Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 91
Từ lão tam là một thuộc hạ của Kim lão đại, khi vẫn còn ở trong tiểu trấn, Trần Ngọc liền nhận ra hắn khôn khéo hơn nhiều so với Tào Đông. Bất quá, người như vậy Trần Ngọc đã thấy nhiều, cũng không chú ý đến. Cũng vì nụ cười hơi có thâm ý kia của Từ lão tam mới khiến cậu phải liếc nhìn vài lần, động tác không nhanh không chậm đó ở một nơi như thế này có vẻ thật kỳ dị.
Không để cậu suy nghĩ nhiều, Mã Văn Tú đi tới, đưa cho Trần Ngọc một hộp cá hộp, cặp mắt long lanh: “Trần Ngọc ca, những ngày qua ngươi gầy đi nhiều đấy. À, cái này cho ngươi.” Nói xong cười ngọt ngào, xoay người đi.
Mã Văn Thanh ngồi bên cạnh Trần Ngọc bất mãn nhìn em gái đã đi xa, trong miệng lẩm bẩm: “Ta sao lại không thấy tiểu tử này gầy đi, hắn cho tới bây giờ đều giống như cây gậy trúc, còm cõi chính là đại ca ngươi ngày ngày phải lao động chân tay đây này.”
Phong Hàn liếc cá hộp trong tay Trần Ngọc, rồi lại ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực dưới ánh nến nhìn thẳng vào Trần Ngọc. Khi Trần Ngọc không khỏi chột dạ chuẩn bị dâng cái hộp lên, Phong Hàn đưa tay véo một cái vào eo Trần Ngọc, “Ừm, ít thịt thật.”
Tay Trần Ngọc phát run, đồ hộp rơi xuống bên cạnh báo con, báo con bỏ qua bát thịt của mình, len lén lại gần ngửi ngửi, phát hiện nó còn chưa mở ra, ngẩng đầu nghi hoặc. Sau khi thấy vẻ mặt của Phong Hàn, báo con ngây ngốc trong chốc lát, từ từ đem móng vuốt chuẩn bị vươn đến nắp hộp rụt trở về, thành thật cúi đầu ăn tiếp thịt của mình.
Phong Hàn tự ý đưa chén canh nóng của Cống Bố cho Trần Ngọc, nhìn chăm chú vào chỗ cổ Trần Ngọc lộ ra khỏi áo, nói: “Ngươi vẫn nên béo một chút, đối với cả hai chúng ta mới có lợi.”
Khoảnh khắc đó, dục vọng trong mắt Phong Hàn đầy thâm trầm và rõ ràng. Trần Ngọc rụt rụt cổ, hoàn toàn không biết mình là nên tức giận hay cao hứng nữa, trên thực tế cậu chỉ ngoan ngoãn nhận lấy chén canh rồi uống.
Mã Văn Thanh cảm thấy mình là người duy nhất biết chuyện áp lực rất lớn, tư vị trong lòng nói không nên lời, đối diện với một màn trước mặt lại có phần trợn mắt há hốc mồm: tiểu Trần Ngọc từ nhỏ khôn khéo vô lại, được bảo hộ quá tốt nên hơi kiêu ngạo, thế mà lại nhu thuận như hiện tại, bị ủy khuất cũng ngoan ngoãn chịu đựng, tìm mọi cách nhượng bộ…
Đương nhiên, Mã Văn Thanh cự tuyệt suy nghĩ tại sao bản thân lại thấy Trần Ngọc bị ủy khuất, cũng kiên quyết không cho rằng Trần Ngọc nhượng bộ là vì sợ hãi cường quyền.
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người mang theo trang bị tiếp tục đi vào trong. Sơn động quanh co mà dài dằng dặc, hơn nữa còn xuất hiện không ít các hốc nhỏ thông đi bốn phía, xem độ lớn cũng chỉ có trẻ con 6,7 tuổi mới có thể miễn cưỡng chui vào. Mập mạp vẫn cầm cây nến đi đằng trước, chợt ồ lên một tiếng.
“Sao thế?” Kim lão đại hỏi.
“Các ngươi nhìn mà xem, hai bên động, càng lúc càng lớn, lối rẽ càng ngày càng nhiều. Mặc dù so ra còn kém đường chính, nhưng người tương đối gầy đã có thể dễ dàng đi qua. Nếu như ngã rẽ cùng độ lớn với đường chính, chúng ta phải nghĩ cách để lại dấu hiệu, bằng không rất dễ lạc đường.”
“Đúng vậy, vì lý do an toàn, hai nhà chúng ta vẫn nên tự tìm người để lại dấu hiệu. Nếu hang hốc càng ngày càng nhiều, chỉ có một khả năng, chính là chúng ta sắp đến đích rồi. Để tránh lạc đường, chúng ta tận lực chỉ đi đường chính, không vào những ngã rẽ kia.” Mã Liệt nói.
Kim lão đại và mập mạp đều gật đầu bày tỏ tán đồng.
Trần Ngọc khom lưng đem Tiểu Mập ở bên chân bế lên, đi lâu như vậy trong bóng tối, tiểu tử này cư nhiên vẫn ngoan ngoãn bám theo, rất đáng khen ngợi. Phong Hàn vẫn luôn đi bên cạnh Trần Ngọc, không biết tại sao, lần này Phong Hàn lại cẩn thận đến thế, cho dù là tra xét bốn phía cũng nhất định không quên mang theo cậu.
Còn Mã Văn Thanh thì theo thói quen mà đi bên cạnh Trần Ngọc, tựa như mỗi lần hạ địa đều như vậy, Mã Liệt thấy thế, nhưng không nói gì. Bên cạnh hai người còn có người dẫn đường của Kim gia, từ lúc vượt qua cầu băng, Cống Bố liền một tấc cũng không rời theo sát Trần Ngọc và Phong Hàn.
Trần Ngọc thỉnh thoảng quan sát bốn phía, ghi nhớ lộ tuyến. Đồng thời cũng suy đoán trong lòng, ngã rẽ thông đi bốn phía rốt cuộc dùng để làm gì.
Đến lúc nghỉ ngơi vào buổi trưa bọn họ vẫn còn trên đường đi, không tìm thấy thạch thất, đành phải chọn nơi bằng phẳng, trải tạm lên đất thứ gì đó rồi ngồi xuống, bắt đầu nấu cơm.
Trần Ngọc tối hôm qua mơ thấy ác mộng ngủ không ngon giấc, dựa vào Phong Hàn gà gật, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ híp mắt thấy Từ lão tam đang ăn thịt khô. Người xung quanh thấy mà thèm ghẹo Từ lão tam, oán trắch hắn cất trữ đồ tốt, Từ lão tam cũng không giải thích, chỉ cười cười, lại từ trong balô mốc ra mấy miếng, phân cho bọn họ.
Trần Ngọc nhìn nhìn một màn như vậy, luôn cảm giác mình bỏ quên gì đó, nhưng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, mơ màng thiếp đi.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, mỗi lúc mỗi lớn, có thứ gì đó đang tới.
Trần Ngọc căng thẳng, hô hấp trở nên dồn dập, sau đó đột nhiên mở mắt ra. Xung quanh đốt ba cây nến, canh nóng trên bếp không khói tỏa ra nhiệt khí cùng mùi thơm nhàn nhạt, mọi người đang vừa ăn cơm vừa cười đùa.
Chẳng lẽ lại là mơ? Trần Ngọc bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Phong Hàn. Nhưng đập vào mắt lại là báo con treo ngược trên cánh tay Phong Hàn, Tiểu Mập khẳng định đang kịch liệt giãy dụa, bởi vì ba chân của nó đều bám vào cánh tay Phong Hàn, răng nanh nhay cắn tay áo của hắn.
Tay Phong Hàn trắn nõn thon dài, dưới bất kỳ góc độ nào cũng đều tương đối hoàn mỹ, để cạnh khóe miệng của báo con cách đó không xa.
Ở điểm này, hành động biểu đạt của Tiểu Mập giống y hệt tính tình của Trần Ngọc, bị khi dễ quá mức, nhưng cũng không dám cắn.
Trần Ngọc buồn cười, lại phát hiện báo con đang duy trì tư thế như vậy, ngẩng đầu lên vững vàng nhìn chằm chằm vào một hướng khác. Kỳ quái hơn là, đôi mắt đen bóng mang theo ánh vàng như dã thú của Phong Hàn cũng lạnh lùng nhìn chăm chú hướng đó.
Phong Hàn và báo con phát hiện ra cái gì?
Trần Ngọc nhìn theo tầm mắt của Phong Hàn, đối diện là một ngã rẽ nhỏ, cửa động miễn cưỡng có thể cho hai người đi qua, bên trong trừ bóng tối ra cái gì cũng không thấy rõ.
Cùng lúc đó, một khẩu súng nhanh chóng xuất hiện trên tay Trần Ngọc, cậu thuần thục dùng thời gian ngắn nhất kéo chốt an toàn, nhắm thẳng vào nơi tối đen kia.
Người cách Trần Ngọc và Phong Hàn gần nhất cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó càng ngày càng nhiều người phản ứng kịp, giọng nói dần dần thấp xuống.
Trần Ngọc vẫn không phát hiện ra điều gì, nhưng nhịp tim của cậu càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh tựa hồ từ trên trán rơi xuống từng giọt.
Một lát sau, Trần Ngọc dần dần ý thức được trong tiếng tim đập còn lẫn tạp âm khác, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Đó là tiếng bước chân của người đang chạy nhanh về phía này!
Mập mạp sau khi phát hiện có điều bất thường, giơ súng cầm nến đứng bên cạnh cửa động chỗ ngã rẽ nhỏ, ánh sáng nhạt nhòa từ cây nến miễn cưỡng soi tỏ cách đó khoảng báy tám thước.
Khi tất cả mọi người đều lặng thinh, trong sơn động trống rỗng tối đen chỉ còn lại tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập. Trong không khí bất tri bất giác tràn ngập áp lực cực độ, có vài người lặng lẽ lui về sau mấy bước.
Sau đó, trên con đường nhỏ, ở nơi cây nến có thể chiếu sáng đến, có bóng người chợt lóe.
Trần Ngọc xác định không phải là ảo giác của mình, nhưng cậu cũng không nổ súng, người nọ cúi đầu, dần dần chạy đến nơi mọi người có thể thấy rõ. Khi mọi người hai mắt mở to, người nọ đột nhiên quay đầu lại, quẹo vào trong vách tường bên cạnh.
Mã Liệt trầm giọng hỏi một câu: “Ai đó?”
Gần như đồng thời, mập mạp cầm nến canh giữ ở cửa động bất chợt hô lên một tiếng, thanh âm kia dị thường chói tai cùng văn vẹo. Tiếp, mập mạp lui về sau một bước ngã phịch xuống đất, cây nến trong tay văng ra ngoài.
Nến cũng không tắt ngay, gắng gượng thiêu đốt trên mặt đất, nhưng ngã rẽ cũng vì thế mà lại trở nên tối đen.
Mã Văn Thanh tiến tới, nhặt cây nến lên. Khi ngã rẽ một lần nữa được chiếu sáng, nơi ấy đã không có gì cả, ngay cả thanh âm chạy bộ, tựa hồ cũng trong khoảnh khắc đó mà biến mất.
Mã Văn Thanh quan sát một lúc, không phát hiện ra cái gì, quay đầu đỡ mập mạp dậy, hỏi: “Lão mập, chuyện gì vậy?”
Mập mạp thở hổn hển, qua một lúc mới trấn định lại, dùng đôi tay vẫn run rẩy như cũ lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đôi mắt vẫn còn mang theo sự kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Đó là A Tùng….”
Mã Văn Thanh sửng sốt, hắn lúc ấy đứng ở phía sau, người trong ngã rẽ không thấy được rõ ràng. Hơn nữa A Tùng là người của Kim gia, hắn căn bản không mấy để tâm bộ dáng của tiểu tử kia. Mấu chốt là, A Tùng chẳng phải đã chết lúc tiến vào sơn động rồi sao?
Thấy ánh mắt hoài nghi trên dưới quan sát của Mã Văn Thanh, mập mạp nói như trảm đinh chặt sắt: “Mẹ nó ta không nhìn lầm, ta chẳng nhẽ lại không nhận ra bộ dáng của tiểu tử kia? Ta bảo, các ngươi cũng nhìn thấy, lẽ nào không ai nhận ra?”
“Ta, ta cũng nhìn thấy, kia, đó chính là A Tùng…” Sắc mặt Tào Đông trắng bệch, hắn là người mới, so ra kém với mập mạp, lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Ta đã thấy, đúng là hắn.” Lại có thêm một thuộc hạ của Kim gia thấp giọng nói.
“Thế nhưng, A Tùng đã chết.” Khi có người nói ra những lời này, trong sơn động nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Một cơn gió thổi qua, cây nến khẽ nghiêng. Lúc này, có người run rẩy lên tiếng: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ trên đời này thật sự có thứ đó?” Hắn không dám nói toạc ra, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu ý của hắn.
“Đúng vậy, hắn còn đi xuyên qua tường, ta tận mắt trông thấy!” Thanh âm của người này không tự chủ trở nên sắc nhọn, rõ ràng mang theo sợ hãi.
Trần Ngọc cùng Phong Hàn đi tới, quan sát một lúc, Trần Ngọc chợt nói: “Không nhất định là A Tùng.”
Mọi người đều đang sợ hãi nhất loạt quay đầu ngây ngốc nhìn Trần Ngọc, Kim lão đại cau mày, trong đôi mắt của Mã Liệt có ánh sáng chợt lóe, lấy tay vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Cháu thử nói xem nào.”
“Đầu tiên, là tiếng động, chúng ta đều thấy được có người chạy tới, cũng nghe thấy tiếng bước chân.” Nói tới đây, Trần Ngọc cười cười, ngũ quan xuất chúng dưới ánh nến nhu hòa mang theo mỹ cảm bất khả tư nghị, giống như một bức tranh an tĩnh mà ấm áp, không khí đáng sợ trong sơn động nháy mắt tiêu tán không ít.
“Theo cháu được biết, ma quỷ các loại, khi chạy không có tiếng động. Cho nên, chúng ta không cần thiết phải tự mình dọa mình.” Trần Ngọc quét qua một lượt mọi người dần dần hồi thần, tiếp tục nói: “Tiếp theo, các ngươi khẳng định đó là A Tùng, nhưng người này từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên. Giống nhau bất qua là qua thân hình và quần áo.”
“Cháu thấy tồn tại khả năng thứ hai, chính là có một người khác, mặc quân áo tương tự chạy đến đây. Về phần việc đi xuyên qua tường…” Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn sơn động, nói: “Đường chính này đã có ngã rẽ, những nơi khác dĩ nhiên cũng sẽ có. Nơi đó chắc hẳn có một con đường khác, người kia vì một nguyên nhân nào đó, không muốn gặp chúng ta, nên phải rẽ vào đó.”
Phong Hàn lúc này xách báo con lên, đem báo con ném vào trong ngực Trần Ngọc, đi vào trong động.
Trần Ngọc chần chừ một chút, không nói tiếp nữa, xoay người nhìn Phong Hàn trong động. Báo con cũng gắn gượng đứng dậy trong ngực cậu, nhìn bên kia không chớp mắt.
Phong Hàn cũng không đi đâu xa, chẳng qua đến chỗ người kia rẽ vào, bật đèn pin quan sát một lúc. Nhưng sau đó xoay người đi ra, phát hiện ai nấy đều tròn mắt nhìn hắn, hời hợt nói: “Nơi đó hai bên đều có ngã rẽ, trên đất có vết máu, người nọ đại khái bị thương. Hơn nữa, hắn là người sống.”
Nếu như những gì Trần Ngọc phân tích vẫn khiến mọi người có thái độ hoài nghi, thì lời Phong Hàn nói ra làm cho ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ nó rốt cuộc là đang làm cái gì! Chỗ này muôn dọa chết người ta đây mà.” Mập mạp nói.
“Không biết là ai đây?” Mã Liệt nhìn ngã rẽ, nheo mắt lại.
“Phong tiểu ca, khi nãy sao ngươi không đuổi theo? Nếu như chúng ta bây giờ đuổi theo, có thể bắt kịp hắn không?” Một người từ dưới đất đứng lên, hỏi.
Trần Ngọc quay đầu lại nhìn, là Từ lão tam đang vác một balô tương đối lớn.
Phong Hàn liếc Từ lão tam, đáp: “Ở đây, nếu như men theo ngã rẽ truy đuổi hắn, đừng nghĩ đến việc có thể trở về.” Dừng lại một chút, đôi mắt của Phong Hàn lộ ra sự hăng hái khó thấy: “Nếu như mục tiêu của hắn là chúng ta, vậy không cần nghĩ nhiều làm gì, ta đợi hắn tự dẫn xác đến.”
Báo con thương cảm nhìn một chút nơi xa đó, lại tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lui về trong ngực Trần Ngọc.
Trở về thu thập xong đồ đạc, Kim lão đại và Mã Liệt mang theo mọi người vừa trải qua một phen kinh sợ tiếp tục tiến về phía trước.
Trần Ngọc nhìn Phong Hàn, do dự một lúc rồi hỏi: “Nơi này rất dễ lạc đường?” Thật ra điều Trần Ngọc muốn hỏi là, Phong Hàn có phải đã tới nơi này hay không.
Phong Hàn gật đầu, thần sắc có phần lạnh lùng, “Cho nên ta phải luôn đi bên cạnh ngươi, nơi này chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Trần Ngọc ngậm miệng, những lời này càng không thể tưởng tượng nổi, chuyện gì cũng có thể xảy ra?
Còn nữa khi nãy Từ lão tam cũng rất kỳ quái, hắn đặc biệt tới gần hỏi Phong Hàn tại sao không đuổi theo người kia? Hắn vì sao lại muốn đuổi theo người đó?
Trần Ngọc lại nhớ lại giấc mộng nọ, nghĩ đến những cục thịt tạo thành A Tùng chạy về phía động, bóng lưng trong mộng lại giống bóng người kia đến thế.
Trần Ngọc rùng mình một cái, gạt phăng ý nghĩ kia ra khỏi đầu, tiếp tục nghĩ kỹ trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì.
Trần Ngọc chợt phát giác có điều bất ổn, trước khi thiếp đi, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nghe thấy Từ lão tam oán trách, không có thịt để ăn.
Nhưng đến sáng hôm sau, Từ lão tam không ngần ngại lây thịt khô từ trong balô chia cho mọi người. Báo con thậm chí còn rất có cốt khí cự tuyệt miếng thịt trong tay Từ lão tam, cho nên Trần Ngọc nhớ tương đối rõ ràng.
Thịt khô của hắn là từ đâu ra?
-END 91-
Không để cậu suy nghĩ nhiều, Mã Văn Tú đi tới, đưa cho Trần Ngọc một hộp cá hộp, cặp mắt long lanh: “Trần Ngọc ca, những ngày qua ngươi gầy đi nhiều đấy. À, cái này cho ngươi.” Nói xong cười ngọt ngào, xoay người đi.
Mã Văn Thanh ngồi bên cạnh Trần Ngọc bất mãn nhìn em gái đã đi xa, trong miệng lẩm bẩm: “Ta sao lại không thấy tiểu tử này gầy đi, hắn cho tới bây giờ đều giống như cây gậy trúc, còm cõi chính là đại ca ngươi ngày ngày phải lao động chân tay đây này.”
Phong Hàn liếc cá hộp trong tay Trần Ngọc, rồi lại ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực dưới ánh nến nhìn thẳng vào Trần Ngọc. Khi Trần Ngọc không khỏi chột dạ chuẩn bị dâng cái hộp lên, Phong Hàn đưa tay véo một cái vào eo Trần Ngọc, “Ừm, ít thịt thật.”
Tay Trần Ngọc phát run, đồ hộp rơi xuống bên cạnh báo con, báo con bỏ qua bát thịt của mình, len lén lại gần ngửi ngửi, phát hiện nó còn chưa mở ra, ngẩng đầu nghi hoặc. Sau khi thấy vẻ mặt của Phong Hàn, báo con ngây ngốc trong chốc lát, từ từ đem móng vuốt chuẩn bị vươn đến nắp hộp rụt trở về, thành thật cúi đầu ăn tiếp thịt của mình.
Phong Hàn tự ý đưa chén canh nóng của Cống Bố cho Trần Ngọc, nhìn chăm chú vào chỗ cổ Trần Ngọc lộ ra khỏi áo, nói: “Ngươi vẫn nên béo một chút, đối với cả hai chúng ta mới có lợi.”
Khoảnh khắc đó, dục vọng trong mắt Phong Hàn đầy thâm trầm và rõ ràng. Trần Ngọc rụt rụt cổ, hoàn toàn không biết mình là nên tức giận hay cao hứng nữa, trên thực tế cậu chỉ ngoan ngoãn nhận lấy chén canh rồi uống.
Mã Văn Thanh cảm thấy mình là người duy nhất biết chuyện áp lực rất lớn, tư vị trong lòng nói không nên lời, đối diện với một màn trước mặt lại có phần trợn mắt há hốc mồm: tiểu Trần Ngọc từ nhỏ khôn khéo vô lại, được bảo hộ quá tốt nên hơi kiêu ngạo, thế mà lại nhu thuận như hiện tại, bị ủy khuất cũng ngoan ngoãn chịu đựng, tìm mọi cách nhượng bộ…
Đương nhiên, Mã Văn Thanh cự tuyệt suy nghĩ tại sao bản thân lại thấy Trần Ngọc bị ủy khuất, cũng kiên quyết không cho rằng Trần Ngọc nhượng bộ là vì sợ hãi cường quyền.
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người mang theo trang bị tiếp tục đi vào trong. Sơn động quanh co mà dài dằng dặc, hơn nữa còn xuất hiện không ít các hốc nhỏ thông đi bốn phía, xem độ lớn cũng chỉ có trẻ con 6,7 tuổi mới có thể miễn cưỡng chui vào. Mập mạp vẫn cầm cây nến đi đằng trước, chợt ồ lên một tiếng.
“Sao thế?” Kim lão đại hỏi.
“Các ngươi nhìn mà xem, hai bên động, càng lúc càng lớn, lối rẽ càng ngày càng nhiều. Mặc dù so ra còn kém đường chính, nhưng người tương đối gầy đã có thể dễ dàng đi qua. Nếu như ngã rẽ cùng độ lớn với đường chính, chúng ta phải nghĩ cách để lại dấu hiệu, bằng không rất dễ lạc đường.”
“Đúng vậy, vì lý do an toàn, hai nhà chúng ta vẫn nên tự tìm người để lại dấu hiệu. Nếu hang hốc càng ngày càng nhiều, chỉ có một khả năng, chính là chúng ta sắp đến đích rồi. Để tránh lạc đường, chúng ta tận lực chỉ đi đường chính, không vào những ngã rẽ kia.” Mã Liệt nói.
Kim lão đại và mập mạp đều gật đầu bày tỏ tán đồng.
Trần Ngọc khom lưng đem Tiểu Mập ở bên chân bế lên, đi lâu như vậy trong bóng tối, tiểu tử này cư nhiên vẫn ngoan ngoãn bám theo, rất đáng khen ngợi. Phong Hàn vẫn luôn đi bên cạnh Trần Ngọc, không biết tại sao, lần này Phong Hàn lại cẩn thận đến thế, cho dù là tra xét bốn phía cũng nhất định không quên mang theo cậu.
Còn Mã Văn Thanh thì theo thói quen mà đi bên cạnh Trần Ngọc, tựa như mỗi lần hạ địa đều như vậy, Mã Liệt thấy thế, nhưng không nói gì. Bên cạnh hai người còn có người dẫn đường của Kim gia, từ lúc vượt qua cầu băng, Cống Bố liền một tấc cũng không rời theo sát Trần Ngọc và Phong Hàn.
Trần Ngọc thỉnh thoảng quan sát bốn phía, ghi nhớ lộ tuyến. Đồng thời cũng suy đoán trong lòng, ngã rẽ thông đi bốn phía rốt cuộc dùng để làm gì.
Đến lúc nghỉ ngơi vào buổi trưa bọn họ vẫn còn trên đường đi, không tìm thấy thạch thất, đành phải chọn nơi bằng phẳng, trải tạm lên đất thứ gì đó rồi ngồi xuống, bắt đầu nấu cơm.
Trần Ngọc tối hôm qua mơ thấy ác mộng ngủ không ngon giấc, dựa vào Phong Hàn gà gật, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ híp mắt thấy Từ lão tam đang ăn thịt khô. Người xung quanh thấy mà thèm ghẹo Từ lão tam, oán trắch hắn cất trữ đồ tốt, Từ lão tam cũng không giải thích, chỉ cười cười, lại từ trong balô mốc ra mấy miếng, phân cho bọn họ.
Trần Ngọc nhìn nhìn một màn như vậy, luôn cảm giác mình bỏ quên gì đó, nhưng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, mơ màng thiếp đi.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, mỗi lúc mỗi lớn, có thứ gì đó đang tới.
Trần Ngọc căng thẳng, hô hấp trở nên dồn dập, sau đó đột nhiên mở mắt ra. Xung quanh đốt ba cây nến, canh nóng trên bếp không khói tỏa ra nhiệt khí cùng mùi thơm nhàn nhạt, mọi người đang vừa ăn cơm vừa cười đùa.
Chẳng lẽ lại là mơ? Trần Ngọc bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Phong Hàn. Nhưng đập vào mắt lại là báo con treo ngược trên cánh tay Phong Hàn, Tiểu Mập khẳng định đang kịch liệt giãy dụa, bởi vì ba chân của nó đều bám vào cánh tay Phong Hàn, răng nanh nhay cắn tay áo của hắn.
Tay Phong Hàn trắn nõn thon dài, dưới bất kỳ góc độ nào cũng đều tương đối hoàn mỹ, để cạnh khóe miệng của báo con cách đó không xa.
Ở điểm này, hành động biểu đạt của Tiểu Mập giống y hệt tính tình của Trần Ngọc, bị khi dễ quá mức, nhưng cũng không dám cắn.
Trần Ngọc buồn cười, lại phát hiện báo con đang duy trì tư thế như vậy, ngẩng đầu lên vững vàng nhìn chằm chằm vào một hướng khác. Kỳ quái hơn là, đôi mắt đen bóng mang theo ánh vàng như dã thú của Phong Hàn cũng lạnh lùng nhìn chăm chú hướng đó.
Phong Hàn và báo con phát hiện ra cái gì?
Trần Ngọc nhìn theo tầm mắt của Phong Hàn, đối diện là một ngã rẽ nhỏ, cửa động miễn cưỡng có thể cho hai người đi qua, bên trong trừ bóng tối ra cái gì cũng không thấy rõ.
Cùng lúc đó, một khẩu súng nhanh chóng xuất hiện trên tay Trần Ngọc, cậu thuần thục dùng thời gian ngắn nhất kéo chốt an toàn, nhắm thẳng vào nơi tối đen kia.
Người cách Trần Ngọc và Phong Hàn gần nhất cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó càng ngày càng nhiều người phản ứng kịp, giọng nói dần dần thấp xuống.
Trần Ngọc vẫn không phát hiện ra điều gì, nhưng nhịp tim của cậu càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh tựa hồ từ trên trán rơi xuống từng giọt.
Một lát sau, Trần Ngọc dần dần ý thức được trong tiếng tim đập còn lẫn tạp âm khác, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Đó là tiếng bước chân của người đang chạy nhanh về phía này!
Mập mạp sau khi phát hiện có điều bất thường, giơ súng cầm nến đứng bên cạnh cửa động chỗ ngã rẽ nhỏ, ánh sáng nhạt nhòa từ cây nến miễn cưỡng soi tỏ cách đó khoảng báy tám thước.
Khi tất cả mọi người đều lặng thinh, trong sơn động trống rỗng tối đen chỉ còn lại tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập. Trong không khí bất tri bất giác tràn ngập áp lực cực độ, có vài người lặng lẽ lui về sau mấy bước.
Sau đó, trên con đường nhỏ, ở nơi cây nến có thể chiếu sáng đến, có bóng người chợt lóe.
Trần Ngọc xác định không phải là ảo giác của mình, nhưng cậu cũng không nổ súng, người nọ cúi đầu, dần dần chạy đến nơi mọi người có thể thấy rõ. Khi mọi người hai mắt mở to, người nọ đột nhiên quay đầu lại, quẹo vào trong vách tường bên cạnh.
Mã Liệt trầm giọng hỏi một câu: “Ai đó?”
Gần như đồng thời, mập mạp cầm nến canh giữ ở cửa động bất chợt hô lên một tiếng, thanh âm kia dị thường chói tai cùng văn vẹo. Tiếp, mập mạp lui về sau một bước ngã phịch xuống đất, cây nến trong tay văng ra ngoài.
Nến cũng không tắt ngay, gắng gượng thiêu đốt trên mặt đất, nhưng ngã rẽ cũng vì thế mà lại trở nên tối đen.
Mã Văn Thanh tiến tới, nhặt cây nến lên. Khi ngã rẽ một lần nữa được chiếu sáng, nơi ấy đã không có gì cả, ngay cả thanh âm chạy bộ, tựa hồ cũng trong khoảnh khắc đó mà biến mất.
Mã Văn Thanh quan sát một lúc, không phát hiện ra cái gì, quay đầu đỡ mập mạp dậy, hỏi: “Lão mập, chuyện gì vậy?”
Mập mạp thở hổn hển, qua một lúc mới trấn định lại, dùng đôi tay vẫn run rẩy như cũ lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đôi mắt vẫn còn mang theo sự kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Đó là A Tùng….”
Mã Văn Thanh sửng sốt, hắn lúc ấy đứng ở phía sau, người trong ngã rẽ không thấy được rõ ràng. Hơn nữa A Tùng là người của Kim gia, hắn căn bản không mấy để tâm bộ dáng của tiểu tử kia. Mấu chốt là, A Tùng chẳng phải đã chết lúc tiến vào sơn động rồi sao?
Thấy ánh mắt hoài nghi trên dưới quan sát của Mã Văn Thanh, mập mạp nói như trảm đinh chặt sắt: “Mẹ nó ta không nhìn lầm, ta chẳng nhẽ lại không nhận ra bộ dáng của tiểu tử kia? Ta bảo, các ngươi cũng nhìn thấy, lẽ nào không ai nhận ra?”
“Ta, ta cũng nhìn thấy, kia, đó chính là A Tùng…” Sắc mặt Tào Đông trắng bệch, hắn là người mới, so ra kém với mập mạp, lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Ta đã thấy, đúng là hắn.” Lại có thêm một thuộc hạ của Kim gia thấp giọng nói.
“Thế nhưng, A Tùng đã chết.” Khi có người nói ra những lời này, trong sơn động nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Một cơn gió thổi qua, cây nến khẽ nghiêng. Lúc này, có người run rẩy lên tiếng: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ trên đời này thật sự có thứ đó?” Hắn không dám nói toạc ra, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu ý của hắn.
“Đúng vậy, hắn còn đi xuyên qua tường, ta tận mắt trông thấy!” Thanh âm của người này không tự chủ trở nên sắc nhọn, rõ ràng mang theo sợ hãi.
Trần Ngọc cùng Phong Hàn đi tới, quan sát một lúc, Trần Ngọc chợt nói: “Không nhất định là A Tùng.”
Mọi người đều đang sợ hãi nhất loạt quay đầu ngây ngốc nhìn Trần Ngọc, Kim lão đại cau mày, trong đôi mắt của Mã Liệt có ánh sáng chợt lóe, lấy tay vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Cháu thử nói xem nào.”
“Đầu tiên, là tiếng động, chúng ta đều thấy được có người chạy tới, cũng nghe thấy tiếng bước chân.” Nói tới đây, Trần Ngọc cười cười, ngũ quan xuất chúng dưới ánh nến nhu hòa mang theo mỹ cảm bất khả tư nghị, giống như một bức tranh an tĩnh mà ấm áp, không khí đáng sợ trong sơn động nháy mắt tiêu tán không ít.
“Theo cháu được biết, ma quỷ các loại, khi chạy không có tiếng động. Cho nên, chúng ta không cần thiết phải tự mình dọa mình.” Trần Ngọc quét qua một lượt mọi người dần dần hồi thần, tiếp tục nói: “Tiếp theo, các ngươi khẳng định đó là A Tùng, nhưng người này từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên. Giống nhau bất qua là qua thân hình và quần áo.”
“Cháu thấy tồn tại khả năng thứ hai, chính là có một người khác, mặc quân áo tương tự chạy đến đây. Về phần việc đi xuyên qua tường…” Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn sơn động, nói: “Đường chính này đã có ngã rẽ, những nơi khác dĩ nhiên cũng sẽ có. Nơi đó chắc hẳn có một con đường khác, người kia vì một nguyên nhân nào đó, không muốn gặp chúng ta, nên phải rẽ vào đó.”
Phong Hàn lúc này xách báo con lên, đem báo con ném vào trong ngực Trần Ngọc, đi vào trong động.
Trần Ngọc chần chừ một chút, không nói tiếp nữa, xoay người nhìn Phong Hàn trong động. Báo con cũng gắn gượng đứng dậy trong ngực cậu, nhìn bên kia không chớp mắt.
Phong Hàn cũng không đi đâu xa, chẳng qua đến chỗ người kia rẽ vào, bật đèn pin quan sát một lúc. Nhưng sau đó xoay người đi ra, phát hiện ai nấy đều tròn mắt nhìn hắn, hời hợt nói: “Nơi đó hai bên đều có ngã rẽ, trên đất có vết máu, người nọ đại khái bị thương. Hơn nữa, hắn là người sống.”
Nếu như những gì Trần Ngọc phân tích vẫn khiến mọi người có thái độ hoài nghi, thì lời Phong Hàn nói ra làm cho ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ nó rốt cuộc là đang làm cái gì! Chỗ này muôn dọa chết người ta đây mà.” Mập mạp nói.
“Không biết là ai đây?” Mã Liệt nhìn ngã rẽ, nheo mắt lại.
“Phong tiểu ca, khi nãy sao ngươi không đuổi theo? Nếu như chúng ta bây giờ đuổi theo, có thể bắt kịp hắn không?” Một người từ dưới đất đứng lên, hỏi.
Trần Ngọc quay đầu lại nhìn, là Từ lão tam đang vác một balô tương đối lớn.
Phong Hàn liếc Từ lão tam, đáp: “Ở đây, nếu như men theo ngã rẽ truy đuổi hắn, đừng nghĩ đến việc có thể trở về.” Dừng lại một chút, đôi mắt của Phong Hàn lộ ra sự hăng hái khó thấy: “Nếu như mục tiêu của hắn là chúng ta, vậy không cần nghĩ nhiều làm gì, ta đợi hắn tự dẫn xác đến.”
Báo con thương cảm nhìn một chút nơi xa đó, lại tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lui về trong ngực Trần Ngọc.
Trở về thu thập xong đồ đạc, Kim lão đại và Mã Liệt mang theo mọi người vừa trải qua một phen kinh sợ tiếp tục tiến về phía trước.
Trần Ngọc nhìn Phong Hàn, do dự một lúc rồi hỏi: “Nơi này rất dễ lạc đường?” Thật ra điều Trần Ngọc muốn hỏi là, Phong Hàn có phải đã tới nơi này hay không.
Phong Hàn gật đầu, thần sắc có phần lạnh lùng, “Cho nên ta phải luôn đi bên cạnh ngươi, nơi này chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Trần Ngọc ngậm miệng, những lời này càng không thể tưởng tượng nổi, chuyện gì cũng có thể xảy ra?
Còn nữa khi nãy Từ lão tam cũng rất kỳ quái, hắn đặc biệt tới gần hỏi Phong Hàn tại sao không đuổi theo người kia? Hắn vì sao lại muốn đuổi theo người đó?
Trần Ngọc lại nhớ lại giấc mộng nọ, nghĩ đến những cục thịt tạo thành A Tùng chạy về phía động, bóng lưng trong mộng lại giống bóng người kia đến thế.
Trần Ngọc rùng mình một cái, gạt phăng ý nghĩ kia ra khỏi đầu, tiếp tục nghĩ kỹ trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì.
Trần Ngọc chợt phát giác có điều bất ổn, trước khi thiếp đi, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nghe thấy Từ lão tam oán trách, không có thịt để ăn.
Nhưng đến sáng hôm sau, Từ lão tam không ngần ngại lây thịt khô từ trong balô chia cho mọi người. Báo con thậm chí còn rất có cốt khí cự tuyệt miếng thịt trong tay Từ lão tam, cho nên Trần Ngọc nhớ tương đối rõ ràng.
Thịt khô của hắn là từ đâu ra?
-END 91-
Tác giả :
Do Đại Đích Yên