Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình
Chương 9: Rượu vào tâm khổ, hóa thành lệ tương tư. 1
Sáng sớm tỉnh dậy, Duẫn Hạo đã ly khai.
Trên bàn lưu lại một phong thư cho ta, nói y sau giờ ngọ, sẽ tới tìm ta.
Ta thu dọn một chút, rồi đi tìm Xương Mân.
Vừa ra khỏi cửa, lại thấy Lý công công cùng Thẩm Giáp, Lý công công nhìn ta một cái, hừ một tiếng, ngẩng cao đầu bước qua. Mà Thẩm Giáp thì hung hăng trừng ta, ta cúi đầu, không thèm lên tiếng.
Xương Mân từ phía sau bước đến, kéo ta vào phòng, đóng cửa lại.
“Sao vậy?” Ta nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt ngưng trọng của Xương Mân.
“Còn phải nói, Lý công công hôm nay sẽ quay về kinh.” Xương Mân thở dài đầy nặng nề: “Sinh ý, chúng ta ai cũng không lấy được.”
“Làm sao? Lại có biến cố?” Ta vô cùng hoảng hốt.
“Một lời vô cùng khó nói, lúc này đây, chúng ta lại thua trong tay Thiên Chức.”
Thị nữ đưa cháo trắng rau xanh đi vào, ta múc một bát cho Xương Mân, nó than thở.
“Ăn không vô, Tại Trung ca.”
“Đừng như vậy, Xương Mân, sau này vẫn còn cơ hội.” Ta an ủi nó.
“Thẩm gia ngày càng xuống dốc, đệ tuy rằng hận Thẩm gia, nhưng cũng không muốn nhìn nó suy bại.” Xương Mân đứng dậy.
“Có đúng là bởi vì huynh hay không, Xương Mân?” Ta hỏi nó,
“Tại Trung ca, huynh đừng nghĩ quẩn.” Xương Mân ngược lại vội vàng an ủi ta, “Nếu Thẩm Giáp muốn đưa huynh tiến cung làm nam sủng, trao đổi huynh với sinh ý, đệ vô luận như thế nào cũng sẽ không đồng ý.”
“Xương Mân, vậy đệ ăn một chút gì đi, không thì huynh sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.” Ta đem cháo đưa tới.
Xương Mân tiếp nhận, “Tại Trung ca, buổi chiều, chúng ta cùng đi thăm Tuấn Tú đi, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Giáp sẽ không bỏ qua Tuấn Tú đâu.”
Xương Mân đi trước một bước, ta ở trong phòng chờ Duẫn Hạo.
Chậm rãi đem y phục cùng bánh ngọt được bọc lại hoàn hảo để mang đến cho Tuấn Tú. Chóp mũi đột nhiên truyền đến một trận hương khí.
Mùi hương này… Ta xoay người, nhưng lại đâm vào trong ngực một người.
“Tại Trung, ta đến rồi.”
Ta vui mừng đứng dậy, “Duẫn Hạo, ngươi buổi chiều có việc gì không?”
“Không có.” Y ôm lấy ta, ta có điểm xấu hổ, đẩy y ra.
“Duẫn Hạo, ta muốn đến chỗ Tuấn Tú, ngươi đi cùng ta đi.”
Y xách bọc đồ của ta lên: “Cũng được, mấy ngày nay, ta phải cẩn thận chăm sóc ngươi.”
Ta nhìn y, “Thế nào, sợ ta biến mất?”
Thần sắc Duẫn Hạo dần dần nghiêm chỉnh, buông đồ, kéo ta qua.
“Tại Trung, nếu có một ngày thực sự không tìm thấy ta, ngươi phải đứng ở chỗ đó chờ ta, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
“Duẫn Hạo, ngươi phải đi sao?” Ta trợn to mắt, nhìn y.
“Tại Trung, chúng ta đi đến chỗ Tuấn Tú đi.” Y tránh trọng tâm của câu chuyện, xách đồ lên, kéo ta ra ngoài.
Tâm ta chậm rãi chìm xuống, tùy ý để y kéo đi, hướng đến chỗ của Tuấn Tú.
Tuấn Tú ngồi ở bên kia, thần sắc ngưng trọng.
Ta kéo Duẫn Hạo đến, “Tuấn Tú, đêm qua vội vội vàng vàng, chưa kịp hướng ngươi giới thiệu, đây là Trịnh Duẫn Hạo, hộ vệ của Lý công công, chính là… chính là người mà ta nói cho ngươi nghe.” Khuôn mặt ta không khỏi ửng hồng.
“Tại hạ Kim Tuấn Tú, Trịnh công tử, ta nghe Tại Trung nhắc đến ngươi rất nhiều lần.”
“Thật sao Kim công tử, Tại Trung cũng từng nhiều lần cùng ta nhắc tới ngươi, Kim công tử là người phương Bắc?”
“Đúng vậy.” Tuấn Tú chắp tay, rồi xoay về hướng ta, “Tại Trung, Xương Mân nói, Thiên Chức vừa đoạt sinh ý của Thẩm gia.”
Ta chậm chạp lấy lại tinh thần, gật đầu. “Tuấn Tú, mấy ngày nay, ngươi phải thật cẩn thận.”
Tuấn Tú bất đắc dĩ mà thở dài.
“Làm sao bây giờ, ta muốn đi, có người lại không muốn.”
Ta nhìn Xương Mân một cái, Xương Mân cũng rất ủy khuất.
“Tại Trung ca, vừa phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu như đệ để Tuấn Tú rời đi, Thẩm phủ nhất định sẽ loạn thành một đoàn, đến lúc đó, huynh đệ cũng khó bảo toàn bản thân a.”
Tuấn Tú vội kéo Xương Mân qua, “Không đúng không đúng, Xương Mân, ta không phải có ý này.”
Duẫn Hạo chuyển đề tài, “Tuấn Tú, ngươi xem, Tại Trung mang cho ngươi vài thứ, ngươi xem có dùng được không.”
Tuấn Tú nhất định muốn lưu chúng ta lại, ăn xong cơm tối, Xương Mân ly khai trước, đi dò hỏi tin tức của Thẩm Giáp.
Ta cùng Duẫn Hạo lưu lại, Tuấn Tú ngồi bên cửa sổ, nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà đờ ra.
Duẫn Hạo ở cạnh bàn, chợt nhìn ta, mà ta cũng tự mình đờ ra.
Ta nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai Tuấn Tú, “Tuấn Tú, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Tuấn Tú mạnh mẽ vung tay ta ra, ta sửng sốt, vành mắt Tuấn Tú lại có chút phiếm hồng.
Duẫn Hạo xông tới, đem ta ôm lấy, “Tuấn Tú, ngươi đừng như vậy!”
Nước mắt Tuấn tú liền rơi xuống, “Cái ngươi hai ngươi cứ ở trước mặt ta mà khanh khanh ta ta, coi như ta chịu tội còn chưa đủ?”
Duẫn Hạo buông ta ra, nhìn Tuấn Tú, buông mắt, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chịu.
“Tuấn Tú, xin lỗi.”
Nhất thời, bầu không khí lãnh xuống.
Con bồ câu đột nhiên vỗ cánh phành phạch bay đến, đậu trên vai Duẫn Hạo.
“A?” Ta ngây người, “Thẩm gia từ lúc nào đã nuôi những con bồ câu trắng này vậy?”
Duẫn Hạo lại càng thêm hoảng sợ, sắc mặt có điểm trở nên khó coi, vội vã đem bồ câu bắt xuống.
Vừa lúc Liên nhi đưa cơm bước vào, Duẫn Hạo đem bồ câu đưa cho nàng,
“Thả thả.”
Liên nhi đem cơm bỏ xuống, mang bồ câu ra ngoài, ta kéo Tuấn Tú qua, Tuấn Tú rút tay ra, buồn bực ngồi xuống.
Duẫn Hạo nhìn ta một chút, kéo ta qua, rồi cùng nhau ngồi xuống.
“Tuấn Tú, ngươi ăn vài thứ, dưỡng dưỡng sức khỏe.” Duẫn Hạo dùng đũa gắp rau, đặt vào bát Tuấn Tú.
Tuấn Tú nhìn y, vành mắt vẫn còn đỏ, nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm.
Tay kia của Duẫn Hạo, ở phía dưới nhẹ nhàng vỗ vỗ ta, ta cảm kích nhìn y một cái, cũng bắt đầu ăn cơm.
Liên nhi thu dọn đồ xuống phía dưới, Xương Mân từ phía sau chạy đến.
“Thẩm Giáp rất tức giận, vẫn bảo muốn cho Thiên Chức mất mặt.” Xương Mân nhìn Tuấn Tú. “Tuấn tú, ngươi phải cẩn thận.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ta có chút sốt ruột hỏi, “Đều là do ta rước lấy tai họa.”
Duẫn Hạo kéo tay ta qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Đừng nóng vội, Tại Trung, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp.”
Xương Mân nhìn ta, “Tại Trung ca, nếu không, huynh buổi tối ở lại đây bảo vệ Tuấn Tú đi.”
“Không được,” Duẫn Hạo là người đầu tiên phản đối.
“Tại Trung không có võ, chẳng những không thể bảo vệ Tuấn Tú, mà khả năng chính Tại Trung cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm là rất cao.”
Duẫn Hạo nhìn Tuấn Tú, “Hay để ta lưu lại đi, ta có võ, quan trọng thì có thể xuất thủ.”
Tuấn Tú gật đầu, thuận theo ý Duẫn Hạo. Ta nhìn về hướng Xương Mân, Xương Mân hơi suy tư.
“Cũng đúng. Vậy, Duẫn Hạo ngươi đem nay phải bảo vệ Tuấn Tú, ta cùng Tại Trung ca trở về.”
Liên nhi từ phía sau chợt xuất hiện, cầm một cái bát, thấy chúng ta vẫn còn ở đây, không khỏi sửng sốt.
Tuấn Tú phất phất tay, “Trước tiên xuống phía dưới đi Liên nhi.”
Xương Mân ngửi ngửi, “Hình như là dược, Tuấn Tú, ngươi sinh bệnh sao?”
Tuấn Tú lắc đầu, “Không có, chỉ là có điểm khó chịu, trước tiên nấu chút bồi bổ cơ thể.”
“Cũng là, ngươi phương Bắc mới tới Giang Nam, sợ là không quen với thời tiết ở đây.” Ta cũng đồng ý.
“Không bằng ngày mai ta đưa cho ngươi chút thịt dê thịt bò, ta nghe nói người phương Bắc rất thích ăn.” Xương Mân nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo gật đầu, “Đích xác, người phương Bắc thích ăn món này.”
Liên nhi bưng trà đi lên, ta kéo nàng,
“Liên nhi, ngày mai ta đưa ngươi thịt bò của ta, ngươi nấu chút canh thịt bò Tây Hồ cho Kim công tử.”
Liên nhu không khỏi “phù” một tiếng, bật cười, “Tại Trung thiếu gia, Tuấn Tú thiếu gia là nguời phương Bắc.”
Ta xấu hổ bật cười, Tuấn Tú rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt cười tươi.
Liên nhi thu hồi khay trà. “Vậy ngày mai, ta nấu canh thịt bò viên cho Tuấn Tú thiếu gia uống? Duẫn Hạo thiếu gia cũng sang đây uống đi.”
Tuấn Tú cười, Duẫn Hạo nhìn ta.
“Được, ta cũng nhớ nhà.”
Ta cùng Xương Mân trên đường trở về, Xương Mân một mực yên lặng, không nói gì,
“Sao vậy, Xương Mân.”
“Tại Trung ca, huynh… có một loại cảm giác rất không thích hợp hay không?”
“Sao vậy?” Ta dừng lại, nhìn nó.
“Đệ cũng không biết, chung quy có một loại, cảm không không nói nên lời, hình như, có cái gì đó không đúng?” Xương Mân nhìn bầu trời.
“Xương Mân, đệ không nên nói những lời xui xẻo như vậy, những chuyện không may sẽ không xảy ra đúng không?” Ta có điểm lo lắng.
Xương Mân nhìn ta, “Không, có thể là đệ nghĩ vớ vẩn, chúng ta trở về thôi.”
Ta đột nhiên có chút ớn lạnh, quay đầu lại nhìn, sắc trời âm u.
Buổi tối quả thực ngủ không được, ta khoác y phục bước ra ngoài.
Không ngờ cũng có người tới sớm hơn ta.
“Xương Mân, có đói không, huynh đi chuẩn bị chút đồ.”
“Tại Trung ca, làm sao huynh không ngủ được?” Xương Mân nhìn ta, đem ghế kéo ra cho ta ngồi.
“Không có gì, trong lòng có điểm hoảng.” Ta cũng không nói nên lời, cầm lấy cây kéo cắt mấy cây hoa nến.
“Tại Trung ca, huynh vì cái gì, lại nhìn một cái liền coi trọng Trịnh Duẫn Hạo!”
“Huynh cũng không biết, kiếp trước đã được định sẵn rồi.” Ta chống cằm, buông cây kéo ra.
“Lần đầu tiên nhìn thấy y, liền có một loại cảm giác quen thuộc. Tất cả mọi người khi nhìn thấy huynh, nhãn thần hoặc là băng lãnh, hoặc là tự nhiên, chỉ có y, nhãn thần hoàn toàn là ấm áp, bao lấy huynh.” Ta nhớ lại ngày đầu tiên, y trong tình cảnh bị ta đánh trúng đầu.
Xuơng Mân thở dài, “Lẽ nào nhãn thần của đệ không ấm áp? Đôi mắt của đệ rõ ràng to hơn so với hắn.”
Ta cười rộ, “Xương Mân, cái này không phải là vấn đề về kích thước đôi mắt.”
Xương Mân cũng cuời, “Trịnh Duẫn Hạo hảo phúc khí, tìm được người nấu ăn tốt như vậy.”
“Tại Trung ca, nếu như một ngày đó hắn đối với huynh bất hảo, huynh nhất định phải quay về tìm đệ.”
“Để làm gì?” Ta ngáp một cái, Xương Mân thật là khả ái, y không thương huynh, tìm đệ có ích lợi gì.
“Đệ tái thu lưu huynh a.” Xương Mân mở to mắt. “Thu lưu huynh để huynh làm đồ ăn cho đệ a.”
Ta ngất ở trên bàn.
Thẩm Xương Mân, huynh cực độ hoài nghi đệ có thể hay không lấy một trù nương, sau đó tái sinh mấy tiểu trù thần. Đột nhiên có người gõ cửa, ta đứng dậy, Xương Mân lôi ta, đem ta che ở sau người.
“Ai?”
“Thẩm tứ thiếu gia, ta là Liên nhi.”
Ta cùng Xương Mân đối mặt, không nghi có hắn, vội vàng mở cửa.
Liên nhi thần sắc khẩn cấp, “Kim thiếu gia, Duẫn Hạo thiếu gia bảo ngài cầm cho y một xiêm y mới.”
“Sao vậy?” Ta kinh hãi.
“Thẩm đại thiếu gia vừa đi, Duẫn Hạo thiếu gia trong bóng tối cùng hắn giao thủ, không cẩn thận xé rách xiêm y.”
Ta sửng sốt, Xương Mân vội vã đẩy ta đi tìm đồ, nó thổi tắt cây nến đi, mang theo Liên nhi đi vào phòng ta.
Chuẩn bị một chút, ta cùng Xương Mân từ phía sau cửa sổ đi ra, thẳng đến Bắc viện.
Ta chạy thật nhanh, “Duẫn Hạo.”
Chân khựng lại, ta nhìn Tuấn Tú ôm Duẫn Hạo mà khóc.
Ngẩng đầu nhìn thấy ta, Duẫn Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ Tuấn Tú trong ngực mình, “Đừng khóc nữa, Tại Trung tới rồi.”
Tuấn Tú nhìn ta, quay đầu đi lau khô lệ. Ta lúc này mới nhìn thấy, nơi vai trái bị xé rách của Duẫn Hạo đã toạc hết cả ra.
Ta đem y phục đưa cho y, nhưng không nói lời nào. Chỉ là đau lòng nhìn y, không biết y có thương tổn thân thể gì không.
Duẫn Hạo thay y phục, Tuấn Tú cầm đai lưng bước đến, buộc giúp y, lệ lại rơi xuống.
Ta ngơ ngác nhìn, cũng không biết nói cái gì cho phải. Duẫn Hạo chỉnh chỉnh vạt áo, đi tới ôm lấy ta.
“Tại Trung, đã khuya rồi, ta đưa ngươi quay về ngủ. Thẩm Giáp sẽ không trở lại nữa đâu, trái lại ngươi, có khả năng gặp nguy hiểm, đêm nay ta bồi ngươi nhé.” Nói xong, Duẫn Hạo nhìn về phía Tuấn Tú, Tuấn Tú gật đầu.
“Cũng đúng.” Tuấn Tú đi tới kéo ta, “Tại Trung, ngươi quay về ngủ đi. Ngày mai Lý công công phải đi, Xương Mân còn phải dậy sớm, làm phiền các ngươi như vậy, ta cảm thấy rất ngại.”
Cho dù bây giờ là mùa hạ, nhưng đêm xuống vẫn còn có điểm lạnh.
Duẫn Hạo cùng Tuấn Tú dặn dò vài câu, liền bắt kịp ta cùng Xương Mân.
Dọc đường không nói gì, Duẫn Hạo chỉ kéo lấy tay ta. Quay về chỗ ở.
Xương Mân đi ngủ trước, ta thắp sáng ngọn nến, đem y phục rách nát của y cầm lên vá lại.
Duẫn Hạo từ phía sau ôm lấy ta, “Tại Trung, đừng vá lại, bỏ đi.”
“Ta ngủ không được, vá một chút thôi.” Ta rầu rĩ.
Duẫn Hạo đem y phục trong tay ta đoạt lấy, đặt ở một bên, nhìn ta, ta lại không thể nhìn y.
“Tại Trung, Tuấn Tú cảm thấy sợ, càng ngày càng nhớ nhà. Ta là người phương Bắc, hắn đối ta tự nhiên một chút. Ngươi không nên nghĩ bậy.”
Ta trừng y một cái, “Ta có nhỏ mọn như vậy sao?” trong lòng lại an tâm trở lại.
Duẫn Hạo đem ta kéo tới, “Đừng vá nữa.”
Ta cười cười, “Đừng nháo.” rồi đẩy y ra. Y trở tay không kịp, người không đứng vững, ngã vào bên giường.
“Tại Trung, khí lực ngươi vẫn còn rất lớn.” Y giãy dụa ngồi lên.
Ta hoảng sợ nhảy lên, vội vã nhảy tới xem y có bị thương hay không.
Không bị gì cả, ta trừng y một cái, “Không đứng đắn.”
Y ôm lấy ta, “Thậm chí còn bị mắng là không đứng đắn, vậy…”
Y nhìn ta, cười trông vô cùng gian xảo,
“Vậy coi như không đứng đắn luôn đi.”
Bị y áp trụ, ta gắt gao trừng mắt nhìn y, “Ngươi làm gì?”
Y vẻ mặt vô tội, “Đọ với người nào đó có khí lực lớn a, ngươi nếu như có thể đè được ta, coi như ngươi thắng.”
Ta giãy dụa nửa ngày, thế nhưng cơ thể ta một chút cũng không thể di chuyển.
Nhìn bộ dạng thở hổn hển của ta, Duẫn Hạo khẽ mỉm cười, y cúi xuống hôn ta.
“Tại Trung, ta thắng, phải có phần thưởng chứ.”
“Ta không có tiền, nhưng nếu ngươi muốn chết tốt một chút thì cũng được, ngươi có muốn không?” Ta né tránh môi y, hảo ngứa.
Duẫn Hạo cười càng thêm lớn.
“Ta không muốn chết, ta chỉ muốn ngươi, Tại Trung.”
Trên bàn lưu lại một phong thư cho ta, nói y sau giờ ngọ, sẽ tới tìm ta.
Ta thu dọn một chút, rồi đi tìm Xương Mân.
Vừa ra khỏi cửa, lại thấy Lý công công cùng Thẩm Giáp, Lý công công nhìn ta một cái, hừ một tiếng, ngẩng cao đầu bước qua. Mà Thẩm Giáp thì hung hăng trừng ta, ta cúi đầu, không thèm lên tiếng.
Xương Mân từ phía sau bước đến, kéo ta vào phòng, đóng cửa lại.
“Sao vậy?” Ta nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt ngưng trọng của Xương Mân.
“Còn phải nói, Lý công công hôm nay sẽ quay về kinh.” Xương Mân thở dài đầy nặng nề: “Sinh ý, chúng ta ai cũng không lấy được.”
“Làm sao? Lại có biến cố?” Ta vô cùng hoảng hốt.
“Một lời vô cùng khó nói, lúc này đây, chúng ta lại thua trong tay Thiên Chức.”
Thị nữ đưa cháo trắng rau xanh đi vào, ta múc một bát cho Xương Mân, nó than thở.
“Ăn không vô, Tại Trung ca.”
“Đừng như vậy, Xương Mân, sau này vẫn còn cơ hội.” Ta an ủi nó.
“Thẩm gia ngày càng xuống dốc, đệ tuy rằng hận Thẩm gia, nhưng cũng không muốn nhìn nó suy bại.” Xương Mân đứng dậy.
“Có đúng là bởi vì huynh hay không, Xương Mân?” Ta hỏi nó,
“Tại Trung ca, huynh đừng nghĩ quẩn.” Xương Mân ngược lại vội vàng an ủi ta, “Nếu Thẩm Giáp muốn đưa huynh tiến cung làm nam sủng, trao đổi huynh với sinh ý, đệ vô luận như thế nào cũng sẽ không đồng ý.”
“Xương Mân, vậy đệ ăn một chút gì đi, không thì huynh sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.” Ta đem cháo đưa tới.
Xương Mân tiếp nhận, “Tại Trung ca, buổi chiều, chúng ta cùng đi thăm Tuấn Tú đi, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Giáp sẽ không bỏ qua Tuấn Tú đâu.”
Xương Mân đi trước một bước, ta ở trong phòng chờ Duẫn Hạo.
Chậm rãi đem y phục cùng bánh ngọt được bọc lại hoàn hảo để mang đến cho Tuấn Tú. Chóp mũi đột nhiên truyền đến một trận hương khí.
Mùi hương này… Ta xoay người, nhưng lại đâm vào trong ngực một người.
“Tại Trung, ta đến rồi.”
Ta vui mừng đứng dậy, “Duẫn Hạo, ngươi buổi chiều có việc gì không?”
“Không có.” Y ôm lấy ta, ta có điểm xấu hổ, đẩy y ra.
“Duẫn Hạo, ta muốn đến chỗ Tuấn Tú, ngươi đi cùng ta đi.”
Y xách bọc đồ của ta lên: “Cũng được, mấy ngày nay, ta phải cẩn thận chăm sóc ngươi.”
Ta nhìn y, “Thế nào, sợ ta biến mất?”
Thần sắc Duẫn Hạo dần dần nghiêm chỉnh, buông đồ, kéo ta qua.
“Tại Trung, nếu có một ngày thực sự không tìm thấy ta, ngươi phải đứng ở chỗ đó chờ ta, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
“Duẫn Hạo, ngươi phải đi sao?” Ta trợn to mắt, nhìn y.
“Tại Trung, chúng ta đi đến chỗ Tuấn Tú đi.” Y tránh trọng tâm của câu chuyện, xách đồ lên, kéo ta ra ngoài.
Tâm ta chậm rãi chìm xuống, tùy ý để y kéo đi, hướng đến chỗ của Tuấn Tú.
Tuấn Tú ngồi ở bên kia, thần sắc ngưng trọng.
Ta kéo Duẫn Hạo đến, “Tuấn Tú, đêm qua vội vội vàng vàng, chưa kịp hướng ngươi giới thiệu, đây là Trịnh Duẫn Hạo, hộ vệ của Lý công công, chính là… chính là người mà ta nói cho ngươi nghe.” Khuôn mặt ta không khỏi ửng hồng.
“Tại hạ Kim Tuấn Tú, Trịnh công tử, ta nghe Tại Trung nhắc đến ngươi rất nhiều lần.”
“Thật sao Kim công tử, Tại Trung cũng từng nhiều lần cùng ta nhắc tới ngươi, Kim công tử là người phương Bắc?”
“Đúng vậy.” Tuấn Tú chắp tay, rồi xoay về hướng ta, “Tại Trung, Xương Mân nói, Thiên Chức vừa đoạt sinh ý của Thẩm gia.”
Ta chậm chạp lấy lại tinh thần, gật đầu. “Tuấn Tú, mấy ngày nay, ngươi phải thật cẩn thận.”
Tuấn Tú bất đắc dĩ mà thở dài.
“Làm sao bây giờ, ta muốn đi, có người lại không muốn.”
Ta nhìn Xương Mân một cái, Xương Mân cũng rất ủy khuất.
“Tại Trung ca, vừa phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu như đệ để Tuấn Tú rời đi, Thẩm phủ nhất định sẽ loạn thành một đoàn, đến lúc đó, huynh đệ cũng khó bảo toàn bản thân a.”
Tuấn Tú vội kéo Xương Mân qua, “Không đúng không đúng, Xương Mân, ta không phải có ý này.”
Duẫn Hạo chuyển đề tài, “Tuấn Tú, ngươi xem, Tại Trung mang cho ngươi vài thứ, ngươi xem có dùng được không.”
Tuấn Tú nhất định muốn lưu chúng ta lại, ăn xong cơm tối, Xương Mân ly khai trước, đi dò hỏi tin tức của Thẩm Giáp.
Ta cùng Duẫn Hạo lưu lại, Tuấn Tú ngồi bên cửa sổ, nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà đờ ra.
Duẫn Hạo ở cạnh bàn, chợt nhìn ta, mà ta cũng tự mình đờ ra.
Ta nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai Tuấn Tú, “Tuấn Tú, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Tuấn Tú mạnh mẽ vung tay ta ra, ta sửng sốt, vành mắt Tuấn Tú lại có chút phiếm hồng.
Duẫn Hạo xông tới, đem ta ôm lấy, “Tuấn Tú, ngươi đừng như vậy!”
Nước mắt Tuấn tú liền rơi xuống, “Cái ngươi hai ngươi cứ ở trước mặt ta mà khanh khanh ta ta, coi như ta chịu tội còn chưa đủ?”
Duẫn Hạo buông ta ra, nhìn Tuấn Tú, buông mắt, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chịu.
“Tuấn Tú, xin lỗi.”
Nhất thời, bầu không khí lãnh xuống.
Con bồ câu đột nhiên vỗ cánh phành phạch bay đến, đậu trên vai Duẫn Hạo.
“A?” Ta ngây người, “Thẩm gia từ lúc nào đã nuôi những con bồ câu trắng này vậy?”
Duẫn Hạo lại càng thêm hoảng sợ, sắc mặt có điểm trở nên khó coi, vội vã đem bồ câu bắt xuống.
Vừa lúc Liên nhi đưa cơm bước vào, Duẫn Hạo đem bồ câu đưa cho nàng,
“Thả thả.”
Liên nhi đem cơm bỏ xuống, mang bồ câu ra ngoài, ta kéo Tuấn Tú qua, Tuấn Tú rút tay ra, buồn bực ngồi xuống.
Duẫn Hạo nhìn ta một chút, kéo ta qua, rồi cùng nhau ngồi xuống.
“Tuấn Tú, ngươi ăn vài thứ, dưỡng dưỡng sức khỏe.” Duẫn Hạo dùng đũa gắp rau, đặt vào bát Tuấn Tú.
Tuấn Tú nhìn y, vành mắt vẫn còn đỏ, nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm.
Tay kia của Duẫn Hạo, ở phía dưới nhẹ nhàng vỗ vỗ ta, ta cảm kích nhìn y một cái, cũng bắt đầu ăn cơm.
Liên nhi thu dọn đồ xuống phía dưới, Xương Mân từ phía sau chạy đến.
“Thẩm Giáp rất tức giận, vẫn bảo muốn cho Thiên Chức mất mặt.” Xương Mân nhìn Tuấn Tú. “Tuấn tú, ngươi phải cẩn thận.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ta có chút sốt ruột hỏi, “Đều là do ta rước lấy tai họa.”
Duẫn Hạo kéo tay ta qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Đừng nóng vội, Tại Trung, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp.”
Xương Mân nhìn ta, “Tại Trung ca, nếu không, huynh buổi tối ở lại đây bảo vệ Tuấn Tú đi.”
“Không được,” Duẫn Hạo là người đầu tiên phản đối.
“Tại Trung không có võ, chẳng những không thể bảo vệ Tuấn Tú, mà khả năng chính Tại Trung cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm là rất cao.”
Duẫn Hạo nhìn Tuấn Tú, “Hay để ta lưu lại đi, ta có võ, quan trọng thì có thể xuất thủ.”
Tuấn Tú gật đầu, thuận theo ý Duẫn Hạo. Ta nhìn về hướng Xương Mân, Xương Mân hơi suy tư.
“Cũng đúng. Vậy, Duẫn Hạo ngươi đem nay phải bảo vệ Tuấn Tú, ta cùng Tại Trung ca trở về.”
Liên nhi từ phía sau chợt xuất hiện, cầm một cái bát, thấy chúng ta vẫn còn ở đây, không khỏi sửng sốt.
Tuấn Tú phất phất tay, “Trước tiên xuống phía dưới đi Liên nhi.”
Xương Mân ngửi ngửi, “Hình như là dược, Tuấn Tú, ngươi sinh bệnh sao?”
Tuấn Tú lắc đầu, “Không có, chỉ là có điểm khó chịu, trước tiên nấu chút bồi bổ cơ thể.”
“Cũng là, ngươi phương Bắc mới tới Giang Nam, sợ là không quen với thời tiết ở đây.” Ta cũng đồng ý.
“Không bằng ngày mai ta đưa cho ngươi chút thịt dê thịt bò, ta nghe nói người phương Bắc rất thích ăn.” Xương Mân nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo gật đầu, “Đích xác, người phương Bắc thích ăn món này.”
Liên nhi bưng trà đi lên, ta kéo nàng,
“Liên nhi, ngày mai ta đưa ngươi thịt bò của ta, ngươi nấu chút canh thịt bò Tây Hồ cho Kim công tử.”
Liên nhu không khỏi “phù” một tiếng, bật cười, “Tại Trung thiếu gia, Tuấn Tú thiếu gia là nguời phương Bắc.”
Ta xấu hổ bật cười, Tuấn Tú rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt cười tươi.
Liên nhi thu hồi khay trà. “Vậy ngày mai, ta nấu canh thịt bò viên cho Tuấn Tú thiếu gia uống? Duẫn Hạo thiếu gia cũng sang đây uống đi.”
Tuấn Tú cười, Duẫn Hạo nhìn ta.
“Được, ta cũng nhớ nhà.”
Ta cùng Xương Mân trên đường trở về, Xương Mân một mực yên lặng, không nói gì,
“Sao vậy, Xương Mân.”
“Tại Trung ca, huynh… có một loại cảm giác rất không thích hợp hay không?”
“Sao vậy?” Ta dừng lại, nhìn nó.
“Đệ cũng không biết, chung quy có một loại, cảm không không nói nên lời, hình như, có cái gì đó không đúng?” Xương Mân nhìn bầu trời.
“Xương Mân, đệ không nên nói những lời xui xẻo như vậy, những chuyện không may sẽ không xảy ra đúng không?” Ta có điểm lo lắng.
Xương Mân nhìn ta, “Không, có thể là đệ nghĩ vớ vẩn, chúng ta trở về thôi.”
Ta đột nhiên có chút ớn lạnh, quay đầu lại nhìn, sắc trời âm u.
Buổi tối quả thực ngủ không được, ta khoác y phục bước ra ngoài.
Không ngờ cũng có người tới sớm hơn ta.
“Xương Mân, có đói không, huynh đi chuẩn bị chút đồ.”
“Tại Trung ca, làm sao huynh không ngủ được?” Xương Mân nhìn ta, đem ghế kéo ra cho ta ngồi.
“Không có gì, trong lòng có điểm hoảng.” Ta cũng không nói nên lời, cầm lấy cây kéo cắt mấy cây hoa nến.
“Tại Trung ca, huynh vì cái gì, lại nhìn một cái liền coi trọng Trịnh Duẫn Hạo!”
“Huynh cũng không biết, kiếp trước đã được định sẵn rồi.” Ta chống cằm, buông cây kéo ra.
“Lần đầu tiên nhìn thấy y, liền có một loại cảm giác quen thuộc. Tất cả mọi người khi nhìn thấy huynh, nhãn thần hoặc là băng lãnh, hoặc là tự nhiên, chỉ có y, nhãn thần hoàn toàn là ấm áp, bao lấy huynh.” Ta nhớ lại ngày đầu tiên, y trong tình cảnh bị ta đánh trúng đầu.
Xuơng Mân thở dài, “Lẽ nào nhãn thần của đệ không ấm áp? Đôi mắt của đệ rõ ràng to hơn so với hắn.”
Ta cười rộ, “Xương Mân, cái này không phải là vấn đề về kích thước đôi mắt.”
Xương Mân cũng cuời, “Trịnh Duẫn Hạo hảo phúc khí, tìm được người nấu ăn tốt như vậy.”
“Tại Trung ca, nếu như một ngày đó hắn đối với huynh bất hảo, huynh nhất định phải quay về tìm đệ.”
“Để làm gì?” Ta ngáp một cái, Xương Mân thật là khả ái, y không thương huynh, tìm đệ có ích lợi gì.
“Đệ tái thu lưu huynh a.” Xương Mân mở to mắt. “Thu lưu huynh để huynh làm đồ ăn cho đệ a.”
Ta ngất ở trên bàn.
Thẩm Xương Mân, huynh cực độ hoài nghi đệ có thể hay không lấy một trù nương, sau đó tái sinh mấy tiểu trù thần. Đột nhiên có người gõ cửa, ta đứng dậy, Xương Mân lôi ta, đem ta che ở sau người.
“Ai?”
“Thẩm tứ thiếu gia, ta là Liên nhi.”
Ta cùng Xương Mân đối mặt, không nghi có hắn, vội vàng mở cửa.
Liên nhi thần sắc khẩn cấp, “Kim thiếu gia, Duẫn Hạo thiếu gia bảo ngài cầm cho y một xiêm y mới.”
“Sao vậy?” Ta kinh hãi.
“Thẩm đại thiếu gia vừa đi, Duẫn Hạo thiếu gia trong bóng tối cùng hắn giao thủ, không cẩn thận xé rách xiêm y.”
Ta sửng sốt, Xương Mân vội vã đẩy ta đi tìm đồ, nó thổi tắt cây nến đi, mang theo Liên nhi đi vào phòng ta.
Chuẩn bị một chút, ta cùng Xương Mân từ phía sau cửa sổ đi ra, thẳng đến Bắc viện.
Ta chạy thật nhanh, “Duẫn Hạo.”
Chân khựng lại, ta nhìn Tuấn Tú ôm Duẫn Hạo mà khóc.
Ngẩng đầu nhìn thấy ta, Duẫn Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ Tuấn Tú trong ngực mình, “Đừng khóc nữa, Tại Trung tới rồi.”
Tuấn Tú nhìn ta, quay đầu đi lau khô lệ. Ta lúc này mới nhìn thấy, nơi vai trái bị xé rách của Duẫn Hạo đã toạc hết cả ra.
Ta đem y phục đưa cho y, nhưng không nói lời nào. Chỉ là đau lòng nhìn y, không biết y có thương tổn thân thể gì không.
Duẫn Hạo thay y phục, Tuấn Tú cầm đai lưng bước đến, buộc giúp y, lệ lại rơi xuống.
Ta ngơ ngác nhìn, cũng không biết nói cái gì cho phải. Duẫn Hạo chỉnh chỉnh vạt áo, đi tới ôm lấy ta.
“Tại Trung, đã khuya rồi, ta đưa ngươi quay về ngủ. Thẩm Giáp sẽ không trở lại nữa đâu, trái lại ngươi, có khả năng gặp nguy hiểm, đêm nay ta bồi ngươi nhé.” Nói xong, Duẫn Hạo nhìn về phía Tuấn Tú, Tuấn Tú gật đầu.
“Cũng đúng.” Tuấn Tú đi tới kéo ta, “Tại Trung, ngươi quay về ngủ đi. Ngày mai Lý công công phải đi, Xương Mân còn phải dậy sớm, làm phiền các ngươi như vậy, ta cảm thấy rất ngại.”
Cho dù bây giờ là mùa hạ, nhưng đêm xuống vẫn còn có điểm lạnh.
Duẫn Hạo cùng Tuấn Tú dặn dò vài câu, liền bắt kịp ta cùng Xương Mân.
Dọc đường không nói gì, Duẫn Hạo chỉ kéo lấy tay ta. Quay về chỗ ở.
Xương Mân đi ngủ trước, ta thắp sáng ngọn nến, đem y phục rách nát của y cầm lên vá lại.
Duẫn Hạo từ phía sau ôm lấy ta, “Tại Trung, đừng vá lại, bỏ đi.”
“Ta ngủ không được, vá một chút thôi.” Ta rầu rĩ.
Duẫn Hạo đem y phục trong tay ta đoạt lấy, đặt ở một bên, nhìn ta, ta lại không thể nhìn y.
“Tại Trung, Tuấn Tú cảm thấy sợ, càng ngày càng nhớ nhà. Ta là người phương Bắc, hắn đối ta tự nhiên một chút. Ngươi không nên nghĩ bậy.”
Ta trừng y một cái, “Ta có nhỏ mọn như vậy sao?” trong lòng lại an tâm trở lại.
Duẫn Hạo đem ta kéo tới, “Đừng vá nữa.”
Ta cười cười, “Đừng nháo.” rồi đẩy y ra. Y trở tay không kịp, người không đứng vững, ngã vào bên giường.
“Tại Trung, khí lực ngươi vẫn còn rất lớn.” Y giãy dụa ngồi lên.
Ta hoảng sợ nhảy lên, vội vã nhảy tới xem y có bị thương hay không.
Không bị gì cả, ta trừng y một cái, “Không đứng đắn.”
Y ôm lấy ta, “Thậm chí còn bị mắng là không đứng đắn, vậy…”
Y nhìn ta, cười trông vô cùng gian xảo,
“Vậy coi như không đứng đắn luôn đi.”
Bị y áp trụ, ta gắt gao trừng mắt nhìn y, “Ngươi làm gì?”
Y vẻ mặt vô tội, “Đọ với người nào đó có khí lực lớn a, ngươi nếu như có thể đè được ta, coi như ngươi thắng.”
Ta giãy dụa nửa ngày, thế nhưng cơ thể ta một chút cũng không thể di chuyển.
Nhìn bộ dạng thở hổn hển của ta, Duẫn Hạo khẽ mỉm cười, y cúi xuống hôn ta.
“Tại Trung, ta thắng, phải có phần thưởng chứ.”
“Ta không có tiền, nhưng nếu ngươi muốn chết tốt một chút thì cũng được, ngươi có muốn không?” Ta né tránh môi y, hảo ngứa.
Duẫn Hạo cười càng thêm lớn.
“Ta không muốn chết, ta chỉ muốn ngươi, Tại Trung.”
Tác giả :
Ái Huyễn Ái Hạo