc. Lam Tĩnh Nghi quỳ trước mặt cậu, áp môi lên bụng cậu rồi từ từ hôn xuống dưới, tay cô đã luồn xuống quần cậu.
Tay cô tiếp xúc với một vật bằng kim loại lạnh lẽo. Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngưu Đại Tề đầy kinh ngạc. Cậu thống khổ thở dốc, mặt đỏ bừng.
Lam Tĩnh Nghi mở khóa quần của cậu. Cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây dại.
Dục vọng của thiếu niên đã ngẩng cao đầu nhưng nó bị chốt bằng ba cái chốt kim loại như một cái xích thắt chặt lấy vật nam tính của thiếu niên. Dục vọng căng chặt bị kim loại ép lại.
Bọn họ dám…Chẳng trách bọn họ có thể yên tâm để cậu bên cạnh cô, thậm chí còn tàn nhẫn để cậu canh ngoài cửa khi bọn họ muốn cô. Tiếng động này khiến thiếu niên đang khí huyết dâng trào khó chịu đựng đến mức nào, huống chi cậu còn bị bắt đeo lên cái xích bằng kim loại.
Thật khó có thể tưởng tượng được làm sao Ngưu Đại Tề chịu đựng dằn vặt này như thế nào.
“Cô giáo, em…” Mặt Ngưu Đại Tề vặn vẹo, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trên mặt. Tay Lam Tĩnh Nghi rời khỏi cơ thể cậu thật nhanh. Cô lấy ra giường bọc chặt mình lại để tránh kích thích Ngưu Đại Tề.
“Xin lỗi…Bọn họ…”
Ngưu Đại Tề cũng không chịu nổi nữa, rống lên một tiếng rồi lao vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, người Ngưu Đại Tề ướt đẫm bước ra khỏi phòng tắm. Lam Tĩnh Nghi đã mặc chỉnh tề. Cô cầm khăn mặt, muốn lau cho Ngưu Đại Tề.
“Ngưu Đại Tề, em không sao chứ?”
Ngưu Đại Tề quay đầu, tránh khỏi tay của cô. Cậu cầm lấy cái khăn trong tay cô rồi lau người, “Cô giáo, đừng đụng vào em nữa.” Cậu nói một cách rầu rĩ.
Lòng Lam Tĩnh Nghi mang theo một món nợ. Cô thở dài.
“Cô giáo muốn em giúp thế nào?” Ngưu Đại Tề đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu hỏi Lam Tĩnh Nghi.
“Cô muốn em đáp ứng một điều kiện trước đã.”
“Điều kiện gì ạ?”
“Em không được ở lại đảo Trục Lãng. Trước khi cô trốn thì em phải đi.”
“Được. Em đồng ý.”
Tác giả :
Dạ Sắc Vô Biên