Đảo Taroshi
Chương 2
Đoàn người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường ở trung tâm thành phố. Lúc này là đầu tháng năm, là lúc thời tiết trên đảo nóng nực nhất. Cơn mưa lúc chạng vạng đã tạnh hẳn, không lâu sau không khí lại trở nên oi bức, mọi người có thể nghe tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát phía xa, trong làn gió đêm hè, âm thanh này càng có vẻ rõ ràng.
Chử Tuân ngồi cạnh vườn hoa trước cổng trường, vươn tay gẩy một cành thất lý hương[1].
[1] Thất lý hương: Bên mình hay gọi là nguyệt quới, là một loài thực vật có hoa thuộc chi Murraya. Loài này cũng được gọi theo tên tiếng Trung là nguyệt quất hoặc cửu lý hương. Bìa truyện là hoa này luôn á, mình thích cách gọi thất lý hương nên xin phép được để vậy nha.
Cánh hoa trắng nõn mềm mại vẫn còn dính nước mưa, từng khóm hoa trắng tỏa hương được cành lá trong xanh ôm lấy, vừa mát mẻ vừa thơm tho.
Từ khi còn rất nhỏ, Chử Tuân từng nghe mẹ cậu nói, ngôn ngữ hoa thất lý hương là “Tôi là tù binh của người.”
Tù binh.
Chử Tuân khi đó mới chỉ bốn, năm tuổi đã nghĩ, trên đời này làm gì có ai cam tâm vứt bỏ tất cả, bỏ hết cái tôi để làm tù bình của người khác? Như vậy thì mất mặt quá.
Chắc hẳn bé trai nào cũng từng không chấp nhận mình bị người khác đánh bại, huống chi là cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của người khác? Vậy nên từ nhỏ Chử Tuân đã thấy những bông hoa nhỏ màu trắng này chỉ xinh đẹp thôi, chứ cậu không thích ý nghĩa của nó chút nào.
Chử Tuân ngồi xổm cạnh bồn hoa, đứng từ xa đã nhìn thấy vóc dáng cao gầy của cậu. Năm nay cậu mới mười tám tuổi, chiều cao đã bắt kịp Chu Lạc 1m85, có lẽ thêm hai năm nữa cậu sẽ cao hơn Chu Lạc một cái đầu. Cậu ngồi xổm ở đó, cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra từ cổ áo đồng phục xanh trắng. Da cậu rất trắng, còn trắng hơn Chu Lạc, tất cả là nhờ người mẹ người Pháp của cậu – Julia.
Chử Tuân thừa hưởng ngũ quan sắc sảo góc cạnh từ mẹ mình. Hốc mắt cậu rất sâu, đôi mắt xanh nhạt ẩn mình trong hốc mắt, tựa như một hồ nước cổ xưa. Mũi cậu rất cao, vừa dốc vừa thẳng, khiến đường nét khuôn mặt cậu càng thêm góc cạnh, môi cậu mỏng, hơi hồng. Khi cậu nghiêm mặt đứng một chỗ, thoạt trông chẳng khác nào người mẫu nam Âu Mĩ đứng trên sàn catwalk.
Nhưng đi cùng gương mặt có sức tấn công mạnh mẽ như vậy, lại là một mái đầu màu nâu sẫm mềm mại. Không biết có phải vì là con lai không, tóc cậu rất mềm, mái tóc ngắn màu hạt dẻ rủ xuống bên tai, khiến khuôn mặt sắc sảo của cậu thêm phần ngoan ngoãn đáng yêu, như một chú mèo.
Đương nhiên cũng chỉ có Chu Lạc hưởng thụ được nét đáng yêu này, người khác thấy cậu lại chỉ muốn lùi bước.
Có mấy cô gái bạo dạn đến cạnh cậu, đỏ mặt nói nhỏ: “Chử Tuân, cho mình số điện thoại được không?”
Khuôn mặt cô bé ngọt ngào xinh xắn, gió đêm khẽ vờn qua tà váy tạo nên một phong cảnh vô cùng động lòng. Tiếc rằng Chử Tuân còn không buồn ngẩng đầu, giọng nói xen lẫn cái lạnh không thuộc về hòn đảo nhiệt đới này, “Nhường đường, cậu chắn ánh sáng của tôi rồi.”
Mấy cô gái đỏ mắt, vội vàng chạy đi.
Tiếng còi xe bỗng vang lên phía xa, Chử Tuân ngẩng đầu, thấy xe của Chu Lạc, vẻ lạnh lùng trên mặt cậu lập tức bay biến. Cậu tiện tay ngắt một đóa hoa thất lý hương, nắm trong lòng bàn tay.
Cậu đứng dậy, đi về phía Chu Lạc giữa mười mấy luồng ánh sáng.
Mở cửa xe, Chu Lạc và Triệu Lỗi cùng bước xuống, Chử Tuân nhoẻn một nụ cười khó phát hiện, nhanh chân bước lên đón anh.
Cậu vừa bước hai bước, cửa xe bên phải cũng được mở ra từ bên trong, Nhiêu Hà Lý mặc chiếc áo bó sát cực kỳ lẳng lơ tựa lên cửa xe, tặng Chử Tuân một nụ cười sâu xa.
Ý cười bên môi Chử Tuân tức khắc biến mất, cậu lẳng lặng vứt bông thất lý hương trong tay xuống, đanh mặt đến bên cạnh Chu Lạc, gọi anh: “Chú.”
Chu Lạc kéo vai cậu, ôm người vào lòng, dỗ dành nói: “Đợi lâu chưa? Sốt ruột rồi à? Có bị ướt không? Tại chú không tốt, Tiểu Tuân đừng giận nhé.”
Cậu vẫn không có biểu cảm gì khác, nhìn về phía cửa xe, khẽ hỏi: “Sao chú ta lại tới đây?”
Chu Lạc bình tĩnh đáp: “À, cháu nói Hà Lý à? Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, anh em trong bang cùng đi chúc mừng, chắc tối nay chú sẽ uống đến muộn, không về ngủ đâu. Đi, đưa cháu về nhà trước.”
“Dạ.” Chử Tuân gật đầu, quay người lên xe cùng Chu Lạc. Vừa đi hai bước chân cậu đã nhũn ra, nhào thẳng vào lòng Chu Lạc.
Chu Lạc vội vàng đỡ cậu, “Sao thế?”
Cậu lắc đầu, gắng gượng chống mình dậy, giọng hơi khàn, “Không sao, chắc tại vừa rồi dính mưa, bây giờ cháu hơi đau đầu, về uống thuốc là được, đi thôi.”
Da cậu vốn trắng, lúc này lại càng tái hơn, cậu gắng gượng không được mấy giây đã lại ngã lên người Chu Lạc. Chu Lạc ôm cậu vào lòng, đưa tay sờ trán cậu, vầng trán nóng rực, “Cháu sốt rồi, có khó chịu không?”
“Cháu không sao, chú kệ cháu đi, đưa cháu về nhà là được. Chú với mọi người đi chơi đi, đừng lỡ dở kế hoạch của mọi người vì cháu.” Cậu mềm như bông nằm trong lòng Chu Lạc, yếu ớt nói.
Chu Lạc đau lòng biết bao, vất vả lắm mới nuôi được nhóc con bé xíu lớn như bây giờ, không nỡ để cậu khổ sở chút nào, càng khỏi phải nói bây giờ nhóc con bị ốm nằm trong lòng mình. Chu Lạc ôm chặt cậu, quay sang nói với Nhiêu Hà Lý và Triệu Lỗi: “Tiểu Tuân ốm rồi, tối nay anh không đi nữa, các chú tự chơi đi.”
“Gì cơ?! Hôm nay là sinh nhật em đấy! Anh đã đồng ý đón sinh nhật cùng em rồi mà!” Nhiêu Hà Lý đang tựa lên cửa xe cười đắc chí, bỗng nghe Chu Lạc nói vậy, anh ta nhảy cẫng lên.
Chu Lạc bực dọc nhíu mày, “Mẹ, đừng có quấy. Anh có hứa với cậu, nhưng bây giờ Tiểu Tuân ốm rồi, chẳng lẽ anh lại mặc kệ?”
Nhiêu Hà Lý hung dữ lườm Chử Tuân, thằng ranh con này bụng dạ xảo trá, còn lâu anh ta mới tin cậu ốm thật, có khi lại có ý đồ gì xấu xa rồi!
Nhiêu Hà Lý gào lên với Chu Lạc: “Sao lần nào nó ốm cũng chọn đúng thời gian vậy?! Giáng Sinh thì đau bụng, lễ Tình nhân thì ngã rách da, hôm nay đúng sinh nhật của em thì lại sốt, đâu ra trùng hợp như vậy?! Còn lần trước nữa, khó khăn lắm chúng ta mới ra biển chơi mấy hôm, mồm nó mọc có nốt nhiệt, gọi một cuộc là anh chạy về ngay. Chu Lạc, rốt cuộc trong lòng anh em là…”
“Còn nói nữa tin anh đấm cậu không? Trong lòng anh cái gì? Mẹ cậu, cậu là tay chân của anh, gì mà lại thành trong lòng anh rồi?!” Giọng Chu Lạc ẩn chứa cơn tức giận rõ ràng. Anh lạnh lùng nhìn Nhiêu Hà Lý, ngay lập tức, Nhiêu Hà Lý im lặng.
Anh ta đi theo Chu Lạc hai năm, hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt này, anh ta biết nếu mình nói thêm một câu nữa, Chu Lạc thật sự sẽ đánh mình.
Anh ta nhận ra mình vừa quýnh quá vạ miệng, chọc giận Chu Lạc.
Anh không được gần gũi Chu Lạc trước mặt Chử Tuân, cũng không thể để Chử Tuân biết quan hệ tình nhân của hai người, càng không được để Chử Tuân biết Chu Lạc thích đàn ông, Chu Lạc nói anh sợ mình dạy hư Chử Tuân.
Nhưng Nhiêu Hà Lý lại thấy thằng lỏi con này biết lâu rồi, nếu không sao có chuyện lần nào anh ta giữ Chu Lạc lại qua đêm cũng bị thằng quỷ con xấu xa này quấy quả.
“Được rồi, anh đưa Tiểu Tuân về nhà, các cậu cũng đi đi.” Chu Lạc không nói nhiều nữa, ôm Chử Tuân mở cửa xe.
Khi quay quay người, mặt Chử Tuân vừa hay quay về phía Nhiêu Hà Lý, cậu chủ nhỏ nhà họ Chử mới vừa rồi còn yếu ớt hơn Lâm muội muội[2] bỗng mở mắt.
[2] Lâm Đại Ngọc.
Chử Tuân nhìn Nhiêu Hà Lý, cậu chôn mặt vào cổ Chu Lạc, thân mật dụi tới dụi lui, sau đó nở nụ cười cực kỳ khiêu khích, cực kỳ rạng rỡ với Nhiêu Hà Lý. Sau đó, Chu Lạc ôm cậu vào trong xe, đóng cửa.
“Đậu má!! Mày thấy không? Mày có thấy không?!” Nhiêu Hà Lý bỗng nhảy lên như sư tử xù lông, anh ta quay sang hét với Triệu Lỗi: “Vừa rồi mày có thấy nó cười với tao không?! Tao đã nói nó cố tình mà, mẹ nó thằng nhãi ranh này cố ý mà!!”
Triệu Lỗi thầm nghĩ, cố ý thì sao chứ? Đại ca chịu chiêu này của nó thì làm gì được nữa? Hắn kéo tay Nhiêu Hà Lý lên xe, “Tao không thấy gì hết, có phải mày không biết tao mù đâu. Hơn nữa mày cứ tối ngày ghen với cậu chủ nhỏ làm gì, từ năm sáu tuổi cậu chủ nhỏ đã đi theo đại ca rồi. Đại ca chăm ỉa chăm đái mới nuôi lớn được, tình cảm người ta mười mấy năm, mày có gì mà so.”
Nhiêu Hà Lý nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không phục đấy, sao nó cứ cản trở Chu Lạc yêu đương cả ngày thế? Tao nghe nói người trước tao cũng bị nó đuổi đi, năm nay Chu Lạc đã 25 rồi, nó cứ quấn lấy Chu Lạc như thế, cũng không thể bắt Chu Lạc độc thân cả đời chứ.”
Triệu Lỗi đóng cửa xe, cười nói: “Mày nói gì thế, người ta là tình thân, còn mày với đại ca là gì? Hai người cùng lắm chỉ là…”
“Là cái gì?”
“Là tình anh em, tình anh em lan tỏa bốn phương!! Ha ha ha ha.”
Nhiêu Hà Lý tức giận trợn mắt, anh ta hung dữ đập một phát lên cái đầu tù trưởng của Triệu Lỗi, “Mẹ mày mới là tình anh em, bọn tao là tình yêu!! Có biết tình yêu là gì không?! Thằng ngu!!”
Thật ra rốt cuộc quan hệ của anh ta với Chu Lạc là gì, chính Nhiêu Hà Lý cũng không biết. Mặc dù thỉnh thoảng Triệu Lỗi gọi anh ta là “chị dâu”, nhưng anh ta biết, trong lòng Chu Lạc không có vị trí nào đặc biệt cho mình, nhiều lắm chỉ là bạn tình, giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau lúc nhàm chán thôi.
Anh ta vốn là trai bao làm tại một hộp đêm ở Tháp Cốc, hôm đó anh ta phải tiếp một vị khách tai to mặt lớn, mặt mày bóng dầu. Mặc dù rất buồn nôn, nhưng muốn sống tiếp, anh ta không còn đường chạy. Dù sao đều là bị người khác chịch, nhắm mắt chịu đựng là được.
Nhưng không ngờ người đó lại bắt anh ta hít thuốc phiện.
Tháp Cốc là nơi giao nhau giữa hai phía nam, bắc, là nơi hỗn loạn nhất đảo Taroshi. Đây là nguồn tiêu thụ thuốc phiện chính của Hi Thành trên đảo, cũng là nơi con nghiện, gái bán dâm, người bán thuốc phiện tụ tập. Tháp Cốc bán nhiều loại thuốc phiện nhất đảo Taroshi, có gái bán dâm rẻ nhất, khách sạn rẻ tiền nhất, những sòng bạc bạo lực nhất, là nơi dân thường ăn chơi, cũng là nơi du khách tìm kiếm cái lạ.
Gái bán dâm và trai bao ở đây gần như đều là con nghiện, họ dùng hết những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình đổi hết gói thuốc này đến gói thuốc khác, ngày qua ngày đắm chìm trong thế giới của ma túy và bạo lực, một vòng luẩn quẩn, càng lún càng sâu.
Nhưng Nhiêu Hà Lý chưa từng dùng ma túy, dù là Heroin hay cần sa cũng quyết không đụng chạm. Anh ta từng thấy những kẻ nghiện ngập trông thế nào, người cha không khác gì súc sinh của anh ta cũng hít thuốc phiện đến chết.
Tên khách tai to mặt lớn kia đang vui vẻ, gã bỏ tiền đến mua vui, kết quả thằng đĩ này lại dám chống đối. Gã không nói không rằng ném chiếc đèn trên bàn lên đầu Nhiêu Hà Lý, “Con đĩ không có mắt, mày chỉ là một thằng trai bao mà cũng dám chống đối tao, mày không hít đúng không? Hôm nay tao bắt mày hít bằng được, cho mày hít đến chết!”
Dứt lời, gã giơ chân đạp mạnh lên người Nhiêu Hà Lý. Nhiêu Hà Lý vốn có vẻ ngoài thanh tú, chỉ cao hơn một mét bảy, người này lại lưng hùm vai gấu, gã ta ghìm chặt Nhiêu Hà Lý, anh ta hoàn toàn không giãy ra được.
Nhiêu Hà Lý nằm trên đất bị đạp liền mười mấy phát, anh ta nghĩ hôm nay có lẽ mình sẽ chết tại đây. Trong thời khắc sống còn, anh ta chợt nảy sinh quyết tâm bất chấp tất cả. Nhân lúc gã đàn ông kia không để ý, anh ta thò tay ra sau tìm kiếm, mò mãi mới tìm thấy mảnh vỡ từ chiếc đèn vừa đập lên đầu mình. Người kia càng đá càng thấy thích, hoàn toàn không tính đến chuyện anh ta sẽ phản kháng. Nhiêu Hà Lý dồn hết sức mình, cắm miếng thủy tinh kia vào mắt gã, người kia thét lên một tiếng xé rách tâm can, sau đó buông Nhiêu Hà Lý.
Anh ta run rẩy đứng lên, liều mạng chạy ra ngoài. Vừa mới mở cửa, anh ta đã đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Chu Lạc từng hỏi tại sao anh ta thà chết cũng không hít thuốc phiện? Anh ta nói, hít thuốc phiện và chết có gì khác nhau?
Hôm đó Chu Lạc cứu anh ta, bế anh ta toàn thân dính máu khỏi hộp đêm đó. Từ đó về sau, Nhiêu Hà Lý đi theo Chu Lạc, đến giờ đã hai năm.
Chử Tuân ngồi cạnh vườn hoa trước cổng trường, vươn tay gẩy một cành thất lý hương[1].
[1] Thất lý hương: Bên mình hay gọi là nguyệt quới, là một loài thực vật có hoa thuộc chi Murraya. Loài này cũng được gọi theo tên tiếng Trung là nguyệt quất hoặc cửu lý hương. Bìa truyện là hoa này luôn á, mình thích cách gọi thất lý hương nên xin phép được để vậy nha.
Cánh hoa trắng nõn mềm mại vẫn còn dính nước mưa, từng khóm hoa trắng tỏa hương được cành lá trong xanh ôm lấy, vừa mát mẻ vừa thơm tho.
Từ khi còn rất nhỏ, Chử Tuân từng nghe mẹ cậu nói, ngôn ngữ hoa thất lý hương là “Tôi là tù binh của người.”
Tù binh.
Chử Tuân khi đó mới chỉ bốn, năm tuổi đã nghĩ, trên đời này làm gì có ai cam tâm vứt bỏ tất cả, bỏ hết cái tôi để làm tù bình của người khác? Như vậy thì mất mặt quá.
Chắc hẳn bé trai nào cũng từng không chấp nhận mình bị người khác đánh bại, huống chi là cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của người khác? Vậy nên từ nhỏ Chử Tuân đã thấy những bông hoa nhỏ màu trắng này chỉ xinh đẹp thôi, chứ cậu không thích ý nghĩa của nó chút nào.
Chử Tuân ngồi xổm cạnh bồn hoa, đứng từ xa đã nhìn thấy vóc dáng cao gầy của cậu. Năm nay cậu mới mười tám tuổi, chiều cao đã bắt kịp Chu Lạc 1m85, có lẽ thêm hai năm nữa cậu sẽ cao hơn Chu Lạc một cái đầu. Cậu ngồi xổm ở đó, cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra từ cổ áo đồng phục xanh trắng. Da cậu rất trắng, còn trắng hơn Chu Lạc, tất cả là nhờ người mẹ người Pháp của cậu – Julia.
Chử Tuân thừa hưởng ngũ quan sắc sảo góc cạnh từ mẹ mình. Hốc mắt cậu rất sâu, đôi mắt xanh nhạt ẩn mình trong hốc mắt, tựa như một hồ nước cổ xưa. Mũi cậu rất cao, vừa dốc vừa thẳng, khiến đường nét khuôn mặt cậu càng thêm góc cạnh, môi cậu mỏng, hơi hồng. Khi cậu nghiêm mặt đứng một chỗ, thoạt trông chẳng khác nào người mẫu nam Âu Mĩ đứng trên sàn catwalk.
Nhưng đi cùng gương mặt có sức tấn công mạnh mẽ như vậy, lại là một mái đầu màu nâu sẫm mềm mại. Không biết có phải vì là con lai không, tóc cậu rất mềm, mái tóc ngắn màu hạt dẻ rủ xuống bên tai, khiến khuôn mặt sắc sảo của cậu thêm phần ngoan ngoãn đáng yêu, như một chú mèo.
Đương nhiên cũng chỉ có Chu Lạc hưởng thụ được nét đáng yêu này, người khác thấy cậu lại chỉ muốn lùi bước.
Có mấy cô gái bạo dạn đến cạnh cậu, đỏ mặt nói nhỏ: “Chử Tuân, cho mình số điện thoại được không?”
Khuôn mặt cô bé ngọt ngào xinh xắn, gió đêm khẽ vờn qua tà váy tạo nên một phong cảnh vô cùng động lòng. Tiếc rằng Chử Tuân còn không buồn ngẩng đầu, giọng nói xen lẫn cái lạnh không thuộc về hòn đảo nhiệt đới này, “Nhường đường, cậu chắn ánh sáng của tôi rồi.”
Mấy cô gái đỏ mắt, vội vàng chạy đi.
Tiếng còi xe bỗng vang lên phía xa, Chử Tuân ngẩng đầu, thấy xe của Chu Lạc, vẻ lạnh lùng trên mặt cậu lập tức bay biến. Cậu tiện tay ngắt một đóa hoa thất lý hương, nắm trong lòng bàn tay.
Cậu đứng dậy, đi về phía Chu Lạc giữa mười mấy luồng ánh sáng.
Mở cửa xe, Chu Lạc và Triệu Lỗi cùng bước xuống, Chử Tuân nhoẻn một nụ cười khó phát hiện, nhanh chân bước lên đón anh.
Cậu vừa bước hai bước, cửa xe bên phải cũng được mở ra từ bên trong, Nhiêu Hà Lý mặc chiếc áo bó sát cực kỳ lẳng lơ tựa lên cửa xe, tặng Chử Tuân một nụ cười sâu xa.
Ý cười bên môi Chử Tuân tức khắc biến mất, cậu lẳng lặng vứt bông thất lý hương trong tay xuống, đanh mặt đến bên cạnh Chu Lạc, gọi anh: “Chú.”
Chu Lạc kéo vai cậu, ôm người vào lòng, dỗ dành nói: “Đợi lâu chưa? Sốt ruột rồi à? Có bị ướt không? Tại chú không tốt, Tiểu Tuân đừng giận nhé.”
Cậu vẫn không có biểu cảm gì khác, nhìn về phía cửa xe, khẽ hỏi: “Sao chú ta lại tới đây?”
Chu Lạc bình tĩnh đáp: “À, cháu nói Hà Lý à? Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, anh em trong bang cùng đi chúc mừng, chắc tối nay chú sẽ uống đến muộn, không về ngủ đâu. Đi, đưa cháu về nhà trước.”
“Dạ.” Chử Tuân gật đầu, quay người lên xe cùng Chu Lạc. Vừa đi hai bước chân cậu đã nhũn ra, nhào thẳng vào lòng Chu Lạc.
Chu Lạc vội vàng đỡ cậu, “Sao thế?”
Cậu lắc đầu, gắng gượng chống mình dậy, giọng hơi khàn, “Không sao, chắc tại vừa rồi dính mưa, bây giờ cháu hơi đau đầu, về uống thuốc là được, đi thôi.”
Da cậu vốn trắng, lúc này lại càng tái hơn, cậu gắng gượng không được mấy giây đã lại ngã lên người Chu Lạc. Chu Lạc ôm cậu vào lòng, đưa tay sờ trán cậu, vầng trán nóng rực, “Cháu sốt rồi, có khó chịu không?”
“Cháu không sao, chú kệ cháu đi, đưa cháu về nhà là được. Chú với mọi người đi chơi đi, đừng lỡ dở kế hoạch của mọi người vì cháu.” Cậu mềm như bông nằm trong lòng Chu Lạc, yếu ớt nói.
Chu Lạc đau lòng biết bao, vất vả lắm mới nuôi được nhóc con bé xíu lớn như bây giờ, không nỡ để cậu khổ sở chút nào, càng khỏi phải nói bây giờ nhóc con bị ốm nằm trong lòng mình. Chu Lạc ôm chặt cậu, quay sang nói với Nhiêu Hà Lý và Triệu Lỗi: “Tiểu Tuân ốm rồi, tối nay anh không đi nữa, các chú tự chơi đi.”
“Gì cơ?! Hôm nay là sinh nhật em đấy! Anh đã đồng ý đón sinh nhật cùng em rồi mà!” Nhiêu Hà Lý đang tựa lên cửa xe cười đắc chí, bỗng nghe Chu Lạc nói vậy, anh ta nhảy cẫng lên.
Chu Lạc bực dọc nhíu mày, “Mẹ, đừng có quấy. Anh có hứa với cậu, nhưng bây giờ Tiểu Tuân ốm rồi, chẳng lẽ anh lại mặc kệ?”
Nhiêu Hà Lý hung dữ lườm Chử Tuân, thằng ranh con này bụng dạ xảo trá, còn lâu anh ta mới tin cậu ốm thật, có khi lại có ý đồ gì xấu xa rồi!
Nhiêu Hà Lý gào lên với Chu Lạc: “Sao lần nào nó ốm cũng chọn đúng thời gian vậy?! Giáng Sinh thì đau bụng, lễ Tình nhân thì ngã rách da, hôm nay đúng sinh nhật của em thì lại sốt, đâu ra trùng hợp như vậy?! Còn lần trước nữa, khó khăn lắm chúng ta mới ra biển chơi mấy hôm, mồm nó mọc có nốt nhiệt, gọi một cuộc là anh chạy về ngay. Chu Lạc, rốt cuộc trong lòng anh em là…”
“Còn nói nữa tin anh đấm cậu không? Trong lòng anh cái gì? Mẹ cậu, cậu là tay chân của anh, gì mà lại thành trong lòng anh rồi?!” Giọng Chu Lạc ẩn chứa cơn tức giận rõ ràng. Anh lạnh lùng nhìn Nhiêu Hà Lý, ngay lập tức, Nhiêu Hà Lý im lặng.
Anh ta đi theo Chu Lạc hai năm, hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt này, anh ta biết nếu mình nói thêm một câu nữa, Chu Lạc thật sự sẽ đánh mình.
Anh ta nhận ra mình vừa quýnh quá vạ miệng, chọc giận Chu Lạc.
Anh không được gần gũi Chu Lạc trước mặt Chử Tuân, cũng không thể để Chử Tuân biết quan hệ tình nhân của hai người, càng không được để Chử Tuân biết Chu Lạc thích đàn ông, Chu Lạc nói anh sợ mình dạy hư Chử Tuân.
Nhưng Nhiêu Hà Lý lại thấy thằng lỏi con này biết lâu rồi, nếu không sao có chuyện lần nào anh ta giữ Chu Lạc lại qua đêm cũng bị thằng quỷ con xấu xa này quấy quả.
“Được rồi, anh đưa Tiểu Tuân về nhà, các cậu cũng đi đi.” Chu Lạc không nói nhiều nữa, ôm Chử Tuân mở cửa xe.
Khi quay quay người, mặt Chử Tuân vừa hay quay về phía Nhiêu Hà Lý, cậu chủ nhỏ nhà họ Chử mới vừa rồi còn yếu ớt hơn Lâm muội muội[2] bỗng mở mắt.
[2] Lâm Đại Ngọc.
Chử Tuân nhìn Nhiêu Hà Lý, cậu chôn mặt vào cổ Chu Lạc, thân mật dụi tới dụi lui, sau đó nở nụ cười cực kỳ khiêu khích, cực kỳ rạng rỡ với Nhiêu Hà Lý. Sau đó, Chu Lạc ôm cậu vào trong xe, đóng cửa.
“Đậu má!! Mày thấy không? Mày có thấy không?!” Nhiêu Hà Lý bỗng nhảy lên như sư tử xù lông, anh ta quay sang hét với Triệu Lỗi: “Vừa rồi mày có thấy nó cười với tao không?! Tao đã nói nó cố tình mà, mẹ nó thằng nhãi ranh này cố ý mà!!”
Triệu Lỗi thầm nghĩ, cố ý thì sao chứ? Đại ca chịu chiêu này của nó thì làm gì được nữa? Hắn kéo tay Nhiêu Hà Lý lên xe, “Tao không thấy gì hết, có phải mày không biết tao mù đâu. Hơn nữa mày cứ tối ngày ghen với cậu chủ nhỏ làm gì, từ năm sáu tuổi cậu chủ nhỏ đã đi theo đại ca rồi. Đại ca chăm ỉa chăm đái mới nuôi lớn được, tình cảm người ta mười mấy năm, mày có gì mà so.”
Nhiêu Hà Lý nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không phục đấy, sao nó cứ cản trở Chu Lạc yêu đương cả ngày thế? Tao nghe nói người trước tao cũng bị nó đuổi đi, năm nay Chu Lạc đã 25 rồi, nó cứ quấn lấy Chu Lạc như thế, cũng không thể bắt Chu Lạc độc thân cả đời chứ.”
Triệu Lỗi đóng cửa xe, cười nói: “Mày nói gì thế, người ta là tình thân, còn mày với đại ca là gì? Hai người cùng lắm chỉ là…”
“Là cái gì?”
“Là tình anh em, tình anh em lan tỏa bốn phương!! Ha ha ha ha.”
Nhiêu Hà Lý tức giận trợn mắt, anh ta hung dữ đập một phát lên cái đầu tù trưởng của Triệu Lỗi, “Mẹ mày mới là tình anh em, bọn tao là tình yêu!! Có biết tình yêu là gì không?! Thằng ngu!!”
Thật ra rốt cuộc quan hệ của anh ta với Chu Lạc là gì, chính Nhiêu Hà Lý cũng không biết. Mặc dù thỉnh thoảng Triệu Lỗi gọi anh ta là “chị dâu”, nhưng anh ta biết, trong lòng Chu Lạc không có vị trí nào đặc biệt cho mình, nhiều lắm chỉ là bạn tình, giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau lúc nhàm chán thôi.
Anh ta vốn là trai bao làm tại một hộp đêm ở Tháp Cốc, hôm đó anh ta phải tiếp một vị khách tai to mặt lớn, mặt mày bóng dầu. Mặc dù rất buồn nôn, nhưng muốn sống tiếp, anh ta không còn đường chạy. Dù sao đều là bị người khác chịch, nhắm mắt chịu đựng là được.
Nhưng không ngờ người đó lại bắt anh ta hít thuốc phiện.
Tháp Cốc là nơi giao nhau giữa hai phía nam, bắc, là nơi hỗn loạn nhất đảo Taroshi. Đây là nguồn tiêu thụ thuốc phiện chính của Hi Thành trên đảo, cũng là nơi con nghiện, gái bán dâm, người bán thuốc phiện tụ tập. Tháp Cốc bán nhiều loại thuốc phiện nhất đảo Taroshi, có gái bán dâm rẻ nhất, khách sạn rẻ tiền nhất, những sòng bạc bạo lực nhất, là nơi dân thường ăn chơi, cũng là nơi du khách tìm kiếm cái lạ.
Gái bán dâm và trai bao ở đây gần như đều là con nghiện, họ dùng hết những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình đổi hết gói thuốc này đến gói thuốc khác, ngày qua ngày đắm chìm trong thế giới của ma túy và bạo lực, một vòng luẩn quẩn, càng lún càng sâu.
Nhưng Nhiêu Hà Lý chưa từng dùng ma túy, dù là Heroin hay cần sa cũng quyết không đụng chạm. Anh ta từng thấy những kẻ nghiện ngập trông thế nào, người cha không khác gì súc sinh của anh ta cũng hít thuốc phiện đến chết.
Tên khách tai to mặt lớn kia đang vui vẻ, gã bỏ tiền đến mua vui, kết quả thằng đĩ này lại dám chống đối. Gã không nói không rằng ném chiếc đèn trên bàn lên đầu Nhiêu Hà Lý, “Con đĩ không có mắt, mày chỉ là một thằng trai bao mà cũng dám chống đối tao, mày không hít đúng không? Hôm nay tao bắt mày hít bằng được, cho mày hít đến chết!”
Dứt lời, gã giơ chân đạp mạnh lên người Nhiêu Hà Lý. Nhiêu Hà Lý vốn có vẻ ngoài thanh tú, chỉ cao hơn một mét bảy, người này lại lưng hùm vai gấu, gã ta ghìm chặt Nhiêu Hà Lý, anh ta hoàn toàn không giãy ra được.
Nhiêu Hà Lý nằm trên đất bị đạp liền mười mấy phát, anh ta nghĩ hôm nay có lẽ mình sẽ chết tại đây. Trong thời khắc sống còn, anh ta chợt nảy sinh quyết tâm bất chấp tất cả. Nhân lúc gã đàn ông kia không để ý, anh ta thò tay ra sau tìm kiếm, mò mãi mới tìm thấy mảnh vỡ từ chiếc đèn vừa đập lên đầu mình. Người kia càng đá càng thấy thích, hoàn toàn không tính đến chuyện anh ta sẽ phản kháng. Nhiêu Hà Lý dồn hết sức mình, cắm miếng thủy tinh kia vào mắt gã, người kia thét lên một tiếng xé rách tâm can, sau đó buông Nhiêu Hà Lý.
Anh ta run rẩy đứng lên, liều mạng chạy ra ngoài. Vừa mới mở cửa, anh ta đã đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Chu Lạc từng hỏi tại sao anh ta thà chết cũng không hít thuốc phiện? Anh ta nói, hít thuốc phiện và chết có gì khác nhau?
Hôm đó Chu Lạc cứu anh ta, bế anh ta toàn thân dính máu khỏi hộp đêm đó. Từ đó về sau, Nhiêu Hà Lý đi theo Chu Lạc, đến giờ đã hai năm.
Tác giả :
Giang Nhiễm Di