Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 11: Vén mây mà thấy mặt trời
Khinh công của Sắt Sắt cực tốt, nên nàng đi thẳng từ Vân Túy Viện về Đào Yêu Viện mà không bị ai phát hiện. Thay bộ quần áo nam trang ra, nàng nằm xuống giường, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Nhưng muốn ngủ mà lại không tài nào chợp mắt được.
Gió nhẹ thổi tới, màn trướng tung bay, trong phòng là một bầu không khí yên tĩnh và nặng nề.
Bỗng Thanh Mai vội vàng từ ngoài chạy vào, tới trước mặt Sắt Sắt, khẽ nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, Vân Túy Viện xảy ra chuyện rồi!”
Sắt Sắt cau mày, hỏi lạnh: “Chuyện gì? Chuyện đó đáng để ngươi phải ngạc nhiên hoảng hốt đến thế ư?”
Thanh Mai vẫn còn đang thở hổn hển đáp: “Em nghe nói, vừa rồi Nhu phu nhân cùng mấy thị thiếp của Vương gia tới Vân Túy Viện bái kiến Vương phi, kết quả, tiểu thư đoán xem, bọn họ nhìn thấy điều gì?”
Sắt Sắt biết rõ mọi chuyện nhưng giả vờ như không, hỏi mà mặt không biến sắc: “Nhìn thấy cái gì?”
“Thấy vị ở Vân Túy Viện đó quần áo tả tơi nằm trên mặt đất, mấy thị nữ cũng đều hôn mê bất tỉnh. Nghe nói trong phòng không mất chút vàng bạc châu báu nào, xem ra tám phần là gặp phải đạo tặc hái hoa. Không ngờ đường đường là Tuyền Vương Phủ mà đạo tặc hái hoa vẫn vào được, đúng là khiến người khác không sao tin được! Tiểu thư nói xem tên đạo tặc đó sao lại to gan đến thế, Vương phi của Tuyền Vương mà cũng dám động vào, em khâm phục hắn đến chết mất!” Thanh Mai nói với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Ồ?” Sắt Sắt nhướng mày một cách tẻ nhạt, Y Doanh Hương thật đúng là gặp vận đen, sao lại để cho Nhu phu nhân và mấy thị thiếp nhìn thấy hết vậy chứ. Thế này mà việc không ầm ĩ lên mới là lạ.
“Tiểu thư, cô có vui không? Y Doanh Hương đêm qua hại cô rơi xuống nước, mới đây thôi mà đã gặp báo ứng ngay rồi.” Thanh Mai quả thực không có chút hảo cảm nào với Y Doanh Hương, bởi lẽ chính cô gái dị tộc đó đã đoạt mất vị trí Vương phi của tiểu thư nhà nàng.
“Thanh Mai, ngậm miệng lại, không được nói bậy!” Tử Mê đứng bên cạnh đưa lời nhắc nhở.
“Dạ Vô Yên có động tĩnh gì không?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.
“Em nghe nói Vương gia vừa nghe thấy tin đó, liền vội vàng tới xem. Thấy Vương phi yêu quý xảy ra chuyện, đương nhiên Vương gia nổi trận lôi đình rồi, hơn nữa, em còn nghe nói, Hách Liên Ngạo Thiên của Bắc Lỗ Quốc cũng tới đó.” Thanh Mai tiếp tục nói liên hồi.
Phong Noãn? Sắt Sắt có phần kinh ngạc, hắn sao lại tới nhanh như vậy. Nàng không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến thế, nếu Dạ Vô Yên là người đầu tiên phát hiện ra Y Doanh Hương xảy ra chuyện, có lẽ đã không thành ra thế này.
Sự đời đúng là khó liệu trước!
“Đến nhanh thật đó, lẽ nào việc này đã truyền ra ngoài rồi sao?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
“Hách Liên Hoàng tử đó đêm qua vốn dĩ không hề rời đi, anh ta ở trong vương phủ, nghe nói xảy ra chuyện đương nhiên là phải tới rồi!” Thanh Mai nhanh chóng đáp.
Hóa ra là thế!
“Tiểu thư, có cần đi xem trò vui không, trong hậu viện những người ở các phòng khác đều tới đó cả rồi, chúng ta có phải cũng nên quan tâm đến Y Vương phi một chút không?” Thanh Mai nói với giọng đầy háo hức như muốn lập tức được đi xem trò vui.
Sắt Sắt lại không vui thế, nàng cười lạnh đáp: “Thanh Mai, nếu ngươi vẫn muốn giữ cái đầu trên cổ thì ngoan ngoãn ở đây đi. Đừng đi đâu hết!”
Thanh Mai rụt cổ, cười nói: “Tiểu thư, có nghiêm trọng thế không?”
Tử Mê nghiêm mặt, “Muội nghĩ sao hả, muội cho rằng Tuyền Vương thích việc này bị đồn đại ra ngoài lắm sao?”
Thanh Mai nghe vậy sợ đến mức trở nên lắp bắp, đây đúng là chuyện chẳng hay ho gì, không nên biết vẫn hơn. Thanh Mai liền cười nói: “Em chẳng biết là được chứ gì?”
Có điều, Thanh Mai vẫn chưa hết chuyện.
Được một lúc, Thanh Mai lại ra bộ thần bí đi vào, nói: “Tiểu thư, cô có biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào không?”
Sắt Sắt đang ngồi trên ghế uống trà, chẳng buồn để ý tới cô ta. Tử Mê đang ngồi cạnh thêu hoa, cũng chẳng có vẻ gì là muốn tiếp chuyện cả.
Thanh Mai đi một vòng trong phòng, cuối cùng không kìm được mà phải nói ra: “Tiểu thư, tên đạo tặc hái hoa đó hóa ra lại là Hách Liên Ngạo Thiên!”
Sắt Sắt vốn đang uống trà, nghe thế liền bị sặc nước.
Đạo tặc hái hoa là Phong Noãn?!
“Nghe nói Hách Liên Ngạo Thiên trước nay vẫn thầm yêu công chúa Y Doanh Hương, vì thế đêm qua mới không kiềm chế được tình cảm. Ôi chao, em biết mà, tên đạo tặc nào mà lại to gan thế, dám đến tận Tuyền Vương Phủ mà giở trò, hóa ra lại là hắn. Xem ra cũng chỉ có hắn mới có cái gan đó thôi.” Thanh Mai lắc đầu đưa lời bình phẩm.
Sắt Sắt nắm chặt chén trà, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng hỗn loạn. Nếu tên đạo tặc hái hoa đó không phải chính là nàng, thì chắc nàng đã tin đó là sự thật. Nhưng rõ ràng không phải Phong Noãn, vì sao hắn phải nhận mình làm ra chuyện này? Đây có phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Lẽ nào, trước nay Phong Noãn vẫn thầm yêu Y Doanh Hương thật?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Sắt Sắt, một số chuyện cũng đột nhiên trở nên rõ ràng.
Sắt Sắt nhớ lại lúc ở trên núi Hương Diểu, Phong Noãn bất ngờ làm nhục mình. Trong Yên Chi Lầu, Phong Noãn cố ý uống rượu mua vui. Lẽ nào, những chuyện này đều là vì Phong Noãn yêu Y Doanh Hương?! Nàng sớm đã biết hắn đau khổ vì tình, nhưng không ngờ người con gái đó lại là Y Doanh Hương!
Nếu Phong Noãn quả thực yêu Y Doanh Hương, nếu Y Doanh Hương và Dạ Vô Yên thực sự chỉ là phu thê trên danh nghĩa, vậy đêm qua, nàng làm như vậy, không chỉ đã làm tổn thương đến Y Doanh Hương, mà còn hủy hoại cả tình cảm giữa nàng ta và Phong Noãn. Tuy nàng hận Y Doanh Hương, nhưng Phong Noãn đã đi theo nàng suốt một năm trời, nàng không thể làm tổn thương đến hắn được. Bây giờ, Phong Noãn lại nhận việc đêm qua là do hắn làm, không biết Dạ Vô Yên sẽ xử lý chuyện này ra sao? Nàng tạo nghiệp chướng, mong sao đừng để liên lụy đến Phong Noãn là được.
Sắt Sắt khẽ chau mày, bỏ chén trà trong tay xuống, nước trà khẽ sóng sánh, tạo nên những vòng gợn nhỏ.
“Tử Mê, Thanh Mai, mau theo ta ra ngoài!” Sắt Sắt đứng lên, nói.
Tử Mê chau mày lo lắng nhìn Sắt Sắt. Trong khi Thanh Mai nghe vậy, vô cùng hào hứng, vội vàng chạy ra theo. Chủ tớ ba người nhằm hướng Vân Túy Viện đi tới. Giàn hoa hồng trong Vân Túy Viện đang chen nhau đua nở. Trên mặt đất phủ đầy một lớp cánh hoa, giống như phủ một tấm thảm màu đỏ vô cùng rực rỡ.
“Tiểu thư, chúng em có cần vào không?” Thanh Mai hỏi.
“Chờ một lát xem sao đã.” Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê và Thanh Mai, đi về phía hồ bên kia. Lúc này trong Vân Túy Viện rất yên tĩnh, rõ ràng mọi việc vẫn chưa đến mức không thể xử lý được. Nếu như Dạ Vô Yên và Phong Noãn đánh nhau thật, lúc đó nàng vào cũng chưa muộn.
Nàng đứng bên bờ hồ, lặng ngắm những bông sen trắng tinh khiết như ngọc, ngắm đàn cá tung tăng bơi lội và từng làn sóng gợn lăn tăn lấp lánh. Chờ một lát, không thấy trong Vân Túy Viện có động tĩnh gì, Sắt Sắt mới khẽ thở nhẹ ra một hơi, có thể sự việc đã được giải quyết xong rồi. Đang định bỏ đi, nàng liền thấy tên thị vệ đứng gác cửa chạy về phía họ.
“Giang Thứ phi, xin dừng bước, Vương gia mời người vào trong.” Tên thị vệ đó trầm giọng nói.
Sắt Sắt bỗng khựng lại, không ngờ Dạ Vô Yên đã phát hiện ra việc nàng tới đây, còn cho mời nàng vào nữa. Nghe nói, vừa rồi đám thị thiếp đều bị hắn mắng đuổi đi hết, vì sao chỉ mình nàng được vào?
Sắt Sắt nghi hoặc, lẽ nào có những chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết sao? Đôi mắt trong trẻo của nàng khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên. Nàng dặn Thanh Mai và Tử Mê đứng chờ ở cửa, rồi nhẹ nhàng bước vào Vân Túy Viện.
Trong căn phòng rộng lớn, bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
Những cánh hoa đêm qua Sắt Sắt trải trên nền nhà vẫn nằm đó, sắc đỏ rực rỡ mà thê lương. Những thị nữ hôn mê nằm trên đất đã không còn ở đó, có lẽ đã được cứu cho tỉnh lại rồi. Trong phòng chỉ có ba người: Dạ Vô Yên, Phong Noãn và Y Doanh Hương.
Lúc này không khí trong phòng vô cùng lạnh giá, tiêu điều đến mức khiến người ta phải hoài nghi không biết trong phòng có tồn tại sự sống?
Dạ Vô Yên ngồi uể oải trên chiếc giường đệm cạnh cửa sổ, không nói một lời, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Phong Noãn vốn đang khoanh tay đứng im bên cạnh chiếc kỷ án, xuất thần nhìn bông hoa thân nhỏ trên án, vừa thấy Sắt Sắt tiến vào, đôi mắt đen vốn yên tĩnh như hồ nước sâu bỗng gợn lên một tia rung động. Hắn nhướng mày bất mãn, ánh mắt nhìn sang phía Dạ Vô Yên, lạnh lùng nói: “Tuyền Vương, chuyện này người ngoài biết càng ít càng tốt, vì sao Tuyền Vương còn cho Giang Thứ phi vào đây?” Hiển nhiên, Phong Noãn không biết Dạ Vô Yên phái thị vệ đi mời Sắt Sắt.
“Ngươi cũng biết đó là Thứ phi của ta mà, nàng không phải là người ngoài, biết cũng chẳng sao. Hơn nữa, nếu Hách Liên Hoàng tử đã dám làm ra chuyện thế này, còn sợ người khác biết ư?” Dạ Vô Yên nói, trên miệng nở nụ cười như có như không. Ánh mắt hắn khẽ quét qua tà áo trắng bay bổng của Sắt Sắt, sự bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện chút xao động.
“Thiếp xin tham kiến Vương gia và Vương phi, tham kiến Hách Liên Hoàng tử.” Sắt Sắt ngước mắt, nụ cười nhạt khẽ nở trên môi, “Nghe nói Vương phi ngọc thể bất an, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Dạ Vô Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như ngọc của Sắt Sắt, khi nhìn thấy nụ cười khiến người khác say đắm như có lại như không trên khuôn mặt nàng, hắn bỗng cảm thấy tức ngực, dường như có thứ gì đó đang quấn chặt lấy trái tim hắn.
Y Doanh Hương nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đệm phủ lông điêu, khoác trên mình một bộ váy xanh nhạt rất chỉnh tề, chỉ có điều mái tóc đen nhánh vẫn để rối, rõ ràng không có lòng dạ nào mà chải chuốt, trang điểm. Khuôn mặt nhỏ đầm đìa ngấn lệ, nhìn thật đáng thương vô cùng. Xem ra đêm qua nàng ta bị tên đạo tặc hái hoa là Sắt Sắt dọa cho rất thảm hại.
“Tuyền Vương, ta thấy việc này chúng ta để sau bàn được không?” Phong Noãn hắng giọng, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Sắt Sắt, ngưng giọng nói.
Dạ Vô Yên cười nhạt, ánh mắt hắn lại vô cùng lạnh lẽo: “Việc này để bàn sau? Hách Liên Hoàng tử nói dễ nghe nhỉ, Hương Hương là Vương phi của ta, đêm qua vô duyên vô cớ bị ngươi làm nhục. Cho dù Hương Hương là thần dân Bắc Lỗ Quốc các người đi nữa, nhưng xuất giá tòng phu, Hương Hương bây giờ đã là người Nam Nguyệt chúng ta rồi, ngươi làm như vậy là làm nhục đến thể diện người Nam Nguyệt chúng ta. Chuyện lớn thế này, còn chờ sau này mới bàn sao? Theo ý Bản vương, chi bằng bây giờ ta đi mời Hoàng Thượng tới phán xử thôi!”
“Tuyền Vương, ngươi nhất định phải cho to chuyện đúng không? Bản Hoàng tử đã nói rồi, đêm qua ta chẳng làm gì cả. Chỉ đùa với Hương Hương một chút thôi.” Phong Noãn tức giận nói.
“Chẳng làm gì cả? Hách Liên Hoàng tử, cái gì không hợp với lễ giáo thì không nên nhìn, câu này chắc ngươi hiểu chứ? Cái gì không hợp với lễ giáo thì không nên làm, cái này ngươi chắc càng hiểu hơn? Nhìn cũng nhìn rồi, làm cũng làm rồi, ngươi còn bao biện sao?” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói.
Phong Noãn nghe vậy lập tức cứng họng, thân thể cao lớn của hắn đứng im bất động. Nhưng nắm tay đã siết lại, đương nhiên là tức giận lắm rồi.
“Được, bây giờ ngươi nói xem, ngươi muốn bản Hoàng Tử phải làm thế nào?” Phong Noãn lạnh giọng hỏi.
Dạ Vô Yên khom lưng, lấy ngón tay kẹp những cánh hoa hồng rơi dưới đất, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta chỉ thấy tò mò, công phu phát ám khí của Hách Liên Hoàng tử cũng quá được đấy chứ. Nếu có thể dùng cánh hoa làm ám khí, công phu này, e rằng so với Tiêm Tiêm công tử nổi danh khắp kinh thành chẳng kém là bao!”
Hai ngón tay hắn kẹp cánh hoa, đưa lên trước mặt, khẽ nheo mắt. Cánh hoa đỏ thắm, ánh lên trong đôi mắt đen láy của hắn, mê hoặc vô ngần.
Phong Noãn nghe vậy, thần sắc đột nhiên căng cứng. Không ai rõ về công phu phát ám khí của Tiêm Tiêu công tử hơn hắn, sáng nay lúc tới đây, vừa nhìn hắn đã nhận ra ngay, đạo tặc hái hoa đêm qua chính là Tiêm Tiêm công tử, Giang Sắt Sắt.
Hắn đứng bất động ở đó, thần sắc trên mặt không gợn chút kinh ngạc nào, có điều trong đôi mắt đen vụt lên một tia kinh ngạc. Lẽ nào Tuyền Vương đã nhìn ra mọi chuyện, biết rằng đạo tặc hái hoa đêm qua không phải là hắn?
“Tiêm Tiêm công tử? Bản Hoàng tử chưa từng nghe nói tới!” Phong Noãn lạnh lùng đáp.
“Chưa từng nghe tới? Vậy Thứ phi của ta đã từng nghe nói tới người này rồi chứ?” Dạ Vô Yên bỗng quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm nhìn thẳng vào Sắt Sắt.
Sắt Sắt cười nhạt, chậm rãi đáp: “Thiếp quả thực có nghe kể, nghe nói công phu phát ám khí của người đó rất cao siêu.”
Xem ra, quả thực Dạ Vô Yên không tin kẻ làm chuyện đêm qua là Phong Noãn, hơn nữa, hắn còn đang nghi ngờ Tiêm Tiêm công tử. Dạ Vô Yên quả đúng là nhãn lực hơn người, có điều nếu đã như vậy, vì sao hắn còn làm khó Phong Noãn? Hắn rốt cuộc là có ý gì đây?
“Ám khí thiên thiên. Đó là câu thơ mà dân hàng phố dành tặng cho hắn ta. Có thể thấy công phu phát ám khí của hắn cao siêu đến thế nào. Bản vương cũng đã từng có cơ may được giao thủ với hắn.” Dạ Vô Yên cười nhạt nói tiếp.
Phong Noãn cười lạnh nói: “Tuyền Vương, đừng kéo câu chuyện đi qúa xa. Bản Hoàng tử chỉ hỏi ngươi, việc này rốt cuộc ngươi định xử thế nào?”
“Yên ca ca, Hương Hương có thể nói vài lời không?” Y Doanh Hương cắn môi, từ trên giường bước lại.
“Hương Hương, muội nói đi! Muội biết đấy, Bản vương xưa nay chưa từng cự tuyệt yêu cầu nào của muội.” Khi ánh mắt Dạ Vô Yên nhìn về phía Y Doanh Hương, trong đáy mắt ánh lên tia chiều chuộng.
“Yên ca ca đừng làm khó Ngạo Thiên ca ca nữa. Hương Hương cầu xin Yên ca ca giữ lời hứa khi xưa. Huynh đã từng nói, chỉ cần muội tìm thấy tình yêu đích thực của mình, khi đó sẽ trả tự do cho muội. Năm xưa khi ở Bắc Lỗ Quốc, Hương Hương đã luôn ngưỡng mộ Ngạo Thiên ca ca. Tiếc là lúc đó muội chỉ là con gái của một Tộc trưởng, chưa được phong làm Công chúa, không có duyên được quen biết Ngạo Thiên ca ca. Khi muội được phong làm Công chúa đã có duyên được gặp gỡ. Lúc ấy trái tim muội đã đắm đuối. Sau đó, Ngạo Thiên ca ca phải tới Nam Nguyệt làm con tin, từ đó về sau cách biệt hai nơi, nỗi tương tư đó ngày đêm giày vò muội. Lần này Hương Hương tình nguyện theo Yên ca ca về Nam Nguyệt cũng là vì muốn đi tìm Ngạo Thiên ca ca. Bây giờ, ông trời thương xót, để muội và Ngạo Thiên ca ca được trùng phùng. Hơn nữa, trong lòng Ngạo Thiên ca ca cũng có Hương Hương. Hương Hương hy vọng Yên ca ca có thể cho bọn muội được toại nguyện!” Con gái Bắc Lỗ Quốc thẳng thắn như vậy đó! Sau khi nghe nàng ta kể lể chân tình, Sắt Sắt không dừng được mà phải đưa lời cảm thán.
“Hương Hương!” Dạ Vô Yên lạnh lùng chau mày, “Muội cho rằng Hách Liên Hoàng tử thật sự quan tâm đến muội sao? Sao ta lại không nhận ra điều đó vậy?!”
“Ngạo Thiên ca ca, trong lòng huynh có Hương Hương, phải vậy không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chứa chan tình cảm, kèm đó là mấy phần ngưỡng mộ chờ trông, nhìn về phía Phong Noãn. Đôi gò má trắng như tuyết thoáng ửng hồng, thật khiến người ta nhìn mà say đắm.
Phong Noãn cúi đầu, nhìn hàng mi khẽ chớp của Y Doanh Hương, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi măt đen láy lấp lánh, trong lòng hắn bỗng có chút chần chừ.
Ba năm trước, nàng mới chỉ là cô bé con mười ba tuổi nhưng cơ thể nàng đã uyển chuyển dịu dàng, xinh đẹp khuynh thành, hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ lấy nàng làm vợ.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi. Sau gần ba năm li biệt, tuy lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng, thậm chí khi nghe tin nàng sắp lấy Tuyền Vương, hắn cũng đã rất đau khổ, đến mức muốn mượn rượu giải sầu, nhưng hắn biết rất rõ, thứ tình cảm ngày xưa đã không còn như trước nữa.
Lần đó khi tự chuốc say mình trong Yên Chi Lầu, không phải hắn khổ não vì tình mà là để nói lời cáo biệt với mối tình đã qua. Sau khi tỉnh lại, hắn không còn nhớ tới nàng nữa, trong lòng chỉ mong sao cho nàng được hạnh phúc, mong cho nàng trở thành phi tử mà Tuyền Vương sủng ái nhất.
Hắn không thể nào ngờ, giữa nàng và Dạ Vô Yên chỉ là một cuộc hôn nhân giả, tất cả sự sủng ái đó chẳng qua chỉ để cho người ngoài nhìn vào mà thôi. Nàng vẫn còn yêu hắn, ngưỡng mộ hắn.
Nhưng hắn không còn yêu nàng nữa, hoặc giả tình cảm khi xưa dành cho nàng vốn dĩ không phải là yêu, đó chỉ là sự say đắm vì vẻ đẹp và sự thuần khiết của nàng. Trái tim hắn không biết từ khi nào đã bị một bóng áo trắng phiêu bồng chiếm giữ.
“Hương Hương, trong lòng ta có muội, nhưng…” Phong Noãn do dự không biết nên nói thế nào.
Nhưng hắn chưa kịp nói hết, Y Doanh Hương đã nhảy vào lòng hắn, áp khuôn mặt nhỏ xinh dịu dàng vào ngực hắn, dùng ngữ điệu êm ái thì thầm nói: “Ngạo Thiên ca ca, muội biết huynh vẫn yêu muội, không ai có thể cướp huynh đi được nữa.” Ánh mắt nàng ta không biết hữu ý hay vô tình liếc sang Sắt Sắt đang lặng lẻ đứng bên cạnh.
Phong Noãn nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, dùng giọng điệu rõ ràng mà dịu dàng nói ra sự thật tàn khốc: “Hương Hương, trong lòng ta có muội, cũng rất quan tâm tới muội, nhưng đó không phải là thứ tình cảm như muội vẫn tưởng, chúng ta không thể nào ở bên nhau được đâu, muội hiểu không?”
“Ngạo Thiên ca ca, huynh đang nói gì thế?” Y Doanh Hương mở to hai mắt, dường như không còn nhận ra Phong Noãn nữa, dần lùi về phía sau, khi thân hình mình chạm phải chiếc trụ giường nàng ta mới dừng bước, đôi mắt nhòa lệ hét lên, “Trong lòng huynh rõ ràng có Hương Hương, trên núi Hương Diểu, vì huynh biết muội phải lấy Tuyền Vương nên mới làm nhục Giang tỷ tỷ. Huynh làm thế để cho muội xem, vì huynh đang ghen, có đúng không? Trong yến tiệc vương tôn, vì huynh sợ một Thứ phi như Giang tỷ tỷ tranh sủng với muội, nên mới phái người đi giết tỷ ấy, không phải sao? Thậm chí đêm qua, tên đạo tặc hái hoa làm nhục muội, rõ ràng không phải là huynh, nhưng huynh cũng nhận, là vì muốn bảo vệ muội, có phải vậy không? Huynh nói đi, Ngạo Thiên ca ca, rõ ràng huynh thích muội, vì sao bây giờ lại không dám thừa nhận chứ?”
Nàng ta nằm phủ phục xuống giường, nước mắt đầm đìa, nhưng những lời vừa rồi nàng ta nói đã làm không chỉ Sắt Sắt, mà cả Dạ Vô Yên, thậm chí Phong Noãn đều vô cùng kinh ngạc.
Nhất thời cả căn phòng lại bị bao trùm bởi một bầu không khí quái lạ.
Sắt Sắt yên lặng đứng đó, tất cả những hỗn loạn lâu nay rối bời trong lòng nàng giờ đây đều đã sáng tỏ. Trái tim nàng tuy không còn xáo xào nữa, nhưng lại có một cảm giác thất vọng phức tạp rất khó diễn tả thành lời.
Vì muốn tránh việc nàng tranh sủng với Y Doanh Hương mà hắn muốn giết nàng? Lúc đó hắn không biết nàng là Tiêm Tiêm công tử, giết một người vô tội như nàng mà hắn cũng hạ thủ được ư? Hắn nói không yêu Y Doanh Hương, không yêu sao lại giết người vì nàng ta chứ?
“Muội…” Phong Noãn định mở miệng, nhưng có những lời dù thế nào đi nữa cũng không thể nói ra một cách rõ ràng được. Những điều Y Doanh Hương nói đều là sự thực, chỉ có điều nguyên nhân không chỉ có vậy. Trên núi Hương Diểu, quả thực trong lòng hắn phiền muộn là vì nàng ta, nhưng không phải là cảm giác ghen tuông. Chuyện tên đạo tặc hái hoa hôm qua, hắn nhận là bởi một mặt quả thực muốn bảo vệ Doanh Hương, nhưng hơn nửa nguyên nhân lại là bởi hắn biết tên đạo tặc hái hoa đó là Sắt Sắt. Hắn không muốn Dạ Vô Yên điều tra ra Sắt Sắt.
“Sao có thể như vậy, Hách Liên Hoàng tử không thể làm những chuyện đó? Ta không tin.” Sắt Sắt nhếch môi cười nhạt, tuy trong lòng nàng đã tin đến bảy tám phần, nhưng tình hình trước mắt không phải là lúc tính sổ với hắn.
“Phải, Bản vương cũng không tin là Hách Liên Hoàng tử làm những chuyện đó. Tuy tên thổ phỉ trên núi Hương Diểu che mặt, nhưng đúng là Hách Liên Hoàng tử, không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu không, Hương Hương sẽ không tình nguyện làm con tin để Bản vương thả người đi.” Dạ Vô Yên như cười như không nói, thanh âm uể oải của hắn giống như một con báo đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ai cũng có thể nhận ra hắn đang tức giận, bởi khắp người hắn trong chớp mắt như bị bao trùm một luồng khí giá lạnh.
Hắn không quên, hôm đó, chiếc yếm thêu hoa sen của Thứ phi hắn đã lộ trước mặt bàn dân thiên hạ thế nào. Hắn càng không thể quên, trên chiếc cổ trắng trẻo của nàng là những vết hôn tàn bạo. Hóa ra, những thứ này đều là do Hách Liên Ngạo Thiên làm. Nghĩ tới đôi môi hắn đã từng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn và bộ ngực mềm mại của Sắt Sắt, trước ngực hắn lại bí bách đến vô cùng khó chịu.
“Đúng là ta, thế thì đã sao, Tuyền Vương, ngươi vốn không hề yêu Sắt Sắt, vì sao không trả tự do cho nàng?! Vương gia không dễ quên thế chứ, hôm đó trên núi Hương Diểu, ngươi đã rất vô tình với nàng, đao của ta đã kề vào cổ nàng rồi mà ngươi cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, mà chỉ nhớ tới việc sợ trễ giờ lên núi thắp hương.” Phong Noãn lạnh lùng nhắc lại chuyện đã qua, đôi mắt đen nhìn trực diện vào đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên.
Một bên ánh mắt lạnh lùng phát ra tứ bề, một bên, hàn ý trong ánh mắt tỏa ra bốn phía.
Trong phòng vốn ngưng kết chút không khí, chỉ trong nháy mắt, giờ như bị đóng băng.
Y Doanh Hương đã không còn khóc nữa, nàng ta ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn. Cuộc tranh luận vốn dĩ lấy nàng ta làm trọng điểm, sao bỗng nhiên lại đổi vai chính thế này.
Vai chính Giang Sắt Sắt lúc này trên mặt hiện lên một nụ cười rất nhạt như u lan chớm nở, như trăng non trong trẻo treo bên khóe miệng, đẹp tinh tế đến mức khiến người ta si mê mất cả hồn phách.
Sự khinh bạc của hắn đối với nàng, sự vô tình của hắn dành cho nàng, tất cả lần lượt bị lôi ra từ trong ký ức.
Vết thương vốn đã thành sẹo, giờ lại bị người ta vạch ra, có thể không đau được không? Đau, nhưng niềm đau đó lúc này chẳng qua chỉ như xát thêm nắm muối lên vết thương mà thôi. Bởi những chuyện đau đớn hơn thế này nàng cũng đã trải qua rồi!
Giang Sắt Sắt cười nhẹ, ngữ điệu dịu dàng nói: “Vương gia, mọi người cứ bình tĩnh bàn bạc nhé, thiếp xin cáo lui.” Lời nói của nàng tuy ôn tồn dịu ngọt, nhưng lại mang ý vị không thể hoài nghi. Có những chuyện, không phải nàng muốn trốn tránh, mà quả thực nàng không muốn để ý tới nữa.
Nàng chầm chậm quay người, định bỏ đi.
“Hách Liên Hoàng tử, xem ra ngươi chưa từng bị uy hiếp bao giờ rồi. Lẽ nào ngươi không biết, nếu muốn con tin của mình được an toàn, tốt nhất nên làm ra vẻ con tin đó chẳng có giá trị gì, không phải vậy sao?” Giọng nói của Dạ Vô Yên từ phía sau lưng nàng chầm chậm vang lên.
Sắt Sắt đột nhiên dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Có lẽ những gì Dạ Vô Yên nói là sự thực, có điều, chuyện đó đã không còn quan trọng với nàng nữa rồi.
Nàng cất bước tiếp tục đi về phía trước, Y Doanh Hương lúc này đã lau khô nước mắt, trên khuôn mặt nhợt nhạt là nụ cười rất khẽ. Nàng ta vội vã chạy tới bên Sắt Sắt: “Giang tỷ tỷ, tỷ đừng đi!”
Sắt Sắt dừng bước, quay đầu lại, ánh sáng mặt trời lúc này phủ lên khuôn mặt trắng trẻo của nàng một lớp màu đỏ nhạt đẹp đẽ, đôi mắt trong trẻo nhếch lên như vầng trăng non, nụ cười tươi tắn lan tỏa nhưng sao thật là xa cách.
“Vương phi, ta phải cáo lui thật rồi!” Ngữ khí của nàng rất lạnh.
“Giang tỷ tỷ, Hương Hương cầu xin tỷ tỷ hãy khuyên Ngạo Thiên ca ca, để Ngạo Thiên ca ca chấp nhận muội, được không?” Nàng ta không hề tuyệt vọng, kéo áo Sắt Sắt nài nỉ.
“Vương phi, trên đời này chỉ có một thứ không thể cưỡng cầu, đó chính là tình yêu.” Sắt Sắt trầm giọng nói, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Y Doanh Hương quả thực là cô bé si tình, vừa to gan vừa cố chấp, chỉ đáng tiếc, cách làm của nàng ta có chút tự tư.
Câu nói này không chỉ khiến thần sắc của Y Doanh Hương mà còn khiến ngay cả thần sắc của Dạ Vô Yên cũng hoàn toàn thay đổi, dường như hắn cũng bị câu nói này của nàng làm cho chấn động.
Chỉ có điều, nói là vậy, nhưng trên đời này có bao nhiêu người thực sự làm được như thế? Trong khi có rất nhiều người biết rõ không được mà vẫn cưỡng cầu.
“Hương Hương, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng rồi.” Phong Noãn thấp giọng than thở.
“Ngạo Thiên ca ca, vì sao huynh phải nói đỡ cho Giang tỷ tỷ, vì sao huynh muốn Vương gia bỏ Giang tỷ tỷ, lẽ nào… huynh yêu Giang tỷ tỷ ư?” Y Doanh Hương quay về phía Phong Noãn, ngượng ngùng hỏi.
Sắt Sắt ngây người, không ngờ Y Doanh Hương lại hỏi chuyện này, hôm nay, xem như nàng đã biết dũng khí của tiểu nha đầu này tới đâu.
“Phải! Ta thích nàng ấy!” Thần sắc Phong Noãn nghiêm trang, ánh mắt sâu thẳm ngưng thần nhìn vào Sắt Sắt, từng chữ từng câu nói ra rất rõ ràng, rành mạch.
Sắt Săt bị ánh mắt sáng rực của hắn chiếu tới, trong lòng thoáng ngập ngừng.
“Ngạo Thiên ca ca, tỷ ấy là Thứ phi của Yên ca ca, sao huynh có thể thích tỷ ấy được?!” Y Doanh Hương cảm thấy trái tim mình trong giây phút như vỡ tan ra, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
“Hách Liên Ngạo Thiên, lẽ nào ngươi vừa từ chối tình yêu của muội ấy xong thì phải thể hiện tình yêu với cô gái khác ngay lập tức sao? Dạ Vô Yên nghiêm mặt nói, thanh âm của hắn đã lạnh hơn cả băng tuyết.
Hắn ôm lấy tấm lưng thon của Y Doanh Hương, để mặc nàng ta gục trong lòng mình mà khóc, rồi khẽ vỗ lên đôi vai không ngừng run rẩy đó, dịu dàng nói: “Hương Hương, Yên ca ca đã nói rồi, nhất định sẽ chọn cho muội một người đàn ông giỏi giang nhất, thương yêu muội nhất, để muội xuất giá một cách kiêu hãnh nhất. Muội đừng bướng bỉnh nữa, được không?”
Hiếm khi thấy Dạ Vô Yên dịu dàng như vậy, nhưng không ngờ lại có sức hấp dẫn chí mạng đến thế. Sắt Sắt rất khó có thể hình dung giữa hắn của lúc này và hắn lúc đối xử tuyệt tình với nàng có liên quan đến nhau.
Sự dịu dàng của hắn chưa bao giờ lộ ra trước mặt nàng.
Chọn cho muội một người đàn ông giỏi giang nhất, thương yêu muội nhất. Câu này mà cũng được thốt ra từ miệng Dạ Vô Yên?
Sắt Sắt quay đầu, đưa ánh mắt hướng về giàn hoa hồng ở phía ngoài, từng chú ong nhỏ đang bay nhộp nhịp từ trong bụi ra càng tăng thêm chút nhộn nhạo trong trái tim vốn đang thất vọng của nàng.
“Ngạo Thiên ca ca, cho dù huynh có thích Giang tỷ tỷ đi nữa, thì hai người cũng chẳng thể đến với nhau được đâu. Giang tỷ tỷ đã là người của Yên ca ca rồi. Đêm qua, họ đã ở bên nhau.” Y Doanh Hương đột nhiên từ trong lòng Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa hét. Nàng ta đã hoàn toàn không còn khống chế được tình cảm của mình, lời nói đau đớn như xé lòng.
Khuôn mặt Sắt Sắt trong khoảnh khắc bỗng trở nên trắng bệch. Có những chuyện không thể giấu giếm được, nàng cũng chưa từng muốn giấu diếm, nói ra có lẽ sẽ tốt hơn chăng.
Nghe vậy sắc mặt Phong Noãn càng trở nên đại biến, sự lạnh nhạt của Dạ Vô Yên đối với Sắt Sắt, hắn biết rõ. Sắt Sắt là người thế nào, hắn càng rõ hơn ai hết. Nàng nhất định sẽ không để mất sự trinh tiết của mình vì cuộc hôn nhân không có tình yêu, nếu không trước khi cưới, sao nàng phải hao tâm tổn trí để hắn bắt cóc rồi hủy hoại danh tiết của nàng chứ?!
Y Doanh Hương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u ám của Phong Noãn, chầm chậm nói: “Ngạo Thiên ca ca, đêm qua sau khi Giang tỷ tỷ tắm xong, khi đưa quần áo cho tỷ ấy mặc, muội đã xông bằng “nhãn nhi mị”. Nếu Giang tỷ tỷ không làm chuyện đó với Vương gia, hôm nay sao còn có thể yên lành mà đứng ở đây được?”
Nhãn nhi mị? Phong Noãn không lạ gì mấy chữ này, đó là loại mị dược đặc biệt có xuất xứ từ Bắc Lỗ Quốc, dược tính cực mạnh.
Nàng ta dám dùng thứ đó lên người Sắt Sắt.
Thân người Phong Noãn phút chốc cứng đờ, chìm trong im lặng. Hắn chỉ cảm thấy như có thứ gì đó rất nặng đè lên trước ngực, nhất thời khiến hắn không thể nào thở được. Hắn yên lặng chăm chú nhìn Sắt Sắt, trong mắt trào lên một nỗi cảm thương không cất nổi thành lời.
Hắn có thể tưởng tượng được, lúc đó nàng đã đau khổ đến thế nào!
Hắn bước những bước dài tới trước mặt Sắt Sắt, hắn muốn đưa tay vuốt ve nụ cười trên khóe môi nàng, hắn biết lúc này nàng không hề muốn cười. Nàng cứ miễn cưỡng mỉm cười như thế, càng khiến trái tim hắn thêm thập phần đau đớn.
Nhưng, hắn không chạm được vào nàng.
Vì sau một tiếng ra lệnh của Dạ Vô Yên, hai thị vệ từ ngoài cửa xông vào, nhanh chóng đưa Sắt Sắt rời đi.
Gió nhẹ thổi tới, màn trướng tung bay, trong phòng là một bầu không khí yên tĩnh và nặng nề.
Bỗng Thanh Mai vội vàng từ ngoài chạy vào, tới trước mặt Sắt Sắt, khẽ nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, Vân Túy Viện xảy ra chuyện rồi!”
Sắt Sắt cau mày, hỏi lạnh: “Chuyện gì? Chuyện đó đáng để ngươi phải ngạc nhiên hoảng hốt đến thế ư?”
Thanh Mai vẫn còn đang thở hổn hển đáp: “Em nghe nói, vừa rồi Nhu phu nhân cùng mấy thị thiếp của Vương gia tới Vân Túy Viện bái kiến Vương phi, kết quả, tiểu thư đoán xem, bọn họ nhìn thấy điều gì?”
Sắt Sắt biết rõ mọi chuyện nhưng giả vờ như không, hỏi mà mặt không biến sắc: “Nhìn thấy cái gì?”
“Thấy vị ở Vân Túy Viện đó quần áo tả tơi nằm trên mặt đất, mấy thị nữ cũng đều hôn mê bất tỉnh. Nghe nói trong phòng không mất chút vàng bạc châu báu nào, xem ra tám phần là gặp phải đạo tặc hái hoa. Không ngờ đường đường là Tuyền Vương Phủ mà đạo tặc hái hoa vẫn vào được, đúng là khiến người khác không sao tin được! Tiểu thư nói xem tên đạo tặc đó sao lại to gan đến thế, Vương phi của Tuyền Vương mà cũng dám động vào, em khâm phục hắn đến chết mất!” Thanh Mai nói với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Ồ?” Sắt Sắt nhướng mày một cách tẻ nhạt, Y Doanh Hương thật đúng là gặp vận đen, sao lại để cho Nhu phu nhân và mấy thị thiếp nhìn thấy hết vậy chứ. Thế này mà việc không ầm ĩ lên mới là lạ.
“Tiểu thư, cô có vui không? Y Doanh Hương đêm qua hại cô rơi xuống nước, mới đây thôi mà đã gặp báo ứng ngay rồi.” Thanh Mai quả thực không có chút hảo cảm nào với Y Doanh Hương, bởi lẽ chính cô gái dị tộc đó đã đoạt mất vị trí Vương phi của tiểu thư nhà nàng.
“Thanh Mai, ngậm miệng lại, không được nói bậy!” Tử Mê đứng bên cạnh đưa lời nhắc nhở.
“Dạ Vô Yên có động tĩnh gì không?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.
“Em nghe nói Vương gia vừa nghe thấy tin đó, liền vội vàng tới xem. Thấy Vương phi yêu quý xảy ra chuyện, đương nhiên Vương gia nổi trận lôi đình rồi, hơn nữa, em còn nghe nói, Hách Liên Ngạo Thiên của Bắc Lỗ Quốc cũng tới đó.” Thanh Mai tiếp tục nói liên hồi.
Phong Noãn? Sắt Sắt có phần kinh ngạc, hắn sao lại tới nhanh như vậy. Nàng không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến thế, nếu Dạ Vô Yên là người đầu tiên phát hiện ra Y Doanh Hương xảy ra chuyện, có lẽ đã không thành ra thế này.
Sự đời đúng là khó liệu trước!
“Đến nhanh thật đó, lẽ nào việc này đã truyền ra ngoài rồi sao?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
“Hách Liên Hoàng tử đó đêm qua vốn dĩ không hề rời đi, anh ta ở trong vương phủ, nghe nói xảy ra chuyện đương nhiên là phải tới rồi!” Thanh Mai nhanh chóng đáp.
Hóa ra là thế!
“Tiểu thư, có cần đi xem trò vui không, trong hậu viện những người ở các phòng khác đều tới đó cả rồi, chúng ta có phải cũng nên quan tâm đến Y Vương phi một chút không?” Thanh Mai nói với giọng đầy háo hức như muốn lập tức được đi xem trò vui.
Sắt Sắt lại không vui thế, nàng cười lạnh đáp: “Thanh Mai, nếu ngươi vẫn muốn giữ cái đầu trên cổ thì ngoan ngoãn ở đây đi. Đừng đi đâu hết!”
Thanh Mai rụt cổ, cười nói: “Tiểu thư, có nghiêm trọng thế không?”
Tử Mê nghiêm mặt, “Muội nghĩ sao hả, muội cho rằng Tuyền Vương thích việc này bị đồn đại ra ngoài lắm sao?”
Thanh Mai nghe vậy sợ đến mức trở nên lắp bắp, đây đúng là chuyện chẳng hay ho gì, không nên biết vẫn hơn. Thanh Mai liền cười nói: “Em chẳng biết là được chứ gì?”
Có điều, Thanh Mai vẫn chưa hết chuyện.
Được một lúc, Thanh Mai lại ra bộ thần bí đi vào, nói: “Tiểu thư, cô có biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào không?”
Sắt Sắt đang ngồi trên ghế uống trà, chẳng buồn để ý tới cô ta. Tử Mê đang ngồi cạnh thêu hoa, cũng chẳng có vẻ gì là muốn tiếp chuyện cả.
Thanh Mai đi một vòng trong phòng, cuối cùng không kìm được mà phải nói ra: “Tiểu thư, tên đạo tặc hái hoa đó hóa ra lại là Hách Liên Ngạo Thiên!”
Sắt Sắt vốn đang uống trà, nghe thế liền bị sặc nước.
Đạo tặc hái hoa là Phong Noãn?!
“Nghe nói Hách Liên Ngạo Thiên trước nay vẫn thầm yêu công chúa Y Doanh Hương, vì thế đêm qua mới không kiềm chế được tình cảm. Ôi chao, em biết mà, tên đạo tặc nào mà lại to gan thế, dám đến tận Tuyền Vương Phủ mà giở trò, hóa ra lại là hắn. Xem ra cũng chỉ có hắn mới có cái gan đó thôi.” Thanh Mai lắc đầu đưa lời bình phẩm.
Sắt Sắt nắm chặt chén trà, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng hỗn loạn. Nếu tên đạo tặc hái hoa đó không phải chính là nàng, thì chắc nàng đã tin đó là sự thật. Nhưng rõ ràng không phải Phong Noãn, vì sao hắn phải nhận mình làm ra chuyện này? Đây có phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Lẽ nào, trước nay Phong Noãn vẫn thầm yêu Y Doanh Hương thật?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Sắt Sắt, một số chuyện cũng đột nhiên trở nên rõ ràng.
Sắt Sắt nhớ lại lúc ở trên núi Hương Diểu, Phong Noãn bất ngờ làm nhục mình. Trong Yên Chi Lầu, Phong Noãn cố ý uống rượu mua vui. Lẽ nào, những chuyện này đều là vì Phong Noãn yêu Y Doanh Hương?! Nàng sớm đã biết hắn đau khổ vì tình, nhưng không ngờ người con gái đó lại là Y Doanh Hương!
Nếu Phong Noãn quả thực yêu Y Doanh Hương, nếu Y Doanh Hương và Dạ Vô Yên thực sự chỉ là phu thê trên danh nghĩa, vậy đêm qua, nàng làm như vậy, không chỉ đã làm tổn thương đến Y Doanh Hương, mà còn hủy hoại cả tình cảm giữa nàng ta và Phong Noãn. Tuy nàng hận Y Doanh Hương, nhưng Phong Noãn đã đi theo nàng suốt một năm trời, nàng không thể làm tổn thương đến hắn được. Bây giờ, Phong Noãn lại nhận việc đêm qua là do hắn làm, không biết Dạ Vô Yên sẽ xử lý chuyện này ra sao? Nàng tạo nghiệp chướng, mong sao đừng để liên lụy đến Phong Noãn là được.
Sắt Sắt khẽ chau mày, bỏ chén trà trong tay xuống, nước trà khẽ sóng sánh, tạo nên những vòng gợn nhỏ.
“Tử Mê, Thanh Mai, mau theo ta ra ngoài!” Sắt Sắt đứng lên, nói.
Tử Mê chau mày lo lắng nhìn Sắt Sắt. Trong khi Thanh Mai nghe vậy, vô cùng hào hứng, vội vàng chạy ra theo. Chủ tớ ba người nhằm hướng Vân Túy Viện đi tới. Giàn hoa hồng trong Vân Túy Viện đang chen nhau đua nở. Trên mặt đất phủ đầy một lớp cánh hoa, giống như phủ một tấm thảm màu đỏ vô cùng rực rỡ.
“Tiểu thư, chúng em có cần vào không?” Thanh Mai hỏi.
“Chờ một lát xem sao đã.” Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê và Thanh Mai, đi về phía hồ bên kia. Lúc này trong Vân Túy Viện rất yên tĩnh, rõ ràng mọi việc vẫn chưa đến mức không thể xử lý được. Nếu như Dạ Vô Yên và Phong Noãn đánh nhau thật, lúc đó nàng vào cũng chưa muộn.
Nàng đứng bên bờ hồ, lặng ngắm những bông sen trắng tinh khiết như ngọc, ngắm đàn cá tung tăng bơi lội và từng làn sóng gợn lăn tăn lấp lánh. Chờ một lát, không thấy trong Vân Túy Viện có động tĩnh gì, Sắt Sắt mới khẽ thở nhẹ ra một hơi, có thể sự việc đã được giải quyết xong rồi. Đang định bỏ đi, nàng liền thấy tên thị vệ đứng gác cửa chạy về phía họ.
“Giang Thứ phi, xin dừng bước, Vương gia mời người vào trong.” Tên thị vệ đó trầm giọng nói.
Sắt Sắt bỗng khựng lại, không ngờ Dạ Vô Yên đã phát hiện ra việc nàng tới đây, còn cho mời nàng vào nữa. Nghe nói, vừa rồi đám thị thiếp đều bị hắn mắng đuổi đi hết, vì sao chỉ mình nàng được vào?
Sắt Sắt nghi hoặc, lẽ nào có những chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết sao? Đôi mắt trong trẻo của nàng khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên. Nàng dặn Thanh Mai và Tử Mê đứng chờ ở cửa, rồi nhẹ nhàng bước vào Vân Túy Viện.
Trong căn phòng rộng lớn, bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
Những cánh hoa đêm qua Sắt Sắt trải trên nền nhà vẫn nằm đó, sắc đỏ rực rỡ mà thê lương. Những thị nữ hôn mê nằm trên đất đã không còn ở đó, có lẽ đã được cứu cho tỉnh lại rồi. Trong phòng chỉ có ba người: Dạ Vô Yên, Phong Noãn và Y Doanh Hương.
Lúc này không khí trong phòng vô cùng lạnh giá, tiêu điều đến mức khiến người ta phải hoài nghi không biết trong phòng có tồn tại sự sống?
Dạ Vô Yên ngồi uể oải trên chiếc giường đệm cạnh cửa sổ, không nói một lời, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Phong Noãn vốn đang khoanh tay đứng im bên cạnh chiếc kỷ án, xuất thần nhìn bông hoa thân nhỏ trên án, vừa thấy Sắt Sắt tiến vào, đôi mắt đen vốn yên tĩnh như hồ nước sâu bỗng gợn lên một tia rung động. Hắn nhướng mày bất mãn, ánh mắt nhìn sang phía Dạ Vô Yên, lạnh lùng nói: “Tuyền Vương, chuyện này người ngoài biết càng ít càng tốt, vì sao Tuyền Vương còn cho Giang Thứ phi vào đây?” Hiển nhiên, Phong Noãn không biết Dạ Vô Yên phái thị vệ đi mời Sắt Sắt.
“Ngươi cũng biết đó là Thứ phi của ta mà, nàng không phải là người ngoài, biết cũng chẳng sao. Hơn nữa, nếu Hách Liên Hoàng tử đã dám làm ra chuyện thế này, còn sợ người khác biết ư?” Dạ Vô Yên nói, trên miệng nở nụ cười như có như không. Ánh mắt hắn khẽ quét qua tà áo trắng bay bổng của Sắt Sắt, sự bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện chút xao động.
“Thiếp xin tham kiến Vương gia và Vương phi, tham kiến Hách Liên Hoàng tử.” Sắt Sắt ngước mắt, nụ cười nhạt khẽ nở trên môi, “Nghe nói Vương phi ngọc thể bất an, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Dạ Vô Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như ngọc của Sắt Sắt, khi nhìn thấy nụ cười khiến người khác say đắm như có lại như không trên khuôn mặt nàng, hắn bỗng cảm thấy tức ngực, dường như có thứ gì đó đang quấn chặt lấy trái tim hắn.
Y Doanh Hương nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đệm phủ lông điêu, khoác trên mình một bộ váy xanh nhạt rất chỉnh tề, chỉ có điều mái tóc đen nhánh vẫn để rối, rõ ràng không có lòng dạ nào mà chải chuốt, trang điểm. Khuôn mặt nhỏ đầm đìa ngấn lệ, nhìn thật đáng thương vô cùng. Xem ra đêm qua nàng ta bị tên đạo tặc hái hoa là Sắt Sắt dọa cho rất thảm hại.
“Tuyền Vương, ta thấy việc này chúng ta để sau bàn được không?” Phong Noãn hắng giọng, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Sắt Sắt, ngưng giọng nói.
Dạ Vô Yên cười nhạt, ánh mắt hắn lại vô cùng lạnh lẽo: “Việc này để bàn sau? Hách Liên Hoàng tử nói dễ nghe nhỉ, Hương Hương là Vương phi của ta, đêm qua vô duyên vô cớ bị ngươi làm nhục. Cho dù Hương Hương là thần dân Bắc Lỗ Quốc các người đi nữa, nhưng xuất giá tòng phu, Hương Hương bây giờ đã là người Nam Nguyệt chúng ta rồi, ngươi làm như vậy là làm nhục đến thể diện người Nam Nguyệt chúng ta. Chuyện lớn thế này, còn chờ sau này mới bàn sao? Theo ý Bản vương, chi bằng bây giờ ta đi mời Hoàng Thượng tới phán xử thôi!”
“Tuyền Vương, ngươi nhất định phải cho to chuyện đúng không? Bản Hoàng tử đã nói rồi, đêm qua ta chẳng làm gì cả. Chỉ đùa với Hương Hương một chút thôi.” Phong Noãn tức giận nói.
“Chẳng làm gì cả? Hách Liên Hoàng tử, cái gì không hợp với lễ giáo thì không nên nhìn, câu này chắc ngươi hiểu chứ? Cái gì không hợp với lễ giáo thì không nên làm, cái này ngươi chắc càng hiểu hơn? Nhìn cũng nhìn rồi, làm cũng làm rồi, ngươi còn bao biện sao?” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói.
Phong Noãn nghe vậy lập tức cứng họng, thân thể cao lớn của hắn đứng im bất động. Nhưng nắm tay đã siết lại, đương nhiên là tức giận lắm rồi.
“Được, bây giờ ngươi nói xem, ngươi muốn bản Hoàng Tử phải làm thế nào?” Phong Noãn lạnh giọng hỏi.
Dạ Vô Yên khom lưng, lấy ngón tay kẹp những cánh hoa hồng rơi dưới đất, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta chỉ thấy tò mò, công phu phát ám khí của Hách Liên Hoàng tử cũng quá được đấy chứ. Nếu có thể dùng cánh hoa làm ám khí, công phu này, e rằng so với Tiêm Tiêm công tử nổi danh khắp kinh thành chẳng kém là bao!”
Hai ngón tay hắn kẹp cánh hoa, đưa lên trước mặt, khẽ nheo mắt. Cánh hoa đỏ thắm, ánh lên trong đôi mắt đen láy của hắn, mê hoặc vô ngần.
Phong Noãn nghe vậy, thần sắc đột nhiên căng cứng. Không ai rõ về công phu phát ám khí của Tiêm Tiêu công tử hơn hắn, sáng nay lúc tới đây, vừa nhìn hắn đã nhận ra ngay, đạo tặc hái hoa đêm qua chính là Tiêm Tiêm công tử, Giang Sắt Sắt.
Hắn đứng bất động ở đó, thần sắc trên mặt không gợn chút kinh ngạc nào, có điều trong đôi mắt đen vụt lên một tia kinh ngạc. Lẽ nào Tuyền Vương đã nhìn ra mọi chuyện, biết rằng đạo tặc hái hoa đêm qua không phải là hắn?
“Tiêm Tiêm công tử? Bản Hoàng tử chưa từng nghe nói tới!” Phong Noãn lạnh lùng đáp.
“Chưa từng nghe tới? Vậy Thứ phi của ta đã từng nghe nói tới người này rồi chứ?” Dạ Vô Yên bỗng quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm nhìn thẳng vào Sắt Sắt.
Sắt Sắt cười nhạt, chậm rãi đáp: “Thiếp quả thực có nghe kể, nghe nói công phu phát ám khí của người đó rất cao siêu.”
Xem ra, quả thực Dạ Vô Yên không tin kẻ làm chuyện đêm qua là Phong Noãn, hơn nữa, hắn còn đang nghi ngờ Tiêm Tiêm công tử. Dạ Vô Yên quả đúng là nhãn lực hơn người, có điều nếu đã như vậy, vì sao hắn còn làm khó Phong Noãn? Hắn rốt cuộc là có ý gì đây?
“Ám khí thiên thiên. Đó là câu thơ mà dân hàng phố dành tặng cho hắn ta. Có thể thấy công phu phát ám khí của hắn cao siêu đến thế nào. Bản vương cũng đã từng có cơ may được giao thủ với hắn.” Dạ Vô Yên cười nhạt nói tiếp.
Phong Noãn cười lạnh nói: “Tuyền Vương, đừng kéo câu chuyện đi qúa xa. Bản Hoàng tử chỉ hỏi ngươi, việc này rốt cuộc ngươi định xử thế nào?”
“Yên ca ca, Hương Hương có thể nói vài lời không?” Y Doanh Hương cắn môi, từ trên giường bước lại.
“Hương Hương, muội nói đi! Muội biết đấy, Bản vương xưa nay chưa từng cự tuyệt yêu cầu nào của muội.” Khi ánh mắt Dạ Vô Yên nhìn về phía Y Doanh Hương, trong đáy mắt ánh lên tia chiều chuộng.
“Yên ca ca đừng làm khó Ngạo Thiên ca ca nữa. Hương Hương cầu xin Yên ca ca giữ lời hứa khi xưa. Huynh đã từng nói, chỉ cần muội tìm thấy tình yêu đích thực của mình, khi đó sẽ trả tự do cho muội. Năm xưa khi ở Bắc Lỗ Quốc, Hương Hương đã luôn ngưỡng mộ Ngạo Thiên ca ca. Tiếc là lúc đó muội chỉ là con gái của một Tộc trưởng, chưa được phong làm Công chúa, không có duyên được quen biết Ngạo Thiên ca ca. Khi muội được phong làm Công chúa đã có duyên được gặp gỡ. Lúc ấy trái tim muội đã đắm đuối. Sau đó, Ngạo Thiên ca ca phải tới Nam Nguyệt làm con tin, từ đó về sau cách biệt hai nơi, nỗi tương tư đó ngày đêm giày vò muội. Lần này Hương Hương tình nguyện theo Yên ca ca về Nam Nguyệt cũng là vì muốn đi tìm Ngạo Thiên ca ca. Bây giờ, ông trời thương xót, để muội và Ngạo Thiên ca ca được trùng phùng. Hơn nữa, trong lòng Ngạo Thiên ca ca cũng có Hương Hương. Hương Hương hy vọng Yên ca ca có thể cho bọn muội được toại nguyện!” Con gái Bắc Lỗ Quốc thẳng thắn như vậy đó! Sau khi nghe nàng ta kể lể chân tình, Sắt Sắt không dừng được mà phải đưa lời cảm thán.
“Hương Hương!” Dạ Vô Yên lạnh lùng chau mày, “Muội cho rằng Hách Liên Hoàng tử thật sự quan tâm đến muội sao? Sao ta lại không nhận ra điều đó vậy?!”
“Ngạo Thiên ca ca, trong lòng huynh có Hương Hương, phải vậy không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chứa chan tình cảm, kèm đó là mấy phần ngưỡng mộ chờ trông, nhìn về phía Phong Noãn. Đôi gò má trắng như tuyết thoáng ửng hồng, thật khiến người ta nhìn mà say đắm.
Phong Noãn cúi đầu, nhìn hàng mi khẽ chớp của Y Doanh Hương, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi măt đen láy lấp lánh, trong lòng hắn bỗng có chút chần chừ.
Ba năm trước, nàng mới chỉ là cô bé con mười ba tuổi nhưng cơ thể nàng đã uyển chuyển dịu dàng, xinh đẹp khuynh thành, hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ lấy nàng làm vợ.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi. Sau gần ba năm li biệt, tuy lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng, thậm chí khi nghe tin nàng sắp lấy Tuyền Vương, hắn cũng đã rất đau khổ, đến mức muốn mượn rượu giải sầu, nhưng hắn biết rất rõ, thứ tình cảm ngày xưa đã không còn như trước nữa.
Lần đó khi tự chuốc say mình trong Yên Chi Lầu, không phải hắn khổ não vì tình mà là để nói lời cáo biệt với mối tình đã qua. Sau khi tỉnh lại, hắn không còn nhớ tới nàng nữa, trong lòng chỉ mong sao cho nàng được hạnh phúc, mong cho nàng trở thành phi tử mà Tuyền Vương sủng ái nhất.
Hắn không thể nào ngờ, giữa nàng và Dạ Vô Yên chỉ là một cuộc hôn nhân giả, tất cả sự sủng ái đó chẳng qua chỉ để cho người ngoài nhìn vào mà thôi. Nàng vẫn còn yêu hắn, ngưỡng mộ hắn.
Nhưng hắn không còn yêu nàng nữa, hoặc giả tình cảm khi xưa dành cho nàng vốn dĩ không phải là yêu, đó chỉ là sự say đắm vì vẻ đẹp và sự thuần khiết của nàng. Trái tim hắn không biết từ khi nào đã bị một bóng áo trắng phiêu bồng chiếm giữ.
“Hương Hương, trong lòng ta có muội, nhưng…” Phong Noãn do dự không biết nên nói thế nào.
Nhưng hắn chưa kịp nói hết, Y Doanh Hương đã nhảy vào lòng hắn, áp khuôn mặt nhỏ xinh dịu dàng vào ngực hắn, dùng ngữ điệu êm ái thì thầm nói: “Ngạo Thiên ca ca, muội biết huynh vẫn yêu muội, không ai có thể cướp huynh đi được nữa.” Ánh mắt nàng ta không biết hữu ý hay vô tình liếc sang Sắt Sắt đang lặng lẻ đứng bên cạnh.
Phong Noãn nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, dùng giọng điệu rõ ràng mà dịu dàng nói ra sự thật tàn khốc: “Hương Hương, trong lòng ta có muội, cũng rất quan tâm tới muội, nhưng đó không phải là thứ tình cảm như muội vẫn tưởng, chúng ta không thể nào ở bên nhau được đâu, muội hiểu không?”
“Ngạo Thiên ca ca, huynh đang nói gì thế?” Y Doanh Hương mở to hai mắt, dường như không còn nhận ra Phong Noãn nữa, dần lùi về phía sau, khi thân hình mình chạm phải chiếc trụ giường nàng ta mới dừng bước, đôi mắt nhòa lệ hét lên, “Trong lòng huynh rõ ràng có Hương Hương, trên núi Hương Diểu, vì huynh biết muội phải lấy Tuyền Vương nên mới làm nhục Giang tỷ tỷ. Huynh làm thế để cho muội xem, vì huynh đang ghen, có đúng không? Trong yến tiệc vương tôn, vì huynh sợ một Thứ phi như Giang tỷ tỷ tranh sủng với muội, nên mới phái người đi giết tỷ ấy, không phải sao? Thậm chí đêm qua, tên đạo tặc hái hoa làm nhục muội, rõ ràng không phải là huynh, nhưng huynh cũng nhận, là vì muốn bảo vệ muội, có phải vậy không? Huynh nói đi, Ngạo Thiên ca ca, rõ ràng huynh thích muội, vì sao bây giờ lại không dám thừa nhận chứ?”
Nàng ta nằm phủ phục xuống giường, nước mắt đầm đìa, nhưng những lời vừa rồi nàng ta nói đã làm không chỉ Sắt Sắt, mà cả Dạ Vô Yên, thậm chí Phong Noãn đều vô cùng kinh ngạc.
Nhất thời cả căn phòng lại bị bao trùm bởi một bầu không khí quái lạ.
Sắt Sắt yên lặng đứng đó, tất cả những hỗn loạn lâu nay rối bời trong lòng nàng giờ đây đều đã sáng tỏ. Trái tim nàng tuy không còn xáo xào nữa, nhưng lại có một cảm giác thất vọng phức tạp rất khó diễn tả thành lời.
Vì muốn tránh việc nàng tranh sủng với Y Doanh Hương mà hắn muốn giết nàng? Lúc đó hắn không biết nàng là Tiêm Tiêm công tử, giết một người vô tội như nàng mà hắn cũng hạ thủ được ư? Hắn nói không yêu Y Doanh Hương, không yêu sao lại giết người vì nàng ta chứ?
“Muội…” Phong Noãn định mở miệng, nhưng có những lời dù thế nào đi nữa cũng không thể nói ra một cách rõ ràng được. Những điều Y Doanh Hương nói đều là sự thực, chỉ có điều nguyên nhân không chỉ có vậy. Trên núi Hương Diểu, quả thực trong lòng hắn phiền muộn là vì nàng ta, nhưng không phải là cảm giác ghen tuông. Chuyện tên đạo tặc hái hoa hôm qua, hắn nhận là bởi một mặt quả thực muốn bảo vệ Doanh Hương, nhưng hơn nửa nguyên nhân lại là bởi hắn biết tên đạo tặc hái hoa đó là Sắt Sắt. Hắn không muốn Dạ Vô Yên điều tra ra Sắt Sắt.
“Sao có thể như vậy, Hách Liên Hoàng tử không thể làm những chuyện đó? Ta không tin.” Sắt Sắt nhếch môi cười nhạt, tuy trong lòng nàng đã tin đến bảy tám phần, nhưng tình hình trước mắt không phải là lúc tính sổ với hắn.
“Phải, Bản vương cũng không tin là Hách Liên Hoàng tử làm những chuyện đó. Tuy tên thổ phỉ trên núi Hương Diểu che mặt, nhưng đúng là Hách Liên Hoàng tử, không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu không, Hương Hương sẽ không tình nguyện làm con tin để Bản vương thả người đi.” Dạ Vô Yên như cười như không nói, thanh âm uể oải của hắn giống như một con báo đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ai cũng có thể nhận ra hắn đang tức giận, bởi khắp người hắn trong chớp mắt như bị bao trùm một luồng khí giá lạnh.
Hắn không quên, hôm đó, chiếc yếm thêu hoa sen của Thứ phi hắn đã lộ trước mặt bàn dân thiên hạ thế nào. Hắn càng không thể quên, trên chiếc cổ trắng trẻo của nàng là những vết hôn tàn bạo. Hóa ra, những thứ này đều là do Hách Liên Ngạo Thiên làm. Nghĩ tới đôi môi hắn đã từng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn và bộ ngực mềm mại của Sắt Sắt, trước ngực hắn lại bí bách đến vô cùng khó chịu.
“Đúng là ta, thế thì đã sao, Tuyền Vương, ngươi vốn không hề yêu Sắt Sắt, vì sao không trả tự do cho nàng?! Vương gia không dễ quên thế chứ, hôm đó trên núi Hương Diểu, ngươi đã rất vô tình với nàng, đao của ta đã kề vào cổ nàng rồi mà ngươi cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, mà chỉ nhớ tới việc sợ trễ giờ lên núi thắp hương.” Phong Noãn lạnh lùng nhắc lại chuyện đã qua, đôi mắt đen nhìn trực diện vào đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên.
Một bên ánh mắt lạnh lùng phát ra tứ bề, một bên, hàn ý trong ánh mắt tỏa ra bốn phía.
Trong phòng vốn ngưng kết chút không khí, chỉ trong nháy mắt, giờ như bị đóng băng.
Y Doanh Hương đã không còn khóc nữa, nàng ta ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn. Cuộc tranh luận vốn dĩ lấy nàng ta làm trọng điểm, sao bỗng nhiên lại đổi vai chính thế này.
Vai chính Giang Sắt Sắt lúc này trên mặt hiện lên một nụ cười rất nhạt như u lan chớm nở, như trăng non trong trẻo treo bên khóe miệng, đẹp tinh tế đến mức khiến người ta si mê mất cả hồn phách.
Sự khinh bạc của hắn đối với nàng, sự vô tình của hắn dành cho nàng, tất cả lần lượt bị lôi ra từ trong ký ức.
Vết thương vốn đã thành sẹo, giờ lại bị người ta vạch ra, có thể không đau được không? Đau, nhưng niềm đau đó lúc này chẳng qua chỉ như xát thêm nắm muối lên vết thương mà thôi. Bởi những chuyện đau đớn hơn thế này nàng cũng đã trải qua rồi!
Giang Sắt Sắt cười nhẹ, ngữ điệu dịu dàng nói: “Vương gia, mọi người cứ bình tĩnh bàn bạc nhé, thiếp xin cáo lui.” Lời nói của nàng tuy ôn tồn dịu ngọt, nhưng lại mang ý vị không thể hoài nghi. Có những chuyện, không phải nàng muốn trốn tránh, mà quả thực nàng không muốn để ý tới nữa.
Nàng chầm chậm quay người, định bỏ đi.
“Hách Liên Hoàng tử, xem ra ngươi chưa từng bị uy hiếp bao giờ rồi. Lẽ nào ngươi không biết, nếu muốn con tin của mình được an toàn, tốt nhất nên làm ra vẻ con tin đó chẳng có giá trị gì, không phải vậy sao?” Giọng nói của Dạ Vô Yên từ phía sau lưng nàng chầm chậm vang lên.
Sắt Sắt đột nhiên dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Có lẽ những gì Dạ Vô Yên nói là sự thực, có điều, chuyện đó đã không còn quan trọng với nàng nữa rồi.
Nàng cất bước tiếp tục đi về phía trước, Y Doanh Hương lúc này đã lau khô nước mắt, trên khuôn mặt nhợt nhạt là nụ cười rất khẽ. Nàng ta vội vã chạy tới bên Sắt Sắt: “Giang tỷ tỷ, tỷ đừng đi!”
Sắt Sắt dừng bước, quay đầu lại, ánh sáng mặt trời lúc này phủ lên khuôn mặt trắng trẻo của nàng một lớp màu đỏ nhạt đẹp đẽ, đôi mắt trong trẻo nhếch lên như vầng trăng non, nụ cười tươi tắn lan tỏa nhưng sao thật là xa cách.
“Vương phi, ta phải cáo lui thật rồi!” Ngữ khí của nàng rất lạnh.
“Giang tỷ tỷ, Hương Hương cầu xin tỷ tỷ hãy khuyên Ngạo Thiên ca ca, để Ngạo Thiên ca ca chấp nhận muội, được không?” Nàng ta không hề tuyệt vọng, kéo áo Sắt Sắt nài nỉ.
“Vương phi, trên đời này chỉ có một thứ không thể cưỡng cầu, đó chính là tình yêu.” Sắt Sắt trầm giọng nói, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Y Doanh Hương quả thực là cô bé si tình, vừa to gan vừa cố chấp, chỉ đáng tiếc, cách làm của nàng ta có chút tự tư.
Câu nói này không chỉ khiến thần sắc của Y Doanh Hương mà còn khiến ngay cả thần sắc của Dạ Vô Yên cũng hoàn toàn thay đổi, dường như hắn cũng bị câu nói này của nàng làm cho chấn động.
Chỉ có điều, nói là vậy, nhưng trên đời này có bao nhiêu người thực sự làm được như thế? Trong khi có rất nhiều người biết rõ không được mà vẫn cưỡng cầu.
“Hương Hương, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng rồi.” Phong Noãn thấp giọng than thở.
“Ngạo Thiên ca ca, vì sao huynh phải nói đỡ cho Giang tỷ tỷ, vì sao huynh muốn Vương gia bỏ Giang tỷ tỷ, lẽ nào… huynh yêu Giang tỷ tỷ ư?” Y Doanh Hương quay về phía Phong Noãn, ngượng ngùng hỏi.
Sắt Sắt ngây người, không ngờ Y Doanh Hương lại hỏi chuyện này, hôm nay, xem như nàng đã biết dũng khí của tiểu nha đầu này tới đâu.
“Phải! Ta thích nàng ấy!” Thần sắc Phong Noãn nghiêm trang, ánh mắt sâu thẳm ngưng thần nhìn vào Sắt Sắt, từng chữ từng câu nói ra rất rõ ràng, rành mạch.
Sắt Săt bị ánh mắt sáng rực của hắn chiếu tới, trong lòng thoáng ngập ngừng.
“Ngạo Thiên ca ca, tỷ ấy là Thứ phi của Yên ca ca, sao huynh có thể thích tỷ ấy được?!” Y Doanh Hương cảm thấy trái tim mình trong giây phút như vỡ tan ra, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
“Hách Liên Ngạo Thiên, lẽ nào ngươi vừa từ chối tình yêu của muội ấy xong thì phải thể hiện tình yêu với cô gái khác ngay lập tức sao? Dạ Vô Yên nghiêm mặt nói, thanh âm của hắn đã lạnh hơn cả băng tuyết.
Hắn ôm lấy tấm lưng thon của Y Doanh Hương, để mặc nàng ta gục trong lòng mình mà khóc, rồi khẽ vỗ lên đôi vai không ngừng run rẩy đó, dịu dàng nói: “Hương Hương, Yên ca ca đã nói rồi, nhất định sẽ chọn cho muội một người đàn ông giỏi giang nhất, thương yêu muội nhất, để muội xuất giá một cách kiêu hãnh nhất. Muội đừng bướng bỉnh nữa, được không?”
Hiếm khi thấy Dạ Vô Yên dịu dàng như vậy, nhưng không ngờ lại có sức hấp dẫn chí mạng đến thế. Sắt Sắt rất khó có thể hình dung giữa hắn của lúc này và hắn lúc đối xử tuyệt tình với nàng có liên quan đến nhau.
Sự dịu dàng của hắn chưa bao giờ lộ ra trước mặt nàng.
Chọn cho muội một người đàn ông giỏi giang nhất, thương yêu muội nhất. Câu này mà cũng được thốt ra từ miệng Dạ Vô Yên?
Sắt Sắt quay đầu, đưa ánh mắt hướng về giàn hoa hồng ở phía ngoài, từng chú ong nhỏ đang bay nhộp nhịp từ trong bụi ra càng tăng thêm chút nhộn nhạo trong trái tim vốn đang thất vọng của nàng.
“Ngạo Thiên ca ca, cho dù huynh có thích Giang tỷ tỷ đi nữa, thì hai người cũng chẳng thể đến với nhau được đâu. Giang tỷ tỷ đã là người của Yên ca ca rồi. Đêm qua, họ đã ở bên nhau.” Y Doanh Hương đột nhiên từ trong lòng Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa hét. Nàng ta đã hoàn toàn không còn khống chế được tình cảm của mình, lời nói đau đớn như xé lòng.
Khuôn mặt Sắt Sắt trong khoảnh khắc bỗng trở nên trắng bệch. Có những chuyện không thể giấu giếm được, nàng cũng chưa từng muốn giấu diếm, nói ra có lẽ sẽ tốt hơn chăng.
Nghe vậy sắc mặt Phong Noãn càng trở nên đại biến, sự lạnh nhạt của Dạ Vô Yên đối với Sắt Sắt, hắn biết rõ. Sắt Sắt là người thế nào, hắn càng rõ hơn ai hết. Nàng nhất định sẽ không để mất sự trinh tiết của mình vì cuộc hôn nhân không có tình yêu, nếu không trước khi cưới, sao nàng phải hao tâm tổn trí để hắn bắt cóc rồi hủy hoại danh tiết của nàng chứ?!
Y Doanh Hương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u ám của Phong Noãn, chầm chậm nói: “Ngạo Thiên ca ca, đêm qua sau khi Giang tỷ tỷ tắm xong, khi đưa quần áo cho tỷ ấy mặc, muội đã xông bằng “nhãn nhi mị”. Nếu Giang tỷ tỷ không làm chuyện đó với Vương gia, hôm nay sao còn có thể yên lành mà đứng ở đây được?”
Nhãn nhi mị? Phong Noãn không lạ gì mấy chữ này, đó là loại mị dược đặc biệt có xuất xứ từ Bắc Lỗ Quốc, dược tính cực mạnh.
Nàng ta dám dùng thứ đó lên người Sắt Sắt.
Thân người Phong Noãn phút chốc cứng đờ, chìm trong im lặng. Hắn chỉ cảm thấy như có thứ gì đó rất nặng đè lên trước ngực, nhất thời khiến hắn không thể nào thở được. Hắn yên lặng chăm chú nhìn Sắt Sắt, trong mắt trào lên một nỗi cảm thương không cất nổi thành lời.
Hắn có thể tưởng tượng được, lúc đó nàng đã đau khổ đến thế nào!
Hắn bước những bước dài tới trước mặt Sắt Sắt, hắn muốn đưa tay vuốt ve nụ cười trên khóe môi nàng, hắn biết lúc này nàng không hề muốn cười. Nàng cứ miễn cưỡng mỉm cười như thế, càng khiến trái tim hắn thêm thập phần đau đớn.
Nhưng, hắn không chạm được vào nàng.
Vì sau một tiếng ra lệnh của Dạ Vô Yên, hai thị vệ từ ngoài cửa xông vào, nhanh chóng đưa Sắt Sắt rời đi.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân