Đào Thoát
Chương 23
“Vâng…” Tên Nạp Lan Tư Ý cô từng nghe nói qua, nhưng thật sự không nghĩ tới có quan hệ gì với Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật. Bây giờ mới thấy họ lạ như thế rất ít. Nhưng cái trường tư nhân nho nhỏ này sao lại có quan hệ với thương nhân nổi tiếng nhất thương giới cơ chứ? Cô không hiểu nổi.
“Thì ra là vậy…Vậy em là dì của Nạp Lan Địch?”
Lam Tĩnh Nghi gật đầu đầy khó khăn.
“Anh nghe nói hai cậu con trai nhà Nạp Lan không tốt. Quả nhiên là như thế…Tĩnh Nghi, em ít qua lại với bọn họ thôi. Mặc dù mọi người có quan hệ thân thích…Yêu cầu này của anh có quá đáng không?” Hàn Phong nhìn cô, ngừng lại.
“Em sẽ chú ý.” Lam Tĩnh Nghi cười nhẹ nhưng nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Lam Tĩnh Nghi đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cô giáo Lam, chuyện của Lam Tứ vẫn phải giao cho cô rồi. Hiệu trưởng rất khó ra mặt…Trong hai ngày, cô phải khiến Lam Tứ trở lại trường. Làm hiệu trưởng rất khó. Phải để cô giáo Lam chịu khổ rồi…”
Giọng của hiệu trưởng vẫn còn vang lên bên tai cô. Cô biết nhất định hiệu trưởng không thể giải quyết được nên mới quẳng lại cho cô. Cô phải sớm biết có thể học ở trường Lam Sơn thì phải có bối cảnh không bình thường.
“Cô giáo…”
Lam Tĩnh Nghi xoay người, thấy Tiêu Anh cúi đầu đứng sau lưng cô.
“Sao vậy, Tiêu Anh?” cô hỏi rất thân thiết.
“Em không thuyết phục được Lam Tứ. Hình như cậu ấy rất thất vọng về trường mình, không muốn trở lại…”
“…”
“Cô giáo, cô có thể đến đó không? Có thể Lam Tứ sẽ nghe lời cô.” Tiêu Anh vội vàng nói.
Nhìn hy vọng tràn ngập trong mắt Tiêu Anh, cô sao có thể từ chối được. Huống hồ hiệu trưởng cũng đã ra lệnh rồi. Xem ra, dù cô có không tình nguyện thế nào thì nhất định phải đến nhà Lam Tứ một lần.
Cô đã mất tôn nghiêm, sao có thể đối mặt với thiếu niên này đây?
Cô cắn môi đứng ngoài biệt thự, do dự không dám đi vào. Chần chừ một lúc, cô mới hít một hơi thật sâu, đến gần cánh cổng thấp, định bấm chuông cửa.
Nhưng tay vừa chạm tới cánh cổng sắt thì cửa đã “cạch” một tiếng rồi mở ra. Cô đem theo sự nghi ngờ đi vào. Trong biệt thự hoa lệ có phần yên tĩnh quá mức.
Sao không có người? Không phải là bị trộm chứ? Lòng cô bắt đầu thấp thỏm bất an.
Cô lên lầu, đi theo trí nhớ tới trước một cánh cửa. Đây chắc là phòng ngủ của Lam Tứ.
Lòng cô càng thêm bất an. Vừa hy vọng Lam Tứ có ở đó, vừa hy vọng là không.
Cô gõ nhẹ hai cái. Hành lang rất yên tĩnh. Dường như cả căn biệt thự chỉ có một mình cô. Trong phòng không có ai lên tiếng trả lời.
Cô thoáng chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trên giường lớn xa hoa là một thiếu niên đang ngủ. Mái tóc che một nửa gò má tái nhợt của cậu. Đôi lông mi đen nhánh khép lại, đường cong cái cằm vô cùng tinh xảo.
Cô đến gần, đứng bên giường.
“Lam Tứ, tỉnh lại đi…” Cô nhẹ giọng gọi. Dường như không đành lòng đánh thức dung nhan đang ngủ đẹp như trong tranh của cậu.
Thiếu niên vẫn đang ngủ say.
“Lam Tứ, tỉnh lại đi…” Cô cúi người xuống, gọi khẽ.
Nhưng thiếu niên trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Một dự cảm chẳng lành hiện lên. Cô vỗ vỗ mặt Lam Tứ thì thấy nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao.
Cậu ta sốt rồi! Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cô. Cô bắt đầu căng thẳng.
“Lam Tứ, Lam Tứ, tỉnh lại đi, cô tới rồi đây…” Cô sốt ruột lay lay vai cậu. Qua lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể cậu như muốn làm bỏng tay cô.
Không được! Cứ tiếp tục thế này sẽ chết mất! Lam Tĩnh Nghi xoay người chạy ra ngoài. Cô muốn gọi xe taxi, đưa Lam Tứ tới bệnh viện.
Nhưng đứng ngoài biệt thự tới mười phút cũng không thấy một chiếc taxi nào đi ngang qua. Biệt thự của Lam Tứ ở trên núi, dù rất thuận tiện đi lại nhưng đây là khu nhà giàu, nhà rất thưa thớt, hơn nữa phần lớn đều có xe riêng, sao có thể có taxi đi qua được.
Lam Tĩnh Nghi không yên lòng về Lam Tứ, lại chạy về. Lam Tứ vẫn đang ngủ say.
“Lam Tứ, em tỉnh lại đi…” Cô sắp khóc rồi.
Lông mi của thiếu niên run lên một chút, từ từ mở mắt ra, chuyển mắt nhìn cô.
“Lam Tứ…” Lam Tĩnh Nghi vội cầm tay cậu.
“Mẹ…” Lam Tứ mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Lam Tĩnh Nghi chảy nước mắt, “Lam Tứ, em nhất định không được có chuyện gì…” cô hoang mang lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Hàn Phong.
“Ầm…” tiếng vang rất lớn, một tia chớp xẹt qua cửa sổ.
“Cạch” đi động của Lam Tĩnh Nghi rơi xuống đất. Cô nhìn ngoài cửa sổ. Ngoài trời đột nhiên có bão. Cây cỏ trong vườn hoa lung lay, mưa rơi xuống rất nhanh.
Làm sao bây giờ?
Bão lớn như thế khẳng định không thể đi trên đường núi. Dù có gọi được Hàn Phong thì anh cũng không đến được.
Lam Tĩnh Nghi đắp chăn lên người Lam Tứ. Cô bắt đầu tìm hòm thuốc khắp nơi. “Cạch”, tay cô không cẩn thận làm rơi thứ gì đó. Cô cẩn thận từng ly từng tí nhặt lên, ngẩn người.
Đó là một khung ảnh tinh xảo. Trong đó là ảnh của một người phụ nữ.
Mặt trái xoan tinh tế, mắt một mí…Người phụ nữ này, giống…cô! Khi cô bốn mươi tuổi chắc cũng thế này.
Chẳng lẽ là mẹ Lam Tứ? Sao lại trùng hợp như thế? Lam Tĩnh Nghi không kịp nghĩ thêm. Cô đặt tấm ảnh lại chỗ cũ, tiếp tục tìm hộp thuốc.
Cuối cùng cũng tìm được. Nhưng trong đó chỉ có một ít thuốc bôi vết thương và thuốc cảm bình thường. Điều này khiến cô thất vọng.
Phải làm sao bây giờ đây? Thấy tình huống của Lam Tứ càng ngày càng xấu, cô đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ bị sốt, mẹ trong cô nhi viện không thể mua thuốc cho cô nên lấy nước nóng lau người cô.
Cô lập tức lấy nước nóng và khăn mặt sạch. Nhưng khi cô vắt khô khăn thì lại chần chừ.
Nói gì đi nữa thì Lam Tứ cũng là một chàng trai mười sáu tuổi đã phát triển đầy đủ. Sao cô có thể lau người cho cậu được?
Cô cắn môi, sờ má Lam Tứ. Nhiệt độ trên cơ thể cậu khiến cô lập tức rút tay lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bão vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi.
Cô cắn răng. Thôi kệ, cứu người quan trọng hơn.
Cô vén chăn bông đến bên eo cậu, run run đưa tay tới. Mất khá lâu cô mới có thể cởi áo cho cậu. Khuôn ngực rộng rãi rắn chắc của thiếu niên hoàn toàn lộ ra. Cô ngoảnh mặt qua một bên, mặt cũng đỏ bừng.
Cô nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau cho cậu. Mặt cô vẫn quay qua một bên, không dám nhìn thẳng. Nước lạnh, cô lại đổi khăn cho đến khi trên làn da nhẵn mịn của cậu đỏ lên mới thôi.
Cẩn thận đắp kín chăn, cô xốc chăn phía dưới lên.
Đôi chân thon dài của thiếu niên được bao bọc bởi chiếc quần jean. Cô cắn môi, tay càng run hơn. Cô nhắm hai mắt lại, cởi quần thiếu niên ra. Trên người cậu chỉ còn mỗi tiết khố.
Cô nhúng khăn vào nước rồi bắt đầu lau chân cho cậu.
Khăn mềm nóng ấm ma sát lên da thịt trẻ trung của thiếu niên. Nhiệt độ dưới tác động của việc lau người mà hạ xuống. Nhưng Lam Tĩnh Nghi không phát hiện ra rằng cô lau từng chút một như thế rất ái muội. Sự vuốt ve ấm áp này sớm đã thổi bùng dục vọng tiềm ẩn của cậu.
Nam căn thô to dưới tiết khố đã sớm thức tỉnh, ngẩng cao đầu, đội tiết khố bó sát người lên. Bởi vì cậu mặc quần đùi nên Lam Tĩnh Nghi cẩn thận lau dọc theo đùi cậu.
Trong lúc vô ý, tay cô đụng phải vật gì đó vừa nóng vừa cứng. Cô cúi đầu, thấy dục vong dâng trào trong tiết khố thiếu niên. Cô chưa kịp sợ hãi kêu lên hay xấu hổ thì đã bị một thân thể cao to nóng hổi đặt dưới thân.
Nam căn thô to của thiếu niên đặt trên hạ thân mềm mại của cô. Trọng lượng toàn thân cậu đặt lên cô.
“Cô giáo, cô giáo…” Đôi mắt thiếu niên vẫn chưa mở nhưng vẫn tìm được môi cô, áp xuống.
“Hu hu…Lam Tứ…Buông ra…” Cô vô lực giãy giụa. Cánh môi bị thiếu niên bắt lấy, nhiệt tình mà mút. Tay thiếu niên đã với vào tiết khố trên ngực cô, bàn tay to bao lấy nhũ phong cao vút, ngón tay xoa nắn đóa hồng mai.
Đầu thiếu niên cúi xuống, áo Lam Tĩnh Nghi bị vén lên đến xương quai xanh, lộ ra hai nhũ phong trắng nõn. Thiếu niên há miệng ngậm lấy một đóa hồng mai.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi muốn đứng dậy, “Lam Tứ, buông ra…A~~ Em không biết mình đang làm gì đâu, buông cô ra…” Thân thể Lam Tĩnh Nghi bị thiếu niên đặt dưới thân, không thể nhúc nhích. Nước mắt chảy xuống má cô.
Cô không thể ngăn cản mọi chuyện. Đây là tội lỗi, cô sẽ phải chịu trừng phạt.
“Cô giáo, em sắp chết rồi…Cứu em với…” Thiếu niên mơ hồ nói. Thân thể cậu như một đống lửa, muốn làm cô tan chảy. Quần áo của Lam Tĩnh Nghi đã bị thiếu niên cởi bỏ hoàn toàn. Dục vọng cứng rắn của cậu đặt trước hạ thân cô.
Nam căn cực lớn như một con rồng mạnh mẽ, lớn hơn nam căn bình thường rất nhiều. Đôi môi nóng hổi của thiếu niên lần theo ngực nàng xuống dưới bụng. Mặc dù vẫn giãy giụa nhưng thân thể mẫn cảm đã bán đứng Lam Tĩnh Nghi. Hạ thân mấy ngày chưa hoan ái đã tràn ra chất lỏng trong suốt.
Thiếu niên tách hai chân cô ra, nam căn thô to nhắm thẳng vào tiểu huyệt ướt át của cô.
“Không…Lam Tứ, dừng lại đi…” Cô không thể chứa cậu được. Cậu quá lớn.
Khe suối của cô rất hẹp. Cánh hoa đóng kín, khe suối nho nhỏ hoàn toàn ẩn bên trong. Khe suối nhỏ như thế thì chỉ cần một ngón tay của con trai cũng có thể che lại được. Rất khó tưởng tượng cái miệng nhỏ trong đó chứa “quái vật” đang dâng trào của cậu như thế nào.
Nam căn của thiếu niên từ từ chen vào dòng suối nhỏ. Cái miệng nhỏ bị mở ra, co rút lại rất nhanh để ngăn chặn vật thô to của cậu. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy mình bị nghiên cứu. Cô giãy giụa thân thể nhưng càng làm tăng dục vọng của thiếu niên.
Thiếu niên động thân một cái, dục vọng chen vào nơi sâu nhất của cô.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại. Cô kịch liệt co rút, kẹp chặt nam căn trong cơ thể. Cô cảm giác được hạ thân của mình bị nhét đầy, không có khe hở nào.
Thiếu niên xích lõa đặt cô dưới thân, đôi môi nóng ấm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy thương tiếc.
“Xin lỗi, rất đau phải không?” Mặc dù nói thế nhưng cậu lại bắt đầu hoạt động trong thân thể cô. Cậu đã dịu dàng hết sức nhưng cự vật trong nơi nhỏ hẹp của cậu khiến cô rất đau.
“A ~~~ a ~~~~ a ~~ a ~~~~” Lam Tĩnh Nghi rên rỉ theo từng lần tiến lên có lực của vậy. Thân thể xinh xắn trắng nõn bị đẩy về phía sau, hai nhũ phong rung lên trước ngực cô.
Cậu bắt được một ngọn nhũ phong đang nảy lên, há miệng ngậm lấy đóa hồng mai đầy đặn.
“A ~~~~~” Lam Tĩnh Nghi ngâm khẽ. Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên tràn đầy lửa dục vọng. Tiếng ngâm khẽ của Lam Tĩnh Nghi càng khiến dục vọng của cậu cứng hơn. Cậu bắt đầu ra vào nhanh hơn trong cơ thể cô.
Mỗi một lần đều tiến vào nơi sâu nhất của cô.
“A ~~~~ a ~~ a ~~ a ~~ a~~” vì thiếu niên đòi lấy rất nhanh nên Lam Tĩnh Nghi phát ra tiếng rên rỉ liên tiếp. Cô đã lạc lối trong bể tình.
Mặc dù mỗi một lần Lam Tứ tiến vào đều rất mãnh liệt nhưng cậu giữ đúng lực. Mỗi khi cậu tiến vào thì hạ thân cô cảm thấy một chút đau đớn vì bị xé rách và xuyên qua nhưng không giống với Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật. Cậu cho cô nhiều khoái cảm hơn. Thân thể cô hoàn toàn bán đứng cô.
Theo chỗ hai người kết hợp, một dòng mật dịch chảy ra, thấm ướt ra giường trắng như tuyết.
“Thì ra là vậy…Vậy em là dì của Nạp Lan Địch?”
Lam Tĩnh Nghi gật đầu đầy khó khăn.
“Anh nghe nói hai cậu con trai nhà Nạp Lan không tốt. Quả nhiên là như thế…Tĩnh Nghi, em ít qua lại với bọn họ thôi. Mặc dù mọi người có quan hệ thân thích…Yêu cầu này của anh có quá đáng không?” Hàn Phong nhìn cô, ngừng lại.
“Em sẽ chú ý.” Lam Tĩnh Nghi cười nhẹ nhưng nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Lam Tĩnh Nghi đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cô giáo Lam, chuyện của Lam Tứ vẫn phải giao cho cô rồi. Hiệu trưởng rất khó ra mặt…Trong hai ngày, cô phải khiến Lam Tứ trở lại trường. Làm hiệu trưởng rất khó. Phải để cô giáo Lam chịu khổ rồi…”
Giọng của hiệu trưởng vẫn còn vang lên bên tai cô. Cô biết nhất định hiệu trưởng không thể giải quyết được nên mới quẳng lại cho cô. Cô phải sớm biết có thể học ở trường Lam Sơn thì phải có bối cảnh không bình thường.
“Cô giáo…”
Lam Tĩnh Nghi xoay người, thấy Tiêu Anh cúi đầu đứng sau lưng cô.
“Sao vậy, Tiêu Anh?” cô hỏi rất thân thiết.
“Em không thuyết phục được Lam Tứ. Hình như cậu ấy rất thất vọng về trường mình, không muốn trở lại…”
“…”
“Cô giáo, cô có thể đến đó không? Có thể Lam Tứ sẽ nghe lời cô.” Tiêu Anh vội vàng nói.
Nhìn hy vọng tràn ngập trong mắt Tiêu Anh, cô sao có thể từ chối được. Huống hồ hiệu trưởng cũng đã ra lệnh rồi. Xem ra, dù cô có không tình nguyện thế nào thì nhất định phải đến nhà Lam Tứ một lần.
Cô đã mất tôn nghiêm, sao có thể đối mặt với thiếu niên này đây?
Cô cắn môi đứng ngoài biệt thự, do dự không dám đi vào. Chần chừ một lúc, cô mới hít một hơi thật sâu, đến gần cánh cổng thấp, định bấm chuông cửa.
Nhưng tay vừa chạm tới cánh cổng sắt thì cửa đã “cạch” một tiếng rồi mở ra. Cô đem theo sự nghi ngờ đi vào. Trong biệt thự hoa lệ có phần yên tĩnh quá mức.
Sao không có người? Không phải là bị trộm chứ? Lòng cô bắt đầu thấp thỏm bất an.
Cô lên lầu, đi theo trí nhớ tới trước một cánh cửa. Đây chắc là phòng ngủ của Lam Tứ.
Lòng cô càng thêm bất an. Vừa hy vọng Lam Tứ có ở đó, vừa hy vọng là không.
Cô gõ nhẹ hai cái. Hành lang rất yên tĩnh. Dường như cả căn biệt thự chỉ có một mình cô. Trong phòng không có ai lên tiếng trả lời.
Cô thoáng chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trên giường lớn xa hoa là một thiếu niên đang ngủ. Mái tóc che một nửa gò má tái nhợt của cậu. Đôi lông mi đen nhánh khép lại, đường cong cái cằm vô cùng tinh xảo.
Cô đến gần, đứng bên giường.
“Lam Tứ, tỉnh lại đi…” Cô nhẹ giọng gọi. Dường như không đành lòng đánh thức dung nhan đang ngủ đẹp như trong tranh của cậu.
Thiếu niên vẫn đang ngủ say.
“Lam Tứ, tỉnh lại đi…” Cô cúi người xuống, gọi khẽ.
Nhưng thiếu niên trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Một dự cảm chẳng lành hiện lên. Cô vỗ vỗ mặt Lam Tứ thì thấy nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao.
Cậu ta sốt rồi! Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cô. Cô bắt đầu căng thẳng.
“Lam Tứ, Lam Tứ, tỉnh lại đi, cô tới rồi đây…” Cô sốt ruột lay lay vai cậu. Qua lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể cậu như muốn làm bỏng tay cô.
Không được! Cứ tiếp tục thế này sẽ chết mất! Lam Tĩnh Nghi xoay người chạy ra ngoài. Cô muốn gọi xe taxi, đưa Lam Tứ tới bệnh viện.
Nhưng đứng ngoài biệt thự tới mười phút cũng không thấy một chiếc taxi nào đi ngang qua. Biệt thự của Lam Tứ ở trên núi, dù rất thuận tiện đi lại nhưng đây là khu nhà giàu, nhà rất thưa thớt, hơn nữa phần lớn đều có xe riêng, sao có thể có taxi đi qua được.
Lam Tĩnh Nghi không yên lòng về Lam Tứ, lại chạy về. Lam Tứ vẫn đang ngủ say.
“Lam Tứ, em tỉnh lại đi…” Cô sắp khóc rồi.
Lông mi của thiếu niên run lên một chút, từ từ mở mắt ra, chuyển mắt nhìn cô.
“Lam Tứ…” Lam Tĩnh Nghi vội cầm tay cậu.
“Mẹ…” Lam Tứ mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Lam Tĩnh Nghi chảy nước mắt, “Lam Tứ, em nhất định không được có chuyện gì…” cô hoang mang lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Hàn Phong.
“Ầm…” tiếng vang rất lớn, một tia chớp xẹt qua cửa sổ.
“Cạch” đi động của Lam Tĩnh Nghi rơi xuống đất. Cô nhìn ngoài cửa sổ. Ngoài trời đột nhiên có bão. Cây cỏ trong vườn hoa lung lay, mưa rơi xuống rất nhanh.
Làm sao bây giờ?
Bão lớn như thế khẳng định không thể đi trên đường núi. Dù có gọi được Hàn Phong thì anh cũng không đến được.
Lam Tĩnh Nghi đắp chăn lên người Lam Tứ. Cô bắt đầu tìm hòm thuốc khắp nơi. “Cạch”, tay cô không cẩn thận làm rơi thứ gì đó. Cô cẩn thận từng ly từng tí nhặt lên, ngẩn người.
Đó là một khung ảnh tinh xảo. Trong đó là ảnh của một người phụ nữ.
Mặt trái xoan tinh tế, mắt một mí…Người phụ nữ này, giống…cô! Khi cô bốn mươi tuổi chắc cũng thế này.
Chẳng lẽ là mẹ Lam Tứ? Sao lại trùng hợp như thế? Lam Tĩnh Nghi không kịp nghĩ thêm. Cô đặt tấm ảnh lại chỗ cũ, tiếp tục tìm hộp thuốc.
Cuối cùng cũng tìm được. Nhưng trong đó chỉ có một ít thuốc bôi vết thương và thuốc cảm bình thường. Điều này khiến cô thất vọng.
Phải làm sao bây giờ đây? Thấy tình huống của Lam Tứ càng ngày càng xấu, cô đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ bị sốt, mẹ trong cô nhi viện không thể mua thuốc cho cô nên lấy nước nóng lau người cô.
Cô lập tức lấy nước nóng và khăn mặt sạch. Nhưng khi cô vắt khô khăn thì lại chần chừ.
Nói gì đi nữa thì Lam Tứ cũng là một chàng trai mười sáu tuổi đã phát triển đầy đủ. Sao cô có thể lau người cho cậu được?
Cô cắn môi, sờ má Lam Tứ. Nhiệt độ trên cơ thể cậu khiến cô lập tức rút tay lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bão vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi.
Cô cắn răng. Thôi kệ, cứu người quan trọng hơn.
Cô vén chăn bông đến bên eo cậu, run run đưa tay tới. Mất khá lâu cô mới có thể cởi áo cho cậu. Khuôn ngực rộng rãi rắn chắc của thiếu niên hoàn toàn lộ ra. Cô ngoảnh mặt qua một bên, mặt cũng đỏ bừng.
Cô nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau cho cậu. Mặt cô vẫn quay qua một bên, không dám nhìn thẳng. Nước lạnh, cô lại đổi khăn cho đến khi trên làn da nhẵn mịn của cậu đỏ lên mới thôi.
Cẩn thận đắp kín chăn, cô xốc chăn phía dưới lên.
Đôi chân thon dài của thiếu niên được bao bọc bởi chiếc quần jean. Cô cắn môi, tay càng run hơn. Cô nhắm hai mắt lại, cởi quần thiếu niên ra. Trên người cậu chỉ còn mỗi tiết khố.
Cô nhúng khăn vào nước rồi bắt đầu lau chân cho cậu.
Khăn mềm nóng ấm ma sát lên da thịt trẻ trung của thiếu niên. Nhiệt độ dưới tác động của việc lau người mà hạ xuống. Nhưng Lam Tĩnh Nghi không phát hiện ra rằng cô lau từng chút một như thế rất ái muội. Sự vuốt ve ấm áp này sớm đã thổi bùng dục vọng tiềm ẩn của cậu.
Nam căn thô to dưới tiết khố đã sớm thức tỉnh, ngẩng cao đầu, đội tiết khố bó sát người lên. Bởi vì cậu mặc quần đùi nên Lam Tĩnh Nghi cẩn thận lau dọc theo đùi cậu.
Trong lúc vô ý, tay cô đụng phải vật gì đó vừa nóng vừa cứng. Cô cúi đầu, thấy dục vong dâng trào trong tiết khố thiếu niên. Cô chưa kịp sợ hãi kêu lên hay xấu hổ thì đã bị một thân thể cao to nóng hổi đặt dưới thân.
Nam căn thô to của thiếu niên đặt trên hạ thân mềm mại của cô. Trọng lượng toàn thân cậu đặt lên cô.
“Cô giáo, cô giáo…” Đôi mắt thiếu niên vẫn chưa mở nhưng vẫn tìm được môi cô, áp xuống.
“Hu hu…Lam Tứ…Buông ra…” Cô vô lực giãy giụa. Cánh môi bị thiếu niên bắt lấy, nhiệt tình mà mút. Tay thiếu niên đã với vào tiết khố trên ngực cô, bàn tay to bao lấy nhũ phong cao vút, ngón tay xoa nắn đóa hồng mai.
Đầu thiếu niên cúi xuống, áo Lam Tĩnh Nghi bị vén lên đến xương quai xanh, lộ ra hai nhũ phong trắng nõn. Thiếu niên há miệng ngậm lấy một đóa hồng mai.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi muốn đứng dậy, “Lam Tứ, buông ra…A~~ Em không biết mình đang làm gì đâu, buông cô ra…” Thân thể Lam Tĩnh Nghi bị thiếu niên đặt dưới thân, không thể nhúc nhích. Nước mắt chảy xuống má cô.
Cô không thể ngăn cản mọi chuyện. Đây là tội lỗi, cô sẽ phải chịu trừng phạt.
“Cô giáo, em sắp chết rồi…Cứu em với…” Thiếu niên mơ hồ nói. Thân thể cậu như một đống lửa, muốn làm cô tan chảy. Quần áo của Lam Tĩnh Nghi đã bị thiếu niên cởi bỏ hoàn toàn. Dục vọng cứng rắn của cậu đặt trước hạ thân cô.
Nam căn cực lớn như một con rồng mạnh mẽ, lớn hơn nam căn bình thường rất nhiều. Đôi môi nóng hổi của thiếu niên lần theo ngực nàng xuống dưới bụng. Mặc dù vẫn giãy giụa nhưng thân thể mẫn cảm đã bán đứng Lam Tĩnh Nghi. Hạ thân mấy ngày chưa hoan ái đã tràn ra chất lỏng trong suốt.
Thiếu niên tách hai chân cô ra, nam căn thô to nhắm thẳng vào tiểu huyệt ướt át của cô.
“Không…Lam Tứ, dừng lại đi…” Cô không thể chứa cậu được. Cậu quá lớn.
Khe suối của cô rất hẹp. Cánh hoa đóng kín, khe suối nho nhỏ hoàn toàn ẩn bên trong. Khe suối nhỏ như thế thì chỉ cần một ngón tay của con trai cũng có thể che lại được. Rất khó tưởng tượng cái miệng nhỏ trong đó chứa “quái vật” đang dâng trào của cậu như thế nào.
Nam căn của thiếu niên từ từ chen vào dòng suối nhỏ. Cái miệng nhỏ bị mở ra, co rút lại rất nhanh để ngăn chặn vật thô to của cậu. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy mình bị nghiên cứu. Cô giãy giụa thân thể nhưng càng làm tăng dục vọng của thiếu niên.
Thiếu niên động thân một cái, dục vọng chen vào nơi sâu nhất của cô.
“A~~” Lam Tĩnh Nghi thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại. Cô kịch liệt co rút, kẹp chặt nam căn trong cơ thể. Cô cảm giác được hạ thân của mình bị nhét đầy, không có khe hở nào.
Thiếu niên xích lõa đặt cô dưới thân, đôi môi nóng ấm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy thương tiếc.
“Xin lỗi, rất đau phải không?” Mặc dù nói thế nhưng cậu lại bắt đầu hoạt động trong thân thể cô. Cậu đã dịu dàng hết sức nhưng cự vật trong nơi nhỏ hẹp của cậu khiến cô rất đau.
“A ~~~ a ~~~~ a ~~ a ~~~~” Lam Tĩnh Nghi rên rỉ theo từng lần tiến lên có lực của vậy. Thân thể xinh xắn trắng nõn bị đẩy về phía sau, hai nhũ phong rung lên trước ngực cô.
Cậu bắt được một ngọn nhũ phong đang nảy lên, há miệng ngậm lấy đóa hồng mai đầy đặn.
“A ~~~~~” Lam Tĩnh Nghi ngâm khẽ. Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên tràn đầy lửa dục vọng. Tiếng ngâm khẽ của Lam Tĩnh Nghi càng khiến dục vọng của cậu cứng hơn. Cậu bắt đầu ra vào nhanh hơn trong cơ thể cô.
Mỗi một lần đều tiến vào nơi sâu nhất của cô.
“A ~~~~ a ~~ a ~~ a ~~ a~~” vì thiếu niên đòi lấy rất nhanh nên Lam Tĩnh Nghi phát ra tiếng rên rỉ liên tiếp. Cô đã lạc lối trong bể tình.
Mặc dù mỗi một lần Lam Tứ tiến vào đều rất mãnh liệt nhưng cậu giữ đúng lực. Mỗi khi cậu tiến vào thì hạ thân cô cảm thấy một chút đau đớn vì bị xé rách và xuyên qua nhưng không giống với Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật. Cậu cho cô nhiều khoái cảm hơn. Thân thể cô hoàn toàn bán đứng cô.
Theo chỗ hai người kết hợp, một dòng mật dịch chảy ra, thấm ướt ra giường trắng như tuyết.
Tác giả :
Dạ Sắc Vô Biên