Đạo Quân
Chương 60: Cũng Không Phải Là Ba Hoa Chích Choè (2)
Nguồn: Tàng Thư Các
Thương Triều Tông thả một chồng tiền giấy vào chậu than, nhìn tro bụi từ từ bay lên, khẽ thở dài: “Rửa mắt mà đợi đi!”
…
Trong thành quách, đèn đuốc rã rời, một bóng dáng từ đầu đường đi tới, đến ngoài một gian tửu lâu, ngẩng đầu nhìn chiêu bài, chính là Trần Quy Thạc
Hỏa kế nhiệt tình tiến lên chào hỏi. “Khách quan, mấy vị?”
Trần Quy Thạc không để ý đến gã ta, một tay đẩy gã ta sang một bên, trực tiếp xông đến trước quầy, nhìn chằm chằm lão chưởng quỹ sau quầy. Lão chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một chút, chợt nghiêng đầu ra hiệu với hỏa kế đang dây dưa bên cạnh, hỏa kế đành phải lui ra.
Thời gian đã muộn, đã sắp đóng cửa, lầu trên vẫn còn một bàn khách nhân, lão chưởng quỹ nhìn xung quanh, dùng tay làm dấu mời với Trần Quy Thạc, dẫn Trần Quy Thạc đến một gian tĩnh thất vắng vẻ của hậu đường.
Vừa đóng cửa, lão chưởng quỹ nhìn Trần Quy Thạc từ trên xuống dưới một chút: “Có chuyện gì không?”
Kỳ thật Trần Quy Thạc cũng không biết lão chưởng quỹ này là ai, thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng không biết nhưng trước đó đi theo Tống Diễn Thanh đi đường tắt tới đây đã có từng tiếp xúc. Y đại khái đoán ra tửu lâu này có thể là một cứ điểm hoặc nhãn tuyến mà Tống gia an bài bên này. Tống gia quyền quý như vậy có an bài thế này cũng không có gì kỳ quái.
Trên thực tế tuy y và Hứa Dĩ Thiên là đệ tử Thượng Thanh tông nhưng về sau cũng dần bị Tống gia thu về thành nhãn tuyến, tiền đồ mà Tống gia cho, dù Thượng Thanh tông có sụp đổ y cũng không sợ. Tống Diễn Thanh gặp phải chuyện lớn như vậy, y không thể không bẩm báo cho Tống gia.
“Xảy ra chuyện.” Trần Quy Thạc tê liệt ngồi trên ghế buông tiếng thở dài.
Lão chưởng quỹ nhướng mày. “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Quy Thạc nặng nề lắc đầu nói: “Sư huynh Tống Diễn Thanh của ta chết rồi.”
“A!” Lão chưởng quỹ giật nảy cả mình, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta đi Nam Sơn tự...” Trần Quy Thạc kể lại kỹ càng mọi chuyện đã xảy ra, sau đó lại trả lời vào câu hỏi của lão chưởng quỹ, nói: “Tin tức ngươi nghĩ cách truyền về kinh thành, ta còn phải chạy về Thượng Thanh tông báo tin, giúp ta an bài một con ngựa, tốt nhất là giúp ta làm một thân phận để ta có thể đổi ngựa ở dịch trạm ven đường!”
Lão chưởng quỹ nhanh chóng sắp xếp xong xuôi những chuyện này, xử lý cực kỳ nhanh nhẹn.
Sau khi cho người đưa Trần Quy Thạc đi, lão chưởng quỹ lại đến mật thất của tửu lâu cấp tốc viết mật báo, sau đó chụp một con mãnh cầm cơ thể đen nhanh hai cánh màu vàng ở trong chiếc lồng bên cạnh ra, nhét mật tín vào trong cái ống rỗng nhỏ trên chân mãnh cầm.
Con chim này tên “kim sí”, cho dù là tốc độ hay hay sức bền đều không phải dạng bình thường, Thần kỳ nhất chính là, dù con chim này ở nơi xa nhường nào cũng có thể tìm được nơi mình đẻ trứng, cho dù cách nhau bao xa cũng đều có thể phân biệt chính xác phương hướng tìm về, cũng bởi vậy nên chim “kim sí” mái sau khi được thuần dưỡng dùng để đưa tin xong thì có giá cả đắt đỏ. Còn chim trống thì không có năng lực này, chỉ có thể dùng để giao phối, cũng không đáng tiền.
Bỏ thư xong, lấy một mảnh vải che “kim sí” trong tay, lão chưởng quỹ vội vàng ra khỏi mật thất, đi vào một gian không thấy ánh đèn, đẩy cửa sổ ra, kéo vài che, thuận tay vung “kim sí” ra ngoài cửa sổ, con chim nhanh chóng vỗ cánh đi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
…
Sáng hôm sau, nhóm Thương Triều Tông rời khỏi Nam Sơn tự, một lần nữa đến tế bái trước mộ thân vệ chiến tử, thần thái bi thương. Đây là đang làm theo lời Ngưu Hữu Đạo nói, muốn kéo dài ở đây thêm vài ngày.
Lúc ánh sáng mặt trời xé rừng núi chiếu vào, một thân vệ đi vào bẩm báo, Ngưu Hữu Đạo đã bố trí thân vệ tùy hành trên đường đi, muốn cơ cấu thành một đường dây liên lạc tạm thời với bên Thương Triều Tông ở quận Quảng Nghĩa này, duy trì tin tức thông suốt.
Đạo lý rất đơn giản, một con ngựa phải phi nhanh đường dài sẽ không chịu nổi, cần đổi ngựa mới có thể duy trì tiết tấu đưa tin hiệu suất cao, dĩ nhiên Ngưu Hữu Đạo đã chuẩn bị trước cho điều này.
Lam Như Đình nghe thấy thì khẽ gật đầu: “Cũng không phải chỉ ba hoa chích choè, người này quả nhiên không đơn giản!”
Cạnh đường lớn có trạm dịch, dãy hàng rào vây quanh, bên trong là cỏ khô chồng chất như núi. Nơi xa, một con ngựa khẩn cấp vọt tới, đến gần trạm dịch thì giảm tốc độ, Trần Quy Thạc trực tiếp phóng ngựa quẹo vào trong trạm dịch.
Ghìm ngựa đi vào, nhảy xuống ngựa, giơ một tấm lệnh bài về phía tiểu lại chạy ra đón. Rất nhanh, tiểu lại dắt một con ngựa tốt đã nghỉ ngơi dưỡng sức khỏe mạnh ra cho y, Trần Quy Thạc xoay người lên ngựa, lại vọt thẳng ra khỏi trạm dịch, ra roi thúc ngựa, ngựa người không ngừng nghỉ.
Trên đường lớn nào đó ở biên giới Quảng Nghĩa, Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu một nhóm mười kỵ binh, chạy băng băng, đoạn đường đi tới này dù sao bọn họ không có trạm dịch có thể dùng, cần suy xét đến tiêu hao thể lực của ngựa. Toàn bộ thân vệ của Thương Triều Tông đã thay thường phục, một phần được Ngưu Hữu Đạo sắp xếp ở ven đường, một phần thì cùng đi theo.
Trước mặt, tường thành đồ sộ của quận thành đã xuất hiện trong tầm mắt, Viên Cương làm thủ thế, hai kỵ binh hai bên đi sau cùng ở lại, quẹo vào núi rừng bên cạnh ẩn thân, chịu trách nhiệm chi viện truyền đạt tin tức. Nhóm còn lại ngựa vẫn không ngừng vó, đến cửa thành xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra, đã có thân vệ Thương Triều Tông tiến lên chuẩn bị ứng phó vượt qua kiểm tra. Thương Triều Tông tuy nghèo túng nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh, dưới tình huống không phải thời chiến cần đề phòng chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị thân phận yểm trợ thương hộ vào thành có lẽ không thành vấn đề.
Tiến vào quận thành Quảng Nghĩa thì có thể phát hiện vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc và đông đúc này đúng là không tầm thường. Đầu đường tương đối sầm uất, người đi đường như thoi đưa, cửa hàng san sát, không ít người ăn mặc quý phái, không phải kiểu bên ngoài rách nát tiêu điều có thể so sánh. Ngưu Hữu Đạo cưỡi trên lưng ngựa cao to băng qua đám người, một đường hết nhìn Đông tới nhìn Tây, đánh giá thế gian phồn hoa này.
Tìm một nhà trọ không tệ, ngựa đã có tiểu nhị của nhà trọ dắt đi chăm sóc, thân vệ được dẫn vào phòng dành khách đã chuẩn bị sẵn.
Một nhóm tìm tới nhận biết căn phòng khách dành cho mình, sau đó tụ tập lại ở cùng nhau, Viên Cương sai ba người vào thành tìm hiểu tin tức cần thiết, tiếp đó lại nói với ba người khác: "Một đường bôn ba vất vả, nắm chặt thời gian thay phiên nghỉ ngơi."
“Dạ!” Ba người chắp tay nhận lệnh, xoay người trở về phòng khách của mình.
Còn Viên Cương sau đó cùng Ngưu Hữu Đạo ra khỏi nhà trọ, tản bộ trên đầu tường của quận thành. Hai người thấy mình đường đường chính chính đi dạo, gặp được tiệm bán tơ lụa, Ngưu Hữu Đạo chạy vào ôm lấy cuộn tơ lụa tốt vuốt ve, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Viên Cương chậc chậc một tiếng: "Ngươi nhìn công nghệ hàng dệt kim này mà xem, thật là khéo léo, đẹp đẽ. Không tồi không tồi!" Lời khen này làm chủ tiệm vui vẻ. Có điều Ngưu Hữu Đạo chỉ hỏi giá tiền mà không mua, quay đầu bỏ đi, hại chủ tiệm mừng hụt. Cửa hàng đồ trang sức, buôn chim bán thú gì gì đó, khắp nơi đều để lại bóng dáng hỏi giá tiền của Ngưu Hữu Đạo. Tóm lại hai người không hề giống với dáng vẻ đến để làm việc, mà giống như là tới mua đồ.
…
Kinh thành, Tống phủ.
Tống Cửu Minh mặc thường phục đứng trên bậc thang bên ngoài phòng khách đón khách, người khách có thể làm cho đường đường Đình úy đại nhân đích thân chờ đợi nghênh đón đương nhiên không phải đơn giản. Tống Cửu Minh nhìn như nhàn tản đứng đó nhưng hai bên góc, cao thủ hộ vệ lại lúc ẩn lúc hiện.
Chờ một lát, bình phong ở cổng bên kia xuất hiện một nhóm người, một tên râu quai nón cường tráng đi như rồng bước như hổ tới, gương mặt đanh lại tỏ vẻ rất không vui. Người này chính là Đại thống lĩnh một trong bốn đại cảnh vệ Kinh thành, tên là Vương Hoành. Cấp bậc chức quan tuy không bằng Tống Cửu Minh nhưng trong tay nắm giữ mấy vạn đại quân, cả cái kinh thành này chẳng ai dám khinh thường. Vương Hoành cũng chính là cha vợ của Tống Diễn Thanh, nữ tử mập mạp cúi đầu nhắm mắt đi theo phía sau chính là phu nhân Vương Lưu Phương của Tống Diễn Thanh.
Thương Triều Tông thả một chồng tiền giấy vào chậu than, nhìn tro bụi từ từ bay lên, khẽ thở dài: “Rửa mắt mà đợi đi!”
…
Trong thành quách, đèn đuốc rã rời, một bóng dáng từ đầu đường đi tới, đến ngoài một gian tửu lâu, ngẩng đầu nhìn chiêu bài, chính là Trần Quy Thạc
Hỏa kế nhiệt tình tiến lên chào hỏi. “Khách quan, mấy vị?”
Trần Quy Thạc không để ý đến gã ta, một tay đẩy gã ta sang một bên, trực tiếp xông đến trước quầy, nhìn chằm chằm lão chưởng quỹ sau quầy. Lão chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một chút, chợt nghiêng đầu ra hiệu với hỏa kế đang dây dưa bên cạnh, hỏa kế đành phải lui ra.
Thời gian đã muộn, đã sắp đóng cửa, lầu trên vẫn còn một bàn khách nhân, lão chưởng quỹ nhìn xung quanh, dùng tay làm dấu mời với Trần Quy Thạc, dẫn Trần Quy Thạc đến một gian tĩnh thất vắng vẻ của hậu đường.
Vừa đóng cửa, lão chưởng quỹ nhìn Trần Quy Thạc từ trên xuống dưới một chút: “Có chuyện gì không?”
Kỳ thật Trần Quy Thạc cũng không biết lão chưởng quỹ này là ai, thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng không biết nhưng trước đó đi theo Tống Diễn Thanh đi đường tắt tới đây đã có từng tiếp xúc. Y đại khái đoán ra tửu lâu này có thể là một cứ điểm hoặc nhãn tuyến mà Tống gia an bài bên này. Tống gia quyền quý như vậy có an bài thế này cũng không có gì kỳ quái.
Trên thực tế tuy y và Hứa Dĩ Thiên là đệ tử Thượng Thanh tông nhưng về sau cũng dần bị Tống gia thu về thành nhãn tuyến, tiền đồ mà Tống gia cho, dù Thượng Thanh tông có sụp đổ y cũng không sợ. Tống Diễn Thanh gặp phải chuyện lớn như vậy, y không thể không bẩm báo cho Tống gia.
“Xảy ra chuyện.” Trần Quy Thạc tê liệt ngồi trên ghế buông tiếng thở dài.
Lão chưởng quỹ nhướng mày. “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Quy Thạc nặng nề lắc đầu nói: “Sư huynh Tống Diễn Thanh của ta chết rồi.”
“A!” Lão chưởng quỹ giật nảy cả mình, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta đi Nam Sơn tự...” Trần Quy Thạc kể lại kỹ càng mọi chuyện đã xảy ra, sau đó lại trả lời vào câu hỏi của lão chưởng quỹ, nói: “Tin tức ngươi nghĩ cách truyền về kinh thành, ta còn phải chạy về Thượng Thanh tông báo tin, giúp ta an bài một con ngựa, tốt nhất là giúp ta làm một thân phận để ta có thể đổi ngựa ở dịch trạm ven đường!”
Lão chưởng quỹ nhanh chóng sắp xếp xong xuôi những chuyện này, xử lý cực kỳ nhanh nhẹn.
Sau khi cho người đưa Trần Quy Thạc đi, lão chưởng quỹ lại đến mật thất của tửu lâu cấp tốc viết mật báo, sau đó chụp một con mãnh cầm cơ thể đen nhanh hai cánh màu vàng ở trong chiếc lồng bên cạnh ra, nhét mật tín vào trong cái ống rỗng nhỏ trên chân mãnh cầm.
Con chim này tên “kim sí”, cho dù là tốc độ hay hay sức bền đều không phải dạng bình thường, Thần kỳ nhất chính là, dù con chim này ở nơi xa nhường nào cũng có thể tìm được nơi mình đẻ trứng, cho dù cách nhau bao xa cũng đều có thể phân biệt chính xác phương hướng tìm về, cũng bởi vậy nên chim “kim sí” mái sau khi được thuần dưỡng dùng để đưa tin xong thì có giá cả đắt đỏ. Còn chim trống thì không có năng lực này, chỉ có thể dùng để giao phối, cũng không đáng tiền.
Bỏ thư xong, lấy một mảnh vải che “kim sí” trong tay, lão chưởng quỹ vội vàng ra khỏi mật thất, đi vào một gian không thấy ánh đèn, đẩy cửa sổ ra, kéo vài che, thuận tay vung “kim sí” ra ngoài cửa sổ, con chim nhanh chóng vỗ cánh đi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
…
Sáng hôm sau, nhóm Thương Triều Tông rời khỏi Nam Sơn tự, một lần nữa đến tế bái trước mộ thân vệ chiến tử, thần thái bi thương. Đây là đang làm theo lời Ngưu Hữu Đạo nói, muốn kéo dài ở đây thêm vài ngày.
Lúc ánh sáng mặt trời xé rừng núi chiếu vào, một thân vệ đi vào bẩm báo, Ngưu Hữu Đạo đã bố trí thân vệ tùy hành trên đường đi, muốn cơ cấu thành một đường dây liên lạc tạm thời với bên Thương Triều Tông ở quận Quảng Nghĩa này, duy trì tin tức thông suốt.
Đạo lý rất đơn giản, một con ngựa phải phi nhanh đường dài sẽ không chịu nổi, cần đổi ngựa mới có thể duy trì tiết tấu đưa tin hiệu suất cao, dĩ nhiên Ngưu Hữu Đạo đã chuẩn bị trước cho điều này.
Lam Như Đình nghe thấy thì khẽ gật đầu: “Cũng không phải chỉ ba hoa chích choè, người này quả nhiên không đơn giản!”
Cạnh đường lớn có trạm dịch, dãy hàng rào vây quanh, bên trong là cỏ khô chồng chất như núi. Nơi xa, một con ngựa khẩn cấp vọt tới, đến gần trạm dịch thì giảm tốc độ, Trần Quy Thạc trực tiếp phóng ngựa quẹo vào trong trạm dịch.
Ghìm ngựa đi vào, nhảy xuống ngựa, giơ một tấm lệnh bài về phía tiểu lại chạy ra đón. Rất nhanh, tiểu lại dắt một con ngựa tốt đã nghỉ ngơi dưỡng sức khỏe mạnh ra cho y, Trần Quy Thạc xoay người lên ngựa, lại vọt thẳng ra khỏi trạm dịch, ra roi thúc ngựa, ngựa người không ngừng nghỉ.
Trên đường lớn nào đó ở biên giới Quảng Nghĩa, Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu một nhóm mười kỵ binh, chạy băng băng, đoạn đường đi tới này dù sao bọn họ không có trạm dịch có thể dùng, cần suy xét đến tiêu hao thể lực của ngựa. Toàn bộ thân vệ của Thương Triều Tông đã thay thường phục, một phần được Ngưu Hữu Đạo sắp xếp ở ven đường, một phần thì cùng đi theo.
Trước mặt, tường thành đồ sộ của quận thành đã xuất hiện trong tầm mắt, Viên Cương làm thủ thế, hai kỵ binh hai bên đi sau cùng ở lại, quẹo vào núi rừng bên cạnh ẩn thân, chịu trách nhiệm chi viện truyền đạt tin tức. Nhóm còn lại ngựa vẫn không ngừng vó, đến cửa thành xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra, đã có thân vệ Thương Triều Tông tiến lên chuẩn bị ứng phó vượt qua kiểm tra. Thương Triều Tông tuy nghèo túng nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh, dưới tình huống không phải thời chiến cần đề phòng chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị thân phận yểm trợ thương hộ vào thành có lẽ không thành vấn đề.
Tiến vào quận thành Quảng Nghĩa thì có thể phát hiện vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc và đông đúc này đúng là không tầm thường. Đầu đường tương đối sầm uất, người đi đường như thoi đưa, cửa hàng san sát, không ít người ăn mặc quý phái, không phải kiểu bên ngoài rách nát tiêu điều có thể so sánh. Ngưu Hữu Đạo cưỡi trên lưng ngựa cao to băng qua đám người, một đường hết nhìn Đông tới nhìn Tây, đánh giá thế gian phồn hoa này.
Tìm một nhà trọ không tệ, ngựa đã có tiểu nhị của nhà trọ dắt đi chăm sóc, thân vệ được dẫn vào phòng dành khách đã chuẩn bị sẵn.
Một nhóm tìm tới nhận biết căn phòng khách dành cho mình, sau đó tụ tập lại ở cùng nhau, Viên Cương sai ba người vào thành tìm hiểu tin tức cần thiết, tiếp đó lại nói với ba người khác: "Một đường bôn ba vất vả, nắm chặt thời gian thay phiên nghỉ ngơi."
“Dạ!” Ba người chắp tay nhận lệnh, xoay người trở về phòng khách của mình.
Còn Viên Cương sau đó cùng Ngưu Hữu Đạo ra khỏi nhà trọ, tản bộ trên đầu tường của quận thành. Hai người thấy mình đường đường chính chính đi dạo, gặp được tiệm bán tơ lụa, Ngưu Hữu Đạo chạy vào ôm lấy cuộn tơ lụa tốt vuốt ve, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Viên Cương chậc chậc một tiếng: "Ngươi nhìn công nghệ hàng dệt kim này mà xem, thật là khéo léo, đẹp đẽ. Không tồi không tồi!" Lời khen này làm chủ tiệm vui vẻ. Có điều Ngưu Hữu Đạo chỉ hỏi giá tiền mà không mua, quay đầu bỏ đi, hại chủ tiệm mừng hụt. Cửa hàng đồ trang sức, buôn chim bán thú gì gì đó, khắp nơi đều để lại bóng dáng hỏi giá tiền của Ngưu Hữu Đạo. Tóm lại hai người không hề giống với dáng vẻ đến để làm việc, mà giống như là tới mua đồ.
…
Kinh thành, Tống phủ.
Tống Cửu Minh mặc thường phục đứng trên bậc thang bên ngoài phòng khách đón khách, người khách có thể làm cho đường đường Đình úy đại nhân đích thân chờ đợi nghênh đón đương nhiên không phải đơn giản. Tống Cửu Minh nhìn như nhàn tản đứng đó nhưng hai bên góc, cao thủ hộ vệ lại lúc ẩn lúc hiện.
Chờ một lát, bình phong ở cổng bên kia xuất hiện một nhóm người, một tên râu quai nón cường tráng đi như rồng bước như hổ tới, gương mặt đanh lại tỏ vẻ rất không vui. Người này chính là Đại thống lĩnh một trong bốn đại cảnh vệ Kinh thành, tên là Vương Hoành. Cấp bậc chức quan tuy không bằng Tống Cửu Minh nhưng trong tay nắm giữ mấy vạn đại quân, cả cái kinh thành này chẳng ai dám khinh thường. Vương Hoành cũng chính là cha vợ của Tống Diễn Thanh, nữ tử mập mạp cúi đầu nhắm mắt đi theo phía sau chính là phu nhân Vương Lưu Phương của Tống Diễn Thanh.
Tác giả :
Dược Thiên Sầu