Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 19: Thương hải nhất chiến
Sau khi thu phục được đám hải tặc trên Thủy Long đảo, Sắt Sắt liền lập tức phái người giải cứu Tứ Đại Long dưới địa lao. Nhưng khi nhìn thấy họ, trong lòng Sắt Sắt không thể ngăn được niềm đau đớn khôn xiết. Hai năm bị tù hãm, bọn họ đều đã tiều tụy đến mức không còn ra hình người nhưng điều khiến nàng đau lòng hơn cả là võ công của họ đều đã bị Tây Môn Lâu phế bỏ.
Tây Môn Lâu đúng là đã làm quá nhiều chuyện ác, hơn nữa, ngay đến cha già Tây Môn Diệu của mình hắn cũng không tha.
Tây Môn Diệu nhìn Sắt Sắt, đau lòng nói: “Thiếu chủ, cô nhất định phải giúp ta trừng trị đứa con nghịch tử đó. Nó đã luyện thành công ma công, có thể hút nội lực của người khác, chúng ta đều không phải đối thủ của nó, cô nhất định phải cẩn thận đấy.”
Hóa ra là luyện ma công, chẳng trách nào lại điên cuồng như vậy. Xem ra lần này có cơ hội để thử Liệt Vân đao pháp mà mẹ nàng để lại rồi.
Sắt Sắt nhẹ gật đầu đáp: “Tây Môn thúc thúc, thúc yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Tứ đại long tướng nghe nói mẹ Sắt Sắt đã qua đời, ai nấy đều vô cùng bi thương. Sau đó, mẹ của Thanh Mai liền dâng lên cho Sắt Sắt một tấm áo giáp màu đỏ vàng.
“Đây là khôi giáp năm xưa mẹ cô đã mặc, từ khi bà được gả vào phủ Hầu gia, bộ khôi giáp này liền được để lại ở đây, bây giờ cũng đến lúc được dùng tới rồi. Sau này trên biển là thiên hạ của những người trẻ tuổi các cô, chúng ta đều đã trở thành phế nhân, muốn giúp mà lực bất tòng tâm. Ngày mai xuất chiến, nhất định phải cẩn thận.”
Sắt Sắt đưa tay nhận lấy bộ khôi giáp, trong đôi mắt đen láy trong trẻo hiện lên sự kiên định không gì lay chuyển được.
Đêm đó ánh trăng vằng vặc, trời quang không mây. Vì liệu trước được việc khi Tây Môn Lâu nhận được tin tức sẽ phải người tới đảo tập kích, thế nên đêm đó Sắt Sắt liền thống lĩnh năm ngàn hải tặc xuất phát đi về phía Y Mạch Đảo. Một phần binh lực để lại do Tứ đại long tướng ngầm bày trận ở bãi san hô ngầm, để đón đầu đám hải tặc do Tây Môn Lâu phái đến.
Cả đêm đi trên biển, sáng sớm ngày thứ hai, năm ngàn hải tặc đã thuận lợi tới hải vực của Y Mạch Đảo.
Mặt trời vừa lên, vùng biển xung quanh Y Mạch Đảo bỗng trở nên đỏ rực, nhìn ra phía xa, liền thấy có một vùng đất cực lớn nổi lên trên mặt nước, xanh ngút tầm mắt.
Kinh đô của Y Mạch Đảo là Liên Vân Thành, từ xa nhìn lại, khí thế thật vô cùng hùng vĩ. Có điều một tòa thành như thế giờ đã bị rơi vào tay Tây Môn Lâu có chút đáng tiếc.
Tiếng tù và sừng trâu nổi lên, vang động khắp mặt biển, vô số những cánh buồm cùng giương lên, tập hợp đông đảo xung quanh Y Mạch Đảo.
Giữa đám hải tặc đó nổi bật lên một bóng người thân mặc bộ khôi giáp màu đỏ dát vàng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân nàng ánh lên một thứ màu rực rỡ. Lúc này nàng đang đứng trên một chiến thuyền. Mái tóc đen dài tung bay hòa cùng sắc vàng đỏ, chiếc mũ giáp che đi đôi lông mày dài của nàng, chỉ lộ ra ánh sáng từ đôi mắt long lanh mang nét thông tuệ và phiêu dật.
Trên Liên Vân Thành của Y Mạch Đảo.
Tây Môn Lâu khí thế bừng bừng nhìn hàng hàng lớp lớp chiến thuyến đang lao tới.
Sắt Sắt thu phục được Thủy Long Đảo, quả thực vượt ngoài dự liệu của hắn. Trước giờ hắn chưa từng coi Lạc Thị thân mang trọng bệnh và cô con gái yếu ớt của bà vào đâu. Không ngờ, hóa ra cô gái yếu ớt đó lại có võ công.
Có điều có võ công thì đã làm sao, hắn tin rằng với công lực hiện tại của mình, cho dù Lạc Long Vương còn sống đi nữa, cũng không địch lại mình, huống hồ nàng lại là con gái bà. Chẳng qua chỉ có năm ngàn hải tặc, vậy mà dám vọng tưởng thắng được hắn sao? Thật không biết tự lượng sức mình.
Hắn nheo mắt khẽ cười, lệnh cho thuộc hạ mở đập nước, hắn muốn thân chinh nghênh chiến, ra gặp con nha đầu không biết tự lượng sức mình đó.
Đập nước của Liên Vân Thành vừa mở, vô số chiến thuyền liền lao ra, trên chiếc thuyền đi đầu là Tây Môn Lâu thân bận bộ chiến giáp hàn thiết.
Trên mặt biển binh tướng hai bên dàn thành trận thế, quyết đấu một trận sinh tử.
Dưới ánh sáng bình minh, mặt nước vốn đỏ rực nay càng thêm đỏ sẫm.
“Cô là thiên kim của Lạc Long Vương, Giang Sắt Sắt sao?” Tây Môn Lâu nheo mắt, ánh mắt âm hàn, thanh âm cuồng ngạo.
“Đúng vậy, Tây Môn Lâu, ngươi làm quá nhiều chuyện ác, hôm nay chính là ngày tận số của ngươi.” Sắt Sắt bình thản nói, giọng điệu sắc bén, nhưng không hề có ý cuồng ngạo, dường như nói tới một việc đương nhiên phải xảy ra.
Tây Môn Lâu không ngờ Sắt Sắt lại bình tĩnh như vậy, liền mở miệng cười lớn: “Được lắm! Nghe nói cô đã thu phục được đám hải tặc trên Thủy Long Đảo, xem ra cũng là một nhân tài! Có điều muốn đánh bại ta thì thật đúng là si tâm vọng tưởng. Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc hôm nay là ngày tận số của ai.”
Hắn nhếch môi cười nhạt trong đôi mắt đen lộ ra nét đỏ yêu tà. Sau đó hắn lập tức rút trường kiếm, nhảy lên thuyền Sắt Sắt, vung ra một chiêu kiếm tàn độc, trường kiếm không ngừng rung lên, tạo lên vô số những mũi kiếm nhọn hoắt ảo ảnh, đâm về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt khẽ chau mày, tung người nhảy lên, trong không trung liên tục thay đổi vị trí thân hình ba lần, khó khăn lắm mới tránh được lần công kích hư hư thực thực này. Nàng đưa tay sờ lên eo, nhanh chóng rút Tân Nguyệt loan đao ra, khi nhảy xuống, liền nhắm thẳng vào Tây Môn Lâu chém tới.
Tây Môn Lâu khẽ ồ lên một tiếng, tung người ngửa về sau, tránh đòn của Sắt Sắt. Đôi mắt đỏ quái dị nhìn vào thanh Tân Nguyệt loan đao của Sắt Sắt, cười lạnh lùng nói: “Cô cho rằng với thanh Tân Nguyệt loan đao này là có thể thắng được ta ư? Đúng là nực cười.”
Hắn lại vung trường kiếm, kiếm thế liên miên, không ngừng tấn công Sắt Sắt.
Sắt Sắt cũng lập tức thi triển Liệt Vân đao pháp, đấu với Tây Môn Lâu trên một chiếc thuyền nhỏ. Rất nhanh sau đó, Sắt Sắt liền cảm thấy mình cứ dần dần bị mất sức. Mỗi lần loan đao của nàng chạm vào kiếm của hắn liền có một luồng khí lạnh theo kiếm của hắn ngấm dần lên loan đao, lại thuận theo loan đao ngấm vào người nàng, khiến Sắt Sắt có cảm giác bị đè nén rất khó chịu. Sau mỗi lần công kích, có một khoảnh khắc dường như nàng không thể dùng được nội lực.
Sắt Sắt chợt hiểu, đây chính là cái gọi là hấp thụ nội công. Tây Môn Lâu rất ranh mãnh, mỗi lần chỉ hút một chút nội công, khiến đối phương rất khó phát hiện, cứ thế đánh nhau với hắn, cuối cùng chắc chắn sẽ mất hết nội lực lúc nào không hay. Nếu không phải do Tứ đại long tướng nhắc nhở, Sắt Sắt cũng rất khó phát hiện ra điều này.
Biết được chuyện này, Sắt Sắt cũng cảnh giác hơn, và cố tránh để không chạm kiếm với Tây Môn Lâu, thế nhưng, đồng thời nàng cũng rơi vào thế hạ phong.
Đúng lúc này, trên mặt biển đột ngột nổi lên một đợt sóng lớn, nhằm thẳng vào người Tây Môn Lâu đánh tới. Trong đợt sóng đó ngập tràn khí thế lạnh lùng mà chết chóc. Tây Môn Lâu chau mày, nhảy lên tránh được đợt tấn công đầu tiên, nhưng hắn liền nhanh chóng nhận ra còn có vô số đợt sóng đang không ngừng cuộn lên hòng xô tới tập kích hắn.
Sắt Sắt biết đó là công phu Nhẫn Thuật của Y Mạch Quốc, xem ra có Nhẫn Giả cao thủ xuất hiện rồi. Cơ hội tốt không thể để mất, Sắt Sắt vung loan đao trong tay lên, cùng Nhẫn Giả trên biển một trên một dưới không ngừng tấn công Tây Môn Lâu.
Tây Môn Lâu thấy vậy không dám coi thường, vung kiếm đánh lại cùng lúc hai đối thủ.
Chỉ hận một điều, Tây Môn Lâu đã hút hết nội lực của Tứ đại long tướng, thế nên lúc này nội lực trong người hắn vô cùng mạnh mẽ, kiếm thế tàn độc, nhất thời, Sắt Sắt không thể thủ thắng. Đấu với nhau đến vài chục hiệp, đột nhiên Tây Môn Lâu thay đổi chiến thuật chuyển sang tấn công Sắt Sắt liên tục mấy chiêu, nhưng Sắt Sắt không dám dùng loan đao trực tiếp nghênh chiến, chỉ còn cách liên tục thoái lui. Tây Môn Lâu thừa dịp nhảy vọt về thuyền mình, chèo như bay về Y Mạch Đảo.
Dường như hắn biết khó mà thắng được khi Sắt Sắt và người dưới biển giáp công, vì thế cách tốt nhất chỉ có quay người tháo chạy.
Nhưng người dưới biển quyết không chịu buông tha Tây Môn Lâu, vẫn ẩn dưới biển không ngừng đuổi theo hắn. Tây Môn Lâu nhìn sóng biển cuộng lên từng hồi, đôi mắt đỏ nheo lại, rồi sử kinh, vận lực, ném trường kiếm trong tay xuống biển. Lớp sóng đang cuộn lên không ngừng bỗng đột ngột ngưng lại, mặt biển dần nổi lên từng mảng màu đỏ rực chói mắt.
Sắt Sắt vốn cũng đang xua thuyền đuổi theo Tây Môn Lâu, thấy vậy liền vội vã dừng chèo, dưới nước lộ ra một bóng áo đen, rồi kẻ đó tung người nhảy lên thuyền nàng.
Không ngờ người dưới biển giao đấu với Tây Môn Lâu lại chính là Mạc Tầm Hoan. Lúc này đã khôi phục dáng vẻ nam nhi. Toàn thân hắn ướt sũng, đầu mai không ngừng chảy máu. Khuôn mặt anh tuấn vì ngấm lạnh mà trắng bệch như tờ giấy. Nhưng đôi mắt đen thâm u lại đang cháy bừng bừng sát ý.
Phải mãi đến tận lúc này Sắt Sắt mới biết, hóa ra Mạc Tâm Hoan cũng biết Nhẫn Thuật.
“Mau đuổi theo!” Hắn hét lên với mọi người trên thuyền. Nhưng xem ra đã quá muộn. Chiến thuyền của Tây Môn Lâu đã vào trong và cửa đập đã được đóng lại.
Một lát sau, Tây Môn Lâu đã nhanh chóng xuất hiện trên nóc Liên Vân Thành. Hắn nhìn Mạc Tầm Hoan đầy thách thức, miệng nở nụ cười cực kỳ tà ác. Đột nhiên, hắn dùng lệnh kỳ phát lệnh, tức thì cung tiễn trên thành bắn xuống như mưa liên hồi không dứt. Cảnh tượng đó, trong mắt Sắt Sắt, có chút đẹp đẽ bi tráng, có điều cùng lúc ấy rất nhiều tiếng kêu thảm thiết của đám hải tặc không ngớt truyền tới tai nàng.
Sắt Sắt chau mày, nàng biết thủ thành thì dễ công thành mới khó, hôm nay hẳn sẽ là một trận khổ chiến. Bỗng Sắt Sắt nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng từ xa vọng lại, uyển chuyển êm ái, triền miên bồi hồi vang lên giữa chiến trường đang hồi quyết liệt.
Giây phút đó tất cả mọi người tưởng như mình đang chìm trong ảo giác nhưng tiếng đàn rõ ràng mỗi lúc một gần hơn.
Hai bên binh tướng đều đồng loạt ngừng tay, nhìn về phía phát ra tiếng đàn réo rắt. Sắt Sắt cũng không đừng được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau những chiến thuyền hải tặc có vô số chiến thuyền khác. Khi ánh mắt trong trẻo của nàng nhìn thấy chiếc thuyền lớn nhất trong số đó, ánh mắt nàng liền lập tức ngưng tụ.
Đó là một chiếc thuyền lớn màu trắng tinh xảo. Ẩn giữa các chiến thuyền, toàn thân toát lên vẻ cao quý và trang nhã như bạch long nằm tiềm phục dưới đáy biển.
Trong đám chiến thuyền đen kịt, xuất hiện một chiếc thuyền trắng như vậy quả thật khiến người ta lóa mắt.
Sàn của chiếc thuyền trắng rất vững, bên trên bày rất nhiều chậy hoa đang vào độ nở rộ. Thậm chí còn có một chậu cây, vòm lá um tùm xòe ra như một chiếc ô màu xanh, tươi mát. Dưới tán cây đặt một chiếc giường, trên giường có một bị bạch y công tử đang nhàn nhã ngồi.
Gió biển phần phật, cuốn tung những cánh hoa đỏ, hồng phủ lên tà áo trắng như tuyết của chàng, như hoa tươi nở giữa trắng tuyết, không thể nói hết sự mê ly và diễm lệ.
Tiếng đàn do một thị nữ ngồi cạnh chàng tấu lên. Ngoài ra còn có một vài thị nữ khác đứng cạnh bên. Kẻ dâng trà, kẻ phe phẩy quạt, người lại cầm ô.
Chiếc thuyền màu trắng đó quá đỗi tinh xảo lại xuất hiện vô cùng đột ngột. Người trên thuyền quá mức tự tại, dường như với chàng, trận huyết chiến trước mắt chỉ như việc thưởng trà, nghỉ ngơi, nghe nhạc trong hậu viện nhà mình.
Sắt Sắt nheo mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt người đó.
Ánh nắng chan hòa phủ lên khuôn mặt chàng, chiếc mặt nạ đẽo gọt tinh xảo bằng bạch ngọc phản chiếu lại thứ ánh sáng thật huy hoàng.
Vào khoảnh khắc chiếc thuyền trắng xuất hiện, thời gian như ngừng trôi, xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nhiễu tạp nào nữa. Chiến trường vừa rồi còn đằng đằng sát khí, phút chốc không còn dư vị của mùi máu tanh, sát khí cũng tiêu tan tự lúc nào. Và cuộc chém giết vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.
Tiếng đàn vang lên từ chiếc thuyền trắng, thanh âm êm ái nhẹ nhàng như dòng suối trong khiến lòng người sản sinh bao tình cảm đẹp đẽ. Ý chí chiến đấu và sát khí bừng bừng trong lòng mỗi người trên chiến trường lúc này như được tiếng đàn ấy thanh tẩy, hoàn toàn tan biến.
Sắt Sắt kinh ngạc ngưng thần nhìn bóng áo trắng đó. Kể từ sau lần giải mị dược đến nay, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy chàng. Lần trước trên Hắc Sa Hiệu người đã cứu nàng khỏi con sóng lớn chính là chàng, nhưng lúc đó chàng không muốn thừa nhận.
Nhưng hôm nay, chàng mang theo vô số thuyền chiến tới đây là vì muốn giúp nàng sao?
Sắt Sắt cười nhạt nhẹ ngước mắt nhìn lên, trong khoảnh khắc khi ánh sáng nàng chạm phải ánh mắt thâm u của chàng. Nàng chỉ nhìn thấy sự yên tĩnh, như ánh trăng chan hòa nhàn nhã. Dường như dù núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt chàng cũng không thể làm mất đi sự u nhàn thanh tĩnh đó.
Trong mắt chàng, dường như tất cả phú quý quyền uy, công danh lợi lộc và sự tôn sùng ngưỡng mộ đều chỉ là bùn đất. Một người như thế sao có thể vì nàng mà xuất chinh? Liệu nàng có quá vọng tưởng!
Sắt Sắt định thần, nhẹ cười như mây khói, nàng cười vì ý nghĩ nực cười của mình.
“Thất tinh lưu li trản!” Bỗng có người hô vang một tiếng.
Mọi người nghe vậy định thần ngước mắt, chỉ thấy trên mũi chiếc thuyền trắng treo lá cờ in hình “Thất tinh lưu li trản”. Trong khoảnh khắc, ai nấy đều hiểu ra, những chiến thuyền xuất hiện đột ngột này là của Xuân Thủy Lầu. Vì Thất tinh lưu li trản là biểu tượng của Xuân Thủy Lầu.
Vì sao Xuân Thủy Lầu lại tới đây? Không một ai đoán được.
Hơn nữa mọi người chỉ biết đó là thuyền của Xuân Thủy Lầu, nhưng đại đa số lại không biết công tử áo trắng kia là ai.
Nghe nói, Lầu chủ Xuân Thủy Lầu là Minh Xuân Thủy bí ẩn khó lường, cực kỳ hiếm khi xuất hiện. Vì thế, ai cũng thầm đoán rằng, bạch y công tử đó có lẽ chỉ là một trong tứ đại công tử dưới trướng Minh Xuân Thủy mà thôi.
Dưới trướng Lầu chủ Xuân Thủy Lầu có Tứ đại công tử, Tích Hoa công tử, Táng Hoa công tử, Trâm Hoa công tử và Thôi Hoa công tử. Không biết bạch y công tử này là vị công tử nào trong Tứ đại công tử đó?
Mọi người còn đang mải suy đoán, liền thấy hai bên chiếc thuyền của bạch y công tử có hai chiếc thuyền nhỏ chèo tới để bảo vệ. Lần lượt trên hai chiếc thuyền, là công tử áo tím, và công tử áo lam hiên ngang, thần vũ, trên mặt cả hai người đều đeo mặt nạ ngũ sắc.
Hai người đó vừa xuất hiện, mọi người trong lòng liền không khỏi thất kinh. Công tử áo tím và áo lam xem ra đều là thuộc hạ của bạch y công tử. Lẽ nào họ mới là hai trong số Tứ đại công tử? Còn bạch y công tử kia, lẽ nào chính là Lầu chủ Xuân Thủy Lầu?
Minh Xuân Thủy vốn như thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1], không ngờ lại xuất hiện tại nơi đây, thế nên sao có thể không khiến người khác kinh ngạc? Tây Môn Lâu đứng trên thành thấy chiếc thuyền trắng đột ngột xuất hiện cũng không khỏi ngẩn người.
[1] Ngạn ngữ của Trung Quốc, ý là “Rồng thần chỉ thấy được đầu không thấy được đuôi.” Hàm ý chỉ sự bí ẩn.
“Các người là ai?” Hắn hét lớn hỏi.
Không có tiếng trả lời chỉ nghe thấy tiếng đàn dÂu Dương vẫn không ngừng lan tỏa trên mặt biển xanh trong.
Tây Môn Lâu gào lớn thêm hai tiếng, sự tức giận đã bùng lên trong khóe mắt.
“Các ngươi muốn gì? Nếu vẫn không nói, ta sẽ phóng tên đó.”
Tiếng đàn vẫn dÂu Dương nhà nhã, đến khi gần hết một nén hương mới chầm chậm dựng lại rồi ngừng hẳn. Khi những nốt nhạc cuối cùng tan biến vào trong không trung, cô gái đánh đàn mới từ từ đứng dậy, quỳ gối hành lễ với Minh Xuân Thủy rồi bước vào trong khoang thuyền.
Minh Xuân Thủy chầm chậm ngước mắt, nhấc một ly rượu chân cao trong suốt trên chiếc bàn trước mặt, ống tay áo như mây rủ trên mặt bàn, thật nhẹ nhàng mà nho nhã. Đôi môi mỏng lộ ra ngoài trên mặt nạ nhếch lên thành một nụ cười, tao nhã đến mê người nhưng lại mang theo thái độ ngông cuồng, cực kì phóng khoáng, sau đó nhẹ đáp: “Ta tới để giết ngươi!”
Sát khí từ nụ cười phóng khoáng đó tỏa ra vô cùng lạnh lẽo.
Tây Môn Lâu nghe vậy cứng người trong lòng liền dâng lên một thứ cảm giác sợ hãi cực kỳ khó hiểu. Hắn nheo mắt chăm chú nhìn bạch y công tử đang ngồi khoan thai trên chiếc thuyền trắng.
Gã nam tử này khiến hắn lập tức nảy sinh thứ ảo giác chưa từng có, dường như kẻ này có thể cướp đi mọi thứ mà hắn có chỉ trong khoảnh khắc, khiến hắn hoàn toàn trắng tay. Phong thái, cử chỉ và khí chất cao quý vương giả toát ra từ gã bạch y công tử khiến hắn lạnh người.
Nhưng Tây Môn Lâu vốn là hải tặc thân trải trăm trận, thế nên mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hiện giờ trong tay hắn có hơn một vạn hùng binh, còn đám người này chẳng qua chỉ có mấy chục chiến thuyền. Hắn chẳng có lý do gì để phải thua cả.
“Ngươi dựa vào đâu mà tự cuồng có thể giết ta?” Tây Môn Lâu ngông cuồng cười rộ lên. Lúc này hắn đã lấy lại được sự tự tin ngang ngược vốn có.
“Bắn tên!” Hắn nheo đôi mắt đỏ quạch quỷ dị, vung tay hạ lệnh.
Thế nhưng, tên vốn tưởng sẽ bẳn ra như mưa lại không hề xuất hiện. Lúc này hắn mới bàng hoàng phát hiện ra, không biết từ khi nào đã có rất nhiều bóng người trèo lên thành không một tiếng động. Và chỉ trong khoảnh khắc tất cả cung thủ của hắn đã nằm chết la liệt dưới đất.
Những kẻ này bò lên thành từ lúc nào? Khuôn mặt Tây Môn Lâu hoàn toàn thất sắc.
Thì ra, trong khoảnh khắc chiếc thuyền trắng xuất hiện, khi tiếng đàn làm dao động lòng người vang lên cũng là lúc bạch y công tử bắt đầu tấn công. Tiếng đàn, thuyền trắng, thị nữ trên thuyền chẳng qua chỉ là thủ đoạn dùng để mê hoặc kẻ địch mà thôi.
Giây phút ấy hắn cũng đồng thời hoảng hốt nhận ra, gã bạch y công tử này tới đây để tương trợ Mạc Xuyên.
Được lắm, hắn cười ha ha, rồi lại vung tay, lập tức một người phụ nữ được đưa lên thành lầu. Tây Môn Lâu vung kiếm lên, kề vào chiếc cổ ngọc của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó tóc mây vấn cao, trên người mặc áo hồng bào thêu hoa nhỏ, thắt lưng bản lớn, đằng sau được kết thành bao vải hình vuông. Nàng ôn nhu xinh đẹp, chỉ có điều trên khuôn mặt trắng bệch đã không còn chút huyết sắc, đôi mắt đẹp đẽ thâm u trống rỗng vô hồn, từng hàng lệ chảy dài trên gò má, khiến nàng trông giống như một đóa hoa khô bị chà đạp tàn nhẫn.
“A tỷ!” Mạc Tầm Hoan đứng bên Sắt Sắt bỗng khe khẽ kêu lên, ngũ quan trên mặt hắn bỗng chùng hẳn xuống.
Sắt Sắt nhớ lại, khi Dạ Vô Nhai kể với nàng về chuyện của Mạc Tầm Hoan, hắn có nói kẻ đứng đầu đám hải tặc – Tây Môn Lâu là phò mã của Y Mạch Quốc, vì thế trong ngày cưới, hắn mới thừa cơ chiếm được Y Mạch Đảo. Người phụ nữ này chắc là vị công chúa đã tuyển phò mã ở rể, là tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan.
“A tỷ, đừng sợ, đệ sẽ cứu tỷ.” Mạc Tầm Hoan cao giọng nói.
Ban đầu hắn đã từng rất phẫn nộ về việc tỷ tỷ dẫn sói và nhà, nhưng khi thấy tỷ tỷ giãy giụa dưới bàn tay kẻ địch, trong lòng hắn sao có thể không đau đớn? Tỷ là người thân duy nhất còn lại của hắn trên cõi đời này.
“Tây Môn lâu, thả A tỷ của ta ra!” Sự bình tĩnh trên gương mặt Mạc Tầm Hoan đã hoàn toàn biến mất. Trên khuôn mặt tuấn tú đó giờ toát ra một luồng sát khí.
Thanh âm của hắn lạnh hơn tuyết, vang vọng trên mặt biển mênh mông, mang theo sát ý lạnh lùng, truyền thẳng tới tai Tây Môn Lâu.
Tây Môn Lâu nghe vậy cười lạnh, nói: “Mạc Xuyên, sao lại nói chuyện với tỷ phu như vậy? Thân là Hoàng tử của Y Mạch Quốc, lẽ nào đến lễ nghi của Hoàng thất ngươi cũng quên rồi sao?”
Sắt Sắt cảm nhận rất rõ sự phẫn nộ toát ra mạnh mẽ từ trên người Mạc Tầm Hoan. Nhưng đám hải tặc mà Sắt Sắt thống lĩnh có màng gì tới tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan. Bọn chúng lúc này chỉ muốn xua thuyền tấn công. Sắt Sắt thấy vậy liền giơ tay ngăn lại.
Chiến sự phút chốc nhanh chóng rơi vào bế tắc.
Minh Xuân Thủy từ trên chiếc thuyền trắng chầm chậm đứng lên, trong tay hắn cầm chiếc ly lưu li, cúi đầu thưởng thức mỹ tửu, ánh mắt xuyên qua thành ly, ngấm ngầm đánh giá tình hình trước mắt.
“A Xuyên…” Tiếng gọi như xé ruột xé gan vang lên, người phụ nữ đó bỗng liều mình dùng hết sức lực lao vào lưỡi đao đang kề trên cổ mình, lời nói đứt quãng bay trong gió, “A tỷ chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
“Chờ ngày này đã lâu lắm rồi!” Câu nói này giống như làn khói nhẹ bay trên mặt biển, trong lời nói hàm chứa sự hối hận cùng cực, liên miên không dứt.
“A tỷ!” Thanh âm của Mạc Tầm Hoan cũng vang lên như xé rách không trung. Giây phút đó sự oán hận với tỷ tỷ đã hoàn toàn biến mất. Lúc này hắn chỉ hận bản thân vì sao không thể bảo vệ được gia đình và đất nước.
Nộ khí dần hiện lên trong mắt Mạc Tầm Hoan. Vết thương bên vai vừa ngừng chảy máu, lại nứt ra, máu tươi lại ào ạt chảy xuống.
Tây Môn Lâu hét lên một tiếng lạnh lùng, vứt người phụ nữ đó từ trên thành xuống. Thân hình Mạc Tầm Hoan khẽ động, không biết hắn dùng động tác gì mà đã dẫm lên mặt nước, bóng áo đen như quỷ mị xông lên trước trận tiền đỡ lấy bóng người đang rơi xuống.
Đôi mắt Sắt Sắt phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng, trước ngực trào dâng một nỗi bi ai sâu sắc, vì Mạc Tầm Hoan, vì tỷ tỷ của hắn. Nàng nheo mắt nhìn tòa thành, chỉ cao hơn một trượng, đột nhiên điểm ngón chân, bóng khôi giáp đỏ dát vàng nháng lên, ánh sáng bao trùm khiến cả thân người nàng như chiến thần bay trên những chiến thuyền. Trong khoảnh khắc, nàng đã tới dưới chân thành. Ngón chân nàng điểm nhẹ trên phiến đá san hô, rồi mượn lực nhảy lên, vượt qua khỏi mặt thành cao hơn trượng đó.
Trên thành lầu, Tây Môn Lâu kinh hãi hìn cô gái đang từ trên trời đáp xuống.
Hắn vẫn luôn không để người con gái này vào mắt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn phải thừa nhận một điều, Giang Sắt Sắt quả thực vượt quá xa so với dự liệu của hắn.
Nhưng hắn không sợ nàng.
Trong trận chiến vừa rồi, hắn đã thấy được thực lực của nàng. Tuy kiếm thuật tinh diệu, nhưng nội lực còn kém. Vì thế, lúc thấy Sắt Sắt từ trên cao đáp xuống hắn lấy đà lùi ra phía sau một bước, trường kiếm nhanh như chớp giật đâm thẳng tới ngực trái Sắt Sắt. Hắn nghĩ nàng chắc chắn sẽ phải dùng đao đỡ nhát kiếm này, nếu không kiếm của hắn sẽ xuyên vào ngực nàng. Và một khi nàng chạm vào kiếm của hắn, hắn sẽ từ từ hút cạn toàn bộ nội lực của nàng, sau đó sẽ xuyên kiếm qua ngực trái của nàng mà nhẹ nhàng kết liễu đời nàng.
Thế nhưng, hắn sai rồi. Bởi hắn đã bỏ một người. Hắn tưởng gã bạch y công tử đang thưởng rượu trên chiếc thuyền trắng kia sẽ không ra tay.
Bạch y công tử đó đột nhiên lật nhào chiếc bàn trước mặt, khi Sắt Sắt nhảy từ thuyền lên, chàng cũng đồng thời bay tới. Động tác chàng bay qua mặt biển thanh nhàn như đi dạo mát trong vườn nhà, bạch y phấp phới như mây trắng bay qua đỉnh núi, như ánh trăng dịu dàng ở tít tận trên cao.
Trong chớp mắt, chàng đã đáp xuống tường thành. Người chưa tới, tay áo trắng đã quét qua, như cánh buồn trắng no gió, nhưng khí thế cực kỳ sắc bén đánh thẳng vào trường kiếm của Tây Môn Lâu. Dưới sự công kích của luồng nội lực lớn đó, kiếm của Tây Môn Lâu liền chệch đi.
Trong khoảnh khắc hắn thấy bạch y công tử và Sắt Sắt nhảy lên, liền lập tức cảm thấy được hơi thở của cái chết. Hôm nay hắn phải chết sao? Hắn ngửa cổ cười cuồng nộ, trong đôi mắt đỏ vằn lên một tia lạnh lùng tàn độc. Vậy cũng được, cho dù phải chết, hắn cũng phải tìm bạn đi cùng. Hắn không tránh nữa, trường kiếm vẫn đâm thẳng về phía Sắt Sắt. Nhưng hắn không được như ý.
Hắn bỗng thấy trong đôi mắt trong veo của Sắt Sắt leo lên một tia nhìn bi thương. Thân hình nàng đột nhiên bay lên, bằng một động tác người thường không thể nào làm được, nàng nhanh chóng tránh được thế kiếm của hắn, còn loan đao của nàng nhanh như chớp giật đâm xuyên từ sau lưng hắn lại.
Cùng lúc đó, trước ngực hắn cũng bị luồng nội lực manh như sóng biển của bạch y công tử đánh tới.
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị luồng nội lực hùng hậu đó đánh nát và sau lưng là cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.
Dưới ánh dương rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời huy hoàng trên cao, rồi từ từ nhắm đôi mắt đỏ quạch lại. Tây Môn Lâu cuối cùng cũng phải kết thúc sinh mệnh tội nghiệt của mình.
Hai bên giao chiến, chủ soái chết trận, mọi thế giáp công đột nhiên tan vỡ.
Trên tường thành, ánh mắt Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy bỗng vô tình chạm nhau, một người ánh mắt thâm sâu bình thản, mỗi người ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Nàng trong lòng không khỏi thầm nghĩ người đàn ông này nếu đã không yêu nàng, sao còn quan tâm tới nàng như vậy chứ? Hai lần, đều trong lúc nguy nan mà không hề do dự đứng ra trợ giúp nàng. Tình ý đó thật khiến nàng cực kỳ vui sướng.
Minh Xuân Thủy nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt Sắt Sắt thoáng ngẩn người, đôi mắt đen khẽ nhướng lên, cặp môi mỏng liền nở một nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.
Rồi họ khẽ tung người bay xuống dưới tòa thành hướng về phía thuyền mình đáp xuống. Trong trái tim họ dường như khoảnh khắc nhìn nhau vừa rồi chỉ như một giấc mộng mà thôi.
Sắt Sắt vừa đặt chân lên thuyền, liền nghe thấy tiếng tù và vang lên khắp trời, trong lòng thoáng đột ngột kinh hãi. Chiến sự đã kết thúc, sao còn tiếng tù và cơ chứ. Nàng phóng tầm mắt, chỉ thấy trên đường bờ biển phía xa, có vô số những đốm đen xuất hiện dày đặc, nhiều không sao đếm xuể.
Những đốm đen đó lao đến rất nhanh, trong khoảnh khắc đã tới trước mặt Sắt Sắt. Vẫn là những chiến thuyền, nhưng lại đang bao vây đội thuyền hải tặc của Sắt Sắt và đội thuyền của Minh Xuân Thủy. Dày đến mức một giọt nước cũng không lọt qua.
Sắt Sắt đứng trên thuyền, bàng hoàng, nhìn về phái những chiếc thuyền vừa đột ngột xuất hiện. Đó là đội quân của ai? Nàng ngẩng đầu quan sát, chờ đến khi nhìn rõ người đứng đầu rồi, Sắt Sắt chỉ cảm thấy biển trời phút chốc đen sẫm lại. Cố nén sự kinh hãi trong lòng, Sắt Sắt lại ngước mắt nhìn thêm một lần nữa.
Nếu lần đầu Minh Xuân Thủy xuất hiện khiến nàng vui mừng thì lần này, sự xuất hiện của người đó khiến nàng lại vô cùng đau đớn. Vì đứng đầu trên soái thuyền có một bóng người thân quen với nàng hơn ai hết – cha nàng, Định An Hầu, Giang Nhạn.
Thực ra nàng không nên cảm thấy ngạc nhiên mới phải. Năm xưa, cha nàng khi thu phục đám hải tặc đã từng quyết chiến với mẹ nàng, rồi khiến mẹ nàng khâm phục ái mộ. Bây giờ, ông lại một lần nữa đích thân nghênh trận, mục đích vẫn là tới để thu phục hải tặc sao? Nàng chẳng qua mới chỉ làm kẻ cầm đầu hải tặc có một ngày, vậy mà đã bị cha nàng tới thu phục?
Trên chiếc thuyền, Giang Nhạn khẽ nheo mắt, nhìn bóng áo đỏ dát vàng phía trước.
Tấm chiến giáp đó đối với ông đã từng có một thời kỹ vô cùng quen thuộc. Trên mũ trụ có tạc hình phượng hoàng tung cánh, trên hai vai là hai đám mây lành.
Bộ chiến giáp lại một lần nữa xuất hiện, nhưng bóng hình mảnh mai đã từng khoác bộ chiến giáp này năm xưa đã không bao giờ còn xuất hiện trước mặt ông nữa. Giây phút này bao nhiêu hồi ức chân thực, đẹp đẽ và đau đớn nhất của ông bỗng như nước lũ tràn về.
Chuyện cũ cứ cuộn lên trong lòng, khiến ông không dừng được khẽ run lên.
Đứng cạnh Giang Nhạn là một nam tử mặc khôi giáp bạc, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt đen dưới mũ giáp lóe lên tia nhìn khôn ngoan tài giỏi. Đó chính là Thái tử Dạ Vô Trần.
Sắt Sắt không ngờ hắn lại đích thân lĩnh binh chinh chiến. Nói về đánh trận, hắn không thể thiện chiến bằng Dạ Vô Yên. Có lẽ chiến công của Dạ Vô Yên đã khiến hắn bị kích động, vì vậy mới quyết định lĩnh binh đi thảo phạt hải tặc thế này.
Sắt Sắt thoáng nheo mắt cười lạnh. Dạ Vô Trần vốn là kẻ tinh ranh. Lần này e rằng chỉ là ngư ông đắc lợi. Vừa thu phục được hải tặc, vừa giúp Y Mạch Quốc thu hồi lãnh thổ. Một mũi tên trúng hai đích, đúng là kế hoạch hay. Nhưng sao hắn lại biết ở đây có chiến sự?
Từ Nam Nguyệt tới Y Mạch Đảo ít nhất cũng phải mất mười mấy ngày hải trình, nếu không phải đã sớm dự liệu được trận chiến này, sao có thể tới nhanh và đúng lúc như vậy? Trong lòng Sắt Sắt thoáng nghi ngờ, Dạ Vô Trần xuất binh, quyết không phải việc ngẫu nhiên. Nhưng ai là người đã tiết lộ tin tức?
Sắt Sắt nhẹ chau mày, lúc tới đây, nàng ngồi trên Hắc Sa Hiệu, lẽ nào là Minh Xuân Thủy?
Sắt Sắt chỉ cảm thấy điều đó hoàn toàn không có cơ sở xảy ra. Vì trên giang hồ, Xuân Thủy Lầu xưa nay không hề sợ hay hợp tác với triều đình. Nhưng Sắt Sắt không có thời gian suy nghĩ nhiều về vấn đề này, vì thuyền của Dạ Vô Trần đã kéo tới bao vây thuyền của họ.
Chiến sự lại sắp xảy ra rồi!
“Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Minh Xuân Thủy, e rằng ngươi cũng không ngờ mình lại có ngày hôm nay phải không.” Dạ Vô Trần đứng trên chiến thuyền cao giọng nói, “Công cao hơn chủ, ngươi có hiểu không? Thu phục hải tặc các ngươi cũng làm, cai quản nạn hồng thủy các ngươi cũng nhúng tay, tiêu trừ ôn dịch các ngươi cũng chẳng bỏ qua. Việc của triều đình các ngươi đều nhúng tay vào, Xuân Thủy Lầu các ngươi vì thế từ lâu đã trở thành một thứ tâm bệnh của triều đình rồi. Lần này, ta phải diệt các ngươi tận gốc.”
Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh hoàng. Dạ Vô Trần muốn diệt trừ Xuân Thủy Lầu ư. Nói vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích mà còn trúng liền ba đích, đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn về phía chiếc thuyền trắng, chỉ thấy Minh Xuân Thủy vẫn ung dung ngồi trên giường, khóe môi nở nụ cười khinh bạc mà ngông cuồng. Dường như mấy vạn thủy quân trước mặt không thể làm kinh động tới nụ cười của chàng vậy.
Công tử áo tím trên chiếc thuyền bên cạnh khẽ mở miệng, thanh âm lạnh như băng: “Dạ Vô Trần, chúng ta chỉ làm những việc triều đình nên làm nhưng không làm thôi, đâu có tội tình gì. Ngươi đã muốn diệt trừ chúng ta, vậy hà tất phải lấy cớ đàng hoàng làm chi, hôm nay ta cũng muốn xem xem hai vạn thủy sư của ngươi liệu có nổi bản lĩnh để chu diệt chúng ta hay không?”
“Ngươi là ai?” Dạ Vô Trần cười lạnh hỏi.
“Táng Hoa công tử!” Công tử áo tim cười nhạt đáp.
“Táng Hoa công tử? Để ta xem hôm nay ngươi táng được ai?” Dạ Vô Trần lạnh lẽo nói.
“Vậy sao? Vậy thì ngươi hãy chống mắt lên mà xem.” Công tử áo lam bên cạnh cười đầy tà khí.
“Còn ngươi là ai nữa?” Dạ Vô Trần lại lạnh giọng cất lời hỏi.
“Trâm Hoa là ta.” Công tử áo lam chầm chậm đáp lời.
Táng Hoa công tử và Trâm Hoa công tử, Dạ Vô Trần không phải là chưa nghe tên hai người này, cũng biết họ được mọi người truyền tụng lợi hại tới mức nào. Nhưng hôm nay có hai vạn tinh binh bao vây, uy danh của Táng Hoa và Trâm Hoa đối với hắn mà nói cũng chỉ như mây khói. Thật không đáng nhắc tới! Thật không đáng bận tâm!
Hắn nhìn hai công tử mang mặt nạ ngũ sắc trước mặt, nhướng mày lạnh giọng nói: “Định An Hầu, ông hãy đi hàng phục nữ tử của công đi. Đã không yên phận làm Thứ phi ở Vương phủ, lại còn dám tới đây làm thủ lĩnh hải tặc?!”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, cánh tay cầm ly rượu thoáng khựng lại, rồi lo lắng nhìn về phía Sắt Sắt. Để nàng và Phụ thân quyết chiến, tên Dạ Vô Trần này thật tàn nhẫn biết bao!
Định An Hầu Giang Nhạn thần sắc cứng đờ, đứng im tại đó, không nói được câu gì.
“Định An Hầu, còn không mau xuất chiến?! Lần này đích thân Hoàng thượng ra lệnh, lẽ nào ông muốn kháng chỉ sao?” Thái tử lạnh lùng nói.
Định An Hầu Giang Nhạn khẽ trầm trọng đáp: “Vâng!” Rất nhanh sau đó ông tung người nhảy khỏi chiến thuyền, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ hướng về phía chiến thuyền của Sắt Sắt.
Từ khi biết Mẫu thân vì Gia gia mà luyện thứ nội công tổn thọ, trong lòng Sắt Sắt thực có vài phần căm hận ông. Nhưng không ngờ lúc gặp lại này lại là lúc cha con phải đối trận.
Nàng nhìn chiếc thuyền chở Phụ thân đang mỗi lúc một chèo lại gần, liền tung người nhảy sang đó.
Gió thổi ào ào, mái tóc đen đẹp của nàng nhẹ tung bay, bóng dáng nàng bay trên mặt biển thật vô cùng tiêu sái. Dạ Vô Trần đứng trên soái thuyền không kìm được cũng phải động lòng, hắn nghe đồn thiên kim Định An Hầu có biết võ công, nhưng thế này thì quả thực có phần vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Ấn tượng của hắn về Giang Sắt Sắt chỉ dừng lại ở vẻ son phấn lòe loẹt trong buổi yến tiệc vương tôn. Không ngờ hôm nay nàng lắc người biến thành Nữ vương hải tặc. Nhìn thân hình nàng đang lướt trên mặt biển lúc này, dù võ công thế nào thì khinh công đó cũng đủ khiến hắn phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Sắt Sắt đứng trên mũi thuyền của cha đôi mắt trong trẻo nhìn vào Phụ thân Giang Nhạn, nàng cười nhạt nói: “Gia gia, có thể quyết chiến với người chính là ước nguyện bấy lâu nay của hài nhi. Con rất muốn biết năm xưa phong thái của Gia gia thế nào mà mê hoặc được Mẫu thân.”
Giang Nhạn trong lòng thoáng thất kinh, ông ta nở nụ cười cay đắng nói: “Rốt cuộc bà ấy vẫn cứ giấu ta dạy võ công cho con.”
“Gia gia, cho dù không có võ công con cũng sẽ không trở thành người mà cha mong muốn đâu. Con không thể cam tâm làm một quân cờ trên bước đường hoạn lộ của cha, rồi sống hết cuộc đời trong chốn tham cung biệt viện được.” Sắt Sắt nói, trong lòng đồng thời ngập tràn cảm giác bi thương.
“Ta biết con hận ta, nhưng con có biết Gia gia cũng có những lúc lực bất tòng tâm không? Theo ta về nhà đi, Gia gia sẽ xin Hoàng thượng khai ân, có thể ngài sẽ giữ mạng cho con!” Giang Nhạn đau đớn cất lời nói.
“Gia gia, người đừng nói nữa, chúng ta bắt đầu thôi, hài nhi thực lòng xin lỗi.” Sắt Sắt nhẹ nhàng đáp. Dạ Vô Trần đổ lên đầu nàng tội gì, nàng không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là tội câu kết với Xuân Thủy Lầu, mưu đồ công chiếm Y Mạch Đảo. Tội danh như thế liệu còn có cơ hội sống sót? Cho dù có, nàng cũng không thể bỏ mặc đám hải tặc trên Thủy Long Đảo được.
Hai người một người đứng cuối thuyền, một người đứng đầu thuyền, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Lúc này là chính Ngọ, mặt biển tĩnh lặng như một tấm gương. Đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt cực kỳ thâm u, ngay tới người làm cha như Giang Nhạn cũng không thể nào nhìn thấy suy nghĩ trong nội tâm nàng. Sắt Sắt cầm đao trên tay, từng người vọt lên, tấn công về phía Giang Nhạn. Giang Nhạn biết Sắt Sắt đã được chân truyền của mẹ, nên không dám coi thường, liền lập tức rút kiếm, nghênh chiến đòn đánh lợi hại của Sắt Sắt.
Gió thổi, thuyền dập dềnh, nước chảy. Kiếm chiêu của Giang Nhạn như nước chảy mây bay, mang theo kiếm khí hùng hậu nhắm thẳng vào Sắt Sắt mà lao tới.
Sắt Sắt cầm Tân Nguyệt loan đao trên tay, uyển chuyển thi triển “Liệt Vân đao pháp” của Mẫu thân truyền lại. Bóng kiếm ánh đao ẩn hiện trong không trung, kèm theo đó là tầng tầng lớp lớp kiếm khí lạnh lẽo đến vô cùng.
Dưới ánh mặt trời, tấm áo giáp đỏ dát vàng vô cùng diễm lệ.
Những người đang theo dõi trận đấu đều bất giác đắm chìm vào từng chiêu thức, đột nhiên quên hết mọi sự sống chết khắc nghiệt trên chiến trường. Hai người đấu đến mấy chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Sắt Sắt chau mày, Gia gia quả không hổ danh là tướng quân chinh chiến bao năm, đừng nói nàng không thể bì lại nội lực hùng hậu của ông, mà đến sự nhanh nhẹn được rèn luyện trên chiến trường nàng cũng không thể nào bì kịp. Cứ đánh lâu thế này, e rằng nàng sẽ sớm thất bại mất.
Đôi mắt trong veo khẽ liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đang ngây thần đứng xem trận chiến. Dạ Vô Trần cũng bị thu hút mà chưa có ý ra lệnh bắt đầu cuộc hiến. Nàng phải làm thế nào để cứu đám hải tặc này thoát hiểm đây? Chỉ có một biện pháp duy nhất đó là bắt sống được Dạ Vô Trần mà thôi.
Sắt Sắt ngầm vận nội công khiến chiếc thuyền nhỏ dần tiến lại gần soái thuyền của Dạ Vô Trần. Khi thấy cự li vừa đủ, nàng liền lợi dụng ưu thế của Liệt Vân đao pháp liên tiếp tấn công vài chiêu, ép cha nàng phải lui bước, để tung người nhảy lên soái thuyền.
Nhưng Giang Nhạn là người đã từng trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ, dường như đã sớm nhận ra ý đồ của Sắt Sắt, liền không hề có ý định né tránh đòn tấn công của nàng. Thấy Tân Nguyệt loan đao sắp đâm vào ngực cha, Sắt Sắt không thu được thế đao, đành nghiêng người sang phải. Còn kiếm của cha nàng vừa khéo đâm ngay vào sườn phải của nàng.
Sắt Sắt gục xuống mạn thuyền, suýt chút nữa thì trượt xuống biển. Ở sườn phải, lúc này từng cơn đau dồn lên kịch liệt.
“A? Sắt Sắt!” Giang Nhạn thất kinh, cúi xuống đỡ lấy Sắt Sắt.
“Gia gia, cha có biết vì sao Mẫu thân mất sớm không, là vì bà đã luyện một loại nội công khiến bà bị tổn thọ. Cha có biết vì sao bà lại luyện thứ nội công đó không, chỉ vì muốn trợ giúp cha chinh chiến. Gia gia, có phải cha rất yêu Mẫu thân? Đêm đó, con nhìn thấy cha nằm đau đớn khóc ở bên linh đường. Nhưng vì sao yêu Mẫu thân mà còn ở bên Đại phu nhân, khi Mẫu thân bị bệnh lại bỏ mặc bà cô đơn lạnh lẽo?” Sắt Sắt được cha đỡ dậy, cố nhịn cơn đau ở mạng sườn, đau đớn hỏi ông.
Giang Nhạn hoàn toàn kinh ngạc, dường như những điều Sắt Sắt vừa nói ông hoàn toàn không biết, ánh mắt ông phút chốc ngập tràn sự đau đớn trầm uất.
“Con nói… mẹ con luyện loại nội công làm tổn thọ ư?” Vào khoảnh khắc nghe được chuyện ấy ông dường như đã già đi vài tuổi.
Lúc đó, ông mới biết, công danh lợi lộc chỉ là ảo ảnh, chỉ có tình cảm chân thành ấm áp mới là thứ đáng trân trọng nhất trên đời mà thôi.
Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn!
“Gia gia, cha vẫn muốn giao nộp con cho triều đình Nam Nguyệt sao?” Sắt Sắt đau đớn khẽ hỏi.
Giang Nhạn nghe vậy nhẹ lắc đầu. Vào lúc đó, một bóng trắng vụt qua nhanh như chớp giật cúi người đã ôm Sắt Sắt từ vòng tay Giang Nhạn lại.
“Định An Hầu, ông có thể về báo cáo được rồi.” Minh Xuân Thủy lạnh nhạt nói, thanh âm trầm thấp không thể nghe ra biểu hiện tình cảm gì. Nhưng bỗng nhiên chàng khiến người nghe cảm thấy chàng đang cố kìm nén sự tức giận trong lòng.
Chàng ôm lấy Sắt Sắt, nhảy về chiếc thuyền trắng như sải bước trong vườn, rồi khẽ đặt Sắt Sắt lên chiếc giường trong khoang thuyền. Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, trong khoang thuyền có tối hơn, nhưng rất mát mẻ.
“Minh Xuân Thủy, huynh làm gì vậy? Ta phải ra ngoài, phải cứu các huynh đệ của ta!” Sắt Sắt cố nhịn đau, thấp giọng nói.
“Nàng thế này rồi còn cứu họ làm sao?” Minh Xuân Thủy chau mày nói, thanh âm của hắn trong trẻo êm tai, “Yên tâm, họ không sao đâu. Có hai vạn binh tướng nữa tới, Minh Xuân Thủy ta cũng chẳng coi ra gì. Nàng cứ ngoan ngoãn nằm đây nhé.” Nói rồi, chàng giơ ngón tay ra điểm vào các huyệt xung quanh vết thương của Sắt Sắt.
Lúc này, bên ngoài tiếng tù và đã nổi lên liên hồi, Dạ Vô Trần cuối cùng cũng đã phát động tiến công, tiếng chém giết liền vang lên không ngớt.
Sắt Sắt chau mày, cố gắng ngồi dậy, liền bị Minh Xuân Thủy đè lại xuống giường.
Rồi chàng quay sang dặn dò thị nữ bên cạnh: “Đi, nói với Trâm Hoa và Táng Hoa mau kết thúc chiến sự đi.”
“Như thế nàng không phải lo gì rồi chứ!” Minh Xuân Thủy chầm chậm cúi mình, mái tóc đen buông xuống như dải ngân hà chảy xuống bờ vai.
Tây Môn Lâu đúng là đã làm quá nhiều chuyện ác, hơn nữa, ngay đến cha già Tây Môn Diệu của mình hắn cũng không tha.
Tây Môn Diệu nhìn Sắt Sắt, đau lòng nói: “Thiếu chủ, cô nhất định phải giúp ta trừng trị đứa con nghịch tử đó. Nó đã luyện thành công ma công, có thể hút nội lực của người khác, chúng ta đều không phải đối thủ của nó, cô nhất định phải cẩn thận đấy.”
Hóa ra là luyện ma công, chẳng trách nào lại điên cuồng như vậy. Xem ra lần này có cơ hội để thử Liệt Vân đao pháp mà mẹ nàng để lại rồi.
Sắt Sắt nhẹ gật đầu đáp: “Tây Môn thúc thúc, thúc yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Tứ đại long tướng nghe nói mẹ Sắt Sắt đã qua đời, ai nấy đều vô cùng bi thương. Sau đó, mẹ của Thanh Mai liền dâng lên cho Sắt Sắt một tấm áo giáp màu đỏ vàng.
“Đây là khôi giáp năm xưa mẹ cô đã mặc, từ khi bà được gả vào phủ Hầu gia, bộ khôi giáp này liền được để lại ở đây, bây giờ cũng đến lúc được dùng tới rồi. Sau này trên biển là thiên hạ của những người trẻ tuổi các cô, chúng ta đều đã trở thành phế nhân, muốn giúp mà lực bất tòng tâm. Ngày mai xuất chiến, nhất định phải cẩn thận.”
Sắt Sắt đưa tay nhận lấy bộ khôi giáp, trong đôi mắt đen láy trong trẻo hiện lên sự kiên định không gì lay chuyển được.
Đêm đó ánh trăng vằng vặc, trời quang không mây. Vì liệu trước được việc khi Tây Môn Lâu nhận được tin tức sẽ phải người tới đảo tập kích, thế nên đêm đó Sắt Sắt liền thống lĩnh năm ngàn hải tặc xuất phát đi về phía Y Mạch Đảo. Một phần binh lực để lại do Tứ đại long tướng ngầm bày trận ở bãi san hô ngầm, để đón đầu đám hải tặc do Tây Môn Lâu phái đến.
Cả đêm đi trên biển, sáng sớm ngày thứ hai, năm ngàn hải tặc đã thuận lợi tới hải vực của Y Mạch Đảo.
Mặt trời vừa lên, vùng biển xung quanh Y Mạch Đảo bỗng trở nên đỏ rực, nhìn ra phía xa, liền thấy có một vùng đất cực lớn nổi lên trên mặt nước, xanh ngút tầm mắt.
Kinh đô của Y Mạch Đảo là Liên Vân Thành, từ xa nhìn lại, khí thế thật vô cùng hùng vĩ. Có điều một tòa thành như thế giờ đã bị rơi vào tay Tây Môn Lâu có chút đáng tiếc.
Tiếng tù và sừng trâu nổi lên, vang động khắp mặt biển, vô số những cánh buồm cùng giương lên, tập hợp đông đảo xung quanh Y Mạch Đảo.
Giữa đám hải tặc đó nổi bật lên một bóng người thân mặc bộ khôi giáp màu đỏ dát vàng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân nàng ánh lên một thứ màu rực rỡ. Lúc này nàng đang đứng trên một chiến thuyền. Mái tóc đen dài tung bay hòa cùng sắc vàng đỏ, chiếc mũ giáp che đi đôi lông mày dài của nàng, chỉ lộ ra ánh sáng từ đôi mắt long lanh mang nét thông tuệ và phiêu dật.
Trên Liên Vân Thành của Y Mạch Đảo.
Tây Môn Lâu khí thế bừng bừng nhìn hàng hàng lớp lớp chiến thuyến đang lao tới.
Sắt Sắt thu phục được Thủy Long Đảo, quả thực vượt ngoài dự liệu của hắn. Trước giờ hắn chưa từng coi Lạc Thị thân mang trọng bệnh và cô con gái yếu ớt của bà vào đâu. Không ngờ, hóa ra cô gái yếu ớt đó lại có võ công.
Có điều có võ công thì đã làm sao, hắn tin rằng với công lực hiện tại của mình, cho dù Lạc Long Vương còn sống đi nữa, cũng không địch lại mình, huống hồ nàng lại là con gái bà. Chẳng qua chỉ có năm ngàn hải tặc, vậy mà dám vọng tưởng thắng được hắn sao? Thật không biết tự lượng sức mình.
Hắn nheo mắt khẽ cười, lệnh cho thuộc hạ mở đập nước, hắn muốn thân chinh nghênh chiến, ra gặp con nha đầu không biết tự lượng sức mình đó.
Đập nước của Liên Vân Thành vừa mở, vô số chiến thuyền liền lao ra, trên chiếc thuyền đi đầu là Tây Môn Lâu thân bận bộ chiến giáp hàn thiết.
Trên mặt biển binh tướng hai bên dàn thành trận thế, quyết đấu một trận sinh tử.
Dưới ánh sáng bình minh, mặt nước vốn đỏ rực nay càng thêm đỏ sẫm.
“Cô là thiên kim của Lạc Long Vương, Giang Sắt Sắt sao?” Tây Môn Lâu nheo mắt, ánh mắt âm hàn, thanh âm cuồng ngạo.
“Đúng vậy, Tây Môn Lâu, ngươi làm quá nhiều chuyện ác, hôm nay chính là ngày tận số của ngươi.” Sắt Sắt bình thản nói, giọng điệu sắc bén, nhưng không hề có ý cuồng ngạo, dường như nói tới một việc đương nhiên phải xảy ra.
Tây Môn Lâu không ngờ Sắt Sắt lại bình tĩnh như vậy, liền mở miệng cười lớn: “Được lắm! Nghe nói cô đã thu phục được đám hải tặc trên Thủy Long Đảo, xem ra cũng là một nhân tài! Có điều muốn đánh bại ta thì thật đúng là si tâm vọng tưởng. Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc hôm nay là ngày tận số của ai.”
Hắn nhếch môi cười nhạt trong đôi mắt đen lộ ra nét đỏ yêu tà. Sau đó hắn lập tức rút trường kiếm, nhảy lên thuyền Sắt Sắt, vung ra một chiêu kiếm tàn độc, trường kiếm không ngừng rung lên, tạo lên vô số những mũi kiếm nhọn hoắt ảo ảnh, đâm về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt khẽ chau mày, tung người nhảy lên, trong không trung liên tục thay đổi vị trí thân hình ba lần, khó khăn lắm mới tránh được lần công kích hư hư thực thực này. Nàng đưa tay sờ lên eo, nhanh chóng rút Tân Nguyệt loan đao ra, khi nhảy xuống, liền nhắm thẳng vào Tây Môn Lâu chém tới.
Tây Môn Lâu khẽ ồ lên một tiếng, tung người ngửa về sau, tránh đòn của Sắt Sắt. Đôi mắt đỏ quái dị nhìn vào thanh Tân Nguyệt loan đao của Sắt Sắt, cười lạnh lùng nói: “Cô cho rằng với thanh Tân Nguyệt loan đao này là có thể thắng được ta ư? Đúng là nực cười.”
Hắn lại vung trường kiếm, kiếm thế liên miên, không ngừng tấn công Sắt Sắt.
Sắt Sắt cũng lập tức thi triển Liệt Vân đao pháp, đấu với Tây Môn Lâu trên một chiếc thuyền nhỏ. Rất nhanh sau đó, Sắt Sắt liền cảm thấy mình cứ dần dần bị mất sức. Mỗi lần loan đao của nàng chạm vào kiếm của hắn liền có một luồng khí lạnh theo kiếm của hắn ngấm dần lên loan đao, lại thuận theo loan đao ngấm vào người nàng, khiến Sắt Sắt có cảm giác bị đè nén rất khó chịu. Sau mỗi lần công kích, có một khoảnh khắc dường như nàng không thể dùng được nội lực.
Sắt Sắt chợt hiểu, đây chính là cái gọi là hấp thụ nội công. Tây Môn Lâu rất ranh mãnh, mỗi lần chỉ hút một chút nội công, khiến đối phương rất khó phát hiện, cứ thế đánh nhau với hắn, cuối cùng chắc chắn sẽ mất hết nội lực lúc nào không hay. Nếu không phải do Tứ đại long tướng nhắc nhở, Sắt Sắt cũng rất khó phát hiện ra điều này.
Biết được chuyện này, Sắt Sắt cũng cảnh giác hơn, và cố tránh để không chạm kiếm với Tây Môn Lâu, thế nhưng, đồng thời nàng cũng rơi vào thế hạ phong.
Đúng lúc này, trên mặt biển đột ngột nổi lên một đợt sóng lớn, nhằm thẳng vào người Tây Môn Lâu đánh tới. Trong đợt sóng đó ngập tràn khí thế lạnh lùng mà chết chóc. Tây Môn Lâu chau mày, nhảy lên tránh được đợt tấn công đầu tiên, nhưng hắn liền nhanh chóng nhận ra còn có vô số đợt sóng đang không ngừng cuộn lên hòng xô tới tập kích hắn.
Sắt Sắt biết đó là công phu Nhẫn Thuật của Y Mạch Quốc, xem ra có Nhẫn Giả cao thủ xuất hiện rồi. Cơ hội tốt không thể để mất, Sắt Sắt vung loan đao trong tay lên, cùng Nhẫn Giả trên biển một trên một dưới không ngừng tấn công Tây Môn Lâu.
Tây Môn Lâu thấy vậy không dám coi thường, vung kiếm đánh lại cùng lúc hai đối thủ.
Chỉ hận một điều, Tây Môn Lâu đã hút hết nội lực của Tứ đại long tướng, thế nên lúc này nội lực trong người hắn vô cùng mạnh mẽ, kiếm thế tàn độc, nhất thời, Sắt Sắt không thể thủ thắng. Đấu với nhau đến vài chục hiệp, đột nhiên Tây Môn Lâu thay đổi chiến thuật chuyển sang tấn công Sắt Sắt liên tục mấy chiêu, nhưng Sắt Sắt không dám dùng loan đao trực tiếp nghênh chiến, chỉ còn cách liên tục thoái lui. Tây Môn Lâu thừa dịp nhảy vọt về thuyền mình, chèo như bay về Y Mạch Đảo.
Dường như hắn biết khó mà thắng được khi Sắt Sắt và người dưới biển giáp công, vì thế cách tốt nhất chỉ có quay người tháo chạy.
Nhưng người dưới biển quyết không chịu buông tha Tây Môn Lâu, vẫn ẩn dưới biển không ngừng đuổi theo hắn. Tây Môn Lâu nhìn sóng biển cuộng lên từng hồi, đôi mắt đỏ nheo lại, rồi sử kinh, vận lực, ném trường kiếm trong tay xuống biển. Lớp sóng đang cuộn lên không ngừng bỗng đột ngột ngưng lại, mặt biển dần nổi lên từng mảng màu đỏ rực chói mắt.
Sắt Sắt vốn cũng đang xua thuyền đuổi theo Tây Môn Lâu, thấy vậy liền vội vã dừng chèo, dưới nước lộ ra một bóng áo đen, rồi kẻ đó tung người nhảy lên thuyền nàng.
Không ngờ người dưới biển giao đấu với Tây Môn Lâu lại chính là Mạc Tầm Hoan. Lúc này đã khôi phục dáng vẻ nam nhi. Toàn thân hắn ướt sũng, đầu mai không ngừng chảy máu. Khuôn mặt anh tuấn vì ngấm lạnh mà trắng bệch như tờ giấy. Nhưng đôi mắt đen thâm u lại đang cháy bừng bừng sát ý.
Phải mãi đến tận lúc này Sắt Sắt mới biết, hóa ra Mạc Tâm Hoan cũng biết Nhẫn Thuật.
“Mau đuổi theo!” Hắn hét lên với mọi người trên thuyền. Nhưng xem ra đã quá muộn. Chiến thuyền của Tây Môn Lâu đã vào trong và cửa đập đã được đóng lại.
Một lát sau, Tây Môn Lâu đã nhanh chóng xuất hiện trên nóc Liên Vân Thành. Hắn nhìn Mạc Tầm Hoan đầy thách thức, miệng nở nụ cười cực kỳ tà ác. Đột nhiên, hắn dùng lệnh kỳ phát lệnh, tức thì cung tiễn trên thành bắn xuống như mưa liên hồi không dứt. Cảnh tượng đó, trong mắt Sắt Sắt, có chút đẹp đẽ bi tráng, có điều cùng lúc ấy rất nhiều tiếng kêu thảm thiết của đám hải tặc không ngớt truyền tới tai nàng.
Sắt Sắt chau mày, nàng biết thủ thành thì dễ công thành mới khó, hôm nay hẳn sẽ là một trận khổ chiến. Bỗng Sắt Sắt nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng từ xa vọng lại, uyển chuyển êm ái, triền miên bồi hồi vang lên giữa chiến trường đang hồi quyết liệt.
Giây phút đó tất cả mọi người tưởng như mình đang chìm trong ảo giác nhưng tiếng đàn rõ ràng mỗi lúc một gần hơn.
Hai bên binh tướng đều đồng loạt ngừng tay, nhìn về phía phát ra tiếng đàn réo rắt. Sắt Sắt cũng không đừng được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau những chiến thuyền hải tặc có vô số chiến thuyền khác. Khi ánh mắt trong trẻo của nàng nhìn thấy chiếc thuyền lớn nhất trong số đó, ánh mắt nàng liền lập tức ngưng tụ.
Đó là một chiếc thuyền lớn màu trắng tinh xảo. Ẩn giữa các chiến thuyền, toàn thân toát lên vẻ cao quý và trang nhã như bạch long nằm tiềm phục dưới đáy biển.
Trong đám chiến thuyền đen kịt, xuất hiện một chiếc thuyền trắng như vậy quả thật khiến người ta lóa mắt.
Sàn của chiếc thuyền trắng rất vững, bên trên bày rất nhiều chậy hoa đang vào độ nở rộ. Thậm chí còn có một chậu cây, vòm lá um tùm xòe ra như một chiếc ô màu xanh, tươi mát. Dưới tán cây đặt một chiếc giường, trên giường có một bị bạch y công tử đang nhàn nhã ngồi.
Gió biển phần phật, cuốn tung những cánh hoa đỏ, hồng phủ lên tà áo trắng như tuyết của chàng, như hoa tươi nở giữa trắng tuyết, không thể nói hết sự mê ly và diễm lệ.
Tiếng đàn do một thị nữ ngồi cạnh chàng tấu lên. Ngoài ra còn có một vài thị nữ khác đứng cạnh bên. Kẻ dâng trà, kẻ phe phẩy quạt, người lại cầm ô.
Chiếc thuyền màu trắng đó quá đỗi tinh xảo lại xuất hiện vô cùng đột ngột. Người trên thuyền quá mức tự tại, dường như với chàng, trận huyết chiến trước mắt chỉ như việc thưởng trà, nghỉ ngơi, nghe nhạc trong hậu viện nhà mình.
Sắt Sắt nheo mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt người đó.
Ánh nắng chan hòa phủ lên khuôn mặt chàng, chiếc mặt nạ đẽo gọt tinh xảo bằng bạch ngọc phản chiếu lại thứ ánh sáng thật huy hoàng.
Vào khoảnh khắc chiếc thuyền trắng xuất hiện, thời gian như ngừng trôi, xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nhiễu tạp nào nữa. Chiến trường vừa rồi còn đằng đằng sát khí, phút chốc không còn dư vị của mùi máu tanh, sát khí cũng tiêu tan tự lúc nào. Và cuộc chém giết vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.
Tiếng đàn vang lên từ chiếc thuyền trắng, thanh âm êm ái nhẹ nhàng như dòng suối trong khiến lòng người sản sinh bao tình cảm đẹp đẽ. Ý chí chiến đấu và sát khí bừng bừng trong lòng mỗi người trên chiến trường lúc này như được tiếng đàn ấy thanh tẩy, hoàn toàn tan biến.
Sắt Sắt kinh ngạc ngưng thần nhìn bóng áo trắng đó. Kể từ sau lần giải mị dược đến nay, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy chàng. Lần trước trên Hắc Sa Hiệu người đã cứu nàng khỏi con sóng lớn chính là chàng, nhưng lúc đó chàng không muốn thừa nhận.
Nhưng hôm nay, chàng mang theo vô số thuyền chiến tới đây là vì muốn giúp nàng sao?
Sắt Sắt cười nhạt nhẹ ngước mắt nhìn lên, trong khoảnh khắc khi ánh sáng nàng chạm phải ánh mắt thâm u của chàng. Nàng chỉ nhìn thấy sự yên tĩnh, như ánh trăng chan hòa nhàn nhã. Dường như dù núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt chàng cũng không thể làm mất đi sự u nhàn thanh tĩnh đó.
Trong mắt chàng, dường như tất cả phú quý quyền uy, công danh lợi lộc và sự tôn sùng ngưỡng mộ đều chỉ là bùn đất. Một người như thế sao có thể vì nàng mà xuất chinh? Liệu nàng có quá vọng tưởng!
Sắt Sắt định thần, nhẹ cười như mây khói, nàng cười vì ý nghĩ nực cười của mình.
“Thất tinh lưu li trản!” Bỗng có người hô vang một tiếng.
Mọi người nghe vậy định thần ngước mắt, chỉ thấy trên mũi chiếc thuyền trắng treo lá cờ in hình “Thất tinh lưu li trản”. Trong khoảnh khắc, ai nấy đều hiểu ra, những chiến thuyền xuất hiện đột ngột này là của Xuân Thủy Lầu. Vì Thất tinh lưu li trản là biểu tượng của Xuân Thủy Lầu.
Vì sao Xuân Thủy Lầu lại tới đây? Không một ai đoán được.
Hơn nữa mọi người chỉ biết đó là thuyền của Xuân Thủy Lầu, nhưng đại đa số lại không biết công tử áo trắng kia là ai.
Nghe nói, Lầu chủ Xuân Thủy Lầu là Minh Xuân Thủy bí ẩn khó lường, cực kỳ hiếm khi xuất hiện. Vì thế, ai cũng thầm đoán rằng, bạch y công tử đó có lẽ chỉ là một trong tứ đại công tử dưới trướng Minh Xuân Thủy mà thôi.
Dưới trướng Lầu chủ Xuân Thủy Lầu có Tứ đại công tử, Tích Hoa công tử, Táng Hoa công tử, Trâm Hoa công tử và Thôi Hoa công tử. Không biết bạch y công tử này là vị công tử nào trong Tứ đại công tử đó?
Mọi người còn đang mải suy đoán, liền thấy hai bên chiếc thuyền của bạch y công tử có hai chiếc thuyền nhỏ chèo tới để bảo vệ. Lần lượt trên hai chiếc thuyền, là công tử áo tím, và công tử áo lam hiên ngang, thần vũ, trên mặt cả hai người đều đeo mặt nạ ngũ sắc.
Hai người đó vừa xuất hiện, mọi người trong lòng liền không khỏi thất kinh. Công tử áo tím và áo lam xem ra đều là thuộc hạ của bạch y công tử. Lẽ nào họ mới là hai trong số Tứ đại công tử? Còn bạch y công tử kia, lẽ nào chính là Lầu chủ Xuân Thủy Lầu?
Minh Xuân Thủy vốn như thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1], không ngờ lại xuất hiện tại nơi đây, thế nên sao có thể không khiến người khác kinh ngạc? Tây Môn Lâu đứng trên thành thấy chiếc thuyền trắng đột ngột xuất hiện cũng không khỏi ngẩn người.
[1] Ngạn ngữ của Trung Quốc, ý là “Rồng thần chỉ thấy được đầu không thấy được đuôi.” Hàm ý chỉ sự bí ẩn.
“Các người là ai?” Hắn hét lớn hỏi.
Không có tiếng trả lời chỉ nghe thấy tiếng đàn dÂu Dương vẫn không ngừng lan tỏa trên mặt biển xanh trong.
Tây Môn Lâu gào lớn thêm hai tiếng, sự tức giận đã bùng lên trong khóe mắt.
“Các ngươi muốn gì? Nếu vẫn không nói, ta sẽ phóng tên đó.”
Tiếng đàn vẫn dÂu Dương nhà nhã, đến khi gần hết một nén hương mới chầm chậm dựng lại rồi ngừng hẳn. Khi những nốt nhạc cuối cùng tan biến vào trong không trung, cô gái đánh đàn mới từ từ đứng dậy, quỳ gối hành lễ với Minh Xuân Thủy rồi bước vào trong khoang thuyền.
Minh Xuân Thủy chầm chậm ngước mắt, nhấc một ly rượu chân cao trong suốt trên chiếc bàn trước mặt, ống tay áo như mây rủ trên mặt bàn, thật nhẹ nhàng mà nho nhã. Đôi môi mỏng lộ ra ngoài trên mặt nạ nhếch lên thành một nụ cười, tao nhã đến mê người nhưng lại mang theo thái độ ngông cuồng, cực kì phóng khoáng, sau đó nhẹ đáp: “Ta tới để giết ngươi!”
Sát khí từ nụ cười phóng khoáng đó tỏa ra vô cùng lạnh lẽo.
Tây Môn Lâu nghe vậy cứng người trong lòng liền dâng lên một thứ cảm giác sợ hãi cực kỳ khó hiểu. Hắn nheo mắt chăm chú nhìn bạch y công tử đang ngồi khoan thai trên chiếc thuyền trắng.
Gã nam tử này khiến hắn lập tức nảy sinh thứ ảo giác chưa từng có, dường như kẻ này có thể cướp đi mọi thứ mà hắn có chỉ trong khoảnh khắc, khiến hắn hoàn toàn trắng tay. Phong thái, cử chỉ và khí chất cao quý vương giả toát ra từ gã bạch y công tử khiến hắn lạnh người.
Nhưng Tây Môn Lâu vốn là hải tặc thân trải trăm trận, thế nên mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hiện giờ trong tay hắn có hơn một vạn hùng binh, còn đám người này chẳng qua chỉ có mấy chục chiến thuyền. Hắn chẳng có lý do gì để phải thua cả.
“Ngươi dựa vào đâu mà tự cuồng có thể giết ta?” Tây Môn Lâu ngông cuồng cười rộ lên. Lúc này hắn đã lấy lại được sự tự tin ngang ngược vốn có.
“Bắn tên!” Hắn nheo đôi mắt đỏ quạch quỷ dị, vung tay hạ lệnh.
Thế nhưng, tên vốn tưởng sẽ bẳn ra như mưa lại không hề xuất hiện. Lúc này hắn mới bàng hoàng phát hiện ra, không biết từ khi nào đã có rất nhiều bóng người trèo lên thành không một tiếng động. Và chỉ trong khoảnh khắc tất cả cung thủ của hắn đã nằm chết la liệt dưới đất.
Những kẻ này bò lên thành từ lúc nào? Khuôn mặt Tây Môn Lâu hoàn toàn thất sắc.
Thì ra, trong khoảnh khắc chiếc thuyền trắng xuất hiện, khi tiếng đàn làm dao động lòng người vang lên cũng là lúc bạch y công tử bắt đầu tấn công. Tiếng đàn, thuyền trắng, thị nữ trên thuyền chẳng qua chỉ là thủ đoạn dùng để mê hoặc kẻ địch mà thôi.
Giây phút ấy hắn cũng đồng thời hoảng hốt nhận ra, gã bạch y công tử này tới đây để tương trợ Mạc Xuyên.
Được lắm, hắn cười ha ha, rồi lại vung tay, lập tức một người phụ nữ được đưa lên thành lầu. Tây Môn Lâu vung kiếm lên, kề vào chiếc cổ ngọc của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó tóc mây vấn cao, trên người mặc áo hồng bào thêu hoa nhỏ, thắt lưng bản lớn, đằng sau được kết thành bao vải hình vuông. Nàng ôn nhu xinh đẹp, chỉ có điều trên khuôn mặt trắng bệch đã không còn chút huyết sắc, đôi mắt đẹp đẽ thâm u trống rỗng vô hồn, từng hàng lệ chảy dài trên gò má, khiến nàng trông giống như một đóa hoa khô bị chà đạp tàn nhẫn.
“A tỷ!” Mạc Tầm Hoan đứng bên Sắt Sắt bỗng khe khẽ kêu lên, ngũ quan trên mặt hắn bỗng chùng hẳn xuống.
Sắt Sắt nhớ lại, khi Dạ Vô Nhai kể với nàng về chuyện của Mạc Tầm Hoan, hắn có nói kẻ đứng đầu đám hải tặc – Tây Môn Lâu là phò mã của Y Mạch Quốc, vì thế trong ngày cưới, hắn mới thừa cơ chiếm được Y Mạch Đảo. Người phụ nữ này chắc là vị công chúa đã tuyển phò mã ở rể, là tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan.
“A tỷ, đừng sợ, đệ sẽ cứu tỷ.” Mạc Tầm Hoan cao giọng nói.
Ban đầu hắn đã từng rất phẫn nộ về việc tỷ tỷ dẫn sói và nhà, nhưng khi thấy tỷ tỷ giãy giụa dưới bàn tay kẻ địch, trong lòng hắn sao có thể không đau đớn? Tỷ là người thân duy nhất còn lại của hắn trên cõi đời này.
“Tây Môn lâu, thả A tỷ của ta ra!” Sự bình tĩnh trên gương mặt Mạc Tầm Hoan đã hoàn toàn biến mất. Trên khuôn mặt tuấn tú đó giờ toát ra một luồng sát khí.
Thanh âm của hắn lạnh hơn tuyết, vang vọng trên mặt biển mênh mông, mang theo sát ý lạnh lùng, truyền thẳng tới tai Tây Môn Lâu.
Tây Môn Lâu nghe vậy cười lạnh, nói: “Mạc Xuyên, sao lại nói chuyện với tỷ phu như vậy? Thân là Hoàng tử của Y Mạch Quốc, lẽ nào đến lễ nghi của Hoàng thất ngươi cũng quên rồi sao?”
Sắt Sắt cảm nhận rất rõ sự phẫn nộ toát ra mạnh mẽ từ trên người Mạc Tầm Hoan. Nhưng đám hải tặc mà Sắt Sắt thống lĩnh có màng gì tới tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan. Bọn chúng lúc này chỉ muốn xua thuyền tấn công. Sắt Sắt thấy vậy liền giơ tay ngăn lại.
Chiến sự phút chốc nhanh chóng rơi vào bế tắc.
Minh Xuân Thủy từ trên chiếc thuyền trắng chầm chậm đứng lên, trong tay hắn cầm chiếc ly lưu li, cúi đầu thưởng thức mỹ tửu, ánh mắt xuyên qua thành ly, ngấm ngầm đánh giá tình hình trước mắt.
“A Xuyên…” Tiếng gọi như xé ruột xé gan vang lên, người phụ nữ đó bỗng liều mình dùng hết sức lực lao vào lưỡi đao đang kề trên cổ mình, lời nói đứt quãng bay trong gió, “A tỷ chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
“Chờ ngày này đã lâu lắm rồi!” Câu nói này giống như làn khói nhẹ bay trên mặt biển, trong lời nói hàm chứa sự hối hận cùng cực, liên miên không dứt.
“A tỷ!” Thanh âm của Mạc Tầm Hoan cũng vang lên như xé rách không trung. Giây phút đó sự oán hận với tỷ tỷ đã hoàn toàn biến mất. Lúc này hắn chỉ hận bản thân vì sao không thể bảo vệ được gia đình và đất nước.
Nộ khí dần hiện lên trong mắt Mạc Tầm Hoan. Vết thương bên vai vừa ngừng chảy máu, lại nứt ra, máu tươi lại ào ạt chảy xuống.
Tây Môn Lâu hét lên một tiếng lạnh lùng, vứt người phụ nữ đó từ trên thành xuống. Thân hình Mạc Tầm Hoan khẽ động, không biết hắn dùng động tác gì mà đã dẫm lên mặt nước, bóng áo đen như quỷ mị xông lên trước trận tiền đỡ lấy bóng người đang rơi xuống.
Đôi mắt Sắt Sắt phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng, trước ngực trào dâng một nỗi bi ai sâu sắc, vì Mạc Tầm Hoan, vì tỷ tỷ của hắn. Nàng nheo mắt nhìn tòa thành, chỉ cao hơn một trượng, đột nhiên điểm ngón chân, bóng khôi giáp đỏ dát vàng nháng lên, ánh sáng bao trùm khiến cả thân người nàng như chiến thần bay trên những chiến thuyền. Trong khoảnh khắc, nàng đã tới dưới chân thành. Ngón chân nàng điểm nhẹ trên phiến đá san hô, rồi mượn lực nhảy lên, vượt qua khỏi mặt thành cao hơn trượng đó.
Trên thành lầu, Tây Môn Lâu kinh hãi hìn cô gái đang từ trên trời đáp xuống.
Hắn vẫn luôn không để người con gái này vào mắt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn phải thừa nhận một điều, Giang Sắt Sắt quả thực vượt quá xa so với dự liệu của hắn.
Nhưng hắn không sợ nàng.
Trong trận chiến vừa rồi, hắn đã thấy được thực lực của nàng. Tuy kiếm thuật tinh diệu, nhưng nội lực còn kém. Vì thế, lúc thấy Sắt Sắt từ trên cao đáp xuống hắn lấy đà lùi ra phía sau một bước, trường kiếm nhanh như chớp giật đâm thẳng tới ngực trái Sắt Sắt. Hắn nghĩ nàng chắc chắn sẽ phải dùng đao đỡ nhát kiếm này, nếu không kiếm của hắn sẽ xuyên vào ngực nàng. Và một khi nàng chạm vào kiếm của hắn, hắn sẽ từ từ hút cạn toàn bộ nội lực của nàng, sau đó sẽ xuyên kiếm qua ngực trái của nàng mà nhẹ nhàng kết liễu đời nàng.
Thế nhưng, hắn sai rồi. Bởi hắn đã bỏ một người. Hắn tưởng gã bạch y công tử đang thưởng rượu trên chiếc thuyền trắng kia sẽ không ra tay.
Bạch y công tử đó đột nhiên lật nhào chiếc bàn trước mặt, khi Sắt Sắt nhảy từ thuyền lên, chàng cũng đồng thời bay tới. Động tác chàng bay qua mặt biển thanh nhàn như đi dạo mát trong vườn nhà, bạch y phấp phới như mây trắng bay qua đỉnh núi, như ánh trăng dịu dàng ở tít tận trên cao.
Trong chớp mắt, chàng đã đáp xuống tường thành. Người chưa tới, tay áo trắng đã quét qua, như cánh buồn trắng no gió, nhưng khí thế cực kỳ sắc bén đánh thẳng vào trường kiếm của Tây Môn Lâu. Dưới sự công kích của luồng nội lực lớn đó, kiếm của Tây Môn Lâu liền chệch đi.
Trong khoảnh khắc hắn thấy bạch y công tử và Sắt Sắt nhảy lên, liền lập tức cảm thấy được hơi thở của cái chết. Hôm nay hắn phải chết sao? Hắn ngửa cổ cười cuồng nộ, trong đôi mắt đỏ vằn lên một tia lạnh lùng tàn độc. Vậy cũng được, cho dù phải chết, hắn cũng phải tìm bạn đi cùng. Hắn không tránh nữa, trường kiếm vẫn đâm thẳng về phía Sắt Sắt. Nhưng hắn không được như ý.
Hắn bỗng thấy trong đôi mắt trong veo của Sắt Sắt leo lên một tia nhìn bi thương. Thân hình nàng đột nhiên bay lên, bằng một động tác người thường không thể nào làm được, nàng nhanh chóng tránh được thế kiếm của hắn, còn loan đao của nàng nhanh như chớp giật đâm xuyên từ sau lưng hắn lại.
Cùng lúc đó, trước ngực hắn cũng bị luồng nội lực manh như sóng biển của bạch y công tử đánh tới.
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị luồng nội lực hùng hậu đó đánh nát và sau lưng là cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.
Dưới ánh dương rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời huy hoàng trên cao, rồi từ từ nhắm đôi mắt đỏ quạch lại. Tây Môn Lâu cuối cùng cũng phải kết thúc sinh mệnh tội nghiệt của mình.
Hai bên giao chiến, chủ soái chết trận, mọi thế giáp công đột nhiên tan vỡ.
Trên tường thành, ánh mắt Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy bỗng vô tình chạm nhau, một người ánh mắt thâm sâu bình thản, mỗi người ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Nàng trong lòng không khỏi thầm nghĩ người đàn ông này nếu đã không yêu nàng, sao còn quan tâm tới nàng như vậy chứ? Hai lần, đều trong lúc nguy nan mà không hề do dự đứng ra trợ giúp nàng. Tình ý đó thật khiến nàng cực kỳ vui sướng.
Minh Xuân Thủy nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt Sắt Sắt thoáng ngẩn người, đôi mắt đen khẽ nhướng lên, cặp môi mỏng liền nở một nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.
Rồi họ khẽ tung người bay xuống dưới tòa thành hướng về phía thuyền mình đáp xuống. Trong trái tim họ dường như khoảnh khắc nhìn nhau vừa rồi chỉ như một giấc mộng mà thôi.
Sắt Sắt vừa đặt chân lên thuyền, liền nghe thấy tiếng tù và vang lên khắp trời, trong lòng thoáng đột ngột kinh hãi. Chiến sự đã kết thúc, sao còn tiếng tù và cơ chứ. Nàng phóng tầm mắt, chỉ thấy trên đường bờ biển phía xa, có vô số những đốm đen xuất hiện dày đặc, nhiều không sao đếm xuể.
Những đốm đen đó lao đến rất nhanh, trong khoảnh khắc đã tới trước mặt Sắt Sắt. Vẫn là những chiến thuyền, nhưng lại đang bao vây đội thuyền hải tặc của Sắt Sắt và đội thuyền của Minh Xuân Thủy. Dày đến mức một giọt nước cũng không lọt qua.
Sắt Sắt đứng trên thuyền, bàng hoàng, nhìn về phái những chiếc thuyền vừa đột ngột xuất hiện. Đó là đội quân của ai? Nàng ngẩng đầu quan sát, chờ đến khi nhìn rõ người đứng đầu rồi, Sắt Sắt chỉ cảm thấy biển trời phút chốc đen sẫm lại. Cố nén sự kinh hãi trong lòng, Sắt Sắt lại ngước mắt nhìn thêm một lần nữa.
Nếu lần đầu Minh Xuân Thủy xuất hiện khiến nàng vui mừng thì lần này, sự xuất hiện của người đó khiến nàng lại vô cùng đau đớn. Vì đứng đầu trên soái thuyền có một bóng người thân quen với nàng hơn ai hết – cha nàng, Định An Hầu, Giang Nhạn.
Thực ra nàng không nên cảm thấy ngạc nhiên mới phải. Năm xưa, cha nàng khi thu phục đám hải tặc đã từng quyết chiến với mẹ nàng, rồi khiến mẹ nàng khâm phục ái mộ. Bây giờ, ông lại một lần nữa đích thân nghênh trận, mục đích vẫn là tới để thu phục hải tặc sao? Nàng chẳng qua mới chỉ làm kẻ cầm đầu hải tặc có một ngày, vậy mà đã bị cha nàng tới thu phục?
Trên chiếc thuyền, Giang Nhạn khẽ nheo mắt, nhìn bóng áo đỏ dát vàng phía trước.
Tấm chiến giáp đó đối với ông đã từng có một thời kỹ vô cùng quen thuộc. Trên mũ trụ có tạc hình phượng hoàng tung cánh, trên hai vai là hai đám mây lành.
Bộ chiến giáp lại một lần nữa xuất hiện, nhưng bóng hình mảnh mai đã từng khoác bộ chiến giáp này năm xưa đã không bao giờ còn xuất hiện trước mặt ông nữa. Giây phút này bao nhiêu hồi ức chân thực, đẹp đẽ và đau đớn nhất của ông bỗng như nước lũ tràn về.
Chuyện cũ cứ cuộn lên trong lòng, khiến ông không dừng được khẽ run lên.
Đứng cạnh Giang Nhạn là một nam tử mặc khôi giáp bạc, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt đen dưới mũ giáp lóe lên tia nhìn khôn ngoan tài giỏi. Đó chính là Thái tử Dạ Vô Trần.
Sắt Sắt không ngờ hắn lại đích thân lĩnh binh chinh chiến. Nói về đánh trận, hắn không thể thiện chiến bằng Dạ Vô Yên. Có lẽ chiến công của Dạ Vô Yên đã khiến hắn bị kích động, vì vậy mới quyết định lĩnh binh đi thảo phạt hải tặc thế này.
Sắt Sắt thoáng nheo mắt cười lạnh. Dạ Vô Trần vốn là kẻ tinh ranh. Lần này e rằng chỉ là ngư ông đắc lợi. Vừa thu phục được hải tặc, vừa giúp Y Mạch Quốc thu hồi lãnh thổ. Một mũi tên trúng hai đích, đúng là kế hoạch hay. Nhưng sao hắn lại biết ở đây có chiến sự?
Từ Nam Nguyệt tới Y Mạch Đảo ít nhất cũng phải mất mười mấy ngày hải trình, nếu không phải đã sớm dự liệu được trận chiến này, sao có thể tới nhanh và đúng lúc như vậy? Trong lòng Sắt Sắt thoáng nghi ngờ, Dạ Vô Trần xuất binh, quyết không phải việc ngẫu nhiên. Nhưng ai là người đã tiết lộ tin tức?
Sắt Sắt nhẹ chau mày, lúc tới đây, nàng ngồi trên Hắc Sa Hiệu, lẽ nào là Minh Xuân Thủy?
Sắt Sắt chỉ cảm thấy điều đó hoàn toàn không có cơ sở xảy ra. Vì trên giang hồ, Xuân Thủy Lầu xưa nay không hề sợ hay hợp tác với triều đình. Nhưng Sắt Sắt không có thời gian suy nghĩ nhiều về vấn đề này, vì thuyền của Dạ Vô Trần đã kéo tới bao vây thuyền của họ.
Chiến sự lại sắp xảy ra rồi!
“Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Minh Xuân Thủy, e rằng ngươi cũng không ngờ mình lại có ngày hôm nay phải không.” Dạ Vô Trần đứng trên chiến thuyền cao giọng nói, “Công cao hơn chủ, ngươi có hiểu không? Thu phục hải tặc các ngươi cũng làm, cai quản nạn hồng thủy các ngươi cũng nhúng tay, tiêu trừ ôn dịch các ngươi cũng chẳng bỏ qua. Việc của triều đình các ngươi đều nhúng tay vào, Xuân Thủy Lầu các ngươi vì thế từ lâu đã trở thành một thứ tâm bệnh của triều đình rồi. Lần này, ta phải diệt các ngươi tận gốc.”
Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh hoàng. Dạ Vô Trần muốn diệt trừ Xuân Thủy Lầu ư. Nói vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích mà còn trúng liền ba đích, đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn về phía chiếc thuyền trắng, chỉ thấy Minh Xuân Thủy vẫn ung dung ngồi trên giường, khóe môi nở nụ cười khinh bạc mà ngông cuồng. Dường như mấy vạn thủy quân trước mặt không thể làm kinh động tới nụ cười của chàng vậy.
Công tử áo tím trên chiếc thuyền bên cạnh khẽ mở miệng, thanh âm lạnh như băng: “Dạ Vô Trần, chúng ta chỉ làm những việc triều đình nên làm nhưng không làm thôi, đâu có tội tình gì. Ngươi đã muốn diệt trừ chúng ta, vậy hà tất phải lấy cớ đàng hoàng làm chi, hôm nay ta cũng muốn xem xem hai vạn thủy sư của ngươi liệu có nổi bản lĩnh để chu diệt chúng ta hay không?”
“Ngươi là ai?” Dạ Vô Trần cười lạnh hỏi.
“Táng Hoa công tử!” Công tử áo tim cười nhạt đáp.
“Táng Hoa công tử? Để ta xem hôm nay ngươi táng được ai?” Dạ Vô Trần lạnh lẽo nói.
“Vậy sao? Vậy thì ngươi hãy chống mắt lên mà xem.” Công tử áo lam bên cạnh cười đầy tà khí.
“Còn ngươi là ai nữa?” Dạ Vô Trần lại lạnh giọng cất lời hỏi.
“Trâm Hoa là ta.” Công tử áo lam chầm chậm đáp lời.
Táng Hoa công tử và Trâm Hoa công tử, Dạ Vô Trần không phải là chưa nghe tên hai người này, cũng biết họ được mọi người truyền tụng lợi hại tới mức nào. Nhưng hôm nay có hai vạn tinh binh bao vây, uy danh của Táng Hoa và Trâm Hoa đối với hắn mà nói cũng chỉ như mây khói. Thật không đáng nhắc tới! Thật không đáng bận tâm!
Hắn nhìn hai công tử mang mặt nạ ngũ sắc trước mặt, nhướng mày lạnh giọng nói: “Định An Hầu, ông hãy đi hàng phục nữ tử của công đi. Đã không yên phận làm Thứ phi ở Vương phủ, lại còn dám tới đây làm thủ lĩnh hải tặc?!”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, cánh tay cầm ly rượu thoáng khựng lại, rồi lo lắng nhìn về phía Sắt Sắt. Để nàng và Phụ thân quyết chiến, tên Dạ Vô Trần này thật tàn nhẫn biết bao!
Định An Hầu Giang Nhạn thần sắc cứng đờ, đứng im tại đó, không nói được câu gì.
“Định An Hầu, còn không mau xuất chiến?! Lần này đích thân Hoàng thượng ra lệnh, lẽ nào ông muốn kháng chỉ sao?” Thái tử lạnh lùng nói.
Định An Hầu Giang Nhạn khẽ trầm trọng đáp: “Vâng!” Rất nhanh sau đó ông tung người nhảy khỏi chiến thuyền, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ hướng về phía chiến thuyền của Sắt Sắt.
Từ khi biết Mẫu thân vì Gia gia mà luyện thứ nội công tổn thọ, trong lòng Sắt Sắt thực có vài phần căm hận ông. Nhưng không ngờ lúc gặp lại này lại là lúc cha con phải đối trận.
Nàng nhìn chiếc thuyền chở Phụ thân đang mỗi lúc một chèo lại gần, liền tung người nhảy sang đó.
Gió thổi ào ào, mái tóc đen đẹp của nàng nhẹ tung bay, bóng dáng nàng bay trên mặt biển thật vô cùng tiêu sái. Dạ Vô Trần đứng trên soái thuyền không kìm được cũng phải động lòng, hắn nghe đồn thiên kim Định An Hầu có biết võ công, nhưng thế này thì quả thực có phần vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Ấn tượng của hắn về Giang Sắt Sắt chỉ dừng lại ở vẻ son phấn lòe loẹt trong buổi yến tiệc vương tôn. Không ngờ hôm nay nàng lắc người biến thành Nữ vương hải tặc. Nhìn thân hình nàng đang lướt trên mặt biển lúc này, dù võ công thế nào thì khinh công đó cũng đủ khiến hắn phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Sắt Sắt đứng trên mũi thuyền của cha đôi mắt trong trẻo nhìn vào Phụ thân Giang Nhạn, nàng cười nhạt nói: “Gia gia, có thể quyết chiến với người chính là ước nguyện bấy lâu nay của hài nhi. Con rất muốn biết năm xưa phong thái của Gia gia thế nào mà mê hoặc được Mẫu thân.”
Giang Nhạn trong lòng thoáng thất kinh, ông ta nở nụ cười cay đắng nói: “Rốt cuộc bà ấy vẫn cứ giấu ta dạy võ công cho con.”
“Gia gia, cho dù không có võ công con cũng sẽ không trở thành người mà cha mong muốn đâu. Con không thể cam tâm làm một quân cờ trên bước đường hoạn lộ của cha, rồi sống hết cuộc đời trong chốn tham cung biệt viện được.” Sắt Sắt nói, trong lòng đồng thời ngập tràn cảm giác bi thương.
“Ta biết con hận ta, nhưng con có biết Gia gia cũng có những lúc lực bất tòng tâm không? Theo ta về nhà đi, Gia gia sẽ xin Hoàng thượng khai ân, có thể ngài sẽ giữ mạng cho con!” Giang Nhạn đau đớn cất lời nói.
“Gia gia, người đừng nói nữa, chúng ta bắt đầu thôi, hài nhi thực lòng xin lỗi.” Sắt Sắt nhẹ nhàng đáp. Dạ Vô Trần đổ lên đầu nàng tội gì, nàng không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là tội câu kết với Xuân Thủy Lầu, mưu đồ công chiếm Y Mạch Đảo. Tội danh như thế liệu còn có cơ hội sống sót? Cho dù có, nàng cũng không thể bỏ mặc đám hải tặc trên Thủy Long Đảo được.
Hai người một người đứng cuối thuyền, một người đứng đầu thuyền, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Lúc này là chính Ngọ, mặt biển tĩnh lặng như một tấm gương. Đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt cực kỳ thâm u, ngay tới người làm cha như Giang Nhạn cũng không thể nào nhìn thấy suy nghĩ trong nội tâm nàng. Sắt Sắt cầm đao trên tay, từng người vọt lên, tấn công về phía Giang Nhạn. Giang Nhạn biết Sắt Sắt đã được chân truyền của mẹ, nên không dám coi thường, liền lập tức rút kiếm, nghênh chiến đòn đánh lợi hại của Sắt Sắt.
Gió thổi, thuyền dập dềnh, nước chảy. Kiếm chiêu của Giang Nhạn như nước chảy mây bay, mang theo kiếm khí hùng hậu nhắm thẳng vào Sắt Sắt mà lao tới.
Sắt Sắt cầm Tân Nguyệt loan đao trên tay, uyển chuyển thi triển “Liệt Vân đao pháp” của Mẫu thân truyền lại. Bóng kiếm ánh đao ẩn hiện trong không trung, kèm theo đó là tầng tầng lớp lớp kiếm khí lạnh lẽo đến vô cùng.
Dưới ánh mặt trời, tấm áo giáp đỏ dát vàng vô cùng diễm lệ.
Những người đang theo dõi trận đấu đều bất giác đắm chìm vào từng chiêu thức, đột nhiên quên hết mọi sự sống chết khắc nghiệt trên chiến trường. Hai người đấu đến mấy chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Sắt Sắt chau mày, Gia gia quả không hổ danh là tướng quân chinh chiến bao năm, đừng nói nàng không thể bì lại nội lực hùng hậu của ông, mà đến sự nhanh nhẹn được rèn luyện trên chiến trường nàng cũng không thể nào bì kịp. Cứ đánh lâu thế này, e rằng nàng sẽ sớm thất bại mất.
Đôi mắt trong veo khẽ liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người đang ngây thần đứng xem trận chiến. Dạ Vô Trần cũng bị thu hút mà chưa có ý ra lệnh bắt đầu cuộc hiến. Nàng phải làm thế nào để cứu đám hải tặc này thoát hiểm đây? Chỉ có một biện pháp duy nhất đó là bắt sống được Dạ Vô Trần mà thôi.
Sắt Sắt ngầm vận nội công khiến chiếc thuyền nhỏ dần tiến lại gần soái thuyền của Dạ Vô Trần. Khi thấy cự li vừa đủ, nàng liền lợi dụng ưu thế của Liệt Vân đao pháp liên tiếp tấn công vài chiêu, ép cha nàng phải lui bước, để tung người nhảy lên soái thuyền.
Nhưng Giang Nhạn là người đã từng trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ, dường như đã sớm nhận ra ý đồ của Sắt Sắt, liền không hề có ý định né tránh đòn tấn công của nàng. Thấy Tân Nguyệt loan đao sắp đâm vào ngực cha, Sắt Sắt không thu được thế đao, đành nghiêng người sang phải. Còn kiếm của cha nàng vừa khéo đâm ngay vào sườn phải của nàng.
Sắt Sắt gục xuống mạn thuyền, suýt chút nữa thì trượt xuống biển. Ở sườn phải, lúc này từng cơn đau dồn lên kịch liệt.
“A? Sắt Sắt!” Giang Nhạn thất kinh, cúi xuống đỡ lấy Sắt Sắt.
“Gia gia, cha có biết vì sao Mẫu thân mất sớm không, là vì bà đã luyện một loại nội công khiến bà bị tổn thọ. Cha có biết vì sao bà lại luyện thứ nội công đó không, chỉ vì muốn trợ giúp cha chinh chiến. Gia gia, có phải cha rất yêu Mẫu thân? Đêm đó, con nhìn thấy cha nằm đau đớn khóc ở bên linh đường. Nhưng vì sao yêu Mẫu thân mà còn ở bên Đại phu nhân, khi Mẫu thân bị bệnh lại bỏ mặc bà cô đơn lạnh lẽo?” Sắt Sắt được cha đỡ dậy, cố nhịn cơn đau ở mạng sườn, đau đớn hỏi ông.
Giang Nhạn hoàn toàn kinh ngạc, dường như những điều Sắt Sắt vừa nói ông hoàn toàn không biết, ánh mắt ông phút chốc ngập tràn sự đau đớn trầm uất.
“Con nói… mẹ con luyện loại nội công làm tổn thọ ư?” Vào khoảnh khắc nghe được chuyện ấy ông dường như đã già đi vài tuổi.
Lúc đó, ông mới biết, công danh lợi lộc chỉ là ảo ảnh, chỉ có tình cảm chân thành ấm áp mới là thứ đáng trân trọng nhất trên đời mà thôi.
Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn!
“Gia gia, cha vẫn muốn giao nộp con cho triều đình Nam Nguyệt sao?” Sắt Sắt đau đớn khẽ hỏi.
Giang Nhạn nghe vậy nhẹ lắc đầu. Vào lúc đó, một bóng trắng vụt qua nhanh như chớp giật cúi người đã ôm Sắt Sắt từ vòng tay Giang Nhạn lại.
“Định An Hầu, ông có thể về báo cáo được rồi.” Minh Xuân Thủy lạnh nhạt nói, thanh âm trầm thấp không thể nghe ra biểu hiện tình cảm gì. Nhưng bỗng nhiên chàng khiến người nghe cảm thấy chàng đang cố kìm nén sự tức giận trong lòng.
Chàng ôm lấy Sắt Sắt, nhảy về chiếc thuyền trắng như sải bước trong vườn, rồi khẽ đặt Sắt Sắt lên chiếc giường trong khoang thuyền. Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, trong khoang thuyền có tối hơn, nhưng rất mát mẻ.
“Minh Xuân Thủy, huynh làm gì vậy? Ta phải ra ngoài, phải cứu các huynh đệ của ta!” Sắt Sắt cố nhịn đau, thấp giọng nói.
“Nàng thế này rồi còn cứu họ làm sao?” Minh Xuân Thủy chau mày nói, thanh âm của hắn trong trẻo êm tai, “Yên tâm, họ không sao đâu. Có hai vạn binh tướng nữa tới, Minh Xuân Thủy ta cũng chẳng coi ra gì. Nàng cứ ngoan ngoãn nằm đây nhé.” Nói rồi, chàng giơ ngón tay ra điểm vào các huyệt xung quanh vết thương của Sắt Sắt.
Lúc này, bên ngoài tiếng tù và đã nổi lên liên hồi, Dạ Vô Trần cuối cùng cũng đã phát động tiến công, tiếng chém giết liền vang lên không ngớt.
Sắt Sắt chau mày, cố gắng ngồi dậy, liền bị Minh Xuân Thủy đè lại xuống giường.
Rồi chàng quay sang dặn dò thị nữ bên cạnh: “Đi, nói với Trâm Hoa và Táng Hoa mau kết thúc chiến sự đi.”
“Như thế nàng không phải lo gì rồi chứ!” Minh Xuân Thủy chầm chậm cúi mình, mái tóc đen buông xuống như dải ngân hà chảy xuống bờ vai.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân