Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 5
(*thủ trát:sách, thư viết tay)
“Có thể thấy đây là ngôi mộ của một vị mỹ nhân, nói không chừng là một bánh tông mỹ nhân diêm dúa lòe loẹt, thấy Tiểu Mã gia ta lớn lên anh tuấn tiêu sái thế này, không chừng muốn lưu ta lại làm vị hôn phu, làm thế nào bây giờ, gì thì gì ta cứ chuẩn bị trước cái đã.” Nói xong, Mã Văn Thanh từ trong balô móc ra một đống Kim Ngọc Quan Âm linh tinh các loại đeo lên người, sau đó lấy tay vuốt vuốt mái tóc, bày ra bộ dáng tự cho là rất được, gọi Trần Ngọc: “Được rồi, như vậy tạm ổn, đi, chúng ta lên trước một đoạn xem thử, nếu không có cơ quan gì sẽ quay lại gọi mọi người.”
Trần Ngọc đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói, “Ngươi nghĩ có ta ở đây, mỹ nhân còn để ý tới ngươi? Dĩ nhiên, nếu như là bánh tông, ta sẽ vô điều kiện nhường cho ngươi, yên tâm đi.”
Bánh tông, là thuật ngữ chuyên dùng trong giới trộm mộ, ý chỉ cương thi; phát sinh thi biến, so với cương thi thì bánh tông khó đối phó hơn nhiều.
“Kháo, ngươi cút, gương mặt đó của ngươi tính ra chỉ có thể lừa gạt được đông đảo quần chúng nhân dân. Chờ lúc ra ngoài, sẽ gọi cả đám đến dùng đại hình hầu hạ ngươi.” Mã Văn Thanh vừa hùng hùng hổ hổ, vừa cẩn cẩn dực dực đi về phía trước.
Trong mộ đạo âm khí ngất trời, mang theo mùi hương mục nát quỷ dị, vách tường vẽ bích họa rất dài, Trần Ngọc muốn dừng lại xem kỹ nội dung hai bên bức tranh, Mã Văn Thanh thì lại vội vã muốn tìm được chủ mộ thất. Đèn mỏ trên đầu Trần Ngọc lực chiếu sáng không mạnh, trước sau chỉ có thể nhìn ra xa vài mét, đèn pin mắt sói trong tay Mã Văn Thanh lại có thể soi sáng ngoài cả trăm mét.
Trần Ngọc lần đầu xuống mộ, nếu quả thật bây giờ bị ném vào trong mộ đạo tối om không chút ánh sáng, chắc chắn không phải là chuyện tốt, cậu chỉ đành theo sát Mã Văn Thanh. Trong lúc gấp gáp chỉ kịp thấy bức tranh trên vách tường càng ngày càng tinh xảo, hiển nhiên đoạn vừa rồi là do vội vàng mà hoàn thành.
Đang đi, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được bên người có không khí lưu động, vội hô: “Đợi đã, Văn Thanh, ngươi chiếu sang trái một chút.”
Mã Văn Thanh cũng cẩm nhận được, lúc đèn pin chiếu tới, lộ ra một cửa động đen thẫm.
Hai người đi vài bước tới cửa động, ánh sáng đèn pin chiếu xuống, bốn phía vách động là vết xẻng đều đặn, “Đây mới là trộm động, qua thủ pháp đào trộm động có thể thấy vị này là tay lão luyện, phỏng chừng không xa phía trước chính là mộ thất.” Đỉnh mộ của mộ triều Thanh rất dày, đôi khi sẽ có hơn hai thước gạch xanh hoặc khối đá, trộm động thường tránh đào ở đây.
Mã Văn Thanh nhăn nhăn lông mày, “Thanh mộ phần lớn đều giản tiện việc mai táng, bất quá bên trong một đống đồ đạc, vàng bạc cùng tranh chữ vẫn còn khả năng hấp dẫn không ít người tới, ra tay cũng rất dễ, xem ra đúng như lời giáo sư Tiền đã nói, nơi này sớm đã bị kẻ khác ghé thăm.”
“Ân, Vân Nam đa số là mộ thời Hán, mooj triềuThanh cũng hay gặp, nhưng có kích thước lớn như thế này thì lại rất hiếm thấy, có chút thú vị. Nhưng mà, ngươi có nhận thấy không, ngôi mộ này được coi trọng như vậy, nếu tính đến kích thước của mộ, người táng trong đây không vương thì cũng là hầu. Chỉ là tại sao lại xây mộ ở chỗ thâm sơn cùng cốc này, thật đúng là kỳ quái.” Trần Ngọc cười một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đai khái đi được chừng năm phút, từ mộ đạo chuyển qua một chỗ ngoặt, xuất hiện một tòa ngọc môn*(cửa bằng ngọc), trong ngọc thạch màu trắng mơ hồ có hồng ti, trên cửa khắc long phượng.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh đang chuẩn bị lao lên lại, nói: “Trong mộ đạo không gặp trở ngại gì, quay ra thông báo với thầy một tiếng đi, đến lúc đó mọi người cùng nhau xuống.”
Mã Văn Thanh do dự chốc lát, gật đầu một cái, theo Trần Ngọc từ đường cũ quay lại căn nhà gỗ.
Giáo sư Tiền cùng giáo sư Vương và cả đám sinh viên chờ ở phía trên cửa động, thấy hai người ra ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, hỏi thăm tình hình bên trong.
Trần Ngọc đại khái đem những gì bọn họ trông thấy thuật lại sơ qua một lần, lại nói: “Có trộm động, từ nơi này đi xuống, không xa chính là mộ đạo, ngôi mộ này kích thước rất lớn, người được chôn cất bên trong khẳng định phải có thân phận vô cùng hiển quý.”
Ánh mắt giáo sư Tiền sáng lên, “Trước cứ đi xuống xem thử, tuy muốn khai quật thì phải đợi mấy ngày nữa nhân viên khảo cổ đến đông đủ đã, nhưng chúng ta vẫn có thể làm một số công tác sơ bộ.”
Vì để cho mọi người đi xuống được thuận tiện, miệng huyệt động lại bị đám sinh viên khoét rộng ra, càng lớn thì độ dốc cũng giảm bớt. Tầng đất trên núi sẽ không quá dày, mộ thất cũng không tính là sâu.
Rất nhiều sinh viên lần đầu tiên vào mộ, đều nổi lên sự tò mò cùng hưng phấn, vây quanh bức bích họa trong mộ đạo chụp hình. Trần Ngọc cuối cùng cũng quan sát được tỉ mỉ nội dung của bức bích họa, đoạn đầu đều là vẽ một cô gái, nhìn kĩ, cậu chợt hỏi: “Bức tranh này tựa hồ chỉ vẽ về một người, chẳng lẽ là chủ mộ?”
Giáo sư Tiền gật gật đầu, tán dương: “Quả thật cùng là một người, nhưng không nhất định là chủ mộ, cũng có thể là mộ phu thê, các trò tới đây mà xem.”
Xa hơn nữa, còn lại là cảnh chiến trận, tướng quân cưỡi chiến mã, mang theo binh lính chinh chiến sa trường, đánh cho đối thủ thua tan tác. Sau đó, nhất phương chiến bại đưa tới vô số vàng bạc châu báu, muốn chiêu hàng vị tướng quân này.
Thế nhưng, cảnh trong tranh lại thay đổi, tướng quân đến quan ngoại, hợp lực cùng một đội nhân mã khác.
Tiếp đến vị tướng quân này cắt cứ một phương, vinh hoa hiển quý. Bức tranh cuối cùng chính là tướng quân đứng trên điện Kim Loan màu vàng rực rỡ, đăng cơ làm đế, phía dưới chúng thần thành kính lễ bái, bên cạnh hoàng đế là một vị nữ tử xinh đẹp.
“Lão Tiền, ngươi thấy thế nào?” Giáo sư Vương tựa hồ nghĩ tới điều gì, trên mặt hơi kích động.
Giáo sư Tiền càng xem ánh mắt càng sáng, bèn nắm chặt lấy tay giáo sư Vương, “Giống những gì mà Vương lão ca đang nghĩ đến, đây rất có thể chính là ngôi mộ của người đó. Nếu như là thật, ngôi mộ này sẽ là một phát hiện trọng đại của giới khảo cổ.”
“Thầy nhận ra cái gì? Hoàng đế nhà Thanh không thể nào chôn cất ở chỗ này được.” Diêu Văn Văn vừa rồi còn mải mê chụp hình, thấy Kiều Dật, Trần Ngọc, Mã Văn Thanh bọn họ vây quanh hai vị giáo sư liền cũng chạy tới hỏi.
“Thật sự là…Ngô Tam Quế(1)?” Trần Ngọc đột nhiên thắc mắc.
Giáo sư Tiền cao hứng vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Mộ của Ngô Tam Quế từ thời Khang Hi nhà Thanh vẫn là một câu đố, có người cho rằng nó nằm phía dưới một tòa Phật tháp ở Quý Châu, nhưng chưa từng được chứng thực. Nếu bây giờ ngôi mộ mà bọn họ tìm thấy chính là mộ của Ngô Tam Quế, điều bí ẩn nhất trong lịch sử giới khảo cổ đã có lời giải, có thể coi đây là một phát hiện trọng đại hạng nhất, đám sinh viên theo đó cũng bị kích động.
Lúc đi qua trộm động, giáo sư Vương lại cảm thấy vô cùng đau lòng, giáo sư Tiền thăm dò xem xét một lát, cảm thán: “Nói đến kinh nghiệm, những lý luận của chúng ta còn xa mới theo kịp phần thực hành của bọn họ.” Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh cố gắng khống chế vẻ mặt, ai cũng không dám lộ ra sự đắc ý.
Đến khi mọi người đi tới đằng trước ngọc môn, hai vị giáo sư bảo mọi người lui về phía sau, tiến lên quan sát, đẩy thử hai cánh cửa, thấy cửa bất động liền ồ lên một tiếng.
“Cửa này được khóa kín từ bên trong, tình huống như vậy rất ít khi xảy ra, e rằng hôm nay muốn vào trong có chút khó khăn.” Giáo sư Tiền nhăn nhăn mi.
Hai phiến ngọc môn đang đóng chặt ở phía trước, không có lấy một tia tỳ vết, phía dưới có hai lỗ nhỏ, ước chừng to bằng hai ngón tay, tối thui thui, ngọn lửa trên nến dựng thẳng đứng hướng lên trên, không nghiêng không lệch, rõ ràng hai lỗ nhỏ này cũng đã bị phong kín.
Mã Văn Thanh đẩy Trần Ngọc, cười hì hì lên tiếng: “Để cho Trần hầu tử thử một chút, nói không chừng có kỳ tích a.”
Trần Ngọc liếc Mã Văn Thanh một cái, thấp giọng mắng: “Sao ngươi không lôi thủ pháp của nhà ngươi ra thử trước?”
Mã Văn Thanh nhíu mày, giống Trần Ngọc nhỏ giọng đáp lại: “Ngươi nghĩ giáo sư đồng ý cho ta dùng mìn phá cửa?”
“Biến.”
Trần Ngọc bước đến trước hai cánh cửa, nhìn giáo sư Tiền ánh mắt không thể chờ thêm được nữa, nói: “Thầy, để trò thử xem thế nào, Mã Văn Thanh sẽ giúp trò một tay.”
Giáo sư Tiền nghe thấy vậy liền vui vẻ, “Được a, tiểu tử ngươi còn có bản lĩnh này, thật sự nhìn không ra a.”
Mã Văn Thanh chẳng qua không phải hỗ trợ gì, hắn chỉ cần đứng bên cạnh Trần Ngọc, ngăn lại tầm mắt của mọi người. Sau đó đã thấy Trần Ngọc xoay lưng về phía bọn họ, nhanh chóng lôi ra một đôi găng tay màu đen luôn mang theo bên mình, sờ sờ ngọc môn, rồi từ chính giữa bên phải đi xuống một thước vỗ nhẹ, một cái cành dài nhỏ bằng ngọc thạch di chuyển vào phía trong cửa, tay Trần Ngọc luồn vào bên trong cái hốc màu đen đảo qua đảo lại một hồi, sau khi rút tay ra, ngọc thạch liền khôi phục trạng thái như cũ.
“Được rồi.”
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc nhìn về phía ngọc môn vẫn hoàn hảo, cánh cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nặng nề, Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh, hai người lui về sau cách xa khỏi cánh cửa.
Ngọc môn mở sang hai bên, cũng may phía sau cửa không có cơ quan gì, chỉ thấy một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Đợi đến khi đoàn hắc khí này tan hết, tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên đập vào tai mọi người.
Trong cửa dựa một người, không hề nhúc nhích mặt đối mặt với đám thầy trò khoa khảo cổ.
Mã Văn Thanh từ trên cổ túm lấy một cái ngọc Phật, tay run lên, chuẩn bị ném qua. Tay cầm súng của Trần Ngọc cũng khẽ run rẩy, lá gan của cậu thực sự cũng không lớn.
Đúng lúc này, sau lưng có người chợt vỗ một cái trên vai cậu, Trần Ngọc giật mình, quay lại nhìn, thấy Kiều Dật đang cười híp mắt nhìn cậu, nói: “Không sao đâu, người này đã chết rồi.”
Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên, đây chỉ là một khối thi thể dựa bên cạnh cửa. Có thể thấy người này chết cách đây không lâu, mới bắt đầu phân hủy, cặp mắt trống rỗng vô hồn, tuy nhiên mọi người cảm giác được trong mắt người kia có mang theo một tia oán độc. Khủng khiếp hơn chính là, những phần da lộ ra bên ngoài quần áo của thi thể đều nổi đầy các vết ban rất nhỏ màu tím đen, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Sau đó, thi thể mất chỗ dựa nơi cánh cửa , lắc lư lắc lư, đổ rạp về phía sau. Người này mặc y phục hiện đại: áo Jacket cùng quần dài, bên chân còn có chiếc balô bị mở rộng, ở trong lộ ra xẻng Lạc Dương(2).
Giáo sư Tiền đi về phía trước hai bước, mùi thi thối gay cả mũi, ông cẩn thận quan sát thi thể, cuối cùng cau mày nói: “Đây là tới đạo mộ rồi, nguyên nhân cái chết là trúng độc, tất cả mọi người không nên đụng vào thi thể này.” Do dự mấy giây, quay đầu nhìn về phía giáo sư Vương, hai người trao đối ánh mắt với nhau.
Giáo sư Tiền tiếp tục nói: “Đi vào trong, lúc qua cửa đều cẩn thận một chút, đồ vật ở bên trong không nên tùy tiện đụng chạm xê dịch.”
Trần Ngọc thấy thi thể này sau chết ngay cạnh cạnh cửa, lại nghĩ tới bên ngoài không có dâu chân quay trở về, trong lòng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ những người đi qua ngọc môn này đều không thoát ra được? Nghĩ tới đây, Trần Ngọc che giấu sự lo lắng, một mình quay trở lại lấy chiếc xẻng kia chặn ở giữa cửa.
Vừa quay đầu sang bên cạnh, thấy Mã Văn Thanh đang nhét vào miệng thi thể một vật màu đen gì đó, Trần Ngọc sợ hết hồn: “Mặc dù là oan gia cùng ngành, ngươi cũng không nên ngược đãi thi thể ngươi ta như vậy chứ.”
Mã Văn Thanh không thèm đùa lại với cậu, cười khổ đáp: “Đây là móng lừa đen, phòng ngừa thi biến, ta cảm thấy bộ dáng khi chết của người này rất tà môn.”
Trong lòngTrần Ngọc lo sợ không yên, cậu lại nhớ tới lời răn dạy nghiêm nghị của phụ thân: Trần Ngọc, ngươi tuyệt đối không thể vào trong mộ.
Mã Văn Thanh nhét xong móng lừa đen, cởi găng tay ra. Xoay người mới phát hiện Trần Ngọc vừa rồi vẫn còn đứng ngốc tại chỗ đã tiến tới lục lọi balô của người nọ, lấy ra một cái đèn pin, vài cục pin cùng mấy cây nến được gói lại trong bao lớn.
Kháo a, cái này cũng quá chiếm tiện nghi rồi! Vừa oán hận, vừa kéo Trần Ngọc đi sâu vào trong.
Đại điện phía sau ngọc môn đã được đèn pin cầm tay của đám sinh viên chiếu sáng, không ít người tranh thủ chụp hình. Trừ thi thể ở cửa, những nơi khác trong đại điện cũng không có hiện tượng gì khác thường.
Ở giữa là cầu thang bậc tam cấp, hai bên dựng hai con hạc bằng đồng, giương cánh muốn bay, lại tựa như tư thế xua đuổi những người vào mộ. Đại điện này có nét gần giống với Kim Loan Điện, nếu đây thật sự là mộ của Ngô Tam Quế, hắn đúng là muốn làm hoàng đế đến si mê rồi, ngay cả sau khi chết cũng muốn ở trong hoàng cung.
Phía bên phải có cửa, chờ chụp hình xong, mọi người đẩy cửa đi vào, đằng sau là chủ mộ thất, từ đông sang tây đặt song song hai cỗ quan tài. Quan tài thuộc loại quyền quý thường có hai tầng, tầng ngoài xưng quách, tầng bên trong mới xưng quan. Tầng quách bên ngoài được làm bằng vật liệu rất quý – gỗ lim viền vàng, một cái khắc hình phượng hoàng, cái còn lại khắc đằng long, hiển nhiên đây là mộ phu thê.
Chỉ có điều bên ngoài chiếc quan tài long văn lại dán mấy lá bùa trấn tà, ký hiệu trên lá bùa màu đỏ tươi giống như đang giương nanh múa vuốt cười nhạo mọi người. Một nam sinh chợt ngây ngốc đến gần quan tài long văn, đưa tay phải xé lá bùa kia xuống.
“Ngươi làm gì vậy!” Trần Ngọc nhanh tay nhanh mắt, kéo nam sinh hét lớn một tiếng. Nam sinh sững sờ nhìn Trần Ngọc, chợt lấy lại tinh thần, thấy Trần Ngọc nắm tay hắn , trên mặt đầu tiên là đỏ lên, tiếp đó liền trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Ta cũng không rõ nữa, tự nhiên lại đi tới đây, căn bản không khống chế được bản thân.”
Sắc mặt giáo sư Tiền ngưng trọng tiến đến xem xét, nói: “Mọi người đừng nên tới gần long văn quan tài, những lá bùa này có lẽ có tác dụng thôi miên.”
Mọi người sau khi được nhắc nhở tâm tình lại thả lỏng, tập trung chú ý vây quanh chiếc quan tài khắc phượng.
“Di, trong phượng quan này không có ai cả!” Hoàng mao Phương Kim chợt lên tiếng.
Nắp quan tài khắc phượng hoàng nghiêng nghiêng mở lộ ra, Phương Kim cùng mấy sinh viên khác đứng ở đó, lấy đèn pin soi nhìn dò vào bên trong.
“Chỉ có vài bộ y phục đã cũ nát…” Phương Kim bỗng nhiên đưa tay vào trong, lúc giáo sư Tiền định lên tiếng ngăn cản, Phương Kim đã cầm một quyển thủ trát khá mỏng ra ngoài.
Mấy người khác thì đi qua xem xét nhĩ thất*(phòng ở hai bên) để vật bồi táng, đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận, nói: “Giáo sư, vật bồi táng bên trong chắc hẳn phải có rất nhiều, nhưng nền nhà bừa bộn thế này, phần lớn đã bị trộm hết rồi, chỉ còn lại một ít bình sứ vỡ nát cùng vài bình gốm cỡ đại.”
Đã có trộm động thì đây cũng là chuyện hiển nhiên, giáo sư Tiền liền bảo đám sinh viên đem các thứ trong nhĩ thất phân loại, đánh số, làm chút việc đơn giản. Còn ông và giáo sư Vương bắt đầu nghiên cứu quyển thủ trát mà Phương Kim vừa mới phát hiện ra, Trần Ngọc cũng đến gần nhìn thử, Mã Văn Thanh thì lại tìm kiếm vật bồi táng ở xung quanh, nói thật hắn so với Trần Ngọc càng giống người thừa kế của đạo mộ thế gia hơn.
Thủ trát này rất mềm, trang giấy cũng cực mỏng, hơi hơi ố vàng. Bìa trống không, mở ra trang thứ nhất thấy đề một bài thơ bằng chữ khải nhỏ nhắn tú lệ: “Tĩnh đối thu đăng nhất điểm hồng, mộng hồn do tự nhiễu ly cung. Thôi song thí hướng Thường Nga vấn, nhĩ ngã như hà bạc mệnh đồng.”(3) Cả trang giấy đều thổn thức vẻ cô đơn ai oán .
“Có thể thấy nơi đây quả nhiên là mộ của Ngô Tam Quế, bài thơ này là của Trần Viên Viên(4) truyền lại cho hậu thế.” Giáo sư Vương ở một bên giải thích.
Mọi người cùng gật đầu, nữ nhân có thể khiến cho Ngô Tam Quế trước khi chết cũng mang theo bên cạnh sợ là chỉ có vị Trần Viên Viên khiến xung quan nhất nộ vi hồng nhan(5) kia thôi, chả trách cả một đoạn mộ đạo dài như vậy bên ngoài đều miêu tả về một vị mĩ nhân.
Giở tiếp, đa số các trang sau đều để trống. Cho đến khi lật đến giữa quyển, nét chữ tú lệ kia lại hiện ra.
“Ngày 20 tháng 5 Vương quay về cùng thiếp thề nguyện bạch đầu giai lão.
Mồng 3 tháng 6 vì việc gấp Vương đành giao thiếp cho phó tướng tạm thời rời đi trong năm ngày
Mồng 6 tháng 7 Vương đến nay vẫn chưa trở về khiến lòng ai cũng hoang mang lo sợ
Ngày 30 tháng 7 phó tướng sai gia đinh lưu lại một thị nữ nhưng lời nói hành vi dần dần không còn sự kính cẩn khiến thiếp ngày ngày lo sợ
Ngày 10 tháng 8 thợ thủ công đều đã rời đi
Ngày 17 tháng 8 phó tướng đem trạch viện đốt sạch thị nữ ngủ trong mộ đoạn tuyệt tin tức.”
“Kháo a, cái tên phó tướng này quả thực không bằng cầm thú, cưu chiêm thước sào chưa tính lại còn mang theo tiểu lão bà nhà người ta!” Mã Văn Thanh tức giận.
“Ân, rõ ràng người kiến tạo nên địa cung này là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, nhưng hắn có việc gấp phải rời đi, sau đó cũng không trở lại nữa. Trước khi đi đem nơi này cùng ái thiếp phó thác cho phó tướng, nhưng nhờ cậy nhầm người. Nói cách khác, trong long văn quan tài này, kỳ thực cũng không phải là Ngô Tam Quế.” Giáo sư Tiền vừa phân tích vừa lắc đầu thở dài.
Mọi người thấy thứ này tương tự như nhật kí gì đó, lại quay đầu nhìn về phía long văn quan tài, cổ nhân rất coi trọng phong thủy bảo huyệt, nơi chôn cất có quan hệ tới phúc lợi của con cháu sau này, thậm chí có thể thi giải thành tiên. Việc làm của vị phó tướng kia thật đúng là bất trung bất nghĩa.
Chỉ là Trần Viên Viên đi đâu mất rồi?
Giáo sư Tiền lần này lật hẳn đến trang cuối cùng, mới liếc qua đã thấy chi chít chữ viết, nội dung đại khái như sau:
Phó tướng lòng muông dạ thú, ân tương cừu báo, chiếm lăng tẩm của Vương gia. Bất hạnh thay ta ngày đêm mong chờ, Vương gia cuối cùng cũng chưa trở về. Cho tới tận hôm nay ta trong lúc vô tình ra ngoài mới biết được, người tiến vào đây ra không được mà ly khai cũng chẳng xong, bên ngoài dưới những cây hoa muôn hồng nghìn tía kia đều là đám xà đáng sợ đó. Trên người chúng có hoa văn diễm lệ, hai chân dài, hành động cực nhanh lại kèm theo kịch độc. Xà này kỳ quái vô cùng, người vào cốc cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng nếu có ai đi ra ngoài chúng sẽ lũ lượt ùa tới, dưới đám hoa thụ đều là thi thể của những người thợ thủ công. Có lẽ chúng căn bản không phải là xà mà chính là sứ giả của tà ma.
Bọn chúng buổi tối sẽ ra ngoài, chỉ có thể đợi.
Ở trong địa cung này chúng ta mới có thể an toàn. Phó tướng đốt hết mọi thứ ở phía trên là bởi vì chúng ta chỉ có thể ở dưới mặt đất.
Trước khi trời tối, nhất định phải đóng cửa địa cung.
Đường vào cốc, chỉ có thể đi vào, không thể đi ra.
Chẳng qua là không biết, những con xà độc này là do phó tướng an bài, hay còn vì nguyên nhân nào khác, Vương gia rốt cuộc có bình an mà xuất cốc hay không?
Còn có ta ở chỗ này không thể nhẫn nại thêm được nữa, mặc dù sợ, vẫn phải thử ra ngoài một lần. Ta một mình ở đây khác nào tham sống sợ chết, sống trong địa cung này, so với người chết có khác gì nhau.
Xem tới đây, trong mộ thất an tĩnh trở lại, mọi người chợt đều hiểu tại sao trên người thi thể ở ngọc môn lại có loại tử trạng đó.
“Mụ nội nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chả trách lại không thấy có dấu chân quay trở về!” Trần Ngọc nổi xung, cậu vốn ghét xà, chớ nói đến mấy con xà này còn mang theo kịch độc, có thể đưa người ta vào chỗ chết.
Mã Văn Thanh sắc mặt chợt tái xanh, nhìn thẳng vào Trần Ngọc hỏi: “Ngươi mới vừa có đóng kín cửa hay không?”
_END 5_
_______________________________
Chú thích:
(1)Ngô Tam Quế: tự: Trường Bạch 長白 hay Trường Bá 長伯; 1612 – 2 tháng 10 năm 1678), là Tổng binh cuối triều Minh, sau đầu hàng và trở thành tướng của nhà Thanh.
(2)Xẻng Lạc Dương: loại xẻng đặc dụng, một loại công cụ khảo cổ học, được tạo thành từ nửa cung tròn hình trụ.
(3) Dịch thơ :(theo ý hiểu của ta thôi nhé)
Tĩnh đối thu đăng nhất điểm hồng
Mộng hồn vẫn còn vấn vương nơi cung cấm
Đẩy cửa sổ hướng Hằng Nga hỏi thử
Sao mệnh ta lại bạc như vậy
(4) Trần Viên Viên: (chữ Hán: 陳圓圓, 1624-1681), tự Uyển Phân (Trung: 畹芬), là một mỹ nhân thời Minh mạt-Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc. Bà từng được xưng tụng là một trong Giang Nam bát diễm (Tám người đẹp ở Giang Nam) và cũng bị quy cho là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên.
(Theo Wikipedia)
(5) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: câu này xuất từ “Viên Viên khúc” của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào cuối thời nhà Minh đầu nhà Thanh.
Lúc Ngô Tam Quế lĩnh binh vào kinh triệu kiến tân chủ (Lí Tự Thành), khi đi tới sa hà dịch ở Vĩnh Bình, gặp được gia nhân từ kinh thành chạy ra, Ngô Tam Quế hỏi: “Người trong nhà của ta thế nào?” Gia nhân nói: “Bị Sấm Vương tịch thu rồi.” Ngô Tam Quế nói: “Không sao, sau này ta sẽ đến đòi.” Lại hỏi: “Cha ta khoẻ không?” Đáp: “Bị bắt rồi.” Ngô Tam Quế nói: “Sau này ta sẽ đến thả ra.” Lại hỏi: “Trần phu nhân (chỉ Trần Viên Viên) có khoẻ không?” đáp: “Bị Sấm Vương ( Lưu Tông Mẫn) mang đi rồi.” Lúc này, Ngô Tam Quế huyết khí phừng phừng giạn tím mặt, lớn tiếng quát: “Đại trượng phu không thể bảo vệ một người nữ tử, sao còn mặt mũi gặp người ta?” Sau đó, quay đầu lại trở về núi hải quan, lấy thân phận đại thần Minh triều, truyền thỉnh binh thư đến Thanh quân, mong muốn Đa Nhĩ Cổn “hợp binh để đánh cổng, diệt giặc cỏ cho cung đình bày tỏ đại nghĩa với Trung Quốc.” Đây là cố sự của “xung quan nhất nộ vi hồng nhan”, nói cách khác Ngô Tam Quế vì một kĩ nữ Tô Châu -Trần Viên Viên đem giang sơn Đại Hán bán đứng cho Mãn Thanh. (trích Baidu.)
“Có thể thấy đây là ngôi mộ của một vị mỹ nhân, nói không chừng là một bánh tông mỹ nhân diêm dúa lòe loẹt, thấy Tiểu Mã gia ta lớn lên anh tuấn tiêu sái thế này, không chừng muốn lưu ta lại làm vị hôn phu, làm thế nào bây giờ, gì thì gì ta cứ chuẩn bị trước cái đã.” Nói xong, Mã Văn Thanh từ trong balô móc ra một đống Kim Ngọc Quan Âm linh tinh các loại đeo lên người, sau đó lấy tay vuốt vuốt mái tóc, bày ra bộ dáng tự cho là rất được, gọi Trần Ngọc: “Được rồi, như vậy tạm ổn, đi, chúng ta lên trước một đoạn xem thử, nếu không có cơ quan gì sẽ quay lại gọi mọi người.”
Trần Ngọc đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói, “Ngươi nghĩ có ta ở đây, mỹ nhân còn để ý tới ngươi? Dĩ nhiên, nếu như là bánh tông, ta sẽ vô điều kiện nhường cho ngươi, yên tâm đi.”
Bánh tông, là thuật ngữ chuyên dùng trong giới trộm mộ, ý chỉ cương thi; phát sinh thi biến, so với cương thi thì bánh tông khó đối phó hơn nhiều.
“Kháo, ngươi cút, gương mặt đó của ngươi tính ra chỉ có thể lừa gạt được đông đảo quần chúng nhân dân. Chờ lúc ra ngoài, sẽ gọi cả đám đến dùng đại hình hầu hạ ngươi.” Mã Văn Thanh vừa hùng hùng hổ hổ, vừa cẩn cẩn dực dực đi về phía trước.
Trong mộ đạo âm khí ngất trời, mang theo mùi hương mục nát quỷ dị, vách tường vẽ bích họa rất dài, Trần Ngọc muốn dừng lại xem kỹ nội dung hai bên bức tranh, Mã Văn Thanh thì lại vội vã muốn tìm được chủ mộ thất. Đèn mỏ trên đầu Trần Ngọc lực chiếu sáng không mạnh, trước sau chỉ có thể nhìn ra xa vài mét, đèn pin mắt sói trong tay Mã Văn Thanh lại có thể soi sáng ngoài cả trăm mét.
Trần Ngọc lần đầu xuống mộ, nếu quả thật bây giờ bị ném vào trong mộ đạo tối om không chút ánh sáng, chắc chắn không phải là chuyện tốt, cậu chỉ đành theo sát Mã Văn Thanh. Trong lúc gấp gáp chỉ kịp thấy bức tranh trên vách tường càng ngày càng tinh xảo, hiển nhiên đoạn vừa rồi là do vội vàng mà hoàn thành.
Đang đi, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được bên người có không khí lưu động, vội hô: “Đợi đã, Văn Thanh, ngươi chiếu sang trái một chút.”
Mã Văn Thanh cũng cẩm nhận được, lúc đèn pin chiếu tới, lộ ra một cửa động đen thẫm.
Hai người đi vài bước tới cửa động, ánh sáng đèn pin chiếu xuống, bốn phía vách động là vết xẻng đều đặn, “Đây mới là trộm động, qua thủ pháp đào trộm động có thể thấy vị này là tay lão luyện, phỏng chừng không xa phía trước chính là mộ thất.” Đỉnh mộ của mộ triều Thanh rất dày, đôi khi sẽ có hơn hai thước gạch xanh hoặc khối đá, trộm động thường tránh đào ở đây.
Mã Văn Thanh nhăn nhăn lông mày, “Thanh mộ phần lớn đều giản tiện việc mai táng, bất quá bên trong một đống đồ đạc, vàng bạc cùng tranh chữ vẫn còn khả năng hấp dẫn không ít người tới, ra tay cũng rất dễ, xem ra đúng như lời giáo sư Tiền đã nói, nơi này sớm đã bị kẻ khác ghé thăm.”
“Ân, Vân Nam đa số là mộ thời Hán, mooj triềuThanh cũng hay gặp, nhưng có kích thước lớn như thế này thì lại rất hiếm thấy, có chút thú vị. Nhưng mà, ngươi có nhận thấy không, ngôi mộ này được coi trọng như vậy, nếu tính đến kích thước của mộ, người táng trong đây không vương thì cũng là hầu. Chỉ là tại sao lại xây mộ ở chỗ thâm sơn cùng cốc này, thật đúng là kỳ quái.” Trần Ngọc cười một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đai khái đi được chừng năm phút, từ mộ đạo chuyển qua một chỗ ngoặt, xuất hiện một tòa ngọc môn*(cửa bằng ngọc), trong ngọc thạch màu trắng mơ hồ có hồng ti, trên cửa khắc long phượng.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh đang chuẩn bị lao lên lại, nói: “Trong mộ đạo không gặp trở ngại gì, quay ra thông báo với thầy một tiếng đi, đến lúc đó mọi người cùng nhau xuống.”
Mã Văn Thanh do dự chốc lát, gật đầu một cái, theo Trần Ngọc từ đường cũ quay lại căn nhà gỗ.
Giáo sư Tiền cùng giáo sư Vương và cả đám sinh viên chờ ở phía trên cửa động, thấy hai người ra ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, hỏi thăm tình hình bên trong.
Trần Ngọc đại khái đem những gì bọn họ trông thấy thuật lại sơ qua một lần, lại nói: “Có trộm động, từ nơi này đi xuống, không xa chính là mộ đạo, ngôi mộ này kích thước rất lớn, người được chôn cất bên trong khẳng định phải có thân phận vô cùng hiển quý.”
Ánh mắt giáo sư Tiền sáng lên, “Trước cứ đi xuống xem thử, tuy muốn khai quật thì phải đợi mấy ngày nữa nhân viên khảo cổ đến đông đủ đã, nhưng chúng ta vẫn có thể làm một số công tác sơ bộ.”
Vì để cho mọi người đi xuống được thuận tiện, miệng huyệt động lại bị đám sinh viên khoét rộng ra, càng lớn thì độ dốc cũng giảm bớt. Tầng đất trên núi sẽ không quá dày, mộ thất cũng không tính là sâu.
Rất nhiều sinh viên lần đầu tiên vào mộ, đều nổi lên sự tò mò cùng hưng phấn, vây quanh bức bích họa trong mộ đạo chụp hình. Trần Ngọc cuối cùng cũng quan sát được tỉ mỉ nội dung của bức bích họa, đoạn đầu đều là vẽ một cô gái, nhìn kĩ, cậu chợt hỏi: “Bức tranh này tựa hồ chỉ vẽ về một người, chẳng lẽ là chủ mộ?”
Giáo sư Tiền gật gật đầu, tán dương: “Quả thật cùng là một người, nhưng không nhất định là chủ mộ, cũng có thể là mộ phu thê, các trò tới đây mà xem.”
Xa hơn nữa, còn lại là cảnh chiến trận, tướng quân cưỡi chiến mã, mang theo binh lính chinh chiến sa trường, đánh cho đối thủ thua tan tác. Sau đó, nhất phương chiến bại đưa tới vô số vàng bạc châu báu, muốn chiêu hàng vị tướng quân này.
Thế nhưng, cảnh trong tranh lại thay đổi, tướng quân đến quan ngoại, hợp lực cùng một đội nhân mã khác.
Tiếp đến vị tướng quân này cắt cứ một phương, vinh hoa hiển quý. Bức tranh cuối cùng chính là tướng quân đứng trên điện Kim Loan màu vàng rực rỡ, đăng cơ làm đế, phía dưới chúng thần thành kính lễ bái, bên cạnh hoàng đế là một vị nữ tử xinh đẹp.
“Lão Tiền, ngươi thấy thế nào?” Giáo sư Vương tựa hồ nghĩ tới điều gì, trên mặt hơi kích động.
Giáo sư Tiền càng xem ánh mắt càng sáng, bèn nắm chặt lấy tay giáo sư Vương, “Giống những gì mà Vương lão ca đang nghĩ đến, đây rất có thể chính là ngôi mộ của người đó. Nếu như là thật, ngôi mộ này sẽ là một phát hiện trọng đại của giới khảo cổ.”
“Thầy nhận ra cái gì? Hoàng đế nhà Thanh không thể nào chôn cất ở chỗ này được.” Diêu Văn Văn vừa rồi còn mải mê chụp hình, thấy Kiều Dật, Trần Ngọc, Mã Văn Thanh bọn họ vây quanh hai vị giáo sư liền cũng chạy tới hỏi.
“Thật sự là…Ngô Tam Quế(1)?” Trần Ngọc đột nhiên thắc mắc.
Giáo sư Tiền cao hứng vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Mộ của Ngô Tam Quế từ thời Khang Hi nhà Thanh vẫn là một câu đố, có người cho rằng nó nằm phía dưới một tòa Phật tháp ở Quý Châu, nhưng chưa từng được chứng thực. Nếu bây giờ ngôi mộ mà bọn họ tìm thấy chính là mộ của Ngô Tam Quế, điều bí ẩn nhất trong lịch sử giới khảo cổ đã có lời giải, có thể coi đây là một phát hiện trọng đại hạng nhất, đám sinh viên theo đó cũng bị kích động.
Lúc đi qua trộm động, giáo sư Vương lại cảm thấy vô cùng đau lòng, giáo sư Tiền thăm dò xem xét một lát, cảm thán: “Nói đến kinh nghiệm, những lý luận của chúng ta còn xa mới theo kịp phần thực hành của bọn họ.” Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh cố gắng khống chế vẻ mặt, ai cũng không dám lộ ra sự đắc ý.
Đến khi mọi người đi tới đằng trước ngọc môn, hai vị giáo sư bảo mọi người lui về phía sau, tiến lên quan sát, đẩy thử hai cánh cửa, thấy cửa bất động liền ồ lên một tiếng.
“Cửa này được khóa kín từ bên trong, tình huống như vậy rất ít khi xảy ra, e rằng hôm nay muốn vào trong có chút khó khăn.” Giáo sư Tiền nhăn nhăn mi.
Hai phiến ngọc môn đang đóng chặt ở phía trước, không có lấy một tia tỳ vết, phía dưới có hai lỗ nhỏ, ước chừng to bằng hai ngón tay, tối thui thui, ngọn lửa trên nến dựng thẳng đứng hướng lên trên, không nghiêng không lệch, rõ ràng hai lỗ nhỏ này cũng đã bị phong kín.
Mã Văn Thanh đẩy Trần Ngọc, cười hì hì lên tiếng: “Để cho Trần hầu tử thử một chút, nói không chừng có kỳ tích a.”
Trần Ngọc liếc Mã Văn Thanh một cái, thấp giọng mắng: “Sao ngươi không lôi thủ pháp của nhà ngươi ra thử trước?”
Mã Văn Thanh nhíu mày, giống Trần Ngọc nhỏ giọng đáp lại: “Ngươi nghĩ giáo sư đồng ý cho ta dùng mìn phá cửa?”
“Biến.”
Trần Ngọc bước đến trước hai cánh cửa, nhìn giáo sư Tiền ánh mắt không thể chờ thêm được nữa, nói: “Thầy, để trò thử xem thế nào, Mã Văn Thanh sẽ giúp trò một tay.”
Giáo sư Tiền nghe thấy vậy liền vui vẻ, “Được a, tiểu tử ngươi còn có bản lĩnh này, thật sự nhìn không ra a.”
Mã Văn Thanh chẳng qua không phải hỗ trợ gì, hắn chỉ cần đứng bên cạnh Trần Ngọc, ngăn lại tầm mắt của mọi người. Sau đó đã thấy Trần Ngọc xoay lưng về phía bọn họ, nhanh chóng lôi ra một đôi găng tay màu đen luôn mang theo bên mình, sờ sờ ngọc môn, rồi từ chính giữa bên phải đi xuống một thước vỗ nhẹ, một cái cành dài nhỏ bằng ngọc thạch di chuyển vào phía trong cửa, tay Trần Ngọc luồn vào bên trong cái hốc màu đen đảo qua đảo lại một hồi, sau khi rút tay ra, ngọc thạch liền khôi phục trạng thái như cũ.
“Được rồi.”
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc nhìn về phía ngọc môn vẫn hoàn hảo, cánh cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nặng nề, Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh, hai người lui về sau cách xa khỏi cánh cửa.
Ngọc môn mở sang hai bên, cũng may phía sau cửa không có cơ quan gì, chỉ thấy một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Đợi đến khi đoàn hắc khí này tan hết, tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên đập vào tai mọi người.
Trong cửa dựa một người, không hề nhúc nhích mặt đối mặt với đám thầy trò khoa khảo cổ.
Mã Văn Thanh từ trên cổ túm lấy một cái ngọc Phật, tay run lên, chuẩn bị ném qua. Tay cầm súng của Trần Ngọc cũng khẽ run rẩy, lá gan của cậu thực sự cũng không lớn.
Đúng lúc này, sau lưng có người chợt vỗ một cái trên vai cậu, Trần Ngọc giật mình, quay lại nhìn, thấy Kiều Dật đang cười híp mắt nhìn cậu, nói: “Không sao đâu, người này đã chết rồi.”
Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên, đây chỉ là một khối thi thể dựa bên cạnh cửa. Có thể thấy người này chết cách đây không lâu, mới bắt đầu phân hủy, cặp mắt trống rỗng vô hồn, tuy nhiên mọi người cảm giác được trong mắt người kia có mang theo một tia oán độc. Khủng khiếp hơn chính là, những phần da lộ ra bên ngoài quần áo của thi thể đều nổi đầy các vết ban rất nhỏ màu tím đen, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Sau đó, thi thể mất chỗ dựa nơi cánh cửa , lắc lư lắc lư, đổ rạp về phía sau. Người này mặc y phục hiện đại: áo Jacket cùng quần dài, bên chân còn có chiếc balô bị mở rộng, ở trong lộ ra xẻng Lạc Dương(2).
Giáo sư Tiền đi về phía trước hai bước, mùi thi thối gay cả mũi, ông cẩn thận quan sát thi thể, cuối cùng cau mày nói: “Đây là tới đạo mộ rồi, nguyên nhân cái chết là trúng độc, tất cả mọi người không nên đụng vào thi thể này.” Do dự mấy giây, quay đầu nhìn về phía giáo sư Vương, hai người trao đối ánh mắt với nhau.
Giáo sư Tiền tiếp tục nói: “Đi vào trong, lúc qua cửa đều cẩn thận một chút, đồ vật ở bên trong không nên tùy tiện đụng chạm xê dịch.”
Trần Ngọc thấy thi thể này sau chết ngay cạnh cạnh cửa, lại nghĩ tới bên ngoài không có dâu chân quay trở về, trong lòng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ những người đi qua ngọc môn này đều không thoát ra được? Nghĩ tới đây, Trần Ngọc che giấu sự lo lắng, một mình quay trở lại lấy chiếc xẻng kia chặn ở giữa cửa.
Vừa quay đầu sang bên cạnh, thấy Mã Văn Thanh đang nhét vào miệng thi thể một vật màu đen gì đó, Trần Ngọc sợ hết hồn: “Mặc dù là oan gia cùng ngành, ngươi cũng không nên ngược đãi thi thể ngươi ta như vậy chứ.”
Mã Văn Thanh không thèm đùa lại với cậu, cười khổ đáp: “Đây là móng lừa đen, phòng ngừa thi biến, ta cảm thấy bộ dáng khi chết của người này rất tà môn.”
Trong lòngTrần Ngọc lo sợ không yên, cậu lại nhớ tới lời răn dạy nghiêm nghị của phụ thân: Trần Ngọc, ngươi tuyệt đối không thể vào trong mộ.
Mã Văn Thanh nhét xong móng lừa đen, cởi găng tay ra. Xoay người mới phát hiện Trần Ngọc vừa rồi vẫn còn đứng ngốc tại chỗ đã tiến tới lục lọi balô của người nọ, lấy ra một cái đèn pin, vài cục pin cùng mấy cây nến được gói lại trong bao lớn.
Kháo a, cái này cũng quá chiếm tiện nghi rồi! Vừa oán hận, vừa kéo Trần Ngọc đi sâu vào trong.
Đại điện phía sau ngọc môn đã được đèn pin cầm tay của đám sinh viên chiếu sáng, không ít người tranh thủ chụp hình. Trừ thi thể ở cửa, những nơi khác trong đại điện cũng không có hiện tượng gì khác thường.
Ở giữa là cầu thang bậc tam cấp, hai bên dựng hai con hạc bằng đồng, giương cánh muốn bay, lại tựa như tư thế xua đuổi những người vào mộ. Đại điện này có nét gần giống với Kim Loan Điện, nếu đây thật sự là mộ của Ngô Tam Quế, hắn đúng là muốn làm hoàng đế đến si mê rồi, ngay cả sau khi chết cũng muốn ở trong hoàng cung.
Phía bên phải có cửa, chờ chụp hình xong, mọi người đẩy cửa đi vào, đằng sau là chủ mộ thất, từ đông sang tây đặt song song hai cỗ quan tài. Quan tài thuộc loại quyền quý thường có hai tầng, tầng ngoài xưng quách, tầng bên trong mới xưng quan. Tầng quách bên ngoài được làm bằng vật liệu rất quý – gỗ lim viền vàng, một cái khắc hình phượng hoàng, cái còn lại khắc đằng long, hiển nhiên đây là mộ phu thê.
Chỉ có điều bên ngoài chiếc quan tài long văn lại dán mấy lá bùa trấn tà, ký hiệu trên lá bùa màu đỏ tươi giống như đang giương nanh múa vuốt cười nhạo mọi người. Một nam sinh chợt ngây ngốc đến gần quan tài long văn, đưa tay phải xé lá bùa kia xuống.
“Ngươi làm gì vậy!” Trần Ngọc nhanh tay nhanh mắt, kéo nam sinh hét lớn một tiếng. Nam sinh sững sờ nhìn Trần Ngọc, chợt lấy lại tinh thần, thấy Trần Ngọc nắm tay hắn , trên mặt đầu tiên là đỏ lên, tiếp đó liền trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Ta cũng không rõ nữa, tự nhiên lại đi tới đây, căn bản không khống chế được bản thân.”
Sắc mặt giáo sư Tiền ngưng trọng tiến đến xem xét, nói: “Mọi người đừng nên tới gần long văn quan tài, những lá bùa này có lẽ có tác dụng thôi miên.”
Mọi người sau khi được nhắc nhở tâm tình lại thả lỏng, tập trung chú ý vây quanh chiếc quan tài khắc phượng.
“Di, trong phượng quan này không có ai cả!” Hoàng mao Phương Kim chợt lên tiếng.
Nắp quan tài khắc phượng hoàng nghiêng nghiêng mở lộ ra, Phương Kim cùng mấy sinh viên khác đứng ở đó, lấy đèn pin soi nhìn dò vào bên trong.
“Chỉ có vài bộ y phục đã cũ nát…” Phương Kim bỗng nhiên đưa tay vào trong, lúc giáo sư Tiền định lên tiếng ngăn cản, Phương Kim đã cầm một quyển thủ trát khá mỏng ra ngoài.
Mấy người khác thì đi qua xem xét nhĩ thất*(phòng ở hai bên) để vật bồi táng, đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận, nói: “Giáo sư, vật bồi táng bên trong chắc hẳn phải có rất nhiều, nhưng nền nhà bừa bộn thế này, phần lớn đã bị trộm hết rồi, chỉ còn lại một ít bình sứ vỡ nát cùng vài bình gốm cỡ đại.”
Đã có trộm động thì đây cũng là chuyện hiển nhiên, giáo sư Tiền liền bảo đám sinh viên đem các thứ trong nhĩ thất phân loại, đánh số, làm chút việc đơn giản. Còn ông và giáo sư Vương bắt đầu nghiên cứu quyển thủ trát mà Phương Kim vừa mới phát hiện ra, Trần Ngọc cũng đến gần nhìn thử, Mã Văn Thanh thì lại tìm kiếm vật bồi táng ở xung quanh, nói thật hắn so với Trần Ngọc càng giống người thừa kế của đạo mộ thế gia hơn.
Thủ trát này rất mềm, trang giấy cũng cực mỏng, hơi hơi ố vàng. Bìa trống không, mở ra trang thứ nhất thấy đề một bài thơ bằng chữ khải nhỏ nhắn tú lệ: “Tĩnh đối thu đăng nhất điểm hồng, mộng hồn do tự nhiễu ly cung. Thôi song thí hướng Thường Nga vấn, nhĩ ngã như hà bạc mệnh đồng.”(3) Cả trang giấy đều thổn thức vẻ cô đơn ai oán .
“Có thể thấy nơi đây quả nhiên là mộ của Ngô Tam Quế, bài thơ này là của Trần Viên Viên(4) truyền lại cho hậu thế.” Giáo sư Vương ở một bên giải thích.
Mọi người cùng gật đầu, nữ nhân có thể khiến cho Ngô Tam Quế trước khi chết cũng mang theo bên cạnh sợ là chỉ có vị Trần Viên Viên khiến xung quan nhất nộ vi hồng nhan(5) kia thôi, chả trách cả một đoạn mộ đạo dài như vậy bên ngoài đều miêu tả về một vị mĩ nhân.
Giở tiếp, đa số các trang sau đều để trống. Cho đến khi lật đến giữa quyển, nét chữ tú lệ kia lại hiện ra.
“Ngày 20 tháng 5 Vương quay về cùng thiếp thề nguyện bạch đầu giai lão.
Mồng 3 tháng 6 vì việc gấp Vương đành giao thiếp cho phó tướng tạm thời rời đi trong năm ngày
Mồng 6 tháng 7 Vương đến nay vẫn chưa trở về khiến lòng ai cũng hoang mang lo sợ
Ngày 30 tháng 7 phó tướng sai gia đinh lưu lại một thị nữ nhưng lời nói hành vi dần dần không còn sự kính cẩn khiến thiếp ngày ngày lo sợ
Ngày 10 tháng 8 thợ thủ công đều đã rời đi
Ngày 17 tháng 8 phó tướng đem trạch viện đốt sạch thị nữ ngủ trong mộ đoạn tuyệt tin tức.”
“Kháo a, cái tên phó tướng này quả thực không bằng cầm thú, cưu chiêm thước sào chưa tính lại còn mang theo tiểu lão bà nhà người ta!” Mã Văn Thanh tức giận.
“Ân, rõ ràng người kiến tạo nên địa cung này là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, nhưng hắn có việc gấp phải rời đi, sau đó cũng không trở lại nữa. Trước khi đi đem nơi này cùng ái thiếp phó thác cho phó tướng, nhưng nhờ cậy nhầm người. Nói cách khác, trong long văn quan tài này, kỳ thực cũng không phải là Ngô Tam Quế.” Giáo sư Tiền vừa phân tích vừa lắc đầu thở dài.
Mọi người thấy thứ này tương tự như nhật kí gì đó, lại quay đầu nhìn về phía long văn quan tài, cổ nhân rất coi trọng phong thủy bảo huyệt, nơi chôn cất có quan hệ tới phúc lợi của con cháu sau này, thậm chí có thể thi giải thành tiên. Việc làm của vị phó tướng kia thật đúng là bất trung bất nghĩa.
Chỉ là Trần Viên Viên đi đâu mất rồi?
Giáo sư Tiền lần này lật hẳn đến trang cuối cùng, mới liếc qua đã thấy chi chít chữ viết, nội dung đại khái như sau:
Phó tướng lòng muông dạ thú, ân tương cừu báo, chiếm lăng tẩm của Vương gia. Bất hạnh thay ta ngày đêm mong chờ, Vương gia cuối cùng cũng chưa trở về. Cho tới tận hôm nay ta trong lúc vô tình ra ngoài mới biết được, người tiến vào đây ra không được mà ly khai cũng chẳng xong, bên ngoài dưới những cây hoa muôn hồng nghìn tía kia đều là đám xà đáng sợ đó. Trên người chúng có hoa văn diễm lệ, hai chân dài, hành động cực nhanh lại kèm theo kịch độc. Xà này kỳ quái vô cùng, người vào cốc cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng nếu có ai đi ra ngoài chúng sẽ lũ lượt ùa tới, dưới đám hoa thụ đều là thi thể của những người thợ thủ công. Có lẽ chúng căn bản không phải là xà mà chính là sứ giả của tà ma.
Bọn chúng buổi tối sẽ ra ngoài, chỉ có thể đợi.
Ở trong địa cung này chúng ta mới có thể an toàn. Phó tướng đốt hết mọi thứ ở phía trên là bởi vì chúng ta chỉ có thể ở dưới mặt đất.
Trước khi trời tối, nhất định phải đóng cửa địa cung.
Đường vào cốc, chỉ có thể đi vào, không thể đi ra.
Chẳng qua là không biết, những con xà độc này là do phó tướng an bài, hay còn vì nguyên nhân nào khác, Vương gia rốt cuộc có bình an mà xuất cốc hay không?
Còn có ta ở chỗ này không thể nhẫn nại thêm được nữa, mặc dù sợ, vẫn phải thử ra ngoài một lần. Ta một mình ở đây khác nào tham sống sợ chết, sống trong địa cung này, so với người chết có khác gì nhau.
Xem tới đây, trong mộ thất an tĩnh trở lại, mọi người chợt đều hiểu tại sao trên người thi thể ở ngọc môn lại có loại tử trạng đó.
“Mụ nội nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chả trách lại không thấy có dấu chân quay trở về!” Trần Ngọc nổi xung, cậu vốn ghét xà, chớ nói đến mấy con xà này còn mang theo kịch độc, có thể đưa người ta vào chỗ chết.
Mã Văn Thanh sắc mặt chợt tái xanh, nhìn thẳng vào Trần Ngọc hỏi: “Ngươi mới vừa có đóng kín cửa hay không?”
_END 5_
_______________________________
Chú thích:
(1)Ngô Tam Quế: tự: Trường Bạch 長白 hay Trường Bá 長伯; 1612 – 2 tháng 10 năm 1678), là Tổng binh cuối triều Minh, sau đầu hàng và trở thành tướng của nhà Thanh.
(2)Xẻng Lạc Dương: loại xẻng đặc dụng, một loại công cụ khảo cổ học, được tạo thành từ nửa cung tròn hình trụ.
(3) Dịch thơ :(theo ý hiểu của ta thôi nhé)
Tĩnh đối thu đăng nhất điểm hồng
Mộng hồn vẫn còn vấn vương nơi cung cấm
Đẩy cửa sổ hướng Hằng Nga hỏi thử
Sao mệnh ta lại bạc như vậy
(4) Trần Viên Viên: (chữ Hán: 陳圓圓, 1624-1681), tự Uyển Phân (Trung: 畹芬), là một mỹ nhân thời Minh mạt-Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc. Bà từng được xưng tụng là một trong Giang Nam bát diễm (Tám người đẹp ở Giang Nam) và cũng bị quy cho là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên.
(Theo Wikipedia)
(5) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: câu này xuất từ “Viên Viên khúc” của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào cuối thời nhà Minh đầu nhà Thanh.
Lúc Ngô Tam Quế lĩnh binh vào kinh triệu kiến tân chủ (Lí Tự Thành), khi đi tới sa hà dịch ở Vĩnh Bình, gặp được gia nhân từ kinh thành chạy ra, Ngô Tam Quế hỏi: “Người trong nhà của ta thế nào?” Gia nhân nói: “Bị Sấm Vương tịch thu rồi.” Ngô Tam Quế nói: “Không sao, sau này ta sẽ đến đòi.” Lại hỏi: “Cha ta khoẻ không?” Đáp: “Bị bắt rồi.” Ngô Tam Quế nói: “Sau này ta sẽ đến thả ra.” Lại hỏi: “Trần phu nhân (chỉ Trần Viên Viên) có khoẻ không?” đáp: “Bị Sấm Vương ( Lưu Tông Mẫn) mang đi rồi.” Lúc này, Ngô Tam Quế huyết khí phừng phừng giạn tím mặt, lớn tiếng quát: “Đại trượng phu không thể bảo vệ một người nữ tử, sao còn mặt mũi gặp người ta?” Sau đó, quay đầu lại trở về núi hải quan, lấy thân phận đại thần Minh triều, truyền thỉnh binh thư đến Thanh quân, mong muốn Đa Nhĩ Cổn “hợp binh để đánh cổng, diệt giặc cỏ cho cung đình bày tỏ đại nghĩa với Trung Quốc.” Đây là cố sự của “xung quan nhất nộ vi hồng nhan”, nói cách khác Ngô Tam Quế vì một kĩ nữ Tô Châu -Trần Viên Viên đem giang sơn Đại Hán bán đứng cho Mãn Thanh. (trích Baidu.)
Tác giả :
Do Đại Đích Yên